- An An, Tớ ngồi ở đây.
Tiểu Băng vẫy vẫy tay. An An trông thấy ngay Tiểu Băng khi vừa bước vào lớp. Cô tiến lại ngồi cạnh Tiểu Băng. Tiểu Băng ôn tồn hỏi:
- Cậu vẫn ổn chứ? Tớ xin chia buồn cùng cậu.
- Cảm ơn cậu, Tiểu Băng. Tớ ổn.
An An đặt túi xách lên bàn, nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Tiểu Băng. Hôm nay, quay lại lớp học, tâm trạng An An vẫn là chưa thể buông bỏ nỗi buồn.
Cảm nhận được điều đó trong mắt An An, Tiểu Băng liền tiếp lời An An bằng một đề tài khác:
- Mấy tiết chuyên ngành cậu nghỉ tớ đã chép bài đầy đủ hộ cậu ở đây rồi. Tớ cũng đăng ký cho cậu tiết học tự chọn ở câu lạc bộ bơi lội rồi đấy nhé!
- Hả? Cậu nói gì cơ? Câu lạc bộ bơi lội á?
An An dường như lạc giọng đi. Đôi mắt và biểu cảm khuôn mặt thật sự sững sờ. Cô như "chết đứng" khi nghe tin Tiểu Băng thông báo.
Tiểu Băng cảm thấy lạ lẫm khi cô bạn thường ngày của mình có những biểu hiện lạ trước những việc làm tốt mà cô đã dốc hết sức lực để làm trong lúc An An vắng mặt ở trường. Tiểu Băng liền giải thích:
- Đó là câu lạc bộ nổi nhất trường mình đó. Toàn hotboy thôi. Hihi. Cậu không biết tớ đã phải khó khăn đến thế nào để đăng ký cho hai đứa mình vào câu lạc bộ ấy đâu.
- Nhưng.. nhưng tớ đâu biết bơi đâu.
An An cúi mặt, đập đầu xuống bàn, tỏ ra bế tắc trước tương lai diễn ra và những gì tạo - hóa - đang - sắp - đặt như để trêu ngươi cô vậy.
Tiểu Băng sững người trước lời đáp của An An, cũng cảm thấy chán nản không kém:
- Hả? Thế giờ phải làm sao đây?
An An bất lực thở dài. Cô không biết mình làm sao có thể vượt qua được điểm đạt của môn bơi lội trong khi cô chẳng hề biết bơi nữa. Haizz! Tâm trạng ấy khiến An An không thể nào tập trung nổi cho hai tiết học chuyên ngành môn phác họa của thầy Lý. Trong đầu cô còn mải suy nghĩ lo lắng về khoản nợ phải thanh toán trong chiều nay nữa.
Thấy An An gục đầu xuống bàn đầy chán nản, khác hẳn với người bạn gái đầy lạc quan trước đây, Tiểu Băng thấy thật có lỗi vì cô cứ nghĩ tâm trạng ấy là do cô chọn sai câu lạc bộ cho An An. Để kéo bạn mình ra nỗi thất vọng ấy, Tiểu Băng liền ghé vào tai An An nói nhỏ:
- An An! Cậu biết tin gì chưa? Nghe bảo trường mình vừa đón một sinh viên mới siêu đẹp trai lại là người thừa kế của tập đoàn Khải Nghị. Nghe đâu cậu ta vừa từ bỏ trường Đại học Havard để về nước nhận quyền thừa kế đấy!
- Ừm.
An An đáp lại cho qua vì cô không mấy hứng thú chuyện này. Tiểu Băng thấy rõ điều đó nên thôi không nói nữa.
Xong hai tiết chuyên ngành, cả hai người cùng tiến đến câu lạc bộ bơi lội để nhận đồ bơi. Bây giờ, dù không muốn thì cũng đã muộn, An An đành "đâm lao thì phải theo lao", cô chỉ còn cách cố gắng học bơi và thi qua học phần này.
- An An à. Cậu yên tâm đi mình sẽ dạy cậu học bơi mà. Sau đó, chúng ta cùng cố gắng bơi thật nhanh để đạt điểm tốt nhé.
- Ừ! Cùng cố gắng nào.
An An cố gắng mỉm cười để Tiểu Băng không phải chịu mặc cảm do cô ấy mà An An buồn. Thế là cả hai cùng vui vẻ nhận lấy đồ bơi rồi đi về hướng phòng bơi lội.
- Ôi! An An cậu nhìn kìa! Toàn body sáu múi thôi! Ôi nhìn nữa kìa! Quyến rũ quá! Ước gì được sờ thử nhỉ?
