Bạn được Snowflakes mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
144 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
279 0
Kiếm tiền
Hà Diệc Dao đã kiếm được 2790 đ
Linh Miêu Gọi Hồn

Tác giả: Hà Diệc Dao

Độ dài: 4 chương

54656240635_1dfc2d888b_o.jpg


Văn án:

Mở ta ra, chết không toàn thây.
 
Chỉnh sửa cuối:
144 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
1

Bây giờ là chín giờ ba mươi phút đêm, xung quanh không một bóng người qua lại. Trên con đường làng lặng như tờ, ánh đèn leo lét yếu ớt còn thua cả ánh chớp thi thoảng loé lên từ bầu trời giông gió. Gió mùa đột ngột tràn về mang theo hơi nước, tiếng rì rào của những bông lúa chưa được gặt và mùi ngai ngái của đất mới. Điềm báo cho một đêm chẳng lành.

Đầu làng có một cây đa già, thân cây xoè ra những nhánh rễ thâm sì như móng vuốt quỷ. Dưới gốc cây, có một người đàn ông ngồi tựa vào, trong tay cầm chai rượu đã uống gần quá nửa, bên cạnh là chiếc bao tải cũ, sù sì nhăn nhúm. Mặt người ấy đỏ gay, ánh mắt đảo liên tục, như vừa hoảng loạn vừa đang nung nấu một ý định gì đó.

Lâm, tên của gã, năm nay đã ba mươi tuổi, sống trong căn nhà lụp xụp bên con mương. Mẹ mất sớm, gã phải sống cùng người bố nghiện rượu rồi đổ đốn cờ bạc, nợ nần chất chồng. Bao năm nay, gã cắm đầu làm thuê làm mướn nhưng cái nghèo vẫn bám riết lấy gã như vòng xiềng.

Người ta bảo: "Nghèo ba đời khó mà ngóc đầu"

Lâm đã sống kiếp nghèo đời thứ tư.

Gã nhìn lên trời bằng đôi mắt vẩn đục, có chút mơ màng của kẻ say. Những tia chớp ngoằn ngoèo loé lên xé toạc bầu trời đen thẫm. Cơn gió mạnh mẽ hất tung mái tóc rồi dội thẳng vào mặt gã, nhưng gã không rùng mình mà chỉ nghiến chặt răng: "Sắp có giông bão. Càng tốt." Gã lẩm bẩm, rồi tự cười khẩy.

Sau đêm nay, cuộc đời gã sẽ rẽ sang một trang mới, đảm bảo tươi sáng và rực rỡ hơn.

Với gã mà nới, không có khái niệm "đạo lý" hay "nhân quả" gì hết. Chỉ có "tiền" là tất cả.

Khi có tiền, gã sẽ trả được nợ cho bố và sửa sang lại căn nhà cũ kỹ rách nát kia. Quan trọng nhất: Gã sẽ cưới được Lan, cô gái đẹp nhất làng, người đã từng thề rằng dù thế nào cũng muốn làm vợ gã.

Nhưng đời chẳng cho ai cái gì dễ dàng. Mẹ Lan, bà Huệ, vẫn luôn chê bai gã, mỉa mai nhà gã nghèo, rằng gã không có tương lai. Lâm đã từng đau, cũng từng rất tự ái nhưng rồi cuối cũng gã cũng hiểu: Người ta muốn con mình được sung sướng, chẳng thể trách được.

Thế nên ngày hôm nay, gã quyết định làm điều mà trước giờ chưa từng dám nghĩ tới.

Tại đám tang ông Sang, chủ xưởng gỗ giàu nhất vùng, Lâm đã thấy vàng. Một chiếc nhẫn to đeo ở ngón giữa và sợi dây chuyền hai cây, mặt gắn đá đỏ như máu lấp lánh dưới cổ áo người đã chết. Ai cũng nể ông Sang lúc sống nên chẳng ai dám tháo.

Nhưng gã thì không như vậy.

Gã thầm nghĩ: "Vàng nằm dưới đất thì thành đồ thối. Vàng nằm trên người ta thì chỉ gây xui rủi. Nhưng vàng nằm trong tay mình, đó là cuộc đời mới."

Kế hoạch đã xong.

Bao năm kinh nghiệm làm thợ xây, Lâm biết cách đào mộ nhanh chóng mà không gây tiếng động, cũng biết vị trí chôn xác ông Sang, bởi chính hắn là người đã bưng quan tài đi chôn.

Đêm nay, gã sẽ ra tay.

Lâm uống thêm ngụm rượu để lấy dũng khí, sau đó lấy ra điếu thuốc cuối cùng, châm lửa và rít sâu đến nhăn mặt rồi nhả ra một làn khói trắng. Trong bao tải của gã có: Xẻng, xà beng, dao, đèn pin.. tất cả đã đầy đủ.

Giọng nói của Lan bỗng vang lên trong đầu như tiếp thêm cho gã động lực: "Anh sẽ có việc làm ổn định, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mà.."

Hạnh phúc.

Cái từ ấy như châm lên một ngọn lửa. Lâm đứng dậy, xốc bao tải lên vai, lầm lũi tiến về phía cuối làng, nơi con đường đất dẫn ra nghĩa địa, nơi mà mùi hoa huệ còn chưa kịp tan hết, nơi mà lũ chim lợn thường bay qua vào những đêm trăng mờ..

Con đường đất dẫn tới bãi tha ma dài hun hút giữa cánh đồng trống trải và lầy lội sau cơn mưa buổi chiều. Lâm khom người lặng lẽ bước đi, chiếc bao tải nặng trĩu đung đưa trên vai. Những bụi cỏ xào xạc hai bên đường bỗng trở nên ám ảnh, như đang thì thầm điều gì đó mà không ai hiểu nổi.

Trên trời, chớp vẫn nhằng nhịt, từng tia sáng như lưỡi dao cứa qua những đám mây. Gió đêm đã nổi, cuốn theo mùi đất hôi tanh và hoa cúc đã úa từ đám tang mấy hôm trước, thật khiến người ta muốn nôn.

Bãi tha ma hiện ra như một lớp da lồi lõm, những nấm mộ nhấp nhô, hoa héo rũ và hương tàn, một khung cảnh tối đen, im lìm đến rợn người.

Tim đập thình thịch, nhưng Lâm không chần chừ. Gã rảo bước giữa mồ mả, tìm đến đúng ngôi mộ ông Sang, nó cao hơn hẳn những ngôi mộ khác, viền xi măng còn mới, vòng hoa viếng vẫn nằm ngả nghiêng. Tấm bia in ảnh ông Sang đang cười, nụ cười nửa miệng như giễu cợt chính kẻ đang định đào xác ông lên. Đôi mắt trong tấm ảnh.. dù đã qua đời vẫn ánh lên vẻ lạnh lẽo khó tả.

Lâm ngồi xuống, hít một hơi thật sâu. Gã nhìn quanh một lượt. Bãi tha ma vắng vẻ, chẳng ai theo dõi. Đôi bàn tay chai sạn bắt đầu cầm xẻng, cắm mạnh vào lớp đất mềm. Từng xẻng đất văng sang bên, lớp hương hoa và tử khí cứ thế dày thêm theo độ sâu của hố.

Tiếng xào xạc vang lên phía sau lưng khiến Lâm giật mình quay lại.

Chỉ là một con mèo, nhưng trông hình dáng hơi khác lạ. Nó đen tuyền, thân dài như con cáo, mắt xanh lè sáng rực như đèn xe. Nó không kêu mà chỉ nhìn chằm chằm vào gã. Rồi nhảy chồm lên cào một phát lên bia mộ.. để lại ba vết trượt dài.

Lâm rùng mình.

"Chết là hết." Gã lẩm bẩm, cố tự trấn an bản thân.
 
144 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
2

Gần ba tiếng trôi qua, cái hố đã đủ sâu. Nắp quan tài dần lộ ra. Lâm vứt xẻng sang một bên rồi với lấy xà beng lách vào nắp hòm, dồn sức bật lên từng góc một. Tiếng rít của kim loại cọ vào gỗ vang lên ken két lạnh buốt. Rồi "cạch" một tiếng, nắp bật mở, thi thể ông Sang nằm im lìm bên trong lộ ra.

Mùi hôi thối của tử thi đang phân hủy xộc ra ngoài. Lâm theo phản xạ lùi về phía sau tránh né. Hắn vội dùng một tay bịt chặt mũi miệng. Bụng hắn bắt đầu cuộn lên từng cơn, như muốn tống hết thức ăn vừa ăn hồi tối ra ngoài. Cuối cùng, gã vẫn không chịu nổi mà quay ra ôm bụng rồi nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, gã vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn là bao, cổ họng vẫn thấy nghèn nghẹn. Gã mở chiếc bao tải, lấy chai rượu uống dở khi nãy ra, tu thêm một ngụm để lấy lại bình tĩnh. Sau đó xé chiếc khăn bịt mũi lại.

Chuẩn bị xong. Gã quay lại công việc chính.

Gã cầm đèn pin rọi vào bàn tay người chết. Chiếc nhẫn vẫn ở đó, lấp lánh, ánh vàng vương mờ dưới ánh đèn. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu nặng nề như tan biến. Một niềm vui lặng lẽ trỗi dậy.

Lâm cúi xuống, cầm tay ông Sang lên. Tay ông lạnh ngắt, thi thể đã căng cứng, trương phồng, da tái nhợt đi, chuyển sang màu xám nhẹ và xuất hiện vài vết bầm lớn.

Gã cố xoay xoay chiếc nhẫn nhưng nó không tuột được. Lâm đành rút con dao rọc và bắt đầu cắt.. Từng lớp da thịt bong ra, từng nhát dao cứa vào khớp xương rít lên ớn lạnh.

Lúc này, gã lại giữ được sự bình tĩnh đến lạ thường. Dù gì trước đây gã cũng từng chạm vào thi thể của mẹ mình khi bà mất.

Đúng lúc đó, tiếng "éc.. Éc" vang lên sau lưng.

Con mèo kỳ lạ khi nãy, tưởng đã đi giờ lại xuất hiện. Nó nhảy bổ vào mặt Lâm. Móng vuốt cắm thẳng vào má gã rồi cào xé như thú hoang, để lại một cái lỗ sâu hoắm trên mặt gã trông thật quái dị, máu tươi cũng bắt đầu chảy ra từ đó.

Lâm lăn lộn chống trả, cuối cùng cũng tóm được cổ nó. Gã đập đầu nó xuống đất vài lần rồi vứt thẳng vào quan tài. Lũ chim lợn bay tới, lượn vòng trên miệng hố, gào lên đầy man rợ.

Lâm thở hồng hộc, nhanh chóng run rẩy tiếp tục lấy vàng. Gã giật đứt sợi dây chuyền rồi lại cúi xuống lấy chiếc nhẫn.

Lúc bàn tay gần đứt lìa, xác ông Sang.. Khẽ động.

Ngón tay ông co giật.

Lâm kinh hãi thét lên, định lao khỏi hố, nhưng bàn tay ông Sang đã tóm chặt lấy cổ tay gã. Trời lập tức nổi gió, sét lóe lên, mưa trút xuống như thác.

Gã gào: "Bỏ tôi ra! Tôi xin ông!"

Nhưng gió cuốn ngược, bàn tay ấy càng siết chặt hơn, cái xác trong quan bật dậy.

Đôi mắt ông Sang trắng dã, không thấy tròng đen, gương mặt tím tái của người chết từ từ quay sang nhìn Lâm, miệng rên rỉ: "Vàng.. Của.. Tao.."

Tiếng sét "Uỳnh.. Uỳnh.." giáng xuống. Mặt đất vỡ tung. Lâm mất thăng bằng rồi ngã nhào. Đầu gã đập vào mé hố, máu chảy ròng ròng hòa chung với chỗ máu tươi trên má chảy xuống cổ và đất.

Một tiếng thét vang lên, rồi.. Im bặt.

* * *

Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Trời sáng nhưng u ám, những vệt mây xám đậm giăng kín khắp chân trời như chưa muốn tan. Gió lặng, không một tiếng chim, chỉ còn âm thanh mơ hồ của lá khô rơi sau giông bão.

Không có ai ra đồng, cũng không ai dám tới bãi tha ma buổi sáng hôm đó, ngoại trừ một nhóm người dân cùng cán bộ xã được báo tin về vụ đào trộm mộ.

Khi mọi người đến nơi, khung cảnh nơi bãi tha ma đã bị phá đến tan hoang.

Ngôi mộ của ông Sang đã bị khoét một hố sâu rộng, bùn đất vương vãi khắp xung quanh. Mùi hôi rợn người phảng phất khắp nơi. Cỗ quan tài còn nguyên nhưng nắp đã bị cạy, ván bật lên hờ hững. Ở góc mộ là một chiếc bao tải, vũng máu khô và vài mảnh vàng gãy.

Mọi người đều sợ hãi, ai nấy đều không dám đến gần. Một cán bộ lật nhẹ tấm nắp lên xem thì bật ngửa ra sau.

Trên mặt của thi thể ông Sang là xác một con mèo đen to lớn, mắt mở trừng trừng như bị hóa đá.

Và ở mép hố có một bàn tay lòi ra khỏi nền đất. Bàn tay ấy tím tái và đầy vết trầy xước, ngón tay đeo nhẫn đã sắp đứt lìa.

Chiếc dây chuyền ông Sang đeo lúc được chôn cất đã biến mất.

Ngay buổi chiều hôm đó, công an xã bắt đầu rà soát những người có mặt trong đội tang lễ, trong đó có một cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Lâm. Nhưng gã đã biến mất không một dấu vết.

* * *

Nhà của Lan ở đầu làng. Gia đình cô không phải quá giàu sang nhưng cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng bầu không khí trong ngôi nhà lúc này lại rất căng thẳng khiến mọi người đều hoang mang.

Cô gái ấy vừa nhập viện trong tình trạng mê man, tay chân co giật, miệng liên tục thì thầm những câu vô nghĩa.

Bác sĩ chẩn đoán do cô bị sốc tâm lý. Nhưng bà Huệ, mẹ Lan lại không tin, bà có linh cảm mọi chuyện không chỉ đơn thuần như vậy.

Âu cũng là vì, trong cơn mê, Lan đã kể lại.

Đêm qua, khi Lan đang lim dim trên giường thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lan lập tức bị làm cho tỉnh lại, mơ màng hỏi: "Ai vậy?"

Không ai đáp lại cô.

Cô lại hỏi thêm mấy lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy, đáp lại cô chỉ là tiếng gõ cửa liên tục. Người bên ngoài không chịu lên tiếng.

Điều này khiến Lan có chút bực bội. Nửa đêm nửa hôm, đến gõ cửa phòng người khác rồi không thèm nói gì.

Cô đứng dậy khỏi giường rồi bước ra mở cửa, định mắng cho người kia một trận. Nhưng cánh cửa vừa mở, cô chưa kịp làm gì, đầu óc đã lập tức trống rỗng, mắt mở to, sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.

Người đến chính là - Lâm.

Tim cô lập tức đập loạn như muốn nhảy ra ngoài.

Một phần vì người cô yêu đã đến tìm cô.
 
144 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 3

Nhưng phần lớn hơn là bởi, gương mặt Lâm đã dính đầy máu, đầu bị vỡ làm đôi, một bên mặt gã đã biến dạng, xương sọ nát bét, con ngươi và óc lộ ra ngoài, máu me be bét trông đầy kinh tởm.

Miệng, có lẽ là bộ phận hoàn chỉnh nhất trên gương mặt gã lúc này, bởi phần bị vỡ nát chỉ dừng lại ở giữa má. Gã nở một nụ cười với Lan. Nụ cười ấy sẽ thật đẹp nếu không ở trên mặt gã.

Gã đưa sợi dây chuyền ra, mời gọi: "Đi với anh, mình sẽ hạnh phúc."

Lan sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như không còn một giọt máu, tay chân bò lùi về phía sau theo bản năng.

Thấy biểu hiện này của cô, Lâm lập tức nổi điên. Gã gào rú, trong mắt hiện lên những tia máu, lao tới chỗ cô, lôi cô ra tận cửa sổ.. Trước khi biến mất trong một làn khói lạnh buốt.

Bà Huệ nghe xong thì sợ đến phát khiếp.

Câu chuyện sau đó được người ta truyền miệng, tin dữ lan khắp làng.

Có người bảo Lâm tham lam nên bị trời phạt, bị sét đánh chết, xác vỡ sọ, nổi lềnh bền lên trong hố mộ ông Sang. Nhưng cũng có người quả quyết rằng hắn vẫn sống nhưng đã bị điên, cứ đi đi lại lại như một bóng ma giữa làng, đêm nào cũng có ai đó thấy bóng người đứng trước cửa, tay cầm dây chuyền máu.

Những lời thì thầm cứ bất chợt vang lên như muốn dọa người: "Vàng.. Của.. Tao."

"Trả.. Cho tao."

Người trong làng bắt đầu gọi hiện tượng này là "Quỷ nhập tràng".

* * *

Lan nằm mê man trong căn phòng bệnh viện có cửa sổ nhìn ra vườn cây đang rụng lá. Gương mặt cô xanh xao, đôi mắt khép hờ thỉnh thoảng lại giật nhẹ. Các bác sĩ nói cô bị chấn động tâm lý mạnh, nhưng không ai biết được cái thứ ám ảnh nào đang quấn lấy cô.

Cứ vài đêm lại có một giấc mơ hiện lên khi cô ngủ. Những giấc mơ dường như rất đa dạng, không bao giờ bị trùng lặp.

Trong mơ, cô đứng giữa nghĩa địa làng Nghi Đông, xung quanh là hàng trăm ngôi mộ cũ kỹ phủ đầy rêu. Trời không có trăng, cũng chẳng thấy sao, chỉ có một làn khói mỏng trắng đục bay là là mặt đất. Mùi hương trầm, mùi rơm cháy và mùi da người tất cả trộn lẫn với nhau, vây chặt lấy cô.

Trên đầu cô có một con mèo ngồi chễm chệ, hất thế nào cũng không xuống, nhưng kỳ lạ là cô không cảm nhận được trọng lượng của nó. Nếu không có tiếng mèo gào dài và xé lòng vang lên thì có lẽ cô cũng không nhận ra sự hiện diện của nó.

Con mèo đen ấy cao bằng đứa trẻ con, đuôi nó cong như lưỡi hái, mắt đỏ quắc như hai viên ruby.

"Tách."

Đúng lúc này, một tiếng động như nước nhỏ giọt thu hút sự chú ý của Lan.

Mộ của ông Sang hiện ra trước mắt cô, nhưng rõ ràng vừa rồi nó không hề ở đó!

Đứng giữa hố mộ có một bóng người, là.. Lâm.

Mình gã đầy bùn đất, đầu vẫn rớm máu nhưng lần này thì vẫn còn nguyên vẹn với đôi mắt thì ráo hoảnh. Trên cổ hắn là sợi dây chuyền, còn tay kia cầm chặt chiếc nhẫn vàng.

"Anh.. Về đón em.. Giờ mình có tiền rồi.. Đi đi em.. Đừng sợ.."

Da đầu Lan lập tức tê dại, cảm nhận một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lùi lại, miệng lẩm bẩm: "Không.. Không thể.. Anh đã chết rồi.."

Lâm hoàn toàn không để ý mà vẫn tiến tới.

Nhưng đột nhiên, từ hư không phía sau gã, một bàn tay trắng nhợt cắm đầy móng vuốt trồi lên, kéo mạnh chân gã lại. Mặt gã đập mạnh xuống nền bùn đất ẩm ướt, đôi mắt chuyển sang trắng rã, gã vùng vẫy, gào rú rồi giọng gầm gừ vang lên như của một người khác: "Vàng là của tao.. Mày dám trộm của âm phủ thì sống sao nổi.."

Lan sợ hãi che miệng. Cô hét lên thất thanh và tỉnh giấc.

Bà Huệ lao vào phòng bệnh, lồng ngực như muốn nổ tung. Trên giường, Lan bật dậy, hai tay ôm chặt lấy đầu, giọng điệu run rẩy, khô khốc thì thầm: "Nó sẽ quay lại.. Đừng cho nó vào.. Mèo.. Mèo đen.." Đôi mắt Lan mở to vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Cô điên cuồng vạch những đường nguệch ngoạc bằng ngón tay lên tấm khăn trải giường trắng toát, như thể đang cố vẽ lại một thứ gì đó khủng khiếp. Mỗi nét vẽ run rẩy là một tiếng lặp lại ám ảnh: "Mắt đỏ.. Móng dài.. Nó gọi hồn.. Em không đi.. Không đi đâu.."

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lan, ướt đẫm mái tóc bết bát.

Các bác sĩ chẩn đoán cô bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng và quyết định cách ly tâm lý tạm thời. Nhưng bà Huệ biết, thứ đang ám ảnh con gái bà không phải là bệnh tật thông thường.

Đêm hôm đó, một cảm giác bất an sâu sắc thôi thúc bà Huệ tìm đến cụ Phán, vị thầy pháp già ẩn mình cuối làng. Ông cụ nổi tiếng với khả năng trấn yểm tà ma, giải trừ trùng tang chỉ bằng chiếc chuông đồng và vài gốc dâu tằm.

Lắng nghe câu chuyện của bà Huệ, cụ Phán nhắm nghiền mắt, trầm ngâm vuốt bộ râu bạc phơ.
 
144 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 4

"Linh miêu đó.. Không phải mèo thường," giọng cụ Phán khàn đục vang lên, "Nó là thần canh mộ, kẻ bảo vệ những gì thuộc về người chết. Nếu ai đào mồ lấy đồ vật mà người chết mang theo, linh miêu sẽ gọi hồn rồi đổi mạng người trần."

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bà Huệ. "Vậy phải làm sao để nó buông tha cho con tôi?" Bà thều thào, nỗi sợ hãi bóp nghẹt cổ họng.

Cụ Phán từ tốn xếp lại những lá trầu cau đã nhầu nát, đôi mắt sắc như dao cau hé mở: "Phải đưa con bé ra bãi tha ma, đúng vào giờ linh mộng mở, nửa đêm ngày thứ bảy sau lễ tang. Để nó đối diện trực tiếp với oan hồn và nói rõ lời từ chối."

"Nhưng nhớ kỹ, không được quay lại khi nghe gọi tên.

Nếu quay lại.. Là tự nguyện đi theo."

* * *

Gió hú rít qua dãy đồi phía sau nghĩa địa, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo và mùi mục rữa của đất mộ. Trăng bị che khuất sau lớp mây dày đặc, chỉ còn lấp ló những vệt sáng đục như đôi mắt mù lòa nhìn trộm qua khe cửa.

Trong cái rét cắt da cắt thịt của đêm thứ bảy sau lễ tang ông Sang, bà Huệ lặng lẽ dắt Lan ra bãi tha ma. Mỗi bước chân nặng nề như đang dẫn con gái vào một vực sâu không lối thoát.

Lan vẫn mơ màng, đôi mắt vô hồn đảo qua lại trong bóng tối, môi khẽ mấp máy những âm thanh vô nghĩa. Từ khi tỉnh lại, cô chưa thốt ra được một lời nào rõ ràng. Dân làng đồn rằng Lan đã bị gọi hồn, tâm trí cô đang lơ lửng giữa hai cõi sống chết. Giờ đây, chỉ còn duy nhất một cơ hội để giành lại linh hồn con gái bà từ tay tử thần.

Cụ Phán đã dặn: Đúng giờ "linh mộng mở", để người bị ám đứng đối diện với ngôi mộ. Không ai được phép chen vào.

Cánh đồng đêm tối om, nghĩa địa trải dài như tấm chăn rách nát phủ kín mảnh đất lạnh lẽo. Hai mẹ con lặng lẽ bước đi, mỗi bước chân lún sâu vào màn đêm đặc quánh. Đèn pin đã tắt từ đầu đường, bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Họ không cần nó nữa. Gió đã thay đèn soi đường bằng tiếng réo rít ghê rợn như tiếng khóc thét của một người đàn bà vừa mất con.

Bỗng, Lan khựng lại.

Đôi mắt vô hồn của cô ngước lên, xuyên qua màn đêm nhìn thẳng vào bia mộ của ông Sang. Trên tấm ảnh đã úa màu, đôi mắt ông Sang bỗng lấp lánh một ánh sáng ma mị. Có thứ gì đó.. Vừa chuyển động.

Bà Huệ giật mình, lùi lại một bước, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cả bãi tha ma chìm vào sự im lặng đến đáng sợ. Rồi.. Như được khơi lên từ sâu thẳm lòng đất, một âm thanh ghê rợn vang lên: "Xoẹt.. Xoẹt.. Xoẹt.." – tiếng móng vuốt cào xé nền đất khô.

Một bóng đen đột ngột xuất hiện.

Con linh miêu.

Nó lặng lẽ nhảy vọt lên nóc mộ, đứng thẳng trên bốn chân, bộ lông đen tuyền dựng ngược từng sợi như một khối bóng đêm biết cử động. Đôi mắt nó hệt hai đốm lửa đỏ rực, găm thẳng vào Lan.

"Meoooo.. Lại đây.." Giọng nó khàn khàn, kéo dài như tiếng cào xé.

Lan đứng bất động, như một pho tượng đá giữa đêm tối, chỉ có mái tóc bị gió thổi tung bay. Gió rít gào bên tai cô, cuốn theo những lời mời gọi ma quái.

Bà Huệ cắn chặt môi đến bật máu, hai tay siết chặt cây dâu mà cụ Phán đã đưa. Nỗi sợ hãi đóng băng chân bà, khiến bà không dám tiến thêm dù chỉ một bước.

Mặt đất dưới chân bắt đầu rung nhẹ. Ngôi mộ đất của ông Sang nứt ra một khe dài, rộng dần như một cái miệng há hốc. Hơi lạnh buốt từ dưới mộ trào lên mang theo mùi tử khí và tiếng thì thầm:

"Lan.. Con đi theo tao.."

Một bàn tay tái xám lộ ra đầu tiên, các ngón tay gầy guộc run rẩy bám vào mép mộ. Rồi đến cái đầu – nát một bên, miệng cười méo mó, nhô lên từ khoảng không đen ngòm.

Lâm.

Gã vươn người ra khỏi miệng mộ rồi đứng chênh vênh ở đó với đôi mắt rỗng tuếch.

"Anh có tiền rồi.. Em đã hứa với anh.. Đi với anh.." Gã van xin bằng giọng khàn đặc, mỗi âm tiết đều như mang theo tiếng răng rắc của xương cốt.

Lan lùi lại một bước, toàn thân run rẩy như cành cây khô giữa bão.

Con linh miêu trên nóc mộ đột ngột kêu ré lên một tiếng chói tai, cái đuôi dài của nó cào xé lên bia mộ.

Trời nổi gió lớn, những cơn gió giật mạnh xô ngã cả những tấm bia đổ. Vòng cây cổ thụ quanh nghĩa địa lay động điên cuồng từng đợt.

Lâm dang tay.

Lan run rẩy, tiến một bước.

Bà Huệ bật khóc, tay siết chặt nhánh dâu.

Con linh miêu nhảy phốc lên khoảng không, xoay vòng, bay vòng quanh đầu Lan, mắt nó sáng lóa.

Lâm gào lên: "Đi với anh! Chúng ta sẽ khác!"

Lan chợt hét lớn như dốc toàn sinh lực cuối cùng: "Không! Anh đã chọn đường của mình.. Em cũng thế!"

Bà Huệ gục xuống.

Con linh miêu ngừng lại giữa không trung, đôi mắt tắt dần.

Lâm trượt xuống lại trong mộ, bàn tay co rút, ánh mắt khép lại.

Mặt đất nứt toang rồi đóng chặt. Gió ngừng. Trăng ló ra, một vệt sáng nhỏ rơi đúng lên khuôn mặt Lan. Cô ngã quỵ. Nhưng môi.. Đã nở một nụ cười nhẹ.

* * *

Sáng hôm sau, nghĩa địa vẫn ẩm ướt như vừa qua trận mưa kỳ lạ. Trên bia mộ ông Sang, ba vết cào vẫn in đậm như một lời cảnh báo.

Lan được đưa về. Khi tỉnh lại, cô đã không còn nói những câu vô nghĩa.

Nhưng mỗi đêm, cô vẫn đặt một chén rượu dưới cửa sổ. Như để ai đó, nếu còn quanh quẩn, nhớ rằng có một lời hứa chưa từng thành.

Mùa đông năm ấy trôi qua lặng lẽ, như thể cả làng Đông Phượng đã quên đi chuyện cũ. Nghĩa địa vẫn nằm im lìm sau cánh đồng trơ gốc rạ, tấm bia mộ ông Sang phủ đầy rêu xanh, ba vết móng vuốt lặng lẽ nhòe đi trong sương sớm. Lan thỉnh thoảng vẫn ngồi bên cửa sổ vào lúc nửa đêm, đặt chén rượu như một nghi thức không tên rồi lặng lẽ nhìn nó cho đến khi ánh trăng khuất hẳn.

Người trong làng truyền tai nhau, từ khi được cụ Phán hóa giải, cô không còn nói mê hay gào thét. Nhưng cũng chẳng cười nữa, ánh mắt dường như mất đi tia sáng. Hàng ngày sống, nhưng đêm về vẫn như đang chờ điều gì đó chưa đến.

Một buổi chiều tháng giêng, trong cơn gió se lạnh phơn phớt, có một người lạ xuất hiện ở đầu làng. Gã đàn ông khoảng ngoài ba mươi, ăn vận giản dị, tay cầm chiếc túi vải nâu cũ kỹ, dáng đi dứt khoát.

Gã dừng lại bên quán nước của bà Sáu, gọi một chén chè xanh, rồi hỏi vu vơ: "Ở đây.. Có ai tên Lan không?"

Bà Sáu giật mình. Những người dân ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn nhau. Gã lại hỏi: "Tôi nghe nói có người từng thấy quỷ nhập tràng.. Mèo đen gọi hồn. Tôi cần gặp người đó."

Không ai đáp.

Gã đặt chén chè xuống rồi rút trong túi ra một bức ảnh. Là hình một ngôi mộ, không phải của ông Sang, nhưng phía dưới có dấu móng vuốt cào dài giống hệt ba vết ở bia mộ cũ.

"Làng tôi vừa có người chết. Con mèo nhà ai đó nhảy qua xác. Từ hôm đó, đêm nào cũng có tiếng gọi bên cửa sổ."

Lan nhận được tin từ bà Sáu. Tối hôm đó, cô ngồi lại bên cửa sổ, lần đầu tiên sau nhiều tháng thắp một cây nến nhỏ. Ánh lửa lụi dần nhưng không tắt. Cô nhìn vào màn đêm ngoài kia.

Cô lấy ra chiếc khăn tay đã phai màu, bên trong còn vương mảnh móng mèo cô từng giật được đêm ấy.

Gió nổi lên. Ngoài cửa sổ có tiếng vọng lại.

"Meoooooo.."

End.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back