MAN X2 Tác giả: Góc bình yên Thể loại: Truyện ngắn, kinh dị [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Góc Bình Yên * * * Văn án Chào mừng Quý độc giả đến với Truyện ma "Man x 2", câu chuyện sẽ đưa các bạn đến với thế giới tâm linh đầy ma quái. Ông Tư và cu Tý là hai nhân vật chính của câu chuyện kết nối giữa hai thế giới, để rồi từ đó hé lộ những bí mật kinh dị về thế giới bên kia. Từ một người đàn ông hiền lành, chất phác được người làng yêu mến, đột nhiên ông thay đổi tâm tính, nảy sinh những thói hư tật xấu khiến người làng dần xa lánh. Điều gì đã làm ông Tư thay đổi chóng vánh như thế? Liệu nhân vật cu Tý có thể lý giải, làm sáng tỏ những uẩn khuất đó hay không. Mời Quý độc giả cùng theo dõi và góp ý để tác phẩm truyện ngắn có thể hoàn thiện và cuốn hút người đọc hơn nhé. Thân mời Quý bạn đọc!
Chương 1 Bấm để xem Rẹt.. rẹt.. đoàng.. đoàng.. Tiếng sét nghe chói tai, loé sáng xé toạc một khoảng không gian đen kịt. Tôi giật mình sợ hãi lùi lại vào góc giường, hai tay đưa lên bịt lấy lỗ tai. Cánh cửa sổ bị giật tung, liền với đó là tiếng kính vỡ rơi "lẻng xẻng". Rẹt.. rẹt.. đoàng.. đoàng.. Lại một tiếng sét nữa vang lên, qua ô cửa vỡ, căn nhà của ông Tư hiện lên trong nháy mắt rồi chìm luôn vào trong bóng đêm, khiến tôi lại nhớ đến ông nhiều hơn. *** Trời vừa tang tảng sáng, ba mẹ đã phải đi làm đồng, tôi liền ghé qua nhà ông Tư để chơi. Năm nay, ông mới ngoài năm mươi, sống một mình cô độc và khép kín nên có rất ít bạn bè. Từ ngày cất nhà mới, ông lại sinh ra nhiều tật hư, thói xấu khiến người làng càng ít qua lại, căn nhà càng trở nên hiu quạnh. Còn tôi thì vẫn quý ông như ngày nào, bố mẹ có cấm tôi vẫn lén qua chơi với ông. Vừa bước đến cổng, tôi liền cất tiếng gọi: - Ông Tư ơi, con là cu Tý nè, mở cửa cho con ông Tư ơi. Tôi cất tiếng gọi mấy lần nhưng không thấy ông ra mở cổng, buồn bã tôi quay lưng ra về. Bỗng nhiên cánh cổng sắt kêu lên "ken két" rồi từ từ mở ra, một làn hơi lạnh thổi dọc sống lưng, làm tôi giật mình quay đầu lại. - Vào nhà đi. C. H. Á. U. Giọng ông Tư nói với từ trong nhà ra, hôm nay nghe lạ quá. Nó ồm ồm, nghe như vọng về từ một cõi xa xăm. Chầm chậm bước vào, tiếng lá khô xào xạc khắp hiên nhà, từ bên trong xộc ra một mùi tanh tưởi, hôi thối khắp căn nhà khiến tôi suýt chút nữa thì ói ra ngay tại chỗ. Đưa tay bịt mũi, mặt nhăn nhó, tôi gọi: - Ông Tư, ông Tư ơi. Đáp lại là một không gian im ắng đến rợn người, mùi hôi thối, tanh tưởi cũng không còn nữa. Ông Tư đang nằm trên giường, tôi lại gần lay lay ông dậy, chiếc chăn mỏng tuột ra khỏi người ông, không biết lúc đó có sức mạnh thần kỳ nào giúp tôi đứng vững để chứng kiến cảnh tưởng trước mắt. Ông Tư toàn thân chương phình, tím đen, hai cái cúc áo trên bụng đã bị bật nút, có chỗ da đã nứt ra chảy nước đỏ thẫm xuống giường, đôi mắt còn toàn lòng trắng, căng phồng như muốn bắn tung ra bất cứ lúc nào. Hai tay, hai chân của ông co quắp như đang cố vẫy đạp một vật gì đó đang đè lên người ông. Định thần lại, tôi hoảng hốt hét toáng lên, ngã dúi dụi chạy ra bên ngoài, giọng lắp bắp, run lên lập cập: - Ối làng nước ơi, có người chết, ông Tư chết rồi mọi người ơi. Tôi cũng không còn nhớ tôi gọi như thế đến bao giờ và đã chạy được đến đâu, khi tỉnh lại thì chỉ thấy mình đang nằm ở trạm y tế. Từ từ mở mắt ra, tôi thấy mẹ đang lấy vạt áo lau nước mắt, quạt mát cho tôi. Cánh cửa phòng hé mở, người y tá đẩy xe tiêm lặng lẽ đi vào. Ngước nhìn người y tá, chẳng phải là ông Tư đang trong bộ trang phục blu đó sao, ông nhìn tôi với ánh mắt ân cần, đầy trìu mến, đưa tay vuốt lên chán của tôi: - Cảm ơn cháu, đã đến lúc ta phải đi rồi. Chào cháu trai yêu quý nhé. - Ông Tư, ông Tư ơi, ông Tư ơi. Đôi hàng lệ lăn dài trên gò mà của tôi. Mẹ đến bên vỗ về, an ủi: - Con nằm mơ thấy ác mộng à? - Không, ông Tư vừa ghé thăm con mẹ à. Tôi vừa nói vừa ngơ ngác nhìn mẹ, trái lại mẹ tôi đôi mắt lo lắng, muộn phiền nhìn tôi: - Ông Tư, ông ấy chết rồi con. Ông Tư chẳng còn ai thân thích, "nghĩa tử là nghĩa tận" nên dù có không ưa ông đi nữa thì người làng vẫn mỗi người một tay xúm vào lo cho đám tang của ông. Từ ngày ông Tư mất, xóm làng trở lại yên bình, không còn những vụ mất trộm, mất cắp hay những lần phá làng phá xóm của ông Tư mỗi khi ông say xỉn. Căn nhà mới xây của ông không có ai còn lui tới càng trở nên vắng lạnh, hoang vu. Những lời đàm tếu về ông theo thời gian cũng dần đi vào quên lãng. Nhưng trong tôi vẫn luôn là những ký ức đẹp mỗi khi được ở bên ông. *** Thấm thoát đã đến một trăm ngày của ông, người làng không một ai dám đặt chân vào căn nhà của ông Tư, họ chỉ thắp cho ông đĩa hoa quả, nén nhang để ở bên ngoài cổng. Đêm đến, tôi lẻn chốn ba mẹ qua nhà thắp cho ông Tư nén nhang. Khẽ đẩy nhẹ cánh cổng, tôi rón rén chân cò bước vào bên trong. Qua cánh cửa kính lờ mờ, tôi thấy một bóng người đang đi đi lại lại trong khắp căn nhà và đứng lại ngay bên cạnh ban thờ của ông Tư. Bất giác tôi chợt nghĩ không lẽ nào lại có trộm. Rón rén đến bên cửa, tôi ghé mắt vào trong thì không thấy gì, chỉ có ban thờ nguội lạnh của ông Tư. Đưa tay vặn nắm cửa, cánh cửa vừa mở, một cuốn tập nhàu nát, cũ kỹ được nhét ở trên mái ngói rơi xuống trước mặt tôi. Cũng đúng vào lúc đó, một bóng đen cao lớn cùng mùi hôi hám, tanh tưởi từ đâu hiện ra lao về phía tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Quá sợ hãi tôi ngất lịm nằm lăn ra nền nhà, trên tay vẫn nắm chặt cuốn tập.. - Còn tiếp -
Chương 2 Bấm để xem Đang còn chìm trong nỗi khiếp sợ kinh hoàng, thì dường như có một sức mạnh vô hình mãnh liệt thôi thúc tôi tháo chạy khỏi căn nhà của ông Tư: - Chạy đi, chạy mau đi.. Cu Tý Lúc tôi dần mở mắt và ngước lên nhìn xung quanh, mọi thứ mờ mờ ảo ảo ngay trước mắt, tôi nghe rõ tiếng người phụ nữ vang lên lanh lảnh: - Tiên sư cái nhà lão Tư, sống thì phá làng phá xóm, giờ chết rồi cũng không để cái làng này được yên. Những lời cay độc đó được phát ra từ miệng của bà Hai ở cuối làng, nghe đâu thời trẻ bà theo đuổi ông Tư dữ lắm nhưng ông không có chịu, thành ra bà đem lòng oán ghét ông từ đó mới thốt ra những lời như thế. Ba tôi nghe những lời của bà Hai nói như vậy, ra sức ngăn cản dù ba tôi cũng không có ưa ông Tư cho lắm: - Thôi được rồi cô Hai, dù gì người ta cũng đã mất, chuyện cũng không có gì, cô nỡ lòng nào lại.. Bỏ dở câu nói, ngập ngừng hồi lâu, ba tôi khoát tay ra hiệu cho mọi người ai về nhà nấy. Sau khi mọi người tản ra hết, ba cõng tôi về nhà nhưng cũng không quên đe nẹt: - Ba cấm từ nay con không có được bén bảng qua nhà ông Tư nữa nghe chưa, con không nghe là ba đánh đòn đó. - Ơ, ơ.. nhưng mà ba ơi.. Ba không nghe lời tôi giải thích mà quay ngoắt người đi ra ngoài, kéo cửa phòng đánh "rầm" một cái. Sau giây phút bàng hoàng, hoang mang, tôi dần định thần và nhớ lại chuyện xảy ra hồi đêm. Bất giác, tôi giật mình nhớ tới cuốn tập nhàu nát, cũ kỹ, có lẽ hồi đêm tháo chạy tôi đã để rớt nó ở đâu đó. Nhưng lúc này tôi cũng không dám bước ra ngoài để tìm, vì tôi sợ ba sẽ cho tôi một trận đòn nếu tôi làm trái lời ba. *** Rặng tre đầu làng kẽo ca kẽo kẹt theo từng làn gió, bầu trời đêm hôm nay mờ mờ, ảo ảo. Cả làng cũng đang dần chìm vào trong giấc ngủ. Bỗng đâu vang lên những thanh âm huyên náo phá tan bầu không gian yên tĩnh nơi làng quê: - Cứu, cứu chúng tôi với, cứu.. Những tiếng kêu la thất thanh, làm cả làng thức giấc, mọi người lũ lượt đổ dồn về nơi phát ra những tiếng kêu cứu. Tôi cũng tò mò, chồm dậy chạy theo sau ba. Trước mắt mọi người là hai cô gái, mặt xanh như tàu lá chuối, cắt không ra giọt máu, đang thở hổn hển, miệng mấp máy: - Ông Tư, ông Tư.. Vừa nói, hai người thiếu nữ vừa chỉ tay về phía con đường dẫn vào nhà ông Tư. - Bình tĩnh, thế có chuyện gì? Nói cho mọi người nghe coi - Trong đám người lố nhô, một người cất tiếng hỏi. - Hồn ma ông Tư vừa hiện ra chọc ghẹo tụi cháu, lão ngồi vắt vẻo trên ngọn tre, đúng lúc tụi cháu đi qua thì lão xà xuống làm tụi cháu bị một phen hú vía. - Tụi bay có bị hoa mắt không đó, ma cỏ gì ở đây - Ba tôi lên tiếng. - Thật, thật mà chú Bảy - Người ta thường gọi ba tôi như thế. Thấy mọi người có vẻ nghi ngờ lời mình nói, một trong hai cô gái cố giải thích thêm: - Đúng là hồn ma ông Tư đấy ạ. Ông ấy đen thui, khuôn mặt chương phình, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối ghê lắm. Ông ấy còn thè cái lưỡi liếm lên tóc tụi cháu nữa. Như để chứng minh những lời mình vừa nói, cô gái đưa tay vuốt lên mái tóc của mình chìa ra cho mọi người xem. Trên tay người con gái ấy là một thứ gì đó nhầy nhụa, rớt rát, bốc ra cái mùi tanh tưởi, thum thủm. Mọi người bắt đầu nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang, lo sợ, chân tay bắt đầu luýnh quýnh, da gà nổi lên rần rần. - Thế này thì chỉ có mời thầy pháp về mới diệt trừ được cái hồn ma của lão mà thôi. Một người trong đám đông lên tiếng, và nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ tất cả mọi người ở đó. Dĩ nhiên là, ngoại trừ tôi ra, tôi cảm thấy nghi hoặc về những điều mà hai cô gái vừa nói, ông Tư không phải là người như thế. Lùi lũi, buồn bã tôi bỏ ra về. *** Trời đã về khuya, căn phòng tối thui, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng hắt qua ổ cửa sổ càng làm cho trời đêm thêm vẻ huyền ảo. Một cơn gió lạ, xé toạc những tàu lá chuối nghe xột xoạt vang lên trong đêm thanh tịnh. Văng vẳng đâu đây, tôi nghe có bước chân quen thuộc đang đi lại phía cửa sổ phòng tôi. Tôi cố giữ im lặng để lắng nghe những âm thanh ấy. Chợt có tiếng nói nghe ai oán, não nề: - Cu Tý, cú Tý là ông Tư đây.. Cháu cứu ông với. Thân ảnh của ông Tư không có giống như những lời hai cô gái miêu tả, trái lại ông Tư trong bộ dạng rách rưới, ôm nhom ốm nhách, đôi mắt thâm quầng nhìn tôi cầu cứu thảm thiết.. - Tôi chồm dậy về phía cửa sổ, nhìn theo thân ảnh đang lùi xa của ông Tư mà gọi với: - Ông Tư, là ông Tư phải không? Có phải ông Tư không? - Hãy đưa cuốn tập cho ba cháu, mọi thứ sẽ được sáng tỏ.. Những âm thanh ấy dần dần tan biến cùng với thân ảnh của ông Tư. Ngồi bần thần, tôi nhớ về cuốn tập đêm nào rớt xuống trong nhà ông Tư, nhưng tôi đã để nó thất lạc ngay khi tháo chạy, tôi loay hoay suy nghĩ không biết sẽ phải tìm lại nó ở đâu.. - Còn tiếp -