peaceful066
...
Bài viết: 12 

Chương 10: Nghiệt duyên, nên tránh
Tối hôm sau, Nghiên Y Nhã cầm thành quả của cả buổi chiều mua sắm đứng trước cửa trung tâm thương mại bắt đầu đấu tranh tâm lý.
Bên trái là đường về chung cư, bên phải là đường đến bệnh viện K. Lâm Hi Văn thì đến thành phố T ngày mai mới trở về. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu về thì phải ăn cơm một mình. Vậy thì đến bệnh viện tìm Tôn Gia Nghị. Cô đi về phía bên phải được vài bước thì nhớ đến loạt tin nhắn gửi đi cả tuần mà vẫn chưa được phản hồi. Anh đã làm lơ cô như vậy, nếu bây giờ lại đến thì có phải mất hết thể diện rồi không? Không được.
Nghĩ đến đây cô lắc đầu, dứt khoát quay bước đi về bên trái. Đi được một đoạn, Nghiên Y Nhã lại quay đầu đi một mạch về phía bệnh viện K, nở nụ cười tự nhủ:
"Vẫn còn sớm, xem như đi dạo một chút vậy."
Trung tâm thương mại cách bệnh viện 10 phút đi bộ. Lâu rồi cô có dịp đi dạo như thế này, những ngày trước không phải bận rộn với công việc, thì cũng phải nhà suốt cho chân lành hẳn. Người đi trên phố không nhiều, phía bên ngoài đường xe vẫn tới lui tấp nập, cô chậm rãi dạo bước dưới hàng cây bên đường. Lúc này, một người đàn ông chạy nhanh như tên bắn từ trong công viên phía trước đâm sầm vào người cô. Cả hai đều ngã lăn ra đất, mấy túi quần áo đắt tiền cũng rơi hết ra ngoài.
"Này, chạy không biết nhìn đường sao?"
Cô vừa lò mò đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông không nói không rằng, cúi người nhặt giỏ xách của hắn định bỏ đi. Cô tóm chặt lấy túi xách trên tay hắn, bực bội nói:
"Anh này, đụng trúng người ta, làm đồ của tôi rơi ra hết rồi. Không nhặt giúp thì thôi đi, một câu xin lỗi cũng không có."
Hắn không trả lời, vội giật túi lại, nhưng Nghiên Y Nhã nhất quyết không buông, còn trừng mắt nhìn anh ta. Hắn thấy vậy vội kéo mũ lưỡi trai che đi nửa mặt, Nghiên Y Nhã nhìn kĩ lại thì giỏ xách màu đen, hoa văn màu xám, loại giỏ xách này không phải mẫu thiết kế mới nhất của Queen dành cho phụ nữ trung niên sao? Quần áo của người này cũng là đồ bình dân, làm sao trên tay lại cầm một chiếc túi của một thương hiệu nổi tiếng, mà còn là của phụ nữ.
Lúc này có một bà lão từ trong con hẻm vừa chạy đến vừa la: "Cướp, cướp, bắt lấy..."
Cướp? Hai người bốn mắt nhìn nhau. Hắn giật mình dùng hết sức vùng vẫy, giật lại túi xách. Nghiên Y Nhã đúng là chưa thấy tên nào không biết điều như vậy, một bã lão hắn cũng không tha, cô nắm chặt lấy túi xách kéo về phía mình, dùng chân đạp vào chỗ kia một cái thật mạnh khiến hắn đau đớn ngã lăn ra. Cô cầm túi xách vừa đánh tới tấp vào hắn vừa mắng:
"Cướp này, cướp này, một bà lão cũng không tha. Hôm nay gặp tôi coi như anh xui. Tôi đánh cho anh chết."
Một vài người đi đường liền chạy đến bắt lấy tên cướp, người thì ngăn cô lại, may cho hắn là cô chỉ có một ít chiêu phòng thân, nếu không hắn sẽ bị cô đánh chết mất. Bà lão vừa chạy đến chỗ Nghiên Y Nhã thì ngất đi.
Sau khi đưa bà lão đến bệnh viện, người thân của bà cũng đã đến, Nghiên Y Nhã chào tạm biệt rồi xách mấy túi đồ đi ra khỏi khu cấp cứu. Cô phân vân, với bộ dạng như thế này, không biết có nên gặp anh không.
Nghe tiếng gõ cửa, Tôn Gia Nghị lên tiếng: "Mời vào."
Nghiên Y Nhã đẩy cửa bước vào. Bộ dạng quần áo lấm lem, tóc tai hơi rối, tay cầm một đống đồ của những thương hiệu nổi tiếng đã bị nhăn nhúm lộn xộn hết cả lên. Tay trái lại bị xước một mảng dài, lòng bàn tay vẫn đang rỉ máu. Khiến Tôn Gia Nghị không khỏi hoang mang.
"Sao mỗi lần tôi và em gặp nhau, em đều bị thương vậy?" Tôn Gia Nghị vừa sát trùng vết thương, nghiêm túc nói.
"Sao mỗi lần em bị thương anh đều xuất hiện bên cạnh em."
"Anh nói xem, không phải định mệnh sắp đặt sao?"
"Anh nên bên cạnh em mỗi lúc mỗi nơi thì em mới không bị thương nữa, đúng không?" Nghiên Y Nhã nhìn anh tủm tỉm cười.
"Là nghiệt duyên, nên tránh."
"Còn nữa, lần này là em đến tìm tôi." Anh vẫn chăm chú vào vết thương trên tay cô, giọng lãnh đạm, mang theo một chút trêu ghẹo.
Nghiên Y Nhã nhướn mắt nhìn anh, nhanh nhẹn đáp lại: "Vậy lần này em cho anh cơ hội xuất hiện bên cạnh em."
Khóe miệng Tôn Gia Nghị khẽ cong lên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Điện thoại trên bàn rung lên, báo tin nhắn mới. Nghiên Y Nhã im lặng quan sát một lúc lâu, thấy anh chẳng buồn cầm điện thoại lên xem, cô lên tiếng nhắc nhở:
"Bác sĩ Tôn, anh có tin nhắn."
"Tôi biết."
"Anh xem đi rồi xử lý vết thương sau. Có thể là có việc quan trọng."
"Tôi không có thói quen xem hay trả lời tin nhắn. Hằng ngày rất nhiều tin nhắn quảng báo gửi đến. Nếu có việc cần, gọi điện thoại sẽ nhanh hơn. Không tốn thời gian gõ chữ."
Nghiên Y Nhã ngỡ ngàng trước câu trả lời khiến người ta không hiểu được, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy nó rất hợp lý. Cô liền nghĩ tới loạt tin nhắn của mình, chẳng lẽ nó cũng bị bỏ xó như vậy sao? Thật đáng thương. Nghiên Y Nhã giật tay lại, vẻ mặt bất bình phân tích:
"Nếu lúc đó người ta không tiện gọi."
"Hay có thể sợ sẽ làm phiền đến anh."
"Nếu anh bận cả ngày, không thể gọi được thì sao?"
"Đối phương cũng sẽ để lại tin nhắn, không phải sao?"
Trước một loạt vấn đề do Nghiên Y Nhã đặt ra, Tôn Gia Nghị gật gật đầu, điềm tĩnh trả lời:
"Tôi chưa nghĩ đến những vấn đề đó. Nhưng tôi sẽ xem lại."
Bên trái là đường về chung cư, bên phải là đường đến bệnh viện K. Lâm Hi Văn thì đến thành phố T ngày mai mới trở về. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu về thì phải ăn cơm một mình. Vậy thì đến bệnh viện tìm Tôn Gia Nghị. Cô đi về phía bên phải được vài bước thì nhớ đến loạt tin nhắn gửi đi cả tuần mà vẫn chưa được phản hồi. Anh đã làm lơ cô như vậy, nếu bây giờ lại đến thì có phải mất hết thể diện rồi không? Không được.
Nghĩ đến đây cô lắc đầu, dứt khoát quay bước đi về bên trái. Đi được một đoạn, Nghiên Y Nhã lại quay đầu đi một mạch về phía bệnh viện K, nở nụ cười tự nhủ:
"Vẫn còn sớm, xem như đi dạo một chút vậy."
Trung tâm thương mại cách bệnh viện 10 phút đi bộ. Lâu rồi cô có dịp đi dạo như thế này, những ngày trước không phải bận rộn với công việc, thì cũng phải nhà suốt cho chân lành hẳn. Người đi trên phố không nhiều, phía bên ngoài đường xe vẫn tới lui tấp nập, cô chậm rãi dạo bước dưới hàng cây bên đường. Lúc này, một người đàn ông chạy nhanh như tên bắn từ trong công viên phía trước đâm sầm vào người cô. Cả hai đều ngã lăn ra đất, mấy túi quần áo đắt tiền cũng rơi hết ra ngoài.
"Này, chạy không biết nhìn đường sao?"
Cô vừa lò mò đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông không nói không rằng, cúi người nhặt giỏ xách của hắn định bỏ đi. Cô tóm chặt lấy túi xách trên tay hắn, bực bội nói:
"Anh này, đụng trúng người ta, làm đồ của tôi rơi ra hết rồi. Không nhặt giúp thì thôi đi, một câu xin lỗi cũng không có."
Hắn không trả lời, vội giật túi lại, nhưng Nghiên Y Nhã nhất quyết không buông, còn trừng mắt nhìn anh ta. Hắn thấy vậy vội kéo mũ lưỡi trai che đi nửa mặt, Nghiên Y Nhã nhìn kĩ lại thì giỏ xách màu đen, hoa văn màu xám, loại giỏ xách này không phải mẫu thiết kế mới nhất của Queen dành cho phụ nữ trung niên sao? Quần áo của người này cũng là đồ bình dân, làm sao trên tay lại cầm một chiếc túi của một thương hiệu nổi tiếng, mà còn là của phụ nữ.
Lúc này có một bà lão từ trong con hẻm vừa chạy đến vừa la: "Cướp, cướp, bắt lấy..."
Cướp? Hai người bốn mắt nhìn nhau. Hắn giật mình dùng hết sức vùng vẫy, giật lại túi xách. Nghiên Y Nhã đúng là chưa thấy tên nào không biết điều như vậy, một bã lão hắn cũng không tha, cô nắm chặt lấy túi xách kéo về phía mình, dùng chân đạp vào chỗ kia một cái thật mạnh khiến hắn đau đớn ngã lăn ra. Cô cầm túi xách vừa đánh tới tấp vào hắn vừa mắng:
"Cướp này, cướp này, một bà lão cũng không tha. Hôm nay gặp tôi coi như anh xui. Tôi đánh cho anh chết."
Một vài người đi đường liền chạy đến bắt lấy tên cướp, người thì ngăn cô lại, may cho hắn là cô chỉ có một ít chiêu phòng thân, nếu không hắn sẽ bị cô đánh chết mất. Bà lão vừa chạy đến chỗ Nghiên Y Nhã thì ngất đi.
Sau khi đưa bà lão đến bệnh viện, người thân của bà cũng đã đến, Nghiên Y Nhã chào tạm biệt rồi xách mấy túi đồ đi ra khỏi khu cấp cứu. Cô phân vân, với bộ dạng như thế này, không biết có nên gặp anh không.
Nghe tiếng gõ cửa, Tôn Gia Nghị lên tiếng: "Mời vào."
Nghiên Y Nhã đẩy cửa bước vào. Bộ dạng quần áo lấm lem, tóc tai hơi rối, tay cầm một đống đồ của những thương hiệu nổi tiếng đã bị nhăn nhúm lộn xộn hết cả lên. Tay trái lại bị xước một mảng dài, lòng bàn tay vẫn đang rỉ máu. Khiến Tôn Gia Nghị không khỏi hoang mang.
"Sao mỗi lần tôi và em gặp nhau, em đều bị thương vậy?" Tôn Gia Nghị vừa sát trùng vết thương, nghiêm túc nói.
"Sao mỗi lần em bị thương anh đều xuất hiện bên cạnh em."
"Anh nói xem, không phải định mệnh sắp đặt sao?"
"Anh nên bên cạnh em mỗi lúc mỗi nơi thì em mới không bị thương nữa, đúng không?" Nghiên Y Nhã nhìn anh tủm tỉm cười.
"Là nghiệt duyên, nên tránh."
"Còn nữa, lần này là em đến tìm tôi." Anh vẫn chăm chú vào vết thương trên tay cô, giọng lãnh đạm, mang theo một chút trêu ghẹo.
Nghiên Y Nhã nhướn mắt nhìn anh, nhanh nhẹn đáp lại: "Vậy lần này em cho anh cơ hội xuất hiện bên cạnh em."
Khóe miệng Tôn Gia Nghị khẽ cong lên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Điện thoại trên bàn rung lên, báo tin nhắn mới. Nghiên Y Nhã im lặng quan sát một lúc lâu, thấy anh chẳng buồn cầm điện thoại lên xem, cô lên tiếng nhắc nhở:
"Bác sĩ Tôn, anh có tin nhắn."
"Tôi biết."
"Anh xem đi rồi xử lý vết thương sau. Có thể là có việc quan trọng."
"Tôi không có thói quen xem hay trả lời tin nhắn. Hằng ngày rất nhiều tin nhắn quảng báo gửi đến. Nếu có việc cần, gọi điện thoại sẽ nhanh hơn. Không tốn thời gian gõ chữ."
Nghiên Y Nhã ngỡ ngàng trước câu trả lời khiến người ta không hiểu được, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy nó rất hợp lý. Cô liền nghĩ tới loạt tin nhắn của mình, chẳng lẽ nó cũng bị bỏ xó như vậy sao? Thật đáng thương. Nghiên Y Nhã giật tay lại, vẻ mặt bất bình phân tích:
"Nếu lúc đó người ta không tiện gọi."
"Hay có thể sợ sẽ làm phiền đến anh."
"Nếu anh bận cả ngày, không thể gọi được thì sao?"
"Đối phương cũng sẽ để lại tin nhắn, không phải sao?"
Trước một loạt vấn đề do Nghiên Y Nhã đặt ra, Tôn Gia Nghị gật gật đầu, điềm tĩnh trả lời:
"Tôi chưa nghĩ đến những vấn đề đó. Nhưng tôi sẽ xem lại."