Tiểu Thuyết Mợ Mai - Hoài Thu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoaithu1411, 17 Tháng năm 2023.

  1. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Mợ Mai

    [​IMG]


    Tác giả: Hoài Thu

    Thể loại : lãng mạn, tình cảm, sủng, ngọt, yêu sâu sắc, HE

    Tình trạng: Đang viết

    Giới thiệu:

    Đây chỉ là những mẩu truyện vặt vãnh về tình yêu giữa cậu Quốc và mợ Mai.

    Em không muốn chỉ em là người yêu cậu,

    Em còn muốn cậu phải là người yêu em.

    * * *

    Cốt truyện xoay quanh mối tình vô cùng lãng mạn của hai nhân vật đó là Mai và cậu Quốc.

    Vì một số lí do cho nên Mai - cô gái con nhà nghèo phải gả cho cậu Quốc - người đàn ông giàu có, lịch thiệp, đào hoa và vô cùng tài giỏi.

    Tưởng chừng như hai người vốn chẳng xứng đôi vừa lứa, bởi người đàn ông giỏi giang như cậu Quốc lẽ ra phải lấy một cô gái thông thạo cầm, kì, thi, họa, có thể giúp đỡ cậu mọi việc từ đối nội cho đến đối ngoại.

    Nào ngờ, người cậu chọn để nắm tay đi cùng mình đến cuối đời lại là Mai, cô gái chẳng có điểm gì đặc biệt, vừa không cao sang quý phái, lại vừa ngây thơ đến mức buồn cười.

    Có lẽ Mai cũng biết rõ điều đó, cho nên cô luôn cố gắng đẩy chồng mình ra xa khỏi bản thân, và lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự chia li.

    Nhưng Mai mãi mãi sẽ không bao giờ biết rằng, để rước được cô về làm vợ, cậu Quốc đã phải vất vả bày mưu tính kế đến nhường nào.

    Và tất nhiên, quá trình để Mai nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu Quốc cũng gập ghềnh, khuýc khuỷu vô cùng. Khó khăn là thế, cho nên một khi đã yêu, đã thương nhau rồi, họ hi sinh tất cả vì nhau, họ quấn quýt lấy nhau bằng một trái tim nồng cháy, chân thành..
     
  2. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Mợ Mai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ ngày Mai gả cho cậu Quốc đến hôm nay đã vừa tròn một tháng rồi. Người chồng danh chính ngôn thuận của Mai trong suốt những ngày cô gả đến lại thường không thấy mặt mũi đâu, đi biền biệt buôn bán cái gì đó mà cô không biết.

    Sáng nay, Mai ra chợ mua được một cân khoai mật rất ngon, định bụng vào bếp luộc ăn lúc vẫn còn nóng thì đúng là chả còn gì bằng.

    Mai tay xách cái túi vải đựng khoai, tay cầm bó hoa ly trắng tỏa mùi thơm nồng nàn bước vào bếp.

    - Thế cậu Quốc vẫn còn chưa về nhà à? Lẽ ra cậu phải về từ hôm qua rồi chứ?

    - Mợ Mai có biết không? Con Tủn ở nhà bên kia bảo tao là hôm qua nó đi lên tỉnh với cô Thương, nó gặp cậu Quốc đang đi cùng cô Cẩm Anh đấy!

    - Nếu mà như thế thật thì tội, chúng mày nhỉ?

    Mai đặt cái túi đánh phịch một tiếng xuống nền nhà, nhẹ nhàng nói với cái Hoa:

    - Hoa vào lấy cho mợ cái bình ra đây, nhanh lên để lâu hoa ly nó mất thơm ra, hoa ly đẹp như này mà hỏng thì phí.

    Mấy đứa người làm giật mình vội tản ra hết đứa nào làm việc của đứa đấy. Cái Hương thì bảo với mợ cho nó đi ra ngoài tưới khóm Hồng trước nhà, lâu lắm ông trời không cho mưa xuống rồi. Mai cũng giả vờ không để ý gật gật đầu.

    Chúng nó cứ tưởng Mai ngu lắm ấy, mà kể ra Mai cũng ngu thật. Chẳng hiểu sao tự nhiên đâm đầu vào nhà cậu Quốc, cậu nổi tiếng đào hoa nhất nhì tỉnh mà cô cứ vờ như không quan tâm, chăm chỉ làm một người vợ hiền đảm đang.

    Thật ra lúc đầu Mai cũng không muốn lấy cậu đâu, cái tiếng của cậu xấu thế có cho cô cũng chẳng thèm. Không phải vì nhà còn mang ơn cậu, thằng em cô thanh niên chơi bời mắc nạn nên được cậu cứu, cô có mà thèm vào.

    Đang mải cắm lọ hoa ly trắng thì cái Hương đang tưới cây ngoài ngõ hét ầm lên:

    - A! Mợ ơi cậu về, cậu Quốc về nè mợ Mai ơi!

    Mai vội vàng cắm cho xong cái bình hoa rồi khệ nệ bưng lên nhà để ở trên bàn gỗ lim nhỏ nhỏ. Cô cũng chẳng thèm ra đón cậu, về thì về không về thì thôi ai mà thèm nhớ thèm mong, cứ về xong vứt tiền đấy, rồi muốn đi đâu thì đi.

    Nhưng nói thì nói thế thôi, Mai vẫn phải làm cho trọn cái đạo vợ chồng, không được khiến bố mẹ ở quê xấu hổ, mang tiếng gia đình Mai ra.

    Cậu Quốc có dáng người rất cao, Mai phải công nhận là cậu đẹp trai thật, cái vẻ đẹp mà bất kì cô nào nhìn thấy cũng chỉ muốn dính lên người cậu, nhưng ai ngờ đâu cái vẻ ngoài ấy cũng chỉ để cậu lừa tình, đúng là chỉ được cái mã.

    - Nhìn gì đấy? Chồng về mà không ra đây thơm chồng một cái à?

    - Cậu hâm à? Cậu muốn thơm ai thì thơm chứ tôi xin kiếu.

    Mai lườm cậu Quốc một cái, hình như cậu hôm nay hơi mệt, cái mặt nom hơi nhợt nhạt. Ừ hôm qua đi chơi với gái cho lắm vào về nhà lại chẳng mệt người ra. Mai bước qua chỗ cậu định đi pha cốc nước đường để cậu uống cho khoẻ người, lúc đến gần thì cậu Quốc đột ngột kéo Mai vào lòng. Mai giật nảy cả mình giãy giụa định chạy ra.

    - Mai ngồi yên cho anh ôm một chút thôi, anh nhớ Mai lắm, lâu không gặp Mai không nhớ anh chút nào à?

    - Cậu nhớ Mai nào chứ làm gì phải Mai này, tôi với cậu như nào cậu còn không biết à.

    Cậu Quốc nghe thế hơi ngạc nhiên, bàn tay ôm chặt eo mai cứng ngắc dần buông lỏng, mặt cậu tự nhiên nghiêm nghị hơn bình thường, hình như cậu giận.

    - Mai lại nghe ai nói gì à? Sao lại hỗn với chồng như thế?

    - Chẳng ai nói gì với tôi cả, tôi cảm thấy thế nào thì tôi nói như thế, cậu không thích thì cho tôi về đi, ở đây chán muốn chết ai mà thèm ở.

    Lần này thì cậu Quốc giận thật, Mai nói xong cũng hơi hoảng, đúng là giận quá mất khôn, nói lẫy cái gì không biết, quả này cậu cho về vườn thật thì bỏ mẹ.

    - Mai, em có biết em đang nói gì không?

    - Cậu không nghe rõ thì tôi nhắc lại cho cậu.. ái.. bỏ xuống.. cậu bế tôi đi đâu.. thả raaa?

    Cậu Quốc chẳng nói chẳng rằng bế ngay cô vợ đang oang oang cái mồm nhà mình vào phòng, khóa cánh cửa gỗ, giữ chặt cô ở trên chiếc giường được cẩn ngọc thạch nhưng lại lót lớp bông siêu dày như sợ người nào đó nằm lên đây sẽ bị lạnh.

