Bạn được Hiền minh Oanh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 40: Tìm được tôi sẽ giết cậu

Tên Dương Gia Vỹ chết tiệt, chuyện chém giết lại dẫn trẻ con theo là thế nào?

Mà, xem như chuyện hắn giết người là do cậu hiểu lầm đi, thì kỳ thực vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Rằng hắn nhặt Cải Bắp cách đây năm năm, không phải cậu và hắn bằng tuổi nhau sao? Không lẽ hắn làm giang hồ từ năm 11 tuổi. Còn cả chuyện hắn dẫn nhóc Cải Bắp đi tranh chấp chủ quyền gì gì đó, không lẽ một thằng nhóc sơ trung lại có bản lĩnh như vậy?

Nhưng rõ ràng nhìn mặt hắn, nếu có nói là lưu ban cũng chỉ miễn cưỡng hơn cậu một, hai tuổi, vẫn rất phi lý.

Tống Thiệu Huy đang lăn tăn với mớ suy nghĩ hỗn tạp của mình thì nghe đối diện có tiếng vò đầu bức tai, cậu ngẩng đầu, trông thấy mặt mũi ngây dại của cậu bạn thân họ Triệu, có vẻ như cậu chàng ngồi nghe từ đầu đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là đang nói về vấn đề gì.

Triệu Lam Khiết không cầm được kiên nhẫn, hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào vậy? Dương Gia Vỹ làm đại ca đã quá đủ bất ngờ cho ngày hôm nay rồi. Còn có cái gì mà" nhận nuôi ", cá gì mà" nhà ", cái gì mà" tranh chấp ", còn có cái gì mà" án mạng "nữa? Hắn làm cô gái nào có thai rồi mua nhà cho cô ta trốn để sinh con nhưng lại có người đến nhận là cha đứa bé nên hắn giết cô ta hả?"

Tống Thiệu Huy đơ cứng mất mấy giây, dùng toàn bộ dây thần kinh hoạt động cùng lúc để suy nghĩ ra hướng giải thích cho cậu bạn thân, cuối cùng quyết định lắc đầu thở dài.

Triệu Lam Khiết mang chấp niệm của kẻ không được nghe giải thích sẽ chết không nhắm mắt nài nỉ Tống Thiệu Huy kể lại cho hắn. Tống Thiệu Huy lại chỉ đáp lời bằng cái lắc đầu thở dài như cũ.

Dù sao thì, xem như hắn không có tội, mà nhớ lại mấy lời lúc nãy cậu mắng hắn, hình như là hơi nặng với một người vô tội thì phải.

Nhưng có thế nào cũng phải đợi hắn về mới có thể xin lỗi được, dù sao cậu cũng không biết hắn đang ở đâu.

"Anh ấy đang ở tầng thượng chung cư 35 bỏ hoang cách đây một con đường..", Cải Bắp lên tiếng.

"Hở?", Tống Thiệu Huy hơi giật mình.

"Nếu anh cần tìm thì anh ấy đang ở đó, nếu không thì sáng mai anh ấy sẽ về", Cải Bắp vừa cắn một miếng gà nhai nhai vừa nói.

"Không có..", Tống Thiệu Huy ngập ngừng thì thầm.

Cải Bắp có vẻ không để ý lắm, nhóc này ăn xong liền dọn dẹp gọn gàng, chạy vào phòng tắm rửa mặt rất nhanh rồi chạy ra kéo tay Triệu Lam Khiết, giọng thúc giục: "Đi nhanh đi anh, lúc nãy anh bảo ăn xong sẽ ra công viên giải trí bên cạnh không phải sao?"

Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ xử lý mớ thông tin mà cậu vừa tiếp nhận bằng bộ não trì trệ của mình đột ngột bị kéo đi thì giật mình hét vọng lại: "Nhưng mà người cần ăn là anh cơ mà..", nói dứt câu cũng chỉ kịp dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn hộp cơm trên bàn lần cuối rồi bị kéo đi mất.

Tống Thiệu Huy ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ rất lung, hết nằm xuống lại ngồi dậy, hết bật lại tắt điện thoại, có vẻ rất bồn chồn, dường như đang có việc đắn đo. Một lúc sau cũng quyết định đứng dậy khóa cửa ra ngoài.

"Nhóc Cải Bắp nói là chung cư gì nhỉ? 35 thì phải. Cách đây một con đường à?", Tống Thiệu Huy nhìn đèn giao thông cho người đi bộ vừa chuyển màu xanh, vừa bước vội sang đường vừa lẩm bẩm.

Tìm kiếm một hồi cũng thấy, tòa chung cư cũ kỹ, tối tăm, ngoại trừ tấm bảng ghi số 35 ra thì chẳng có gì trước cửa, kể cả cánh cửa.

Cậu bật đèn flash điện thoại soi vào trong, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Tòa chung cư này bao nhiêu tầng vậy chứ? Đã bỏ hoang chắc chắn là không có điện rồi, tên kia leo lên tầng thượng bằng thang bộ à?

Mà trọng điểm cũng không phải ở đó, trọng điểm là tên điên đó là cái gì trên đấy chứ? Chỉ bắt cậu phải hạ mình tìm đến đây xin lỗi đã quá đủ rồi, còn bắt cậu leo lên đến đó?

Đã vậy tôi ngồi lỳ đây đợi cậu xuống luôn.

Tống Thiệu Huy chán nản không muốn đi nữa. Cậu ngồi bệt xuống thềm. Nhưng không phải lỗi do cậu sao? Từ đầu cũng là muốn tìm hắn xin lỗi, giờ chỉ có leo lên tầng thượng cũng không dám, không phải quá thiếu thành ý rồi sao?

Nghĩ vậy liền bước nhanh vào, gạch nứt, cửa kính vỡ, có lẽ là do chưa kịp lắp vào đã bị bỏ dở, theo thời gian nứt vỡ, nằm ngổn ngang xung quanh.

Còn phảng phất quanh đây mùi con gì đó chết thì phải, cũng có thể mùi này ở khá xa nhưng do khứu giác của cậu khá nhạy nên mới cảm thấy vậy.

Tống Thiệu Huy dù trong lòng đã biết thang máy không hoạt động nhưng vẫn không tin Dương Gia Vỹ có thể leo lên tầng thượng bằng thang bộ nổi, vẫn cố chấp bước đến cửa thang máy, khi thấy đèn báo tối thui mới chịu tâm phục khẩu phục leo thang bộ.

Tống Thiệu Huy hướng về phía thang bộ, chợt thấy một thang máy mở cửa, cậu nhìn vào trong, nhìn đến số tầng cao nhất.

35 tầng.

Thì ra chung cư này không chỉ có số nhà là 35. Lên tới nơi cậu sẽ giết tên Dương Gia Vỹ đó tại chỗ rồi vứt xác xuống bảo là hắn tự tử.

Sao một hồi mắng thầm hắn và lên hết kế hoạch ám sát trong đầu, Tống Thiệu Huy đẩy cánh cửa thang thoát hiểm nghe một tiếng "két" nặng nề.

Hắn leo lên được, mình cũng phải leo được.
 
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 41: Tên lợi dụng

Tống Thiệu Huy dò dẫm từng bước trong thang thoát hiểm, bước chân chậm rãi cẩn thận, đến tầng nào cũng thử bật đèn cầu thang, nhưng tuyệt nhiên không thấy phản ứng, xung quanh tối đen như thế này, nếu không có ánh đèn từ điện thoại chắc cậu cũng chẳng biết đâu là trước đâu là sau.

Bên trong này cũng có mùi rất lạ, bất giác gợi lên trong đầu cậu mấy hình ảnh có phần đáng sợ.

Cậu cứ cắm mặt đi mãi, không để ý đến việc đếm số tầng, trong thang thoát hiểm này, ở các tầng thấp có ghi số tầng nhưng lên cao lại không thấy nữa, Tống Thiệu Huy cũng vì vậy mà không biết bản thân đang ở tầng mấy, chỉ biết leo nữa leo mãi, khi nào đến thì chính là đến.

Nhưng leo mãi đến chân cũng rã rời mà hình như vẫn chưa đến, Tống Thiệu Huy ngẩng đầu soi đèn lên phía trên, một dải cầu thang xoắn ốc hình vuông đi thẳng hút vào bóng tối. Thực sự là còn bao nhiêu tầng nữa đây.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường, đèn từ xe cộ chạy dọc ngang vụt qua lại trông rất thích mắt, khó trách tên Dương Gia Vỹ kia lại tìm đến đây giải sầu. Khung cảnh nhìn từ khung cửa sổ nhỏ hẹp đã như thế này, cậu thực sự rất muốn biết trên tầng cao nhất kia sẽ trông thế nào.

Tống Thiệu Huy lại tiếp tục leo, được thêm mấy tầng thì dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Đột nhiên ánh sáng biến mất, chiếc điện thoại trên tay không còn phản ứng nữa.

Hết pin rồi.

Thật hả trời. Sao mình lại phải rơi vào tình huống như thế này. Đều là do cái tên ngu ngốc đó.

Tống Thiệu Huy đưa mắt nhìn xung quanh, đúng như cậu nghĩ, không còn phân biệt được gì nữa, may mắn là vẫn còn ánh đèn yếu ớt vụt qua vụt lại liên tục qua khung cửa sổ nhỏ xua được phần nào bóng tối trong này. Nhưng kỳ thực vẫn rất tối, cậu không thể chịu được nữa, không biết từ nãy đến giờ cậu lấy đâu can đảm để đi hết bấy nhiêu tầng lầu, nhưng cơn bệnh sợ bóng tối đang trở lại, những hình ảnh mờ ảo lại hiện ra trước mắt cậu.

Trong góc cầu thang, ở cửa thoát hiểm, những hình ảnh mờ mờ ảo ảo theo nhịp nhấp nháy của những đốm sáng vụt qua ngoài khung cửa sổ mà ẩn ẩn hiện hiện cực kỳ ám ảnh.

Tống Thiệu Huy bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh, người cậu lại run lên, cậu ngồi thụp xuống, cố nép sát người vào một góc tường. Chợt có thứ gì ngọ nguậy dưới chân cậu làm cậu thảng thốt hét "a" lên một tiếng.

Có tiếng động, tiếng sột soạt, tiếng bước chân thình thịch như nhịp tim của cậu, thực sự không phân biệt được, có tiếng cọt kẹt từ cánh cửa thoát hiểm ở một tầng nào đó, lại có tiếng chân.. Tất cả cứ dồn dập nối nhau thành một chuỗi sợ hãi dài đằng đẵng. Tống Thiệu Huy hoàn toàn chỉ có thể ôm đầu bịt tai co người lại, chịu không thể làm được gì.

Bất ngờ, lành lạnh một bàn tay chạm vào người cậu. Tống Thiệu Huy lại giật mình, theo quán tính đẩy thứ trước mặt ra xa bất kể nó là gì, chỉ thấy càng đẩy ra lại càng bị bám chặt, đến khi cậu đã chịu thua, buông lỏng cơ thể mặt cho thứ đó muốn làm gì thì làm lại nghe có tiếng thì thầm vào đôi tai vốn đang bịt kín của mình: "Đừng động. Không sao. Đúng là cún nhỏ, đánh hơi được đến tận đây chắc cũng nhớ mùi của tôi rất kỹ đấy."

Ấm quá. Người đó vòng tay qua người cậu, ôm gọn vào lòng. Giọng nói này, là cái tên khó ưa mà cậu đang đi tìm sao?

Tống Thiệu Huy hít vào một hơi, là mùi gỗ, mùi gỗ tuyết tùng, là cái mùi dìu dịu mà mỗi đêm lúc cậu giật mình sắp tỉnh dậy đều được nó vỗ về trở lại giấc. Đúng là hắn rồi, chỉ có điều, lúc này không thể đạp hắn ra xa như bình thường được, dù sao cũng cần có người dẫn cậu ra khỏi chỗ này, sau khi qua cầu mới rút ván cũng không sao.

"Tên ngốc, đừng có lợi dụng", Tống Thiệu Huy đột nhiên dùng giọng bực dọc.

"Ai da.. Người run rẩy lúc nãy đi đâu mất rồi? Không phải là ôm nhầm người đó chứ?", vừa nói vừa làm ra bộ nhìn ngó mặt cậu một lượt, sau khi gật đầu xác nhận thì lại tiếp tục ôm cứng.

"Đừng có ôm nữa, dẫn tôi ra ngoài đi", Tống Thiệu Huy dùng tông giọng như đang ra lệnh.

"Không vội, ôm thêm chút cũng được, tôi chịu được, không cần lo", Dương Gia Vỹ điềm nhiên đáp.

"Chịu được" cái rắm. Ai là người "chịu" ở đây hả?

Dương Gia Vỹ cũng biết chừng mực, sau khi trêu ghẹo đã đời cũng đứng dậy, còn tiện thể bế xốc cả cậu thiếu niên trong tay lên.

"Làm gì vậy?", Tống Thiệu Huy ngạc nhiên hỏi bằng giọng khó chịu.

"Có nhất thiết phải trả lời không?", Dương Gia Vỹ vừa đi vừa đáp.

"Tôi tự đi được"

"Đừng có cứng đầu nữa, để cậu đi sau khéo bị thứ gì bắt mất tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy", Dương Gia Vy nói nửa đùa nửa thật làm Tống Thiệu Huy cũng bất giác quay đầu nhìn lại thang thoát hiểm tối đen, sâu hun hút, rồi lại sợ hãi mà nhắm mắt, hơi nép đầu vào cổ hắn. Còn tên kia thì khóe môi cong lên một độ như vừa đạt được mục đích gì.

Phiên ngoại nhỏ:

Tống Thiệu Huy: Đến nơi rồi hả?

Dương Gia Vỹ: Ừ.

Tống Thiệu Huy: Vậy là từ chỗ đó chỉ còn một tầng nữa là đến tầng thượng?

Dương Gia Vỹ: Ừ.

Tống Thiệu Huy thẳng chân đạp thẳng một cú vào bụng hắn làm hắn ôm bụng nhăn nhó: Rõ ràng chỉ còn mấy bậc thang là đến nơi mà vẫn một hai đòi bế tôi đi hở cái tên ngốc lợi dụng này.

Dương Gia Vỹ: Ừ.

Chương 41: Tên lợi dụng
 
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 50: Nghỉ đông đi đâu chơi

Lập tức có tiếng trả lời: "Đúng đúng, tên ngốc đó còn không mang cả máy tính để thi môn tổ hợp nữa, rốt cuộc phải chạy đi mượn cả giáo viên dạy toán nào đấy. Lúc nộp bài hắn còn mang nhầm giấy nháp lên nữa."

Lại có người phụ họa: "Thảo nào lúc nộp bài tôi thấy giấy của hắn gần như trắng trơn rồi lại mang về chỗ đổi, hóa ra là vì nộp nhầm giấy nháp à?"

"Người như vậy cũng lên được cao trung hở?"

"Tôi không để ý lắm chuyện hắn làm bài hay nộp bài ra sao, chỉ biết là hắn ngáy quá to, ngồi sau hắn mà tôi không tài nào tập trung được."

Nói rồi cả đám bọn họ cười phá lên.

Bên này, tiểu Béo và Lạp Chí Linh cũng vừa ra, đứng nghe được gần hết chuyện của bọn người gần đó. Tiểu Béo lắc đầu cảm thán: "Tên vô dụng nào lại thảm hại như thế chứ?"

Lạp Chí Linh lên tiếng: "Không hẳn là vô dụng, họ có nói hắn ngáy rất to mà, chắc chắn là phổi tốt, phổi tốt thì sức khỏe tốt. Mà ngoại trừ thứ đó thì hình như hắn chẳng còn gì tốt cả."

Tiểu Béo gật đầu: "Tôi đồng ý với tỉ", rồi quay sang Dương Gia Vỹ, "Còn anh Vỹ, nghĩ như thế nào?"

"Tôi cảm thấy kẻ mà bọn họ nói hình như rất quen", Dương Gia Vỹ điềm nhiên đáp.

Tiểu Béo tròn mắt: "Thật sao? Quen thật sao? Chung lớp với chúng ta không vậy? Mà trong lớp chúng ta làm gì có người vô dụng đến thảm hại như vậy, có thể là cậu tưởng tượng rồi, tên đó chắc chắn không phải người đàng hoàng đâu, chẳng có người nào lại lười biếng được như vậy cả. Chưa kể việc hắn ta còn quên ghi cả họ tên, là thứ mà giám thị đã nhắc từ đầu giờ kìa. Tên đó không có não chắc."

Đám người kia lại tiếp tục: "Tên đó tên gì các cậu biết không?"

"Lúc hắn quên ghi tên, vì lỡ về chỗ nên lười đến mức không muốn lên ghi tên lại, mới nhờ giám thị ghi giúp, hình như hắn họ Dương thì phải, à phải rồi, là Dương Gia Vỹ."

Cả đám bên này đều đông cứng, mấy lời chê bai ban nãy cứ vang vọng trong đầu bọn họ, nhất là đoạn "vô dụng đến thảm hại" trong lời của tiểu Béo. Một cơn gió vụt qua, mang theo hàn khí lạnh thấu xương.

Thời tiết này, ướp xác chôn người là tuyệt nhất.

Tiểu Béo ngẩng đầu, cảm thấy nhân sinh thật vô thường, nhắm mắt thanh thản chờ đón sự phán quyết từ Dương lão đại.

"Anh Vỹ, anh có thể ra tay", tiểu Béo diễn nét khổ ải bi ai, đau đau đớn đớn quỳ xuống.

Nhưng Dương Gia Vỹ rất bình thản, không hề có lấy chút tức giận nào, cười cười nói: "Không sao cả, không biết không có tội. Nhưng bọn họ nói sai rồi."

Tiểu Béo vui ra mặt: "Thật sao? Tôi biết chắc chắn là có vấn đề mà, anh Vỹ, tôi vẫn tin anh nhất đó."

"Tôi ngủ không có ngáy, bọn họ nói sai rồi", Dương Gia Vỹ bào chữa rất cương quyết.

Tiểu Béo lại bị đông cứng lần nữa, nhân sinh thật khó hiểu. Vậy rốt cuộc là tôi nên tin ai đây?

"Đừng quan tâm quá, chẳng phải mai là được nghỉ đông rồi sao? Cùng đi chơi đi", Dương Gia Vỹ khoác vai tiểu Béo.

"Anh Vỹ có vẻ rất có tâm trạng nhỉ? Thôi được, tôi sẽ đại diện nhắn vào nhóm lớp rủ bọn họ cùng đi", tiểu Béo đáp.

"Ting.."

Tin nhắn trong nhóm chat hiện lên.

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Đi chơi?

Nhóc Mạc chỉ giỏi chuyện giang hồ: Đâu?

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Chưa biết.

Nhóc Mạc chỉ giỏi chuyện giang hồ: .

Con mọt ăn sách sống qua ngày: Tôi nghĩ chúng ta nên đi hội sách.

Con mọt ăn sách sống qua ngày: Vừa có thể trau dồi kiến thức.

Con mọt ăn sách sống qua ngày: Vừa có thể mua được sách hay.

Lạp đại tỷ đã xóa Con mọt ăn sách sống qua ngày khỏi nhóm chat.

Chú thỏ trắng có bộ lông đen thui: Lạp đại tỷ không nên nóng giận.

Lạp đại tỷ: Không thể để con mọt sách đó dắt chúng ta đi thỉnh kinh được.

Lạp đại tỷ: Tôi không muốn biến buổi đi chơi thành buổi giảng giải về triết học lịch sử bla bla đâu.

Chú thỏ trắng có bộ lông đen thui: Triệu hồi lớp trưởng tiểu Lâm Như.

Lớp trưởng nhỏ điềm nhiên kiều diễm thanh thuần đã thêm Con mọt ăn sách sống qua ngày vào nhóm chat.

Con mọt ăn sách sống qua ngày: Tôi đã bỏ lỡ những gì?

Lạp đại tỷ: Một cơ hội được sống.

Con mọt ăn sách sống qua ngày: .

Con mọt ăn sách sống qua ngày: Xin phép đi theo ý kiến mọi người.

Lạp đại tỷ: Rất tốt. Dù nghe theo ý kiến người khác là người không có chính kiến.

Con mọt ăn sách sống qua ngày: .

Lạp đại tỷ: Hãy để Tống lão công của tôi gợi ý cho chúng ta.

Huy: Tôi không có ý kiến, theo ý mọi người đi.

Lạp đại tỷ: Tống lão công rất khiêm nhường và biết lắng nghe nên đã nhường quyền ý kiến cho mọi người.

Con mọt ăn sách sống qua ngày: .

Con mọt ăn sách sống qua ngày: Công bằng ở đâu?

Con thỏ trắng có bộ lông đen thui đã thêm Yink vào nhóm chat.

Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Đây là tài khoản của Dương lão đại.

Yink: Đi xem phim đi, sau đó đến Kim bảng chi quán để ăn.

Đáp lại tin nhắn của hắn đều là "nhất trí".

Vậy là từ ngày mai, kỳ nghỉ đông của bọn họ đã chính thức bắt đầu.

Phiên ngoại nhỏ:

Yink đã đặt biệt danh cho Huy là Cún nhỏ.

Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Cún nhỏ à? Á à, cún nhỏ..

Lạp đại tỷ: Tôi phải xem lại mối quan hệ của cậu và Tống lão công nhà tôi rồi đấy.

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Cung hỉ cung hỉ.

Cún nhỏ: ?

Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng tốt nhất là giảm cân: Là Dương Gia Vỹ.

Con thỏ trắng có bộ lông đen thui: Là Dương Gia Vỹ.

Lạp đại tỷ: Là Dương Gia Vỹ.
 
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 51: Không thích chỗ đông người

Một bông tuyết nhỏ vừa làm cho khối tuyết phủ trên cột đèn đường dày thêm một chút.

Ánh đèn có vẻ đang trở nên chập chờn hơn vì lũ thiêu thân cứ bay vây lấy xung quanh. Nhưng ánh sáng ấy vẫn đủ soi rõ thân ảnh cao gầy tản mạn của người thiếu niên đang lười biếng đứng tựa vào tường bên dưới.

Người thiếu niên lấy điện thoại từ túi áo, bật sáng màn hình rồi lại tắt, quay đầu vào trong: "Các cậu có định đi không đấy? Bọn họ đã bắt đầu triệu hồn chúng ta rồi kia kìa."

"Dương gia à, đâu phải tại tôi muốn chứ. Là chiếc xe đạp này không biết trước biết sau, lại nhè đúng lúc này mà xẹp lép", Triệu Lam Khiết ngồi lên yên sau chiếc xe đạp đen mà vốn dĩ là màu xanh lá chói chang đã bị Tống Thiệu Huy thô bạo lột sạch mớ đề can của cậu, phân trần.

Dương Gia Vỹ nhìn vào bánh xe xẹp lép đến thảm thương bên dưới, cười khẩy: "Cậu ăn ở không tốt nên bị người ta đem thù xịt lốp thì có."

"Không hề, Triệu Lam Khiết tôi trước giờ sống không thẹn với lòng", Triệu Lam Khiết vỗ ngực khẳng định chắc nịch, "Có thể sáng nay ra ngoài cán phải thứ gì nên mới vậy."

"Cậu định bơm chút hơi tàn rồi cứ vậy mà đi à?", Dương Gia Vỹ nhìn Triệu Lam Khiết thắc mắc.

"Phía trước có tiệm sửa, trước mắt cứ bơm căng rồi chạy đỡ ra đấy đã."

"Ông bơm đây", Tống Thiệu Huy từ bên trong mang ra chiếc ống bơm bằng tay mượn từ chỗ cô Châu quản lý, từ phía sau cậu còn vọng lên tiếng nói: "Mấy đứa có được không? Có cần cô lấy xe chở đi không?"

Tống Thiệu Huy quay lại mỉm cười: "Không cần đâu ạ, cô Châu về cẩn thận", nói rồi vẫy tay tạm biệt.

Cô Châu cũng cười đáp lại rất hài lòng, rút chiếc điện thoại trong túi, mở cửa sổ chat nhắn mấy dòng.

Diễm Châu: Tiểu Tống rất ổn, có vẻ kết giao được rất nhiều bạn mới.

Diễm Châu: Dạo gần đây cũng rất hay cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Diễm Châu: Cũng không thấy mệt mỏi như mấy ngày đầu, ngủ rất ngon.

San: Cảm ơn cô.

San: Phiền cô rồi.

Diễm Châu: Không sao mà.

Diễm Châu: Đứa trẻ này bản thân tôi cũng xem như con cháu trong nhà, chị không cần phải ngại.

Diễm Châu: À, có vẻ còn có cả bạn thân nữa.

Diễm Châu: Suốt ngày đều thấy đi cùng tiểu Vỹ, chính xác là tiểu Vỹ bám theo tiểu Tống không rời.

San: Vậy à, tốt quá, cứ sợ nó ở đó sẽ khó hòa nhập.

San: Còn có cả bạn thân đến mức ấy thì tôi cũng an tâm phần nào rồi.

San: Nhờ cô tiếp tục để mắt đến tiểu Huy nhé.

Diễm Châu: Chị yên tâm.

"Bọn người Lạp Chí Linh hẹn chúng ta ở đâu vậy?", Triệu Lam Khiết kéo cổ áo Dương Gia Vỹ hỏi.

"Trước cổng Tam trung", Dương Gia Vỹ một tay lái xe, một tay chỉnh lại cổ áo, hơi nghiêng về sau, "Cún nhỏ không phải đang mệt chứ? Từ nãy đến giờ không nghe nói gì."

Tống Thiệu Huy kỳ thực cũng chẳng biết nói gì, còn nghĩ đến cảnh tượng cả đám bọn họ chốc nữa sẽ đi với nhau, đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt.

Vốn dĩ từ trước đến giờ cậu đều không thích những buổi tụ họp này. Lớp cũ của cậu, bọn họ cũng không ít lần rủ cậu đi chơi, nhưng hầu như cậu đều từ chối cả.

Tống Thiệu Huy trong lớp không phải là người giao thiệp rộng, nhưng hầu hết mọi người cậu đều có tiếp xúc trò chuyện. Bọn họ trước mặt cậu, người này nói xấu người kia, người kia lại châm chọc người nọ, nhưng trước mặt nhau thì bọn họ luôn cười cười nói nói vô cùng thân thiết.

Căn bản bọn họ đều giả tạo như nhau, bản chất đều là ganh đua, hạ người khác xuống để đẩy bản thân lên cao.

Cái không khí cười nói gượng gạo mà bọn họ trưng ra cho cậu thấy, dường như chỉ có mình cậu là cảm nhận rõ nhất. Nhưng ở đời phải thức thời, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cậu đi với bọn họ lại từ chối mang chiếc mặt nạ thân thiện giả tạo đó nên hiển nhiên là bị đào thải.

Kết cục cứ như một kẻ bị cô lập, hoàn toàn bị xa lánh, người duy nhất cậu có thể đặt niềm tin vào tình cảm chỉ có tên bạn thân mà cậu luôn miệng chửi mắng.

"Không có bệnh gì đâu, chỉ là cậu ấy không thích chỗ đông người", Triệu Lam Khiết điềm nhiên đáp.

Không thích chỗ đông người? Sao tên ngốc Triệu Lam Khiết đến lúc này mới nói, Dương Gia Vỹ nhủ thầm biết vậy đã đi chơi riêng với Tống Thiệu Huy rồi. Tên ngốc họ Triệu lại làm lỡ cơ hội tốt.

"Không sao, đều là người quen cả mà, cậu cũng thấy đấy, bọn họ không có sỗ sàng đâu", Dương Gia Vỹ nói đỡ.

Tống Thiệu Huy vẫn ngây người ra như vậy.

Cún nhỏ này phải mang về tập lại thói dính người rồi. Không thể cứ chui rút trong nhà mãi được.

Dương Gia Vỹ kéo tay cậu vòng qua eo hắn, cậu cũng không có phản ứng thái quá như thường lệ, chỉ hơi rụt tay lại, nhưng bị hắn giữ chặt, còn lý luận là "sợ cậu ngồi không vững", cậu cũng đành để yên đấy, còn hắn thì không biết từ đâu năng lượng tràn về, phóng xe như bay.

"Chờ tôi với", Triệu Lam Khiết hụt hơi đuổi theo trong vô vọng.

Phiên ngoại nhỏ:

Dương Gia Vỹ: Hạnh phúc hạnh phúc.

Dương Gia Vỹ: Cún nhỏ, có phải tay tôi rất ấm không? Có phải được ôm tôi rất thích không? Có phải nếu thiếu tôi sẽ không chịu được đúng không?

Tống Thiệu Huy: Tên ngốc, còn nói mấy lời nhảm nhí thì coi chừng.

Dương Gia Vỹ như heo luộc không sợ nước sôi, thấy Tống Thiệu Huy phản ứng không hề thái quá như thường ngày, cảm thấy hôm nay nhất định là cơ hội ngàn năm để hắn tung hoành, hiên ngang lồng mấy ngón tay của mình vào tay cậu. Kết cục là Tống Thiệu Huy nhẹ nhàng rút mấy ngón tay ra, bóp hắn thật mạnh.

Dương Gia Vỹ: A, ai da, cún nhỏ, chỗ đó không phải để nắm đâu.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back