Chap 10: Đến kỳ hạn trả nợ
Trần Khải Phong theo địa chỉ, đưa An An về trước cửa nhà cô. Đến bây giờ cô cũng không hiểu sao cái con người hung dữ này lại chở cô về nhà dễ dàng đến thế. Suốt đường đi, anh ta chỉ chăm chú lái xe mà không nói bất cứ câu nào. Song, như thế cô lại thấy mừng, vì lỡ anh ta có hỏi thêm điều gì, e rằng cô cũng "ngậm hột thị", không biết chống chế ra sao.
- Các người mau dừng tay! Dừng tay lại hết cho tôi.
An An hoảng hốt khi vừa về nhà đã bắt gặp cảnh bốn năm tên đàn ông lực lưỡng đang ra sức phá ngôi nhà nhỏ của mình. Cô vừa khóc vừa bất lực kéo chúng ra, bảo chúng ngừng đập phá, nhưng rõ ràng sức cô không thể.
- Rõ ràng đã đến hạn, mà mày vẫn ngoan cố không chịu trả nợ cho bọn tao. Vậy để bọn tao lấy cái khác bù vào nhé!
Tên cầm đầu với ánh mắt hung dữ, nụ cười nửa miệng đáng sợ, nảy sinh ý đồ đồi bại với An An, hắn bắt đầu ra lệnh cho bốn tên khác dừng thu gom đồ, mau chóng giữ lấy An An. Cô vừa khóc vừa ra sức dãy dụa trong tuyệt vọng và không ngừng hét lên trước sự đau đớn của da thịt khi bị bọn chủ nợ siết chặt tay chân, nhưng có lẽ cô sợ hãi hơn trước khuôn mặt đầy dục vọng của kẻ cầm đầu đang như muốn nuốt chửng cô lúc này.
- Ngoan nào cô em! Để anh cho em nếm "mùi đời" nhé! Ha ha. Sẽ thật khó quên lắm đấy! Hahaha.
Tiếng cười ghê rợn của hắn cùng bọn đàn em càng khiến nỗi sợ hãi của An An tăng lên bội phần. Cô không ngừng khóc.
Mặc kệ nỗi sợ hãi và sự van xin của cô, bọn chúng không hề dừng lại. Tên cầm đầu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, đôi má cô, bờ môi cô.. rồi bất giác dùng lực mạnh của cánh tay xé rách cổ và vai áo An An, khiến cô để lộ phần xương quai xanh và phần vai trắng nõn nà của mình. Bọn xã hội đen hú lên rùng rợn, đầy khoái chí. Chúng thấy cô lúc này không khác gì thỏ con đang sợ hãi phải cụp tai xuống, bủn rủn lo sợ trước nanh vuốt đáng sợ của bọn sói xám hung dữ - là chúng.
Trong lúc đó, Trần Khải Phong ngồi trong xe hướng lên phía cửa sổ nhà An An, nghe tiếng động lớn kèm theo tiếng hét của cô, dự cảm có chuyện chẳng lành, liền xuống xe, chạy vào nhà An An. Chứng kiến tất cả, sự giận giữ bùng lên, hiển lộ trên khuôn mặt như tượng tạc của cậu, khiến người khác cũng phải dè chừng mấy phần.
- Dừng tay!
Nghe tiếng đạp cửa cùng tiếng hét lớn, mấy kẻ đòi nợ chợt dừng tay lại, quay đầu về phía cửa. Thấy Trần Khải Phong, chúng buông tay An An ra.
- Mày là ai? Sao xía vào chuyện của bọn tao? Bọn chúng hằn học hỏi Trần Khải Phong.
Còn An An khi được chúng thả ra liền cố sức chạy lại, nép vào người Trần Khải Phong. An An đầu tóc rối bời, kiệt sức, vai áo xộc xệch khiến Trần Khải Phong có chút thương tâm, liền dùng tay đẩy cô về phía sau mình. Tiếp đó, quay lại, cởi áo khoác quàng ra phía sau cô. Mọi động tác đều rất dứt khoát. Lúc này, An An mới biết hóa ra Trần Khải Phong đã không về ngay, là cậu ta đã đến kịp lúc cứu cô. An An ngước mắt lên nhìn cảm mến cậu, chỉ kịp thều thào: "Cám ơn cậu" trước khi gục vào ngực của Khải Phong rồi lịm đi vì kiệt sức và hoảng sợ. Khải Phong bế An An lên đặt cô lên chiếc ghế so - pha, rồi ngoảnh lại nhìn bọn đòi nợ với ánh mắt đầy sát khí.
- Thằng kia! Bộ chúng tao hỏi mày bị điếc hả? Sao không trả lời? Mày là gì với con nhóc này?
Bọn xã hội đen vẫn tỏ ra hung dữ, làm bộ đáng sợ tra vấn Trần Khải Phong
- Chủ của bọn mày là ai? Trần Khải Phong vừa mở cúc tay áo sơ mi, vừa lạnh lùng hỏi chúng.
- Ha ha! Mày nghĩ mày là ai hả?
Bọn chúng vừa nhìn nhau cười khoái trá trước sự bình thản có phần đáng ghét của Trần Khải Phong, vừa hét lên để lấn át đi cái thần sắc như đang làm "bề trên" chúng của cậu ta.
- Cần tao nhắc lại lần nữa không? Trần Khải Phong gằn giọng.
Ánh mắt đầy sát khí của Trần Khải Phong khiến chúng dè chừng, tên cầm đầu nhìn kỹ Trần Khải Phong, chợt nhớ ra cậu là người mà đại ca hắn gọi tên hôm qua lúc đi theo dõi người yêu của Tống An An. Đó là người mà đại ca hắn cũng phải kiêng sợ, không dám đụng tới. Mặt hắn trở nên trắng bệch, toát mồ hôi vì sợ đụng phải người không nên đụng. Đại ca còn dễ nói, chứ ông chủ thì dễ diệt trừ mối họa lắm đây! Chúng phân vân không biết làm thế nào.
Lúc ấy, Trần Khải Phong liền rút điện thoại ra, gọi cho ai đó, bảo điều tra về Tống An An.
Một lúc sau, thư ký Nam đến nhà An An theo cuộc gọi của Trần Khải Phong.
- Thưa cậu, theo tìm hiểu cô An An đây đang nợ một khoản tiền 2, 5 tỷ của Lý Thiện, chủ doanh nghiệp vận tải Thiện Minh, được biết số nợ này từ thời bố cô chỉ vay 250 triệu, sau năm năm cả lãi cả gốc đã tăng lên như vậy.
- Ồ! Ra là Lý Thiện. Người lớn vậy rồi mà cũng thích ức hiếp trẻ con nhỉ!
Trần Khải Phong nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ hắn, rồi hất cằm bảo bọn xã hội đen:
- Về báo với ông chủ, ngày mai đến tư gia nhà họ Trần, gặp Trần Khải Phong. Số nợ coi như xong!
Cả lũ đang xúm núm, nghe Trần Khải Phong nói vậy chỉ biết đồng thanh "dạ" rồi nhanh chóng rời khỏi nhà Phan An An. Đó cũng coi như giải quyết rắc rối mà chúng còn chưa biết nên làm sao cho hợp lý.
- Chú cũng về trước đi!
Trần Khải Phong nói với thư ký Nam và gật đầu ra hiệu hài lòng về những gì ông đã làm trong hôm nay.
- Vâng, thưa cậu!
Thư ký Nam theo lệnh Khải Phong ra về. Lúc này, chỉ còn Khải Phong với An An trong phòng. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần so - pha nơi An An nằm.
- Các người mau dừng tay! Dừng tay lại hết cho tôi.
An An hoảng hốt khi vừa về nhà đã bắt gặp cảnh bốn năm tên đàn ông lực lưỡng đang ra sức phá ngôi nhà nhỏ của mình. Cô vừa khóc vừa bất lực kéo chúng ra, bảo chúng ngừng đập phá, nhưng rõ ràng sức cô không thể.
- Rõ ràng đã đến hạn, mà mày vẫn ngoan cố không chịu trả nợ cho bọn tao. Vậy để bọn tao lấy cái khác bù vào nhé!
Tên cầm đầu với ánh mắt hung dữ, nụ cười nửa miệng đáng sợ, nảy sinh ý đồ đồi bại với An An, hắn bắt đầu ra lệnh cho bốn tên khác dừng thu gom đồ, mau chóng giữ lấy An An. Cô vừa khóc vừa ra sức dãy dụa trong tuyệt vọng và không ngừng hét lên trước sự đau đớn của da thịt khi bị bọn chủ nợ siết chặt tay chân, nhưng có lẽ cô sợ hãi hơn trước khuôn mặt đầy dục vọng của kẻ cầm đầu đang như muốn nuốt chửng cô lúc này.
- Ngoan nào cô em! Để anh cho em nếm "mùi đời" nhé! Ha ha. Sẽ thật khó quên lắm đấy! Hahaha.
Tiếng cười ghê rợn của hắn cùng bọn đàn em càng khiến nỗi sợ hãi của An An tăng lên bội phần. Cô không ngừng khóc.
Mặc kệ nỗi sợ hãi và sự van xin của cô, bọn chúng không hề dừng lại. Tên cầm đầu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, đôi má cô, bờ môi cô.. rồi bất giác dùng lực mạnh của cánh tay xé rách cổ và vai áo An An, khiến cô để lộ phần xương quai xanh và phần vai trắng nõn nà của mình. Bọn xã hội đen hú lên rùng rợn, đầy khoái chí. Chúng thấy cô lúc này không khác gì thỏ con đang sợ hãi phải cụp tai xuống, bủn rủn lo sợ trước nanh vuốt đáng sợ của bọn sói xám hung dữ - là chúng.
Trong lúc đó, Trần Khải Phong ngồi trong xe hướng lên phía cửa sổ nhà An An, nghe tiếng động lớn kèm theo tiếng hét của cô, dự cảm có chuyện chẳng lành, liền xuống xe, chạy vào nhà An An. Chứng kiến tất cả, sự giận giữ bùng lên, hiển lộ trên khuôn mặt như tượng tạc của cậu, khiến người khác cũng phải dè chừng mấy phần.
- Dừng tay!
Nghe tiếng đạp cửa cùng tiếng hét lớn, mấy kẻ đòi nợ chợt dừng tay lại, quay đầu về phía cửa. Thấy Trần Khải Phong, chúng buông tay An An ra.
- Mày là ai? Sao xía vào chuyện của bọn tao? Bọn chúng hằn học hỏi Trần Khải Phong.
Còn An An khi được chúng thả ra liền cố sức chạy lại, nép vào người Trần Khải Phong. An An đầu tóc rối bời, kiệt sức, vai áo xộc xệch khiến Trần Khải Phong có chút thương tâm, liền dùng tay đẩy cô về phía sau mình. Tiếp đó, quay lại, cởi áo khoác quàng ra phía sau cô. Mọi động tác đều rất dứt khoát. Lúc này, An An mới biết hóa ra Trần Khải Phong đã không về ngay, là cậu ta đã đến kịp lúc cứu cô. An An ngước mắt lên nhìn cảm mến cậu, chỉ kịp thều thào: "Cám ơn cậu" trước khi gục vào ngực của Khải Phong rồi lịm đi vì kiệt sức và hoảng sợ. Khải Phong bế An An lên đặt cô lên chiếc ghế so - pha, rồi ngoảnh lại nhìn bọn đòi nợ với ánh mắt đầy sát khí.
- Thằng kia! Bộ chúng tao hỏi mày bị điếc hả? Sao không trả lời? Mày là gì với con nhóc này?
Bọn xã hội đen vẫn tỏ ra hung dữ, làm bộ đáng sợ tra vấn Trần Khải Phong
- Chủ của bọn mày là ai? Trần Khải Phong vừa mở cúc tay áo sơ mi, vừa lạnh lùng hỏi chúng.
- Ha ha! Mày nghĩ mày là ai hả?
Bọn chúng vừa nhìn nhau cười khoái trá trước sự bình thản có phần đáng ghét của Trần Khải Phong, vừa hét lên để lấn át đi cái thần sắc như đang làm "bề trên" chúng của cậu ta.
- Cần tao nhắc lại lần nữa không? Trần Khải Phong gằn giọng.
Ánh mắt đầy sát khí của Trần Khải Phong khiến chúng dè chừng, tên cầm đầu nhìn kỹ Trần Khải Phong, chợt nhớ ra cậu là người mà đại ca hắn gọi tên hôm qua lúc đi theo dõi người yêu của Tống An An. Đó là người mà đại ca hắn cũng phải kiêng sợ, không dám đụng tới. Mặt hắn trở nên trắng bệch, toát mồ hôi vì sợ đụng phải người không nên đụng. Đại ca còn dễ nói, chứ ông chủ thì dễ diệt trừ mối họa lắm đây! Chúng phân vân không biết làm thế nào.
Lúc ấy, Trần Khải Phong liền rút điện thoại ra, gọi cho ai đó, bảo điều tra về Tống An An.
Một lúc sau, thư ký Nam đến nhà An An theo cuộc gọi của Trần Khải Phong.
- Thưa cậu, theo tìm hiểu cô An An đây đang nợ một khoản tiền 2, 5 tỷ của Lý Thiện, chủ doanh nghiệp vận tải Thiện Minh, được biết số nợ này từ thời bố cô chỉ vay 250 triệu, sau năm năm cả lãi cả gốc đã tăng lên như vậy.
- Ồ! Ra là Lý Thiện. Người lớn vậy rồi mà cũng thích ức hiếp trẻ con nhỉ!
Trần Khải Phong nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ hắn, rồi hất cằm bảo bọn xã hội đen:
- Về báo với ông chủ, ngày mai đến tư gia nhà họ Trần, gặp Trần Khải Phong. Số nợ coi như xong!
Cả lũ đang xúm núm, nghe Trần Khải Phong nói vậy chỉ biết đồng thanh "dạ" rồi nhanh chóng rời khỏi nhà Phan An An. Đó cũng coi như giải quyết rắc rối mà chúng còn chưa biết nên làm sao cho hợp lý.
- Chú cũng về trước đi!
Trần Khải Phong nói với thư ký Nam và gật đầu ra hiệu hài lòng về những gì ông đã làm trong hôm nay.
- Vâng, thưa cậu!
Thư ký Nam theo lệnh Khải Phong ra về. Lúc này, chỉ còn Khải Phong với An An trong phòng. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần so - pha nơi An An nằm.
Chỉnh sửa cuối: