Truyện Ngắn Bạn Đã Từng Bỏ Lỡ Một Người Chưa - Ngọc Thiền Sầu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngọc Thiền Sầu, 19 Tháng mười một 2021.

  1. Ngọc Thiền Sầu Hẹn kiếp sau, không tương phùng..

    Bài viết:
    363
    Tên truyện: Bạn Đã Từng Bỏ Lỡ Một Người Chưa?

    Tác giả: Ngọc Thiền Sầu

    Thể loại: Truyện ngắn, tản văn, hiện đại, thanh xuân

    Số Chương: 01

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Ngọc Thiền Sầu


    [​IMG]

    Bạn biết con người gặp nhau để làm gì không? Gặp gỡ để quen, gặp để rồi thương, gặp để rồi xa nhưng cũng có những người gặp nhau để rồi bỏ lỡ. Tôi đã từng nghe đâu đó câu nói cũng rất hay đó là: "Trên đời này có hai thứ nhất định bạn không được bỏ lỡ. Thứ nhất là chuyến xe cuối cùng, thứ hai là người thật lòng yêu thương bạn.." Không biết bạn đã từng bỏ lỡ một ai đó trong cuộc đời này chưa? Có một cô gái, cô ấy từng bỏ lỡ một chàng trai..

    Năm lớp 10, anh nói thích cô, cô khi đó chỉ nghĩ là đó là một câu nói bông đùa. Nhưng sau bao nỗ lực theo đuổi của anh, thì vào một ngày đẹp trời rất lâu sau đó cô cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của trái tim mình, cô thích anh! Cô thích nụ cười rực rỡ ấm áp của anh, thích ánh mắt của anh khi nhìn cô, thích cái cách mà anh nói chuyện với cô. Đó là vào một ngày bầu trời thật là xanh, làn mây thì thật là trắng, bông hoa nở sau trường thật đẹp, nụ cười của anh thật ấm áp, ánh mắt anh đã khiến cô chìm đắm trong ấy mà rất lâu, rất lâu sau đó cô ấy vẫn chưa thoát được ra. Vào giữa năm lớp 10, khi biết anh chuyển khối, cô chuyển khối để được học cùng anh. Lúc ấy, chính cô cũng không ngờ tình cảm của tuổi thanh xuân lại có sức mạnh tới vậy. Cô gái ấy đã thay đổi ước mơ ban đầu chỉ đổi lấy việc nhìn thấy nụ cười của người con trai kia mỗi ngày. Rồi vào cuối năm lớp 10 cô quyết định tỏ tình anh, đó là vào một tuần sau khi cô nhận ra và nhìn rõ ràng thứ tình cảm đã lâu xuất hiện trong tim. Vào ngày sinh nhật anh cô gái này đã xin nghỉ học nhưng lại lặng lẽ tới trường và tặng anh một trăm lẻ một ngôi sao và kèm một lời chúc mừng sinh nhật. Ngày hôm sau khi tới lớp thì cô đã nghe được một câu tình báo từ người bạn cùng bàn:

    "Ê hôm qua cậu không đi học, có ai đó đã tặng cho lớp trưởng một món quà sinh nhật thật đẹp!" Người bạn ấy đã nói nhỏ với riêng cô như vậy.

    Cô thật vui mừng vì dường như anh đã thích món quà ấy, cũng thật tự hào và hạnh phúc vì lời khen của đứa bạn cùng bàn. Dù không quý báu nhưng đó là món quà cô đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Món quà ấy sau này chính là điều hối tiếc nhất đối với cô. Có lẽ do duyên số, một tuần sau vào sinh nhật của cô, thật bất ngờ vì anh cũng tặng cô những ngôi sao do chính tay anh gấp và kèm theo một chiếc áo màu trắng rất đẹp. Những năm sau đó, màu trắng đã trở thành màu sắc mà cô yêu thích nhất. Đó là màu của sự tinh khiết, ngây thơ, sạch sẽ đồng thời đó cũng là màu dự báo cho sự kết thúc của một chu kỳ trong cuộc sống và bắt đầu một chu kỳ mới. Đương nhiên khi đó cô gái bé nhỏ đã rất thích món quà của anh vì.. đó là món quà người mình yêu tặng thì thử hỏi ai mà chẳng thích đúng không!

    Nhưng hạnh phúc của cô chợt dập tắt chỉ sau một tuần sau đó. Vào một buổi tối, sau một ngày vui vẻ đi chơi cùng gia đình thân yêu về thì những con gió mùa hạ cũng bất chợt kéo tới báo hiệu cho một cơn mưa rào sắp tới. Thời tiết hôm đó thật sự rất mát mẻ. Nằm trên giường đang ngẩn ngơ suy nghĩ về những chuyện vui vẻ ngày hôm nay cùng gia đình rồi chuẩn bị nghỉ ngơi thì bất chợt cô nhận được thông báo tin nhắn từ anh. Ngay lâp tức cô bật dậy ngồi thật nghiêm chỉnh, mở điện thoại để coi anh muốn nói gì. Lúc đó cô thật sự hồi hộp và nghĩ rằng lẽ nào anh đã nhận ra "bí mật kia". Nhưng không, anh nói với cô:

    "Um.. chúng ta, từ nay chỉ là bạn nhé!" Người con trai ấy nói với giọng trầm lắng, ấm áp mà cô từng rất yêu thích, nhưng vì sao câu nói ấy lại có sức tổn thương sâu nặng tới vậy?

    Không một lời giải thích vì sao.. Ánh mắt bi thương vô hồn nhìn điện thoại thật lâu. Mờ mịt đó là cảm giác đầu tiên cô bé cảm nhận được từ câu nói ấy. Câu nói này thực sự quá đột ngột đối với người con gái chỉ mới bắt đầu yêu, mới bắt đầu mơ mộng về một tương lai tươi đẹp bên người mình yêu. Nhưng sự thật là chẳng thể yêu người đó một cách trọn vẹn. Cô còn nhớ như in cái ngày ấy - cái cảm giác bất lực, chết lặng ấy và ở đâu đó vang vọng bên tai. Trong tâm của cô đó là một thanh âm của tan vỡ - một trái tim hồng thắm sâu thẳm trong tâm cô dường như đã rạn nứt và rồi vỡ nát từng mảnh từng mảnh nhỏ. Có lẽ anh vĩnh viễn không biết rằng đêm đó có một người con gái ngày ngày vốn luôn luôn vui vẻ, hoạt bát, vô âu vô lo và nụ cười luôn mở trên môi lại vì anh mà trở nên bất lực, cô cuộn mình trong chăn nằm khóc nghẹn ngào mà không phát ra một tiếng động. Lạc lõng, cô đơn đó là những cảm giác của cô lúc bấy giờ. Cô nhớ tới lần đầu anh nói anh thích cô. Cô bé ấy khi đó thậm chí còn chưa biết tình yêu là cái quỷ gì cả. Tới khi cô biết tình yêu là thứ gì, có lẽ cũng là lúc nó phải kết thúc..

    * * *

    Tình yêu của ngày ấy đối với cô bé đó là sự chờ mong được gặp anh vào mỗi ngày đi học. Chính anh là người khiến cô gái trở nên chăm chỉ và có nhiều tiến bộ hơn trong học tập. Những lần gặp khó khăn và không hiểu bài dù có hơi ngại ngùng nhưng cô sẽ ngay lập tức lén lút chạy tới bên anh nhờ anh chỉ bài. Cô rất ngưỡng mộ anh vì hầu như bài tập nào cũng chẳng thể làm khó được người con trai đó. Anh chính là niềm kiêu hãnh của lớp và của cô lúc bấy giờ. Tình yêu khi đó là những lần tim đậm thình thịch khi lần đầu tiên được anh hẹn đi chơi, là lần đầu đứng trước mặt anh mà không biết nói gì. Là những cái nắm tay đầy ngượng ngùng mỗi buổi tập luyện cho cuộc thi văn nghệ của trường, là cái ôm đầy xúc động trong buổi nhận giải. Là những lần ngực như có con nai chạy loạn khi bị giáo viên và cả lũ bạn trong lớp trêu đùa. Là những cái quan tâm của anh vào những ngày hè nóng bức khi cô khát nước được anh mua tặng cốc trà sữa vô cùng mát lạnh. Ngày đông rét buốt anh lấy cớ mượn đôi bàn tay để đếm xem có bao nhiêu hoa tay rồi âm thầm ủ ấm giúp cô. Mặc dù bàn tay anh thật to cũng thật lạnh nhưng không hiểu sao khi cầm nó cô lại cảm thấy ấm áp tới lạ thường. Cũng thật kỳ lạ vì sau khi biết anh đôi khi hay bị hạ huyết áp nên cô đã thường xuyên mua kẹo rồi lấy danh nghĩa chia kẹo cho cả lớp để tặng anh. Là khoảnh khắc trong đám đông tấp nập nơi sân trường chỉ cần cái nhìn lướt qua cũng có thể xác định được vị trí nơi anh. Bởi lẽ đối với cô thì anh đã là một người khá đặc biệt mà từ đó trong thế giới này không ai có thể thay thế được. Đó cũng là những lần tự hỏi giờ anh đang làm gì? Ở đâu? Đã ăn gì chưa? Hay những dòng tin nhắn về các chuyện nhỏ nhặt, về bài tập, về đứa bạn, và cả những bài nhạc, những bộ phim.. Rồi lo lắng vết thương hôm trước do đá bóng liệu anh đã bớt đau chưa? Đã uống và bôi thuốc chưa? Hôm nay trời lạnh vậy không biết anh có mặc ấm không?

    Tình yêu rốt cuộc là cái gì chứ?

    Tình yêu đôi khi là sự buông bỏ đúng lúc. Cô nghĩ có lẽ anh đã nhìn thấy "cái bí mật kia" và anh thực sự không còn tình cảm gì với mình, cũng có thể là anh đã hết tình cảm với cô từ lâu. Chỉ là anh chưa nói còn cô thì chưa nhận ra. Có lẽ lâu nay chỉ có bản thân cô tự mình đa tình. Tự mình ảo tưởng về thứ được gọi là tình yêu đã xuất phát từ cả hai thì nhất định sẽ thật hạnh phúc. Không hiểu sao khi ấy, chỉ sau vài ngày, cô lại có thể bình tĩnh và chấp nhận được những điều đó. Không dám níu kéo vì cô gái nhỏ hiểu người đã muốn đi thì người còn lại muốn giữ là việc rất khó khăn và nó cũng thật khó xử cho cả hai. Không ồn ào, không ầm ỉ, cũng chẳng hỏi anh cái lý do kia nó là gì. Điều ấy là đúng hay sai chính cô cũng chẳng biết nữa, nhưng nó có lẽ là quyết định dũng cảm nhất của cô tại thời điểm này. Đó là lần đầu tiên trong đời cô bé ấy cảm nhận được tư vị của cuộc sống này, đó là thất tình. Tiếng gió ngoài trời cô vẫn nghe, lòng cô đau liệu anh có nghe được không? Mùa hè năm ấy, cô cảm thấy thật lạnh..

    Đã từng hối hận vì để chuyện tình cảm trộn lẫn với việc học. Ngày trước vì anh mà cô chuyển từ khối A00 sang khối A01 nơi mà có môn tiếng anh cô từng ghét cay ghét đắng. Có lẽ tình yêu là một thứ gì đó rất diệu kỳ, nó làm cho con người ta thay đổi thật nhiều. Do không ôn tập chăm chỉ mà chỉ nghĩ tới một người đã từng thích cô, dẫn tới việc sao nhãng và cô đã bị tụt xuống lớp dưới sau kỳ khảo sát đầu năm học.

    Ở lớp dưới, nơi cô không quen biết một ai, từ những ngày đầu lạc lõng xa lạ với hoàn cảnh và môi trường mới. Tới những ngày bắt đầu thích ứng và thân thiết với những người bạn mới. Những người bạn này mặc dù không có thành tích học tập tốt, lại cũng chẳng chăm học, vẻ bề ngoài và phong cách hành xử thì giống như những anh chị đại của trường nhưng nếu đã thân với họ thì bạn có thể thấy khi ở bên cạnh họ thật sự rất ấm áp, họ chân thành và họ cũng rất tốt bụng. Ở nơi này không hề có sự cạnh tranh về thành tích học tập, mà đó là một nơi thực sự rất an nhàn!

    Nhưng đó cũng là lớp mà nơi học sinh có thể nhìn về phía cổng trường, nơi học sinh chờ đợi kết thúc một buổi học tập căng thẳng. Nhưng nơi đây nó cũng là nơi hằng ngày cô tận mắt chứng kiến anh đưa đưa đón đón người bạn thân khác giới. Đúng là nụ cười của cô luôn nở trên môi. Dường như ai biết về câu chuyện về cuộc tình ngắn ngủi của họ thì đều nghĩ rằng cô thật vô tâm vô phổi. Nhưng chỉ có cô biết cái điều mà cô muốn làm khi đó là chạy ra trước mặt anh và cố gắng tách hai người họ ra. Nhưng lý trí không cho phép điều đó diễn ra. Cô biết cô ghen với cô gái kia, nhưng thật nực cười là cô phải lấy tư cách gì để ghen với cô ta đây? Kể từ đó cô gái quyết định từ nay nhất quyết không được thích anh, không được nghĩ về anh. Cô gái đã xin chuyển chỗ tới nơi thật xa cửa sổ, nơi không thể nhìn tới cổng trường để thay đổi thói quen luôn tìm kiếm hình bóng của anh. Nhưng đồng thời, cô cũng biết ơn vì chính anh cũng là tấm gương, là động lực giúp cô học tập chăm chỉ. Giữa học kì hai năm lớp 11 sau kỳ thi khảo sát, cô và anh lại là bạn cùng lớp, anh vẫn là chàng lớp trưởng đẹp trai, học giỏi và là trung tâm của những cái nhìn trong lớp. Chỉ có điều mọi thứ dường như đã thay đổi, đã khác với năm tháng trước. Mà cụ thể đó là việc cả lớp không còn gán ghép hai người họ trong bất kỳ hoàn cảnh nào nữa. Cô và anh gặp nhau rồi vội vàng lướt qua nhau trông giống như hai kẻ xa lạ đã từng quen.

    Năm lớp 12, mối quan hệ được cải thiện hơn không chỉ anh và cô mà mọi người trong lớp điều biết chỉ sau vài tháng nữa sẽ chẳng thể học cùng nhau. Tới ngày đăng ký nguyện vọng, cô thẫm thờ nhìn vào hồ sơ đăng ký của bản thân, buông bút và bất lực cười khổ. Rồi tự hỏi bản thân rằng cô còn yêu anh sao? Chỉ vì vô tình nghe anh nói chuyện với đứa bạn cùng bàn rằng muốn thi vào trường Đại học Công Nghiệp, không ngờ trong vô thức cô đã đặt bút và viết thêm một nguyện vọng:

    "Trường Đại học Công Nghiệp." Cô gái thì thầm thật nhỏ nhẹ, trong khi xung quanh lớp học tràn đầy những tiếng ồn nó là niềm vui, là niềm hân hoan vì sắp được ra trường, cũng chứa đầy những hồi ức mà những người bạn cùng lớp đang hồi tưởng với nhau về quá khứ ba năm thanh xuân đã cùng trải qua. Và có lẽ ngoại trừ cô thì chắc cũng chẳng ai nghe được câu nói, chẳng ai nhìn và để ý cái nguyện vọng chưa bao giờ từng xuất hiện trong những câu nói về tương lai sau này của cô trước kia.

    Đó là nguyện vọng được chung trường và được âm thầm bên anh. Dẫu biết điều này thật ngu ngốc nhưng bản thân cô lúc đó có lẽ cũng vui vẻ chấp nhận việc ngu ngốc này. Ngày có thông báo điểm, cô thật sự nghĩ rằng họ có lẽ đã hết duyên, vì ngành mà cô đăng ký tại trường ấy cao hơn số điểm cô đang có hiện tại. Ngày có thông báo trúng tuyển, cô đỗ vào một trường khác đó nguyện vọng ban đầu của cô nơi không có anh. Khi đó cô không vui cũng chẳng buồn mà chỉ ngồi ngây ngốc, thẫn thờ nhìn về phía màn hình điện thoại và suy nghĩ vẩn vơ. Bâng khuâng, tiếc nuối vì từ nay anh và cô chỉ là hai đường thẳng mà sẽ chẳng bao giờ giao thoa. Ngày ấy lại thêm một lần nữa cô quyết tâm không được nghĩ về anh, quyết tâm nhất định phải chăm chỉ học tập để sau này lo cho gia đình.

    * * *

    Cuối năm nhất đại học, sau những khoảng thời gian thi cử đầy mệt mỏi và áp lực với những lo âu về hiện tại và tương lai. Nhưng đó cũng là những trải nghiệm tuyệt vời đối với một cô bé sinh viên năm nhất đã phần nào trưởng thành và bớt đi phần nào vẻ non nớt, trẻ trâu trong quá khứ. Nhưng có lẽ ông trời luôn muốn thử thách những con người thiếu nghị lực như cô.

    Do một lần vô tình trò chuyện với một người bạn thân, cô bối rối phát hiện lý do vì sao anh buông tay. Lý do của anh khiến cô đau đớn và thật thất vọng, cắn đôi môi tới bật máu, chỉ hi vọng một điều đó là không phát ra tiếng động để hai người bạn cùng phòng không lo lắng. Người ta nói đúng, không so sánh sẽ không thấy thương đau. Cô vẫn biết gia đình anh không khá giả, bố mẹ anh là những người nông dân cần cù chất phát, ngày ngày làm lụng vất vả nuôi anh và hai người em gái ăn học. Cô vẫn luôn biết đó là lý do cũng là động lực giúp anh có được thành tích học tập xuất sắc mà mọi người thường thấy. Có thể thấy anh là một người con trai hiền lành, chịu khó và hiếu thảo đúng không. Chỉ có điều đáng tiếc là tới tận ngày hôm nay người con gái kia mới biết được cái lý do khiến bản thân đau lòng vì anh, nó cũng khiến cô triệt để buông tay.

    Hóa ra ngày đó mẹ anh bệnh nặng, nhìn người bố tất tả ngược xuôi vừa chăm sóc vợ vừa chăm lo cho những đứa con mà trở nên gầy yếu. Anh của ngày đó nhận ra tóc bố mẹ anh đã bạc đi nửa mái đầu, trên khuôn mặt hiền từ mỗi khi nhìn họ cũng đã có thật nhiều vết nhăn. Anh nhận ra trách nhiệm của một người con đó là phải mau chóng trưởng thành và chăm lo cho gia đình chứ không thể có nhiều vướng bận về tình yêu. Anh quyết định lựa chọn sự nghiệp, chọn gia đình nhỏ của anh chứ không hề chọn cô gái non trẻ ngày ấy. Người ta hay nói sự nghiệp thì luôn quan trọng hơn tình yêu, điều ấy có lẽ là đúng..

    Tuy nhiên điều này khiến cô thật đau lòng cũng thật thất vọng. Vì sao không thể cố gắng cùng nhau chứ! Đang suy nghĩ về anh thì cô bất chợt giật mình nhận ra suy nghĩ của bản thân thật ích kỷ. Lẽ ra cô nên vui mừng vì anh là một người con hiếu thảo, là một người anh trai tốt, là một người xứng đáng nhận được lời chúc anh may mắn, chúc anh thành công. Chứ không nên sinh ra cảm giác bị tổn thương và không cam lòng vì bị vứt bỏ như vậy. Suy nghĩ tới đây người con gái ấy chợt chết lặng đi vài giây rồi nhận ra một vài điều. Đó là cái chuyện ấy rất quan trọng sao? Cái lý do kia quan trọng đến vậy sao? Tại sao tới giờ cô còn quan tâm, còn nghĩ tới anh nhiều như vậy? Tại sao chứ? Tại sao? Rõ ràng đã sắp quên được rồi.. "Ha ha ha ha.." Người hay cười có vẻ cũng là kẻ dễ khóc. Giọt lệ tưởng chừng đã khô cạn lại một lần nữa từng dòng từng dòng lăn trên mi và thấm ướt lên trên chiếc gối vô tội. Một cô gái được mọi người biết tới là vui tính, là lạc quan yêu đời không ngờ lại cuộn mình trong chăn vừa cười vừa khóc đáng thương đến vậy. Tại sao giọt lệ và trái tim ấy nó vốn là của cô mà lại nhiều lần vì anh mà rơi, vì anh mà đau đến thế? Tại sao vậy..

    Hóa ra cô gái ấy còn thương anh, hóa ra lâu nay cô vẫn luôn muốn biết cái lý do vì sao anh buông tay. Đã nhiều lần tự trách bản thân có phải chưa được tốt nên anh quyết định rời bỏ? Hóa ra chuyện cũ lại là một vết sẹo trong tim cô, vết sẹo của sự hối tiếc, vết sẹo của sự bỏ lỡ, hóa ra vết thương ấy vẫn chưa lành, hóa ra lâu nay cô vẫn day dứt về nó.. Bạn bè của cả hai đều bảo cô lúc có không biết giữ, mất rồi mới biết tiếc, họ bảo cô ngày đó thích anh tại sao không tỏ tình với anh, biết đâu ngày đó cô tỏ tình thì mọi chuyện có lẽ đã khác rồi.. Nhưng thật sự sẽ khác sao? Có lẽ trừ người bạn thân của cô, người luôn quan tâm và luôn bên cạnh trong lúc vô tình mà cô đã tiết lộ "bí mật kia" thì có lẽ chẳng ai biết chuyện cô gái năm ấy đã tỏ tình với chàng trai mà cô yêu từ lâu..

    Ngày sinh nhật của anh năm ấy, cô gái ngu ngốc kia học theo những bộ phim ngôn tình tặng anh một trăm lẻ một ngôi sao, đó cũng chính là một trăm lẻ một lời tỏ tình của cô với hi vọng chàng trai ấy có thể bên cạnh cô gái suốt cuộc đời. Thật nực cười vì ngày ấy cô đã rất tự tin, luôn tin tưởng rằng họ sẽ mãi mãi bên nhau, thậm chí cô đã từng thức trắng cả đêm và suy nghĩ thật lâu nên đặt tên cho đứa con của họ là gì. Nhưng cuộc sống này thì đầy dẫy những bất ngờ.. Có lẽ tới giờ anh vẫn chưa biết về "bí mật ấy". Cô từng tự hỏi rằng liệu anh đã vứt bỏ lọ sao ấy chăng? Bạn cô hỏi tại sao lại chắc chắn anh ấy chưa biết chuyện về ngôi sao ấy, cô gái chỉ cười trừ rồi nhẹ giọng trả lời.

    "Bởi vì trong đó có một ngôi sao với một ước nguyện, mình hi vọng cậu ấy khi biết được bí mật này hãy gọi cho mình để mình có thể biết.."

    "Biết để làm gì khi điều ấy không còn quan trọng với cậu?" Người bạn ấy tò mò hỏi.

    "Có lẽ biết để tiếp tục hay buông bỏ đi.." Cô gái khi ấy ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên cao rồi lẩm bẩm.


    Giờ đây mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian thanh xuân ngắn ngủi ấy, cô thấy bản thân thật ngây thơ và vô cùng trẻ con. Năm tháng ấy khi được anh tặng những ngôi sao, cô đã mở từng ngôi sao ra để kiểm tra xem anh có lời gì muốn nói với cô không và vô cùng băn khoăn liệu rằng anh đã biết những chuyện đó chưa. Cảm giác lúc ấy như đang bốc thăm trúng thưởng vậy, thật hồi hộp cũng thật chờ mong. Cũng thật tệ vì cô đã suy nghĩ nhiều rồi:

    "Trong đó chẳng có gì cả.." Cô gái lúc đó im lặng rồi đưa ra kết luận như vậy.

    Đúng là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn mà. Mọi người xung quanh đều biết ngày đó anh và cô thương nhau, nhưng chỉ đáng tiếc là không cùng một thời điểm. Ngày đó nếu cô can đảm lựa chọn cách tỏ tình trực tiếp hơn, còn anh ngày đó nếu kiên trì thêm chút nữa có thể họ đã có một câu chuyện tình yêu đáng hâm mộ rồi. Nhưng tất cả chỉ là nếu như, họ yêu nhau sai cách rồi..

    Cô cũng hiểu đạo lý tình cảm thì phải xuất phát từ hai phía thì hạnh phúc mới bền lâu, nhưng hiểu là một chuyện còn để làm được điều đó thì không phải ai cũng có thể làm được. Họ hỏi cô có tiếc không? Cô cũng chỉ biết im lặng, xoa nhẹ nhàng đôi tai như một thói quen mỗi khi đứng trước mặt anh, mỉm cười rồi thầm thì:

    "Tiếc chứ, dù sao đó cũng là tình cảm chân thành, nhưng sự thật thì bỏ lỡ chính là bỏ lỡ không phải sao?"

    Cuộc sống của cô kể từ ngày đó vẫn thế, cứ bình bình lặng lặng mà trôi qua từng ngày. Không phải không có người theo đuổi mà tới hiện tại vẫn rất nhiều người theo đuổi cô. Có vẻ như số đào hoa của cô từ trước tới nay chưa hề cạn, nhân duyên với những người xung quanh thì vẫn luôn khá tốt. Có người theo đuổi một tháng, có kẻ đã theo đuổi vài năm, có người quen, cũng có kẻ xa lạ. Chính cô cũng chẳng hiểu vì sao vẫn luôn từ chối họ. Những người bạn thường đùa rằng chỉ cần cô mở lòng thì có lẽ đã có thêm vài cuộc tình đáng nhớ rồi. Nhưng bản thân cô cũng tự hiểu rằng cô chẳng thể yêu ai thêm nhiều như lần đó nữa. Ban ngày đôi lúc cô vẫn nghĩ về anh, đêm tới đôi khi vẫn nhớ và mơ tới những kỷ niệm của hai người. Nhưng giờ đây cô đã không còn vì anh mà khóc ướt đẫm đôi mi nữa. Cũng nhờ anh mà cô thay đổi thật nhiều và trưởng thành hơn thật nhiều. Giờ đây, đã rất lâu cô không còn vào trang cá nhân của anh để xem những bài biết, từng trạng thái mà anh đăng. Cũng đã rất lâu rồi cô không còn chờ đợi số điện thoại của người đã từng khắc sâu trong tim. Giờ đây, cô hi vọng anh đã vứt bỏ lọ sao ấy đi, hi vọng anh vĩnh viễn đều không cần biết về sự tồn tại của nó. Giờ đây, cô gái ấy cũng thật sự hi vọng anh có thể bình bình an an, vui vẻ sống hạnh phúc một đời. Nhưng chỉ tiếc một điều rằng một đời này của cô sẽ không thể nào có anh, tiếc rằng một đời này họ chẳng thể bên nhau..

    Nếu yêu nhau thì nên học cách chịu đựng, bao dung lẫn nhau, có chuyện gì hãy ngồi xuống nói chuyện và san sẻ với nhau. Nếu đã hết tình cảm với nhau thì hãy nói với nhau một lời. Cũng đừng vì khó khăn của cả hai hay khó khăn của chính bản thân mà tự cho mình là đúng, đừng gọi đó là cao thượng, đừng gọi đó là hi sinh, cũng đừng lấy danh nghĩa của tình yêu mà bỏ rơi người kia. Bạn làm như vậy chẳng khác nào một người ích kỷ, một kẻ hèn nhát, một kẻ sát nhân. Một kẻ xa lạ đâm ta một dao chắc chắn sẽ không đau bằng người mà ta dùng cả sinh mệnh để bảo vệ tổn thương ta. Vết thương mà người lạ gây ra chỉ là vết thương về thể xác rồi có ngày sẽ lành, dù cho có sẹo nhưng chắc chắc khi nhớ tới ta thấy sợ chứ không còn đau. Còn vết thương người ta quan tâm, người ta để ý đâm lại là vết thương khiến bản thân chảy máu đầm đìa về thể xác và tan nát về cõi lòng. Có lẽ bạn nghĩ điều đó tốt cho người kia nhưng họ sẽ cảm thấy bạn thật tàn nhẫn, thật nhẫn tâm. Họ sẽ nghĩ rằng bạn không hề tin tưởng họ thậm chí là oán hận bạn. Thực chất điều đó chỉ gieo rắc thêm đau thương cho cả hai. Thử nghĩ mà xem, người mình tin tưởng lại chẳng hề tin mình sẽ là cảm giác gì? Biết đâu người kia nguyện ý đồng cam cộng khổ với bạn thì sao? Người ấy yêu bạn sẽ bao dung và cùng bạn cố gắng thì sao? Có một cuốn sách hay mà tôi đã từng nhìn thấy nhưng chưa có cơ hội đọc nó tên là "Bỏ lỡ một người chính là bỏ lỡ một đời". Bởi vậy trong tình yêu có lẽ không hề tồn tại hai chữ công bằng.

    Thanh xuân của mỗi người chúng ta vốn đã ngắn ngủi nên hãy sống hết mình, cứ yêu bằng cả con tim, hãy làm những điều mình thích, làm những điều mà mình muốn làm, đừng để sau này phải hối tiếc về bất kỳ chuyện gì nhé! Nếu yêu nhau thật lòng thì hãy can đảm và dám cùng nhau đương đầu với mọi khó khăn, thử thách, sẽ chia sẻ cho nhau về tất cả mọi điều mà đúng không?

    ---Hết---

    -Ngọc Thiền Sầu-
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2023
  2. Libra1110 Xem và like các bài viết ủng hộ mình với ạ ><

    Bài viết:
    39
    U là trùi, truyện cảm động lắm, cứ như là câu chuyện mà chủ thớt trải qua vậy á: <
     
  3. Ngọc Thiền Sầu Hẹn kiếp sau, không tương phùng..

    Bài viết:
    363
    Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã ủng hộ truyện của mình. Cũng không biết nói gì ngoài việc qua tường nhà bạn bão like hahah.. Chúc cậu buổi trưa tràn ngập tiếng cười nhé! ^^
     
  4. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,890
    Thương nữ chính wa. Truyện của bạn làm mình nhớ đến chuyện của ca sĩ Quỳnh Như (trưởng nhóm nhạc 020) khi tham gia Tỏ tình hoàn mỹ. Thật thương, thật đau lòng! Truyện hay, mình đánh giá 5 sao
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2021
  5. Ngọc Thiền Sầu Hẹn kiếp sau, không tương phùng..

    Bài viết:
    363
    Cảm ơn cậu đã ủng hộ mình. Mình rất vui vì nhận được lời nhân xét ấy. Qua đây mình cũng có dịp tìm hiểu và biết về câu chuyện của ca sĩ Quỳnh Như. Cảm ơn cậu rất nhiều. Chúc cậu một ngày vui vẻ nhé! ^^
     
  6. Bấm để xem
    Đóng lại
    Chào cậu tớ xin góp ý một chút nhé.

    Cốt truyện và văn phong bạn đều ổn, nhưng cần thêm vào một số lời nói của nhận vật hoặc cuộc đối thoại để gia tăng sự hấp dẫn của truyện.

    Các câu từ cần được trau chuốt.

    Cần tách dòng ra, tớ đọc mà hơi rối một chút, không rõ cái nào của nhân vật nào. Bạn liền tù tì như đang kể vanh vách lại một câu chuyện ấy chư không phải viết.

    Thân, chúc bn 1 ngày vui vẻ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2021
  7. Ngọc Thiền Sầu Hẹn kiếp sau, không tương phùng..

    Bài viết:
    363
    Cảm ơn sự ủng hộ cũng như những góp ý từ cậu nhé! Sầu sẽ lưu ý hơn những vấn đề này, và sẽ cố gắng trau truốt hơn. Chúc cậu một ngày vui vẻ! ^^
     
  8. Vô Ky Cơ Tiện

    Bài viết:
    267
    Rồi vĩnh iễn không thể gặp được vì người ấy mất rồi
     
  9. Ngọc Thiền Sầu Hẹn kiếp sau, không tương phùng..

    Bài viết:
    363
    Trên đời này đau khổ nhất không phải là chia ly mà là âm dương cách biệt đúng không?
     
  10. Mèo Cacao Cười một cái nhé?

    Bài viết:
    164
    Chào bạn, mình đến từ blog radio của VNO, không biết bạn có thể cho mình lấy truyện của bạn làm thành blog radio không nhỉ? Rất mong bạn đồng ý <3
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...