Chương 20: Nghiệt duyên (1) Bấm để xem Nếu là tôi của 3 năm trước thì có lẽ đã sợ đến hồn vía lên mây rồi, nhưng hiện nay thân là pháp sư có cợ duyên xảo hợp và chăm chỉ luyện tập không ngừng khiến cho tu vi cũng nằm ở mức gọi là tầm trung nên những trò vặt vãnh như rơi đầu này đã không còn có thể hù dọa được tôi nữa. Tôi thản nhiên bỏ qua nó và tiếp tục đi tiếp như thể chẳng nhìn thấy gì, khiến cho quỷ nhi và cả cô chủ khách sạn tỏ ra kinh ngạc nhưng ngày lập tức lấy lại bình tĩnh và cười mỉm nói thầm: - Hừ, tính ra cũng có chút gan dạ nhưng ải thứ 2 chưa chắc ngươi có thể qua. Tôi giả vờ không nghe được lời cô ấy nói mà cứ tiếp tục bước về phía trước, quả nhiên là không đơn giản dọc đường đi hai bên hành lang nhan nhản bọn quỷ ma từ già tới trẻ với đủ hình thái, dị dạng nào là không đầu, vỡ mặt, cụt tay, cụt chân, thân thể thối rửa dòi bọ lúc nhúc, những mảng thịt à không đúng phải gọi là những mảng dòi cứ không ngừng ngấu nghiến những thớ thịt còn xót lại trên cơ thể. Tôi cảm thấy kì lạ tại sao ở đây có nhiều ma quỷ đến thế nhưng tà khí lại không hề nồng đậm như cái tôi đã cảm giác trước khi lên đây, có lẽ sự thật vẫn còn ở nơi sâu hơn. Đang định bước đi tiếp thì cô chủ lên tiếng: - Có lẽ anh không phải là người bình thường, xin lỗi vì đã xem thường anh nhưng trước khi đi tiếp tôi cần nói với anh một số điều quan trọng. - Được, cô muốn nói gì? - Bên trong đó là một tà vật rất nguy hiểm, cô ta đã tu luyện hơn 1000 năm pháp lực cực cao, tôi muốn anh biết rõ để anh có thể đưa ra quyết định chính xác cho bản thân, tôi không muốn anh chết oan rồi oán hận tôi. Tôi tỏ vẻ bình thản, thong dong, ung dung ra hiệu không sao cả. Cô chủ tỏ vẻ lo lắng, lắc đầu với thái độ tự tin có phần thái quá như tôi: - Những người trước kia đều có danh tiếng trong giới pháp thuật, họ cũng tự tin như anh nhưng rồi đều một đi không trở lại. Còn đối với một tên vô danh tiểu tốt như anh mà lại tự tin.. à không phải gọi là ngạo mạn mới đúng. Đúng là tuổi trẻ háo thắng mà. Chúng tôi đi một lúc lâu thì cô chủ ra hiệu dừng bước, trước mắt tôi đây là một bức tường đá chi chít những văn tự tiếng Phạn, có lẽ nó được dùng để trấn áp thứ tà vật nào đó rất kinh khủng, bởi vì dù đứng cách một cánh cửa tôi vẫn có thể cảm thấy được cái mức độ nồng đậm của nó. Cô chủ bảo tôi chuẩn bị, vì sau khi mở cửa tự đóng, khoảng 20p sau thì cô ta sẽ trở lại mở cửa cho tôi ra ngoài nếu như vẫn còn mạng trở ra. Cô ấy lấy móc ra một viên thạch màu đỏ sẫm rồi đưa lại gần cánh cửa niệm lẩm bẩm. Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, một lượng tà khí dày đặc thoát ra ngoài, bên trong tối đen như mực không hề có một tí ánh sáng nào ngoại trừ vài tia sáng yếu ớt từ ngoài hắt vào. Cô chủ đá tôi vào mông tôi một cách đau điếng khiến tôi ngã nhào vào bên trong, cô ta đóng cửa với một nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt. May là cô ta cũng kịp báo tôi rằng bên trái cửa có một đèn sạc. Dựa vào trực giác tôi mò một lúc mới sờ được một vật nhỏ nhắn, mở công tắc lên nhìn được đây là một chiếc đèn nhỏ cho nên ánh sáng cũng chỉ le lói không đủ để nhìn được cảnh quan xung quanh. Tôi cẩn thận tiến lên phía trước khoảng 10 bước thì chân cảm thấy đụng phải vật cứng, tôi lấy đèn để soi xét thì thấy được vật cứng mà tôi đụng phải là một cỗ quan tài với những đường nét vô cùng tinh tế, sắc sảo, đặc biệt hai bên quan tài được điêu khắc phụng hoàng đang dang đôi cánh của mình gầm thét. Bên trên còn được khắc bởi những viên ngọc phỉ thúy lấp lánh, chứng tỏ chủ nhân của chiếc quan tài có một thân phận không tầm thường. Không kiềm chế được sự tò mò của mình, tôi mở nắp chiếc quan tài ra, thật đáng kinh ngạc thi thể vẫn còn được giữ nguyên vẹn cứ như thể đây chỉ là một người con gái đang say sưa ngủ, bản tính háo sắc của tôi trỗi dậy muốn sờ thử vào mặt của đại mỹ nhân này thì bất ngờ cô ta mở mắt, còn chụp lấy bàn tay của tôi làm tôi cảm thấy có phần hơi giật mình liền giật tay lại, nhưng không ngờ một nữ nhân như cô ta lại có một sức lực phi thường khiến tôi không thể nào giật tay được, tôi cảm thấy thân thể mình càng ngày càng yếu đi vội vàng mở thiên nhãn để nhìn rõ, quả nhiên là cô ta đang hút lấy sinh lực của tôi. Vội vàng dùng tay còn lại kết một cái phiên thiên ấn chưởng về phía cô ta, cô ả dùng bàn tay còn lại đỡ lấy chưởng đó của tôi nhưng có lẽ vì khinh địch nên chỉ dùng tầm 3 thành công lực nên dễ dàng bị tôi đẩy lùi. Đại mỹ nhân gào thét tức tối: "Tên tặc tử to gan, dám xông vào phá giấc ngủ của bổn công chúa, nộp mạng đi!". Vừa dứt lời cô ta lao vào tấn công tôi như vũ bão, cũng may đã mở thiên nhãn nên mới có thể tránh né được những đòn tấn công của cô ấy một cách dễ dàng, nhưng việc này khá tốn công lực cộng thêm việc lúc nãy tôi đã quá sơ suất để cô ấy hút đi một phần sinh lực thì việc muốn trốn khỏi đây khá là khó khăn, chứ đừng nói đến việc thu phục cô ấy. Nhìn đồng hồ thì còn khoảng 5p nữa thì cô chủ kia mới đến mở cửa cho tôi, với pháp lực hiện giờ thì chắc có thể cầm cự được đến lúc đó. Tôi quyết định dùng một chút mưu mẹo để câu giờ, tôi giả vờ thương lượng với ả ta: - Công chúa xinh đẹp xin tha mạng, tại hạ chẳng qua ham vui nên nhất thời mạo phạm, mong công chúa khoan dung lượng thứ cho kẻ hèn. - Ta cũng không phải thích giết người thường rất nhàm chán, nhưng ngươi thì lại là một pháp sư, rất tốt để ta bồi bổ và nâng cao tu vi, một miếng mồi béo bở như thế chẳng lẽ bổn công chúa ta lại bỏ qua. Cô ta lại tiếp tục tấn công, tôi liền lấy ra báu vật gia truyền của dòng họ là đá ngũ hành, để tạo kết giới phong tỏa cô ta. Bị tôi tấn công bất ngờ nên không kịp phòng bị nên cô ả bị nhốt gọn trong kết giới của tôi, cô ta không hề nao núng và cẩn thận quan sát kết giới rồi đột nhiên trừng mắt quay sang tôi hỏi: - Đây là ngũ hành pháp trận, ngươi có quan hệ gì với tên pháp sư Trần Tử Hưng? - Hừm, ông ấy là tổ tiên của ta. - Tổ tiên? Vậy có nghĩa hắn ta chết rồi ư? - Đúng rồi đó là chuyện của mấy trăm năm trước rồi? - Ha ha ha, thì ra ta đã bị lừa đến mấy trăm năm rồi cơ à! Cô ta cười phá lên, luồng khí xung quanh cũng thay đổi một cách nhanh chóng, càng lúc càng nồng đậm chắc hơn khoảng 3, 4 lần khi tôi bước vào đây. Kết giới của tôi đang bị lay chuyển dữ dội, tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, đá ngũ hành cũng đang xuất hiện vết nứt có lẽ cả nó cũng không cầm cự được bao lâu, tôi sẽ chết ở đây ư? Ông ơi, cậu ơi, con xin lỗi vì đã để mọi người thất vọng.
Chương 21: Nghiệt duyên (2) Bấm để xem Còn 2 phút đồng hồ nữa mới đủ 20p như đã giao ước, nhưng kết giới của ngũ hành trận pháp của tôi chỉ còn cầm cự khoảng chừng 30s nữa thôi, tôi đã cầm chắc cái chết trong tay, vết nứt trên kết giới đã lên đến đỉnh điểm chỉ còn vài giây nữa thôi thì tôi sẽ phải kết thúc mạng sống của mình ở đây, tôi nhắm mắt buông xuôi mọi thứ. Ngay lúc này bỗng dưng phía sau lưng tôi rung chuyển, đó chính là cửa đá, nó đang được mở nhưng kì lạ là vẫn chưa tới thời gian mà cô chủ đã nói với tôi. Một bàn tay thò vào nắm lấy áo rồi kéo tôi ra một cách nhanh chóng, sau khi tôi vừa ra khỏi căn phòng thì cửa đá lập tức đóng sầm lại. Tôi trầm trồ kinh ngạc nhìn cô chủ, lấy lại tinh thần tôi đứng dậy phủi sạch sẽ quần áo nói cám ơn cô ấy: - Thành thật cám ơn cô, suýt nữa thì tôi đã đi đoàn tụ ông bà rồi, nhưng sao cô lại đến đây sớm hơn thời gian cô đã nói thế. Có phải, có phải.. do tôi quá đẹp trai, nên cô nóng lòng đến sớm mở cửa cho mỹ nam tôi đây đúng không, khửa khửa. - Mỹ nam cái đầu nhà ngươi ấy, ta đây cũng chẳng muốn đến sớm, nếu không có một vị cô nương đến cầu xin giúp ngươi thì.. - Cô nương? Cô nương nào cơ, tôi làm gì có quen cô nương nào.. Tôi đang bần thần suy nghĩ về vị cô nương kia, thì phía sau cô chủ một nữ tữ mặc đồ trắng bước lên, một mỹ nhân xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, sắc đẹp hiếm có ấy không lẫn với ai được, cô ấy chính là Lệ Chi. Thật không ngờ cô ấy lại giúp tôi mặc cho trước kia tôi đã đến xen vào việc trả thù của cô ấy. Lệ Chi nở một nụ cười ân cần hỏi han: - Pháp sư, người không sao chứ? - Tôi, tôi không sao.. nhưng sao cô lại ở đây, vả lại còn biết ta gặp nguy hiểm mà xin người đến cứu nữa? Bất giác Lệ Chi có đôi phần thẹn thùng, cúi mặt đáp: - Tôi chỉ muốn báo ơn tha mạng của anh trước đó thôi, chứ không có ý gì cả. - Ra thế nhưng tôi có một thắc mắc là tại sao cô là lệ quỷ lại có thể đi xuyên qua tường viết đầy bùa chú thế kia, trong khi con quỷ trong đó tại sao không thể thoát ra được. Cô chủ nhỏ nghe tôi thắc mắc liền mở miệng giải đáp: - Chuyện này để tôi giải thích cho nó tường tận, bức tường này thật ra đã được bố trí một trận pháp có tên là Tiêu Túc Oán có công dụng để giam giữ những lệ quỷ, yêu ma trong lòng có thù hận, có oán khí sâu đậm không thể buông bỏ, nó bắt buộc người trong trận phải quên đi, từ bỏ hết tất cả thù oán của bản thân thì mới có thể thoát khỏi trận pháp này. - Thì ra là như vậy, không ngờ cô lại nắm trong tay trận pháp lợi hại như thế. À đúng rồi tôi bây giờ đã ra khỏi hang động phải chăng lời hứa trước đó vẫn còn hiệu lực chứ. - Tôi cứu anh ra mà, anh thua rồi. - Trong giao ước chỉ bảo là tôi ra được khỏi căn phòng đó, chứ đâu nói là tôi tự ra hay là được cứu đâu, đúng chưa nào. - Vô lại. Tôi cười hả hê, cô ấy giận dữ quay mặt lại, rồi bất chợt một cái tên xinh đẹp vang lên: - Tuệ Nhi. Mã Tuệ Nhi. - Một cái tên thật dễ thương. À mà cô có thể kể cho tôi nghe tại sao ả yêu nữ ở trong kia lại khá là kích động khi thấy đá ngũ hành và lúc biết tên của ông tổ tôi. - Cái gì cơ? Đá ngũ hành? Ông tổ của anh là ai? Khuôn mặt Mã Tuệ Nhi biến sắc, tỏ vẻ vô cùng kinh hãi trước những lời tôi nói ra. Tôi cười nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của cô ấy: - Tôi họ Trần tên Hưng, còn tổ tiên tôi là pháp sư lừng danh một thời Trần.. chưa kịp thốt lên hai từ cuối cùng thì Mã Tuệ Nhi đã cướp lấy lời tôi: - Tử Hưng, thiên sư Trần Tử Hưng. - A thì ra cô cũng biết tổ tiên của tôi cơ à, thiệt không ngờ ông ấy lại nổi tiếng đến vậy. - Không những biết mà còn có quan hệ mật thiết. - Quan hệ, quan hệ gì chẳng lẽ, chẳng lẽ cô cũng là hậu thế của ông ấy. - Tổ tiên của tôi là đệ tử của sư tổ Trần Tử Hưng, ông ấy chính là người đã giao trọng trách canh gác nơi này cho chúng tôi. Ông cũng chính là người đã truyền thụ tất cả công pháp, bùa chú để trấn áp người trong đó. Theo như giao phó của tổ sư gia thì sau khi ông chết thì một ngàn năm sau sẽ xuất hiện một người trong gia tộc họ Trần, là hậu kiếp của tổ sư, người sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện mà chưa thể giải quyết được ngàn năm trước. Cuối cùng thì gia tộc tôi cũng đã đợi chờ được đến giây phút này rồi. Nhưng mà.. Mã Tuệ Nhi nói đến đó tự nhiên bật khóc, tôi vô cùng lúng túng không hiểu tại sao. Gấp gáp hỏi: - Tại sao đang nói chuyện mà cô lại khóc vậy? Nín đi nào. - Vì anh đã làm tôi sụp đổ hoàn toàn. - Tôi ư? Tại sao? - Vì theo như lời tổ sư, anh sẽ là người giải quyết mọi chuyện vậy mà lúc nãy phải nhờ đến tôi giúp đỡ thì anh mới có thể sống sót đến bây giờ thì còn có hi vọng gì khi nghĩ đến việc anh sẽ giúp tôi giải quyết được chuyện này. - Có thể tôi không phải là người cô cần tìm, cô cứ tiếp tục đợi đi. Mã Tuệ Nhi tức giận hét lớn: - Anh biết gì mà nói, không còn thời gian nữa, giao ước của tổ sư chỉ có tác dụng được một ngàn năm thôi, ngày mai đã là ngày phong ấn được gỡ bỏ rồi nếu như hậu kiếp của tổ sư gia không xuất hiện thì tôi cũng không biết khi cô ta được ra ngoài sẽ làm nên chuyện gì nữa. - Cô ta rốt cuộc là ai mà lại giao ước với tổ sư gia của chúng ta. - Ta cũng không biết cố sự, ta chỉ biết cô ta tên là Triệu Lai, là công chúa của một nước Ung, nghe nói cô ta đã bị Tam hoàng tử dụ dỗ tiết lộ nhiều cơ mật của đất nước mình khiến cho nước mất nhà tan. Biết được sự thật là mình đã bị lừa dối, mặc dù tam hoàng tử nước Tống thật lòng yêu cô nhưng mối thù gia tộc, mối thù đất nước khiến cho cô ấy không thể chấp nhận được bản thân mình ở bên kẻ thù. Cho nên cô ấy đã chạy trốn, khi bị đuổi theo đến đây, dưới sự thúc ép của tam hoàng tử Triệu Lai đã tự vẫn ở chính nơi này. Vì quá xa xôi nên hoàng tử ra lệnh cho người xung quanh xây dựng nên lăng mộ này để an táng nàng, người mà ông ấy vô cùng yêu thương.
Chương 22: Nghiệt duyên (3) Bấm để xem Tôi chen ngang lời của Mã Tuệ Nhi: - Vô lý! Nếu như chỉ là một cô công chúa bình thường tự tử chết thì không thể nào lại hóa thành một lệ quỷ như thế này được. - Tại sao chết oan lại không hóa thành lệ quỷ được? Như tôi là một ví dụ đây? -Lệ Chi ở bên cạnh thắc mắc. - Cô nghĩ thử xem, người xây lăng mộ là hoàng tử nước Tống một người đầy quyền thế thì việc mời cao tăng để siêu độ cho linh hồn mà chàng yêu thương nhất là chuyện hiển nhiên, cho nên dù tự nguyện hay cưỡng ép thì lẽ ra Triệu Lai đã bị siêu độ rồi chứ sao mà hóa thành lệ quỷ như bây giờ. Lệ Chi gật gù đồng tình, Mã Tuệ Nhi cũng ra sức vỗ tay nhưng trên môi lại nhoẻn một nụ cười đắc ý, cô ta từ tốn nói: - Suy luận khá sắc bén, đúng là có nguyên nhân khiến cho cô ấy không được siêu độ! Tôi và Lệ Chi đồng thanh hô: - Nguyên nhân gì? Mã Tuệ Nhi đáp: - Thì chính là tổ sư gia Trần Tử Hưng của chúng ta, lúc đó khu vực mấy trăm dặm xung quanh đây chỉ có mình ngài là cao nhân đắc đạo, cho nên đã được mời đến siêu độ cho công chúa Triệu Lai. Nhưng do mệnh cách của cô công chúa này vô cùng thuần âm lại thêm bảo vật mang lời nguyền hắc ám của gia tộc Triệu thị. Tôi chen ngang: - Mệnh cách thuần âm thì đã sao, trên đời này thiếu gì người mang mệnh cách này. Mã Tuệ Nhi liếc tôi một cái ý bảo im lặng, rồi tiếp tục nói: - Đúng là trên đời không thiếu người mang mệnh cách này nhưng tương truyền rằng gia tộc này cứ 100 năm gia tộc sẽ xuất hiện một nữ nhân mang mệnh cách Thuần Âm, sứ mệnh của người này là phải hi sinh bản thân để giúp gia tộc họ Triệu lớn mạnh bằng cách: "Ngay đêm tân hôn của bản thân, người con gái này phải tự vẫn khi đeo miếng ngọc bội bị nguyền rủa phải để máu của nàng nhuộm đỏ miếng ngọc mang tên Hắc Ám Chi Thạch, nó sẽ làm cho đất nước, lãnh thổ nơi nàng tự sát bị nguyền rủa, bị lụi tàn và sẽ rơi vào tay của người tộc Triệu." Cho nên vì oán hận người mình yêu đã lừa dối mình nên Triệu Lai công chúa khi tự sát đã nhuốm máu lên Hắc Ám Chi Thạch để cho lời nguyền của viên đá được kích hoạt nhằm trả thù tam hoàng tử. Nhưng không may cho cô công chúa đáng thương là gặp phải cao nhân đắc đạo như tổ sư gia, tuy đã giải trừ lời nguyền cổ xưa nhưng nó cũng đã làm mất đi một nữa tu vi của tổ sư, khiến ông phải khổ sở hẳn một tháng trời để siêu độ cho Triệu Lai. Thấy tôi định mở miệng chen ngang, Mã Tuệ Nhi đưa tay ngăn chặn: - Tôi biết anh định hỏi: "Tại sao tổ sư gia đã siêu độ mà cô ấy vẫn còn trên dương thế chứ gì?". Theo như lời ông nội tôi kể thì đó là do giữa tổ sư gia và cô công chúa đã nảy sinh một đoạn tình cảm, trong suốt 7 lần 7 49 ngày siêu độ, ông ấy cảm nhận được Triệu Lai là một cô gái xinh đẹp, lương thiện và thuần khiết, chỉ vì bị phản bội bởi người mình yêu nhất đã khiến nàng bị thù hận che mờ mắt mà đánh mất đi lương tri vốn có. Được tổ sư cảm hóa dần dần nàng đã lấy lại được bản ngã vốn có của bản thân, nhưng trong quá trình cảm hóa đó thì không ngờ tổ sư gia cũng đã động lòng với cô gái ngây thơ này, nhưng trách nhiệm là trách nhiệm ngài không thể mặc kệ trọng trách mà tam hoàng tử giao cho mình mà tha cho cô ấy được. Nhưng không thể ngờ rằng trong ngày cuối cùng siêu độ cho Triệu Lai đã có một biến cố xảy ra dẫn đến hiện trạng như bây giờ. Đó là.. Một cơn chấn động rung chuyển khiến cho cuộc nói chuyện của chúng tôi bị ngắt quảng. Mã Tuệ Nhi hoảng hốt: - Không ổn! Phong ấn sắp không chịu nổi nữa, Trần thiên sư anh có kế hoạch để đối phó với Triệu Lai không? - Tạm thời tôi cũng không có đối sách, nhưng tôi sẽ chuẩn bị những gì mạnh nhất mà tôi có để đối phó với nàng ta, tùy cơ ứng biến thôi. Được rồi bây giờ 2 người hãy nghe theo sắp xếp của tôi, Mã Tuệ Nhi cô hãy xuống tầng trệt và đuổi hết nhân viên và những con người dưới đó về để đảm bảo sẽ không có người vô tội bị vạ lây. Còn Lệ Chi sẽ đi tìm kiếm hết những linh hồn của tầng này đem xuống tầng trệt lánh nạn khi khách sạn đóng cửa. - Còn ngươi làm gì? Mã Tuệ Nhi hỏi. - Ta à, thì đương nhiên ta ở đây bố trí trận pháp rồi. Thôi được rồi mau theo sự sắp xếp của tôi mà hành động, kẻo cô ta xông ra thì chỉ có con đường chết. Sau 30 phút triển khai kế hoạch, mọi thứ đều thuận lợi, Mã Tuệ Nhi và Lệ Chi đã sẵn sàng yểm trợ cho tôi, cánh cửa đầy tiếng Phạn đang rung chuyển dữ dội, các văn Phạn trên cửa đá dần dần biến mất, khi chúng hoàn toàn tan biến tôi cảm thấy vô cùng bất an, một luồng lệ khí lọt qua khe cửa nhỏ nó nồng đậm đến mức khiến tôi rùng mình, cuối cùng cánh cửa đá cũng ngã sập xuống. Một bóng dáng nữ nhân máng dáng vẻ 17, 18 tuổi với lệ khí bao bọc xung quanh, khuôn mặt cô ấy vô cùng kiều diễm, kiêu sa, vẻ đẹp chim sa cá lặn, chim nhường nguyệt thẹn. Không thể tin được cô gái nhìn như thiếu nữ 18 đứng trước mặt tôi đây lại đã hơn ngàn năm tuổi.