Chương 10:
Buổi trưa này đối với Kiều Linh quả thật là cực hình, Trọng Nam soi mói từ món ăn đến bàn ghế, mặn nhạt gì anh cũng soi ra được, rồi cứ cách vài phút lại sai cô lấy cái này, bê cái kia đi, dày vò cô suốt nửa tiếng đồng hồ không biết chán.
- Kiều Linh, thêm bộ bát đũa nhé!
Giờ thì quá quắt thật rồi, đây là công khai trêu chọc mà. Rõ là anh ta đi có một mình, ngồi ăn cũng nửa tiếng chứ ít gì, bây giờ hết đồ để lấy thì lấy bát đũa cho ai ăn.
Mặc dù bực tức trong lòng, nhưng cô gái nhỏ vẫn phải miễn cưỡng vâng dạ làm theo, cầm cái bát đến chỗ Trọng Nam, cô không ý thức được rằng trong vô thức cô đã bộc lộ hết những cảm xúc khó chịu ra ngoài. Thấy cô gái trước mặt sắp sửa bùng nổ, Trọng Nam khẽ lắc đầu cười:
- Cô bé, sắp tan làm rồi, ngồi xuống đây đi!
Anh cũng không hiểu vì sao đêm qua khi tỉnh dậy, trong đầu hiện lên hình ảnh gương mặt đau đớn áy náy của cô gái nhỏ này, trái tim lại khẽ nhói lên, tự nhủ coi như một lần lương tâm thức tỉnh, tới đây bù đắp chút xíu cho cô gái này, thuận tiện cho nhà họ Hà một công đạo, dù sao suốt mấy năm qua vì hiểu lầm mà anh cũng chèn ép họ không ít.
Kiều Linh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy nhất định là cô nghe nhầm rồi, cái tên này không tốt thế đâu, có khi đây lại là bẫy anh ta bày ra để chỉnh cô?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Kiều Linh cũng không dám phát tác hẳn, chỉ có thể hít sâu một cái, rồi lại tiếp tục mỉm cười hỏi, dù sao khách hàng vẫn là thượng đế mà.
- Thưa anh, bây giờ tôi vẫn đang trong thời gian tan làm, không tiện ngồi lắm ạ!
Lúc này trong lòng Kiều Linh đã lôi 18 đời tổ tông nhà Trọng Nam ra chửi rồi, chẳng biết trong đầu tên này nghĩ cái gì, chưa biết chừng bây giờ cô ngồi xuống, hắn lại đem tội cô lười biếng làm việc tố lên trên, lúc đấy đến việc cũng mất thì khổ rồi.
Nhìn biểu cảm của Kiều Linh biến đổi liên tục, Trọng Nam cũng thấy buồn cười, anh cất lời:
- Không cần phải đắn đo thế đâu, vừa nãy tôi đã bảo với quản lý rồi, cô tập trung phục vụ tôi thôi, bây giờ nghe lời, ngồi xuống ăn đi, có chuyện này muốn nói với cô, liên quan đến bạn cô đấy.
Nghe đến Minh Yến, sắc mặt Linh lại trở nên nghiêm túc, kéo ghế ngồi xuống, cảnh giác nhìn người đàn ông đối diện.
- Minh Yến làm sao vậy? Anh đã hứa với tôi không động đến cậu ấy rồi.
Trọng Nam nghe thế, cười nhẹ, vừa múc bát canh cho Kiều Linh, vừa nói:
- Từ từ uống bát canh đi, tôi cũng không làm gì bạn cô, chỉ là vừa tra được một số chuyện, nghĩ sang đây bù đắp chút xíu cho nhà họ Hà thôi!
- Bù đắp?
Kiều Linh nghi hoặc nhìn Nam, giống như muốn soi xem ý tứ thật sự của câu nói này là gì, có âm mưu gì đằng sau không. Trọng Nam thản nhiên nhìn ánh mắt dò xét của cô, thong thả nói:
- Có hai việc, đầu tiên, bảo nhà họ Hà ngẫm lại xem, trong quá khứ có làm hại gia đình ai không, bây giờ người ta quay lại trả thù, hậu thuẫn người này cũng mạnh ra phết. Thứ hai, hôm nay nghe được tin, Minh Yến tự tử à?
Chiếc bát trong tay Kiều Linh rơi xuống, cô gần như không tin vào tai mình, đột ngột đứng bật dậy, hoảng hốt dồn dập hỏi Nam:
- Không thể nào, anh đang lừa tôi đúng không, tiểu Yến lạc quan đến vậy, làm sao có thể nghĩ quẩn mà tự sát chứ, anh lại có ý đồ gì đây hả?
Trọng Nam nghe vậy chỉ nhíu nhíu mi, lạnh lùng nhìn cô gái:
- Mỗi lần gặp cô chỉ thấy cô vô duyên vô cớ nghi ngờ tôi, cô bạn này của cô ấy, nội tâm cũng chẳng phải trong sáng tốt đẹp như cô nghĩ đâu, cũng chỉ là công cụ cho Hà Huy Cường lợi dụng mà thôi..
Dừng lại ở đó, Nam cau mày nhìn Kiều Linh một lúc lâu, dường như nghĩ tới cái gì, khóe môi bỗng cong lên, chậm rãi chuyển chủ đề:
- Tự đến xem bạn cô đi, hôm nay tôi đến làm với cô một giao dịch, thế nào?
- Giao dịch gì?
- Cụ thể tối mai 6 giờ đến địa chỉ này gặp tôi, tôi đưa cô đi, xong chuyện tôi chi trả hết học phí cấp 3 cho cô được chứ, cô bé?
Kiều Linh nhìn tấm thiếp, địa chỉ khá lạ, theo bản năng kháng cự với thứ gọi là giao dịch này, chưa kip mở miệng phản bác thì Trọng Nam đã tiếp lời:
- Lần này nhờ cô làm chuyện tốt, không hại ai đâu, thôi, tan rồi đấy, về đi cô bé, để ý điện thoại của tôi.
Tan làm, trong lòng Kiều Linh ngập tràn cảm xúc phức tạp, cô không rõ được rốt cuộc Trọng Nam là người thế nào, lúc cô cảm thấy anh ta quá xấu xa thì anh ta lại tỏ ra dịu dàng tốt bụng, lúc cô thấy người đàn ông này cũng có vẻ chu đáo thì anh ta lại lộ ra bộ mặt nham hiểm, bụng toàn âm mưu.
Tự nhủ không cần nghĩ nhiều nữa, Kiều Linh tiện đường bắt xe đến bệnh viện Minh Yến nằm.
- Kiều Linh, thêm bộ bát đũa nhé!
Giờ thì quá quắt thật rồi, đây là công khai trêu chọc mà. Rõ là anh ta đi có một mình, ngồi ăn cũng nửa tiếng chứ ít gì, bây giờ hết đồ để lấy thì lấy bát đũa cho ai ăn.
Mặc dù bực tức trong lòng, nhưng cô gái nhỏ vẫn phải miễn cưỡng vâng dạ làm theo, cầm cái bát đến chỗ Trọng Nam, cô không ý thức được rằng trong vô thức cô đã bộc lộ hết những cảm xúc khó chịu ra ngoài. Thấy cô gái trước mặt sắp sửa bùng nổ, Trọng Nam khẽ lắc đầu cười:
- Cô bé, sắp tan làm rồi, ngồi xuống đây đi!
Anh cũng không hiểu vì sao đêm qua khi tỉnh dậy, trong đầu hiện lên hình ảnh gương mặt đau đớn áy náy của cô gái nhỏ này, trái tim lại khẽ nhói lên, tự nhủ coi như một lần lương tâm thức tỉnh, tới đây bù đắp chút xíu cho cô gái này, thuận tiện cho nhà họ Hà một công đạo, dù sao suốt mấy năm qua vì hiểu lầm mà anh cũng chèn ép họ không ít.
Kiều Linh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy nhất định là cô nghe nhầm rồi, cái tên này không tốt thế đâu, có khi đây lại là bẫy anh ta bày ra để chỉnh cô?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Kiều Linh cũng không dám phát tác hẳn, chỉ có thể hít sâu một cái, rồi lại tiếp tục mỉm cười hỏi, dù sao khách hàng vẫn là thượng đế mà.
- Thưa anh, bây giờ tôi vẫn đang trong thời gian tan làm, không tiện ngồi lắm ạ!
Lúc này trong lòng Kiều Linh đã lôi 18 đời tổ tông nhà Trọng Nam ra chửi rồi, chẳng biết trong đầu tên này nghĩ cái gì, chưa biết chừng bây giờ cô ngồi xuống, hắn lại đem tội cô lười biếng làm việc tố lên trên, lúc đấy đến việc cũng mất thì khổ rồi.
Nhìn biểu cảm của Kiều Linh biến đổi liên tục, Trọng Nam cũng thấy buồn cười, anh cất lời:
- Không cần phải đắn đo thế đâu, vừa nãy tôi đã bảo với quản lý rồi, cô tập trung phục vụ tôi thôi, bây giờ nghe lời, ngồi xuống ăn đi, có chuyện này muốn nói với cô, liên quan đến bạn cô đấy.
Nghe đến Minh Yến, sắc mặt Linh lại trở nên nghiêm túc, kéo ghế ngồi xuống, cảnh giác nhìn người đàn ông đối diện.
- Minh Yến làm sao vậy? Anh đã hứa với tôi không động đến cậu ấy rồi.
Trọng Nam nghe thế, cười nhẹ, vừa múc bát canh cho Kiều Linh, vừa nói:
- Từ từ uống bát canh đi, tôi cũng không làm gì bạn cô, chỉ là vừa tra được một số chuyện, nghĩ sang đây bù đắp chút xíu cho nhà họ Hà thôi!
- Bù đắp?
Kiều Linh nghi hoặc nhìn Nam, giống như muốn soi xem ý tứ thật sự của câu nói này là gì, có âm mưu gì đằng sau không. Trọng Nam thản nhiên nhìn ánh mắt dò xét của cô, thong thả nói:
- Có hai việc, đầu tiên, bảo nhà họ Hà ngẫm lại xem, trong quá khứ có làm hại gia đình ai không, bây giờ người ta quay lại trả thù, hậu thuẫn người này cũng mạnh ra phết. Thứ hai, hôm nay nghe được tin, Minh Yến tự tử à?
Chiếc bát trong tay Kiều Linh rơi xuống, cô gần như không tin vào tai mình, đột ngột đứng bật dậy, hoảng hốt dồn dập hỏi Nam:
- Không thể nào, anh đang lừa tôi đúng không, tiểu Yến lạc quan đến vậy, làm sao có thể nghĩ quẩn mà tự sát chứ, anh lại có ý đồ gì đây hả?
Trọng Nam nghe vậy chỉ nhíu nhíu mi, lạnh lùng nhìn cô gái:
- Mỗi lần gặp cô chỉ thấy cô vô duyên vô cớ nghi ngờ tôi, cô bạn này của cô ấy, nội tâm cũng chẳng phải trong sáng tốt đẹp như cô nghĩ đâu, cũng chỉ là công cụ cho Hà Huy Cường lợi dụng mà thôi..
Dừng lại ở đó, Nam cau mày nhìn Kiều Linh một lúc lâu, dường như nghĩ tới cái gì, khóe môi bỗng cong lên, chậm rãi chuyển chủ đề:
- Tự đến xem bạn cô đi, hôm nay tôi đến làm với cô một giao dịch, thế nào?
- Giao dịch gì?
- Cụ thể tối mai 6 giờ đến địa chỉ này gặp tôi, tôi đưa cô đi, xong chuyện tôi chi trả hết học phí cấp 3 cho cô được chứ, cô bé?
Kiều Linh nhìn tấm thiếp, địa chỉ khá lạ, theo bản năng kháng cự với thứ gọi là giao dịch này, chưa kip mở miệng phản bác thì Trọng Nam đã tiếp lời:
- Lần này nhờ cô làm chuyện tốt, không hại ai đâu, thôi, tan rồi đấy, về đi cô bé, để ý điện thoại của tôi.
Tan làm, trong lòng Kiều Linh ngập tràn cảm xúc phức tạp, cô không rõ được rốt cuộc Trọng Nam là người thế nào, lúc cô cảm thấy anh ta quá xấu xa thì anh ta lại tỏ ra dịu dàng tốt bụng, lúc cô thấy người đàn ông này cũng có vẻ chu đáo thì anh ta lại lộ ra bộ mặt nham hiểm, bụng toàn âm mưu.
Tự nhủ không cần nghĩ nhiều nữa, Kiều Linh tiện đường bắt xe đến bệnh viện Minh Yến nằm.
Last edited by a moderator: