Bạn được Lệ tình mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,333 ❤︎ Bài viết: 4193 Tìm chủ đề
637 1
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 6370 đ
Có sợi tóc của Mẹ đêm qua vừa rụng xuống

Một khoảng thời gian của Người lặng lẽ ra đi

Ta hiểu lắm rồi một ngày sẽ đến

Trái tim ta buốt giá âm thầm


Xin dằn vặt trong ta đừng tránh tiếng

Hãy gọi ta về thuở ấy ngây thơ

Ta đã đổi lấy đôi que kẹo kéo

Bằng những sợi tóc của Người rụng xuống đêm đêm


Ôi có phải những lần ta ngang ngược

Những lần ta làm trái lời Người

Những lần ấy tựa cơn gió lạnh

Thổi vào tóc người như gió thổi vào cây


Một ngày mai ta biết ngủ nơi đâu

Ta biết thở bằng gì khi xa hương tóc mẹ

Nỗi buồn ta - mặt đất không cây lá

Ta sẽ bị cô đơn, ta sẽ bị xói mòn


Cho ta đi đôi giày tết bằng hoa buổi sớm

Rón rén về bên giấc ngủ của Người

Lòng nhẹ nhõm mây bay ta nằm vào hồi hộp

Nơi có sợi tóc của Người vừa mới ra đi

18/3/1986

54926332077_95cfdbc589_o.png


Phân tích bài thơ Mái tóc mẹ – Nguyễn Quang Thiều​


"Mái tóc mẹ" là một trong những bài thơ giàu cảm xúc nhất của Nguyễn Quang Thiều, viết về tình mẫu tử, về nỗi ân hận của người con, và về sự mất mát thầm lặng của thời gian. Bài thơ nhỏ, nhưng chạm sâu vào những ký ức và nỗi lo âu của mỗi con người khi nghĩ về mẹ.

Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh một sợi tóc rụng của mẹ. Chỉ một chi tiết rất nhỏ nhưng lại gợi ra cả một dòng thời gian im lặng trôi qua. Tóc mẹ rụng nghĩa là tuổi mẹ đang lớn lên theo từng ngày, sức lực đang mòn dần, và người con bất giác cảm nhận được sự mong manh ấy. Từ đó nỗi buốt giá len vào trái tim, giống như một lời báo trước rằng một ngày nào đó mẹ sẽ không còn bên cạnh.

Khổ thơ thứ hai gợi lại tuổi thơ của người con với sự ngây ngô đến xót xa. Vì vài que kẹo kéo rẻ tiền mà đổi lấy những sợi tóc rụng của mẹ, như thể đã vô tình đánh đổi những điều thiêng liêng nhất để lấy những thứ vụn vặt. Khi trưởng thành, người con nhìn lại mới thấy đó là sự dại khờ mà đời người không thể quay lại sửa. Cảm giác day dứt bao trùm cả đoạn thơ.

Ở những dòng tiếp theo, tác giả mở rộng từ kỷ niệm thành suy ngẫm. Những lần người con nghịch ngợm, cãi lời mẹ, hóa ra cũng giống như những cơn gió lạnh thổi vào mái tóc vốn đã yếu mỏi của người. Cách ví von rất đẹp và rất đau, vì từng hành động vô tâm của đứa trẻ lại khiến mẹ thêm mỏi mệt mà lúc ấy nó nào nhận ra.

Khổ thơ thứ tư mang đến dự cảm mất mát. Tác giả đặt ra những câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản như ngủ ở đâu, thở bằng gì, nhưng ẩn sau đó là nỗi sợ cô đơn khi mẹ không còn. Hình ảnh mặt đất không cây lá cho thấy sự trơ trụi của cuộc đời thiếu đi điểm tựa tinh thần lớn nhất. Người con biết mình sẽ xói mòn, thiếu hơi ấm để bấu víu nếu xa rời mái tóc mẹ.

Khổ thơ cuối đưa mọi cảm xúc trở nên dịu lại. Người con mong được đi đôi giày tết bằng hoa buổi sớm, một hình ảnh rất thơ và rất Việt Nam, để nhẹ nhàng quay về bên giấc ngủ của mẹ. Ở đây không còn day dứt mà là sự trân trọng, sự nâng niu từng phút giây còn lại. Câu thơ cuối hướng về sợi tóc vừa rụng, như một biểu tượng của thời gian, của tuổi tác, của sự giới hạn của kiếp người. Người con nằm xuống bên mẹ trong hồi hộp và yêu thương, mong giữ mãi khoảnh khắc ấy trước khi tất cả trôi đi.

Toàn bài thơ là một dòng cảm xúc lặng lẽ nhưng thấm sâu. Mái tóc mẹ trở thành biểu tượng của tình yêu, của sự hi sinh, của vòng đời. Ai đọc cũng thấy mình trong đó, thấy bóng dáng của người mẹ, thấy những điều mình từng vô tâm, từng không kịp nói, và thấy sự lo sợ mơ hồ khi nghĩ đến ngày mẹ rời xa.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back