Chương 10: Đường Đến Hoàng Thành
Hành trình đến hoàng thành không còn là cuộc đào thoát của một kẻ bị săn đuổi. Không còn xiềng xích, không còn màn đêm ẩm ướt của rừng sâu. Lần này Rowliza ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa trắng, đôi mắt nhìn về phía trước, băng qua những đồng cỏ mùa xuân bừng nở dưới nắng vàng. Dân chúng hai bên đường cúi mình trong im lặng, không bởi sắc lệnh mà vì một thứ thiêng liêng hơn, lòng tin và sự ngưỡng mộ.
Thế nhưng con đường đó không phải là con đường bằng phẳng trải đầy hoa. Số phận vẫn chưa buông tha nàng. Nó chỉ thay hình đổi dạng, khéo léo, tinh vi, và nguy hiểm hơn.
Dẫn đầu đội thị vệ hộ tống là Lyan, đội trưởng cận vệ hoàng gia, một người nổi danh không vì máu lạnh, mà vì không hề dao động trước kẻ thù, trước lời cầu xin, và trước cả cái chết. Đối với chàng, lòng trung thành là bản năng, không phải lựa chọn hay cảm xúc. Còn thần linh? Chàng chưa từng quỳ gối, chưa từng cầu nguyện, bởi chàng tin kẻ cầm kiếm cần đôi mắt sáng chứ không phải trái tim mềm.
Chàng được chọn hộ tống "Người được chọn" không vì tin nàng là hiện thân thần thánh, mà vì Nhà Vua cần một thanh kiếm không do dự hay run tay trước bóng tối.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Rowliza, ánh mắt Lyan đã dừng lại lâu hơn mức cần thiết. Nàng không giống những gì tin đồn mô tả, không có hào quang thần thánh, không lời tiên tri thoảng trên môi. Nàng chỉ là một cô gái trẻ, gầy, với mái tóc đỏ và ánh mắt trầm tĩnh đến khó chịu. Không ai ở tuổi đôi mươi lại mang đôi mắt như đã sống qua cả kiếp người. Lyan lướt qua nàng, quyết định giữ khoảng cách vừa đủ để bảo vệ, nhưng không đủ để bị cuốn vào những điều vô nghĩa.
Trong đêm trại đầu tiên giữa rừng biên địa, khi đoàn người dừng chân bên một hẻm núi, ánh lửa lập lòe trên gương mặt những người lính ướt sũng. Lyan ngồi cách Rowliza mấy bước, tựa lưng vào vách đá, tay đặt trên chuôi kiếm. Ánh lửa phản chiếu đôi mắt chàng, sáng nhưng lại vô cùng xa xăm.
Chàng không nói nhiều, tránh ánh mắt của nàng như thể sợ rằng nếu nhìn đủ lâu, chàng sẽ đánh mất những điều mà chàng luôn tôn thờ trước đó. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Rowliza để tâm.
Nàng từng bị trói buộc bởi số mệnh, như cách Lyan bị trói buộc bởi bổn phận. Và khi nhìn vào trong ánh mắt đó, nàng nhận ra chàng đang lặng lẽ gánh vác những nghĩa vụ, đôi khi lại là một điều mà chính chàng không còn tin tưởng. Khi mắt họ chạm nhau, đôi mắt Lyan đầy dò xét rồi lại quay đi như không có chuyện gì.
Ba ngày sau, họ tiến vào rừng Cổ Tế, vùng đất bị lãng quên bởi cả thần linh lẫn loài người. Đó từng là nơi hành hình những kẻ xúc phạm tín ngưỡng cổ đại. Làn sương ở đây mang mùi tro bụi và máu khô, Lyan siết tay chặt cán kiếm. Dù không tin ma quỷ, nhưng chàng biết rõ có những điều vô cùng tàn nhẫn mà không cần đến phép thuật.
Trong lúc sương chiều còn chưa tan thì tai họa ập đến. Những kẻ tấn công xuất hiện như từ lòng đất chui lên, chúng đeo mặt nạ đất sét nứt nẻ, vẽ những hình thù kỳ dị, đôi mắt lấp ló trong bóng tối như dã thú. Không có hiệu lệnh, không có cảnh báo, chỉ có ám khí bay vút ra từ tán lá, không nhắm vào đội hình mà nhắm thẳng vào Rowliza.
Lyan không do dự, phản xạ chiến trường bật lên như bản năng. Chàng ghì dây cương, phi người qua quật nàng khỏi lưng ngựa đúng khoảnh khắc mũi tên cắm phập vào yên da. Cả hai lăn xuống khe suối cạn, đá lởm chởm rạch vào tay chân.
Trận đánh chỉ kéo dài chưa đầy mười phút, máu đổ và người ngã. Kẻ tấn công biến mất như chưa từng tồn tại. Ba thị vệ trọng thương và lối mòn rải đầy dấu chân lạ. Chúng không lấy gì, không cướp, thứ chúng cần là mạng nàng.
Đêm đó trời đổ mưa rừng rả rích và dai dẳng, lửa không nhóm được. Cả đoàn dừng lại trong một hang đá lạnh ngắt. Rowliza băng bó cho từng người bị thương. Khi đến chỗ Lyan, người đã che cho nàng khỏi một mũi lao, nàng cúi đầu lặng lẽ cởi áo giáp trên vai chàng. Máu thấm qua vải mùi tanh nồng nặc.
- Người không cần làm vậy. - Lyan nói, giọng chàng trầm khàn.
- Ta biết. - Nàng đáp, ánh mắt vẫn nhìn xuống.
- Nhưng ngài cũng đã làm điều không cần làm vì ta.
Không phải một lời cảm ơn, không phải biểu hiện yếu đuối. Chỉ là một sự thật được thừa nhận, bình thản và thẳng thắn như chính cách nàng nhìn cuộc đời.
Lyan định nói gì đó, lời phủ nhận hay một câu chối từ, nhưng rồi im lặng. Khi ánh mắt nàng ngẩng lên, không cảm xúc cũng không kỳ vọng. Nhưng sâu trong đó Lyan thấy một thứ mà chàng không thể gọi tên. Một người từng đối mặt với cái chết nhiều lần đến mức không còn sợ nó nữa, vượt xa mọi thứ chàng từng biết. Có thể vì vậy mà Lyan bắt đầu để tâm đến nàng nhiều hơn.
Rowliza xoa đôi bàn tay vào nhau, khẽ hà hơi để xua đi cái lạnh. Thời tiết quá khắc nghiệt, mọi người co cụm lại một góc để tránh gió. Có lẽ vì điều đó khiến Lyan kiên nhẫn hơn trong việc nhóm lửa. Sau một thời gian dài cố gắng thì ngọn lửa leo lét cũng được nhóm lên. Trong khí trời ẩm ướt, chỉ một tia sáng nhỏ nhoi cũng làm lòng người trở nên ấm áp đến lạ.
Rowliza đến kiểm tra vết thương cho các thị vệ, ánh lửa yếu ớt hắt lên gương mặt nàng, không nhu mì cũng chẳng lạnh lùng, mà là một dạng yên ổn khiến người ta phải giật mình.
Lyan quan sát không nói gì. Nhưng lần đầu tiên một vết rạn nhỏ nứt ra trong định kiến vững chắc của chàng.
Những hình ảnh về nàng trước khi gia nhập đội hành quân bỗng hiện lên. Ở ngôi làng ấy, khi nàng ngồi giữa lũ trẻ chỉ chúng cách phân biệt các loại thảo dược, những lời căn dặn các trưởng lão làng trước khi lên đường. Hoặc khi nàng đi bộ suốt quãng đường để ngựa cho người bị thương. Mỗi việc nàng làm đều nhỏ nhặt, không mang hơi thở của phép màu, nhưng lại có sức mạnh gắn kết những người đang dần tan vỡ.
Lyan không còn nghĩ nàng là "Người được chọn" của thần linh. Nhưng chàng bắt đầu hiểu nàng là người duy nhất có thể khiến những kẻ máu lạnh như chàng tin vào điều gì đó lớn hơn chính mình.
Trong khoảnh khắc nhận ra sự thật đó, chàng thấy trái tim mình run rẩy. Không vì lạnh mà vì một nỗi sợ đang len lỏi đâu đó.. lần đầu tiên trong đời, Lyan sợ mình không đủ mạnh để giữ cho một ai đó sống sót. Và cũng là lần đầu chàng muốn rút kiếm ra.. để bảo vệ ai đó không phải vì nghĩa vụ, mà vì một đức tin chưa bao giờ hình thành trong chàng.
* * *
Mưa rừng kéo dài như thể đất trời cũng đang thử thách ý chí của những kẻ đặt chân vào vùng cấm địa. Rừng Cổ Tế chưa bao giờ là nơi dành cho kẻ sống, hàng thế kỷ những lời đồn thổi về hồn ma huyết tế, tiếng kêu than trong sương, và những xác người không bao giờ trở ra, đã khiến nơi đây trở thành nỗi sợ nguyên thủy của cả vương quốc.
- Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn. - Lyan khẽ nói khi đứng cạnh nàng dưới mái đá ướt đẫm sương.
- Chúng có thể đang chờ. Nếu đi tiếp, đoạn đường phía trước chưa chắc đã an toàn. - Rowliza nói, Lyan khá đồng tình với điều đó.
- Mưa che đi dấu vết, nhưng cũng làm đường trở nên nguy hiểm. Ta sẽ dẫn đường. - Lyan cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
- Phía trước là gì? - Rowliza hỏi.
- Không phải đường mòn. - Lyan nhìn nàng.
- Là lối của thợ săn, một con đường cũ không ai còn dùng. Nhưng ta từng qua đó một lần khi còn làm lính trinh sát ở biên cương.
Không ai phản đối. Không ai hỏi vì sao một đội trưởng cận vệ lại từng là lính trinh sát, hay vì sao con đường ấy không có trên bản đồ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người chỉ cần một niềm tin để đặt chân về phía trước.
Lyan đi trước, Rowliza đi ngay sau. Lối mòn của thợ săn không dễ, ẩm ướt và trơn trượt, rêu phủ đầy đá, dây leo bấu víu vào từng bước chân. Cả đoàn đi như bóng ma lặng lẽ, hơi thở nghẹn trong cổ.
Đến ngàyy thứ tư, khi hoàng hôn đỏ như máu rỏ xuống từ chân trời. Lyan trèo lên một gò đất cao, đưa tay vén cành lá.
Trước mắt họ rừng rậm như rút lui. Cánh đồng lau sậy hiện ra dưới nắng chiều rực rỡ. Xa xa là những cột đá cổ, dấu hiệu cho thấy họ đã chạm vào biên giới của rừng Cổ Tế.
- Chúng ta ra khỏi rừng rồi. - Lyan thì thầm, như nói với bóng tối vừa bị bỏ lại sau lưng.
Những người lính đằng sau ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy bầu trời rộng như thế sau nhiều ngày bị cây rừng nuốt chửng. Một vài người quỳ xuống, không phải vì kiệt sức mà vì nhẹ nhõm.
Rowliza đứng cạnh Lyan, gió cuốn tóc đỏ cháy rực trong ánh chiều hoàng hôn. Nàng im lặng như cố khắc ghi cảnh tượng đẹp đẽ này.
Lyan nhìn sang, và lần đầu tiên trong đời chàng cảm thấy mình phải cúi đầu. Không phải vì thua cuộc mà vì đứng trước một điều không thể lý giải.. nhưng không thể phủ nhận.
Nếu điều nàng mang theo không phải phép màu.. thì có lẽ chính phép màu cũng chỉ là một từ để con người giải thích những điều như nàng.
Thế nhưng con đường đó không phải là con đường bằng phẳng trải đầy hoa. Số phận vẫn chưa buông tha nàng. Nó chỉ thay hình đổi dạng, khéo léo, tinh vi, và nguy hiểm hơn.
Dẫn đầu đội thị vệ hộ tống là Lyan, đội trưởng cận vệ hoàng gia, một người nổi danh không vì máu lạnh, mà vì không hề dao động trước kẻ thù, trước lời cầu xin, và trước cả cái chết. Đối với chàng, lòng trung thành là bản năng, không phải lựa chọn hay cảm xúc. Còn thần linh? Chàng chưa từng quỳ gối, chưa từng cầu nguyện, bởi chàng tin kẻ cầm kiếm cần đôi mắt sáng chứ không phải trái tim mềm.
Chàng được chọn hộ tống "Người được chọn" không vì tin nàng là hiện thân thần thánh, mà vì Nhà Vua cần một thanh kiếm không do dự hay run tay trước bóng tối.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Rowliza, ánh mắt Lyan đã dừng lại lâu hơn mức cần thiết. Nàng không giống những gì tin đồn mô tả, không có hào quang thần thánh, không lời tiên tri thoảng trên môi. Nàng chỉ là một cô gái trẻ, gầy, với mái tóc đỏ và ánh mắt trầm tĩnh đến khó chịu. Không ai ở tuổi đôi mươi lại mang đôi mắt như đã sống qua cả kiếp người. Lyan lướt qua nàng, quyết định giữ khoảng cách vừa đủ để bảo vệ, nhưng không đủ để bị cuốn vào những điều vô nghĩa.
Trong đêm trại đầu tiên giữa rừng biên địa, khi đoàn người dừng chân bên một hẻm núi, ánh lửa lập lòe trên gương mặt những người lính ướt sũng. Lyan ngồi cách Rowliza mấy bước, tựa lưng vào vách đá, tay đặt trên chuôi kiếm. Ánh lửa phản chiếu đôi mắt chàng, sáng nhưng lại vô cùng xa xăm.
