Truyện Teen Một Thời Áo Xanh (Chưa Đặt Tên) - Huy Hoàng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi HuyHoang1510, 5 Tháng hai 2020.

  1. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  2. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 1: Kẻ theo đuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một buổi trưa nắng như đổ lửa, trời trong vắt chẳng có được tí mây, cái nóng như thiêu đốt tim gan tôi. Dắt chiếc Cub 50 cà tàng vội bước theo em, xin lỗi cũng không được mà im lặng cũng không xong. Nguyên nhân dẫn tới cái sự việc đáng buồn.. à không, nếu tính cả nguyên nhân vào thì đây là một câu chuyện hài, cũng là khởi đầu cho hai năm cấp ba đầy thăng trầm của tôi. Tôi là Nam - học sinh lớp 11B12 tại một trường phổ thông nhỏ cách khá xa trung tâm thành phố. Còn cô bé đang lạnh lùng bước từng bước dài như muốn thoát khỏi cái đuôi khó chịu phía sau chính là Kim - người đầu tiên mang lại cho tôi cảm giác yêu và được yêu sau hơn mười mấy năm cô độc trên cuộc đời này.

    Tôi bắt đầu ngày hôm nay với tâm trạng không thể nào tốt hơn; sau nhiều lần bị từ chối và lỡ hẹn thì hôm qua em hứa chắc chắn sẽ đi ăn với tôi sau khi thi xong. Tôi thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, mọi thứ như đang ủng hộ tôi kể cả chiếc Cub 50 mà thường ngày vẫn hay giở chứng nhưng hôm nay lại nổ máy một cách ngon lành. Nhẹ tay ga, tôi lại vi vu trên con đường tới trường, mơ ước được một lần đèo em trên con Cub 50 này coi bộ sắp trở thành hiện thực rồi.

    Như một thói quen, việc đầu tiên tôi làm sau khi bước vào sân trường chính là quay đầu 360 độ để tìm thằng Nhật.

    - Ô chào đồng chí! Còn đồng chí Tiến đâu rồi?

    Vừa gặp tôi, thằng Nhật đã luôn mồm.

    - Đi với gái rồi!

    Nó chép miệng ra chiều tiếc nuối

    - Cái thằng, tệ hết sức. Là tao.. tao cũng đi với gái rồi!

    Bình thường thì tôi không muốn nói nhiều với thằng Nhật đâu, nhưng hôm nay nó khịa tôi mà quên xem ngày rồi.

    - Như vậy cũng tốt thôi, lát nữa vào phòng thi thì đường ai nấy đi, bài ai nấy làm nhé bạn hiền!

    "Thôi.." nó kéo giật tôi lại, suýt nữa thì đo sân trường rồi.

    - Anh Nam thương em đi, em nào dám có gái gú gì đâu, em chỉ có mỗi mình anh Nam thôi!

    Tôi la oai oái:

    - Bỏ ra coi cái thằng gay lọ này, gớm quá!

    Căn tin hôm nay vắng hoe, đặc sản của căn tin trường tôi là chen lấn và cơm hộp mà hôm nay chỉ còn lại một. Đường mở rộng thênh thang dẫn chúng tôi đến với 2 hộp cơm trứng chả vẫn còn bốc khói nghi ngút. Đóng nắp hộp lại sau khi đã vét sạch những hạt cơm cuối cùng, tôi thõa mãn, môi tự nhiên lại nở một nụ cười.

    - Mày đã học gì chưa?

    Tôi hỏi thằng Nhật, một câu hỏi lấy lệ vì tôi đã biết trước câu trả lời.

    - Tất nhiên là chưa rồi, mày chỉ giỏi hỏi thừa!

    "Tao biết trước khi hỏi luôn rồi chó", tôi nghĩ thầm. Thằng Nhật còn chả thèm nhìn tôi, mọi sự tập trung bây giờ được dồn vào hộp cơm nóng hổi trên tay. Bỗng nó ngước lên, hai cái má vẫn còn căng tròn vì nhét cơm quá mức, trông như hai cái bánh bao, cười hềnh hệch:

    - Có thực mới vực được đạo, nhưng mà tao nghe nói mày không có theo đạo nên tí nữa mày vực tao dậy nha! Hehe!

    Đệch, cái éo gì thằng Nhật cũng nói được nhỉ, miệng thằng này trơn như bôi mỡ ấy, mỗi lần đấu khẩu với tôi thì thằng Nhật luôn chiếm thế thượng phong.

    - Đéo nhé!

    Nói rồi tôi đứng dậy đi vào phòng thi. Nó vội chạy theo, khoác vai ra chiều thân thiết lắm. Miệng nói như thế nhưng dù thằng Nhật không nhắc trước thì tôi vẫn "vực", sẵn tiện "vực" cả thằng Nam bên lớp B1 luôn một thể. May mà nó cùng tên chứ tôi chẳng đời nào muốn liên quan quá nhiều tới thằng bặm trợn như nó.

    Anh Văn và Toán chẳng thể làm khó tôi được, tôi hoàn thành bài thi một cách nhanh chóng. Vươn vai một cái, ngồi rung đùi hát vu vơ, tôi nghĩ về em, nghĩ coi lát nữa nên dẫn em đi đâu ăn đây. Tôi sẽ chở em trên chiếc Cub thần thánh, hôm nay chiếc Cub của tôi không còn tầm thường nữa rồi, yên sau xe sẽ lại sạch sẽ không còn chút bụi sau mấy chục năm ròng. Tôi sẽ chở em đi qua những con đường đầy hoa, hai bên đường tôi thấy bọn trẻ con tụ tập chơi với nhau rất vui, rồi bọn trẻ nhìn tôi, tay lăm lăm nào là đá nào là sỏi. Éc! Một đứa trẻ bất ngờ ném viên đá thẳng vào mặt tôi rồi vênh cái mặt bánh bao lên nói bằng chất giọng xa xăm:

    - Ê thằng culon, chỉ tao câu này coi, mơ mộng éo gì đấy!

    - Ơ.. ớ.. Đầu tao! - Cú ném đưa tôi về thực tại, hú hồn, chỉ là cục gôm thôi.

    - Còn ngồi đó làm gì, lẹ lên, giám thị vô bây giờ!

    * * *

    Cuối cùng thì thời gian làm bài cũng kết thúc, tôi thu dọn rồi phi ngay qua phòng thi của em, bỏ lại thằng Nhật và thằng Nam B1 đang đỏ mặt tía tai vì những lời đồn đoán thất thiệt về đáp án. Dù gì bài cũng nộp rồi, bàn về đáp án làm chi cho phiền lòng, tôi thì chẳng muốn phiền lòng chút nào đâu, haha! Em đứng chờ tôi ở cửa phòng thi, đưa em chai Ice+ vừa mới mua, tôi hỏi:

    - Nè, làm bài được không đó?

    Đáp lại tôi chỉ là một nụ cười hơi méo nhưng trông vẫn rất là "OK" :

    - Hihi!

    "OK" ở đây tức là nụ cười rất xinh, còn bài làm thì chắc từ tạch đến tạch. Tôi ngao ngán

    - Cười là ý gì đó?

    Em đẩy vai tôi:

    - Thôi đi ăn nè ông tướng, tui đói rồi! Lẹ lên!

    Cách tránh né của em vụng về nhưng lúc nào cũng hiệu quả, làm sao tôi có thể chống lại được lời yêu cầu đó chứ.

    - Giờ muốn ăn gì đây?

    - Đi ăn gà nha, Kim biết chỗ này ngon lắm nè!

    - Ok go go go, đói quá rồi!

    Tôi háo hức lắm, dù chỉ là một cuộc hẹn nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm tôi nhảy cẫn lên như đứa con nít được nhận quà. Vì tôi và em tới bây giờ vẫn chưa là gì của nhau. Tôi là người có tình cảm với em trước, nhưng em lại không mặn mà với tôi mà chỉ một lòng hướng về Tiến - thằng bạn thân của tôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2020
  3. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực ra thì tôi và thằng Tiến chỉ mới quen biết em thôi. Em vừa chuyển từ trường cũ sang trường tôi hồi đầu năm nay, tức là năm lớp 11. Chúng tôi gặp nhau trong buổi lễ kết nạp Đoàn viên cho khóa mới vào đầu năm học.

    Đang lui cui xử lý đống dây điện, thằng Tiến khều tôi:

    - Ê nhỏ kia dễ thương quá mậy. _ Mắt thằng này như cái ra-đa của mấy anh bộ đội vậy, nhưng xịn hơn nhiều, tia được cả gái và tất nhiên là cả "máy bay" nữa.

    Tôi thì đang bận rộn chạy tới chạy lui sắp xếp khu vực hậu cần. Đại hội kì này tôi được giao cho cai quản khu vực đó nên ra vẻ nghiêm túc lắm. Chẳng thèm để ý tới thằng Tiến, tôi buông một câu hờ hững: "Kệ!" rồi lại chạy đi bỏ lại sau lưng là thằng Tiến với vẻ mặt chưng hửng.

    - Cái thằng này thiệt tình, việc làm thì không hết, ở đó mà lo tia gái. _ Tôi lắc đầu ngao ngán.

    - Ê mày ơi, có nhỏ nào lạ hoắc hà. _ Tiến gọi giật.

    - Be bé cái mồm thôi cha, tao chưa thấy ai ngắm gái mà cứ bô bô như mày, khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

    Thằng Tiến cười khà khà rồi lấy hai tay vịn đầu tôi, xoay về hướng con nhỏ lạ hoắc kia. Tại thằng khỉ này hết, cái miệng như cái loa phóng thanh như thế thì còn gì cái cảm giác hồi hộp lúc tia gái, chỉ sợ họ phát hiện, mất hết cả vui. Lúc tôi nhìn em cũng là lúc em nhìn.. thằng Tiến, cơ mà có tài thánh tôi mới biết được em nhìn ai, chỉ biết rằng có tiếng sét rõ to đánh "thịch" trong lồng ngực tôi. Em nhanh chóng quay mặt đi cùng với nụ cười bẽn lẽn. Mặt tôi đần ra:

    - Người gì mà xinh quá thể.

    - Hehe khoái rồi phải không? _ Thằng Tiến xoay mặt tôi lại, mặt thằng này in nguyên chữ "gian" to tướng, khiếp thật! - Lại làm quen với em tôi đi chứ!..

    Thật là kì lạ, tôi mà lỡ để ý ai thì không bao giờ có thể nhìn thẳng mặt người đó được, miệng thì hàm dưới đánh hàm trên, chỉ sợ có ngày cả hai hàm đánh nhau chán chê lại chuyển qua đánh hội đồng cái lưỡi thì có nước khóc bằng tiếng Mán. Nghĩ tới đó thôi, tôi gạt đi một cách yếu ớt:

    - Đại hội chuẩn bị bắt đầu rồi kìa, về chỗ mày đi.

    Nhớ hồi nhỏ tôi lanh lắm, tung hoành ngang dọc trên "tình trường" từ thời mẫu giáo kéo dài lên tới hết cấp một, cái bệnh "nhát gái" của tôi chỉ bắt đầu từ khi lên cấp hai, là thời gian người ta bắt đầu có những rung động đầu đời. Chắc do tôi rung động mạnh quá, mạnh đến nỗi cả người tôi rung theo luôn, cứ thử nghĩ bạn đứng trước một cô gái nhưng lại rung như thể đứng trước một con sư tử vậy, gái nào mà chịu nỗi.

    Buổi lễ diễn ra một cách tốt đẹp. Nhỏ Huệ - bí thư Đoàn trường kiêm bạn tôi - trèo lên sân khấu dõng dạc tuyên bố:

    - Hôm nay mọi người làm tốt lắm, dọn dẹp xong rồi xuống căn tin uống nước nha, nay tao bao.

    Cả hội trường chỉ còn lại mười mấy mạng nhưng tiếng hò reo có thể sánh ngang tiếng các bô lão trong hội nghị Diên Hồng, chỉ khác là mạnh ai nấy hú hét loạn cả lên.

    * * *

    - Giới thiệu với mọi người đây là Kim, Kim vừa chuyển từ trường Phan Đăng Lưu qua trường tụi mình. Hiện tại sẽ là Ủy viên trong Đoàn trường. _ Chà! Mới chuyển qua thôi đã lên làm Ủy viên rồi, chả bù cho tôi, cố mãi chỉ được chân sai vặt. Huệ tiếp: - Mong mọi người giúp đỡ cho Kim.

    Em nở một nụ cười rồi chào hỏi tất cả mọi người. Các thành viên trong phòng Đoàn coi nhau như anh em ruột thịt, rất cởi mở nên làm quen rất nhanh. Cả bọn nói chuyện rôm rả một góc sân trường. Như đã nạp lại đủ năng lượng, thằng Tiến bắt đầu ba hoa:

    - Năm trước Kim học ở đâu vậy? _ "Ở Phan Đăng Lưu đó thằng ngu này, lỗ tai mày đi ăn giỗ à?" Tôi rủa thầm.

    Dù vậy em vẫn trả lời thằng Tiến một cách nhẹ nhàng, phải vậy thôi, thiên thần chứ đâu phải mấy bà bán cá ngoài chợ. Rồi nào là "Kim ăn cơm chưa?", "Kim nhà ở đâu thế?", "Mày không còn chiêu nào khác sao cu?", tôi thầm nghĩ, đúng là thằng Tiến có mấy câu gặp ai nó cũng nói, nhưng cách bắt chuyện tự nhiên lại rất hấp dẫn đối phương, nội dung cũng từ gốc rễ đó mà biến ảo khôn lường. Thường thì người ta không có cái gì thì họ sẽ chê bai cái đó, thậm chí chê bai một cách thậm tệ dù trong lòng rất muốn có, tôi cũng vậy, tôi chỉ mong bằng được cái ngón chân cái thằng Tiến trong khoản mồm mép. Thằng Tiến vẫn tiếp tục mà chẳng biết thằng bạn đang xỉa xói sau lưng mình. Thằng Tiến buông một câu nửa đùa nửa thật:

    - Không biết Kim có người yêu chưa nhỉ?

    Tôi giật thót, quay qua nhìn thằng bạn. "Hay quá Tiến ơi, cuối cùng mày cũng hỏi một câu có ích", nhưng có ích là một chuyện còn có lợi hay không lại là một chuyện khác, tôi im lặng hồi hộp chờ câu trả lời của em.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2020
  4. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 3: Tin vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thoáng buồn vụt qua trên gương mặt đang tươi cười của em. Có vẻ như em đang cố để nói ra điều gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Anh Đạt nhanh nhảu chen vào:

    - Mày hỏi làm gì? Kim là của tao rồi.

    - Của mày hồi nào? _ Một ông khác lên tiếng.

    - Này này mấy ông già rồi, bé Kim cứ để tôi lo cho. _ Mấy lão này xét về độ hoang tưởng thì phải xét tới cái tầm vũ trụ.

    Cả đám cãi nhau ỏm tỏi, tôi và thằng Tiến được phen cười vỡ bụng vì màn "giật vợ" của mấy lão trai gần hai chục mùa xuân mà vẫn còn trong trắng. Sau một hồi đấu tranh quyết liệt nhưng vẫn bất phân thắng bại, mấy lão quyết định đình chiến, để dành lần sau đấu tiếp. Em vẫn nói chuyện vui vẻ với mọi người, tôi thầm nghĩ thoáng buồn kia có lẽ là do tôi tưởng tượng ra thôi.

    Ba đứa đi dọc hành lang lớp học, em và Tiến có vẻ nói chuyện hợp gu nhau lắm, tôi cứ như người thừa, tôi bước chậm hơn, cố lùi dần về sau. Ra tới cổng, có một người đàn ông đã đứng chờ sẵn, có lẽ là ba của em, em lên xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn, vẫy tay chào thằng Tiến.

    - Làm gì đi chậm vậy mày? _ "Lúc nãy mày có thèm ngó ngàng gì tới tao, chờ gái về rồi mới hỏi thăm thằng bạn này à?"

    - Ờ.. Nãy tao uống nước nhiều quá nên bị sóc hông.

    - Đi bộ mà cũng sóc hông? _ Nó trưng ra cái gương mặt ngây thơ nhưng vô số tội.

    - Kệ tao.

    - Thôi lấy xe đi rồi chở tao về, lẹ lên, đói bụng rồi.

    - Tao cho mày đi bộ nha con.

    - Ơ cái thằng, tới cơn rồi hả, qua nhà tao lẹ tao làm đồ ăn cho mà ăn.

    Nghe tới đây tôi tỉnh táo hẳn, 1 phút 30 giây sau đã có mặt tại nhà thằng Tiến. Nhà thằng này to thật, kiến trúc hiện đại theo kiểu châu Âu, có cả sân vườn và đang thi công cái hồ bơi phía sau nhà. Nhưng đó là phần phụ thôi, nhìn mãi cũng quen, chỉ có cái tủ lạnh nhà thằng này là hay nhất, phải to gấp đôi tủ lạnh nhà tôi, đã thế thức ăn bên trong thay đổi mỗi lần tôi ghé thăm, nhìn không bao giờ chán. Cứ hễ qua nhà thằng Tiến, trước khi mở tủ lạnh, tôi đều háo hức đoán thử hôm nay trong tủ lạnh có gì. Cạch! Trốn trơn?

    - Tiếnnnnnnn.. Thằng Tiến đâu rồi! _ Tôi gào lên trong tuyệt vọng.

    - Gì vậy thằng điên này, trưa rồi để hàng xóm nghỉ ngơi chứ mày?

    - Đồ ăn.. Tủ lạnh? _ Tôi lắp bắp như không tin vào mắt mình.

    Thằng Tiến đực mặt ra rồi à lên một tiếng:

    - Ba mẹ tao đi công tác cả tuần nay rồi, hết đồ ăn là phải rồi.

    - Vậy mày rủ tao qua ăn cái gì?

    - Thì ăn mì gói nè

    Thằng Tiến đáp câu nhẹ tênh làm tôi mém bật ngửa.

    - Sặc! Lại mì nữa hả?

    - Mì ngon vậy mà mày chê à? Không ăn thì ngồi dòm miệng đi chứ đâu còn gì cho mày ăn.

    - Thằng chó, mày lừa bố mày!

    Hai tô mì nóng hổi được đặt lên bàn, vừa ăn thằng Tiến vừa tấm tắc khen ngon, gật gù ra vẻ hài lòng lắm. "Ăn mì gói mà cứ tưởng ăn sơn hào hải vị gì không, hay là ăn sơn hào hải vị mãi nên tôi ngán, mì lạ miệng nên tôi thấy ngon, chắc là vậy rồi" Tôi thầm nghĩ rồi cố nuốt cho trôi mấy cọng mì vào bụng, nhẩm tính bữa nay là bữa ăn thứ tư có sự góp mặt của mì gói rồi.

    * * *

    Tối đó, ngồi học bài mà đầu óc tôi để đâu đâu. Chà, quên hỏi xin Facebook em rồi, thôi thì tự mò vậy. Tôi lục tung mấy tấm hình Đại hội, dò từng lượt like, lướt từng comment nhưng chẳng có chút manh mối nào. Tìm thử tấm nào có mặt em xem, sao chẳng tấm nào có mặt em hết vậy, camera man hôm nay đúng là có mắt như mù mà. Uầy! Mình đẹp trai vãi nhái, thằng cu Tiến chỉ xứng làm background cho anh mày thôi! Tự thẩm du tinh thần với tấm ảnh, ngoài đời lại là một chuyện khác, tôi mà đứng với thằng Tiến người không biết lại bảo ông chủ với ô sin, mà ai ông chủ ai ô sin chắc các bác cũng đoán được rồi.

    Có một lượt like mới, "Thiên Kim", chắc chắn là em rồi, không thể nào nhầm được. Tôi bấm vào xem trang cá nhân của em, ít hình ảnh quá nhỉ, hình như em không sử dụng mạng xã hội nhiều.

    Ting! Có tin nhắn mới, ra là thằng Tiến..

    [Alo em trai]

    [Gì đó cu, tao đang bận lắm nha, giỡn thì đi chỗ khác nha]

    [Mày mà cũng bày đặt bận, có mà bận quần bận áo: >] _ Thằng Tiến vẫn không bỏ qua cơ hội để đá xoáy tôi.

    [ Rồi rồi, nhắn tao có chi không]

    [Tao báo mày một tin vui nè, đừng có khóc nha ba] _ Tin vui éo gì mà lại khóc? Khóc vì vui à? Cái thằng này lạ thiệt.

    [Ờ rồi lẹ đê, dài dòng mãi]

    Thằng Tiến gửi cho tôi một bức hình, là một bức ảnh chụp màn hình. Để coi..

    Thịch.. thịch.. thịch

    Tim tôi đập mạnh, cảm giác nóng lan tỏa khắp cơ thể. Bức ảnh đó chụp lại một cuộc trò chuyện, là của thằng Tiến với em. Dù đã đặt biệt danh khác nhưng cái ảnh đại diện này không lẫn vào đâu được, ít phút trước tôi còn soi rất kĩ mà.

    Bánh Bao: [Mai Ú rảnh không, đi chơi với Bao nha]

    Bánh Ú: [Ú rảnh, đi đâu á ^^]

    Bánh Bao: [Bí mật, mai đi rồi biết, 7h Bao qua nha]

    * * *

    Đúng là thằng Tiến báo tin vui, tin vui của thằng Tiến, đúng là vui đến phát khóc. Hai đứa này, sao tôi thấy tụi này trẻ trâu quá thể. Thằng Tiến, cái cỡ thằng Tiến mà như bánh bao chắc tôi phải cắn xé banh ra thì mới chịu được. "Này thì bánh bao này, này thì bánh bao này" tôi nói một câu thì lại cắn một miếng.. bánh quy. Sao mày có thể khoe gái với một thằng ế kinh niên như tôi, lại còn khoe một cách vui vẻ như vậy chứ.

    Về phần thằng Tiến, thực sự thì thằng Tiến không nghĩ bạn mình có ý gì với Kim, chung quy cũng vì cái thái độ hời hợt của tôi lúc sáng thôi, trách ai được. Vứt tập sách ra bàn, tắt ngay điện thoại, tôi nằm lăn ra giường. Trong cơn mơ tôi thấy thằng Tiến đang mặc bộ đồ hải tặc, đúng là thằng Tiến rồi, một tay thằng Tiến ôm em trong bộ váy dài kiêu sa, còn tôi, tay chân bị trói chặt, thằng Tiến hùng hổ bước tới, tôi giẫy giụa dữ dội, rồi thằng Tiến đạp một phát thật lực tiễn ông bạn quý hóa xuống biển.

    Ầm! Tôi choàng tỉnh, giường tôi không cao lắm, chỉ hơi ê cái bàn tọa thôi, may mà không tiếp đất bằng mặt, không thì lỗ mũi ăn trầu rồi, mặt mũi nào mà đối diện với em nữa. Ngó đồng hồ thấy mới 9 giờ kém, tôi phủi đít đứng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi phi thẳng lên giường ngủ cho quên sự đời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng hai 2020
  5. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 4: Quân sư dỏm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hằng ngày ngoài giờ học, tôi, Tiến và Quang - Phó bí thư Đoàn trường, sau này không hiểu sao lại trở thành bạn chí cốt của tôi - sẽ đóng đô ở phòng Đoàn. Ngoài những thời gian làm việc "chính thức", giờ đây mỗi khi tụi tôi quá chán ngán vì những bài học kéo dài lê thê, ba "đồng chí" lại kéo nhau xuống phòng Đoàn với lý do nghe không hề hợp lý nhưng đối với các giáo viên lại vô cùng thuyết phục: "Tụi em làm sổ Đoàn giúp mấy anh chị", giáo viên cũng không trách gì nên được nước tụi tôi lại lấn tới.