    Mai sợ hết hồn nhìn người đang đè mình, thân thể cậu cứng như đá nhưng lại nóng hôi hổi, áp lên người làm Mai cũng nóng theo.

    Cậu Quốc hình như giận lắm, lời nói của Mai làm cậu bị tổn thương, nhìn cậu như người đàn ông si tình vừa mới bị người đàn bà khốn nạn nào đó bỏ rơi. Cậu buồn buồn nhìn mai:

    - Mai yêu anh không? Mai có tin anh không?

    Mai chẳng nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, Mai cũng muốn tin lắm đấy, nhưng cô chẳng muốn làm mấy bà vợ quê mùa cứ một hai phải tin chồng, rồi mai kia chồng lại mang về thêm vài cô bồ nhí nữa thì lúc ấy Mai chỉ còn đường vác đồ về nhà mẹ.

    Không thấy Mai nói gì, cậu Quốc hơi tưng tức, nhưng cậu chẳng làm gì được, rồi tự nhiên cậu thấy Mai nhìn ghét thế không biết, cái mặt trắng trắng cái miệng hơi chu nhìn như oán phụ. Cậu đột nhiên cúi xuống thơm nhẹ cái miệng đanh đá kia một cái, lại thơm lên trán Mai.

    - Chắc Mai lại nghe ai nói linh tinh về tôi rồi, hôm qua trên đường về tôi ghé vào tỉnh mua cho mợ vài món đồ, trùng hợp gặp cô Cẩm Anh, cô ta gửi cho tôi với Mai thiệp cưới.

    - Cưới cô Cẩm Anh á? Sao tôi không thấy ai loan tin tức gì?

    Cậu Quốc nằm nghiêng sang một bên, một cánh tay vững chắc gối dưới đầu Mai, tay khác vắt lên mông Mai, vỗ mạnh một cái:

    - Mợ chỉ có ghen linh tinh là giỏi.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  3. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Lần đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai định bụng nằm một chút thôi rồi dậy luộc mấy củ khoai, tự nhiên lòng Mai nhẹ nhõm vui vẻ lạ thường, Mai tha thứ cho cậu, tuy chẳng yêu gì cậu nhưng mà nghe cậu giải thích xong Mai cũng thấy vui vui. Nằm trong vòng tay cậu ấm quá, cậu lại cứ xoa xoa lưng Mai, bẵng một lúc thế nào lại ngủ mất.

    Mai mơ về ngày xưa, lần đầu tiên cô gặp cậu Quốc một cách chính thức.

    Gia đình Mai hồi ấy chưa khấm khá như bây giờ, cô chỉ được học hết thành chung rồi phải nghỉ để nhường cơ hội đi học cho thằng Trung.

    Thời đấy con gái mà được học đến bậc thành chung đã là quá giỏi rồi, mấy bà hàng xóm thường hay nói với Mai rằng: "Thôi con ạ, mình thân con gái đi học làm gì, rồi mai mốt lại lấy chồng rồi ở nhà chăm con, tổ phí tiền". Nghe thì nghe thế thôi, nhưng Mai thích học lắm, từ ngày về nhà cậu Quốc, Mai chẳng thích gì ngoài cái thư phòng nhà cậu, vừa to vừa nhiều sách, cậu lại cứ đi biền biệt suốt, mặc mợ tung hoành.

    Sau khi Mai nghỉ học, cô ra cái chợ nho nhỏ gần lối đi lên tỉnh phụ giúp mẹ bán hàng vải. Cái cửa hàng này cha mẹ bòn mãi mới mở lên được, vải vóc lấy về cũng không đẹp lắm, chủ yếu bán cho thường dân nên giả cả cũng vừa.

    Mẹ Hằng hay bảo Mai:

    - Từ ngày cô về đây trông quán cho tôi, khách vào mua đông hẳn, toàn mấy cậu thanh niên choai choai mua vải về cho mẹ khâu quần áo.

    Mai nghe mẹ nói cười tít cả mắt:

    - Đấy là người ta cứ thích mua đấy chứ con nào có ép uổng chi đâu.

    Nào ngờ trong số mấy cậu thanh niên ấy lại có cả cậu Quốc. Cậu Quốc hơn Mai 3 tuổi, cậu vừa đẹp trai lại còn là quý tử nhà giàu, cậu thường đi đi về về qua con đường này. Mai hay thấy chiếc xe ô tô màu đen của cậu đi lướt qua, bụi bay mù mịt.

    Ngày đầu tiên Mai gặp cậu là ngày trời nắng nhẹ, chẳng nóng mà lại còn man mát dễ chịu, đang gà gật ngồi trước cửa thì nghe có tiếng con trai gọi, cái giọng cậu dìu dịu mà ấm ấm, nghe nó cứ đa tình kiểu gì.

    - Cô chủ ơi, bán cho tôi thước vải.

    Mai giật mình ngẩng lên thì trông thấy cậu, ôi sao mà cậu nhìn đẹp trai thế không biết. Hai hàng lông mày nghiêm nghị, đôi mắt cậu nhìn Mai chăm chú, cánh môi mong mỏng còn đẹp hơn cả đàn bà con gái, hẳn nào đám bạn hay chơi với Mai mê cậu tít tắp.

    - Chào cậu, cậu vào đây xem vải ạ!

    Hôm đấy Mai dại trai quên cả lối về, cứ tí ta tí tởn giới thiệu với cậu, nào là vải này tốt, vải lụa kia chất đẹp hơn mà quên mất cậu có thiếu gì mấy cái thước vải đểu đâu.

    Nhưng kể ra hôm ấy cậu Quốc cũng khoảnh, cậu cứ tới tới lui lui lựa vải, xem hết rồi còn không hài lòng, bắt Mai lấy thêm cho cậu xem loại khác còn ở trong kho, hại Mai mệt bở hơi tai.

    Đấy, thế là cậu nán lại cái quán bé xíu cũng ngót hai giờ, cậu lựa được 5 cây vải loại tốt, lại gọi thằng bé hay đi cùng cậu vào bưng đồ ra xe để.

    Mai thấy thế cũng lanh chanh bưng hộ, thằng nhỏ đi đằng trước hai tay ôm hai cây vải lụa, cậu Quốc đi sau cùng với Mai, đường to thế mà thi thoảng cậu cứ va vào người Mai, Mai hỏi cậu làm sao thì cậu bảo vải nặng, đi đường hơi lảo đảo.

    Gớm nữa, đàn ông con trai trông thế mà yếu ớt, người thì rõ là cao. Đến xe, mai đưa cậu cây vải để cậu cất đi, không biết có phải cậu vô ý hay không mà nắm trúng vào tay Mai, ngượng chín cả mặt.

    Cất đồ xong, Mai định bảo cậu trả tiền luôn ở đây khỏi phải vào quán làm gì cho mất công mà cậu không nghe, cứ nhất định đưa Mai trở vào rồi trả tiền xong mới đi. Cậu Quốc hào phóng trả Mai tờ 100 đồng mới cứng, nhưng nhiều tiền thế này Mai biết lấy đâu ra mà trả lại.

    Đưa tiền cho cô xong, cậu toan quay đầu ra khỏi quán thì Mai gọi ngược lại:

    - Cậu ở đây đợi tôi một lúc, tôi chạy về nhà đổi tiền xong rồi mang ra trả cậu, tôi đi nhanh lắm, nha.

    Cậu Quốc cười cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Mai:

    - Thôi, còn tiền thừa Mai cầm lấy mua bánh mà ăn cho mau lớn, không cần phải trả lại làm gì, bao giờ lớn anh đòi cả thể.

    Mai ngớ người ra một lúc, lúc hồi hồn thì cậu đã vào trong xe rồi, Mai lại nghĩ: "Khiếp cho tiền để người ta mua đồ ăn vặt mà cho tới mấy chục đồng cơ à, thế này thì ăn bao nhiêu bánh mới hết cho được."

    Từ hôm đấy Mai cứ thi thoảng lại nhìn ra cửa. Cô ngóng chiếc xe màu đen sang trọng ấy đi qua, ngóng cậu Quốc lại một lần nữa ghé vào quán. Mai thèm nhìn thấy cái dáng người cao cao, rồi đôi mắt dịu dàng nhìn ai cũng như âu yếm của cậu.

