Truyện Ngắn Miếu Hoang - Trường Lê

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bụi, 18 Tháng một 2020.

  1. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 31: Xác Chết Nổi Lên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy Lương choàng tỉnh dậy chạy ngay ra bên ngoài sân, phía cánh cổng, con Vàng nằm đó, nó chết ngửa bụng, chổng bốn chân lên trời, cứng đơ, cứng ngắc. Cái chết của nó giống với đàn gà nhà cô Xoan và hai con bò nhà Mão. Đêm hôm qua, thầy Lương thức phải đến hơn 2h sáng, lúc đó không hề thấy con Vàng sủa hay tru thêm một lần nào. Thi thoảng thầy Lương còn nghe thấy tiếng thở của nó bên ngoài hiên nhà. Vậy tại sao nó lại chết cứng vào lúc này. Ngay cạnh nơi con Vàng chết còn có một thứ gì đó nhớp nhớp.

    Ông Vọng rơi nước mắt khóc thương cho con chó, không còn nghi ngờ gì nữa, con chó đã bị trúng độc mà chết và cái chết của con Vàng chắc chắn là do người khác hại. Bởi nhà ông Vọng không có giếng, những ngày qua để chắc ăn, ngay cả khu vực cầu ao ông Vọng cũng rào kín lại. Nước sinh hoạt trong nhà tuyệt đối dùng nước mưa, con Vàng ăn uống cũng chính là nước mà ông Vọng với thầy Lương dùng hàng ngày. Không thể nào con Vàng lại uống thứ nước nhiễm độc kia được, nhưng cái chết của nó không khác gì những con vật uống nước độc đã chết trước đây vài ngày. Chỉ có kẻ nào đó đã giết chết con Vàng bằng thứ nước độc kia. Bởi vết nhơ nhớp chỗ con Vàng chết chính là thức ăn.

    Thầy Lương khẽ xoa đầu con Vàng rồi nói:

    - Có kẻ nào đó trong làng đã giết con chó. Có lẽ hắn đã tẩm nước giếng vào chỗ thức ăn này rồi quẳng vào sân, con Vàng ăn phải rồi trúng độc mà chết.

    Ông Vọng vừa khóc vừa nói:

    - Trời ơi là trời, con chó có tội tình gì đâu mà lại giết nó. Nếu tôi có làm gì sai sao không tìm tôi mà lại giết chết con Vàng?

    Thầy Lương nói ông Vọng nên nén đau khổ lại, trước mắt phải thiêu hủy con chó, sau đó mới bàn tính đến chuyện khác. Mọi việc xong xuôi, ngồi trong nhà, thầy Lương tiếp tục:

    - Bác nghĩ xem vài ngày qua bác có làm phật lòng ai không?

    Ông Vọng lắc đầu:

    - Thầy cũng biết rồi đấy, làng xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi với thầy lúc nào cũng suy nghĩ tìm cách giải quyết. Hơn nữa bao năm qua, tôi đối với dân làng luôn tận tâm, sao ai ác đến mức lại hại chết con chó của tôi cơ chứ?

    Lau nước mắt, một vài giây sau ông Vọng như sực nhớ ra điều gì, ông nói:

    - Hay là do bà Điều thầy cúng, có khi nào là do bà ta không? Bởi vì tôi không đồng ý với việc mà bà ta đề xuất nên bà ấy hại chết con Vàng khiến cho tôi lo sợ. Nếu nói phật lòng ai thì tôi chỉ có nghĩ đến bà ấy mà thôi.

    Thực ra thì lúc ban nãy đốt xác con Vàng, thầy Lương cũng đã nghĩ đến bà thầy cúng, đúng như lời ông Vọng nói, bà Điều muốn khiến cho ông Vọng sợ mà phải lập tức đồng ý với việc tu sửa đình làng, xây dựng tượng thần Thành Hoàng mới. Nhưng có một vài điều thầy Lương vẫn còn lấn cấn, bà Điều quả thật là người đáng nghi nhất nhưng chưa thể khẳng định được bà ta là người đã làm việc này.

    Thầy Lương đáp:

    - Tạm thời chuyện con Vàng chết bác trưởng làng đừng nói ra cho ai khác biết. Hiện tại trong làng đang rất hoang mang, nếu tin con chó của trưởng làng cũng chết vì độc thì sẽ khiến mọi người thêm hoảng sợ. Chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Bản thân tôi cũng rất quý con Vàng, nó rất thông minh, kẻ làm ác sẽ phải chịu tội. Việc làng lúc này quan trọng hơn, cũng không thể kéo dài thêm được.

    Ông Vọng gật đầu, ông mếu máo nhưng vẫn nói:

    - Tôi biết, tôi coi nó như người thân, con tôi đi làm xa mấy năm nay, ở nhà chỉ có con chó bầu bạn. Nhưng tôi hiểu ý thầy là gì, giờ tôi sẽ thông báo đến người dân trong làng chuẩn bị cho việc xây bể để bơm nước giếng lên. Thầy ở nhà xem cần chuẩn bị gì thì soạn trước, sau khi họp làng xong tôi sẽ quay về.

    Ông Vọng sửa soạn rồi rời khỏi nhà, lúc này thầy Lương mới phân tích lại thật kỹ về cái chết của con Vàng. Biết rõ làng này chướng khí bắt đầu tích tụ, vài ngày qua trong làng cứ đêm đến là có tiếng chó tru, âm hồn, ma quỷ bắt đầu xuất hiện. Do vậy, con Vàng có đêm cào xước cả nền gạch, gầm gừ không ngừng nghỉ là do chó là loài động vật có thể cảm nhận được phần âm, và với giác quan nhạy bén của mình, chó có thể nhìn thấy được những thứ mà con người không thể thấy. Từ khi đặt chân vào ngôi làng này, khả năng của thầy Lương gần như bị kìm hãm. Bởi vậy, biết ma quỷ hoành hành nhưng đến thời điểm này, thầy Lương chưa thể làm được gì. Để bảo vệ con Vàng, thầy đã đeo cho nó một đạo bùa trừ ma, như vậy mỗi khi đêm xuống, con Vàng sẽ không phải sủa inh ỏi cũng như gầm gừ, cào xé nền gạch nữa. Đã hai đêm nay mọi thứ không có gì nghiêm trọng, nếu bảo ma quỷ vì sự hung dữ của con Vàng mà ra tay hại chết nó thì không phải. Tuy không sử dụng được hết toàn bộ khả năng như trước, nhưng những lá bùa của thầy Lương không phải vô dụng, ma quỷ muốn hại chết con Vàng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

    Nhìn vào thanh gỗ chắn song nơi cổng, bất chợt thầy Lương thấy ở một vài đoạn có vết gì đó đỏ đỏ, có ai đó đã nắm tay vào chắn song gỗ, có thể hắn luồn tay qua khe chắn song rồi thả thức ăn vào trong sân. Xem xét thật kỹ thì thầy Lương thấy, vết đỏ mờ mờ ấy giống như là màu của gạch. Và để thò tay được qua khe mấy thanh gỗ của cái cổng thì tay người lớn là không thể được.

    Đến đây thì thầy Lương nghĩ ngay đến hai đứa trẻ, 1 trai, 1 gái. Đứa bé trai thì đó chính là đứa cháu của bà Điều, thầy Lương chưa nhìn thấy mặt nó, chỉ biết nó từng đến đây để chuyển lời của bà Điều cho ông Vọng. Bởi trong việc này, bà Điều là người đáng tình nghi nhất nên không ngoại trừ khả năng bà ta sai cháu đêm đến đánh bả con Vàng. Còn đứa thứ 2 đó chính là con gái của cô Xoan, tuy nhiên đứa bé này bị mù và câm bẩm sinh. Thật khó để mà nghĩ chính con bé làm chuyện này, bởi muốn hạ độc bằng nguồn nước vào thức ăn, kẻ này phải dùng đến nước giếng, một con bé bị mù không nhìn thấy đường thì làm sao có thể chuẩn bị mọi thứ kỹ đến như vậy. Lý do mà thầy Lương nghĩ đến con bé là vì ông từng nhặt được chiếc lắc bạc của con bé đánh rơi trước cổng nhà ông Vọng. Lần đó chính con Vàng phát hiện ra cái lắc bạc rơi trên khoảng đường đất trước cổng nhà. Sau đó thầy Lương và ông Vọng đã đến nhà cô Xoan để trả lại, ngay đến cô Xoan cũng không giải thích được tại sao lắc của cái Mị lại rơi ở gần cổng nhà ông Vọng.

    Lần đó còn nhiều thắc mắc chưa được giải đáp thì cả làng xôn xao việc lang Phan treo cổ tự tử chết trên cành nhãn trước sân nhà. Sau đó mấy ngày nay, thầy Lương và ông Vọng mải mê tìm hiểu về sự việc của Cao Gia nên bẵng đi không nhớ đến chuyện cái lắc bạc của con cô Xoan nữa. Bây giờ, không hiểu vì sao, thầy Lương lại cảm thấy cô bé Mị đó có điều gì không bình thường.

    Mặc dù cô Xoan nói con của cô không bao giờ ra khỏi nhà, bởi nó mù đâu có nhìn thấy đường mà đi, nhưng cô Xoan lại không giải thích được vì sao cái lắc đó lại rơi trước cổng nhà ông Vọng. Hơn nữa, hôm đó, đến nhà cô Xoan, cái Mị vẫn đang nằm trên giường ngủ, bàn chân nó lấm lem bẩn thỉu, nếu nó chỉ đi lại trong nhà thì không thể bẩn đến như vậy.

    Thật sự khó tin khi nghi ngờ một cô bé mù, nhưng rõ ràng con cô Xoan khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Thầy Lương đóng cổng đi vào bên trong nhà, chuyện này ngồi đây lập luận không phải cách hay, nhưng một mình thầy Lương cũng không thể đến nhà cô Xoan để hỏi được. Thầy Lương nghĩ, tốt nhất là nên đợi trưởng làng về, sau đó sẽ đến cả nhà bà Điều và cô Xoan để thăm dò xem có phát hiện thêm điều gì hay không?

    Không cần đợi lâu, chỉ một lúc sau Sửu từ đâu chạy về nhà, mặt cắt không còn hột máu. Nhìn Sửu cứ như cậu ta vừa chứng kiến phải chuyện gì kinh khủng lắm. Thấy thầy Lương ngồi trên ghế, Sửu vừa thở hồng hộc, vừa nói bằng một giọng đầy run sợ:

    - Thầy.. thầy.. Lương.. thầy.. ra.. ra ngoài giếng.. làng.. ngay.. ngay.. Tay.. Mão.. tay.. Mão chết.. rồi.

    Thầy Lương đứng bật dậy, mặc dù Sửu nói vừa run, vừa vấp nhưng thầy Lương vẫn nghe được đầy đủ, ông hỏi:

    - Chết ở đâu? Cậu đang nói đến người mà chúng ta đến nhà có 2 con bò bị chết phải không?

    Sửu thở mạnh rồi cố hít vào một hơi dài lấy bình tĩnh, Sửu gật đầu lia lịa:

    - Đúng.. đúng rồi thầy ạ.. Chết đuối dưới giếng, xác nổi lềnh phềnh trên mặt nước, toàn bộ cơ thể phù nước như muốn vỡ ra.. Nhìn ghê lắm, trưởng làng bảo tôi chạy về thông báo cho vợ hắn, tiện qua đây tôi vào nói với thầy luôn.. Chưa ai dám vớt xác hắn lên cả bởi vì nước giếng có độc.

    Thầy Lương sững người, nếu đúng như Sửu nói thì Mão phải chết ít nhất là 3 ngày thì xác mới nổi lên. Mà mới trưa hôm qua, vợ Mão vẫn còn đi tìm chồng nói là Mão lên huyện từ hôm trước nhưng cả đêm qua không về. Tính đến giờ thì cũng mới chỉ hơn 1 ngày. Thầy Lương dừng lại suy nghĩ một chút:

    "Không, nếu như nhà Mão kia chết từ chiều hôm kia, qua đêm hôm kia và cả ngày hôm qua cho đến tận sáng nay thì hoàn toàn có thể. Nhưng rõ ràng ngày hôm qua ta và trưởng làng đã đi qua đó tận 2 lần. Miệng giếng vẫn được phủ bạt buộc kín, nếu như nhà Mão này say rượu không may ngã xuống giếng thì tấm bạt che miệng giếng không thể nguyên vẹn như vậy đươc. Chuyện này thật phi lí, nếu nói nhà Mão kia tự tử bằng cách nhảy xuống giếng thì sau khi Mão chết, ai là người tiếp tục dùng bạt để che miệng giếng lại như cũ. Do vậy chắc chắn khi đó còn có một người khác, và như vậy thì Mão chết không phải do tự sát mà là có kẻ đã giết Mão rồi quẳng xác xuống dưới giếng."

    Lúc này Sửu đã chạy đi thông báo cho vợ Mão, thầy Lương cũng vội vã đi ra khu vực giếng làng.

    Tại nhà Mão lúc này, vợ Mão nghe Sửu báo tin, đang đứng mà cô ta choáng váng ngã ngửa ra đằng sau, may có Sửu đỡ kịp. Loạng choạng, vợ Mão vừa chạy chân đất vừa khóc bù lu bù loa:

    - Trời ơi là trời.. Sao tôi khổ thê này.. Anh Mão ơi, anh Mão ơi.. Mẹ con em biết phải làm sao.

    Lúc vợ Mão chạy qua nhà cô Xoan, cô Xoan thấy ầm om bên nhà Mão từ nãy nên cũng nhìn ra ngoài hóng. Nghe loáng thoáng hình như là Mão bị chết, thấy vợ Mão chạy qua, cô Xoan vội núp rồi quay vào trong nhà. Hôm qua cô Xoan chỉ nhớ mang máng là mình về nhà lúc trời đã tối, sáng nay tỉnh dậy thấy vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm trước, cái Mị thì nằm dưới ngủ dưới đất. Trên bàn là bát cơm để từ hôm qua vương vãi. Đang định dọn thì tính tò mò nổi lên, cô Xoan bỏ lại mọi thứ rồi cũng ra khỏi nhà đi xem tình hình nhà Mão thế nào.

    Cánh cổng vừa đóng lại, cô Xoan vừa đi khỏi thì con bé Mị đang nằm dưới cái chiếu trải trên nền nhà cũng ngồi bật dậy. Nó đứng lên đi ra hiên nhà phía trước mà không gặp bất cứ khó khăn nào, cứ như thể nó nhìn thấy đường vậy. Nó cúi xuống nhặt miếng gạch đỏ rồi tiếp tục ngồi vẽ nguệch ngoạc, bức tranh lần này nó vẽ to hơn 2 bức tranh trước, vừa vẽ nó vừa lẩm bẩm:

    "Đến.. lượt.. mẹ.. rồi.."

    "He.. he.. he.. Hi.. hi.. hi.."
     
  2. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 32:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Máu Của Cao Gia"

    Ra đến giếng làng, thầy Lương thấy rất đông người đang tụ tập ở đây, cũng đúng thôi, mấy hôm trước có con cá quẫy từ dưới giếng lên mặt đất rồi chết ngay sau đó, tiếp theo bà Điều thầy cúng mới chỉ nói vài lời đã khiến cho dân làng vô cùng hoảng sợ. Nay dưới giếng lại nổi lên một cái xác đã trương phềnh, vừa kinh sợ lại vừa hiếu kỳ, tò mò nên hầu như ai cũng phải ghé qua xem xét. Người dân bao vây lấy miệng giếng, nhưng cũng không ai dám lại quá gần mà chỉ dám đứng cách đó một đoạn, họ bàn tán, ì xèo đủ mọi thứ nguyên do.

    Nhác thấy thầy Lương, ông Vọng vội đi lại, mặt mũi lộ vẻ bàng hoàng, ông Vọng nói:

    - Lại chết người rồi thầy ơi.. Là.. là nhà.. Mão.. Chết nổi cả xác từ bao giờ.

    Thầy Lương khẽ ghé lại miệng giếng rồi nhìn xuống, đúng là cái xác đã bị phù nước trương phềnh lên. Còn chưa biết phải đưa xác lên bằng cách nào thì phía đằng sau, vợ Mão vừa khóc vừa chạy tới:

    - Anh Mão ơi.. Sao anh lại chết.

    Mọi người thấy vợ Mão thì vội tránh hết sang hai bên, ôm chầm rồi phủ phục xuống thành giếng, vợ Mão nhìn xuống bên dưới, cô ta chết lặng đi khi nhìn thấy xác chồng, lần này thì vợ Mão ngất thật, bà con phải đưa vợ Mão vào trong sân đình chờ cho tỉnh lại.

    Không thể để cái xác ở đó mãi được, ông Vọng muốn vớt xác của Mão lên, nhưng từ sớm đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách, mặt khác bà con ai cũng sợ nên chẳng ai dám nhận việc vớt xác. Ông Vọng hỏi thầy Lương:

    - Giờ phải làm sao hả thầy?

    Thầy Lương đáp:

    - Kiểu gì cũng phải đưa xác lên thôi, việc này cũng không quá khó. Giờ bác trưởng làng dùng dây thừng buộc thành thòng lọng, đưa thòng lọng xuống luồn qua xác, làm ba cái như vậy để cố định xác thành ba phần sau đó kéo lên. Nhưng người kéo phải mặc áo mưa hoặc che bạt để tránh nước giếng bắn vào người. Sau khi đưa xác lên tôi e là phải đem đi thiêu ngay.

    Ông Vọng nghe xong thì liền nói với những người đang có mặt tại đó, nhưng ngoài Sửu và Lực ra thì không ai dám nhận công việc vớt xác Mão lên cả. Ông Vọng nói:

    - Vậy bây giờ nhà ai gần đây cho tôi mượn ba cuộn thừng cùng ba bộ quần áo mưa có thể che kín người, nếu được tôi muốn có thêm một tấm vải bạt để khi đưa xác nhà Mão lên sẽ đặt vào đó, tôi và cậu Sửu, cậu Lực sẽ làm chuyện này. Trông cậy vào mọi người vậy.

    Nghe xong lời trưởng làng, một vài gia đình gần đó lập tức chạy về chuẩn bị những thứ mà ông Vọng yêu cầu. Một lát sau tất cả đã có đầy đủ, ông Vọng tiếp:

    - Chuyện vớt xác không có gì đáng xem cả, bà con ở lại đây cũng không tiện, hiện nay nước giếng đã bị nhiễm độc, lỡ may nước vô tình bắn vào ai sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên bà con giải tán ai về nhà nấy, nhớ cẩn thận trong việc dùng nước sinh hoạt. Khi nào cần bàn tôi sẽ thông báo đến từng nhà. Cảm ơn bà con.

    Nghe ông Vọng nói cũng đúng, ở lại chẳng may bị làm sao thì cũng uổng mạng, hơn nữa mấy ngày qua, trong làng xảy ra toàn chuyện kinh hãi, gia súc, gia cầm, rồi cả người cũng đã vong 2 mạng, tuy ai cũng nghĩ là tự tử nhưng lý do tự tử là gì thì không ai biết. Tốt nhất là không nên lại gần, nghĩ vậy nên dân làng nghe theo lời ông Vọng, đám đông giải tán.

    Lúc này, tại khu vực giếng chỉ còn lại 4 người đó là thầy Lương, ông Vọng và anh em Sửu, Lực. Buộc thừng đủ ba thòng lọng, ông Vọng cùng anh em Sửu mặc áo mưa, đeo găng tay, chỉ để lộ ra đôi mắt. Sửu và Lực bắt đầu thả thòng lọng xuống mặt nước, cũng may khi xác Mão đã nổi hẳn lên, cho nên việc luồn thòng lọng qua xác của Mão sau đó dần thắt nút lại cũng không quá khó khăn, sau khi cả ba cái thòng lọng được cố định vào xác Mão, trên bờ, ông Vọng, Sửu và Lực nhìn nhau rồi khẽ gật đầu ra hiệu đồng loạt kéo cái xác lên. Với sức khỏe của mình, Sửu và Lực cộng thêm ông Vọng, họ không tốn nhiều thời gian để đưa được thi thể Mão ra khỏi miệng giếng, mặc dù cái xác trương lên vì phù nước khá nặng.

    Đưa được xác Mão lên, một mùi thối bốc ra khủng khiếp từ cái xác đã bắt đầu rữa thịt, phần bụng của Mão phình ra rất to, chân tay cũng phù lên một cách rõ ràng. Vợ Mão lúc này cũng đã tỉnh lại sau khi bị ngất, loạng choạng đi ra chỗ giếng làng, thấy xác chồng đã được kéo lên, vợ Mão lại càng khóc to hơn. Cô ta toan chạy lại ôm chồng thì thầy Lương kịp thời ngăn lại, nhưng người đàn bà thấy chồng mình nằm trên tấm bạt đó không kìm nén nổi cảm xúc, vợ Mão gào lên như điên dại, không còn cách nào, vì lo cho sự an toàn của cô ta, thầy Lương đành dùng một chút thảo dược có tác dụng gây mê đã được tinh chế thành dang lỏng, mở nắp lọ thảo dược khẽ đặt vào mũi vợ Mão, chỉ một lát sau vợ Mão dần dần lịm xuống. Thầy Lương nhờ Sửu đỡ vợ Mão ngồi dựa vào gốc cây lộc vừng.

    Quay lại nơi xác Mão đang nằm, thầy Lương thấy ông Vọng và Lực đã cởi bỏ bộ áo mưa đang mặc trên người. Thấy vậy, thầy Lương nói lớn:

    - Khoan, đừng cởi vội.. Chờ đã..

    Nhưng ông Vọng lúc này đã lột áo mưa ra khỏi người, đúng lúc đó đột nhiên trên tấm bạt, xác của Mão bất chợt chuyển động, cái thi thể đó tự dưng rung lên. Quá hoảng hồn, Lực lập tức co chân chạy nhanh ra khỏi khu vực giếng.

    Thầy Lương với Sửu đang đứng ở gốc cây lộc vừng cách giếng cũng một khoảng rộng, nhìn cái xác thầy Lương hét lớn:

    - Bác Vọng, chạy khỏi chỗ đó ngay.. Chạy đi..

    Nhưng khi ông Vọng kịp quay người bỏ chạy thì..

    "Bụp.. Bụp.."

    Phần bụng đang phình to trên thi thể Mão bỗng nổ tung, nó căng lên rồi nổ như một quả bong bóng bị thổi đầy hơi. Lục phủ, ngũ tạng bên trong cái xác đã thối rữa thành một thứ chất lỏng đen sánh như bùn, cực kỳ hôi thối. Vì đứng ngay cạnh xác chết nên ông Vọng không tránh kịp, mặc dù đã nhanh trí dùng áo mưa che chắn phần đầu nhưng tay của ông vẫn bị thứ bùn đen ấy bắn vào tay.

    Thầy Lương tỏ ra vô cùng hoảng hốt bởi ông nghĩ rằng do chết dưới giếng, bị ngâm trong nước nhiễm độc, thi thể của Mão cũng chứa đầy độc tố. Nay ông Vọng bị chất lỏng do nội tạng trong cơ thể Mão rữa nát bắn vào, sợ rằng ông Vọng cũng đã bị dính độc.

    Mọi người vội vã chạy lại xem, những vết bùn đen lấm tấm trên cánh tay của ông Vọng nồng nặc mùi xú uế, nhưng có vẻ như ngoài mùi thối ra thì nó không khiến cho ông Vọng bị làm sao cả.

    Thầy Lương hỏi:

    - Bác trưởng làng thấy trong người thế nào? Chỗ bị chất bẩn này bắn vào có đau rát gì không?

    Khi nãy cũng lo, nhưng đã trôi qua một lúc, ông Vọng thấy cơ thể vẫn bình thường, không có biểu hiện gì khác lạ.

    Ông Vọng đáp:

    - Tôi không sao cả, hình như thứ này không có độc. Nhưng sao xác nhà Mão lại nổ một cách đáng sợ như vậy.

    Nhìn cái xác nhoe nhoét trên tấm vải bạt đến, Sửu với Lực cũng còn không dám nhìn tiếp. Nhất là khi ban nãy cái xác trước khi bung bét ra còn rung lên chuyển động, mọi người còn tưởng Mão sống lại.

    Về việc tại sao xác của Mão lại vậy thì thầy Lương chỉ có thể giải thích, giống như những người chết đuối, khi người nhà đến nhận xác thì thi thể người đã chết sẽ chảy máu tươi có thể từ mắt, mũi, miệng hoặc lỗ tai. Xác Mão bị như vậy có thể là do ban nãy vợ Mão đã chạy lại gần rồi gào khóc. Cái chết của Mão vẫn chưa được xác định rõ ràng. Đây cũng là lần đầu tiên thầy Lương gặp chuyện lạ như vậy.

    Phải cố gắng và cẩn thận lắm Sửu với Lực mới cuộn được gọn cái xác lại trong tấm vải bạt. Sau đó ông Vọng đợi vợ Mão tỉnh dậy, dân làng nhiều người cũng đến chia buồn ngay lúc ấy. Mọi người khuyên rồi chung tay giúp đỡ, xác của Mão được cho vào quan tài gỗ rồi đem thiêu ngay giữa cánh đồng trong làng.

    Trải qua mấy ngày mà làng Văn Thái xảy ra không ít chuyện. Quá sợ hãi, đã có gia đình tính đến việc bỏ làng ra đi. Buổi chiều hôm ấy, sau khi từ cánh đồng thiêu xác Mão trở về, ông Vọng đang buồn rầu vì trong làng lại có người chết, thêm chuyện con Vàng lại càng khiến ông nao lòng hơn. Thì bên ngoài cổng có vợ chồng Hai – Miện đến gặp, vừa chào hỏi xong thì Hai nói với vẻ mặt buồn rầu:

    - Vợ chồng em đến đây để chào bác chúng em đi. Xảy ra nhiều chuyện quá, chúng em không ở lại đây được. Con bé Vi nó cũng gửi thư về bảo chúng em vào trong đó ở với nó. Bác trưởng làng ở lại bảo trọng.

    Ông Vọng cũng không biết nói gì hơn, họ làm như vậy cũng không thể trách được. Sống ở làng này bây giờ quá nguy hiểm, chẳng biết sau nguồn nước thì sẽ đến cái gì nhiễm độc tiếp theo. Thở dài ông Vọng nói:

    - Vậy cô chú đi cẩn thận, nếu sau này làng qua được những chuyện này nhớ về thăm làng, thăm bà con nhé. Dù sao cũng là mảnh đất mình sinh ra.

    Vợ chồng Hai – Miện cúi đầu chào ông Vọng rồi xách hành lý rời đi. Độ 1 tiếng sau thì thầy Lương đi đâu đó quay về, ông Vọng hỏi:

    - Thầy đi đến Bãi Hoang có phát hiện thêm đươc gì không?

    Thầy Lương đáp:

    - Không tìm thêm được gì, nhưng hình như chỗ chúng ta đào bới đã có người khác đến đó thì phải, hoặc cũng có thể là tôi nhầm. Vậy còn chuyện bơm nước giếng lên thì sao rồi bác trưởng làng?

    Ông Vọng trả lời:

    - Dân làng đều đồng ý rồi thầy ạ, còn đang tính sẽ chuyển gạch, cát, xi măng đến sân đình để xây bể ngay ngày hôm nay, sau dó tôi lên huyện thuê máy bơm trở về rồi tiến hành bơm nước giếng lên. Vậy mà vừa mở tấm bạt ra thì phát hiện có xác chết nổi dưới giếng từ bao giờ. Tôi đã bảo cậu Sửu ngày mai huy động người rồi xây bể ngay giữa sân đình để dẫn nước vào.

    [..]

    Tối hôm đó, bên nhà Mão, tiếng khóc lóc thảm thiết vẫn chưa dừng, vợ Mão ôm hũ tro cốt của chồng mình rồi thi thoảng lại gào lên đầy tức tưởi. Cô Xoan cũng bỏ đi đâu từ trưa không rõ. Cái Mị ở nhà một mình, từ sáng tới giờ nó chưa được ăn gì, nó vẫn ngồi bên ngoài hiên nhà, ngôi nhà tối om không một chút ánh sáng, nhưng đôi mắt của nó đột nhiên lóe lên một ánh đỏ bất thường. Nó ngồi im một chỗ rồi cứ thế nhìn sang bên nhà Mão cười khúc khích:

    "Hi.. hi.. hi.. Đáng.. chết.. Đáng.. chết.. He.. he.. he.."

    [..]

    "Muốn giải thuật" Giấu Long Mạch "chỉ có thể dùng chính máu của người yểm hoặc có chung huyết thống mới giải được."

    Thầy Lương nhớ lại những gì mình đã đọc trộm được trong quyển sách của sư phụ năm xưa. Thấy thầy Lương trầm tư suy nghĩ, ông Vọng hỏi:

    - Mấy ngày qua thầy vất vả quá, tôi không biết phải lấy gì để tạ ơn thầy.

    Thầy Lương khẽ lắc đầu:

    - Tôi đã giúp được gì cho làng đâu, những tưởng sẽ đơn giản khi tìm thấy tấm phổ truyền của Cao Gia, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến như vậy.

    Ông Vọng vội hỏi tiếp:

    - Có gì khúc mắc thầy cứ nói.

    Thầy Lương trả lời:

    - Có chuyện này tôi nên nói với trưởng làng, muốn giải bùa yểm trấn giữ long mạch, cần phải có người của Cao Gia mới thành. Chẳng giấu gì trưởng làng, cả buổi chiều hôm nay tôi đã đi đến Bãi Hoang, cũng như đình làng, đã xem xét rất kỹ từng chút một những ghi chép trong phổ truyền cũng như bút tích các dòng họ được viết ở đình làng. Tôi hi vọng máu mủ của Cao Gia vẫn còn sống.. nhưng không còn ai cả.
     
  3. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 33: Sự Thật Trong Tấm Phổ Truyền.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Vọng nghe xong mà chân tay bủn rủn, lời của thầy Lương khác gì nói làng Văn Thái đã không còn cách nào cứu được.

    Thầy Lương tiếp:

    - Để giấu đi long mạch, người sử dụng thuật này phải cắt bỏ một đoạn xương sườn của mình rồi dùng máu của chính bản thân làm vật dẫn. Đoạn xương sườn ấy phải được lấy ra khi chủ thể vẫn đang còn sống. Nói cho dễ hiểu thì Cao Côn đã dùng chính xương sườn của mình để luyện bùa. Sau đó, khi xác định được vị trí của long mạch, đoạn xương sườn ấy sẽ được cắm vào đúng điểm trọng yếu, nơi tích tụ nhiều vượng khí nhất. Để làm được việc này tuổi thọ của Cao Côn sẽ bị rút ngắn, do đó mặc dù là một thầy bùa am hiểu về phong thủy, vận số, nhưng Cao Côn chỉ thọ không quá 70 tuổi. Đó là bởi ông ta đã dùng đến thuật "Giấu Long Mạch". Đáng tiếc vì một lý do nào đó, long mạch tuy đã được giấu nhưng vận mệnh của Cao gia lại trở nên thảm hại chứ không vượng phát như dự tính của Cao Côn.

    Ông Vọng vội hỏi:

    - Nhưng thầy có nói sau khi Cao Côn chết đi thì Cao gia mới bị diệt tộc. Vậy nếu Cao Côn là người trấn yểm long mạch, chẳng lẽ ông ta biết sau này Cao gia sẽ bị xóa sổ nên mới khiến cho mạch nước bị nhiễm độc?

    Thầy Lương trả lời:

    - Có hai khả năng, một đúng là Cao Côn đã yểm độc vào long mạch. Nhưng không phải là do ông ta nhìn thấy được kết cục của Cao gia mà đây giống như một cách dự liệu cẩn trọng. Bác trưởng làng biết tại sao gia phả của Cao gia lại được đem chôn kỹ đến như vậy không? Đó là vì họ Cao sợ rằng nếu có ai đó phát hiện ra điều mà Cao Côn đã làm thì họ Cao sẽ vô cùng khốn đốn. Qua tấm gia phả đó ta biết được rằng sau khi Cao Côn chết, con cháu của Cao gia mới đem giấu gia phả xuống lòng đất. Như vậy có nghĩa là, con cháu của Cao Côn, hay nói cách khác chính là Cao Lãm và Cao Kiệt đều biết bí mật về "Giấu Long Mạch". Cao Côn khi trấn yểm ắt hẳn phải có tiên liệu, ông ta sẽ dự trù rằng trong khoảng 100 hoặc 200 năm sau, nếu Cao gia lụi bại thì long mạch đó cũng coi như bỏ, nói cách khác long mạch sẽ bị hủy hoại. Bởi nếu như Cao gia còn vượng, chắc chắn sẽ truyền đời về việc long mạch đang đươc họ Cao nắm giữ và có cách để tiếp tục duy trì sự vượng phát ấy. Tiếc rằng, sau đó người của Cao gia đã bị giết sạch. Những thầy phong thủy như Cao Côn luôn mang trong mình tà niệm, ích kỷ, độc đoán. Do vậy ông ta mới muốn chiếm long mạch cho riêng dòng họ Cao. Có thể Cao Côn không liệu trước được rằng họ Cao bị giết sạch, nhưng cũng chính vì vậy nên những bí mật về long mạch cũng như Cao gia không còn ai biết nữa. Trải qua thời gian 100 năm, đến thời điểm bây giờ, long mạch, địa mạch do bùa yểm của Cao Côn đã biến tướng, vượng khí trở thành chướng khí, địa độc. Đó cũng chính là khả năng thứ 2 khiến cho làng Văn Thái lâm vào cảnh tai ương. Tuy vậy, dù là khả năng nào đi nữa thì việc chúng ta phải làm chính là phá giải được trấn yểm này. Và như tôi đã nói, giấu long mạch là do Cao gia làm, vậy nên việc giải yểm cũng phải có sự xuất hiện của người thuộc Cao gia mới được. Đây cũng coi như là một nhân quả, báo ứng.. Cao gia trấn yểm long mạch dẫn đến kết quả cả họ bị giết, người dân làng Văn Thái đã sát hại toàn bộ người của Cao gia nên giờ đang phải trả giá.

    Ông Vọng ôm đầu dằn vặt, ông không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa. Nếu đúng như những gì mà thầy Lương nói thì làng Văn Thái chỉ còn cách bỏ làng mà đi như vợ chồng Hai – Miện lúc chiều, ông Vọng đáp:

    - Vậy thì đúng là chỉ còn cách bỏ làng mà thôi.

    Thầy Lương nói:

    - Khi không tìm được thông tin gì về Cao gia, quả thật tôi cũng đã nghĩ đến cách này. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy, nếu không phá được bùa yểm của Cao Côn, làng Văn Thái sẽ trở thành ngôi làng chết. Ban đầu chỉ là mạch nước ngầm liên kết những cái giếng trong làng. Nhưng có thể sau này chất độc sẽ lan rộng ra, khi ấy không chỉ làng Văn Thái mà cả xã rồi cả huyện, cả những vùng đất lân cận đều sẽ biến thành vùng đất chết. Sự đáng sợ khiến cho thuật "Giấu Long Mạch" trở thành một thuật cấm kỵ đối với những thầy phong thủy chính là điều này. Trưởng làng đã nhìn thấy những vết nứt lan rộng trên mai rùa rồi phải không? Trong thời gian tới mọi chuyện sẽ tồi tệ như vậy đấy.

    Ông Vọng toát mồ hôi lạnh:

    - Vậy thầy nói tôi phải làm sao đây.. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

    Nhìn chằm chằm vào ông Vọng, thầy Lương khẽ hỏi:

    - Bác Vọng, tôi có câu này bác phải trả lời thật cho tôi biết.

    Ông Vọng thấy gương mặt của thầy Lương khá nghiêm trọng, không biết thầy Lương muốn hỏi về điều gì, ông Vọng đáp:

    - Có gì thầy cứ hỏi ạ?

    Thầy Lương tiếp:

    - Có thật là bác trưởng làng không biết một chút gì về Cao Gia không?

    Ông Vọng thảng thốt, ông không hiểu tại sao thầy Lương lại hỏi như vậy, ông vội xua tay:

    - Tất nhiên rồi, nếu tôi mà biết thì tại sao tôi phải vất vả đi từng nơi để tìm hiểu và hỏi han như vậy? Thầy nghi ngờ gì tôi sao?

    Thầy Lương nói:

    - Thực sự thì điều này tôi đã trăn trở mấy ngày hôm nay. Và giờ thì tôi càng đắn đo hơn nên mới mạn phép hỏi trưởng làng câu như vậy. Bởi vì đã xảy ra một vài chuyện khiến tôi có suy nghĩ, bác trưởng làng có liên quan đến Cao Gia. Bác đừng vội, nghe tôi nói hết đã. Lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đến Bãi Hoang đào bới, tôi có cảm giác vận khí của bác trưởng làng và khu đất đó có liên kết với nhau. Nhưng khả năng bị hạn chế nên tôi không thể nắm rõ được sợi dây liên kết giữa trưởng làng và Bãi Hoang là gì, lúc đó tôi rất mơ hồ. Nhưng đến hôm nay, một việc diễn ra đã làm cho tôi phải nghĩ kỹ lại, thật sự thì trưởng làng có liên quan gì đến họ Cao.

    Ông Vọng ấp úng:

    - Thầy nói vậy là sao?

    Thầy Lương tiếp:

    - Bác biết không? Chất nhầy giống như bùn đen bắn ra từ xác của cậu Mão khi thi thể cậu ấy nổ bung bét là chất kịch độc. Sau khi đưa xác Mão đi thiêu, khu vực giếng, những mảng rêu, lùm cỏ bị thứ như bùn ấy vương vào đều chết héo. Để tôi cho bác trưởng làng xem, tôi có lấy một chút bùn ấy đem về đây.

    Nói rồi, thầy lương dùng một cá chén nhỏ để uống trà, ông rót vào chén nửa phần nước, tiếp đó thầy Lương lấy ra một gói nhỏ bằng vải bạt, bên trong là loại bùn màu đen thối hoắc bắn ra từ xác Mão lúc sáng ngày hôm nay. Dùng châm ngà, thầy Lương pha loại bùn đó vào trong chén nước để sẵn, chiếc châm nguấy đến đâu, nước trong chén sôi lên sùng sục đến đó. Nhấc chiếc châm ngà ra khỏi chén nước độc, thầy Lương giơ lên cho ông Vọng xem, toàn bộ phần châm ngà bị ngấm nước đã chuyển sang một màu đen xám xịt vẫn còn bốc khói.

    Ông Vọng nuốt nước bọt, còn thầy Lương nói tiếp:

    - Là chất kịch độc, điều này càng khẳng định giếng làng chính là nơi long mạch bị trấn yểm. Nước trong giếng vô cùng độc, độc tính còn mạnh hơn gấp nhiều lần nước giếng nhà cô Xoan. Cậu Mão kia bị chết dưới giếng khoảng thời gian là hơn 2 ngày, xác của cậu ta cũng chính là một cái xác chứa toàn chất độc. Lúc đó, tôi và anh em nhà Sửu đều nhìn thấy, thứ bùn bắn ra từ thi thể Mão đã vương vào tay của trưởng làng. Nhưng trưởng làng lại không hề hấn gì cả.. Điều này..

    Ông Vọng bất giác vén tay áo lên xem lại phần cánh tay bị bùn bắn vào sáng nay, chiếc châm ngà chuyển thành màu đen xám, nước trong chén vẫn lục bục sủi bọt, nhưng đúng là tay của ông lại không bị sao cả, ông Vọng lo lắng hỏi:

    - Nhưng.. nhưng như vậy có nghĩa là sao.. thưa thầy?

    Thầy Lương bắt đầu giải thích:

    - Để làm rõ thắc mắc đầu tiên của tôi về sự liên kết giữa vận khí của trưởng làng với Bãi Hoang thì chúng ta sẽ giải thích về việc sáng nay, về chất độc từ xác của cậu Mão. Để tôi nói cho trưởng làng nghe, những bậc thầy phong thủy khi trấn yểm sẽ không để bùa yểm, lời nguyền ảnh hưởng đến người trong gia tộc, trong dòng họ, hoặc những người mang cùng huyết thông với họ. Nói cho dễ hiểu, chất độc có trong nước đối với những người khác sẽ là chất độc giết người, nhưng với những ai mang dòng máu của người trấn yểm sẽ không sao cả. Họ phải làm vậy bởi trong một gia tộc, dòng họ, không phải ai cũng có thiên phú về bùa thuật, phong thủy. Nếu đặt lời nguyền, bùa yểm mà không trừ những người cùng huyết thống, cùng gia tộc ra thì sau khi người đặt bùa yểm chết đi, đời sau rất khó để tiếp cận được vị trí trấn yểm. Đến lúc này tôi không thể suy nghĩ được nguyên nhân nào khác ngoài việc, bác trưởng làng có liên quan đến Cao Gia. Hay nói thẳng ra, bác Vọng, bác chính là người mang dòng máu của họ Cao.

    Ông Vọng nổi da gà, quá choáng váng, ông Vọng dựa lưng vào sau ghế, hai bàn tay run rẩy bám chặt vào thành ghế, mắt mở to, miệng run run, dù có tưởng tượng hay nằm mơ đến đâu, ông cũng không bao giờ nghĩ dược tới viễn cảnh, sự thật mà thầy Lương đang nói.

    Chưa dừng lại ở đó, thầy Lương lấy tấm da thuộc, cũng chính là tấm phổ truyền của dòng họ Cao ra, thầy Lương trải tấm da lên mặt bàn trước mặt ông Vọng rồi chỉ vào đó nói tiếp:

    - Cao Côn có 2 người con trai, đó là Cao Lãm và Cao Kiệt.. Cao Lãm là con trai cả, ông ta đã lấy vợ và sinh con. Cao Kiệt thì khi đó cũng đã thành gia lập thất nhưng chưa có con. Bác trưởng làng nhìn đây, Cao Lãm sinh con trai, và tên cùng năm sinh của người con trai này cũng được ghi trong gia phả. Sau đó tấm gia phả này được chôn sâu dưới lòng đất, giấu kín bên trong tảng đá vân mây. Căn cứ vào năm sinh của con trai Cao Lãm thì tính đến nay, người này bằng đúng với tuổi của trưởng làng. Những ngày qua tôi luôn phân vân, tại sao thần bảo hộ cho làng lại chỉ dẫn đưa chúng ta đến Bãi Hoang để đào lên tấm gia phả này, nếu như chỉ xác nhận nơi đó từng là nơi Cao Gia xuất hiện e chừng chưa đủ. Tất cả không thể trùng hợp đến ngẫu nhiên như vậy được. Nhưng đó cũng là sắp đặt của ông trời, nếu đúng như những gì tôi suy đoán thì trưởng làng chính là người cứu cả làng Văn Thái. Nhưng giờ đây chuyện cứu hay không cứu không phải là việc tôi có thể quyết định. Nếu trưởng làng vẫn chưa tin thì chúng ta có thể xác nhận sau khi xuống đáy giếng. Bởi vì, chỉ có người mang dòng máu của Cao Gia mới có thể nhìn thấy đoạn xương sườn mà Cao Côn đã cắm vào long mạch.

    "Vù.. Hù.. ù.. ù.."

    Bên ngoài gió lạnh từ đâu bỗng thổi vào, hai cánh cửa lập hập vang lên những tiếng kẽo kẹt.

    "Lập.. đập.. Cộp.. Cạch"

    Cánh cổng bên ngoài dường như cũng bị gió thổi bung ra đang hập ra, hập vào. Bên trong nhà, ông Vọng vẫn chưa dám tin vào những lập luận của thầy Lương.. Liệu ông sẽ đưa ra quyết định như thế nào?
     
  4. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 34: Người Mẹ Lăng Loàn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy Lương nói tiếp:

    - Tôi biết, việc này quá đột ngột với trưởng làng, chắc chắn đối với bất kỳ ai đây cũng sẽ là một cú sốc lớn. Tuy khó tin, nhưng vẫn còn một điều quan trọng nữa, điều này sẽ chứng minh trưởng làng có phải máu mủ của Cao Gia hay không? Tấm phổ truyền mà chúng ta đào được ghi chép rất rõ về nhân dạng, cũng như một đặc điểm nhận biết của mỗi người được ghi tên trong đó. Ngay như Cao Côn, việc ghi chép rất tỉ mỉ, kể cả nơi Cao Côn được chôn cất. Trong nay có viết, con trai của Cao Lãm, khi sinh ra đã có một vết bớt màu đỏ nằm sau vai trái..

    Thầy Lương vừa nói vừa nhìn vào mắt ông Vọng, ngay khi nghe đến cái bớt, ông Vọng mặt như tái nhợt đi, bất giác ông Vọng đưa tay sờ lên vai trái rồi đổ mồ hôi hột. Ông Vọng nói giọng lắp bắp:

    - Không.. không.. thể.. nào..

    Thầy Lương tiếp:

    - Bớt trên cơ thể con người sẽ theo người đó từ khi sinh ra cho đến khi chết đi. Bác trưởng làng, nếu như sau vai trái của bác có vết bớt đỏ ấy thì không còn nghi ngờ gì nữa, bác đích thị là con trai của Cao Lãm.

    Ông Vọng nhớ lại ngày còn nhỏ..

    [..]

    - Mẹ ơi, sao sau vai con lại hằn lên vệt gì màu đỏ thế này? – Vọng vừa cố ngoái đầu ra phía sau, vừa lo lắng hỏi mẹ.

    Mẹ Vọng mỉm cười:

    - Không sao đâu con, chỉ là một vết bớt đỏ mà thôi. Cứ coi đó như một lá bùa may mắn ông trời ban cho con vậy?

    Vọng cười toe toét:

    - Hi, vậy bố mẹ cũng có phải không ạ?

    Mẹ Vọng xoa đầu con trả lời:

    - Chỉ những người được ông trời yêu quý thì mới có được vết bớt đó. Bố mẹ không may mắn bằng con trai rồi, vậy nên con đừng lo nghĩ gì về cái bớt đó nhé.

    Vọng cười tít mắt ôm lấy chân của mẹ..

    [..]

    Ông Vọng bất chợt rơi nước mắt, ông hỏi thầy Lương:

    - Vậy.. con trai của Cao Lãm.. tên là gì.. thưa thầy?

    Thầy Lương khẽ trả lời:

    - Là Cao Luân.. Bác trưởng làng..

    Ông Vọng đưa tay lên rồi khẽ gật đầu, ông nói:

    - Tôi hiểu rồi.. Quả đúng là một sự thật khó chấp nhận.. Nhưng đã là sự thật thì dù muốn, chúng ta cũng không thể thay đổi nó. Làm phiền thầy đừng nói chuyện này ra cho ai khác biết. Nếu đúng như tôi là người có thể cứu nguy cho cả làng thì thật là may mắn.

    Thầy Lương không nói gì thêm, bởi thầy Lương cũng biết, một người nhân hậu như ông Vọng, chắc chắn ông sẽ chọn cách cứu lấy làng Văn Thái cho dù có biết được sự thật rằng người dân ở đây đã từng giết chết cả nhà họ Cao. Tuy nhiên dù có bao dung đến đâu đi chăng nữa, nỗi đau trong lòng ông Vọng cũng vô cùng lớn. Số phận trớ trêu khi sắp đặt ông vào một vận mệnh ngang trái đến nhường này. Gia đình ông bị chính người làng Văn Thái giết sạch, nhưng rồi ông lại được chính người dân làng Văn Thái nuôi nấng. Sống hơn 50 năm qua, đã quá nửa cuộc đời, lúc này ông Vọng mới biết được thân phận, và nguồn gốc của mình.

    Ban nãy nghe thấy tiếng cổng bị gió thổi mở toang va đập vào nhau, ông Vọng lau nước mắt rồi bước ra ngoài đóng cổng lại. Chỉ qua một buổi tối, tất cả đối với ông dường như đang bị đảo lộn. Nhưng từ sâu bên trong lòng của ông lại đang lóe lên một tia hi vọng, đó chính là ông có thể cứu rỗi cho ngôi làng, cho mảnh đất nơi ông sinh ra và lớn lên, cho tất cả những người dân kính trọng ông suốt những năm qua được bình yên.

    Ông không hiểu nguyên nhân tại sao Cao Gia lại bị dân làng giết sạch đến mức không tha cho cả phụ nữ và trẻ em như vậy, nhưng 50 năm qua, ông sống tại mảnh đất này, tội ác đời trước gây ra không thể để cho con cháu làng Văn Thái đời sau gánh chịu được. Ông trời để cho ông sống có lẽ chính là vì lý do này, nhưng sao nước mắt của ông cứ rơi mãi không ngừng, trái tim của ông đau quặn lại như đang có ai đó bóp chặt..

    [..]

    Đã gần nửa đêm, tại nhà Bảy Dao.. Trong gian nhà chỉ còn mờ mờ ánh đèn dầu, chiếc giường đang rung lắc tạo ra những âm thanh kèn kẹt, kèm theo đó là những hơi thở gấp gáp, những tiếng rên đầy khoan khoái, hoan lạc của cả đàn ông lẫn đàn bà.

    Bảy Dao hùng hục như một con trâu mộng đến thời kỳ động dục, cái cơ thể hộ pháp cùng hai cánh tay u lên những thớ cơ, những cục thịt rắn rỏi của Bảy Dao đang giữ chặt lấy tấm thân trần truồng của cô Xoan, Bảy Dao thở hồng hộc:

    - Anh.. anh sắp.. ra rồi..

    Cô Xoan đang phải lấy tay che miệng lại để tránh rên lên những tiếng quá lớn:

    - Ưm.. ưm.. mạnh.. mạnh.. quá.. em.. không.. chịu.. nổi.. nữa.. ư.. ưm..

    Những lời của Xoan lại càng khiến cho Bảy Dao thấy hứng hơn, hắn càng siết chặt hai bàn tay hơn nữa rồi gồng mình kết thúc cuộc mây mưa bằng tất cả sức lực của mình. Toàn thân run rẩy, Bảy Dao nằm đè lên người Xoan, trên cơ thể Xoan, những vết hằn do lực tay của Bảy để lại nổi lên đỏ ửng. Xoan co quắp cả những ngón chân, hai bàn tay bám vào chiếc chiếu đã xộc xệch như muốn quằn quại, đam mê, ham muốn, sung sướng xác thịt khiến gã đàn ông với cái tên đầy khủng bố và người đàn bà luôn luôn tỏ ra mình là một người phụ nữ đáng thương chìm trong hoan lạc, hai người quấn chặt lấy nhau một lúc sau, Bảy Dao mới khẽ hỏi:

    - Ở lại đây đến sáng mai đi.. Giờ muộn rồi.

    Xoan vẫn thở phì phò, cố ngồi dậy, kéo cái chăn đắp lên che đi phần cơ thể lõa lồ, Xoan đáp:

    - Không được, em bỏ đi từ trưa đến giờ.. Ở nhà vẫn còn con Mị, lúc đi vội quá nên đã chuẩn bị gì cho nó ăn đâu. Mà bây giờ đêm hôm, đi về không ai phát hiện.. Em không muốn mọi người dị nghị, hình như dạo gần đây con mụ Mão đánh hơi được gì nên hay xỉa xói em lắm. Giờ chồng mụ chết, cho đáng đời..

    Bảy Dao tặc lưỡi:

    - Ôi dào, lo gì, con mù ấy nó đi được đâu đâu mà lo, nhịn một bữa chết sao được.. Đợt này làng xảy ra nhiều chuyện quá, lâu lâu mới được gặp nhau, chiều anh đêm nay nữa đi mà.

    Nhưng Xoan nhất quyết không nghe, Xoan lấy quần áo mặc vào rồi đáp:

    - Chính vì xảy ra nhiều chuyện nên em không muốn chuyện của chúng ta bị bàn tán. Hai hôm nay em đến với anh cả ngày rồi, anh còn đòi gì nữa.. Cũng phải để cho người ta nghỉ chứ. Mai nhà mụ Mão có đám, người ta đến thắp hương chắc từ sớm, về giờ đó lỡ ai nhìn thấy phiền lắm.

    Bảy Dao đành chấp nhận, vừa mới hành sự xong, nhưng giờ nhìn thấy Xoan lấp ló nửa kín, nửa hở những phần cơ thể chưa mặc phục y, Bảy đã lại lên cơn hứng tính. Vừa sờ soạng người của Xoan, Bảy vừa hỏi thầm:

    - Mà này, có đúng là em không léng phéng gì với thằng Mão không đấy? Sáng nay nhìn xác nó dưới giếng ghê phết. Đang định xem xem đưa nó lên bằng cách nào thì lão Vọng bảo tất cả giải tán. Đến chiều thấy đưa đi thiêu vội lắm, nước giếng bị nhiễm độc, nhà em có giếng cũng cẩn thận đấy.

    Xoan gạt bàn tay Bảy đang đặt trên ngực mình ra rồi khẽ nạt:

    - Anh nói vậy là sao? Anh cũng nghĩ em có quan hệ gì với lão Mão à? Đừng có vớ vẩn?

    Bảy Dao cười khẩy:

    - Ừ thì tại anh nhớ, hôm ở đình làng, lão Mão có khai tối đó lão có mò sang nhà em. Chập choạng nếu không có việc gì thì lão sang đó hóng gió à? He he he, nhưng chảng sao, anh cũng không hơi đâu đi ghen với một thằng đã chết.. Nghe con vợ nó nói, thằng Mão đi lên huyện hay xã gì đó từ ngày hôm trước, chắc lại rượu chè khướt xong tối đêm đi ngang qua giếng rồi ngã mẹ nó xuống đấy. Cho đáng đời cái thằng dâm dê, anh hỏi em vậy thôi, chứ thằng mắt lươn ấy phụ nữ trong làng ai mà nó chẳng thèm khát. Chẳng thế mà con vợ nó cứ phải đi tìm suốt ngày.. Hè hè hè.

    Xoan cũng đã mặc quần áo xong, bỗng dưng Bảy Dao nhắc đến cái chết của Mão khiến Xoan lại có chút giật mình. Sáng ngày hôm nay lúc mọi người đang tập trung vào cái chết của Mão thì Xoan lén lút đi đường ruộng đến nhà Bảy rồi ở lại cho đến tận bây giờ. Xoan cũng chỉ nghe tin Mão chết chứ chưa được nhìn tận mắt, chỉ biết cái chết của Mão rất đáng sợ qua lời Bảy kể.

    Bỗng nhiên Xoan nghe thấy bên ngoài có tiếng cười..

    "Hi.. hi.. hi.. Hi.. hi.. hi.."

    Rùng mình Xoan quay lại hỏi Bảy:

    - Này.. anh có nghe thấy gì không?

    Bảy ngơ ngác đáp:

    - Nghe thấy gì là sao?

    Xoan tiếp:

    - Hình như có tiếng cười?

    Bảy nhìn xung quanh rồi lặng im nghe lại:

    - Làm gì có, chỉ có tiếng gió thổi chứ ai cười ở đây. Trong nhà có mỗi 2 người, chắc tiếng gió thôi, mà vừa anh cười chứ ai.

    "Hiu.. hiu.. hiu.."

    Nghe kỹ lại thì đúng là tiếng gió hiu hiu thổi bên ngoài, cũng nghĩ là nghe nhầm, Xoan đáp:

    - Ừ, hình như là tiếng gió thổi.. Mà thôi em về đây, cũng muộn lắm rồi.

    Vẫn còn tiếc nuối, Bảy cố kéo tay Xoan lại rồi ôm chặt lấy, cả hai khúc khích cười đùa bên trong nhà mà không biết rằng, ban nãy đúng là có tiếng gió thổi, nhưng lúc này, đang đứng bên ngoài sân nhà Bảy chính là cái Mị, nó đi chân đất đứng giữa sân, mái tóc của nó bị gió thổi bung lên che kín khuôn mặt.

    Nó đang nhoẻn miệng cười:

    "Hi.. hi.. hi.. Hi.. hi.. hi"

    Khi gió lặng lại cũng là lúc nó quay lưng bỏ đi, lúc sau, Xoan cũng mở cửa bước ra ngoài, tay vẫn còn đang cài lại cái cúc áo mà vừa Bảy mới làm bung ra, cẩn thận nhìn trước ngó sau mặc dù lúc này đã hơn 11h tối, Xoan rời khỏi nhà Bảy Dao để quay trở về.
     
  5. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 35: Đi Đêm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đã chuyển đêm, đường khuya thanh vắng, heo hút và đặc biệt là tối đen như mực. Xoan không dám đi đường ruộng, hơn nữa tầm này cũng chẳng có ai ra ngoài nên Xoan đi đường làng trở về nhà.

    Đã gần 12h đêm, gió lúc thì thổi xì xào cả những bụi tre, lúc thì lại tĩnh lặng như tờ. Đi tới khu vực giếng làng, gió lùa vào miệng giếng tạo nên những âm thanh như có người đang huýt sáo.

    "Híu.. hiu.. hiu.."

    "Vù.. Ù.. ù.. ù.."

    Xoan bỗng nổi da gà, bình thường sẽ chẳng có gì, nhưng mới sáng nay người ta phát hiện thi thể Mão chết nổi dưới giếng, vớt xác Mão lên xong cũng chưa ai đậy miệng giếng lại, bởi nghe đâu ngày mai, ngày kia là làng tập trung bơm nước giếng lên để làm cái gì đó. Nừa đêm, nửa hôm, đi qua cái giếng có người mới chết, Xoan thấy mình hơi dại khi không nghe lời Bảy ngủ lại đó quá đêm. Giờ đã đi quá nửa đường, băng qua cái giếng này rẽ trái đi vài trăm mét nữa thôi là về đến nhà rồi, Xoan nhắm mắt cố gắng rảo bước thật nhanh.

    Tưởng nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy gì, nhưng ngay sau khi vừa nhắm mắt thì trong đầu Xoan lại tưởng tượng ra toàn những hình ảnh đáng sợ. Mà cũng không hẳn là tưởng tượng bởi nó xuất hiện một cách vô cùng rõ ràng. Xoan có cảm giác khi Xoan đi vội qua giếng thì trên thành giếng hình như đang có ai ngồi nhìn theo từng bước chân của Xoan.

    "Hi.. Hi.. Hi.. Hi.. Hi.. Hi.."

    Tiếng cười khúc khích của trẻ con đang vang lên văng vẳng trong đầu của Xoan, Xoan không xác định được tiếng cười đó ở đằng trước, hay đằng sau vì nó phát ra từ cả bốn phía. Khi đã đi qua khu vực giếng, Xoan rùng mình đứng sững lại bởi chắc chắn cô vừa nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc đang gọi tên mình ở phía sau lưng:

    "Xoan.. ơi.."

    Không thể nào nhầm được, giọng nói đó rõ ràng vừa gọi đích danh tên của cô. Toàn thân run rẩy, cổ họng khô cứng vì từ nãy đến giờ gần như Xoan không dám thở mạnh, da gà nổi hết cả lên, ban đêm trời hơi se lạnh nhưng mặt Xoan đang túa ra những giọt mồ hôi lăn xuống gò má. Sau 2 giây, không còn nghe thấy giọng nói đó gọi tên cô thêm một lần nào nữa.

    Xoan vừa bước, đầu vừa khẽ ngoái lại phía miệng giếng để nhìn, nhưng tuyệt nhiên không có ai ở đó cả. Bước vào đoạn đường đất dẫn về nhà, hai bên đường độc tre là tre, gió từ đâu bỗng thổi đến khá mạnh khiến cho những rặng tre khẽ lay động, tiếng thân tre khẽ va vào nhau kêu kẽo kẹt, lá tre xào xạc.. Nhưng lẫn trong những âm thanh ken két, kèn kẹt ấy, tiếng trẻ con cười lại vang lên, nó vang lên rõ mồn một, chẳng phải do gió, mà chính xác, từ trong những bụi tre có tiếng trẻ con cười, không phải 1 mà là nhiều điệu cười khác nhau..

    "Hi.. Hi.. Hi.."

    "He.. He.. He.."

    "Kéc.. kẹt.. kẹt.. ẹt.."

    Đã đi được thêm chục mét nữa, nhưng sao Xoan cứ có cảm giác đằng sau đang có ai nhìn mình. Một lần nữa, Xoan đánh bạo quay đầu về sau, thì lần này, cô hét thất thanh rồi co chân bỏ chạy thật nhanh:

    - Á.. M.. a.. Ma..

    Khác với ban nãy, lần này Xoan nhìn thấy đúng là đang ngồi trên thành giếng là một người đàn ông với dáng ngồi vắt chéo chân, hai tay đặt trước, dù khá xa nhưng chẳng hiểu tại sao Xoan lại nhìn rõ ánh mắt của người này đang nhìn chằm chằm vào Xoan một cách đầy oán hận.

    Chạy về đến nhà, bên nhà Mão vẫn còn lờ mờ ánh đèn dầu, tiếng khóc của vợ Mão vẫn khẽ vang lên từng hồi, chỉ có điều có lẽ bây giờ vợ Mão cũng không còn sức để mà khóc to được nữa. Xoan sợ bị vợ Mão nhìn thấy nên cực kỳ khẽ khàng mở nhẹ cánh cổng đi vào nhà. Trong nhà Xoan tối om, cũng phải thôi, Xoan đi từ trưa, nhà chỉ có cái Mị vừa mù, vừa câm thì làm sao thắp được đèn. Chắc giờ này nó cũng ngủ rồi, bỏ đi cả ngày, nhưng giờ Xoan chỉ thấy sợ hãi, thấp thỏm bởi những thứ cô nhìn thấy và nghe thấy ở khu vực giếng làng ban nãy. Phải vào tận trong nhà, đóng cửa, chốt chặt lại, Xoan mới châm đèn dầu rồi ngồi lấy vạt áo lau mồ hôi đang chảy ướt cả tóc mái, mặt mũi.

    Một lúc lâu sau Xoan mới hoàn hồn, từ bé đến giờ, chưa bao giờ Xoan gặp ma, cũng chưa bao giờ Xoan thấy sợ như lúc này. Còn đang rùng mình vì cái bóng đàn ông ngồi trên thành giếng, rồi những tiếng cười khúc khích của trẻ con hai bên đường sau những rặng tre thì Xoan suýt chút nữa đứng tim, phải nói là trong khoảnh khắc Xoan đã sợ đến chết điếng khi từ đằng sau vừa có một bàn tay khẽ đặt lên vài của cô.

    Xoan chỉ dám đảo mắt nhìn xuống vai xem đó là tay của ai, nhưng rồi bàn tay vừa bám vào vai Xoan ấy tiếp tục huơ vào không trung, lại thêm một bàn tay bám vào ghế mà Xoan đang ngồi.

    Xoan trợn mắt, há hốc mồm khi nhận ra đó chính là con Mị, nó vẫn chưa ngủ, nó đang đi lại lang thang trong nhà, tay cái Mị đang mò mẫm để dò đường, hình như nó không biết Xoan đang ngồi ở đây. Vậy mà ban nãy Xoan cứ mơ hồ khi mới bước vào nhà là con Mị đang nằm trên giường, nãy giờ Xoan ngồi ở ghế đây mà không hề hay biết phía sau lưng mình con Mị đang quờ quạng, mà sao nó cũng không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.

    Bị con gái vô tình dọa cho một trận muốn đứng tim, lại thêm những cảm xúc dồn nén từ khi quay về từ nhà Bảy Dao, Xoan nghiến răng nghiến lợi, mọi tức tối, bực bội, lo sợ không biết trút vào đâu, Xoan kéo giật tay con Mị lại rồi gằn giọng chửi bới:

    - Con khốn, mày dọa chết tao rồi.. Sao giờ này mày còn chưa chịu ngủ.

    Vừa chửi, Xoan từ bóp chặt lấy cái cẳng tay gầy nhóc của con bé Mị rồi cứ thế bấu bẹo. Xoan còn dúi đầu con Mị, vò đầu nó khiến cho mớ tóc vốn đã bết, rối trên đầu nó giờ đây lại càng thảm hại hơn. Đánh con xong, Xoan hất tay ra khiến cho con bé lảo đảo rồi ngồi thụp xuống đất. Dưới ánh đèn dầu leo lắt, con Mị với mái tóc xõa rũ rượi che kín khuôn mặt, một tay nó ôm lấy cánh tay vừa bị cấu, bẹo, tay còn lại nó chống xuống đất.

    Xoan thở hồng hộc, có lẽ có nơi để trút giận nên sau khi đánh con Mị, Xoan lại đỡ sợ hơn. Xoan quát:

    - Đứng dậy.. Mày còn định ngồi đó ăn vạ à.. Ngủ đi, mai tao nấu cơm sớm cho mà ăn.

    Mặc kệ con Mị, Xoan lên giường ngả lưng, cả ngày hôm nay vật lộn, mây mưa xác thịt với Bảy Dao, giờ đã quá nửa đêm, Xoan cũng thấm mệt, mọi sợ hãi, bực dọc khi nãy Xoan đã trút cả lên đầu đứa con gái vừa mù, vừa câm.. Con Mị vẫn ngồi đó, nó không đứng dậy, có vẻ như nó cũng đã quen rồi, những vết bầm tím trên tay, trên người nó không phải tự nhiên xuất hiện. Đây không phải lần đầu tiên nó bị trút giận kiểu như thế này. Chẳng ai biết cả, bởi nó có bị đánh, có bị chửi thì cũng chỉ có một mình nó chịu đựng. Nó đâu có nói được với ai, đã mấy năm qua, kể từ ngày bố nó chết, nó chỉ là thứ để cho mẹ nó đay nghiến, rủa xả, hành hạ mỗi khi mẹ nó đi đâu quay về nhà.

    Trên giường, mới đây thôi mà Xoan đã ngủ, lúc này đã hơn 12h đêm, trên giường Xoan ngủ say như chết, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.

    "Cạch"

    Tiếng chốt cửa được mở ra, cái Mị mở he hé cánh cửa rồi từ từ bước ra bên ngoài. Bên trong nhà, Xoan tất nhiên vẫn không hề hay biết vì cô ngủ rất say. Chính Xoan có lẽ cũng không hiểu tại sao ban đêm cô ngủ không biết trời đất đâu đến như vậy.

    Cái Mị mở cổng bước chân đất rời khỏi nhà, đã mấy ngày nay, đêm nào nó cũng đi như thế. Trời đêm sương xuống, cái Mị chạy tung tăng trên con đường đất vắng vẻ, nó nhoẻn miệng cười rất tươi.

    "Hi.. hi.. hi.."

    Hình như đáp lại tiếng cười của Mị là nhiều giọng cười khác, trong không trung khẽ vang lên những giọng nói lạ kỳ:

    "Hi.. hi.. Đi.. chơi.. nào.."

    "Nhanh.. lên.. He.. he.. he.. Nhanh.. lên.."

    "Mị.. Mị.. Mị.. tới.. rồi.. Hí.. hí.. hí.."

    Đâu đó trong làng bất chợt vang lên tiếng chó tru:

    "À.. hú.. à.. hú.. hú.."

    [..]

    Nằm trên giường, thầy Lương bất chợt tỉnh giấc, ông mở to hai mắt, tiếng chó tru vào giữa đêm thêm một lần nữa khiến thầy Lương không ngủ được. Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù đã tìm ra cách, tìm được người hóa giải bùa yểm của Cao Côn lên long mạch của làng Văn Thái, nhưng suốt từ tối đến giờ, thầy Lương vẫn bồn chồn không yên. Một linh cảm xấu vẫn đang hiển hiện trong tâm trí ông rằng mọi chuyện vẫn còn nhiều bí ẩn.

    Bản thân là một thầy bùa mang trong mình kiến thức uyên thâm, từng là đệ tử chân truyền của vị đạo sĩ mai danh ẩn tích bên Trung Quốc. Cho dù hiện tại khả năng của thầy Lương đang bị kìm hãm, hạn chế bởi thầy đang ở trong khu vực kết giới do thuật trấn yểm của Cao Côn tạo ra nhưng với thiên phú trời ban từ khi sinh ra, thầy Lương biết từ lúc con cá trắng chết quẫy lên khỏi miệng giếng, rồi sau đó nước giếng bị nhiễm độc là chướng khí của làng qua mỗi ngày lại càng tích tụ nhiều hơn.

    Ban đêm xuống ma quỷ hoành hành, âm binh, cô hồn lang thang vất vưởng. Ban đầu thầy Lương chỉ nghĩ đó là do long mạch bị kìm tỏa, vượng khí biến mất khiến cho âm khí bắt đầu tràn lan.. Đêm nào chó cũng tru lên một vài tiếng dai dẳng, không nhắc đến bởi trước mắt, lo hóa giải trấn yểm của long mạch là điều quan trọng nhất, nhưng bên cạnh đó cái chết của con Vàng cùng với cái chết của Mão vẫn còn là điều mà thầy Lương băn khoăn cả ngày hôm nay.

    Mọi chuyện trong làng không chỉ dừng lại ở vấn đề long mạch.
     
  6. Bụi I'm the dust in the wind... ♥️

    Bài viết:
    1,717
    Chương 36: Đánh Đổi Mạng Sống.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày hôm sau, ông Vọng dậy trước khi gà kịp gáy. Bên ngoài trời vẫn còn mờ hơi sương, thầy Lương đã thấy ông Vọng chuẩn bị đồ đạc gì đó, thầy Lương hỏi:

    - Bác chuẩn bị lên huyện phải không?

    Ông Vọng khẽ gật đầu đáp:

    - Đúng rồi thưa thầy, hôm qua tôi cũng có báo cho những người trong làng, sáng nay tập trung xây bể chứa ở sân đình. Còn tôi sẽ lên trên huyện thuê máy bơm rồi bảo người ta chở về đây. Việc trong làng, có gì thầy cứ nói với cậu Sửu. Tôi đi chắc đến chiều là về.

    Nét mặt của ông Vọng thoáng buồn, cũng phải thôi, mọi thứ đột ngột ập đến một cách bất ngờ. Có lẽ cả đêm qua ông Vọng trằn trọc không ngủ nổi, nhưng con người nhân hậu ấy vẫn cố gắng một lòng lo cho làng Văn Thái. Đi cùng với ông Vọng ra đình, trời sáng hơn một chút, Sửu, Lực cùng một vài người nữa đã có mặt, họ đẩy những chiếc xe bò chở nào gạch, cát, xi măng, chở cả nước để chuẩn bị xây bể chứa ngay giữa sân đình. Bàn tính xong xuôi, ông Vọng giao lại việc cho Sửu cùng mọi người dưới sự chỉ đạo của thầy Lương. Còn ông bắt đầu đi lên huyện để thuê máy bơm. Sửu muốn đi theo nhưng ông Vọng nói việc trong làng gấp rút hơn, Sửu cần ở lại làm cùng mọi người.

    Không để tốn thêm thời gian, Sửu cùng mọi người lập tức bắt tay vào làm việc. Những ngày qua làng Văn Thái trở nên tiêu điều, vắng lặng, sau sự việc Mão chết dưới giếng ngày hôm qua bà con lại càng sợ hãi hơn. Đường làng giờ đây ngoài mấy người ra đình để xây bể chứa thì chẳng có ai qua lại. Thông tin một hai hộ gia đình bỏ làng ra đi cũng lan truyền đến tai cả làng Văn Thái. Tát nhiên đó là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này, nhưng không phải ai cũng có chỗ để đi. Dân làng Văn Thái xưa nay bám lấy quê cha, đất tổ làm nông, đồng ruộng mưu sinh qua ngày. Chỉ mới 2-3 năm gần đây, số ít thanh niên mới nghĩ đến chuyện thoát ly, đi tìm công việc mới bên ngoài. Còn lại những người trung niên, hầu hết mọi người đều không biết phải đi đâu nếu không ở lại làng.

    Giờ đây nỗi sợ bao trùm lên tất cả những con người khốn khổ ấy, vừa mất mùa đã trăm thứ khổ đổ lên đầu, giờ đây họ còn phải nơm nớp sống trong lo lắng vì cứ mỗi ngày trôi qua, trong làng lại có một người phải chết và cái chết của họ đều khó giải thích. Lang Phan thì tự tử không rõ nguyên nhân mặc dù trước đó vẫn còn vui vẻ, ăn uống nhậu nhẹt, cái chết của cụ Cẩn cũng trùng hợp vào lúc làng đang xảy ra chuyện nên dù cụ Cẩn có chết già cũng khiến người ta phải suy đoán, rồi mới hôm qua, khi mở bạt che miệng giếng ra, họ kinh hãi bởi dưới giếng có một cái xác đã chết nổi, trương phình, đó là xác của Mão. Mà nghe đâu lúc dưa xác lên còn xảy ra một chuyện cực kỳ ghê rợn. Thế cho nên đối với dân làng Văn Thái, lúc này đây cứ ở trong nhà là an toàn nhất. Dẫu sao họ cũng được trưởng làng trấn an, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.

    Để đề phòng, thầy Lương yêu cầu mọi người xây một cái bể thật lớn, gần bằng với diện tích của sân đình. Cũng may, trong làng có một nhà buôn bán vật liệu, tuy nhỏ nhưng người này cũng vì làng mà ủng hộ hết những gì mình có, bên cạnh đó, ở quê, nhà nào cũng trữ một ít gạch để tiện xây sửa, được trưởng làng huy động, bà con ai có gì góp nấy. Nhờ vậy mà công việc xây bể chứa không gặp trở ngại hay khó khăn nào. Chỉ có vấn đề nước là hơi ngặt, nhưng sau khi thử kiểm tra nguồn nước ở kênh mương, thầy Lương nhận thấy nước ở đây vẫn chưa nhiễm độc nên có thể dùng. Đó cũng là một điều may mắn nữa cho làng Văn Thái.

    Đội thợ 6 người chỉ tập trung vào xây bể, trong số đó có 3 thợ xây lành nghề nên đến cuối chiều, mọi việc gần như hoàn tất. Lúc này, ông Vọng cũng đã quay về, ông ngồi trên một chiếc công nông chở theo cái máy bơm cỡ lớn thuê từ trên huyện về. Nhìn thấy mọi người cũng đã xong công việc, ông Vọng mừng lắm. Mọi công tác chuẩn bị đều được hoàn thiện ngay trong ngày hôm đó. Máy bơm đã lắp ống dẫn, căng dây điện chỉ chờ đến ngày mai, khi xi măng nơi bể chứa khô là lập tức bơm nước giếng đổ vào bể.

    Cẩn tắc vô áy náy, ông Vọng muốn cắt cử một người ngủ lại trong đình để trông coi máy bơm cũng như bể chứa. Lưỡng lự một lúc không ai dám nhận bởi có gan đến mấy thì chuyện người chết dưới giếng, cũng như việc lang Phan treo cổ trên cây nhãn cũng đều là những sự việc diễn ra khu vực gần với đình làng.

    Nhưng rồi cuối cùng người lãnh trách nhiệm này chính là Sửu, Sửu nói:

    - Chỉ là ngủ lại một đêm ở đình thôi mà, có gì đâu.. Đêm nay tôi sẽ ở lại đây.

    Tuy nói vậy nhưng khuôn mặt Sửu có chút hơi tái, đợi những người kia ra về, còn lại thầy Lương, Sửu và ông Vọng, thầy Lương đáp:

    - Đình làng vẫn là nơi linh thiêng nhất, tuy hiện tại trong làng xảy ra nhiều chuyện bất ổn nhưng nơi đây là nơi thờ cúng cả trăm năm qua. Tuy nhiên cẩn tắc vô áy náy, tôi có một đạo bùa trừ ma, chỉ cần cậu đeo nó bên người thì ma quỷ sẽ không nhìn thấy mà quấy phá cậu được.

    Nghe thấy thế Sửu mừng hẳn, cả đời chưa gặp ma bao giờ, bản thân Sửu cũng rất tin vào tâm linh. Nhưng nay vì mọi người, Sửu đành nhận công việc ngủ lại đình để trông coi, nói thế không phải là Sửu không sợ, thầy Lương lấy trong tay nải ra một cái túi vải có nhiều màu sắc. Miệng túi vải có một sợi dây buộ, cũng là để đeo vào tay.

    Thầy Lương nói:

    - Đây là bùa ngũ sắc, một loại bùa tránh tà, trừ ma. Túi vải này được may bằng chỉ ngũ sắc. Bên trong này có bỏ một số loại hạt như hạt mùi, hồng hoang và quả hồng khô. Đeo thứ này bên mình cậu sẽ không bị ma quỷ quấy rầy, ngoài ra mùi hương từ bùa ngũ sắc còn giúp cho người đeo nó tránh được rắn độc, nhện độc muốn lại gần. Nhưng nhớ lời tôi dặn, ban đêm đừng bước chân ra khỏi khuôn viên của đình làng.

    Sửu nhận lá bùa rồi cúi đầu cảm ơn thầy Lương rối rít. Cũng đã chập tối, cả ba người cùng nhau rời khỏi đình, Sửu thì về nhà ăn cơm xong sẽ quay trở lại đình luôn.

    Buổi tối hôm ấy, sau bữa cơm đạm bạc, ông Vọng hỏi thầy Lương một lần nữa:

    - Thầy Lương này? Thực sự tôi sẽ cứu được làng Văn Thái phải không?

    Thầy Lương đáp:

    - Bác là con cháu của Cao Gia, lại là cháu đích tôn của Cao Côn thì điều đó chắc chắn sẽ được. Tôi cũng đã xem ngày giờ, sáng mai tiến hành bơm nước, đến chính Ngọ, lúc đó là lúc dương khí cực thịnh, chướng khí sẽ bị trấn áp, khi ấy trưởng làng xuống giếng sẽ an toàn hơn. Còn điều này, vào chính Ngọ, lúc phá giải bùa yểm, không được ai có mặt tại khu vực đó. Cao Côn đã yểm long mạch suốt 100 năm qua, kể cả khi bùa yểm được hóa giải cũng sẽ khiến cho linh khí bị áp chế cả trăm năm được giải phóng, bởi long mạch biến tướng xấu, có chứa độc nên nếu bà con nán lại xem sẽ bị ảnh hưởng.

    Ông Vọng hỏi:

    - Vậy có phải lập đàn, làm lễ trước khi phá giải bùa yểm hay không, thưa thầy?

    Thầy Lương trả lời:

    - Không cần, cả ngày hôm nay tôi đã xem xét kỹ vị trí, địa hình xung quanh giếng làng, cũng đã bày bố những điểm trọng yếu xung quanh long mạch, việc làm lễ không cần đến nữa. Chỉ cần trưởng làng thực hiện đúng với những gì mà tôi dặn sau đây. Khi xuống đến đáy giếng, nếu thấy một hòn đá có hình đầu lâu, trên hòn đá có chữ "高" thì đầu tiên hãy gõ vào hòn đá 3 lần. Nếu hòn đá đầu lâu đó tách hoặc vỡ ra thì tiếp tục nhìn vào trong đó. Bên trong hòn đá đầu lâu sẽ có một đoạn xương cắm vào lòng giếng. Muốn hóa giải bùa yểm thì cần phải rút đoạn xương đó ra khỏi đáy giếng. Nhưng trưởng làng không được rút ngay, trước khi rút, trưởng làng phải nhỏ lên đoạn xương đó 3 giọt máu của mình. Máu thấm hết vào xương thì khi ấy mới được rút đoạn xương đó lên. Còn một chuyện nữa..

    Thấy thầy Lương bất chợt dừng lại, ông Vọng gặng hỏi:

    - Còn điều gì thầy cứ nói.

    Thầy Lương đăm chiêu nhìn ông Vọng, lát sau thầy tiếp tục:

    - Như tôi đã nói trước đây, kẻ nào giấu long mạch, kẻ đó sẽ bị rút ngắn tuổi thọ. Một người như Cao Côn, am hiểu phong thủy, địa mạch, dương thọ của ông ta chắc chắn phải hơn 100 tuổi. Nhưng theo phổ truyền, Cao Côn chỉ thọ 70 tuổi. Đó là vì Cao Côn đã dùng tuổi thọ của mình để trấn yểm long mạch. Việc phá giải cũng như vậy, để rút được đoạn xương đó ra, trưởng làng cũng sẽ bị rút ngắn tuổi thọ. Năm nay trưởng làng đã ngoài 50 tuổi. Tôi e rằng.. nếu phá giải bùa yểm xong.. sợ rằng..

    Ông Vọng nhắm mắt lại, ông khẽ cúi xuống đan hai bàn tay vào nhau, rồi ông ngẩng lên nhìn thầy Lương mỉm cười:

    - Thầy lo rằng tôi sẽ chết nếu hóa giải bùa yểm của ông nội mình phải không? Không sao đâu, nếu đó là việc mà tôi có thể làm để cứu lấy toàn bộ dân làng Văn Thái, để mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn lên được bình yên thì chẳng có gì phải suy nghĩ cả. Hơn nữa, ngay từ đầu là họ Cao đã sai, tôi là người duy nhất còn sống của Cao Gia, và tôi phải kết thúc chuyện này. Có lẽ đây là lý do mà ông trời để tôi sống đến tận bây giờ.

    Vừa nói ông Vọng khẽ rơi nước mắt nhưng ông vội gạt đi ngay. Dù có thế nào đi nữa thì ông Vọng vẫn là máu mủ của Cao Gia. Cả họ Cao trong đó có cả bố mẹ ông đều bị dân làng Văn Thái giết chết, nhưng bản thân ông lại được chính người dân làng Văn Thái nuôi nấng. Dù chưa từng biết mặt bố mẹ đẻ, nhưng trong lòng ông Vọng không khỏi đau xót cho số phận của Cao Gia.

    Đứng dậy, ông Vọng thắp hương rồi quỳ trước ban thờ bố mẹ mình, ông nói:

    - Con không biết tại sao Cao Gia bị thảm sát, nhưng suốt bao năm qua, bố mẹ không một lần nói cho con về bí mật này chắc hẳn bố mẹ không muốn con gặp nguy hiểm. Từ nhỏ, con lớn lên trong sự bảo bọc của hai người, chưa bao giờ con dám nghĩ con không phải con của bố mẹ. Cảm ơn bố mẹ đã cho con được sống đến ngày hôm nay, nếu lỡ ngày mai con không còn sống được nữa, con hi vọng ở dưới suối vàng, lúc con đứng bên hoàng tuyền, bên kia là bố mẹ đang đợi con.

    Quỳ gối lạy ba lạy, ông Vọng đứng lên cắm nhang vào bát hương, nước mắt ông không ngừng rơi xuống. Bản thân thầy Lương cũng cảm kích vô cùng trước hành động của ông Vọng. Giữa ranh giới sự sống và cái chết, ít ai dám hi sinh bản thân vì mọi người như ông Vọng.

    Nhìn ông Vọng, thầy Lương khẽ gật đầu, ông im lặng không nói gì thêm bởi những gì cần dặn dò ông đã nói hết rồi.. Mọi chuyện sẽ chờ đến ngày mai.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...