

MÔNG LUNG..
NTLA

Người ta bảo em cứ đợi
Nhưng không nói đến bao giờ
Mùa Đông tàn, qua Mùa Hạ?
Chơ vơ vẫn là chơ vơ.
Em vốn dĩ luôn rành mạch
Lửng lơ ghét nhất trên đời
Chỉ kiên nhẫn khi chắc chắn
Biết đợi chờ hữu hạn thôi.
Nếu mà bên em mệt quá
Lo toan tứ phía bủa vây
Loay hoay giữa hai dòng nước
Thà từ đầu theo gió bay.
Lòng ngổn ngang bao suy nghĩ
Mình chọn con đường mình đi
Dở, hay hay dù hay, dở
Đã yêu còn đắn đo gì?