Chương IX: Có những điều đã âm thầm thay đổi
Lại một năm họ nữa sắp quá, cô và cậu chuẩn bị bước sang năm cuối cùng của thời học sinh, đã hai năm bên nhau tình cảm của cô đối với ngày càng sâu sắc, không biết đã bao nhiêu lằn cô mơ về một kết thúc hạnh phúc cho cả hai, thậm chí cô còn nghĩ tới sẽ cầu hôn cậu vào ngày 29/2 của nhiều năm sau đúng là ngược đời như thế đấy, ý tưởng nảy ra khi cô đọc được một bài báo về ngày 29/2 - ngày quốc tế nữ cầu hôn nam, nếu đã có ngày như vậy thì cô sẽ làm cho cậu bất ngờ vào ngày ấy đó là những suy nghĩ cảu cô, mọi thứ về tương lai của cô luôn hoạch định sẽ có cậu bên cạnh và có lẽ trong những ngày tháng hạnh phúc ấy cậu cũng nghĩ như vậy.
Cô không giống như bạn học cùng trăng lứa năng nổ, ồn ào mà ở cô dường như có một sư chín chắn hơn so với tuổi có lẽ cũng vì thế mà tình yêu của cô cũng vậy, nó cũng lặng lẽ như chính con người cô. Không giống như cô cậu luôn thể hiện tình yêu của mình một cách lãng mạn nhất đó cũng là lí do mà đám Nga luôn ghen tị với cô, từ dòng trại thái yêu thương cậu dành đến cô trên mạng xã hội, những cánh hoa vào những ngày đến những món quà nhỏ đầy bất ngờ từng cử chỉ hay lời nói của cậu dành cho cô đến người ngoài cũng phải cảm thấy tình yêu của họ là một tình yêu lí tưởng. Chính cô cũng cảm thấy như vậy và cô luôn chắc chắn rằng cậu sẽ là người đồng hành cùng mình trong cả cuộc đời, hiện tại là người yêu sau này sẽ là chồng là cha của con mình, có lẽ đấy là mơ mộng chung của mọi cô gái khi yêu thật lòng. Chỉ đơn giản là cùng người mình yêu bình bình đạm đạm trải qua từng mốc thời gian trong cuộc đời này.
Có lẽ vì niềm tin như vậy mà cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào người mình yêu, suốt hai năm qua cô chưa từng truy hỏi cậu về điều gì, cậu đi đâu với ai cô thường không chủ động hỏi vì cô biết cậu sẽ luôn báo cho mình trước những lúc như thế cô cũng chỉ cười bảo cậu đi chơi vui vẻ và đợi cậu về, có những lúc cậu về muộn cả hai chỉ kịp nói với nhau tiếng chúc ngủ ngon là cô cũng đã hạnh phúc rồi. Giữa hai người tồn tại sự ăn ý luôn tôn trọng không gian cá nhân của đối phương, tình yêu của cả hai vẫn luôn ngọt ngào như ngày mới yêu trong suốt hai năm.
Cho đến năm thứ 3, vì việc học bận rộn thời gian cậu dành cho cô ít hẳn vẫn là những dòng tin nhắn quen thuộc những dường như nó đã không còn ngọt ngào như xưa tình yêu ấy đã không còn đủ nhiệt huyết nữa mà như đã trở thành một thói quen của cả hai. Cô cũng không quá để ý phần vì cảm thấy có lẽ tình yêu nào cũng sẽ vậy đến một khoảng thời gian nhất định khi tình yêu đủ chín chắn đều sẽ không còn nồng nhiệt như xưa dẫu sao cô và cậu vẫn yêu đối phương là được hoặc có lẽ cô đã quá tin tưởng vào cậu sẽ luôn yêu mình hay nói cách khác cô đã đánh giá cao tình yêu này. Sự nồng nhiệt của tình yêu trở nên mờ nhạt thay vào đó là những mâu thuẫn nhỏ nhặt việc cả hai giận dỗi trở nên thường xuyên hơn mới đầu cậu sẽ là người luôn dỗ dành cô trước nhưng dần dần cô cảm nhận được sẽ thay đổi của cậu có lẽ trong thâm tâm cô cảm nhận được điều gì đó chỉ là nó chưa đủ để lung lay niềm tin của cô vào đoạn tình cảm này.
Thời gian vẫn cử trôi thấm thoắt đã và đông, cùng chỉ còn khoảng nửa năm nữa là thi đại học, lượng bài tập cùng với số lượng kiến thức ôn thi khiến cô trở nên bận rộn hơn, trái lại cậu lại tương đối an nhàn vì dự định sau khi tốt nghiệp cậu sẽ đi du học, biết được chuyện này cô vẫn luôn ủng hộ và quyết tâm sẽ đợi cậu trở về lời hừa 5 năm năm sau cô dành cậu như một sự đảm bảo chắc chắn.