    Một năm, hai năm, ba năm qua đi, Mai chưa lần nào nhìn thấy bóng hình ấy một lần nữa. Cậu Quốc đi đâu rồi?

    Hỏi ra thì mới biết, năm ngoái cậu sang Pháp du học mất rồi, chẳng biết bao giờ về, có thể chẳng về nữa. Cậu làm cả cơ man đám con gái trong làng tiếc hùi hụi, Mai cũng thấy buồn buồn, cũng hơi giận giận, chẳng biết mình bị làm sao.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  4. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Cậu Quốc trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho đến khi Mai không còn nhớ cậu Quốc nữa là vào một ngày mùa đông. Mùa đông miền Bắc lạnh buốt đến lạ lùng, lại còn thêm cái nắng hanh hao làm con người ta nứt nẻ, ngứa ngáy. Lạnh như thế mà gà mới gáy Mai đã phải dậy, đi bộ hơn cây số để lên trông quán vải cho mẹ Hằng về nhà.

    Lúc gần đến chợ, mấy bà bánh đúc, bánh giò, bánh trôi đã bày hàng từ bao giờ, Mai nhìn mà bụng sôi sùng sục.

    Ừ thì bánh dày cũng ngon nhưng ăn mắc nghẹn quá, hay tí nữa làm cái bánh giò, nhưng mà hơi ngấy, khó nghĩ thế nhỉ.

    Mai cứ cúi đầu khoanh tay vào cho ấm, mùa đông trời vừa lạnh lại còn vừa tối, chả thấy rõ dưới chân gì cả.

    Đi một lúc tự nhiên Mai thấy đường sáng lên, ánh đèn pha soi rõ từng viên đá sắc nhọn dưới lòng đường. Có tiếng còi xe ô tô nhắc nhở mọi người nép vào cho xe đi qua. Mai cũng đi gọn gọn vào lề, ôi ai kia, chẳng phải cậu Quốc đấy sao, cậu đã đi du học về rồi à, cũng lâu lắm rồi đấy nhỉ. Cậu ngồi trên xe đi lướt qua Mai, ngày cậu đi Mai vẫn còn nhỏ, bây giờ đến tuổi lấy chồng rồi cậu mới về.

    Hình như cậu còn đưa cả cô nào về nữa, chắc là con dâu tương lai nhà cụ Tổng rồi, Mai không nhìn rõ mặt cô ta nhưng mà nom cũng xinh lắm, ăn đứt bất kì cô gái nào ở cái làng này, âu cũng là xứng đôi phải lứa với cậu.

    Mai chép chép cái miệng đảo nhanh bước chân để kịp ra trông quán cho mẹ. Đầu cô cứ nghĩ vơ vẩn lung tung, Mai nghĩ về cậu Quốc, lại nghĩ về chồng tương lai của mình, tự hỏi không biết có đẹp trai được như cậu ấy không nhỉ.

    * * *

    Thế mà Mai quên mất hôm nay là cuối tuần, lúc thằng Trung đi học từ tỉnh về ghé qua quán Mai mới ngớ người ra:

    - Chị Mai ơi mẹ đâu rồi?

    - Sao, trông thấy chị mày không thích à mà phải hỏi mẹ, tao còn chưa tính sổ tuần trước mày ăn hết 3 lá bánh trôi của chị mày đâu, cứ liệu hồn.

    - Ôi dào ơi, chuyện của thế kỷ trước rồi mà bà còn nhắc, keo kiệt như bà bảo sao ế chồng.

    Mai đang định đấm cho thằng vớ vẩn kia mấy nhát thì có người đến quán, ai thế nhỉ, úi hình như là cậu Quốc, đúng cậu Quốc rồi, cậu không ở nhà với vợ tương lai mà còn ra đây làm gì thế nhở.

    - Chào cậu ạ, mời cậu vào xem..

    - Tôi đến gặp Mai.

    Sao mà thời gian trôi đi nhanh thế, mới ngày nào người trước mắt Mai còn mang đậm cái dáng vẻ của một cậu thanh niên điển trai nhất làng, mà giờ lại thêm nhiều phần chín chắn, nghiêm nghị, mấy đứa bạn Mai hay gọi là gì nhỉ.. à.. à quyến rũ. Cậu đi Tây về có khác, quyến rũ thế không biết.

    - Cậu tìm tôi có việc gì ạ?

    - Mai biết tôi là ai à?

    Cậu Quốc nhìn Mai mỉm cười, ánh mắt cậu hơi hơi cong và sáng như vầng trăng non, cậu nhìn Mai chăm chú, cái tình từ mắt cậu tỏa ra dịu dàng và êm ái.

    - Cậu là cậu Quốc ạ, tôi vẫn còn nhớ cậu.

    Cậu Quốc như thỏa mãn với câu trả lời của Mai, cậu bắt lấy tay Mai, cậu dùng cả hai tay để nắm, hơi ấm từ cậu tỏa ra làm Mai hốt hoảng. Ô cái cậu này lạ nhỉ, tự nhiên đi cầm tay con gái nhà người ta, có vợ chưa cưới đàng hoàng rồi mà còn đi trêu gái.

    - Ừ, anh chỉ sợ Mai quên anh.

    Mai giật mình trợn tròn mắt lên nhìn cậu, cô cố dứt cho được cái tay mà cậu đang cầm ra, nhưng ôi thôi cậu nắm chặt quá:

    - Cậu Quốc.. cậu bỏ tay tôi ra.

    - Mai sợ à, anh xin lỗi.

    Cậu Quốc nhẹ nhàng thả tay Mai ra, ánh mắt cậu vẫn cứ nhìn nhìn đăm đăm vào mặt Mai, cậu cư xử cứ như là người yêu lâu lắm không được gặp nhau ấy.

    Tự nhiên Mai đâm ra sờ sợ, cậu Quốc đi Tây học gì không học lại đi học cái thói lăng nhăng, gái gú. Mai chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, quay lưng chạy biến vào nhà, trên đời này Mai ghét nhất là người không chung thuỷ, làm khổ con gái nhà người ta.

    - Mai.. đừng chạy.. ngã bây giờ.

    Mai trở vào quán thì thấy thằng Trung đang ngồi vắt vẻo trên cái ghế gỗ cũ mèm, tay lật tập san mà khó khăn lắm Mai mới tranh mua được ở hiệu sách Phong hóa.

    - Lật nhẹ thôi không rách sách của chị bây giờ.

    - Cậu Quốc bảo gì bà đấy, sao mặt bà đỏ bừng thế kia?

    - Mày ra đây tao nói thầm cái này, nhanh lên, cậu Quốc vừa cầm tay tao mày ạ, tao sợ quá, chạy vọt vào đây.

    Thằng Trung tròn mắt nhìn như không tin:

    - Có mà bà tưởng tượng ra à, cậu Quốc là người thế nào tôi còn không biết chắc, thôi không mơ được làm dâu nhà giàu đâu.

    Nói xong thằng Trung búng vào tai Mai, mẹ cha cái thằng này, chỉ có ngứa đòn là giỏi. Trong quán bán vải nho nhỏ, hai chị em thằng Trung cái Mai rượt nhau chạy vòng vòng, hôm nay Mai phải dần thằng này ra bã, trả cả thù mới lẫn cũ luôn.

    Phía xa xa, cậu Quốc vẫn lặng lẽ nhìn vào quán vải nhỏ, ánh mắt trầm tĩnh mà kín đáo, cậu quay lưng trở vào làng.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  5. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Tuổi thơ của ba người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó Trung chở Mai về nhà bằng xe đạp, thấy Mai ngồi sau im im, thằng Trung cố ý rẽ vào cái ổ gà gần đấy làm Mai nảy tưng tưng trên yên xe. Mai tức tối túm lưng thằng Trung cắn một phát, nó rụt người lại uốn éo như con sâu, đấy là tại mày cứ gợi đòn đấy nhé chứ không phải chị đanh đá đâu.

    - Ơ ơ cái bà này cầm tinh con chó à.

    - Tao kể mày nghe cái này, sáng nay lúc lên trông quán cho mẹ, chị còn thấy cậu Quốc đi xe ô tô cùng cô nào về nhà cụ Tổng, chị đoán là vợ tương lai của cậu.

    Thằng Trung im im một lát rồi cười xòa:

    - Cậu có vợ là chuyện bình thường chứ sao, cậu chưa tam thê tứ thiếp như cụ Tổng là may rồi.

    - Đấy, thế cậu có người yêu rồi sao hôm nay còn đến gặp tao làm gì?

    - Ơ hay cái bà này, bà thèm lấy

    Chồng quá hay sao mà cứ nghĩ linh tinh, tôi là tôi tin cái nhân phẩm của cậu Quốc.

    Sở dĩ thằng Trung sùng bái cậu cũng có cái nguyên do của nó cả.

    Xuất phát từ một câu chuyện ngày xưa, ở trong cái làng này, giàu nhất là nhà cụ Tổng. Cụ có đến cả nghìn thửa ruộng chuyên cho dân làng mướn thuê để cày cấy gieo trồng, bố Hải mẹ Hằng nhà Mai cũng phải thuê đất nhà cụ để mà làm ăn.

    Cậu Quốc là con bà cả, nhưng kể cái số trời cho sự giàu có nhưng cũng ban cho cái khổ, cậu sinh ra không lâu thì bà cả mất. Sau đó mấy năm cụ Tổng có lấy thêm ba bà vợ nữa nhưng cũng chả ai có thêm được một mống con nào.

    Một bà không được thì có thể là lỗi của bà ấy, còn cả ba bà không được thì chính là cụ có vấn đề rồi chứ còn gì. Ai cũng bảo ngày xưa cụ độc tài, mắc cái chứng giàu mà keo kiệt bủn xỉn không hở ra cho ai cái gì nên bị trời hành. Nên giờ cụ có dám sống như thế nữa đâu, cụ giờ thấy ai cũng niềm nở, như đổi tính đổi nết vậy.

    Tưởng cậu Quốc là quý tử nhà giàu thì phải nhìn đời bằng con mắt khinh khỉnh, không có chuyện chơi với mấy đứa dân đen như Mai, thằng Trung hay con Trúc hàng xóm. Ấy thế mà cậu chẳng chê bai rồi ra vẻ như mấy đứa con nít là anh em hay họ hàng nhà cậu.

    Cứ đến chiều chiều cậu lại ra cái bãi đất trống đầu làng chơi trốn tìm với mấy đứa nhóc nhà nghèo, có hôm thì đánh khăng, hôm thì thả diều.

    Thuở ấy, Mai mới được 12 tuổi, thằng Trung 10 tuổi, ở tuổi ấy con gái nhà nghèo phải biết quét cái sân, thổi nồi cơm, làm mấy công việc lặt vặt trong nhà rồi.

    Những hôm vào mùa, lúa chín vàng cả đồng, Mai toàn phải ở nhà trông nhà trông cửa rồi nấu cơm cho bố mẹ ra đồng gặt. Thằng Trung thì đi chơi ở bãi đất trống cũ, trưa hôm đó chẳng hiểu thế nào mà cậu Quốc phải đưa thằng Trung về nhà, người nó lấm lem bùn đất, mặt mũi mồm miếc đen sì như vừa ăn phải bùn, nhà có để cho nó đói đến thế đâu mà phản ăn đất ăn điếc thế nhỉ.

    Mai thấy có tiếng chó sủa ở đầu ngõ, đang ở nhà một mình, bốn bề vắng tanh vắng ngắt, lúc Mai chạy ra thì thấy con ma đen đi cùng cậu Quốc về nhà, Mai sợ quá mếu máo rồi khóc ầm lên. Thằng Trung thấy Mai khóc như thế nó cũng mở mồm ra khóc theo, thế là cả hai đứa thi nhau gào.

    Cậu Quốc cứ đứng đấy chẳng biết làm sao, tay chân cậu lóng nga lóng ngóng.

    - Mai, Trung.. đừng khóc nữa.. em.

    Cậu vừa nói vừa lấy áo lau mặt cho Mai, nhưng cái mồm Mai vẫn cứ ngoạc ra mà gào, càng ngày càng khóc to. Cậu Quốc không biết làm sao, cậu cho tay vào túi quần, lục mãi mới được một cái kẹo, cậu bóc ra nhét vào miệng Mai.

    Tự nhiên Mai thấy trong miệng chua chua ngọt ngọt, thế là câm tịt cái mồm để ngậm kẹo. Cậu Quốc thấy Mai không khóc nữa, bèn dẫn em Trung ra cái lu vốc nước rửa mặt cho nó, hành động của cậu hơi vụng về, có thể cậu chẳng quen chăm sóc cho người khác, nước bị té ra làm ướt áo cậu.

    Cậu ở với Mai và Trung đến lúc bố Hải mẹ Hằng về cậu mới đi. Tối hôm đấy hỏi ra mới biết, Trung nó đi chơi đánh khăng một mình ngoài bãi, mấy đứa trẻ con nhà giàu lấy mất cái que gỗ nó dùng làm "con", thế là tụi nó lao vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

    Đang lúc tụi nó dìm Trung vào vũng bùn thì cậu Quốc chạy đến, lôi từng đứa ra một, bọn kia thấy cậu sợ quá chạy như vỡ tổ.

    Cái thằng này thế mà gan, một mình nó chấp ba thằng nhà giàu, may mà không xảy ra chuyện gì.

    Hôm sau Trung vẫn chứng nào tật nấy, cầm gậy đánh khăng tí tởn đi chơi, lúc về nó xoè bàn tay nắm hai viên kẹo ra, nó bảo cậu Quốc dặn mang về cho Mai với.

    - Hôm nay em nhận cậu Quốc làm sư phụ, cậu cho em ăn kẹo.

    - Thế cứ nhận cậu Quốc làm sư phụ là cậu cho kẹo à?

    - Ai bảo thế, cậu quý ai cậu mới cho chứ.

    Cái đầu nhỏ bé của Mai suy nghĩ một chút rồi bảo với Trung:

    - Thế mai Trung bảo với cậu Quốc cho chị nhận cậu làm sư phụ với, nha, cậu cho chị kẹo chị lại cho Trung.

    Từ đấy Trung thân với cậu lắm, cậu bảo gì cũng nghe, mãi đến sau này sự kính trọng dành cho cậu vẫn cứ y nguyên như ban đầu.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  6. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Cậu Quốc có phải kẻ lăng nhăng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau lúc thằng Trung vẫn còn ngủ, con gà trống trong chuồng vừa mới gáy, Mai đã lật đật dậy, quấn vội cái áo bông chuẩn bị một chút rồi lại lên trông quán cho mẹ. Trời mới tờ mờ sáng, cái lạnh cứ quẩn quanh người khiến Mai vừa đi vừa run run.

    Mới bước ra khỏi nhà được một đoạn, ở ngã rẽ, Mai gặp ô tô của cậu Quốc, lạ nhỉ mới sáng sớm mà cậu đã đi đâu thế không biết.

    - Mai, lên quán hả em, lại đây anh đưa đi.

    Cậu Quốc dừng xe ngay bên cạnh Mai, cậu kéo cánh cửa kính xuống, hơi ấm còn vương theo lời của cậu tỏa ra làn khói nhẹ, nhưng mà hình như chỗ ngồi phía sau còn cô nào nữa, cô ta nhìn nhìn Mai với ánh mắt đánh giá. Cậu này không biết ngại à, mời con gái ngồi cùng xe với người yêu.

    - Thôi cậu ạ, tôi tự đi cũng được, có xa đâu mà phải đi xe.

    - Không sao, trời đang lạnh, lên đi em.

    Cậu mời mọc bằng cái giọng thành khẩn lắm, thấy cậu như có ý mở cửa bước xuống, Mai sợ quá vội nói:

    - Thôi tôi không đi đâu, tôi đi cùng người khác rồi.. à.. anh Hưng, đợi em với.

    Mai vớ được anh Hưng như bắt được vàng, vội cúi đầu chào cậu Quốc rồi chạy lên giữ cái xe anh lại rồi nhảy vọt lên làm xe đạp của Hưng lảo đảo mấy vòng:

    - Cho em đi nhờ lên quán, mai em bảo cái Trúc chịu anh làm chồng.

    Hưng đang đạp xe tự nhiên ngơ

    Ngẩn một lúc, quay ra đằng sau thấy Mai đã chễm chệ trên yên xe, cách đó vài mét là chiếc ô tô sang trọng nhà cậu Quốc đang di chuyển chậm chạp như rùa bò:

    - Cô lại làm sao nữa đấy, 19 tuổi đầu rồi vẫn như cái thằng con trai.

    Anh Hưng cố tình đạp xe tấp tấp vào lề cho cậu Quốc đi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu vượt lên gì cả, Hưng tự nhiên thấy gai hết cả sống lưng, con bé Mai này trêu chọc gì cậu Quốc hay sao mà để cậu gườm gườm như vừa bị quỵt nợ thế kia.

    Mai cũng khổ tâm hết sức, cậu này hôm nay làm sao thế nhỉ, cậu đưa người yêu lên tỉnh còn không đi nhanh cứ lẽo đẽo theo sau Mai làm cái gì, người ta toát hết cả mồ hôi hột rồi đây này.

    Đấy, cái tình cảnh rồng rắn trớ trêu như thế kéo dài mãi cho đến khi tới quán rồi cậu mới thôi, eo ôi người đâu mà dễ sợ thế không biết, chả hiểu sao mà mấy lần cậu cứ dây dưa với Mai. Mai nghĩ: Hay cậu cũng giống như mấy cậu chủ nhà giàu khác, có vợ cả nhưng vẫn muốn tia thêm mấy cô nữa về làm vợ hai vợ ba. Nếu mà đúng là như thế thì khốn nạn thật.

    Mai cứ tẩn ngẩn tần ngần từ sáng đến trưa rồi lại từ trưa đến tối, Mai sợ tí nữa cậu Quốc mà về qua đây thì kiểu gì cậu cũng rẽ vào, đấy Mai đoán có sai tí nào đâu. Nhác trông thấy cái bóng xe của cậu là Mai lủi ngay vào tít sâu trong nhà, cậu vào mà không thấy ai kiểu gì cậu cũng đi thôi.

    Nhưng ngoài dự đoán ngây thơ của bà Mai, mới đầu cậu còn cất tiếng gọi, không thấy ai trả lời, cậu tự nhiên lấy cái ghế gỗ cũ Mai vẫn hay ngồi để trước cửa và ngồi xuống đợi Mai về, tiện thể trông quán cho Mai.

    Thôi chết toi rồi, cái cậu này sao mà dai thế nhỉ, cậu làm Mai nóng như lửa đốt rồi đây này.

    - Ơ cậu Quốc, cậu tới quán chơi ạ.

    Mẹ Hằng vừa mới đảo qua chợ mua được một cân ổi giá hời, hớn ha hớn hở xách vào trong quán cho con thì thấy cậu Quốc. Sao mà cái dáng cậu đĩnh đạc thế không biết, cậu chăm chú nhìn ra bên ngoài như ngóng ai về, cái vẻ điển trai mà trưởng thành của cậu bà Hằng nom hết cả cái làng này không ai được:

    - Chào cô, cháu tới tìm em Mai có chút việc.

    Bà Hằng ngó quanh quất một lúc rồi nói:

    - Cái con bé này chắc nó đi đâu rồi ấy cậu, cậu có chuyện gấp không để tí về tôi bảo nó.

    - Dạ vậy thôi khi nào em về cháu lại qua, chào cô ạ.

    Bà Hằng tiễn cậu ra ngoài rồi quay lại trông quán, Mai thấy cậu đi hẳn rồi mới chui ra, mẹ Hằng thấy Mai ngơ ngác thì cứ tủm tỉm cười, bà lại chẳng biết thừa cái ý của cậu Quốc với con bé ngu ngơ này ý, nhìn cái ánh mắt mong mỏi của cậu là bà đã hiểu ra phần nào rồi. Nhưng thôi, chuyện của bọn trẻ, bà để chúng nó tự quyết.

    Mai ở quán đến tối rồi xách đồ mẹ Hằng mua về nhà nấu cơm, cô vừa đi vừa ngó quanh đề phòng, chỉ cần trông thấy cái dáng cao cao giống cậu Quốc thôi là chân Mai tự động gắn động cơ chạy xa tám nghìn dặm luôn. Mai không thể để ý đồ đen tối của cậu thành hiện thực được, và hơn hết cô cũng chẳng muốn đi làm vợ lẽ cho nhà người.

    Nếu có duyên thì tới đâu người ta cũng sẽ gặp được nhau, còn nếu vẫn có duyên mà một người không muốn thì có đi cùng trời cuối đất cũng chẳng gặp được.

    Cậu Quốc và Mai đang ở trong hoàn cảnh như thế, mấy lần cậu đến tìm mà Mai cố tình không gặp, cậu đành chịu.

    Phải mãi đến tháng sau, trải qua nhiều lần lượn lờ qua con đường Mai hay đi cậu Quốc mới bắt được người.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  7. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Chia tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc tái ngộ giữa cậu Quốc và cô Mai xảy ra trong một sáng sớm nọ, trời còn rét và tối đến lọ mọ. Ấy thế mà không hiểu sao, sáng nào cậu Quốc cũng chăm dậy tập thể dục vào giờ này, cậu cứ đi đúng quãng đường mà cô nào đó đi qua, cậu chạy bộ đến khi trời sáng mới thôi.

    Cái cô đó nhiều khi cũng tá hỏa và phải vòng đường khác để cậu khỏi trông thấy, nhưng lưới trời lồng lộng, chạy đi đâu cho khỏi nắng. Thế là trong một sớm lạnh lẽo và đầy sương buốt giá, cô Mai chính thức bị cậu tóm được.

    Cậu Quốc từ phía sau nhìn chăm chú vào cái bóng dáng nhỏ bé đi hơi khom và rúc trong chiếc áo bông của Mai, cậu nhẹ nhàng đến gần cất tiếng gọi khe khẽ:

    - Mai..

    Mai vì trốn cậu nên hôm nào cũng phải dậy sớm hơn một chút, nào có dè mấy ngày nay cậu Quốc cứ như đang lùng bắt tội phạm, hại cô phải khốn khổ đủ đường. Cứ tưởng cậu Quốc không thấy Mai kiểu gì chẳng chán nên mấy ngày nay Mai có chút lơ là cảnh giác, thế là bị cậu bắt được.

    Mai nghe thấy cái giọng nói ấm áp của cậu thì hết hồn, chuẩn bị vắt chân lên cổ mà chạy thì cậu Quốc đã đi trước một bước chắn trước mặt. Tình cảnh bây giờ chẳng khác nào thổ phỉ đang chặn đường ghẹo gái, nhưng ngặt nỗi anh thổ phỉ này đẹp trai quá làm cô nào cũng muốn bị cậu cướp thôi.

    - Sao dạo này Mai tránh mặt anh.

    - Cậu hâm à, cậu ra để tôi còn đi.

    Cậu Quốc sắc mặt hơi trầm xuống, đôi lông mày nhíu lại, có vẻ như cậu buồn lắm, cậu thôi không nói nữa, nhưng cứ đi lẽo đẽo đằng sau Mai, Mai tức quá quay phắt mặt lại thì đập ngay cái mũi vào ngực cậu, cô đau chảy cả nước mắt:

    - Có sao không em, đau lắm không, cho anh xem mặt nào.

    Cậu nhẹ nhàng cầm tay Mai đang để trên mũi ra, lại dùng bàn tay to lớn mà ấm áp của mình xoa nhẹ vào. Thế mà cô Mai cô ấy lại gạt phắt ra.

    - Cái cậu này hay nhỉ, cậu cứ đi theo tôi người ta mà nhìn thấy người ta lại nói cho bây giờ.

    - Anh xin lỗi, nhưng anh không còn cách nào khác để gặp được Mai.

    Tự nhiên Mai thấy bực mình lạ thường, có là cái gì của nhau đâu mà cậu cứ ra vẻ, cậu làm như Mai dễ dãi lắm ấy mà đói bụng ăn quàng. Mai nghĩ cô cần thiết phải nói chuyện rõ ràng với cậu Quốc, cả đời này Mai cũng chẳng muốn trèo lên cành cao hay mơ được làm mợ ba mợ tư của nhà cậu.

    - Cậu Quốc này, tôi nói luôn với cậu tôi với cậu chẳng thân thiết gì, bạn bè anh em cũng chẳng phải nên từ giờ cậu đừng có làm như thế này nữa, mang tiếng tôi ra.

    Mai nhíu chặt đôi lông mày, miệng hơi mím lại, ánh mắt đanh thép đối diện với tia dịu dàng trong mắt cậu.

    - Mai ghét anh à?

    Phải chi cậu đừng lăng nhăng thì có phải Mai đỡ ghét cậu hơn không, giờ nhìn thấy cậu là Mai thấy phiền rồi. Bực mình quá là bực..

    - Ừ, tôi ghét cậu đấy thì sao, tôi còn chẳng muốn nhìn thấy mặt cậu, cậu đừng tìm tôi nữa, tôi có người thương rồi.

    Cậu Quốc bàng hoàng nhìn Mai, cậu chợt nhận ra cô bé con trước mắt đã lớn từ ngày nào, khuôn mặt cậu buồn thiu, ánh mắt bất lực mà lại bi thương không biết phải làm sao, thế là cậu vẫn tới muộn một bước.

    - Có phải Mai đùa anh không?

    - Tôi chẳng phải đùa với cậu, từ giờ cậu đừng gặp tôi nữa, chào cậu.

    Mai chẳng thèm quyến luyến gì, quay đầu đi thẳng. Tỏ ra mạnh mẽ thế thôi nhưng đi được một đoạn rồi Mai bỗng thấy buồn buồn, cứ muốn khóc kiểu gì ý, Mai ngoái đầu lại nhìn, cậu Quốc vẫn đứng đấy, đôi mắt cậu tràn ngập mất mát và tổn thương.

    Hàng cau già hai bên đường ào ào theo chiều gió, cái lạnh cắt da cắt thịt luồn sâu trong trái tim cả hai con người. Cuộc đời có dài chi đâu mà phải giằn vặt rồi làm cho con người ta khổ sở. Phải chăng Mai cũng có một chút gì đó rung động trước những cử chỉ ân cần của cậu. Nhưng thứ đẩy Mai càng ngày càng xa đó là sự yếu lòng, thời bây giờ à, để tin vào sự chung thuỷ của cái giới cô chủ cậu chủ thì Mai chẳng thà lấy quách một anh nông dân rồi hai vợ chồng cùng nhau cày bừa ngoài ruộng còn hơn, ít ra Mai vẫn là duy nhất.

    Cậu Quốc trông thế mà dứt khoát thật, hai tháng rồi cậu vẫn giữ nguyên lời hứa, chẳng hề xuất hiện trước mặt Mai một giây nào, cả cái hình bóng xe của cậu cũng chẳng còn qua lại trên con đường về làng nữa.

    Hôm qua cái Trúc bảo với Mai, nó có bà cô làm thuê trong nhà cụ Tổng, bà ấy bảo quan hệ giữa cậu Quốc với nhà cụ chẳng tốt đẹp cái gì đâu, hình như ngày xưa cụ làm việc gì thất đức với cậu lắm nên giờ thi thoảng cậu mới về nhà thôi. Còn mấy tháng nay cậu không ở nữa rồi, cậu buôn bán giỏi nên có hẳn biệt phủ to lắm ở trên tỉnh, cậu về nhà mình ở rồi chứ chẳng về đây nữa đâu.

    Mai nghe thấy thế thì buồn lắm, nhưng thôi phải chịu, số phận đã định sẵn cuộc đời này Mai với cậu chẳng nên cơm cháo gì, buồn một chút chứ có buồn mãi đâu mà phải lo. Đấy đàn bà con gái tính tình nó ẩm ương, có thì dằn dỗi không cần, mà không thấy bóng thì lại nhớ lại mong.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  8. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Cô Mai lên tỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cô Mai, tôi thấy dạo này cái nết cô cứ sao sao ấy. Cô ưng ai rồi hả, sao mặt cứ buồn như bát cơm thiu thế?

    Mẹ Hằng vừa ngồi vá lại cái áo hôm nọ bị chuột cắn, vừa nói với Mai đang chống cằm ngồi trên ghế gần cửa quán. Mai thở dài một hơi rồi quay lại bảo mẹ:

    - Làm gì ưng ai đâu mẹ, con chẳng muốn lấy chồng đâu.

    - Phỉ phui cái mồm, cô không lấy chồng cô ở nhà làm bà cô già như mụ Trinh hâm à.

    Mai lại thở đánh thượt một cái, chẳng hiểu dạo này bị làm sao, cái Trúc bảo là Mai tương tư anh nào rồi. Mai chẳng biết, chỉ thấy lúc nào cũng buồn thối ruột thôi.

    - Mai ơi ra đây tao bảo cái này.

    Cái Hồng cất tiếng lanh lảnh của nó gọi Mai, hôm nay không biết nó đi đâu mà diện thế mặc hẳn bộ áo dài tân thời nom đẹp lắm:

    - Cô Hồng nay đi đám ở đâu mà diện thế.

    - Dạ con đi đám cưới bạn con ở làng bên ấy, đẹp cô nhỉ.

    Nó đứng xoay một vòng cho mẹ Hằng xem, bộ áo màu hồng cánh sen bay lới phới trong gió đông, con này không lạnh hay sao mà ăn mặc mỏng manh thế nhỉ.

    - Mày bảo gì tao?

    - Chiều nay đi lên tỉnh với tao đi, nghe nói trên đấy có tòa soạn đang bán tháo mấy tập san để giải thể, mày thích sách còn gì, lên đấy tha hồ mà mua giá rẻ.

    - Thật à mày? Thế để tao bảo mẹ rồi chiều đi luôn nhá.

    - Mặc quần áo đẹp đẹp vào đấy, tao rủ mấy đứa nữa đi cùng.

    Mai nghe đến sách vở là bay sạch cả nỗi buồn, tíu ta tíu tít xin mẹ Hằng để chiều đi cùng cái Hồng lên tỉnh mua sách. Mẹ Hằng thấy Mai dạo này mặt mày hốc hác, chù ụ nên cho con đi để cái thần thái nó tươi tỉnh lên chút, bán hàng cho đông người mua.

    Đến trưa Mai làm vội bát cơm với lạc rang muối rồi sắm sửa quần áo đợi cái Hồng, đợi một lúc thấy Hồng nó đi cùng hai anh trai nào nữa, đang nói nói cười cười, con này vớ vẩn quá, gái chưa chồng mà anh nào làng nào nó cũng biết mặt biết tên.

    - Đi, Mai ơi. Ra đây tao giới thiệu.

    Cái Hồng khoác lấy tay Mai dẫn lên xe kéo, thời bấy giờ xã hội vẫn còn nghèo nàn lạc hậu, trừ vài nhà có ô tô ra thì đa số toàn là xe đạp với xe kéo thôi, đi đường đất long sòng sọc đau hết cả mông.

    - Này nhá, đây là anh Lực với anh Bắc làng bên đấy, mình đi cùng tí hai anh mời. Đây là Mai, bạn thân em.

    - Chào Mai nhé.

    Anh Lực có vẻ ngoài giống hệt cái tên, mặt anh trông hơi dữ, dáng người thì to con. Còn anh Bắc thì nhìn hiền hiền, chắc cũng là con nhà tử tế, tự nhiên Mai thấy người hơi run, cũng sờ sợ.

    Con Hồng thì đang ôm tay Mai cứng ngắc, nom chừng nó rét lắm, ăn bận đẹp được cái mã mà tay thì tím tái hết cả. Mai cũng chỉ mỉm gật nhẹ cái đầu coi như chào lại hai anh, trai trai gái gái giờ Mai chẳng có hứng mà quan tâm.

    Lên đến tỉnh, cái vẻ tấp nập khác hoàn toàn với lúc còn ở trong làng, chợ ở đây to hơn hẳn, trên đường toàn xe ô tô con đi qua đi lại, xe kéo đứng đầy ven đường, hàng quán tấp nập mời chào khách.

    - Đi uống cà phê trước đi, anh mời, rồi lát nữa hai em đi đâu bọn anh đưa đi.

    - Đi đi Mai, lên đến đây rồi mà không đi uống cà phê thì chán lắm, mày uống bao giờ chưa, tao mới uống có một lần, đảm bảo ngon.

    - Thế làm gì thì làm một tí nữa tao ra toàn soạn đấy nhé.

    Anh Lực nhìn chằm chằm vào hai cô gái trước mặt rồi vội nói:

    - Hay là như thế này, mấy đứa mình lên xe đi vào tận trong tỉnh, anh biết quán cà phê to nhất chỗ này, còn có cả chỗ chơi nữa, nhé.

    Cái Hồng nghĩ nghĩ một tí rồi gật đầu đồng ý, Mai thì khỏi nói, có biết gì đâu mà nêu ý kiến.

    - Anh Lực, anh định đi đến chỗ đấy à?

    Bắc nhíu nhíu mày nhìn anh Lực:

    - Mày ra đây anh bảo, mày thấy cô Mai kia thế nào, đẹp không?

    - Dạ đẹp, em còn định lúc về làm quen đây.

    - Mày ngu lắm em ạ, cỡ con bé đấy mày có phấn đấu vài năm nữa cũng không rước được nó đâu.

    Bắc nghĩ cũng phải, cô Mai cô ấy đẹp thế da thì trắng môi thì đỏ, tướng tá nhìn thì ngon, kiểu này trai trong làng đã xếp thành hàng rồi ấy chứ làm gì đến lượt Bắc:

    - Thế phải làm sao hả anh, chứ em vừa nhìn đã ưng cô Mai rồi, để mất em cũng tiếc.

    - Mày cứ nghe anh, đến tối nay là mày vừa được sướng lại vừa có vợ đẹp.

    Bắc thất kinh, trợn mắt há hốc mồm, Bắc hiểu anh Lực lại định dở cái mánh khoé nham hiểm của anh ra:

    - Không được đâu anh ơi, em sợ lắm.

    - Chết nhát, chú mà cứ như thế sau này không làm được việc gì lớn đâu. Này nhá, cỡ chân lấm tay bùn như chú, có cày tung cả cái ruộng bé tèo tẹo cũng không ra vàng mà hỏi cưới con Mai đâu.

    Bắc bị anh Lực kích, cũng xuôi xuôi, nghĩ một tí rồi như quyết tâm:

    - Thế em nhờ anh giúp, được thì anh bảo gì em cũng làm.

    - Thế có phải là tốt không.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  9. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Âm mưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn người lại lên xe kéo để đi vào tỉnh, cái không khí rờn rợn cứ bủa vây lòng Mai trong suốt quãng đường đi. Từ lúc lên xe, ánh mắt hai anh trai làng bên nhìn Mai có vẻ là lạ:

    - Hồng ơi, tao thấy không ổn đâu mày ạ.

    - Ơ hay cái con này, mày cứ nghe tao, tao đi rồi. Mày cứ chui trong cái xó nhà mãi nên chưa quen thôi.

    Nói rồi nó vỗ vỗ vào tay Mai ra vẻ trấn an, bốn người dừng lại ở một quán cà phê rất to, xung quanh người phục vụ đi lại tấp nập và đông đúc, thỉnh thoảng vài ánh mắt của khách đến uống cà phê trần trụi quan sát hai cô gái:

    - Các anh ngồi tại chỗ hay lên phòng ạ?

    - Cho mình một phòng riêng loại vừa nhé.

    - Phi đâu, dẫn khách lên phòng em, chúc anh chị vui vẻ ạ.

    Mai rụt rè khép nép đi sát bên cái Hồng, âu cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời đi khỏi luỹ tre làng, Mai thấy xung quanh sự gì cũng lạ, Mai sợ hãi và chẳng vui tí nào. Nhưng thôi nhịn, tí nữa họ có đi đâu thì Mai quyết ra tòa soạn mua sách một mình rồi lên xe về.

    - Bắc cùng Mai với Hồng ngồi đây nhá, để anh đi lấy cà phê. Cứ tự nhiên nhé hai em, người nhà cả sợ cái gì.

    - Úi dời anh Lực khỏi phải dặn, em lúc nào chả tự nhiên.

    Cái Hồng cười tít cả mắt, vừa ngồi xuống nó đã vội bốc ngay vài hạt đậu phộng, chà xát rồi thổi tung vỏ bỏ vào miệng.

    - Anh Bắc này, anh hay đi cùng anh Lực đến đây không?

    Bắc nhìn Mai ngại ngùng rồi lại quay sang nói chuyện với Hồng:

    - Tôi có đến đây vài lần thôi, đi kiếm mối làm ăn ấy mà.

    - Thế mà không rủ em, lần sau đi là phải gọi cả em nữa đấy nhá.

    Anh Bắc cười cười, mặt anh đỏ bừng và tay đổ mồ hôi, anh ta nhìn Mai hỏi chuyện:

    - Mai là lần đầu đến đây hả em?

    - Dạ.. vâng ạ.

    Cô Mai chẳng dám nói nhiều, chỉ ừ hử cho qua chuyện, mọi thứ ở đây lạ quá thể, đèn điện hơi tôi tối và dưới đất còn bày la liệt vỏ lạc rang chưa ai thèm quét, phòng thì nhỏ và ngột ngạt, Mai ghét ở đây quá đi mất.

    - Nào, cà phê đến đây, đợi lâu không mấy em. Cái này là của Mai này, của Hồng với của Bắc đây.

    Lực lần lượt đặt từng cốc xuống bàn, bên trên cái cốc là một bộ phin màu trăng trắng làm bằng kim loại để pha cà phê.

    - Mai uống thử đi em, ngon lắm. Ở làng mình làm gì có mấy thức uống này đâu.

    Từng giọt cà phê màu nâu nâu nhỏ từ cái cốc kim loại đặt bên trên xuống, Mai tò mò đưa mũi vào ngửi thì thấy cũng thơm, cái mùi làm người ta say đến khó tả. Mai nhấp môi uống một ngụm nhỏ, vị ngọt pha với chút đăng đắng, chẳng ngon lắm, thà Mai ra chợ mua lấy 5 xu nước đậu uống còn ngon hơn.

    - Mai uống đi em, ngon mà, nhỉ.

    Mai đành cười trừ thi thoảng uống lấy một ngụm nhỏ, cả buổi chỉ toàn là con Hồng lanh chanh nói chuyện cùng hai anh kia. Thi thoảng còn ưỡn ẹo rồi liếc mắt cười tình, Mai thấy con này hỏng rồi, biết thế không thèm đi với nó, chủ yếu nó lên đây tán trai với ăn chực chứ có làm cái gì đâu.

    Ngồi một lúc kha khá, Mai thấy người phừng phừng như ngồi cạnh đống lửa, mắt cứ díp lại, như kiểu sốt mà cũng chả phải, hai má Mai đỏ hây hây. Lực liếc mắt nhìn Mai rồi nháy nháy Bắc:

    - Hồng ngồi đây nhé, tao đi ra nhà vệ sinh một chút.

    - Ấy, Mai có biết đường ở đây đâu, Bắc ra dẫn em đi.

    - Dạ thôi ạ, như thế không tiện đâu.

    Mai chỉ nói vậy rồi ù té chạy ra ngoài, Mai phải đi chỗ nào kiếm vốc nước mà hắt lên mặt cho khỏi nóng.

    Nhưng sao cái thế giới xung quanh nó cứ quay mòng mòng, Mai lảo đảo đi thế nào mà ra luôn cửa quán. Thôi chết rồi, quả này thì xong đời, bài học cho mày nhé Mai ơi, như này là sắp chết đến nơi rồi.

    - Mai đợi anh với, để anh đưa Mai đi. Mai ngoan nhé, đi cùng anh.

    * * *

    - Cậu Quốc, cậu về đâu ạ? Hình như lâu rồi cậu không về nhà.

    - Chú rẽ qua quán cà phê kia để đi ra nhà hàng bên cạnh.

    - Vâng cậu.

    Thấy cậu Quốc mặt hơi mệt mỏi, chú lái ô tô cũng chẳng dám nói gì nữa, từ lúc cậu từ nhà cụ Tổng về lúc nào cậu cũng ở trong trạng thái này, chẳng thiết ăn uống vui chơi, suốt ngày tất bật họp mới chả hành.

    Hai người đi qua quán cà phê, chú đang định rẽ vào nhà hàng Tây bên cạnh thì cậu đập mạnh tay vào cửa kính xe:

    - Chú, dừng lại ngay cho tôi.

    Chú lái xe sợ quá, tưởng mình làm sai gì bị cậu mắng, phanh xe đánh kít một cái. Chỉ thấy cậu Quốc vội mở cửa chạy nhanh lại đằng sau.

    - Mai, sao thế này.

    Chân cậu như gắn tên lửa, thoắt cái đã chạy đến bên Mai, cậu kéo Mai từ tay người đàn ông lạ mặt kia ra. Bắc tức tối quắc mắt:

    - Anh là ai đấy? Mai nào, đây là vợ tôi.

    - Cậu ơi, em sắp chết rồi, huhu..

    Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, đầu như muốn bốc lửa, Mai thấy cậu Quốc, tự nhiên bao nhiêu tủi thân trong mấy tháng qua trào hết cả lên, Mai ôm chặt lấy cậu khóc lóc ầm ĩ.
     
    Aquafina, Tiên Nhi, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
  10. hoaithu1411 Người viết dạo

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Vợ chồng cãi nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tốt nhất anh nên bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra.

    Bắc thấy toàn thân người đàn ông kia toát lên vẻ sang trọng và cao quý. Bắc cũng sợ, nhưng cố chống chế:

    - Vợ chồng tôi cãi nhau thì liên quan gì đến anh?

    - Vợ chồng.. Thế à?

    Lúc này, chú lái xe đi cùng với mấy người nữa xem ra là "pháo lậu" chạy nhanh qua:

    - Bắt hết mấy người này lại, tôi sẽ giải quyết sau.

    - Sao lại bắt tôi, vợ chồng tôi cãi nhau thì liên quan gì đến mấy người, bỏ ngay ra..

    Cậu Quốc bế cô Mai cả người đang mềm nhũn như con chi chi lên xe, người cô cứ hừng hực hừng hực như có ngọn lửa cháy ở trong bụng, cô bứt rứt cào cấu quần áo trên người:

    - Rốt cuộc là em đã ăn cái gì thế Mai?

    Cậu Quốc nhìn Mai bất lực, cậu cố giữ cho bằng được bàn tay đang làm tổn thương mình của cô, cậu cụng trán cậu vào Mai:

    - Chú.. mau, đi nhanh về nhà cho tôi.

    Chú lái xe chạy vùn vụt về phía biệt phủ của cậu, đến nơi cậu bế ngay cái cô nào đó đang làm tình làm tội cậu ra, cô Mai rúc vào cổ cậu, cọ cọ vào làn da của cậu cho đỡ nóng, Mai thì thầm:

    - Cậu Quốc ơi tôi sắp chết rồi hả, tôi chết rồi cậu bảo với mẹ Hằng tiền tôi giấu trong tủ quần áo ấy cậu nhé.

    - Không chết được.

    Cậu Quốc tức ơi là tức bế cô Mai và phòng mình, lại gọi chú lái xe kêu mời bác sĩ đến:

    - Cậu ạ, tôi nói thật, cô Mai ăn phải mấy thứ mà người ta hay dùng trong nhà săm rồi, bác sĩ cũng không chữa được đâu, cậu xem thế nào chứ..

    - Được rồi, chú ra ngoài đi.

    Cậu Quốc xoa xoa cái trán, cậu vừa quay vào đã thấy Mai lăn lộn trên giường, cúc áo bung hết ra từ bao giờ, chiếc yếm màu trắng ngà cứ lồ lộ ra. Mai thấy toàn thân bốc hơi như siêu nước đang đun trên bếp lửa, ngực vừa trướng lại vừa ngứa, khó chịu quá đi mất.

    Mai thấy cậu Quốc ngồi ở trên giường, cô chồm sang dạng chân ôm chặt lấy cậu. Mai chẳng biết làm thế nào, cô chỉ biết chạm vào cậu là thoải mái nhất. Trái ngược với sự sung sướng của cô nào đó, cậu chỉ biết nắm chặt tay chịu đựng, rồi như không thể kiềm chế nổi nữa cậu ấn Mai xuống giường:

    - Mai.. anh xin lỗi.

    Màn giường màu trắng trong suốt chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, ở bên dưới có hai bóng dáng đang đan chặt lấy nhau.

    Cậu Quốc nhìn cô Mai đang nhắm hờ mắt, nũng na nũng nịu, cái tay vòng qua cổ cậu thật chặt chưa buông xuống giây nào. Môi cô đỏ bừng như thoa son làm cậu Quốc không chịu nổi. Mới đầu cậu còn hôn nhẹ nhẹ cô Mai, không chạm thì không sao, nhưng vừa chạm một cái là cậu như chiếc xe đạp mất phanh, từ hôn nhẹ chuyển sang hôn sâu, cô Mai thì có biết gì đâu, cứ bạ chỗ nào hôn chỗ đó, chẳng có quy luật gì.

    Nhưng cô cứ như thế cậu Quốc càng lúc càng mất kiểm soát, cậu thở từng hơi nặng nhọc. Bàn tay cậu bị cô nào đó kéo để lên ngực, xúc cảm từ bầu ngực con gái mềm nhũn khiến cậu giật mình vội bỏ ra. Cậu Quốc hôn từng cái một lên má lên mi rồi lên trán cô Mai, trước khi mọi thứ đi quá xa, cậu phải dùng sức chín trâu hai hổ mới đứng dậy được.

    Cậu bế vội cô nào đó vào nhà tắm, không có chủ đích nên vẫn chưa chuẩn bị được nước nóng, cậu đành phải vốc nước lạnh xối lên người Mai:

    - Mai ngoan nào.. hết nóng chưa em?

    - Cậu ơi tôi lạnh quá.

    Lúc này cậu mới bế cô Mai ra ngoài, lại gọi người vào thay quần áo cẩn thận cho Mai. Khi tất cả xong xuôi, cậu bước vào. Cậu Quốc xưa nay hành động chưa bao giờ có ngoại lệ, người không cần cậu, cậu cũng chẳng cố gắng mà mưu cầu làm gì. Riêng chỉ có người nằm yên trên giường kia là làm cậu thổn thức đêm ngày, là niềm khao khát mà cậu chẳng thể có được.

    Cậu Quốc đã định buông bỏ ngay khi Mai nói ghét cậu, thứ gì cô không thích, cậu cũng chẳng nỡ mà bắt ép. Nhưng Mai lại lần nữa cố tình cho cậu hi vọng, lần này dù bằng cách nào, cậu Quốc cũng sẽ rước Mai về làm vợ.

    * * *

    Trời nhá nhem tối, lúc Mai tỉnh dậy thì đã ở nhà, bên cạnh là mẹ Hằng đang ngồi bưng tô cháo hành thổi thổi cho nguội bớt:

    - Mai dậy ăn cháo con.

    - Mẹ ơi sao con lại ở nhà, con nhớ là đang đi lên tỉnh với cái Hồng cơ mà.

    - Lên tỉnh đâu mà lên tỉnh, cô hâm à, cô phải gió nên mê sảng đấy chứ.

    - Lạ nhỉ.. con còn mơ thấy cả cậu Quốc cơ mẹ ạ.

    - Thôi ngồi dậy ăn cháo. Đưa trán đây tôi sờ xem hết nóng chưa.

    Mẹ Hằng ngập ngừng như có gì đó muốn giấu, thi thoảng bà cứ nhìn nhìn cái Mai muốn nói nhưng lại kiềm nén được.

    Mai đã nghĩ: Hóa ra tất cả chỉ là giấc mơ thôi à, sao Mai cứ thấy dường như cô đã quên mất điều gì quan trọng lắn, lúc tỉnh lại sau cơn mê Mai buồn nhiều, và hơn cả là sự thất vọng.
     
    Aquafina, LieuDuong, Tiên Nhi1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...