Bạn được Thạch Hậu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
144 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Linh Miêu Gọi Hồn

Tác giả: Hà Diệc Dao

Độ dài: 4 chương

54656240635_1dfc2d888b_o.jpg


Văn án:

Mở ta ra, chết không toàn thây.
 
Chỉnh sửa cuối:
144 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
1

Bây giờ là chín giờ ba mươi phút đêm, xung quanh không một bóng người qua lại. Trên con đường làng lặng như tờ, ánh đèn leo lét yếu ớt còn thua cả ánh chớp thi thoảng loé lên từ bầu trời giông gió. Gió mùa đột ngột tràn về mang theo hơi nước, tiếng rì rào của những bông lúa chưa được gặt và mùi ngai ngái của đất mới. Điềm báo cho một đêm chẳng lành.

Đầu làng có một cây đa già, thân cây xoè ra những nhánh rễ thâm sì như móng vuốt quỷ. Dưới gốc cây, có một người đàn ông ngồi tựa vào, trong tay cầm chai rượu đã uống gần quá nửa, bên cạnh là chiếc bao tải cũ, sù sì nhăn nhúm. Mặt người ấy đỏ gay, ánh mắt đảo liên tục, như vừa hoảng loạn vừa đang nung nấu một ý định gì đó.

Lâm, tên của gã, năm nay đã ba mươi tuổi, sống trong căn nhà lụp xụp bên con mương. Mẹ mất sớm, gã phải sống cùng người bố nghiện rượu rồi đổ đốn cờ bạc, nợ nần chất chồng. Bao năm nay, gã cắm đầu làm thuê làm mướn nhưng cái nghèo vẫn bám riết lấy gã như vòng xiềng.

Người ta bảo: "Nghèo ba đời khó mà ngóc đầu"

Lâm đã sống kiếp nghèo đời thứ tư.

Gã nhìn lên trời bằng đôi mắt vẩn đục, có chút mơ màng của kẻ say. Những tia chớp ngoằn ngoèo loé lên xé toạc bầu trời đen thẫm. Cơn gió mạnh mẽ hất tung mái tóc rồi dội thẳng vào mặt gã, nhưng gã không rùng mình mà chỉ nghiến chặt răng: "Sắp có giông bão. Càng tốt." Gã lẩm bẩm, rồi tự cười khẩy.

Sau đêm nay, cuộc đời gã sẽ rẽ sang một trang mới, đảm bảo tươi sáng và rực rỡ hơn.

Với gã mà nới, không có khái niệm "đạo lý" hay "nhân quả" gì hết. Chỉ có "tiền" là tất cả.

Khi có tiền, gã sẽ trả được nợ cho bố và sửa sang lại căn nhà cũ kỹ rách nát kia. Quan trọng nhất: Gã sẽ cưới được Lan, cô gái đẹp nhất làng, người đã từng thề rằng dù thế nào cũng muốn làm vợ gã.

Nhưng đời chẳng cho ai cái gì dễ dàng. Mẹ Lan, bà Huệ, vẫn luôn chê bai gã, mỉa mai nhà gã nghèo, rằng gã không có tương lai. Lâm đã từng đau, cũng từng rất tự ái nhưng rồi cuối cũng gã cũng hiểu: Người ta muốn con mình được sung sướng, chẳng thể trách được.

Thế nên ngày hôm nay, gã quyết định làm điều mà trước giờ chưa từng dám nghĩ tới.

Tại đám tang ông Sang, chủ xưởng gỗ giàu nhất vùng, Lâm đã thấy vàng. Một chiếc nhẫn to đeo ở ngón giữa và sợi dây chuyền hai cây, mặt gắn đá đỏ như máu lấp lánh dưới cổ áo người đã chết. Ai cũng nể ông Sang lúc sống nên chẳng ai dám tháo.

Nhưng gã thì không như vậy.

Gã thầm nghĩ: "Vàng nằm dưới đất thì thành đồ thối. Vàng nằm trên người ta thì chỉ gây xui rủi. Nhưng vàng nằm trong tay mình, đó là cuộc đời mới."

Kế hoạch đã xong.

Bao năm kinh nghiệm làm thợ xây, Lâm biết cách đào mộ nhanh chóng mà không gây tiếng động, cũng biết vị trí chôn xác ông Sang, bởi chính hắn là người đã bưng quan tài đi chôn.

Đêm nay, gã sẽ ra tay.

Lâm uống thêm ngụm rượu để lấy dũng khí, sau đó lấy ra điếu thuốc cuối cùng, châm lửa và rít sâu đến nhăn mặt rồi nhả ra một làn khói trắng. Trong bao tải của gã có: Xẻng, xà beng, dao, đèn pin.. tất cả đã đầy đủ.

Giọng nói của Lan bỗng vang lên trong đầu như tiếp thêm cho gã động lực: "Anh sẽ có việc làm ổn định, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mà.."

Hạnh phúc.

Cái từ ấy như châm lên một ngọn lửa. Lâm đứng dậy, xốc bao tải lên vai, lầm lũi tiến về phía cuối làng, nơi con đường đất dẫn ra nghĩa địa, nơi mà mùi hoa huệ còn chưa kịp tan hết, nơi mà lũ chim lợn thường bay qua vào những đêm trăng mờ..

Con đường đất dẫn tới bãi tha ma dài hun hút giữa cánh đồng trống trải và lầy lội sau cơn mưa buổi chiều. Lâm khom người lặng lẽ bước đi, chiếc bao tải nặng trĩu đung đưa trên vai. Những bụi cỏ xào xạc hai bên đường bỗng trở nên ám ảnh, như đang thì thầm điều gì đó mà không ai hiểu nổi.

Trên trời, chớp vẫn nhằng nhịt, từng tia sáng như lưỡi dao cứa qua những đám mây. Gió đêm đã nổi, cuốn theo mùi đất hôi tanh và hoa cúc đã úa từ đám tang mấy hôm trước, thật khiến người ta muốn nôn.

Bãi tha ma hiện ra như một lớp da lồi lõm, những nấm mộ nhấp nhô, hoa héo rũ và hương tàn, một khung cảnh tối đen, im lìm đến rợn người.

Tim đập thình thịch, nhưng Lâm không chần chừ. Gã rảo bước giữa mồ mả, tìm đến đúng ngôi mộ ông Sang, nó cao hơn hẳn những ngôi mộ khác, viền xi măng còn mới, vòng hoa viếng vẫn nằm ngả nghiêng. Tấm bia in ảnh ông Sang đang cười, nụ cười nửa miệng như giễu cợt chính kẻ đang định đào xác ông lên. Đôi mắt trong tấm ảnh.. dù đã qua đời vẫn ánh lên vẻ lạnh lẽo khó tả.

Lâm ngồi xuống, hít một hơi thật sâu. Gã nhìn quanh một lượt. Bãi tha ma vắng vẻ, chẳng ai theo dõi. Đôi bàn tay chai sạn bắt đầu cầm xẻng, cắm mạnh vào lớp đất mềm. Từng xẻng đất văng sang bên, lớp hương hoa và tử khí cứ thế dày thêm theo độ sâu của hố.

Tiếng xào xạc vang lên phía sau lưng khiến Lâm giật mình quay lại.

Chỉ là một con mèo, nhưng trông hình dáng hơi khác lạ. Nó đen tuyền, thân dài như con cáo, mắt xanh lè sáng rực như đèn xe. Nó không kêu mà chỉ nhìn chằm chằm vào gã. Rồi nhảy chồm lên cào một phát lên bia mộ.. để lại ba vết trượt dài.

Lâm rùng mình.

"Chết là hết." Gã lẩm bẩm, cố tự trấn an bản thân.
 
144 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
2

Gần ba tiếng trôi qua, cái hố đã đủ sâu. Nắp quan tài dần lộ ra. Lâm vứt xẻng sang một bên rồi với lấy xà beng lách vào nắp hòm, dồn sức bật lên từng góc một. Tiếng rít của kim loại cọ vào gỗ vang lên ken két lạnh buốt. Rồi "cạch" một tiếng, nắp bật mở, thi thể ông Sang nằm im lìm bên trong lộ ra.

Mùi hôi thối của tử thi đang phân hủy xộc ra ngoài. Lâm theo phản xạ lùi về phía sau tránh né. Hắn vội dùng một tay bịt chặt mũi miệng. Bụng hắn bắt đầu cuộn lên từng cơn, như muốn tống hết thức ăn vừa ăn hồi tối ra ngoài. Cuối cùng, gã vẫn không chịu nổi mà quay ra ôm bụng rồi nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, gã vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn là bao, cổ họng vẫn thấy nghèn nghẹn. Gã mở chiếc bao tải, lấy chai rượu uống dở khi nãy ra, tu thêm một ngụm để lấy lại bình tĩnh. Sau đó xé chiếc khăn bịt mũi lại.

Chuẩn bị xong. Gã quay lại công việc chính.

Gã cầm đèn pin rọi vào bàn tay người chết. Chiếc nhẫn vẫn ở đó, lấp lánh, ánh vàng vương mờ dưới ánh đèn. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu nặng nề như tan biến. Một niềm vui lặng lẽ trỗi dậy.

Lâm cúi xuống, cầm tay ông Sang lên. Tay ông lạnh ngắt, thi thể đã căng cứng, trương phồng, da tái nhợt đi, chuyển sang màu xám nhẹ và xuất hiện vài vết bầm lớn.

Gã cố xoay xoay chiếc nhẫn nhưng nó không tuột được. Lâm đành rút con dao rọc và bắt đầu cắt.. Từng lớp da thịt bong ra, từng nhát dao cứa vào khớp xương rít lên ớn lạnh.

Lúc này, gã lại giữ được sự bình tĩnh đến lạ thường. Dù gì trước đây gã cũng từng chạm vào thi thể của mẹ mình khi bà mất.

Đúng lúc đó, tiếng "éc.. Éc" vang lên sau lưng.

Con mèo kỳ lạ khi nãy, tưởng đã đi giờ lại xuất hiện. Nó nhảy bổ vào mặt Lâm. Móng vuốt cắm thẳng vào má gã rồi cào xé như thú hoang, để lại một cái lỗ sâu hoắm trên mặt gã trông thật quái dị, máu tươi cũng bắt đầu chảy ra từ đó.

Lâm lăn lộn chống trả, cuối cùng cũng tóm được cổ nó. Gã đập đầu nó xuống đất vài lần rồi vứt thẳng vào quan tài. Lũ chim lợn bay tới, lượn vòng trên miệng hố, gào lên đầy man rợ.

Lâm thở hồng hộc, nhanh chóng run rẩy tiếp tục lấy vàng. Gã giật đứt sợi dây chuyền rồi lại cúi xuống lấy chiếc nhẫn.

Lúc bàn tay gần đứt lìa, xác ông Sang.. Khẽ động.

Ngón tay ông co giật.

Lâm kinh hãi thét lên, định lao khỏi hố, nhưng bàn tay ông Sang đã tóm chặt lấy cổ tay gã. Trời lập tức nổi gió, sét lóe lên, mưa trút xuống như thác.

Gã gào: "Bỏ tôi ra! Tôi xin ông!"

Nhưng gió cuốn ngược, bàn tay ấy càng siết chặt hơn, cái xác trong quan bật dậy.

Đôi mắt ông Sang trắng dã, không thấy tròng đen, gương mặt tím tái của người chết từ từ quay sang nhìn Lâm, miệng rên rỉ: "Vàng.. Của.. Tao.."

Tiếng sét "Uỳnh.. Uỳnh.." giáng xuống. Mặt đất vỡ tung. Lâm mất thăng bằng rồi ngã nhào. Đầu gã đập vào mé hố, máu chảy ròng ròng hòa chung với chỗ máu tươi trên má chảy xuống cổ và đất.

Một tiếng thét vang lên, rồi.. Im bặt.

* * *

Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Trời sáng nhưng u ám, những vệt mây xám đậm giăng kín khắp chân trời như chưa muốn tan. Gió lặng, không một tiếng chim, chỉ còn âm thanh mơ hồ của lá khô rơi sau giông bão.

Không có ai ra đồng, cũng không ai dám tới bãi tha ma buổi sáng hôm đó, ngoại trừ một nhóm người dân cùng cán bộ xã được báo tin về vụ đào trộm mộ.

Khi mọi người đến nơi, khung cảnh nơi bãi tha ma đã bị phá đến tan hoang.

Ngôi mộ của ông Sang đã bị khoét một hố sâu rộng, bùn đất vương vãi khắp xung quanh. Mùi hôi rợn người phảng phất khắp nơi. Cỗ quan tài còn nguyên nhưng nắp đã bị cạy, ván bật lên hờ hững. Ở góc mộ là một chiếc bao tải, vũng máu khô và vài mảnh vàng gãy.

Mọi người đều sợ hãi, ai nấy đều không dám đến gần. Một cán bộ lật nhẹ tấm nắp lên xem thì bật ngửa ra sau.

Trên mặt của thi thể ông Sang là xác một con mèo đen to lớn, mắt mở trừng trừng như bị hóa đá.

Và ở mép hố có một bàn tay lòi ra khỏi nền đất. Bàn tay ấy tím tái và đầy vết trầy xước, ngón tay đeo nhẫn đã sắp đứt lìa.

Chiếc dây chuyền ông Sang đeo lúc được chôn cất đã biến mất.

Ngay buổi chiều hôm đó, công an xã bắt đầu rà soát những người có mặt trong đội tang lễ, trong đó có một cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Lâm. Nhưng gã đã biến mất không một dấu vết.

* * *

Nhà của Lan ở đầu làng. Gia đình cô không phải quá giàu sang nhưng cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng bầu không khí trong ngôi nhà lúc này lại rất căng thẳng khiến mọi người đều hoang mang.

Cô gái ấy vừa nhập viện trong tình trạng mê man, tay chân co giật, miệng liên tục thì thầm những câu vô nghĩa.

Bác sĩ chẩn đoán do cô bị sốc tâm lý. Nhưng bà Huệ, mẹ Lan lại không tin, bà có linh cảm mọi chuyện không chỉ đơn thuần như vậy.

Âu cũng là vì, trong cơn mê, Lan đã kể lại.

Đêm qua, khi Lan đang lim dim trên giường thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lan lập tức bị làm cho tỉnh lại, mơ màng hỏi: "Ai vậy?"

Không ai đáp lại cô.

Cô lại hỏi thêm mấy lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy, đáp lại cô chỉ là tiếng gõ cửa liên tục. Người bên ngoài không chịu lên tiếng.

Điều này khiến Lan có chút bực bội. Nửa đêm nửa hôm, đến gõ cửa phòng người khác rồi không thèm nói gì.

Cô đứng dậy khỏi giường rồi bước ra mở cửa, định mắng cho người kia một trận. Nhưng cánh cửa vừa mở, cô chưa kịp làm gì, đầu óc đã lập tức trống rỗng, mắt mở to, sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.

Người đến chính là - Lâm.

Tim cô lập tức đập loạn như muốn nhảy ra ngoài.

Một phần vì người cô yêu đã đến tìm cô.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back