BÀI THƠ VIẾT CHO CHÍNH TÔI (phần 2)
Tôi viết bài thơ để tự nhắc chính tôi
Về những đắng cay đã ghì sâu hạnh phúc
Từ xưa cũ ngày sống trong địa ngục
Của tuổi thơ lấm cát bụi mịt mờ
* * *
Mười sáu tuổi chưa hết sự ngây thơ
Phải ra đời chai sần tay rướm máu
Bàn chân nhỏ lắt lay tìm hạt gạo
Để no lòng vai phải gánh nắng mưa
* * *
Tuổi thơ tôi hứng chịu lắm lọc lừa
Lăn vào đời với ngu ngơ khờ dại
Họ nhìn tôi với cái nhìn ái ngại
Bởi vỏ gai tôi phải lắp trên mình
* * *
Tôi đa nghi không tin tưởng nghĩa tình
Bởi dối gian từng là nơi đã trải
Sự ghét ganh và oán than ngang trái
Mỗi bước chân đều nghiêng ngả úa nhàu
* * *
Mười bảy tuổi ghìm nén lại nỗi đau
Xa quê hương xa mái nhà thân thuộc
Vác hành lý ly hương sầu não nuột
Nuốt lệ lòng cất bước chốn xa xôi
* * *
Ngày qua ngày gánh nặng tấm thân côi
Nơi viễn xứ trông mẹ già chốn cũ
Mười tám tuổi tự thân lo chưa đủ
Một bước thiền để lắng đọng tâm tư
* * *
Đêm nằm khóc nhớ bóng dáng hiền từ
Rồi nức nở cắn chặt răng đau nhói
Mơ ngày mai ánh nắng hồng chói lọi
Bước vươn lên tan xóa những ưu phiền
* * *
Thân làm thuê nghe mắng chửi triền miên
Nào dám khóc chỉ cúi đầu cam chịu
Hứa với lòng không thể nào yểu điệu
Phải vững tâm chờ hạnh phúc sẽ về..
* * *
Bạch Cẩn Huyền
Về những đắng cay đã ghì sâu hạnh phúc
Từ xưa cũ ngày sống trong địa ngục
Của tuổi thơ lấm cát bụi mịt mờ
* * *
Mười sáu tuổi chưa hết sự ngây thơ
Phải ra đời chai sần tay rướm máu
Bàn chân nhỏ lắt lay tìm hạt gạo
Để no lòng vai phải gánh nắng mưa
* * *
Tuổi thơ tôi hứng chịu lắm lọc lừa
Lăn vào đời với ngu ngơ khờ dại
Họ nhìn tôi với cái nhìn ái ngại
Bởi vỏ gai tôi phải lắp trên mình
* * *
Tôi đa nghi không tin tưởng nghĩa tình
Bởi dối gian từng là nơi đã trải
Sự ghét ganh và oán than ngang trái
Mỗi bước chân đều nghiêng ngả úa nhàu
* * *
Mười bảy tuổi ghìm nén lại nỗi đau
Xa quê hương xa mái nhà thân thuộc
Vác hành lý ly hương sầu não nuột
Nuốt lệ lòng cất bước chốn xa xôi
* * *
Ngày qua ngày gánh nặng tấm thân côi
Nơi viễn xứ trông mẹ già chốn cũ
Mười tám tuổi tự thân lo chưa đủ
Một bước thiền để lắng đọng tâm tư
* * *
Đêm nằm khóc nhớ bóng dáng hiền từ
Rồi nức nở cắn chặt răng đau nhói
Mơ ngày mai ánh nắng hồng chói lọi
Bước vươn lên tan xóa những ưu phiền
* * *
Thân làm thuê nghe mắng chửi triền miên
Nào dám khóc chỉ cúi đầu cam chịu
Hứa với lòng không thể nào yểu điệu
Phải vững tâm chờ hạnh phúc sẽ về..
* * *
Bạch Cẩn Huyền