Mắt cua trai của Tiểu Băng sáng rực lên làm An An không nhịn được cười. Cô không để ý từ phía bên kia hồ bơi, có người đang nhìn cô, môi chợt nở nụ cười dù đang bị vây quanh bởi rất nhiều người con gái khác. Bất giác Tiểu Băng chỉ về hướng đó rồi bảo với An An:
- Ơ! Phía bên kia chẳng phải đang hò hét vì nam sinh mới đến sao. Tớ nghe nói cậu ta cũng đăng ký câu lạc bộ này đó. An An! Mau đến đó xem mặt mũi cậu ta đi.
Vừa nói, Tiểu Băng vừa kéo lấy tay An An đi theo mình, chạy về hướng của vòng vây nữ sinh đang bao quanh nam sinh ấy.
- Kìa! Từ từ đã Tiểu Băng, tớ ngã mất!
Lúc này, chuông báo vào giờ học vang lên, khiến Tiểu Băng bị bất ngờ đứng lại, khiến An An bị húc vào người cô, đột ngột ngã xuống hồ bơi. An An vùng vẫy trong nước, Tiểu Băng chợt nhớ An An không biết bơi liền gọi lớn:
- Cứu! Mau cứu bạn ấy! Bạn ấy không biết bơi!
Nam sinh lúc nãy nhìn thấy thế, liền lách qua vòng vây các nữ sinh bao quanh mình, nhảy xuống cứu An An, đưa cô lên. Lúc này, cả hai đều ướt sũng do chưa thay đồ bơi vì đều là học viên mới của câu lạc bộ. An An rơi xuống, quá hoảng sợ đã bị uống khá nhiều nước, nằm bất tỉnh trên sàn. Tiểu Băng khóc lóc chạy tới:
- Là tại tớ. An An cậu mau tỉnh lại đi.
- Muốn cô ấy tỉnh lại thì tránh xa một chút.
Giọng nam sinh nghiêm khắc nói, khiến Tiểu Băng sợ hãi rụt lại phía sau, ai nấy cũng làm theo. Còn cậu ta tiếp tục thực hiện các động tác hô hấp nhân tạo bằng tay trông rất chuyên nghiệp, nhưng An An vẫn không tỉnh lại. Nam sinh kia liền một tay bịt mũi An An, hít một hơi sâu, cúi xuống thực hiện hành động hô hấp bằng miệng, khiến hội con gái mắt chữ O mồm chữ A vừa ngạc nhiên vừa ghen tị với kẻ đang được "nằm dưới" kia rồi thầm nghĩ: "Biết thế mình cũng giả vờ ngã để được nam thần cứu a".
Lúc đang hô hấp, An An chợt tỉnh lại, vừa ho sặc sụa vừa hoảng hốt khi kịp nhận ra gương mặt quen thuộc kia, bờ môi cong quen thuộc kia và cả cái nụ hôn quen thuộc kia nữa.
- Á.. á.. á!
An An ngồi bật dậy, lấy tay che miệng rồi cúi xuống nhìn thấy quần áo ướt sũng, xộc xệch liền vội vàng lấy tay che ngực, động tác đầy hấp tấp. Tiểu Băng chạy đến, còn nam sinh kia liền đứng dậy, bỏ đi. Mấy sinh viên nữ khác vẻ mặt bực tức, tỏ rõ sự khó chịu với An An rồi cũng quay đi kèm theo những câu nói khó nghe: "Lả lơi", "Diễn kịch giỏi quá rồi, nghĩ sao không biết bơi còn đăng ký vào câu lạc bộ bơi chứ! Nực cười!"..
Tiểu Băng nghe mấy lời đó, thấy rất khó chịu liền bảo: "Mấy người thì biết gì chứ!", rồi hướng mặt qua chỗ An An:
- May quá! An An cậu được cứu sống rồi.. Tớ xin lỗi đã làm cậu ngã..
An An vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. "Là cậu ta. Trời ơi! Là người đó". An An lẩm bẩm: "Trần Khải Phong!". Tiếng gọi tên ấy khiến nam sinh kia đủ nghe thấy, nhếch mép cười, khoe rõ hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.
- Ơ! Cậu biết Trần Khải Phong sao? Đó chính là sinh viên mới mà mình nói với cậu lúc sáng đó. (Tiểu Băng ngơ ngác khi nghe chính miệng An An gọi tên Trần Khải Phong).
- Hả? Là cậu ta sao? Phen này mình nguy thật rồi..
An An thấy sao số cô xui xẻo vậy chứ, gặp hết chuyện này đến chuyện khác a..