Mật Mã Da Vinci - Dan Brown

Discussion in 'Văn Học' started by Admin, Nov 30, 2015.

  1. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 57

    Xem
    Đứng ở chỗ rào chắn đường bên ngoài Ngân hàng Ký thác Zurich, Trung úy Collet tự hỏi không biết điều gì khiến Fache mãi chưa lấy được lệnh khám xét. Rõ ràng, người trong ngân hàng này đang che giấu một điều gì đó. Họ khai rằng Langdon và Sophie đã đến đây sớm hơn và đã bị ngân hàng từ chối vì không đủ giấy tờ chứng nhận tài khoản hợp thức. Vậy thì tại sao họ lại không để chúng ta vào ngó qua một cái?

    Cuối cùng, điện thoại di động của anh cũng reo lên. Cú điện được gọi từ sớ chỉ huy đặt tại Louvre.

    - Đã có lệnh khám xét chưa?

    Collet hỏi.

    - Quên cái ngân hàng ấy đi, trung úy.

    Người nhân viên nói.

    - Chúng tôi vừa nhận được một tin trình báo. Chúng tôi đã có địa điểm chính xác, nơi Langdon và Sophie đang lẩn trốn.

    Collet ngồi phịch xuống mui xe:

    - Ông đang đùa chắc.

    - Tôi đã có được địa chỉ ở vùng ngoại ô. Một nơi nào đó gần Versailles.

    - Đại úy Fache đã biết chưa?

    - Chưa đâu. Ông ta đang bận trả lời một cuộc gọi quan trọng.

    - Tôi lên đường đây. Hãy bảo ông ta gọi lại cho tôi ngay sau khi nói chuyện điện thoại xong.


    Collet ghi lại địa chỉ rồi nhảy vào xe. Khi rời khỏi ngân hàng, Collet chợt nhận ra anh đã quên không hỏi xem ai đã báo nơi lẩn trốn của Langdon cho DCPJ. Điều ấy không quan trọng lắm. Chúa đã ban cho anh cơ may để chuộc lại những lỗi bất cẩn khi trước cùng thái độ hoài nghi của mình. Anh sắp làm cuộc bắt giữ nổi đình đám nhất trong sự nghiệp cảnh sát của mình.

    Collet gọi qua sóng radio thêm năm chiếc xe nữa để tiếp ứng:

    - Không rúc còi báo động, anh em. Tay Langdon không thể biết rằng chúng ta đang đến.


    * * *

    Cách đó bốn mươi cây số, một chiếc Audi màu đen rời khỏi con đường quê và đỗ dưới bóng tối bên rìa một cánh đồng. Silas bước ra khỏi xe và nhòm qua những chấn song của hàng rào sắt vây quanh một khu liên hợp rộng lớn trước mặt. Hắn đăm đăm nhìn con dốc đầy ánh trăng dẫn tới tòa lâu đài phía xa xa.

    Đèn dưới nhà đều sáng trưng. Kỳ lạ vào giờ này, Silas mỉm cười nghĩ thầm. Thông tin Thầy Giáo vừa cho hắn rõ ràng là chính xác.

    - Mình sẽ không rời khỏi tòa nhà này nếu không có viên đá đỉnh vòm, hắn thề. Mình sẽ không làm Đức Giám mục và Thầy Giáo phải thất vọng.

    Sau khi đã kiểm tra băng đạn mười ba viên trong khẩu Heckler & Koch của mình, Silas đẩy khẩu súng qua chấn song để nó rơi trên nền đất phủ đầy rêu phía trong. Rồi hắn nắm chặt lấy phía trên hàng rào, đu người lên, băng qua và buông mình xuống nền đất phía bên kia. Không đếm xỉa đến những vết đau do hành xác, hắn nhặt lại khẩu súng và bắt đầu đi trên triền dốc phủ cỏ.
     
    Last edited: May 29, 2018
  2. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 58

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư phòng của Teabing chẳng glống với bất kì phòng làm việc nào mà Sophie từng thấy trước đó. Lớn gấp sáu - bảy lần những văn phòng thuộc loại sang trọng nhất, cabinet de travail của ngài hiệp sĩ giống như một thứ lai tạp vụng về giữa phòng thí nghiệm khoa học, thư viện lưu trữ và chợ trời trong nhà vậy. Dưới ánh sáng của ba chiếc đèn chùm, sàn nhà lát đá rộng mênh mông như mặt biển lác đác từng cụm đảo là những bàn làm việc lấp dưới những đống nào sách, nào tác phẩm nghệ thuật, nào đồ tạo tác, và la liệt máy móc thiết bị điện tử nhiều đến kinh ngạc - máy vi tính, máy chiếu, kính hiển vi, máy photo copy và máy quét.

    - Tôi đã cải biến phòng khiêu vũ thành thế này.

    Teabing giới thiệu, có vẻ ngượng khi lệt xệt bước vào phòng.

    - Vì tôi ít có dịp khiêu vũ mà.

    Sophie có cảm giác như thể toàn bộ bóng đêm đã biến thành một vùng tranh sáng tranh tối trong đó không một thứ gì giống như cô chờ đợi.

    - Tất cả những thứ này là để phục vụ cho công việc của ông?

    - Khám phá sự thực đã trở thành mối tình của đời tôi.

    Teabing nói.

    - Và Chén Thánh chính là người tình cưng nhất của tôi.

    Chén Thánh là một người phụ nữ. Sophie nghĩ thầm, đầu óc cô như một mớ hỗn độn những ý tưởng đan bện vào nhau dường như chẳng có nghĩa gì cả.

    - Ông nói có một bức hoạ vẽ người phụ nữ mà ông khẳng định người đó là Chén Thánh?

    - Đúng vậy, nhưng không phải tôi là người khắng định bà ấy là Chén Thánh. Đích thân Christ đã khẳng định điều đó.

    - Thế đó là bức nào vậy?

    Sophie hỏi, đáo mắt tìm khắp bốn bức tường.

    - À..

    Teabing giả bộ như đã quên béng mất điều đó.

    - Chén Thánh. Sangreal. Chiếc ly..

    Ông đột ngột quay phắt người, chỉ vào bức tường cuối phòng trên đó có treo một phiên bản in dài khoảng hai mét rưỡi của bức tranh Bữa ăn tối cuối cùng giống hệt hình ảnh Sophie vừa xem lúc nãy.

    - Bà ấy đó!

    Sophie chắc chắn đã bỏ sót một chi tiết nào đó:

    - Nó giống hệt với bức tranh mà ông vừa cho tôi xem.

    Ông nháy mắt:

    - Tôi biết, nhưng bản phóng to li kì hơn nhiều. Cô không nghĩ thế sao?


    Sophie quay sang Langdong cầu cứu:

    - Tôi rất hoang mang.

    Langdon mỉm cười:

    - Như đã vỡ lẽ ra, Chén Thánh quả đã xuất hiện trong bức ha Bữa ăn tối cuối cùng. Leonardo đã thể hiện bà ấy thật nổi bật.

    - Khoan.

    Sophie nói.

    - Ông bảo tôi Chén Thánh là một phụ nữ. Nhưng Bữa ăn tối cuối cùng là một bức tranh gồm mười ba người đàn ông.

    - Thật sao?

    Teabing nhíu mày.

    - Cô hãy nhìn kỹ hơn nữa đi.

    Phân vân, Sophie tiến đến gần bức tranh hơn, nhìn kỹ vào mười ba người - Jesus Christ ngồi ở giữa, sáu tông đồ ngồi bên trái và sáu người nữa ngồi bên phải.

    - Tất cả bọn họ đều là đàn ông.

    Sophie khắng định.

    - Thế à?

    Teabing nói.

    - Thế còn người ngồi ở vị trí danh dự phía tay phải của Chúa thì sao?

    Sophie xem kĩ lại người ngồi ngay bên phải Jesus tập trung vào đó. Khi cô quan sát khuôn mặt và thân hình người đó, một nỗi ngạc nhiên cuộn lên trong cô. Người này có mái tóc đỏ lượn sóng, hai tay chắp lại nhỏ nhắn, và thoáng nét vồng lên của bộ ngực. Không còn nghi ngờ gì đó là.. một người đàn bà.

    - Đó là một người đàn bà?

    Sophie thốt lên.

    Teabing cười vang:

    - Ngạc nhiên, ngạc nhiên hả. Tin tôi đi, không có sai sót gì đâu. Leonardo rất điêu luyện trong việc thể hiện sự khác biệt về giới tính đấy.

    Sophie không sao rời mắt khỏi người đàn bà ngồi bên cạnh Christ. Bữa ăn tối cuối cùng đúng ra phải thể hiện mười ba người đàn ông. Người đàn bà này là ai? Mặc dù Sophie đã nhiều lần xem bức hoạ kinh điển này, nhưng chưa một lần nào cô để ý thấy sự trật lấc rành rành này.

    - Mọi người đều bỏ sót đỉều này.

    Teabing nói.

    - Tiên kiến hình thành sẵn trong ta về cảnh này mạnh đến mức trí óc ta loại trừ điều lạc lõng đó và bất chấp con mắt ta.

    - Người ta gọi đó là ám thị.

    Langdon bổ sung.

    - Bộ óc đôi khi lấn át thị giác đối với cả những biểu tượng rất rõ.

    - Một lí do khác khiến cô bỏ qua người đàn bà này..

    Teabing nói tiếp.

    - Đó là rất nhiều ảnh trong các cuốn sách nghệ thuật được chụp trước năm 1954, khi đó những chi tiết còn bị lấp dưới những lớp bụi bẩn và một số lần phục chế lại do những đôi tay vụng về ở thế kỉ thứ XVIII. Giờ đây, rốt cuộc thì bức bích hoạ này cũng đã được làm sạch tới lớp vẽ ban đầu của Da Vinci.

    Ông đi về phía bức tranh.

    - Và đây!

    Sophie tiến lại gần hình ảnh đó hơn nữa. Người đàn bà phía tay phải Jesus còn trẻ, vẻ sùng đạo, khuôn mặt e lệ, mái tóc đẹp màu đỏ, và tay chắp lại nhẹ nhàng. Đây là người đàn bà có thể một mình làm sụp đổ cả Giáo hội sao?

    - Người đàn bà này là ai vậy?

    Sophie hỏi.

    - Bạn thân mến ơi, đó chính là..

    Teabing đáp lại.

    - Mary Magdalene.

    Sophie quay ngoắt người:

    - Là ả điếm đó sao?

    Teabing hít một hơi, cứ như thể cái từ ấy làm tổn thương chính ông ta vậy:

    - Magdalene không phải là thế đâu. Quan niệm sai lầm đáng tiếc ấy chính là hậu quả của chiến dịch bôi nhọ thanh danh Magdalene được Giáo hội trước đây phát động. Giáo hội cần phải phỉ báng Mary Magdalene để che giấu bí mật nguy hiểm của bà - vai trò của bà với tư cách là Chén Thánh.

    - Vai trò của bà ấy?

    - Như tôi đã đề cập ở trên..

    Teabing nói rõ hơn.

    - Giáo hội cần thuyết phục cả thế giới tin rằng nhà tiên tri trần tục Jesus là người thuộc thiên giới. Vì vậy, mọi phúc âm mô tả những khía cạnh trần tục trong cuộc đời của Jesus đều bị loại bỏ khỏi Kinh Thánh. Không may cho các nhà biên tập thời xưa, một chủ đề trần tục đặc biệt rắc rối cứ trở đi trở lại trong các bản phúc âm. Đó chính là Mary Magdalene.

    Ông dừng lại.

    - Cụ thể hơn, đó là cuộc hôn nhân của bà với Jesus Christ.

    - Xin ông làm ơn nhắc lại?

    Mắt Sophie lia sang Langdon rồi quay trở lại Teabing.

    - Đây là một vấn đề ghi chép lịch sử.

    Teabing nói tiếp.

    - Chắc chắn Da Vinci đã biết sự việc này. Bữa ăn tối cuối cùng gần như chỉ cho người xem thấy Jesus và Magdalene là một cặp.

    Sophie quay lại nhìn bức hoạ.

    - Hãy chú ý rằng Jesus và Magdalene mặc đồ như thể người này là hình ảnh của người kia trong gương vậy.

    Teabing chỉ tay vào hai người ở vị trí trung tâm của bức tranh.

    Sophie như bị hút hồn. Chắc chắn là quần áo của họ có màu đảo nghịch nhau. Jesus mặc áo thụng dài màu đỏ và khoác áo choàng màu xanh trong khi Mary Magdalene mặc áo thụng dài màu xanh và khoác áo choàng màu đỏ. Dương và âm.

    - Đi sâu vào một điều kì quặc hơn..

    Teabing nói.

    - Hãy chú ý là Jesus cùng cùng vị hôn thê của mình tựa như hông gắn vào nhau và mỗi người ngả sang một phía như thể để tạo ra cái khoảng tiêu cực được vạch ra rõ ràng giữa họ.

    Trước cả khi Teabing vạch nét đó cho cô thấy, Sophie đã kịp nhận ra hình không thể chối cãi được ở chính tâm điểm của bức tranh. Đó chính là kí tượng mà Langdon đã vẽ lúc nãy biểu trưng cho Chén Thánh, chiếc ly và cả tử cung của người đàn bà.

    - Cuối cùng..

    Teabing nói.

    - Nếu cô nhìn Jesus và Magdalene như là những yếu tố bố cục chứ không phải như những con người, cô sẽ thấy một hình khác rất hiển nhiên đập vào mắt cô.

    Ông ta dừng lại.

    - Một chữ trong bảng chữ cái.

    Sophie nhìn thấy nó ngay tức thì. Nói rằng chữ cái ấy đập vào mắt Sophie còn chưa đủ. Chữ cái đó bỗng nhiên là tất cả những gì Sophie nhìn thấy. Lồ lộ ở chính giữa bức tranh là nét vạch rành rành một chữ M to tướng, tạo hình thật hoàn hảo.


    - Quá hoàn hảo đối với một sự trùng hợp, chẳng phải cô định nói như vậy sao?

    Teabing hỏi Sophie.

    Sophie rất đỗi ngạc nhiên:

    - Tại sao lại có chứ M ở đấy?

    Teabing nhún vai:

    - Những nhà lý thuyết về âm mưu sẽ nói với cô rằng chữ M thay cho Matrimonio hay Mary Magdalene. Thành thực mà nói, chả ai dám chắc cả. Điều duy nhất chúng ta dám chắc là: chữ M ẩn giấu đó không phải là một lỗi. Vô số các tác phẩm liên quan đến Chén Thánh đều chứa chữ M ẩn tàng - hoặc dưới dạng hoa văn chìm, hoặc nằm ở lớp sơn lót, hoặc như là thành phần bố cục. Và rõ rành nhất đương nhiên là chữ M được dùng để trang trí bàn thờ trong nhà thờ Đức Bà Paris ở Luân Đôn, do một cựu Đại Sư của Tu viện Sion, Jean Cocteau, thiết kế.

    Sophie cân nhắc kỹ lưỡng những thông tin này:

    - Tôi thừa nhận rằng chữ M giấu rất gợi tò mò, mặc dù tôi đồ rằng không ai dám thẳng định nó là bằng chứng về cuộc hôn nhân của Jesus với Magdalene.

