Bài viết: 38 

Chương 20:
Nửa tiếng quả thực không hơn một khắc, mọi thứ đã đâu vào đấy dưới bàn tay của Syden. Đến Tịnh Thiên còn phải gật gù tán dương, mặc dù về mặt tâm lý hắn không được ổn định cho lắm nhưng thiên tài quả nhiên vẫn là thiên tài.
Lễ phục màu đen tuyền ôm sát người này rất được ý cô, lại còn hợp màu với những món trang sức đính kim cương kia, khiến người phụ nữ này trước trông kiêu sa sau lại càng quyến rũ hơn.
Nhà tạo mẫu kia cũng không khỏi trầm trồ với "kiệt tác" của mình, hắn cũng phải tự cảm thán đến mấy câu. Syden tuy biết rõ năng lực của mình, nhưng vẻ thu hút ánh nhìn kia quả nhiên là xuất phát từ mị lực của người phụ nữ họ Triệu này. Quả nhiên rất đẹp.
Cũng không hổ là kim chủ của Cố Ngôn Thần, khí chất cho đến dung mạo, đều rất xứng tầm.
Lúc hai người này ra bên ngoài, Cố Ngôn Thần cũng đã sẵn sàng trong bộ comple màu đen tuyền, hắn còn chỉnh qua chỉnh lại chiếc cà vạt cùng màu của mình.
Cố Ngôn Thần quả nhiên không tỏ ra ngạc nhiên khi người phụ nữ này đêm nay lại hút người đến vậy, hắn phải nhìn ra được mị lực của cô từ lâu rồi mới lựa được bản thiết kế lễ phục phù hợp với người này đến như vậy.
Nhưng mà mê người thế này có hơi phạm quy thì phải.
"Chuẩn bị xong hết rồi, nhanh đi thôi."
Phong Dụ Dương cũng chẳng biết từ đâu nhảy ra, thúc giục liên hồi. Mà cũng không trách hắn được, đã sắp đến 9 giờ rồi.
Syden làm xong công tác của mình thì cũng biết lui về. Trước khi rời đi còn không quên vỗ vãi Cố Ngôn Thần vài cái.
"Anh Thần, có không chịu được nữa thì cứ nói em, em giúp được chắc chắn không bỏ mặc anh đâu."
Lời này của người nọ hắn đương nhiên chỉ lấy làm lạ một chút rồi cũng không bỏ vào tai. Khó gì chứ?
Một lúc sau bọn họ đã yên vi trên xe trên đường đến "nơi đó".
Snow Tunnel là một hầm rượu nổi tiếng nằm ngay trung tâm thành phố thế nên bọn họ cũng không mất nhiều thời gian để di chuyển.
Chiếc xe bốn bánh màu xanh navy đậu ngay trước một tòa nhà cổ, không mấy đẹp mắt. Trước khi bước xuống, Cố Ngôn Thần cũng không quên đeo chiếc mặt nạ màu đen lên mắt người phụ nữ bên cạnh.
Một nam một nữ trong bộ lễ phục đều mang sắc đen từ đầu xuống dưới cùng nhau bước xuống, rải bước xuống những bậc tam cấp, mở cánh cửa gỗ đã cũ ra rồi bước vào, con đường nhỏ chật không mấy đẹp mắt cứ trải dài, ánh đèn chập chờn mờ ảo làm không gian càng trở nên heo hút.
Hai bóng người cao lớn vạm vỡ đứng ở phía cuối con đường nhỏ chật hẹp này. Cố Ngôn Thần đưa vé mời của mình cho bọn họ trong khi Tịnh Thiên thì nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau lưng hai người này. Bao năm không quay lại, nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Sau khi đã hoàn tất thủ tục nhận diện, bức tường phía sau hai người đàn ông vạm vỡ kia nứt ra từng đường, mở ra cánh cửa để bọn họ bước vào bên trong.
Cố Ngôn Thần không khỏi đưa ánh mắt lo ngại về phía người phụ nữ đi bên cạnh.
Quả thật khung cảnh quen thuộc này có chút đánh động đến cô, nhưng Tịnh Thiên vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với nơi đây, hắn là lo thừa.
Một nam một nữ cũng nhau bước qua cánh cửa đó. Trái ngược với vẻ lạnh lẽo bên ngoài, ánh đèn vàng bao quanh phòng tiệc làm không gian bên trong có vẻ ấm hơn. Không gian này, một giây cô cũng chưa từng quên.
Bộ lễ phục tối màu của hai người thế mà lại nổi bật nhất đám đông, khiến ai cũng phải quay lại nhìn đến vài lần, nhiều người còn chẳng dứt mắt ra được vẻ đẹp kiêu sa của đôi nam tài nữ sắc kia.
Cho dù là một nửa khuôn mặt của hai người họ đã bị ẩn sau lớp mặt nạ kia, thế nhưng chỉ bằng nhiêu đó vẫn là không thể giấu hết đi được mị lực hút người đó.
"Chúng ta đến phòng riêng trước."
Cố Ngôn Thần nói nhỏ đủ cho cô nghe, hắn vốn cũng biết người phụ nữ này không thích nơi đông người.
Triệu Tịnh Thiên gật đầu nhẹ, nơi này quá nhiều âm thanh, thật khiến cô đau đầu.
Hai người họ vốn còn chưa kịp cất bước đi, đã bị một giọng nói chặn lại.
"Chà, không ngờ ở đây lại có thể gặp được Cố tổng, thật vinh dự cho tôi quá."
Giọng người phụ nữ này cất lên thanh trầm đều có nhấn nhá. Một nam một nữ này cũng không thể không quay đầu nhìn lại. Cũng không biết là nên khen đôi mắt tinh tường của người phụ nữ này thật nhạy bén hay là nên khen Cố Ngôn Thần nhiều mị lực, mang mặt nạ rồi vẫn có người nhận ra.
Hai người họ quý phái quay lại nhìn người vừa mới cất giọng. Một thiếu nữ không hơn, nhìn khuôn mặt cũng trạc tuổi Triệu Tịnh Thiên, hoặc cũng có thể bé hơn một chút. Cô ta mang một bộ lễ phục màu xanh ngọc bích, nhìn rất thanh tao, mái tóc để xõa lại rất nhã nhặn.
Nhưng là, đứng trước mặt Triệu Tịnh Thiên, lại bị vẻ hút người từng tấc của cô lấn át, mị lực đương nhiên vẫn là không lại.
Lễ phục màu đen tuyền ôm sát người này rất được ý cô, lại còn hợp màu với những món trang sức đính kim cương kia, khiến người phụ nữ này trước trông kiêu sa sau lại càng quyến rũ hơn.
Nhà tạo mẫu kia cũng không khỏi trầm trồ với "kiệt tác" của mình, hắn cũng phải tự cảm thán đến mấy câu. Syden tuy biết rõ năng lực của mình, nhưng vẻ thu hút ánh nhìn kia quả nhiên là xuất phát từ mị lực của người phụ nữ họ Triệu này. Quả nhiên rất đẹp.
Cũng không hổ là kim chủ của Cố Ngôn Thần, khí chất cho đến dung mạo, đều rất xứng tầm.
Lúc hai người này ra bên ngoài, Cố Ngôn Thần cũng đã sẵn sàng trong bộ comple màu đen tuyền, hắn còn chỉnh qua chỉnh lại chiếc cà vạt cùng màu của mình.
Cố Ngôn Thần quả nhiên không tỏ ra ngạc nhiên khi người phụ nữ này đêm nay lại hút người đến vậy, hắn phải nhìn ra được mị lực của cô từ lâu rồi mới lựa được bản thiết kế lễ phục phù hợp với người này đến như vậy.
Nhưng mà mê người thế này có hơi phạm quy thì phải.
"Chuẩn bị xong hết rồi, nhanh đi thôi."
Phong Dụ Dương cũng chẳng biết từ đâu nhảy ra, thúc giục liên hồi. Mà cũng không trách hắn được, đã sắp đến 9 giờ rồi.
Syden làm xong công tác của mình thì cũng biết lui về. Trước khi rời đi còn không quên vỗ vãi Cố Ngôn Thần vài cái.
"Anh Thần, có không chịu được nữa thì cứ nói em, em giúp được chắc chắn không bỏ mặc anh đâu."
Lời này của người nọ hắn đương nhiên chỉ lấy làm lạ một chút rồi cũng không bỏ vào tai. Khó gì chứ?
Một lúc sau bọn họ đã yên vi trên xe trên đường đến "nơi đó".
Snow Tunnel là một hầm rượu nổi tiếng nằm ngay trung tâm thành phố thế nên bọn họ cũng không mất nhiều thời gian để di chuyển.
Chiếc xe bốn bánh màu xanh navy đậu ngay trước một tòa nhà cổ, không mấy đẹp mắt. Trước khi bước xuống, Cố Ngôn Thần cũng không quên đeo chiếc mặt nạ màu đen lên mắt người phụ nữ bên cạnh.
Một nam một nữ trong bộ lễ phục đều mang sắc đen từ đầu xuống dưới cùng nhau bước xuống, rải bước xuống những bậc tam cấp, mở cánh cửa gỗ đã cũ ra rồi bước vào, con đường nhỏ chật không mấy đẹp mắt cứ trải dài, ánh đèn chập chờn mờ ảo làm không gian càng trở nên heo hút.
Hai bóng người cao lớn vạm vỡ đứng ở phía cuối con đường nhỏ chật hẹp này. Cố Ngôn Thần đưa vé mời của mình cho bọn họ trong khi Tịnh Thiên thì nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau lưng hai người này. Bao năm không quay lại, nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Sau khi đã hoàn tất thủ tục nhận diện, bức tường phía sau hai người đàn ông vạm vỡ kia nứt ra từng đường, mở ra cánh cửa để bọn họ bước vào bên trong.
Cố Ngôn Thần không khỏi đưa ánh mắt lo ngại về phía người phụ nữ đi bên cạnh.
Quả thật khung cảnh quen thuộc này có chút đánh động đến cô, nhưng Tịnh Thiên vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với nơi đây, hắn là lo thừa.
Một nam một nữ cũng nhau bước qua cánh cửa đó. Trái ngược với vẻ lạnh lẽo bên ngoài, ánh đèn vàng bao quanh phòng tiệc làm không gian bên trong có vẻ ấm hơn. Không gian này, một giây cô cũng chưa từng quên.
Bộ lễ phục tối màu của hai người thế mà lại nổi bật nhất đám đông, khiến ai cũng phải quay lại nhìn đến vài lần, nhiều người còn chẳng dứt mắt ra được vẻ đẹp kiêu sa của đôi nam tài nữ sắc kia.
Cho dù là một nửa khuôn mặt của hai người họ đã bị ẩn sau lớp mặt nạ kia, thế nhưng chỉ bằng nhiêu đó vẫn là không thể giấu hết đi được mị lực hút người đó.
"Chúng ta đến phòng riêng trước."
Cố Ngôn Thần nói nhỏ đủ cho cô nghe, hắn vốn cũng biết người phụ nữ này không thích nơi đông người.
Triệu Tịnh Thiên gật đầu nhẹ, nơi này quá nhiều âm thanh, thật khiến cô đau đầu.
Hai người họ vốn còn chưa kịp cất bước đi, đã bị một giọng nói chặn lại.
"Chà, không ngờ ở đây lại có thể gặp được Cố tổng, thật vinh dự cho tôi quá."
Giọng người phụ nữ này cất lên thanh trầm đều có nhấn nhá. Một nam một nữ này cũng không thể không quay đầu nhìn lại. Cũng không biết là nên khen đôi mắt tinh tường của người phụ nữ này thật nhạy bén hay là nên khen Cố Ngôn Thần nhiều mị lực, mang mặt nạ rồi vẫn có người nhận ra.
Hai người họ quý phái quay lại nhìn người vừa mới cất giọng. Một thiếu nữ không hơn, nhìn khuôn mặt cũng trạc tuổi Triệu Tịnh Thiên, hoặc cũng có thể bé hơn một chút. Cô ta mang một bộ lễ phục màu xanh ngọc bích, nhìn rất thanh tao, mái tóc để xõa lại rất nhã nhặn.
Nhưng là, đứng trước mặt Triệu Tịnh Thiên, lại bị vẻ hút người từng tấc của cô lấn át, mị lực đương nhiên vẫn là không lại.