Bên trong thành trì, buổi sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, tại phủ đại tướng quân Đông Phương, viện Dạ Ý, nơi ở của chủ mẫu đại nhân, phía bên trái là căn viện của đám nha hoàn, Minh Nguyệt hôn mê vẫn còn sốt cao đang nằm lay lắt trên giường phía trong cùng. Căn phòng đơn sơ, nhồi nhét mười nha hoàn sơ đẳng ngủ cùng, Minh Nguyệt đang được Lạc Trân nha đầu giúp đỡ thay khăn lạnh. Lạc Trân mười lăm tuổi, nha hoàn ngoại viện Dạ Ý, chuyên lo việc quét tước, mặt mày thanh tú, tính tình dịu dàng săn sóc tiểu muội muội mới đến.
Lúc này cửa mở ra, một nha đầu khác, mặt mũi tinh nghịch một chút, nhỏ hơn Lạc Trân, là Tiểu Nhu chuyên việc tú trang trong phòng nghỉ của phu nhân, nàng bưng khay thức ăn, gồm một chén cháo trắng, bát nước, ít món đồ chua và thịt băm, vừa cười vừa gọi:
- Lạc Trân tỷ tỷ, lại dùng bữa sáng, để muội thay tỷ.
- Được!
Lạc Trân mỉm cười bỏ khăn xuống thau nước, lại bàn gỗ giữa phòng dùng cháo, Tiểu Nhu nhanh chân thay Lạc Trân bón ít nước cho Minh Nguyệt, nàng hơi thở dài nói:
- Tiểu muội muội này thật đáng thương, gầy guộc đến thế, còn sốt cao không hạ, Lạc Trân tỷ tỷ, đại phu đã khám chưa?
- Đã khám qua. Thẩm đại phu nói tiểu muội muội bị nhiễm phong hàn rất nặng, khả năng chịu cái lạnh trong một thời gian quá dài, dinh dưỡng không tốt, thể lực suy kiệt, không có sức uống thuốc, nếu hôm nay nàng vẫn không uống được, sốt mãi không dứt e là..
- Ôi, Lạc Trần tỷ tỷ, nàng.. Nàng còn nhỏ như vậy. Thật sự phải..
- Không đâu, thiếu gia hôm qua đã căn dặn Thẩm đại phu và Lục tổng quản phải cố gắng hết sức cứu sống nàng. Tỷ tin là đại phu sẽ tìm cách.
- A.. Thiếu gia thực chú ý đến muội ấy!
- Đương nhiên rồi, muội thấy đó, thiếu gia trời sinh lạnh bạc, rất ít để ý chuyện trong phủ, hằng ngày cũng ít giao lưu với đám vương tôn công tử trong thành, chỉ có thiếu gia Lãnh gia là đồng học, đặc biệt thân thiết, ngoài ra làm gì có chuyện gì, người nào khiến thiếu gia để tâm như vậy. Vậy mà thiếu gia lại cứu một nô lệ, còn căn dặn săn sóc, tiểu muội muội này quả là đặc biệt.
- Ừm, tỷ nói quả thực rất đúng.
Lạc Trân cười gật đầu, nhìn tiểu Minh Nguyệt thương tiếc. Bên ngoài phòng, vạt áo màu lục tung bay trong gió, đôi tay trắng muốt ôm lấy áo lông bên ngoài, gương mặt thiếu niên mười tuổi lạnh lẽo trầm ổn không hợp tuổi, đuôi mắt chứa đựng tia sầu buồn, cánh mũi gọn gàng, môi mỏng ngay ngắn, đẹp đẽ nhưng lại có phần u uất, thiếu gia phủ đại tướng quân, Đông Phương Hàn Y, năm nay mười tuổi, bị bệnh từ nhỏ, quanh thân lúc nào cũng có mùi thảo dược, hắn nhịn không được ho khan hai tiếng, nam đinh phía sau vội nhắc nhở:
- Thiếu gia, nên trở về phòng thôi, đứng đây đón gió, sợ là bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn.
- A! Được.
Đông Phương Hàn Y cười bất lực quay người đi, hắn âm thầm nghĩ ngợi:
- Nha đầu, bảo trọng! Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi! Bản thân một người thân bất do kỷ như ta còn không bảo vệ được mình, e là cũng chẳng kham nỗi việc gì. Nha đầu, ta cứu ngươi, còn không biết là giúp ngươi hay hại ngươi. Bỏ đi, hy vọng ngươi sống sót trong phủ đệ này.
Tà áo màu lục rời đi trong màu tuyết trắng, lạnh lẽo như vốn dĩ con người hắn, tâm tính hắn và cả cuộc đời hắn.
Đến tối, thời tiết vẫn lạnh như vậy, Minh Nguyệt từ trong bóng tối hét lên một tiếng, tỉnh lại sau cơn mê mang khá sâu, Lạc Trân đỡ lấy Minh Nguyệt từ tốn trấn an, thấy Minh Nguyệt đôi mắt mông lung lạ lẫm với mọi thứ, Lạc Trân đau lòng kể lại chuyện nàng được thiếu gia phủ Đông Phương cứu về, đại phu đã chẩn trị, cơn sốt khiến Minh Nguyệt không còn sức lực, nàng cái nghe cái không âm thầm tự nhủ:
- Ta còn sống sao? Nhưng mẫu thân, phụ thân không còn nữa, ta chỉ còn một mình trên đời.
Minh Nguyệt ứa nước mắt, ôm lấy thân thể run lẩy bẩy, đứa nhỏ bảy tuổi chỉ còn một mình, nàng không biết phải tiếp tục sống như thế nào, nàng cũng không nghĩ được gì nữa, cứ mơ hồ ôm chân trên giường, rơi vào trạng thái không nói, không ngủ, không ăn. Lạc Trân ban đầu còn nghĩ đứa nhỏ quá thương tâm nên cũng mặc nàng, nhưng qua thêm một ngày, nàng vẫn tâm thần bất định trên giường như vậy thật khiến người lo lắng. Lạc Trân sợ là thiếu gia hỏi đến sẽ trách phạt vì không chăm sóc tốt nên cố gắng ở cạnh nàng khuyên răn:
Tiểu nha đầu, mặc dù không biết muội phải trải qua điều gì nhưng còn sống là còn hy vọng, cứ như vậy người thân của muội sẽ đau lòng biết bao, nghe lời tỷ, ăn một chút cháo đi!
Minh Nguyệt ngước nhìn Lạc Trân, gương mặt xa lạ, không giống bất kì ai ở phủ Thừa tướng, nhưng nó cảm nhận được hơi ấm, miệng lâu ngày chưa thốt ra lời nào, khó khăn lắp bắp:
- Sống.. Sống là còn hy vọng..
- Phải, còn hy vọng!
- Vậy.. Vậy.. Tỷ tỷ giúp muội, tay muội không còn sức.
- Được được được! Lạc Trân cười ứa nước mắt, vui vẻ đáp lời, bưng chén cháo nấu sẵn, từng thìa từng thìa bón cho nha đầu. Ba ngày sau, sức khỏe nha đầu ổn hơn, Lạc Trân bắt đầu hỏi thăm tên nàng, phụ mẫu ở đâu, nàng sống chốn nào, tại sao lại bất tỉnh nơi biên ải khắc nghiệt này. Minh Nguyệt đơn giản thưa tên nàng, phụ mẫu đã qua đời, nàng không còn nhớ rõ quê hương, nàng bị người bắt đến nơi này, không còn nhớ gì nữa. Minh Nguyệt nhỏ tuổi nhưng hiểu bản thân là khâm phạm triều đình, mang thân nô tịch, mãi mãi sẽ không ngốc đầu lên được, nên mơ mơ hồ hồ tạo một thân phận giả, chỉ giữ lại cái tên Minh Nguyệt, còn không cho biết họ.
Lạc Trân càng thêm thương muội muội, lấy họ mình cho nàng, họ Lạc, xin với Lục tổng quản cho nàng một thân phận, cũng cho nàng một công việc trong phủ. Lục tổng quản cũng thương tiếc cho đứa nhỏ nên ra bạc và thông qua mối quan hệ của hắn, đăng ký với quan huyện nô tịch cho Minh Nguyệt, không thể chuyển thành lương tịch vì Lạc Trân cũng là thân nô tịch, nói nàng bà con xa, không gì chứng thực, mua nô tịch mới rẻ được, nàng cũng không dám dị nghị, liền hai ba ngày đã có một thân phận mới, nàng giờ là Lạc Minh Nguyệt.
Bắt đầu từ đó nàng trở thành nha hoàn trong viện Dạ Ý của chủ mẫu đại nhân. Chỉ là nàng vẫn chưa một lần gặp được ân nhân cứu mạng, thiếu gia Đông Phương Hàn Y, dường như thiếu gia cũng không để ý nàng lắm. Lạc Trân cũng không rõ, nhưng không bận tâm nhiều, chỉ hướng dẫn công việc, nơi ở các chủ tử trong phủ cho Minh Nguyệt làm quen. Vì nàng còn nhỏ nên được sắp xếp theo Lạc Trân làm việc.
Nhưng Minh Nguyệt từ nhỏ sống trong nhung lụa, nào đã từng chịu cực chịu khổ, suốt nửa năm qua chịu mọi đủ thương tích tra tấn nhưng chủ yếu bị bỏ đói, bỏ khát, thời tiết khắc nghiệt chứ chưa thực sự làm công việc nặng nhọc nào. Cho nên nàng nào biết bưng nước quét dọn, giặt giũ thêu thùa, lóng nga lóng ngóng, bị phạt roi không ít, cơm thừa canh cặn, chẳng có một tý dinh dưỡng, mặc dù có Lạc Trân giúp đỡ, nhưng nàng cũng chỉ là nha hoàn ngoại viện, đãi ngộ đương nhiên không tốt lành gì, bản thân nàng cũng không nhàn nhã mấy nên càng không giúp được gì cho Minh Nguyệt. Trơ mắt nhìn đứa nhỏ đáng thương, càng ngày càng gầy yếu, vết thương lại chồng chất, mặt mày đen nhỏm, nào có vẻ gì như đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Tháng chạp dần dần qua đi, mùng một lũ lượt chạm ngõ, mùa xuân thơm ngát hoa đào, phủ đại tướng quân tấp nập người ra kẻ vào, khách nhân cũng nhiều hơn mấy khi, mấy vị của Lãnh gia cũng đến làm khách. Lãnh gia và Đông Phương gia giao hảo nhiều năm, nếu Đông Phương quân gia là nhà tướng lừng danh thiên hạ thì Lãnh gia là thư hương thế gia lâu đời của An Nam quốc.
Mặc dù ở vùng đất cằn cỗi khắc nghiệt như Nam Lăng thành nhưng Lãnh gia mười đời đều người người làm quan, quan phủ khắp các thành xung quanh gần như đều có người Lãnh gia, tại kinh thành, dưới chân thiên tử, ngày ngày vào chầu, đủ tư cách dâng sớ trên điện Thái Văn cũng có họ Lãnh, là Lãnh Nhược Hiên, Hộ bộ thượng thư, chức quan tam phẩm thực quyền trong tay không ít. Lãnh Nhược Hiên là đệ đệ của gia chủ Lãnh Gia đời này, Lãnh Nhược Phong, chức quan Tri phủ Nam Lăng, bằng hữu của đại tướng quân, tam thiếu gia Lãnh Nhược Ly là đồng học thân thiết nhất của Đông Phương Hàn Y, hai người bằng tuổi, đều là vương tôn công tử nổi bật của Nam Lăng thành.
Mùng ba tiết đầu xuân, Lãnh Nhược Phong dẫn theo phu nhân con cái đến chúc tết nhà Đông Phương gia, Lãnh tam lang cùng Hàn Y thiếu gia vào thư phòng viện Dạ Hàn của Hàn Y, Lãnh tam lang vui vẻ mượn bảng chữ mẫu của Đại sư Khổng Thục Dung, vốn là bản chữ ngàn vàng khó mua, quyền thế khó cầu. Mặc dù Đông Phương gia là võ quan nhưng lại có thông gia là thư hương thế gia ở kinh thành, An gia là nhà mẹ đẻ của Đông Phương chủ mẫu, An Lăng Dung, mẫu thân của Đông Phương Hàn Y, sinh thần mười tuổi của hắn, ngoại công liền gửi quà tặng tựa ngàn cân này cho hắn. Lãnh tam lang nghe được liền nằng nặc đòi mượn, Hàn Y thiếu gia nhiều lần từ chối không được, nhân dịp năm mới, lại phóng khoáng đồng ý, tâm tình tốt như vậy, Lãnh tam lang còn tưởng mình nhìn nhầm. Bằng hữu trời sinh lạnh bạc này cớ gì lại dễ nói chuyện như vậy.
Cười đùa một đoạn hai thiếu gia được người gọi ra phòng chính dùng thiện, người ở biên cương cũng không tị hiềm, nam nữ cùng ngồi vào bàn lớn đặt giữa điện, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Nhìn cảnh tượng sum vầy đùa giỡn, mâm cơm vậy mà có người không vừa lòng, chính là Đông Phương chủ mẫu, phu nhân mắt nhìn lạnh nhạt, yên lặng tự mình gắp đũa, Lãnh phu nhân cười nói cùng nàng trò chuyện, nàng lại chẳng hào hứng là mấy, hỏi một câu nàng đáp một câu, còn chẳng hứng thú nói nhiều thêm, quả thật lạnh lùng khó chịu. Cũng chỉ có Đông Phương tướng quân cùng Lãnh tri huyện cụng chén rượu tanh tách hào sảng kể chuyện đông tây khắp nơi.
Đột nhiên ngồi đối diện, trưởng nữ của Lãnh tri huyện Lãnh Nhược Doanh, mười lăm tuổi, hô nhẹ kinh hãi một tiếng:
- a!
- Chuyện gì vậy?
- Nương, vòng tay của con đâu mất rồi?
- Sao thế được?
Lãnh phu nhân ngạc nhiên, muốn nói nữ nhi không biết chừng mực, vô duyên vô cớ nói như vậy, không khác nói phủ đệ tướng quân có trộm, bình thường nàng quy củ lễ nghi chu toàn, sao nay lại hô to gọi nhỏ trên bàn ăn như vậy, thật là không đúng. Chỉ là Lãnh phu nhân không biết, Lãnh Nhược Doanh nhìn không thuận mắt phu nhân Đông Phương gia, ỷ mình xuất thân thư hương thế gia kinh thành liền coi thường nhà nàng. Làm ơn, nhà nàng cũng là thế gia hơn mười đời, gia tộc làm quan còn ít chắc, so với An Gia không hề thua kém, tại sao lại đối một nhà nàng, bằng mặt không bằng lòng, thiếu nữ mười lăm tuổi, tính tình nóng nảy, vội vàng muốn tạo chút tinh ranh vặt, đổ thừa nàng ở trong phủ Tướng quân bị mất đồ.
Đông Phương chủ mẫu đôi mắt sắt lẽm liếc nhìn Lãnh Nhược Doanh, hừ nhẹ liền không mặn không nhạt:
- Sai người tìm trên con đường Nhược Doanh tiểu thư đã đi qua xem đánh rơi nơi nào, tốt nhất là Nhược Doanh con nên vẽ ra hình dáng cho nha đinh đi kiếm.
- A đâu cần phiền toái tỷ tỷ, hẳn là nó nghịch ngợm để quên ở đâu mà không nhớ, không nên mất công tốn sức vì nha đầu không hiểu chuyện này.
- Lãnh phu nhân, lời này không đúng rồi. Nào có đạo lý quên lúc nào không quên lại quên ngay lúc còn ở phủ Tướng quân, đây chẳng phải ám chỉ trong phủ có người tay chân không sạch sẽ sao?
- Nào có, muội muội..
- Hừ..
Đông Phương phu nhân nói đến Lãnh phu nhân á khẩu không biết ra sao. Lãnh đại nhân yên lặng không lên tiếng, nhìn Đông Phương tướng quân, xem thử hắn sẽ xử lý thế nào. Đông Phương tướng quân chau mày thật chặt, đôi mày rậm như hai lưỡi đao, chém sắt chặt đinh còn được, khiến trong quân ai nấy thấy hắn nhăn mày không khỏi sợ run cầm cập, ấy mà chỉ riêng phu nhân của hắn và đứa con duy nhất lại chẳng xem ra gì. Hắn nhiều lúc đau đầu vì cưới phải thê tử còn cứng rắn nghiêm nghị hơn cả hắn, sinh hài tử lạnh bạc bẩm sinh, còn ốm đau bệnh tật quấn thân, đây hẳn là nghiệp do hắn phạm sát quá nhiều hay sao. Mặc dù vậy nhưng hắn không muốn nạp thiếp, một mặt vì An gia sẽ không cho phép, nhiều hơn là vì quá khứ phụ thân hắn vì sủng thiếp diệt thê mà mẫu thân và hắn phải trải qua quá nhiều tổn thương nên hắn không muốn lặp lại thống khổ cho thê nhi.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Đông Phương tướng quân chỉ cau mày không nói, mặc nhiên cho phép phu nhân tự mình xử lý. Nha hoàn thiếp thân nhất đẳng Phương Mai của nàng liền ra ngoài cho người lụng sục mấy nơi Nhược Doanh tiểu thư đã đi qua, kiểm tra từ đông sang tây, nam ra bắc, còn cẩn thận tra soát ngược lại, đáng tiếc vẫn không thấy. Đột nhiên từ sân viện Dạ Ý, cảm giác có thứ gì đó lấp lánh làm chói mắt Phương Mai, nàng liếc qua, vội thấy có thứ lấp ló vô cùng khả nghi trong túi vải nho nhỏ, đặt bên hông của một nha đầu quét tước, nàng đùng đùng đi tới, bắt lấy tay trái đứa nhỏ, cho tay vào túi vải, nắm lấy, giơ vội lên cao, nàng to mắt nghiêm khắc hô:
- Nha đầu, ở đâu ngươi có cái này?
- Hả.. Nô tỳ.. Nô tỳ.. Không rõ..
Nhà đầu chỉ đứng đến eo Phương Mai, gầy yếu vàng vọt, đang quét dọn, nào biết tự dưng bị người nắm chặt tay, lấy thứ gì đó ra từ túi thơm của nàng, lại hung dữ hỏi nàng, nàng liền ngơ ngẩn, nàng cũng không rõ tại sao lại có chiếc vòng tay trong túi của nàng, khi nào thì nó xuất hiện, sao một chút nàng cũng không biết, nàng kinh nghi, không hiểu gì cả. Phương Mai mắt trợn trừng, không cho nàng phản kháng, la lên:
- Bắt được kẻ trộm, nhốt nó vào phòng củi ngay!
Liền có ba bốn bà tử chạy đến bịt miệng đứa nhỏ, bồng nó lên chạy nhanh đến phòng củi sau nhà bếp, xô ngã nó trên nền đất lạnh toát phủ đầy rơm rạ nhơ nhuốm, bịt miệng nó thật chặt bằng vải thô, sau đó khóa chặt cửa, canh chừng bên ngoài, không cho ai lại gần. Phương Mai và mấy bà tử hành động nhanh nhẹn, không kẽ hở, quá mức ác liệt, Tiểu Nhu vừa múc nước gần bếp lò liền thấy được đã cảm thất không đúng, dáng vẻ đứa nhỏ bị bắt sao giống Minh Nguyệt nha đầu, vội vã bỏ việc lại, tìm Lạc Trân báo tin.