    - Không, không.

    Teabing nói, đi tới chiếc bàn đầy sách cạnh đó.

    - Như tôi đã nói lúc nãy, cuộc hôn nhân của Jesus và Magdalene là một phần trong những ghi chép lịch sử.

    Ông bắt đầu lục lọi trong bộ sưu tập sách của mình.

    - Hơn nữa, Jesus với tư cách là một người có vợ hắn sẽ hợp lý hơn nhiều so với quan điểm chuẩn mực trong Kinh thánh của chúng ta về một Jesus độc thân.

    - Tại sao?

    Sophie hỏi.

    - Bởi vì Jesus là một người Do Thái.

    Langdon giảng giải, trong khi Teabing tìm kiếm cuốn sách của ông.

    - Và chuẩn mực xã hội vào thời đó thực tế không cho phép đàn ông Do Thái sống độc thân. Theo phong tục của người Do Thái, việc sống độc thân bị lên án, và bổn phận của mỗi ông bố người Do Thái là phải tìm bằng được một cô vợ thích hợp cho con trai mình. Nếu Jesus không kết hôn, thì chí ít phải có một trong những phúc âm của Kinh thánh đề cập đến điều này và đưa ra lời giải thích về tình trạng độc thân trái tự nhiên của Người.

    Teabing tìm thấy một cuốn sách to tướng và kéo nó về phía mình. Cuốn sách đóng bìa da khổ bằng một tấm áp phích, giống như một bộ bản đồ Atlas lớn. Dòng chữ tít trên bìa: Tuyển tập phúc âm ngộ đạo. Teabing mở sách ra, Langdon và Sophie xán lại Sophie có thể thấy nó bao gồm những ảnh chụp những đoạn được phóng to trong các tài liệu cổ - văn bản viết tay trên giấy papyrut đã rách tả tơi. Cô không hiểu được thứ ngôn ngữ cổ đó, nhưng những trang đối diện có in lời dịch.

    - Đây là những bản photocopy từ những ống giấy được tìm thấy ở vùng Biển Chết và Nag Hammadi mà tôi đã nhắc đến lúc nãy.

    Teabing nói.

    - Những bản ghi chép cổ nhất của đạo Thiên Chúa. Rắc rối là ở chỗ: chúng lại không khớp với những phúc âm trong Kinh Thánh.

    Lật tới gỉữa cuốn sách, Teabing chỉ tay vào một đoạn văn.

    - Phúc âm của Philip bao giờ cũng là điểm khởi đầu tốt.

    Sophie đọc to đoạn văn lên:

    - Và người bạn đồng hành của Chúa Cứu thế chính là Mary Magdalene. Christ yêu nàng hơn tất cả những tông đồ của mình, và thường hôn lên miệng nàng. Những tông đồ khác lấy thế làm điều xúc phạm và bày tỏ sự phản đối. Họ nói với Chúa: Tại sao Ngài lại yêu cô ta hơn cả chúng con?

    Lời chữ ấy khiến Sophie ngạc nhiên, nhưng xem ra hầu như không khắng định gì.

    - Đoạn này chẳng nói gì đến hôn nhân.

    - Au contrare.

    Teabing mỉm cười rồi chỉ tay vào dòng đầu tiên.

    - Bất kỳ nhà nghiên cứu ngôn ngữ Aram nào cũng sẽ nói cho cô biết, thời đó, từ bạn đồng hành nghĩa đen là vợ hoặc chồng.

    Langdon gật đầu đồng tình.

    Sophie đọc lại dòng đầu tiên. Và người bạn đồng hành của Chúa Cứu thế chính là Mary Magdalene.

    Teabing lật tiếp sang trang và chỉ ra một vài đoạn văn khác ngụ ý rõ ràng, trước sự ngạc nhiên của Sophie, rằng Magdalene và Jesus có một mối quan hệ lãng mạn. Khi cô đọc những đoạn văn này, Sophie chợt nhớ đến một tu sĩ phẫn nộ đã đập cửa nhà ông ngoại khi cô còn là một nữ sinh.

    - Đây có phải là nhà ông Jacques Saunère không?

    Người tu sĩ hỏi, chằm chằm nhìn xuống bé Sophie khi cô mở cửa.

    - Ta phải nói chuyện với ông ấy về cái bài xã luận mà ông ấy đã viết.

    Người tu sĩ giơ một tờ báo lên.

    Sophie mời ông ngoại ra, và hai người đàn ông biến vào trong phòng làm việc rồi đóng cửa lại. Ông mình viết điều gì trên báo nhỉ? Sophie lập tức chạy tới nhà bếp và lật tờ báo sáng. Cô bé tìm thấy tên của ông ngoại ờ một bài báo trong trang hai.

    Cô bé đọc bài báo. Sophie không hiểu tất cả, nhưng có vẻ như, dưới áp lực của các tu sĩ, chính phủ Pháp đã đồng ý cấm một bộ phim Mỹ được gọi là Cám dỗ cuối cùng của Christ nói về chuyện Jesus có quan hệ với một cô gái tên là Mary Magdalene. Bài báo của ông cô nói rằng Giáo hội quá ngạo mạn và sai lầm khi đòi cấm bộ phim ấy.

    Thảo nào ông cha cô phát khùng, Sophie nghĩ bụng.

    - Đó là phim con heo. Tội phạm thánh!

    Người tu sĩ gào lên, ra khỏi phòng làm việc của ông cô rồi lao ra cửa chính.

    - Làm sao ông có thể chấp nhận điều đó được! Tay người Mỹ Martin Scorsese là một kẻ báng bổ, và Giáo hội sẽ không cho phép hắn chầu lễ tại Pháp đâu!

    Người tu sĩ đóng sầm cửa lại trên đường ra khỏi nhà.

    Khi ông ngoại vào nhà bếp và thấy Sophie đang cầm tờ báo, ông cau mày.

    - Cháu cũng khá nhanh đấy.

    Sophie trả lời:

    - Ông nghĩ Jesus Christ có một người tình?

    - Không, cháu yêu, ông chỉ nói: không nên để Nhà Thờ được phép bảo chúng ta những ý tưởng nào là có thể ấp ủ hay cấm kị.

    - Jesus có một người tình hay không?

    Ông cô im lặng hồi lâu rồi bất chợt hỏi:

    - Nếu có thì có là xấu không?

    Sophie nghĩ một lúc rồi nhún vai trả lời:

    - Cháu sẽ không phản đối.


    * * *

    Ngài Leigh Teabing vẫn tiếp tục nói:

    - Tôi sẽ không làm cô chán ngấy với vô số những tham chiếu về cuộc hợp nhất của Jesus và Magdalene. Điều đó đã được các sử gia hiện đại khảo sát đến phát buồn nôn. Tuy nhiên, tôi muốn vạch ra điều sau đây.

    Ông chỉ tay vào một đoạn khác.

    - Đoạn này trích từ Phúc âm của Mary Magdalene.

    Sophie chưa bao giờ biết là có một bản phúc âm bằng lời chữ của Mary trên cõi đời này. Cô đọc đoạn văn ấy:

    "Và Peter nói: Liệu rằng Chúa Cứu thế có thực sự đã nói chuyện với một người đàn bà mà chúng ta không hề hay biết.

    Liệu chúng ta có phải quay lại và cùng lắng nghe cô ta nói không? Ngài yêu mến cô ta hơn chúng ta thật sao?

    Và Levi trả lời: Này, Peter, anh bao giờ cũng nóng nảy.

    Giờ đây tôi thấy anh đang đối phó với người đàn bà đó như kẻ thù vậy. Nếu Chúa Cứu thế thấy người đàn bà xứng đáng để chọn thì anh thực sự là cái thá gì mà bác bỏ cô ta? Chắc chắn Chúa Cứu thế biết rất rõ về người đàn bà này. Đó là lý do Người yêu mến cô ấy hơn chúng ta."

    - Người đàn bà mà họ nhắc đến..

    Teabing giải thích.

    - Là Mary Magdalene. Peter ghen tị với bà ấy.

    - Bởi vì Jesus yêu mến Mary hơn à?

    - Không chỉ có thể. Cái được mất ở đây còn lớn tình yêu đơn thuần, lớn hơn nhiều. Tới điểm này trong các Phúc âm, Jesus đã ngờ ngợ rằng chẳng bao lâu nữa Người sẽ bị bắt và đóng đinh câu rút. Vậy nên Người mới dặn dò Magdalene phải duy trì Giáo hội của Người như thế nào sau khi Người qua đời. Và kết quả là, Peter tỏ ra rất bất mãn vì phải phụ tá cho một người đàn bà. Tôi dám nói rằng Peter có chút phân biệt giới tính.

    Sophie cố gắng theo cho kịp:

    - Đây chính là Thánh Peter. Hòn đá tảng mà Jesus đã xây dựng Giáo hội của Người trên đó.

    - Chính ông ta, ngoại trừ một điểm khúc mắc. Theo những phúc âm không bị chỉnh sửa này, người được Christ chỉ đạo để tạo lập Giáo hội Thiên Chúa giáo không phải là Peter mà chính là Mary Magdalene.

    Sophie nhìn Teabing:

    - Ông nói rằng Giáo hội Thiên chúa giáo đã có thể được giao lại cho một người đàn bà?

    - Đó chỉ là theo dự kiến. Jesus là người đầu tiên bảo vệ nữ quyền. Người chủ định đặt tương lai Giáo hội vào tay Mary Magdalene.

    - Và Peter đã rất bực bội về điều này.

    Langdon vừa nói vừa chỉ tay vào bức hoạ Bữa ăn tối cuối cùng.

    - Kia chính là Peter. Cô có thể thấy Da Vinci biết rất rõ Peter có ác cảm với Mary Magdalene.

    Một lần nữa Sophie lại không thốt nên lời. Trong bức tranh, Peter ngả người đầy vẻ đe da về phía Mary Magdalene và dứ bàn tay như lưỡi dao ngang cổ bà. Cử chỉ đe doạ này cũng giống như trong tác phẩm Madonna of the Rocks!

    - Và đây nữa.

    Langdon vừa nói vừa chỉ tay vào đám tông đồ ngồi gần Peter.

    - Không phải là một điềm gở hay sao?

    Sophie nheo mắt và nhận thấy một bàn tay giơ lên từ trong đám tông đồ:

    - Có phải bàn tay đó đang vung một con dao găm không?

    - Đúng vậy. Kì lạ hơn nữa, nếu cô đếm những cánh tay, cô sẽ nhận ra rằng, bàn tay này không thuộc về.. bất kỳ ai có mặt trong bức tranh. Nó tách rời cơ thể. Khuyết danh.

    Sophie bắt đầu cảm thấy ngợp:

    - Xin lỗi, tôi vẫn chưa hiểu làm sao tất cả những chuyện này lại dẫn đến chỗ khiến Mary Magdalene trở thành Chén Thánh.

    - Aha!

    Teabing một lần nữa lại thốt lên.

    - Cái khó là ở chỗ đó! Ông ta một lần nữa quay lại chiếc bàn và lôi ra một sơ đồ khá rộng rồi trải nó ra trước mặt Sophie. Đó chính là một sơ đồ phả hệ rất tỉ mỉ. Ít người nhận ra được rằng Mary Magdalene, ngoài việc là cánh tay phải của Jesus, còn là một người phụ nữ đầy quyền lực.

    Sophie có thể thấy tiêu đề của cây phả hệ đó.

    BỘ LẠC BENJAMIN

    - Mary Magdalene ở đây.

    Teabing nói, chỉ tay gần vào đỉnh cây phả hệ. Sophie ngạc nhiên:

    - Bà ấy là người của dòng họ Benjamin sao?

    - Quả vậy.

    Teabing nói tiếp.

    - Mary Magdalene có dòng dõi hoàng gia.

    - Nhưng tôi lại có cảm giác rằng Magdalene là người nghèo.

    Teabing lắc đầu:

    - Người ta đã biến Magdalenen thành một con điếm để xóa bỏ bằng chứng về những mối quan hệ huyết thống đầy quyền lực của bà.

    Sophie thấy mình một lần nữa lại liếc sang Langdon, và Langdon lại gật đầu. Cô quay lại Teabing:

    - Nhưng tại sao Giáo hội ban đầu lại quan ngại nếu như Magdalene thuộc dòng máu hoàng gia?

    Teabing mỉm cười:

    - Ôi con gái của ta, huyết thống hoàng gia của bà không làm cho Giáo hội lo sợ bằng vỉệc bà chung sống với Jesus, mà Jesus cũng có dòng máu hoàng gia. Như cô biết, Sách Phúc âm của Matthew cho chúng ta hay Jesus là người của dòng họ David. Một hậu duệ của đức vua Solomon - vua của người Do Thái. Bằng việc kết hôn với người thuộc dòng họ Benjamin đầy quyền lực, Jesus đã kết nối hai dòng họ hoàng gia lại với nhau, tạo ra một liên minh chính trị hùng mạnh với khả năng đưa ra yêu sách chính đáng đòi quyền kế vị ngôi báu và khôi phục dòng vua truyền nối như dưới thời Solamon.

    Sophie cảm thấy cuối cùng Teabing cũng đi đến điểm chính.

    Lúc này, trông Teabing có vẻ rất phấn khích:

    - Truyền thuyết về Chén Thánh là một truyền thuyết về dòng máu hoàng gia.

    - Khi truyền thuyết về Chén Thánh nói đến chiếc ly hứng máu của Christ.. thực ra là nói về Magdalene - cái tử cung mang dòng máu hoàng gia của Jesus.

    Những lời đó dường như vang khắp phòng khiêu vũ và dội trở lại trước khi đầu óc Sophie kịp ghi nhận.

    - Mary Magdalene đã mang trong người dòng máu hoàng gia của Jesus Christ? Nhưng bằng cách nào Christ có được dòng máu ấy trừ phi..

    Cô dừng lại và nhìn Langdon.

    Langdon mỉm cười dịu dàng:

    - Trừ phi họ có con với nhau.

    Sophie đứng sững sờ.

    - Nhìn đây.

    Teabing tuyên bố.


    - Bí mật lớn nhất trong lịch sử loài người. Jesus không chỉ kết hôn mà Người còn là một người cha. Bạn thân mến, Mary Magdalene là Chén Thánh linh thiêng. Bà là chiếc ly mang trong mình dòng máu của Jesus Christ. Bà là chiếc tử cung mang dòng dõi của Jesus, và cây nho từ đó nẩy sinh những trái quả thiêng!

    Sophie cảm thấy sởn da gà:

    - Nhưng làm sao một bí mật lớn như thế lại có thể giữ im ỉm trong suốt chừng ấy năm?

    - Ôi trời?

    Teabing nói.

    - Nó tuyệt nhiên không hề im ỉm. Dòng dõi hoàng gia của Jesus Christ là nguồn gốc của truyền thuyết lâu bền nhất của mọi thời đại - Chén Thánh. Trong nhiều thế kỉ, câu chuyện về Magdalene đã vang vọng tới khắp hang cùng ngõ hẻm thể hiện trong mọi loại ẩn dụ và ngôn ngữ. Câu chuyện về bà hiện diện ở khắp mọi nơi, một khi cô mở to mắt mà nhìn!

    - Thế còn những tài liệu Sangreal?

    Sophie nói.

    - Người ta bảo chúng chứa đựng bằng chứng rằng Jesus có dòng máu hoàng gia phải không?

    - Đúng thế!

    - Vậy là toàn bộ truyền thuyết Chén Thánh là về dòng máu hoàng gia?

    - Hoàn toàn chính xác.

    Teabing nói.

    - Từ Sangreal phát sinh từ San Greal - tức là Chén thánh. Nhưng ở trong dạng cổ xưa nhất, từ Sangreal lại phân chia ở một điểm khác.

    Teabing viết lên một mảnh giấy lộn rồi đưa cho Sophie.

    Sophie đọc dòng chữ Teabing vừa mới viết: Sang Real.

    Cuối cùng, Sophie cũng nhận ra được sự chuyển dịch ấy.


    Sang Real nghĩa đen là Dòng máu hoàng gia.
     
    Last edited: May 29, 2018
  3. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 59

    Xem
    Nam nhân viên lễ tân ở sảnh của trụ sở Opus Dei trên đại lộ Lexington, thành phố New York, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của giám mục Aringarosa trên điện thoại.

    - Xin chào ngài.

    - Tôi có tin nhắn gì không?

    Giám mục hỏi bằng giọng lo lắng một cách khác thường.

    - Có thưa ngài. Tôi rất mừng thấy ngài gọi về. Tôi đã gọi đến nhà mà không gặp được ngài. Ngài có một tin nhắn khẩn cấp qua điện thoại khoảng nửa tiếng đồng hồ trước đây.

    - Thật hả?

    Ông có vẻ nhẹ cả người khi nghe tin đó.

    - Thế người gọi có để lại tên không?

    - Không, thưa ngài, họ chỉ để lại số thôi.

    Người nhân viên tổng đài chuyển số.

    - Mã 33 à? Đó là mã của nước Pháp, đúng không?

    - Vâng thưa ngài, đó chính là mã của Paris. Người gọi nhắn lại rằng ngài rất cần liên lạc với họ ngay lập tức.

    - Cám ơn. Tôi đang chờ cuộc gọi này.

    Aringarosa nhanh chóng cúp máy.

    Trong khi gác ống nghe, nhân viên lễ tân tự hỏi tại sao đường dây điện thoại của Aringarosa lại lạo xạo đến thế. Thời gian biểu hàng ngày của giám mục cho thấy ông đang ở New York trong tuần này nhưng có vẻ như ông đang ở tận đầu kia thế giới. Người phục vụ nhún vai. Trong những tháng gần đây, giám mục Aringarosa hành xử rất kì lạ.

    Máy di động của ta chắc đã không nhận được tin, Aringarosa nghĩ khi chiếc Fiat đến gần lối ra của sân bay Ciampino Charter tại Roma. Thầy Giáo đang cố tìm gặp mình đây. Mặc dù e ngại vì đã lỡ mất cuộc gọi quan trọng đó, Arinbarosa vẫn thấy phấn khởi vì Thầy Giáo cảm thấy đủ tin cậy để gọi thẳng đến trụ sở Opus Dei.

    Mọi chuyện hẳn phải diễn ra tốt đẹp ở Paris hôm nay.

    Khi Aringarosa bắt đầu bấm số, ông cảm thấy phấn chấn khi biết rằng ông sẽ sớm ở Paris. Ta sẽ hạ cánh trước bình minh. Một chiếc máy bay phản lực thuê riêng đang chờ để chở Aringarosa trên chuyến bay ngắn tới Pháp. Máy bay thương mại không phải là một lựa chọn vào giờ này, nhất là xét những gì chứa bên trong chiếc cặp số của ông.

    Điện thoại reo.

    Một giọng nữ đáp:

    - Direction Centrale Police Judiciaire.

    Aringarosa cảm thấy mình ngần ngừ. Điều này thật bất ngờ.

    - À vâng.. người ta yêu cầu tôi gọi theo số máy này đúng không?

    - Qui etes-vous?

    Người phụ nữ hỏi:

    - Tên ông là gì?

    Aringarosa phân vân không biết có nên xưng tên hay không. Cảnh sát tư pháp của Pháp.

    - Tên của ông?

    Người phụ nữ nhấn mạnh.

    - Giám mục Manuel Aringarosa.

    - Un moment.

    Có tiếng cách trên đường dây.

    Sau hồi chờ đợi, một người đàn ông khác tiếp máy, giọng thô kệch và lo lắng:

    - Thưa giám mục, tôi rất mừng vì cuối cùng tôi cũng tiếp cận được ngài. Ngài và tôi có nhiều điều để bàn.
     
    Last edited: May 29, 2018
  4. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 60

    Xem
    Sangreal.. Sang Real.. San Greal.. Dòng máu hoàng gia Chén Thánh. Tất cả cứ xoắn quện với nhau.

    Chén Thánh chính là Mary Magdalene.. người mẹ của dòng máu hoàng gia của Jesus Christ. Sophie cảm thấy một đợt lạc hướng mới khi cô đứng trong tĩnh lặng của phòng khiêu vũ và đăm đăm nhìn Robert Langdon. Langdon và Teabing càng đặt thêm nhiều mảnh lên bàn thì trò đố chắp hình lại càng trở nên không thể đoán được.

    - Như bạn thấy đấy, bạn thân mến..

    Teabing nói, tập tễnh tiến về phía giá sách.

    - Leonnardo không phải là người duy nhất cố gắng nói với thế giới sự thật về Chén Thánh. Hàng mấy chục nhà sử học đã ghi chép hết sức chi tiết về dòng máu hoàng gia của Jesus vào sử biên niên.

    Ông lướt ngón tay lên gáy một dãy hàng tá sách.

    Sophie nghiêng đầu, điểm các tiêu đề:

    KHẢI HUYỀN TEMPLAR

    Những người bí mật bảo vệ nhân thân đích thực của Christ.

    NGƯỜI PHỤ NỮ VỚI CHIẾC BÌNH NGỌC THẠCH. Mary Magdalence và Chén Thánh.

    NỮ THẦN TRONG SÁCH PHÚC ÂM. Đòi lại tính nữ thỉêng liêng.

    - Có lẽ đây là bộ sách nổi tiếng nhất.

    Teabing nói, lôi từ đống sách ra một quyển bìa cứng rách nát và đưa cho cô.

    Ngoài bìa in dòng chữ:

    DÒNG MÁU THIÊNG LIÊNG, CHÉN THÁNH. Ấn phẩm quốc tế bán chạy nhất rất được tán thưởng.

    Sophie ngước mắt lên:

    - Ấn phẩm quốc tế bán chạy nhất? Sao tôi chưa bao giờ nghe nhắc đến nó.

    - Khi đó cô còn bé. Quyển sách này đã gây náo động trong những năm 1980. Theo khẩu vị của tôi, các tác giả đã đưa ra một số tín niệm đáng ngờ khó chứng minh được trong phân tích của họ, nhưng giả thuyết cơ bản thì rất hợp lí, và chung cuộc, họ đã thực hiện được việc đưa ý tưởng về dòng máu của Christ vào dòng chủ lưu.

    - Nhà Thờ phản ứng thế nào với cuốn sách?

    - Bị xúc phạm, tất nhiên. Nhưng điều đó không có gì là bất ngờ. Nói cho cùng, đó là bí mật mà Vatican cố chôn vùi vào thế kỷ thứ tư. Đó chính là một phần của cái mà các cuộc Thập Tự Chinh nhằm tới. Thu gom và tiêu hủy thông tin. Mối đe da từ Mary Magdalene đối với những người của Giáo hội sơ khởi ẩn chứa sự phá hủy tiềm tàng. Bà không chỉ là người phụ nữ được Jesus ký thác nhiệm vụ thành lập Giáo hội mà còn là bằng chứng vật thể rằng vị thiên chúa mới tấn phong của nhà thờ đã sinh ra dòng máu trần tục. Giáo hội, để tự bảo vệ chống lại sức mạnh của Magdalene, đã bôi nhọ vĩnh viễn hình ảnh của bà như một gái điếm và chôn vùi những bằng chứng về cuộc hôn phối giữa Christ và bà, do đó đã tháo ngòi nổ bất cứ lời tuyên bố nào về việc Christ có một huyết thống vẫn tiếp tục tồn tại và là một nhà tiên tri trần tục.

    Sophie ngước nhìn Langdon, ông gật đầu:

    - Sophie, những bằng chứng lịch sử khắng định điều này là rất nhiều.

    - Tôi thừa nhận rằng.. - Teabing nói.

    - Những điều khẳng định nói trên là kinh khủng, nhưng cô nên biết rằng Giáo hội có những động cơ rất mạnh mẽ để tiến hành sự che giấu này. Họ tất không thể tồn tại sau khi công chúng biết là có một huyết thống từ Christ. Một người con của Jesus sẽ hủy hoại ý niệm về tính thiên giới của Christ và do đó hủy hoại cả Nhà Thờ Thiên Chúa Giáo vốn tự xưng là nguồn mạch duy nhất qua đó nhân loại có thể tiếp cận với thiên giới và tìm được đường vào nước thiên đàng.

    - Bông hoa hồng năm cánh..

    Sophie nói, đột nhiên chỉ vào gáy một quyển sách của Teabing. Hệt như hoa văn khảm trên chiếc hộp bằng gỗ hồng mộc.

    Teabing liếc nhìn Langdon, nhoẻn miệng cười:

    - Cô ấy có con mắt rất tinh đời.

    Ông quay lại phía Sophie.

    - Đó là biểu tượng của Tu viện Sion để chỉ Chén Thánh. Mary Magdalene. Vì Nhà Thờ cấm nhắc đến tên bà nên Mary Magdalene được bí mật biết đến dưới nhiều bí danh khác nhau - Cốc rượu Thánh - Chén Thánh và Hoa Hồng.

    Ông ngừng lại.

    - Hoa Hồng có những mối liên hệ với hình sao năm cánh của thần Venus và la bàn Hoa Hồng chỉ hướng. Nhân tiện xin lưu ý, từ rose (hoa hồng) là y như nhau trong tiếng Anh, Pháp, Đức và nhiều ngôn ngữ khác nữa.

    - Rose - Hoa Hồng.

    Langdon bổ sung thêm.

    - Cũng là dạng đảo chữ của từ Eros, thần tình dục trong thần thoại Hy Lạp.

    Sophie nhìn Langdon ngạc nhiên trong khi Teabing nói tiếp:

    - Hoa Hồng luôn luôn là biểu tượng đầu tiên của tính dục nữ. Trong tục lệ thờ nữ thắn thời nguyên thủy, năm cánh hoa đại diện cho năm chặng trong cuộc đời người nữ: ra đời, bắt đầu có kinh, làm mẹ, mãn kinh và chết. Thời nay, liên hệ giữa một bông hoa đang nở với đặc tính đàn bà được nhìn nhận dưới góc độ thị giác nhiều hơn.

    Ông liếc nhìn Robert:

    - Có lẽ nhà ký tượng học có thể giải thích điều này rõ hơn?

    Robert ngập ngừng. Một khoảnh khắc dài.

    - Ôi trời!

    Teabing thở hắt ra.

    - Người Mỹ các bạn thật hay cả thẹn.

    Ông quay lại nhìn Sophie.

    - Điều làm cho Robert lúng túng là việc một bông hoa đang nở giống bộ phận sinh dục của nữ giới, đóa hoa tuyệt diệu mà từ đó toàn nhân loại bước vào thế giới. Và nếu cô đã từng xem bất kì bức tranh nào của Georgia O'Keeffe, cô sẽ biết chính xác tôi định nói gì.

    - Vấn đề ở đây..

    Langdon nói, chỉ về phía giá sách.

    - Là tất cả những cuốn sách này đều chứng minh cùng một lời khắng định mang tính lịch sử.

    - Rằng Jesus là một người cha?

    Sophie vẫn không chắc chắn lắm.

    - Phải.

    Teabing nói.

    - Và rằng Mary Magdalene đã mang thai giọt máu hoàng gia của Người. Tu viện Sion, đến nay, vẫn thờ Mary Magdalene như một nữ thần, Chén Thánh, Hoa Hồng và Thánh Mẫu.

    Sophie bỗng hồi tưởng lại nghi thức diễn ra trong tầng hầm.

    - Theo Tu viện Sion.

    Teabing tiếp tục.

    - Mary Magdalene có mang vào chính thời điểm Jesus bị đóng đinh câu rút. Vì sự an toàn của đứa con chưa được ra đời, bà không còn cách lựa chọn nào khác là phải trốn khỏi Đất Thánh. Với sự giúp đỡ của người bác đáng tin cậy của Jesus, Joseph, Joseph xứ Arimathea, Mary Magdalene đã bí mật tới Pháp, rồi lấy tên Gaul. Bà tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn trong cộng đồng người Do Thái. Chính tại đây trên đất Pháp, bà đã sinh một bé gái đặt tên là Sarah.

    Sophie ngước lên:

    - Họ thực sự biết tên của đứa trẻ ư?

    - Còn hơn thế nữa. Những người Do Thái bảo vệ Magdalene và Sarah đã ghi chép hết sức tỉ mỉ cuộc sống của họ. Hãy nhớ rằng con của Magdalene thuộc dòng dõi các vua của người Do Thái - David và Solomon. Vì lý do đó, người Do Thái ờ Pháp coi Magdalene là thuộc hoàng tộc thiêng liêng và tôn thờ bà như là tổ mẫu dòng máu hoàng gia của các vị vua. Vô số học giả thời đó đã ghi chép về thời kì Mary Magdalene ở Pháp, bao gồm cả sự ra đời của Sarah và gia phả sau này.

    Sophie giật mình:

    - Có cây gia hệ của Jesus Christ ư?

    - Đúng thế. Và nó là một trong những nền tảng của tài liệu Sangreal. Một bảng phả hệ hoàn chỉnh về con cháu dòng dõi của Christ.

    - Nhưng một bảng phả hệ trên cơ sở tài liệu về dòng dõi của Christ thì ích gì?

    Sophie hỏi.

    - Nó không thể là bằng chứng. Các nhà sử học không thể khẳng định tính xác thực của tài liệu.

    Teabing cười tủm tỉm:

    - Không nhiều hơn mức mà họ có thể khẳng định là xác thực trong Kinh Thánh.

    - Nghĩa là..?

    - Nghĩa là lịch sử bao giờ cũng được viết bởi những kẻ chiến thắng. Khi hai nền văn hóa va chạm nhau, người thua cuộc sẽ bị xóa bỏ, và kẻ chiến thắng sẽ viết những cuốn sách lịch sử - những cuốn sách vinh danh sự nghiệp của chính họ và miệt thị kẻ thù bị chinh phục. Như Napoleon đã có lần nói rằng: Lịch sử là gì, nếu không phải là một thứ ngụ ngôn được thỏa thuận?

    Ông cười.

    - Do bản chất của nó, lịch sử bao giờ cũng là bản tường tnnh thiên lệch về một phía.

    Sophie chưa bao giờ nghĩ về lịch sử theo cách ấy.

    - Tài liệu Sangreal chỉ đơn giản kể nốt phía kia của câu chuyện về Christ. Cuối cùng, việc bạn tin phía nào của câu chuyện sẽ lại là vấn đề của đức tin và khảo sát cá nhân, nhưng dù gì thì thông tin này cũng đã tồn tại. Những tài liệu Sangreal gồm hàng chục ngàn trang. Các bản tường trình của những nhân chứng về kho báu Sangreal mô tả rằng nó được chở trong bốn chiếc hòm lớn. Nghe đồn trong các hòm đó là những Tài liệu thuần túy - hàng ngàn trang chưa bị sửa đổi từ thời tiền Constantine do các đệ tử ban đầu của Jesus viết, họ tôn kính Người như một bậc thầy và nhà tiên tri hoàn toàn nhân bản.

    - Cũng theo lời đồn đại thì một phần của kho báu là Tài liệu "Q". huyền thoại - một bản thảo chép tay mà cả Vatican cũng thừa nhận họ tin là đang tồn tại. Người ta cho rằng đó là một quyển sách ghi những lời răn dạy của Jesus, có thể do chính tay Người viết ra.

    - Do đích thân Christ viết?

    - Tất nhiên!

    Teabing nói.

    - Tại sao Jesus lại không ghi biên niên kí về mục sự của Người? Hầu hết mọi người đều làm thế trong những ngày đó. Một tài liệu khác có khả năng gây bùng nổ, mà người ta cho rằng cũng ở trong kho báu đó, là một bản viết tay có tên là Nhật kí Magdalene - trong đó có những ghi chép cá nhân của Mary Magdalene về mối quan hệ của bà với Christ, việc Người bị đóng đinh trên cây thập ác và thời gian bà ở Pháp.

    Sophie yên lặng hồi lâu:

    - Bốn chiếc hòm tài liệu đó có phải là kho báu mà các Hiệp sĩ Templar đã tìm thấy dưới đền thờ Solomon không?

    - Đích thị. Những tài liệu này đã làm cho các Hiệp sĩ Templar hùng mạnh đến vậy. Những tài liệu này đã trở thành đối tượng của vô số các cuộc tìm kiếm Chén Thánh trong suốt lịch sử!

    - Nhưng ông đã nói rằng Chén Thánh chính là Mary Magdalene. Nếu một ai đó tìm kiếm những tài liệu này thì tại sao ông lại gọi đó là cuộc tìm kiếm Chén Thánh?

    Teabing nhìn cô, vẻ mặt dịu đi:

    - Bởi vì nơi cất giấu Chén Thánh bao gồm một chiếc quan tài đá.

    Bên ngoài, gió gào rú trên những ngọn cây.

    Giờ đây, Teabing nói bình tĩnh hơn:

    - Cuộc tìm kiếm Chén Thánh chính xác là cuộc tìm kiếm để quì trước nắm xương tàn của Mary Magdalene. Một cuộc hành trình để cầu nguyện dưới chân kẻ bị ruồng bỏ, cái chất nữ thiêng liêng bị đánh mất.

    Sophie cảm thấy một nỗi ngạc nhiên bất ngờ:

    - Nơi giấu Chén Thánh thực ra là.. một ngôi mộ?

    Đôi mắt màu hạt dẻ của Teabing chợt như phủ sương:

    - Đúng thế. Một ngôi mộ lưu giữ thi thể của Mary Magdalene và những tài liệu kể câu chuyện thực về đời bà. Về cốt lõi, cuộc tìm kiếm Chén Thánh xưa nay bao giờ cũng là cuộc tìm kiếm Magdalene - vị nữ hoàng bị đổ tiếng xấu, bị chôn vùi dưới mộ cùng với những bằng chứng về yêu cầu chính đáng của gia tộc mình đối với quyền lực.

    Sophie đợi một lát trong khi Teabing bình tĩnh lại. Rất nhiều điều về ông cô vẫn chưa được làm sáng tỏ.

    - Các thành viên của Tu viện Sion..

    Cuối cùng cô nói.

    - Suốt những năm qua gánh trách nhiệm bảo vệ tài liệu Sangreal và mộ Mary Magdalene phải không?

    - Phải, nhưng hội kín này còn có một bổn phận khác quan trọng hơn - bảo vệ chính dòng máu hoàng gia. Dòng dõi của Christ luôn luôn bị đe dọa. Giáo hội sơ khởi sợ rằng nếu dòng máu này được phép sinh sôi nẩy nở thì cuối cùng bí mật về Jesus và Magdalene sẽ bị phơi bày và thách thức học thuyết cơ bản của Thiên Chúa Giáo - học thuyết về một Đấng Cứu Thế giáng trần không ăn ở với phụ nữ hay giao hợp.

    Ông ngừng một lát.

    - Tuy nhiên, dòng dõi của Christ vẫn âm thầm phát triển bí mật ở Pháp cho đến khi có một bước đột phá táo bạo vào thế kỉ thứ V, khi nó hôn phối với dòng máu hoàng gia Pháp để tạo ra dòng dõi được gọi là dòng dõi vương triều Merovingien.

    Tin này làm Sophie ngạc nhiên. Merovingien là một từ mà tất cả các sinh viên ở Pháp đều đã học: Gia tộc Merovingien lập nên Paris.

    - Phải. Đó là một trong những lí do khiến truyền thuyết về Chén Thánh lại phong phú như vậy ở Pháp. Nhiều cuộc tìm kiếm Chén Thánh của Vatican ở Pháp thực chất là những công vụ lén lút nhằm xóa sổ các thành viên của hoàng tộc này. Cô đã bao giờ nghe nói về vua Dagobert chưa?

    Sophie mơ hồ nhớ lại cái tên này từ một câu chuyện ghê rợn trong lớp học lịch sử:

    - Dagobert là một vị vua thuộc vương triều Merovinge phải không? Ông bị đâm vào mắt trong lúc đang ngủ?

    - Chính xác. Ông bị ám sát bởi Vatican với sự thông đồng với Pepin d' Heristal. Cuối thế kỷ thứ VII. Với vụ mưu sát Dagobert, dòng họ Merovingien hầu như bị tuyệt diệt. May sao, con trai của Dagobert, Sigisbert, đã bí mật trốn thoát khỏi cuộc tấn công và tiếp tục duy trì dòng dõi của mình, sau này dòng họ đã sản sinh Gedefroi de Bouillon - người sáng lập Tu viện Sion.

    - Cũng chính con người này..

    Langdon nói.

    - Đã ra lệnh cho các Hiệp sĩ Templar thu hồi lại tài liệu Sangreal từ bên dưới đền thờ Solomon và do vậy cung cấp bằng chứng về mối liên hệ kế truyền của dòng họ Merovingien với Jesus Christ.

    Teabing gật đầu, trút một tiếng thở dài:

    - Tu viện Sion hiện nay có một nhiệm vụ rất trọng đại. Trách nhiệm của họ có ba phần. Hội kín này phải bảo vệ tài liệu Sangreal. Họ phải bảo vệ ngôi mộ của Mary Magdalene. Và, tất nhiên, họ cũng phải nuôi dưỡng và bảo vệ dòng dõi của Jesus Christ - số ít ỏi thành viên của dòng dõi hoàng gia Merovingien còn sống sót đến ngày nay.

    Lời ông lơ lửng trong khoảng không rộng lớn, và Sophie cảm thấy một rung động kì lạ như thể một thứ chân lí mới đang dọi vào đến tận xương cốt cô. Những hậu dụê của Jesus còn tồn tại đến ngày nay. Tiếng ông cô lại như đang thì thầm bên tai cô.

    - Công chúa, ta phải nói cho cháu sự thực về gia đình cháu.

    Sophie cảm thấy rùng mình.

    Dòng máu hoàng tộc.

    Cô không thể tưởng tượng được. Công chúa Sophie.


    ***

    - Thưa ngài Leigh?

    Tiếng người hầu nam vang lên lạo xạo qua hệ thống thông tin nội bộ trên tường, và Sophie giật nảy người.

    - Ngài có thể gặp tôi trong bếp một lát không?

    Teabing cau mặt vì sự chen ngang không đúng lúc này. Ông đi tới hệ thống thông tin nội bộ và ấn nút:

    - Rémy, anh biết đấy, tôi đang bận với khách. Nếu đêm nay chúng tôi cần gì khác nữa từ nhà bếp, chúng tôi sẽ tự phục vụ. Cám ơn anh và chúc ngủ ngon.

    - Chỉ một lời với ngài thôi trước khi tôi lui, thưa ngài. Nếu ngài vui lòng.

    Teabing càu nhàu và ấn nút.

    - Vậy thì nhanh lên, Rémy.

    - Chỉ là vấn đề trong nhà thôi, thưa ngài, không đáng để các vị khách phải nghe.

    Teabing có vẻ hoài nghi:

    - Không thể để đến sáng mai được ư?

    - Không, thưa ngài. Câu hỏi của tôi không mất đến một phút đâu.

    Teabing tròn mắt nhìn Langdon và Sophie:

    - Thỉnh thoảng, tôi cứ tự hỏi không biết ai đang phục vụ ai đây?

    Ông lại ấn nút.

    - Tôi sẽ đến ngay, Rémy. Tôi có thể mang đến cho anh cái gì không?

    - Chỉ cần giải phóng khỏi áp bức thôi, thưa ngài.

    - Rémy, anh biết rằng món steak au poivre của anh là lí do duy nhất để anh vẫn làm việc cho tôi.

    - Tôi biết rồi, khổ lắm, ngài cứ nói mãi.
     
    Last edited: May 29, 2018
  5. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 61

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công chúa Sophie.

    Sophie cảm thấy trống rỗng khi lắng nghe tiếng nạng lách cách của Teabing nhỏ dần trong hành lang. Tê dại, cô quay lại và đối mặt với Langdon trong phòng khiêu vũ vắng tanh. Ông lắc đầu như thể đọc thấy ý nghĩ của cô.

    - Không, Sophie.

    Ông thầm thì, đôi mắt vỗ về trấn an.

    - Cũng ý nghĩ đó đến trong đầu tôi khi tôi hiểu ra rằng ông cô cũng ở trong Tu viện Sion, và cô nói rằng ông muốn nói cho cô nghe một bí mật về gia tộc cô. Nhưng điều đó là bất khả.

    Langdon ngừng lại một lát.

    - Saunière không phải là một họ thuộc hệ Merovingien.

    Sophie không biết chắc mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng. Trước đó, Langdon có hỏi qua một câu không bình thường về cái tên thời con gái của mẹ cô. Chauvel. Bây giờ, cô mới hiểu tại sao ông hỏi vậy.

    - Còn cái tên Chauvel?

    Cô hỏi một cách lo lắng.

    Ông lại lắc đầu:

    - Tôi rất tiếc. Tôi biết điều đó sẽ giải đáp một vài câu hỏi cho cô. Chỉ có hai nhánh trực hệ của dòng họ Merovingien là còn duy trì. Hai họ đó là Plantard và Saint-Clair.

    Cả hai tộc này vẫn sống lẩn trốn, có lẽ dưới sự che chở của Tu viện Sion. Sophie thầm nhắc lại những họ này trong óc rồi lắc đầu.

    Không một ai trong gia đình cô mang họ Plantard hay Saint-Clair. Một con sóng ngầm mệt mỏi như đang co kéo cô. Cô chợt nhận ra, so với lúc ở Louvre, cô vẫn chưa tiến gần thêm tới cái đích là hiểu xem sự thật mà ông cô muốn tiết lộ cho cô biết là cái gì. Sophie ước gì ông cô chưa bao giờ nhắc tới gia đình cô chiều hôm đó. Ông đã khơi mở lại những vết thương cũ tới nay vẫn còn đau đớn như bao giờ. Họ đã chết Sophie. Họ không thể quay trở lại. Cô chợt nghĩ đến người mẹ hằng đêm hát ru cô ngủ, người bố kiệu cô trên vai, người bà và đứa em trai đang cười với cô với đôi mắt xanh nồng nhiệt. Tất cả đã bị cướp mất. Chỉ còn lại độc trọi người ông.

    Và bây giờ ông cũng đã ra đi. Còn trơ lại một mình mình.

    Sophie lặng lẽ quay trở lại bức tranh Bữa ăn tối cuối cùng, chăm chú nhìn mái tóc đỏ dài và đôi mắt tĩnh lặng của Magdalene. Có một cái gì đó trong vẻ mặt của người phụ nữ gợi đến nỗi mất mát một người thân yêu. Sophie cũng cảm thấy điều đó.

    - Robert.

    Cô khẽ gọi. Ông bước lại gần.

    - Tôi biết Leigh nói rằng câu chuyện về Chén Thánh ở khắp quanh ta, nhưng tối nay là lần đầu tiên tôi nghe thấy những điều này.

    Langdon có vẻ như muốn đặt một bàn tay an ủi lên vai cô nhưng tự kiềm chế lại:

    - Cô đã nghe câu chuyện về bà ấy trước đây, Sophie. Tất cả mọi người đều đã nghe. Có điều, khi nghe, chúng ta không nhận chân ra đấy thôi.

    - Tôi không hiểu?

    - Chuyện Chén Thánh có ở tất cả mọi nơi nhưng bị che giấu. Khi Nhà Thờ cấm nói về việc Mary Magdalene bị xa lánh thì câu chuyện và tầm quan trọng của bà ấy lại được lưu truyền qua những kênh kín đáo hơn.. những kênh nuôi dưỡng phép ẩn dụ và chủ nghĩa tượng trưng.

    - Tất nhiên. Các môn nghệ thuật.

    Langdon chỉ bức Bữa ăn tối cuối cùng:

    - Một ví dụ hoàn hảo. Một số tác phẩm mỹ thuật, văn học, âm nhạc lâu bền nhất còn lại cho đến ngày nay đã kín đáo kể lại câu chuyện giữa Mary Magdalene và Jesus.

    Langdon kể nhanh cho cô nghe về những tác phẩm của Da Vinci Botticelli, Poussin, Bernini, Mozart và Victor Hugo, tất cả đều thầm thì điều gì đó về cuộc tìm kiếm để phục hồi lại địa vị cho người phụ nữ thần thánh bị xua đuổi. Những truyền thuyết trường tồn như Ngài Gawain và Hiệp sĩ Green, Vua Arthur và nàng công chúa ngủ trong rừng. đều là những ngụ ngôn về Chén Thánh. Tác phẩm Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà của Victor Hugo và Cây sáo kỳ diệu, của Mozart đầy những biểu tượng của hội Tam Điểm và bí mật Chén Thánh.

    - Một khi cô mở mắt mở lòng với Chén Thánh.

    Langdon nói.

    - Cô sẽ thấy Magdalene hiện diện ở khắp nơi. Hội hoạ, âm nhạc, sách. Thậm chí cả trong phim hoạt hình, công viên giải trí theo chủ đề và những bộ phim nổi tiếng.

    Langdon đưa chiếc đồng hồ chuột Mickey ra làm ví dụ và nói với cô rằng Walt Disney đã xác định sự nghiệp của cuộc đời lặng lẽ của mình là lưu truyền câu chuyện Chén Thánh cho các thế hệ tương lai. Trong suốt toàn bộ cuộc đời mình, Disney đã được hoan nghênh như một "Leonardo Da Vinci hiện đại". Cả hai đã đi trước thời đại của họ tới mấy thế hệ, là những nghệ sĩ có tài năng vô song, hội viên của những hội kín, và đáng chú ý nhất, những người ham thích đùa nghịch. Giống như Leonardo, Walt Disney rất thích lồng những thông điệp và biểu tượng ẩn tàng vào trong nghệ thuật của mình. Đối với những nhà kí tượng học được đào tạo, xem một bộ phim của Disney cũng giống như đứng trước một con thác ào ào những ám chỉ và ẩn dụ.

    Hầu hết những thông điệp ẩn giấu của Disney đều liên quan tới tôn giáo, huyền thoại thế tục và những câu chuyện về nữ thần bị khuất phục. Đâu phải vì lầm lẫn mà Disney đã kể lại theo cách mới những câu chuyện như Lọ Lem, Nàng công chúa ngủ trong rừng và Bạch Tuyết - tất cả đều đề cập đến việc hạ ngục tính nữ thiêng liêng. Cũng không cần thiết phải có kiến thức về chủ nghĩa tượng trưng để hiểu được rằng Bạch Tuyết - nàng công chúa bị thất sủng sau khi ăn quả táo tẩm độc - là một ám chỉ rành rành đến sự sa ngã của Eve trong vườn Địa đàng. Hoặc trong Người đẹp ngủ trong rừng, Công chúa Aurora - mật danh là "Hoa Hồng" - được che giấu trong rừng để bảo vệ nàng khỏi nanh vuốt của mụ phù thủy độc ác, chính là câu chuyện Chén Thánh cho trẻ con.

    Mặc dù hình ảnh mang tính tập thể, hãng Disney vẫn có được một yếu tố khôn ngoan và tinh nghịch trong các nhân viên và các ha sĩ của họ vẫn tiêu khiển bằng cách lồng những biểu tượng ẩn giấu vào trong các sản phẩm Disney. Langdon sẽ không bao quên chuyện một sinh viên của ông mang đến lớp một đĩa DVD phim hoạt hình Vua sư tử và cho dừng hình để chỉ ra một khuôn hình tĩnh trong đó từ SEX - giới tính, tình dục - hiện rõ mồn một, được tô đậm bởi đám bụi bồng bềnh trên đầu của Simba. Mặc dầu Langdon ngờ rằng đấy chỉ là trò tinh nghịch kiểu học sinh của một nhà làm phim hoạt hình chứ không phải bất kì cách bóng gió thông minh nào nhằm vào dục tính thế tục của con người, ông cũng đã học được cách không đánh giá thấp khả năng nắm vững biểu tượng của Disney. Nàng tiên cá là một tấm thảm hút hồn với những biểu tượng tâm linh liên quan với giới nữ thần một cách cụ thể đến nỗi không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được.

    Lần đầu tiên xem Nàng tiên cá, Langdon đã thực sự hức lên thành tiếng khi nhận thấy bức tranh trong ngôi nhà dưới nước của Ariel không phải là gì khác ngoài tác phẩm Magdalene sám hối của hoạ sĩ Georges de la Tour thế kỷ XVII - một sự tôn vinh trứ danh dành cho Mary Magdalene - một nét trang trí phù hợp vì bộ phim dài chín mươi phút này hóa ra là một tác phẩm collage với những biểu tượng rành rành quy chiếu về tính thần thánh bị tước đoạt của những Isie, Eva, Pisces, và lặp đi lặp lại nhiều lần, Mary Magdalene. Tên của nàng tiên cá, Ariel, có những ràng buộc chặt chẽ với tính nữ thiêng liêng và, trong Sách của Isaiah, nó đồng nghĩa với "Thánh địa bị bao vây". Tất nhiên, mái tóc đỏ mềm mại của nàng tiên cá chắc chắn cũng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

    Tiếng nạng lách cách của Teabing trong hành lang tiến lại gần, bước chân ông nhanh nhẹn một cách không bình thường. Khi chủ nhân bước vào phòng làm việc, vẻ mặt ông nghiêm nghị.

    - Anh nên có lời giải thích, Robert.

    Teabing lạnh lùng nói.

    - Anh đã không trung thực với tôi.
     
    Last edited: May 29, 2018
  6. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 62

    Đọc truyện
    - Tôi bị oan, Leigh.

    Langdon nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

    - Ngài biết rõ con người tôi mà. Tôi không phải hạng giết người.

    Giọng Teabing không hề dịu đi:

    - Robert, anh đang trên tivi, lạy Chúa. Anh có biết nhà chức trách đang truy lùng anh không? Anh đã lạm dụng lòng tin của tôi. Tôi rất ngạc nhiên là anh nỡ đặt tôi vào tình thế nguy hiểm bằng cách đến đây và đòi tôi nói lan man về Chén Thánh để anh có thể ẩn náu trong nhà tôi.

    - Tôi không giết ai cả.

    - Jacques Saunière đã chết, và cảnh sát nói rằng anh làm điều đó.

    Teabing nói, vẻ buồn bã.

    - Một người đóng góp cho nghệ thuật như vậy mà..

    - Thưa ngài?

    Người hầu lúc này đã xuất hiện, đứng ngay sau Teabing trong khung cửa phòng làm việc, cánh tay khoanh lại.

    - Tôi chỉ cho họ lối ra chứ?

    - Để tôi.

    Teabing tập tễnh bước ngang qua phòng làm việc, mở khóa một loạt cánh cửa kính lớn, cửa mở chúng ra một bãi cỏ cạnh nhà.

    - Hãy lấy xe của anh, và đi đi!

    Sophie không hề nhúc nhích:

    - Chúng tôi có thông tin về Clef De Voute - viên đá đỉnh vòm của Tu viện Sion.

    Teabing nhìn cô chằm chằm trong vài giây và cười giễu cợt:

    - Một mánh khoé vớt vát. Robert biết tôi đã tìm kiếm nó như thế nào.

    - Cô ấy nói thật đấy.

    Langdon nói.

    - Đó là lí do tại sao chúng tôi đến gặp ngài tối nay. Để nói cho ngài biết về viên đá đỉnh vòm.

    Người quản gia xen vào:

    - Đi đi, kẻo tôi sẽ gọi nhà chức trách.

    - Leigh.

    Langdon thì thầm.

    - Chúng tôi biết nó ở đâu.

    Teabing hơi ngập ngừng.

    Rémy cứng cỏi dấn bước ngang qua căn phòng:

    - Đi ngay? Kẻo tôi buộc..

    - Rémy!

    Teabing quay lại, gắt người quản gia.

    - Hãy để riêng chúng tôi một lát.

    Người phục vụ há hốc mồm:

    - Thưa ngài? Tôi buộc phải phản đối những người này..

    - Tôi sẽ xử lý việc này.

    Teabing chỉ ra phía hành lang.

    Sau một lát im lặng sửng sốt, Rémy lủi ra như một con chó bị xua đuổi.

    Làn gió mát nhẹ buổi tối ùa vào qua cánh cửa mở rộng, Teabing quay lại phía Sophie và Langdon, vẻ mặt vẫn cảnh giác:

    - Tốt hơn là hãy biết điều. Các bạn biết gì về viên đá đỉnh vòm?


    * * *

    Trong bụi cây dầy bên ngoài phòng làm việc của Teabing, Silas nắm chặt khẩu súng lục và nhìn chằm chằm qua cánh cửa kính.

    Chỉ cách đây một lát thôi, hắn đã đi vòng quanh ngôi nhà và thấy Langdon cùng người phụ nữ đang trò chuyện trong phòng làm việc rộng thênh thang. Trước khi hắn kịp vào trong, một người đi nạng đã bước vào, lớn giọng với Langdon, mở cửa và yêu cầu các vị khách rời đi. Sau đó người phụ nữ nhắc tới viên đá đỉnh vòm, và tất cả mọi sự đã thay đổi. Tiếng quát tháo biến thành những tiếng thầm thì. Bầu không khí dịu xuống. Và những cánh cửa kính mau chóng được đóng lại.

    Bây giờ, ngồi co ro trong bóng tối, Silas dòm qua cánh cửa.

    Viên đá đỉnh vòm ở đâu đó trong ngôi nhà. Silas có thể cảm thấy điều đó Vẫn trong bóng tối, hắn nhích lại gần cửa kính, háo hức nghe xem họ đang nói chuyện gì. Hắn sẽ để cho họ năm phút. Nếu họ không hé lộ nơi họ giấu viên đá đỉnh vòm, Silas sẽ phải vào và thuyết phục họ bằng vũ lực.

    Bên trong phòng làm việc, Silas có thể thấy thái độ hoang mang của người chủ.

    - Đại sư?

    Teabing tắc nghẹn, ông nhìn Sophie.

    - Jacques Saunière?

    Sophie gật đầu, thấy rõ vẻ bị sốc trong mắt ông.

    - Nhưng cô không cách nào biết được điều đó?

    - Jacques Saunière là ông tôi.

    Teabing loạng choạng lùi lại trên đôi nạng, phóng một cái nhìn về phía Langdon, ông này gật đầu. Teabing quay trở lại phía Sophie:

    - Thưa cô Neveu, tôi không còn biết nói sao. Nếu quả thực là thế, thì tôi xin thành thật chia buồn với cô. Tôi xin thú thực rằng, trong cuộc tìm kiếm của mình, tôi đã lên danh sách những người ở Paris, những người mà tôi nghĩ có thể dính líu với Tu viện Sion. Jacques Saunière cũng ở trong danh sách này cùng với nhiều người khác nữa. Nhưng là Đại Sư, cô nói vậy ư? Thật khó lường.

    Teabing yên lặng một lát và sau đó lắc đầu:

    - Nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm. Thậm chí nếu ông cô là Đại Sư của Tu viện và chính bản thân ông đã tạo ra viên đá đỉnh vòm thì ông cũng sẽ không bao giờ nói cho cô biết cách làm thế nào để tìm thấy nó. Viên đá đỉnh vòm tiết lộ đường dẫn tới kho báu tối hậu của hội kín này. Dù có là cháu gái hay không, cô cũng không thể được chọn để nhận loại thông tin như vậy.

    - Ông Saunière đang hấp hối khi ông truyền lại thông tin này.

    Langdon nói.

    - Ông chẳng còn mấy lựa chọn.

    - Ông ấy không cần lựa chọn!

    Teabing cãi.

    - Có ba ssénéchal cũng biết về bí mật này. Đó là cái hay trong hệ thống của họ. Khi một trong ba người đó lên chức Đại Sư, họ sẽ bổ nhiệm một pháp quan mới và cùng chia sẻ bí mật về viên đá đỉnh vòm.

    - Tôi đoán là ông không xem toàn bộ bản tin phát thanh.

    Sophie nói.

    - Cùng với ông tôi, ba người Paris lỗi lạc khác cũng đã bị sát hại hôm nay. Tất cả đều theo cùng một cách. Tất cả đều có vẻ như đã bị tra hỏi.

    Cằm Teabing trễ xuống:

    - Và cô nghĩ họ là..

    - Những pháp quan.

    Langdon nói.

    - Nhưng bằng cách nào? Một tên sát thủ không cách nào biết được nhân thân của tất cả bốn thành viên đứng đầu Tu viện Sion! Hãy xem tôi đây, tôi đã tìm kiếm họ hàng thập kỉ nay, và tôi thậm chí không biết tên một thành viên nào của Tu viện Sion. Thật khó có thể tin rằng cả ba pháp quan và Đại Sư lại có thể bị phát hiện và giết trong cùng một ngày.

    - Tôi không tin rằng thông tin này được thu thập chỉ trong một ngày.

    Sophie nói.

    - Nó có vẻ giống như một cú decapiter đã được lên kế hoạch cẩn thận. Đó là một kỹ thuật chúng tôi thường dùng để đánh những nghiệp đoàn tội phạm có tổ chức. Nếu DCPJ muốn xóa sổ một băng nào đó, họ sẽ lặng lẽ nghe ngóng và theo dõi trong nhiều tháng liền, xác định tất cả những tên đầu sỏ, rồi sau đó mới vào cuộc và bắt cả bọn cùng một lúc.

    - Đó là chặt đầu. Không còn thủ lĩnh, băng sẽ hỗn loạn và để lộ những thông tin khác nữa. Có thể là một kẻ nào đó đã kiên nhẫn theo dõi Tu viện Sion và sau đó mới tấn công với hy vọng những người đứng đầu sẽ tiết lộ nơi giấu viên đá đỉnh vòm.

    Teabing có vẻ vẫn chưa tin:

    - Nhưng những thành viên khác sẽ không bao giờ nói. Họ đã thề giữ bí mật. Thậm chí cả khi đối mặt với cái chết.

    - Chính xác!

    Langdon nói.

    - Nghĩa là, nếu họ không tiết lộ bí mật, và họ bị giết..

    Teabing há hốc miệng:

    - Thì viên đá đỉnh vòm sẽ bị mất vĩnh viễn?

    - Và cùng với nó..

    Langdon nói.

    - Là cả Chén Thánh.

    Thân hình Teabing như chao đảo dưới trọng lượng những lời của Langdon. Rồi, như thể quá mệt mỏi để đứng lâu hơn nữa, ông buông mình trên chiếc ghế, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

    Sophie bước tới, giọng êm dịu:

    - Xét tình thế gay go của ông tôi rất có thể là trong hoàn toàn tuyệt vọng ông đã cố gắng truyền lại bí mật cho một ai đó ngoài hội kín của mình. Một ai đó mà ông nghĩ là mình có thể tin cậy trong gia đình ông.

    Mặt Teabing tái đi:

    - Nhưng cái kẻ có khả năng tấn công.. phát hiện được nhiều như vậy về những người trong hội kín đó..

    Ông ngừng lời, để lộ ra mối lo sợ mới.

    - Chỉ có thể là một thế lực. Việc thâm nhập kiểu này chỉ có thể tiến hành bởi kẻ thù lâu đời nhất của Tu viện Sion.

    Langdon ngước lên:

    - Giáo hội?

    - Còn ai khác? Roma cũng tìm kiếm Chén Thánh suốt nhiều thế kỷ nay.

    Sophie hoài nghi:

    - Ông nghĩ là Giáo hội đã giết ông tôi?

    Teabing trả lời:

    - Đây không phải là lần đầu tiên trong lịch sử Giáo hội giết người để tự bảo vệ. Những tài liệu đi kèm với Chén Thánh là thùng thuốc nổ, và Giáo hội muốn hủy chúng từ bao năm nay.

    Langdon cũng thấy khó chấp nhận giả thuyết của Teabing rằng Giáo hội đã trắng trợn giết người để giành được những tài liệu này. Đã tửng gặp Giáo hoàng mới và nhiều vị trong số các hồng y giáo chủ, Langdon biết họ là những con người tâm linh sâu sắc họ ắt không bao giờ dung túng thủ đoạn ám sát.

    Bất kể cái được - mất là gì.

    Sophie dường như cũng nghĩ vậy:

    - Không có khả năng những thành viên này bị giết bởi một kẻ nào đó bên ngoài Giáo hội sao? Một ai đó không biết Chén Thánh thực ra là cái gì? Chiếc Chén của Chúa Jesus, nói cho cùng, vẫn là một vật báu hấp dẫn. Chắn chắn những kẻ săn tìm báu vật đã từng giết người vì những thứ ít đáng giá hơn nhiều.

    - Theo kinh nghiệm của tôi..

    Teabing nói.

    - Con người ta sẵn sàng làm những điều ghê gớm hơn nhiều để tránh cái họ sợ hơn là để có cái mà họ mong muốn. Tôi cảm thấy sự tuyệt vọng trong cuộc tấn công này vào Tu viện Sion.

    - Leigh.

    Langdon nói.

    - Lập luận này thật nghịch lí. Tại sao những thành viên của giới giáo sĩ Thiên chúa Giáo lại mưu sát những thành viên của Tu viện Sion trong nỗ lực tìm ra và phá hủy những tài liệu mà dù sao họ cũng tin là bằng chứng giả mạo.

    Teabing cười tủm tỉm:

    - Tháp ngà của Harvard đã làm anh đâm khờ khạo, Robert. Phải, giới giáo sĩ ở Roma được Chúa ban cho niềm tin mãnh liệt, và chính bởi điều này, tín ngưỡng của họ có thể vượt qua bất cứ cơn dông bão nào, kể cả những tài liệu phủ nhận tất cả mọi thứ mà họ tôn thờ. Nhưng phần còn lại của thế giới thì sao? Những người không được ban cho đức tin tuyệt đối?

    - Những người chứng kiến sự tàn bạo trên thế giới và lên tiếng, Chúa đang ở đâu? Những người chứng kiến những bê bối của Giáo hội và lên tiếng hỏi, những kẻ mạo xưng là mình nói sự thật về Thiên Chúa thế nhưng lại dối trá để che đậy sự lạm dụng tình dục trẻ em do chính tu sĩ của họ làm, những kẻ đó là ai?

    Teabing ngừng lại.

    - Chuyện gì xảy ra với những người đó, Robert, nếu những bằng chứng khoa học đầy sức thuyết phục chỉ ra rằng lời giải thích của Giáo hội về câu chuyện Chúa Jesus là không chính xác và rằng câu chuyện vĩ đại nhất từng được kể, trên thực tế, chỉ là câu chuyện bịp vĩ đại nhất.

    Langdon không đáp.

    - Tôi sẽ nói cho các bạn biết chuyện gì xảy ra nếu những tài liệu này lọt ra ngoài.

    Teabing nói.

    - Tòa thánh Vatican sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng đức tin chưa từng thấy trong lịch sử suốt hai thiên niên kỷ của mình.

    Sau hồi lâu yên lặng, Sophie nói:

    - Nhưng nếu Giáo hội phải chịu trách nhiệm về cuộc tấn công này thì tại sao đến bây giờ họ mới hành động? Sau bao nhiêu năm? Tu viện Sion vẫn giấu kín những tài liệu Sangreal. Họ không đem lại sự đe da tức thời đối với Giáo hội.

    Teabing trút một tiếng thở dài lo ngại và liếc nhìn Langdon:

    - Robert, tôi đồ rằng anh biết rất rõ trách nhiệm cuối cùng của Tu viện Sion?

    Langdon cảm thấy nghẹn thở khi nghĩ đến điều đó:

    - Tôi biết.

    - Cô Neveu.

    Teabing nói.

    - Giáo hội và Tu viện Sion đã có sự thỏa thuận ngầm từ nhiều năm nay. Đó là, Nhà thờ không tấn công Tu viện, và ngược lại Tu viện Sion tiếp tực giữ kín những tài liệu Sangreal.

    Ông ngừng lời.

    - Tuy nhiên, một phần lịch sử Tu viện Sion luôn luôn bao gồm một kế hoạch phơi bày bí mật này. Đến một ngày cụ thể nào đó trong lịch sử, hội kín này dự định sẽ phá vỡ sự im lặng và hoàn tất thắng lợi cuối cùng của mình bằng cách phơi bày tài liệu Sangreal cho thế giới biết và lớn tiếng công bố câu chuyện thực sự về Jesus cho tất cả mọi người biết.

    Sophie đăm đăm nhìn Teabing trong yên lặng. Cuối cùng, cô ngồi xuống:

    - Ông nghĩ rằng ngày ấy sắp đến? Và Giáo hội biết thế?

    - Chỉ là suy đoán thôi.

    Teabing nói.

    - Nhưng chắc chắn nó sẽ tạo động lực cho Giáo hội tiến hành một cuộc tấn công tổng lực để tìm ra những tài liệu đó trước khi quá muộn.

    Langdon có cảm giác không dễ chịu là Teabing có lí:

    - Ông có nghĩ rằng Giáo hội có khả năng phát hiện ra những bằng chứng về cái ngày đó của Tu viện Sion?

    - Tại sao không? Nếu chúng ta cho rằng Giáo hội có thể khám phá ra nhân thân của các thành viên của Tu viện Sion, thì chắc chắn họ cũng có thể biết được kế hoạch này. Và thậm chí nếu không biết thời gian chính xác thì sự dị đoan cũng có thể thắng thế ở họ.

    - Dị đoan?

    Sophie hỏi.

    - Theo lối nói tiên tri..

    Teabing nói.

    - Thì hiện nay chúng ta đang ở trong một thời kì của những thay đổi lớn lao. Thiên niên kỉ hai vừa mới trôi qua và cùng với nó là sự kết thúc kỉ nguyên chiêm tinh Song Ngư kéo dài 2000 năm và cũng chính là sao chiếu mệnh của Jesus. Như bất cứ nhà chiêm tinh - ký tượng học nào đều sẽ nói với cô, lý tưởng của cung Song Ngư tin rằng con người cần phải được chỉ bảo những điều cần làm bởi những quyền lực cao hơn vì con người không có khả năng tự suy nghĩ.

    - Do đó kỉ nguyên Song Ngư là thời kì của lòng nhiệt thành tôn giáo. Tuy nhiên, bây giờ, chúng ta đang bước vào Kỷ của Cung Bảo Bình - người mang nước - lí tưởng cung này cho rằng con người sẽ biết được sự thực và có khả năng tự suy nghĩ cho bản thân. Sự thay đổi về hệ tư tưởng đó rất lớn, và ngay bây giờ sự thay đổi này đang diễn ra.

    Langdon cảm thấy rùng mình. Lời tiên tri của các chiêm tinh chưa bao giờ dành được nhiều sự quan tâm hay tín nhiệm của ông, nhưng ông biết có những người trong Giáo hội rất tin tưởng nó.

    - Giáo hội gọi giai đoạn chuyển đổi này là Ngày Tận Cùng.

    Sophie có vẻ hoài nghi:

    - Giống như tận thế? Giống như những sự kiện trong sách Khải Huyền?

    - Không.

    Langdon trả lời.

    - Đó là một quan niệm sai lầm thông thường. Có nhiều tôn giáo nói đến Ngày Tận Cùng. Nó không chỉ sự tận thế, mà chỉ sự kết thúc kỷ nguyên hiện tại của chúng ta - kỷ nguyên Song Ngư, bắt đầu từ khi Christ ra đời, kéo dài 2000 năm, và tàn lụi vào lúc chuyển giao thiên niên kỷ. Bây giờ, khi chúng ta đã bước vào kỷ nguyên Bảo Bình, Ngày Tận Cùng đã đến.

    - Nhiều nhà sử học về Chén Thánh.

    Teabing bổ sung.

    - Tin rằng nếu Tu viện Sion quả thật định công bố sự thật thì thời điểm này trong lịch sử sẽ là thời điểm thích hợp mang ý nghĩa tượng trưng. Hầu hết các học giả nghiên cứu về Tu viện Sion, trong đó có cả tôi, đã đoán trước rằng thời điểm hội kín này công bố sự thực sẽ trùng khít với sự chuyển giao thiên niên kỷ. Hiển nhiên là điều đó đã không xảy ra. Phải thừa nhận rằng lịch Roman không khớp hoàn toàn với lịch chiêm tinh, cho nên có một vùng mơ hồ nào đó trong tiên đoán này. Tôi không biết bây giờ Giáo hội đã có thông tin nội bộ về ngày giờ chính xác chưa hay chỉ lo sợ vì lời tiên tri của các nhà chiêm tinh. Dù sao đi nữa, nó vẫn là phi vật chất. Cả hai kịch bản trên đều giải thích động cơ thúc đẩy Giáo hội mờ một cuộc tấn công phủ đầu chống lại Tu viện Sion.

    Teabing cau mày.

    - Và hãy tin tôi đi, nếu Giáo hội tìm thấy Chén Thánh, họ sẽ hủy nó. Những tài liệu cũng như thánh tích của Mary Magdalene.

    Ánh mắt ông trở nên nặng trĩu.

    - Sau đó, bạn thân mến, cùng với sự tiêu vong của những tài liệu Sangreal, tất cả các bằng chứng cũng sẽ mất theo. Quá khứ sẽ bị xóa sạch vĩnh viễn.

    Chậm rãi, Sophie kéo chiếc chìa khóa hình thập giá khỏi chiếc áo len chui cổ, đưa cho Teabing.

    Teabing cầm lấy chiếc chìa khóa, xem xét:

    - Trời, con dấu của Tu viện Sion. Cô lấy nó ở đâu vậy?

    - Ông tôi giao lại cho tôi tối nay, trước khi ông chết.

    Teabing rờ ngón tay lên hình chữ thập.

    - Chìa khóa của một nhà thờ?

    Cô hít một hơi sâu:

    - Chìa khóa này mở đường tới viên đá đỉnh vòm.

    Teabing hất đầu lên, mặt dại đi vì không tin:

    - Không thể. Tôi đã bỏ sót nhà thờ nào nhỉ? Tôi đã lùng sục mọi nhà thờ tại Pháp!

    - Nó không ở trong nhà thờ.

    Sophie nói.

    - Nó ở trong một ngân hàng kí thác Thuỵ Sĩ.

    Vẻ kích động của Teabing nhạt đi:

    - Viên đá đỉnh vòm ở trong một nhà băng?

    - Một hầm két.

    Langdon nói rõ thêm.

    - Một hầm két nhà băng?

    Teabing lắc đầu thật mạnh.

    - Không thể. Viên đá đỉnh vòm phải được giấu dưới dấu hiệu Hoa Hồng.

    - Đúng vậy!

    Langdon nói.

    - Nó được đựng trong một cái hộp bằng gỗ hồng mộc có khắc bông hồng năm cánh.

    Teabing như bị sét đánh:

    - Anh đã nhìn thấy viên đá đỉnh vòm?

    Sophie gật đầu:

    - Chúng tôi đã đến nhà băng.

    Teabing tiến lại chỗ họ, đôi mắt dại đi vì sợ hãi:

    - Các bạn của tôi, chúng ta phải làm một điều gì đó. Viên đá đỉnh vòm đang gặp nguy hiểm! Chúng ta có nhiệm vụ phải bảo vệ nó. Ngộ nhỡ có những chiếc chìa khác thì sao? Những chiếc có lẽ đã bị đánh cắp từ những pháp quan bị giết? Ngộ nhỡ Giáo hội có thể vào được nhà băng như các bạn..

    - Thì đã quá muộn rồi.

    Sophie nói.

    - Chúng tôi đã di chuyển viên đá đỉnh vòm.

    - Cái gì! Các bạn đã đem nó khỏi nơi cất giấu rồi sao?

    - Đừng lo!

    Langdon nói.

    - Viên đá đỉnh vòm đã được cất giấu an toàn.

    - Cực kỳ an toàn, tôi hy vọng thế?

    - Thực ra.

    Langdon nói, không giấu nổi nụ cười.

    - Điều đó phụ thuộc vào việc ông có thường xuyên quét bụi dưới gầm đi văng của mình hay không?


    * * *

    Gió bên ngoài Château Villette đã mạnh lên, và chiếc áo chùng của Silas tốc lên trong khi hắn khom người gần cửa sổ. Mặc dầu hắn chỉ nghe được lõm bõm, nhưng từ viên đá đỉnh vòm đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong câu chuyện.

    Nó ở bên trong.

    Những lời của Thầy Giáo vẫn còn tươi nguyên trong tâm trí hắn. Hãy vào Château Villette. Lấy viên đá đỉnh vòm. Đừng đả thương ai.

    Bây giờ, Langdon cùng những người kia đã đột nhiên rời sang một phòng khách tắt đèn phòng làm việc trước khi đi.

    Giống như một con báo đang rình mồi. Silas lẻn đến cửa kính.

    Cửa không khóa, hắn lẻn vào bên trong và đóng lại lặng lẽ phía sau. Hắn vẫn có thể nghe thấy những tiếng nói bị nghẹt lại từ một phòng khác vẳng tới. Silas rút súng lục khỏi túi, tháo chốt an toàn và lần theo hành lang.
     
    Last edited: May 29, 2018
  7. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Da Vinci - Chương 63

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trung úy Collet đứng một mình ở cuối đoạn đường dẫn vào nhà Leigh Teabing và ngước nhìn lên tòa nhà đồ sộ. Biệt lập tối om. Địa hình địa vật tốt. Collet nhìn nửa tá trợ thủ của mình lặng lẽ tỏa ra dọc theo chiều dài của hàng rào. Họ có thể vượt qua hàng rào và bao vây ngôi nhà chỉ trong vài phút. Langdon không thể chọn một nơi lý tưởng hơn cho quân của Collet mở một cuộc đột kích.

    Collet toan gọi cho Fache thì chuông điện thoại của anh reo. Tiếng Fache nghe có vẻ không hài lòng với những tiến triển mới như Collet tưởng:

    - Tại sao không ai nói cho tôi biết chúng ta đã có manh mối về Langdon?

    - Lúc ấy ông đang gọi điện thoại và..

    - Chính xác là anh đang ở đâu, Trung úy Collet?


    Collet cho ông ta địa chỉ:

    - Đó là điền trang của một người quốc tịch Anh tên là Teabing. Langdon đã lái xe từ xa tới đây, và chiếc xe bây giờ nằm bên trong cánh cổng an toàn, không có dấu hiệu của việc phá cửa đột nhập, cho nên có thể thấy Langdon biết người chủ ngôi nhà.

    - Tôi đến ngay đây.

    Fache nói.

    - Đừng hành động gì cả. Tôi sẽ đích thân xử lý việc này.

    Collet há hốc miệng:

    - Nhưng thưa Đại úy, ông ở cách đây hai mươi phút chạy xe! Mà chúng ta lại nên hành động ngay lập tức. Tôi đã cho người theo dõi hắn. Tôi có tám người tất cả. Bốn trong bọn tôi có súng trường đã chiến và số còn lại có súng ngắn.

    - Đợi tôi.

    - Thưa Đại úy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Langdon có con tin trong đó? Chuyện gì xảy ra nếu hắn thấy chúng ta và quyết định chạy bộ khỏi đây. Chúng ta cần hành động ngay bây giờ! Người của tôi đã vào vị trí và sẵn sàng hành động.

    - Trung úy Collet, anh phải đợi tôi tới trước khi hành động. Đây là mệnh lệnh.


    Fache cúp máy.

    Kinh ngạc, Trung úy Collet ngắt điện thoại. Tại sao Fache lại bắt mình đợi nhỉ? Collet biết câu trả lời. Fache vừa nổi tiếng là có linh tính nhạy, lại vừa khét tiếng sĩ diện. Fache muốn việc bắt giữ này là thành tích của mình. Sau khi đưa chân dung của người Mỹ đó lên truyền hình, Fache muốn chắc chắn khuôn mặt mình cũng xuất hiện với thời lượng tương đương. Công việc của Collet đơn giản chỉ là kiểm soát hiện trường cho đến khi ông chủ thực sự có mặt ở đó để tranh công.

    Trong khi đứng ở đó, Collet bật nghĩ ra cách thứ hai khả dĩ giải thích cho sự trì hoãn này. Khống chế thiệt hại. Trong việc thực thi luật pháp, việc chần chừ bắt giữ kẻ bỏ trốn chỉ xảy ra khi không chắc chắn về tội lỗi của kẻ bị tình nghi. Phải chăng Fache đang suy nghĩ lại về khả năng Langdo đúng là người cần bắt. Ý nghĩ này thật đáng sợ. Đêm nay Đại úy Fache đã liều lĩnh dùng nhiều biện pháp nhằm bắt Robert Langdon - surveillance caché, Interpol, và bây giờ là truyền hình nữa. Ngay cả Bezu Fache vĩ đại cũng sẽ khó trụ nổi trước ảnh hưởng chính trị khốc hại nếu ông ta đã lầm lẫn trương ảnh một nhân vật Mỹ lỗí lạc lên truyền hình Pháp, khẳng định đó là một kẻ giết người. Nếu giờ đây Fache nhận ra mình đã mắc sai lầm, thì việc ông ta bảo Collet không được hành động là hoàn toàn có lí. Điều Fache cần tránh nhất là để Collet xông vào điền trang riêng của một người Anh vô tội và chĩa súng vào Langdon.

    Hơn thế nữa, Collet nhận ra rằng, nếu Langdon vô tội, thì điều này sẽ giải thích cho một trong những nghịch lý lạ lùng nhất của vụ này: Tại sao Sophie Neveu, cháu gái của nạn nhân, lại giúp cho kẻ bị nghi là hung thủ trốn thoát? Trừ phi Sophie biết Langdon bị kết tội oan. Đêm nay Fache đã đưa ra mọi cách giải thích dể giải thích ứng xử kì lạ của Sophie, kể cả việc Sophie, với tư cách là người thừa kế duy nhất của Saunière, đã thuyết phục người tình bí mật của mình - Robert Langdon - giết phăng Saunière vì tiền thừa kế. Có thể Saunière, nếu như ông ngờ ngợ như thế, đã để lại cho cảnh sát lời nhắn Tái bút. Tìm Robert Langdon. Collet dám chắc là một điều gì khác đang diễn ra ở đây. Xem ra Sophie Neveu với cá tính mạnh mẽ có thừa ắt không thể dính líu vào một chuyện bẩn thỉu như vậy.

    - Trung úy?

    Một trong những cảnh sát đã chiến chạy đến.

    - Chúng tôi tìm thấy một chiếc xe hơi.

    Collet theo viên cảnh sát đi quá đoạn đường vào độ năm mươi mét. Gã này chỉ vào một khoảng rộng bên kia đường. Ở đó đỗ trong đám bụi rậm, gần như ngoài tầm nhìn, là một chiếc Audi đen. Biển số xe thuê. Collet sờ mũi xe. Vẫn còn ấm.

    Thậm chí còn nóng.

    - Chắc Langdon đã tới đây bằng xe này.

    Collet nói.

    - Hãy gọi cho công ty cho thuê xe. Xem nó có phải là chiếc xe bị đánh cắp hay không?

    - Vâng, thưa trung úy.


    Một nhân viên khác vẫy Collet quay lại phía hàng rào.

    - Trung úy, nhìn này.

    Anh ta đưa cho Collet một chiếc ống nhòm có thể nhìn được vào ban đêm:

    - Ở lùm cây gần đỉnh đoạn đường vào.

    Collet hướng ống nhòm lên đồi và điều chỉnh độ nét. Những hình khối xanh lục từ từ lọt vào tiêu cự. Anh tìm thấy chỗ của đoạn đường vào và từ từ nhích lên, lia tới lùm cây. Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào đó. Ở đó, khuất sau những tán lá xanh là một chiếc xe tải bọc thép. Chiếc xe giống hệt chiếc mà Collet đã cho phép rời khỏi tầng hầm Nhà băng ký thác Zurich lúc tối. Anh cầu nguyện cho điều này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên kì dị, nhưng anh biết là không phải thế.

    - Có vẻ như rõ ràng là..

    Người nhân viên nói.

    - Langdon và Neveu đã thoát khỏi nhà băng bằng chiếc xe tải này.

    Collet không thốt lên lời. Anh nghĩ đến người lái chiếc xe tải bọc thép mà anh đã chặn lại ở rào chắn đường. Chiếc đồng hồ Rolex. Sự nôn nóng của người này chỉ mong sớm được đi khỏi. Mình đã không kiểm tra khoang chở hàng.

    Hoài nghi, Collet nhận ra rằng ai đó trong nhà băng đã nói dối DCPJ về tung tích của Langdon và Sophie và sau đó giúp họ trốn thoát. Nhưng ai? Và tại sao? Collet phân vân có lẽ đây là lí do tại sao Fache bảo anh chưa được hành động. Có lẽ Fache nhận ra rằng đêm nay có nhiều người dính líu tới việc này, ngoài Langdon và Sophie ra. Và nếu Langdon và Neveu đến bằng chiếc xe tải bọc thép này thì ai lái chiếc Audi?


    * * *

    Cách vài trăm dặm về phía nam, một chiếc máy bay Beechcraft Baron 58 thuê riêng đang hướng về phía bắc qua biển Tyrrhenian. Mặc dù bầu trời yên tĩnh, giám mục Aringarrosa vẫn nắm chặt chiếc túi nôn, tin chắc mình có thể ốm bất cứ lúc nào. Cuộc đàm thoại với Paris đã không như ông tưởng.

    Một mình trong cabin nhỏ, Aringarosa xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên ngón tay và cố tìm cách làm dịu bớt cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng choán ngợp. Mọi sự ở Paris đều hỏng bét. Nhắm mắt lại, Aringarosa cầu nguyện rằng Bezu Fache sẽ có cách sửa chữa điều này.
     
    Last edited: May 29, 2018
  8. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Da Vinci - Chương 64

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Teabing ngồi trên đivăng, ôm chiếc hộp gỗ trong lòng, chiêm ngưỡng ha tiết Hoa Hồng tinh xảo khảm trên nắp hộp. Đêm nay đã trở thành đêm lạ lùng nhất và kỳ diệu nhất trong đời mình.

    - Hãy nhấc cái nắp lên.

    Đứng cạnh Langdon, Sophie cúi xuống ông thì thầm.

    Teabing mỉm cười. Đừng giục tôi. Sau hơn một thập kỷ tìm kiếm viên đá đỉnh vòm này. Ông muốn thưởng thức từng phần nghìn giây của khoảnh khắc này. Ông xoa lòng bàn tay lên chiếc nắp gỗ, cảm nhận kết cấu của họa tiết khảm trên đó.

    - Hoa Hồng.

    Ông thì thầm. Hoa Hồng là Magdalene, Magdalene là Chén Thánh. Hoa Hồng là chicc la bàn dẫn đường. Teabing cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Bao nhiêu năm, ông đã đi tới rất nhiều thánh đường và nhà thờ trên toàn đất Pháp, trả tiền để được vào những nơi đặc biệt, xem xét hàng trăm chiếc cổng vòm bên dưới những cánh cửa sổ hoa hồng, tìm kiếm một viên đá đỉnh vòm đã mã hóa. La clef de voute - viên đá đỉnh vòm bên dưới dấu hiệu Hoa Hồng.

    Teabing chậm rãi tháo móc cài và mở nắp.

    Cuối cùng khi mắt ông dõi vào vật đựng bên trong, ông biết ngay nó chỉ có thể là viên đá đỉnh vòm. Ông nhìn chằm chằm vào viên đá hình trụ, được gia công với những đĩa chữ thông liên với nhau. Đồ chế tác này có vẻ quen thuộc với ông một cách kì lạ.

    - Được thiết kế theo những ghi chép trong nhật kí của Da Vinci.

    Sophie nói.


    - Ông tôi đã làm những thứ này như một thú tiêu khiển.


    Tất nhiên rồi. Teabing hiểu. Ông đã thấy những phác thảo và thiết kế. Chìa khóa để tìm ra Chén Thánh năm bên trong viên đá này. Teabing nhấc hộp mật mã ra khỏi chiếc hộp ngoài, cầm nó một cách nhẹ nhàng. Mặc dầu không biết làm thế nào để mở hình trụ đá, nhưng ông cảm thấy số mệnh của chính mình nằm trong đó. Trong những khoảng khắc thất bại, Teabing đã từng tự hỏi liệu công sức tìm kiếm của cả đời mình có bao giờ được đền đáp. Giờ đây những nghi ngờ này đã vĩnh viễn tan biến. Ông có thể nghe thấy những tiếng cổ xưa.. nền tảng của truyền thuyết Chén Thánh.

    Vous ne trouvz pas le Saint - Graal, C'est le Saint - Graal qui vous trouve. Không phải bạn tìm thấy Chén thánh, chính Chén Thánh tìm ra bạn. Và tối nay, thật khó tin, chìa khóa để tìm ra Chén Thánh đã đi thẳng vào nhà ông qua cửa trước.


    * * *


    Trong lúc Sophie và Teabing ngồi với cái hộp mật mã và trò chuyện về dấm, đĩa chữ và đoán mật khẩu thì Langdon mang chiếc hộp gỗ hồng mộc tới một cái bàn sáng đèn ở đầu kia phòng để xem cho rõ hơn. Một điều Teabing vừa nói lướt qua tâm trí ông.

    Chìa khóa để mở Chén Thánh được giấu bên dưới dấu hiệu Hoa Hồng.

    Langdon giơ chiếc hộp gỗ lên ánh đèn và xem xét kĩ biểu tượng Hoa Hồng khảm trên nắp. Mặc dầu hiểu biết nghệ thuật của ông không bao gồm chế tác gỗ hoặc đồ khảm, ông vừa nhớ lại cái trần nhà lát gạch men nổi tiếng của tu viện Tây Ban Nha ở ngoại ô Madrid, nơi ba thế kỷ sau khi xây dựng, gạch men trên trần bắt đầu rơi ra để lộ những văn bản thiêng liêng do các tu sĩ ghi nguệch ngoạc trên lớp vữa bên dưới.

    Langdon nhìn lại bông Hoa Hồng. Bên dưới Hoa Hồng-

    Sub Rosa. Bí mật.

    Một tiếng va đập ở hành lang đằng sau lưng làm Langdon quay lại. Ông không thấy gì ngoài những vạt bóng tối. Có lẽ người quản gia của Teabing đã đi qua. Langdon quay lại với cái hộp. Ông di ngón tay theo mép nhẵn của hình khảm, phân vân không biết có thể cậy Hoa Hồng ra được không, nhưng kĩ thuật khảm quả là hoàn hảo. Ông ngờ là thậm chí một lưỡi dao cạo mỏng cũng khó lách được vào giữa ha tiết Hoa Hồng và chỗ hõm được khoét cẩn thận để khảm lên.

    Mờ chiếc hộp ra, ông xem xét bên trong nắp. Nó hoàn toàn trơn nhẵn. Khi ông xoay nó đi một chút, ánh sáng làm xuất hiện một lỗ nhỏ ở mặt dưới của chiếc nắp, ngay chính giữa. Langdon đóng nắp lại và xem lại biểu tượng khảm ở mặt trên. Không có cái lỗ nào cả.

    Nó không xuyên qua nắp.

    Đặt cái hộp lên trên bàn, ông nhìn quanh phòng và thấy một chồng giấy với một cái kẹp giấy trên đó. Mượn chiếc kẹp, ông quay trở lại chiếc hộp mở ra, và xem kĩ lại cái lỗ. Rất cẩn trọng, ông uốn thẳng chiếc kẹp giấy và luồn một đầu vào trong lỗ.

    Ông gẩy nhẹ một cái. Không cần phải cố gắng nhiều lắm. Ông nghe thấy một cái gì đó chạm khẽ xuống mặt bàn. Langdon đóng nắp lại để xem. Đó là một mẩu gỗ nhỏ giống như miếng trong trò chơi chắp hình. Hoa Hồng bằng gỗ tuột khỏi chiếc nắp rơi xuống mặt bàn.

    Không một lời, Langdon nhìn chằm chằm vào chỗ trống do bông Hoa Hồng để lại trên nắp. Ở đó, khắc sâu trong gỗ, bởi một bàn tay tinh xảo có bốn dòng chữ viết bằng một thứ ngôn ngữ ông chưa bao giờ thấy.

    Những chữ hơi giông chữ Semitic, Langdon tự nhủ, tuy nhiên mình chưa nhậ ra là tiếng gì.

    Một chuyển động đột ngột phía sau chợt làm ông chú ý.

    Từ đâu chẳng rõ, một cú phang mạnh vào đầu làm Langdon quỵ gối.

    Khi ngã, trong một khoảng khắc, ông nghĩ mình nhìn thấy một bóng ma tái nhợt lơ lửng bên trên ông, với một khẩu súng trong tay. Rồi tất cả tối sầm lại.
     
    Last edited: May 29, 2018
  9. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Davinci - Chương 65

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sophie Neveu mặc dầu làm trong ngành thừa hành luật pháp, cho đến trước tối nay vẫn chưa bao giờ bị ai chĩa súng vào người. Hầu như không thể tường tượng nổi, khẩu súng mà lúc này cô đang dán mắt vào nằm trong bàn tay bợt bạt của một gã hộ pháp bạch tạng với mái tóc dài, trắng trợt. Hắn nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu toát ra một vẻ kinh dị và quái đản.

    Mặc một chiếc áo thụng len với thắt lưng bằng dây thừng, trông hắn giống như một giáo sĩ thời trung cổ. Sophie không hình dung nổi hắn là ai, tuy nhiên, cô bỗng cảm thấy một sự kính phục mới có đối với sự nghi ngờ của Teabing khi cho rằng Giáo hội đứng sau vụ này.

    - Các người biết tôi đến đây là vì cái gì.

    Gã thầy tu nói, giọng ồm ồm.

    Sophie và Teabing ngồi trên đi- văng, tay giơ lên theo lệnh của kẻ tấn công. Langdon nằm rên trên sàn. Cặp mắt của gã thầy tu ngay lập tức dừng trên viên đá đỉnh vòm trong lòng Teabing.

    Giọng Teabing đầy thách thức:

    - Ông sẽ không mở được nó đâu.

    - Thầy tôi rất thông thái.

    Gã thầy tu đáp, nhích lại gần, khẩu súng lia qua lia lại giữa Teabing và Sophie.

    Sophie không biết người phục vụ của Teabing ở đâu. Ông ta không nghe thấy Robert ngã sao?

    - Thầy của ông là ai?

    Teabing hỏi.

    - Có lẽ chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận về tài chính.

    - Chén Thánh là vô giá.

    Hắn ta tiến lại gần hơn.

    - Ông đang chảy máu kìa.

    Teabing nhận xét một cách bình tĩnh, hất đầu về phía mắt cá chân bên phải của gã thầy tu, nơi một vệt máu đang chảy xuống từ chân hắn.

    - Và ông đang đi tập tễnh.

    - Cũng như ông thôi.

    Gã thầy tu trả lời, chỉ vào những chiếc nạng bằng kim loại bên cạnh Teabing.

    - Bây giờ, hãy đưa cho tôi viên đá đỉnh vòm.

    - Ông cũng biết về viên đá đỉnh vòm?

    Teabing hỏi, giọng ngạc nhiên.

    - Đừng bận tâm đến cái mà tôi biết. Hãy đứng lên từ từ và đưa nó cho tôi.

    - Đứng lên là một việc rất khó khăn đối với tôi.

    - Đích thị. Tôi ưng là đửng có ai cố thử di chuyển nhanh.

    Teabing luồn tay phải qua một chiếc nạng và nắm viên đá đỉnh vòm trong tay trái. Loạng choạng trên đôi chân của mình, ông đứng thẳng lên, giấu viên đá hình trụ nặng trong lòng tay trái, và tựa tay phải chông chênh lên chiếc nạng.

    Gã thầy tu sáp lại cách ông không tới một mét, khẩu súng nhằm thắng vào đầu Teabing. Sophie nhìn, cảm thấy tuyệt vọng khi gã thầy tu với tay ra để lấy viên trụ đá.

    - Ông sẽ không thành công.

    Teabing nói.

    - Chỉ những người xứng đáng mới có thể mở khóa viên đá đỉnh vòm.

    Chỉ có Chúa mới phán xét được ai là người xứng đáng, Silas nghĩ.

    - Nó nặng đấy.

    Người đàn ông chống nạng nói, cánh tay chao đi.

    - Nếu ông không cầm lấy nó ngay, tôi sợ là tôi sẽ làm rơi nó mất!

    Ông lảo đảo.

    Silas bước nhanh tới để lấy hòn đá, và trong khi đó, người chống nạng mất thăng bằng. Chiếc nạng trượt đi bên dưới ông và ông ngã nghiêng về bên phải. Không! Silas lao tới để đỡ lấy viên đá, khẩu súng hạ thấp xuống trong quá trình đó. Nhưng viên đá đỉnh vòm đang lăn ra xa hắn. Khi ngã về bên phải, tay trái Teabing vung về phía sau và hình trụ tuột khỏi lòng bàn tay lăn về phía đi-văng. Cùng lúc ấy, cái nạng bằng kim loại vừa trượt đi bên dưới ông chợt như được tăng tốc, quét một vòng cung rộng trong không khí nhằm vào cẳng Silas.

    Cơn đau như xé cơ thể Silas khi chiếc nạng đập trúng chiếc thắt lưng hành xác, ấn những chiếc ngạnh của nó vào da thịt vốn đã trầy xước của hắn. Oằn người lại, Silas khuyu gối làm cho cái thắt lưng thít sâu hơn. Khẩu súng lục cướp cò với một tiếng nổ chói tai vang lên, viên đạn cắm vào ván sàn khi Silas ngã. Trước khi hắn kịp nâng súng lên và bắn tiếp, bàn chân của người phụ nữ đã phi trúng cằm hắn.


    * * *

    Ở dưới chân đoạn đường vào, Collet nghe thấy tiếng súng.

    Tiếng nổ bặt nhỏ làm anh hoảng hốt. Với việc Fache đang trên đường đến đây, Collet đã từ bỏ hi vọng lập được thành tích cá nhân trong việc tìm ra Langdon tối nay. Nhưng Collet quyết không thể để Fache đưa anh trước Hội đồng Kỷ luật Bộ vì tội sao lãng thủ tục cảnh sát.

    Một tiếng súng nổ bên trong một ngôi nhà tư. Và anh thì đứng đợi ở chân đoạn đường vào?

    Collet biết cơ hội lặng lẽ tiếp cận đã qua từ lâu. Anh cũng biết nếu mình đứng vô công rồi nghề thêm một giây nữa, thì toàn bộ sự nghiệp của anh sẽ thành chuyện xa xưa ngay sáng mai. Nhìn cánh cổng sắt của điền trang, anh quyết định.

    - Hãy buộc dây và kéo đổ cánh cổng.


    * * *


    Trong ngóc ngách tâm trí ngất ngư, Robert Langdon nghe thấy tiếng súng nổ. Cả một tiếng thét đau đớn nữa. Của mình ư?

    Một cái khoan đang khoan lỗ đằng sau sọ ông. Đâu đó rất gần, có tiếng người đang nói chuyện.

    - Anh đã ở nơi quái quỷ nào vậy?

    Teabing quát.

    Người quản gia hớt hải chạy vào:

    - Chuyện gì vậy? Ôi lạy Chúa tôi! Hắn là ai? Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay đây!

    - Quỷ tha ma bắt anh đi! Đừng gọi cảnh sát. Hãy tỏ ra mình có ích và kiếm cho chúng tôi cái gì đó để trói con quái vật này lại.

    - Và một ít đá.

    Sophie nói với theo.

    Langdon lại cảm thấy như đang trôi bồng bềnh. Thêm nhiều âm thanh nữa. Chuyển động. Bây giờ thì ông được đặt trên đi-văng. Sophie chườm túi đá to lên đầu ông. Đầu ông rất đau.

    Khi Langdon bắt đầu nhìn rõ, ông thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một cơ thể bất động trên sàn. Mình đang có ảo giác sao? Cơ thể to lớn của gã thầy tu bạch tạng nằm sóng xoài và bị một mảnh băng dính bịt miệng. Cằm bị rách và áo chùng đẫm máu ở chỗ đùi phải. Cả hắn hình như cũng đang hồi tỉnh.

    Langdon quay về phía Sophie:

    - Ai vậy? Chuyện gì.. đã xảy ra?

    Teabing tập tễnh tiến lại:

    - Anh đã được cứu bởi một hiệp sĩ vung thanh Escalibur do Khoa chỉnh hình hạng nhất chế tạo.

    - Hả?

    Langdon cố gắng ngồi dậy.

    Bàn tay Sophie run rẩy nhưng âu yếm:


    - Hãy nghỉ một phút, Robert.

    - Tôi e rằng..

    Teabing nói.

    - Tôi vừa mới chứng minh cho tiểu thư bạn anh thấy cái lợi do thể trạng bất hạnh của tôi. Hình như mọi người đều đánh giá thấp anh.

    Từ chỗ ngồi trên đi-văng. Langdon nhìn gã tu sĩ và cố gắng hình dung xem chuyện gì đã xảy ra.

    - Hắn mang chiếc cilice.

    Teabing giải thích.

    - Một cái gì?

    Teabing chỉ một đai da đẫm máu có ngạnh trên sàn nhà:

    - Một chiếc thắt lưng hành xác. Hắn đã đeo nó trên đùi. Tôi đã nhắm cẩn thận trước khi hành động.

    Langdon xoa xoa đầu. Ông có biết về loại đai lưng hành xác này:

    - Nhưng.. làm sao ngài lại biết?

    Teabing cười rất tươi:

    - Thiên Chúa giáo thuộc lĩnh vực nghiên cứu của tôi, Robert, và có những giáo phái mang trái tim mình trên ống tay áo. Ông chỉ cái nạng vào chỗ máu thấm qua áo thụng của gã tu sĩ.

    - Như thế này.

    Opus Dei. - Langdon thì thầm, nhớ lại những tin tức gần đây trên các phương tiện truyền thông về vài doanh nhân Boston - thành viên của Opus Dei. Những cộng sự lo sợ đã công khai tố cáo sai lạc là những người này mang những thắt lưng hành xác cilice dưới bộ trang phục ba mảnh. Thực ra, ba người đó không làm như vậy. Như nhiều thành viên của Opus Dei, họ đang trong giai đoạn "dư thừa" và không thực hành lệ hành xác. Họ là những tín đồ Thiên Chúa giáo sùng đạo là những người cha chăm lo cho con cái, và những thành viên tận tụy với cộng đồng. Không có gì đáng ngạc nhiên, các phương tiện truyền thông chỉ nêu rõ ngắn gọn sự tận tụy tinh thần của họ trước khi chuyển sang những hoạt động gây sốc của tổ chức này với những thành viên "nội" khắc kỉ hơn.. như gã tu sĩ đang nằm trên sàn trước mắt Langaon.

    Teabing xem xét chiếc thắt lưng đẫm máu:

    - Nhưng tại sao Opus Dei lại cố gắng tìm cho ra Chén Thánh?

    Langdon vẫn đang quá choáng váng để có thể xem xét vấn đề này.

    - Robert.

    Sophie nói, đi tới chiếc hộp gỗ.

    - Đây là cái gì?

    Cô đang cầm miếng hình Hoa Hồng khảm mà Langdon đã gỡ khỏi nắp hộp.

    - Nó che một bản khắc chữ trên chiếc hộp. Tôi nghĩ đoạn văn bản này có thể cho chúng ta biết cách để mở viên đá đỉnh vòm.

    Trước khi Sophie và Teabing kịp đáp lời, một loạt ánh đèn xanh nhấp nháy và còi báo động từ xe cảnh sát đã tràn ngập chân đồi và bắt đầu lượn ngoằn ngoèo lên đoạn đường vào dài nửa dặm.

    Teabing cau mày:

    - Các bạn thân mến, xem ra chúng ta phải quyết định rồi. Và chúng ta nên làm điều đó thật nhanh lên.
     
    Last edited: May 29, 2018
  10. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Messages:
    4,107
    Mật Mã Da Vinci - Chương 66

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Collet và quân của anh ta xông qua cửa trước trang viên của ngài Leigh Teabing, súng lăm lăm trên tay. Tỏa ra, họ bắt đầu lục soát tất cả các phòng ở tầng một. Họ phát hiện ra một lỗ đạn trên sàn phòng khách, những dấu hiệu của một cuộc vật lộn, một ít máu, một dây da lạ có ngạnh và một cuộn băng dính dùng dở. Toàn bộ tầng này dường như vắng tanh.

    Đúng vào khi Collet định chia quân ra để lục soát tầng hầm và các khu đất đằng sau ngôi nhà, anh bỗng nghe thấy tiếng người ở tầng trên.

    - Họ ở trên gác.

    Lao lên chiếc cầu thang rộng, Collet cùng quân của mình đi từ phòng này sang phòng khác của ngôi nhà lớn, những phòng ngủ và hành lang tối đen khi họ lại gần hơn những tiếng nói.

    Âm thanh dường như phát ra tử căn phòng ngủ cuối cùng nằm trên một đoạn hành lang cực kỳ dài. Đám cảnh sát lần theo hành lang, bịt tất cả các lối ra.

    Khi lại gần căn phòng cuối cùng, Collet thấy cánh cửa mở rộng. Âm thanh đã ngưng đột ngột và được thay thế bằng một tiếng ầm ì kì lạ, như thể tiếng động cơ.

    Giơ súng lên, Collet ra hiệu lệnh. Lặng lẽ tiến tới cánh cửa, anh thấy công tắc đèn và bật lên. Lao vào phòng với đám quân ùa theo sau, Collet quát và chĩa súng vào.. trống không.

    Một phòng ngủ dành cho khách hoàn toàn trống vắng. Sạch như li như lau.

    Tiếng ầm ì của động cơ xe hơi phát ra từ cái bảng điện tử màu đen trên tường cạnh giường ngủ. Collet đã nhìn thấy những thứ này ở mấy chỗ khác trong nhà. Một loại hệ thống liên lạc nội bộ. Anh chạy tới. Chiếc bảng có khoảng một tá nút bấm có dán nhãn.

    PHÒNG LÀM VIỆC.. BẾP.. PHÒNG GIẶT.. HẦM RƯỢU..

    Vậy thì mình nghe thấy tiếng xe hơi ở chỗ quái nào nhỉ?

    Nhà để xe. Collet xuống gác trong vòng vài giây, chạy ra phía cửa sau, tóm lấy một nhân viên anh gặp trên đường. Họ băng qua thảm cỏ bên cạnh và thở không ra hơi khi tới trước một nhà để xe xám xịt màu phong sương. Ngay cả trước khi bước vào, Collet vẫn có thể nghe thấy tiếng động cơ xe tắt dần. Anh rút súng, lao vào và bật đèn.

    Phía bên phải nhà để xe là một cái xưởng thô sơ, máy xén cỏ dụng cụ tự động, đồ làm vườn. Một bảng thông tin liên lạc nội bộ quen thuộc treo trên bức tường gần đó. Một trong những chiếc nút đã được gạt xuống, đang truyền tín hiệu.

    PHÒNG NGỦ DÀNH CHO KHÁCH II

    Collet quay ngoắt lại, cơn giận trào lên. Chúng đã dụ ta lên gác bằng hệ thống liên lạc nội bộ. Tìm kiếm phía bên kia nhà để xe, anh thấy một dãy dài chuồng ngựa. Nhưng không có ngựa.

    Rõ ràng chủ nhân thích một loại mã lực khác hơn, các chuồng này được biến thành một nơi để xe đầy ấn tượng. Một bộ sưu tập đáng kinh ngạc - một chiếc Ferrari đen, một chiếc Roll-Royce cổ, một chiếc xe thể thao cổ hai chỗ hiệu Aston Martin, một chiếc Porsche 356 cũ.

    Chuồng cuối cùng trống không.

    Collet chạy tới và nhìn thấy vết dầu trên sàn. Họ không thể thoát khỏi khu vực có hàng rào vây quanh. Đường vào nhà và cổng vẫn được hai chiếc xe tuần tra chắn để ngăn chặn tình hương này xảy ra.

    - Sếp?

    Người nhân viên chỉ xuôi theo chiều dài dẫy chuồng.

    Cửa trượt phía sau nhà để xe mở rộng, nhường chỗ cho một triền dốc tối, lầy lội với những cánh đồng gồ ghề trải dài trong đêm. Collet chạy tới cánh cửa, cố gắng nhìn vào trong bóng tối.

    Không thấy ánh đèn pha. Thung lũng đầy rừng này có lẽ nhằng nhịt hàng tá đường mòn săn bắn không ghi trên bản đồ, nhưng Collet tin rằng con mồi của anh không bao giờ vào rừng.

    - Gọi vài người triển khai phía đó. Chắc chắn họ đang bị kẹt ở nơi nào đó gần đấy. Những chiếc xe sang trọng này không thể vượt địa hình được.

    - Ưm, thưa sếp?

    Người trợ lý chỉ vào một cái giá mắc gần đó nơi treo những bộ chìa khóa. Nhãn trên chìa khóa mang những cái tên quen thuộc.

    DAIMLER.. ROLLS-ROYCE.. ASTON MARTIN.. PORSCHE.. Cái móc cuối cùng hoàn toàn trống.

    Khi Collet đọc cái nhãn trên chiếc móc đó, anh hiểu là mình đang gặp rắc rối.
     
    Last edited: May 29, 2018
Trả lời qua Facebook
Loading...