Chương 10: Hoa và đất (9)
"Nếu vậy chúng ta có cần.. Ồ, từ từ. Người nông dân đưa ra câu trả lời chính là mộng chủ đúng không?"
Sau mấy lần tiếp xúc với nhóm người kia, Siad nhận ra rằng họ chỉ lặp đi lặp lại vài câu nói với nội dung tương tự nhau. Chỉ khi nào cậu và Alex tác động vào thì họ mới nói theo các cậu, nhưng được một lúc thì họ lại lặp lại vài câu ban đầu. Tựa như NPC được lập trình sẵn vậy.
Việc cậu cần làm là phải tìm ra "người chơi". Chỉ có "người chơi" mới có tư duy của mình, mới có thể thốt ra những lời nói nằm ngoài "lập trình".
Siad đã nắm được vấn đề nên Alex cũng không cần nói nhiều nữa. Anh chỉ gật đầu đồng ý rồi lại hòa mình vào đám người đang cãi nhau kia. Siad thấy thế cũng làm theo anh, bắt đầu kích động đám đông tra hỏi.
"Rốt cuộc là tại sao mấy người lại không bán hoa cho chúng tôi?"
"Cả đất nữa, chúng tôi muốn mua đất, bán đất cho chúng tôi."
"Giải thích đi! Tại sao không bán cho chúng tôi?"
"Đúng vậy! Giải thích đi!"
"Giải thích đi! Tại sao!"
* * *
Trận cãi vã này còn lớn hơn hai trận trước đó. Lúc nhóm người áo đen và trắng bị nhắm vào thì họ còn có thể biện giải. Dù sao họ cũng chỉ cần cố gắng giải thích rằng việc mua đồ của họ là cần thiết và không ảnh hưởng đến ai. Điều này vẫn nằm trong "lập trình", họ chỉ cần nói đi nói lại là được rồi.
Nhưng đến khi những người nông dân bị làm khó thì họ lại không trả lời được. Vì chính mộng chủ còn không biết câu trả lời. Họ chỉ có thể lặp lại mãi "không bán, không bán" mà không thể đưa ra được câu trả lời thuyết phục.
Siad và Alex đứng trong đám người quan sát từng người nông dân một, cố gắng tìm người khả nghi. Bây giờ, trên mặt những người nông dân đầy vẻ rối rắm và bực bội. Đó là biểu hiện rõ nhất do tâm tình giao động của mộng chủ.
Cuối cùng, dựa vào mộng thức của mình, Alex thành công tìm ra được tia giao động ý thức cực kì vững vàng. Tia giao động đó xuất phát từ một người đứng tách biệt hẳn so với mọi người, cách Siad khoảng bảy mét theo hướng ba giờ. Cùng lúc đó, người đó cũng lên tiếng:
"Không phải chúng tôi không muốn bán, mà là không bán được."
Câu từ khác lạ khiến cho mọi người xung quanh im bặt. Siad không cần đợi Alex ra hiệu mà chạy thẳng đến sau lưng của mộng chủ.
Lần này cậu cầm vững kiếm trong tay, không chút do dự mà chém xuống.
"Không bán được, vì trong hoa có đất trong đất có hoa."
Vừa dứt lời, thanh kiếm liền xuyên qua người mộng chủ. Mộng chủ dần dần mờ ảo rồi tan biến, mọi thứ xung quanh cũng dần biến mất, bắt đầu từ những người ở xung quanh, rồi đến ngọn đồi đầy hoa bồ công anh vàng kim rực rỡ. Khung cảnh giống như bức tranh rực rỡ được vẽ trên tấm bảng đen, sau cùng bị bôi xóa hết vậy.
Siad nhận ra cảnh tượng này y chang lúc cậu thoát ra khỏi giấc mộng của mình. Việc này chứng tỏ thế giới riêng đã được phá giải và một người nào đó vừa mới thức dậy từ trong giấc mơ của mình, đón chào một ngày mới.
Khi khung cảnh xung quanh hoàn toàn biến mất, Siad phát hiện mình và Alex đang đứng giữa sân căn nhà cấp bốn đó. Thanh kiếm Nàng của cậu đã biến mất từ lúc thế giới riêng sụp đổ và giờ cậu cũng muốn sụp đổ luôn rồi. Siad cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, trong đầu như có bầy ong đang kêu loạn. Mộng thể của cậu cũng không ổn định cho lắm, mờ mờ ảo ảo giống như chuẩn bị biến mất vậy. Siad khó khăn chống đầu, ngồi bệt xuống dưới đất.
Alex thấy cậu như vậy thì giật mình, cũng không đỡ cậu mà rốt rít giục cậu thức dậy.
"Cậu có sao không Siad? Tình trạng này của cậu ra do cùng mộng thức quá sức gây ra. Lý ra không nên xuất hiện tình trạng này. Có phải cậu dùng hết sức mạnh nhưng chém không sâu không? Tội gì chứ! Làm vậy sẽ khiến mộng thức bộc phát mà không có mục tiêu. Cậu thì mệt rũ rượi, còn mộng chủ thì vẫn nhớ đến giấc mơ này trong khoảng thời gian nhất định. Coi như là tiền mất tật mang. Mà cậu cũng thức dậy đi, cũng sắp đến giờ rồi. Dậy rồi thì sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Công việc đêm nay thì để tôi báo cáo với Boss cho. Cậu yên tâm nhé."
Những điều Alex nói Siad nghe câu được câu không, nhưng cậu cũng biết rằng mình nên tỉnh lại. Thế là cậu thả lỏng cơ thể, giống như đi ngủ, và rồi thức dậy ở thế giới hiện tại.
* * *
Còn một chút nữa là kim đồng hồ điểm sáu giờ, Trần Vũ đột ngột mở mắt, sau đó là tiếng chuông báo thức kêu vang. Cậu với tay tắt chuông báo thức, nhìn chằm chằm ván giường tầng trên, tự hỏi xem đây là đâu và mình là ai.
À, phải rồi, mình là Trần Vũ, bí danh Siad, người vừa mới thành công phá giải thế giới riêng đầu tiên trong kiếp sống mộng sĩ.
Thật đáng để ăn mừng!
Dù vậy, cơn đau đầu giống như một ảo giác xa xôi vừa rời khỏi cậu, khiến cậu cảm thấy uể oải, không muốn nhúc nhích.
"A, cậu dậy rồi hả Vũ? Mới đó đã sáu giờ sáng rồi á? Chết thật! Thôi tớ đi ngủ đây, chiều tớ còn có tiết nữa."
Trần Vũ qua sang phía phát ra tiếng nói, cậu bạn ở giường đối diện sau khi lầm bầm vài câu thì nhanh chóng tắt máy tính rồi chìm vào giấc ngủ. Cậu ta vừa chơi game xuyên đêm.
Trần Vũ nằm một hồi rồi cũng ngồi dậy, đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Nước lạnh làm cho cậu tỉnh táo hơn một chút, cậu mình mình trong gương. Thật ra tinh thần của cậu rất no đủ, thần thái sáng láng, cơ thể khỏe mạnh, cả người phát ra dấu hiệu của sinh viên năm tốt, ăn ngon ngủ khỏe. Chỉ là dư âm của cơn đau đầu khiến cậu cảm thấy lỗi giác rằng mình rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi mà thôi.
Lúc xách cặp chuẩn bị ra khỏi kí túc xá, Trần Vũ đột nhiên liếc nhìn cậu bạn cùng phòng vừa mới ngủ kia, tự hỏi không biết cậu ta đang mơ thấy gì, thế giới riêng của cậu ta có kì diệu như thế giới riêng mà cậu vừa trải qua hay không. Nghĩ một hồi cũng chẳng tìm ra được gì, chuyện này cũng không liên quan đến cậu, để cho mấy mộng sĩ cũng thuộc dân cú đêm quan tâm là được rồi. Vì vậy Trần Vũ mặc kệ cậu bạn cùng phòng, đi học.
Sau mấy lần tiếp xúc với nhóm người kia, Siad nhận ra rằng họ chỉ lặp đi lặp lại vài câu nói với nội dung tương tự nhau. Chỉ khi nào cậu và Alex tác động vào thì họ mới nói theo các cậu, nhưng được một lúc thì họ lại lặp lại vài câu ban đầu. Tựa như NPC được lập trình sẵn vậy.
Việc cậu cần làm là phải tìm ra "người chơi". Chỉ có "người chơi" mới có tư duy của mình, mới có thể thốt ra những lời nói nằm ngoài "lập trình".
Siad đã nắm được vấn đề nên Alex cũng không cần nói nhiều nữa. Anh chỉ gật đầu đồng ý rồi lại hòa mình vào đám người đang cãi nhau kia. Siad thấy thế cũng làm theo anh, bắt đầu kích động đám đông tra hỏi.
"Rốt cuộc là tại sao mấy người lại không bán hoa cho chúng tôi?"
"Cả đất nữa, chúng tôi muốn mua đất, bán đất cho chúng tôi."
"Giải thích đi! Tại sao không bán cho chúng tôi?"
"Đúng vậy! Giải thích đi!"
"Giải thích đi! Tại sao!"
* * *
Trận cãi vã này còn lớn hơn hai trận trước đó. Lúc nhóm người áo đen và trắng bị nhắm vào thì họ còn có thể biện giải. Dù sao họ cũng chỉ cần cố gắng giải thích rằng việc mua đồ của họ là cần thiết và không ảnh hưởng đến ai. Điều này vẫn nằm trong "lập trình", họ chỉ cần nói đi nói lại là được rồi.
Nhưng đến khi những người nông dân bị làm khó thì họ lại không trả lời được. Vì chính mộng chủ còn không biết câu trả lời. Họ chỉ có thể lặp lại mãi "không bán, không bán" mà không thể đưa ra được câu trả lời thuyết phục.
Siad và Alex đứng trong đám người quan sát từng người nông dân một, cố gắng tìm người khả nghi. Bây giờ, trên mặt những người nông dân đầy vẻ rối rắm và bực bội. Đó là biểu hiện rõ nhất do tâm tình giao động của mộng chủ.
Cuối cùng, dựa vào mộng thức của mình, Alex thành công tìm ra được tia giao động ý thức cực kì vững vàng. Tia giao động đó xuất phát từ một người đứng tách biệt hẳn so với mọi người, cách Siad khoảng bảy mét theo hướng ba giờ. Cùng lúc đó, người đó cũng lên tiếng:
"Không phải chúng tôi không muốn bán, mà là không bán được."
Câu từ khác lạ khiến cho mọi người xung quanh im bặt. Siad không cần đợi Alex ra hiệu mà chạy thẳng đến sau lưng của mộng chủ.
Lần này cậu cầm vững kiếm trong tay, không chút do dự mà chém xuống.
"Không bán được, vì trong hoa có đất trong đất có hoa."
Vừa dứt lời, thanh kiếm liền xuyên qua người mộng chủ. Mộng chủ dần dần mờ ảo rồi tan biến, mọi thứ xung quanh cũng dần biến mất, bắt đầu từ những người ở xung quanh, rồi đến ngọn đồi đầy hoa bồ công anh vàng kim rực rỡ. Khung cảnh giống như bức tranh rực rỡ được vẽ trên tấm bảng đen, sau cùng bị bôi xóa hết vậy.
Siad nhận ra cảnh tượng này y chang lúc cậu thoát ra khỏi giấc mộng của mình. Việc này chứng tỏ thế giới riêng đã được phá giải và một người nào đó vừa mới thức dậy từ trong giấc mơ của mình, đón chào một ngày mới.
Khi khung cảnh xung quanh hoàn toàn biến mất, Siad phát hiện mình và Alex đang đứng giữa sân căn nhà cấp bốn đó. Thanh kiếm Nàng của cậu đã biến mất từ lúc thế giới riêng sụp đổ và giờ cậu cũng muốn sụp đổ luôn rồi. Siad cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, trong đầu như có bầy ong đang kêu loạn. Mộng thể của cậu cũng không ổn định cho lắm, mờ mờ ảo ảo giống như chuẩn bị biến mất vậy. Siad khó khăn chống đầu, ngồi bệt xuống dưới đất.
Alex thấy cậu như vậy thì giật mình, cũng không đỡ cậu mà rốt rít giục cậu thức dậy.
"Cậu có sao không Siad? Tình trạng này của cậu ra do cùng mộng thức quá sức gây ra. Lý ra không nên xuất hiện tình trạng này. Có phải cậu dùng hết sức mạnh nhưng chém không sâu không? Tội gì chứ! Làm vậy sẽ khiến mộng thức bộc phát mà không có mục tiêu. Cậu thì mệt rũ rượi, còn mộng chủ thì vẫn nhớ đến giấc mơ này trong khoảng thời gian nhất định. Coi như là tiền mất tật mang. Mà cậu cũng thức dậy đi, cũng sắp đến giờ rồi. Dậy rồi thì sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Công việc đêm nay thì để tôi báo cáo với Boss cho. Cậu yên tâm nhé."
Những điều Alex nói Siad nghe câu được câu không, nhưng cậu cũng biết rằng mình nên tỉnh lại. Thế là cậu thả lỏng cơ thể, giống như đi ngủ, và rồi thức dậy ở thế giới hiện tại.
* * *
Còn một chút nữa là kim đồng hồ điểm sáu giờ, Trần Vũ đột ngột mở mắt, sau đó là tiếng chuông báo thức kêu vang. Cậu với tay tắt chuông báo thức, nhìn chằm chằm ván giường tầng trên, tự hỏi xem đây là đâu và mình là ai.
À, phải rồi, mình là Trần Vũ, bí danh Siad, người vừa mới thành công phá giải thế giới riêng đầu tiên trong kiếp sống mộng sĩ.
Thật đáng để ăn mừng!
Dù vậy, cơn đau đầu giống như một ảo giác xa xôi vừa rời khỏi cậu, khiến cậu cảm thấy uể oải, không muốn nhúc nhích.
"A, cậu dậy rồi hả Vũ? Mới đó đã sáu giờ sáng rồi á? Chết thật! Thôi tớ đi ngủ đây, chiều tớ còn có tiết nữa."
Trần Vũ qua sang phía phát ra tiếng nói, cậu bạn ở giường đối diện sau khi lầm bầm vài câu thì nhanh chóng tắt máy tính rồi chìm vào giấc ngủ. Cậu ta vừa chơi game xuyên đêm.
Trần Vũ nằm một hồi rồi cũng ngồi dậy, đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Nước lạnh làm cho cậu tỉnh táo hơn một chút, cậu mình mình trong gương. Thật ra tinh thần của cậu rất no đủ, thần thái sáng láng, cơ thể khỏe mạnh, cả người phát ra dấu hiệu của sinh viên năm tốt, ăn ngon ngủ khỏe. Chỉ là dư âm của cơn đau đầu khiến cậu cảm thấy lỗi giác rằng mình rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi mà thôi.
Lúc xách cặp chuẩn bị ra khỏi kí túc xá, Trần Vũ đột nhiên liếc nhìn cậu bạn cùng phòng vừa mới ngủ kia, tự hỏi không biết cậu ta đang mơ thấy gì, thế giới riêng của cậu ta có kì diệu như thế giới riêng mà cậu vừa trải qua hay không. Nghĩ một hồi cũng chẳng tìm ra được gì, chuyện này cũng không liên quan đến cậu, để cho mấy mộng sĩ cũng thuộc dân cú đêm quan tâm là được rồi. Vì vậy Trần Vũ mặc kệ cậu bạn cùng phòng, đi học.
Chỉnh sửa cuối: