Bạn được Huyyynhu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 20: Tri kỷ

Bạn thân sắp đăng quang Dương Gia Vỹ cũng rất kiên nhẫn dỗ dành Tống Thiệu Huy ăn hết cả hộp cháo hắn mang về trước con mắt ngỡ ngàng của bạn thân sắp thoái ngôi Triệu Lam Khiết.

Hắn đỡ cậu nằm xuống, thay khăn ấm, lau qua trán, thân thể Tống Thiệu Huy đổ một tầng dày mồ hôi, hắn gỡ mấy chiếc cúc áo đầu ra, lau qua người cậu, rồi lại lau cánh tay cậu đang nắm hờ vạt áo của hắn.

Triệu Lam Khiết ngồi ở bàn đầu giường nhìn từng động tác thoăn thoắt nhẹ nhàng, lại nhìn gương mặt hầm hố căng thẳng của hắn, vẫn một mực cảm thấy hai thứ này vốn không thể xuất hiện trong cùng một con người, sinh ra nghi ngờ về thuyết duy vật biện chứng đang được học.

Người như vậy có thể có được cử chỉ nhẹ nhàng như thế kia?

Nghĩ thế nào cũng là không.

Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ với mớ lập luận nhăng cuội của mình thì nghe tiếng điện thoại "leng keng".

Dương Gia Vỹ một tay lau trán Tống Thiệu Huy, một tay rút điện thoại trong túi ra, quẹt ngang đưa lên tai.

Đúng là người mặt lạnh thường kiệm lời, cả nói chuyện điện thoại cũng rất gãy gọn, Triệu Lam Khiết vốn không có ý tò mò, chỉ là tiện thể ngồi cạnh nghe lỏm, rốt cuộc chỉ nghe được mấy chữ "ừ", "tới ngay", còn lại hầu như đều là để đầu dây bên kia nói.

Triệu Lam Khiết chợt nhớ lại cũng đã từng có một giai đoạn, hắn nghĩ mấy cô gái không thích kiểu như hắn mà chỉ thích kiểu cao lãnh tại thượng điềm nhiên ít nói như Dương Gia Vỹ đây nên cũng đã cố thay đổi bản thân theo hướng ấy.

Rốt cuộc lợn chết vẫn hoàn lợn chết, cậu chàng vẫn chẳng có chút tiến triển nào trong đường tình duyên.

Mãi sau này mới nhận ra, thì ra thứ ngăn cản cậu không phải là tính cách không đủ phần cao lãnh ít nói, mà là chỉ số thông minh quá thấp để biết được người nào thích mình, người nào không thích và người nào đã có chủ.

Nên chung quy lại, người thích mình thì nghĩ là họ cao cao tại thượng chê bai mình nên tránh xa.

Người không thích mình lại cứ bám riết họ mà tán tỉnh đến khi chịu ê chề.

Người có chủ lại cứ ngỡ hoa dại ven đường thuận tay ngắt một đóa, không ngờ suýt chút nữa sau này chỉ có thể dùng tay không thuận.

Cuối cùng vẫn là Tống Thiệu Huy dội nước lạnh để cậu nhận ra chính mình mới tốt nhất.

"Này."

"Ơ.. hả?", Triệu Lam Khiết bị kéo khỏi mớ bòng bong trong tâm thức còn ngơ ngác ngẩng đầu hỏi trong vô thức.

"Cậu ở đây chăm sóc cậu ấy được không?"

Trông vẻ mặt Dương Gia Vỹ rõ ràng là vẫn lạnh lùng thái độ, nhưng lại có vẻ đang rất quan tâm, Triệu Lam Khiết thân là bạn nối khố với Tống Thiệu Huy không lẽ chút chuyện nhỏ như chăm sóc bạn thân cũng không làm được, gật đầu lia lịa.

Dương Gia Vỹ nhìn gương mặt ngơ ngác không có một tia đáng tin này cũng có chút quan ngại.

Cảm giác cứ như đang giao trứng cho ác vậy.

"Dương gia yên tâm, thân là tri kỷ, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt", vừa nói còn làm bộ dáng chào quân đội như binh nhì nhận lệnh đại tá.

Dương Gia Vỹ không rảnh rỗi xem cậu diễn trò, trực tiếp bước thẳng ra cửa, khép nhẹ lại rồi đi mất.

Nhanh đến mức bộ dáng chào quân đội của Triệu Lam Khiết còn chưa kịp kết thúc thì căn phòng đã trở về trạng thái yên lặng vốn có, chỉ còn lâu lâu có tiếng hừ hừ của bệnh nhân Tống Thiệu Huy.

Tối đó Triệu Lam Khiết sau khi thay miếng hạ sốt, thay cả quần áo ướt mồ hôi thì đắp chăn cho Tống Thiệu Huy rồi về giường, trước khi nằm xuống vẫn không quên ngẩng đầu xác nhận lại một lần nữa rằng tiểu Tống đã yên giấc.

Có vẻ sau khi uống thuốc thì tình trạng có tiến triển.

Nhưng vẫn không thể lơ là được.

Tống Thiệu Huy nói khỏe là khỏe như trâu mộng, nói bệnh là bệnh thập tử nhất sinh, hoặc nhẹ cũng là bệnh dầm dề suốt một tuần.

Không thể chủ quan.

Có người nói.

Người có tâm sự thường rất khó ngủ.

Người suy nghĩ nhiều vào ban ngày đến đêm dễ mơ tạp, cũng rất khó ngủ.

Người mơ nhiều là người rất thông minh.

Thế nên Triệu -vô tư vô lo thiếu não- Lam Khiết ngủ cực kỳ ngon giấc.

Mãi đến gần hai giờ sáng, theo thói cũ lại giật mình dậy đi vệ sinh.

Đã thành thói quen nên hành động dù trong cơn say ngủ vẫn rất chính xác, từ việc bước xuống giường, vào phòng vệ sinh, rồi trở lại giường, ghé ngang nằm lên giường Tống Thiệu Huy làm gối ôm cho cậu chàng ngủ ngon trong mấy ngày đông lạnh lẽo này.

Hết thảy mọi thứ đều như vừa nhắm mắt vừa làm, trông qua cứ như mộng du vậy.

Nhưng quái lạ.

Triệu Lam Khiết đã nằm một lúc vẫn không thấy có người ôm mình ngủ.

Lại trong cơn say ngủ đưa tay sờ soạn trên giường.

Không thấy người.

Cậu chàng tỉnh hẳn ra, bật người ngồi dậy, trông thấy một bóng đen đang ngồi ở góc cuối giường trùm kín chăn run rẩy.

Triệu Lam Khiết trông thấy cảnh tượng đó giữa đêm đông lạnh lẽo trong ánh trăng mờ ảo đã suýt són ra quần đi thẳng đến chầu cụ tổ.

May thời vẫn kịp lúc định thần lại để biết bóng đen đó là cậu bạn họ Tống của mình.

Tống Thiệu Huy từ nhỏ đã sợ chỗ tối, nên hầu như đều tranh thủ lúc mọi người còn thức, đèn còn mở, đi ngủ trước, hoặc nếu không thì phải bật đèn trong lúc ngủ.

Trông thấy bạn mình co ro một góc run như cún ướt mưa, Triệu Lam Khiết cũng cố chống lại cơn buồn ngủ nhích người đến ôm bạn vào lòng.

Tống Thiệu Huy được ôm liền ôm lại rất chặt, chặt đến mức khiến Triệu Lam Khiết suýt nữa không chết vì sợ đã phải đi sớm vì bị bạn thân bóp chết.

Rốt cuộc sau một hồi vất vả, cậu chàng cũng dỗ cho Tống Thiệu Huy ngủ lại được.

Bản thân cũng ngay tắp lự ngủ say.

Trong vỏ não trống rỗng của Triệu Lam Khiết xuất hiện những tín hiệu thần kinh đầu tiên, làm cậu chàng suy nghĩ về việc liệu rằng vị trí tri kỷ này của cậu có bị Dương Gia Vỹ soán mất không.

Cậu đã trông thấy Dương Gia Vỹ chăm sóc bạn thân mình chu đáo đến vậy, lo lắng quan tâm đến vậy, cậu bạn thân này của tiểu Khiết có là tim sắt cũng phải chảy ra một khoảng để hắn ta chễm chệ ngồi vào thôi.

Lại nghĩ đến khuôn mặt đắc ý của hắn ta khi chiếm được tình thâm giao tri kỷ của Tống Thiệu Huy.

Thứ tình cảm mà cậu đã vất vả xây dựng lại bị một tên bạn học mới ở một ngôi trường mới cướp đi mất.

Càng nghĩ lại càng khó chịu.

Trông gương mặt lạnh lùng của hắn nở nụ cười đắc thắng kìa, còn gì tức hơn kia chứ.

Thực muốn đấm một cái.

Đấm, đấm.

Ai da.. Sao lại toàn là cậu bị ăn đấm vậy? Áu, á..

Triệu Lam Khiết bật người dậy, thở hộc hộc mấy cái, đưa tay tắt chuông báo thức bên cạnh.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi ngẩng đầu nhắm mắt đầy thất vọng.

Cả trong mơ còn không thắng được Dương Gia Vỹ thì nói đến chuyện ngoài đời.

Vị trí bạn thân này có lẽ nên chủ hòa mà nhường lại sẽ giữ được mạng nhỏ mà không cần xô xát.

Mà, có gì đó không đúng lắm.

Triệu Lam Khiết quay đầu nhìn xung quanh, trong cơn gắt ngủ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra chỗ nằm này có chút không hợp lý.

Cậu chàng dụi mắt mấy cái mới dám xác nhận.

Rằng mình đang nằm dưới sàn.

Phiên ngoại nhỏ:

Nhật ký của Triệu Lam Khiết:

Tối qua tôi đã nằm mơ.

Đây có lẽ là tín hiệu từ vũ trụ gửi đến để báo cho tôi về bước tiến hóa đầu tiên trong mớ dây thần kinh thực vật của mình.

Đáng mừng.
 
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 21: Yếu đuối

Bạn nhỏ tiểu Khiết trong cơn gắt ngủ còn đang ngơ ngác, chợt nhớ ra điều gì, bật chồm ngồi dậy nhìn lên giường Tống Thiệu Huy, nhận lại không phải là hình ảnh cậu bạn thân đang an tĩnh ngủ.

Mà là hình ảnh cậu bạn thân đang an tĩnh ngủ trên cánh tay của một thân người cao lớn.

Thân ảnh to lớn kia quay đầu ném vào mặt cậu một cặp mắt đầy sắc lạnh, rồi nhanh chóng trở thành ánh nhìn lạnh nhạt, ẩn ẩn một chút đắc ý.

Và nếu mắt cậu không lầm, dường như khóe môi hắn vừa cong lên một độ.

Rất tinh xảo.

Triệu Lam Khiết tiến đến, thấp giọng: "Dương gia, cậu về lúc nào vậy?"

"Lúc cậu hét lên rồi ôm đầu như bị đánh khi lăn xuống giường đấy."

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, không khí yên lặng pha chút khó xử kỳ cục.

Dương Gia Vỹ vẫn giữ yên ánh mắt nhàn nhạt: "Cậu còn định ngồi đó nhìn tôi đến bao giờ?"

Triệu Lam Khiết như người hoàn hồn, bật điện thoại xem giờ rồi gấp gáp đi thẳng vào phòng tắm.

Dương Gia Vỹ an an tĩnh tĩnh nằm trở lại, tay trái gác lên trán, khẽ nhấc cánh tay phải, lại thấy đánh động người đang gối đầu lên tay mình nên thôi.

Hắn nghiêng đầu sang một bên, vật nhỏ này lúc ngủ chỉ cần có thứ để ôm liền bám lấy không rời, tay hắn vì thế bị cậu khóa cứng, dù rõ ràng có thể rút ra dễ dàng nhưng không nỡ phá vỡ quang cảnh hiếm có này, vẫn cứ để như vậy, xem như một lý do chính đáng để hắn không bị cậu đạp khỏi giường khi tỉnh dậy.

Chẳng biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt ánh lên chút mãn nguyện, dần dần rũ mi, hai mắt chưa nhắm hẳn đã nghe có tiếng ú ới của Triệu Lam Khiết.

Triệu Lam Khiết trong phòng tắm mở cửa nói vọng ra: "Cậu cũng mau đi tắm đi Dương gia. Sắp muộn học rồi."

Dương Gia Vỹ mắt cũng không thèm mở, thấp giọng nhưng vẫn đủ để Triệu Lam Khiết nghe được: "Hôm nay không đi học."

"Hả?", Triệu Lam Khiết còn tưởng bản thân đang nghe lầm nên đưa tay khóa vòi sen lại, "Cậu nói cái gì?"

Thanh âm lười biếng tản mạn vang lên: "Không đi học."

"Tại sao? Cậu cũng bệnh rồi hả?"

"Không có", hắn đưa tay sờ trán Tống Thiệu Huy, cảm thấy đã bớt sốt mới dùng lời lẽ tản mạn nói tiếp: "Nếu đi hết cả thì ai chăm sóc bệnh nhân tiểu Tống?"

"À chuyện đó không phải lo, một lúc nữa trước khi đi tôi nhờ cô Châu để ý cậu ấy là được."

Đã nói đến vậy thì hắn cũng không còn lý do gì để nghỉ học hôm nay nữa.

Khẽ nâng đầu Tống Thiệu Huy dậy, rút cánh tay phải đã có dấu hiệu ê ẩm ra, xoay xoay mấy cái, chỉnh lại tấm chăn rồi không đành lòng bỏ đi vào phòng tắm.

* * *

Tối.

Thấp thoáng ánh lửa.

Lũ đom đóm bay tán loạn dưới bước chân dồn dập của người phụ nữ đang bế đứa trẻ trên tay.

Cơ thể Tống Thiệu Huy bị xốc lên dữ dội, nhưng tuyệt không cảm thấy có chút choáng váng nào.

Rõ ràng là cậu đang bệnh cơ mà.

Không lẽ bệnh đến mất cảm giác rồi sao?

Chợt hé mở đôi mắt nặng trĩu, trên mái tóc bay phấp phới của cậu là làn gió lạnh thấu dưới trời đêm vén từng kẽ lá trong khu rừng rậm rạp.

Hòa cùng hơi thở nặng nề.

Hơi ấm duy nhất trong đêm khi cơn gió lạnh từ những bước chân dài của người đang chạy cứ len lỏi vào kẽ tay cậu chính là hơi ấm từ lồng ngực, từ đôi tay, từ chiếc khăn đơn độc quấn ngang cổ cậu.

Ánh sáng chập chờn đuổi theo sau cậu.

Ánh sáng lập lòe chợt gợi lại trong đầu cậu mấy câu chuyện không mấy tươi sáng, hay phải nói là rùng rợn mà Triệu Lam Khiết từng kể.

Về ký túc xá.

Về những oan hồn.

Nhưng tuyệt nhiên hiện tại lại không có cảm giác hồi hộp lo sợ như lúc cậu nghe Triệu Lam Khiết kể chuyện.

Sụp.

Cậu rơi thẳng xuống vực.

Hoặc có thể chỉ là một cái hố.

Vì cậu vẫn còn sống để lim dim mắt, để cảm nhận cơn đau ê ẩm chạy dọc cơ thể.

Trong màn sương đêm đang buông dần xuống, cậu khịt mũi mấy lần, cảm nhận nhiệt độ ổn thấp tràn vào phế quản để chắc rằng bản thân vẫn còn thở.

Và mấy lần khịt mũi là đủ để một mớ hỗn độn mùi hương ngập trong khứu giác.

Mùi gỗ cháy.

Mùi nhựa thông.

Mùi đất ẩm.

Mùi hôi nồng như có một con vật chết đâu đây.

Và mùi máu.

Tanh lợm.

Sương trắng đọng trên hàng mi cong cong ánh lên dưới tia sáng yếu ớt đêm trăng tròn, đủ để cậu nhìn rõ thứ trước mắt.

Người phụ nữ rũ rượi mái tóc dài ngẩng đầu hướng tay về phía cậu, miệng ngập trong máu, cả người ngập trong máu.

Rồi gục xuống.

Không chạm đất.

Cậu muốn hét lớn, và rõ ràng cậu đã hét rất lớn, nhưng dường như quai hàm đã cứng lại, thanh quản đau rát bật ra một tiếng ho khàn đặc, cổ họng khô khốc, chỉ còn cảm giác của dòng khí lạnh luồng ra luồng vào khoang mũi.

Một bóng đen dừng lại bên miệng hố, đôi mắt sáng rực dưới màu trăng, chằm chằm nhìn cậu, mãi cho đến khi cậu thiếp đi.

Tống Thiệu Huy bật người dậy, rồi không tự chủ đưa tay nheo mắt che lại ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Đã trưa rồi.

Cái nắng trưa có vẻ báo hiệu một ngày đẹp nhưng kỳ thực tiết trời vẫn lạnh thấu xương.

Vì lẽ đó nên tầng mồ hôi trên trán Tống Thiệu Huy không thể là do nóng được.

Là do hoảng sợ chăng?

Cậu thở dài một hơi, tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ vô nghĩa.

Dù thực sự, cậu đã mơ như vậy không ít lần.

Đa số đều là khi ngủ một mình.

Nói đến "một mình" thì..

Tống Thiệu Huy nhìn chiếc giường trống không của Triệu Lam Khiết, lại gõ gõ lên giường trên.

Không động tĩnh.

Thực sự chỉ có mình cậu à?

Hôm nay là lần đầu tiên vắng mặt ở lớp. Triệu Lam Khiết chắc là sẽ xin phép giúp cậu.

Giữa căn phòng trống trải, ánh nắng khẽ rung rung khi những bông tuyết bắt đầu rơi xuống và phủ lên cánh cửa sổ một lớp pha lê trắng.

Khung cảnh có thể gọi là nên thơ, đầy lý tưởng cho một người hướng nội.

Chỉ việc tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh đơn độc này.

Nhưng với Tống Thiệu Huy, những lúc như thế này lại là lúc những suy nghĩ vẩn vơ lấp đầy tâm trí cậu.

Trên giường, Tống Thiệu Huy đưa tay đặt lên ngực trái, nắm chặt lại.

Cơ thể này, có phải là đã quá yếu đuối rồi không?

Đã cố gắng như vậy.

Bao nhiêu năm rồi.

Vẫn vậy.

Đây là cơ thể của cậu, hơn ai hết, cậu là người biết rõ bản thân yếu đuối đến đâu.

Cũng không ngạc nhiên khi từ nhỏ Tống Phúc Sơn đã gửi đứa con trai duy nhất của ông ấy đến trường võ.

Và thứ có được chỉ là một loạt thành tích thi đấu cùng chiếc đai đen Nhị đẳng.

Chí ít thì về mặt nào đó, cậu cũng đã có thể tự vệ trước lũ bắt nạt.

Nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà là rốt cuộc chỉ cải thiện được thể lực, còn thể trạng lại hầu như không có nhiều thay đổi.

Một đứa trẻ yếu đuối dễ bệnh dễ bắt nạt, sau bao nỗ lực cuối cùng cũng trở thành một đứa trẻ mạnh mẽ gan góc không dễ khuất phục, là tiền thân của Tống quỷ vương sau này, duy chỉ có phần thể trạng yếu đuối dễ nhiễm bệnh vẫn không thể cải thiện hoàn toàn.

Có tiếng gõ cửa kéo dòng tâm trí Tống Thiệu Huy chảy về hướng cũ.

"Tiểu Huy, con dậy chưa đấy?"

Tống Thiệu Huy chỉnh sơ lại mái tóc rối, xuống giường mở cửa, cô Châu cầm theo một bát cháo lớn đầy nấm và thịt gà còn nghi ngút khói ngẩng đầu nhìn đứa trẻ cao hơn cô cả ba tấc, cười tươi, rồi nhanh chân lách vào trong phòng, đặt bát cháo lên bàn đầu giường, nắm mấy ngón tay vào hai trái tai để bớt nóng.

"Cô mới nấu, con ăn cho nóng."

"Dạ được rồi ạ. Con tắm xong sẽ vào ăn."

"Nhớ bật vòi nước nóng."

"Dạ."

"Nhớ ăn ngay cho nóng."

"Dạ."

"Nếu mệt nhớ gọi cô."

"Dạ."

