Nguồn ảnh (Internet) Một thành phố nhớ Tác giả: Rancho Nguyễn * * * Đó là một buổi chiều cuối tháng Bảy se lạnh, Phong bước dọc bờ cát Mũi Né. Một mình. Đã ba lần đến đây nhưng vẻ đẹp yên ả cùng những cơn gió biển rì rào, xanh trong lại níu bước chân cậu quay lại thêm một lần nữa. Vì điều gì cậu cũng không rõ, chỉ biết rằng hình ảnh cô gái ấy cứ theo mãi vào tâm trí cậu, không sao thoát ra được. Những ngày tháng Bảy. Biển hiền hòa ấp mình trong cái nắng chói chang của đất trời. Những cơn mưa chợt đến chợt đi có thể nô đùa cùng gió, cát bất cứ lúc nào. Không biết có phải vậy không mà ở mảnh đất này con người gắn bó với biển, với nắng, mưa, gió tựa như duyên phận. Từ trên tầng hai khách sạn nhìn xuống là khung cảnh thành phố thu nhỏ đang ngập trong cát trắng, nắng vàng, biểm xanh. Có một điều tuyệt vời khiến Phong ngỡ ngàng là căn phòng cậu ở nhìn thẳng ra biển với một ban công dài và rộng, trồng rất nhiều hoa giấy hồng, trắng, tím đủ màu sắc xen kẽ lẫn nhau. Nhưng điều làm Phong chú ý đến nhất là chiếc chuông gió treo trước cửa ra vào khu resort này. Âm thanh leng keng, nhè nhẹ mà trầm đục. Cậu đã từng được nghe bố mình kể về những chiếc chuông gió biển. Bố cậu nói chỉ ở những nơi nhiều gió nhất, chuông gió mới kêu và âm thanh của nó là chốn bình yên nhất trong tâm hồn mình mỗi khi nghe thấy tiếng chuông gió. Có lẽ vậy mà cậu tên là Hải Phong, ngọn gió biển mát lành. Buổi sáng, biển trong xanh, lãng đãng với những đám mây xốp trắng trôi nhẹ trên bầu trời. Phong một mình rong ruổi ngoài bãi cát. Cậu của ngày hôm đó tĩnh lặng và an yên, như để lắng nghe tiếng sóng, lắng nghe lời ru của biển mơn man qua những rặng dừa mát rượi, trĩu quả. Những đồi cát vàng làm cậu mộng mơ cả buổi sáng. Ở đây cuộc sống chậm, người dân chủ yếu sống bằng nghề chài lưới. Một ngày của họ bắt đầu từ rất sớm và kết thúc vào lúc tối mịt. Phong đứng một góc, cậu chăm chăm nhìn vào mấy cái thúng chai to sụ cho đến khi chúng chỉ còn là cái chấm nhỏ xíu giữa mênh mông sóng nước mà thấy lạ lẫm với vùng Cao Nguyên bạt ngàn gió nơi cậu ở. Buổi sáng trời trong xanh là vậy nhưng gần giữa trưa, một cơn mưa bất ngờ kéo đến, vội vã, đột ngột, rất khó đoán được thời tiết mùa này. Phong ngập ngừng bước vào hiên một ngôi nhà để trú mưa, chợt khựng lại, trước mặt cậu là cô gái có nụ cười thật dịu dàng. Nụ cười làm cậu nghĩ tới những cơn gió biển ngoài kia, lồng lộng thổi, bởi thanh âm trầm đục từ chiếc chuông gió. Đột nhiên cậu có những suy nghĩ lạ lùng. Chúng ta trao nhau nụ cười mỗi ngày, dù xa lạ, dù quen thuộc, dù chỉ mới là lần gặp đầu tiên. Để rồi nụ cười còn lưu giữ trong tâm trí của cả hai sao mà gần gũi, thân thương đến vậy. Trời càng lúc càng mưa to, mái hiên nhỏ xíu không đủ che cho Phong hết lạnh, cậu lại không thể xích vào, vì điều gì cậu cũng không rõ. - Anh ơi, cơn mưa này lâu lắm mới tạnh. Anh vào trong đứng đi, kẻo mưa tạt ướt hết. Giọng nói cô gái trong trẻo nhưng Phong có vẻ hơi bối rối, cậu ngần ngại một lúc. Một lúc lâu sau, 5 phút, 10 phút, có lẽ cử chỉ thân thiện mến khách của cô bé mà một chàng lạ không nỡ từ chối. - Cảm ơn em. - Không có gì đâu ạ! Cô bé nói với Phong bằng một nụ cười thật ấm áp và nhẹ nhàng, như cách mà người dân nơi đây vẫn thường làm thế với cậu. Không hiểu sao cậu thấy yêu lạ lùng thành phố này. Những con người thật thà, chất phác đã sống giữa một vùng đất thênh thang gió. Và giờ cậu cũng đang sống giữa một vùng đất nhiều nắng gió như thế. Phong lặng im nhìn cô gái bên cạnh mình. Cô còn nhỏ quá. Chắc là nhỏ tuổi hơn cậu. Thật ra lúc đầu Phong không có ý định hỏi thăm nhưng cậu nghĩ biết đâu cuộc gặp gỡ hôm nay là duyên số. Và khi đã có duyên ắt hẳn không thể những câu chuyện, mà vẻ đẹp và người con gái ấy đã mang lại rất nhiều xốn xang trong tâm hồn cậu. - À, anh.. anh.. anh có thể biết tên em được không? Thái độ ngại ngùng của Phong làm cô bé bật cười. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt vui tươi. - Em tên Thùy Ngân, rất vui được làm quen với anh. Phong cũng cười, cậu đưa tay ra nắm nhẹ bàn tay Ngân, nói tiếp. - Anh tên Phong, sinh viên năm ba. Chắc em nhỏ tuổi hơn anh nhỉ? - Dạ. Em đang học lớp Mười. - À, vậy là em nhỏ hơn anh tới tận bốn tuổi. Ngân đưa một tay ra ngoài mái hiên, giọng cô bé như reo vui. - Mưa tạnh rồi kìa anh! Mãi lo nói chuyện với Ngân nên Phong không để ý mưa đã ngớt từ lúc nào, những đám mây xám xịt tan đi nhanh chóng, trả lại màu xanh cho bầu trời. Phía xa xa có vệt cầu vồng vắt ngang giống như hình vòng cung xuyên thẳng qua biển. - Cầu vồng đẹp quá em ha. Đây đúng là cảm giác bình yên hoàn hảo nhất mà anh từng biết. Phong vừa nói vừa chỉ tay về hướng giàn hoa giấy nở rộ. Ngân nhìn theo tay cậu, mỉm cười. - Dạ. Em cũng có cảm giác đó. Nhưng nếu anh đến đây vào mùa Đông, đi qua những rặng dừa mát lạnh và bắt gặp cơn mưa cuối mùa. Cầu vồng lúc đó sáng và rực rỡ hơn bây giờ nhiều, anh ạ. Cứ như mình đi lạc vào một cõi mơ mộng, huyền ảo vậy. - Hì, nghe em nói mà anh chỉ muốn được ở đây cho đến mùa Đông. - Anh ở lâu vậy không nhớ Đà Lạt sao? - Nhớ chứ. Anh yêu Đà Lạt nhưng anh thích Phan Thiết. Em biết không, nếu mình thật sự yêu một điều gì đó, mình sẽ thấy mỗi thành phố đều thật đẹp em à. - Em cũng muốn một lần được lên Đà Lạt mà mãi vẫn chưa có dịp. - Vậy à, biết đâu em lên đó không chừng sẽ gặp lại anh đấy. - Thế thì vui thật anh nhỉ! Nụ cười của Ngân khiến cậu thấy an lành, tươi tắn như những cơn gió biển mùa này. Đà Lạt, mùa gió cũng đang về. Những ngày này, gió Đà Lạt trong lắm và có mùi thơm của hoa nữa. Mình đã xa nhà bao lâu rồi . Phong thầm nghĩ và nhớ Đà Lạt vô cùng. Mãi đến khi Ngân lay bàn tay cậu. "Mình về thôi anh", cậu mới giật mình quay lại. Mưa tạnh ráo. Phong đi cùng Ngân một đoạn đường, nhưng cô bé chưa vội về nhà. Ngân bước vào một ngôi nhà nhỏ gần biển, đó là Làng Tranh Cát, nơi cô học vẽ tranh cát vào những ngày cuối tuần. Phong ngập ngừng đi theo sau Ngân, vì cậu cũng muốn biết thêm về nghệ thuật tranh cát, nét đẹp kỳ diệu mà trước đây cậu chỉ mới tìm hiểu qua Internet. Căn nhà nhỏ nhưng bày biện khá gọn gàng với những công đoạn khác nhau. Để hoàn thành nên một bức tranh cát đòi hỏi những người nghệ nhân phải tạo được tính chuyên nghiệp nghệ thuật cao, tỉ mỉ trong từng đường vẽ và đắm mình trong không gian huyền ảo sắc màu của cát. Những con người nơi đây, họ đã dồn hết tâm hồn mình vào những hạt cát vô tri vô giác nhưng khi một bức tranh cát hoàn thành, đó là linh hồn của biển, đã được vẽ nên bởi biết bao tình yêu mà con người ở đây dành cho biển, cho những hạt cát nhỏ bé, mong manh. Ngân học vẽ tranh cát từ nhỏ vì bố mẹ cô bé đều là nghệ nhân. Họ sinh ra và gắn bó cả cuộc đời mình với mảnh đất này. Nhưng bố mới là người ươm mầm, gieo vào tâm hồn cô bé tình yêu biển, hiểu về biển hơn. Chiều đã bắt đầu rơi trên những đồi cát. Nắng rớt xuống, rất dày, xuyên qua từng lớp cát. Vô số nắng đang đùa giỡn với cát như cảnh hoàng hôn đỏ cháy mỗi ngày. Đó là nơi Phong có thể nhìn trọn bờ biển dài, vắng lặng, chỉ cách khu resort cậu ở một giàn hoa giấy và một bãi cỏ xanh mượt. Và nhìn được cả khung cảnh thành phố cậu nhớ nhất.. Từ đồi cát, Phong đến nhà Ngân theo địa chỉ cô bé ghi trong sổ tay của cậu. Ngân rủ Phong ra biển, gió đại dương mặn mòi tràn vào đầy ắp qua những ngôi nhà sơn trắng. Cả hai đi lên một cây cầu gỗ nâu, ẩm mục, lấm lem cát. Những ngày Hè Ngân rất hay ra đây, vì ở đây nhiều gió. Có ngày gió to làm Ngân tưởng chừng như mình sắp bị bay ngược ra sau. Nhưng Ngân thích nhất vẫn là cây cầu gỗ này. Buổi chiều gió mát lạnh. Phong xắn quần chạy theo Ngân. Cô bé nhìn Phong mỉm cười, nụ cười rám nắng duyên đến lạ lùng. Đột nhiên cậu chỉ vào chiếc giỏ tre của Ngân, hỏi. - Em nhặt nhiều vỏ ốc chi vậy? - Để làm chuông gió đó anh. - Chuông gió. - Dạ. Ở đây người ta treo bán rất nhiều chuông gió được làm từ vỏ sò vỏ ốc, nên mọi người hay gọi là chuông gió biển. À, anh có thể thử lắng nghe không phải bằng tai mà bằng trái tim mình, anh sẽ thấy mỗi chiếc chuông gió đều có một âm thanh khác nhau và âm thanh đó sẽ hát lên những bản nhạc không lời cùng gió. - Ồ, hay ghê. Lúc trước lần đầu tiên đến đây, anh cũng có nghe tiếng chuông gió leng keng trên ô cửa sổ khu resort. Đúng như em nói, mỗi cái chuông gió đều có một âm thanh khác nhau. À, em làm tặng anh một cái được không. - Được chứ ạ. Nhưng em làm không đẹp lắm. - Không sao. Em làm đẹp hay xấu anh cũng đều thích. Ngân mở to mắt nhìn Phong, có chút ngạc nhiên nhưng cô bé vẫn cười thật tươi. Cậu nắm chặt tay cô trong tay mình. Ánh mắt cô sáng ngời, ánh mắt mà chỉ vừa mới hôm qua thôi cậu còn cảm thấy có điều gì đó xa xôi thì bây giờ trông cô bé gần gũi lắm. Cậu có thể gọi đó là tình yêu không, nhưng rõ ràng cậu cảm nhận nó cao hơn tình bạn, nhiều thương mến hơn và lòng cậu run rẩy hơn mỗi khi gặp Ngân. Bởi ở chính những ranh giới mong manh ấy, đôi khi chúng ta lại không thể gọi tên được thứ tình cảm đang chiếm giữ trái tim mình và trái tim cứ thản nhiên đập sai nhịp một cách dễ dàng. Bố cậu từng nói. - Mảnh đất nào cũng có những điều hay, những con người đặc biệt con à. Dù con có đi đến bất cứ nơi nào trên dải đất hình chữ S này thì con phải nhớ là dùng cảm xúc tự nhiên nhất của riêng mình để cảm nhận, vì biết đâu có những điều tưởng chừng như đơn giản lại làm con không thể quên được. Những lời bố nói, Phong vẫn còn nhớ. Đúng thật là mảnh đất này đã làm cậu lưu luyến nhiều. Là những bức tranh cát kỳ diệu kia hay tiếng chuông gió leng keng nhè nhẹ mỗi sớm mai hay là nụ cười quá đỗi thân thương của Ngân. Phong cứ suy nghĩ mãi. Lẩn khuất trong tâm trí cậu là vị mặn của biển, thật là một cảm giác khó tả. Ngay cả lúc này, đi bên cạnh Ngân, cậu chỉ muốn nắm chặt tay cô lâu hơn một tí, nhiều hơn một tí. - Ngày mai anh có bận gì không. Em và anh đến Hòn Rơm nhé. - Hòn Rơm à. Ừ, cũng được, mai anh rảnh nhưng em đi với anh vầy bố mẹ em có nói gì không? - Dạ, không sao đâu anh. Nhà nội em ở Hòn Rơm mà, Chủ Nhật nào em cũng đến đó hết. - Ồ, tuyệt thật. Anh thích nhất là câu cá trên biển đêm Hòn Rơm nhưng chưa có dịp nào trải nghiệm, giờ thì có rồi nè. - Uhm, em sẽ chỉ anh cách câu cá, nhìn đèn tàu đánh cá nữa, giống như đường chân trời vậy. Phong và Ngân cứ mải lo nói chuyện nên không để ý hai cái giỏ tre đã đầy ắp sò, tôm, cua, mực.. Tối nay sẽ là một bữa hải sản nướng đặc biệt đây, cậu ngẫm nghĩ khi nhìn chiến lợi phẩm hậu hĩnh của mình. Lúc đi ngang qua cây cầu gỗ, gió cuộn tung mớ tóc rối xù của Phong về phía trước, như ôm ấp, như thì thầm, như tan vào tiếng nhạc mơ màng phát ra từ Ipad trong túi vải Ngân đeo bên cạnh. Bài Viva forever của Spice Girls làm cậu tưởng tượng chiếc chuông gió ấy chỉ hát lên mỗi khúc tình ca cho riêng cậu mà thôi. Promises made, every memory saved Has reflections in my mind Hasta manana Always be mine .. But we're all alone now, was it just a dream Feelings unfold, they will never be sold And the secret's safe with me. Promises made, every memory saved Has reflections in my mind Hasta manana Always be mine .. But we're all alone now, was it just a dream Feelings unfold, they will never be sold And the secret's safe with me. Hòn Rơm trong ráng chiều vàng, thật ấm. Đi qua hàng dừa là đến nhà ông nội của Ngân. Ngôi nhà đối diện với biển ở hướng Mặt Trời mọc, lắng nghe tiếng sóng mỗi ngày. Mùa Hè, Ngân hay cùng ông ra biển câu mực, nhặt vỏ sò, vỏ ốc. Dưới mái hiên là bãi cát trống, ngày xưa Ngân tự tay đào nó thành một cái hố sâu rồi chôn giấu hết số vỏ ốc đẹp nhất vào đây, năm này qua tháng khác mà chẳng biết dùng để làm gì. Cuối cùng Ngân cũng moi lên, vì cậu bạn hàng xóm sang định cư nước ngoài. Và Ngân đã tặng hết số vỏ ốc cho cậu ấy thay lời tạm biệt. Cảnh cũ, người cũ, mọi thứ dần thay đổi, duy chỉ có làng chài này vẫn cả đời ngã lưng vào sóng, nhìn cánh hải âu chở nắng triền miên. Từ ngày ông bà không còn khỏe mạnh nữa buộc phải bỏ nghề biển, thì ông chuyển sang câu cá gần bờ, chẳng thu nhập được bao nhiêu nhưng ông bảo đó là thú tiêu dao mà thiên nhiên nơi đây ban tặng cho con người. Bãi cát giờ là nơi ông thường trải lưới, gỡ cá, mực sau mỗi lần đi câu về, Ngân hậu đậu hay bị vảy cá đâm vào tay nhưng vẫn thích được ngủ quên trong lòng thuyền mát lạnh. Thường thì mọi người ra biển đón bình minh, riêng Ngân lại tìm một khoảnh khắc khác. Cô rủ Phong bơi thuyền ra biển đêm, không xa bờ lắm, vừa đủ để nhắm mắt lại mà vẫn thấy trời đất mênh mông. Con thuyền cứ thế dập dềnh trong sóng gió mùa Hè, trôi đi rất nhẹ. Ngồi cạnh boong thuyền, Phong đã thuần thục hơn những động tác câu cá cậu mới học từ Ngân, bằng chứng là chiếc giỏ tre của cậu đầy ắp cá. Đèn tàu đánh cá ở đây được xếp thành hàng chấp chới nhiều vô số kể, tựa như đường chân trời. Khi lúc này Phong chẳng thể phân biệt nổi trời - biển, cảm giác mình đang lơ lửng giữa một không gian đêm vô tận nào đó, cậu nhìn rừng đèn lung linh ngập gió trên boong tàu, những sọt cá tươi vừa mới vớt lên, lắng nghe mùi mực nướng thơm lừng. Cuộc sống thường nhật bình dị mà thật vui. Nãy giờ Phong mới để ý chiếc chuông gió treo lủng lẳng ngay bên cạnh cửa sổ, cậu cầm lên ngắm nghía. - Em tặng anh đó. Phong quay lại mỉm cười khi thấy Ngân đứng sau lưng mình. - Là em làm sao? - Dạ. Em làm từ đống vỏ sò hôm bữa em và anh nhặt về nhưng không đẹp lắm. Nó còn thiếu cái gì đó, em không biết nữa. - Không sao. Em làm vầy là đẹp lắm rồi, anh rất thích. Đêm. Phong nghe tiếng chuông gió kêu leng keng ngoài cửa sổ, tiếng sóng biển rì rào và âm thanh dìu dịu của gió đêm thổi. Những điều nhỏ bé, tưởng chừng đơn giản trong cuộc sống này đã làm cậu thấy hạnh phúc lạ lùng. * * * Nắng lên ngọt lịm phủ vàng LangBiang một màu ấm áp. Sáng nay đến trường, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán quà lưu niệm. Phong lại nghe thấy tiếng chuông gió. Đà Lạt cũng có chuông gió, vậy mà bao năm sống ở đây Phong đã chẳng bao giờ để ý. Âm thanh trầm đục có mùi thông chứ không phải mùi biển nhưng cũng đủ để cậu nhớ da diết một vùng đất Phương Nam. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì nhỉ. Cậu tự hỏi khi nhìn chiếc chuông gió treo trên ban công tầng 3 của mình. * * * Sáu tháng trôi qua. Mới đó đã nửa năm rồi cơ đấy. Cuộc sống sinh viên với những điều mới lạ kéo Phong quay tít. Việc học, công việc làm thêm nhưng cậu vẫn luôn nhìn ngắm chiếc chuông gió mỗi ngày và nhớ vô cùng mùa Hè ở Mũi Né. Khi những mùa Hè qua đi, đều bỏ lại sau lưng là những tiếc nuối, những vụn vặt dở dang.. Như một cuốn sách thân quen chưa đọc hết còn bỏ ngỏ.. Vậy mà cô gái ấy và một vùng biển bình lặng có còn chờ cậu mỗi mùa Hè như cậu từng đã chờ.. Cậu yêu Đà Lạt, cũng yêu nơi này thật nhiều. Buổi triển lãm tranh cát ở trường Đại học mời Phong tham gia giao lưu với chủ đề "Sinh Viên và nghệ thuật Tranh Cát". Đó là một chuyến đi đến Mũi Né. Phong ngạc nhiên bởi cậu luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng nhất định sẽ còn gặp lại cô bé đó, để nói với cô những lời chưa kịp nói đã vội về Đà Lạt. Phong tin cô bé sẽ hiểu vì kỷ niệm không tan đi trong ký ức mùa Hè. * * * - Bức tranh của con đẹp lắm! - Bố Ngân bước vào phòng tranh nhìn con gái yêu. Vậy nên ban tổ chức đã quyết định đưa nó vào buổi triển lãm tranh cát. Con thấy sao. - Thật không bố? - Ngân sung sướng reo lên. - Thật. Bố có nói dối con bao giờ đâu. Con gái của bố, muốn bố thưởng gì nào. - Dạ, mùa Hè tới bố cho con lên Đà Lạt thăm ông bà ngoại nha bố. - Ừ, bố đồng ý. Cũng lâu rồi bố chưa lên đó thăm ông bà. Bố đi với con được chứ. - Dạ, được ạ! - Bố nghe ông nội nói con có người bạn nào trên đó đúng không? - Dạ, chỉ là một người bạn con mới quen thôi ạ! - Nhưng có vẻ như người đó rất đặc biệt với con. - Con không biết nữa bố. Con và người ta đâu có gì đâu. Với lại, biết đâu chừng người ta đã quên con rồi. - Con không nên nghĩ vậy. Bố tin là nếu cậu ta thật lòng với con thì cậu ta sẽ quay trở lại, vùng đất mà mỗi người đi qua ít nhiều đều để lại dấu ấn nào đó. Cũng giống như con rất yêu Đà Lạt vậy. - Con cảm ơn bố. Ngân chạy lại ôm chầm lấy bố. Lần đầu tiên cô bé biết rung động thật sự. Vẫn giọng nói ấy, nụ cười ấy, thì ra nhớ một người là như thế này.. * * * Phong đến buổi triển lãm tranh cát khi thành phố đang trong những ngày chạm ngõ mùa Thu. Lần này cậu không đi một mình mà đi cùng đoàn có rất nhiều sinh viên. Chuyến đi làm cậu hào hứng hơn. Vì ngay từ khi nhận lời mời Phong đã khao khát được trở lại đây biết bao, không chỉ để gặp Ngân mà những bứctranh cát luôn khiến Phong có cảm giác thân yêu về vùng đất cậu được trải nghiệm suốt mùa Hè. "Không biết Ngân còn nhớ mình không nữa. Hay cô ấy đã quên mình rồi. Mình tệ thật, cũng nửa năm nay mình chẳng liên lạc gì với cô ấy cả. Thật sự mình không thích gọi điện thoại hay nhắn tin, mình muốn gặp trực tiếp Ngân để nói với cô ấy những lời thầm kín bấy lâu. Nhưng trong suốt buổi triển lãm tranh cát mình tìm mãi mà không thấy Ngân. Cô ấy có thể đi đâu được chứ.. À, mình nhớ ra rồi.." Phong cứ mải mê suy nghĩ. Và cậu chạy thật nhanh ra cây cầu gỗ ngoài biển, không hiểu sao lúc này cậu chỉ nghĩ đến cây cầu gỗ thôi. Từ xa cậu thấy thấp thoáng một cô bé với chiếc giỏ mây đựng trong đó rất nhiều hoa giấy hồng rực. Đúng là Ngân rồi. Cô ấy vẫn đợi mình cũng như mình từng đã chờ cô ấy khi mùa Hè qua đi. Phong gọi to tên cô giữa biển khơi bao la hùng vĩ, giữa gió ngàn, giữa những đợt sóng da diết, mãnh liệt như tình yêu của cậu dành cho cô gái nhỏ thân thương. - Thùy Ngânnnnnnnnnnnn. Nghe tiếng gọi, Ngân quay lại. Và.. ngạc nhiên.. - Anh! Phong bước lên cây cầu gỗ ngồi xuống cạnh Ngân, rồi vòng tay ôm lấy cô bé giữa ánh sáng đỏ rực của ngày mới. Anh nhớ em thật nhiều, em có biết không. Gió biển và sóng biển hòa vào nhau thành một thứ âm thanh ồn ào nhưng đủ để Ngân cảm nhận được hơi thở anh đang rất gần cô. Đột nhiên Phong nảy ra ý tưởng muốn treo lên cành cây phía sau bãi cát một cái chuông gió có mùi thông và bảo Ngân treo lên một cái chuông gió có mùi biển, để hai cái luôn ở cạnh nhau. Ngân phì cười. Tiếng chuông gió thổi lên rất nhiều lao xao trong cuối mùa Hè đó mà Phong ngỡ như mọi thứ là một giấc mơ.. * * * Trong giấc mơ, Ngân thấy mình đứng trên đỉnh LangBiang của buổi sáng ban mai. Bên dưới là dải hoa cúc Mặt Trời nở vàng rực rỡ, vàng đến nghẹn ngào trong cái se lạnh mùa Đông. Cô ngắt một nhúm hoa dại gần đó cho vào giỏ mây, rồi cắt tờ giấy nhỏ dán bên ngoài, nắn nót viết: Một thành phố nhớ. The End