Chàng không nói nhiều, tránh ánh mắt của nàng như thể sợ rằng nếu nhìn đủ lâu, chàng sẽ đánh mất những điều mà chàng luôn tôn thờ trước đó. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Rowliza để tâm.
Nàng từng bị trói buộc bởi số mệnh, như cách Lyan bị trói buộc bởi bổn phận. Và khi nhìn vào trong ánh mắt đó, nàng nhận ra chàng đang lặng lẽ gánh vác những nghĩa vụ, đôi khi lại là một điều mà chính chàng không còn tin tưởng. Khi mắt họ chạm nhau, đôi mắt Lyan đầy dò xét rồi lại quay đi như không có chuyện gì.
Ba ngày sau, họ tiến vào rừng Cổ Tế, vùng đất bị lãng quên bởi cả thần linh lẫn loài người. Đó từng là nơi hành hình những kẻ xúc phạm tín ngưỡng cổ đại. Làn sương ở đây mang mùi tro bụi và máu khô, Lyan siết tay chặt cán kiếm. Dù không tin ma quỷ, nhưng chàng biết rõ có những điều vô cùng tàn nhẫn mà không cần đến phép thuật.
Trong lúc sương chiều còn chưa tan thì tai họa ập đến. Những kẻ tấn công xuất hiện như từ lòng đất chui lên, chúng đeo mặt nạ đất sét nứt nẻ, vẽ những hình thù kỳ dị, đôi mắt lấp ló trong bóng tối như dã thú. Không có hiệu lệnh, không có cảnh báo, chỉ có ám khí bay vút ra từ tán lá, không nhắm vào đội hình mà nhắm thẳng vào Rowliza.
Lyan không do dự, phản xạ chiến trường bật lên như bản năng. Chàng ghì dây cương, phi người qua quật nàng khỏi lưng ngựa đúng khoảnh khắc mũi tên cắm phập vào yên da. Cả hai lăn xuống khe suối cạn, đá lởm chởm rạch vào tay chân.
Trận đánh chỉ kéo dài chưa đầy mười phút, máu đổ và người ngã. Kẻ tấn công biến mất như chưa từng tồn tại. Ba thị vệ trọng thương và lối mòn rải đầy dấu chân lạ. Chúng không lấy gì, không cướp, thứ chúng cần là mạng nàng.
Đêm đó trời đổ mưa rừng rả rích và dai dẳng, lửa không nhóm được. Cả đoàn dừng lại trong một hang đá lạnh ngắt. Rowliza băng bó cho từng người bị thương. Khi đến chỗ Lyan, người đã che cho nàng khỏi một mũi lao, nàng cúi đầu lặng lẽ cởi áo giáp trên vai chàng. Máu thấm qua vải mùi tanh nồng nặc.
- Người không cần làm vậy. - Lyan nói, giọng chàng trầm khàn.
- Ta biết. - Nàng đáp, ánh mắt vẫn nhìn xuống.
- Nhưng ngài cũng đã làm điều không cần làm vì ta.
Không phải một lời cảm ơn, không phải biểu hiện yếu đuối. Chỉ là một sự thật được thừa nhận, bình thản và thẳng thắn như chính cách nàng nhìn cuộc đời.
Lyan định nói gì đó, lời phủ nhận hay một câu chối từ, nhưng rồi im lặng. Khi ánh mắt nàng ngẩng lên, không cảm xúc cũng không kỳ vọng. Nhưng sâu trong đó Lyan thấy một thứ mà chàng không thể gọi tên. Một người từng đối mặt với cái chết nhiều lần đến mức không còn sợ nó nữa, vượt xa mọi thứ chàng từng biết. Có thể vì vậy mà Lyan bắt đầu để tâm đến nàng nhiều hơn.
Rowliza xoa đôi bàn tay vào nhau, khẽ hà hơi để xua đi cái lạnh. Thời tiết quá khắc nghiệt, mọi người co cụm lại một góc để tránh gió. Có lẽ vì điều đó khiến Lyan kiên nhẫn hơn trong việc nhóm lửa. Sau một thời gian dài cố gắng thì ngọn lửa leo lét cũng được nhóm lên. Trong khí trời ẩm ướt, chỉ một tia sáng nhỏ nhoi cũng làm lòng người trở nên ấm áp đến lạ.
Rowliza đến kiểm tra vết thương cho các thị vệ, ánh lửa yếu ớt hắt lên gương mặt nàng, không nhu mì cũng chẳng lạnh lùng, mà là một dạng yên ổn khiến người ta phải giật mình.
Lyan quan sát không nói gì. Nhưng lần đầu tiên một vết rạn nhỏ nứt ra trong định kiến vững chắc của chàng.
Những hình ảnh về nàng trước khi gia nhập đội hành quân bỗng hiện lên. Ở ngôi làng ấy, khi nàng ngồi giữa lũ trẻ chỉ chúng cách phân biệt các loại thảo dược, những lời căn dặn các trưởng lão làng trước khi lên đường. Hoặc khi nàng đi bộ suốt quãng đường để ngựa cho người bị thương. Mỗi việc nàng làm đều nhỏ nhặt, không mang hơi thở của phép màu, nhưng lại có sức mạnh gắn kết những người đang dần tan vỡ.
Lyan không còn nghĩ nàng là "Người được chọn" của thần linh. Nhưng chàng bắt đầu hiểu nàng là người duy nhất có thể khiến những kẻ máu lạnh như chàng tin vào điều gì đó lớn hơn chính mình.
Trong khoảnh khắc nhận ra sự thật đó, chàng thấy trái tim mình run rẩy. Không vì lạnh mà vì một nỗi sợ đang len lỏi đâu đó.. lần đầu tiên trong đời, Lyan sợ mình không đủ mạnh để giữ cho một ai đó sống sót. Và cũng là lần đầu chàng muốn rút kiếm ra.. để bảo vệ ai đó không phải vì nghĩa vụ, mà vì một đức tin chưa bao giờ hình thành trong chàng.
* * *
Mưa rừng kéo dài như thể đất trời cũng đang thử thách ý chí của những kẻ đặt chân vào vùng cấm địa. Rừng Cổ Tế chưa bao giờ là nơi dành cho kẻ sống, hàng thế kỷ những lời đồn thổi về hồn ma huyết tế, tiếng kêu than trong sương, và những xác người không bao giờ trở ra, đã khiến nơi đây trở thành nỗi sợ nguyên thủy của cả vương quốc.
- Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn. - Lyan khẽ nói khi đứng cạnh nàng dưới mái đá ướt đẫm sương.
- Chúng có thể đang chờ. Nếu đi tiếp, đoạn đường phía trước chưa chắc đã an toàn. - Rowliza nói, Lyan khá đồng tình với điều đó.
- Mưa che đi dấu vết, nhưng cũng làm đường trở nên nguy hiểm. Ta sẽ dẫn đường. - Lyan cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
- Phía trước là gì? - Rowliza hỏi.
- Không phải đường mòn. - Lyan nhìn nàng.
- Là lối của thợ săn, một con đường cũ không ai còn dùng. Nhưng ta từng qua đó một lần khi còn làm lính trinh sát ở biên cương.
Không ai phản đối. Không ai hỏi vì sao một đội trưởng cận vệ lại từng là lính trinh sát, hay vì sao con đường ấy không có trên bản đồ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người chỉ cần một niềm tin để đặt chân về phía trước.
Lyan đi trước, Rowliza đi ngay sau. Lối mòn của thợ săn không dễ, ẩm ướt và trơn trượt, rêu phủ đầy đá, dây leo bấu víu vào từng bước chân. Cả đoàn đi như bóng ma lặng lẽ, hơi thở nghẹn trong cổ.
Đến ngàyy thứ tư, khi hoàng hôn đỏ như máu rỏ xuống từ chân trời. Lyan trèo lên một gò đất cao, đưa tay vén cành lá.
Trước mắt họ rừng rậm như rút lui. Cánh đồng lau sậy hiện ra dưới nắng chiều rực rỡ. Xa xa là những cột đá cổ, dấu hiệu cho thấy họ đã chạm vào biên giới của rừng Cổ Tế.
- Chúng ta ra khỏi rừng rồi. - Lyan thì thầm, như nói với bóng tối vừa bị bỏ lại sau lưng.
Những người lính đằng sau ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy bầu trời rộng như thế sau nhiều ngày bị cây rừng nuốt chửng. Một vài người quỳ xuống, không phải vì kiệt sức mà vì nhẹ nhõm.
Rowliza đứng cạnh Lyan, gió cuốn tóc đỏ cháy rực trong ánh chiều hoàng hôn. Nàng im lặng như cố khắc ghi cảnh tượng đẹp đẽ này.
Lyan nhìn sang, và lần đầu tiên trong đời chàng cảm thấy mình phải cúi đầu. Không phải vì thua cuộc mà vì đứng trước một điều không thể lý giải.. nhưng không thể phủ nhận.
Nếu điều nàng mang theo không phải phép màu.. thì có lẽ chính phép màu cũng chỉ là một từ để con người giải thích những điều như nàng.
Chỉnh sửa cuối: