Một Mình - Tiểu Hưng Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hungdayne01, 11 Tháng sáu 2018.

  1. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Kết thúc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tỉnh dậy đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng, tôi không còn chút sức mà lại còn rất đau ở vị trí cổ tay và cổ chân. Tôi nhìn qua để xem rốt cuộc là vì cái gì mà khiến cho tôi đau như vậy, nhất thời cả kinh vì cổ tay tôi đang chảy máu không ngừng nó đang chảy xuống cái khe của hoa văn, lúc này tôi nhận thức được đều tương tự cũng đang xảy ra với cổ chân của tôi. Vị trí mà tôi đang nằm hiện giờ chính là trên tế đàn mà tôi đã nhìn thấy lúc mới vào.

    Tôi đang vô cùng ngơ ngác với tình trạng của mình hiện giờ vì có một thanh âm quen thuộc cất lên:

    - Tỉnh rồi à?

    Đó là thanh âm của lão P, đều đó không làm tôi kinh ngạc chút nào vì dù sao người đánh tôi ngất đi và người duy nhất xuống cổ mộ này cùng với tôi cũng chỉ có lão mà thôi, nhưng điều làm tôi cả kinh chính là K, còn có cả T với khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi đang đứng ở bên cạnh lão. T không còn cái dáng vẻ khổ sở, thương tích đầy mình như là lúc bảo vệ tôi khỏi K nữa, nhưng đầu T cứ mãi cúi xuống không dám nhìn thẳng vào tôi.

    Nội tâm tôi đang diễn ra sự đấu tranh vô cùng phức tạp, tôi khó mà chấp nhận được những đều mà tôi trải qua vừa rồi chỉ là một vở kịch được đầu tư và dàn dựng vô cùng công phu, xứng đáng được giải Grammy thế giới. Tôi không thể hiểu nổi tại sao chỉ vì một thằng nhóc vô cùng bình thường như tôi mà họ lại phải bày ra một chuyện phức tạp như thế này để dẫn dụ tôi đến nơi này. Tại sao không trực tiếp bắt tôi đến nơi đây là xong, tôi là người bình thường còn họ có pháp thuật cơ mà, tại sao lại phức tạp hóa vấn đề này lên.

    Tôi suy nghĩ một cách mơ hồ các giả thuyết khiến cho tôi rơi vào tình huống này, nhưng làm sao ra được tôi đâu phải đạo diễn, cảm thấy bản thân không xong đến nơi rồi, dù gì mới trải qua một phần ba cuộc đời, tôi cảm thấy không cam tâm nếu phải chết đi một cách mờ ám như vậy, dù gì cũng phải chết, đường nào cũng về la mã. Tôi mạnh dạn cất tiếng hỏi:

    - Tại sao lại là tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại lừa tôi? Tại saoooooooo?

    Tôi dồn tất cả sức lực của mình vào vào cái "Tại sao" cuối cùng, vì tôi biết có lẽ đây là câu nói cuối cùng tôi có thể nói. Dường như lão P cũng thấu hiểu tâm trạng của tôi, hắn bước lại gần rồi sờ đầu tôi như là người lớn đang an ủi một đứa con nít vậy. Lão P nói:

    - Ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng trách sao được đây là thiên mệnh, là số mạng mà ngươi đã được định sẵn từ khi ra đời. Ngươi có biết tại sao tất cả mọi chuyện đều nhắm vào ngươi không?

    Lão P đứng dậy tiến lại gần chỗ quan tài, hắn sờ sờ vào quan tài với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn bất chợt cất tiếng cười, quay đầu lại nhìn tôi mà nói:

    - Nhóc con, ta định sẽ kể cho ngươi nghe lý do mà ngươi lại là người được chọn để ngươi chết được rõ ràng nhưng ta xin lỗi, haha thời khắc đã đến, cơ hội ta chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả. Vĩnh biêt!

    Dứt lời hắn lấy ra Đoạn trường kiếm bước tới trước mặt tôi rồi đâm xuống, nó xuyên qua bụng tôi vừa khít vào cái khe ở giữa của tế đàn, một cơn đau nhói từ bụng truyền đến, theo như phim kiếm hiệp thì tôi sẽ phải phun một búng máu từ miệng, rồi còn sống để nói gì đó nữa, nhưng không hề có chuyện đó xảy ra, thực tế tôi đang dần dần mất đi ý thức của mình, có lẽ tôi sắp chết rồi. Trước khi chết tôi còn chẳng được gặp lại người thân, bạn bè điều tiếc nuối nhất đó là vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, những suy nghĩ lan man như thế cứ tuôn trào, đến khi gần như tôi mất đi ý thức thì có một thanh âm vô cùng thân thuộc, phải rồi đó chính là ông nội của tôi, cố gắng mở mắt ra thấy trước mắt chính là ông nội. Tôi cảm thấy có lẽ đây chỉ là ảo giác mà thôi làm sao mà ông lại ở đây được, người đang ở quê kia mà nhưng cũng cảm thấy có phần an ủi vì dù sao cũng còn gặp lại được người thân của mình lần cuối cùng. Tôi cười tạm biệt với ông: "Ông nội! Cháu đi đây, cháu có lỗi với ông! Vĩnh biệt!", đây là những lời tôi muốn nói với ông nhưng tôi chẳng còn tí sức nào để nói cả. Trước mắt tôi giờ chỉ còn lại một mảng tối, nhưng thanh âm của ông tôi lại càng nghe rõ hơn.

    Tôi lờ mờ mở mắt, trước mắt tôi là một mảng trắng xóa. Chẳng lẽ sau khi chết sẽ là dạng này ư? Tôi nghe thấy một âm thanh đang vang lên đều đặn: "Bíp.. Bíp.. Bíp". Nhìn qua hướng mà âm thanh phát ra, tôi phát hiện đó là một cái máy đo nhịp tim, tôi mơ hồ nhận thức được gì đó. Đúng lúc này có tiếng cửa mở bước vào, nhìn thấy tôi lập tức hô lên:

    - Bác sĩ, bác sĩ con tôi tỉnh rồi!

    Tôi đã rõ ràng nơi này chính là bệnh viện, nhưng tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng, làm thế nào tôi lại có thể được đưa đến bệnh viện hơn nữa với tình trạng của tôi lúc đó thì làm sao tôi có thể cầm cự đến lúc mà được đưa đến bệnh viện cơ chứ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2018
  2. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Kết thúc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ba tôi gọi thì ngay lập tức có vài người mặc áo blue trắng đến chỗ tôi ai nấy trên mặt đều lộ rõ thần sắc kinh ngạc. Một người già nhất trong đám tiến lại gần giường tôi xem xét, lấy ống nghe khám vài chỗ rồi kích động thốt lên: "Không thể nào, thật là thần kỳ". Sau đó kéo cha tôi ra ngoài để nói chuyện gì đấy đến một lúc lâu sau đó cha tôi mới quay lại. Nhưng trái với thái độ của những người bác sĩ kia ông không hề có một chút phản ứng ngạc nhiên nào trước những lời kích động của vị bác sĩ đó. Kể cũng lạ từ nhỏ đến giờ quả thật tôi chưa từng bị bệnh gì, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là được chăm sóc kỹ lưỡng thôi chứ chưa từng nghĩ là mình có thể chất đặc biệt như vậy. Đúng lúc tôi muốn mở miệng hỏi cha về những điều đã xảy ra thì ông đã lên tiếng trước: "Ở đây không tiện nói, đợi về nhà rồi cha sẽ cho con biết còn bây giờ thì an tâm mà tịnh dưỡng cho khoẻ đi". Cùng lúc này cô y tá từ ngoài bước vào tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau, tôi dần thả lỏng, chìm sâu vào giấc ngủ.

    "H ơi, tỉnh dậy đi con"

    Một âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai, tôi mở mắt ra trước mặt tôi chính là ông nội, khuôn mặt ông có hiện ra sự thanh thản hơn mọi ngày. Tôi mừng rỡ vì gặp được ông chứng tỏ rằng mọi chuyện đã ổn, tôi mừng rỡ hỏi ông rốt cuộc đã xảy ra cái gì sau khi tôi rời đi, ông im lặng một lúc lâu như do dự điều gì đó, thở dài một hơi rồi ông kể cho tôi nghe:

    "Hôm ấy sau khi đưa cháu ra khỏi đó, ta và chú út của con đã chiến đấu với bọn chúng suốt một ngày một đêm, ta là con người nên có phần đuối sức hơn tụi nó, cũng may là có đoạn trường kiếm nên ta có thể phong ấn chúng tạm thời.."

    Đúng lúc này có một âm thanh kì lạ phát ra, trên mặt ông tôi xuất hiện vẻ nuối tiếc ngậm ngùi bảo:

    - Thôi ta phải đi rồi, con và ba mẹ con ở lại mạnh khỏe!

    - Ông đi đâu vậy ông ơi?

    - Trong hộc tủ đầu giường của ông, trong đó có một cái hộp. Con hãy mở nó ra, con sẽ biết mình phải làm gì. Ta xin lỗi vì đã không thể cho con một cuộc song yên bình. Ta đi đây..

    "Ông ông ông ơi.. Đừng bỏ con ông ơi.."

    Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy mọi thứ xung quanh chẳng có gì thay đổi chỉ duy nhất một thứ không có đó là ông, ông đi đâu rồi sao. Tôi cất tiếng gọi cha mình, cánh cửa được đẩy vào nhưng đây không phải cha tôi mà là một khuôn mặt xa lạ nhưng vẫn có nét gì quen thuộc. Đó là một lão già đầu tóc bạc trắng, nhìn kĩ một chút tôi thấy ông ấy cũng có chút gì đó going với ông tôi, lẽ nào là anh em của ông? Nhưng theo như tôi biết thì anh em của ông nội đã không còn, tôi vội hỏi:

    - Ông là ai?

    Ông lão cười khổ trả lời:

    - Ta là chú út của con đây!

    Tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời, một ông lão lại xưng là chú út của tôi trong khi chú út chỉ mới có ngoài 30 thôi mà, thật khó để tôi có thể chấp nhận việc này là sự thật. Tôi trở nên đa nghi sau khi bị một vố lừa ngoạn mục trước đó, tôi đặt lại một câu đầy nghi vấn:

    - Ông thật sự là chú út?

    - Đúng vậy, ta chính là chú út của con!

    Nhìn thấy khuôn mặt chứa đầy nghi hoặc của tôi, ông vội kể ra một số kỷ niệm thở thiếu thời như việc lúc ông còn nhỏ hay dẫn tôi đi ăn kem, chơi game, chơi PS. Ngay cả chiếc quần lót đầu tiên của tôi được ông mua hiệu gì ông kể cũng không sai lệch. Tôi có thể khẳng định được đây đích thị là chú út của tôi.

    - Sao chú lại ra nông nổi này?

    - Đây là do ta đã dùng cấm thuật, đánh đổi tuổi trẻ của mình để tăng sức mạnh, để có thể cùng ông con phong ấn được những thứ kia. Nhưng dù như vậy ta và ông con vẫn không thể nào giải quyết triệt để được vấn đề này. Dù muốn dù không ta nghĩ có lẽ đây là ý trời, người thắt chuông thì phải là là người tháo thôi. Thời gian của ta không còn nhiều nữa, có lẽ ta cũng sắp đi theo ông của con rồi..

    Tôi chấn kinh hoảng hốt thốt lên:

    - Sao lại đi theo ông, con vừa mới gặp ông đây mà?

    - Cả ông và ta đều sử dụng cấm thuật, mà ông con thì đã già nên.. Đi rồi- chú út nghẹn ngào đáp lại câu hỏi của tôi.

    - À mà phải rồi ông gặp con rồi có nói gì không?

    - Dạ, ông bảo con tìm chiếc hộp cất ở đầu giường ông!

    Chú út cười phá lên: "Hahaha, cha ơi là cha, cuối cùng thì chúng ta cũng phải chịu thua mệnh trời rồi". Ông ngừng cười nhìn tôi với vẻ đầy trầm tư rồi chậm rãi nói:

    - Ta sẽ truyền cho con tu vi cả đời của ta, để giúp con có khả năng để đối mặt với số mệnh của chính mình, ta và ông con chỉ bảo vệ con được tới đây thôi phần còn lại con phải tự lực cánh sinh.

    Chú dựng tôi dậy rồi tay chú chạm lưng tôi cứ như là trong tiểu thuyết võ hiệp, sau 2 tiếng đồng hồ tôi cảm thấy thân thể vô cùng tràn trề sinh khí, còn khỏe hơn lúc tôi bình thường nữa. Định quay lại khoe với chú út thì thấy ông đã đổ gục trên giường. Tôi gỡ hết những dụng cụ trợ giúp trên người mình ra để đi kêu bác sĩ thì chú nắm tay tôi lại bảo: "Ta dùng tu vi của mình để duy trì mạng sống thoi thóp này, nay ta đã truyền hết cho con nên bây giờ ta như đèn cạn dầu ra đi là điều tất yếu. Con mau về nhà tìm cái hộp ông con để lại rồi hoàn tất sứ mệnh của mình, có như vậy ta ra đi sẽ được thanh thản hơn. Cho ta gửi lời tạm biệt anh hai, ta đi theo ông con đây."

    Dứt lời tay chú cũng buông, tôi hiểu rằng chú đã đi rồi, tôi kích động chạy ra khỏi bệnh viện với bộ đồ bệnh nhân trên người để bắt xe ôm về nhà. Trên đường đi ai ai cũng nhìn tôi cứ như là bệnh nhân trốn trại, nhưng tôi không quan tâm vì thứ khiến tôi bận tâm nhất bây giờ chính là chân tướng của cái được gọi là sứ mệnh của tôi rốt cuộc là cái gì.
     
  3. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Bắt đầu một cuộc sống khác (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với bộ đồ bệnh nhân trên người thì việc bắt xe ôm quả thật vô cùng khó khăn, tôi phải năn nỉ muốn gãy cả lưỡi mà người ta vẫn lưỡng lự, do dự không dám chở vì sợ tôi là bệnh nhân trốn trại với lại trên người tôi không có một xu dính túi. Tôi phải lấy ra cả lý do là ông nội tôi mất muốn về gặp ông lần cuối thì mới có một chú thương tình mà chở tôi đi. Ngồi đằng sau mà tôi cứ hối thúc chú xe ôm nhanh lên vì tôi sợ sẽ không có cơ hội gặp được người ông đáng kính của mình lần cuối.

    Cũng may là bệnh viện cũng gần nhà tôi nên đi khoảng 45p đã về tới trước hẻm, cảm thấy hôm nay sao nó khác lạ với con hẻm bình thường mà tôi ở, mặc dù hôm nay nó có đông đúc hơn nhưng không khí lại vô cùng ảm đạm có chút gì đó u buồn. Tôi chỉ chú chạy vô ngõ đến trước cửa nhà thấy anh L, anh họ của tôi đang trông xe. Nhìn thấy tôi ổng tỏ vẻ ngạc nhiên la lên:

    - H, sao em lại về đây, em đang nằm trong bệnh viện mà?

    - Chuyện đó để nói sau được không ạ? Anh trả tiền cho chú xe ôm này dùm em, em muốn vô gặp mặt ông lần cuối.

    - Em đi lẹ lên sắp tới giờ đóng nắp quan tài rồi đấy!

    Nghe vậy tôi gấp gút chạy vào nhà, cả ba, mẹ tôi đều ngỡ ngàng khi thấy tôi, có lẽ họ đều muốn lên tiếng hỏi vì sao tôi lại có mặt ở nơi này mà không phải là bệnh viện, còn chú út tôi đâu sao để tôi đến đây nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép họ có thể hỏi hay thắc mắc vì ngay lúc này là lúc nắp quan tài của ông tôi đang được đóng lại. Tôi muốn chạy lại chỗ đặt quan tài nhìn ông lần cuối, nhưng đúng lúc này có một bàn tay đè lên vai tôi khiến tôi không thể nào di chuyển đành trơ mắt nhìn nắp quan tài bị đóng lại. Trước mắt tôi bỗng nhiên tối sầm lại.

    Tỉnh dậy nhìn quang cảnh xung quanh, đây chính là phòng của ông nội, mọi thứ đều vô cùng quen thuộc duy chỉ có một thứ xa lạ chính là người đàn ông trung niên cao to đã khiến tôi không thể nào lại gần quan tài của ông. Ông ta đang ngồi trên ghế mắt đang nhắm lại định thần, tôi định ngồi dậy để ra ngoài thì ông ta mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy làm tôi cứng đờ người nó ẩn chứa một sự uy nghiêm, áp bức người khác một cách vô cùng mãnh liệt. Trái tim tôi đập mạch vì sợ sệt, đây là nhà tôi, phòng của ông tôi thì không lí nào lại để một người ngoài, không liên quan đến trông chừng tôi được, muốn hỏi nhưng chẳng dám. "Cạch" có tiếng xoay khóa cửa, là cha tôi bước vào thấy tôi đã tĩnh trên môi ông nở một nụ cười nhẹ nhõm rồi lại hỏi tôi.

    - Sao con lại về, không ở bệnh viện với chú út đi?

    Nghe cha nhắc đến chú Út lòng tôi lại càng thêm chua xót, không biết cha sẽ đau buồn đến mức nào khi vừa mới tiễn kẻ đầu bạc giờ lại phải tiễn thêm kẻ đầu xanh. Một thanh âm trầm khàn, âm lãnh cất lên:

    - Đi rồi!

    Tôi kinh ngạc nhìn ông ta, cha tôi thấy thái độ của tôi hỏi lại một lần nữa:

    - Phải không H?

    Tôi chỉ biết cúi đầu mà gật gật, cha tôi sững người chầm chậm bước ra ngoài. Tôi im lặng chờ đợi người đàn ông trung niên sẽ nói gì tiếp theo, nhưng một lúc lâu ông ta vẫn bất động. Lúc này tôi không thèm quan tâm ông ta nữa vì tôi nhớ đến chuyện quan trọng hơn đó là tìm cái hộp gỗ mà ông đã nói trong mơ. Tôi lục đến ngăn kéo thứ ba thì thấy được một cái hộp gỗ bên trên có dán một lá bùa, tôi lấy ra đem nó đặt trên giường để nhìn kỹ hơn, đây chỉ là một chiếc hộp bình thường không có gì đặc biệt, cũng chẳng có khóa nhưng tôi không tài nào mở được, tôi nghĩ có lẽ liên quan đến là bùa nên thử xé nó ra nhưng khi vừa dùng sức thì đột nhiên có cảm giác như bị điện giật. Loay hoay với cái hộp cả buổi vẫn là chịu thua, lúc này người đàn ông cất tiếng:

    - Huyết chú!

    Tôi kinh ngạc hỏi

    - Là cái gì, giải làm sao?

    Ông ta nhìn tôi chằm chằm rồi đáp:

    - Máu!

    Sau câu nói đó ông ta lại nhắm mắt bỏ mặt sự nghi vấn, thắc mắc của tôi. Tôi nhớ đến những bộ phim truyền hình tôi coi thì có lẽ máu cần để giải chú ở đây có lẽ là máu của tôi vì có lẽ huyết chú là dùng máu của người hạ chú mà ông và tôi cùng huyết thống hi vọng là nó sẽ có tác dụng. Loay hoay kiếm con dao để rạch tay mà chẳng thấy, nếu ra ngoài lấy dao thì có lẽ sẽ bị phát hiện và bị ngăn cản vì dù sao tôi cũng còn yếu, nên đành xài chiêu mà hay được sử dụng trong nghi thức: "Cắt máu ăn thề" đó chính là dùng móng tay. May mà móng tôi còn chưa cắt, dùng móng gạch một đường trên đầu ngón tay và nặn máu lên lá bùa, rồi tôi thử dùng sức xé nó quả nhiên có hiệu nghiệm, bên trong là một lá thư và một túi gấm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2018
  4. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Bắt đầu một cuộc sống khác (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã 3 năm rồi kể từ khi ông nội hạ nguyệt, tôi đã rời xa quê hương thân thuộc của mình để theo người đàn ông trung niên có tên Trần Nhân đến với nơi ở của dòng tộc ở vùng núi cao sát biên giới Trung Quốc, thì ra ông ta là tộc trưởng của gia tộc họ Trần.

    Gia tộc của tôi là một tộc pháp sư tán tu truyền thừa, được tổ tiên tôi là Trần Tử Hưng sáng lập bằng cách dựa theo phép thuật của nhiều môn phái mà ông học được, ông là một thiên tài đã đưa dòng tộc tôi trở nên vô cùng danh tiếng thời bấy giờ. Ông đi ngao du tứ hải, trừ gian diệt bạo, thế thiên hành bạo được dân chúng khắp nơi vô cùng ca tụng, cho đến một ngày nọ ông đến đất nước Chân Lạp của tộc Khmer nay là miền Nam Việt Nam.

    Thấy dân chúng nơi đây đang bị cai trị, mê hoặc bởi một Vu Sư tên là Đường Khanh nghe nói hắn là người Trung Quốc do Việt Nam dành lại quyền làm chủ nên hắn chạy nạn sang Chân Lạp, với địa vị và vu thuật sẵn có hắn đã chiếm được lòng tin của vua Chân Lạp và thao túng triều đình.

    Hắn bắt dân chúng phải hiến tế cho hắn một 1 đôi đồng nam, đồng nữ mỗi ngày. Nam thì mệnh cách thuần dương, nữ thì phải thuần âm. Khi tổ tiên tôi đến đây thì hắn đã tế luyện được hơn 50 đôi, 100 đứa bé vô tội. Đường Khanh lấy lý do là luyện thuốc trường sinh cho vua nên không ai có quyền ngăn hắn, nhiều triều thần can ngăn cũng đã bị vua chém đầu, dân chúng đang vô cùng lầm than.

    Tổ tiên tôi tu là đạo thuật nên đối với vu thuật không có nhiều hiểu biết, nhưng may thay ông đã từng đọc qua một cuốn sách cổ viết về các loại Vu thuật. Dựa theo trí nhớ của mình thì loại Hắc Vu Thuật mà tên Đường Khanh luyện có lẽ là một loại Hắc Vu thuật giúp hắn tăng cường tu vi và cải lão hoàn đồng ông không nhớ rõ tên chỉ biết phương pháp này rất tàn độc.

    Đồng nam thì sẽ được đem ra một nơi trống trải lúc 12h trưa ánh nắng vô cùng gắt để dung nạp dương khí, còn đồng nữ ngược lại sẽ bị đưa ra hứng chịu sương gió, khí lạnh âm hàn vào lúc 12h khuya để dung nạp âm khí, 2 đứa trẻ trước đó phải nuốt một ấu trùng trứng của một con cổ, sau khi vào bụng thì ấu trùng đó sẽ nở và kí sinh trong bụng của người nuốt, nó hút lấy máu thịt của những đứa trẻ đó cho đến khi nó đủ lớn sẽ cắn nát nội tạng của người đó và chui ra ngoài. Đường Khanh sẽ lấy những con cổ trùng đem đi hấp thụ gia tăng tu vi.

    Tổ tiên tôi đã đại chiến 3 ngày 3 đêm với tên Đường Khanh, bất phân thắng bại cuối cùng ông phải sử dụng đòn cuối cùng dùng dùng máu huyết và cả nguyên thần để tạo thành một đạo phong ấn tên Hắc Vu Sư lại, và để lại di chỉ cho đứa con trai mà mình mang theo rằng phải về truyền lại di ngôn của ông : Đó là con của ông, con cháu huyết thống của ông đều phải thực hiện hôn phối cận huyết để bảo vệ sự thuần khiết của máu để mỗi năm lại đến nơi này, dùng máu của mình mà gia cố phong ấn đây là nhiệm vụ quan trọng không được lơ là nếu không thì Đường Khanh sẽ lại một lần nữa trở lại nhân gian mà gây hại. Nhiệm vụ này chỉ kết thúc khi trong dòng tộc sinh được một đứa trẻ thuần huyết có sinh thần, bát tự giống với ông, nó cũng sẽ có thiên phú tu đạo như ông, phải dạy dỗ để tu vi nó thật sâu thì đến nơi này mà giải trừ phong ấn để ông nhập vào nó và kết thúc mọi chuyện với tên Đường Khanh đó một cách triệt để.

    Gia đình tôi có huyết thống thuần nhất trong gia tộc do phải thực hiện hôn phối cận huyết để có dùng máu phong ấn cái tà vật mà tôi gặp phải ở KTX, đó là nơi do gia đình tôi canh giữ nhiều đời, nhưng cái giá phải trả cho sự thuần huyết này đó là người của dòng họ tôi thường sống không thọ so với những người có hôn phối bên ngoài gia tộc. Do đó tới đời ba tôi, ông tôi muốn cho cháu ông là tôi sẽ có một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác nên ông đã để cho ba tôi lấy mẹ tôi một người phụ nữ ngoài gia tộc, nhưng việc này đã để tộc trưởng biết được và ông đã lên kế hoạch là để con gái của mình giả làm một người phụ nữ không liên quan đến gia tộc để kết hôn với ba tôi. Do sau khi cưới càng sống chung thì lại càng nảy sinh tình cảm, cho đến khi tôi được sinh ra với sinh thần, bát tự giống với tổ tiên Trần Tử Hưng của tôi, mẹ cảm thấy do dự không biết có nên nói cho ba mình biết không vì dù sao tôi cũng là con của bà nhưng ba bà cứ gặng hỏi không thể không nói, mẹ tôi đành phải nói bí mật thân thế của mình cho ông nội. Ông cảm thấy rất shock nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ ra biện pháp sẽ thay đổi khai sinh của tôi, khiến cho ngày sinh của tôi sẽ không còn giống với tổ tiên Trần Tử Hưng, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính không biết bằng cách nào mà mầm móng sót lại của Đường Khanh là Đường Phi đã biết được sinh thần của tôi và lên một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ khiến cho tôi suýt nữa thì đã chết, và phong ấn suýt được giải trừ hoàn toàn.

    Vì tính chất nghiêm trọng của sự việc này, thân là tộc trưởng cũng là xui gia với ông nội, ông ngoại tôi Trần Nhân đến tham dự lễ tang của ông, mẹ tôi vẫn do dự cho đến khi biết tin cậu cũng đã đi thì lúc này mẹ tôi mới dũng cảm mà thú nhận với ông ngoại vì chẳng còn ai có thể bảo vệ được cho sự an toàn của tôi ngoài ông cả. Ông ngoại tôi đã vô cùng shock vì đứa con gái ông vô cùng yêu thương lại lừa gạt ông 20 năm trời, nhưng tâm tình ông cũng đã hòa hoãn xuống vì một chuyện đáng mừng hơn đó là cháu ông, tôi sẽ chính là người kết thúc đi cái nhiệm vụ dài đằng đẳng cả ngàn năm nay. Ông đã đem tôi về nơi ở của gia tộc để tôi tu luyện đến giờ.
     
  5. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Nữ quỷ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta đã không còn bản lĩnh gì, để dạy cho con được nữa rồi! Nay ta đưa cho con quyển bí kíp của sư tổ Trần Tử Hưng, còn một số phép thuật ta không lĩnh hội được nên không thể chỉ con được, con hãy tự mình lĩnh ngộ. Ta tin rằng với thiên phú cực cao của mình thì con có thể học được hết tất cả phép thuật mà tổ tiên để lại. Con hãy xuống núi và đi đến thị trấn tìm nhà họ Nguyễn giàu nhất vùng, họ đến mời ta đi thu phục giúp họ một ả yêu nữ đang ám vào con trai mình. Con thay ta đến giúp họ sẵn tiện kiểm tra thử thành quả mà con đã tu luyện 3 năm qua là như thế nào? Đây là địa chỉ của họ."

    Ông ngoại đưa cho tôi một danh thiếp, trên đó đề là "Nguyễn Lợi-Tổng giám đốc Cty TNHH Nguyễn Danh" ông bảo trên đó có số điện thoại của chủ nhà, khi nào đến thị trấn thì hãy gọi điện báo để họ cho người ra đón.

    Tôi cảm thấy có đôi chút buồn, chút lưu luyến vì dù sao cũng ở đây 3 năm rồi, nhưng đời mà đã là số mệnh thì không dễ dàng gì có thể thay đổi được nếu không thì ông và cậu tôi cũng đã không vì bảo vệ tôi mà ra đi như vậy.

    Hành trang xuống núi của tôi chỉ có một con Nokia kiểu cục gạch thuở xưa vì muốn chuyên tâm tu hành. Khi vào thị trấn đi xung quanh thấy ai ai cũng cắm mặt, cắm mũi vào trong smartphone làm tôi cảm thấy mình thanh tao, thoát tục.

    Tôi chọn một quán nước có view khá đẹp, vào gọi nước xong lấy ra danh thiếp và bấm số điện thoại được ghi trên đó, sau một hồi đổ chuông thì có một giọng một người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia cất tiếng hỏi:

    - Alo, tôi là Nguyễn Lợi đây, cho hỏi ai vậy?

    - Tôi là Trần Hưng, cháu của pháp sư Trần Nhân!

    - Thì à ra là người của Trần Nhân đại sư! Cậu ở đâu tôi sẽ cho người qua đón!

    Tôi đưa địa chỉ quán nước chỗ mình đang ở cho ông ta, khoảng 15p sau có một chiếc Audi 4 chỗ đậu trước quán, bước xuống xe là một người đàn ông đeo kính râm nhìn rất sang trọng, phong độ đ mặt dù có lẽ đã ở độ tuổi tứ tuần. Ông ta móc trong túi quần ra một con iphone, tôi có thể nhận ra được quả táo ở mặt lưng của nó nhưng đời mấy thì tôi chịu vì 3 năm rồi không có cập nhật tin tức công nghệ nào cả. Điện thoại tôi đang rung, số hiện lên chính là của người tôi vừa gọi.

    Thì ra ông ta chính là Tổng giám đốc Nguyễn Lợi, tôi bắt máy và ra hiệu cho ông ta biết người mà ông ta cần tìm chính là tôi, nhìn thấy tôi ông ta có chút sửng sốt nhưng ngay lập tức liền đến chỗ tôi với một gương mặt niềm nở và nụ cười trên môi. Nhìn có vẻ hơi gượng gạo có lẽ ông ấy còn nghi hoặc về bản lĩnh của tôi vì nhìn tôi còn quá trẻ.

    - Cậu là Trần Hưng?

    - Đúng vậy, chính là tôi!

    - Dù ông cậu đã gọi điện báo cho tôi nhưng tôi vẫn không ngờ rằng cậu lại còn trẻ đến vậy!

    Có 2 lý do khiến tôi chỉ biết cười trừ sau câu nói đó, một là tôi lười giải thích và hai là cho dù tôi có giải thích cũng chỉ là nói suông. Cách đơn giản nhất để đập tan cái sự nghi ngờ đó chính là hành động. Tôi ngõ ý muốn đến nhà của ông ta để xem tình hình và mức độ bị ám của con trai ông ta. Lúc ở trên xe tôi có trao đổi qua một số thông tin với ông Nguyễn Lợi thì biết được con trai của ông ta tên là Nguyễn Vọng, là một du học sinh ở bên Pháp mới về đang chuẩn bị kết hôn và kế thừa sản nghiệp của công ty gia đình, còn nữ quỷ đang đeo bám, ám lấy Nguyễn Vọng lại chính là vị hôn thê, là thanh mai trúc mã của Nguyễn Vọng, cũng là con gái độc nhất của một đối tác kinh doanh lâu năm của công ty tên cô ấy là Lệ Chi. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa Nguyễn Vọng và Lệ Chi khiến cho sự việc trở nên nông nỗi thế này.

    Xe dừng lại ngay trước một tòa biệt thự nhìn rất uy nga và đồ sộ, có hồ bơi, sân đá banh fustal, có một bầy chó ngao Bull canh cổng, cả một dàn vệ sĩ đứng dàn thành hàng dọc để chào đón sự trở về của ông Nguyễn Lợi. Tôi có chút bất ngờ nhưng cũng già vờ như là bậc cao nhân không thiết tha sự hào nhoáng, tráng lệ trước mắt.

    Có hai tên vệ sĩ chạy lại xe mở cửa cho ông Lợi và tôi, vừa đặt chân xuống xe tôi đã cảm nhận có một luồng tà khí cường đại ở bên trong ngôi nhà, dựa vào sự cảm nhận linh lực của mình, vừa vào tới nhà tôi đã chạy thẳng lên lầu 2 nơi mà tà khí nồng đậm nhất. Đó là một căn phòng bị khóa từ bên ngoài, bên trên còn có dán một lá bùa nhưng chữ viết bằng chu sa trên giấy gần như sắp biến mất.

    - Quả nhiên là truyền nhân của Trần đại sư.

    Ông Lợi vỗ tay khen ngợi tôi rồi tiếp tục nó:

    - Đây chính là phòng của con trai tôi, lúc xưa có mời được một vị cao nhân nhưng ông ta cũng không thể nào trục xuất được nữ quỷ ra khỏi người con trai tôi, nên tặng tôi một lá bùa để giam nó lại, đợi cho đến khi tôi tìm được người có tu vi cao hơn ông ta để giúp đỡ.
     
    Tinh Tổng thích bài này.
  6. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Nữ quỷ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc kệ những lời có cánh của ông Lợi, tôi nhàn nhạt hỏi:

    - Lá bùa này dán bao lâu rồi?

    - À để ta cố nhớ.. hình như.. là đúng nữa năm rồi!

    Tôi nhếch mép, quả nhiên đúng như dự đoán, lý do lá bùa phai nhạt dần là do tu vi của nữ quỷ đã tăng lên khiến cho lá bùa sắp không chịu được nữa, nếu như ông ta không phái người tìm tới ông tôi sớm thì chậm nhất là 3 ngày sau, sẽ không biết được nơi đây sẽ xảy ra sự việc khủng khiếp đến thế nào khi nữ quỷ kia thoát khỏi sự giam cầm!

    Tôi tự hỏi vì sao và tại sao nữ quỷ đó lại ám chồng sắp cưới của mình mà không phải ai khác? Nguyên nhân có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết, dù sao cả 2 người ấy cũng ở trong đây cứ vào mà hỏi là xong chứ gì? Ngay khi tôi định gỡ lá bùa xuống để tiến vào thì ông Lợi kêu lên thất thanh:

    - Cậu định cứ như thế mà đi vào à, không cần phải chuẩn bị một chút gì sao?

    Lời này của ông Lợi làm tôi có chút khó chịu vì ý nghĩa câu nói này như ám chỉ rằng tôi không có đủ bản lĩnh để đối phó với nữ quỷ nếu như không có chuẩn bị. Tôi hừ lạnh, nhưng cũng đành phải chấp nhận dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đối đầu chính diện với một con quỷ, trước đó tôi chỉ là phụ tá cho ông ngoại thôi, nên chưa có được lòng tin của ông Lợi, đành phải giả vờ dặn dò các thứ để ông ta đi chuẩn bị: Nào là 1 chén máu gà trống, một cái bàn nhỏ để dựng pháp đàn, 1 bát gạo nếp, nước hùng hoàng v.. v. Tôi dặn dò ông ta rất nhiều để cho cái lòng tin của ông Lợi thêm vững vàng chứ thật ra tôi tự tin với tu vi bản thân sẽ không có gì đáng tiếc xảy ra.

    Sau 30p tất cả mọi thứ mà tôi yêu cầu đã được chuẩn bị sẵn sàng, tôi căn dặn cho ông Lợi bảo vệ sĩ của ông nếu thấy cậu chủ họ chạy ra hoặc quỷ hồn thì dùng máu với hùng hoàng hất vào nó. Ông Lợi có điều thắc mắc hỏi:

    - Nếu như con trai tôi thì họ có thể thấy được nhưng nếu là quỷ hồn của Lệ Chi thì liệu hai đứa đó có thấy không mà hất?

    Tôi nghe được lời này cũng mới sực nhớ là đâu phải ai cũng có thể thấy được quỷ hồn như tôi, do không chuẩn bị trước nên tôi cũng chẳng có cách nào để giải quyết vấn đề này. Suy nghĩ một lúc tôi bảo họ hãy nghe theo hiệu lệnh của tôi, nếu như bảo hất thì cứ hất về phía trước. Lúc này tôi dùng chu sa để vẽ cho hai người vệ sĩ hai lá bùa để có thể phòng thân, một lá cho ông Lợi rồi mở cửa tiến vào.

    Bên trong căn phòng rất tối, rèm cửa kéo kín, ngoài trời âm u nên ánh sáng trong căn phòng chỉ le lói chút ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào nhưng nó cũng đủ để cho tôi nhìn thấy một dáng người đang ngồi chải tóc trước gương. Tôi cố gắng nheo đôi mắt để có thể nhìn rõ hơn, thấy vậy ông Lợi lệnh cho tay vệ sĩ bật công tắc điện.

    "Tách"

    Ánh sáng căn phòng giờ đây vô cùng đủ đầy giúp tôi có thể thấy rõ ràng được cái bóng người đang ngồi chải tóc trước gương đó là một cậu trai trẻ trạc tuổi tôi, hắn chải từ trên đỉnh xuống tới chỗ không có tóc nhìn như một cô gái đang nâng niu mái tóc dài thướt tha của mình. Với cảnh tượng kì dị như vậy tôi liền lập tức tác pháp để khai mở thiên nhãn của mình để nhìn thấu sự việc này.

    Quả là như vậy bên trong thân xác của Nguyễn Vọng chính là Lệ Chi, tôi ngẩn ngơ vì đây quả là một người con gái vô cùng xinh đẹp, vô cùng giống với hình mẫu mà tôi hằng ao ước. Một khuôn mặt V-line, một đôi môi đỏ quyến rũ, một làn da trắng hồng, dáng người thanh mảnh nhưng cảm giác mạnh mẽ, cá tính. Tôi vừa thở dài, vừa lắc lắc đầu thể hiện sự nuối tiếc đối với cô gái đẹp này.

    Ông Lợi thấy như vậy tỏ vẻ lo lắng, sốt sắng hỏi:

    - Sao cậu lại thở dài, chẳng lẻ cậu cũng không đối phó được cô ta ư?

    Tôi cười đáp:

    - Không phải, không phải tuy cô ta cũng có chút tu vi nhưng chưa phải đối thủ của tôi, chẳng qua tôi cảm thấy tiếc thương cho một người con gái xinh đẹp như vậy lại phải chết sớm, đã vậy giờ còn biến thành lệ quỷ nữa, thật bi thương!

    Ông Lợi thả lỏng, rồi lại kiên quyết nói:

    - Bất luận thế nào thì xin cậu hãy tiêu diệt tận gốc, cứu con trai tôi chứ đừng thấy tội nghiệp mà nương tay cho con quỷ ấy. Bao nhiêu tôi cũng sẽ trả.

    Tôi cảm thấy có chút kì lạ vì dù gì Lệ Chi cũng là vợ sắp cưới, con dâu tương lai, xuôi gia của ông Lợi cơ mà, sao ông ta lại nhẫn tâm muốn tiêu diệt tận gốc như thế, có vẻ là bên trong đây còn có một sự việc nào đó được che giấu chứ nếu không thì không xảy ra việc Lệ Chi ám Nguyễn Vọng không buông như vậy.

    Tôi muốn thu phục Lệ Chi rồi sẽ hỏi rõ sao, nên bảo ông Lợi rằng nơi đây rất nguy hiểm ông ta không cần phải ở đây mà hãy ra ngoài và đóng cửa lại để mình tôi đối phó với Lệ Chi, ông Lợi đáp ứng nhanh chân bước ra ngoài vì tôi nghĩ thật ra ông ta cũng rất sợ rồi chỉ đợi tôi bảo để có thể đi khỏi đó thật nhanh mà thôi.

    Cửa vừa đóng tôi lập tức lấy ra 4 lá bùa dán vào bốn góc cánh cửa để có thể thiết lập kết giới để bên ngoài không thể nào nghe được tôi nói gì. Xong xuôi tôi lớn tiếng hô:

    - Lệ chi, mau thoát ra khỏi thân xác Nguyễn Vọng ta có thể không làm hại cô?

    Nguyễn Vọng ngừng lại việc chải tóc, chậm rãi xoay đầu về hướng tôi.
     
  7. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Yêu, hận (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuôn mặt của Nguyễn Vọng có phần hốc hác, có lẽ cả nữa năm nay Lệ Chi luôn dùng thân xác ấy dung nạp một lượng thức ăn, nước uống chỉ đủ để duy trì sự sống cho cái xác của vị hôn phu mà cô đang chiếm đoạt. Không biết nguyên nhân là gì mà khiến cho cô gái xinh đẹp như Lệ Chi phải làm ra những chuyện thất đức và có hại cho bản thân cô như vậy. Theo luật lệ của âm ty nếu như chết mà trong vòng 7 ngày không đi trình diện diêm vương thì sẽ bị liệt vào hàng tội phạm truy nã, nếu như bị bắt thì sẽ bị đày vào a tỳ địa ngục chịu cực hình khổ sai.

    "Pháp sư! Ta với ngươi không thù không oán, hà cớ gì phải xen vào chuyện này? Ngươi nhanh đi ta sẽ tha cho ngươi 1 mạng!" Một giọng nữ lạnh lẽo cất lên phá tan mạch suy nghĩ của tôi.

    Tôi không đáp lời, dùng tay bắt pháp quyết sử dụng Âm Hỏa Thuật, đây là loại lửa từ âm ty chuyên dùng để đối phó với các dạng quỷ nhập thân, nó chỉ tác dụng với quỷ và vô hiệu với người. Nguyễn Vọng bình tĩnh đưa tay lên chặn hết âm hỏa mà tôi đã dùng, tuy đây chỉ là chiêu thức tôi dùng để thăm dò nhưng với những quỷ yêu bình thường thì nó cũng không phải là không có tác dụng, nhưng xem ra Lệ Chi khi chết có oán khí rất sâu đậm khiến cho sau khi biến thành lệ quỷ thì nàng ta có tu vi hơn hẳn những con lệ quỷ khác.

    Nếu dùng âm hỏa không thể trục xuất được linh hồn Lệ Chi trong thân thể Nguyễn Vọng ra thì tôi không thể nào tác pháp được vì nếu như vậy thì ít nhiều gì pháp thuật của tôi cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể của người bị quỷ nhập thân, cho nên tôi phải cố gắng suy nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn.

    "Pháp sư! Ngươi không cứu hắn được đâu, mau đi đi, ta không muốn hại người vô tội!"

    Lời nàng vừa dứt, tôi lại khẽ động vì dựa theo lời nàng nói thì có lẽ nàng ấy chỉ muốn hại những người hại nàng, làm cho tôi càng muốn dốc sức cứu vớt nàng, một nữ quỷ đáng thương. Có lẽ cách duy nhất bây giờ là khuyên nàng tự rời khỏi thân xác Nguyễn Vọng, điều cần làm trước đó là tôi phải dùng cách gì đó để bắt giữ nàng lại đã. Đúng rồi tôi sẽ sử dụng Ngũ Tinh Huyết trận.

    Tôi cười cười chọc tức nàng:

    - Với tu vi nhỏ bé như nàng mà bắt ta phải từ bỏ sao đâu có dễ, với lại nàng đẹp như vậy ta sẽ bắt nàng về làm quỷ phó để hầu hạ ta suốt đời, đợi ta chết chúng ra sẽ lại thành một đôi quỷ phu thê ân ân ái ái.

    Khuôn mặt Lệ Chi trở nên vô cùng hung hãn và dữ tợn, dường như lời lẽ của tôi đã đụng chạm gì đó đến nỗi đau của nàng. Nàng ta hét to một tiếng rồi tấn công dồn dập vào tôi:

    - Đàn ông các người ai cũng háo sắc như nhau!

    Tôi nhanh nhẹn né tránh móng vuốt của nàng, sau một hồi lâu bị kích động tâm tình nàng đã hòa hoãn lại và phát hiện điều gì đó bất thường từ tôi, vì từ lúc nàng ta tấn công tôi đến giờ thì nàng chẳng hề bị tôi phản lại một đòn nào song song đó lại chạy đi khắp cả căn phòng. Nàng ta liền có ý định bỏ chạy vì cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn tôi đã hoàn xong bước chuẩn bị cuối cùng, tôi cắn chót lưỡi của mình rồi phun búng máu vào lòng bàn tay rồi nhanh chóng ấn tay xuống sàn rồi niệm chú: "Thiên địa vô cực. Càn khôn tá pháp. Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Ngũ Tinh Huyết trận. Khai!". Pháp trận hoàn thành, luồng sáng ở 5 nơi mà tôi để lại máu của mình chúng liên kết với nhau tạo thành hình một ngôi sao năm cánh, đây là pháp thuật nằm trong cuốn bí kíp mà ông tổ để lại, một pháp thuật cao cấp nên rất tốn sức nếu không phải do tu vi Lệ Chi cường đại thì tôi không thể nào tùy tiện sử dụng nó, vì vừa tốn sức vừa làm mất âm đức, vì những quỷ hồn tu vi thấp kém nếu bị tôi dùng pháp trận này đối phó thì sẽ bị hấp thụ dẫn đến hồn phi phách tán tới mấy trăm năm sau đó mới có thể tụ hồn, trọng sinh để được đi đầu thai.

    Lệ Chi cố gắng để thoát ra nhưng không thể nào làm được, bất chợt nàng ta quay sang nhìn tôi một hồi rồi cất giọng băng lãnh của mình:

    - Ngươi là người triển khai trận pháp này, nếu ta đoán không lầm thì chỉ cần giết ngươi thì nó sẽ biến mất đúng không?

    Tôi cười cười bảo:

    - Đoán xem!

    Tôi vừa dứt lời Lệ Chi nhanh chóng tiếp cận tôi, dùng móng vuốt quỷ của mình cào một cái, do vừa phải tác pháp, vừa duy trì nó nên khiến cho phản xạ của tôi bị giảm đi không thể kịp né tránh đòn tấn công này, nên nhanh tay rút thanh đoạn trường kiếm ra đỡ lấy đòn tấn công này. Móng vuốt này vừa chạm vào đoạn trường kiếm một ánh sáng loé lên, đẩy văng Lệ Chi ra xa đụng vào tường của kết giới khiến cho nàng bị phản phệ một cách đau đớn từ trận pháp này. Phun ra một búng máu chứng tỏ thương thế có vẻ nghiêm trọng. Lệ Chi mệt mỏi cất tiếng hỏi tôi:

    - Không ngờ pháp lực của pháp sư trẻ tuổi như ngươi lại cường đại đến vậy! Nếu nếu.. ta trả lại thân xác cho Nguyễn Vọng, ngươi có tha cho ta không?

    - Cô hãy nói cho ta lý do gì mà cô lại nhẫn tâm đối xử với vị hôn phu của cô như thế này?

    - Hôn phu hahaha nực cười hắn có xem ta là hôn thê của hắn sao!
     
  8. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Yêu, hận (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng điệu của câu nói này vừa có sự căm phẫn, hờn dỗi vừa có sự buồn bã, đau xót. Lệ Chi nhắm mắt buông xuôi với tình huống hiện tại, tính cách cô gái này thật mạnh mẽ thà hồn phi phách tán chứ không muốn kể lể với bất cứ ai về quá khứ đau thương của mình, thật không dám tin đây lại là một tiểu thư con nhà giàu. Tính cách cương liệt này tưởng chừng không bao giờ có thể xuất hiện trong một môi trường sống luôn được yêu thương, chiều chuộng hết mực như vậy. Bất lực trước sự không khuất phục của Lệ Chi, do cảm thấy nàng tuy có tội nhưng không phải ở nàng mà là do trớ trêu của số phận đã khiến nàng bước vào con đường lầm lỗi này. Tôi dự định sẽ dùng thời gian để cảm hóa nàng, giúp nàng hướng thiện tích đức để giảm bớt tội nghiệp mà mình đã tạo ra.

    - Ta sẽ thả cô đi nếu như cô đáp ứng ta 3 điều kiện?

    Lệ Chi kinh ngạc một hồi rồi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi:

    - Thật sao? Ngươi sẽ không lừa ta chứ?

    - Đúng vậy, ta dùng danh dự của một pháp sư bảo đảm rằng những lời ta nói đều là sự thật.

    - Vậy điều kiện là gì?

    - Thứ nhất cô phải trả lại thân xác cho Nguyễn Vọng, thứ hai là cô phải hứa là sẽ không trả thù nữa, không được đụng đến gia đình này nữa, thứ ba là cô hãy theo tôi để đi hành thiện tích đức giảm bớt lấy tội nghiệp mà mình đã gây ra ở kiếp này để khi xuống trình diện với diêm vương sẽ chịu ít đau khổ hơn.

    Lệ Chi tỏ vẻ đắn đo, băn khoăn với những điều kiện mà tôi đưa ra, sau một lúc suy nghĩ cô ta ngập ngừng hỏi:

    - Nếu.. nếu ta chỉ đáp ứng hai điều kiện đầu tiên thì ngươi có thả ta đi không?

    - À ra là cô không muốn đi theo ta, không sao nếu cô đáp ứng hai điều trên thì cô có thể đi nhưng nếu không đi theo ta thì cô cũng phải cố gắng hành thiện tích đức chứ không được hại người, nếu ta mà biết được thì ta sẽ tìm cô mà tiêu diệt. Nhớ kỹ!

    - Ta đồng ý!

    Dứt lời Lệ Chi thoát hồn ra khỏi thân xác của Nguyễn Vọng, thấy vậy tôi cũng niệm chú giải trừ kết giới. Nàng ta nói lời cảm tạ vì tôi đã tha cho nàng rồi theo hướng cửa sổ mà bay đi. Tôi nhìn theo hướng nàng bay đi mà có chút lưu luyến.

    Tôi đi đến bên cạnh Nguyễn Vọng xem xét tình hình của hắn ta thì thấy rằng hắn đã bị Lệ Chi chiếm đoạt thân xác quá lâu dẫn đến Âm khí nhập tràng cần phải bổ sung dương khí thì mới có thể tỉnh lại được. Lúc tôi mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên có 2 bóng người dùng những lá bùa dán lên người tôi tới tấp, tôi tránh né được hết và đá văng hai người họ ra rồi quát:

    - Các người đang làm gì thế, ta là pháp sư đây!

    Lúc này không biết Nguyễn Lợi từ hướng nào chạy tới với vẻ mặt đầy lo lắng:

    - Mọi chuyện thế nào rồi pháp sư, tôi thấy lâu quá rồi mà chưa thấy cậu trở ra nên nghĩ cậu xảy ra chuyện cho nên bọn vệ sĩ mới làm vậy. Mong rằng cậu lượng thứ!

    - Kết thúc rồi, ông mau vào thăm con trai của ông đi.

    Nguyễn Lợi nghe vậy vô cùng vui mừng không ngần ngại mà tiến vào căn phòng, thấy Nguyễn Vọng đang bất động trên sàn liền ra lệnh cho mấy vệ sĩ vào đỡ hắn lên giường nằm, nhìn thấy thân thể tiều tụy của con mình khiến cho Nguyễn Lợi vô cùng xót xa và hình như có phần căm phẫn. Đột nhiên hắn dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi tôi:

    - Lệ Chi bị tiêu diệt rồi phải không?

    - Không! Tôi đã thả nàng đi rồi?

    Nguyễn Lợi nghe vậy có phần kích động quát lớn:

    - Thả đi! Tại sao?

    Tôi bình thản đáp lời:

    - Tôi nghĩ nàng ta chưa đến nỗi phải bị hồn phi phách tán, dù gì cũng là vị hôn thê của con trai ông mà ông lại không muốn tha cho nàng ư? Hay là ông sợ nàng ta nói ra cái chuyện xấu xa gì của các người?

    Nguyễn Lợi hòa hoãn xuống, khuôn mặt liền nở một nụ cười vô cùng giả tạo mà đáp lời tôi:

    - À à đâu có, đâu có chỉ là tôi muốn hỏi nó tại sao lại nỡ đối xử với hôn phu của nó như vậy thôi! Mà chắc Lệ Chi đã nói ra lí do cho pháp sư nghe đúng không?

    - Không hề, nàng ta không hề hé răng dù chỉ nữa lời.

    - Vậy ta yên tâm rồi!

    - Yên tâm gì cơ chứ?

    - Không có gì, không có gì, à phải rồi pháp sư cho ta hỏi chừng nào con trai ta mới có thể tỉnh dậy.

    - Con trai ông bị Lệ Chi nhập thân lâu quá nên đã bị âm khí nhập tràng, nên cần bổ sung rất nhiều dương khí mới có thể tỉnh lại được. Bây giờ ông hãy đi chuẩn bị những loại thuốc bổ có tác dụng tráng dương bổ khí cho cậu ta dùng, và vào lúc 12h trưa hằng ngày đem cậu ta ra chỗ nắng gắt nhất để bổ sung dương khí. Nếu ông làm đúng như những gì ta nói, thì tùy vào cơ địa mà trong vòng 7 ngày Nguyễn Vọng có thể sẽ tỉnh lại.

    - Đa tạ pháp sư, đa tạ pháp sư!

    - Nếu đã không còn việc gì thì ta xin phép cáo từ, 7 ngày sau ta sẽ quay lại để xem xét lần nữa.

    Nguyễn Lợi nghe thế liền móc trong túi áo ra một xấp chi phiếu rồi viết vào trong đó một con số rồi đưa cho tôi. 9 con số 0, lần đầu tiên trong đời tôi thấy một số tiền lớn đến như vậy. Tôi ngập ngừng hỏi:

    - Có phải nhiều quá không?

    - So với mạng con trai ta thì số này đáng là bao! Cậu cứ cầm đi, sau này nếu có việc cứ đến chỗ ta nhờ cậy đừng ngại.

    - Nếu đã như vậy tôi xin nhận! Tôi còn có việc phải làm xin phép cáo từ!

    Nguyễn Lợi ngõ ý muốn lấy xe riêng để đưa tôi đi, nhưng tôi từ chối với lý do là không tiện nên nhờ hắn cho người gọi dùm một chiếc taxi để rời khỏi.
     
  9. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Khách sạn An Nhiên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng 5 phút sau một chiếc taxi đã đậu sẵn trước cổng biệt thự, tôi từ biệt ông Lợi rồi tiến ra cổng leo lên taxi. Người tài xế liền hỏi tôi:

    - Thưa anh, anh muốn đi đâu?

    - Ông chở tôi đến ngân hàng gần nhất nhé! Cám ơn ông!

    - Vâng!

    3 năm chưa xuống phố nhưng ngồi trên xe tôi lại chẳng thiết tha để ngắm cảnh, trong đầu tôi lúc này chỉ có hình ảnh của Lệ Chi, một người con gái mạnh mẽ, quật cường lại phải chịu khổ như vậy, thật tiếc thương thay. Lòng tôi vẫn có một cảm giác bất an mặc dù mọi chuyện đã kết thúc, hay là tôi đã suy nghĩ quá đơn giản, liệu rằng Lệ Chi đã thật sự tha cho Nguyễn Vọng?

    Nếu thật là Lệ Chi chỉ hứa suông cho qua chuyện thì số tiền mà tôi sắp sửa sử dụng cho bản thân do ông Nguyễn Lợi đưa cho là hoàn toàn không xứng đáng, mặc dù số tiền này tôi không hoàn toàn sử dụng cho mục đích cá nhân, tôi định đến ngân hàng để uyên góp từ thiện 50% số tiền, 30% gửi cho gia đình và chỉ giữ lại 20% số tiền cho riêng mình. Nhưng thật may tôi không phải là người không có rào trước đón sau như vậy, tôi đã để lại một lá bùa bí mật ở trong nhà của Nguyễn Lợi nếu có tà khí xâm nhập vào trong căn biệt thự đó thì tôi sẽ cảm ứng được nhưng có một sự bất tiện là phạm vi giữa tôi và lá bùa phải cách nhau không quá 3km cho nên bắt buộc tôi phải kiếm được khách sạn gần chỗ đó.

    Tôi móc bèn bảo bác tài không chở đến ngân hàng nữa mà chở tôi đến một khách sạn gần chỗ mà ông đã đón tôi. May là bác tài đã lái xe nhiều năm ở khu vực xung quanh đó nên quen thuộc mọi địa hình, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nhìn nhìn tôi rồi lại hỏi:

    - Anh có chắc là muốn thuê khách sạn ở gần đó không? Vì xung quanh khu đó chỉ toàn khách sạn 5 sao thôi?

    Nghe khách sạn 5 sao tôi có sự e dè, vì tôi không có nhiều tiền trong tay. Thấy vẻ mặt tôi có vẻ suy tư trước vấn đề khách sạn 5 sao thì ông ta ngỏ ý muốn cho tôi một lời khuyên:

    - Trong vòng 3km xung quanh khu vực đó không hề có khách sạn nào rẻ cả, nhưng cách chỗ đó khoảng 5km thì lại rất nhiều khách sạn giá rẻ, anh có muốn tôi chở đến đó không?

    Tôi nài nỉ bác tài xế kêu bác ráng nhớ lại thử xem còn chỗ nào để mướn gần đó không, khuôn mặt bác tài xế có vẻ rất tò mò vì sự kiên quyết của tôi với vấn đề thuê khách sạn cách biệt thự ông Lợi phải 3km. Tôi có thể hiểu được cảm giác của ông ta nhưng tôi không thể nào giải thích được mục đích mà tôi cần phải làm như vậy vì có lí do. Đó là ông ta là người bình thường có thể sẽ không tin vào chuyện ma quỷ mà cho dù ông ta có tin đi chăng nữa thì chắc chắn ông ấy sẽ không tin rằng một cậu nhóc đáng tuổi con trai của ông ta lại là một pháp sư còn việc tôi đang làm là để bảo vệ nhà ông Lợi khỏi một nữ quỷ.

    Ông ta lại suy nghĩ một lát rồi dùng khuôn mặt ngưng trọng hỏi tôi:

    - Cậu có sợ ma không?

    Tôi khẽ mỉm cười rồi lắc đầu trước câu hỏi đó của ông, chẳng lẽ tôi lại đáp lại rằng tôi chẳng những không sợ ma mà ma nó sợ tôi thì mới đúng.

    - Chắc chắn chứ?

    Tôi gật gật bình thản nói:

    - Chú yên tâm đi cháu từ nhỏ hay xem phim ma nên không sợ ma đâu!

    - Thôi được nếu cậu nói vậy tôi sẽ chở cậu đến đấy!

    30p sau bác tài đã chở tôi đến một khách sạn nhìn thiết kế có vẻ theo kiểu thời xưa, cũ kĩ và hoài cổ. Khách sạn này có tên là An Nhiên có 3 tầng, mỗi tầng đều có tà khí tăng dần, duy chỉ có tầng 3 là nơi có tà khí nồng đậm nhất khác biệt với 2 tầng còn lại. Điều đặc biệt là cái khách sản tưởng chừng như u ám, lạnh lẽo này lại đông nghịt người đứng xếp hàng. Đa phần là thanh niên trai tráng lực lưỡng, còn có xen kẽ một vài bạn nữ ăn mặc cá tính cắt tóc tomboy, ai nấy đều lộ ra một vẻ mặt hồi hợp chờ đợi.

    Tôi trả tiền taxi rồi tiến thẳng đến quầy tiếp tân của khách sạn để hỏi xem rốt cuộc tại sao lại đông người xếp hàng như vậy trong khi cái khách sạn này cũng chẳng phải lớn lắm, nhìn sơ qua có lẽ sẽ chẳng đủ phòng cho bao nhiêu con người đang đứng đây.

    - Khách sạn An Nhiên xin chào quý khách!

    - Chào em! Tôi muốn hỏi là khách sạn mình còn phòng không?

    - Dạ, thưa anh khách sạn chúng em vẫn còn rất nhiều phòng ạ!

    - Sao? Còn nhiều lắm cơ à! Vậy tại sao lại có quá nhiều người xếp hàng ở đây như thế?

    Nghe tôi nói vậy biết bao ánh mắt của những người đang xếp hàng đều tập trung vào tôi, nữ tiếp tân xinh đẹp nở một nụ cười bảo:

    - Chắc là anh từ nơi khác đến nên chưa biết danh tiếng của khách sạn bên em rồi!

    - Khách sạn em nổi tiếng lắm hả? Vậy giá thuê 1 đêm chắc đắt lắm há!

    - Dạ, thưa anh chẳng những đắt mà còn rất là đắt ạ, đắt hơn cả khách sạn 5 sao sang trọng nhất trong khu vực này luôn!

    Tôi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:

    - Vậy tại sao lại có nhiều người xếp hàng đông thế này!

    - Do chỗ của em có chính sách đặc biệt nên khách hàng kéo tới đông ạ! Để em nói rõ luôn mắc công anh lại hỏi nhé!

    Như anh đã biết khách sạn của em có 3 tầng, trong đó tầng 1 thì giá bình thường, tầng 2 thì sẽ giá gấp 3 bình thường còn tầng thứ 3 là tầng rất đặc biệt, tuy nó gấp 10 giá cả thị trường nhưng nếu có người ngủ được qua một đêm thì sẽ được khách sạn trả lại gấp 100 lần số tiền mà đã bỏ ra thuê phòng. Mọi người xếp hàng ở đây đều là người muốn chinh phục căn phòng ở tầng 3.

    - Tôi tưởng là phải qua hôm sau?

    - Không, không thông thường chịu đựng được 2p là đã chạy ra rồi nên hàng dài thế chứ 1, 2 tiếng là tới lượt mình rồi.

    Một nam thanh niên khuôn mặt trắng bệt không còn sức sống, hớt hơ hớt hải chạy ra từ trong thang máy, vừa chạy vừa hét lên trong sợ hãi:

    "Quỷ.. có quỷ.."
     
  10. hungdayne01

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Khách sạn An Nhiên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với tiếng la thất thanh đầy vẻ sợ hãi của một chàng thanh niên cao to lực lưỡng như vậy, chẳng những cô nữ tiếp tân xinh đẹp chẳng những chẳng có chút bất ngờ nào mà còn cười nhếch mép lẩm bẩm:

    - Lại một con thiêu thân!

    Tôi khá bất ngờ với câu nói của nữ tiếp tân vì nó vừa mang sự khinh miệt, vừa mang chút gì đó trào phúng, mà đối với cái nghề tiếp tân này thì cái điều tiên quyết là phải luôn luôn xem khách hàng là thượng đế của mình mới là phải đạo. Tôi giả vờ cảm thán một câu:

    - Biết là có ma mà sao lại tự mình đâm đầu vào? Tại sao lại thích tự mình ngược đãi thế kia cơ chứ?

    Cô tiếp tân xinh đẹp như bắt được tần số mà vội đáp ngay với thái độ khinh miệt:

    - Do ham tiền đấy anh ạ! Cuộc sống mà thấy tiền mà ai chả ham haha như thế chúng tôi mới kinh doanh được phát đạt như thế này chứ..

    Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt đầy bất ngờ của tôi cô ta ngay lập tức đã nhận biết được mình đã lỡ miệng khi nói ra bí mật của khách sạn, cô ta liền đánh trống lãng sang chuyện khác:

    - À anh ơi, anh muốn thuê phòng tầng mấy vậy ạ?

    Tôi định bụng đùa cợt với cô ấy một chút nên lấy giọng bỡn cợt mà hỏi:

    - Theo em thì tôi có thể thuê tầng mấy?

    Cô ta nhìn tôi một hồi rồi bảo:

    - Nhìn tướng tá anh cũng cao, to, vạm vỡ đấy tầng 1 có lẽ qua được. Mà anh có muốn kiếm tiền tiêu xài thì tầng hai chắc cũng có thể miễn cưỡng mà vượt qua.

    - Nếu tôi bảo, tôi muốn tầng 3 như những người kia thì sao?

    Cô ta có chút bất ngờ, rồi cười cười bảo:

    - Tưởng anh muốn thử cảm giác mạnh tí thôi, ai ngờ anh cũng là người giống như bọn họ.

    Tôi cười trừ, phần vì lười giải thích, 1 phần do tôi cảm thấy chẳng việc gì cần phải giải thích với cô ta cả. Tôi dặn dò cô ta rằng khi nào không còn người nào đến đăng ký thì hãy đánh thức tôi dậy. Tôi đi ra sofa để nằm ngủ vì quá mệt mỏi, do trận đấu pháp vừa rồi với Lệ Chi đã vắt cạn sức lức của tôi.

    "Anh ơi, anh ơi dậy đi anh tới lượt anh rồi kìa anh ơi, dậy vào phòng rồi ra lẹ cho tụi em đóng cửa với anh ơi"

    Tôi bị đánh thức bởi giọng nói lạ, nhưng rất ngọt ngào và ấm áp. Tôi từ từ mở mắt thấy một cô gái xinh đẹp đang lay vai của tôi, khuôn mặt cô gái này nhìn quen quen cộng với vừa tỉnh giấc khiến mặt tôi đơ ra vì không nhớ nổi đã gặp cô ta ở đâu. Cô gái xinh đẹp này vẫn mỉm cười, nụ cười xinh xắn làm tim tôi xao xuyến. Lúc này cô ấy lại cất lên một câu với giọng cao chót vót làm tôi giật mình khỏi cơn ngủ mơ:

    - Muốn lên tầng 3 lên lẹ lẹ đi cho bà đây còn về! Mình mặt chú em đây chắc tầm 1 phút là chạy té khói rồi.

    Tôi ngạc nhiên hỏi:

    - Khách sạn mà không mở qua đêm sao?

    - Haha, tôi cũng đang kiếm người dám qua đêm từ lúc mở cửa đến giờ nhưng chưa tìm ra đây. Không dong dài nữa có muốn lên hay là không.

    - Lên chứ, lên chứ tiền thưởng nhiều thế cơ mà.

    - Oke, theo tôi.

    - Cô cho tôi biết tên được không?

    - Biết rồi anh cũng có nhớ đâu?

    - Tại sao không nhớ? Tên cô khó nghe lắm à?

    - Khó nghe cái đầu anh, đó là sắp tới đây thần trí anh sẽ không còn bình thường khi bước vào căn phòng đó nữa!

    - Nếu tôi vẫn tỉnh thì cô cho tôi biết tên cô nha!

    - Thôi được, tôi hứa.

    Cô chủ vừa nói vừa cười phá lên, tiến đến thang máy tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, biết được bây giờ là 12 giờ kém 5p.

    Nữa đêm luôn là thời khắc chuyển giao âm dương, vào lúc này âm khí đạt đến đỉnh cao mà nhờ đó các tà vật sẽ tăng thêm 1, 2 phần công lực, nhưng chỉ những tà vật có tu vi cao mới có thể thể hiện được cái lợi này. Vì tu vi kém thì dù tăng cũng như muối bỏ biển, còn đã cao thì một hai phần cũng đã là rất đáng kể.

    Tiến đến thang máy cô ấy ra hiệu cho tôi chờ một chút, khoảng 10s sau khi cô ta lại chỗ nút bấm thang máy mở ra. Tôi và cô ta tiến vào trong tôi nhìn sơ qua chỗ nút bấm thấy có một vài kí hiệu, nếu không nhầm thì đây có lẽ là một kết giới khiến cho người khác không thể chạm vào vùng phong ấn trừ khi nó được mở. Tôi giả vờ tỏ ra kinh ngạc:

    - Wow! Thật không ngờ được là cái khách sạn cổ, có 3 tầng này lại có hệ thống thang máy cơ chứ.

    Cô ta không trả lời có vẻ như cô ta nghĩ rằng không cần thiết giải thích cho một tên sắp bị điên.

    Cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là một kiến trúc nhìn rất xưa cũ, còn cổ hơn cả vẻ bề ngoài của nó có lẽ những thứ trong căn phòng này tôi đã từng nhìn thấy trong một bộ phim cổ trang Trung Quốc nào đó, tường được xây bằng đá, cách mỗi mét lại có một cây đuốc đã được thắp dùng để mang lại chút ánh sáng yếu ớt cho cái tầng 3 đầy u ám và lạnh lẽo này.

    Và thứ làm tôi ấn tượng hơn cả là ngay trước mặt tôi bây giờ là một đứa bé trai tầm 5, 6 tuổi đang quay lưng về phía thang máy. Tôi định cất tiếng gọi thì đầu cậu bé bắt đầu quay lại từ từ đến 180 độ, đều lạ lùng ở đây là cậu ta chỉ quay phần đầu còn phần thân thì vẫn hướng vào tường. Cậu ta nhe răng cười với tôi rồi cái đầu rớt xuống.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...