    Dạo này tần suất tôi xuất hiện ở phòng Đoàn ngày càng nhiều, tất nhiên là có cả thằng Tiến, nhưng không biết vì lí do gì mà em cũng thường xuyên có mặt, lại trùng hợp là em luôn có mặt sau khi hai đứa tôi bước vào phòng Đoàn. Nếu chỉ có một trong hai thì không vấn đề gì, nhưng chỉ cần xuất hiện người thứ ba thì tôi ngay lập tức trở thành con kỳ đà ngồi trơ mắt ra đấy.

    Chuyện là thằng Quang hiến kế cho tôi sau khi tôi không thể tự kiềm chế để rồi phun ra hết những tâm tư trong lòng.

    - Mày thích nhỏ Kim hả? _ Thằng Quang thắc mắc khi thấy tôi có biểu hiện lạ lạ sau buổi Đại hội.

    - Ừ.. ờ.. không biết nữa. _ Ngay cả cái việc thừa nhận tình cảm của chính mình cũng gây khó khăn cho tôi, tuổi trẻ mà, mấy cái vụ tình cảm này được liệt vào danh sách "khó nói", đâu phải ai cũng mặt dày như thằng Tiến.

    - Thích thì nói thích con mợ nó đi, làm gì cứ ấp úng mãi.

    - Ừ thì tao thích Kim đấy. _ Tôi thở dài - Nhưng hình như Kim thích thằng Tiến..

    Rồi tôi kể cho thằng Quang chuyện em và thằng Tiến đi chơi bằng lời kể của thằng Tiến vì tôi có được đi chung đâu, nào là Phố đi bộ, rồi khu mua sắm, rồi ăn uống các kiểu con đà điểu. Lúc thằng Tiến kể cho tôi nghe hào hứng bao nhiêu thì tôi kể lại "như thằng chết trôi" bấy nhiêu. Gật gù ra vẻ thông cảm, thằng Quang vỗ vai tôi:

    - Lạc quan lên người anh em, chuyện đâu còn có đó, tụi nó chỉ mới đi chơi thôi mà, chưa có gì đâu!

    - Vậy giờ tao phải làm sao? _ Tôi hỏi một cách ngô nghê. "Tụi nó chỉ mới đi chơi thôi mà, chưa có gì đâu", phải lúc bình thường thì tôi đã nhét giẻ vào mồm thằng này rồi, nói câu nghe tức hết sức, nhưng đang ngồi đây là một thằng Nam lao đao vì tình, nếu nói tôi làm thân trâu ngựa chắc tôi cũng tin xái cổ.

    - Mày chưa nghe câu "đẹp trai không bằng chai mặt hả", nhỏ Kim hay xuống đây lắm, mày cứ cắm chốt dưới đây, bắt chuyện từ từ là được, tin tao đi. Nhập cuộc trễ còn đỡ hơn bỏ cuộc ngay từ đầu..

    Thằng Quang nói thêm vài chân lý nữa nhưng chẳng đoái hòa gì tới việc bắt chuyện như thế nào, rồi chốt lại một cách đầy chắc chắn "Tao sẽ giúp mày". Thằng Quang nói toàn mấy điều cũ rích trong sách vở nhưng trong lúc cảm xúc dâng trào, tôi nhìn thằng này như một Đấng toàn năng, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lại còn chung lớp với em, thực sự những lời thằng Quang nói đều cực kì thuyết phục luôn đó chứ. Vậy là tôi quyết định nghe theo quân sư Quang, cắm chốt tại phòng Đoàn đều như ăn cơm ngày ba bữa, mấy anh chị thấy tôi siêng vậy thì bất ngờ lắm, vì đầu năm việc cũng lu bu, có thêm một người nữa thì tốt chứ sao.

    Nhưng càng ngày tôi thấy kế sách của quân sư Quang càng sai. Hễ mà tôi đi xuống phòng Đoàn thế nào thằng Tiến cũng tót theo, gây nên tình cảnh như hiện tại, hai người vui vẻ mà một con kỳ đà sầu đời. Không phải do tôi không cố gắng bắt chuyện, mà do khả năng giao tiếp của tôi tệ, sâu hơn nữa là do chủ đề để giao tiếp của tôi hạn hẹp, suốt ngày ở phòng Đoàn với lê la quán net thì lấy gì mà tán phét với các em đây. Nghĩ nó chán! Tôi lại tìm đến thằng Quang để gỡ rối. Sau một hồi vò đầu bứt tai, cả hai thằng xụi lơ, thằng Quang lại triết lý:

    - Hắn chọn cô ta, tôi còn đua được, còn cô ta mà chọn hắn, tôi thua!

    Đúng là quân sư dỏm, vì nếu thằng Quang mà "xịn" thì đâu có "chung một thuyền" với tôi tới tận bây giờ, chỉ được cái lý thuyết chứ thực hành thì chỉ là đồ bỏ đi. Tới giờ tôi vẫn thường chê thằng Quang là phế phẩm vì rõ ràng, thằng Quang cao to, không đen và hơi hôi, được thêm cái đẹp mã nhưng lận đận mãi chẳng quen được cô nào quá nửa năm.

    Nhưng trời không phụ người hiền, xưa nay tôi đều ăn trông nồi ngồi trông hướng, lễ độ lễ phép lắm. Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội để tiến tới với em. Nói do Trời thì hơi cao, vì cơ hội này là chủ ý của thằng bạn tôi, không ai xa lạ, là.. thằng Tiến.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2020
  6. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 5: Lí do là gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đúng lúc tôi cảm thấy không còn chút hi vọng nào để đi đến bên em thì phía cuối con đường, một vần sáng xé toạc mây chiếu thẳng xuống sáng tỏ cả một vùng. Một bóng hình mờ ảo hiện ra, cái dáng này quen lắm. Người đó từ từ quay mặt lại, ối trời ơi, bộ dạng này đúng là thằng Tiến rồi nhưng gương mặt của nó không khác gì ác quỷ. Thằng Tiến nở một nụ cười đầy.. tà đạo, đưa tay vào vạt áo, chậm rãi rút ra thứ gì đó. Tôi hồi hộp, đứng chôn chân tại chỗ. Kia rồi! Thằng Tiến lấy ra rồi, nó lấy ra cái điện thoại, mở cuộc trò chuyện với em lên rồi đưa sát vào mặt tôi như muốn cho tôi xem rõ hơn. Mặt đất bắt đầu dậy sóng, từng vết nức to như thân cây xuất hiện khắp nơi. Tôi chới với, rơi trong vô định, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười ngạo nghễ của thằng Tiến.

    Ting! Ting! Ting!.. Tiếng tin nhắn vang lên liên tục kéo tôi về với thực tại. Dụi mắt lại lần nữa, tôi không thể tin vào mắt mình được. Em đã tỏ tình với thằng Tiến sao?

    [Ê mày đâu rồi]

    [..]

    [Sao im re vậy mày? ]

    [..]

    [Ê cu]

    [..]

    Thằng Tiến nhắn liên tục nhưng tôi không biết bây giờ phải trả lời thế nào. Đôi bàn tay như mất hết sức lực.

    [Tao từ chối Kim rồi] _ Ơ, hả? Tôi ngạc nhiên.

    [Sao lại vậy? ]

    [Đi chơi với Kim vài bữa, tao nghĩ tụi tao không hợp]

    [..]

