Kim ngồi yên lặng bên Tú, có những sự an ủi không cần thiết phải biểu đạt bằng lời. Có những âm thanh người ta có thể nghe bằng trái tim. Đôi khi im lặng cũng chính là lời nói hữu hiệu nhất để chữa lành vết thương lòng. Trở về phòng trọ, Kim nhắn cho Tú "Đừng ăn bánh ngọt đêm, sâu răng đó". Tú nhắn lại "Kim về là Tú ăn hết luôn, không cần để tới đêm". Kèm theo một cái mặt cười. Doanh gõ cửa "cộc, cộc", rồi bước vào phòng
- Chị Kim ơi, anh Hoàng sẽ nghỉ học đấy, anh sẽ về quê.
- Nghỉ mấy hôm?
- Nghỉ hẳn đó chị.
Kim hơi bất ngờ, không rõ lí do gì mà anh quyết định như vậy. Nó ngó sang phòng anh, thấy anh đã đóng cửa. Bẵng đi mấy hôm nó cũng quên, dạo gần đây việc học hơi bận rội. Hơn nữa Kim lại muốn tìm việc làm thêm vào những ngày rảnh rỗi, thế là nó đi suốt. Hôm nay cũng thế, nó đạp con xe của anh Hoàng đi vòng vòng, không biết mấy ngày nay anh đi đâu toàn đóng cửa, tối mịt mới về. Kim lang thang trên phố, nó thích làm thêm trong hiệu sách. Vừa hay tiệm sách Hoàng Tử Bé nó hay lui tới cũng vừa đề biển tuyển người.
Chiều tối, Doanh gọi điện bảo Kim đừng về muộn quá, dạo này cái cột đèn đường trong xóm bị hỏng, chưa ai sửa nên cái ngõ vốn đã tối om nay lại còn tối hơn nữa. Đã thế dạo gần đây lại có một tên biến thái hay xuất hiện ngay con ngõ, tên đó dọa mấy đứa con gái sợ chết khiệp. Kim cũng hơi rợn, Cái ngõ về hơi nhỏ, một bên là bức tường dày của nhà nào đó, một bên là cái ao bèo bẩn thỉu toàn rác, lối đi chỉ có một, chẳng có ngõ ngách, lại có một cây trứng cá to trình ình rậm rạp, tán lòa xòa.
Kim đã định bụng về sớm nhưng cứ dùng dằng chẳng tìm được chỗ nào ưng thành ra cũng sắp đến đêm, Kim nhìn đồng hồ đã sắp mười giờ, nó đạp vội về phòng. Nhưng người ta nói rồi nếu một ngày xui xẻo tìm đến, thì nhất định sẽ xui đến trót. Kim đạp đến ngã tư thì con chiến mã bất ngờ đình công, có vẻ như nó bị xì hơi rồi, trời thì tối nó không biết làm sao đành xuống dắt bộ. Mấy cái đèn đường rọi lờ mờ, con ngõ dẫn về xóm trọ tối om, vắng ngắt. Kim gọi điện cho Doanh nhờ bác chủ nhà đừng đóng cửa. Về đến ngõ, nhớ đến lời Doanh, Kim hơi chùn bước, nó ngập ngừng một lúc cuối cùng cũng đi vào. Đột nhiên thấy một cái bóng đen đứng ngay cây trứng cá, cái bóng đen đang tiến về phía Kim, Kim hoảng hồn buông con xe đạp chạy theo hướng ngược lại, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, cái bóng đuổi theo Kim gọi với:
- Kim, Kim, anh mà.
Kim định thần lại, chạy chậm dần, ngoái cổ nhìn, gần đến đoạn có bóng đèn sáng Kim mới dừng lại thở hổn hển.
- Anh Hoàng.
- Ừ thấy Doanh bảo em về muộn, chỗ này nguy hiểm nên anh đón.
Người như anh lạ thật đấy, toàn làm những việc hồ đồ. Anh cứ đau buồn, cứ cấu xe nỗi đau của mình cũng được đâu cần phải bình thản mang nỗi đau của mình cất đi rồi lại lo lắng cho người khác được chứ. Anh Hoàng khoe Kim cái côn cầm theo, đợt trước anh mượn của anh Kì Phú mà chưa dùng. Nay anh kẹp vào nách như biết múa côn thật vậy. Anh còn khua khua trước mặt Kim. Nhìn anh nếu không biết trước thì ai nghĩ rằng vừa trải qua một nỗi mất mát lớn.
Hôm sau, anh Hoàng đến trường sớm, rút hồ sơ và nộp đơn xin thôi học. Tan học Tú đợi Kim ở cổng trường, biết Kim sợ mùi hoa sữa, Tú đã đứng sẵn ở hướng đối diện. Hai người cùng đến hiệu sách "Hoàng tử bé". Chị chủ giới thiệu công việc phải làm cho Kim, chủ yếu là phân loại sách và sắp xếp chúng lên giá, thời gian rảnh có thể đọc sách thoải mái. Chị chủ hỏi Kim vài câu rồi bảo Kim đi làm vào thứ ba tới, vào ngày Kim được nghỉ, Kim rất thích công việc này, nó nhận làm hai buổi trên tuần. Trên đường về, Tú bảo Kim:
- Kim có biết tại sao gọi là mùa thu không?
- Tại sao?
- Vì mùa này là mùa người ta thu tiền điện, tiền nước, tiền nhà rồi tiền học, đến tiền lương của mấy ông chồng cũng bị vợ thu nốt.
Kim bật cười, không phải vì câu chuyện cười nhạt nhẽo Tú vừa kể mà vì Tú đã có thể vui vẻ trở lại. Kim cũng thấy vui lây, cả hai đi vòng vòng qua phố rồi rẽ vào một quán quen, Kim thích món ăn vặt ở đây. Đối với Kim đồ ăn là cách thức tốt nhất để xoa dịu tâm hồn nếu gặp phải chuyện không vui.
Hôm nay anh Hoàng thu dọn đồ đạc để về quê. Thì ra mấy hôm anh đi chào khắp bạn bè một lượt. Trước hôm về anh gọi mấy đứa trong xóm, sách vở anh gom lại đứa nào thích quyển gì anh cho, còn lại mấy quyển không ai lấy anh mới gói vào ba lô mang về. Chiếc xe đạp anh mới vừa mua cũng để lại cho xóm, đứa nào cần thì đi. Anh cũng không quên dặn dò Doanh không phải băn khoăn chiếc máy tính anh mua. Anh đùa chừng nào đi làm hoặc lấy chồng giàu rồi trả cho anh cũng được. Nhưng Doanh nắm tay anh chắc nịch hứa sẽ trả cho anh sớm nhất. Anh cười khì khì nói "Anh có tiêu gì đến tiền đâu". Hai đứa đòi tiễn anh ra bến xe nhưng anh không cho, anh bảo sợ nhìn thấy hai đứa lại không nỡ nghỉ học nữa.
Anh Hoàng về quê rồi, xóm lại vắng hoe, sương như đặc quánh tỏa vào lớp không khí cũ mòn. Cái cảm giác trống trải khi biết rằng một người nào đó sẽ không bao giờ trở lại, không thể mong chờ, không thể có thời hạn để hẹn ngày gặp lại thật khiến người ta thấy nao lòng.
Chiều nay, Kim đến trường Tú đưa cho cậu ấy ít bánh quy, nó mới nhận lương tuần làm việc đầu tiên. Kim đứng đợi bên một gốc cây, nó di di chân xuống đất chỗ có chiếc lá vàng đang bị gió thu thổi, chiếc lá nửa như muốn bay nửa như muốn ở. Kim thấy lòng phấn chấn, có lẽ vì ở đây không có cây hoa sữa nào chăng? Tú xuất hiện ở phía xa, vẫy tay gọi nó. Kim vui vẻ như con chim sáo, giơ cả túi bánh lên mà vẫy vẫy.
Hai đứa lại đi vòng vòng, nghe gió mùa thu thổi vào hàng cây xào xạc. Trong tiếng gió, có cả tiếng trái tim đang lành, trái tim lại đập thổn thức như chưa từng có những tổn thương. Kim bất giác mỉm cười, trời thu xanh và trong, nó cũng đẹp như chính cuộc đời vậy.
Anh Hoàng cũng vui vẻ ở quê rồi, anh về ở luôn căn nhà trên phố huyện, đó là một tiệm vàng to nhất phố huyện. Trước đây bà nội anh làm chủ, thuê nhiều nhân viên lắm giờ bà anh mất rồi không ai tiếp quản. Anh Hoàng đành phải về làm tiếp công việc khó khăn này. Bây giờ thì đứa nào cũng tin câu anh nói, anh cần gì đến tiền đâu.
- Hết -
Cảm ơn bạn vì đã đọc đến đây, tác giả rất mong nhận được sự góp ý từ bạn