Ngôn Tình Liệu Có Tồn Tại Hạnh Phúc - Phong Linh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Cây không chồi, 14 Tháng tư 2024.

  1. Cây không chồi

    Bài viết:
    1
    Chương 30: EM GÁI MƯA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vợ chồng làm nghề y chẳng mấy quan tâm tới con cái. Tuy thằng em có được nuông chiều hơn cô chị thì vẫn cứ lăn lóc tự sinh tự diệt, bố mẹ còn lo bạc mặt ra để kiếm tiền.

    Là thế hệ sau thua Lê Thu hơn chục tuổi nhưng người con đầu của họ thấp hơn chị cả chục phân. Bé tí, gày còm, học đại học rồi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Bố là bác sỹ mà nuôi con kiểu gì thấp bé nhẹ cân đến vậy.

    Đứa em trai Hữu Hà đang học trung học phổ thông cũng chỉ được mét sáu mươi, tập bóng rổ miệt mài mong cải thiện vóc dáng. Michael cũng chơi bóng rổ bấy lâu. Vì vậy hai chú cháu nhanh chóng kết thân và thường kéo nhau ra sân bóng chơi cùng nhau.

    - Họ có vẻ không dành thời gian cho con nhiều! - Michael phàn nàn về nhà hàng xóm.

    - Còn lo kiếm tiền trả nợ mà anh.

    - Nợ? - Michael kinh ngạc hỏi lại.

    - Nhà mua hết mười tỷ bảy, sửa sang thêm mất hơn năm trăm triệu, bán nhà cũ được bốn tỷ còn lại tiền tích cóp bấy lâu đập vào vẫn chỉ được già nửa, phải đi vay để bù vào chỗ thiếu.

    - Sao anh tưởng ở Việt Nam ngành y kiếm khá lắm. Anh ta khoe là trưởng khoa kia mà? - Michael có vẻ hoang mang hỏi lại.

    - Kiếm khá là tây y, đông y như hàng xóm nhà mình ăn thua gì. Bên đó mở phòng khám tại nhà đấy. Anh xem đi một tuần được mấy bệnh nhân?

    - Ồ, đúng nhỉ. Vất vả thật. - Michael lẩm bẩm.

    Lúc Lệ Thu xách túi to túi nhỏ khệ nệ trên tay đi vào ngõ thì nhà hàng xóm đang túm tụm trước cửa. Họ như lên cơn say vì căn biệt thự mới tậu được, căn nhà hằng mơ ước như người chồng Hữu Minh từng nói với chị. Anh ta nghĩ giữa lòng thủ đô khó mà còn một ngôi nhà thế này.

    Và vì nó quá tuyệt vời vượt xa sự trông đợi nên có gánh nợ còng lưng họ vẫn chấp nhận. Vả chăng người Việt Nam cũng có quan niệm mua nhà mà vay nợ thì sẽ may mắn đấy thôi.

    Ngoài gia đình hàng xóm anh chồng Hữu Minh và chị vợ Thanh Phương còn có một người con gái trạc tuổi chị. Nhác thấy Lệ Thu đi về Thanh Phương giới thiệu:

    - Đây là Thanh Trúc em gái tôi, năm nay nó ba mươi sáu tuổi hình như bằng tuổi Lệ Thu thì phải?

    - Vâng! - Chị đáp, gật nhẹ đầu chào Thanh Trúc.

    Ánh Nguyệt, bà hàng xóm nhà cạnh nhà hai vợ chồng làm ngành y cũng chạy ra góp chuyện cho vui.

    - Ôi, chị em gì mà cô em thì đẹp, cô chị thì xấu! - Bà Ánh Nguyệt buông một câu cảm thán.

    Lệ Thu có chút bất ngờ về độ vô duyên của người hàng xóm. Nói một câu như vậy thẳng mặt người ta. Thanh Phương chỉ mỉm cười hiền lành không nói gì. Có vẻ như chị ta đã quá quen với việc bị nói như vậy.

    Khi người hàng xóm đang đóng vai giám khảo nhận xét nhan sắc của hai chị em Thanh Phương thì chồng chị ta Hữu Minh đang chạy vào nhà lấy đồ. Lúc anh ta bước ra Thanh Trúc chạy lại tựa thân hình thon thả trắng như bông bưởi của mình vào người anh rể rồi ghé sát tai Hữu Minh nói với cái giọng uốn éo:

    - Người ta bảo em đẹp hơn chị Thanh Phương kìa anh.

    Thời nay thật lắm em gái mưa, chắc tại hiện tượng La Nina làm cho mưa nhiều quá vì vậy mới có cả đám em gái mưa trồi lên khắp nơi khắp chốn. Lệ Thu lắc đầu ngán ngẩm đi vội vào nhà để khỏi phải nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt.

    Thanh Trúc vừa mới bỏ chồng không lâu. Chuyển về sống với bố mẹ cùng đứa con gái bảy tuổi cô ta cứ hễ rảnh rỗi lại tới nhà chị gái chơi với mục đích cưa cẩm gạ gẫm anh rể thì phải. Lúc nào chị cũng thấy Thanh Trúc bám theo Hữu Minh và anh ta thì không tỏ thái độ gì rõ rệt.

    Cảnh xốn mắt ai cũng nhận ra và Michael không phải là ngoại lệ. Với những gì đã trải qua thì ngoại tình là thứ mà anh dị ứng nhất. Vì vậy Michael cứ nhìn Thanh Trúc chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống.

    Bắt sai tín hiệu của Michael Thanh Trúc chắc mẩm anh đã phải lòng ả rồi. Chuyện xảy ra với Trâm Anh được giấu nhẹm đi không ai biết. Đấy là quyết định của Michael không phải bị người khác ép buộc.

    Không muốn vạch áo cho người xem lưng, anh đã nói với vợ như vậy. Đã chẳng phải là đàn ông nữa rồi còn khoe ra sao, để mình nhục mặt và vợ cũng xấu hổ lây. Nhất quyết giữ quan điểm của mình Michael làm cho Lệ Thu tức phát điên khi nhìn Trâm Anh thoát tội một cách ngoạn mục. Nhưng cũng vì thế cái bí mật to lớn của gia đình chị được giấu kín.

    Thanh Trúc dạo này rất năng đến nhà chị gái. Cô ta giờ đã chuyển hướng tấn công, mục tiêu không phải là anh rể nữa mà là anh chàng ngoại quốc nhà kế bên.

    Một của lạ bằng tạ của quen, chẳng phải người ta vẫn hay nói vậy sao. Một kẻ mới lạ không phải vì đẹp hơn, giỏi hơn, thông minh hơn mà thành ra hấp dẫn hơn. Chỉ đơn giản là nó lạ.

    Michael thì đích thị rất ham của lạ, nếu không đã chẳng rước về một cô vợ Việt Nam hơn mình chục tuổi.

    Vậy là bỏ bao nhiêu tâm huyết Thanh Trúc lao vào cố chinh phục người đàn ông của Lệ Thu. Hiển nhiên là cô ta thất bại thảm hại. Thanh Trúc là đại diện cho thứ mà Michael căm ghét nhất, sao có thể khiến anh rung động cho được.

    Lao tâm khổ tứ bấy lâu vẫn không thu được gì khả quan Thanh Trúc đổ lỗi cho Lệ Thu. Đúng vậy, những giây phút ít ỏi cô ta có được để ở gần Michael chẳng bao giờ thiếu ánh mắt giám sát từ xa của Lệ Thu. Thế thì đương nhiên Michael phải e ngại rồi. Bực mình khôn tả, Thanh Trúc càng nung nấu ý muốn chinh phục Michael.

    Về phần Lệ Thu mọi động tĩnh xung quanh chồng đương nhiên chị phải để ý. Chị sao có thể để Michael tổn thương thêm lần nào nữa, anh chịu đựng đã quá đủ rồi. Vì vậy Lệ Thu mới luôn rình xem có chuyện gì bất thường xảy ra không.

    Tắm xong cho bé Mai Ly Michael đặt con vào cũi. Bám lấy thành cũi để đứng cho vững con gái chị cười khanh khách giơ tay về phía bố đang ở đằng xa vẫy mình.

    - Hai bố con cho mẹ tham gia với! - Lệ Thu mỉm cười nói với chồng.

    - Không cho, ghét mẹ rồi! - Michael nói nghe giống như đứa trẻ đang ăn vạ.

    - Ơ kìa, hay chưa? Em làm gì mà lại ghét em?

    - Em chả làm gì nên mới bị ghét đấy. Anh bị người ta quyến rũ nhưng em chẳng giải cứu anh!

    - Cô ta chưa làm gì quá đáng mà, nếu không em đã vác gậy đuổi đánh cô ta rồi. Sao có chuyện em để mình đơn độc chứ?

    Vừa nói chị vừa tiến tới sửa lại váy cho con.

    - Thật muốn đánh bẫy cô ta rồi quăng bằng chứng cho ai đó ghê. Mỗi tội chồng thì cô ta bỏ rồi còn vợ anh lại chả quan tâm gì. - Michael nói, vùng vằng dằn dỗi.

    - Có mà.

    Lệ Thu nhẹ nhàng đáp lời rồi kéo anh lại gần mình. Chúi đầu vào lòng vợ Michael vòng tay ôm chị thật chặt, cái mùi dịu ngọt này mang lại cảm giác yên bình xiết bao. Anh muốn buông bỏ mọi thứ để cho đầu óc được thả trôi, muốn phiêu bồng đi nơi đâu cũng được.

    - Anh thích thì mai để em đánh ghen nhé. Kiểu gì đây, chửi xoe xóe hay tát lệch mặt cô ta ra?

    Michael bật cười, suy ngẫm một lúc rồi đáp:

    - Bất khả thi!

    - Tại sao?

    - Hiền như em chẳng làm nổi đâu, có bao giờ anh nghe thấy em to tiếng với ai.

    - Dù hiền mà có kẻ nhăm nhe cướp đi báu vật của mình cũng sẽ nổi điên thôi.

    Vừa nói Lệ Thu vừa dùng đầu ngón tay di di trên sống mũi chồng. Nằm xuống gối đầu lên đùi chị một cách thoải mái Michael ngước nhìn lên khuôn mặt hiền dịu của vợ cười đầy mãn nguyện.

    Đáng yêu quá thế này! Lệ Thu thầm nghĩ rồi cúi xuống hôn anh. Ngẩng lên sau nụ hôn dài, chị bật cười nhìn những vết lem nhem quanh miệng chồng. Nháy mắt đầy tinh quái Lệ Thu nói trước khi lại tiếp tục cúi xuống hôn Michael:

    - Hôm nay em dùng son dưỡng!
     
  2. Cây không chồi

    Bài viết:
    1
    Chương 31: TRONG CÁI RỦI CÒN CÓ CÁI MAY

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Ngồi ôm cháu gái trong lòng muốn hỏi thăm mà ngập ngừng mãi ông Elliot không mở lời nổi. Cuối cùng thu hết can đảm ông thì thào hỏi con dâu:

    - Michael dạo này sao rồi?

    - Tốt hơn rồi ạ. Chưa bị tổn thương nhiều lắm nên khả năng hồi phục cao.

    - May quá!

    Ông Elliot thở phào nhẹ nhõm. Tuy ông vẫn được bác sỹ báo cáo cặn kẽ tình trạng bệnh của con trai mỗi khi Michael đi điều trị nhưng ông vẫn thích nghe khẳng định từ cả con dâu. Cảm thấy phần nào có lỗi trong chuyện xảy ra với con trai, ông Elliot không dám tới gặp Michael. Hôm nay nhân dịp anh đi học ông mới tới chơi với cháu nội.

    - Thế tinh thần của nó sao rồi, có còn suy sụp không?

    - Không ạ. Anh ấy phấn chấn, vui vẻ hơn nhiều.

    Đang tính hỏi cho cặn kẽ chi tiết thì ông Elliot nhác thấy Michael bước vào cửa. Luống cuống suýt chút nữa ông định tuột khỏi ghế sô pha ngồi xuống đất.

    Ngạc nhiên nhìn bố chồng Lệ Thu bảo ông:

    - Trưa rồi, bố ở lại ăn cơm luôn nhé!

    Ông Elliot lắc đầu quầy quậy:

    - Thôi, hai đứa toàn cho ta ăn cỏ thôi!

    Nói còn chưa hết câu ông đã đi như chạy ra khỏi nhà. Nhìn theo bố mình đầy khó hiểu Michael hỏi vợ:

    - Ăn cỏ là sao? Chế độ ăn nhiều rau củ quả lành mạnh mà?

    Lệ Thu bật cười. Bố chồng chị cuống quá nên nói linh tinh vậy thôi.

    Nhìn thấy Michael bế bé Mai Ly đi ra cổng Thanh Trúc chạy vọt theo. Hiếm lắm mới có một dịp Lệ Thu không có mặt để giám sát chồng.

    - Anh bế cháu đi dạo sao? - Cố lấy giọng thật ngọt ngào, Thanh Trúc hỏi.

    - Phải! - Đáp lời một cách gọn lỏn, rồi Michael nhìn Thanh Trúc chòng chọc, thầm nghĩ: Cưa sừng làm nghé à, hơn mình chục tuổi anh anh cái gì.

    Phớt lờ thái độ khó chịu của anh Thanh Trúc rất tự nhiên đi sóng đôi bên cạnh Michael. Ai nhìn vào ắt hẳn sẽ cho rằng cặp vợ chồng đẹp đôi này đang đưa con đi dạo. Chỉ nghĩ thế thôi ngực cô ta đã phập phồng vì sung sướng.

    Khi ra tới công viên Michael lấy bình sữa ra cho con gái uống. Nhanh nhảu vồ lấy bình sữa Thanh Trúc bảo:

    - Để em giúp cho anh!

    Tiện thể cô ta áp bộ ngực tròn căng vào cẳng tay Michael, bộ ngực Thanh Trúc đã tốn cả đống tiền để nâng cấp. Anh có cảm giác như có con vật nhờn nhớt gớm ghiếc vừa mới bò lên tay mình. Nén cảm giác kinh tởm lại, lùi ra xa Michael hỏi cộc cằn:

    - Lạ nhỉ, chị hơn tôi cả chục tuổi mà, sao cứ xưng hô anh em ngọt sớt thế?

    Sượng trân, Thanh Thúy cười ngượng ngùng. Dẫu vậy vẫn không nản lòng cô ta quay sang nựng Mai Ly. Nhìn con gái cười khanh khách với kẻ mình ghét Michael bực bội quá thể. Mình có phải là một đội không đấy hả bé yêu, sao con lại đi bắt tay với kẻ thù như vậy? Anh hậm hực nghĩ, muốn ngay lập tức kết thúc cuộc đi dạo.

    Khi hai bố con Michael đi về tới gần ngõ thì Lệ Thu cũng vừa đi giao bánh về. Thấy chị Michael mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay rối rít:

    - Vợ! Vợ ơi!

    Nhìn nụ cười tỏa nắng của anh có ai mà không thấy xao lòng chứ. Đón lấy bé Mai Ly từ tay chồng cắn yêu lên cái má bánh bao bầu bĩnh chị hỏi:

    - Hai bố con đi sưởi nắng vui không?

    - Vui, nếu không bị làm phiền thì càng vui hơn.

    Nhìn Thanh Trúc Lệ Thu cười nhạt rồi cùng chồng bước vào nhà. Tức muốn hộc máu nhìn theo gia đình Michael Thanh Trúc nghĩ thầm: Cứ đợi đấy, đừng vội đắc ý, đời còn dài mà.

    Khi Lệ Thu từ quán Lặng về nhà thì Hồng Thơ, cô bảo mẫu chạy ra đón, mắt lấc láo thì thào:

    - Ban nãy cãi nhau to lắm!

    - Ai cãi nhau?

    - Cậu Michael với tay bác sỹ đông y.

    Ngạc nhiên quá đỗi nhưng chị chẳng hỏi gì thêm. Nếu có nghe chuyện Lệ Thu muốn từ chính miệng Michael nói ra. Vội vàng lên cầu thang để vào phòng ngủ của hai vợ chồng chị gặp anh chạy lại phía mình. Chúi đầu vào ngực Lệ Thu, tay ôm chặt vợ với dáng vẻ tủi thân như đứa trẻ bị mắng oan, Michael nói giọng buồn rầu:

    - Em về rồi!

    - Vâng, em đây. Sao thế, kể mọi chuyện cho em biết đi. Anh ta có nói gì xúc phạm anh không? Có nói gì làm tổn thương anh không? - Vừa hỏi với giọng đầy lo lắng chị vừa lùa tay vào mái tóc mềm của chồng vuốt nhè nhẹ.

    Nhà hàng xóm có nuôi một chú chó chihuahua. Theo như Lệ Thu thấy thì con chó này thuộc dạng minh họa cho câu ngu như chó. Ai đứng trước cổng nhà nó cũng sủa rất gắt, cho dù đấy là chủ của nó đi chăng nữa. Và dẫu cho khách đã được người chủ dẫn vào nhà nó vẫn sủa cho tới khi khách về mới thôi.

    Lúc cả nhà đi vắng việc có một chú chó như vậy canh trộm thì đúng là tối ưu nhưng có người ở nhà lại là vấn đề khác. Gia đình làm nghề y mở phòng mạch tại nhà chuyên châm cứu bấm huyệt. Do đó mỗi lần có bệnh nhân tới Hữu Minh đều phải bắt nhốt con chó lên tầng ba.

    Bữa nay, chưa ai kịp nhốt con chó lại nên nó vọt ra nhảy chồm lên người khách. Một con chó nhỏ xíu, có khi nhỏ hơn cả mèo thì làm được gì? Hữu Minh ắt hẳn chẳng suy nghĩ xa xôi đến vậy. Chỉ đơn giản là chú chó nhỏ làm ảnh hưởng tới việc kiếm tiền của anh ta.

    Lạnh lùng và dứt khoát Hữu Minh thẳng chân đạp mạnh khiến con chó văng ra xa. Và hình như đã quá quen với việc bị ngược đãi, không giống như phần lớn những con chó gặp phải tình huống ấy sẽ rên ư ử hay oẳng oẳng ầm lên chú chó này lúi ngúi đứng dậy rồi chạy vào sâu bên trong nhà.

    Sự việc diễn ra quá nhanh tới mức Micheal cứ đứng như trời trồng giây lâu mới phản ứng lại. Và thế là cãi nhau.

    - Anh không sai! - Michael lẩm bẩm trong mồm sau khi kể lại mọi thứ với Lệ Thu.

    - Vâng! Nhưng có những người như thế đấy anh à. Họ nuôi chó và chó chỉ là chó, họ nuôi mèo và mèo chỉ là mèo. Chó để trông nhà còn mèo để bắt chuột, không phải thú cưng.

    Nhìn vợ với đôi mắt buồn vô hạn, Michael rầu rĩ đáp:

    - Anh biết mà!

    Như một đứa trẻ đi ra ngoài chơi và phải chịu oan ức về tới nhà bám chặt lấy cha mẹ tìm sự chở che, Michael cứ dính lấy chị không rời.

    Ngồi nhẹ nhàng chà bông tắm lên lưng cho vợ, anh thủ thỉ:

    - Cảm ơn đã đứng về phía anh!

    - Là việc hiển nhiên mà. Em xin lỗi, đáng lẽ ra lúc ấy em có mặt thì hay hơn biết bao nhiêu, để anh phải đương đầu một mình. Em đã về muộn một nhịp.

    Rõ ràng là Michael xúc động mạnh. Choàng chiếc khăn tắm như một chiếc áo khoác quanh người Lệ Thu, anh vòng tay ôm chị trong lòng. Vùi đầu vào mái tóc vẫn còn ướt của vợ. Cái cảm giác yên bình này mới dễ chịu làm sao. Nhẹ nhàng và chậm rãi nó len lỏi vào trong tâm hồn Michael, làm dịu đi những nỗi căng thẳng, giống như cái cách những giọt nước trên làn tóc của Lệ Thu thỉnh thoảng lại giọt lên mặt anh. Ít mà thấm.

    Tình yêu thương mãnh liệt đột ngột bùng lên trong lòng Michael làm cơ thể anh tự dưng nóng lên hừng hực. Xiết chặt vợ đầu dụi qua dụi lại trên tóc chị Michael thấy hạnh phúc quá thể. Tìm được một người tri kỉ hiểu và yêu thương mình vô điều kiện mới tuyệt làm sao.

    Từ nãy tới giờ Lệ Thu cứ thấy kì lạ, có cái gì cưng cứng cứ chọc vào đùi chị qua lớp khăn bông. Cố chui ra khỏi vòng tay chồng trong sự ngỡ ngàng của anh chị nhìn xuống thân dưới của Michael rồi lại nhìn lên gương mặt anh đầy kinh ngạc. Giống như Lệ Thu, Micheal cũng không kém phần sửng sốt.

    Vậy là mặc kệ mái tóc còn ướt nhoẹt chưa sấy chị cùng chồng lao vội tới bệnh viện. Sau thời gian dài thật là dài, mà Lệ Thu có cảm tưởng sẽ không dứt, chụp, chiếu, khám, Michael được xác nhận chức năng đàn ông đã bắt đầu quay lại.

    Nắm tay chồng vui vẻ đi ra bãi đậu xe, không kìm lòng được chị lao vào hôn anh. Michael có chút bất ngờ. Vợ anh thường hay xấu hổ, ôm chồng ngoài đường chị còn e dè. Quyến luyến rời khỏi môi Michael sau nụ hôn dài, cười rạng ngời Lệ Thu bảo:

    - Trong cái rủi còn có cái may, đúng là ở hiền gặp lành, anh đã nhận được những gì anh xứng đáng.
     
  3. Cây không chồi

    Bài viết:
    1
    Chương 32: TIỂU NHÂN LẮM QUÁ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hí hoáy sửa lại hàng lan can chạy quanh nhà suốt buổi chiều rồi Michael đứng nhìn thành quả một cách hài lòng. Bé Mai Ly bắt đầu tập đi nên anh phải sửa sang lại mọi nơi trong nhà để đảm bảo không gây bất cứ nguy hiểm nào cho con gái yêu.

    Mải mê với công việc Michael giật nảy mình khi Thanh Trúc áp sát anh lúc nào chẳng hay.

    - Michael tháo vát ghê. - Cô ta nói mắt lúng liếng nhìn anh, mũi phập phồng cố hít sâu mùi mồ hôi của Michael.

    - Cảm ơn! - Anh đáp lại với vẻ thờ ơ.

    - Khát không, nước này! - Chìa ra chai C2 trước mặt Michael, Thanh Trúc nhìn anh với vẻ gọi mời.

    - Không cần đâu!

    Michael từ chối, nhún vai xoay người bỏ đi. Bị bẫy một lần là đủ lắm rồi, anh có chết khô, chết khát cũng chẳng đời nào uống nước của ai.

    Nhưng Thanh Trúc đâu dễ bỏ cuộc như thế. Lăng xăng bên cạnh Michael để giúp đỡ, từ việc đưa cho anh dăm ba cái đinh đến việc giữ những thanh gỗ đứng thẳng để Michael dùng búa đơn giản hơn, Thanh Trúc nghĩ chắc mình đã ghi điểm lớn trong mắt anh rồi.

    - Vận động nhiều nóng quá phải không?

    Thanh Trúc hỏi Michael mắt chớp chớp nhìn anh. Rồi không kìm nổi ham muốn đang trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng, cô ta lấy tay quẹt một giọt mồ hôi của Michael đưa lên miệng mút.

    Anh có cảm giác chỗ bị ngón tay Thanh Trúc chạm vào bỏng rát, cứ như thể không phải da thịt tiếp xúc với nhau mà là anh bị axit tạt vào. Michael sẵng giọng:

    - Giở cái trò gì thế? Chị không có liêm sỉ à? Chạy vào tận nhà một người đàn ông đã có vợ ve vãn tán tỉnh. Chị thèm muốn đến vậy thì đi tìm trai bao mà thỏa mãn nhu cầu, đừng có làm phiền tôi!

    Quay ngoắt bỏ đi để mặc Thanh Trúc mặt hết trắng lại đỏ vì ngượng ngập và tức tối, anh lẩm bẩm:

    - Đúng là cái loại cuồng dâm!

    Lúc đó là khoảng hơn năm giờ chiều, người đi làm về, người đón con đi học về, người đi đổ rác, con ngõ nhỏ đông đúc, tấp nập. Và hiển nhiên hàng xóm đều nghe thấy những gì Michael đã nói.

    Chưa bao giờ Thanh Trúc có cảm giác nhục nhã đến nhường ấy. Ngọn lửa căm giận phừng lên trong người, bốc lên đầu đột ngột đến mức mắt cô ta mờ đi, lảo đảo đứng không vững. Xoay người nhìn dãy lan can Michael vừa dựng lại, phải kiềm chế lắm Thanh Trúc mới không đạp cho đổ. Mối nhục này thật sự khó nuốt trôi.

    - Hàng xóm nhà mình lại có chuyện gì sao?

    Bước chân vào bếp Lệ Thu hỏi cô bảo mẫu. Nhìn chị với vẻ bí hiểm, Hồng Thơ bảo:

    - Bên đấy bị tố cáo vứt rác thải y tế không đúng nơi qui định!

    - Có chuyện đó thật sao? - Lệ Thu kinh ngạc hỏi lại.

    - Chuyện đó là chuyện gì? Vứt rác thải y tế bừa bãi hay bị người ta tố cáo? Sao mà mình biết được hả chị, nằm trong chăn mới biết chăn có rận!

    Rồi tiến sát lại gần Lệ Thu Hồng Thơ thì thầm như thể nếu nói to ai nghe được sẽ rất phiền:

    - Cái lão bác sỹ bên nhà đấy đang cho rằng anh Michael tố cáo. Vậy nên mới tức điên gào thét suốt sáng.

    - Làm gì có chuyện vô lí thế được! - Chị phản đối ngay.

    Khi Michael đi học về ngay lập tức Lệ Thu kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho chồng nghe. Ngẩn mặt ra, anh hỏi:

    - Rác thải y tế là thứ gì? Bên ấy không phải chỉ châm cứu bấm huyệt thôi sao?

    Chị thở dài ngao ngán:

    - Vâng. Không hiểu kẻ tiểu nhân nào một công đôi việc, vừa hại nhà đó vừa gây mâu thuẫn giữa hai nhà.

    Và đúng là ai kia đã đạt được mục đích rồi. Hữu Minh bị cách chức trưởng khoa chờ điều tra. Còn mối quan hệ giữa hai nhà vốn dĩ đã rạn nứt nghiêm trọng thêm sự việc lần này hiển nhiên căng thẳng lên gấp bội.

    Đi ra đi vào, nói cạnh nói khóe, đá thúng đụng nia, Hữu Minh như con thú dữ bị nhốt chặt lại càng thêm lồng lộn.

    Hôm nay Lệ Thu đi tới khu Trung tâm thương mại Keers để gặp bố chồng. Có những việc cần tới sự giúp đỡ của ông nếu không thì chẳng xong.

    Vui vẻ chạy ra cửa phòng làm việc đón con dâu, ông Elliots ướm hỏi:

    - Cũng trưa rồi, mình đi ăn luôn con thấy sao?

    - Vâng ạ! - Chị nhỏ nhẹ đáp.

    Sau khi ăn xong món súp hành tây kiểu Pháp truyền thống, lúc ngồi chờ món tráng miệng Lệ Thu nói với bố chồng:

    - Con cần bố giúp một việc!

    - Ừ, việc gì?

    Kể lại sơ qua mọi chuyện diễn ra gần đây cho ông Elliots nghe rồi chị nói:

    - Bố giúp con tìm xem ai là kẻ gắp lửa bỏ tay người, tố cáo nhà hàng xóm sau đó lại vu vạ cho gia đình con.

    Ông Elliots gật đầu:

    - Lát nữa bố sẽ sai người tìm hiểu chân tướng sự việc ngay. Tuy nhiên định kiến là định kiến, không vì chúng ta tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này mà nhà kia hết ghét gia đình con đâu. Bởi vì tay bác sỹ ghét Michael từ trước đó rồi.

    - Con biết chứ ạ. Chỉ là con muốn sự thật được phơi bày để anh ta đừng có suốt ngày nói cạnh nói khóe làm ảnh hưởng tới tâm lí của chồng con. Con muốn Michael được vui vẻ, thoải mái.

    Hơn nữa đối tượng lần này là Hữu Minh một kẻ chuyên đá đưa đầu lưỡi ai mà tin anh ta cho được. Có tỏ ra vui vẻ sau khi biết rõ chân tướng sự việc cũng không có nghĩa rằng anh ta thực sự thấy vui vẻ trong lòng.

    Nheo mắt nhìn con dâu ông Elliots gợi ý:

    - Con nghĩ sao nếu chuyển đi nơi khác sống?

    - Thế chẳng khác nào nhận rằng mình là kẻ tố cáo trong khi chẳng hề làm. Vả lại cứ hễ gặp khó khăn lại chuyển nhà cũng không phải là điều hay.

    Ông Elliots ngồi gật gù. Con dâu ông thật là bản lĩnh.

    - Con thấy Michael có yếu đuối quá không?

    Yếu đuối? Ông ấy bảo chồng chị yếu đuối là có ý gì? Không lẽ việc Micheal bất bình khi một chú chó nhỏ bị hành hạ lại bị coi là biểu hiện của sự yếu đuối?

    Thật ra cũng có vài người hỏi Lệ Thu câu này. Khi Michael thấy một ai đó có hoàn cảnh khó khăn trên mạng anh sẵn sàng quyên tiền để giúp đỡ. Lúc có người cần trợ giúp ngoài đường anh cũng giúp chẳng nề hà. Vậy là có kẻ bảo rằng anh đa sầu đa cảm, dễ mủi lòng thế coi chừng bị lợi dụng.

    Nhìn thẳng vào bố chồng chị nói dứt khoát:

    - Đấy không phải là yếu đuối mà là sống tình cảm. Như thế chẳng hơn đứt những kẻ sống bàng quan, vô tâm hay sao ạ?

    Ông Elliots nhìn con dâu chăm chú. Xem nó bực bội vì chồng bị nói xấu kìa. Chả trách Michael yêu nó đến vậy. Thế cũng tốt.

    Dạo này cách cư xử của mọi người trong khu nhà có chút kì lạ. Cánh đàn ông gặp Lệ Thu ngoài đường chào mà chẳng dám nhìn thẳng vào chị. Còn đám chị em phụ nữ thì bao bọc Lệ Thu trong tình thân ái bao la. Ở trong lớp học yoga tại Nhà văn hóa phường chị vẫn tham gia bấy lâu chỗ tập tốt thường xuyên được dành cho chị, ngoài chợ, người ta sẽ nhường cho Lệ Thu chọn lựa hàng để mua trước.

    Đi cùng bà giúp việc bước vào cổng nhà, tay xách túi to túi nhỏ Lệ Thu ngạc nhiên thấy Ánh Nguyệt, hàng xóm cách nhà chạy vội tới đon đả giúp chị xách đồ, miệng cười giả lả:

    - Mua sắm nhiều quá cơ, nhà cháu ăn cũng khỏe thật!

    Rồi đứng ngại ngần hồi lâu, bất ngờ bà Ánh Nguyệt ôm ngang lưng Lệ Thu nói giọng đầy áy náy thương cảm:

    - Nhân vô thập toàn. Cháu đã trải qua biết bao nhiêu là khó khăn, thôi thì cậu ấy cũng tốt.

    Nói xong bà ta quày quả bỏ đi. Chị đứng nghệt mặt ra cố gắng phân tích câu nói tối nghĩa vế trước vế sau chả ăn nhập gì với nhau của người hàng xóm. Cuối cùng xoắn hết cả não vẫn chưa rút ra kết luận Lệ Thu đành chịu thua.

    Đem nỗi thắc mắc to đùng chị hỏi mẹ. Bà Lệ Minh thở dài:

    - Thì cái chuyện thằng Michael phải đi khám nam khoa đấy!

    Lệ Thu trợn ngược mắt lên hỏi lại:

    - Gì cơ? Sao mọi người biết?

    - Sao trăng cái gì nữa. Ai là kẻ có thể tiếp cận hồ sơ bệnh án của Michael? Ai có hằn thù với thằng bé gần đây?

    Chị thoáng mỉm cười khi nghe mẹ gọi chồng mình là thằng bé. Dần dần cùng với thời gian mẹ chị đã chấp nhận Michael và yêu thương anh. Đoán được suy nghĩ của con gái bà Lệ Minh nói tiếp:

    - Michael tuy hơi ngốc nhưng tính tình thiện lương, nó cũng thật lòng yêu thương con và bé Mai Ly. Tình cảm hai đứa dành cho nhau đã trải qua thử thách vẫn bền chặt nên mẹ hài lòng lắm. Nhưng nó không phải đối thủ của gã tiểu nhân, ti tiện kia đâu. Vợ chồng con cần cẩn trọng đấy!
     
  4. Cây không chồi

    Bài viết:
    1
    Chương 33: GIA ĐÌNH LÀ GÌ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con nhờ bố chồng điều tra những việc xảy ra gần đây đúng không? - Vừa thoăn thoắt làm bánh bột lọc chay phụ giúp con gái bà Lệ Minh vừa hỏi.

    - Vâng.

    - Vậy kết quả sao rồi?

    Lệ Thu thở dài ngao ngán:

    - Thủ phạm vừa quen vừa lạ: Thanh Trúc. Chẳng hiểu cô ta nghĩ cái gì trong đầu nữa. Sao con thấy phụ nữ thời nay tính cách cứ điên điên thế nào ấy, mẹ có nghĩ vậy không?

    - Khi người ta được sống tự do thì cũng chẳng có gì giữ người ta lại. Cứ cho bản năng được bộc phát thôi. Giờ con tính sao?

    - Còn tính toán gì nữa hả mẹ, con sẽ mang những thứ bố chồng đã cho người tìm giúp sang nói thẳng với nhà đó, để họ tự xử.

    Nói là làm, đến tối chị mang đống bằng chứng sang gặp vợ chồng Hữu Minh Thanh Phương. Ban đầu Lệ Thu chỉ định đưa nó cho người vợ vì chị ta dẫu sao vẫn nói chuyện bình thường với chị bấy lâu. Tuy nhiên suy đi nghĩ lại cuối cùng Lệ Thu gặp cả hai vợ chồng. Lỡ đâu Thanh Phương bênh em lại giấu nhẹm mọi chuyện thì sao.

    Vả lại nói thẳng vào mặt bọn họ để được tận mắt nhìn cái mặt xám ngoét vì tức giận của Hữu Minh cũng khiến chị thấy dễ chịu. Bấy lâu anh ta đã khiến cho Michael phải chịu không ít ấm ức.

    Bò quanh phòng bên cạnh con gái đang lẫm chẫm tập đi, Michael hướng về phía Lệ Thu đang ngồi xem tin tức trên sàn. Anh gọi:

    - Vợ ơi!

    - Sao thế mình?

    - Cảm ơn em. Anh thích cái cách em bảo vệ anh!

    Ôm cả hai bố con Michael vào lòng, cười rạng rỡ chị đáp:

    - Em cũng rất thích việc bảo vệ được cho anh!

    Rít nốt hơi cuối cùng rồi Nathan dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Với tay tìm thêm điếu nữa thì hóa ra cả bao thuốc đã bị anh ta hút hết vèo. Cứ mỗi khi có gì phải suy nghĩ Nathan lại tìm đến thuốc lá.

    Hóa ra anh ta cũng thuộc dạng thú có sừng, khám phá này đúng là quá mới mẻ. Mà Nathan bị vợ cắm sừng do ai, chính là thằng anh trai cùng cha khác mẹ Michael. Do hoàn cảnh đặc biệt của hai người Nathan vẫn luôn bị so sánh với Michael. Và lần này Nathan thua thảm hại.

    Đáng lẽ ra anh ta phải li hôn Trâm Anh ngay tức thì vậy mà chẳng hiểu sao sự việc đã diễn ra lâu rồi Nathan vẫn chẳng có động thái gì sất. Bản thân anh ta cũng chẳng biết mình muốn làm gì, chỉ mong sự việc mau mau chìm vào quên lãng.

    Hai vợ chồng Nathan vẫn sống bên nhau như thể không có gì bất thường từng xảy ra. Sao lại thế nhỉ, Nathan nghĩ mãi vẫn chẳng lí giải nổi. Phương châm sống của anh ta vẫn luôn là: Ta phụ người chứ không để người phụ ta, vậy nhưng lần này bị Trâm Anh cắm sừng Nathan lại chẳng giận dữ như anh ta vẫn tưởng, quái lạ thật.

    Tắm xong, quấn hờ hững một chiếc khăn Trâm Anh lao vội lên phòng. Bấy lâu nay vì cái vụ chuốc thuốc Michael mà cô ta bị gia đình giám sát gắt gao muốn đi bar hay vũ trường đều không được. Lâu dần mọi việc lắng xuống, Michael cũng chẳng thấy kiện tụng gì nên việc quản lí cũng được lơi lỏng dần. Do đó tối nay Trâm Anh sẽ đi ra ngoài quậy một trận tung trời cho đã.

    Bước chân vào phòng ngủ của hai vợ chồng Trâm Anh khựng lại, khó chịu vì mùi thuốc lá nồng nặc. Quay sang nhìn Nathan đang nửa nằm nửa ngồi trên giường cô ta gắt lên:

    - Đừng có hút lắm thuốc như thế có được không, còn nếu có thì bật máy hút khói lên, để mùi ám vào đồ đạc thật hôi hám!

    Thời gian đầu khi mới gây ra chuyện Trâm Anh hoảng loạn vô cùng. Chạy về nhà bố mẹ trốn, cô ta hồi hộp từng giờ từng phút nơm nớp sợ hãi. Vợ của Michael rất cứng rắn, rõ ràng Lệ Thu muốn làm đến cùng, mang sự việc ra pháp luật. Vậy là hằng đêm Trâm Anh mơ thấy mình ở trong tù, cuộc sống cực khổ, bí bách.

    Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra hết. Ngày ngày qua đi, mặc dù bố mẹ chẳng thông báo tình hình cho cô ta, giống như một cách trừng phạt để Trâm Anh thấm thía mà không gây nên chuyện động trời nào khác, nhưng cô ta biết mình đã thoát hiểm. Nếu có kiện cáo rồi báo chí nhúng mũi vào thì Lệ Thu chắc chẳng chịu nổi những tổn thương. Hẳn là Michael đã nghĩ đến điều ấy nên cho sự việc chìm xuồng.

    Rồi đến lượt Nathan. Không có lí nào anh ta không biết những gì đã xảy ra. Vậy là Trâm Anh lại hồi hộp chờ đơn li dị Nathan gửi tới cho mình. Nhưng không, lạ thật là lạ, cũng chẳng có nốt.

    Sau một tháng chỉ quẩn quanh trong biệt thự của bố mẹ không chịu đựng nổi Trâm Anh mò về nhà vợ chồng cô ta. Và thế là Trâm Anh với Nathan lại tiếp tục cuộc hôn nhân như thể chẳng có gì bất thường.

    Đã tưởng tượng ra biết bao nhiêu điều mà chồng có thể làm với mình do tức giận vì bị cắm sừng, từ bạo hành thể xác đến bạo hành tinh thần rồi còn cả bạo hành tình dục nhưng rút cuộc chả bị làm sao hết, Trâm Anh thấy có chút hụt hẫng trong lòng.

    Cô ta biết Nathan luôn bị so sánh với Michael bấy lâu nay và anh ta thường phải ở chiếu dưới. Vậy thì vợ mình chạy theo anh trai cùng cha khác mẹ, biến mình thành nai sừng tấm Nathan phải điên lên chứ, bình tĩnh đến như vậy nghĩa là sao?

    Dần dà, Trâm Anh có cảm giác coi thường chồng. Rõ ràng Nathan chẳng bằng một góc của Michael. Nhẫn nhục chịu đựng đến thế chắc anh ta đã được bố mẹ Trâm Anh hứa hẹn cái gì rồi.

    Không còn e dè nhìn biểu hiện của chồng rồi mới dám phản ứng như lúc đầu, giờ Trâm Anh luôn cư xử quá đáng với Nathan. Cô ta cũng chẳng hiểu tại sao lại làm vậy, cứ như đang mong anh ta tức giận, một cơn bộc phát điên cuồng chẳng hạn.

    Uể oải đứng dậy bật máy lọc không khí trong phòng, tiện tay Nathan kéo cái khăn tắm quấn lỏng lẻo trên người vợ cho rơi xuống đất. Ánh đèn vàng vọt trong phòng ngủ đổ lên thân hình gợi cảm săn chắc của Trâm Anh làm cơ thể cô ta như được thoa một lớp mật ong, đẹp đến hoàn hảo.

    - Làm cái gì đấy hả?

    Trâm Anh rít lên. Dù đang định bỏ cái khăn tắm ra để mặc đồ vào cô ta vẫn bực dọc vì hành động của chồng. Im lặng không đáp, Nathan nắm chặt lấy cẳng tay vợ kéo giật lại phía mình. Rồi nhanh nhẹn và bất ngờ anh ta tát lia lịa lên cặp tuyết lê của Trâm Anh. Cáu tiết, cô ta vung tay lên định tát Nathan thì bị chồng giữ chặt tay, đau đến chảy nước mắt.

    Ấn đầu Trâm Anh xuống bắt quì trên sàn Nathan cởi chiếc quần sooc rồi ngồi xuống giường. Dạng chân một cách thoải mái, tay chống ra sau, nhìn xuống đầu vợ nhấp nhô lên xuống Nathan có cảm giác giống như mình là một ông hoàng vậy. Cái lưỡi điêu luyện có đính khoen của Trâm Anh thật biết cách đẩy khoái cảm của anh ta lên cao.

    Trườn lên người Nathan rồi lùi xuống, Trâm Anh đưa cậu nhỏ của chồng vào bên trong mình một cách thuần thục rồi bắt đầu nhấp lên nhấp xuống, thỉnh thoảng hông cô ta lại xoay tròn. Chẳng cần đến Nathan cũng chẳng để ý xem chồng muốn gì, Trâm Anh tự làm mình thỏa mãn.

    Mệt nhoài rời khỏi cơ thể đẫm mồ hôi của Nathan Trâm Anh hỏi:

    - Đi vũ trường không?

    Nhìn vợ một cách chăm chú như thể lâu lắm chưa nhìn thấy cô ta Nathan chầm chậm lắc đầu. Trâm Anh nhún vai rồi nhảy tới bên tủ hối hả chọn váy sau đó nhanh chóng lao ra khỏi nhà.

    Hơn hai giờ sáng lảo đảo trong cơn say Trâm Anh mới về tới nhà. Nathan chẳng có trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Tò mò cầm tờ giấy đặt trên bàn trang điểm của mình Trâm Anh đọc thử và ngay lập tức tỉnh rượu. Đấy là đơn li hôn đã có chữ kí của Nathan.
     
  5. Cây không chồi

    Bài viết:
    1
    Chương 34: CUỘC SỐNG CHẲNG YÊN BÌNH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhà hàng xóm lại có chuyện gì ầm ỹ thế?

    Đón bé Mai Ly từ tay cô bảo mẫu Lệ Thu hỏi.

    - Cãi nhau suốt ấy mà. Cái tên bác sỹ đó tập hợp bằng chứng đưa cho nhà chồng cô em vợ để họ tước quyền nuôi con của cô ấy. Thật là hiểm độc!

    Chị ngạc nhiên nhìn Hồng Thơ:

    - Có chuyện như thế cơ à? Tưởng hai người đấy có tình ý với nhau?

    - Có thì cũng có, bọn họ chả dính với nhau suốt, nhưng đối với gã ấy tiền quan trọng hơn. Ai mà động vào nồi cơm của anh ta thì đừng có hòng được yên ổn.

    Lệ Thu nhìn Hồng Thơ đầy thán phục:

    - Em có con mắt quan sát tinh tường thật!

    Cô bảo mẫu của Mai Ly vênh mặt:

    - Chuyện, em là ai chứ! Mà chị này, lối thoát hiểm giữa hai nhà bị tay bác sỹ bít lại rồi.

    Chị thở dài ngao ngán.

    - Thôi kệ đi, nhà mình thiếu gì lối thoát hiểm, từ tầng một lên tầng tư, đâu cũng có!

    Ngập ngừng đắn đo hồi lâu chị bảo Hồng Thơ:

    - Em để ý hộ nhé, đối phó với hạng tiểu nhân không phải chuyện đơn giản đâu!

    - Em biết chứ, em vẫn luôn đề phòng bấy lâu nay mà!

    Lại có lời đồn đại loang nhanh trong khu nhà rằng Michael quyến rũ Thanh Trúc, mê hoặc cô ta khiến cho Thanh Trúc hãm hại nhà vợ chồng chị gái.

    Nghe mẹ kể lại về những chuyện hàng xóm láng giềng đang xì xầm một cảm giác đầy khinh bỉ dâng lên trong lòng Lệ Thu. Ở đời sao lại có những gã đàn ông tiểu nhân, ti tiện đến vậy, chỉ giỏi đơm đặt, nói xấu sau lưng người khác.

    Chuyện không nên giấu thì đừng cố giấu, thà Michael nghe được nó từ chị còn hơn từ kẻ xấu bụng nào đó. Buổi tối, chui vào trong màn nằm cạnh chồng, Lệ Thu nhẹ nhàng nói ra mọi chuyện với anh. Kể xong, chị nói tiếp với giọng lo lắng:

    - Anh phải giữ bình tĩnh đấy, đừng nổi đóa lên rồi làm ra việc gì không hay, không đáng đâu!

    - Anh biết, em đừng lo! - Michael đáp với giọng bình thản.

    Lệ Thu nhìn chồng có đôi chút ngạc nhiên. Bị vu vạ như thế mà anh lại không hề cáu giận.

    - Thật không đấy? - Chị hỏi lại với giọng hoang mang.

    Dụi dụi đầu vào ngực vợ Michael nói giọng nũng nịu:

    - Thật! Chỉ cần em tin tưởng ở anh rằng anh chẳng làm những trò mèo ấy là đủ, ai nghĩ gì kệ xác họ. Nhưng cái gã hàng xóm của bọn mình đúng là tên đểu giả. Vậy mà thằng con trai ngưỡng mộ bố nó ghê lắm, cứ như thần thánh hóa anh ta vậy. Nó bảo bố nó làm bác sỹ cứu người công đức vô lượng!

    - Anh có biết cùng một bệnh với người giàu thì gã đó nhận chữa còn với người nghèo thì bảo ra hàng thuốc mà mua thuốc uống không? Đúng là tên đạo đức giả!

    - Tuy anh không rõ trường hợp thế nào bị coi là vứt rác thải y tế không đúng nơi qui định nhưng bông, băng, ống tiêm thì trước đây nhà họ chả vứt trước cửa đầy ra đấy thôi!

    - Anh biết trường hợp này người ta gọi là gì không? Chuột đội vỏ trứng! *

    - Ô, hay thế, để anh lưu lại!

    Michael nói rồi vui vẻ gõ chữ lưu vào điện thoại, những thứ nhỏ nhặt như vậy cũng sẽ giúp ích cho việc học của anh. Làm xong, anh quay ra ôm cứng lấy vợ, chân gác cả lên người chị.

    - Em không tin mấy lời đồn thổi đó đúng không?

    - Hiển nhiên là không tin rồi. Em hiểu rõ chồng em mà.

    - Cảm ơn em!

    Michael đáp, giọng xúc động thấy rõ. Cúi xuống anh dụi dụi đầu vào vai Lệ Thu. Cái mùi hương thân thuộc này làm cho đầu óc của Michael dù đang mệt mỏi căng thẳng đến thế nào cũng dịu lại nhanh chóng.

    Ôm chồng trong lòng chị vỗ nhè nhẹ lên lưng anh. Có những người bạn chị đã cho Lệ Thu những lời khuyên sáng suốt, như lời họ nói. Rằng đừng có đặt trọn niềm tin vào đàn ông, nhất là một người đàn ông hoàn hảo như Michael. Rồi họ còn gợi ý với chị để họ thử chồng của Lệ Thu giúp chị, xem anh có thực sự đáng để tin cậy hay không.

    Có một câu nói đùa ngày trước em gái chị vẫn hay nói:

    Cuộc đời là chuỗi khổ đau

    Bạn bè là lũ hại nhau..

    Có vẻ câu nói ấy áp dụng cho đám bạn của Lệ Thu rất hợp. Dù chả ai nhờ vả họ vẫn nhắn tin tới tấp để thử Michael. Lúc đầu anh còn nhắn lại lịch sự rằng anh đã có vợ rồi, đừng làm phiền. Sau bực mình quá cứ hễ là phụ nữ gửi tin nhắn đến Facebook, Zalo là Michael chặn luôn. Do đó lũ bạn quí của Lệ Thu mới không có cớ gì để nói với chị rằng cuộc hôn nhân của chị chẳng hạnh phúc như chị vẫn tưởng.

    Bạn bè, xem ra Lệ Thu đã chọn lầm hết rồi.

    - Em đang lo nghĩ gì sao?

    - Có chuyện này em muốn kể với anh. Cái lũ gửi tin nhắn tán tỉnh anh gần đây là bạn em đấy.

    Michael ngồi phắt dậy cau mặt nhìn vợ. Anh hỏi, đã có chút sẵng giọng:

    - Vậy là có ý gì? Em không tin tưởng anh đến cái mức nhờ bạn bè thử anh à?

    - Không! Em đâu có ngu ngốc đến mức đó. Là bọn họ muốn tự chứng minh không có mối tình bền chặt nào giữa chúng ta và làm cho em bớt ảo tưởng cũng như đặt niềm tin quá mức vào đàn ông.

    Từ từ nằm lại bên cạnh vợ, Michael hỏi với giọng đã không còn gay gắt:

    - Bọn họ ghen ăn tức ở à?

    - Vâng! Họ cho rằng một phụ nữ như em chỉ đáng để người ta thương hại chứ không phải ghen tỵ. Việc em hạnh phúc bên anh chắc làm họ thấy bực mình ghê lắm.

    - Cái đám ấy không thể coi là bạn được, em nghỉ chơi hết đi. À quên, cứ để đấy chỉ là không giao du mật thiết. Cho bọn họ chứng kiến hạnh phúc của vợ chồng mình rồi tức nổ đom đóm mắt ra!

    - Loại như em được liệt vào dạng đàn bà cũ rồi! - Lệ Thu nói nửa đùa nửa thật.

    - Vớ vẩn! Với anh đã tốt thì không cũ mà đã cũ thì không tiếc. Anh trân trọng em đến vậy, em cũng hiểu mà!

    Vừa nói Michael vừa ôm chặt vợ. Khi nãy anh nghi ngờ chị nên giờ áy náy khôn nguôi. Hiểu được tâm tư của chồng Lệ Thu nép mình vào người anh. Chuyện của hai người từ đầu đã không suôn sẻ, luôn bị phản đối từ nhiều phía, rồi còn tai bay vạ gió từ đâu ập tới. Nhưng vợ chồng chị vẫn gắn bó bên nhau.

    Tương lai nào ai biết trước, được ngày nào hay ngày đó vậy. Lệ Thu đã nếm trải cay đắng nhiều rồi, giờ có cơ hội để hạnh phúc chắc chắn chị sẽ dùng mọi cách gìn giữ nó.

    * Chuột đội vỏ trứng: Che giấu bản chất xấu xa bằng cái mã tốt đẹp, hào nhoáng bên ngoài.
     
  6. Cây không chồi

    Bài viết:
    1
    Chương 35: PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bỏ ra hai tiếng đồng hồ Trâm Anh ngồi đọc đi đọc lại lá đơn li hôn của Nathan. Anh ta dám sao? Càng nghĩ cô ta càng bực dọc. Không hợp nhau là lí do khá hay ho mà hầu như ai đệ đơn li dị cũng đều viện ra. Hợp là thế nào, bấy lâu sống chung Nathan có kêu ca gì đâu?

    Gọi điện cho người làm của bố chẳng bao lâu sau Trâm Anh đã biết được nói chồng mình hiện đang tá túc. Cái thói quen sống trong khách sạn của Nathan dễ gì thay đổi. Tắm rửa kĩ càng, xức nước hoa thơm phức, Trâm Anh đến khách sạn Sofitel tìm chồng. Phải làm cho ra nhẽ, cô ta không chấp nhận việc bị bỏ.

    Đang nằm dài trên giường theo dõi trận bóng bầu dục trên màn hình TV lớn Nathan nghe tiếng chuông cửa. Cái kiểu bấm chuông dồn dập như muốn uy hiếp người ta này chỉ có của vợ anh ta mà thôi. Cũng sắp rồi, Trâm Anh sẽ trở thành vợ cũ. Chỉ nghĩ có vậy cũng khiến Nathan phấn chấn, vui vẻ hẳn lên.

    Chạy theo chồng vào phòng rồi Trâm Anh nhảy lên người Nathan cố hôn anh ta. Hai vợ chồng đã từng hục hặc nhau không ít lần. Và cứ khi nào Nathan giận Trâm Anh chỉ cần giở chút mánh khóe quyến rũ là rồi mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường hết.

    Tuy nhiên lần này chẳng giống mọi khi. Nathan không còn mặn mà gì với những trò lơi lả của vợ. Gỡ tay Trâm Anh đang vòng quanh cổ mình một cách thô bạo rồi anh ta đẩy mạnh ả ra xa.

    Đứng nhìn chồng với đôi chút bàng hoàng Trâm Anh hiểu rằng thế là hết rồi. Giống như bông hoa đã tàn cánh tự rụng tả tơi dù chẳng có gió thoảng qua hay thứ gì chạm tới, cuộc tình nhuốm màu dục vọng của cô ta và Nathan đã đến lúc lụi tàn.

    Sao Trâm Anh chấp nhận được điều ấy? Dẫu thời gian gần đây cô ta có chút coi thường chồng cũng không đồng nghĩa với việc cô ta muốn chia tay. Mà đây lại là Trâm Anh bị bỏ. Trái đắng này thật sự nuốt không trôi.

    Lấy tờ đơn li hôn trong túi ra Trâm Anh ném thẳng vào mặt Nathan. Rít lên như rắn đầy tức tối cô ta hăm dọa chồng:

    - Anh muốn bỏ tôi à, chẳng dễ vậy đâu. Tôi có đầy đủ bằng chứng rằng anh đã lén cho tôi uống thuốc bong thai. Hình như tội danh bắt người khác phá thai ngoài ý muốn ở Úc phải chịu phạt tù không ít đâu nhỉ? Anh nghĩ sao nếu tôi trình bằng chứng cho tòa?

    Đứng sừng sững giữa nhà như một cái cột trong mấy đền thờ Hi Lạp Nathan nhìn vợ trừng trừng. Cảm xúc lẫn lộn trong lòng anh ta cuộn lên như một cơn lốc xoáy khiến cả người nôn nao khó chịu.

    Ra là Trâm Anh đã biết việc Nathan cố tìm cách khiến cô ta sảy thai. Nực cười là ở chỗ chính cô ta cũng đã dùng trăm phương nghìn kế để hủy thai. Tuy nhiên cô ta làm thì được, Nathan thì không.

    Vậy là Trâm Anh đã nói điều này với mẹ của Nathan và vì thế bà ta đã dùng mọi cách ép gã phải kết hôn với ả rắn độc này. Vì lợi ích của ai? Bảo vệ đứa con trai duy nhất của bà hay quyền lợi, danh tiếng của chính bà? Có lẽ là vế sau. Tình mẹ con mới cảm động làm sao.

    Đột nhiên Nathan cảm nhận rõ rệt nỗi cô đơn bủa vây quanh mình. Khi anh ta gặp khó khăn liệu có ai đưa tay ra giúp đỡ? Nếu bây giờ những thứ vốn dĩ được coi là thế mạnh của Nathan mất đi liệu có còn người nào vẫn ở quanh? Câu trả lời có lẽ là không.

    Vì lẽ ấy mà anh ta vẫn luôn ghen tị với Michael. Anh cùng cha khác mẹ của Nathan cần gì chỉ yêu cầu là bố của hai người sẽ thực hiện ngay. Và người vợ vẫn luôn gắn bó với Michael dù cho chồng mất khả năng đàn ông vẫn chẳng hề quay lưng lại.

    Thấy chồng cứ đứng đực mặt ra nhìn mình Trâm Anh nở một nụ cười đắc thắng. Cô ta đã nắm thóp được Nathan rồi anh ta có chạy đằng trời. Từ từ tiến về phía chồng Trâm Anh cất giọng đầy ngọt ngào:

    - Anh yêu à!

    Ôm cứng lấy cánh tay Nathan Trâm Anh cố vuốt ve nhưng kết quả vẫn chẳng khả quan là mấy. Cố vẩy tay thật mạnh để thoát khỏi vợ nỗi bực tức của Nathan càng lúc càng tăng.

    Dồn hết sức bình sinh anh ta đẩy Trâm Anh ra, vô tình huých cùi chỏ vào bụng vợ một cú đau điếng. Chới với vì mất thăng bằng lại bị thúc mạnh vào bụng Trâm Anh ngã ngửa người ra đằng sau.

    Đứng lặng một hồi lâu nhìn vợ nằm sõng soài trên nền nhà lát đá rồi Nathan chậm rãi ngồi xuống bên cạnh kiểm tra. Có vẻ như sự sống đã rời khỏi Trâm Anh rồi. Chẳng thấy có chút máu nào, quả là sạch sẽ. Lùi lại tựa lưng vào tường Nathan cứ đứng nhìn chằm chằm xuống xác vợ. Anh ta không hề có động thái cấp cứu nào dành cho Trâm Anh.

    Rút điện thoại trong túi ra Nathan gọi điện cho bố trong trạng thái mơ mơ thực thực, đầu óc u u minh minh như chìm trong một biển sương mù.

    Hai giờ sáng Lệ Thu dậy vắt sữa cho con chợt thấy nhà hàng xóm sáng đến kì lạ. Một mùi khét của đồ nhựa, đồ gỗ, túi nilon.. cháy gây nên cảm giác buồn nôn khó chịu. Tò mò ngó thử chị kinh hoàng nhận ra nhà bên lửa bắt đầu bén khắp nơi, khói đen tuôn ra làm cho căn biệt thự nhìn ma mị đến kì lạ.

    Vội vàng gọi cả nhà dậy rồi Lệ Thu sắp xếp cho Hồng Thơ và bé Mai Ly đi di tản. Hiển nhiên rồi, sự an nguy của con gái chị luôn phải được ưu tiên hàng đầu.

    Chị gọi điện cho gia đình Hữu Minh mà chẳng ai bắt máy. Có khi bọn họ đưa số điện thoại của Lệ Thu vào Danh sách chặn rồi cũng nên. Leo lên tầng thượng chị dòng vòi nước vẫn dùng để tưới cây sang nhà hàng xóm rồi cho nước xối xuống.

    Bấm điện thoại gọi cứu hỏa xong Michael cùng Xuân Trường mỗi người một xà beng cố cạy cái cửa cuốn nhà Hữu Minh. Hai người đàn ông khỏe mạnh dùng hết sức bình sinh rồi cũng khiến cho cánh cửa bật được lên.

    Lúc tu sửa lại căn nhà người chủ thầu để ban công các tầng phía trước, đằng sau cực kì thông thoáng. Nhưng vì sợ mất trộm khi chuyển tới ở Hữu Minh đã cho lắp khung sắt kiên cố ở khắp nơi. Cộng với việc có mâu thuẫn với vợ chồng Lệ Thu lối thoát hiểm là khung cửa nhỏ vừa đủ cho một người chui sang nhà chị trên tầng thượng cũng bị tay bác sỹ bịt mất rồi. Căn biệt thự nhà hàng xóm của vợ chồng Lệ Thu nay thuộc vào dạng nội bất xuất, ngoại bất nhập.

    Của đi thay người là câu người ta vẫn an ủi ai đó đang tuyệt vọng đừng có tuyệt vọng hơn. Vẫn còn nợ chồng nợ đống tiền vay mua nhà chưa trả được bao nhiêu, thiết bị y tế giá bạc tỉ trang bị để chữa cho bệnh nhân, tất tần tật đồ đạc trong nhà bị thiêu rụi hết. Với kẻ yêu tiền hơn cả sinh mạng mình như Hữu Minh có lẽ việc cả bốn người trong nhà thoát chết cũng chẳng phải điều gì mang lại vui vẻ.

    Ngồi nhìn căn nhà hằng mơ ước mới có được chưa bao lâu cháy rụi trơ khung cả vợ lẫn chồng tay bác sỹ khóc tu tu không kiềm chế.

    Căn biệt thự như vậy quả đúng là nhà phản chủ. Người chủ trước đã vào tù ra tội rồi, người chủ này thì trắng tay vì hỏa hoạn. Có rao bán trên mạng mãi cũng chẳng ai mua. Mua cái gì đây, nhà bị thiêu trụi rồi.

    Khỏi phải nói Hữu Minh ngạc nhiên đến thế nào khi Michael đề nghị mua lại ngôi nhà với giá bằng số tiền anh ta còn đang vay nợ. Chờ đến cả tháng tay bác sỹ mới hồi âm vì còn bận kiểm tra xem có cái bẫy nào trong lời hỏi mua của chồng Lệ Thu không. Rõ là làm ơn mắc oán.

    Michael đã hỏi ý kiến chị trước khi cân nhắc mua căn biệt thự bị cháy. Anh còn muốn mua hết những căn liền kề để khi có tiền sẽ xây một biệt thự thật rộng rãi.

    Ngồi trong nhà hàng 360 Bar & Dining ăn tối cùng chồng, thi thoảng Lệ Thu nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Mặc dù chị không phải người sợ độ cao nhưng bị đưa lên lưng chừng trời trong cái nhà hàng cứ xoay xoay chầm chậm, cảm giác nôn nao mà nó đem lại thật bất thường.

    Con người ta rất ư kì lạ. Nhiều khi nỗi sợ đi kèm với sự tò mò. Như Lệ Thu lúc này, dù nhìn ra bên ngoài lần nào cũng giật thột vậy nhưng không thể dừng được cứ phải liếc mắt nhìn đôi chút. Và sau vài lần như thế đột nhiên chị thấy hồi hộp lạ.

    Thấy vợ nhấp nhổm không yên Michael lặng lẽ quan sát Lệ Thu một cách kín đáo. Tuy không hiểu chị bất an vì lẽ gì nhưng anh ở đây không phải để giúp chị không âu lo gì hay sao. Duỗi thẳng đôi chân dài cho chạm vào chân vợ Michael nhoẻm cười với Lệ Thu. Chân anh kẹp chặt lấy chân chị, sự tiếp xúc bên dưới bàn làm Lệ Thu dần thấy bình tâm, như thể có một điểm tựa vững chắc cho chị dựa vào.

    Hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ một cảm giác vững dạ dần xâm chiếm lòng Lệ Thu. Chị biết dù ở trên trời hay ở dưới mặt đất luôn có một người đàn ông đáng tin cậy cùng chị vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời.
     
    Dana Lê thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...