"Nhớ uống thuốc đúng giờ."

"Dạ."

"Phải đi ngủ sớm."

"Dạ."

"Trước khi ngủ phải đo thân nhiệt."

"Dạ.."

Tống Thiệu Huy "dạ" một hơi dài mệt mỏi vừa nửa đùa nửa thật.

Cô Châu cũng nhận ra mình đã nói quá nhiều, có vẻ là đang làm cho cậu chàng thấy không thoải mái mới cười cười lấy một tay xoa đầu, một tay sờ trán Tống Thiệu Huy.

"Ừm.. Vẫn còn nóng. Con còn thuốc đúng không? Nhớ uống đủ nhé."

"Dạ."

Không đếm được đây đã là tiếng "dạ" thứ mấy của Tống Thiệu Huy, cũng không biết sau đó mười phút trò chuyện cậu đã "dạ" thêm bao nhiêu lần nữa, chỉ biết đến khi cô Châu bước ra để lại không gian yên tĩnh cho cậu nghỉ ngơi thì bát cháo gà cũng chỉ còn âm ấm.

Tống Thiệu Huy đóng cửa phòng cười cười ngán ngẩm.

Không phải cậu không hiểu chuyện, nhưng thực sự cô Châu cũng đã lo lắng quá mức rồi.

Tống Thiệu Huy lấy khăn tắm quần áo vào phòng tắm, không quên khép cửa phòng cẩn thận.

Tản mạn mấy lời:

Không liên quan lắm đến chương truyện hôm nay, nhưng tôi viết đoạn cô Châu dặn dò đột nhiên lại nhớ mẹ.

Chúng ta bệnh, phụ huynh là người lo lắng nhất.

Cô Châu chính là đại diện cho đại đa số các ông bố bà mẹ.

Thực sự, cho dù đôi khi phụ huynh có vẻ không quan tâm, nhưng kỳ thực họ luôn để ý, và khi bước ra đời ta mới nhận ra, không có người nào có trách nhiệm quan tâm, chăm sóc, yêu thương ta vô điều kiện.

Ngoại trừ họ, ba mẹ.

Ừ, có người sẽ nói là "người yêu", "bạn thân"..

Nhưng tất cả những thứ đó đều phải tồn tại dưới dạng "có qua có lại" và quy tắc "bất quá tam". Ba lần người khác chủ động vì mình nhưng bản thân lại chưa từng làm điều ngược lại, kể cả lúc họ cần, thì cây cầu bắc ngang mối quan hệ đó tự khắc sẽ đứt gãy.

Hãy trân trọng ba mẹ khi còn có thể nhé.
 
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 30: Tôi cần Tống Thiệu Huy

Tống Thiệu Huy mặt mày biến sắc, vẫn cố giữ sự bình tĩnh để che giấu đi sự run rẩy từ bên trong và nỗi lo sợ vô hình trước những hình ảnh viễn tưởng đang diễn ra trong đầu cậu.

"Tôi và cậu chưa từng gặp nhau trước đây, không thù không oán, thời gian tôi ở đây càng không làm phiền đến cậu dù chỉ một chút, hà cớ gì cứ phải giữ thành kiến như vậy với tôi?"

Tống Thiệu Huy nói ra câu này trong lòng không cảm thấy bản thân có thể gây ra chuyện gì làm phiền đến hắn, càng không có thái độ hay bất kỳ lời nói nào từng thốt ra có mang ý xúc phạm hắn, nhưng vẫn không hiểu hắn đang khó chịu với cậu chuyện gì.

Còn hắn lúc này mặt đã đỏ căng như bong bóng, mất dần sự bình tĩnh lúc nãy: "Mày đang thắc mắc tại sao tao lại làm như vậy với mày? Tao cũng thắc mắc tương tự, và càng thắc mắc rằng tại sao mày lại xuất hiện ở đây để tao phải làm chuyện này với mày.

Ngoài kia còn rất nhiều người tha hồ để mày làm liên lụy đó, sao nhất thiết phải là tao? Tại sao? Hả?", hắn vừa nói vừa lắc mạnh tay khiến đầu cậu đập vào tường đá đau điếng.

Tống Thiệu Huy cố gạt tay hắn ra, nhưng sức hắn không ngoa với cái danh mặt gấu, thực sự lúc này hắn như một con thú hoang, cực kỳ dữ tợn.

Sức lực điền của Tấn Anh áp đảo hoàn toàn thể chất của Tống Thiệu Huy, cổ họng cậu bị thít chặt đến khó chịu. Cậu muốn hét lên, nhưng mỗi khi hắn nới lỏng tay, cậu chỉ kịp hít lấy một hơi như để duy trì sự sống.

Hắn ta nhắm mắt, hít một hơi sâu trước ánh mắt mở to còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì của cậu.

Cậu hướng mắt theo tay hắn thấy hắn thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn chụp vào mũi cậu. Cậu cố gắng phản kháng trong vô vọng, chỉ thấy động tác kháng cự càng lúc càng thưa thớt dần, mí mắt cậu càng lúc càng trĩu nặng, nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nín thở giả vờ gục đi.

Chợt cậu nghe một tiếng "bốp", tên Tấn Anh vội thả tay, cậu mở mắt thấy hắn đang ôm gáy đau đớn, phía sau là Dương Gia Vỹ đã đến từ lúc nào.