    [Tao thấy mày cũng có ý với Kim, hay để tao giúp mày, em nó có vẻ hợp với mày hơn]

    Thằng Tiến bỗng rũ bỏ gương mặt ác quỷ, thay vào đó là gương mặt đẹp trai thứ hai mà tôi từng được chiêm ngưỡng, chỉ xếp sau mặt tôi lúc soi gương trong nhà vệ sinh. Lưng thằng Tiến từ cánh dơi chuyển sang đôi cánh thiên thần trắng tinh, nở một nụ cười không còn chút gì gọi là tà đạo nữa, sao bỗng nhiên tôi thấy thằng này thân thương quá đỗi. Thằng bạn thân đã mang ánh sáng hi vọng về tràn đầy trong tâm trí tôi như vậy đấy.

    Vậy là tôi bắt đầu tham chiến trên mặt trận thế giới ảo với sự cố vấn của quân sư "xịn" Văn Tiến. Thằng Tiến chỉ cho tôi biết bao nhiêu là thế.. à nhầm là chiêu thức để gây thương nhớ cho con gái, nào là "tấn công dồn dập", thể hiện sự nghiêm túc của mình vào lúc đầu, rồi "móc sườn" khi đối phương lỡ lời, thằng Tiến bảo thường thì con gái bị dính chiêu này sẽ sinh ra cảm giác khó chịu hay còn gọi là cay cú, muốn đốp chát ngay, nhưng nhắn tin qua mạng thì chẳng sợ ăn dép nên chứ thế mà triển. Rồi gì mà "thả mồi, bắt bóng" tức là ngày trước thả một cục thính to đùng nhưng hôm sau lại ra vẻ anh đây nhà bao việc, bận rộn lắm nên hẹn em hôm sau, tất nhiên phải đi kèm với những lời xin lỗi ngọt như đường phèn, bọn con gái khác với những người phụ nữ ở chỗ cứ ngọt là bọn nó thích, nên chỉ cần phạm một lỗi nhỏ rồi ngay lập tức bù đắp sao cho bọn nó thấy nhiều hơn là được.. (Mấy bác đừng tin thằng Tiến nhé, nhà mặt phố bố làm to thì nó làm gì cũng thấy có lí, còn bác nào làng nhàng như em một khi gái đã không thích rồi thì mấy chiêu trên chỉ giúp các bác dựng nên một vở hài kịch xuất sắc nhất cuộc đời thôi)

    Dần dần tôi và em cũng bắt nhịp được với nhau trong những câu chuyện nhờ có thằng Tiến nhiệt tình chỉ bảo tôi và đối với em thì giữ chính sách "bế quan tỏa cảng". Nhiều lần tôi thắc mắc tại sao thằng Tiến lại làm vậy nhưng nó chỉ cười và nói "Không hợp", tôi cũng biết ý và không hỏi nữa. Một khi thằng này không muốn nói ra thì đừng cố cạy miệng nó. Vì sao? Một là thằng Tiến không thích hỏi nhây, hai là muốn hỏi thì hỏi cái bắp tay cuồn cuộn của thằng đó đi, ối giời ơi vả phát chắc phải đi luôn hàng tiền đạo.

    Dù tình hình có chút tiến triển nhưng cá chép vẫn chưa thể hóa rồng được, con cá mang tên Nam này chỉ ngày đêm chờ em thả ít thính xuống, mà chắc chỉ mình tôi nghĩ đó là thính nên nhắm mắt mà đớp lấy đớp để mặc kệ dòng đời. Từ lúc được thằng Tiến "kèm cặp", tôi luôn nhận được những câu nói ngắn gọn nhưng mang tính sát thương cao từ thằng bạn:

    - Mày ngu như bò! _ Nói rồi thằng Tiến cú đầu tôi một phát, chắc thằng Tiến nghĩ cái đầu tôi bị hư rồi, mà ở đây lại chẳng có dụng cụ sửa chữa nên thôi xài cách truyền thống cho lẹ.

    Dần dần em tâm sự với tôi nhiều hơn, đa phần vẫn là chuyện về thằng Tiến, đôi khi có những chuyện tôi đã nghe rồi nhưng vẫn chăm chú nghe lại như một đứa trẻ nghe bà kể truyện cổ tích. Tôi không quan tâm chuyện cũ hay mới, tôi chỉ muốn an ủi em vào lúc này. Tôi thấy em buồn, tôi lại trách thằng Tiến. Tại sao hả Tiến? Lí do của mày là gì?
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  7. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 6: Hai thằng bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bắt đầu hành động theo bản năng của một đứa con trai 17, một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai. Khi tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc, tôi đóng mặt ngầu, vác balo đi tìm.. em. Lớp tôi nằm giữa dãy A, còn lớp em thì giữa dãy B, lớp tôi chỉ cách lớp em khoảng chục bước chân. Đứng trước cửa lớp em mà sao tôi rung quá, cái "rung động" của tôi bắt đầu hoạt động mạnh mẽ rồi đây. Phía bên dãy đối diện, thằng Tiến cùng vài đứa nữa đứng cười nói rôm rả, lâu lâu lại liếc sang nhìn tôi, tôi thừa biết tụi này đang thừa cơ hội này để đem tôi ra làm trò đùa, nhưng mặc kệ.

    - Tụi mày nghe tiên tri dzũ trụ phán nè!

    - Sao nào?

    - Thấy thằng Nam đang đi bên kia không? Tao đảm bảo tí nữa nó sẽ cụp đuôi như cún con tiu nghỉu đi về! _ Thằng Tiến vung tay vào không khí, hùng hồn tuyên bố.

    Thiệt tình! Cái đám đó khác gì cái chợ đâu, chốc chốc lại thò đầu lên nhìn tôi rồi chỉ chỏ bàn tán, khó chịu ghê, chỉ có thằng Tiến đứng khoanh tay, miệng nở một nụ cười.. Trông muốn đấm.

    Mấy đứa trai "làng" lớp em bước ra khỏi cửa, đứa nào cũng nhìn tôi như kiểu "Mày đứng đây làm gì?", tôi chả buồn nhìn lại. Đang mải mê tìm em qua khe cửa sổ thì cửa sổ bật mở.

    "Hù!"

    Cái đệch mợ thằng Quang nhé, tôi giật mình nhảy về sau mấy bước, suýt nữa thì va vào tốp nữ đang đứng tám chuyện rồi. Thằng Quang mở cửa sổ ra rồi cười như thằng bệnh. Thằng Quang nheo mắt:

    - Qua đây kiếm ai?

    - Không lẽ kiếm mày!

    - Nói câu nghe mất tình anh em vậy mày. Vì gái bỏ anh em à?

    - Thôi sao cũng được, Kim đâu rồi mày?

    - Ủa mày không biết à? Hôm nay em nó đi trại tập huấn rồi, đâu có đi học!

    Sặc, thằng Tiến chắc chắn biết vụ này, vậy mà chẳng thèm nói tôi, để tôi qua đây đứng chờ một người đang ở tận đâu. Mới nhắc thì nó đã chường mặt tới, thằng này linh ghê:

    - Chưa về hả người anh em? Qua đây chi vậy? Tụi tao tìm mày mãi! _ Thằng Tiến nói mà cái miệng méo xệch, chắc hẳn vừa được trận cười đã đời.

    - Tao qua đây mượn vở thằng Quang. _ Tôi chống chế.

    - Vở thằng Quang á? Mày biết tiếng Ấn Độ sao? Haha.

    - Ê ê! Kệ tao nha! _ Thằng Quang bị móc thì phản pháo. - Chữ mày thì đẹp chắc?

    - Chữ bác sĩ đó con, mày chẳng biết gì cả.

    * * *

    Trong lúc hai đứa đang đưa ra những lập luận đanh thép để chứng minh chữ mình đẹp hơn đứa còn lại, tôi lặng lẽ rút êm, gì chứ chữ tôi trông như cái tai nghe sau khi lấy trong túi ra, ở lại mắc công bị cuốn theo tụi nó thì mệt.

    - Đi đâu mà vội mà vàng, lát tối đi cafe không mày? Tao mới biết quán này đẹp lắm! Tối nay còn có ca nhạc nữa. _ Thằng Tiến hồng hộc chạy theo tôi, chắc buổi tranh luận kết thúc rồi.

    - Ờ đi thì đi, mà giờ qua net làm vài ván không?

    - Duyệt luôn, lấy xe đi rồi chở tao. _ Thằng Tiến lại giở giọng bề trên.

    - Xe mày mà cứ kêu tao chở.

    - Tao đang tập cho mày chạy xe đó, chở tao được thì chở Kim chỉ là chuyện nhỏ. _ Viễn cảnh tươi đẹp đấy, thôi kệ, dù sao thì chở thằng Tiến còn hơn để thằng đó chở, phải gọi là kinh hồn bạt vía.

    * * *

    ".. Một ngày em đến góc phố hát ca,

    Từng đàn chim én chúm chím môi cười,

    Là đời anh bớt mệt nhoài,

    Hát rong, trong kiếp ve sầu.."

    Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, tôi hòa mình vào giai điệu bài hát. Đúng là tôi chỉ thích rong ruổi khắp nơi, thu nhập một phần cũng nhờ vào những lần đi hát ở quán cafe, tuy không nhiều nhưng đối với một thằng học sinh lớp 11 như tôi là quá đủ rồi. Thằng Tiến biết chuyện đó, nên hễ chỗ nào cần người hát là kéo tôi đi ngay. Tôi hạ mic, tiếng vỗ tay của mọi người vang lên. Hôm nay tôi thấy lòng đầy những suy nghĩ, không muốn hát nhiều, cứ hát những bài này chắc tôi buồn chết mất. Bước về chỗ ngồi, thằng Tiến quay sang bảo:

    - Càng ngày mày càng hát hay nhỉ, đàn cũng lên trình đấy. Mang đi cưa gái thì các em đổ ầm ầm.

    Người ta đàn người ta hát nhưng người ta phong trần, lãng tử, còn cù lần như tôi vừa nhìn vào thì bọn con gái đã chạy dài rồi nói chi mở mồm ra mà hát. Nhấp một ngụm cafe, tôi lôi chuyện lúc sáng ra chất vấn:

    - Mày biết Kim hôm nay đi tập huấn sao không nói với tao, thằng khỉ này.

    Thằng Tiến cười giòn giã:

    - Sao mà tao biết được mày đi qua lớp Kim, tự nhiên thấy mặt mày ngầu quá tao chả dám nói gì.

    * * *

    - Tao cũng tò mò muốn coi mày tính làm trò gì, ai ngờ.. Hahaha!

    Đúng là cái thằng, sao tôi lại làm bạn với nó được chứ. Nhẹ nhàng "Đ** m*" thằng Tiến cái nhẹ, hai thằng phá lên cười rồi lại im lặng, chìm đắm vào tiếng nhạc và những suy nghĩ của riêng mình.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2020
  8. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 7: Mừng hụt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rengggg! Tiếng chuông ra về vang lên, tôi đang gục mặt xuống bàn vì mớ phương trình hóa học liền bật dậy, cảm giác như được sống lại. Dọn sách vở thật nhanh, chạy tới chỗ thằng Tiến, đưa tay vỗ ầm xuống mặt bàn

    - Chìa khóa xe đâu? Nhanh cái tay lẹ cái chân lên.

    Chả là, hôm qua em nhắn tin nhờ tôi chở về nhà giúp vì ba em có công việc đột xuất. Tôi mừng còn hơn nhặt được vàng, đồng ý cái rụp quên cả chuyện tôi không có xe. Lúc nhớ ra thì mọi chuyện đã xong xuôi, mà tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này được, chỉ còn cách hỏi mượn xe thằng Tiến thôi. Tôi kĩ lưỡng tới mức chuẩn bị sẵn một list câu năn nỉ, than thân trách phận để lay động thằng Tiến. Thằng Tiến dễ dàng đồng ý mà chẳng có chút thắc mắc nào, quái lạ, sao nay thằng này dễ tính thế?

    Tôi lại chờ em ở cửa lớp, cái thằng gác cổng B6 lại xuất hiện bên khung cửa sổ:

    - Lại chờ người đẹp hả?

    - Hehe! Không chỉ chờ thôi đâu, tao còn được hộ tống nàng về dinh nữa kìa.

    - Ghêêêêê! Nhất mày rồi! Ê! Ẻm ra kìa. _ Thằng Quang chỉ tay.

    Em bước lại gần tôi, tôi cảm thấy trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả. Em cười với tôi:

    - Nam đứng chờ ai đó?

    - Hả? Ủa? Nam.. Nam chờ.. Kim chứ ai. _ Tôi ấp úng, gãi đầu như chưa từng được gãi, tưởng như lũ chấy rận đã xây được cả một nền văn minh trên đầu tôi vậy.

    - Chờ tui mà tui ra đứng nãy giờ còn chưa chịu đi nữa, tưởng Nam chờ ai khác. _ Em che miệng cười khúc khích. - Gãi nữa coi chừng rớt luôn cái đầu bây giờ! Về thôi Nam.

    Tôi lần đầu tiên được sánh bước bên em, thì ra đây là cảm giác được đi với gái xinh, hãnh diện quá chừng, tôi thầm ghen tị với thằng Tiến. Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu, "thầy" Tiến đã phán rồi: "Số mày là số con chó mực". Vừa dắt xe tới cổng thì đã thấy quý phụ huynh em đứng đó rồi.

    - Ơ ba! Không phải ba mắc công chuyện sao?

    - Ba giải quyết xong hết rồi nên sếp cho về luôn. Bạn con hả?

    - Dạ. Đây là Nam, bạn con.

    - Con chào bác! _ Xem chừng ba em lớn tuổi hơn ba tôi nhiều.

    Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, em quay lại vẫy tay chào tôi, chắp tay lại ra dấu xin lỗi, tôi lắc tay ý nói không sao. Sao bây giờ, gọi điện coi thằng Tiến đang ở đâu, không nhấc máy, chắc đang bận múa Da xua với tụi bạn rồi. Thôi thì đi về vậy, lát chiều trả xe sau. Vứt cặp lên giường, lấy điện thoại định nhắn tin cho em thì em đã nhắn trước.

    [Xin lỗi Nam nha, tự nhiên ba tui đón mà không báo trước]

    [Có gì đâu, giải quyết được công việc sớm là tốt mà ^^]

    [Mai mốt tụi mình về chung nha]

    What! Gì thế này? Mà khoan đã, tôi tự nhủ, phải bình tĩnh, "tụi mình" ở đây là những ai? Tôi, em, thằng Tiến hay chỉ tôi và em? Suy nghĩ một hồi thì tôi quyết định nhắn lại.

    [Là hai đứa mình á hả: 3]

    [Đúng rồi nè]

    Cha mẹ ơi, mém tí thì tôi lỡ buông cái điện thoại luôn rồi. Công sức vun trồng bao lâu nay cũng đã được đền đáp bằng mấy cái.. nụ bé xíu, chẳng sao cả, nụ ấy thế nào cũng nở hoa và kết trái thôi. Đêm đó, trong giấc mơ, tôi thấy tôi đèo em trên con Winner của thằng Tiến, còn thằng Tiến thì chạy thục mạng, mồm kêu la ý ới ở phía sau.

    * * *

    - E hèm! Cho tao mượn xe thêm bữa nữa nha mày!

    - Lại được chở người đẹp nữa sao.

    Thằng này nói "lại" là sao? Tôi có nói mượn xe để chở em đâu ta, sao thằng Tiến biết được. Với lại tôi đã được chở em hồi nào đâu chứ, giành sao được với bậc phụ huynh. Bỏ qua những thắc mắc, em bây giờ quan trọng hơn, lấy vội chìa khóa xe, tôi lại tức tốc hành quân sang B6. Em và tôi lại đi dọc theo hành lang lớp học, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong tâm trí tôi, không biết em có cảm thấy như vậy không ta? Tự cốc đầu mình một cái, rõ là vớ vẩn mà.

    Ra tới cổng, một khung cảnh quen thuộc hiện ra, ba em ngồi trên chiếc xe chờ em tan học, em đi lại rồi ngồi lên xe, em vẫy tay chào tôi cùng với đó là một nụ cười, chiếc xe lại từ từ lăn bánh. Tôi choàng tỉnh, gạt chống xe, vội níu tay em lại, nhưng.. ba em đứng chờ em là thật. Em quay lại nhìn tôi, đầy vẻ thắc mắc:

    - Sao vậy Nam?

    - Không phải Kim nói hôm nay tụi mình về chung sao?

    - Ừ đúng rồi, hôm nay mình về chung mà!

    - Vậy sao ba Kim? _ Tôi bỏ dỡ câu nói, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.

    - À, ý tui Nam qua lớp tui rồi mình cùng đi ra cổng để về nè.

    Cùng đi ra cổng để về sao? Vậy không phải là hàng ngày chở em về sao? Con gái đúng là khó hiểu thật. Mặt tôi chảy dài như trái dưa leo nhìn em quay đi, em vẫy tay chào tôi cùng một nụ cười, chiếc xe từ từ lăn bánh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng hai 2020
  9. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 8: Trận bóng với B1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ hôm đó, cứ tới giờ ra về là tôi lại sang lớp em để tiễn em ra cổng trường, nơi có phụ huynh em đứng chờ. Chuyện này khác xa so với suy nghĩ của tôi, không dính dáng một chút gì tới định nghĩa "đi về chung" mà tôi mong muốn. Mà thôi, được đi với gái xinh cũng coi như có chút an ủi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có có thể ngẩng cao đầu mà lướt qua các ánh nhìn ganh tị của bọn con trai trong trường. Từ khi chuyển sang trường tôi, một cô gái thân thiện và hoạt bát như em hiển nhiên không thể thoát khỏi tầm ngắm của bọn con trai, việc tôi luôn đi cùng với em mỗi khi ra về phần nào làm nhụt chí của cơ số thanh niên, góp phần làm giảm số lượng "ruồi muỗi" vây quanh em. Mà bọn "ruồi muỗi" này lì lắm, tụi nó đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, vây em không được thì bọn tôi lại chĩa mũi dùi về phía tôi. Có lúc thì tụi nó hỏi thăm nhẹ nhàng như: "Mày với Kim đang quen nhau hả?", còn có lúc thì tụi nó gầm gừ "Mày mà cứ theo Kim của tao thì coi chừng tao". Tôi cũng chẳng rảnh rang đâu mà để ý đến bọn đầu trâu đó, tôi còn đang bận.. say mê em mà.

    - Dạo này nhạt quá mày, chiều cáp kèo đá banh đi. Chơi net hoài đừ người hết. _ Thằng Tiến đề xuất.

    - Được đó mày, kiếm lớp chiến đê. _ Thằng Quốc quay xuống hưởng ứng.

    - Ok vậy đi, mấy thằng kia sao.

    - Ok!

    - Ok hết!

    - Vậy ra về để tao đi kiếm lớp cho!

    Trường tôi là vậy, các lớp thích khiêu chiến với nhau trên mặt trận "sân cỏ" hơn là trên các "võ đài đường phố", đúng là những con người đầy văn minh và hết sức lịch thiệp. Nói về banh bóng thì khá là tự hào khi lớp tôi đã từng đứng top đầu trong khoản này ngay từ năm lớp 10 khi liên tục hạ gục các đội bóng cùng lứa và cả các đội bóng đàn anh. Chuỗi vinh quang của bọn tôi chỉ chấm dứt khi cả bọn bắt đầu.. cắm đầu vào màn hình máy tính.

    [Chiều nay 3 giờ sân K34 nha em trai] _ Thằng Tiến thông báo

    [Đá với lớp nào đó mày]

    [B1]

    Chà, mới bắt đầu đá lại mà chơi với B1 rồi, tụi B1 cũng không phải dạng vừa, không biết thế trận giằng co long tranh hổ đấu hay bọn "mọt net" này sẽ bị cái đám cục súc đó đè bẹp đây. Thôi kệ, giờ vào luyện vài kĩ thuật qua người mới được, nghĩ là làm, tôi gọi lớn:

    - Mở máy 14 anh Nghị ơi!

    * * *

    Đang đắm chìm vào tiếng hò reo của khán giả sau khi lập một siêu phẩm đá phạt thì đầu tôi đau điếng.

    - A thằng chó này láo! _ Tôi bật dậy đấm đá túi bụi vào cái lưng bị thịt của thằng Tiến một cách đầy tình thương.

    - Giờ này còn ngồi đây chơi, đi lẹ lên không tụi nó chửi cho thối đầu.

    Lớp tôi và tụi B1 đã có mặt đông đủ, cả đám đang ngồi chém gió đầy tình hữu nghị.

    - Tụi mày có chuẩn bị rổ chưa? _ Một thằng bên B1 lên giọng.

    - Tụi tao đem cả cái xe tải nè, biết chi không? _ Thằng Duy đáp trả - Để san phẳng khung thành tụi mày đó.

    * * *

    - Kìa, hai sư huynh của phái "dây thun" tới rồi.

    - "Giao thông" có vấn đề hay sao mà đến trễ vậy bây? _ Thằng Nam B1 nháy mắt

    - Ừ có chút trục trặc. _ Cả bọn phá lên cười vì câu trả lời của tôi. Sau một thoáng suy nghĩ tôi mới hiểu ra ẩn ý trong câu hỏi của thằng Nam, tôi sầm mặt, đúng là thằng.. vong ân mà.

    - Thôi vô sân đi, người ta tính giờ rồi kìa tụi mày.

    Bọn B1 nhìn lực lượng hùng hậu thật đấy, mới qua một năm mà thằng nào cũng cao to hơn hẳn, nhất là thằng Nam, đầu tàu của B1. Thằng này cũng phải to ngang ngửa với thằng Tiến, ấn tượng nhất phải kể đến hình xăm trải dài bắp tay trái, trong trường chỉ mỗi thằng này có, không lẫn vào đâu được. Có cả thằng Tiến Anh, thằng đó cũng đang theo đuổi em, thấy tôi ngày nào cũng đi với em, thằng đó có vẻ cay lắm, nhưng không làm được gì. Còn phải kể đến dàn cổ động bên đó nữa, toàn là gái, mà còn là gái xinh nữa mới ác, không đá cống hiến cũng uổng.

    Nuốt nước bọt đánh "ực", tôi nhìn lại lực lượng lớp mình, thằng Quốc nhỏ con, thằng Đạt, thằng Văn và tôi đỡ hơn một tí, tạm gọi là cỡ phổ thông, thằng Duy thì hơi quá cân, thằng Kiên cao nhưng ốm, chỉ có duy nhất thằng Tiến là có vẻ khả quan, có thể đấu sức với tụi kia. Nhưng đừng vì thế mà coi thường, đâu phải tự nhiên lớp tôi có thể đứng top, mọi thứ đều có lí do chứ.

    Đội hình ra sân gồm cặp tiền đạo Quốc, Văn, trấn giữ giữa sân là thằng Tiến cùng hậu vệ Đạt, tôi đảm nhận trách nhiệm trấn giữ khung thành, cùng dàn cổ vũ hùng hậu nào là, quần áo, nào là ba lô, cặp táp.. Nghĩ chán không muốn nói.

    - Anh em đá vui vẻ giữ chân giữ tay thôi nha! _ Thằng Tiến nói lớn.

    - Ok đá vui vẻ, có gì thì bỏ qua nha tụi mày!

    Thằng Nam cười rồi quay sang nói với đám B1, ai cũng cười, nhưng trong đó có một nụ cười khác biệt hẵng với mọi người. 3 giờ 30 phút, trận đấu chính thức bắt đầu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  10. HuyHoang1510

    Bài viết:
    42
    Chương 9: Tai nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thằng Văn đứng trước quả bóng, ý như muốn nói "tụi mày để tao", chắc muốn thị uy với bọn B1. Hai thằng bên kia biết ý, đứng giơ mông chặn bóng. Thằng Văn chạy đà rồi sút hết lực. Vèo! Ầm! Khung thành B1 rung bần bật.

    - Trời má! Mém tí là vào rồi, sau trận ra viết kiểm điểm nha! _ Tôi ra vẻ tiếc nuối.

    Dù nói vậy nhưng trong lòng mừng thầm, cảm giác bóng của thằng Văn vẫn tốt chán. Cũng không có gì ngạc nhiên, thằng đó có biết chơi net là gì đâu, trên đời này thằng đó chỉ mê gái thôi.

    Đội bạn bắt đầu triển khai bóng lên, thằng Văn ngay lập tức ập vào tạo áp lực. Bóng được chuyển ra biên, Tùng - một thằng bên B1 đẩy bóng dài loại bỏ được thằng Tiến, thằng Tùng cứ đi bóng dọc biên với ý định căn ngang cho đồng đội. Nhưng khi vừa bị vượt qua thì thằng Tiến đã bỏ ngay thằng Tùng mà chạy vào giữa kết hợp với thằng Đạt che chắn lối vào khung thành và kèm chặt tiền đạo đối phương. Thằng Tùng liền nhả bóng về cho thằng Nam đang tăng tốc ở khu giữa sân. Thằng Quốc lúc này cũng đã lui về để hỗ trợ, dù nhỏ con nhưng bằng sự khéo léo Quốc đã cắt được đường chuyền, đưa bóng về cho Tiến còn mình thì bức tốc lên phía trên. Bóng được luân chuyển nhịp nhàng qua chân thằng Văn rồi đến thằng Quốc, chỉ cần một pha lách nhẹ thằng Quốc đã có thể vượt qua hậu vệ đội bạn. Phía trong Văn vừa chạy vừa giơ tay xin bóng, nhưng không, thằng Quốc lại tiếp tục loại bỏ thêm một hậu vệ, tự đặt mình vào một vị trí không thể tốt hơn. Quả bóng đi như tên bắn vào góc xa khung thành, lưới B1 đã phải rung lên.

    Bọn lớp tôi thật lạ, sau khi ghi bàn xong không bao giờ thấy bọn tôi ăn mừng hay tỏ thái độ sung sướng. Cứ như ghi bàn là điều hiển nhiên như ăn cơm ngày 3 bữa vậy, nếu là tôi chắc tôi đã nhảy cẫn lên vì sung sướng rồi. Trong suốt thời cấp 3, số lần mà tôi đưa được bóng vào lưới đội bạn chắc chỉ bằng một phần tỷ tỷ số bàn thắng của đội, nhờ vào khả năng phán đoán và phản xạ tốt tôi mới được đặc cách làm thủ môn của lớp, chứ không chắc tôi đang ngồi trông đồ thay cho thằng Duy rồi.

    Quay lại với trận đấu, đội B12 sau khi có bàn dẫn trước thì đá từ tốn hẵn, nhường thế trận lại cho B1. Sóng gió nổi lên trước khung thành tôi ngày càng nhiều. Nhưng sự nguy hiểm không đến từ những mũi nhọn trên hàng công của B1 mà trớ trêu thay lại đến từ một hậu vệ, thằng Tiến Anh, nguy hiểm theo đúng nghĩa đen!

    Nhớ những lần đối đầu trước, thằng Tiến Anh hầu như rất ít khi di chuyển vượt quá nửa sân nhưng hôm nay thằng này lại rất tích cực dâng cao khiến hàng công B1 cùn hẳn, thằng Nam luôn phải lùi về để trám vào chỗ trống thằng Tiến Anh để lại. Và như đã nói, Tiến Anh là một thằng trâu bò và vô cùng cục xúc, rất hợp với vị trí hậu vệ, một khi đã dâng cao là có lý do. Thằng Tiến Anh luôn "thẳng chân" khi có cơ hội đối mặt với tôi, cứ như bóng đi đâu không quan trọng, quan trọng là chiếc giày phải chạm vào người tôi thì thằng này mới vừa lòng. Tôi gắt giọng:

    - Đá từ từ thôi cha!

    Thằng Tiến Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười cười.

    - Giữ tay giữ chân nha bồ! _ Thằng Tiến ghé sát mặt thằng Tiến Anh.

    - Thôi thôi, bình tĩnh coi tụi mày! Chỗ anh em cả! _ Thằng Nam chạy lại giải hòa - Thằng Tiến Anh từ từ thôi mày, đá vui thôi mà.

    Trận đấu lại tiếp tục, hai bên vẫn giằng co liên tục. Cứ tưởng như mọi chuyện đã lắng xuống khi thằng Tiến Anh đã quay về đúng vị trí của mình, nhưng tôi đã lầm. Trong một tình huống phản công, thằng Tiến Anh bức tốc vượt qua cả thằng Đạt lẫn thằng Tiến, đón đường chuyền của thủ môn B1 và đối mặt với tôi. Vị trí đứng của tôi khá cao, kinh nghiệm trong 4 năm trời trấn giữ khung thành của tôi chỉ ra trong tình huống này cầu thủ sẽ bẻ hướng bóng, sửa lưng thủ môn hoặc bấm bóng qua đầu thủ môn để ghi bàn. Vì vậy tôi quyết định lao lên thu hẹp góc sút, đồng thời đổ người hòng bắt gọn bóng. Đó là một trong những quyết định sai lầm nhất của tôi, vì đây là thằng Tiến Anh - một hậu vệ, và hơn hết là tình địch của tôi.

    Bộp! Xoẹt! Dù tôi đã đổ người và bắt gọn bóng, thằng Tiến Anh vẫn nhắm thẳng quả bóng trong tay tôi mà sút. Các bác chắc cũng biết, thời học sinh thì banh bóng cho vui thôi, thằng thủ môn là thằng gà nhất đội, đâu có đầu tư trang bị găng gủng làm gì, có được đôi giày cho bằng bạn bằng bè thôi là vui rồi. Âm thanh khô khốc vang lên, tôi cảm thấy ươn ướt nơi bàn tay, là máu, tôi chưa bao giờ nhìn thấy máu nhiều thế này. Sau một vài giây, cảm giác đau nhói bắt đầu.

    - Con mẹ nó!

    - Ê ê có sao không mày? Đưa tay tao coi thử coi! _ Đám bạn tôi hớt hải.

    - Đá kiểu gì vậy thằng kia, thằng Nam bắt được bóng rồi mà. _ Thằng Tiến đứng dậy.

    - Từ từ để tao nói chuyện với nó. _ Thằng Nam nói rồi kéo thằng kia ra góc sân. Có vẻ thằng kia không phục, nó lớn tiếng vài câu rồi bỏ về.

    - Nè cho tụi tao xin lỗi nha! Đứng dậy, ra vòi nước rửa tay rồi tao chở mày vô bệnh viện.

    - Tụi mày có lỗi gì đâu mà xin, va chạm là điều bình thường. Mà đ** m* đau quá, đưa tao vô viện coi!

    Vết rách khá sâu, máu tôi hòa với dòng nước tạo nên một màu đỏ thẫm. Thằng Tiến giục:

    - Rửa ít thôi mày ơi! Hết máu bây giờ. Lên xe lẹ đi!

    - Rồi rồi, đi nè! _ Tôi chợt nhớ ra - Èo! Lát nữa còn học thể dục nữa. Hay tụi mày đi trước đi, để tao với thằng Tiến đi được rồi.

    - Không sao đâu, để tụi tao đi với mày, sao bỏ anh em được.

    Hic! Tụi này ngày thường trẻ trâu là thế nhưng lâu lâu cũng tình cảm phết. Thế là cả đám lớp tôi cùng thằng Nam B1 hộ tống tôi vào bệnh viện, chẳng mảy may quan tâm tới tiết thể dục sẽ bắt đầu sau vài phút nữa.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...