Chương 20
Trong nhà vệ sinh, tôi chỉnh lại tóc tai, quần áo, cẩn thận lấy băng dán cá nhân, dán lại vết thương trên trán, rồi lấy tóc che nó lại.
Xong xuôi, tôi mới vào phòng bệnh của Minh Trang.
Lúc đến bên giường chị, tôi đặt phần cháo mới mua xuống. Thấy chị đã ăn hết cháo hồi sáng, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Chị hỏi tôi: "Về rồi à?"
Tôi ngồi xuống bên cạnh chị, nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Thấy chị cầm điện thoại, tôi hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
Chị thản nhiên nói: "Xem người ta công kích trang cá nhân."
Tôi nghe vậy sực nhớ ra, bèn giật lấy điện thoại: "Khóa trang cá nhân là được."
Chị thở dài: "Không cần đâu. Chỉ là chị làm liên lụy em rồi."
Không đợi tôi trả lời, chị tươi cười nói tiếp: "Em đưa chị hộp cháo đi, chị đói rồi."
Tôi vội đưa hộp cháo cho chị.
Chị bây giờ trông đỡ hơn hôm qua, chắc là đã suy nghĩ thông suốt rồi. Tôi quan sát chị thật kĩ, để nắm bắt biểu cảm trên gương mặt chị. Nhưng không nhận ra được điểm gì khác thường, chị vẫn cư xử như trước đây.
Có lẽ bắt gặp ánh mắt của tôi, chị cười cười, vừa ăn, vừa hỏi tôi: "Hôm qua bố em điện, em bắt máy à?"
Tôi dời mắt khỏi gương mặt chị, bất lực nói: "Ừm, em bắt máy nhưng vừa nghe giọng em ông ấy đã tắt rồi."
"Bố em hay điện cho chị để hỏi thăm về em."
"Em biết." Im lặng một lúc tôi nói tiếp: "Chị biết không? Không phải là em không muốn gặp ông ấy, mà là em không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ông ấy. Ông ấy đã có gia đình mới, có đứa con trai thông minh hiểu chuyện. Cả em và ông ấy đều cảm thấy có lỗi với đối phương mà tự dằn vặt bản thân mình."
Minh Trang cười như không cười, chị nói: "Những người hiểu chuyện như chúng ta, luôn luôn thiệt thòi."
Lưỡng lự một hồi, tôi cũng quyết định nói: "Chị, chúng ta đến thành phố khác sống đi. Chúng ta cùng mở một tiệm hoa nhỏ, vừa bán hoa, em vừa nhận thiết kế online. Chúng cùng sống một cuộc sống đơn giản. Được không?"
Nụ cười trên gương mặt chị khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Chị khẽ nói: "Ừ."
Nghe vậy, tôi vui vẻ nhìn chị.
Đột nhiên chị gọi tôi: "Vân."
Tôi nhướn mày: "Dạ?"
Chị nói: "Em đi mua cho chị bó hoa chibi đi."
Tôi ngạc nhiên muốn hỏi tại sao. Nhưng chị thúc giục tôi: "Em đi mua nhanh đi không tối. Năm giờ rồi đó. Ở đây ngột ngạt quá, chị muốn có hoa cho thoải mái hơn."
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Vừa đi đến cửa, chị bỗng gọi tôi: "Vân.."
Tôi quay lại thì thấy chị nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn này rất sâu giống như để khắc ghi vậy.
Chị cười rồi nói: "Nhớ là chibi trắng nhé."
Tôi thở phào, vậy mà chị làm tôi hết hồn. Tôi gật đầu rồi rời đi.
Ở tiệm hoa, tôi loay hoay chọn bó hoa chibi tươi nhất.
Tôi ôm bó trong lòng, không nhịn được mà mỉm cười, chị chắc chắn sẽ thích nó.
Mấy ngày nay chị tiều tụy quá nhiều.
Tôi thở dài, chỉ mong sau này, chúng tôi có thể bình an mà sống.
Đứng trước tòa nhà bệnh viện, tôi nhận được điện thoại của Minh Trang.
Tôi liền bắt máy: "Em về đến rồi nè."
Đáp lại tôi là lời nói vô lực: "Vân à.."
Chân tôi dừng lại, tôi cảm thấy khó hiểu, chưa kịp trả lời thì chị nói tiếp: "Chúng ta.. hãy gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé."
Tay tôi xiết chặt bó hoa, trong lòng tràn ngập cảm giác bất an. Tôi đang tính chạy ngay lên phòng bệnh, thì mọi người xung quanh đồng loạt nhìn lên sân thượng mà chỉ chỏ.
Theo phản xạ tôi ngẩng đầu lên nhìn thì giật mình khi phát hiện có người đang đứng trên lan can.
Trong sắc trời gần tối, cô gái dang rộng cánh tay đón lấy làn gió lạnh buốt. Cô gái nhìn hết sức mỏng manh, yếu đuối. Gió làm tóc và làn váy trắng bồng bềnh bay theo.
Cô gái giống như một thiên sứ, dang rộng đôi cánh, từ bỏ trần gian tràn ngập khổ đau để quay về thiên đường hạnh phúc.
Cảnh tượng này thực sự rất đẹp. Đẹp đến nỗi làm chạnh lòng người.
Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn thật kĩ mặt gương mặt cô gái kia.
Xong xuôi, tôi mới vào phòng bệnh của Minh Trang.
Lúc đến bên giường chị, tôi đặt phần cháo mới mua xuống. Thấy chị đã ăn hết cháo hồi sáng, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Chị hỏi tôi: "Về rồi à?"
Tôi ngồi xuống bên cạnh chị, nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Thấy chị cầm điện thoại, tôi hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
Chị thản nhiên nói: "Xem người ta công kích trang cá nhân."
Tôi nghe vậy sực nhớ ra, bèn giật lấy điện thoại: "Khóa trang cá nhân là được."
Chị thở dài: "Không cần đâu. Chỉ là chị làm liên lụy em rồi."
Không đợi tôi trả lời, chị tươi cười nói tiếp: "Em đưa chị hộp cháo đi, chị đói rồi."
Tôi vội đưa hộp cháo cho chị.
Chị bây giờ trông đỡ hơn hôm qua, chắc là đã suy nghĩ thông suốt rồi. Tôi quan sát chị thật kĩ, để nắm bắt biểu cảm trên gương mặt chị. Nhưng không nhận ra được điểm gì khác thường, chị vẫn cư xử như trước đây.
Có lẽ bắt gặp ánh mắt của tôi, chị cười cười, vừa ăn, vừa hỏi tôi: "Hôm qua bố em điện, em bắt máy à?"
Tôi dời mắt khỏi gương mặt chị, bất lực nói: "Ừm, em bắt máy nhưng vừa nghe giọng em ông ấy đã tắt rồi."
"Bố em hay điện cho chị để hỏi thăm về em."
"Em biết." Im lặng một lúc tôi nói tiếp: "Chị biết không? Không phải là em không muốn gặp ông ấy, mà là em không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ông ấy. Ông ấy đã có gia đình mới, có đứa con trai thông minh hiểu chuyện. Cả em và ông ấy đều cảm thấy có lỗi với đối phương mà tự dằn vặt bản thân mình."
Minh Trang cười như không cười, chị nói: "Những người hiểu chuyện như chúng ta, luôn luôn thiệt thòi."
Lưỡng lự một hồi, tôi cũng quyết định nói: "Chị, chúng ta đến thành phố khác sống đi. Chúng ta cùng mở một tiệm hoa nhỏ, vừa bán hoa, em vừa nhận thiết kế online. Chúng cùng sống một cuộc sống đơn giản. Được không?"
Nụ cười trên gương mặt chị khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Chị khẽ nói: "Ừ."
Nghe vậy, tôi vui vẻ nhìn chị.
Đột nhiên chị gọi tôi: "Vân."
Tôi nhướn mày: "Dạ?"
Chị nói: "Em đi mua cho chị bó hoa chibi đi."
Tôi ngạc nhiên muốn hỏi tại sao. Nhưng chị thúc giục tôi: "Em đi mua nhanh đi không tối. Năm giờ rồi đó. Ở đây ngột ngạt quá, chị muốn có hoa cho thoải mái hơn."
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Vừa đi đến cửa, chị bỗng gọi tôi: "Vân.."
Tôi quay lại thì thấy chị nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn này rất sâu giống như để khắc ghi vậy.
Chị cười rồi nói: "Nhớ là chibi trắng nhé."
Tôi thở phào, vậy mà chị làm tôi hết hồn. Tôi gật đầu rồi rời đi.
Ở tiệm hoa, tôi loay hoay chọn bó hoa chibi tươi nhất.
Tôi ôm bó trong lòng, không nhịn được mà mỉm cười, chị chắc chắn sẽ thích nó.
Mấy ngày nay chị tiều tụy quá nhiều.
Tôi thở dài, chỉ mong sau này, chúng tôi có thể bình an mà sống.
Đứng trước tòa nhà bệnh viện, tôi nhận được điện thoại của Minh Trang.
Tôi liền bắt máy: "Em về đến rồi nè."
Đáp lại tôi là lời nói vô lực: "Vân à.."
Chân tôi dừng lại, tôi cảm thấy khó hiểu, chưa kịp trả lời thì chị nói tiếp: "Chúng ta.. hãy gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé."
Tay tôi xiết chặt bó hoa, trong lòng tràn ngập cảm giác bất an. Tôi đang tính chạy ngay lên phòng bệnh, thì mọi người xung quanh đồng loạt nhìn lên sân thượng mà chỉ chỏ.
Theo phản xạ tôi ngẩng đầu lên nhìn thì giật mình khi phát hiện có người đang đứng trên lan can.
Trong sắc trời gần tối, cô gái dang rộng cánh tay đón lấy làn gió lạnh buốt. Cô gái nhìn hết sức mỏng manh, yếu đuối. Gió làm tóc và làn váy trắng bồng bềnh bay theo.
Cô gái giống như một thiên sứ, dang rộng đôi cánh, từ bỏ trần gian tràn ngập khổ đau để quay về thiên đường hạnh phúc.
Cảnh tượng này thực sự rất đẹp. Đẹp đến nỗi làm chạnh lòng người.
Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn thật kĩ mặt gương mặt cô gái kia.
Chỉnh sửa cuối: