Mùa giãn cách, nằm ở nhà suy nghĩ xem làm gì cho đỡ buồn. Trước đó, mình đã mua trước một bộ giáo trình tiếng Hoa để học lai rai giết thời gian. Phải công nhận mình "siêng" dễ sợ. Gần hết tháng mới giật mình nhận ra mình mới học xong bốn bài.
Hết đợt này nghe đâu sẽ có đợt khác, kéo dài bao lâu thì mình không biết. Bên mình đã bỏ hình thức đi chợ bằng phiếu. Bắt đầu từ ngày mai sẽ có đội ngũ đi chợ giúp dân.
Mấy ngày nay ở nhà, thấy mấy bạn trên này rủ nhau viết truyện, mình cũng ham hố bắt chước viết. Để theo dõi tiến trình viết truyện, mình soạn thảo trên Facebook, bắt đầu từ ngày 21. Rồi tới tận hôm nay, ròng rã chín ngày, mình viết được gần ba ngàn từ. Thêm một lần nữa công nhận sự "siêng" của mình đã ở cảnh giới cao nhất.
Tự nhiên nhớ hồi đó, một chương truyện mình viết ít nhất cũng năm ngàn từ, nhiều nhất cũng gần mười ngàn từ. Thời kì huy hoàng đó kéo dài khoảng hai năm rưỡi. Cho tới khi mình đi làm, khả năng viết lách cũng lặng lẽ mòn đi.
Ở bộ truyện mới nhất, mình có viết do nữ chính đã tìm được một chỗ dựa tinh thần nên không làm bạn với con chữ nữa. Đó là cái cớ thôi. Do chị ấy lo khi bỏ công sức viết tiếp, nhân vật đang sống cạnh chị ấy sẽ biến mất. Quy luật tất yếu của cuộc sống mà. Nhân vật chỉ sống trong thời gian bộ truyện đang được viết. Khi tác phẩm đã hoàn thành, người cũ sẽ bị tác giả lãng quên. Chị nữ chính vì quá thương người đang sống cùng nên tự "bẻ bút".
Mình bắt đầu thấy mình giống bà nữ chính rồi. Chắc thêm một thời gian nữa, mình sẽ mất luôn cái ước mơ gửi bản thảo để nhờ các anh chị biên tập viên "bẻ bút". Sau này, nếu có viết chắc chỉ là viết nhật kí. Chẳng biết nên đổ lỗi cho hoàn cảnh hay nhận lỗi về mình nữa. Kiểu nào thì kết quả cũng là mình sắp mất khả năng viết truyện rồi.
Đêm nay lại tung tăng quẹt quẹt vài ba con chữ Hán. Tập viết chán sẽ chuyển qua học ngữ âm, nghe nhạc rồi ôm giường ngủ. Nếu như ngủ không được thì sẽ lôi cái truyện đang viết ra gõ vài từ. Viết đủ thì chỉnh sửa. Còn khi nào đăng thì còn tùy vào duyên phận.
* * *
1/8/2021
Tự nhiên bộ não mình cứ lùi dữ liệu về thời gian lúc Yên Yên còn sống. Bữa nay không ngủ được, buồn buồn đi ra vườn, rồi quay đầu tìm kiếm. Hồi Yên Yên còn sống, nó luôn bám theo mình mỗi lần mình ra vườn.
Trước thời gian giãn cách một tuần, mình về nhà và chỉ gắn bó với Yên Yên bảy ngày đó. Yên Yên tuổi cao sức yếu, sống với nhà mình cũng mười mấy năm rồi. Hồi hôm Tết, nó bị người ta đánh thuốc ba lần, mỗi lần cách nhau hai ngày nhưng vẫn ráng sống. Giờ nó đi thật rồi.
Có lẽ con người ta ít khi trân trọng những gì sẵn có. Chỉ khi mất đi mới thấy tiếc nuối. Nhắc tới Yên Yên, tự nhiên lại khóc. Suốt ba tháng đi làm, mình chưa từng cho nó ăn ngon. Đến khi nghỉ việc về nhà, dù có mình thì bữa ăn của nó cũng chỉ có cơm với ít nước kho thịt. Buồn nhất là buổi sáng trước khi chết, nó chỉ được cho một nồi cơm nguội khô cứng. Nó không ăn, ra cổng nằm rồi lặng lẽ chết.
Lúc nãy nghe tiếng gió đập cửa, mình cứ tưởng tiếng Yên Yên cào chân lên cửa, xin vào nhà ngủ cho đỡ lạnh. Chỉ là "tưởng" vậy thôi. Em ấy nằm yên dưới đất rồi.