* * *
"- Anh đi du học bao lâu?
- Chắc tầm 5 năm
- Em đợi anh về
- Hay trước khi anh đi mình chia tay nhé
- Tại sao?
- Anh sợ em cô đơn
- Không sao em đợi anh nhớ anh sẽ ngắm ảnh anh, mình sẽ gọi điện mỗi ngày em sẽ không cô đơn
* * *
- Hãy để em đợi anh đừng nói chia tay em buồn đấy"
* * *
Trong khoảng thời gian này cả hai cũng không dành quá nhiều thời gian cho nhau, cậu thì thường xuyên đi chơi với đám bạn cùng lớp còn cô thì bận rộn với đám đề chồng chất. Thỉnh thoảng khi lớp co học bổ túc trái buổi học gần lớp cậu cô mới có dịp nhìn thấy cậu vì lớp cô học bổ túc gần thư viện mà cậu cùng đám bạn lại hay tụ tập ở đó, dù sao thư viện trường cũng chỉ là nơi chứa sách bình thường nên chẳng ai vào đó đọc sách cả nên học sinh hay ở đó chơi. Nhưng mỗi lần cô chủ động ra chỗ cậu luôn bảo cô về lớp học nhanh không đám bạn cậu trêu, dù sao cô cũng không thân với đám đó lắm lâu dần cô cũng không tìm cậu nữa mà sẽ ở lại trong lớp. Kết thúc kì thi học khì một cô cùng Vân và Linh đi chơi với nhau cũng đã lâu ba đứa không thư giãn, kết quả kì thi tương đối ổn khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, ba đứa quyết định về nhà Linh chơi, đang ngồi nói chuyện về trường học về bạn bè về đám con trai đang rôm rả thì Linh ngập ngừng hỏi:
- Mày với thằng Nam dạo này thế nào?
- Bọn tao vẫn thế
Cô cười trả lời mà không nhận thấy sự khác thường của bạn
- Bọn con trai lớp tao dạo này thích một con bé khối dưới mày về hỏi Nam xem
- Hỏi cái gì chứ?
- Mày cứ về hỏi nó xem con bé FB là XX ý
- Haha tao tin tưởng Nam lắm
- Mày cứ nghe tao đi
Thấy Linh như vậy cô chỉ cười cho qua sao cô lại nghi ngờ cậu được chứ cậu yêu cô mà, nhưng cô vẫn định sẽ hỏi thử cậu dù sao dạo này hai đứa cũng ít quan tâm nhau quá cậu cũng không thèm hỏi han cô luôn nhân cơ hội này trêu hắn tí cũng vui^^. Nghĩ như thế tối đó khi hai người nói chuyện với nhau.
Cô không giống như bạn học cùng trăng lứa năng nổ, ồn ào mà ở cô dường như có một sư chín chắn hơn so với tuổi có lẽ cũng vì thế mà tình yêu của cô cũng vậy, nó cũng lặng lẽ như chính con người cô. Không giống như cô cậu luôn thể hiện tình yêu của mình một cách lãng mạn nhất đó cũng là lí do mà đám Nga luôn ghen tị với cô, từ dòng trại thái yêu thương cậu dành đến cô trên mạng xã hội, những cánh hoa vào những ngày đến những món quà nhỏ đầy bất ngờ từng cử chỉ hay lời nói của cậu dành cho cô đến người ngoài cũng phải cảm thấy tình yêu của họ là một tình yêu lí tưởng. Chính cô cũng cảm thấy như vậy và cô luôn chắc chắn rằng cậu sẽ là người đồng hành cùng mình trong cả cuộc đời, hiện tại là người yêu sau này sẽ là chồng là cha của con mình, có lẽ đấy là mơ mộng chung của mọi cô gái khi yêu thật lòng. Chỉ đơn giản là cùng người mình yêu bình bình đạm đạm trải qua từng mốc thời gian trong cuộc đời này.
Có lẽ vì niềm tin như vậy mà cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào người mình yêu, suốt hai năm qua cô chưa từng truy hỏi cậu về điều gì, cậu đi đâu với ai cô thường không chủ động hỏi vì cô biết cậu sẽ luôn báo cho mình trước những lúc như thế cô cũng chỉ cười bảo cậu đi chơi vui vẻ và đợi cậu về, có những lúc cậu về muộn cả hai chỉ kịp nói với nhau tiếng chúc ngủ ngon là cô cũng đã hạnh phúc rồi. Giữa hai người tồn tại sự ăn ý luôn tôn trọng không gian cá nhân của đối phương, tình yêu của cả hai vẫn luôn ngọt ngào như ngày mới yêu trong suốt hai năm.
