

Tên truyện: Mây của trời, hạnh phúc của tôi
Tác giả: Chanmei
Thể loại: Tản văn
* * *
Tác giả: Chanmei
Thể loại: Tản văn
* * *

Trời tháng tám có mưa, mưa của những kỉ niệm đầu mùa.
10/8/2020, Tôi gặp anh trên chuyến tàu từ Hà Nội đi Sài Gòn, cái sám sịt của trời thu những ngày mưa cuối ngày làm tôi nao nao cái cảm giác ngỡ như đã chết lặng từ lâu. Anh mỉm cười nhìn tôi, khuôn mặt hốc hác, đượm sầu. Hình như anh không đi một mình, kế bên là thằng bé đương lên ba, đang ngủ một giấc ngon lành trong vòng tay anh.
Năm năm trước, khi còn ngồi trên ghế giảng đường, tôi và anh đã từng là một cặp! Tuổi đôi mươi đầy mơ mộng làm tôi đắm chìm trong những rung động đầu đời. Một con bé vụng về lại chẳng có gì nổi bật như tôi lại có được trái tim anh ư! Một chàng trai Hà Nội chính gốc, vừa giỏi giang vừa có ngoại hình khiến người khác phải ghen tị.
Nhiều khi buồn buồn, tôi lại hỏi anh vài câu hỏi ngớ ngẩn
"Anh à, sau này gặp được nhiều cô gái hơn em, anh có rời xa em không?"
Anh cười rồi đưa tay lên xoa đầu tôi
"Với anh, em lúc nào cũng hoàn hảo"
Có lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều, nhưng tôi tin tình cảm anh dành cho tôi không đơn thuần là thoáng qua. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, tôi đã hoàn toàn đặt trọn niềm tin vào anh.
Những ngày cuối cùng của thời sinh viên, anh đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi có chút rụt rè, tôi sợ mình làm gì không vừa ý hai bác, sợ bị so sánh, cái cảnh mẹ chồng nàng dâu trong phim cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Nhưng may mắn rằng, từ khi bước chân vào nhà anh, tôi lại được chào đón một cách bất ngờ từ nụ cười và sự niềm nở của tất cả mọi người.
Ấy vậy, sau cuộc trò chuyện về gia cảnh, họ chê tôi quê mùa, không có cha, mẹ làm nông thì làm sao mà "môn đăng hộ đối" với anh. Khoé mắt tôi cay cay, lòng tự trọng như bị dao cứa vào, tôi nín chặt rồi xin phép ra ngoài. Anh cũng chỉ biết lặng thinh, đến chính kiến và bảo vệ tình yêu của mình anh cũng không làm được.
Tôi không tin được rằng, cuộc đời của mẹ tôi lại lặp lại với tôi một lần nữa. Cũng bởi vì sự hà khắc của nhà nội mà tôi sinh ra không được như bao đứa trẻ khác, vòng tay của cha là món quà tôi chưa bao giờ có được.
Đêm hôm đó, anh hẹn tôi ra chỉ để nói lời từ biệt.
"Anh xin lỗi, anh không muốn làm mẹ anh buồn, chúng ta chia tay đi"
Còn tôi, còn cảm xúc của tôi thì anh mặc kệ.
Thì ra gặp nhau là duyên phận, đến được với nhau hay không, tất cả là do ý người.
Sau khi tốt nghiệp, anh được nhận vào làm quản lí trong một công ty có tiếng ở Hà Nội. Còn tôi thì lao đầu vào kiếm tiền từ mấy công việc làm thêm rẻ mạt, để lấy vốn theo đuổi con đường kinh doanh và quyết tâm thay đổi cuộc đời. Rũ bỏ đi sự tự ti, yếu đuối và thụ động, những kẻ vô hình ấy đã ăn mòn tôi suốt những năm tháng của tuổi trẻ.
Chúng tôi vốn dĩ là hai đường thẳng song song và ngược chiều nhưng lại cùng gặp nhau trên một chuyến tàu của tuổi 25. Tuổi 25, tôi có sự nghiệp và sở hữu cho mình một công ty riêng, còn anh thì trở về với con số không tròn trĩnh. Anh lấy vợ cùng công ty và lao vào cờ bạc khi đang vào độ đỉnh cao của sự nghiệp, rồi bị sa thải, cuộc hôn nhân cũng đi vào đường cùng, mỗi người một ngã rẽ. Anh nuôi con còn cô ta thì biệt tăm biệt tích.
Vào sài gòn lập nghiệp và bắt đầu cuộc sống mới là cơ hội để a nhìn nhận và làm lại cuộc đời.
"Chào anh, lâu rồi không gặp"
Cuộc sống vốn dĩ không biết trước được điều gì, có thể hôm nay chúng ta quỳ nhưng ngày mai lại đứng trong niềm vui của sự chiến thắng, chỉ cần không ngừng nỗ lực và cố gắng. Hành trình đi tìm hạnh phúc thực sự nằm ở nội lực tiềm ẩn trong tâm hồn bạn, đến một lúc nào đó nó bị đánh thức, hạnh phúc sẽ đến. Và hạnh phúc của tôi là đã đứng dậy sau nỗi đau của tuổi trẻ, rũ bỏ đi cái lớp áo xám xịt của một thời khờ dại.
End.