Bạn được An Tử Miêu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
447 ❤︎ Bài viết: 142 Tìm chủ đề
142 0
Kiếm tiền
Pham An SJ đã kiếm được 1420 đ
Minh Nguyệt Phong Vân

Thể loại: Cổ đại, Giang hồ, Cung đấu

Tác giả: Mai Trang An Nhiên

54799485725_41150569b9_o.jpg

Văn án:

Tháng bảy ngày chín, mưa gió ào ạt đổ xuống, người dân kinh thành che ô bủa vây xung quanh pháp trường, quan binh hai bên mặc giáp, hông đeo kiếm, nghiêm chỉnh đứng thẳng hàng phòng cho dân chúng bạo động hay bất trắc khác. Quan viên tứ phẩm vận áo quan màu tím đậm ngồi ở bàn xử án trong màn trướng được dựng phía sau pháp trường, lạnh lùng nhìn về phía tù nhân đã được giải lên. Nam đinh một nhà thừa tướng, Thừa tướng, hai nhi tử, ba tôn tử, đứa nhỏ nhất còn chưa đến tuổi cập quan. Thái giám đọc to thánh chỉ, quan phủ đại nhân hạ lệnh, đao phủ nhận lệnh, lưỡi đao đồng loạt giơ lên cao, dưới màn mưa ướt đẫm, phụt phụt phụt, đầu rơi khỏi cơ thể lăn lông lốc, máu văng tung téo, nhuộm đỏ nền đất trường kỉ, từng giọt tí tách rơi xuống, hòa vào làn mưa mỗi lúc một nặng hạt khiến mỗi một con người ở đó chứng kiến đều thắt tim trừng mắt ám ảnh sợ hãi.

Nữ nhân phủ Thừa tướng sớm đã bị giải đi biên cương, nơi hoang mạc xa xăm, nóng bức cào rách da người, môi nức toát trào máu vì thiếu nước, gầy yếu vì đói rét, Minh Nguyệt sáu tuổi từ đứa nhỏ bụ bẩm hồng hào tràn ngập tiếng cười trở nên nhỏ bé đen đuốc đầu tóc rũ rượi tay cổ bị gông kiềm, chật vật đi trên nền cát hoang vu. Phía trước là mẫu thân, phía sau là nữ tử trong gia đình, có bá mẫu, đường tỷ, đường muội, thiếp thất của gia gia, nhị bá hơn mười người đều dơ dấy bẩn thỉu, đau ốm suy kiệt không ra dạng người, khổ không thể tả.

Nguyệt Hi sơn trang, đình đài mạnh mẽ dựng nghiêng lệch trời ở bên dòng sông Giang, nơi cư trú của cao thủ võ lâm, Nguyệt Hi Tứ Mặc, danh trấn giang hồ ngay phía ngoài thủ phủ Giang Nam, một nữ nhân miệng toan toát cười, Thượng Quan Minh Nguyệt vận y phục màu hồng phấn thích ý đung đưa trên ghế may dưới dàn nho mà ngủ trưa, nàng mỉm cười phe phẩy quạt, sau bao nhiêu năm vất vả, nàng cuối cùng cũng có nhà, có sư phụ đệ tử, bọn họ, mỗi một người đều trở thành người nhà của nàng, nàng cuối cùng cũng có nơi nương tựa, một nơi để trở về.

[Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Mai Trang An Nhiên
 
447 ❤︎ Bài viết: 142 Tìm chủ đề
Chương 1: Nhân Tông

Năm Nhân Tông thứ ba mươi sáu, vua Vĩnh Minh lên ngôi từ năm hai mươi bốn tuổi, vừa trải qua đại thọ sáu mươi, xã tắc an ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, kinh tế phồn thịnh, ruộng lúa vàng ươm trải dài từ Bắc vào Nam, mùa màng bội thu, sưu thuế nhẹ nhàng, chỉ có một điều luôn khiến Hoàng đế canh cánh, biên cương chưa từng thực sự yên ổn, man di ngoại bang phía tây mấy năm gần đây nhiều lần hung hăng gây sự khiến biên quan hừng hực hơn bao giờ hết.

54799239526_51ec43fd75_o.jpg

Tuy vậy, kinh thành Thiên Long, nơi sóng ngầm các thế lực nội quốc vẫn âm thầm len lỏi. Thái tử Nghi Chân sớm được định ra, là trưởng tử của Vĩnh Minh hoàng đế, do Hoàng hậu sở sinh, được một nhà Thái Sư Mộc Hàm ủng hộ. Nữ nhi của Thái Sư đương triều, Mộc Dĩ Nghiên, nữ tử tài hoa bậc nhất kinh thành, trang dung hiền hòa phúc hậu, được hoàng đế đích thân ngự bút hạ chiếu thư phong nàng làm Thái tử phi. Thái tử và Thái tử phi cầm sắc hòa minh chỉ vừa đón dâu ba tháng, thái tử phi đã mang thai con đầu lòng cho thái tử, một nhà đế vương hòa thuận sung túc, Hoàng đế vui vẻ hơn bao giờ hết.

Đáng tiếc, tranh đấu giữa các hoàng tử không vì sự thương yêu quá mức của hoàng đế dành cho thái tử mà ngừng lại, khiến hậu cung phi tần cũng chẳng yên lặng, Quý phi nương nương và Hiền phi nương nương đều có con trai tài giỏi hơn người, ngoại gia cũng chẳng phải là hàn môn yếu thế, đương nhiên sẽ khắp nơi gây khó dễ cho Thái tử phi và Thái tử, dù vậy Hoàng Hậu nương nương chưa từng để bọn họ vào mắt.

Mưa rơi rả rích, đất kinh thành ngập trong làn nước, lúc này trong phủ Thừa tướng, Hứa Minh Dận, năm nay đã ngoài năm mươi, là phụ thân đại nhân của Hiền Phi nương nương trong cung, cháu ngoại của ông là Nghi Lâm Ngũ hoàng tử và Minh An thất công chúa trong đám con cái đông đúc của Hoàng đế. Ngũ hoàng tử tính tình hiền hậu đoan chính, tài năng sở học hơn người, tứ thư ngũ kinh, luận ngữ, Học luận trị quốc, Binh pháp tôn tử, lục nghệ, có cái nào làm khó được hắn, nhưng đáng tiếc trong mắt phụ hoàng ngoài Thái tử đại ca, không ai đả động tâm của người được. Nghi Lâm chỉ còn cách giấu đi tài học, làm một hoàng tử an phận thủ thường.

Hứa Minh Dận trong thư phòng, đang viết tấu sớ, hạch năm tội trạng lớn của Phủ doãn phủ Thừa Thiên, Mộc Văn Sơn, thu thêm thuế sưu, cướp đoạt tài sản, ức hiếp thôn dân, cưỡng ép dân nữ, giết người vô cớ, chứng cứ rành rành, nay dâng hạch sớ mong Hoàng thượng ra tay trị tội. Tấu sớ của ông luận điểm rõ ràng, bằng chứng vững chắc, tâm trí kiên định, lần này hạ quyết tâm trừ đi phe phái của Thái sư, càng vì lão bá tánh mà đổi một phủ doãn khác.

Không sai Mộc Văn Sơn chính là cháu trai ruột của Thái Sư, kéo bè kết phái ủng hộ Thái Tử, nếu hắn nghiêm chỉnh đàng hoàng làm một Phủ doãn thì không ai nói làm gì. Tiếc là hắn cứ khăng khăng ỷ có Thái tử và Thái Sư chống lưng bèn cậy mạnh hiếp yếu, khiến cuộc sống con dân Thừa Thiên khổ không thể tả. Thừa tướng như ông đâu thể bỏ mặc làm ngơ, đánh vào phe của Thái tử một cái cũng được, nâng cao địa vị của ngũ hoàng tử cũng được, thời điểm đã đến, Hứa Minh Dận không muốn cũng phải dâng sớ, sâu mọt cần phải trừ cho dân chúng.​

- Phụ thân, người làm vậy há chẳng phải đối đầu trực tiếp với Thái Sư đại nhân, Mộc đại nhân dù sao cũng là cháu ruột thân thiết của Thái Sư. Nhi tử sợ là sẽ bứt dây động rừng.

- Hừm, phụ thân muốn chính là hiệu quả đó.

Đứng bên cạnh, con trai thứ ba của ông, Hứa Hàm Chi vừa mài mực vừa lo lắng nói. Nhưng hắn không biết, Thừa tướng phụ thân nhịn đã lâu, trong lòng khó chịu vô cùng. Cháu trai ông cũng là hoàng tử nhưng lúc nào cũng phải nín nhịn Thái tử, giả vờ không đủ tài năng sở học trong mỗi lần nghị bàn với Hoàng đế, có lúc còn phải tỏ ra ngờ nghệch vì e ngại thế lực của Thái Sư, ngay cả trưởng nữ của ông, Hiền phi nương nương, địa vị cũng không thấp, nhưng suốt ngày cúi mặt nhẹ giọng chịu đủ mọi giày vò của Hoàng Hậu và Quý phi, bảo ông sao không buồn bực cho được.

Cho nên suốt ba bốn năm qua, ông cố gắng đưa người vào phủ Thừa Thiên chính là chờ một ngày như hôm nay, thu hết bằng chứng phạm tội của cháu trai Thái Sư, giáng một đòn chí mạng cho phái Thái Tử, không mong có thể hạ bệ được người, chỉ mong làm giảm đi nhuệ khí, cũng hy vọng Hoàng đế giảm bớt tin tưởng vào Thái Tử.

Không phải vì ngũ hoàng tử là cháu trai của ông nên Thừa tướng muốn giành giang sơn cho hắn, ông cũng là bậc trung thần, vị hoàng tử đủ năng lực, có ích cho xã tắc thì ông theo người đó, còn Thái tử kia, một quân chủ nhu nhược nhẹ dạ cả tin, nếu không phải được Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái sư che chở quá mức, hắn còn có thể sống cho tới hôm nay, còn ngồi vững vàng vị trí dưới một người trên vạn người như vậy sao. Nhu nhược như hắn nào có bản lĩnh đế vương, ông thực không hiểu được, Hoàng đế anh minh một đời sao lại đem toàn bộ yêu thương vào một đứa con vô dụng như thái tử.

Đến buổi chiều, cả nhà quây quần bên nhau, ngồi quanh bàn tròn, phu nhân thừa tướng mặt mày dịu dàng gắp cái đùi gà to nhất cho cháu trai vừa tròn tám tuổi Hứa Ly Vân, là con trai cả của nhị công tử Hứa Hàm Nghi, đích tử của bà. Đối diện là một con nhóc bĩu môi xúc thìa cơm gầm mặt nhai. Lão thừa tướng buồn cười trêu đều:​

- Nào nào Nguyệt nhi để gia gia gắp cái đùi khác cho con, không cần ganh tị với nhóc kia. Ha ha ha.

- A.. A.. Đa tạ gia gia!

Bé con phút trước còn buồn bực, phút sau đã tròn mắt cười to đưa chén qua nhận đùi gà của gia gia, còn không quên nịnh bợ gia gia một tiếng:​

- Gia gia anh minh!

- Con bé này, con hiểu anh minh là gì không mà bô bô..

Phụ thân của Nguyệt nhi chính là tam công tử Hứa Hàm Chi, nhìn nhóc nhỏ trìu mến hơi cười vì lời nói như bà cụ non của nàng.

- Làm sao không biết, Gia gia là Thừa tướng đại nhân, còn không phải một đời anh minh hay sao.

Cả nhà bậc cười vì lời nói của nàng, đến nỗi lão thừa tướng vỗ bàn khen hay ba tiếng, nói lão quản gia mau đem bình rượu Mai Quế hương ủ lâu năm ra, hôm nay hẳn phải uống năm sáu chén mới được.

Nhị lang và tam lang nhìn nhau cười, cùng phụ thân đại nhân uống rượu. Cả hai vị đều là nhân tài giữ chức vụ trọng yếu chốn quan trường. Nhị lang chính là Đô Ngự sử, tam lang là Hình bộ thị lang, lấy nương tử đều là nữ nhi con nhà làm quan lễ nghĩa chu toàn, con cháu nam nữ đều đủ, đó là còn chưa kể mẫu tử đại tiểu thư Hiền phi nương nương, bọn họ chính là một nhà quyền quý không thể bì được. Không những vậy, Thừa tướng còn một đứa con thứ, năm nay hai mươi tuổi đã bỏ nhà theo thương đội được ba năm, tên Hứa Hàm Vận. Hắn không hứng thú với việc học hành thi cử, nhưng lại có đầu óc tính toán kinh thương vượt bậc, chính là bẩm sinh tài phú. Mẫu thân của tam lang là nữ nhi của Bạch gia, thương gia giàu có một vùng ở Bất Phù thành, trong một lần tuần phủ ở đó, Thừa tướng đại nhân đã gặp gỡ nàng, hai người nhanh chóng đem lòng mến mộ đối phương, sau đó Thừa tướng nạp nàng làm thiếp, mang nàng trở về phủ Thừa tướng. Sống nhiều năm như vậy, Thừa tướng cũng chỉ có một chính thê và nhị nương Bạch gia, con cháu cũng không quá đông đúc, cả nhà yên ấm trọn vẹn.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, nam tử trong nhà phải dậy thật sớm chuẩn bị vào chầu, trong tay áo của Thừa tướng đã nắm sẵn sớ hạch văn, chỉ chờ vạch tội Mộc Văn Sơn. Rất nhanh buổi chầu sớm đã bắt đầu trong đại điện rộng lớn, bình thường không ai đứng quả là trống rỗng tịch mịch nhưng lúc này lại lấp đầy không một kẽ hở, từ trước đến nay đều vậy, tạo bức cách áp lực vô hình cho vị Hoàng đế thần tình có điểm mệt mỏi trên ngai vàng.

Vị thái giám quen thuộc, đại tổng quản Lưu Phúc Toàn như mọi ngày hô vang:​

- Có chuyện thì tấu, không chuyện..

- Bẩm Hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu.

Thừa tướng đi ra khỏi hàng, hai tay đưa lên trước ngực, cúi đầu xin thưa. Hoàng Thượng hơn sáu mươi, hơi nhíu mày, trầm giọng hô:​

- Chẩn, Thừa tướng khanh tâu đi.

- Thưa vâng, phủ doãn phủ Thừa Thiên Mộc Văn Sơn ỷ thế hiếp dân, cưỡng ép dân nữ, giết người vô cớ, thu thuế nặng nề..

Bản tấu dài khó lòng nắm vững, Thừa tướng đọc đến đâu, Hoàng đế nhướn mày đến đó, mắt cúi xuống đọc thật nhanh tấu chương được dâng lên, khí tức khó kiềm chế, hồng hộc thở, ngẩn đầu, nhìn chằm chằm Thừa tướng rồi phóng tằm mắt vào Thái Sư, miệng rồng thịnh nộ:

- To gan láo xược!

Tất cả triều thần đồng loạt quỳ rạp xuống. Ai nấy cúi đầu không dám hé răng, các vị hoàng tử được dự buổi chầu sắc mặt khẽ biến, im lặng đứng đó, trong điện Thái Văn uy nghiêm văng vẳng tiếng ồm ồm hơi khàn của Thừa tướng không hề run sợ vì câu quát của Hoàng đế, cũng chẳng vì vậy mà ngưng lại, ông tiếp tục mạch lạc tấu từng chuyện, từng chuyện xấu của Mộc Văn Sơn đại nhân. Cuối cùng ông lạy thánh thượng hô to:​

- Mong Bệ hạ minh xét!

- Khanh.. Khanh..

Hoàng đế nóng mặt, tay phải run lên không nhẹ chỉ tay về phía Thừa tướng, tức giận nói không nên lời, ngài quét mắt về Thái tử còn đang đứng ung dung bên dưới, không mảy may sợ hãi e dè, ngài vỗ mạnh vào tay nắm bằng vàng rồng, hạ lệnh:​

- Đại lý tự khanh Đồng Thanh Nhạc đâu.

- Có thần!

- Trẫm ra lệnh khanh lập tức bắt giữ Mộc Văn Sơn, lập án điều tra, Trẫm cho khanh toàn quyền huy động, có kết quả vào cung bẩm tấu ngay, Trẫm cho khanh năm ngày, rõ chưa.

- Thần lĩnh chỉ.

Phía dưới chỉ thấy một hán tử đầu đội mão quan cấp tam phẩm, người đứng đầu Đại lý tự chuyên môn xử án triều thần, mặt mày nghiêm túc tuổi chớm tứ tuần, ánh mắt ngay thẳng cương trực, Đồng Thanh Nhạc thưa vâng vội rời điện lập án bắt người.

Bên này Thái tử tròn mắt kinh ngạc muốn ngăn lại liền bị Thái Sư đối diện hé mắt không cho lên tiếng. Thay vào đó, Thái Sư nhất phẩm quyền cao chức trọng, lão luyện không kém Thừa tướng vội tâu:

- Hoàng thượng, tội trạng của Mộc Văn sơn mà Thừa tướng đại nhân nêu quả thật khiến lòng người căm phẫn, tham quan như vậy, hẳn nên diệt trừ tận gốc. Hắn vốn là cháu ngoại của lão thần, là lão thần không biết dạy dỗ, kính mong Bệ hạ trách phạt.

Dứt lời, bùng một tiếng, Thái Sư quỳ rạp dưới dất, thể hiện một màn đại nghĩa diệt thân, biểu hiện vô cùng tốt, Thừa tướng vẫn còn quỳ bên cạnh, liếc nhìn Thái Sư, y biết đòn này không khiến đối phương lụi bại nhưng y chính là không cam tâm.

Đại điện lại lần nữa yên lặng, thần tử vẫn chưa ai dám đứng dậy, chỉ có các vị hoàng tử còn đang đứng khom lưng phía dưới. Ngũ hoàng tử Nghi Lâm nhìn bóng dáng ngoại tổ phụ đang quỳ mà lòng thấp thỏm khó chịu, lại nhìn hướng các vị cữu cữu trong nhà mà lo lắng. Bọn họ giáng đòn này, hắn biết, có can ngăn nhưng khách khanh trong phủ nói với hắn cứ để Thừa tướng đại nhân dâng tấu. Ngũ hoàng tử biết thời cơ đến, mọi thứ trong tay đã chắc chắn thì nên hành động, không thể e dè sợ sệt như Thái tử được. Nhưng hôm nay nhìn mặt Phụ hoàng, mặc dù long nhan giận dữ, nhưng không có ý trách cứ Thái Sư, tâm của hắn liền chùng xuống.

Quả không sai, qua một lúc lâu, Hoàng thượng ngưng thần phẩy tay:

- Chúng ái khanh bình thân cả đi. Thái Sư cũng đứng lên đi, Chuyện này không liên quan đến Thái sư.​

- Hoàng Thượng!

Thừa tướng ngẩn đầu gọi to, ông thật không nghĩ ra, Hoàng thượng cứ vậy mà bỏ qua sao. Mặc dù Mộc Văn Sơn là người phe thái tử, quan hệ nhiều tầng trong đó, lợi ích từ những chuyện hắn gây ra hẳn cũng giúp cho Thái sư và Thái tử khá nhiều, Thừa tướng biết, ngũ hoàng tử biết, càng là biết Hoàng đế hẳn cũng biết. Nhưng, mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc Đại lý tự khanh điều tra Mộc Văn Sơn.​
 
447 ❤︎ Bài viết: 142 Tìm chủ đề
Chương 2: Thừa Tướng

Buổi chầu sớm tan, Thừa tướng vẫn còn nhíu chặt mày mắt, hắn biết rõ kết cục chẳng thể kéo Thái sư hay Thái tử xuống đài, nhưng trên hành lang lát gạch sáng bóng trơn nhẵn bên ngoài Thái Văn điện, bị ánh nắng mặt trời quét qua gót giày, nhìn gương mặt thong dong tự tại, tràn đầy kiêu ngạo của Thái sư, Thừa tướng nhịn không được phất áo bào mặt hầm hừ bỏ đi, một mạch lên xe ngựa trở về phủ đệ.

54799574640_a0ac1bd521_o.jpg

Chỉ là ông không biết lúc ông còn đang bực mình thì tại phủ Thái sư, lão nhân chăn ngựa xấu xí mặt mày nhăn nheo lại đang cúi người nói chuyện cùng Thái sư tại chính điện, ánh mắt Thái sư sắc bén dùng giọng không kiên nhẫn dặn dò kỹ càng. Sáng hôm sau, lão nhân kia vừa vặn dắt ngựa ra khỏi phủ thay cho nó cái yên mới hơn. Tại tiệm chăn ngựa trong thành, khi phố xá còn neo người, không khí phủ đầy sương sớm, người người qua lại còn ít, một bóng dáng phụ nhân mập mạp, y phục không phú cũng quý, một thân váy lụa thượng hạng, tay đeo vòng vàng đang thấp giọng nói chuyện cùng lão tại con hẻm sát bên hiệu chăn ngựa.

Cứ như vậy, người này truyền người khác, dần dần một bóng dáng nam tử cao lớn, nhưng gầy gò, chân trái hơi khập khiễng, tay cầm phất trần y phục nhuộm một màu xanh lục đậm sắc, hiển lộ gương mặt gian manh không một cọng râu, đang vội vã tiến vào Vĩnh Thọ cung, cung điện của Hoàng Hậu nương nương. Càng không rõ hắn bẩm báo chuyện gì, nhưng sắc mặt nương nương chủ vị hậu cung, nhất quốc chi mẫu, nhíu chặt mày, tay nắm vội thành ghế, chạm trỗ đầu phượng đầy vẻ uy lực, nàng năm nay đã hơn bốn mươi, mặc dù bảo dưỡng vô cùng tốt vẫn thấy rõ dấu vết năm tháng lạnh lẽo trôi qua. Nhiều năm qua nàng đã nếm đủ đắng cay ngọt bùi một đời, còn việc gì chưa trải qua, sự nhẫn tâm cũng chẳng khiến nàng do dự, chỉ là đuôi mắt nàng phát ra một tia không nỡ, rất nhẹ nhàng rồi biến mất.

Vài ngày tiếp theo, Đông cung một mảnh lộn xộn không quy củ, Thái tử phi phát hiện hoàng nhi A Kỳ tròn sáu tuổi đang ói không ngừng, Ngự y đã được điều tới, xem mạch bốc thuốc nhưng một ngày một đêm trôi qua tình trạng càng lúc càng nặng hơn, đứa nhỏ sốt cao không hạ, không ăn uống được gì, chỉ váng đầu không ngừng run rẩy. Hoàng đế để Thái y viện tra xét, kiểm tra toàn bộ đồ ăn thức uống vật dụng mà A Kỳ chạm vào mấy ngày nay. Nhưng Đông cung kín cổng, dường như được Hoàng Hậu và Thái tử bọc kín trong thùng sắt, không có cớ gì lại có vật dơ bẩn. Nhưng rất nhanh, Thái y cũng cho Hoàng đế đáp án. Bọn họ tìm thấy trong chén canh của A Kỳ có chứa Thạch tín, trắng trợn hạ độc như vậy, là đủ kiêu ngạo hay là ngu xuẩn không chịu được.

Long nhan nổi trận lôi đình, giao cho Cấm y vệ phong tỏa toàn bộ Hoàng cung, cho bọn họ một đêm phải tra ra trong Cung cấm tại sao lại có loại độc tàn ác như vậy, còn bỏ độc Hoàng tôn của người. Chỉ là lúc đó thái độ Thái tử không đúng cho lắm, Thái tử mắt rưng rưng, ngây người hoang mang nhìn phụ hoàng của hắn thốt không nên lời:

- Phụ hoàng, chén canh này vốn dĩ là dâng cho thần nhi!

Lúc này cả đại điện lặng ngắt như tờ, cả Hoàng Hậu và Thái tử phi đều không tin vào mắt mình sững sờ nhìn Thái tử. Hoàng đế thở hồng hộc trợn mắt nhìn Thái tử, tay nắm tách trà ném xuống đất, phát nộ:

- Càn rỡ, dám mưu hại Thái tử! Tra, tra cho Trẫm, tra không được các ngươi đều chôn hết đi.

Cơn giận ngợp trời của Hoàng đế, khiến Trưởng quan Cẩm y viện căng thẳng phái người đi tra. Nội vụ phủ cũng chẳng dám nhàn hạ, lôi hết toàn bộ cung nữ thái giám tra hỏi. Chỉ vài canh giờ, với thủ đoạn của Tổng quản thái giam đã tra được một nha hoàn tam đẳng trong viện Thái tử đã bí mật lấy độc từ vú già của Ngũ Hoàng tử cho vào canh của Thái tử, muốn độc hại Thái tử, ai ngờ A Kỳ Thế tôn không biết ở đâu nghịch ngợm uống trộm nên thành ra cớ sự này.

Kết quả này lần nữa khiến Hoàng đế ngẩn người, ngũ hoàng tử, Hiền phi, Thừa tướng, được, rất được, Hoàng đế giận đến run người, khóe miệng bất giác cười, cười rất lớn, cười đến gập cả người, khiến đám người Hoàng Hậu, Thái tử không hiểu gì cả. Hoàng Hậu còn muốn khóc lóc tố cáo, ai ngờ Hoàng đế ngưng cười, phất tay, gọi Thái giám bên cạnh hạ chỉ:​

- Hiền phi đức hạnh không tốt biếm vào lãnh cung. Ngũ Hoàng tử mưu hại huynh trưởng, biếm làm thứ dân, lập tức rời khỏi Hoàng cung. Thừa tướng Hứa Minh Dận cấu kết hậu phi, hoàng tử, nhiễu loạn triều cương, mưa hại Thái tử, hạ lệnh niêm phong phủ Thừa tướng, bắt giam toàn bộ chi tộc, chờ ngày xử trảm!

- Phụ hoàng!

Thái tử mặt cắt không còn hột máu, quỳ bụp xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn muốn cầu xin, cho dù ngũ hoàng đệ đối chọi hắn khắp nơi, còn tranh giành ngôi vị với hắn, nhưng biếm làm thứ dân thì quả thực không đáng, dù sao ngũ hoàng đệ vẫn là con rồng. Còn cả Thừa tướng, một nhà trung quân ái quốc bao đời, cho dù ông không đứng về phía hắn nhưng đại thần trong triều, nào có lý lại dễ dàng tru di cả nhà như vậy, như thế thật sự làm lạnh lòng người. Thái tử bình thường cà lơ phất phơ, không chút bản lĩnh, nhưng lại là người có lòng trắc ẩn nhất.

Hoàng hậu ngược lại trừng mắt nhìn Thái tử, thật sự là rèn sắt không thành thép, nhi tử độc nhất lại ngu xuẩn như vậy, nhưng đổi lại rất biết lấy lòng Hoàng đế, vẫn có chút bản lĩnh nịnh nọt, thế là đủ rồi. Hoàng hậu lặng người một chút, yên vị tại vị trí chủ điện, ngồi bên Hoàng đến, uy nghi chạm hai tay vào nhau đặt lên chân khép trật tự, bệ nghễ đầy ngạo mạn.

Đối lập, nơi lãnh cung chứa toàn người điên kẻ dại, chỉ cách mấy canh giờ đã có sự xáo trộn, Hiền phi nương nương, phong quang vô hạn ngày ấy, nay ánh mắt đờ đẫn, tay chân bủn rủn bị người kéo đi, váy áo hoa lệ nhuốm đầy vết dơ bùn đất, lết tha lết thết tiến vào nơi lạnh lẽo cay độc nhất Hoàng cung, Lãnh cung. Nơi tường vây ngói đỏ bên Hạ Thần môn, nam tử áo vải trên người không có lấy một vật giá trị, bị thị vệ cấm cung đưa ra ngoài, ánh mắt y vốn trong trẻo đầy quang mang rực rỡ nay âm u tối tăm như vực sâu thăm thẳm, nhìn cảnh cổng vàng son nặng chịch dần dần khép lại, cuộc đời y cũng từ đó gập ghềnh bấp bênh không tưởng tượng nổi.

Ngoài cung cấm, Thiên Long thành, kinh thành trù phú, Thừa tướng phủ đệ, Đại Lý Tự khanh dẫn Ứng Vệ quân tập trung đông đúc, xếp thành hai hàng mang giáp sắt tay cầm kiếm tông cửa xông vào hạ chỉ khiến từng gương mặt trong phủ kinh hoàng chưa từng có.

Ai có thể ngờ cả nhà Thừa tướng bị niêm phong điều tra, bảy ngày sau Ứng Vệ quân hơn ba chục binh sĩ tập trung xung quanh phủ đệ, nhận lệnh tịch biên gia sản, người giam vào ngục, Thừa tướng và nam đinh tất cả đều bị xử trảm, còn lại nữ quyến biếm nô lệ lưu đày biên cương.

Tháng bảy ngày chín, mưa gió ào ạt đổ xuống, người dân kinh thành che ô bủa vây xung quanh pháp trường, quan binh hai bên mặc giáp, hông đeo kiếm, nghiêm chỉnh đứng thẳng hàng phòng cho dân chúng bạo động hay bất trắc khác. Quan viên tứ phẩm vận áo quan màu tím đậm ngồi ở bàn xử án trong màn trướng được dựng phía sau pháp trường, lạnh lùng nhìn về phía tù nhân đã được giải lên. Nam đinh một nhà thừa tướng, Thừa tướng, hai nhi tử, ba tôn tử, đứa nhỏ nhất còn chưa đến tuổi cập quan. Thái giám đọc to thánh chỉ, quan phủ đại nhân hạ lệnh, đao phủ nhận lệnh, lưỡi đao đồng loạt giơ lên cao, dưới màn mưa ướt đẫm, phụt phụt phụt, đầu rơi khỏi cơ thể lăn lông lốc, máu văng tung téo, nhuộm đỏ nền đất trường kỉ, từng giọt tí tách rơi xuống, hòa vào làn mưa mỗi lúc một nặng hạt khiến mỗi một con người ở đó chứng kiến đều thắt tim trừng mắt ám ảnh sợ hãi.

Nữ nhân phủ Thừa tướng sớm đã bị giải đi biên cương, nơi hoang mạc xa xăm, nóng bức cào rách da người, môi nức toát trào máu vì thiếu nước, gầy yếu vì đói rét, Minh Nguyệt sáu tuổi từ đứa nhỏ bụ bẩm hồng hào tràn ngập tiếng cười trở nên nhỏ bé đen đuốc đầu tóc rũ rượi tay cổ bị gông kiềm, chật vật đi trên nền cát hoang vu. Phía trước là mẫu thân, phía sau là nữ tử trong gia đình, có bá mẫu, đường tỷ, đường muội, thiếp thất của gia gia, nhị bá hơn mười người đều dơ dấy bẩn thỉu, đau ốm suy kiệt không ra dạng người, khổ không thể tả.

Sáu tháng trôi qua, cái rét đậm ùa đến, gia quyến phủ Thừa tướng chỉ còn mỗi mẫu nữ Minh Nguyệt, còn lại đều đã sớm qua đời trên đường đi vì cái khắc nghiệt của biên cương, sự chèn ép từ quan sai, sự khuất nhục từ hình phạt lưu đầy khổ ải. Con người vốn dĩ không cách nào gắng gượng được nữa, nhưng vì Minh Nguyệt, vì mạng sống con nhỏ, mẫu thân nàng, Tưởng thị van nài một túi da nước, cầu khẩn một cái màn thầu, hạ mình bị làm nhục để đổi tấm chăn ấm.

Tưởng thị, một tiểu thư khuê các sớm sống trong lụa là gấm vóc, tay không chạm nước, chân không chạm đất, con cháu thư hương thế gia, gả vào Thừa tướng phủ đệ quyền cao chức trọng, vẫn đường đường chính chính làm một thiếu phu nhân kiêu ngạo. Nhưng sự đời trớ trêu, cha phu qua đời, nương tỷ bị lưu đày, chính nàng và nữ nhi còn mang thân nô tịch. Người thân chẳng còn ai sống sót nhưng nhìn đứa con trong vòng tay, ánh mắt nàng hiện lên kiên cường hiếm có, nàng đánh đổi mọi thứ dù là tôn nghiêm hay đức hạnh, nàng đều mặc kệ, chỉ cần Minh Nguyệt còn sống, nàng, sao cũng được.

Vào đêm đen sờ không thấy tay, ánh sáng le lói của ánh trăng không chiếu rọi được màn tuyết dày đặc, lạnh cấu thịt cấu da, miệng hà hơi không dứt, trên tấm thân gầy yếu của mẫu nữ Tưởng thị, một cái chăn đàng hoàng cũng không có, chỉ còn cái mền mỏng chắp vá đủ nơi, da thịt ửng đỏ một mảng nơi xương quai xanh, cả người run rẩy không ngừng, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, môi tím tái không ngừng mấp máy, hai hàm răng sớm bị dơ dấy đánh cập vào nhau liên hồi, tay nàng vẫn không quên ôm chặt đứa nhỏ trong người. Tưởng thị thân thể không một chỗ lành lặn, mỗi một chỗ lộ ra đều đầy vết xanh tím, không ai biết nàng đã chịu bao nhiêu cú đánh, chẳng ai hay nàng chịu bao nhiêu cú tát, cũng chẳng ai nghe được bao nhiêu tiếng nấc nghẹn bị chà đạp thân thế đầy nhục nhã.

Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, che kín thân thể đầy rẫy vết thương của mẫu thân. Minh Nguyệt nhỏ bé ngước nhìn gương mặt không còn huyết sắc của mẫu thân, nhóc con mấp máy môi:

- Nương, nương..

Minh Nguyệt gọi hơn chục tiếng, nhưng thân thể của Tưởng thị chẳng có phản ứng, nhóc con đôi mắt to tròn đen láy kinh ngạc cố sức lay tỉnh nàng, nhóc con vừa lay vừa gọi, đến khi khàn cả giọng, đôi mắt Minh Nguyệt kìm không được bất giác rơi lệ, rơi xuống chạm vào bàn tay lạnh buốt của Tưởng thị, nhóc con vội vã nắm lấy tay nàng, cố gắng sưởi ấm Tưởng thị, chà lên cơ thể của mình, dùng toàn bộ sức lực ma sát vào cơ thể lạnh ngắt của Tưởng thị, nhưng đều vô ích, cho dù Minh Nguyệt cố gắng thế nào thì cũng không làm Tưởng thị tỉnh được. Dưới cái rét nặng nề cuối tháng chạp, trên nền tuyết rơi một mảng trắng xóa, mẫu thân Minh Nguyệt mãi mãi nhắm mắt, không còn tỉnh được nữa.

Tuyết rơi không ngừng, nền đất lạnh thấu xương, đâm vào lòng bàn chân, như mũi dao cứa nát từng tấc da thịt, cơ thể bé nhỏ đã không còn gắng gượng được nữa, hình ảnh trước mắt trở nên nhòa đi, hai tay run rẩy bị gông kiềm, hai chân đầy vết trầy va phải nhau, cơ thể mất đi trọng lực, ngã oành xuống đất. Đôi mắt đã nhuốm một màu đen tịch mịch, hai bên tóc mai nhơ nhuốm màu xám tro, phất phơ lung tung theo gió lạnh dáng chặt vào mang tai. Khi đứa nhỏ gần như tắt thở, đám quan binh lại cho nó vài gậy, một tên mặt mày hèn hạ nhìn đến đống quần áo rách rưới không ra hình dạng, tay chà chà vào vạt áo quan phục ghét bỏ để vào nhân trung của Minh Nguyệt, miệng nhổ nước bọt hô:​

- Chết rồi! Mặc xác nó, đi tiếp thôi!

- Đại ca, đợt này chết nhiều người như vậy? Làm sao ăn nói với Cao đại nhân.

- Hừ, có gì khó, thời tiết khắc nghiệt như biên cương Nam Lăng này, ta còn chịu không nỗi, huống gì đám tù binh trơ xương kia chứ!

Chúng vừa nói vừa kéo năm sáu tù binh tiếp tục lên đường, để mặc phía sau bóng dáng thoi thóp. Khi Minh Nguyệt còn chút hơi tàn, hai mắt rơi vào vô định, đột nhiên nền đất trước mặt nó lún nhẹ xuống, nó cố gắng mở mắt, mơ hồ thấy được đôi hài màu bạc, hình thù tinh xảo, nó vội nhìn lên, đối phương vạt áo màu xanh lục, dày dặn dưới lớp áo lông trắng toát như màu tuyết phủ đầy người nó, nó chẳng kịp nhìn được mặt mũi đối phương, chỉ còn đủ sức hô từng tiếng khó nhọc:​

- Cứu.. Cứu..

- Lục thúc, đưa nàng theo!
 
447 ❤︎ Bài viết: 142 Tìm chủ đề
Chương 3: Biên cương

Thành Nam Lăng, biên cương xa xôi ngược về phía nam thành Thiên Long, giáp với bọn man di Nam Tà quốc, nơi đóng của đại quân trấn thủ Đông Phương gia, Đại tướng quân Đông Phương Hàn Thần, tu la sát thần, danh trấn thiên hạ, vó ngựa Bạch Phong hắn cưỡi xuất hiện ở đâu, kỳ hiệu An Nam quốc cắm ở đó. Danh tiếng quá mức vượt trội của Đông Phương tướng quân và Đông Phương gia quân làm kẻ thù sợ mất mật, cũng khiến hoàng thành e dè, cho nên đã rất nhiều năm trôi qua, thái bình thịnh thế, nhưng hắn chưa một lần được triệu hồi kinh.

54798412152_3307e75fa6_o.jpg

Bên trong thành trì, buổi sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, tại phủ đại tướng quân Đông Phương, viện Dạ Ý, nơi ở của chủ mẫu đại nhân, phía bên trái là căn viện của đám nha hoàn, Minh Nguyệt hôn mê vẫn còn sốt cao đang nằm lay lắt trên giường phía trong cùng. Căn phòng đơn sơ, nhồi nhét mười nha hoàn sơ đẳng ngủ cùng, Minh Nguyệt đang được Lạc Trân nha đầu giúp đỡ thay khăn lạnh. Lạc Trân mười lăm tuổi, nha hoàn ngoại viện Dạ Ý, chuyên lo việc quét tước, mặt mày thanh tú, tính tình dịu dàng săn sóc tiểu muội muội mới đến.

Lúc này cửa mở ra, một nha đầu khác, mặt mũi tinh nghịch một chút, nhỏ hơn Lạc Trân, là Tiểu Nhu chuyên việc tú trang trong phòng nghỉ của phu nhân, nàng bưng khay thức ăn, gồm một chén cháo trắng, bát nước, ít món đồ chua và thịt băm, vừa cười vừa gọi:​

- Lạc Trân tỷ tỷ, lại dùng bữa sáng, để muội thay tỷ.

- Được!

Lạc Trân mỉm cười bỏ khăn xuống thau nước, lại bàn gỗ giữa phòng dùng cháo, Tiểu Nhu nhanh chân thay Lạc Trân bón ít nước cho Minh Nguyệt, nàng hơi thở dài nói:​

- Tiểu muội muội này thật đáng thương, gầy guộc đến thế, còn sốt cao không hạ, Lạc Trân tỷ tỷ, đại phu đã khám chưa?

- Đã khám qua. Thẩm đại phu nói tiểu muội muội bị nhiễm phong hàn rất nặng, khả năng chịu cái lạnh trong một thời gian quá dài, dinh dưỡng không tốt, thể lực suy kiệt, không có sức uống thuốc, nếu hôm nay nàng vẫn không uống được, sốt mãi không dứt e là..

- Ôi, Lạc Trần tỷ tỷ, nàng.. Nàng còn nhỏ như vậy. Thật sự phải..

- Không đâu, thiếu gia hôm qua đã căn dặn Thẩm đại phu và Lục tổng quản phải cố gắng hết sức cứu sống nàng. Tỷ tin là đại phu sẽ tìm cách.

- A.. Thiếu gia thực chú ý đến muội ấy!

- Đương nhiên rồi, muội thấy đó, thiếu gia trời sinh lạnh bạc, rất ít để ý chuyện trong phủ, hằng ngày cũng ít giao lưu với đám vương tôn công tử trong thành, chỉ có thiếu gia Lãnh gia là đồng học, đặc biệt thân thiết, ngoài ra làm gì có chuyện gì, người nào khiến thiếu gia để tâm như vậy. Vậy mà thiếu gia lại cứu một nô lệ, còn căn dặn săn sóc, tiểu muội muội này quả là đặc biệt.

- Ừm, tỷ nói quả thực rất đúng.

Lạc Trân cười gật đầu, nhìn tiểu Minh Nguyệt thương tiếc. Bên ngoài phòng, vạt áo màu lục tung bay trong gió, đôi tay trắng muốt ôm lấy áo lông bên ngoài, gương mặt thiếu niên mười tuổi lạnh lẽo trầm ổn không hợp tuổi, đuôi mắt chứa đựng tia sầu buồn, cánh mũi gọn gàng, môi mỏng ngay ngắn, đẹp đẽ nhưng lại có phần u uất, thiếu gia phủ đại tướng quân, Đông Phương Hàn Y, năm nay mười tuổi, bị bệnh từ nhỏ, quanh thân lúc nào cũng có mùi thảo dược, hắn nhịn không được ho khan hai tiếng, nam đinh phía sau vội nhắc nhở:​

- Thiếu gia, nên trở về phòng thôi, đứng đây đón gió, sợ là bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn.

- A! Được.

Đông Phương Hàn Y cười bất lực quay người đi, hắn âm thầm nghĩ ngợi:

- Nha đầu, bảo trọng! Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi! Bản thân một người thân bất do kỷ như ta còn không bảo vệ được mình, e là cũng chẳng kham nỗi việc gì. Nha đầu, ta cứu ngươi, còn không biết là giúp ngươi hay hại ngươi. Bỏ đi, hy vọng ngươi sống sót trong phủ đệ này.

Tà áo màu lục rời đi trong màu tuyết trắng, lạnh lẽo như vốn dĩ con người hắn, tâm tính hắn và cả cuộc đời hắn.

Đến tối, thời tiết vẫn lạnh như vậy, Minh Nguyệt từ trong bóng tối hét lên một tiếng, tỉnh lại sau cơn mê mang khá sâu, Lạc Trân đỡ lấy Minh Nguyệt từ tốn trấn an, thấy Minh Nguyệt đôi mắt mông lung lạ lẫm với mọi thứ, Lạc Trân đau lòng kể lại chuyện nàng được thiếu gia phủ Đông Phương cứu về, đại phu đã chẩn trị, cơn sốt khiến Minh Nguyệt không còn sức lực, nàng cái nghe cái không âm thầm tự nhủ:

- Ta còn sống sao? Nhưng mẫu thân, phụ thân không còn nữa, ta chỉ còn một mình trên đời.

Minh Nguyệt ứa nước mắt, ôm lấy thân thể run lẩy bẩy, đứa nhỏ bảy tuổi chỉ còn một mình, nàng không biết phải tiếp tục sống như thế nào, nàng cũng không nghĩ được gì nữa, cứ mơ hồ ôm chân trên giường, rơi vào trạng thái không nói, không ngủ, không ăn. Lạc Trân ban đầu còn nghĩ đứa nhỏ quá thương tâm nên cũng mặc nàng, nhưng qua thêm một ngày, nàng vẫn tâm thần bất định trên giường như vậy thật khiến người lo lắng. Lạc Trân sợ là thiếu gia hỏi đến sẽ trách phạt vì không chăm sóc tốt nên cố gắng ở cạnh nàng khuyên răn:

Tiểu nha đầu, mặc dù không biết muội phải trải qua điều gì nhưng còn sống là còn hy vọng, cứ như vậy người thân của muội sẽ đau lòng biết bao, nghe lời tỷ, ăn một chút cháo đi!

Minh Nguyệt ngước nhìn Lạc Trân, gương mặt xa lạ, không giống bất kì ai ở phủ Thừa tướng, nhưng nó cảm nhận được hơi ấm, miệng lâu ngày chưa thốt ra lời nào, khó khăn lắp bắp:​

- Sống.. Sống là còn hy vọng..

- Phải, còn hy vọng!

- Vậy.. Vậy.. Tỷ tỷ giúp muội, tay muội không còn sức.

- Được được được! Lạc Trân cười ứa nước mắt, vui vẻ đáp lời, bưng chén cháo nấu sẵn, từng thìa từng thìa bón cho nha đầu. Ba ngày sau, sức khỏe nha đầu ổn hơn, Lạc Trân bắt đầu hỏi thăm tên nàng, phụ mẫu ở đâu, nàng sống chốn nào, tại sao lại bất tỉnh nơi biên ải khắc nghiệt này. Minh Nguyệt đơn giản thưa tên nàng, phụ mẫu đã qua đời, nàng không còn nhớ rõ quê hương, nàng bị người bắt đến nơi này, không còn nhớ gì nữa. Minh Nguyệt nhỏ tuổi nhưng hiểu bản thân là khâm phạm triều đình, mang thân nô tịch, mãi mãi sẽ không ngốc đầu lên được, nên mơ mơ hồ hồ tạo một thân phận giả, chỉ giữ lại cái tên Minh Nguyệt, còn không cho biết họ.

Lạc Trân càng thêm thương muội muội, lấy họ mình cho nàng, họ Lạc, xin với Lục tổng quản cho nàng một thân phận, cũng cho nàng một công việc trong phủ. Lục tổng quản cũng thương tiếc cho đứa nhỏ nên ra bạc và thông qua mối quan hệ của hắn, đăng ký với quan huyện nô tịch cho Minh Nguyệt, không thể chuyển thành lương tịch vì Lạc Trân cũng là thân nô tịch, nói nàng bà con xa, không gì chứng thực, mua nô tịch mới rẻ được, nàng cũng không dám dị nghị, liền hai ba ngày đã có một thân phận mới, nàng giờ là Lạc Minh Nguyệt.

Bắt đầu từ đó nàng trở thành nha hoàn trong viện Dạ Ý của chủ mẫu đại nhân. Chỉ là nàng vẫn chưa một lần gặp được ân nhân cứu mạng, thiếu gia Đông Phương Hàn Y, dường như thiếu gia cũng không để ý nàng lắm. Lạc Trân cũng không rõ, nhưng không bận tâm nhiều, chỉ hướng dẫn công việc, nơi ở các chủ tử trong phủ cho Minh Nguyệt làm quen. Vì nàng còn nhỏ nên được sắp xếp theo Lạc Trân làm việc.

Nhưng Minh Nguyệt từ nhỏ sống trong nhung lụa, nào đã từng chịu cực chịu khổ, suốt nửa năm qua chịu mọi đủ thương tích tra tấn nhưng chủ yếu bị bỏ đói, bỏ khát, thời tiết khắc nghiệt chứ chưa thực sự làm công việc nặng nhọc nào. Cho nên nàng nào biết bưng nước quét dọn, giặt giũ thêu thùa, lóng nga lóng ngóng, bị phạt roi không ít, cơm thừa canh cặn, chẳng có một tý dinh dưỡng, mặc dù có Lạc Trân giúp đỡ, nhưng nàng cũng chỉ là nha hoàn ngoại viện, đãi ngộ đương nhiên không tốt lành gì, bản thân nàng cũng không nhàn nhã mấy nên càng không giúp được gì cho Minh Nguyệt. Trơ mắt nhìn đứa nhỏ đáng thương, càng ngày càng gầy yếu, vết thương lại chồng chất, mặt mày đen nhỏm, nào có vẻ gì như đứa trẻ bảy tuổi nên có.

Tháng chạp dần dần qua đi, mùng một lũ lượt chạm ngõ, mùa xuân thơm ngát hoa đào, phủ đại tướng quân tấp nập người ra kẻ vào, khách nhân cũng nhiều hơn mấy khi, mấy vị của Lãnh gia cũng đến làm khách. Lãnh gia và Đông Phương gia giao hảo nhiều năm, nếu Đông Phương quân gia là nhà tướng lừng danh thiên hạ thì Lãnh gia là thư hương thế gia lâu đời của An Nam quốc.

Mặc dù ở vùng đất cằn cỗi khắc nghiệt như Nam Lăng thành nhưng Lãnh gia mười đời đều người người làm quan, quan phủ khắp các thành xung quanh gần như đều có người Lãnh gia, tại kinh thành, dưới chân thiên tử, ngày ngày vào chầu, đủ tư cách dâng sớ trên điện Thái Văn cũng có họ Lãnh, là Lãnh Nhược Hiên, Hộ bộ thượng thư, chức quan tam phẩm thực quyền trong tay không ít. Lãnh Nhược Hiên là đệ đệ của gia chủ Lãnh Gia đời này, Lãnh Nhược Phong, chức quan Tri phủ Nam Lăng, bằng hữu của đại tướng quân, tam thiếu gia Lãnh Nhược Ly là đồng học thân thiết nhất của Đông Phương Hàn Y, hai người bằng tuổi, đều là vương tôn công tử nổi bật của Nam Lăng thành.

Mùng ba tiết đầu xuân, Lãnh Nhược Phong dẫn theo phu nhân con cái đến chúc tết nhà Đông Phương gia, Lãnh tam lang cùng Hàn Y thiếu gia vào thư phòng viện Dạ Hàn của Hàn Y, Lãnh tam lang vui vẻ mượn bảng chữ mẫu của Đại sư Khổng Thục Dung, vốn là bản chữ ngàn vàng khó mua, quyền thế khó cầu. Mặc dù Đông Phương gia là võ quan nhưng lại có thông gia là thư hương thế gia ở kinh thành, An gia là nhà mẹ đẻ của Đông Phương chủ mẫu, An Lăng Dung, mẫu thân của Đông Phương Hàn Y, sinh thần mười tuổi của hắn, ngoại công liền gửi quà tặng tựa ngàn cân này cho hắn. Lãnh tam lang nghe được liền nằng nặc đòi mượn, Hàn Y thiếu gia nhiều lần từ chối không được, nhân dịp năm mới, lại phóng khoáng đồng ý, tâm tình tốt như vậy, Lãnh tam lang còn tưởng mình nhìn nhầm. Bằng hữu trời sinh lạnh bạc này cớ gì lại dễ nói chuyện như vậy.

Cười đùa một đoạn hai thiếu gia được người gọi ra phòng chính dùng thiện, người ở biên cương cũng không tị hiềm, nam nữ cùng ngồi vào bàn lớn đặt giữa điện, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Nhìn cảnh tượng sum vầy đùa giỡn, mâm cơm vậy mà có người không vừa lòng, chính là Đông Phương chủ mẫu, phu nhân mắt nhìn lạnh nhạt, yên lặng tự mình gắp đũa, Lãnh phu nhân cười nói cùng nàng trò chuyện, nàng lại chẳng hào hứng là mấy, hỏi một câu nàng đáp một câu, còn chẳng hứng thú nói nhiều thêm, quả thật lạnh lùng khó chịu. Cũng chỉ có Đông Phương tướng quân cùng Lãnh tri huyện cụng chén rượu tanh tách hào sảng kể chuyện đông tây khắp nơi.

Đột nhiên ngồi đối diện, trưởng nữ của Lãnh tri huyện Lãnh Nhược Doanh, mười lăm tuổi, hô nhẹ kinh hãi một tiếng:​

- a!

- Chuyện gì vậy?

- Nương, vòng tay của con đâu mất rồi?

- Sao thế được?

Lãnh phu nhân ngạc nhiên, muốn nói nữ nhi không biết chừng mực, vô duyên vô cớ nói như vậy, không khác nói phủ đệ tướng quân có trộm, bình thường nàng quy củ lễ nghi chu toàn, sao nay lại hô to gọi nhỏ trên bàn ăn như vậy, thật là không đúng. Chỉ là Lãnh phu nhân không biết, Lãnh Nhược Doanh nhìn không thuận mắt phu nhân Đông Phương gia, ỷ mình xuất thân thư hương thế gia kinh thành liền coi thường nhà nàng. Làm ơn, nhà nàng cũng là thế gia hơn mười đời, gia tộc làm quan còn ít chắc, so với An Gia không hề thua kém, tại sao lại đối một nhà nàng, bằng mặt không bằng lòng, thiếu nữ mười lăm tuổi, tính tình nóng nảy, vội vàng muốn tạo chút tinh ranh vặt, đổ thừa nàng ở trong phủ Tướng quân bị mất đồ.

Đông Phương chủ mẫu đôi mắt sắt lẽm liếc nhìn Lãnh Nhược Doanh, hừ nhẹ liền không mặn không nhạt:​

- Sai người tìm trên con đường Nhược Doanh tiểu thư đã đi qua xem đánh rơi nơi nào, tốt nhất là Nhược Doanh con nên vẽ ra hình dáng cho nha đinh đi kiếm.

- A đâu cần phiền toái tỷ tỷ, hẳn là nó nghịch ngợm để quên ở đâu mà không nhớ, không nên mất công tốn sức vì nha đầu không hiểu chuyện này.

- Lãnh phu nhân, lời này không đúng rồi. Nào có đạo lý quên lúc nào không quên lại quên ngay lúc còn ở phủ Tướng quân, đây chẳng phải ám chỉ trong phủ có người tay chân không sạch sẽ sao?

- Nào có, muội muội..

- Hừ..

Đông Phương phu nhân nói đến Lãnh phu nhân á khẩu không biết ra sao. Lãnh đại nhân yên lặng không lên tiếng, nhìn Đông Phương tướng quân, xem thử hắn sẽ xử lý thế nào. Đông Phương tướng quân chau mày thật chặt, đôi mày rậm như hai lưỡi đao, chém sắt chặt đinh còn được, khiến trong quân ai nấy thấy hắn nhăn mày không khỏi sợ run cầm cập, ấy mà chỉ riêng phu nhân của hắn và đứa con duy nhất lại chẳng xem ra gì. Hắn nhiều lúc đau đầu vì cưới phải thê tử còn cứng rắn nghiêm nghị hơn cả hắn, sinh hài tử lạnh bạc bẩm sinh, còn ốm đau bệnh tật quấn thân, đây hẳn là nghiệp do hắn phạm sát quá nhiều hay sao. Mặc dù vậy nhưng hắn không muốn nạp thiếp, một mặt vì An gia sẽ không cho phép, nhiều hơn là vì quá khứ phụ thân hắn vì sủng thiếp diệt thê mà mẫu thân và hắn phải trải qua quá nhiều tổn thương nên hắn không muốn lặp lại thống khổ cho thê nhi.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Đông Phương tướng quân chỉ cau mày không nói, mặc nhiên cho phép phu nhân tự mình xử lý. Nha hoàn thiếp thân nhất đẳng Phương Mai của nàng liền ra ngoài cho người lụng sục mấy nơi Nhược Doanh tiểu thư đã đi qua, kiểm tra từ đông sang tây, nam ra bắc, còn cẩn thận tra soát ngược lại, đáng tiếc vẫn không thấy. Đột nhiên từ sân viện Dạ Ý, cảm giác có thứ gì đó lấp lánh làm chói mắt Phương Mai, nàng liếc qua, vội thấy có thứ lấp ló vô cùng khả nghi trong túi vải nho nhỏ, đặt bên hông của một nha đầu quét tước, nàng đùng đùng đi tới, bắt lấy tay trái đứa nhỏ, cho tay vào túi vải, nắm lấy, giơ vội lên cao, nàng to mắt nghiêm khắc hô:​

- Nha đầu, ở đâu ngươi có cái này?

- Hả.. Nô tỳ.. Nô tỳ.. Không rõ..

Nhà đầu chỉ đứng đến eo Phương Mai, gầy yếu vàng vọt, đang quét dọn, nào biết tự dưng bị người nắm chặt tay, lấy thứ gì đó ra từ túi thơm của nàng, lại hung dữ hỏi nàng, nàng liền ngơ ngẩn, nàng cũng không rõ tại sao lại có chiếc vòng tay trong túi của nàng, khi nào thì nó xuất hiện, sao một chút nàng cũng không biết, nàng kinh nghi, không hiểu gì cả. Phương Mai mắt trợn trừng, không cho nàng phản kháng, la lên:

- Bắt được kẻ trộm, nhốt nó vào phòng củi ngay!

Liền có ba bốn bà tử chạy đến bịt miệng đứa nhỏ, bồng nó lên chạy nhanh đến phòng củi sau nhà bếp, xô ngã nó trên nền đất lạnh toát phủ đầy rơm rạ nhơ nhuốm, bịt miệng nó thật chặt bằng vải thô, sau đó khóa chặt cửa, canh chừng bên ngoài, không cho ai lại gần. Phương Mai và mấy bà tử hành động nhanh nhẹn, không kẽ hở, quá mức ác liệt, Tiểu Nhu vừa múc nước gần bếp lò liền thấy được đã cảm thất không đúng, dáng vẻ đứa nhỏ bị bắt sao giống Minh Nguyệt nha đầu, vội vã bỏ việc lại, tìm Lạc Trân báo tin.​
 
447 ❤︎ Bài viết: 142 Tìm chủ đề
Chương 4: Hồng Tuyết

Bên này, Phương Mai trở về nhà chính, thấp giọng thì thầm với Đông Phương phu nhân, cũng tiện đà đưa vòng tay cẩm thạch cho phu nhân. Nghe được chuyện có nha hoàn hạ đẳng ăn trộm đồ, nàng khẽ nắm chặt tay, nhưng Đông Phương phu nhân một cái nhăn mày cũng không có, cười hiền ái, đưa vòng tay trả cho Nhược Doanh, nhẹ giọng nói:

54798412172_4b087645e5_o.jpg

- Phương Mai nha hoàn của ta tìm được trong vườn hoa bên ngoài, hẳn là cháu đánh rơi bên đó, trả lại cháu, nhớ cất cẩn thận.

- A.. Nhược Doanh đa tạ phu nhân.

Mọi người thở phào, lại nhẹ nhàng cười nói, đến khoảng canh giờ sau, cả nhà Lãnh gia rời khỏi, lúc này không có người ngoài, Đông Phương Hàn Y liếc nhẹ mẫu thân, y nhỏ giọng:

- Mẫu thân, phải chăng có ẩn tình!

Đông Phương phu nhân nhìn xuống hài tử của mình, lại không có nỗi tia ấm áp quanh khoang mắt, chỉ có lạnh lùng và nghiêm nghị:

- Hừ, trong phủ thật không sạch sẽ, con về viện đi.

Hàn Y thưa vâng rồi trở về viện, ánh mắt nhịn không được liếc Phương Mai, trong lòng đột nhiên cảm thấy không yên, thực sự có kẻ trộm, hy vọng chuyện không liên quan đến nha đầu kia. Y chà tay vào nhau, ho khan hai tiếng rồi lặng người đi mất. Phải nàng hay không cũng không còn liên quan đến y nữa.

Đêm tối ùa đến, phu nhân đích thân cho gọi nha đầu ăn trộm vòng tay của Lãnh Nhược Doanh đến sảnh viện Dạ Ý, nàng vân vê tách trà phổ nhĩ còn hơi bốc khói, mắt cũng không liếc, miệng càng không nói, thấy người đã được dẫn lên, Phương Mai tự mình mắt nhìn sâu vào đỉnh đầu của nha hoàn đang quỳ bên dưới, hỏi:​

- Minh Nguyệt, ngươi đến phủ Tướng Quân bao lâu rồi?

- Nô tỳ.. Nô tỳ đã đến được ba tháng.

- Cũng không quá ngắn, quy củ cũng chưa học được sao?

- Nô tỳ, nô tỳ thực sự không biết.

- Hừm, giả ngây thơ, tang chứng ở đó, còn không phải ngươi trộm thì là ai?

- Trộm? Không thể, nô tỳ không có!

Minh Nguyệt ngẩn đầu thật mạnh, dưới ánh nến lập lòe, lúc này người trong phòng mới nhìn được gương mặt của đứa nhỏ. Đứa nhỏ ước chừng chỉ sáu bảy tuổi, còn chưa nói rõ một câu, gương mặt lấm lem, cơ thể nhỏ gầy, váy áo dơ bẩn, còn run run vì sợ hãi, nhưng tinh quang trong mắt, không vì hoàn cảnh khốn đốn mà mất đi, đôi mắt nàng sáng trong, hắc bạch phân minh, to tròn như hai bòn bi sắt, nàng trợn mắt hét lên, ngập tràn thống khổ và uất ức.

Minh Nguyệt vô cùng ủy khuất, cũng thực tức giận, có thể nói nàng tay chân không nhanh nhẹn, thường xuyên không làm được việc, hỏng hết chén bát, hư hết đồ đạt, sức lực không có, nhưng không thể nói nàng là trộm, nàng là con của quan tam phẩm đương triều, là cháu của Thừa tướng đại nhân, từ khi lọt lòng đã học tập lễ nghi thiên hạ, cái gì đúng cái gì sai, nàng tuổi còn nhỏ nhưng vẫn nhận thức được. Nàng không làm sẽ không nhận, cũng nhất định không vì quyền thế mà cam tâm chịu tội.

Minh Nguyệt nhịn không được nước mắt nhỏ xuống, nhưng sự quật cường trong đáy mắt không giả, tay vẫn còn bị trói, nhưng đã đưa lên quệt đi, trừng trợn mắt nhìn thẳng phu nhân chủ mẫu, đứa nhỏ lạ lùng, lúc bị bắt đi, đưa tới hỏi tội, rõ ràng cơ thể sợ hãi run rẩy không ngừng, nhưng vừa bị Phương Mai nhận định là trộm, vậy mà nàng lại quyết liệt phân trần, cũng thực can đảm. Đông Phương phu nhân bất giác đặt tách trà xuống, nhìn xuống Minh Nguyệt, hơi nghiêng đầu, có vẻ thưởng thức nha đầu gan dạ này. Phu nhân không nhanh không chậm, nheo mắt khẽ cười hỏi:

- Vậy theo ngươi, đã không trộm, tại sao vòng tay lại ở trong túi ngươi?

Minh Nguyệt ngơ ngác ở đó, không biết trả lời thế nào, nàng không biết, thực tình không biết, nàng cố sức nhớ lại, trước đó nằm trong phòng chứa củi nàng cũng suy nghĩ rất nhiều, đến tột cùng, thứ kia, sao có thể thần không biết quỷ không hay lọt vào túi nàng.

Nàng nhớ lại từ đầu buổi sáng, nàng theo chân Lạc Trân tỷ tỷ quét dọn ngoại viện, chà lau hành lang, vì tay nàng đã phồng rộp, không cách nào cầm nổi cái giẻ để nhúng nước lau, Lạc Trân tỷ tỷ thương nàng nên bảo nàng ra sân nhặt lá rụng, quét dọn đi. Mặc dù sân rất lớn, gió cũng lớn, lá vừa quét lại rụng lát đát, phải từ đầu đến cuối sân quét một lượt lại, cả ngày có khi chỉ quét dọn sân cũng chưa chắc xong, nhưng vẫn đỡ hơn nhúng tay vào nước lạnh, Minh Nguyệt căn bản chịu không nỗi. Cho nên nghe phân phó, nàng cười cảm tạ rồi bước nhanh ra ngoài làm việc.

Ai biết đến khoảng gần trưa, thấp thoáng vị tiểu thư ăn mặc sạch sẽ, váy áo mới may, rực rỡ dưới ánh mặt trời, gương mặt như đóa phù dung chớm nở, dịu dàng lướt đi dạo chơi, Minh Nguyệt tròn mắt ngưỡng mộ, phải có người bên cạnh giục giã nàng mới quỳ xuống hành lễ. Đôi mắt Minh Nguyệt khẽ ứa nước, nhưng kiềm chế không cho giọt nào rơi xuống, nàng nhịn không được hồi tưởng lại trước đây, tiết đầu xuân, nàng ăn vận đồ mới, chói lòa đứng dưới mái hiên, nắm tay phụ mẫu cùng đi chúc tết quan viên đồng môn của phụ thân. Đối lập hiện tại, nàng cũng chỉ áo thô quần sơ, nào có dáng vẻ đại tiểu thư hào môn, nàng cái gì cũng không còn, chỉ là một đứa nhỏ mang thân nô tịch, làm nha hoàn cho phủ tướng quân nơi biên ải khắc nghiệt.

Vị tiểu thư kia đã đi xa, người làm gần đó đều đã đứng dậy, riêng mỗi Minh Nguyệt vẫn còn quỳ, mắt ngơ ngác đầy vẻ nuối tiếc dõi theo, chỉ khi có người gọi nàng mới lòm khòm dậy làm việc tiếp. Làm rồi làm, tâm trí của Minh Nguyệt như trôi theo cả nhà Thừa tướng phủ, đau đớn mỗi đêm vẫn quấn chặt lấy đứa nhỏ, tận mắt chứng kiến người thân không còn ai, tang thương bao trùm lấy nàng khiến nàng không còn đủ sức quan sát xung quanh, ai đến gần nàng cũng không còn nhớ được, rốt cuộc có những ai. Tương ma ma chỉ quát nàng làm việc vụng về, Tiểu Xuân tỷ cách nàng gang tay vứt đống đồ bảo nàng mang đến nhà sau giặt, đương nhiên nàng vâng lời mang đi nhưng để đến đêm mới tranh thủ, hiện tại khoảng sân vẫn chưa sạch lắm, cây còn chưa tưới, vừa trở lại đã bị Tiểu Hoa tỷ nạt nộ sao còn chưa tưới, hoa này mà khô héo là nàng chịu không hết tội. Còn vài nha hoàn lớn hơn Minh Nguyệt la rầy nàng nhưng cũng không đến sát cạnh bên để hạ thủ, tuy chỉ có.

Minh Nguyệt đảo mắt, cảm giác như không tin được, nàng siết hai tay lại nhau, nhíu mày quay đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, Lạc Trân tỷ tỷ, tỷ có ở đây không, nếu tỷ ở đây, muội chỉ muốn hỏi:

- Là tỷ sao? Nếu là tỷ thì tại sao? Tỷ có nỗi khổ gì sao? Tại sao lại là muội?

Lúc đó Lạc Trân đứng bên hành lang chà lau, thấy ai nấy đều lần lượt ức hiếp Minh Nguyệt, đã qua trưa còn không được ăn cơm, nàng vội đến nhà bếp lấy hai cái màn thầu nhét vào tay áo, định bụng mang đến cho Minh Nguyệt ăn. Đứa nhỏ cười cảm tạ, trong phủ đệ bao la rộng lớn này, người tốt với Minh Nguyệt cũng chỉ có Lạc Trân, hai người cười đùa một chút rồi bắt tay làm việc tiếp, chưa kịp trở tay thì thấy Phương Mai và bốn bà tử hùng hổ vào viện kiểm tra, Lạc Trân chợt kinh ngạc, cảm giác dị biến, hẳn là chủ tử đã biết đồ bị mất, nàng lo lắng đến sắc mặt trắng bệch. Nàng liếc qua Minh Nguyệt, cảm thấy nếu có tra xét, đứa nhỏ gầy yếu đáng thương hẳn không ai kiểm tra tỉ mỉ, nên tiện tay thả đồ vào túi thơm bên hông Minh Nguyệt, nàng bất đắc dĩ làm vậy, chỉ thấy đứa nhỏ không chút phòng bị với mình, Lạc Trân cũng bất an, nhưng nàng không thể bị phát hiện trộm đồ, nếu không sẽ liên lụy cả nhà nàng. Cả nhà nàng đều làm việc trong tướng quân phủ, nàng bị trách phạt, khả năng phụ mẫu, huynh muội đều bị phạt, đuổi đi, báo quan, đủ mọi trường hợp xấu nhất, Lạc Trân quả thực vô cùng sợ hãi.

Chỉ trách Lạc Trân nhất thời hồ đồ ham tài, nhặt vòng tay của chủ tử, lại không thành thật đổ tội lên đầu đứa nhỏ Minh Nguyệt. Lúc đứa nhỏ bị nhốt vào phòng củi, Tiểu Nhu chạy tìm nàng nghĩ cách, nàng đờ đẫn ngồi trong phòng chờ, không biết phải làm gì. Hiện tại Lạc Trân đứng bên ngoài sảnh, thấy phu nhân dẫn người thẩm vấn, nàng ba bốn lượt muốn vào nhận tội, nhưng nghĩ đến một nhà năm miệng ăn, nương nàng phụ trách giặt đồ ở nhà sau cũng đang nắm tay nàng ngăn cản, nàng không cách nào nhấc chân được, nghĩ cũng không biết nghĩ thế nào, gấp đến nước mắt ràn rụa, tay chân lóng ngóng, cứ nghĩ đứa nhỏ bên trong tiếp tục kêu oan, nhưng chờ mãi lại chỉ chờ được sự yên lặng, Lạc Trân hoài nghi không tốt, liền vùng chạy đi.

Lạc Trân chạy đến viện Dạ Hàn xin thiếu gia giúp đỡ, dù sao cũng giúp một lần, giúp thêm lần nữa hẳn không có việc gì, đối với hắn cũng chỉ là cái nhấc tay. Nhưng thiếu gia lại vừa uống thuốc, đã ngủ li bì, căn bản kêu không được, tiểu đồng bên cạnh càng không cho Lạc Trân quấy rầy. Lạc Trân quỳ gối bên ngoài sân, kiên định ở đó cầu xin, nhưng bên trong yên ắng như vốn dĩ nên vậy.

Bên kia Minh Nguyệt không lời giải thích, chỉ trả lời không phải nàng trộm, cũng không nói rõ là ai hãm hại, phu nhân nhìn thẳng đôi mắt kiên định của một đứa nhỏ bảy tuổi, nàng vậy mà cả người toát nên vẻ trấn định thanh quý không hợp tuổi, cũng không hợp thân phận, phu nhân có kì quái, cũng tán thưởng sự gan dạ và không sợ quyền uy của nàng, nhưng. Một phu nhân phủ Tướng quân, xuất thân thư hương thế gia ở kinh thành, ngay cả phu nhân của quan viên tri huyện, thế gia ngang hàng, nàng còn chẳng buồn để vào mắt, một đứa ranh con lại tỏ vẻ mình thanh quý, nàng kinh thường, phu nhân cười khẩy hạ lệnh:​

- Phạt Minh Nguyệt hai mươi đại bản, gọi Trần nương tử đến bán đi!

- Phu nhân! Không cần..

Lạc Trân vừa từ Dạ Hàn viện trở về, biết từ chỗ thiếu gia không có hy vọng bèn quay lại, vừa lúc nghe phu nhân phán quyết, liền lao vào hô lên, Minh Nguyệt bên cạnh quay đầu nhìn nàng, lắc đầu ngoày ngoạy. Mọi thứ đã xong rồi, một người bị đòn còn hơn nhiều người bị, một người bị bán còn hơn nhiều người bị đuổi, như vậy được rồi. Nàng đã trở ơn cho Lạc Trân, không còn nợ nần.

Lạc Trân nghẹn ngào khóc nức nở, muốn chạy lại ôm lấy Minh Nguyệt, liền bị mấy bà tử gia đinh kéo ra, Minh Nguyệt bị lôi ra ngoài sân, mạnh mẽ đặt lên ghế dài, từng gậy nặng cả cân hạ xuống người nàng, mỗi gậy đều như muốn lấy mạng nàng, bọn họ ra tay quá mức nặng nề. Ánh mắt nàng phũ phục, không còn ý chí sống sót, nàng ngước nhìn Lạc Trân, cho một ánh mắt an ủi, nàng đảo mắt ra phía ngoài, nhìn về hướng Dạ Hàn viện, cho một ánh mắt biết ơn, nàng hơi ngước lên trời, cho một ánh mắt không cam tâm, nàng nhắm mắt, nước mắt chảy xuống, rất nhanh sẽ được gặp phụ mẫu, gia gia, người thân của nàng, như vậy cũng thật tốt.

Đứa nhỏ tấm thân bê bết máu, hành hình đã xong, liền xuất hiện một nương tử mập mạp, mặt tròn xoe được bà tử gọi là Trần nương tử, cho người mang Minh Nguyệt đi, Lạc Trân và Tiểu Nhu nhìn theo khóc thút thít nhưng không dám làm gì, lẳng lặng trốn trong góc tường nôn nóng, những người thân phận nô tịch như bọn họ chính là như vậy, có oan không thể nói, có hận không thể trả, ân tình cũng không thể bộc lộ, bị chủ tử giằng xéo từ nhà này qua nhà khác, một chút tiếng nói cũng không có, càng nói gì tự tôn nhân quyền, đều là nước chảy mây trôi, không ai thèm đếm xỉa.

Trần nương tử cười cười trả cho bà tử phủ Tướng quân hai lượng, khiến bà tử ghét bỏ hừ lạnh quay đi, từ bên hông đóng cửa cái rầm, Trần nương tử phủi phủi bụi gỗ liền thay đổi sắc mặt. Chẳng qua là đứa nhỏ ốm yếu vàng vọt, còn bị thương nghiêm trọng như vậy, nàng mua hai lượng là cao giá lắm rồi, nàng còn phải tốn bạc dưỡng thương cho nó, mấy người nhà quan, hầu môn thế gia là vậy, ra tay quá mức, biểu nàng đem bán nó đi tiếp làm sao đây, cũng chỉ có thể bán vào nhà khác làm nha hoàn, cơ thể yếu đuối này bán thanh lâu kỹ viện cũng chẳng ai thèm. Trần nương tử thở dài, cảm thấy nàng làm ăn lỗ vốn rồi. Nàng dẫn đầu đi đằng trước, cho hai gã sai vặt ôm đứa nhỏ Minh Nguyệt đi phía sau, trở về nhà chứa phía đông thành.

Trên đường đi qua nhiều khúc rẽ, đường lại trơn còn đọng nước mưa, bọn họ vừa qua ngõ hẻm Mai Viện gần thanh lâu Nhược Hoài, đứa bé trên tay bỗng dưng mềm oạch, tay chân không còn run rẩy nữa, gã sai vặt thấy kì lạ, bèn dừng lại, sờ thử lỗ mũi của nó, liền biến sắc hô lên:​

- Trần lão nương, đứa nhỏ này hình như chết rồi!

- Cái gì? Xui xẻo quá vậy!

Trần nương tử xoay đầu, tức giận không nhỏ đi lại, sờ sờ thử, cảm nhận Minh Nguyệt không còn hơi thở, người cũng dần lạnh đi, cảm thấy bản thân nhận vụ làm ăn này thật không ra làm sao, tự dưng rước lấy của nợ, nghiến răng nghiến lợi tát Minh Nguyệt hai cái rồi bảo gã sai vặt chạy ra ngoài thành vứt xác nơi bãi tha ma.

Bãi tha ma ngoài thành vài dặm, Minh Nguyệt bị để lại một cách tàn nhẫn nơi đầu đường xó chợ, nàng bê bết máu, nhơ nhuốn bụi đường, hôi thối bởi đống xác chết không rõ nguồn căn. Đột nhiên có tiếng lẽn kẽng của người gõ mỏ canh phòng vang vọng nơi xa, mi mắt nặng trĩu ấp úng mở ra, đôi mắt đen láy vô thần, Minh Nguyệt nhìn thẳng lên bầu trời, nàng dường như đã chết rồi.

Minh Nguyệt nhìn thấy trước mặt là cành đào đỏ thẫm bị tuyết vùi lên, những bông tuyết rơi xuống đầu nàng, nàng run rẩy nâng bàn tay muốn hứng lấy, đáng tiếc nàng nâng không nỗi, nàng mỉm cười đón nhận bóng đêm bủa vây, cũng chợt nhớ đến nụ cười của nương, cái nhìn cưng chiều của phụ thân, cái lắc đầu bất đắc dĩ của gia gia, cũng nhớ đến cửa viện đóng kín nơi biên cương giá rét này, nàng mỉm cười, hoa theo hướng gió mà bay đi, lấm tấm rơi trên hàng mi mấp máy của nàng, nàng thầm tự nhủ, chết có xá gì, nàng còn hạnh phúc nữa là. Minh Nguyệt sắp sửa gặp lại cha nương, gia gia, thúc, thúc mẫu, huynh trưởng, đường huynh, đường tỷ, đường muội, rất tốt, rất tốt, Nguyệt nhi thật sự nhớ mọi người.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back