Cho đến năm thứ 3, vì việc học bận rộn thời gian cậu dành cho cô ít hẳn vẫn là những dòng tin nhắn quen thuộc những dường như nó đã không còn ngọt ngào như xưa tình yêu ấy đã không còn đủ nhiệt huyết nữa mà như đã trở thành một thói quen của cả hai. Cô cũng không quá để ý phần vì cảm thấy có lẽ tình yêu nào cũng sẽ vậy đến một khoảng thời gian nhất định khi tình yêu đủ chín chắn đều sẽ không còn nồng nhiệt như xưa dẫu sao cô và cậu vẫn yêu đối phương là được hoặc có lẽ cô đã quá tin tưởng vào cậu sẽ luôn yêu mình hay nói cách khác cô đã đánh giá cao tình yêu này. Sự nồng nhiệt của tình yêu trở nên mờ nhạt thay vào đó là những mâu thuẫn nhỏ nhặt việc cả hai giận dỗi trở nên thường xuyên hơn mới đầu cậu sẽ là người luôn dỗ dành cô trước nhưng dần dần cô cảm nhận được sẽ thay đổi của cậu có lẽ trong thâm tâm cô cảm nhận được điều gì đó chỉ là nó chưa đủ để lung lay niềm tin của cô vào đoạn tình cảm này.
Thời gian vẫn cử trôi thấm thoắt đã và đông, cùng chỉ còn khoảng nửa năm nữa là thi đại học, lượng bài tập cùng với số lượng kiến thức ôn thi khiến cô trở nên bận rộn hơn, trái lại cậu lại tương đối an nhàn vì dự định sau khi tốt nghiệp cậu sẽ đi du học, biết được chuyện này cô vẫn luôn ủng hộ và quyết tâm sẽ đợi cậu trở về lời hừa 5 năm năm sau cô dành cậu như một sự đảm bảo chắc chắn.
* * *
"- Anh đi du học bao lâu?
- Chắc tầm 5 năm
- Em đợi anh về
- Hay trước khi anh đi mình chia tay nhé
- Tại sao?
- Anh sợ em cô đơn
- Không sao em đợi anh nhớ anh sẽ ngắm ảnh anh, mình sẽ gọi điện mỗi ngày em sẽ không cô đơn
* * *
- Hãy để em đợi anh đừng nói chia tay em buồn đấy"
* * *
Trong khoảng thời gian này cả hai cũng không dành quá nhiều thời gian cho nhau, cậu thì thường xuyên đi chơi với đám bạn cùng lớp còn cô thì bận rộn với đám đề chồng chất. Thỉnh thoảng khi lớp co học bổ túc trái buổi học gần lớp cậu cô mới có dịp nhìn thấy cậu vì lớp cô học bổ túc gần thư viện mà cậu cùng đám bạn lại hay tụ tập ở đó, dù sao thư viện trường cũng chỉ là nơi chứa sách bình thường nên chẳng ai vào đó đọc sách cả nên học sinh hay ở đó chơi. Nhưng mỗi lần cô chủ động ra chỗ cậu luôn bảo cô về lớp học nhanh không đám bạn cậu trêu, dù sao cô cũng không thân với đám đó lắm lâu dần cô cũng không tìm cậu nữa mà sẽ ở lại trong lớp. Kết thúc kì thi học khì một cô cùng Vân và Linh đi chơi với nhau cũng đã lâu ba đứa không thư giãn, kết quả kì thi tương đối ổn khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, ba đứa quyết định về nhà Linh chơi, đang ngồi nói chuyện về trường học về bạn bè về đám con trai đang rôm rả thì Linh ngập ngừng hỏi:
- Mày với thằng Nam dạo này thế nào?
- Bọn tao vẫn thế
Cô cười trả lời mà không nhận thấy sự khác thường của bạn
- Bọn con trai lớp tao dạo này thích một con bé khối dưới mày về hỏi Nam xem
- Hỏi cái gì chứ?
- Mày cứ về hỏi nó xem con bé FB là XX ý
- Haha tao tin tưởng Nam lắm
- Mày cứ nghe tao đi
Thấy Linh như vậy cô chỉ cười cho qua sao cô lại nghi ngờ cậu được chứ cậu yêu cô mà, nhưng cô vẫn định sẽ hỏi thử cậu dù sao dạo này hai đứa cũng ít quan tâm nhau quá cậu cũng không thèm hỏi han cô luôn nhân cơ hội này trêu hắn tí cũng vui^^. Nghĩ như thế tối đó khi hai người nói chuyện với nhau.
Chỉnh sửa cuối: