Truyện Teen Một Thời Áo Xanh (Chưa Đặt Tên) - Huy Hoàng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi HuyHoang1510, 5 Tháng hai 2020.

  1. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 18: Phó bí thư thám tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chào mọi người, tôi là Quang, hiện là bí thư lớp kiêm luôn phó Bí thư ban chấp hành Đoàn trường. Là một người có nét giống Isaac nên được các bạn nữ gọi bằng cái tên "Isaac con". Đấy là đối với các bạn nữ, còn lũ đực rựa thì truyền tai nhau mà ban cho tôi cái tên "thần giữ cửa B6". Phải thôi, B6 lớp tôi trai đẹp thì ít nhưng gái xinh phải xấp xỉ số gái xinh các lớp khác cộng lại. Hễ đứa nào có ý gì với gái "làng tôi" hiển nhiên phải thông qua tôi rồi, tôi ngồi ngay lối đi mà, hehe. Giới thiệu thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi vào vấn đề chính, vì sao hôm nay không phải là Nam như mọi ngày mà lại là Quang? Đơn giản vì đồng chí Nam ăn quá nhiều và bị trúng thực, đành trao lại nhiệm vụ tìm ra tên "gián điệp" trong đội ngũ cho tôi. Chuyện này đối với tôi không có gì khó vì tôi cùng lớp với "em" của tôi mà.

    Mới tối hôm qua thằng Nam tâm sự với tôi về sự cực khổ khi theo đuổi một người thì trưa hôm sau tôi đã đưa ra dẫn chứng thực tế vô cùng thuyết phục. Thằng Nam vẫn đứng chờ Kim ở cửa lớp tôi như mọi khi, nhưng hôm nay là một ngày khác, Kim đi trước còn thằng Nam lẽo đẽo theo sau, nhìn tôi ngoan như cún vậy, thấy mà tội.

    - Thằng Nam hiền quá chị nhỉ? _ Tôi buông bút, ngán ngẩm vì đống sổ Đoàn cao như núi.

    - Ờ, tôi là "Nam cam chịu" mà. _ Chị Vy cũng ngừng tay, năm trước chị Vy là bí thư Đoàn trường nhưng vì năm nay là năm cuối cấp nên chị muốn tập trung cho việc học.

    Cái tên "Nam cam chịu" mỗi khi nhắc đến ai cũng vừa buồn cười vừa thương. Chả là năm lớp 10, thằng Nam chân ướt chân ráo vào nơi đây, tôi cứ lơ ngơ chẳng biết làm gì, ai nhờ gì thì làm nấy, phải gọi là một tay sai vặt thượng hạng. Mọi người đồn rằng chỉ cần nhờ thằng Nam thì tôi sẽ giúp làm bất cứ thứ gì. Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa xứng với cái tên "Nam cam chịu", thằng Nam còn sẵn sàng đạp xe từ nhà tới trường vào 9 giờ tối để thế chỗ cho nhỏ Huệ có việc bận ở nhà hay một lần khác, nhà trường đưa xuống một hoạt động mà theo chị Vy thì chán cực kì, không ai muốn tham gia cả. Nhỏ Huệ hỏi đùa:

    - Nam tham gia không?

    Tôi lưỡng lự một hồi, ai cũng nghĩ tôi sẽ từ chối nhưng dường như trong từ điển của thằng này không có chữ "từ chối". Thằng Nam đồng ý tham gia không hiểu sao lại khiến mọi người cảm thấy khó xử. Và lần hoạt động đó rất đông vui với sự có mặt đông đủ của tất cả thành viên phòng Đoàn. Cái tên "Nam cam chịu" ra đời từ đó.

    Tôi bật cười vì chị Vy nhắc đến thằng Nam:

    - Tôi sợ Kim phải biết! Em mà là tôi thì nhỏ Kim không có cửa. Ho một tiếng là phải biết điều mà vâng dạ ngay!

    - Như cách mày "ho" với con Phương ấy hả?

    Chị Phương là bạn cùng lớp với chị Vy, cũng xinh xắn như bao cô gái yêu màu áo xanh, và đặc biệt là rất "kết" tôi. Vừa nhắc tới chị Phương thì chị ấy lên tiếng ngay:

    - Ai nhắc tên Phương đó! _ Ủa mà tiếng chị Phương nghe gần lắm, còn bả đâu?

    Tôi đảo mắt quanh phòng, không lẽ.. Cúi đầu xuống gầm bàn:

    - Chị tính hù em đứng tim hay gì?

    - Đâu có, chị đang ngủ thì nghe ai đó gọi mà! _ Chị Phương cười tỉnh bơ.

    - Á à, nãy giờ người ta làm thấy bà còn chị trốn xuống dưới ngủ hả?

    - Vậy Quang có muốn chị làm cho hết mệt không? _ Chị Phương ghé sát mặt tôi.

    - Có chứ! Ra căn tin mua giúp em chai Sting đi.

    - Hứ! Tưởng gì.. _ Chị Phương làm mặt dỗi đi ra ngoài.

    - Mệt bả ghê!

    Cánh cửa bật mở, thằng Nam bước vào rồi ngồi phịch xuống đất.

    - Ủa đồng chí "đưa nàng về dinh" rồi đó hả? Còn thằng Tiến đâu?

    - Ờ! _ Coi bộ thằng này mới bị Kim quay cho một trận.

    - Ờ là sao? Thằng Tiến đâu?

    - Đây! Tiến đây! Chào chị Vy! Lâu quá không gặp, em nhớ chị quá đi! _ Thằng Tiến tung cửa nhảy vào khoác vai chị Vy.

    - Mới gặp hôm qua mà ông? _ Chị cười.

    - Như vậy cũng đủ làm em nhớ chị rồi, hehe!

    - Tiến này! Trêu chị mãi! _ Cái thằng này đi tới chỗ nào là chỗ đó nhộn nhịp hẳn.

    Thằng Nam ngồi trong góc, lôi cây đàn ra như thói quen, bắt đầu gảy từng nốt.

    - Què tay mà đánh đàn vẫn còn nghệ phết!

    - Tao tàn chứ không có phế nha mày.

    - Hát mấy bài nghe chơi coi.

    - Có trả cát sê không mà đòi nghe hát? _ Thằng Nam bắt đầu chiêu trò đòi tiền, hở một cái là tôi đòi tiền, nhưng lần này tôi là người chiếm thế thượng phong.

    - Ê ê thằng nhóc này! Tao đang giúp mày "điều tra" đó nha!

    - Vậy mày "điều tra" được cái gì rồi _ Thằng Tiến chen vào, lật đổ thế thượng "tự phong" của tôi. Tôi đâm thêm một nhát chí mạng vào lòng tôi - Bốc phét cho lắm vào rồi không làm ăn được gì! Số mày chỉ làm gác cổng thôi chứ không làm thám tử được đâu!

    - Tao theo dõi tôi cả buổi sáng chứ bộ, tại tôi kín quá không để lộ chút thông tin gì!

    - Vậy còn hôm qua thì sao, mày ngồi ngay cửa mày chắc chắn phải biết được Kim gặp những ai chứ?

    Ừ nhỉ, thằng Tiến nói phải, để coi nào.. Sáng hôm qua vẫn như mọi ngày, tôi là người đi học sớm nhất. Mỗi ngày đi học là một niềm vui đối với tôi, vì tôi sẽ được gặp Trang. Mới vừa nhắc thì nhỏ đã bước tới:

    - Đi học sớm quá ha!

    - Ừ, hihi!

    Đáp lại lời chào của tôi chỉ là một nụ cười xã giao nhưng cũng đủ làm tôi say đắm của Trang- cô gái tôi thầm thương trộm nhớ từ năm lớp 10. Nếu nói về lạnh lùng thì nhỏ Kim làm gì có tuổi với Trang, còn nếu nói về sự cực khổ khi theo đuổi một người thì thằng cu Nam làm sao so được với tôi chứ, thật là đau lòng. Nhưng dù thế nào tôi cũng không bao giờ bỏ cuộc cũng như không bao giờ quên trách nhiệm của mình - đi lấy sổ đầu bài.

    - Sáng hôm qua chỉ có vậy thôi!

    - Ừ nhưng mà tới chiều thằng Nam mới đi trễ mà, mày kể buổi sáng làm gì? _ Thằng Tiến chưng hửng.

    - Ừ nhỉ, haha, tao quên! Buổi chiều thì..

    Sau khi kết thúc buổi học, tôi nộp lại sổ đầu bài rồi chui vào trong phòng Đoàn mà đánh một giấc. Ặc! Khó thở quá! Đây là đâu vậy? Một khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt tôi, núi non bạt ngàn, xa xa là một dòng thác trắng xóa phải cao hơn trăm mét. Ơ kìa! Bóng ai như Trang đang cưỡi trên lưng con bạch mã, lại còn mặc áo cà sa, tay cầm trượng, không lẽ Trang bỏ tôi mà xuất gia rồi.

    - Trang ơi! Cứu Quang với! Trang ơi!

    Vô dụng, Trang vẫn quay mặt đi. Mà lỡ không phải là Trang thì sao. Nhớ lại một cảnh phim rất quen, tôi gọi lớn:

    - Sư phụ! Cứu tôi với!

    Người đó quay mặt lại, đúng là Trang rồi. Tại sao lại thế này chứ? Trang từ từ bước lại, hai tay đặt vào má tôi, hai môi tiến lại gần nhau hơn. Nhưng.. Bốp! Con ngựa chết tiệt kia đã vung chân tống một cú thật lực vào mặt tôi.

    - Cái gì vậy trời!

    Ngồi dậy gỡ chân chị Phương ra khỏi mặt, quăng luôn cái chân còn lại ra khỏi ngực tôi.

    - Gì vậy Quang? _ Chị Phương vẫn còn ngái ngủ.

    - Chị đã gác chân lên người em thì thôi chứ, lại còn đá vào mặt em. Đang tới đoạn hay..

    - Ơ chị đá vào mặt em hả? Lại đây chị coi nào! _ Chị Phương chồm tới.

    - Thôi thôi để em đi rửa mặt! _ Nhớ lại giấc mơ ban nãy mà thấy tê cả người, giá như là thật thì hay quá - Mấy giờ rồi chị?

    - 1 giờ 10!

    - Chết cha! Em chưa lấy sổ đầu bài nữa!

    Tôi chạy vội ra phòng giám thị lấy sổ đầu bài.

    "Đauuuuuuuuu"

    Tiếng của thằng Nam đây mà, tôi bị gì vậy ta? Vừa định bước vào trong xem thử thì thầy Hoàng bước vào. Tôi vội vàng phóng ra cửa.

    - Em lấy sổ đầu bài rồi em lên lớp đây! Em chào thầy!

    - Ê khoan đã! Vậy là mày biết tao ở dưới phòng giám thị? _ Thằng Nam ngắt lời tôi.

    - Ừ đúng rồi!

    - Mày có nói gì với Kim chuyện đó không?

    - Tao.. Lúc tao về chỗ thì Kim đi ra ngoài. Tao đang vui nên có nói hình như mày ở.. dưới phòng giám thị! _ Tôi càng nói càng thấy có gì đó không ổn ở đây.

    - Cái gì! _ Thằng Nam hét lớn - Mày vui liên quan gì tới tao mà mày khai tao ra hả?

    Nói rồi thằng Nam buông đàn ra mà nhảy xổ vào tôi, thằng Tiến cũng buông chị Vy ra mà nhảy theo với ý định ăn ké. Tôi bị hai thằng dần cho nhừ tử. Sự thật đã được phơi bày. Ngày hôm đó, hội đồng thám tử chính thức khai tử cái tên thám tử dỏm Nguyễn Đại Quang.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng hai 2020
  2. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương đặc biệt 3: Noel hay no end

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Em nhớ anh] _ Dòng tin nhắn viết đi viết lại từ nãy tới giờ cuối cùng cũng được gửi đi.

    Đêm nay là đêm giao thừa, thằng Tiến rủ tôi đi xem pháo hoa, tôi đồng ý ngay vì chưa bao giờ tôi thấy pháo hoa ngoài đời cả. Và hôm nay có cả Thảo nữa. Vào khoảnh khắc cả đất nước đang cùng nhau đếm ngược, tôi bỗng cảm thấy có một thứ gì đó vô cùng ấm áp chạm vào tay mình.

    * * *

    Kể từ sau hôm Noel, hai đứa không còn liên lạc gì với nhau nữa. Tôi đã rất mong chờ những điều tích cực sẽ đến sau đêm đó nhưng đổi lại, thứ mà tôi nhận được chỉ là nước mắt.

    Năm ấy, trường tôi phát động hẳn 2 phong trào trong mùa Noel. Tụi tôi sẽ tự nấu và đi trao những phần cơm miễn phí cho người vô gia cư, sau đó sẽ tới thăm và tổ chức các hoạt động vui chơi cho các em nhỏ mồ côi tại một nhà thờ gần trường. Cả hai hoạt động sẽ được tổ chức trong cùng một ngày vậy nên sẽ khá là bận rộn đây. Tôi rất hào hứng vì Noel năm nay khác với nhưng năm trước, năm nay tôi có em, và chiến dịch này sẽ giúp cho ngày Noel thêm ý nghĩa.

    Khâu chuẩn bị được hoàn tất chỉ trong một ngày nhờ sự nhiệt tình của tất cả mọi người. Trong tay có một chút nghề mộc được truyền lại từ ba, tôi đã tận dụng những mảnh gỗ nhỏ và những thứ món đồ trang trí còn, biến hóa trở thành một ngôi nhà gỗ có tuyết bằng bông phủ đầy trên mái. Tôi cưa chiếc đũa thành một đoạn ngắn cỡ 10cm, dùng dây kẽm quấn quanh theo hình xoắn, thêm ít bông lên nữa sẽ thành một cây thông mini. Vo tròn mấy miếng khăn giấy thành 4 viên có kích cỡ khác nhau, đổ thêm keo 502 vào để giữ hình dáng tròn trịa, hai thằng người tuyết được ra đời. Việc cuối cùng là tô lại màu và trang trí cho cây thông. Món quà dành tặng em đêm nay được tôi hoàn thành một cách nhanh chóng.

    - Uầy! Đẹp vậy mày, quà của tao hả? _ Thằng Quang bước ra, tay vẫn còn dụi mắt.

    - Tặng mày cái búa nè, lấy không?

    - Thôi để đó mà tặng em yêu của mày đi.

    - Chà chà, cái gì đây ta? _ Hết thằng Quang thì tới thằng Tiến, mà cái miệng thằng này thì hơn thằng Quang nhiều - Mọi người ra đây mà coi, phòng Đoàn mình biết bao nhiêu người, lâu nay coi nhau như anh em mà thằng Nam chỉ có quà cho mỗi một người.

    - Có im mồm không? Tao gõ cho một phát bây giờ!

    Thằng Tiến bước lại gần:

    - Cho tao mượn coi cái!

    - Coi chừng làm hư của tao nha mày! _ Đối với thằng này thì phải dặn trước.

    - Đẹp đó, ai mà nhận được món quà này chắc phải khóc vì vui sướng, kiếm cái hộp bỏ vô đi. À tao có cái hộp này chắc vừa nè!

    Thằng Tiến chạy vào phòng Đoàn lấy ra một cái hộp giấy, bỏ mô hình vào thì vừa khít. Nhưng tôi vẫn thấy chưa hài lòng, dùng dao rọc giấy cắt một hình vuông to bên thành hộp, rồi thay vào đó là một tấm bìa trong suốt, như vậy thì có thể thấy được những thứ ở trong mà không cần phải mở nắp ra, cứ để cả hộp lên mà trưng bày. Hi vọng em sẽ "khóc vì vui sướng" như lời thằng Tiến.

    Tối hôm đó, Thúy - lớp 11, tân bí thư Đoàn trường - chia các thành viên thành hai nhóm, nhóm của bé Thúy sẽ lo chương trình bên nhà thờ, nhóm còn lại do Huệ dẫn đầu, sẽ đi phát các phần cơm cho người vô gia cư. Sau khi đi loanh quanh khu vực quanh trường, phát hết tất cả những phần cơm được giao, ai mệt quá thì có thể về, nếu không thì qua nhà thờ tham gia với nhóm bé Thúy luôn. Tất nhiên đối với tôi mấy chuyện này chỉ là ruồi muỗi:

    - Không.. Ực ực.. mệt chút nào.. _ Tôi tu ừng ực chai nước suối.

    Quay về trường lấy xe, tôi lập tức chạy đến nhà thờ cùng với thằng Quang và vài người nữa. Mọi thứ tại nhà thờ đang diễn ra khá suôn sẻ, hôm nay thằng Tiến là người dẫn chương trình, sau gần 3 năm mài đũng quần trên ghế nhà trường thì mọi người mới nhận ra không ai phù hợp với việc này hơn thằng Tiến. Những người còn lại hoặc là chơi đùa với các em hoặc ngồi nghỉ ngơi ở một góc nào đó. Tôi đảo mắt tìm em, kia rồi, tôi thấy em ngồi một mình ở phía sau sân khấu, chắc đang mệt lắm đây. Cầm theo chai nước, tôi rón rén đi vòng ra sau lưng em.

    - Hù!

    Em giật mình quay lại:

    - Anh này, làm người ta hết hồn.

    - Uống nước đi nè, nãy giờ làm mệt lắm rồi phải không? _ Tôi mở nắp chai nước rồi đưa em.

    - Cũng không mệt lắm, hihi!

    - Hôm nay là Noel đó! _ Tôi cười, nếu mà nói rằng tôi không mong đợi một món quà nào đó từ em thì đó là nói dối, dù ngoài miệng tôi luôn nói không cần.

    - Đúng rồi, nay là 24 mà! _ Em có vẻ không biết được tôi nghĩ gì.

    Chán ghê, em nói vậy thì tôi chẳng hi vọng gì nữa, chắc do tôi nói không cần nên em tưởng tôi không cần thật, đúng là đại ngốc. Thôi chỉ cần em ở bên tôi cũng là một món quà đối với tôi rồi.

    - Em đã nhận được gì cho hôm nay chưa?

    - Nhận được gì? _ Ngừng một giây, em cười - Nothing, hihi!

    - Hôm nay bày đặt tiếng Anh nữa chứ. Vậy thì anh có quà cho em đây!

    Tôi lấy món quà trong balo ra, vênh mặt:

    - Anh tự làm đó nha!

    * * * _ Em im lặng.

    - Đẹp không, cho ý kiến coi nào!

    - Đẹp lắm.

    "Sao mà đẹp bằng người yêu của anh được". Tôi sung sướng nghĩ thầm.

    - Em thích không?

    - Em thích lắm! Cảm ơn anh! _ Hôm nay em có gì đó hơi khác với mọi ngày, một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng tôi.

    Tôi nắm lấy tay em, cái nắm tay không chỉ đơn giản là thể hiện tình cảm. Trong cái nắm tay này để xua tan đi nỗi sợ âm ỉ trong lòng tôi cũng như để xác nhận tình cảm mà hai người đang yêu dành cho nhau. Nhưng lần này, tôi không cảm nhận được gì, không một chút gì từ em cả.. Đúng rồi, vì chỉ mình tôi cố gắng nắm tay em, còn em thì hoàn toàn thả lỏng. Tôi ngước lên nhìn em một cách đầy khó hiểu:

    - Kim? Sao vậy em?

    * * * _ Em vẫn im lặng.

    - Kim! Đừng làm anh sợ nha!

    Đáp lại lời của tôi chỉ là một sự im lặng đáng sợ và gương mặt vô hồn của em. Tôi không nói được câu nào khác ngoài câu "Xin em..", giờ đây trong lòng tôi đầy những thắc mắc và nỗi sợ.

    Thả lỏng bàn tay ra, em thu tay lại. Cả hai lại chìm vào im lặng dù cho không gian xung quanh đang rộn ràng, tràng ngập tiếng cười hạnh phúc.

    "Tại sao lại như vậy? Mình đã làm gì sai chứ? Đúng là không thể hiểu nổi mà!"

    Tôi trách em rồi lại trách bản thân mình dù cho tôi không biết tôi đáng trách ở điểm nào. Những ngày bên em dù là ngắn ngủi nhưng tôi luôn quan tâm chăm sóc em hết mực. Như không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, em đứng dậy xin phép mọi người về sớm. Khi em đi, em vẫn mang theo món quà tôi tặng.

    "Đúng đấy, em nên mang món quà đó đi đi, nếu không anh sẽ đau lòng lắm. Kim ơi.."

    Nước mắt tôi đã rơi, không biết từ lúc nào. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, tôi đứng dậy xin phép về luôn, nếu ở lại đây lâu hơn nữa, tôi sợ sẽ không kìm được cảm xúc mất. Dắt chiếc cub50 ra, tôi không đuổi theo em, tôi cũng không chạy về nhà, tôi muốn đến nơi nào đó thật yên tĩnh để mà kiểm điểm lại, và cũng để chôn vùi nỗi buồn này.

    Những ngày sau đó, tôi như người mất hồn, bỏ ngoài tai những lời động viên của thằng Tiến. Nhìn thằng bạn thân của mình như vậy, Tiến thốt lên đầy cay đắng:

    - Nếu biết trước thế này, tao sẽ không bao giờ giúp mày..

    - Đừng nói vậy, mày giúp tao, tao vui lắm, mày đúng là thằng bạn tốt!

    - Đứng dậy đi!

    - Làm gì?

    - Đấu với tao, cho tao thấy sự mạnh mẽ của mày, chứng minh mày là một thằng đàn ông đi!

    - Nhưng tao chưa..

    - ĐỨNG-DẬY-NGAY! _ Thằng Tiến gằng từng chữ, nắm áo kéo tôi đứng lên - Mày có nhớ lời thầy dạy không? Thầy dạy mày mạnh mẽ như thế nào? Thầy có dạy mày yếu đuối không? Có dạy mày ủ rũ như bọn con gái không hả Nam?

    Dứt lời, thằng Tiến luồn tay vật tôi xuống sàn, thằng Tiến nói như hét:

    - Thằng Nam lạc quan mà tao biết đâu rồi?

    - Mày giỏi thì mày đánh tao đi!

    - Tao không đánh con gái! _ Thằng Tiến buông tay.

    Phải rồi, tôi chưa bao giờ là một đứa yếu đuối. Từ bé tôi đã quen với cực khổ, tôi chưa bao giờ than vãn về bất cứ điều gì. Vậy tại sao lần này tôi lại yếu đuối đến thế?

    - Có lẽ lần này là lần đầu tao biết đến cảm giác yêu và được yêu mày à! Nó quá mới mẻ với tao, và mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tao chưa thể quen ngay được! Mày nói đúng, buồn bao nhiêu đó là đủ rồi.. Nhỉ?

    - Như vậy mới ph.. _ Ầm! Thằng Tiến ngã vật ra sàn.

    - Ippon! Tao thắng rồi, haha!

    - Thằng đánh lén, tao không thua mày đâu! _ Thằng Tiến vùng lên.

    Cả hai vật nhau chán chê, lăn ra sàn mà thở hổn hển. Cảm giác vui vẻ dần trở lại với tôi, thật dễ chịu! Còn cảm giác nhớ em, dù không biến mất đi ngay được, nhưng tôi sẽ tập làm quen với điều đó.

    * * *

    [Anh cũng vậy] _ Tôi cố lắm mới soạn được ba chữ này.

    [Mình quay lại được không] _ Em nhắn tiếp.

    Tiếng pháo đón giao thừa bắt đầu nổ rộn ràng, sáng cả một vùng trên đầu tôi.

    - Tiến ơi! Kim quay lại với tao rồi!

    Cảnh vật trước mắt tôi nhoè đi. Những giọt nước mắt tôi lại rơi một lần nữa, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nam, Tiến, Thảo, ba người bên bờ sông, ba cảm xúc khác nhau và hai đôi mắt ngấn lệ.

    "Noel là ngày mọi chuyện có vẻ như đã kết thúc nhưng xem ra, vẫn là.. no end"
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  3. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 19: Ngày phụ nữ Việt Nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để chuẩn bị cho ngày 20 tháng 10 đang gần kề, bọn con trai bàn nhau mua quà tặng cho các bạn nữ trong lớp. Sau giờ học, một buổi họp nho nhỏ được tổ chức, đứa nào cũng vò đầu bức tai.

    - Tao nghĩ nên góp tiền lại mua quà cho tụi nó! _ Thằng Duy lên tiếng.

    Thằng Tiến gạt phăng đi:

    - Có vậy cũng nói, tụi tao nghĩ tới chuyện đó lâu rồi! Tao muốn phải làm gì đó đặc biệt hơn nữa kìa!

    - Đặc biệt hơn nữa hả? Đặc biệt kiểu gì? _ Thằng Nhật đăm chiêu - Ê tao có ý này, bây giờ tụi mình làm như vầy đi..

    Thằng Nhật nói xong thì cả đám ồ lên kinh ngạc, không ngờ một đứa bình thường vẫn hay đắm chìm trong thế giới ảo mà hôm nay lại nghĩ ra một ý tưởng độc đáo đến vậy.

    - Anh em đồng ý với thằng Nhật hết chứ hả?

    - Đồng ý cả hai tay luôn anh ơi!

    - Duyệt nha, cứ thế mà triển thôi!

    - Rồi giờ phân công nè..

    Nói sơ qua về cái "ý tưởng đặc biệt" của thằng Nhật, mỗi thằng con trai sẽ về nhà chuẩn bị một món quà kèm theo đó là một lời chúc gửi đến các bạn nữ trong lớp. Đến ngày đó sẽ tập trung tất cả quà lại, các bạn nữ sẽ lần lượt lên bốc thăm, bốc trúng tên ai thì người đó sẽ "vinh dự" được tặng quà và gửi lời chúc mừng tới bạn nữ ấy. Vì số lượng nam và nữ lớp tôi gần như bằng nhau, vậy nên ý việc này khá là hợp lý. Còn một lý do nữa khiến bọn con trai nhiệt liệt tán thành ý kiến của thằng Nhật đó là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi dạy môn Toán, thường thì sẽ có tới 2 tiết toán liền nhau, và hiển nhiên không một ai hứng thú với việc học Toán trong thời gian dài như vậy cả. Việc bốc thăm và tặng quà chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian, vậy nên chiếm dụng luôn 2 tiết toán của cô chủ nhiệm thì còn gì bằng. "Cô còn trẻ, cô ham vui lắm, haha", thằng Tiến tuyên bố chắc nịch như thế, vẽ nên một tương lai ăn chơi vô cùng sáng lạng cho các đấng mày râu B12. Vừa trốn được tiết Toán, vừa được tặng quà cho các bạn nữ, nhỡ đâu trúng ngay người mình thích thì ắt hẳn là ý trời. Đúng là một mũi tên trúng 2 đích mà.

    - Ê mày nghĩ ra nên tặng quà gì chưa Tiến?

    - Tao hả, tất nhiên là rồi, tao tính.. Mà thôi đây là bí mật quân sự, muốn moi tin của tao hả con trai, không dễ đâu nha!

    Mặt tôi ỉu xìu, gác hẳn chân lên ghế, tay xoa xoa đầu.

    - Thì thôi mày gợi ý cho tao cũng được mà.

    - Chuyện này không quan trọng, mày còn có chuyện quan trọng hơn kìa! _ Thằng Tiến làm mặt nghiêm trọng.

    - Chuyện gì? _ Tôi chưng hửng. Chuyện quan trọng gì của tôi mà thằng Tiến lại biết à? Lý nào lại vậy?

    - Mày đã chuẩn bị quà cho Kim chưa?

    - Tưởng gì, đương nhiên là rồi!

    - Ơ thế thì mày còn lo nghĩ gì nữa, bọn trong lớp thì mày cứ mua đại cái kẹp tóc hay cái gì rẻ rẻ thôi là được rồi?

    - Tao sợ tụi nó chê quà của tao bèo..

    - Tào lao! _ Thằng Tiến vỗ lưng tôi một cái rõ đau - Bạn bè bình thường thôi chứ có phải gì đâu mà mày lo quá vậy, mày cứ lo cho Kim của mày đi! Còn tụi nó mà không lấy quà thì đưa tao, tao về tặng chị tao, haha!

    Kim của tôi sao, nghe thích thật đấy, tôi cứ ngẩn ngơ với cái suy nghĩ đó mãi, thằng Tiến đúng là biết cách làm người ta "chết" mà.

    - Uống lẹ rồi đi về, ngồi nhìn nữa là tao bỏ lại à nha. Kim không có trên cây đâu mà nhìn! _ Thằng Tiến cũng biết cách đưa những người đang bay về lại mặt đất lắm.

    - Ê sẵn chở tao qua nhà sách mua quà luôn mày!

    - Làm xe ôm mà không có tiền còn không được ôm! _ Thằng Tiến than thở.

    - Thôi chịu khó chở tao đi, lát nữa tao ôm mày chịu không! _ Tôi vòng tay qua eo thằng Tiến.

    - Cút ra! Thằng gay lọ này, trả tiền cafe cho bố!

    Hai thằng đèo nhau vào nhà sách cạnh trường. Sau một hồi chọn lựa thì tôi quyết định mua.. một hộp bút kim tuyến. "Con gái tụi nó hay viết bài màu mè lắm, mày cứ nhìn vở Thảo thử xem!". Nó giải thích.

    - Ái chà, anh Nam hôm nay đem theo cái gì mà ba lô bự dữ! _ Thằng Nhật vỗ vai tôi từ đằng sau.

    - Để quà chứ để gì! Còn mày để gì trong bụng mà bụng mày bự dữ vậy?

    - Tao cũng để quà chứ để gì, haha!

    Ngày 20/10, ngày phụ nữ Việt Nam, nhưng các nam sinh B12 lại là những người hào hứng hơn cả. Nhưng tất cả phải kìm nén lại cho qua 3 tiết đầu cái đã.

    Hôm nay cô chủ nhiệm lớp tôi rất đẹp, không hiểu sao mà năm nay cô lại chủ nhiệm lớp tôi một lần nữa. Đúng rồi, là cô giáo mang gương mặt thiên thần ấy, cô Trúc.

    - Cả lớp! Nghiêm! _ Lớp trưởng hô lớn.

    - Chúng em chào cô ạ! _ Cả lớp đồng thanh.

    - Trời ơi hôm nay cái lớp này bày đặt chào cô kiểu này nữa, làm như tiểu học vậy! _ Cô mắng yêu.

    - Cô ơi nay cô đẹp ghê! _ Thằng Tiến "rào trước"

    - Nãy giờ đi dạy cô có mệt không cô? _ Đến lượt thằng Nhật "đón sau"

    - Tiết này là tiết đầu tiên trong ngày của cô luôn đó tụi em!

    - Nhưng mà em nhìn ra ngoài nãy giờ, thấy trời nắng ghê! Vậy mà cô phải chạy xe từ nhà lên đây, chắc mệt lắm hả cô? _ Thằng Tiến vẫn chưa chịu thua.

    - Cái anh Tiến kia! Học không lo học, lo nhìn trời nắng hả? Mới học tiết Địa phải không? Tui méc cô Huyền nha!

    - Em chỉ đang lo cho cô thôi! Nếu vì lo cho cô Trúc mà bị cô Huyền la em cũng chấp nhận. _ Thiệt bó tay với thằng này luôn, miệng nhà sang có gang có thép, mà miệng thằng Tiến thì chỉ toàn mỡ là mỡ.

    - Chấm bài cho anh tui mới mệt nè! Để coi coi Tiến được nhiêu điểm đây ta? _ Cô liếc thằng Tiến, đặt đống bài kiểm tra lên bàn.

    Thằng Tiến vội nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy lên bàn giáo viên.

    - Khoan đã cô ơi! Cái này cô chấm xong chưa? Xong rồi thì để tụi em lo, tụi em lo được. _ Thằng Tiến không để cô nói câu nào, nhanh tay ôm luôn đống bài kiểm tra về chỗ.

    - Mấy đứa này hôm nay tính bày trò gì đây?

    - Tụi em có chuẩn bị một chương trình nho nhỏ để chào mừng ngày phụ nữ Việt Nam, cô cho tụi xin tiết này đi cô!

    - Cô ơi, cho tụi em nghỉ đi! _ Nghe theo lời "xúi giục" của thằng Tiến, người này nối tiếp người kia, làn sóng "năn nỉ" nhanh chóng lan rộng khắp lớp.

    Ai đi ngang nhìn thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ tụi học sinh B12 đang biểu tình chống đối cô giáo. Học trò ở đâu thì thứ ba chứ học trò của cô Trúc thì chỉ có thứ nhất. Cô gõ cây thước xuống bàn.

    - Im lặng coi!

    Cả lớp im thin thít.

    - Ra đóng cửa lại nhanh lên, mấy em ồn vậy ảnh hưởng mấy lớp khác bây giờ.

    Tiếng hò reo một lần nữa vang lên trong sự bất lực của cô Trúc. Thằng Tiến nhảy lên bục giảng, cầm lấy micro hào hứng tuyên bố:

    - Vậy sau khi có sự cho phép của cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp, chương trình chào mừng ngày phụ nữ Việt Nam của lớp 11B12 chính thức.. BẮT ĐẦU!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  4. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 20: Khởi đầu của thằng Tiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bữa đó mày đem theo mấy chai nước ngọt nha Nhật. _ Thằng Đạt tranh thủ.

    - Ở đâu ra nước ngọt mà đem?

    - Tất nhiên là ở nhà mày rồi, nhà mày bán mà.

    - Nhà tao bán hả? _ Nhật nhếch môi, có vẻ như vừa nghĩ ra điều gì đó.

    - Giả điên hả mày? _ Thằng Đạt tỏ vẻ khó hiểu – Nhà mày bán tạp hóa mà!

    - Vậy thì đưa tiền đây, nước ngọt nhà tao để bán chứ không có dư để cho nha! Mấy lần mày qua nhà tao nốc bao nhiêu là nước ngọt tao chưa tính đó.

    Bụp! Con nai tơ ham mồi dễ dàng rơi vào cái bẫy đầy "kinh tế" của chàng thợ săn ranh ma. Thằng Đạt xụi lơ:

    - Chỗ anh em với nhau..

    - Thôi mày cứ đem nước đi Nhật, rồi tụi tao trả tiền cho, coi như ủng hộ nhà mày. _ Tôi chen vào.

    - Vậy mới phải chứ! Mày nghe thằng Nam nói chưa? _ Thằng Nhật vỗ vỗ lưng thằng Đạt - Anh em người ta như vậy, còn ăn ké là tao cho cái chai vô đầu liền!

    - "Tụi tao" là gồm những ai?

    Mặt thằng Tiến nhìn gian phải biết. Tôi chỉ thằng Tiến, đáp tỉnh bơ:

    - Thằng Tiến, thằng Tiến, với mày.

    - Tao với thằng Tiến là mấy thằng? _ Thằng Tiến nhướng mày.

    - Là một! _ Rồi tôi chạy ra sau đấm lưng, xoa bóp vai cho thằng Tiến - Tụi em nghèo lắm, làm gì có tiền hả anh Tiến! Ở đây chỉ có anh Tiến là giàu có nhất thôi!

    - Nổi cả da gà! Mua thì mua. _ Thằng Tiến xua tay như đuổi tà.

    Thằng Quốc giả giọng eo éo:

    - Yêu anh Tiến nhất, hihi!

    - Mày yêu không? Mày thích yêu không?

    - Bớ người ta! Hấp diêmmmm.. Ặc! Tha.. tha em anh Tiến ơi..

    Thằng Quốc la oai oái khi bị thằng Tiến kẹp cổ, tay dứ dứ nắm đấm trước mặt. Cả bọn được phen cười vỡ bụng.

    - Nhà mày có ly nhựa luôn không Nhật, sẵn lấy mấy lốc luôn? _ Thằng Tiến hỏi.

    - Tất nhiên là có chứ, luôn sẵn sàng để phục vụ anh Tiến mà, haha!

    * * *

    - Trên tay mọi người đã có đầy đủ ly chưa ạ? _ Giọng thằng Tiến đầy hào hứng - Nâng ly lên nào! Một.. hai.. ba.. Dzô!

    - DZÔ..

    Trong lớp lúc này quả thực rất vui, mọi người nói cười vui vẻ với nhau, cùng hòa chung một bầu không khí, dù cho thường ngày vẫn hay có những đố kỵ, phải chi cứ như thế này mãi thì hay biết mấy.

    - Và bây giờ là tiết mục chính của ngày hôm nay! Xin mời các bạn ổn định lại chỗ ngồi để thuận tiện cho công tác chuẩn bị.. Đội hậu cần B12 đâu rồi, nhanh chân lênnnn!

    Thằng Văn cùng thằng Đạt bê bàn đầu tiên dãy giữa lên trên bục, tôi đặt cái thùng carton đựng những lá thăm lên. Thằng Tiến gõ gõ vào micro, bắt đầu bài phát biểu của mình:

    - Như mọi người đã biết, từ xưa phụ nữ đã được ví như những bông hoa, mà để có được những bông hoa đẹp, thì phải bỏ công ra vun trồng.. Mà vun trồng từ đâu? Tất nhiên là phải vun trồng từ khi vừa đâm chồi, hé nụ rồi.. Các bạn nữ ngồi đây chính là những nụ hoa đó, con trai tụi tui không dám nhận công vun trồng, hôm nay chỉ xin được góp một phần nhỏ vào công lao ấy, chỉ dám ước một điều nhỏ nhoi rằng.. các nụ hoa đang có mặt ở đây, một ngày nào đó sẽ trở thành những bông hoa đẹp nhất trong khu vườn của Tiến, haha!

    - Ai thèm là hoa trong vườn của ông hả!

    - Làm mất hứng ghê!

    Đám con gái phản đối lại ngay, nhưng đâu đó vẫn có một vài gương mặt e thẹn vì câu nói của thằng Tiến.

    - Em cũng muốn làm bông hoa trong vườn của anh nữa, anh Tiến ơi! _ Thằng Quốc coi bộ vẫn chưa chừa.

    - Để lát nữa anh "hái" em đem về nhà nha. _ Thằng Tiến gằn giọng.

    - Thôi em nguyện suốt đời làm hoa dại mọc ven đường, em không dám bước vào nhà anh đâu! _ Nói rồi thằng Quốc chạy vụt về chỗ.

    - Quay trở lại chương trình! Xin mời lớp trưởng lên mở hàng.. Lên lẹ đi nào lớp trưởng!

    Hạ chậm rãi bước lên bục, đưa tay vào thùng thăm.

    - Để coi ai sẽ có cơ hội sánh vai với lớp trưởng của chúng ta trong ngày hôm nay! Xin mời Nammmm!

    Ơ hay! Tôi là người đầu tiên luôn này!

    - Nói lẹ đi mày, còn người nhiều bạn nữ đang đợi tao lắm! _ Thằng Tiến giục.

    - À.. Hôm nay, nhân ngày phụ nữ Việt Nam.. Nam.. có món quà tặng cho Hạ, và chúc Hạ luôn có nhiều.. sức khỏe! _ Không hiểu sao tôi lại chúc một câu củ chuối đến thế.

    Cả lớp cười ầm lên.

    - Mày đang chúc Tết các cụ hay sao vậy? Nam ơi là Nam!

    - Cám ơn Nam nha! _ Hạ cười tươi đón lấy món quà của tôi.

    - Rồi OK! Cám ơn lời chúc đầy ý nghĩa của Nam dành cho lớp trưởng của chúng ta, mời Nam về chỗ lẹ lẹ chứ đứng đây quê quá chịu không nổi đâu, haha! _ Tôi muốn nhét cái micro vô họng thằng MC đểu này lắm rồi, chỉ biết chực chờ để làm bẽ mặt anh em thôi.

    Các anh em banh bóng cũng lần lượt lên tặng quà và gửi lời chúc tới các bạn nữ. Thằng Văn tặng kẹp tóc cho Yến, đúng ngay cô gái nó ngày đêm mong nhớ, nay lại được đính chiếc kẹp lên tóc nàng, thằng Văn như lên chín tầng mây, cho tới mấy ngày sau vẫn cười hềnh hệch.

    - Đến lượt Thảo, xin mời cô nàng đến từ khu rừng phía Tây lên bốc thăm! _ Thằng Tiến không quên cà khịa, thằng Tiến vẫn hay gọi Thảo như vậy, ý nói rằng Thảo từ trong rừng ra, khoẻ như trâu, đánh phát nào ra phát đó chứ không như mấy đứa con gái khác.

    Thảo liếc thằng Tiến toé lửa. Đưa tay vào thùng thăm, bốc một tấm.

    - Nè!

    - Đọc lớn cho mọi người cảm nhận được sức mạnh đi nào! _ Thằng Tiến hướng micro sang Thảo.

    Nhỏ từ từ mở lá thăm ra, mắt to tròn.

    - Văn Tiến!

    - Đâu? _ Thằng Tiến giật mình, giật lấy lá thăm, săm soi một lúc rồi cười - Đúng là ý trời, haha!

    Tiến lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ được gói giấy rất đẹp. Gỡ lớp giấy ra, có vẻ như là hộp trang sức. Đúng là vậy, thằng Tiến mở hộp, lấy ra một sợi dây chuyền bạc có mặt là một khối đá hình lập phương lấp lánh. Thằng Tiến bước lại gần, vòng tay ra sau Thảo. Cả lớp "Ồ" lên, Thảo giật mình giữ tay thằng Tiến lại:

    - Nè! Làm gì vậy?

    - Đeo cho chứ chi, con nhỏ này? _ Thằng Tiến nói - Đứng yên coi, để tui đeo cho!

    * * *

    - Ừm.. Chúc mày.. À không, chúc Thảo càng ngày càng xinh đẹp hơn và sớm tìm được hạnh phúc của đời mình.

    - Không.. có gì! _ Thảo cúi mặt, bước vội về chỗ.

    Những lá thăm cuối cùng trong thùng cũng đã được bốc lên. Thằng Tiến bước về chỗ, lấy từ trong ba lô ra một hộp quà nữa. Tiến tới bàn giáo viên:

    - Những gì quan trọng thường sẽ để dành tới cuối cùng phải không cô? Đây là món quà thay cho lời cảm ơn và lời chúc của tất cả nam sinh B12 gửi tới cô nhân ngày phụ nữ Việt Nam.. dù cô vẫn chưa là phụ nữ!

    - Tiết sau Tiến lên khảo bài đầu tiên! _ Cô vờ làm mặt nghiêm, nhưng vẫn không che giấu được niềm vui đang hiện rõ qua ánh mắt.

    Chuông tan học vang lên cũng là lúc buổi ăn chơi của lớp tôi kết thúc. Thu dọn lại tất cả ly nhựa, tôi chuyển giao việc còn lại cho tụi thằng Tiến, nhanh chân chạy sang lớp em. A! Em đang đứng trước cửa lớp, chắc là đứng đợi tôi rồi!

    - Tặng Kim nè! Chúc mừng ngày phụ nữ Việt Nam, luôn xinh đẹp và hạnh phúc nha! _ Lần này, tôi không vấp một chữ nào.

    - Cám ơn Nam nha! Thích ghê! Cái này là cái gì vậy Nam?

    - Ừm.. Bí mật! Về nhà mở ra rồi biết!

    Trong hộp đó là một chiếc áo khoác. Thường ngày tôi để ý thấy em không mặc áo khoác, ngay cả khi đi các hoạt động cũng không. Tôi không rõ do em không có áo khoác hay do em không thích mặc áo khoác. Nhưng có một thứ gì đó cứ thôi thúc tôi mua tặng em chiếc áo khoác này, hi vọng em sẽ thích. Và ngày hôm sau, em chào tôi bằng một nụ cười rạng rỡ, nhưng điều làm tôi cảm thấy vui nhất chính là em đang khoác lên mình chiếc áo màu xanh mà tôi tặng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  5. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương đặc biệt 4: Chuyến xe tình yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chương bình thường như mọi chương, mà cũng có thể là chương đặc biệt. Thôi thì.. Happy Anniversary Dad & Mom!

    ".. Bản giao hưởng ngày đó, có đến tay em?

    Hay để anh hát ngân nga tiếng đàn và rồi mang đến em xem?

    Chiều Sài Gòn tháng bảy chuyển tám, gió trời lành lạnh.

    Vi vu cùng anh chiếc cub cũ kĩ này không cần chạy nhanh.."

    Âm thanh của phố thị cùng với những giai điệu phát ra từ chiếc tai nghe tạo nên một buổi hòa nhạc vô cùng lộn xộn. Khẽ ngân nga vài câu, tôi khẽ vặn tay ga, chiếc xe vẫn không di chuyển nhanh hơn được.

    "Nhờ có chiếc xe này mới có mày đó, nhớ giữ gìn cho kĩ!"

    Đó là những lời ba tôi dặn khi giao cho tôi chiếc xe này, ông trông rất vui khi nhớ lại điều đó. Ông kể..

    Ngày trước, tại một khu phố nhỏ, có một đội bóng, à không, là một gia đình nhỏ gồm 11 người, nhà ông nội tôi đấy. Bên cạnh nhà ông nội là nhà ông trẻ, tức là em của ông nội, có một cô giúp việc còn đang độ tuổi trăng tròn. Ngày xưa khó khăn lắm, ai ai cũng muốn tìm đường lên thành phố để tìm cơ hội đổi đời, cô ấy cũng không ngoại lệ. Hàng ngày, qua khung cửa sổ, cô giúp việc nhà bên vẫn say mê ngắm nhìn một chàng thanh niên đang hăng say cưa cắt những mảnh gỗ mà đâu dám ngỏ ý làm quen. Con gái miền quê mà, e thẹn, ngại ngùng, có thích ai thì cũng chỉ dám để trong lòng thôi, một phần cũng do anh chàng vẫn thường tự hào: "Hồi đó tao đẹp trai lắm, lúc đó gái theo tao rần rần mà tao không có ưng ai hết" nên hơi chùng bước. Cô nào biết chàng thanh niên ấy cũng ngày đêm nhớ nhung cô gái hay nhìn trộm mình qua khung cửa sổ, chắc chàng ta cũng phải để ý dữ lắm mới biết được có người nhìn trộm mình.

    Thời gian thấm thoát trôi, cô gái vẫn trộm nhìn anh, anh thì vẫn bận rộn với những khúc gỗ, không ai nói ra những tâm tư trong lòng, nhiều lắm thì cũng chỉ chào hỏi qua loa. Rồi một ngày kia, cô giúp việc có chuyện gấp phải về quê nhưng lại không có tiền, trời xui đất khiến thế nào lại trùng hợp ngay lúc chàng thanh niên đang "không chỉ thừa tiền mà còn thừa luôn cả xăng". Cơ hội chỉ đến một lần duy nhất, tất nhiên không ai muốn bỏ lỡ.

    Khoảng cách giữa người đang yêu và người điên nó mỏng manh lắm, chàng ta đèo cô giúp việc ấy trên chiếc cub 50 băng băng từ Sài Gòn về tới tận Vĩnh Long mà không cần có sự đồng ý của các bậc phụ huynh.

    "Về tới nhà, bả bỏ tao đứng ngoài cửa vậy đó, không cho tao được miếng nước nữa!"

    Mãi vui mừng khi gặp lại mẹ mình, cô giúp việc quên rằng có một anh chàng đang lóng ngóng trước cổng nhà mình. Chàng ta cứ đứng ở đó, không biết nên về hay nên ở lại. Một lúc sau mẹ của cô gái lúc này mới để ý thấy sự hiện diện của chàng trai, liền trách cô vô tâm, sao về tới nhà rồi mà không chịu.. trả tiền xe cho người ta đi, để người ta đứng ngoài cổng nắng nôi như vậy! Tội nghiệp anh chàng..

    Chuyến xe mở đầu cho câu chuyện tình yêu của chàng ta diễn ra như vậy đấy. Sau này, những chuyến xe tình yêu như thế diễn ra thường xuyên hơn, tất nhiên đều gắn liền với những kỉ niệm, phải kể đến việc cây cầu Mỹ Thuận được khánh thành và bến phà Mỹ Thuận không còn hoạt động nữa. Ai ở miền Tây chắc không còn xa lạ gì với cây cầu "xịn" nhất Việt Nam thời đó, cầu thì dài mà dốc lại cao, quả thực là một thách thức với chiếc cub 50 cùng gần 100 kí lô bên trên. Việc gì đến cũng sẽ đến, chiếc xe quá sức nên "đình công", hai người, một trai một gái, ra sức đẩy chiếc xe lên dốc. Hai người cùng nhau vượt qua dốc cầu Mỹ Thuận, cũng như vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống để xây dựng nên một tổ ấm. Chàng thanh niên ngày ấy bây giờ đã trở thành ba của một đứa nhóc tên Nam, còn cô gái giúp việc ấy chính là mẹ tôi bây giờ..

    Tôi nghĩ về tương lai, tôi sẽ đưa người yêu tôi đi dạo phố, hay có thể là về tận quê của người yêu tôi như ba tôi từng làm. Tất nhiên không phải trên chiếc cub này rồi, chiếc xe này đã từng là tốt nhất, nhấn mạnh là đã từng tốt nhất luôn, tôi không muốn thấy cảnh tôi và người yêu phải cùng nhau đẩy chiếc xe này trên một con đường dài đầy nắng đâu, dù điều đó trông.. khá là lãng mạng. Nhưng đó là chuyện tương lai, còn giờ đây tôi sẽ cùng em băng qua thời học sinh trên chiếc cub tình yêu này.

    Tôi chậm rãi dắt xe vào trường, bác Tâm suýt xoa:

    - Chà chà, nay đi xe mới hả mày!

    - Con phải tốn hai ngày để tân trang đó bác à, khổ lắm! _ Tôi cười chào bác rồi nhanh chóng dắt xe vào bãi.

    Một ngày mới lại bắt đầu..
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  6. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 21: Lí do khó chịu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khó chịu thật! Bây giờ đây tôi đang cực kỳ khó chịu. Tôi không hiểu vì sao tôi lại có cái cảm giác này, một cảm giác hụt hẫng, có lẽ vậy.. hoặc là mất mát. Sau một loạt suy nghĩ vẩn vơ và tự phản bác thì cuối cùng tôi cũng chịu thừa nhận rằng mình rất ích kỉ. Thằng bạn tôi, thằng Tiến, một đứa con trai tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, nhất là giúp tôi xử lý những việc vớ vẩn của tôi, nay đã tìm được nửa kia của mình. Đó là một điều tốt, nhưng tại sao tôi lại không vui, không mừng cho thằng bạn. Phải chăng.. vì nửa kia của thằng Tiến, chính là Thảo?

    Quay lại buổi sáng hôm đó..

    Tiếng nói cười vang lên đưa tôi về thực tại, kết thúc chuyến hành trình vượt thời gian để tham gia vào các cuộc hội nghị cấp cao trong những tháng năm kháng chiến gian khổ. Tiết Lịch Sử đã hết, Thảo vò đầu tôi:

    - Dậy chào cô kìa!

    - Hết tiết rồi hả? Nhanh ghê!

    - Mày ngủ cả tiết, không nhanh mới lạ đó! Lấy sách vở đi lên phòng thực hành Hóa kìa.

    Thảo không nhắc chắc tôi quên luôn rồi, lâu lắm rồi tụi tôi mới có cơ hội vào phòng thực hành. Học hóa mà không được thực hành cũng giống như việc ăn mì sống vậy, cực kì khô khan mà còn khó tiêu hóa, thế mà vẫn đầy người cố gắng nuốt và tấm tắc khen ngon. Tôi nhanh chóng thu dọn đồ và mang theo hành trang gồm một cây bút, như vậy là đủ.

    - Ê qua đây ngồi chung nè! _ Thằng Tiến vẫy tay.

    Phòng thực hành của trường luôn là một nơi thú vị gấp nhiều lần so với những tiết học lý thuyết trên lớp. Đây là nơi có đầy đủ các công cụ, là một nơi lý tưởng cho những con người đam mê "khám phá" như tôi và thằng Tiến có thể tha hồ làm đủ mọi "thí nghiệm khoa học".. tất nhiên là làm một cách lén lút.

    - Bây giờ cô chia lớp ta thành 6 nhóm, cứ 2 bàn đối diện nhau là một nhóm nha! Các nhóm cử người lên lấy dụng cụ về nè.

    Tôi hí hửng đi lên bàn giáo viên lấy hai bộ dụng cụ về chỗ.

    - Các em mở sách giáo khoa ra đi.

    - Nè cái này là của mấy bà, còn cái này của tụi tui. _ Thằng Tiến đẩy một bộ dụng cụ qua cho đám con gái, còn lại một bộ thì giữ lại, dành cho chuyên mục khoa học của hai thằng.

    - Chà, để coi cái gì đây? _ Tôi cầm một lọ hóa chất lên săm soi - Đây rồi! HNO3! Cô kêu đổ cái này này vô ống nghiệm kìa mày!

    - Lấy cái ống hút nó lên chứ, đổ là đổ thế nào? _ Thằng Tiến giật lấy lọ hóa chất - Phải làm như vầy nè, mày kém chuyên nghiệp quá! Thất vọng! Thất vọng!

    Tiết thực hành có lẽ sẽ trôi qua một cách êm đềm nếu đứa ngồi bên cạnh tôi không phải là thằng Tiến, nhưng sự thật là thằng Tiến đang ngồi đây và đã thành công trong việc lấy được một vài hóa chất không nên có trong tiết thực hành này. Tôi lúc đó đúng là dại dột khi hết lòng ủng hộ thằng Tiến chỉ vì muốn thấy thí nghiệm "hay ho nhất quả đất, nếu không coi sẽ không có lần hai".

    - Mấy cái này trộn lại thì có hiện tượng gì? _ Tôi thắc mắc, rõ ràng mấy thứ này chỉ là các hóa chất rất bình thường.

    - Ngồi im coi tao làm nè!

    Nói rồi thằng Tiến xúc một ít bột màu tím bỏ vào ống nghiệm, pha loãng với nước, sau này tôi mới biết được thật ra đó chính là KMnO4 hay còn gọi là thuốc tím. Bỏ thêm một ít xà bông rửa chén vào, thằng Tiến cao giọng:

    - Đây mới là phần hay nè! _ "Hình như thằng Tiến hơi quá tay thì phải", nghĩ thế nhưng tôi không dám nói, sợ làm cụt hứng thằng bạn thân.

    Thằng Tiến cầm ống bơm chứa đầy dung dịch trong suốt như nước, tên trong phòng thí nghiệm là H2O2, còn tên thường gọi ngoài chợ là Ôxi già. Bóp mạnh ống bơm, tia nước trong suốt bắn thẳng vào ống nghiệm. Tôi hồi hộp theo dõi, những bọt khí bắt đầu xuất hiện, những thứ trong ống nghiệm như sôi lên, một thứ bọt màu trắng xen lẫn chút tím nhanh chóng phun ra khỏi miệng ống nghiệm. Thằng Tiến giật mình, dường như "nhà khoa học của chúng ta" cũng không lường trước được điều này, vội vàng vứt ống nghiệm lên bàn, dung dịch tràn ra cả bàn.

    - Ơ đệch, nóng vê lờ! _ Thằng Tiến xuýt xoa.

    Nhìn cuốn sách Hóa học đã không còn rõ chữ của thằng Tiến trên bàn, tôi tự cảm thấy may mắn vì đã không mang theo sách. Vẫn còn ngỡ ngàng với phản ứng hóa học "hay ho", tôi đâu để ý rằng mọi ánh mắt đều đổ dồn về tôi và thằng Tiến.

    - Mấy anh nhóm 2 đang làm gì vậy? _ Tiếng cô giáo vang lên.

    Các thành viên khác của nhóm nhìn tụi tôi bằng ánh mắt ái ngại, hai thằng con trai ngồi riêng một góc cùng một bộ dụng cụ lấm bẩn, khỏi nói cũng biết ai là thủ phạm.

    - Nam! Tiến!

    - D.. dạ? _ Tôi luống cuống - Cô..

    - Tụi em làm gì vậy? _ Gương mặt đầy nghiêm nghị, cô hỏi.

    - Tụi em.. _ Cả hai ấp úng.

    - Hai em ở lại dọn sạch phòng hóa học cho tôi. _ Một hình phạt được đưa ra ngay lập tức. - Các nhóm còn lại rửa dụng cụ rồi ra về đi, hôm nay cô cho về sớm. Riêng hai bạn Tiến và Nam ở lại lau dọn sạch sẽ mới được về.

    - Dọn hết luôn hả cô? _ Tôi ngơ ngác.

    - Đúng rồi, dọn hết! Về lớp lấy cặp sách rồi quay lại đây.

    Thằng Tiến cầm cuốn sách Hóa giờ đây hơn một nửa thành màu tím, tiện tay vứt luôn vào thùng rác. Ra tới cửa, thằng Văn khoác vai hai đứa, cười nham nhở:

    - Cám ơn hai huynh nha, nhờ hai huynh mà các đệ được về sớm, hehe!

    - Anh em như cc! _ Thằng Tiến làu bàu

    - Ai kêu mày bỏ nhiều quá làm chi! _ Tôi trách.

    - Tao có biết đâu, tại cái ống nghiệm nhỏ quá. _ Thằng Tiến chống chế.

    * * *

    - Lau dọn hết mấy cái cửa sổ nha, rồi ngay chỗ cái bồn rửa hơi dơ đó, lấy chai này lau nè! _ Cô đưa cho tôi chai nước lau nhà - Rồi lau sàn luôn, lau sạch bàn ghế.

    - Sao nhiều quá vậy cô? - Thằng Tiến ôm mặt.

    - Ai kêu mấy anh phá, tôi không ghi vào sổ là may lắm rồi! Chìa khóa phòng đây, lau xong thì khóa cửa cẩn thận rồi đem xuống đưa cho thầy Hoàng, nhớ đó! _ Nói rồi cô đi mất.

    - Giờ sao? _ Tôi hỏi

    - Sao trăng gì, lau thôi chứ sao. Đi kiếm mấy cái xô đi mày, tao với mày đi.

    Hai thằng kéo nhau đi xách nước, được một bữa lau dọn đã đời. Đang lau sàn, tới cửa kho chứa dụng cụ, tôi bỗng nổi máu tò mò:

    - Ê Tiến! Mày coi coi có chìa khóa phòng này không? Vô tham quan tí, đâu phải ai cũng được vào đây!

    - Hay đó, tao cũng muốn coi trong đó có gì! _ Thằng Tiến gật đầu ngay.

    Cạch! Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa cũ kĩ vang lên nghe rợn người.

    - Trong đây không đèn đóm gì hết hả bây?

    - Có nè cha. _ Tôi đưa tay bấm công tắc.

    Bóng đèn để lâu đã bám bụi làm cho ánh sáng nơi đây mờ ảo lạ. Trong kho này không chỉ chứa hóa chất mà còn có những mô hình cho môn Sinh, những bình thủy tinh to bằng cái balo đựng những xác động vật.

    - Cái này đồ thật luôn à? Nhìn ghê vãi! _ Thằng Tiến ghé sát mặt vào một cái bình đựng nội tạng.

    - Chắc đồ thật đó mày, chứ đồ nhựa ngâm vô bình làm chi.

    - Lụm mấy miếng hóa chất về chơi!

    - Chơi cái gì nữa? _ Tôi gạt ngang.

    - Uầy! Có đồ Vật Lý nữa nè mày! _ Thằng Tiến hào hứng.

    Tôi chạy đến và nhanh chóng bị cuốn vào những dụng cụ Vật Lý. Được một lúc, thằng Tiến vỗ vai tôi:

    - Thôi đi ra đi mày, ở trong đây nhìn mấy cái xác thấy ghê quá, đang nhìn nó mà nó mở mắt ra chắc tao ngất!

    Cái thằng này, lớn tồng ngồng như vậy rồi mà vẫn còn sợ ma, thiệt tình!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  7. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 22: Nghi vấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thằng Tiến nói xong thì đi ngay ra ngoài, nhìn điệu bộ của thằng Tiến mà tôi phì cười. Tôi đặt mọi thứ về vị trí cũ rồi cũng nhanh chóng đi ra, dù sao thì ở trong đây một mình cũng hơi ớn. Khóa cửa cẩn thận, tôi quay lại với công việc dọn dẹp. Thằng Tiến đảm nhiệm việc vệ sinh bồn rửa còn tôi thì đi xung quanh lau khắp các dãy bàn. Sự sạch sẽ cuối cùng cũng phủ khắp các dãy bàn, ném cái khăn vào xô, tôi vươn vai một cái, đứng nhiều đau lưng thật. Ơ mà thằng kia đang làm gì vậy nhỉ? Tôi thắc mắc khi thấy thằng Tiến vẫn đang loay hoay với mấy cái bồn rửa.

    - Làm gì lâu vậy mày? Câu giờ à?

    - Qua phụ tao với, mấy cái bồn này bị gì rồi mày ơi! _ Mồ hôi rơi lã chã trên mặt thằng Tiến.

    Trời đất! Tôi tá hỏa khi thấy mấy cái bồn rửa ngập nước..

    - Mày làm trò gì vậy Tiến? Sao nghẹt rồi?

    - Tao có biết đâu.. Tao chà xong rồi thì tao xả nước thôi, ai mà biết nó bị nghẹt!

    - Hồi nãy có nghẹt đâu ta? Thôi giờ múc nước ra cái xô bớt đi rồi tính tiếp, để nước đầy quá!

    Gì chứ mấy cái vụ nghẹt cống này nhà tôi bị suốt, tôi có thể vỗ ngực tự hào về cái khoảng "thông cống" này, trong trường hợp này thì tự hào thật. Nhưng bao nhiêu năm kinh nghiệm của tôi hình như vẫn chưa đủ để giải quyết vụ này. Hì hục suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi ngồi bệch xuống đất, lau đi những giọt mồ hôi trên trán, tôi ngán ngẩm lắc đầu.

    - Hay là.. _ Hình như thằng Tiến lại nghĩ ra cái gì "hay ho" nữa rồi.

    - Sao? _ Chờ một lúc không thấy thằng Tiến nói gì, tôi phải cất giọng hỏi.

    - Lúc nãy tao có lấy cái này. _ Rồi thằng Tiến mở balo, lấy ra một cái lọ thủy tinh.

    - Vãi chưởng! Mày chôm cái này trong kho hả? Lọ gì đấy?

    - H2SO4

    - Rồi mày tính làm sao, đừng nói với tao mày đổ axit vào để thông cống nha! _ Tôi trợn mắt, còn thằng Tiến thì tỉnh bơ.

    - Chứ còn sao nữa, thuốc tẩy hay thuốc thông cống cũng là axit mà!

    Thằng Tiến nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng tôi chỉ sợ axit mạnh quá, thủng luôn cái bồn thì chết toi. Như đọc được suy nghĩ của tôi, thằng Tiến nói ngay:

    - Mày yên tâm, trong trường làm gì có axit đậm đặc, có cũng không cho học sinh tụi mình đụng tới đâu!

    Rõ ràng là lọ axit được cất trong kho, học sinh nào đụng được ngoài tụi tôi chứ. Thôi kệ, tôi cũng mệt quá rồi, tới nước này thì làm liều luôn vậy. Tôi mở nắp lọ, đổ một ít xuống bồn rửa.

    - Lấy cái này thọt xuống coi được không mày. _ Thằng Tiến chìa ra hai cây que bằng kim loại.

    - Rồi đưa đây, để tao thử coi.

    Không ngờ cái món axit này lại lợi hại đến vậy, đường nước giờ đây đã thông thoáng. Tôi cùng thằng Tiến nhanh chóng giải quyết mấy cái bồn còn lại. Đến hơn 1 giờ thì phòng thực hành đã sạch sẽ hoàn toàn, hai thằng phủi tay, ngồi ngắm nhìn thành quả của một buổi trưa.

    - Mày với Kim thế nào rồi? _ Thằng Tiến bất chợt lên tiếng.

    - Ừ thì cũng bình thường, tối nào tao cũng nhắn tin với Kim hết.. Nói chung cũng ổn.

    - Vậy thì tốt rồi!

    - Nhưng mà.. _ Tôi ngưng một lúc – Kim vẫn còn nhắc tới mày nhiều lắm!

    Thằng Tiến thở dài:

    - Tao đang cố gắng không liên quan gì tới Kim nữa đây.. Cố gắng không nhắn tin với Kim nữa, nhưng nó cứ nhắn với tao.

    - Vậy tới giờ Kim vẫn còn nhắn với mày?

    - Ừ, mày chưa bao giờ thắc mắc vì sao tao biết rõ những gì mày làm cho Kim sao?

    - Ra là vậy.. Nhưng tới giờ tao vẫn thắc mắc sao mày lại từ chối Kim?

    Thằng Tiến lắc đầu, vỗ vai tôi:

    - Tao chỉ quen người tao có tình cảm.

    - Nói vậy là..

    - Ngay từ đầu tao chưa bao giờ có tình cảm với Kim, nhỏ chỉ ngộ nhận thôi.

    - Haha, cái thằng này! _ Tôi đấm vào lưng thằng Tiến – Cái miệng mày dẻo như thế, người ta không hiểu lầm cũng uổng. Mới quen mà đã rủ người ta đi chơi rồi, mày gieo hi vọng như vậy rồi mày dập tắt, coi chừng bị quả báo, ế tới già nha con!

    - Tao chỉ lo mày ế thôi!

    Chốt câu nghe quê dễ sợ, nhưng vô cùng hợp lý đó chứ. Một thằng con trai không biết chăm chút ngoại hình như tôi thì dễ ế tới già lắm, nếu thằng Tiến muốn thì tôi không có cửa mà tranh giành. Rồi hai thằng ngồi nói đủ thứ chuyện, từ chuyện trường mình cho tới chuyện trường người ta, câu chuyện chỉ dừng lại khi một âm thanh kì lạ xuất hiện.

    "Rộttttt.."

    Bụng tôi réo lên, quay lại nhìn đồng hồ. Chà! Gần 3 giờ, quá giờ cơm rồi. Tôi nhảy khỏi bàn:

    - Đi ăn đi mày, đói quá rồi.

    - Tao cũng đói nữa, dọn cái phòng này mệt ghê!

    * * *

    - Thầy Hoàng ơi, em trả lại chìa khóa phòng thực hành nè!

    Chạy ngang phòng giám thị, tôi treo chùm chìa khóa lên móc rồi nhanh chóng lấy xe ra.

    - Mấy bữa nay phải tự chạy xe, lười ghê! _ Thấy tôi dắt xe ra, thằng Tiến cười.

    - Hôm nay Tiến muốn đi ăn gì đây, ăn chè hay là bánh giò..

    - Ê ra chỗ công viên hôm bữa tụi mình đi đi, ra kiếm gì ăn rồi sẵn có võng đó nằm ngủ luôn! _ Sao cái thằng này luôn có những ý tưởng táo bạo vậy nhỉ?

    - Nhà mày có nệm, có máy lạnh sao không về ngủ mà lại ra đó, mày bị ngáo à?

    - Kệ đi, nằm nệm hoài chán lắm, hòa mình với thiên nhiên đi nhóc, haha!

    Gọi là công viên nhưng thực chất nơi đây là một con đường khá là dài, hai bên đường chỉ toàn là cây cỏ thôi, không có nhà dân, chỉ có duy nhất một quán nước nhỏ nằm khá sâu bên trong.

    - Cứ chạy vô trong đi mày, lát quay ra ăn sau. _ Tôi nói, tôi muốn tận hưởng cái không khí này thêm chút nữa.

    - Bộ mày không đói nữa hả?

    Ở giữa cái thành phố đầy khói bụi thì nơi đây mang lại cho tôi cảm giác thân thương của con đường đất vùng nông thôn. Chạy sâu vào chút nữa sẽ có một dòng kênh nhỏ song song với con đường, quả thật rất bình yên, chắc chắn tôi phải một lần cùng em đi dạo dọc con đường này. Quay lại quán nước, dưới những tán cây rộng tỏa bóng mát khắp một vùng, đặt lưng xuống võng, giờ tôi mới để ý nãy giờ hai thằng đi dạo giữa trời nắng, đầu óc đúng là có vấn đề mà.

    - Bà chủ ơi! Ở đây có bán gì ăn không vậy? _ Thằng Tiến gọi lớn.

    - Ở đây đâu có đồ ăn đâu cháu! _ Bà chủ ngạc nhiên.

    - Ủa không có gì ăn luôn hả bà? _ Tôi bật dậy.

    - Hình như trong nhà còn mấy gói mì, mấy cháu ăn không để bà nấu cho.

    - Dạ ăn chứ, con đói lắm rồi bà ơi! _ Tôi mừng như bắt được vàng, con người ở đây đáng mến như vậy đấy – Cho con hai gói nha bà!

    Nằm đu đưa võng, tôi lấy điện thoại ra lướt Facebook. Liếc nhìn sang thằng Tiến, cu cậu đang nhắn tin với ai mà có vẻ khoái chí quá vậy nhỉ? Coi kìa, cười mỉm nữa chứ, chắc lại cưa được chị nào nữa rồi. Đúng là cái Facebook đểu, để cả ngày không một tin nhắn, thông báo thì chỉ toàn từ Page "Những câu chuyện có thật được hư cấu hóa", chẳng lẽ lại bỏ theo dõi Page ấy chứ. Nick của em hiện chấm xanh lên, tôi vội bấm vào, muốn bắt chuyện với em mà tự nhiên đầu óc tôi trống rỗng quá, không biết nói gì, tôi lại sợ làm phiền em. Thôi chờ mì ra, ăn xong rồi tính, người xưa có câu "có thực mới vực được đạo mà". Một lúc sau, hai tô mì nóng hổi được đem ra, tôi gọi thêm hai chai Sting cho đủ combo quán net, lần này chỉ thiếu dàn máy thôi, bù lại tụi tôi có được dàn võng khá "xịn xò", đảm bảo đủ tiêu chuẩn cho giấc ngủ vàng của tôi.

    - Tao gọi Thảo ra đây chơi nha?

    Sặc! Cái thằng Tiến này hôm nay nói gì đấy? Làm thân với Thảo từ lúc nào? Mọi ngày hai đứa như chó với mèo cơ mà? Một ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu tôi, nhưng tôi chỉ hỏi một câu:

    - Gọi Thảo ra làm gì, nắng như thế này?

    - Mà tao lỡ gọi rồi. _ Thằng Tiến nói như thể đó chỉ là chuyện con ruồi con rận.

    - Gọi rồi thì nói tao làm gì nữa. _ Tôi sầm mặt.

    - Ơ cái thằng, đi ngoài nắng làm gì rồi giờ lên cơn khùng.

    Cả hai lại cắm mặt vào tô mì mà húp lấy húp để. Khi tô mì đã cạn nước tôi mới chịu buông ra, ngả lưng xuống võng, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  8. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 23: Kẻ ích kỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi giật mình tỉnh giấc khi cảm thấy có thứ gì đó áp vào hai bên má lạnh buốt. Tôi ngồi bật dậy, cố mở đôi mắt còn chưa quen với ánh sáng để nhìn xem đứa nào dám phá giấc ngủ trưa quý giá này.

    - Uống Milo không?

    À! Cái giọng nói này thì chắc chắn là Thảo rồi, vậy là thằng Tiến gọi nhỏ lên đây thật. Tôi ngước mắt lên, Thảo cầm hộp sữa đung đưa trước mặt tôi, thè lưỡi trêu:

    - Coi cái mặt kìa, ngủ chảy cả nước dãi, ghê quá đi!

    - Làm gì có? _ Tôi chột dạ, đưa tay lên tính chùi mép mới biết mình bị lừa – Đưa sữa đây!

    Nhỏ ném hộp sữa qua cho tôi rồi lấy một cái ghế, bước lại gần chỗ thằng Tiến đang nằm. Thảo đặt ghế xuống, thằng Tiến liền đứng dậy nhường võng cho nhỏ, còn nó thì ngồi xuống ghế. Hai đứa ngồi nói cười trông có vẻ vui lắm, chẳng đứa nào để ý tới tôi đang ngồi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác này quen lắm, cái cảm giác lo sợ khi trở thành người thừa đang lớn dần trong tâm trí tôi.

    "Hết Kim rồi tới Thảo sao?"

    Không! Tôi biết tôi không nên nghĩ như vậy, thằng Tiến là một thằng tốt tính, tôi không cho phép một bất kì ai có những suy nghĩ sai lệch về thằng Tiến kể cả tôi. Huống chi tôi với Thảo có là gì của nhau đâu, sao tôi lại.. Mặc kệ hai đứa bạn, tôi thả mình xuống võng. Mở điện thoại lên, tôi muốn nói chuyện với em, hay là tôi chỉ muốn tự lừa dối chính bản thân mình, tự cho rằng tôi vẫn đang ổn lắm?

    [ Kim đang làm gì vậy]

    Không trả lời, cũng phải thôi, em đã online 3 giờ trước mà.

    "Không được rồi Nam ơi! Mày đang nghĩ gì vậy? Người mày thích là Kim mà! Thảo chỉ là bạn, tất nhiên là vậy rồi!"

    Tự cốc đầu mình một cái thật đau, tôi tự nhủ rằng cảm giác khó chịu này là do hai đứa bạn thân của tôi hôm nay đã làm hòa, vì vui quá nên "vô tình" quên đi sự có mặt của tôi thôi. Gác hai tay ra sau, tôi thẫn thờ nhìn mây trời, tự cười một mình, bây giờ tôi lại làm cái việc mà tưởng như chỉ có trong mấy bộ phim ngôn tình tôi xem trên ti vi, ở trong cái thành phố lúc nào cũng bận rộn này thì lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để mà ngắm mây ngắm gió.

    - Thiên linh linh! Địa linh linh! Hồn thằng Nam đang chu du nơi nào, xin hãy về lại đây! _ Thằng Tiến ra sức đẩy võng của tôi.

    - Dừng lại coi thằng này, té bố mày bây giờ! _ Tôi la oai oái nhưng coi bộ thằng Tiến vẫn chưa chịu ngưng.

    Nhảy vụt khỏi võng, gọi là nhảy cho sang thế thôi chứ thực ra tôi như văng xuống đất, mém nữa thì cắm đầu rồi. Bước lại gần thằng Tiến với gương mặt không mấy thiện chí, tôi nghiến răng nghiến lợi vung chân nhằm thẳng mông thằng Tiến mà sút. Nó cười như ngáo, được thể, tôi sút thêm mấy cái nữa nhưng lạ thay, thằng Tiến chỉ xách mông mà chạy. Nhìn hai thằng con trai đang chạy giỡn ngoài kia, Thảo mỉm cười, vỗ tay hét lớn:

    - Quay lại cho thằng Nam biết tay đi chứ!

    Ơ hay? Đáng lẽ.. như mọi lần thì Thảo sẽ luôn đứng về phía tôi! Nụ cười trên môi vụt tắt, tôi quay đi, lòng nặng trĩu. Thằng Tiến chạy lại khoác vai tôi, gương mặt nó lúc này sao mà hồn nhiên đến thế.

    - Tối đi cafe không mày?

    - A đu! Hôm nay còn rủ tao đi cafe nữa mới ghê chứ! Mới trúng số hả? _ Thằng Tiến cười phá lên khi nghe tôi rủ đi cafe.

    - Trúng số con khỉ, trúng gió thì có! Đi về lẹ đi, trễ quá má la!

    * * *

    - Nay không lên hát à? _ Thằng Tiến khuấy đều ly cafe rồi đưa lên miệng.

    - Không! Hôm nay tao không có hứng! _ Tôi thở dài.

    - Chuyện gì đấy, tâm sự với anh em xem nào!

    Tôi im lặng, có lẽ tôi đang mong đợi thằng Tiến dùng cái biệt tài đi guốc trong bụng người khác của nó. Nhưng coi bộ lần này không có phép màu rồi, hai thằng giương mắt nhìn nhau. Thằng Tiến coi bộ cũng đang đợi tôi nói ra những điều đang giấu trong lòng, ngặt một nỗi tôi chẳng biết nói thế nào, tôi còn không biết vì sao tôi lại cảm thấy như vậy.. Chẳng lẽ lại nói "mày tránh xa nhỏ Thảo ra đi", như vậy thì ra thể thống gì nữa. Im lặng hồi lâu, thằng Tiến mở lời:

    - Thảo cũng dễ thương thật mày nhỉ?

    - Ừ! _ Tôi đáp gọn lỏn, tính ra thì thằng Tiến không đi guốc trong bụng tôi, nó chỉ đi lướt qua thôi, dù nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm người ta giật mình thon thót.

    Thằng Tiến không nói gì nữa, hơi chồm người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt tôi, một cái nhìn như muốn soi rõ tâm can. Tôi quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt thằng Tiến. Nó cười, vỗ vai tôi:

    - Giờ thì tao biết được mày đang nghĩ gì rồi! Đúng là chuyện khó nói nhỉ?

    Tôi vẫn không quay lại, thầm cầu mong thằng Tiến đoán sai, nó cũng là người mà, có phải thần thánh đâu mà nhìn cái đoán được ngay. Nhưng mọi thứ luôn chống lại tôi, lần này cũng không ngoại lệ, thằng Tiến tựa lưng vào ghế, nói một câu nhẹ nhàng nhưng khiến tâm trí tôi xáo trộn.

    - Tao với Thảo đang tìm hiểu nhau.

    - Từ khi nào mà tụi mày? _ Tôi bỏ dở câu hỏi, cảm thấy không cần phải hỏi làm gì.

    - Mới gần đây thôi mày.

    - Ừ! _ Tôi trầm giọng, rồi nhanh chóng thay đổi thái độ, quay sang thằng bạn – Chúc mừng mày nha!

    Vẫn là gương mặt hồn nhiên đó, thằng Tiến mỉm cười, đưa tay khoác vai tôi, miệng mấp máy như đang nói điều gì đó.

    Về đến nhà, trong điện thoại tôi tràn ngập tin nhắn của em.

    [ Kim mới đi học thêm về nè]

    [ Chán quá Nam ơi]

    [ Nam đâu rồi]

    [ Tui nhắn mà Nam không thèm trả lời nha, hay là đi chơi với nhỏ nào rồi]

    [ Dỗi, huhu]

    Đọc tin nhắn, tôi phì cười, cái cô bé này lúc thì người lớn lúc lại trẻ con, yêu chết mất. Phải rồi, người tôi thích là em cơ mà, tôi chỉ quan tâm tới một mình em thôi. Còn chuyện Thảo và thằng Tiến đến được với nhau thì quá tốt rồi, hai đứa tôi đẹp đôi đấy chứ. Tốt hơn nữa là tôi sẽ không bị phân tâm, và từ bây giờ Thảo cũng sẽ không "làm phiền" tôi. Tôi nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm!

    "Bỏ cái tính ích kỉ đó đi, Nam à!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng hai 2020
  9. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương đặc biệt 5.1: Chuyện thằng Tiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con không muốn học trường nội trú nữa đâu! _ Tôi đứng dậy, nói một cách quả quyết trong sự ngỡ ngàng của ba mẹ - Con không muốn phải ở suốt trong trường như vậy, con muốn được ra ngoài nhiều hơn!

    - Nhưng Tiến à! Ba mẹ thì hay đi công tác, con ở nhà một mình như vậy, ba mẹ lo lắm! _ Mẹ cầm lấy tay tôi, giọng nhỏ nhẹ.

    - Mẹ à! Con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc được!

    - Phải đó ba, Tiến nó cũng lớn rồi, ba cũng nên để nó bắt đầu tự lập. _ Chị hai lên tiếng ủng hộ tôi.

    Tôi nhìn sang ba, ông quay mặt đi, hai tay chống cằm, có vẻ suy tư lắm. Từ lúc tôi bắt đầu vào cấp hai, công việc của ba mẹ bỗng nhiên thuận lợi hơn, họ vắng nhà nhiều hơn, đồng nghĩa với thời gian dành cho tôi ngày một ít đi. Cho đến một ngày, ba tôi quyết định chuyển tôi sang học tại một trường nội trú. Quãng thời gian trong ngôi trường đó là thứ tôi không bao giờ muốn nhắc lại..

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương đặc biệt 5.2: Chuyện thằng Tiến (tt)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc đó, trong đầu tôi lúc nào cũng ấp ủ ý định trêu ghẹo nhỏ Thảo. Muốn vậy thì tôi phải để ý nhất cử nhất động của nhỏ, điều đó vô tình khiến cho hình bóng nhỏ lúc nào cũng nằm gọn trong đầu tôi. Tựa lưng vào ghế, tôi đưa mắt sang nhìn Thảo. Hừm! Học không lo mà suốt ngày cười đùa với thằng Nam, thật chả ra làm sao!

    - Ê! Ông nhìn đi đâu đó, sao không làm bài đi?

    Tôi quay lại nhìn Hạ:

    - Tui tên Tiến, ở đây không có ai tên Ê hết bạn ơi!

    Nhỏ không thèm để ý tới câu bông đùa của tôi, nghiêng đầu nhìn sang quyển vở còn thơm mùi giấy mới:

    - Vở sạch quá ha!

    - Ừ, mới thay hôm nay đó!

    - Lo mà làm bài đi, cô Trúc không có khen vở ông sạch giống như tui đâu nha!

    Rồi Hạ lại chăm chú làm bài, tôi thì lại tiếp tục thực hiện cái hành vi bất chính của mình và chỉ chịu dừng lại khi nghe giọng Hạ thoáng qua:

    - Học không lo mà suốt ngày nhìn trộm người khác!

    Tôi thoáng rùng mình, đúng ngay cái câu mà tôi đang nghĩ trong đầu, hay thật. Qua ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, Thảo vẫn cười đùa với thằng Nam, tôi vẫn nhìn trộm Thảo, Hạ vẫn nhắc nhở tôi. Thời gian thấm thoát trôi, số lần tôi bị Hạ nhéo vì nhìn trộm Thảo còn nhiều hơn số lần tôi nhìn trộm Thảo. Vì sao tôi lại nói như vậy, thực sự thì không có gì khó hiểu đâu, khi một người làm điều gì đó mờ ám quá nhiều, cho dù có chuyển sang làm việc lương thiện thì vẫn còn vết nhơ, tôi có ra lấy nước biển Đông Hải cũng chưa chắc rửa sạch được. Ví dụ như việc tôi chỉ ngồi ngắm cái lá rơi ngoài cửa sổ thôi cũng có thể trở thành lí do để kết tội tôi trước tòa án rồi, chỉ vì cửa sổ nằm phía bên tay trái, và Thảo cũng ngồi dãy bên trái sao? Tôi tự hỏi liệu Hạ có biết được tôi đang nhìn đứa nào trong vô số đứa đang ngồi đó không, tôi không chắc lắm nhưng hình như là có, vì vậy mới dẫn tới sự việc tiếp sau đây..

    Tần suất nhắc nhở của Hạ ngày càng tăng tỉ lệ thuận với độ khó chịu bày ra trên mặt nhỏ. Tôi có làm gì đâu nhỉ, hoặc là có nhưng tôi chẳng muốn nghĩ tới trường hợp đó một chút nào, và khi mà bạn không mong một việc gì đó xảy ra thì tôi khá là chắc kèo nó sẽ xảy ra, thế nên đừng bao giờ tự trấn an bản thân mà hãy động não suy nghĩ về các giải pháp để ứng phó đi. Chiều hôm đó, tôi vẫn nhớ đó là buổi học cuối cùng, chúng tôi sẽ được nghỉ vài ngày trước khi bước vào chuỗi ngày thi cuối học kì một căng não. Như mọi ngày, các bạn biết đấy, điều hiển nhiên thứ nhất: Tôi vẫn ngắm lá rơi, và điều hiển nhiên thứ hai: Trong ba lô của tôi không bao giờ đầy đủ dụng cụ học tập.

    - Cho mượn cây thước với! _ Tôi vừa ôm hông sau khi lãnh trọn một cú nhéo từ Hạ vừa đưa tay lấy cây thước của nhỏ.

    - Đi học mà không có thước. _ Nhỏ bĩu môi rồi nói – Lát nữa ông đi qua đây với tui! Cấm cãi!

    Nhỏ này bây giờ dám ra lệnh cho tôi luôn! Phải thôi, bây giờ người ta làm lớp trưởng rồi, làm sao mà giống nhỏ Hạ đỏ mặt e thẹn vì bị tôi trêu hồi đầu năm được. Không để ý nhiều tới mệnh lệnh của Hạ, chắc nhỏ chẳng đánh thuốc mê rồi bán tôi sang Trung Quốc đâu, tôi chăm chú nhìn lên bục giảng, nơi cũng có một mỹ nhân khác đang đứng, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi.

    * * *

    Giờ ra về, Hạ nắm tay tôi kéo ra cửa lớp.

    - Mình đi đâu đây?

    Hạ không trả lời, vẫn cầm tay tôi kéo đi băng băng qua các tốp học sinh đang ùa ra như ong vỡ tổ. Thằng Nam ngơ ngác nhìn theo, tôi ngoái lại nhìn nó như cầu cứu, nó như hiểu ra điều gì đó rồi giơ một ngón tay lên ý nói "good job" với vẻ mặt tưởng như vừa trúng số. "Cái thằng này, tao mà có chuyện gì thì tao cho mày trúng gió luôn!".

    - Từ từ thôi bạn êy!

    Tôi bước nhanh hơn để đi song song với Hạ:

    - Nè! Tụi mình đang trong trường đó!

    Ban đầu nhỏ có vẻ chưa hiểu lắm, rồi nhỏ đỏ mặt, buông tay tôi ra. Lần này tôi phải bước thật nhanh để có thể bắt kịp Hạ. Hai đứa tôi bước vào nhà sách cạnh trường, đây là lần đầu tiên tôi vào đây, làn hơi máy lạnh mát rượi thật sảng khoái, buổi trưa mà sang đây nghỉ ngơi thì tuyệt vời. Cái cảm giác dùng miễn phí cái gì đó nó sướng lắm các bạn à, khác hẳn với dùng máy lạnh ở nhà, ai nói tôi keo kiệt cũng được, vì tôi là thế mà. Hạ tiến vào khu đồ dùng học tập.

    - Tui đi coi mấy cuốn sách nha! _ Tôi muốn tham quan thử xem trong đây có sách gì, có xứng đáng để trở thành nơi nghỉ trưa của tôi không.

    Tính ra thì nhà sách này cũng không lớn lắm nên số lượng sách còn hạn chế, nếu không muốn nói là thua xa tủ sách của ba tôi. Những cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc đến mòn cả giấy ngay tại nhà thì ở đây cũng có, khác một điểm là nó trông mới hơn thôi. Sau một hồi tham quan thì tôi kết luận rằng cái nhà sách với máy lạnh free này thua xa cái phòng học máy quạt với những cái ghế thay cho giường của bọn tôi, ở lớp thì bọn tôi có thể tự do đùa giỡn còn ở đây, dù cho là buổi trưa vắng khách nhưng vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu là không làm ồn.

    Tôi lựa một cái ghế ngay dãy văn học nước ngoài, cầm quyển "Sherlock Holmes" lên, quyển sách này tôi đã đọc qua vài lần rồi. Ba tôi cũng thích quyển sách này lắm, ngày đó hai cha con cùng nhau đọc rồi bàn luận về những tình tiết tiếp theo, lúc nào tôi cũng thua ba vì ông đã đọc quyển sách này từ lâu rồi. Ba mẹ tôi lần này đi công tác dài hạn, có lẽ qua Tết mới về thăm tôi được, dù ở một mình không phải chuyện xa lạ với tôi nhưng khi nghĩ về điều đó tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi chẳng buồn mở sách ra đọc nữa, thẫn thờ một lúc, tôi cất quyển sách về chỗ cũ. Vừa lúc đó thì Hạ đi tới:

    - Thì ra ông đang ở đây hả? Làm tui kiếm nãy giờ!

    - Hạ mua đồ xong chưa?

    - Rồi nè!

    Hạ chìa cái bịch đựng lỉnh kỉnh nào là thước, đầy đủ các loại thước, rồi một lô bút bi, thêm cả bút chì bấm và gôm. Tôi thắc mắc:

    - Mua cho tui xài ké hay sao mà mua nhiều vậy?

    Hạ cười tươi:

    - Tui mua cho ông đó! Đi thi mà thiếu đồ dùng là không được đâu!

    "Hả? Mấy cái này nhà tui đâu có thiếu đâu cô nương?". Nghĩ thế thôi chứ làm sao mà tôi có thể nói như vậy được, tôi đành nhận lấy cho Hạ vui, tự nhủ lần sau sẽ bù lại cho nhỏ.

    - Tiến, qua đây đi! _ Hạ đi vào những dãy sách sâu bên trong rồi vẫy tay gọi tôi.

    "Sách thiếu nhi?". Nhỏ gọi tôi vào đây để làm gì chứ, không lẽ nhỏ này vẫn còn tâm hồn trẻ thơ à? Vừa quay sang định trêu Hạ, tôi á khẩu ngay lập tức. Hạ nhìn tôi không chớp mắt, môi mấp máy nói điều gì đó, dù có căng tai ra thì tôi vẫn không nghe được gì. Hình như nhỏ cũng cố gắng lắm nhưng không phát ra được tiếng nào nữa. Hạ bước lại gần, mắt vẫn nhìn tôi, tay đưa lên. "Éc! Gì đây trời?". Tôi bước lùi lại nhưng chỉ được nửa bước. Hạ đưa tay lên, cứ tưởng nhỏ sẽ cho tôi một bạt tai, mà tôi có làm gì nhỏ đâu. Không như tôi nghĩ, Hạ đưa tay lên che mắt tôi lại, có một cảm giác ươn ướt nơi đầu môi. Giọng Hạ thì thầm, đứt quãng:

    - Hạ.. thích.. Tiến!

    Tôi đứng hình một lúc lâu, môi nở một nụ cười nhưng tôi không hiểu tôi cười vì điều gì nữa. Khẽ gỡ tay của Hạ ra, trước mặt tôi bây giờ là một cô bé với đôi mắt to tròn đang rưng rưng mang đầy hi vọng, đôi môi hồng bé nhỏ, tôi thầm nghĩ bây giờ nó đã là của tôi rồi. Tôi cầm tay Hạ:

    - Vậy Hạ có muốn làm bạn gái của Tiến không?

    Nước mắt Hạ đã rơi, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi kéo Hạ sát vào người mình, khẽ trêu:

    - Lau đi nè, lớn rồi còn khóc, xấu thế!

    * * *

    Ra khỏi nhà sách, tôi nắm lấy tay Hạ trong ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn vui sướng của nhỏ. "Nhà sách này cũng thú vị đấy nhỉ, có lẽ mình nên quay lại đây thường xuyên hơn!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...