Trinh Thám Lợn Tết Của Loài Quỷ Rừng - Thạch Kim Thử

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi thachkimthu, 14 Tháng chín 2023.

  1. thachkimthu

    Bài viết:
    207
    CHƯƠNG 10: SÓC QUỶ NUỐT NGƯỜI

    CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM VÀ ĐÓN ĐỌC CÁC CHƯƠNG TIẾP THEO TẠI ĐÂY..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian không còn nhiều, chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi là trời sẽ sáng hẳn. Theo sự phân phó của đội trưởng Thuỳ Anh đoàn sẽ phân tốp ra như sau: Thuỳ Anh, Huệ và thằng Bình sẽ trực ca đầu tiên, sau đấy thì Công và Hải rô sẽ trực ca tiếp theo cho tới khi trời sáng. Nhưng bỗng thằng Bình lại liền lên tiếng, nó xin đổi ca trực cùng với thằng Hải. Nó bảo rằng thằng Công người vẫn còn yếu sau trận sốt rét rừng đêm qua, cần được ưu tiên nghỉ ngơi nhiều hơn để lấy lại sức. Mọi người thấy thằng Bình nói vậy thì cũng cho là hợp lý, liền không ai bàn luận gì thêm nữa, vội bỏ thêm thật nhiều củi khô vào trong đống lửa đang còn cháy bập bùng. Sau đấy liền bật ra ba cái túi ngủ loại cỡ đại, rồi kéo nhau chui vào đấy cắt phiên nhau ngủ thật ngon lành.

    Mọi chuyện tưởng chừng đã diễn ra êm xuôi là vậy, nào ngờ sáng ra cả đoàn mới phát giác thằng Hải tự nhiên mất tăm mất dạng bao giờ. Đầu tiên cứ tưởng nó đi vệ sinh xa quá nhưng càng chờ đợi thì càng bặt vô tăm cá. Bỗng có tiếng con Huệ hét lên kinh hãi, rồi ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự ngay phía sau ngôi miếu.

    Nghe vậy mọi người người mới tá hỏa liền vội chạy ra, cảnh tượng trước mặt khiến người nào người nấy đứng sững thót tim tại chỗ. Thật quá hãi hùng, cách khu miếu hoang không xa bên trên chạc ba của cây sung già cổ thụ. Từ lúc nào đã có một cái xác không đầu nằm vắt vẻo trên ấy, toàn thân máu me be bét nhìn mà phát khiếp. Máu từ phần cổ đứt lìa nham nhở của nạn nhân vẫn không ngừng nhỏ xuống tong tỏng, lòng ruột nội tạng cũng đã xổ ra rơi tuột lòng thòng vương vãi đầy trên đất. Tuy rằng đã là cái xác không đầu, nhưng cả bọn vẫn có thể nhận ra được chính là xác chết của thằng Hải, bởi bộ quần áo kaki quen thuộc nó vẫn mặc thường ngày.

    Cả bọn lại một lần nữa đã phải chấn kinh, xác không đầu của thằng Hải thì hiển nhiên là thảm thương đáng sợ. Thế nhưng thứ đáng sợ nhất lúc này lại chính là đàn sóc mặt quỷ, không biết từ khi nào chúng đã hùa nhau tề tuu tràn về, đông đảo đến mức không thể tưởng tượng ra được. Mà có một điều cực kỳ quái dị nữa là, từng con từng con theo một trật tự phân công nhất định nào đó, nó luân phiên cắt lượt lao vào gặm nhấm xâu xé cái xác thằng Hải. Miệng cứ truyền miệng, tay lại truyền tay rồi mau chóng đưa số thịt người béo bổ ấy, mang tới chỗ sóc vương đang nằm hưởng thụ bên kia bờ suối.

    Vừa rồi quả thực nếu con Huệ không phát giác ra sự tình sớm, hoặc chỉ cần chậm thêm chút nữa có lẽ toàn bộ xương cốt máu thịt cơ thể thằng Hải, chắc sẽ chui tuột toàn bộ vào bụng của lũ quái thú này mất.

    Gặp phải sự lạ kỳ quái đến vậy, bỗng Thuỳ Anh vội nén bi thương, cô quyết đoán rút luôn ra một cây pháo cối. Pháo liền được châm đốt dây mồi rồi dứt khoát ném luôn vào đàn sóc quỷ, quả nhiên sau tiếng nổ lớn động trời, lũ quái ngay lập tức kinh sợ mà hùa nhau chạy tứ tán.

    Con Huệ từ đầu tới giờ vì sợ quá mà vẫn nằm lăn chết ngất dưới đất, mãi sau mới dần tỉnh lại. Nó từ từ lóp ngóp bò dây, lần nữa nhìn qua cái xác không đầu của thằng bạn, khóc nấc lên mấy tiếng rồi lại sợ quá ngất đi.

    Ngay lúc này thì Thuỳ Anh, Công, Bình đều có cùng tâm trạng, lòng nặng trĩu buồn rười rượi như chó nhà đám chạy tang. Chẳng thề ngờ được chuyến đi lần này lại xảy đến án mạng thương tâm như thế, thử hỏi ai mà không đau không xót cho được.

    Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn cũng đã xảy đến mất rồi, lúc này dù có muốn quay ngược thời gian hòng cứu vãn thế cuộc cũng đã muộn. Ba đứa liền nhanh chóng đưa ra quyết định, nhân lúc còn sớm trời hô nhau xúm lại mỗi người mỗi việc, đem chỗ quần áo thu nhặt gói bọc lại toàn bộ phần thi thể còn sót lại của thằng Hải, dùng luôn chiếc ba lô cũ thay cho áo quan.

    Thôi thì cứ nhặt đá mà đắp tạm lên cho thằng bạn xấu số một nắm mồ, cũng là an ủi cho vong linh của người quá cố. Cuối cùng liền đánh dấu thật kỹ càng vị trí ngôi mộ, mấy đứa khấn vái một hồi rất lâu rồi mới nói lời từ biệt lên đường, hẹn ngày sau sẽ trở lại chốn này mang nốt phần xương cốt vương vãi của bạn về lại quê nhà an táng.

    Sau đấy thì cả bọn lập tức lên đường, men dần theo vách núi mà lần xuống. Phải đi mất một lúc mới về lại được chỗ cất xe, rồi cứ vậy nhằm theo mặt trời hướng tây mà chạy miết, may sao cũng đã ra được tới đường lớn. Nhưng mà mọi người đâu thể ngờ được rằng, trong khu rừng ma quái này bọn họ đã chả khác chi một lũ chim lồng cá chậu, mặc sức cho kẻ khác tuỳ thời thao túng bịt mắt mất rồi.

    Chạy xe cả một buổi chiều mà vẫn không dám ngừng nghỉ dù chỉ là một phút, cho tới khi nắng chiều đã mờ dần nhạt dần rồi tắt hẳn nơi đầu núi. Nhìn đồng hồ lúc này mới là năm giờ chiều, tự nhiên mây đen ở đâu ùn ùn kéo về nhanh đến không tưởng, gió núi thổi thốc đã mỗi lúc một mạnh, khả năng quen trời có khi mưa lớn sẽ trút xuống ngay bây giờ cũng nên. Cả bọn chỉ còn biết quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt ái ngại, tất cả đều tự hiểu rằng, cho dù có cố chạy thục mạng thêm nữa thì chắc chắn đêm nay cũng không thể thoát khỏi khu rừng này. Thôi thì cứ kiếm tạm một chỗ trú ẩn an toàn cái đã, quan trọng giữ lấy cái mạng là điều trước tiên.

    Một khi màn đêm chốn này buông xuống sẽ tiềm ẩn biết bao nhiêu là mối hiểm nguy vô cùng đáng sợ, nghĩ vậy nên Thuỳ Anh đã vội vàng quyết đoán. Cô nàng lên tiếng trao đổi cùng mọi người, phải nhanh chóng dựng lều đốt lửa, chấp nhận nghỉ lại chốn rừng thiêng nước độc này thêm một đêm nữa.

    Đêm nay đã là đêm hai mươi chín tết, trong khi nhà nhà người người đã vô cùng náo nức cho cái tết xum vầy. Thì lúc này ở cái chốn rừng thiêng núi thẳm bọn họ hãy còn đang phải khổ sở vật lộn với vô vàn hiểm nguy gian nan nhất.

    Mặc dù người nào người nấy đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn phải hết sức cố gắng. Vụ việc đáng tiếc đêm hôm qua xảy đến với thằng Hải đã khiến cho cả bọn thêm cảnh giác, cần phải cắt cử thay phiên nhau trực chiến, sẽ luôn luôn phải có người thức trông chừng nhau xuyên đêm.

    Ca đầu tiên chính là phiên gác của Thuỳ Anh, nhưng cũng vì mệt mỏi quá mà cô nàng liền đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Lần này trong giấc mơ lại hoàn toàn khác, cô mơ thấy rắn thần bị thằng Bình tóm chặt lấy cổ bẻ ngoéo đánh rắc một cái, cứ thế con rắn giãy lên đành đạch rồi lăn ra chết tươi. Không dừng lại ở đấy, thằng Bình đưa thân con rắn vào miệng cắn một phát thật mạnh rồi hút cạn toàn bộ máu huyết, con rắn to là vậy mà chỉ cần một chốc đã trở thành cái xác khô.

    Thằng Bình vừa hút cạn máu huyết của con rắn thì lập tức cơ thể nó phát sinh biến cố, da thịt toàn thân nó như đang căng phồng lên hết mức. Cuối cùng thì nứt toác để lộ cả xương, máu huyết tứa ra chảy xuống đầm đìa nhìn mà phát ớn. Điều ghê rợn hơn nữa chính là thằng Bình lúc này như đã hóa thành một con Quỷ đỏ, trên đầu nó từ từ mọc nhô dài ra cặp sừng gớm ghiếc, răng nanh trắng ởn đã dài cả gang, móng chân móng tay cũng theo đó xổ dài ra cứng chắc sắc nhọn hơn cả xóc chĩa.

    Con Quỷ đỏ gớm ghiếc bỗng mở bừng đôi mắt sắc lẹm, nó gườm gườm dòm vào chỗ Thuỳ Anh đang nằm bằng ánh nhìn hau háu như sắp muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Thuỳ Anh thấy thế thì kinh hãi tột độ, cô muốn vùng bỏ chạy ngay mà đôi chân không thèm nghe lời, nó như đã dính chặt luôn vào sàn đất. Phen này thì chết chắc rồi, đúng vào thời khắc con Quỷ đỏ nhào tới, nó đã há to ngoác thật rộng cái miệng tham lam, định rằng cắn nuốt toàn bộ những gì trên đường lao tới. Thế nhưng thật bất ngờ, bỗng từ đâu liền xuất hiện hai thân ảnh trắng toát đứng chặn ngay trước mặt, che chắn bảo vệ cho Thuỳ Anh. Khi nhìn kỹ lại thì chính là thằng Dũng con Hạnh, chứ là ai nữa.

    Có điều là hai đứa chúng nó mặc dù dũng cảm xả thân cứu bạn là vậy, nhưng rút cuộc cũng chỉ như trứng chọi đá, muỗi đốt inox. Cuối cùng cũng vẫn trở thành mồi ngon bên trong miệng Quỷ.

    Cho đến thời điểm này thì Thuỳ Anh đã có thể vùng vẫy thoát ra được sự trói buộc, cô hốt hoảng sợ hãi rồi vùng bỏ chạy. Cứ chạy miết chạy miết mà phía sau vẫn là con Quỷ hãy còn truy đuổi sát nút, chạy thêm một lúc nữa bỗng Thuỳ Anh và Quỷ đỏ ngay lập tức khựng lại. Hóa ra phía trước mặt là một cánh cổng làng vô cùng to lớn, cánh cổng mở ra dẫn thẳng vào một ngôi làng hoang sơ vắng vẻ. Cho tới lúc này thì Quỷ đỏ cũng đã không còn giữ được thái độ giống như lúc đầu nữa, ánh mắt nó hằn học rực đỏ sáng quắc như tựa đèn pha, hết nhìn vào ngôi làng ma quái lại quay qua nhìn Thuỳ Anh với vẻ thèm thuồng tiếc nuối. Rồi một giọng âm gai như xuyên thấu màng tai, cất vang lên choe choé:

    - Dừng lại.. dừng lại ngay! Tuyệt đối không được bước qua cái cánh cửa ấy..

    Chỉ nghe được vẻn vẹn có một câu cuối cùng như thế, Thuỳ Anh bỗng từ trong cơn mơ liền bừng tỉnh. Ối trời đất ạ! Trời mùa đông miền rừng rét mướt là vậy, thế mà toàn thân của cô đã ướt sũng tự lúc nào, cô bàng hoàng mở bừng đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bên cạnh là con Huệ cũng đã mở mắt thức dậy tự lúc nào, nó ngó trân trân qua Thuỳ Anh mà vội vàng lay gọi:

    - Thuỳ Anh.. Thuỳ Anh ơi!.. Dậy.. dậy đi nào. Ngủ ngáy gì mà hò hét dữ thế? Mấy ngày hôm nay mày làm sao vậy? Trong người vẫn mệt mỏi đúng không?

    - Ừ, hãi quá cơ. Mà thôi.. tao không sao đâu, vừa rồi lại tự nhiên mơ một giấc mơ kỳ lạ, sợ thật đấy.

    Được rồi.. bọn mày ngủ tiếp đi. Tao xin lỗi nhé, mấy hôm nay chắc cơ thể không khỏe cho nên cứ mộng mị suốt, thành ra làm phiền đến mọi người. Mà đang là ca trực của tao, tao có lỡ ngủ quên một lúc, sao không đứa nào gọi vậy?

    - Ừ, đúng rồi đấy.. vừa rồi bọn tao thấy mày ngồi trực rồi ngủ gục li bì mê mệt. Biết là mấy ngày rồi mày đã hao tâm tổn trí rất nhiều, thế cho nên thôi thây cứ kệ không có gọi để mà ngủ thêm một lúc lấy lại sức. Hai lão Bình với Công đã trực thay mày rồi..

    - Ấy chết! Làm thế sao được, mọi người ai nấy cũng đều mệt mỏi như nhau cơ mà. Thôi được rồi.. thế để tao ra thay cho hai đứa nó vào chợp mắt nghỉ ngơi cho khoẻ.
     
  2. thachkimthu

    Bài viết:
    207
    CHƯƠNG 11: LỘ MẶT

    CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM VÀ ĐÓN ĐỌC CÁC CHƯƠNG TIẾP THEO TẠI ĐÂY..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói rồi Thuỳ Anh liền lập tức đứng dậy, cô chạy lại chỗ thằng Bình và Công, đưa tay nhặt lấy một hai cành củi to châm thêm vào đống lửa, vội nói:

    - Úi già! Thật sự xin lỗi nhé.. Thôi được rồi.. hai thằng bọn mày tranh thủ vào lều mà nghỉ ngơi lấy tí đi, để đấy tao tiếp tục canh gác, thức suốt cả đêm như này làm sao chịu được.

    - Không sao đâu.. đã nhằm nhò gì chứ, bọn tao toàn thằng khoẻ như trâu trương trâu mộng thế này cơ mà. Thôi được rồi.. bà cứ chạy vào trông chừng con Huệ cẩn thận đi, như thế là bọn tao yên tâm rồi.

    Nhưng mà..

    Thùy Anh còn đang định lên tiếng nói thêm vài lời, định rằng nhất quyết phải đuổi bằng được hai thằng bạn ương hơn cóc cụ này đi nằm nghỉ lấy một lúc cho khoẻ.

    Đột nhiên thấy thằng Bình bỗng kích động tự hét ầm lên rồi nhảy chân sáo, nhìn mặt nó như vui mừng thấy rõ. Nó trỏ tay về hướng đông nam phía xa xa, vội vàng phân bua giải thích:

    - Ối trời ạ! Sướng.. sướng rồi nhé, khả năng là bọn mình sắp được no cái bụng rồi đấy. Hai đứa bọn mày có nhìn thấy gì không? Đấy.. thấy chưa, đã thấy gì chưa?

    Ô hay, kia kìa.. sao hai đứa chúng mày mắt mũi cà la té kèm nhèm thế nhỉ.

    Quả nhiên theo hướng tay thằng Bình vừa chỉ, phía xa xa mãi mé tả cánh rừng đúng là có thấy leo lét thứ ánh sáng chập chờn ma quái lúc ẩn lúc hiện.

    - Bình à.. tao thấy rồi. Nhưng mà có khi nào là ma rừng nó trêu người hay không?

    - Vớ va vớ vẩn.. ma mốc cái gì cơ chứ, ánh lửa bếp nhà sàn đấy.

    Nhanh, nhanh lên..

    Thuỳ Anh à.. bà mau vào gọi đánh thức cái Huệ đi, bọn mình cần mau chóng thu dọn hành trang rồi lần sang bên đó xin nghỉ ngơi tá túc lại một đêm cho an toàn. Mà dân bản nơi đây họ hiếu khách lắm, tao đoán không lầm thì khả năng bọn mình còn được họ thiết đãi một bữa no nê ra trò ấy chứ.

    Thằng Công nghe thằng Bình nói vậy, nhưng nó vẫn cố cãi lý cứ thắc mắc mà hỏi lại:

    - Bình à.. mày nói thế nào chứ, tao thì tao thấy hình như không phải đâu mày ạ. Nếu là ánh lửa bếp hay đèn bão nhà sàn thì phải là màu đỏ mới đúng? Đằng này thứ ánh sáng đó nó cứ leo lét bập bùng lúc mờ lúc tỏ, lại toàn là màu xanh lét ma quái thế nào ấy. Thế thì chả đúng là ma trơi rồi chứ còn là gì nữa.

    Thôi thôi.. tao sợ lắm rồi, không khéo ma nó trêu người nó lại run dủi đẩy bọn mình vào đường chết, chả giống như hôm trước lúc ở miếu thờ ấy.

    - Hừ.. tiên sư cha nhà mày chứ, mày chỉ khéo vẽ chuyện, từ bao giờ mày khéo tưởng tượng giỏi thế nhỉ. Trong rừng khuya thế này, lại toàn là cây cối um tùm, cho nên ánh sáng nào xuyên qua chả lúc mờ lúc tỏ và pha chuyển qua màu xanh le lét nữa.

    Nhưng mà thực là ngay lúc này bụng đứa nào đứa nấy cũng đều phản đối kịch liệt, cùng kêu réo lên để phản đối chế độ. Bởi thế mà cho dù chỉ cần có tới một phần mười tia hy vọng, thì cả bọn cũng quyết sẽ không bỏ qua. Nghĩ vậy nên cả bọn ba đứa liền quyết định, mà mạnh bạo quyết liệt nhất vẫn là Thuỳ Anh, cô nói:

    - Chốt.. quyết vậy đi! Tao đồng ý.. chả gì thì cứ phải thử mới ra vấn đề được. Nào.. thế thì bọn mày mau chia nhau ra dọn dẹp nhanh đi, cứ theo hướng ánh sáng kia mà lần sang.

    Sau đấy cả bọn cứ thế theo quyết định đã bàn bạc từ trước, thằng Bình và Công thì lo phần mang vác toàn bộ đồ đạc, còn Thuỳ Anh sẽ dìu con Huệ rồi dùng một sợi dây níu chặt nó trên xe. Cứ vậy kẻ trước người sau lầm lũi phóng xe men theo con đường rừng tăm tối, cứ nương theo thứ ánh sáng leo lét ma quái khi nẫy mà tìm tới.

    Nhìn thì cảm thấy khoảng cách khá gần là vậy, thế mà đi miết mất một lúc khá lâu vẫn còn chưa đến. Thật là may quá.. đốm lửa kia mỗi lúc một gần, đường mòn dưới chân cũng mỗi lúc thêm rộng rãi thông thoáng hơn hẳn. Đúng thực là lửa chứ không phải ánh sáng ma trơi, còn có cả mùi thịt nướng thơm lừng nữa chứ. Thứ mùi vị khiến con người ta không làm sao cầm lòng được, phải nuốt nước bọt ừng ực đến mấy cái, mặc dù đứa nào cũng đang khát đến khô cổ. Cũng thật là tội, trong hoàn cảnh ấy thì làm gì có ai kìm chế nổi thứ phản xạ có điều kiện cơ chứ, nước bọt cứ thế ứa ra ào ạt, khiến một vài người nuốt xuống không kịp. Bản thân con Huệ vì cơ thể đang yếu, vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, suýt không chịu nổi cũng đã ho lên sặc sụa liên hồi.

    Khoảng cách từ chỗ mọi người đang đứng đến nơi đống lửa cháy không còn xa nữa, đã có thể nhìn được bằng mắt thường thấy rõ. Ồ.. thì ra đúng là thôn bản của bộ phận dân tộc thiểu số miền ngược, họ cư ngụ trên một chiền đồi khá rộng trước mặt. Mùi thức ăn thơm nức mũi chính là đã phát ra từ chỗ đống than hồng kia, trên đó thực là đang quay nướng một con lợn rừng béo mầm vàng rộm. Nhìn thấy mồi ngon lợn béo như vậy nào ai có thể kìm lòng cho nổi, huống hồ người nào người nấy bụng đã đói meo, đang không ngừng sôi réo lên òng ọc.

    Lúc này thì thằng Bình và thằng Công ánh mắt liền đã sáng hơn sao, không còn biết ý tứ là gì nữa, miệng cứ nhệu nhạo nuốt nước bọt ừng ực liên hồi. Hai cặp mắt của chúng nó cứ hau háo dán luôn thật chặt vào con lợn quay nóng hôi hổi thơm phưng phức ấy, khả năng mi mắt cũng đã liệt cơ không làm sao sập xuống chớp lấy một cái.

    Hai thằng thèm thuồng dường như đã đến mức quá độ, không thằng nào bảo thằng nào, đang định hùa nhau lao vào xơi tái con lợn quay béo mẫm. Bất ngờ Thuỳ Anh liền đưa tay ra ngăn lại, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cả con Huệ đang đứng bên cạnh lúc này cũng giống y như bị ma nhập, nó hét lên thật to cảnh báo:

    - Dừng lại ngay! Không được vào làng của Quỷ..

    Thuỳ Anh ngay lúc này lại càng bị sốc, cô vừa bị giật mình kinh hãi..

    Trời ạ! Quái lạ thật.. sao quang cảnh không gian chỗ này lại trùng khớp hoàn toàn như trong giấc mơ khi nãy?

    Thuỳ Anh đang định mở miệng ngăn cản, không cho mọi người bước chân vào trong ngôi làng ấy, nhưng mà đã quá muộn. Ba đứa kia đã như ngựa xổng chuồng chó tuột xích, chỉ loáng một cái đã lao chạy thật nhanh tiến qua cánh cổng lớn ngăn cách ngôi làng với thế giới bên ngoài.

    Suốt hai ngày vừa rồi cả bọn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực, hết bị tra tấn tinh thần vì những nỗi sợ, sau đấy còn bị đau đớn cả về thể xác. Duy trì cuộc sống chỉ có mỗi lương khô chạy qua cửa miệng khiến cái bụng tham lam lúc này không còn nghe lời nữa, nó xúi bậy cho đại não ra những quyết định trở nên nông nổi hết sức.

    Thế là đến cả thủ lĩnh Thuỳ Anh cũng không ngoại lệ, cứ vậy mà cả ba cái bụng đói không khách sáo giữ lễ giữ kẽ gì nữa, đồng loạt lao vào xẻo từng miếng thịt lợn nướng thơm phức bỏ luôn vào miệng, nhai vội nhệu nhạo nuốt chửng xuống.

    Cùng lúc ấy liền bất ngờ từ hướng đằng xa phía cuối bản, bỗng rít vang lên từng tiếng xé gió, nghe rợn hết da đầu: "Vút"... "

    Vút"... "

    Vút".. rồi lại "phập"... "

    Phập"... "

    Phập"..

    Ba bốn mũi tên sắc nhọn đã cắm phập, ghim xuống thật chắc lút luôn vào trong thân con lợn phải chừng một nửa, phần đuôi mũi tên lò ra có gắn lông đuôi chim còn đang rung lên phần phật. Cả bọn ngơ ngác chưa hiểu hết chuyện gì thì đã, từ đằng xa vang lên có biết bao nhiêu những tiếng chân người đang chạy lại rầm rập, chỉ loáng cái đã có đến hơn chục người xông ra vây kín bọn họ lại. Những người này người nào người nấy mặt mũi đen đúa đều bị biến dạng ghê rợn, lại còn hung dữ hết sức. Trên tay cứ lăm lăm khí giới, chỉ trực có người hô lớn một tiếng liền sẽ xông tới xé xác các con mồi vừa mới xâm nhập vào miền lãnh địa.

    Lũ người rừng này nói đúng hơn phải đem ra so sánh với Quỷ mới hợp, vì từ đầu xuống chân toàn thân chúng mốc meo đen đúa cực kỳ bẩn thỉu, mồm miệng thì lúc nào dãi dứt cũng tứa ra nhệu nhạo nhìn đến phát kinh, chưa kể đến hơi thở chúng phả ra thối khắm như muốn lộn mửa. Đặc biệt là bọn chúng có thân mình to lớn lực lưỡng khác hẳn người thường, ước chừng cũng phải cao to gấp đôi, gấp ba người thường ấy chứ. Mày rậm mắt ốc nhồi, miệng lớn ngoác rộng gần đến mang tai, tính tình lại nóng nảy hung hãn chả khác chi như loài chó dại.

    Vừa thấy đám người Thuỳ Anh thì đã như muốn nhảy bổ vào, muốn chụp lấy từng người xe xác rồi ăn tươi nuốt sống. Bỗng từ trong rừng có tiếng huýt sáo vang lên lanh lảnh, thanh âm mang nội lực cực cao, nghe vút chói lộng cả màng tai, làm đám quỷ rừng vừa nghe được đã ngay lập tức khựng lại.

    Có vẻ như bọn chúng rất sợ loại thanh âm này thì phải, tên nào tên nấy với ánh mắt dáo dác sợ hãi đến tột độ. Bọn chúng không tự chủ được mà đánh rơi toàn bộ khí giới, lại đưa tay ôm chặt lấy đầu, bịt chặt hai tai mà quỳ rạp phủ phục dưới đất chịu trận.

    Thời gian trôi qua như chỉ chừng chưa uống hết chén trà, từ sau mé tả phía rừng già một nhân ảnh già nua lọm khọm đang chống gậy trúc, bỗng đâu xuất hiện đột ngột rồi bước nhanh tới như một cơn gió. Khi tới nơi liền phất tay ra hiệu một cái, đã xua đuổi được ngay đám quỷ rừng kia chạy đi tứ tán mất dạng. Lại quay qua đám người của Thuỳ Anh, bà ta liếc xéo quan sát khắp lượt, cái liếc ấy tưởng chừng như có thể soi thấu tim can, hiểu được hết nhân tâm con người trong thiên hạ. Lúc dừng lại trên người Thuỳ Anh, bà ta mới mở miệng bằng giọng kinh rất sõi, nhưng cộc lốc đầy ẩn ý:

    - Hà hà! Lão đây đã đợi các người lâu lắm rồi đấy.. Được rồi.. hãy theo lão đây về bản mà nghỉ ngơi cho khoẻ.

    Qua câu nói vừa rồi cùng ánh mắt sắc lẹm đã có thể như câu hồn nhiếp phách, cả bọn cứ vậy không sao phản kháng, liền cung cúc lẽo đẽo bước theo sau bà ta đi vào sâu trong bản.

    Đoàn người di chuyển mất một lúc khá lâu thì cũng vào tới được trung tâm của bản, chính giữa nơi này tọa lạc ngôi nhà Rông cực lớn. Vẫn còn tiếp tục di chuyển, cả bọn theo bà lão đi vào giữa ngôi nhà, ở đó có đặt một bếp lửa hồng vô cùng ấm áp. Bỗng bà lão nọ liền quay người lại rồi thốt lớn:

    - Được rồi.. đã về tới đây rồi thì không có gì phải sợ nữa. Nào.. các cháu cứ vào cả đây, ngồi xuống uống tạm chén trà cho ấm bụng cái đã.

    Để lão đây xin tự giới thiệu nhé, tên lão là Uri, là trưởng bản tộc người Xâm Lâm nơi này. Hà hà.. Chắc vừa rồi các cháu đói và sợ hãi khi bị bọn quỷ nô nó dọa nạt cho đúng không? Không sao rồi, đã có lão nương đây thì bọn chúng không dám liều lĩnh động tới nửa cọng lông của các cháu nữa đâu. Duy chỉ có một điều là các cháu cần phải lưu ý, tuyệt nhiên không nên chạy lung tung là được. Giờ ta sẽ cho người bày biện tiếp đãi các cháu ăn uống một bữa no say thật là thoải mái, cứ yên tâm nghỉ ngơi lại đây. Sáng sớm mai đã là 30 tết rồi, nếu các cháu muốn ở lại ăn tết cùng dân bản cũng được, còn nếu không ta sẽ cho người đưa các cháu rời núi ra ngoài.

    Cả bọn đang lúc nguy nan vạn phần là vậy, bỗng dưng ở đâu lại có cứu tinh tái thế, còn được tiếp đãi nồng hậu cùng hứa rằng đưa ra khỏi núi an toàn. Thuỳ Anh nghe vậy liền đứng ngay dậy, cô cúi đầu vái tạ mấy cái rồi lễ phép nói:

    - Dạ!.. chúng cháu cảm ơn bà ạ. Hôm nay nếu không gặp được bà, còn được bà mời về bản khoản đãi nồng hậu thế này, có lẽ chúng cháu đã lạc đường rồi chết đói chết rét ở đâu đó rồi đấy ạ.

    - Ấy ấy.. chết là chết thế nào được, sao nói gì mà dồ dại thế?

    - Dạ!.. Chúng cháu cũng không dám làm phiền hoặc quấy quả thêm đâu ạ, sớm mai chúng cháu sẽ xin phép rời đi ngay bà ạ.

    Nghe Thuỳ Anh nói vậy thì mụ già Uri cũng không nói gì thêm nữa, mụ đưa tay làm hiệu ý bảo mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi, rồi ngay lập tức quay gót chuyển thân rời đi nhanh như cơn gió thoảng. Quả nhiên đêm đó bốn người bọn Thuỳ Anh được một giấc ngủ ngon lành, ai nấy đều đã yên tâm lại được no nê cái bụng ấm áp cái thân, tinh thần cũng tự nhiên sảng khoái hết mức. Thôi kệ.. cứ ngủ một giấc cho thật đã đời cái đã, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường rời núi. Cũng không thể biết được là trên đường còn những sự gì sẽ xảy đến nữa đây..

    Thế nhưng thực cũng may, đúng là bọn người đoàn Thuỳ Anh có được phúc tổ đến bảy mươi đời độ cho. Đến lúc trời gần sáng liền có phát sinh biến cố, con Huệ đang ngủ say thì bỗng tự nhiên đau bụng dữ dội, khả năng đêm hôm qua nó ăn quá nhiều hoặc ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ lạ bụng. Nó không làm sao chịu đựng được thêm nữa, cũng không muốn làm phiền đến ai còn đang ngon giấc, thế là nó liền tự lần mò ra phía vườn sau tìm chỗ giải quyết.

    Thế này thì đêm nay lũ muỗi sau nhà thế nào cũng sẽ vớ được vận may ngàn năm có một, chúng được tha hồ đánh chén thưởng thức một bữa tiệc no say xa xỉ nhất trần đời, ngay trên cái mông trắng hếu. Mặc cho con Huệ có bẻ cành bứt lá, cố xua đuổi thế nào cũng không được. Tội nghiệp nhất cho con Huệ lúc này, là đến lúc giải quyết xong nỗi buồn thì cái mông của nó đã sưng to thành cục. Vừa mắt nhắm mắt mở ngước lên, đang định xách quần đứng dậy vào nhà thì bỗng nó suýt hét toáng lên và giật mình bật ngửa. Vì khoảng cách quá gần, chỉ chừng ngay sau bụi chuối trước mặt, từ lúc nào đã xuất hiện có hai bóng đen lù lù đang đứng đó. Qua thứ ánh sáng lờ mờ hắt ra từ sau liếp cửa, chẳng ngờ hai bóng đen ấy lại chính là mụ trưởng bản Uri cùng với thằng Bình.

    - Quái nhỉ! Ngoài này muỗi rừng còn nhiều hơn chấu.. Sao giờ này mà bọn họ còn lần mò ra ngoài này làm gì nhỉ? Bọn họ cứ thậm thà thậm thụt, cứ tỏ ra thần bí sao sao ấy. Liệu rằng có uẩn khúc gì ở đây hay chăng?

    Biết bao nhiêu nghi vấn cùng những câu hỏi chất chứa trong lòng không làm sao giải tỏa ngay được, thế là con Huệ liền quyết định, dù có phải hiến thêm một phần máu huyết nữa cho đàn muỗi dữ, cũng quyết phải làm rõ tình hình. Cứ thế nó nhoài người bò dần về hướng ấy, còn cách độ mấy mươi phân thì dừng lại lăng tai nghe ngóng.

    Quả nhiên hai bóng đen kia không hề để ý đến sự có mặt của nó, trong bóng đêm đột nhiên thằng Bình lên tiếng trước:

    - Mo sư Uri.. bà định rằng sẽ xử trí đám lợn Tết tôi mang về thế nào đây? Bà xem có thể tha chết cho con Huệ bạn gái của tôi được không?

    - Hừ!.. thì vẫn như mọi năm mà tiến hành xử lý thôi, để đám nhóc con còn có tí mỡ Tết chứ nị. Cái gì cơ.. Tha ư! Tha thế nào được, đã lâu rồi tộc ta mới có được cái Tết ấm no như thế, lợn Tết cũng béo mẫm thế cơ mà. Món thịt "giàng" đã ban phát dâng về tận miệng, chả nhẽ lại tha thả đi được hay sao.

    - Mo sư à.. nhưng mà con Huệ là bạn gái của tôi. Tôi cầu xin bà đấy.. thực lòng tôi đã có tình cảm sâu nặng với con bé này mất rồi. Tôi cũng đã thực hiện được lời hứa với bà, còn dùng mạng của thằng Hải đem quy đổi, sao bà lại có thể lật lọng cơ chứ?

    Bà lão trưởng bản Uri nãy giờ luôn được thằng Bĩnh gọi là mo sư, lại vừa nghe thấy thằng Bình cầu xin như vậy liền lập tức giận dữ quát lớn:

    - Hừ.. Mần Xu Phăng! Nhà ngươi giỏi thật đấy.. mà lão nương ta đây cứ thích lật lọng đấy thì đã làm sao?

    Khốn khiếp thật đấy.. Xu Phăng mày muốn chết rồi đúng không? Những lời của mày có xứng đáng làm tôi tớ trung thành cho bà chúa và đế quân hay không?

    Thôi được rồi.. mày không cần nhiều lời hơn nữa, vào nhà bảo bọn nhóc mài gọt cho sắc dao kéo đi, sớm mai thì chúng ta sẽ tổ chức buổi lễ giết lợn.

    À.. mà Xu Phăng này? Mày có chắc chắn là con nhỏ Thuỳ Anh ấy, con nhỏ được bà chúa lựa chọn có thực sự vẫn còn là gái trinh đấy chứ? Sai sót thì tao với mày chỉ còn có đường chết thôi đấy..

    Chẳng ngờ cuộc trao đổi ngắn ngủi giữa mụ Uri cùng thằng Bình lại bị con Huệ nghe được hết, những lời nói ấy chả khác chi sét đánh ngang tai, khiến toàn thân con Huệ không rét mà run, toàn thân bủn rủn say sẩm mặt mày. Không ngờ trong bọn thằng Bình lại là kẻ phản bội, nó đã lên kế hoạch âm thầm bán đứng bạn bè ngay từ ban đầu. Mà nó có phải tên là thằng Bình đâu, nó là Xu Phang Xu Phăng gì cơ mà.

    Chết rồi.. thế này chắc chết cả lũ, chẳng ngờ được bọn chúng lại có thể man dợ đến thế. Bọn Quỷ này lại có thể coi con người, đồng loại của chúng giống như súc vật, giống như thức ăn vậy, còn chuẩn bị mang ra giết thịt đón một cái Tết linh đình. Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, trốn ngay đi chứ muộn thêm một giây một khắc chắc chết.

    Lúc đầu con Huệ vì sợ quá còn đang định một mình sẽ trốn đi, nhưng sau cùng vẫn nghĩ lại, phải vào nhà tìm cách báo ngay cho Thuỳ Anh cùng thằng Công được biết trước khi quá muộn, chậm chễ thêm một giây một phút nào thì chắc là khó mà toàn mạng.

    Thế là lợi dụng trong lúc mụ Uri cùng thằng Bình còn đang thỏa thuận trao đổi thêm vấn đề gì đó, con Huệ vội vàng lấy hết dũng khí, nó nhẹ nhàng trườn mình lẩn đi chả khác chi một con rắn nhỏ. Vừa vào được trong nhà đã ngay lập tức đánh thức Thuỳ Anh cùng thằng Công tỉnh dậy, cũng không kịp giải thích gì nhiều, cả ba liền nhanh chóng lần theo ra chỗ cánh cửa phụ, mở tung cửa rồi lần mình vào trong màn đêm, cứ thế nhắm theo mé cửa rừng mà chạy miết.

    Chẳng ngờ ba đứa vẫn chưa chạy được bao xa, thì ngay phía sau lưng đã có vô số thanh âm náo loạn, nào là những tiếng hú hét vang vọng, tiếng bước chân dầm dập đang đuổi theo sát nút, đèn đuốc lập loè sáng rực cả một vùng trời.

    Đột nhiên từ phía bên tả ngay sau cây thông già cổ thụ, thằng Bình tự khi nào nhảy phắt ra chặn đầu ba đứa, nó quát lớn:

    - Dừng lại! Chúng mày không thể rời đi được..

    Ngay tại thời khắc này tất cả đứa nào đứa nấy gần như đứng tim mà suýt chết ngất, duy chỉ có con Huệ là vẫn chìm đắm trong sự buồn đau sầu thảm. Chẳng ngờ trái tim nó đã đặt nhầm vào bàn tay Quỷ, nước mắt nó đã ứa ra nhạt nhòa rơi xuống lã chã. Cái miệng của nó đã méo xệch đi nhìn đến tội, ánh mắt giận dữ thất vọng tới cùng cực nhìn chằm chằm thằng Bình. Cuối cùng thì dứt khoát vung tay tát mạnh một phát lên mặt kẻ phản bội, thét lớn:

    - Thằng khốn nạn! Đúng thật là lũ Quỷ rừng.. loại xúc vật lừa thầy phản bạn. Thế không đi thì ở lại đây để bọn mày bắt bỏ vào nồi hầm lên ăn Tết to à?

    Lời con Huệ vừa dứt từ đằng xa đã nghe tiếng mụ Uri cười lên man dại, điệu cười của mụ cứ giật cục nghe khằng khặc thế nào ấy, khiến ai nghe được cũng phải giật mình kinh khiếp. Tiếp sau tràng cười ma quái ấy mụ liền hét toáng lên như ra lệch:

    - Quỷ nô đâu! Vây bắt hết chúng lại cho ta, cấm không được bắn chết đứa nào, lợn chết thịt không tươi và ngọt nữa đâu.

    - Mần Xu Phăng! Mày còn chần chừ gì nữa.. sao không ra tay đi?

    Thế nhưng trái với dư liệu Mần Xu Phăng hay cũng chính thằng Bình, lúc này chẳng những không ra tay như lời mụ Uri vừa ra lệnh, từ khoé mắt nó đột nhiên chảy xuống hai dòng lệ đỏ, hai con mắt cũng đã đỏ hoe. Nó quay qua nhìn lại các bạn thêm một lần cuối, trong ánh mắt vừa loé lên một tia nhìn cuồng nhiệt nhưng đầy hối hận buồn tủi. Như đã thực sự quyết tâm lắm, đã có được chủ định một lần cho cuộc đời của nó. Thằng Bình hét lớn rồi đưa tay đẩy các bạn, thúc giục chạy sang mé tả cánh rừng Tùng, bản thân thì chấp nhận sẽ hy sinh để chặn lũ quái vật đang ào ào xông tới:

    - Chạy! Chạy mau! Tao xin lỗi.. hẹn gặp lại ở bên kia thế giới.

    Chỉ nghe thấy từ đằng xa mụ Uri tức giận hú hét ré lên điên dại, mụ quát nẹt đám Quỷ rừng:

    - Quỷ nô! Bắt hết bọn chúng lại cho ta. Cấm được bắn chết..

    Lời mụ già vừa dứt thế nhưng có vẻ như đám quái vật này lại cực kỳ ngu ngốc, con mồi bị săn đuổi càng cuống chạy thì bọn chúng càng hiếu sát. Tên đã rời khỏi cung chỉ nghe thấy biết bao nhiêu tiếng tên bay xé gió đang rít lên ghê rợn: "Vút"... "

    Vút"... "

    Vút"..

    Rồi lại: "Phập"... "

    Phập"... "

    Phập"..

    Phía bên này thằng Bình cùng Công chỉ kịp "hự" lên một tiếng rồi đồng loạt ngã gục trên đất, máu chan hòa đã chảy nhuộm đỏ đầy trên mặt đất. Thuỷ Anh cùng con Huệ tuy không trúng tên, nhưng cũng ngay thời điểm ấy liên bị vật gì cứng rắn đập thẳng vào đầu ngất lịm.

    Không rõ thời gian trôi qua trong bao lâu, chỉ biết Thuỳ Anh lúc mở mắt ra tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn. Đầu óc đau như búa bổ, nhìn qua chỉ còn thấy Huệ cũng đang bị trói nghiến vào một cây cột bên cạnh giống mình, còn bên ngoài căn phòng ấy đứng lố nhố gần hai chục tên quỷ nô gớm ghiếc.

    Đột nhiên cánh cửa chính xịch mở, từ ngoài bước vào chính là mụ già Uri. Mụ lừ lừ tiến lại gần chỗ hai cô gái, ánh mắt mụ đã không còn rực lửa như trước nữa mà thay vào đó lại là vẻ vui sướng hưng phấn cuồng nhiệt tột cùng. Ngay lúc này mụ cũng không còn giữ giấu được tâm tư thêm nữa, mụ phá lên cười sảng khoái, miệng thốt:

    - Ha ha.. Vậy là tết này đế quân có vợ, bản ta lại có lợn Tết để ăn thật to rồi nhé.

    - Mụ điên.. mụ già quái vật kia! Mụ mau thả bọn tôi ra ngay, đây không phải chuyện đùa đâu nhé, một khi giới chức vào cuộc thì mụ chỉ có nước giũ tù. Thế nhưng những lời Thuỳ Anh vừa nói ra chẳng khiến cho mụ già Uri nao núng, một lần nữa chỉ thấy mụ già tiếp tục phá lên một cười cuồng dại. Ánh mắt mụ phớt lờ vẻ bất cần, sau đấy lại soi mói dòm dán chặt lên cơ thể hai cô gái, cuối cùng mụ chậm dãi thốt ra từng câu nghe chết điếng:

    - Cái gì mà giới chức giới chiếc cơ chứ? Ở đây chỉ có bà chúa rừng và đế quân mới là tối thượng, giới chức nào vào đây bọn ta cũng quay lên chén tuốt.

    Thế để lão đây nói cho các ngươi hiểu biết rõ hết mọi chuyện nhé, các người đã được lựa chọn từ trước rồi mà. Thuỳ Anh.. cô là một thánh nữ thuần khiết, một loại cực phẩm trân quý nhất trên chốn nhân thế này. Cô là cô gái may mắn đã được bà chúa lựa chọn trở thành "đan thi", chỉ cần đợi ngày lành giờ lành, vào đêm giao thừa sẽ dâng lên đế quân hấp nạp hòng bồi bổ nguyên khí. Thực sự là đáng tiếc hết sức, ba con lợn béo này chỉ còn lại có một con tươi sống, đủ được tiêu chí thơm ngon béo bổ. Hai con này bị lũ nhóc con si ngốc nghịch ngợm bắn chết, máu chảy quá nhiều thành ra vị không còn ngọt nữa. Uổng thật..
     
    LieuDuongNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  3. thachkimthu

    Bài viết:
    207
    CHƯƠNG 12: HỘI NGỘ LÃO KHÚC TAM QUỶ

    CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM VÀ ĐÓN ĐỌC CÁC CHƯƠNG TIẾP THEO TẠI ĐÂY..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mụ Uri chỉ nói có thế, trong mắt mụ lúc này chỉ còn thấy toát lên một vẻ thèm thuồng tham lam đến tột độ. Quả thực là chưa có một cái Tết năm nào sẽ có thể tươm tất hơn cái Tết này, mụ cùng với đám quỷ nô lại bắt được nhiều lợn Tết đến thế. Đặc biệt hơn nữa chính là Đế Quân lại sắp có thêm vợ mới, một khi "đan thi" được hấp nạp hoàn toàn, lúc ấy mụ và lũ quỷ nô chắc chắn sẽ được tích công ban thưởng. Rồi mụ phất tay một cái ra hiệu cho đám quỷ rừng, ý nói cần phải lưu tâm để ý canh chừng cho cẩn mật. Sau đấy mụ chuyển thân bước nhanh ra cửa, theo hướng cuối đường rồi đi miết khuất dạng.

    Lúc này trong ngôi nhà cỏ chỉ còn lại Thuỳ Anh và con Huệ, hai đứa mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau tuyệt vọng. Biết bao nhiêu nỗi sợ hãi cùng sự hối hận muộn màng đang chen lấn ních trọn tâm can họ, từng dòng lệ nóng cứ tràn ra chảy xuống ướt nhoè trên đôi mắt. Chả có nhẽ chỉ với tuổi đời đang còn thanh xuân phơi phới, vậy mà bọn họ đã phải chết thảm tại nơi xó xỉnh rừng sâu núi thẳm này hay sao? Biết bao dự định cùng ước mơ của cuộc sống tươi đẹp đang còn chờ họ ở phía trước, rồi ông bà cha mẹ có tìm có nhớ đến họ hay chăng?

    Hai bạn trẻ tội nghiệp hãy còn đang hoang mang lo sợ dường như đã lên đến tột đỉnh, thì đột nhiên ngay phía bên ngoài chỗ sau cánh cửa lớn, liền lần lượt từng tên quỷ rừng cứ thế đổ huỵch nằm lăn dài trên đất. Ngay sau đấy là cánh cửa lớn xịch mở, một thân ảnh nhanh còn hơn điện xoẹt từ bên ngoài lao vụt vào, tiến lại đứng trước hai cô gái.

    Chỉ thấy Thuỳ Anh cùng con Huệ mắt chữ a mồm chữ o, vẻ bối rối kinh ngạc hết mức. Chẳng thể nào ngờ được, người này không ai khác lại chính là lão Khúc Tam Quỷ, chủ khách sạn ven rừng Thái Vân. Hai cô gái suýt chút nữa đã bật kêu lên thành tiếng, may mà lão Khúc đã kịp ra dấu, lão khẽ suỵt dài một tiếng rồi thốt:

    - Bình tĩnh đi các cháu.. là lão đây, để lão cởi trói cho các cháu.

    Lão Khúc hiện tại tuổi tác cũng đã khá cao, vậy mà từng thao tác của lão cứ thoăn thoắt mau lẹ đến lạ. Lão nhanh tay rút ra một con dao găm nhỏ nhọn sắc lẹm, chỉ cần có một hai đường dao đã cắt phăng mấy đoạn dây trói trên người hai cô gái trẻ. Cũng không để cho hai người kịp nói gì, lão Khúc vội vàng nói tiếp:

    - Mau.. Khẩn trương lên! Thế nào hai đứa.. liệu rằng hai đứa có tự mình đi được hay không? Nơi này nguy hiểm lắm.. Nào cứ bám đi theo lão cái đã, có gì chút lão sẽ giải thích sau.

    Hai cô gái vừa rồi bị trói nghiến trong một khoảng thời gian khá lâu, tay chân tê dần nhức mỏi chỉ trực ngã quỵ. Thế nhưng lúc này đều hiểu rõ mọi vấn đề về sự hiểm nguy đang gặp phải, cho nên cũng không dám chần chừ nán lại dù là một giây.

    Ba nhân ảnh ngay lập tức mở cửa xông ra, cứ thế kẻ trước người sau liền lần men theo hướng con suối cạn bên rừng mà chạy miết. Nào ngờ lần này chạy chưa được xa, bỗng từ phía sau lại dầm dập có biết bao nhiêu thanh âm, chả khác gì như có hàng ngàn hàng vạn thiên binh thiên tướng đang không ngừng đuổi rát. Từ xa tiếng mụ già Uri cũng vẫn lanh lảnh thét vang:

    - Lão Khúc.. lão giỏi thật đấy! Một kẻ tội đồ như lão mà vẫn còn dám vác mặt về nơi này hay sao?

    Tội lão đáng giết lắm! Đến cả "đan thi" của Đế Quân mà cũng dám phạm tới.. Giờ lành sắp đến rồi, nếu mất "đan thi" ngàn năm có một, liệu rằng mấy cái mạng lão có đủ mà đền.

    - Lão Khúc! Hãy mau mau đem "đan thi" ra đây.. Bà chúa rừng sẵn lòng tha thứ cho lão.

    Thế nhưng lão Khúc vẫn bình thản như không, lão quay qua hai cô gái vội vàng động viên an ủi:

    - Đừng sợ! Các cháu cứ bình tĩnh bám sát theo lão, nơi này địa hình địa vật lão thuộc nằm lòng cả rồi. Không cần quan tâm đến những lời nói của mụ già quái vật, hiện giờ mụ ấy đang không biết được vị trí chính xác của ta đâu. Chỉ đánh đòn dương đông kích tây, khích tướng để chờ đợi tìm sự yếu mềm trỗi dậy trong mỗi chúng ta thôi.

    Ngoài kia mụ Uri vẫn không ngừng đưa lời thúc giục, hết mềm mỏng rồi lại cứng rắn:

    - Quỷ nô! Các người đã thấy gì chưa?

    Kia kìa.. Lão nương ban phát cho các ngươi hai con lợn béo xẻ thịt mà nhắm trước. Cứ mà loạn tên xuyên tâm cho ta, riêng thánh nữ thì phải bắt sống nghe chửa.

    Lời mụ Uri vừa dứt chỉ thấy trong không trung vang lên vô số những thanh âm vun vút, nghe đến rợn người. Quả nhiên với một chiêu rung cây dọa khỉ mà hiệu quả thấy rõ, con Huệ bản thân cơ thể đã yếu nhược từ trước, lúc này vì hoảng loạn đang chạy nhanh liền trật chân kêu lên thảm thiết. Nhờ thế mà mụ Uri cùng đám quỷ rừng liền đã phát hiện ra được vị trí của đám dê béo Thuỳ Anh hiện đang trốn chạy.

    Lão Khúc và Thuỳ Anh vừa thấy con Huệ bị vậy thì lo sợ lắm, liền vội vàng sốc nách của nó vẫn cố chạy tiếp. Nào ngờ ba người hãy còn đang co giò lên cổ chạy trối chết thì bỗng con Huệ chỉ kịp rú lên một tiếng, liền ngay lập tức ngã nhào ra đất ngất lịm.

    Thì ra vừa rồi trong làn mưa tên đạn lạc, một mũi tên sắc nhọn không rõ từ đâu bay đến đã găm xuyên cực ngọt qua bắp đùi của nó. Ngày thường con Huệ vẫn mềm yếu uỷ mị nhất hội, vừa rồi mặc dù bị trúng tên đau đớn vạn phần như đã sắp chết ngất đi. Vậy mà không hiểu nó lấy sức mạnh ở đâu ra, không kêu thốt rên la dù là nửa lời. Ánh mắt nó lúc này bất khất kiên định lắm, nhìn tới Thuỳ Anh thêm lần nữa, rồi quyết đoán quay qua lão Khúc xin một tâm nguyện cuối cùng:

    - Bác Khúc ạ.. có lẽ ngày hôm nay mạng cháu phải bỏ lại chốn này rồi. Hãy mặc kệ cháu, hai người không nhanh chạy đi sẽ không còn kịp. Bác làm ơn cứu lấy bạn cháu..

    - Không.. tao không đi đâu, có đi thì cả ba người chúng ta cùng đi, cho dù có phải chết ở đây thì tao quyết cũng không bỏ mày Huệ ạ. Thuỳ Anh nước mắt dàn dụa vẫn không ngừng kéo bạn.

    Thế nhưng con Huệ vẫn cứ nhất quyết khăng khăng, nó thốt:

    - Tao thì chắc chắn không còn cơ hội nữa rồi. Bác Khúc.. cháu cầu xin bác đấy, hai người mau chạy đi, chân tay cháu thế này thì chỉ tổ làm liên luỵ mọi người mà thôi, chắc chắn cả ba đều sẽ chết hết.

    Quả nhiên lão Khúc Tam Quỷ là người lõi đời hiểu chuyện, lão biết rằng chỉ cần chần chừ thêm giây phút nào nữa chắc chắn cả ba đều chết, thôi thà hy sinh một người để đổi lấy hai mạng người thì vẫn tốt hơn. Thế là lập tức lão liền ra tay nhanh gọn, một cú đập xuống sau gáy Thuỳ Anh khiến cô nàng ngất lịm. Lão vác theo Thuỳ Anh lao nhanh về phía cuối đường, nơi có gốc Sung già cổ thụ, theo năm tháng thân cây đã gãy gập mất một phần. Càng bất ngờ hơn nữa chính là lúc tới sát chỗ cây Sung, lão Khúc liền ôm lấy Thuỳ Anh rồi nhảy vào cái hốc cây được ngụy tạo bởi thiên nhiên rất khéo. Thì ra cái hốc cây này chính lại là một cái thông đạo, nó ăn thông nối liền với một căn mật thất động đá cổ xưa. Chỉ tội cho con Huệ bên ngoài kia đang bị lũ quỷ rừng vây hãm, chỉ còn nghe thấy từng tiếng quỷ vẫn không ngừng gào rú gầm lên điên dại. Liệu rằng chúng có nhau xâu xúm hòng xé tan cái xác của con Huệ ra thành nhiều mảnh, rồi cứ vậy ăn tươi nuốt sống con mồi ngon cho hả giận.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  4. thachkimthu

    Bài viết:
    207
    CHƯƠNG 13: THẤU TRIỆT SỰ TÌNH

    CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM VÀ ĐÓN ĐỌC CÁC CHƯƠNG TIẾP THEO TẠI ĐÂY..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi lâu sau Thuỳ Anh mới dần tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng thấy đầu óc mình cứ ong ong đau đớn, đối diện với cô lúc này chỉ còn có lão Khúc Tam Quỷ đang dùng que cời bới trên đống than hồng. Bất giác cô đau đớn nấc nghẹn, nước mắt đã trào ra chan chứa nhưng tuyệt nhiên không sao thốt được nên lời. Cô thừa thông minh để hiểu rằng con Huệ đã lành ít dữ nhiều, làm sao có thể thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ. Nhưng rồi cuối cùng cô vẫn mở miệng lên tiếng hỏi lại lão Khúc Tam Quỷ:

    - Lão Khúc à.. Bọn cháu đã lâm vào bước đường như thế này rồi, cũng có rất nhiều chuyện thật sự cháu không tài nào lý giải nổi. Cháu nghe mụ già Uri nói chuyện với bác, thì có vẻ mụ ta và bác có quen biết với nhau thì phải. Vậy tại sao bác lại ra tay cứu cháu?

    Lão Khúc Tam Quỷ mặc dù nghe Thuỳ Anh hỏi vậy, nhưng từ đầu tới giờ lão vẫn trầm mặc ngồi yên ở đó. Cũng khá lâu lão vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ có đôi tay là vẫn chọc chọc cời cời mãi chỗ bếp lửa. Thế rồi bất giác lão cũng thốt:

    - Ừ, thật lòng bọn ta xin lỗi, tất cả cũng chỉ vì chút ân oán truyền đời mà gây nên họa lớn. Thuỳ Anh.. Chắc hẳn cháu vẫn chưa quên câu chuyện lão đã kể cách đây vài ngày tại quán trọ Thái Vân đấy chứ? Câu chuyện về ngôi nhà hoang ma quái của bá hộ Hồng..

    Được rồi.. Hiện giờ thì lão đây cũng chẳng còn cố kỵ một điều gì nữa, lão già rồi sống nay chết mai. Bao năm rồi chỉ vì ôm giấu cất giữ biết bao nhiêu những bí mật, mà thâm tâm lão chưa có được lúc nào nguôi ngoai yên ổn, cứ sống tiếp như vậy liệu rằng có ý nghĩa gì đây.

    Năm đó bà năm mang bầu, mà hứa hẹn còn là con trai quý tử của cả dòng tộc danh tiếng nữa, tin này đã khiến cho bá hộ Hồng vui sướng lắm, lão vui đến mức không sao tưởng tượng thêm được. Thế nhưng đối với bà cả cũng như các bà vợ bé còn lại thì quả thực tin này như sét đánh ngang tai, giống như trên thế gian đã sắp đổ ập xuống vậy. Vì nó đã ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi cũng như sự sủng ái của bá hộ Hồng đang giành cho bọn họ, như này thì chắc chắn bà năm sẽ lên ngôi.

    Thế rồi một kế hoạch thâm độc được các bà vợ bá hộ Hồng bày ra rồi cùng thực hiện, họ nhẫn tâm xuống tay hạ độc thủ với cả những sinh linh còn chưa lọt lòng mẹ, từ đó vì mối hận thù mà cả gia đình bá hộ Hồng lâm vào cảnh phân ly tan nhà nát cửa.

    Sự thật ấy vô cùng đáng sợ mà không phải ai cũng biết được, bà năm chỉ vì sự nhẹ dạ cả tin mà bị sát hại thê thảm. Vậy mà không ai có thể ngờ được, bà năm vốn là con cháu một dòng tộc người Việt cổ, tộc này lại vô cùng am hiểu vu thuật cổ xưa, mà có tổ huấn là chỉ truyền cho con gái chứ không truyền lại cho con trai. Nghe nói từ khi còn nhỏ bà ta đã là một vu sư thánh nữ, lớn lên không hiểu vì duyên cớ gì mà khiến bà phạm giới, bị trục xuất đuổi ra khỏi tộc lang bạt thế nào được bá hộ Hồng cưu mang rồi bén duyên chồng vợ.

    Vu nhân một khi phạm giới luật, lại còn dám kết duyên với người nhân thế liền sẽ dần mất hết pháp lực, thậm chí nặng hơn có khi nguy đến tính mạng cũng không chừng.

    Chỉ nhiễm có chút độc dược thì vị tất làm sao có thể giết nổi bà ta, thế nhưng ngặt nỗi lúc này đang mang bầu, là giai đoạn bà ta yếu nhược nhất, mọi pháp thuật hầu như mất hết.

    Lúc gặp nạn cũng chỉ vì oán nghiệp quá nặng, lại mang trong tâm một tình yêu thương con trẻ vô bờ bến. Thế là cuối cùng bà ta liền lựa chọn một giải pháp, quyết định hy sinh bản thân đem toàn bộ sinh mệnh tinh huyết dâng hiến lên cho chúa quỷ. Bù lại chúa quỷ sẽ ra tay thi pháp, bà ta nhận lời còn hứa rằng rút trả lại một nửa hồn phách, cứ vậy dùng để bao bọc nuôi dưỡng bào thai bé bỏng khi hãy còn đang trong trứng nước.

    Từ đầu tới giờ Thuỳ Anh vẫn lặng im mà nghe lão kể, bất giác liền cắt ngang lời lão nghi vấn hỏi:

    - Lão Khúc à! Thế bác và mụ Uri là thế nào, trong chuyện này lại có can hệ gì?

    - Ừ.. ta hiểu được tâm trạng của cháu lúc này mà. Cháu đừng lo.. cứ để ta kể tiếp cho nghe cháu sẽ rõ hết mọi chuyện cái đã.

    Lão đây vốn vẫn là cận vệ trung thành trong nhà bá hộ, còn mụ Uri thì lại chính là mụ vợ lão đấy. Sau khi toàn gia bá hộ Hồng chịu phải oán nghiệp của Quỷ, kẻ thì trốn chạy người thì chết hết vô cùng thảm thương. Lúc này bà năm đã không còn thân xác nữa, đành phải nhập hồn vào một gia nhân hợp vía trong nhà mà tạm thời cư ngụ. Lại sai bảo vợ chồng lão trèo đèo vượt non, cứ vậy mang theo cái xác sống vô hồn vào mãi xứ này, cũng chính là cái bản cùi quanh năm mây mù giăng phủ, hội đủ mười phần âm khí.

    Sau nhiều năm lưu lại chốn này một lần nữa lão liền nhận ra, thực là vợ chồng lão đã đang tiếp tay cho quỷ. Ngày lại qua ngày đều phải kiếm đủ số máu huyết tươi sống, bổ sung vào ao máu để nuôi dưỡng nhân Quỷ, hay là với cái tên Đế Quân theo cách gọi tín ngưỡng ma mị kia ấy. Cũng từ thời khắc đó thì vợ chồng lão liền sinh ra bất hòa, mụ Uri vợ lão thì từ lâu đã ngấm sâu tâm Quỷ, không thèm nghe theo sự khuyên bảo của ai nữa, đêm ngày đắm chìm cung phụng bà chúa hết mình.

    Thế rồi thời gian cũng cứ vậy trôi qua, chẳng thể nào ngờ được tâm quỷ đã mỗi ngày mỗi lớn. Nó tham lam nuôi dưỡng biết bao nhiêu kế hoạch báo thù, quyết truy tìm và tận diệt tất cả con cháu hậu duệ nhiều đời của các bà vợ cả vợ lẽ bá hộ Hồng năm đó. Các bạn của cháu là bọn thằng Dũng, thằng Công, rồi con Hạnh cái Huệ thì đều là con cháu của các bà ấy đấy. Nhưng điều đáng sợ hơn hết lại không phải là sự hận thù sâu nặng ấy, cái chính vẫn là dã tâm mỗi ngày mỗi lớn mạnh của Quỷ Đế.

    - Lão Khúc! Cháu đâu có liên can gì trong chuyện này, tại sao cháu lại bị vướng vào thế cuộc này cơ chứ?

    - Ừ.. đúng là cháu không có can hệ gì thật, nhưng mà cháu lại là kẻ được lựa chọn, kẻ hội đủ các tiêu chí về hợp giờ hợp mệnh đem ra tế luyện tà pháp. Vì nếu theo như Quỷ Đế tính toán, vào đúng thời khắc giao thời giữa năm cũ và mới. Khi ấy Mộc Đức tinh suy yếu lu mờ còn La Hầu tinh đại thịnh, bấy giờ chính là thời khắc ngàn năm một thủa, sẽ kích thích giúp cho đế quân phá ra phong ấn thức tỉnh hoàn toàn.

    Khi các cô cậu hãy còn ở tại khách sạn Thái Vân, lão cũng đã mấy lần ra hiệu và đánh tiếng cảnh tỉnh, muốn ngăn trở các cô cậu mà không thành. Bởi vì cả đời lão đã bị quy đến hai lần với tội danh chính là kẻ tội đồ phản thầy phản tộc, với lại khi ấy lão hãy còn yếu đuối không dám vùng lên mà sống cho đáng sống của một kiếp người. Nhưng mà cho tới hôm nay thì khác, lão thà chết đi còn hơn chứ không thể tiếp tục luồn cúi, mãi mãi vẫn là tay sai của Quỷ.

    Hầy à!.. Vậy mà lão vẫn tới muộn một bước mất rồi. Nói đến đây thì lão Khúc Tam Quỷ cũng chỉ còn biết bưng mặt rồi khóc lên vô cùng thống khổ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. thachkimthu

    Bài viết:
    207
    CHƯƠNG 14: NGÀY VỀ

    CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM VÀ ĐÓN ĐỌC CÁC CHƯƠNG TIẾP THEO TẠI ĐÂY..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỳ Anh nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe từng lời lão kể, nay lại thấy lão xúc động đến vậy, lại còn khóc rống lên vô cùng thống khổ như thế. Bỗng dưng trong lòng Thuỳ Anh cũng tự dấy lên sự cảm thông và niềm thương cảm cùng lão. Đang định mở miệng động viên lão vài lời, thì đột nhiên từ phía bên ngoài động đá, một loạt những thanh âm bỗng chốc vang lên. Thì ra là một bản nhạc nghe đến lạ lùng đang được kẻ nào đó hòa sướng, bản nhạc ấy vừa mới cất lên đã thấy lão Khúc Tam Quỷ cực kỳ sợ hãi. Lão lập tức quay qua phía Thuỳ Anh, liền đưa tay làm hiệu cùng hét lớn:

    - Mau.. mau bịt tai lại! Không được nghe thanh âm ấy. Đây là bản nhạc ma quái có tên "Tiếu Ma Khúc Âm Thi", bản nhạc được ra đời vào đúng thời khắc bà chúa Quỷ xót thương hài tử bé nhỏ quá mà huyễn thành. Một khi bản nhạc này được thổi ra, những kẻ có định lực yếu nghe phải chắc chắn sẽ hồn bay phách lạc, thỏa sức cho bà ta hớp hồn sai khiến. Thế nhưng những lời đề tỉnh của lão Khúc đã muộn, mà nơi này lại đang phát sinh biến cố cực kỳ quỷ mị. Toàn bộ các hốc đất kẽ đá nơi chân tường hay trên trần thạch động, ngay lập tức đang không ngừng mọc ra rất nhiều loại nấm đen kịt. Nơi giữa lòng động chỗ phiến đã lớn nhô cao lên như chiếc bàn, liền từ từ mọc lên một bông hắc liên kỳ dị, vần vũ liên tục xoay quanh bông hoa ấy là vô số thứ khói đen có mùi hăng hắc.

    Cho tới lúc này thì mọi chuyện diễn ra đã đi quá xa, lão Khúc mặc dù biết còn đề tỉnh cảnh báo trước mà không kịp. Thuỳ Anh lúc này như đã trúng tà, cô thất thần như kẻ mộng du, cứ lững thững lê từng bước về phía tảng đá lớn khi nãy. Cuối cùng lại nhanh như cắt đưa tay ra quyết đoán giựt lấy bông hoa ma quái kia, đang định đưa luôn lên miệng mà nhai nuốt.

    Những sự việc này cứ thế diễn ra quá nhanh, khiến lão Khúc đứng cách đấy không xa chỉ kịp rú lên một tiếng kinh hãi:

    - Đừng!.. Đừng đụng vào bông hoa ma quái ấy..

    Nhưng mà đã muộn.. chỉ thấy toàn thân Thuỳ Anh lúc này đã đang rung lắc lên kịch liệt, thực chả khác chi như một kẻ say rượu hay lên đồng. Không ngừng lại ở đấy mà vây quanh cơ thể của Thuỳ Anh từ khi nào liền được bao bọc bởi lớp khói đen mờ mờ bay bảng lảng, sau đấy thì mỗi lúc một đen kịt mà dầy dần. Phải mất một lúc khá lâu thì màn sương đen ấy cũng tan đi hết, thật bất ngờ lúc này lộ ra thì không phải là Thuỳ Anh nữa, cô đã hóa ra thành một con Quỷ. Đầu tóc nó rũ rượi, từ lúc nào răng đã liền mọc dài nhọn hoắt, đôi mắt vẩn đục trắng dã nhìn đến phát ớn. Thì ra đây chính là nghi thức mượn xác hoàn hồn của loài ác quỷ, bông hắc liên ma quái kia với hấp lực mạnh mẽ lại là cầu nối giúp Quỷ Đế hoàn dương.

    Con ác quỷ từ lúc nhập được vào thân xác Thuỳ Anh, nó vui mừng khôn tưởng, nó hết nhìn đông ngó tây lại vặn vẹo thân hình thêm mấy cái như ưng thuận thân xác này lắm. Rồi nó ngó sang phía lão Khúc Tam Quỷ bật lên một chàng cười man dại:

    - Hà hà.. Lão Khúc! Nhà ngươi thực không ngờ được đúng không? Quỷ Đế ta lại có ngày về được nhân gian tươi đẹp thế này, đáng tiếc một điều là ở giới này bổn Đế quân không có thân thể xác thịt, cho nên cũng bị hạn chế trói buộc sức mạnh rất nhiều.

    Hừ.. thằng khốn Phổ Viễn sư thúc tổ các người đó. Tổ sư cha nhà nó chứ.. thật đúng là cái thằng bị thịt ngu xuẩn hết sức, nhân loại tu đạo mà cũng đòi đối kháng được với thần minh. Năm đó lão sâu kiến ấy tưởng rằng đắc trí, ngạo nghễ cười to vì vẫn tin là đã có thể phong ấn được bổn quân bên dưới Sơn Nhai. Còn nói dùng đến cái gì mà "Kỷ Viên Tinh Độn Long Dương Hồn Trận" ấy chứ, đúng thực nực cười, huyễn hoặc hết mức.

    Đúng là năm ấy bổn quân cũng có thọ thương, nhưng không đến nỗi phải bị lũ sâu kiến các người chèn ép chà đạp là vậy. Bổn quân chỉ là giả đò yếu nhược, mượn thế ẩn nhẫn ở lại giới này rồi chờ thời chuyển sinh quay lại.

    - Quỷ Đế!.. quay đầu lại là bờ, luân hồi lục đạo biết đến khi nào tiêu tan.

    - Nực cười! Khốn khiếp thật!.. Chúa quỷ cho ngươi được chết. Con bọ ghẻ như ngươi mà cũng dám mở miệng thuyết giảng đạo lý. Vậy ngươi biết được thế nào là "lục đạo luân hồi"..

    Đủ rồi.. mau trường mặt ra đây cho ta..

    Tiếp đến là vô số những thanh âm ầm ầm ì ì liên tiếp dần vang vọng, vách trần động đá nơi hai người nãy giờ đang trú ngụ lập tức sụp đổ xuống: "Rầm"... "

    Rầm"... "

    Rầm"..

    Không ngờ hang đá bí ẩn này lại ăn thông nối liền ra khoảng sân rộng chỗ nhà cộng đồng của tộc, hang núi sụp xuống để lộ ra cả một cái hố sâu. Lão Khúc ngay lập tức như bị một hấp lực đè nén, một nguồn sức mạnh vô cùng khủng khiếp nào đó trói buộc toàn thân, khiến cho lão không làm sao tự chủ. Từ bên trong hố sâu lão Khúc Tam Quỷ liền bị ném văng ra, cú ném này lực nặng quá lại thuận đà đã khiến một ông già như lão lăn đi như quả bóng da, phen này khéo lão đến tan xương nát thịt mất.

    Chỉ nghe thấy đánh "rầm" một tiếng, cát bụi bốc lên mù mịt cả một góc sân. Thì ra lão Khúc bị ném văng quá mạnh, làm đổ sập cả một bức tường. Sau đấy từ bên trong cái hố một thân ảnh ma mị liền bay vụt ra, nó từ từ hạ thân xuống trước sân rộng. Thân hình đó thật đúng là thân xác Thuỳ Anh, nhưng lúc này đã biến đổi hóa thành Quỷ mất rồi. Tóc tai nó bù xù rũ rượi hết cả, từ khi nào trên đầu liền mọc ra hai chiếc sừng lớn đen bóng chả khác chi sừng trâu. Đứng trên sân lớn con Quỷ cứ vậy vặn vẹo, nó hết bẻ đầu rồi lại bẻ cổ, ánh mắt ngầu đỏ gườm gườm dòm khắp lượt như để thị uy vậy.

    Mà ngay lúc này cũng thực là khéo nữa, trên mảnh sân rộng thênh thang mụ Uri cùng với đám Quỷ Rừng binh tôm tướng tép đã trực chờ phủ phục rồi xì xụp vái lạy. Trong mắt bọn chúng hình tượng Quỷ Đế lúc nào cũng luôn cao cao tại thượng, vẫn không ngừng toát lên vẻ cuồng nhiệt đến vô hạn, không gì có thể sánh bằng.

    Cuồng nhiệt nhất lúc này vẫn là mụ Uri, mụ đang nô nức háo hức nhảy nhót loi choi một vài các tiết mục đặc sắc, chính là vũ điệu lên đồng. Một hồi dường như cả lũ đã khá thấm mệt, mụ phất tay ra hiệu cho đám quỷ nô hãy mau chóng hành động. Từ phía sau dãy nhà chính bọn chúng ngay lập tức khuân vác mang ra một cái đỉnh đồng cùng hương án, loại thường dùng trong những buổi tế thần trọng đại của tộc. Thế nhưng điểm đáng chú ý nhất chính là, thứ nào cũng đều to lớn cực đại khó có thể hình dung ra được.

    Tiếp đến chính là ba cây nhang loại khổng lồ không thể tin nổi, đang được đám quỷ nô khệ nệ khiêng ra. Bọn quỷ này cũng phải loay hoay mất một lúc lâu lắm mới có thể cắm sâu vào trong đỉnh đồng được. Đặc biệt trên cái bàn hương án cũng đồng dạng to lớn khổng lồ không kém, trên đó liền được bày biện không biết bao nhiêu chính là đủ các loại hương hoa trà quả. Ngoài ra còn một loại lễ vật mà đám quái nơi này năm nào cũng vô cùng trân quý mong chờ nhất, chính là thịt người quay giòn, thịt lợn Tết. Quả nhiên đúng là như thế, trên chiếc bàn hương án to tổ chảng như mả bố thằng ăn mày, liền đã được bày biện nổi bật lên chính là ba con lợn Tết, ba cái xác đã quay thui vàng rộm.

    Ba con lợn Tết đã được quay nướng cháy xém vàng rộm đang không ngừng bốc mùi thơm phưng phức, liền khiến lũ quỷ rừng từ đầu tới giờ vẫn luôn hau háu nuốt nước bọt ừng ực, cùng biết bao nhiêu những con mắt dòm tới chưa hề dám chớp mắt dù là một cái, chỉ sợ một khi lơ là liền sẽ bị kẻ khác tranh cướp mất phần. Ba cái xác mặc dù đã bị quay nướng khiến cho ngũ quan vặn vẹo bị biến đổi gần hết, thế nhưng một khi nhìn vào thì vẫn có thể hình dung và nhận ra được, đó chính là thằng Công thằng Bình và con Huệ.

    Trên sân lớn quỷ tinh nhập xác hoàn hồn đang chiếm lĩnh hoàn toàn thân thể Thuỳ Anh liền nở một nụ cười mãn nguyện, chỉ cần đợi thêm một vài thời khắc nữa, một khi đến giờ lành thì ắt hẳn tâm nguyện độc bá tam giới sẽ trở thành hiện thực.

    Hà hà.. cái xác thân phàm tục mượn tạm này cũng quá tốt đi.

    Uri!.. bao năm rồi nhà ngươi làm việc tốt lắm, chúa quỷ chắc chắn trọng thưởng cho ngươi cùng đám đồ tử đồ tôn.

    Được rồi.. chúa quỷ ban phát lợn béo cho các ngươi ăn Tết, chia nhau lĩnh thưởng cùng đón một mùa xuân xum vầy trọn vẹn đi. Giờ lành sắp tới rồi, chúa quỷ ta đây vui sướng lắm, ngày thống nhất tam giới đã không còn xa nữa. Đến khi ấy các ngươi cũng đều có phần, đều sẽ trở thành công thần số một.

    - Uri.. chúa quỷ quyết định ban cho ngươi một ân huệ, ngươi có đồng ý dâng lên cho chúa quỷ chút xác thân máu huyết phàm tục kia không?

    Chỉ thấy mụ Uri sau khi nghe Quỷ Đế đòi hỏi là muốn thôn phệ trưng dụng phần thân xác của mình, mụ chẳng những không tỏ vẻ gì là sợ hãi, mặt khác lại còn cuồng nhiệt đến lạ lùng. Giống như kiểu người ta được hứa rằng, sẽ được trợ giúp mà tu thành chính quả vậy. Cứ thế mụ xì xụp quỳ mọp trên mặt đất mà bái lạy, miệng vẫn không ngừng hân hoan cầu khẩn:

    - Dạ.. nô gia xin được tuân mệnh! Chút thân thể máu thịt phàm tục này xin nguyện dâng lên cho chúa quỷ, chính là phúc phận của nô gia.

    - Tốt.. tốt lắm! Chúa Quỷ đã không chọn lầm ngươi. Nào.. nào Uri! Lại đây với bổn quân..

    Thế nhưng đúng vào thời khắc then chốt ấy, bỗng từ sau bức tường đổ chỗ căn phòng khi nãy lão Khúc bị ném vào. Chẳng thể nào ngờ được lão Khúc Tam Quỷ lại lấy đâu ra nguồn sức mạnh to lớn đến thế, toàn thân lão khả năng xương cốt chắc đã gẫy nát hết. Vậy mà lão ấy vẫn cố ngóc đầu bò dậy, cố lê lết bò được ra ngoài sân lớn.

    Trên tay Khúc Tam Quỷ từ bao giờ đã cầm theo hai thứ, tay trái lão đang cầm là cái túi da đen sì sì meo mốc, bên ngoài còn được vẽ loằng ngoằng chi chít rất nhiều các loại bùa chú nhìn vào hoa cả mắt. Còn tay phải thì lão cầm theo một cây đuốc lớn, thứ dầu hôi bốc mạnh trộn cùng nhựa thông càng khiến cho ngọn đuốc càng cháy sáng rừng rực hơn. Duy chỉ có một điều hết sức lạ lùng, hễ mà ai để ý sẽ thấy ngay trong ánh mắt của lão Khúc. Ngay lúc này hai con mắt lão Khúc thực đang loé sáng tinh quang, lão hết sức kiên định cuồng nhiệt, thậm chí nếu đem ra so sánh có khi còn rực sáng hơn cả ánh sáng ngọn đuốc đang cầm trên tay của lão cũng nên.

    Cho tới thời khắc này thì lão Khúc Tam Quỷ đã phải cố gắng lắm rồi, cố dằn lại cơn đau thật khủng khiếp đang không ngừng tra tấn thân thể lão nãy giờ, cuối cùng cũng là nhờ vào ý chí mà dồn nốt chút hơi tàn lực mọn, lão quát lớn:

    - Quỷ Đế! Đừng có vội đắc ý..

    Lão quái ngươi hãy xem ta tìm được thứ gì đây nhé.. để lão tiêu huỷ đốt hết phần châu thân cuối cùng của ngươi, thử xem lão quái ngươi có còn tồn tại được không?

    Rồi cứ mỗi câu nói thốt ra thì lão Khúc lại thêm dí sát ngọn đuốc đang bùng cháy rừng rực vào gần cái bọc vải hơn, cũng đồng dạng lúc này thân thể xác thịt của Thuỳ Anh ngay lập tức liền chịu sự tra tấn đau đớn tới cùng cực.

    Quả nhiên là Quỷ Đế cùng toàn bộ đám quỷ nô đồ tử đồ tôn thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, liền vội vàng đấu dịu. Từ trong thân xác Thuỳ Anh một giọng lạ nhẹ nhàng ngọt còn hơn mía lùi lập tức cất lên van lơn cầu khẩn:

    - Bác Khúc à! Cháu cầu xin bác đấy, bác mà làm vậy thì cháu chết chắc. Cháu thực sự chưa muốn chết bác ơi..

    - Quỷ tinh! Chẳng ngờ vì dã tâm đen tối mà ngươi có thể tàn độc đến thế? Người trần mắt thịt như bọn ta đều đã bị nhà ngươi lừa gạt quá lâu quá đủ rồi. Hôm nay cũng là lúc lão quái ngươi đền tội thôi..

    Chỉ thấy lão Khúc phá lên một tràng cười man dại, rồi lão hét lớn:

    - Quỷ tinh! Ngươi đi chết đi..

    Lời vừa dứt lão liền châm luôn cây đuốc thiêu dụi luôn cái túi da đen sì ma quái, bên trong là thứ bột xương cốt châu thân cất giữ truyền đời. Vì rằng ở giới này Quỷ Đế không có được cơ thể xác thân hiện hữu giống như con người, để tồn tại được lão quái cần phải có một xác thân tế luyện bằng tín ngưỡng tinh thần, hay nói đúng hơn chính là cái túi da đen sì đêm ngày vẫn được người đời thờ phụng, khói hương không ngớt.

    Cái túi da vừa bùng cháy dữ dội thì từ bên trong ngay lập tức, từng tiếng quỷ hồn khóc rống kêu than nghe mà não nuột vang vọng đất trời. Còn chúa quỷ thì ngay từ đầu tới giờ vẫn sử dụng những phân thân xâm nhập vào xác thịt con người để điều khiển, những phần còn lại ẩn nấp bên trong màn sương đen ma quái đêm ngày vẫn xoay chuyển vần vũ bao bọc toàn bộ nơi này. Phần cuối cùng chính là quỷ khí quỷ hồn, lão quái mang ra nuôi dưỡng đám quỷ nô, là sợi dây tinh thần nối liền vô cùng vững chắc, hai là một mà một cũng vẫn là hai. Ngay lúc này từ nơi cục trường liền có vô vàn không biết đến bao nhiêu những thanh âm gào rống vang vọng cất lên vô cùng đau đớn thống khổ, Quỷ Đế một khi mất đi châu thân thì đồng nghĩa giống như là cây mất đi gốc rễ, tiêu tán mất hết sinh cơ.

    Lão quái chỉ kịp kêu rống lên một tiếng bi thống cuối cùng rồi tắt lịm, để lại thân xác Thuỳ Anh vì quá mệt mỏi yếu nhược liền ngay lập tức ngã gục tức thì. Lũ quỷ nô cũng theo đó lũ lượt ngã dụi, toàn thân bọn chúng ngay lập tức tan dã giữa nát bốc lên từng làn khói đen thối khẳm. Thì ra bọn quỷ nô này đều được nuôi dưỡng từ quỷ khí mà thành, một khi chúa quỷ chết đi thì bọn chúng cũng chỉ như nhành cây ngọn cỏ héo rũ vệ đường, mất gốc rồi thì sẽ tan ra trở về cát bụi.

    Ngay lúc này trên sân lớn mụ già Uri cũng đã dần bừng tỉnh, nhiều năm ròng mụ trầm luân ma đạo tiếp tay làm ưng khuyển nô bộc cho quỷ. Hôm nay đã được tự do lại được đoàn tụ cùng chồng khiến mụ Uri vui sướng lắm, mụ không sao cầm được nước mắt cứ thế lao sầm vào ôm chầm lấy lão già đang đau đớn lê lết trên mặt đất.

    Bỗng nghe lão Khúc Tam Quỷ mặt mày nhăn nhó rồi hét toáng lên đau đớn:

    - Á á! Mụ già này.. mụ định ám hại bẻ nốt của lão nắm xương tàn đấy hả?

    - Ôi giời ạ! Tôi xin lỗi nhé.. mà lão già như ông hãy còn kêu lên được như vậy thì cũng không sao rồi, chắc chắn là không chết được đâu. Lão Quỷ ơi.. lão tha thứ những lỗi lầm mà mụ già tội lỗi như tôi đã gây ra với nhé.

    Thôi được rồi.. để tôi làm cho ông một cái cáng lớn chút, tôi sẽ kéo ông rồi chúng ta cùng trở lại quê nhà ông nhé.

    - Ừ, lão già như tôi thì vẫn luôn cao số mà, chưa thể chết ngay được đâu. Mụ.. mụ cứ từ từ mà tận hưởng.

    À.. mà mụ mặc kệ tôi đi, mụ ra xem cháu nó thế nào cái đã. Hừ.. đời người cũng thực là khổ, tất cả cũng chỉ vì lòng tham, sự đố kị cùng vô vàn những mưu cầu toan tính, để rồi tự hiến tế linh hồn và xác thịt cho quỷ dữ.

    Thôi được rồi.. lão chỉ còn lại có chút hơi tàn lực mọn như vậy mà vẫn lắm lời thế nhỉ. Lão nằm yên đây cố mà giữ sức đi, chút còn cùng tôi về lại quê nhà, xuân này sẽ là mùa xuân sum vầy trọn vẹn nhất.

    Có lẽ từ lúc cha sinh mẹ đẻ lọt lòng đến giờ, thực sự là chưa khi nào mụ Uri lại có được sự cảm nhận về một mùa xuân yêu thương, đang vô cùng rộn ràng mà nhiều ý nghĩa đến thế..

    Sau đấy ba người cứ vậy liền dắt díu nhau nhanh chóng lần bước xuống núi, thời gian đã không còn nhiều, chỉ vài canh giờ nữa thôi là đến thời khắc giao thừa rồi. Nhưng trong lòng mỗi người thì Tết đã về tự lúc nào, cái Tết đã hiện hữu tràn ngập đầy trong tâm hồn bọn họ.

    Duy chỉ có một điều khiến không ai có thể ngờ được, ngay lúc này đây thoáng trong đôi mắt của Thuỳ Anh bỗng lóe lên một tia nhìn kỳ dị. Ánh mắt đó ma quái hết sức đáng sợ, nó không ngừng dõi theo hai bóng hình già nua vẫn đang bước khập khiễng nặng nhọc phía trước mặt, còn lạnh lùng khẽ nhếch mép nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý.

    * * * Hết *****
     
    Tiên PhanLieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...