Ngôn Tình Mùa Xuân Ấy - Tiwnkiee

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nhu Quyhhh, 22 Tháng tám 2024.

  1. Nhu Quyhhh

    Bài viết:
    11
    Tên truyện: Mùa xuân ấy

    [​IMG]


    Tác giả: Tiwnkie

    Thể loại: Tình yêu tuổi học trò,

    Yêu thầm

    Tình trạng truyện: Đang phát hành

    Giới thiệu truyện:

    Anh chàng ấy đã lỡ yêu cô gái mà anh gặp thuở thiếu thời. Những cảm xúc non nớt theo anh đến tận những ngày trưởng thành và rồi liệu anh có gặp lại

    Mục lục:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1

    Chương 2

    Chương 3

    Chương 4

    Chương 5

    Chương 6

    Chương 7

    Chương 8

    Chương 9

    Chương 10

    *Mọi hình ảnh và nội dung trong truyện đều không có thật và lấy từ internet​
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng chín 2024
  2. Nhu Quyhhh

    Bài viết:
    11
    Chương 1: Mùa xuân mà tôi đã từng thương nhớ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tự hỏi làm sao có thể quên được em..

    Cái ngày nắng vàng ngọt ngào ôm lấy gò má mềm và mái tóc óng ả ấy, lần đầu tiên bản thân tôi cảm thấy rung động khôn xiết. Dường như ánh sáng duy nhất làm đôi mắt tôi lu mờ khi trực tiếp nhìn vào không chỉ còn là ánh mặt trời chói lóa ngày hè mà giờ còn thêm cả em nữa. Xúc cảm ấy trực trào tuôn ra từ lồng ngực tôi, trái tim tôi và bộ não của của tôi..

    Tôi tự hỏi làm sao để không quên được em..

    Tôi dường như vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy bất lực khi sống trong hình bóng của em - người con gái mà tôi chưa từng dám bắt chuyện. Em đã đi đâu mất, một nơi nào mà tôi không thể biết đến, chỉ còn phảng phất ở đây mùi thoang thoảng của mái tóc thơm được nắng hè dội xuống, nhè nhẹ lan vào mũi tôi. Mùi hương trong trẻo của cái tuổi thời con con, của những rực rỡ nở rộ trên chặng đường tuổi trẻ..

    Tôi nhớ lại ngày hôm ấy..

    Trước những kí ức xưa cũ, tôi đã lớn lên và thay đổi biết bao nhiêu, có lẽ em cũng vậy. Chắc em sẽ xinh đẹp lắm, rạng rỡ lắm, phải đẹp hơn cả cái ngày mà tôi đã yêu em. Tình yêu của tôi, thứ tình cảm rẻ mạt mà có lẽ sẽ không bao giờ có lời hồi đáp. Ước mong lớn nhất của tôi đối với em cũng chỉ là mong em hạnh phúc bên người em yêu, tôi cũng chưa bao giờ dám mơ mộng người đó là bản thân mình

    Bước chân ra khỏi chốn yên bình có em trong tiềm thức, tôi lại lăn lộn với mớ bòng bong, bận rộn của cuộc sống người trưởng thành. Lại nhớ khôn xiết những ngày còn rong chơi trên góc phố nhỏ có hàng cây bìm bịp xanh ngát trên những bức tường. Những ngày lén theo em trên con đường mập mờ ánh hoàng hôn sau giờ học. Em ngọt ngào và say đắm tôi của lúc đó đến nhường nào.

    Em theo cha mẹ lên thành phố học cái ngày em đậu đại học. Ước mơ của biết bao cái đứa ngu dốt, nghèo đói vùng nông thôn ngày ấy, bao gồm cả tôi, tôi đã để em đi mà không nói một lời nào, bao nhiêu cảm xúc tích tụ ngày ấy vẫn theo tôi đến tận những năm này, khi tôi 25 tuổi. Tôi đã gặp những con người mới, tìm kiếm những hạnh phúc mới, qua lại với nhiều kiểu người nhưng mối tình đầu.. quá ư là cay nghiệt với tôi, tôi chẳng thể quên nổi em..

    Tôi luôn muốn kể em nghe những gì tôi gặp phải trong cuộc sống, tâm sự để em thấu hiểu tấm lòng tôi. Tôi đang làm cho một công ty với người sếp khó tính như nào, cuộc đời tôi xui xẻo ra sao.. tàu điện ngầm vào mỗi sáng mai lại chật hẹp và hôi hám biết mấy. Cái đường đời của tôi, nó u ám, nó xấu xí biết bao so với cái ánh hào quang mà tôi hàng ngày mong nhớ đến.

    *bípppppp*

    Tiếng còi xe inh ỏi kéo tôi trở lại thực tại với mình, chẳng biết từ khi nào tôi đã đi tới trước cửa công ty.

    - Ơ, anh Khoa à, nay đến muộn thế - 1 người đồng nghiệp chào hỏi tôi khi bắt gặp như một lẽ thường tình, cái cách mà người ta cố gắng làm thân với những kẻ dường như chả bao giờ nói chuyện hay đi chơi cùng. -

    - Ừ, hôm qua hơi quá chén nên dậy hơi muộn chút

    Tôi bước chân vào công ty và bắt đầu quãng thời gian bán mạng của mình..

    - Sáng nay mọi người có cuộc họp nhé, bắt đầu lúc 8h nên mọi người chuẩn bị dần đi.

    Chả biết từ bao giờ tôi đã quen với cái nhịp sống hối thúc, giục giã của những người xung quanh. Mệt mỏi và chán nản.

    Trong khi đang đặt máy tính của mình lên bàn, cậu Dương, cậu em ít tuổi hơn tôi, mới vào làm không được bao lâu, chạy lại hỏi.

    - Anh Khoa, em bảo, cái máy in ấy, chả hiểu sao lại chẳng dùng được, em đang định in một số tài liệu cho trưởng phòng dùng trong buổi họp tới mà thế thì chịu rồi. Anh giúp em cái.

    - Để anh xem-tôi chạy lại chỗ cái máy in và kiểm tra cho cậu. Hóa ra là vì chưa cắm điện. Ôi đúng là, từ lúc vào công ty cậu ta đã nổi tiếng là hậu đậu, ngốc nghếch mà không ngờ cũng đến mức như này.

    - Cậu thực sự đã kiểm tra kĩ chưa đấy, chỉ là chưa cắm điện thôi, làm tôi tưởng nó hư rồi

    - Hì hì, xin lỗi anh

    - Đây vẫn dùng được, cậu in đi, mà cũng sắp đến giờ rồi nên nhanh chóng lên nhé.

    - Yes, sir

    Cậu ta tuy ngốc nghếch mà lại đem một năng lượng tươi mới vô cùng tới công ty, đúng là những đứa trẻ mới lớn, rồi sau này liệu có như vậy được nữa không.

    * Trong buổi họp*

    Tôi chẳng thể nào nhớ nổi những gì sếp nói lúc này nên nhanh chóng ghi chép lại một chút, một số những rắc rối nhỏ khi tung ra sản phẩm mới, kỉ luật của nhân viên, lương bổng và.. nhân viên mới.

    * * *bộ phận chúng ta sẽ có thêm 1 thành viên mới, có kinh nghiệm, từng làm ở 1 công ty khá có tiếng về sản phẩm tiêu dùng. Mời em bước vào.

    Một hình ảnh quen thuộc nào đó đập vào mắt tôi, bóng dáng xưa cũ trong lòng tôi lại ùa về. Mái tóc đen óng ả, rực rỡ, khuôn mặt thanh tú và làn da trắng. Dường như tôi đã thấy em một lần nữa.. Phải không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2024
  3. Nhu Quyhhh

    Bài viết:
    11
    CHƯƠNG II: Trở lại, mùa xuân của tôi

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngỡ như người con gái ấy lại bước vào đời tôi một lần nữa..

    Tôi nhìn thấy đôi mắt dịu dàng ấy, cùng mái tóc mượt nhưng không còn là sắc đen mà tôi từng nhớ nhung mỗi đêm về mà là một màu vàng rực rỡ. Tôi nghĩ có lẽ là những rực rỡ của tuổi trẻ tự do sau khi em đã ra trường. Mặc dì có chút khác biệt so với trước đây nhưng tôi chắc chắn rằng đó chính là em - bông hoa xinh đẹp vô cùng tận trong mùa xuân của cuộc đời tôi.

    - Em chào mọi người ạ, em là thành viên mới của tổ mình. Em tên là Hoa, chuyên ngành là thiết kế packaging. Sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều!

    Sau lời nói, em gọn gàng cúi đầu chào hỏi trước mọi người. Một tràng pháo tay vang lên ồn ã. Tôi biết người ta không chỉ vỗ tay vì khích lệ em, chào mừng em hay là khen ngợi cho sự lễ phép của em mà còn là vẻ mặt hút hồn của em. Bên tai tôi lúc này vẫn luôn văng vẳng những lời bàn tán trước khuôn mặt rạng ngời ấy mà em mang tới. Thực sự nó khiến tôi không mấy thoải mái.

    Rồi cuộc họp cũng kết thúc, em được quản lí giới thiệu một vòng quanh công ty sau đó và được chỉ về chỗ ngồi của mình. Dường như bằng một thế lực nhỏ nhoi nào, em lại được sắp xếp cho ngồi vào vị trí trống cạnh tôi. Có phải đây là cơ hội một lần nữa cho tôi thêm hy vọng, thêm tương tư để ngỏ lời với em?

    Em sắp xếp đồ và bàn làm việc của mình, tôi có chút muốn bắt chuyện với em nhưng có lẽ với hình ảnh em ám ảnh tâm trí quá lâu, tôi đã trở nên nhút nhát mất rồi.

    - Em chào anh!

    Tôi không nghe nhầm chứ, hình như là em.. em bắt chuyện với tôi à? Tôi quay sang phía em, càng chắc chắn hơn khi khoé miệng cười và đôi mắt híp đang nhìn tôi..

    - Ừm, chào em. Có chuyện gì thế? * Trái tim tôi thì đang sục sôi lên chết đi được nhưng cố gìm lòng mình‍*

    - Anh là.. anh Khoa đúng không? Nhìn anh quen lắm! * Em làm ra vẻ thắc mắc về tôi lắm *

    - Ừ.. Ừm đúng rồi! Em còn nhớ anh à Hoa.

    - Hihi, nhớ chứ, người ta chả đồn anh là đẹp trai nhất lớp 12A9 mà * em nói rồi cười khúc khích*

    Cũng chả phải là đẹp nhất hay gì, chỉ là mấy đứa bạn tôi biết tôi thích Hoa nên mới đồn thổi linh tinh vào lớp của em với lí do là giúp tôi cua em.. Chẳng thể hiểu nổi bọn ấy. Nghe em nhắc lại tôi chỉ biết cười ngại.

    - Đâu phải đâu, toàn linh tinh thôi

    - Mà sau này giúp đỡ em với nhé, em còn nhiều thiếu sót lắm.

    - Ừm * tôi trả lời rồi cười với em*

    Trong lòng tôi nghĩ, chắc chắn tôi phải giúp em rồi. Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội, tôi phải nắm lấy chứ! Lần này chắc chắn tôi sẽ.. chắc chắn! ✊
     
  4. Nhu Quyhhh

    Bài viết:
    11
    CHƯƠNG III: Buổi hẹn đầu tiên

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian làm việc cứ như đẩy tôi đi nhanh hơn khi có em bên cạnh. Tuy mới vào làm nhưng thái độ cũng như tác phong làm việc của em có vẻ quen thuộc và chuyên nghiệp lắm. Chắc rồi, em đã có bao nhiêu năm làm việc tại một công ty khá nổi mà.

    - * Chắc cũng chả cần mình giúp đỡ gì nhiều. - Tôi đã nghĩ thế khi quan sát em làm việc chăm chỉ.

    Chẳng mấy chốc mà đã gần giờ tan làm - 5h40. Tôi đang còn dang dở đống tài liệu thống kê, còn nghĩ rằng sẽ chẳng tan làm đúng giờ nổi vậy mà lúc đó, em lại nói với tôi thế này:

    - Anh Khoa, bao lâu rồi mới được gặp nhau, tôi nay anh ăn tối với em nhé!

    Có chết tôi không chứ, sao mà từ chối nổi em đây. Rõ ràng là tôi đã đồng ý mất rồi. Giờ lại phải cố gắng hoàn thành cho nhanh thôi nhưng mà có em mời, tôi lại càng có động lực làm việc hơn. 20 phút tăng tốc như muốn xông pha của tôi, cuối cùng cũng xong.

    Em bảo với tôi em sẽ về nhà trước để chuẩn bị, tôi cũng về. Phải tắm rửa thật thơm tho, chỉnh chu để gặp em chứ. Dù có mơ cũng chưa bao giờ dám ước sẽ có buổi hẹn với em như vậy. Buổi hẹn đầu tiên của tôi, có lẽ là một khởi đầu thật hi vọng..

    * 7h00*

    Tôi và em đã hẹn nhau ở một nhà hàng khá nổi ở trong thành phố. Có lẽ vì mong chờ quá nên tôi đến hơi sớm. Em chưa tới. Khoảng một lúc sau, em mới xuất hiện.

    - Trời đất - Tôi đã thốt lên như vậy khi nhìn thấy em.

    Vốn dĩ em đã vô cùng xinh đẹp rồi nhưng giờ đây em lại đang làm gì thế? Phá vỡ mọi giới hạn trong tâm trí tôi à. Phá vỡ trái tim tôi. Ánh đèn mập mờ hắt lên khuôn mặt em, vừa dịu dàng lại pha chút quyến rũ trưởng thành. Chiếc váy khoét eo tôn lên vóc dáng đậm đà, cong cong của em. Còn gì tuyệt vời hơn với một chiếc váy lụa được mặc lên người em. Mỗi khoảng thời gian, tôi lại thấy em với dáng vẻ xinh đẹp khác nhau, đây là khoảnh khắc tươi đẹp trước khi chết ư, tôi còn chẳng buồn nghĩ đến nữa..

    Em ngó nghiêng tìm tôi, đang định lên tiếng em đã chạm mắt.

    - A, anh Khoa

    Rồi em nhanh chóng tiến lại, em bước đi mà tôi cứ tưởng như em đang bay, phải chăng em là thiên thần mà chúa phái xuống làm chao đảo cuộc đời tôi?

    Em ngồi xuống bên đấy, chúng tôi gọi món. Chỉ là những món cơ bản mà người ta vẫn thường thấy trong các bộ phim tình cảm kinh điển, beefsteak, súp bí đỏ và một chai rượu vang.

    Chúng tôi vu vơ kể lại những chuyện ngày xa lắc xa lơ, thời ngây ngô học trò. Đôi khi lại cười cười vì những hành động trẻ con của mình khi đó. Em cũng cười và dường như cũng nhớ về cái thời đó, tôi cũng vậy nhưng có lẽ tôi không muốn trở lại. Tôi của lúc ấy vẫn còn quá nhút nhát để tiến đến gần em. Tôi lại yêu cái ngày hôm nay hơn, nhất là khoảnh khắc này, cứ muốn kéo dài mãi ấy..

    @Nhu Quyhhh Bạn bổ sung nội dung đạt tối thiểu 950 từ/chương nhé.

    Cuối câu thoại thiếu dấu chấm cuối câu, bạn bổ sung thêm.

    Không dùng dấu sao (*) đầu câu và cuối câu một cách bất thường.

    Bạn nhấn nút sửa cuối bài, sửa xong bạn xóa tin nhắn này giúp mình luôn nha.
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...