Ngôn Tình Mặt Trời Trong Tim Em - Linh Hi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linh hi, 18 Tháng tư 2020.

  1. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Mặt trời trong tim em

    Tác giả : Linh Hi

    Thể loại : Ngôn tình, Hiện đại

    [​IMG]

    Văn án

    Đại thiếu gia nhà họ Vũ có mơ cũng không nghĩ tới cả một đời đào hoa của mình bị hủy trong tay một cô nhóc.

    Kiều Linh, cô nữ sinh lớp 11, chỉ vì một lần "lỡ tay" làm việc tốt, cứu một tên công tử kiêu căng, hậu quả là chuốc vạ vào thân, từ đó dây dưa không dứt. Tuy nhiên, cuộc va chạm năm đó tưởng chừng như đơn giản lại vén màn ra bao nhiêu bí mật, cuốn Kiều Linh ra khỏi quỹ đạo cuộc sống đơn giản thường ngày, khiến cô phải đối mặt với cả những âm mưu, đau đớn và mất mát.

    Liệu sau tất cả, Kiều Linh có đến được với hạnh phúc đời mình theo đúng hai chữ duyên phận?

    Chúng ta cùng tìm hiểu nhé!


    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linh Hi
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố Hà Nội về đêm, tại bar Red - quán bar được mệnh danh là linh hồn của giới trẻ Hà thành, đang diễn ra một cảnh tượng hỗn loạn nhất từ trước tới giờ: Rượu vỡ tứ tung và hình ảnh Vũ thiếu hào hoa một thời giờ cả người lại ướt nhẹp, tức giận vác một cô gái ra khỏi bar.

    - Vũ Trọng Nam, tên khốn kiếp, anh buông tôi ra, tại sao lại đối xử như thế với tôi chứ.

    Kiều Linh vừa khóc vừa đấm mạnh lên vai Nam, cô vẫn không hiểu rốt cuộc cô đã làm gì sai mà phải gánh chịu tình cảnh này, vốn dĩ cuộc sống của cô rất bình thường, đi học, về nhà, làm chút công việc làm thêm trang trải phụ gia đình, năm tới là thi đại học rồi, vốn dĩ tương lại tươi sáng hơn sẽ mở ra trước mắt cô. Vậy mà..

    Quay trở lại thời gian một tháng trước.

    - Kiều Kiều, đang làm gì đấy?

    Một cô gái xinh xắn, ánh mắt tỏa sáng rạng rỡ chạm nhẹ vào vai Linh, nếu nói Linh có vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết như một đóa hoa lan, thì vẻ đẹp của cô gái kia lại chính là vẻ rạng rỡ tươi tắn của ánh mặt trời.

    - Yến, hôm nay sang sớm thế, tôi đang chuẩn bị giao hàng, giờ này đông khách, bà chịu khó đợi tôi một lát nhé! À mà có uống gì không tôi làm cho, hôm nay để tôi mời.

    Cô gái phì cười, nhéo nhéo hai má cô bạn:

    - Minh Yến này thiếu gì tiền mà để bà mời, bà cứ lo mà tiết kiệm tiền của bà đi, đừng có mà suốt ngày gặm bánh mì với mì gói, kẻo da dẻ đẹp thế này lên mụn thì phí đấy.

    Kiều Linh bĩu môi, trợn mắt lườm đứa bạn, rồi tất tả đi giao hàng, mà vị khách này cũng lạ, đặt cơm mà kêu mang theo hai bao đá để làm gì không biết. Đến trước một căn biệt thự khu Cầy Giấy, bấm chuông, chỉ thấy một giọng nam trầm khàn vọng ra:

    - Ai đấy?

    - Dạ, tôi là người giao cơm quán Ngon ạ, anh có phải người đặt cơm số đuôi chín tám sáu chín không ạ?

    Cánh cổng tự động mở ra, giọng nam lại cất lên:

    - Cứ vào nhà, để đồ trên bàn rồi đi đi.

    Kiều Linh vâng dạ đem đồ vào, vừa bước vào của, đặt đồ, đang định quay ra thì đằng sau có tiếng huỵch, quay lại, cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt mình, một cô gái trên người quần áo bị xé nát, tay cầm con dao đâm vào ngực chàng trai. Cô gái nước mắt ngập mặt, sợ hãi chết trân trước ánh mắt sắc lạnh của chàng trai. Anh lạnh lùng rút con dao ra. Còn Kiều Linh, lúc này vừa vượt qua bối rối lúc đầu, vội gọi cấp cứu và báo cảnh sát, sau đó lấy tạm cái áo gió ngoài của mình luống cuống cầm máu cho chàng trai.

    Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, Kiều Linh cũng mãi vẫn không thể nghĩ ra tại sao hôm đấy cô có thể bình tĩnh đến vậy, có lẽ do duyên trời sắp đặt rồi.

    Cảnh sát cuối cùng cũng đến đưa cô gái kia đi, chàng trai được đưa đi cấp cứu, sau khi lấy khẩu cung xong thì mọi chuyện sau đó cũng không còn quan trọng với cô nữa, thời gian cứ trôi như vậy sau một tuần.

    - Hôm nay bài tập đến đây thôi, lớp trưởng lên phát hai đề về cho lớp ôn tập kiểm tra một tiết.

    Kiều Linh giật mình từ trong mơ màng tỉnh lại, vội lên lấy tập đề phát cho lớp, nhớ hôm qua mải viết nốt bài viết văn hôm nay nộp, thức khuya quá, hôm nay đi học cứ mơ mơ màng màng, mà cũng tiết cuối rồi, chuẩn bị được về nhà rồi.

    - Kiều Kiều, sao hôm nay mơ màng thế hả? Khai nhanh, hôm qua mải thức cày phim nào à?

    Gạt nhẹ tay cô bạn thân ra, Kiều Linh khẽ nhíu máy:

    - Ai như bà chứ, người ta chăm chỉ thức đêm làm bài, vì tương lai tươi sáng, bà thì lo gì việc thi đại học nữa, xác định làm sinh viên nhạc viện rồi còn gì.

    Minh Yến cười cười đẩy cô bạn ra cổng:

    - Rồi rồi, bà chăm chỉ lắm, bà giỏi, bà yêu đời, bà phấn đấu được chưa. Đi, hôm nay đi ăn với tôi đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi bà.

    - Lại hỏi tôi chuyện tình cảm chứ gì, mãi chưa tán được crush à!

    Kiều Linh biết tỏng cô bạn, Tiểu Yến của cô ngoài mê nhạc, đọc truyện với mua sắm ra thì bận tâm lớn nhất của cô nàng chính là cậu bạn thanh mai trúc mã của cô ấy, hôm nay kéo đi ăn cơm thế này là biết lại có vấn đề với crush rồi. Quả nhiên, Minh Yến phụng phịu lắc tay cô:

    - Cũng chỉ có bà hiểu tôi nhất, tôi cũng không biết sao bình thường vẫn đang tốt thì hai hôm nay anh ấy tránh mặt tôi chứ.

    - Rồi, có gì kể cụ thể xem tôi tư vấn cho nè.

    Hai cô nàng định gọi tạm taxi đi thì một chiếc BMW hút mắt đỗ trước cổng trường, cửa xe hạ xuống:

    - Hà Minh Yến, anh rất tiếc phải nói với em là hôm nay em không đi ăn với bạn được rồi, nhà có khách, bố mẹ gọi em về.

    - What? Không có ai nói gì với em vậy!

    - Thì nói rồi đây, lên xe đi, về gấp.

    Nói rồi chàng trai với ra chào Kiều Linh.

    - Anh đưa Yến nhà anh đi trước nhé, nhà có việc gấp, xin lỗi em nha, có gì hôm nào anh mời hai đứa một bữa tạ lỗi.

    Kiều Linh vui vẻ cươi, đẩy đẩy Minh Yến.

    - Dạ không sao đâu ạ, hôm nào em với Yến hẹn sau cũng được ạ, bye Yến nhé, ăn trưa vui vẻ.

    Nói rồi nháy mắt với Yến một cái, nhìn cô bạn phụng phịu lên xe anh trai đi, Kiều Linh cũng rảo bộ về nhà. Bỗng nghe đằng sau có tiếng còi xe.
     
    Uất Phong, Thiên TúcGill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng bảy 2020
  4. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Linh quay lại, thấy một chiếc BMW đỗ sát lại mình, tưởng là Minh Yến còn gì muốn nói với cô, đang định nói chút câu vui đùa thì cửa xe hạ xuống là gương mặt của chàng trai cô cứu hôm nọ. Hôm nay nhìn kĩ lại cô mới thầm cảm thán anh ta đẹp trai thật! Nhất là đôi mắt xanh đào hoa, chỉ liếc về phía cô đã làm cô có cảm giác bị hút vào trong đôi mắt ấy. Anh ta mang vẻ đẹp thuần Việt, chỉ nhìn gương mặt mà không nhìn đôi mắt rất khó nhận ra anh ta là con lai.

    - Kiều Linh, lên xe đi em.

    Giọng nói cắt đứt cắt đứt mạch suy nghĩ của Kiều Linh. Cô không hiểu cô thân với tên này lúc nào mà hắn dùng cái giọng dịu dàng ấy nói chuyện với cô.

    - À, xin lỗi, anh có phải gọi nhầm người không ạ? Chúng ta hình như không quen nhau.

    Thấy Kiều Linh tỏ ý thắc mắc, chàng trai mỉm cười, xuống xe, ghé sát vào tai cô nói:

    - Mời cô lên xe nói chuyện, tôi chỉ muốn cảm ơn chuyện cô cứu tôi hôm đó, không được à?

    Cái giọng nói trầm ấm ấy với mùi hương nam tính quanh quẩn làm Kiều Linh không biết phải làm sao, cô khẽ cau mày, đẩy anh ta ra:

    - Tôi.. thực ra tôi cũng không cần cảm ơn gì, là ai thấy cảnh tượng ấy cũng làm như thế thôi ạ. Anh không cần cảm ơn gì đâu ạ.

    Nói rồi, cô cố bình tĩnh quay lưng toan rời đi. Chàng trai khẽ cười, kéo Linh lại, nói thầm:

    - Cô không cần, tôi cần, làm vậy tôi không vui đâu.

    Rồi hắn cao giọng lên:

    - Em yêu còn giận anh gì vậy, hôm đó ở nhà anh cũng không cố ý mà, đi ăn với anh anh tạ lỗi nhé.

    Cảm thấy có ánh mắt nhiều bạn học chú ý đến bên này, Kiều Linh xấu hổ, vùng vẫy khỏi gọng kìm của chàng trai:

    - Anh thôi ngay đi, tôi với anh không quen, tôi đã bảo không cần ơn huệ gì mà, anh đang xúc phạm tôi đấy.

    Chàng trai ngang ngược:

    - Tôi xúc phạm gì cô, chỉ muốn mời cô đi ăn nói chút chuyện thôi, cô không lên thì chúng ta hàn huyên ở đây đi, nhưng mà.. ở đây nhiều ban bè quá, cô thấy.. tiện không?

    Nhìn thấy mọi người chú ý càng nhiều, Kiều Linh đành tạm thỏa hiệp, tự thầm nhủ rằng cô cũng là ân nhân, chắc anh ta cũng không làm gì quá đáng với cô đâu.

    Ở bên này, Kiều Linh lên xe của đại thiếu họ Vũ, mặt khác, xe của anh em Minh Yến cũng vừa đến địa chỉ nhà hàng bố mẹ gửi. Hôm nay con gái nhà họ Ngô từ bên Pháp về, Ngô Khánh Ly, đứa con gái duy nhất nhà họ Ngô, từ nhỏ học múa, hai năm trước gặp tai nạn trong một buổi biểu diễn, được đưa sang bên Pháp chữa bệnh. Thấm thoắt cũng hai năm chữa trị và hồi sức, hôm nay về Việt Nam, ông bà Ngô đều mong ngóng, hẹn với Hà gia cùng làm một bữa tiệc nhỏ chào đón con gái, cả hai gia đình vốn đã thân thiết từ lâu, cũng nhân dịp này dùng bữa trò chuyện.

    Cả hai anh em Minh Yến đến nơi cũng muộn, nhờ phục vụ dẫn vào phòng bao, nhìn váo thấy bố mẹ, cô chú Ngô gia và cả Khánh Ly, nhân vật chính bữa tiệc, Minh Yến sững sờ nhìn Khánh Ly, rồi ngốc ngốc xoa xoa má cô bạn:

    - Ly Ly, bố mẹ, anh, sao không ai nói cho em hôm nay Ly Ly về vậy, mà chị cũng xấu lắm, mấy hôm trước em gọi còn nói là định ở bên đấy luôn, làm em thất vọng một phen.

    Khánh Ly cười nhìn cô em gái hàng xóm, nhớ tới cô bé nghịch ngơm hay lén trốn sang vườn nhà mình, dịu dàng xoa đầu cô bé. Người lớn hai nhà cũng lắc đầu cười, để hai anh em ngồi xuống, bà Ngô bây giờ mới nhẹ nhàng cất lời:

    - Minh Vũ, Minh Yến cũng đến đầy đủ rồi, mình cũng dùng cơm đi, bọn trẻ chắc cũng đói rồi. Khánh Ly, hôm nay tiệc chào mừng con về, con là nhân vật chính, cũng nói gì đi.

    Khánh Ly mỉm cười, đứng dậy nâng ly:

    - Dạ, đầu tiên con xin cảm ơn hai bác và ba mẹ đã vì con mở bữa tiệc nhỏ này, con cũng ở Pháp hai năm, suốt thời gian ấy thực sự con rất cảm ơn mọi người, đặc biệt là em Minh Yến, lúc nào cũng theo sát và động viên con bình phục. Cũng hai năm rồi, bây giờ về thấy Việt Nam thay đổi nhiều quá, cũng có chút quên mất đường xá rồi, giờ dự định sắp tới của con là ôn nốt lớp mười hai để thi vào trường nghệ thuật. Minh Yến, chị sẽ vào học cùng trường với em đấy, có gì giúp đỡ chị nhé.

    - Chị yên tâm, em là trùm trường rồi, ai bắt nạt chị em bảo kê.

    Minh Yến tinh nghịch vỗ ngực cam đoan, từ lâu cô bé đã rất ngưỡng mộ người chị này, xinh đẹp, nói năng dịu dàng, giỏi giang, gần như không có gì chị ấy không biết, lần này Ly Ly vào học cùng cô, cô tự nhủ nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy hòa nhập vào tập thể nhanh nhất có thể. Cả nhà cùng cười, bữa cơm nhờ có hai chị em mà thêm phần ấm cúng, hài hòa.

    Vũ thiếu đưa Kiều Linh đến một nhà hàng Tây sang trọng, đứng trước cửa nhà hàng, Kiều Linh do dự, bây giờ nhìn quanh cũng không có bạn học, nghĩ tên này cũng không còn gì để uy hiếp cô, tự dưng gan cũng lớn hơn.

    - Này anh, tôi nghĩ tôi cũng không cần ơn huệ gì của anh đâu, hôm nay tôi cũng bận rồi, tôi xin phép đi trước.

    Nét mặt người đàn ông tối sầm lại, giữ tay Kiều Linh, gằn từng chữ:

    - Cô nghĩ tôi rảnh tới mức tìm cô chỉ để nói chuyện trả ơn sao, tôi cũng không rảnh, hôm đấy ở chỗ cảnh sát cô nói gì hôm nay nói lại tôi nghe xem, cái gì mà tôi có nghi vấn bạo lực, chơi trò biến thái, cô gái kia có ý tự vệ, cô cũng thẳng thắn quá nhỉ. Cô có biết vì lời nói của cô mà tôi và em gái tôi vui vẻ lên báo rồi không.

    Kiều Linh bối rối, cô thực sự không biết cô gái hôm đấy là em gái anh ta, nhưng nghĩ một chút cô giật mình, ánh mắt chất vấn nhìn chàng trai, nghĩ: "Anh ta không bằng cầm thú, ngay cả em gái mình cũng không tha nữa".

    Như đọc được suy nghĩ của cô, chàng trai cười khẩy:

    - Em gái tôi gặp cú sốc ám ảnh tâm lý, hôm đấy phát bệnh có hành vi điên cuồng, muốn tự sát, là anh trai nếu tôi không giữ con bé lại, để con bé tự hủy hoại bản thân thì cô nghĩ xem, hậu quả thế nào. Còn cô, cô để em gái tôi lên báo, nếu con bé từ vụ này có một chút tổn thương nào thì tôi sẽ khiến cô sống không được, chết cũng không xong, cô nhớ đấy.

    Kiều Linh sững sờ, cô không biết, đằng sau đó lại là một câu chuyện như vậy, chính bản thân cô vì vội vã đã gây ra sai lầm, cô vội với tay người đàn ông, lo lắng bảo:

    - Tôi xin lỗi, tôi thực sự không biết việc này, vậy bây giờ anh cần tôi thanh minh hay làm gì, tôi nhất định sẽ làm để bù đắp lỗi lầm của tôi.

    - Được, cô nói đấy nhé, có việc này cho cô làm.

    Trọng Nam khẽ cười lanh, mặc dù cũng thật xin lỗi cô gái vô tội này nhưng mà, cũng chỉ có cô ta mới có thể giúp anh.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng bảy 2020
  5. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trọng Nam đưa Kiều Linh vào một góc khuất nhà hàng, anh thong thả gọi hai phần ăn, mỉm cười tao nhã dùng bữa, thỉnh thoảng nhìn cô giống như có chút nghiền ngẫm gì đó. Nhìn Nam như vậy, Linh có cảm giác bất an lạ. Cảm giác bản thân giống một con cừu nhỏ rơi vào tay sói, mặc nó xâu xé. Rồi cái gì đến cũng đến, từ tốn kết thúc bữa ăn, Nam nhìn Linh, ánh mắt có chút phức tạp, cất lời:

    - Cô rất thân với Minh Yến đúng không?

    Rồi anh ta cầm tay cô, ghi vào đó một địa chỉ:

    - Cuối tuần này đưa Minh Yến đến địa chỉ này cho tôi. Đến nơi mời cô ta một cốc nước, bỏ thứ này vào, tôi sẽ đợi cô ở đấy vào lúc mười giờ sáng.

    Rồi đưa Linh một gói bột, Kiều Linh bối rối không biết phải làm sao, cô hiểu tại sao anh ta phải tìm đến cô. Bản thân Minh Yến chính là bảo bối của Hà gia, cha mẹ cô ấy luôn lo lắng con gái nguy hiểm, lúc nào cũng che chở rất cẩn thận, đặc biệt nếu không có người thân tin tưởng thì tuyệt đối không để cô ấy đi đâu cả, mà Kiều Linh vừa khéo là bạn thân cô ấy, được gia đình cô ấy vô cùng tin tưởng. Khẽ cắn môi, Kiều Linh thực sự không hiểu, rốt cuộc Minh Yến có tội gì mà tên này lại muốn hại cô ấy. Bản thân Linh chơi với cô ấy nhiều năm biết được cô ấy là cô gái ngây thơ, lương thiện, khiến cho người ta muốn bảo vệ. Thầm tự nhủ nhất định không để ai ra tay với Minh Yến, Linh lấy lại bình tính, mặt đối mặt với Trọng Nam:

    - Thật xin lỗi, tôi không thể làm việc này, tôi nhất định cũng sẽ không để anh ra tay hại cô ấy.

    Trọng Nam khẽ cười lạnh, nhàn nhạt nhấp một chút rượu, rồi lấy ra trong túi một sấp ảnh, đó là ảnh chụp cô làm thêm pha chế ở quán bar:

    - Bản thân cô vốn không có quyền từ chối, cô thử nghĩ mà xem, học sinh trung học, làm thêm ở quán bar, ra thể thống gì, mà theo tôi được biết gia đình cô vốn rất trọng thể diện, đối với gia đình cô, một đứa con gái như cô làm mất mặt gia đình, ảnh hưởng tới việc học, liệu còn cho cô đi học đại học không?

    Tiếng "không" của chàng trai kéo dài giống như nhát dao cứa vào tim cô, cô biết để có thể học được đến lớp mười một, xin đi học đại học, cô đã phải cố gắng đến mức nào, làm thêm trang trải cuộc sống, cúi mình hết cỡ trong nhà năn nỉ cầu xin bố mẹ. Gia đình cô vốn trọng nam khinh nữ, nhà cũng không khá giả gì, bố cô vừa bị người ta lừa nợ nần cả trăm triệu, nên nếu cô không cố gắng, một đứa con gái làm mất mặt gia định thì chắc chắn bố mẹ sẽ ép cô nghỉ học, lúc đấy cô không biết mình sẽ sống thế nào nữa.

    Bây giờ muốn bình tĩnh cũng không nổi nữa rồi, Kiều Linh siết chặt váy, nghẹn ngào hỏi:

    - Rốt cuộc Minh Yến đã làm gì sai mà anh kiên quyết muốn hại cô ấy? Cô ấy lương thiện, tốt bụng, vì cái gì lại muốn hủy hoại cô ấy chứ?

    Trọng Nam bỗng nhiên như phát điên, siết chặt tay Kiều Linh, tức giận:

    - Minh Yến không sai, người sai là anh trai cô ta kia. Cô bảo cô ta vô tội, thế có ai nghĩ em gái tôi cũng vô tội, con bé đã làm gì sai để bị Hà Minh Vũ hại nó tới phát điên lên như thế hả? Hắn ta đã khiến em tôi thành ra như vậy, vậy đừng trách tôi ra tay độc ác, tôi muốn hắn phải đau khổ nhìn người hắn thương yêu bị tổn thương vì hành động sai trái của hắn.

    Rồi anh ta ghé sát người về phía Kiều Linh, thầm thì:

    - Cô thử nghĩ xem, bị người bạn mình vẫn thường tin tưởng phản bội, liệu Minh Yến có giận đến phát điên như em gái tôi không nhỉ?

    Kiều Linh kinh hãi đẩy Trọng Nam ra, cô cảm thấy ghê tởm tên điên này thực sự, toan bỏ đi nhưng bị cánh tay như gọng kìm của Nam siết lại, hắn ta cười khẩy giơ tấm ảnh lên trước mắt cô:

    - Cô chọn đi, cô chọn bạn cô hay đi học, tôi cảm thấy mấy tấm ảnh này phát ra, thêm sự can thiệp của tôi nữa chắc cô cũng chỉ có thể quanh quẩn mấy quán bar mà thôi, hoặc là, ngay cả làm quán bar còn không được ấy. À, quên giới thiệu, tôi là Vũ Trọng Nam, CEO Thịnh Vũ.

    Kiều Linh có cảm giác không thở nổi, cô không thế tưởng tượng được trên đời này cô lại gặp phải một tên điên vô sỉ như thế này, cô hiểu, nếu cô lựa chọn từ chối, anh ta sẵn sàng đem việc cô làm thêm ở quán bar thêm mắm dặm muối cho câu chuyện và chặt hết đường lui của cô. Một lần nữa, Kiều Linh thua.

    Thấm thoắt cũng đến thứ bảy, ngày mai cô phải theo hẹn đưa Minh Yến đến địa chỉ Trọng Nam hẹn. Vừa khéo hôm nay sinh nhật Minh Yến, hôm nay cô cũng giúp Hà gia chuẩn bị tiệc sinh nhật, tối nay nghỉ lại nhà cô ấy.

    - Này, nãy giờ thẫn thờ gì đấy, tôi gọi mãi bà không trả lời. Sao nào, tương tư anh nào rồi, nói tôi xem, tôi là cao thủ tình trường ấy.

    Giọng nói trong treo của Minh Yến vang lên bên tai kéo Kiều Linh về thực tại, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy, khóe mắt cô hơi cay, cô biết chỉ mai thôi, cô sẽ không thể cười đùa vui vẻ với cô ấy nữa, chắc chắn lúc ấy Yến sẽ hận cô lắm. Khẽ gượng cười, kéo Yến ngồi xuống cùng chuẩn bị đồ trang trí với mình.

    - Bà mà cao thủ nỗi gì chứ, tôi đang dán nốt chỗ hoa này, bà rảnh thì làm cùng tôi nhé, hôm nay sinh nhật tròn mười bảy tuổi rồi, bà có mong ước gì không?

    - Biết ngay tò mò à nha, năm nào cũng thế, năm nay tôi sẽ ước cho bà có thể tiếp tục đạt học bổng xuất sắc nhất kì này, ước cuối năm anh trai rảnh đưa đi Ý, ước mình mãi là bạn, mà hi vọng bà thoát ế đi, cho đỡ nhạt nhẽo.

    - Lại thế rồi, trêu chọc tôi hoài, tôi vào vệ sinh chút, nãy tại bà chuốc nước tôi đó.

    - Haha, đi đi, nước tôi pha ngon quá mà.

    Kiều Linh chật vật rời đi, cô thu mình trong góc vệ sinh, không kìm được nước mắt, Minh Yến ngây thơ như thế, lúc nào cũng nghĩ cho cô, vì cớ gì cô lại vì nghĩ cho bản thân mà đồng ý ra tay với cô ấy chứ. Lấy lại bình tĩnh, âm thâm hạ quyết tâm, dù kết quả thế nào, cô cũng sẽ không tổn thương tới Yến.

    Lấy điện thoại, bấm dãy số của Trọng Nam, đâu bên kia nghe máy, Kiều Linh cất lời:

    - Tôi xin lỗi, tôi sẽ không tổn thương bạn tôi, cũng sẽ không để anh tổn thương cô ấy, mấy tấm ảnh, anh thích đăng thì đăng đi.
     
    Uất Phong, Thiên Túc, Gill1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  6. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiệc sinh nhật của Minh Yến được tổ chức tại một khách sạn 5 sao bậc nhất Hà Nội. Hà gia từ đời ông nội của Minh Yến bắt đầu mở buôn bán trang sức đá quý, đến nay cũng đã phát triển thành một tập đoàn trang sức lớn trong nước, ngoài ra còn mở thêm chi nhánh ở khu vực châu Á. Bởi thế nên sinh nhật của tiểu công chúa Hà gia dĩ nhiên được tổ chức vô cùng xa hoa, khách mời tính cả bạn bè Minh Yến cùng với bạn bè và đối tác làm ăn của Hà gia cũng đến trên trăm người.

    Đúng 6 giờ tối, Minh Yến trong bộ váy công chúa, mái tóc uốn xoăn buông nhẹ sau lựng, được điểm lên trên đó kẹp ngọc trai tinh xảo, trên cổ cô mang lên thiết kế mới nhất của Hà gia, làm tôn lên làn da trắng nõn không tì vết, mỉm cười rạng rỡ bước vào hội trường, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người tham dự tiệc.

    Hà Huy Cường tự hào đứng trên sân khấu giới thiệu con gái bảo bối. Từ nhỏ đến lớn, Minh Yến luôn là niềm kiêu ngạo của ông. Thông minh, xinh đẹp, 12 tuổi đã đạt quán quân piano toàn quốc, được tuyển thẳng vào nhạc viện và được mệnh danh là tiểu thiên tài trong giới âm nhạc. Không chỉ có thể, Mình Yến còn là đại diện cho các mẫu trang sức cho tuổi Teen của tập đoàn. Chính nhờ vẻ ngoài rạng rỡ và danh tiếng của mình, Minh Yến đã giúp cho doanh thu hàng năm của cả tập đoàn liên tục tăng trưởng, làm cho ông nở mày nở mặt trong giới thượng lưu này.

    Bữa tiệc chính thức bắt đầu với những lời chúc và những món quà dành cho cô công chúa nhỏ Hà gia. Người lớn cùng nâng ly chúc tụng nhau, nói về công việc, hợp tác và gia đình. Còn các chàng trai, cô gái hoặc là tụ tập thành những nhóm nhỏ thân thiết trò chuyện, hoặc là làm quen, tìm kiếm nửa kia cho mình. Bầu không khí bừa tiệc khá là náo nhiệt, vui vẻ.

    Không ai để ý, trong một góc khuất bàn bánh ngọt..

    - Kiều Kiều, ăn cái này đi, tôi vừa nếm thử nè, ngon lắm.

    Cô nàng nào đó cũng rất vô tư nhìn khắp hội trường, chợt mắt sáng lên, lay lay vai Kiều Linh:

    - Này, có đồ mới bê lên kìa, tôi cũng chưa ra đấy, đi với tôi đi.

    Kiều Linh cũng chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm, chơi với Minh Yến bao lâu nay, cũng nhìn quen cảnh cô bạn tham ăn rồi, bất đắc dĩ chỉ đành đi theo để xem có gì hỗ trợ được cho cô ấy.

    - Tiểu Yến, sinh nhật vui vẻ!

    Hai cô gái đang mải chơi đến quên trời đất, chợt nghe giọng nữ ngọt ngào cất lên, Minh Yến vẻ mặt khó tin nhìn ra phía cất lên giọng nói ấy:

    - Ly Ly, chị lại trêu em rồi, sáng nay còn dám nói bận không đến được chứ, làm em thất vọng một phen.

    Khánh Ly dịu dàng nhìn Minh Yến hờn dỗi, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, nhẹ nhàng trao cho cô bé:

    - Còn không phải để cho công chúa nhỏ bất ngờ, đây, mẫu thiết kế mới nhất của Jenny em thích nhất này.

    Nhìn thấy chiếc lắc tay nằm gọn trong chiếc hộp, Minh Yến không kìm được vui sướng ôm chầm lấy Khánh Ly:

    - Em biết chị tốt nhất mà, yêu Ly Ly nhiều. Mà để em giới thiệu với chị, đây là Kiều Linh, cô bạn thân học bá em hay kể với chị đó. Kiều Kiều, đây là Khánh Ly chị gái Ngô gia đối diện nhà tôi đấy, chị ấy múa đẹp lắm đấy.

    Nhìn Minh Yến loay hoay quay qua quay lại giới thiệu, cả hai cô gái đều bật cười. Khánh Ly mở lời chào hỏi:

    - Rất vui được gặp em, em rất đẹp, cứ gọi chị là Ly Ly như Yến nhé, bạn cô bé cũng là bạn chị.

    Kiều Linh sau ngượng ngùng ban đầu cũng mỉm cười đáp lại, ấn tượng về Khánh Ly trong lòng Kiều Linh thì đây chính là một cô gái dịu dàng, điềm đạm, nhưng không biết vì lý do gì cô cảm thấy mình không muốn nói chuyện với Khánh Ly lắm. Nhìn hai chị em nói chuyện vui vẻ, cô cũng lặng lẽ đi tới góc khác.

    Minh Yến nói chuyện với Khánh Ly một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, cô cũng không biết vì nguyên nhân gì mà từ trưa hôm nay đã cảm thấy khá là mệt mỏi, cảm giác chỉ muốn ngủ, nhưng vì nghĩ gia đình bạn bè đã bỏ công sức chuẩn bị bữa tiệc lớn đến như vậy cho cô, Minh Yến đành cố chống đỡ đến tận bây giờ.

    - Ly Ly, em thấy hơi mệt, em lên phòng nghỉ trước nhé!

    Có lẽ cũng do giờ còn sớm, hoặc có thể bây giờ đã mệt mỏi không chịu nổi nữa. Minh Yến quyết định không cố nữa, cô nghĩ đi nghỉ một tí đến lúc tiệc tàn xuống sau cũng được. Hà gia hôm nay cũng bao cả khách sạn nên dĩ nhiên có riêng một phòng để Minh Yến trang điểm, chuẩn bị và nghỉ ngơi. Cô gái nhỏ rảo bước về phòng mình mà không biết điều chờ đợi bản thân trong căn phòng này sẽ là sóng gió, làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.

    Bước vào phòng, Minh Yến thả mình trên giường, mỉm cười hít thật sâu một cái, cảm thấy sau một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cả căn phòng phảng phất hương hoa hồng mà cô yêu thích, cô công chúa nhỏ Hà gia thầm tự nhủ hôm nay bản thân đã mệt mỏi quá rồi, ngay cả hương hoa trong phòng cũng thấy đậm hơn thường ngày.

    Tự dưng cô thấy người nóng lên, râm ran khó chịu, cả cơ thể mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Cửa phòng bỗng bật mở, một người đàn ông tiến vào, tiến về phía Minh Yến. Cô gái nhỏ nằm trên giường giờ thần trí mơ hồ, không còn phân biệt được có chuyện gì xảy ra với bản thân mình nữa.

    Tầm 10 giờ tối, cũng sắp đến giờ kết thúc bữa tiệc, theo thông lệ hàng năm, trước khi tiệc tàn, Minh Yến sẽ làm một nghi thức bóc quà và cảm ơn tất cả mọi người tham dự. Bình thường mọi năm Minh Yến luôn đúng giờ chuẩn bị, vậy mà năm nay sát giờ rồi cũng không thấy bóng dáng con gái đâu. Bà Hà sốt ruột hỏi Kiều Linh:

    - Kiều Linh, cháu có thấy Tiểu Yến nhà bác đâu không? Con bé này, sát giờ rồi đi đâu mất.

    Kiều Linh chưa kịp trả lời thì Khánh Ly từ xa đã nói với vào:

    - Bác ơi, Minh Yến nói với cháu hôm nay em ấy mệt, xin phép lên phòng nghỉ ngơi, cháu thấy giờ cũng muộn rồi, hay nghi thức năm nay hủy đi ạ.

    Hà Huy Cường từ xa cùng nhà họ Ngô đi lại nghe thấy liền phản bác:

    - Không được, bữa tiệc tại Hà gia ý nghĩa nhất là lúc tri ân khách tham dự, hình ảnh Hà gia đã xây dựng bao lâu nay nhờ đó, con gái Hà gia đâu thể vì một chút mệt mỏi mà phá vỡ thông lệ được. Khánh Ly, cháu lên gọi Tiểu Yến dậy.

    Rồi ông quay sang mỉm cười khách sáo với đối tác và phóng viên đằng sau, ông tin tưởng, sau bữa tiệc này, hình ảnh Minh Yến với thiết kế mới của Hà gia sẽ làm giới trẻ cả nước phải điên cuồng tìm mua.

    Khánh Ly vâng lời lên phòng tìm Minh Yến, ở dưới hội trường, ông Hà đang vui vẻ nói chuyện với khách, Kiều Linh định đi lên cánh gà sân khấu sắp xếp đồ trước, lướt qua chỗ Hà Huy Cường, cô sững sờ nhìn chàng trai trẻ đang nâng ly nói chuyện với ông ấy. Hiển nhiên đó là Trọng Nam, mang trong mình dự cảm không lành, đang định chạy lên xem tình hình Minh Yến thế nào thì cô nghe thấy một tiếng hét vang lên trên tầng hai nơi phòng nghỉ của cô bạn.
     
    Uất PhongGill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  7. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng hét đấy đi kèm với một cô gái phục vụ đang tất tả chạy xuống hội trường:

    - Ông Hà, ông Hà, tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó trên phòng Minh Yến tiểu thư, tôi không dám vào phòng tiểu thư, tôi thấy hơi lo, ông lên xem có chuyện gì đi ạ.

    - Làm gì ồn ào thế, chắc con bé chuẩn bị xuống thôi, có Khánh Ly cũng vừa lên gọi con bé xuống rồi, cô ra chuẩn bị đồ đi.

    Hà Huy Cường cười xòa, không coi đó là chuyện quan trọng gì cả. Cô phục vụ vẫn tỏ vẻ mặt mày hốt hoảng, tiếp lời:

    - Dạ tại tôi lo có ai gây chuyện bất lợi với tiểu thư, tôi thấy có nhiều tiếng động lạ trong đó lắm, với lúc tôi xuống cũng không thấy ai cả.

    Lúc này, Trọng Nam đứng gần đó cũng nói chen vào:

    - Hà tổng, tôi nghĩ sao chúng ta không cùng đi xem, có khi nào tiểu thư lại muốn tạo bất ngờ gì cho chúng ta nên sai phục vụ xuống lừa chúng ta lên thì sao.

    - Cậu Vũ nói đúng, con bé này nghịch ngợm lắm, lên xem nó bày trò gì.

    Kiều Linh thấy mọi người toan đi lên, lúc này cảm giác bất an trong lòng cô càng dâng lên, hít một hơi thật sâu, cô ngăn cản ông Hà:

    - Bác ơi, cháu thấy không hay lắm ạ, Minh Yến dù sao cũng là một cô gái, chúng ta cũng không nên xông vào phòng cậu ấy như vậy ạ.

    Tuy nhiên, mặc lời can ngăn của Kiều Linh, ông Hà vẫn đưa mọi người lên để xem "bất ngờ" con gái mình chuẩn bị.

    Khánh Ly đứng trước của phòng Minh Yến vẫn còn chưa hồi thần lại, cô gần như không tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt mình, Minh Yến toàn thân không một mảnh vải đang nằm trong lòng một người đàn ông, trong phòng quần áo lộn xộn, nhìn qua cũng biết là vừa xảy ra chuyện gì. Sau hoảng sợ ban đầu, Khánh Ly lập tức bình tĩnh lại, bây giờ việc quan trọng là phải đưa Minh Yến rời khỏi khách sạn trước khi mọi người phát hiện. Cô tiến tới lay lay Yến:

    - Tiểu Yến, dậy, dậy ngay.

    Minh Yến từ trong mơ màng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, ngơ ngác nhìn gương mặt lo lắng của chị gái hàng xóm, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Khánh Ly kéo tay lôi dậy:

    - Dậy và đi cùng chị ngay, giờ không kịp nói chuyện nữa rồi.

    Bây giờ Minh Yến dần tỉnh táo lại, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, liền hiểu được chuyện đáng sợ cỡ nào vừa xảy ra với bản thân mình. Vốn là một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, Minh Yến chưa bao giờ ngờ tới chuyện kinh khủng này lại có thể xảy ra với mình. Cô rút tay mình khỏi tay Khánh Ly, thu mình vào một góc, cái cảm giác trống rỗng và khủng hoảng bao vây tâm trí cô, làm cô gần như không còn có thể nghe thấy được Khánh Ly nói gì nữa.

    Khánh Ly bất lực nhìn Yến thu mình lại trong thế giới riêng, gọi thế nào cô bé cũng không nghe, bất đắc dĩ tát Minh Yến một cái:

    - Bây giờ không phải lúc để em thẫn thờ suy nghĩ đâu, một lúc nữa, mọi người lên thì em có trốn đằng trời, hôm nay bố em còn mời rất nhiều phóng viên đến nữa, em muốn tất cả mọi người nhìn thấy em trong bộ dạng này à.

    Nếu như Minh Yến lúc này đủ tỉnh táo để tạm trốn cùng Khánh Ly thì có lẽ sau này cuộc đời cô cũng không thảm hại đến vậy. Bất quá, trên đời này vốn không tồn tại hai chữ nếu như, Khánh Ly còn chưa kịp đưa Minh Yến ra khỏi giường thì mọi người dưới sảnh đã xông thẳng vào phòng rồi. Lúc này có làm gì thì cũng đã muộn.

    "Chát" một cái tát như trời giáng vào gương mặt thấm đẫm nước mắt của Minh Yến, người phản ứng đầu tiên với truyện này là Hà Huy Cường, ông không thể tin nổi nhìn niềm tự hào của ông lại dám làm chuyện này ngay trong chính ngày sinh nhật của nó, lại còn để cho bao nhiêu người phát hiện thế này. Hành động này không khác nào bôi tro trát trấu vào mặt ông cả. Lần đầu tiên trong đời ông có xúc động muốn giết chết đứa con gái này đến vậy.

    Bà Hà hình như cũng thấy cảm xúc của ông Hà không ổn, vội vàng chạy tới can ngăn, che chở đưa Minh Yến về nhà, bà hiểu được để Minh Yến ở đây lâu thêm một giây một phút thôi cũng đủ khiến cô bé càng bị tổn thương nghiêm trọng hơn, khiến cho mọi việc càng trở nên không thể cứu vãn nổi.

    Những người xem náo nhiệt chỉ trỏ bàn tán, có ai đó cũng lén chụp được, khung cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng. Cũng không ai phát hiện đứng trong đám đông đó là nụ cười mỉa mai lạnh lùng của một người phụ nữ. Nhân lúc mọi người không chú ý, bà ta lặng lẽ ra rời đi. Ra ngoài sảnh khách sạn, bà ta lấy điện thoại bấm một dãy số:

    - Là tôi đây, chuyện bên tôi đã làm xong, video sẽ gửi về cho anh trong đêm nay, mọi chuyện còn lại để anh xử lý, hi vọng anh không làm tôi thất vọng.

    Đầu bên kia còn nói gì đó, bà ta chỉ nhíu mày một chút rồi lạnh lùng nói:

    - Cứ theo lời anh mà làm, tôi chỉ cần kết quả. Tôi muốn Hà gia suy bại, Hà Huy Cường phải sống trong đau khổ, dằn vặt cả đời.
     
    Uất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  8. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cô là đồ sao chổi, cút khỏi cái nhà ngay.

    - Đúng là cái loại không có liêm sỉ gì cả, cô ta không biết xấu hổ hay sao?

    - Mẹ quá thất vọng về con.

    - Anh không có loại em gái như mày.

    - Em thật đáng ghê tởm.

    Từng câu từng chữ như dao cắt vào tìm Minh Yến, cô thấy mọi người đang đuổi theo cô, chửi rủa cô, những người thân yêu nhất cũng ruồng bỏ cô. Minh Yến cứ chạy, chạy mãi trong màn đêm tối không có lối ra. Chợt, cô nhìn thấy phía cuối con đường có một vầng sáng trắng dẫn trước, Minh Yến chạy theo ánh sáng đấy, cố túm lấy nó, và cô thấy Kiều Linh xuất hiện, như một thiên sứ dang đôi cánh đón lấy cô. Những tưởng đã tìm thấy bình yên rồi, Minh Yến chạy về phía Linh, bất chợt, cô thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Kiều Lịnh vặn vẹo biến đổi, biến thành một đầu rắn rất to, vồ lấy cơ thể nhỏ bé của Minh Yến.

    - Tiểu Yến, Tiểu Yến!

    Bà Hà lo lắng lay con gái tỉnh. Chưa bao giờ bà tưởng tượng nổi đứa con gái như ánh mặt trời của mình lại có thể bị tổn thương đến mức này. Con gái bà nuôi bao nhiêu năm, bà hiểu tính nó chứ, bản thân Minh Yến rất đơn thuần, chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó. Cũng may, hôm nay bà thấy lo lắng, trực bên phòng con gái, nửa đêm con bé phát sốt còn biết mà chăm sóc. Nhìn thấy Minh Yến liên tục ú ớ không ra lời, giãy giụa trong cơn ác mộng, lòng bà nặng trĩu.

    - Mẹ.

    Giọng Minh Yến khàn khàn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của bà. Bà vội vàng cất lời:

    - Tiểu Yến, con tình rồi, mẹ thấy con vừa gặp ác mộng, lo quá. Con uống tạm nước trước đi rồi hẵng nói chuyện.

    Minh Yến giữ tay mẹ lại, cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, gắng kìm nén nước mắt và cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, cô hỏi mẹ:

    - Mẹ, mẹ sẽ không rời bỏ con chứ!

    - Con gái ngốc, con là đứa con gái mẹ rứt ruột đẻ ra, thương còn không hết, sao mẹ nỡ rời bỏ con, đừng có nghĩ lung tung.

    Khoảnh khắc bà Hà xoa đầu dịu dàng và nói những lời yêu thương, một chút phòng thủ mạnh mẽ khó khăn lắm mới xây lên được của Minh Yến hoàn toàn sụp đổ. Cô òa khóc lao vào vòng tay của mẹ. Vòng ôm ấm áp và hương thơm nhẹ nhàng từ mẹ làm Minh Yến như được trở về thời thơ ấu, cái thời trước lúc cô được coi như một thiên tài và một linh vật hái ra tiền cho ba cô. Khoảng thời gian đó là lúc Minh Yến tự do và vui vẻ nhất, cô được làm nũng, được nghịch ngợm theo ý mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, không phải lúc nào cũng trưng ra một gương mặt hồn nhiên ngây thơ và ấm áp để làm vui lòng tất cả mọi người như bây giờ. Đến lúc khóc mệt, Yến cũng từ từ lấy lại được chút bình yên trong tâm hồn, cô thiếp đi trong lòng mẹ.

    Sau khi đưa Minh Yến về nhà, Kiều Linh cũng xin phép rời đi. Trên đường về nhà, những cảm xúc áy náy, tự trách cứ bủa vây tâm trí cô. Giá như lúc đó cô phát hiện Trọng Nam ở buổi tiệc sớm hơn thì có lẽ cô đã kịp bảo vệ Minh Yến. Cứ âm thầm tự trách bản thân như thế, Kiều Linh cũng không phát hiện mình đang đi qua đường tự lúc nào, phải đến lúc có tiếng còi xe ầm ĩ cùng tiếng phanh xe ngay trước mắt thì Kiều Linh mới lấy lại được tinh thần.

    - Kiều Linh, tìm chết cũng không cần chạy ra chỗ xe tôi.

    Một giọng nam lạnh lùng nói với ra ngoài cửa xe. Kiều Linh ngơ ngác nhìn dưới ánh đèn xe lộ ra một gương mặt quen thuộc. Trong đầu cô chợt "ầm" một cái, chính người này, chính anh ta đã hại Minh Yến. Cơn giận bùng lên trong lòng cô, Kiều Linh như phát điên chạy tới, túm lấy cổ áo Trọng Nam gào thét.

    - Tại sao anh lại làm như thế hả, rốt cuộc Tiểu Yến đã làm gì sai mà lại đối xử với cô ấy như thế. Tiểu Yến vô tội, anh hận ai thì tự đi tìm người ta mà tính sổ chứ, sao lại tính lên đầu một cô gái nhỏ yếu ớt hả. Ha..

    Khẽ cười lanh, Kiều Linh siết chặt tay hơn, gằn từng chữ:

    - Anh đúng là còn không bằng cầm thú, tôi thấy, hành động của anh cũng không khác gì tên khốn đã làm hại em gái anh đâu.

    Trọng Nam để mặc cho Kiều Linh phát tiết, rồi bình tĩnh gỡ từng ngón tay Kiều Linh, nhàn nhạt nói:

    - Lên xe đi, cô muốn làm con khỉ nhảy nhót diễn xiếc lắm à!

    Đến giờ Kiều Linh mới để ý có rất nhiều người dừng xe lại ngoái nhìn, lại thấy bản thân đang ở giữa đường, cô xấu hổ lên xe.

    Trọng Nam liếc qua gương mặt ửng đỏ bất thường của cô gái, cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, bản thân anh cũng không phát hiện khóe môi mình vô thức cong lên tự lúc nào.

    Để mặc Kiều Linh chất vấn mình, Trọng Nam lái xe đến một quán cà phê gần đó.

    - Cô xuống xe đi, vào quán chúng ta từ từ nói chuyện.

    Nói rồi Nam xuống xe, vứt chìa khóa cho bảo vệ rồi đi vào, không thèm đếm xỉa đến Kiều Linh. Lúc này cô có cảm giác giống kiểu đánh vào cục bông mềm, nói gì làm gì người ta cũng không phản ứng. Đành xuống xe theo Trọng Nam vào. Thầm tự nhủ hôm nay nhất định không được khuất phục.

    - Nói đi, giờ cô muốn gì?

    Sau một thoáng yên lặng làm người ta tức điên, cuối cùng Trọng Nam mới chịu mở lời. Kiều Linh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói:

    - Tôi muốn anh tự thú hành động anh đã làm với Minh Yến, trả lại trong sạch cho cô ấy.

    Ngón tay thon dài của Vũ thiếu đang nghịch nghịch thìa cà phê, nghe vậy bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Kiều Linh, ánh mắt sắc bén hướng về phía cô làm Linh thoáng có cảm giác không thở nổi. Nam cười nhạt, ngả người ra đằng sau, nói:

    - Cô lấy chứng cớ gì nói tôi làm chuyện này với Minh Yến?

    Kiều Linh nghe vậy, chỉ cảm thấy nực cười. Tiếp lời Trọng Nam:

    - Không có một kẻ cướp nào lại đi nói mình trộm đồ cả, tôi có thể làm nhân chứng, địa chỉ và lọ thuốc anh đưa tôi là vật chứng. Anh thử nói xem, nếu tôi đem chứng cớ này nói chuyện anh sai tôi làm với Minh Yến thì ảnh hưởng đến anh cũng không nhỏ nha.

    - Kiều Linh, tôi nói cô ngu thật hay giả ngu đó, cô tưởng tôi định làm gì với Minh Yến. Có phải cô tưởng tôi đưa cô thuốc kích dục, rồi xuống tay với Minh Yến như chính cách cái tên khốn Minh Vũ làm với em gái tôi.

    - Còn không phải à?

    Nhìn thấy Kiều Linh còn cố cãi, Trọng Nam chỉ cười, anh ta đã chán chơi trò đưa đầy này với Kiều Linh rồi. Nam ngồi thẳng dậy, nét măt nghiêm túc nhìn Linh, lạnh lùng tiếp lời:

    - Cô nghe cho rõ đây, Trọng Nam tôi có gây án cũng phải làm cho nó sạch sẽ, nếu dựa vào loại người ngốc như cô mà gây án, thì tôi cũng chuẩn bị con đường đi tù cho mình rồi.

    Nhìn thấy nét mặt Kiều Linh cũng đủ hiểu cô không tin lời anh nói rồi, Nam lắc đầu bất lực, đành giải thích:

    - Một con nhóc vắt mũi chưa sạch như cô chắc chưa từng tìm hiểu các gia tộc lớn của Hà thành này đâu nhỉ. Nếu cô lên báo cô sẽ biết Vũ gia chỉ có duy nhất một người con trai..

    Xe dừng trước cửa nhà, nhìn gương mặt Kiều Linh tái nhợt, Nam cũng không đành lòng, nhẹ nhàng nói:

    - Cô về đi, đừng cố xen vào chuyện này, cũng đừng can thiệp vào đời tư của nhà bạn cô nữa.

    Về nhà, mặc kệ cả bầu không khí nặng nề trong gia đình, Kiều Linh lên phòng mà trong đầu vẫn còn ong ong những lời Trọng Nam vừa nói.
     
    Uất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  9. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm giao thừa 27 năm trước, trong một bệnh viên trung tâm thành phố New York, một người đàn ông đi qua đi lại trước một phòng sinh, vẻ mặt lo lắng, tiều tụy. Mặc dù thế, không thể không công nhận, người đàn ông này mang vẻ đẹp tuấn mĩ, sắc bén, toàn thân tỏa ra khí thế cuồng ngạo của một nhân vật phong vân một cõi châu Á. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì ít ai tin được rằng người đàn ông này đã gần 50 tuổi.

    - Ông chủ, sinh rồi, mẹ tròn con vuông, là sinh đôi.

    Vũ Tuấn day day trán mệt mỏi nhìn cô y tá trước mắt, lạnh lùng hỏi.

    - Con trai hay con gái?

    Trước khí thế sắc bén của chủ tịch tập đoàn Thịnh Vũ, cô y tá run rẩy lắp bắp trả lời:

    - Là.. là một trai, một gái ạ!

    Vũ Tuấn cau mày, khẽ cười yếu ớt, trong đầu còn vang vọng giọng của bà mẹ kế nói với ông trước lúc chết: "Thịnh Vũ rồi sẽ sụp đổ vì một đứa con gái của mày, các người sẽ phải trả giá cho những gì các người làm, tao nguyền rủa cho mày hiếm muộn, dù có con cũng sẽ không thể sống yên với nó, hahaha.."

    Tự giễu với lòng mình, hóa ra cái lời nguyền chết tiệt ấy ứng lên người ông thật. Đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô y tá, nói lời tàn nhẫn:

    - Giết đứa con gái.

    Mai gần như không tin nổi vào điều mình nghe được, cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt:

    - Ông chủ, sao lại, đây là con gái ông ạ, phu nhân cũng sinh cho ông một bé trai kháu khỉnh rồi ạ..

    Mai im bặt nhìn họng súng chĩa về phía mình, chỉ có thể câm lặng tuân lệnh. Cô bước vào nhìn vị phu nhân xinh đẹp nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt lặng lẽ nhìn hai đứa bé nằm bên cạnh mình, thấy người vào, cô quay lại khẽ khàng nói:

    - Sao, ông ta định giết cả con gái ông ta luôn à?

    - Phu nhân, ngài tỉnh rồi..

    - Đừng gọi tôi là phu nhân nữa, rất nhanh sẽ không phải rồi!

    Người phụ nữ khẽ thở dài, đôi mắt xanh thẳm nhìn xuống đôi chân tàn phế của mình, âm thầm đưa ra quyết định:

    - Mai, bây giờ cô đỡ tôi ra xe lăn, tôi sẽ ra ngoài kéo dài thời gian, rồi từ nhà vệ sinh phòng này, trèo qua cửa sổ có một bụi rậm phía sau, đưa con gái của tôi cho một người đàn ông, anh ta sẽ đưa cô thi thể một đứa bé gái chết ngạt, ôm về làm bằng chứng. Rồi trước 5 giờ sáng mai phải chạy ra bến thuyền, người đàn ông hôm qua sẽ trao cô đứa bé, sắp xếp để cô về nước. Đứa bé này, đặt tên Như Nguyệt.

    Trọng Nam hồi tỉnh sau cơn ác mộng, khẽ thì thầm cái tên Như Nguyệt, nếu không phải vô tình nhìn trộm được bí mật trong thư phòng ba, có lẽ anh vĩnh viễn sẽ không biết được những việc ông đã làm với mẹ và em gái anh, uổng cho hơn 20 năm anh trân trọng ngưỡng mộ người cha này.

    Với tay lên đầu giường lấy điện thoại, bấm một dãy số, lạnh lùng nói:

    - Điều tra cho tôi hôm qua ai là kẻ đã hạ thuốc Minh Yến.

    Trong lòng hơi nghiền ngẫm một chút, Trọng Nam chợt thấy chuyện hôm nay và chuyện của ba năm trước dường như lại tái hiện, bản thân anh đã điều tra và động tay che giấu rất kĩ thông tin của Như Nguyệt, anh tự tin không một kẻ nào có thể biết được thân phận thật của con bé. Vậy thì, chuyện năm đó, Trọng Nam cười lạnh, anh cảm thấy phải điều tra lại rồi.

    Suốt một đêm này, Kiều Linh trằn trọc không ngủ được, câu chuyện của Trọng Nam vẫn còn ám ảnh cô mãi, cô còn nhớ như in câu nói của anh ta:

    - Cô nhẫn tâm để Như Nguyệt ra ánh sáng sao, cô tin không, chỉ sau một ngày Vũ Tuấn biết sự tồn tai của Như Nguyệt, em ấy sẽ chết.

    - Vậy nên, anh mới chỉ dám ẩn mình, mạo danh bắt cóc Minh Yến, uy hiếp Hà gia.

    Trọng Nam lúc đó cũng chỉ trầm ngâm nhấm nháp tách cà phê, xem như một lời khẳng định.

    Không một ai có thể đoán được rằng, biến cố của một đêm này, sẽ làm thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.

    Sân bay Nội Bài, 6 giờ sáng, một chàng trai bước ra thu hút ánh nhìn của tất cả cô gái ở đây, không kể đến chiều cao gần mét chín, cái khí chất lạnh nhạt ôn hòa ghép với cái gương mặt góc cạnh hoàn hảo tựa như điêu khắc, tất cả gộp lại gần như làm điên đảo trái tim mọi cô gái tại sân bay này. Chàng trai bước đi rất vội, mắt đảo nhanh sân bay như đang tìm kiếm gì đó, cho đến lúc nghe thấy có người gọi tên anh:

    - Phong, về rồi!

    Nhìn thấy Minh Vũ, ánh mắt Nhật Phong không nén nổi thất vọng, nhàn nhạt hỏi:

    - Hôm qua sinh nhật, Minh Yến mệt quá lại ngủ quên rồi à anh? Con bé này, sáng hôm qua còn nằng nặc đòi đi đón em.

    Minh Vũ khẽ thở dài, Nhật Phong trên máy bay chắc chưa biết chuyện tối qua, nếu không lấy tình cảm của thằng bé dành cho Minh Yến, chắc sẽ không bình tĩnh như bây giờ.

    - Lên xe đi, anh muốn nói cho em chút chuyện, bây giờ Tiểu Yến cần mọi người hơn bao giờ hết.
     
    Uất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  10. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tiểu Yến, ăn chút cháo vào đi con, hôm nay mẹ bảo bác Lâm cho thêm nhiều tôm đấy.

    Minh Yến ngước mắt lên nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ, cảm thấy trong tim giống như có dòng nước mát chảy qua, gắng gượng vươn tay cầm bát cháo, hơi mỉm cười:

    - Mẹ, mẹ đừng lo, con ổn mà, con gái mẹ mạnh mẽ lắm.

    Nói rồi cô cúi đầu ăn, cháo tôm này vẫn là món cô rất thích, nhưng hôm nay cô cảm thấy thực sự nhạt nhẽo. Ăn được vài miếng thì cửa phòng cô bật mở, ông Hà giận dữ xông vào, không nói không rằng, đưa tay gạt đổ bát cháo:

    - Ăn, mày còn ở đây ăn được à? Mày có biết vì chuyện của mày mà cổ phiếu của công ty rớt giá thê thảm không, mày có biết video của mày trên mạng giờ thành trò cười của cả thiên hạ không hả?

    Bà Hà nghe thế thảng thốt níu tay Hà Huy Cường:

    - Cái gì mà video, không phải ông bảo đã xử lý tốt camera với phóng viên và khách khứa tham dự rồi sao!

    Nói đến chuyện này, mắt ông Hà đỏ lên, nóng nảy hất tay bà Hà:

    - Bà còn dám nói, có kẻ nhân cơ hội này bắt lấy nhược điểm, lấy được đoạn video và khống chế truyền thông trước chúng ta rồi.

    Rồi ông quay về phía Minh Yến, cười lạnh:

    - Chuyện này mày làm giỏi lắm, cái nhà này được cả anh cả em, không ra một cái thể thống gì cả.

    Nói rồi ông phất tay bỏ đi, để lại sau lưng Minh Yến sắc mặt tái nhợt. Bà Hà lúc này mới hồi thần lại sau lời nói của chồng, lo lắng cầm khăn lau cháo đổ trên người con gái:

    - Minh Yến, đừng để ý lời bố con nói, ông ấy chỉ nhất thời nóng giận thôi, con cũng biết tính bố con, thích làm quá lên như thế. Bây giờ con nghe mẹ, đừng có nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, mà Kiều Linh cũng bảo trưa nay làm xong ghé sang thăm con đấy.

    Bà Hà xoa đầu trấn an con gái, rồi mỉm cười bước ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy đằng sau hai tay Minh Yến đã nắm chặt thành quyền, giấu trong chăn là chiếc điện thoại đang phát tin tức về đoạn video của cô.

    Đợi bà Hà đóng cửa lại, Minh Yến mở lại điện thoại, mắt cứ đăm đăm nhìn tin tức phát ra, nhìn những tin nhắn gửi đến, hoặc hỏi thăm hoặc châm chọc, nhìn cả những bình luận khó nghe từ những người mà mới hôm qua, vẫn còn hết mực ca ngợi cô như nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Sập điện thoại, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài, trong lòng mơ hồ cảm thấy sợ hãi với thế giới ngoài kia. Chợt, hình ảnh một con bướm đập cánh ngoài cửa ban công thu hút ánh mắt Minh Yến. Cô nhìn thấy một cánh của nó không bình thường, giống như sắp gãy vậy. Rồi sau vài phút đập cánh trong tuyệt vọng, chú bướm xinh đẹp ấy cũng không thoát khỏi số phận, ngã gục dưới sàn đất lạnh lẽo.

    Minh Yến thấy vậy, tò mò bước tới mở cửa ban công, hai tay nâng thân xác chú bướm, trong lòng thầm cảm thấy sao tình cảnh của chú bướm này lại giống cô đến thế. Sau chuyện đêm qua, cô từ một tiểu thần đồng xinh đẹp trong mắt mọi người tức khắc rớt xuống trở thành một người phụ nữ không biết liêm sỉ, làm trò đồi bại ngay trong chính tiệc sinh nhật mình. Có khi như chú bướm này lại hay, chết đi là giải thoát rồi, không cần nghe người ta chửi rủa nữa. Lặng lẽ thả chú bướm xuống dưới, mỉm cưởi thầm nói:

    - Nhanh thôi, tao sẽ đi cùng mày, đợi tao nhé!

    Dứt lời, cô gieo mình xuống.

    Nghe tiếng động đằng sau vườn, bác Lâm - quản gia nhà họ Hà chạy ra xem, sững sờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thất thanh hô:

    - Bà chủ, bà chủ, không xong rồi, tiểu thư, cô ấy..

    - Sao vậy chị Lâm, Minh Yến làm sao?

    Nghe giọng, bà Hà cũng tất tả chạy ra, gần như chết sững nhìn thấy con gái toàn thân đầy máu, bất động.

    - Tiểu Yến, sao lại thế này, sao con lại ngốc thế.

    Cố nén nước mắt, bà nghẹn ngào phân phó:

    - Chị Lâm, mau gọi cấp cứu. Còn nữa, ngay lập tức gọi điện cho Minh Vũ, bảo nó liên hệ với viện trưởng Trương chuẩn bị, bằng mọi giá phải cứu được tiểu Yến.

    Đang trên đường đưa Nhật Phong về nhà, Minh Vũ nghe được tin tức, hoảng hốt đến mức suýt buông tay lái, vội vàng bảo Nhật Phong:

    - Phong, gọi cho bố em mau, Minh Yến tự tử rồi.

    Nói rồi anh rẽ tay lái về phía bệnh viện.

    Bên này Hà gia đang loạn, ở một nơi khác, trong một nhà hàng sang trọng:

    - Cạn ly, chúc anh một bước đông sơn tái khởi sau dự án này.

    Người đàn ông nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện mình, nâng ly với bà ta, nhàn nhạt hỏi:

    - Dự án này thành công phải nhờ một tay cô giúp tôi làm cho Hà gia rối loạn như thế. Nói tới nói lui tôi vẫn không hiểu, vốn dĩ cô giao tình với Hà gia không tệ, làm sao lại ra tay tàn nhẫn như thế? Lại còn đứa nhỏ kia, hình như cũng không chọc gì tới cô nha!

    Khẽ cười lạnh, trên đôi môi quyến rũ của người phụ nữ thốt ra ba chữ:

    - Thù diệt tộc!
     
    Uất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  11. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mẹ, tiểu Yến thế nào rồi ạ?

    Minh Vũ lo lắng kéo theo Phong chạy tới phòng bệnh của Minh Yến, hỏi.

    Lúc này cánh cửa phòng bệnh vừa vặn mở, viện trưởng Trương bước ra, khẽ lắc đầu nhìn nhà họ Hà:

    - Cô bé mất máu nhiều quá, cần truyền máu gấp, mà máu tồn bệnh viện lại vừa hết, bây giờ đợi bên ngân hàng máu chuyển sang sợ không kịp.

    - Anh Đông, lấy máu của tôi được chứ, tôi là mẹ nó, khả năng máu tôi và máu con bé có tương thích, với tôi cũng mới kiểm tra sức khỏe, không có vấn đề gì.

    Trương Đông ánh mắt phức tạp nhìn bà Hà, ông ngẫm một chút, quay sang hỏi Minh Vũ:

    - Tiểu Vũ, hồi đại học cháu kiểm tra sức khỏe, là nhóm máu gì.

    Minh Vũ ngờ vực trả lời:

    - Cháu nhóm máu O ạ!

    Nghe thế, ánh mắt Trương Đông hơi trầm xuống, miệng mấp máy muốn nói lại thôi.

    Bà Hà thấy vậy, cuống quýt hỏi viện trưởng:

    - Trương Đông, anh còn làm gì vậy, nghĩ cách cứu tiểu Yến đi chứ!

    Viện trưởng Trương chưa kịp cất lời, y tá phụ trách liên hệ với kho máu bệnh viện chạy lại:

    - Viện trưởng, phòng 5002 có người nhà bệnh nhân đồng ý hiến máu, nên em chuyển máy sang đây!

    Trương Đông nghe vậy thu lại lời muốn nói, kêu y tá đưa máu vào phòng, thực hiện phẫu thuật!

    Khoảng hơn một tiếng sau, ông bước ra, nhẹ nhàng nói với mọi người Minh Yến đã qua nguy hiểm. Chưa đợi mọi người thở phào, ông chợt gọi lại:

    - Mọi người vào văn phòng với tôi một lát.

    Dừng lại một lúc, ông bảo Nhật Phong:

    - Con cũng theo đi.

    Tại văn phòng viện trưởng, Trương Đông phức tạp nhìn bà Hà, rồi nói:

    - Yến Vy, tôi nói với cô chuyện này, cô làm kiểm tra ADN với tiểu Yến đi!

    Câu nói của Trương Đông gần như làm tất cả mọi người sững lại. Bà Hà gần như không còn tin vào tai mình nữa:

    - Anh nói gì cơ, tiểu Yến là con gái của tôi dứt ruột sinh ra, anh dựa vào đâu mà bảo tôi đi kiểm tra ADN với nó.

    Minh Vũ khẽ kéo mẹ đang kích động kéo áo Trương Đông ra, chính bản thân anh cũng không khỏi bàng hoàng khi nghe lời bác Trương nói. Cắn răng hỏi lại cần nữa, cuối cùng cũng chỉ nghe được một câu:

    - Tiểu Vũ, cả bố mẹ cháu đều nhóm máu O, về lý thuyết thì bố mẹ nhóm máu O chỉ có thể sinh ra con có nhóm máu O. Tiểu Yến nhóm máu A..

    Nói được một nửa ông hơi lắc đầu gọi Nhật Phong ra ngoài, cũng không muốn nhắc lại điều ông vừa suy đoán nữa.

    12 giờ trưa, giờ mà mọi người đổ từ công ty trường học về nhà nghỉ ngơi, thì tại những nhà hàng quán xá lại tấp nập những đơn hàng.

    - Kiều Linh, đồ của bàn số 3!

    - Kiều Linh, xong qua dọn bàn 5 với lên tầng dọn nhé!

    Kiều Linh bận đến tối mắt tối mũi, trên vai cô gái nhỏ gánh cả chi phí để cô được đi học, nên cô luôn tự động viên mình phải cố gắng, qua năm sau lên được đại học thì sẽ thoải mái hơn rồi.

    Vất vả đến hơn 1 giờ chiều, khách cũng đã vãn dần. Tiếng chuông gió treo gần cửa lại vang lên, thoáng thấy một người đàn ông Kiều Linh nhanh nhẹn cầm menu chạy ra cúi chào đón khách:

    - Xin chào ạ, cho hỏi anh đã đặt bàn chưa ạ?

    Linh chỉ thấy đôi giày da sáng bóng dừng lại trước mặt cô, cũng không thấy vị khách kia trả lời, cô nghi hoặc ngẩng đầu, thấy gương mặt của Trọng Nam đầy ý cười nhìn cô, anh hơi cúi người, cất giọng nam trầm ấm quyến rũ trêu chọc Kiều Linh:

    - Cô gái nhỏ chăm chỉ ghê, giới thiệu món gì ngon ngon cho tôi nào!

    Kiều Linh cảnh giác nhìn anh, như sợ một phút sau anh nhảy ra ăn thịt cô vậy, dù hiểu lầm đã được giải quyết nhưng cô vẫn cảm thấy chàng trai này có một bụng âm mưu vậy.

    Trọng Nam nhìn cô gái nhỏ cách anh cả chục tuổi này đang trợn mắt nhìn anh, tâm hồn không biết đang trôi phương trời nào, không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng yêu, đặc biệt là hai má vô thức phồng lên, chỉ muốn nhéo một cái xem có mềm mại không.

    - Sao thế, thấy tôi đẹp trai quá nhìn đơ luôn rồi à!

    Nghe cái giọng cợt nhất này Kiều Linh xúc động chỉ muốn đấm cho chàng trai này một cái. Và có lẽ nhờ lời trêu chọc của Nam làm cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn so với sự nghiêm túc của anh những lần gặp trước, Linh âm thầm cảm thấy gan mình hình như lớn hơn một chút, hơi hắng giọng:

    - Chú ơi, bàn số hai ngoài cửa sổ kia còn trống, chú đi một người vậy ngồi bàn đấy chú nhé, để cháu đem menu cho chú!

    Nụ cười trên môi Trọng Nam sau đó càng trở nên rạng rỡ, anh vươn tay xoa đầu Kiều Linh, không biết xấu hổ mà nói:

    - Ừ, có gì cháu giới thiệu món nào ngon ngon cho chú nhé, cháu gái ngoan!

    Nói rồi nghênh ngang đến chỗ ngồi để lại cô gái nhỏ đứng sững lại đằng sau.
     
    Uất PhongThiên Túc thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...