Lưu ý: Ảnh chỉ để giúp cho các bạn không hình dung ra được nhân vật dễ hình dung hơn (nhân tiện đây là Chiharu, ảnh hơi to nên các bạn nên để dọc màn hình để đọc truyện nếu dùng điện thoại). Nếu gặp vấn đề về việc hình dung nhân vật, các bạn hãy vào linh góp ý cho mình biết để có thể cho các bạn trải nghiệm tốt nhất khi đọc truyện.
Sau sự việc ngày hôm qua, Aki đã có nguyên một trò để cà khịa Yamada cả ngày.
"Giờ nhớ lại sao con hội trưởng đó nhiều hơi vậy. Nói cả ngày không biết mỏi à?" Yamada vừa đi vừa càu nhàu.
Một lúc sau, cậu đến trường thì đó là lúc lũ bạn của bọn học sinh bị đánh nhập viện vài hôm trước phục kích trong các bụi vỏ nhảy ra với hy vọng lấy số lượng bù chất lượng. Và kết quả thảm bại, chuông vào lớp đã reo và một lần nữa, đội y tế khẩn cấp lại xuất hiện để đưa các học sinh xấu số đi cấp cứu.
Sau khi vào lớp, Yamada ngồi xuống bàn của mình nằm ở cuối lớp.
"Sao lúc nào cũng vậy nhỉ? Nếu ông trời giúp mình giải quyết mấy vấn đề này thì may quá. Vừa đến trường đã phải đánh một lũ vào viện, tôi cũng mệt đất chứ, haizz." Yamada nói xong rồi thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi.
Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm vào lớp.
"À thì như chúng ta chưa biết, lớp ta có một bạn nữ chuyển trường và được và lớp chúng ta, cả lớp cùng chào mừng bạn ấy nào."
Cả lớp ồ lên, trở lại nhịp sống nhốn nháo trước khi Yamada vô lớp học.
"Ê bọn bay, không biết ẻm có xinh không nhỉ? Muốn tán quá!"
"Không biết bạn nữ mới trông như thế nào nhỉ, hồi hộp ghê!"
"Tao cược mười nghìn yên là mày không tán được nhỏ đâu."
Rồi cả lớp bỗng im lặng, hồi hộp nhìn cánh cửa lớp từ từ mở ra. Một cô bé bước lên bục giảng, lấy phấn ghi tên mình sau đó quay ra và nói.
"Xin chào các bạn, mình là Chiharu. Các bạn có thể gọi mình là Chi cũng được nhé!"
"Giọng nói này.. Không lẽ là!" Yamada đang nằm ườn ra bàn, bỗng ngước mặt lên.
"Xinh quá, tao muốn tán nhỏ quá!"
"Nhìn nhỏ nhắn y như học sinh tiểu học vậy."
"I love you bây bê!"
"Tao đã bảo là bọn bay không tán được đâu, mà công nhận cute."
"Không ổn không ổn không ổn!" Yamada cho cả hai tay len trước trán nghĩ.
"Đúng là con muốn được giải quyết mấy vấn đề đó nhưng không phải với con nhỏ này! Ông trời ơi con thà giải quyết một mình còn hơn."
Sau đó, Yamada chắp hai tay, cầu trời?
"Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật.."
Đang chìm trong suy nghĩ, Chiharu đã ngồi xuống cái bàn cạnh Yamada lúc nào không hay.
"Anh Yamada ơiii" Chiharu quay ra thì thầm với Yamada.
Yamada quay ra, cố tỏ vẻ điềm tĩnh nói chuyện.
"Cái gì?"
"Tí nữa ra chơi anh dẫn em đi tham quan trường được không? Em mới vào nên không quen đường lắm."
"Em đấy nhé! Lần đầu gặp mặt còn rụt rè mà sao bây giờ lại năng nổ thế? Hơn nữa, sao em vào trường nhanh vậy?"
"Hửm? Hóa ra đó suy nghĩ của anh lúc lần đầu gặp em hả."
Yamada bị một đứa chỉ đáng tuổi học sinh tiểu học vặn lại, vừa đỏ mặt vừa ấm ức.
Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi, Yamada dẫn Chiharu đi khắp trường. Từ sân trường đến phòng thể chất, nhà kho, các khối lớp.. Khi đang đi qua các khối lớp học, Yamada nhận không biết bao nhiêu lời thì thầm to nhỏ về cậu, nhất là các nữ sinh.
"Eo ơi, hết đánh đấm giờ lại chuyển sang học sinh tiểu học. Tên này hết thuốc chữa rồi."
"Cặn bã thật mà."
"Ai đó báo cảnh sát đi."
Không nhịn nổi, Yamada định quay ra cho mỗi đứa một slot vô viện thì bỗng có người kéo áo cậu lại.
"Để em làm cho, công việc của một đệ tử là phải giải quyết rắc rối của sự phụ đúng không?"
Yamada nhìn Chiharu với vẻ mặt khó hiểu.
"Nếu được thì thử xem." Yamada nói như thách thức Chiharu.
Cô bé cười nhẹ một cái rồi chạy sang chỗ những người đàng kia. Sau một hồi nói chuyện, Chiharu đã khiến cho mọi lời đồn về cậu và Chiharu biến mất.
Đi ra san sau, Yamada quay ra hỏi.
"Em nói gì mà khiến bọn nó dừng bàn tán về anh thế?"
"Hư hư hư, năm trăm yên một lượt." Chiharu cười tự mãn sau đó xoè tay ra.
"Đệ tử kiểu gì tính tiền sư phụ vậy!" Yamada cao giọng nói.
"Tưởng gì, hóa ra anh coi em làm đệ tử rồi à?"
"À không, chuyện đó thì.." Yamada ngượng ngiụ nói.
Bỗng từ trong bụi cây xuất hiện một lũ học sinh năm ba, trên tay mỗi người cầm một thanh sắt.
"Năm, sáu, bảy.. Nhiều quá, rốt cuộc trường này có bao nhiêu học sinh thế? Thế này thì không vừa đánh vừa bảo vệ con bé được. Phải kêu nó chạy đi rồi giải quyết bọn này vậy." Yamada mắt vẫn không rời lũ năm ba nghĩ.
"Chạy đ!" bỗng tiếng nói của cậu bị gián đoạn bởi giọng nói của Chiharu.
"Anh Yamada thật sự lắm vấn đề thật đấy, cách giải quyết của anh chẳng triệt để một tí nào nhỉ? Vậy em xin phép ra tay."
Chiharu thò tay vào chiếc túi của mình, lấy ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào lũ học sinh năm ba. Cả Yamada và lũ học sinh năm ba bất ngờ.
"Tiện thể thì em nói luôn, không phải đồ chơi đâu ạ."
Ban đầu, lũ học sinh năm ba còn sợ hãi rõ rệt, nhưng rồi một tên trong chúng nói.
"Kể cả nếu đó súng thật thì nó cũng không thể bắn được, độ giật chắc chắn sẽ khiến đạn bay lên trời"
Chiharu hạ súng xuống và nói.
"Quả thật là em không bắn được, nhưng một người nào đó có thể đấy."
Nói xong, Chiharu lướt nhìn Yamada đang đứng bên cạnh rồi đưa khẩu súng cho cậu. Bọn năm ba nhìn thấy Yamada cầm súng rồi chạy tá hỏa, đứa này dẫm lên đứa khác. Yamada sau khi hoàn lại hồn thì nhanh tay quăng khẩu súng đi.
"Sao lúc nào em cũng muốn anh gia nhập Juventus thế!" Cậu nổi cáu với Chiharu.
"Bình tĩnh đi, đúng đây là súng thật nhưng nó không có đạn đâu."
Chiharu ra nhặt khẩu súng, rút băng đạn và ném cho Yamada. Nhìn băng đạn trống không, Yamada thở phào nhẹ nhõm.
"Anh lạ thật đấy nhé, hàng ngày tiễn bao nhiêu người vào viện mà lại sợ sệt khi chuẩn bị giết chết người khác vậy?"
"Đó là việc của anh, không liên quan đến em. Thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, đi thôi"
Sau khi tan học, Yamada đi về cùng với Chiharu. Vừa đi đến công viên mà cậu với cô bé gặp nhau lần đầu, Yamada với vẻ mặt hoang moang, toan hỏi Chiharu thì bỗng cô bé lên tiếng.
"Thật đấy nhé, IQ của anh bằng bao nhiêu mà không hiểu vấn đề thế? Thôi được rồi anh ra chỗ ghế ở công viên ngồi đi"
Sau khi cả hai đã ngồi xuống, Chiharu bắt đầu giải thích.
"Vậy bắt đầu với tin đồn về anh nhé. Cách duy nhất để dập tắt một tin đồn là một tin đồn còn nổi hơn, vì vậy e đã nói với bọn họ là đừng bàn tán về vụ này nữa vì sắp có một tin đồn hay ho hơn đấy."
"À ừm." Yamada trả lời.
"Sau đó, em lợi dụng việc các đàn anh năm ba để loa tin đồn nhanh hơn nữa."
"Đợi đã, tin đồn nào thế?"
"Mai anh sẽ biết thôi."
"Mà cũng muộn rồi nhỉ, thôi e về trước đây." Vừa nói Chiharu vừa nhìn len cái đồng hồ ở công viên.
"Ờ" Yamada trả lời.
Sau một hồi ngồi vắt não suy nghĩ, Yamada đứng dậy, lấy cái cặp sách chuẩn bị đi về.
"À mà đúng rồi, sao con bé biết mình định hỏi vụ đó nhỉ?" Yamada hoang mang part hai.
Hôm sau, một tin đồn rằng có một học sinh năm nhất tên Yamada đã cầm súng và dọa bắn các đàn anh năm ba của mình. Vì thế, nhà trưởng đã phải cử thêm hai người từ hội học sinh để soát đồ dùng của các học viên trước khi vào trường.
Vào giờ ăn trưa, là thời gian duy nhất Yamada trốn được Chiharu do cậu đã không chỉ cô bé về cái tầng thượng bé bỏng của mình. Như thường lệ, hội trưởng của hội học sinh đã đợi cậu sẵn trên sân thượng.
"Yamada à, chắc cậu không biết tôi phải vất vả thế nào mới khiến hiệu trưởng không trình báo vụ việc này với cảnh sát đâu nhỉ?"
"Vậy sao cô lại giúp tôi?" Yamada hỏi.
"Coi như để trả ơn lần cậu cứu tôi hôm bữa và cũng như khen thưởng cho cậu vì nhờ cậu mà nhà trường đã tích kiệm được một đống tiền khi mà nhà trường không cần phải trả viện phí cũng như các khoản khác cho các học sinh bị thương do đánh nhau với cậu."
"Mà, công nhận là sáng nay cũng không có ai gạ kèo với tôi thật."
"Dù hơi tức vì lời đồn hơi sai sự thật nhưng chắc mình cũng phải cảm ơn con bé đó thôi" Yamada nghĩ.
"Tuy nhiên.."
"?" Yamada tỏ vẻ khó hiểu.
"Nếu cậu còn gặp bất cứ vấn đề nào liên quan đến bạo lực không cần thiết thì cậu sẽ bị đuổi học ngay lập tức."
"Ực." Yamada nuốt nước bọt, cẩn thận hết mức có thể.
"Vì vậy để tránh các trường hợp đáng tiếc xảy ra, cậu sẽ bị ép phải tham gia một câu lạc bộ do tôi chủ trì."
Nói xong, Aki rút tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ đưa cho Yamada.
"Câu lạc bộ tình nguyện?" Nhìn vào tờ đơn, Yamada cảm thấy khó hiểu vì tên của câu lạc bộ.
"Đúng như cái tên, chúng ta sẽ giúp đỡ những học sinh của học viện Seton này vượt qua khó khăn."
"Hả?"
"Vậy chiều nay nhớ có mặt ở phòng câu lạc bộ nhé, tôi xin phép đi trước." Nói xong, Aki bỏ đi.
Yamada nhìn vào tờ đơn, nói nhỏ.
"Chắc tham gia vậy."
Sau đó, cậu cũng bỏ đi mà không biết rằng bản thân sắp bước vào con đường nguy hiểm không thể quay đầu.