Tên mặt gấu cay cú điên cuồng nhắm thẳng hướng Dương Gia Vỹ mà lao đến, Dương Gia Vỹ hơi hạ thấp trọng tâm, lùi một bước đấm thẳng vào bụng tên kia, hắn choáng váng ôm bụng chưa kịp phản ứng liền lĩnh thêm một đá vào hông phải.

Dương Gia Vỹ lại tiếp thêm một đá nhắm vào hông trái, nhưng lần này hắn phản ứng kịp, chụp lấy chân Dương Gia Vỹ kéo mạnh. Dương Gia Vỹ dùng chân bị hắn giữ làm trụ, nhảy lên xoay người đá chân phải lên cổ hắn, hắn cũng nhanh tay đỡ được, làm Dương Gia Vỹ mất thế công ngã ngửa ra đất.

Tên kia lợi dụng thời cơ lao đến đá một cú nhắm vào đầu Dương Gia Vỹ, Dương Gia Vỹ bật đầu dậy né đòn rồi thuận thế bật người dậy, lại bị hắn túm cổ áo ấn xuống, đấm một cú vào mặt nhưng đã bị Dương Gia Vỹ chặn được bằng một tay.

Dương Gia Vỹ từ từ bẻ ngược tay hắn lại, mặt hắn hơi biến sắc nhăn nhó, lại dùng tay kia định đấm thêm một cú, lại bị Dương Gia Vỹ bắt được tẩy, túm lấy lật người hắn lại, đảo khách thành chủ, giành lại thế công, đấm một quả trời giáng vào mặt hắn làm hắn rỉ cả máu mồm.

Tấn Anh vẫn ngoan cố nhấc gối đá một cú vào lưng Dương Gia Vỹ. Dương Gia Vỹ bị đá ngã người về trước, tên kia chớp thời dùng đầu mình bật dậy đập vào sống mũi Dương Gia Vỹ làm cậu chàng bật dậy ôm mặt, nhưng một tay vẫn giữ Tấn Anh dưới thân mình.

Cú đập thẳng vào sống mũi đó làm Dương Gia Vỹ choáng hết cả mặt, nếu chiếc mũi cao này của hắn không phải hàng thật chân chính thì có lẽ đã lòi cả sụn mũi ra rồi.

Dương Gia Vỹ tận dụng lại thế chủ động đấm trả hắn một cái vào mũi làm hắn cũng tối tăm mặt mày, rồi lật nhanh người hắn lại, ép sát hai tay hắn trên lưng.

Hai người sau nửa ngày vật lộn cũng dừng lại.

Dương Gia Vỹ ngồi trên người Tấn Anh, không ngừng siết chặt cổ tay hắn, đầu lại quay đảo điên tìm kiếm, chỉ dừng lại khi thấy Tống Thiệu Huy đang đứng ở góc tường, nhìn về phía "võ đài" của bọn họ có chút hoảng sợ.

Đã chắc rằng cậu không bị thương mới nhìn xuống tên đang nằm phục dưới thân mình, trong hơi thở gấp gáp chợt ổn định, dùng giọng trầm thấp mà uy hiếp hỏi hắn: "Muốn gì?"

Tấn Anh mặt mày cau có, cứ chốc chốc lại có ý vùng lên, nhưng đều bị Dương Gia Vỹ kiềm chặt.

Dương Gia Vỹ bỗng thấy khóe mắt đỏ hoe, lặp lại câu hỏi ban nãy thì hắn miễn cưỡng cao giọng đáp: "Tôi cần cậu ta."

"Để?"

Hắn không đáp.

Một lúc sau Dương Gia Vỹ nghe được từ miệng hắn mấy chữ không rõ: ".. bị bắt rồi.."

Dương Gia Vỹ nhướng mày: "Hửm?"

Hắn đau khổ lặp lại: "Tiểu Tuệ bị bắt rồi."

Dương Gia Vỹ vẫn thắc mắc: "Ai bắt cậu ấy?"

Hắn đáp: "Tôi không biết, bọn chúng chỉ gọi điện đến cho tôi nghe giọng cậu ấy..

Cậu ấy đang rất hoảng sợ.."

Dương Gia Vỹ thấy hắn ngập ngừng, liền hỏi: "Có liên quan đến Tống Thiệu Huy."

Hắn im lặng.

"Bọn chúng bắt cậu mang Tống Thiệu Huy đến đổi?"

Hắn gật nhẹ.

Dương Gia Vỹ buông tay đứng dậy, hắn cũng hơi ngạc nhiên đứng lên theo.

Khi Tấn Anh vừa rũ hết lớp bụi đất trên mặt, ngẩng đầu thì đã thấy Dương Gia Vỹ bước đến chỗ Tống Thiệu Huy, hạ thân xuống, ý muốn cậu leo lên.

Tống Thiệu Huy cảm thấy bản thân dù có hơi choáng nhưng vẫn có thể tự đi được, hơn nữa, còn một số lý do khác không tiện nói khiến cậu không thể lên lưng hắn được, liền từ chối hắn.

Tên cứng đầu lại cứ giữ nguyên tư thế, bỏ qua lời từ chối của cậu.

Tống Thiệu Huy hết cách đành bám vào lưng hắn. Dương Gia Vỹ cũng nhẹ nhàng nhấc cậu đứng lên. Trước khi bước đi còn nói lại với Tấn Anh phía sau: "Tối nay gọi lại cho bọn chúng, báo đã bắt được người, hẹn chúng ở công viên sau trường, tôi đợi cậu ở đó."

Nói rồi xóc nhẹ Tống Thiệu Huy lên, tiêu sái bước đi. Tấn Anh vẫn đứng đó làm vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ đến khi hai bóng người một trên một dưới đã khuất vào ngã rẽ.

Tấn Anh không biết Dương Gia Vỹ đang có dự định gì, nhưng vẻ mặt và lời nói của hắn lúc nào cũng toát lên sự tự tin ngạo mạn như vậy, cũng khiến người khác rất dễ tin tưởng.

Nghĩ một lúc cuối cùng cũng mở điện thoại gõ mấy chữ "đã có người, 10 giờ tối nay ở công viên sau trường". Ngập ngừng một lúc rồi ấn gửi.

Phiên ngoại nhỏ:

Dương Gia Vỹ: Cậu làm gì để bị Tấn Anh một hai đòi bắt đi?

Tống Thiệu Huy: Không biết. Đẹp quá chăng?

Dương Gia Vỹ: . Ừm, đẹp, mỗi tội hơi béo, nên giảm cân đ.. Áu..

Tiểu khuyển à, sinh mạng của cậu đang trong tay tôi đó, đừng có chống cự nếu không muốn tiếp đất đầy đau đớn.

Tống Thiệu Huy: Cậu dám?

Mà cũng đừng có tùy tiện đặt biệt danh nhảm nhí cho tôi.

Dương Gia Vỹ: Không phải rất thú vị sao? Đặt biệt danh là đánh dấu một bước phát triển nữa trong tình bạn mà.

Tống tiểu khuyển: Phát triển cái rắm.

Dương Gia Vỹ: Cậu cũng đặt cho tôi một biệt danh đặc biệt nào đi.
 
359 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 31: Tôi là người bạn tinh tế

Dương Gia Vỹ cõng Tống Thiệu Huy về đến ký túc xá, cõng cậu đến tận cửa phòng, để cậu mở cửa vào phòng, đặt cậu lên giường mới chịu buông tha.

Tên này trong vỏ não chắc chỉ toàn dây thần kinh thực vật hoặc mặt mày đã trải bốn lớp nhựa đường mới không biết xấu hổ như vậy, mà dù hắn có không biết xấu hổ thì Tống Thiệu Huy đây cũng biết chứ.

Cậu chàng da mặt mỏng chỉ biết quay mặt đi mỗi khi đi ngang người nào đó cốt để giấu đi đôi tai đang đỏ bừng.

Dương Gia Vỹ đặt cậu xuống giường, quay lại thấy mặt mũi cậu cứ cúi cúi, tai đỏ ửng lên liền nhếch khóe miệng cong cong, rồi đến sào phơi quần áo lấy một chiếc quần nhỏ đến đưa lên trước mặt cậu.

Tống Thiệu Huy ngẩng đầu, mắt hóa chữ O viết in hoa, nhìn thứ đang phấp phới trên tay hắn trước mặt cậu, rồi lại nhìn vẻ mặt ngu ngu ngơ ngơ, hết nghiêng đầu qua trái lại qua phải của hắn, không nhịn được mà mặt mũi đỏ bừng, khó chịu nói: "Làm cái rắm gì vậy?"

Tên kia vẫn chưa biết hình ảnh lạnh lùng cao ngạo nhưng không mấy đứng đắn của mình trong mắt Tống Thiệu Huy mới vừa bị dán thêm một chiếc nhãn "biến thái" rất lớn, nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: "Không phải cậu cần?"

Tống Thiệu Huy cộc cằn: "Ai nói?"

Hắn cười, rất tươi, nhưng nụ cười đó lại là mũi dao rạch xuyên qua lớp da mặt mỏng của Tống Thiệu Huy: "Không phải cậu đang không mặc quần lót?"

Những từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng hắn liền khiến Tống Thiệu Huy hóa đá tại chỗ.

Giờ cậu mới hiểu tại sao khi người ta xấu hổ lại cần tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vì hiện thời cậu cũng đang cần một cái lỗ như vậy.

Không, tại sao cậu phải trốn.

Tên biến thái này phải bị diệt khẩu để có thể giữ kín cái miệng không đứng đắn đó mới phải.

Đúng là lúc thay đồ cậu đã vô tình làm ướt chiếc quần trong duy nhất cậu mang theo, rốt cuộc phải đi về trong tình trạng "trống trải" như vậy.

Nhưng không phải là lỗi của cậu.

Là hắn bắt buộc cậu phải lên lưng.

Cậu đã từ chối.

Là hắn, tên biến thái đó.

Dương Gia Vỹ cúi thấp đối diện cậu, phe phẩy chiếc quần trước mặt, nghiêng đầu: "Không cần à?"

Tống Thiệu Huy còn đang bận nhớ lại những thủ thuật giấu xác cậu từng xem trong "Hồ sơ trinh sát" hay mấy bộ phim đại loại vậy thì bị tên kia chọc đến nổ đom đóm mắt, thẹn quá hóa giận, giật mạnh chiếc quần đi thẳng vào nhà tắm.

Tên kia ngoại trừ cảm thấy bản thân đang làm tròn trách nhiệm của người bạn học tốt bụng hiểu chuyện ga lăng nhất vũ trụ ra thì không hiểu mình làm sai chuyện gì để vật nhỏ kia có biểu tình như vậy.

Cái đó không phải làm nũng chứ?

Hắn cõng cậu không thoải mái?

Quần hắn lấy cho cậu không hợp?

Hắn đi quá nhanh? Xóc cậu quá mạnh?

Dương Gia Vỹ nghiêm túc nằm trên sàn, suy nghĩ lý do khiến hắn bị ném vào mặt thái độ đó của Tống Thiệu Huy.

Chính xác hơn là, lý do khiến cậu, đang có vẻ như..

* * * giận hắn.

Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra lý do, hắn chỉ đành bật dậy, mở tủ lạnh tìm gì bỏ bụng, trông thấy những thứ lần trước cậu bệnh mua về còn chưa dùng hết mà hình như đã có thêm một mớ thức ăn mới được cho vào.

Hắn thuận tay lấy một lon nước trên cửa tủ bật nắp, vừa hớp một ngụm liền nghe có tiếng mở cửa, hắn liền quay đầu ra cửa phòng.

Không thấy ai.

Quái lạ.

Chợt một bàn tay đặt lên vai hắn. Hắn theo phản xạ nắm lấy xoay người vật xuống sàn, nạn nhân bị hắn vật ngã ra chỉ biết oằn mình khổ sở, chưa kịp nói lời nào vì còn bận khóc than rên rỉ.

"Dương lão đại, cả người em đáng mến này anh cũng hạ sát hở?", thiếu niên nằm lăn lộn đau đớn dưới chân hắn cất tiếng.

Dương Gia Vỹ dửng dưng hớp thêm một ngụm, làm ra vẻ mặt vô tội: "Ai bảo cậu leo cửa sổ vào?"

Nạn nhân của hắn vẫn còn nằm ăn vạ: "Không phải lần trước cũng vậy sao?"

Dương Gia Vỹ tròn mắt: "Lần trước? Không phải đã dặn cứ vào cửa chính sao?"

Thiếu niên kia ngồi dậy, chống tay, làm vẻ mặt bất mãn: "Bà cô già dưới kia không cho tôi vào. Bắt tôi để lại giấy tờ gì đấy, còn phải xác minh quan hệ rườm rà lắm. Lúc đó tôi còn tưởng là đang đi thăm tù nữa. Bất đắc dĩ vì là việc anh căn dặn nên đành phải bất chấp thân thể làm đến cùng, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra cách đột nhập vào đây.

Còn cả, trèo lên tận ngọn cây hồi đó không phải dễ đâu, mấy hôm anh bảo em trông chừng người kia, ngày nào em cũng phải ngồi trên đó, nhiều kiến lắm đấy..

Còn cả, hôm trèo vào đây đặt mấy thứ đồ mua ở siêu thị lên bàn như anh yêu cầu cũng suýt bị người kia phát hiện, em phải nhanh chân nhảy ra cửa sổ, hôm đó còn bị té rất đau nữa..

Còn cả mấy lần phải cật lực chạy về báo tin với anh để anh hưởng vinh quang 'anh hùng cứu mỹ nhân' nữa..

Còn cả.."

Cậu chàng đang liến thoắng đột nhiên im lặng, nhìn Dương Gia Vỹ.

Hắn đang gấp chăn trên giường Tống Thiệu Huy chợt nghe thiếu niên kia dừng nói líu lo bên tai cũng bất giác quay lại nhìn, người kia cũng hai mắt mở to nhìn cậu: "Anh Vỹ, làm lão đại cả một băng đảng không muốn, lại đến đây làm người ở cho kẻ khác hở?

Bọn họ ép anh làm à?

* * * Không hợp lý, như vậy thì chắc phải có án mạng rồi.

Là anh tự nguyện hở?

Cũng không hợp lý, ở nhà anh cũng chưa từng phải đụng chạm vào mấy chuyện như thế này mà, rõ ràng nhìn kiểu gì anh cũng là tên lười biếng tản mạn không biết tự quản, lý nào lại tự nguyện.."

Thiếu niên chưa nói dứt lời chợt nhận ra lời nói của bản thân vừa dẫm lên bãi mìn của Dương Gia Vỹ.

Biết bản thân đang tự tìm chết, càng biết cái chết đang đến gần qua ánh nhìn tản mạn lười biếng mà áp lực của Dương Gia Vỹ đang gắn chặt lên mặt cậu, chỉ đành giả vờ cười phớ lớ đánh lảng đi, hỏi người kia đi tắm sao lâu đến vậy.

Còn người bị thiếu niên liên tục liến thoắng đến không nói được một lời, còn bị chính thiếu niên đó thẳng thừng tạt nước lạnh vào mặt, trong đầu cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng khó đoán cùng ánh mắt lười biếng mở hờ làm người khác nhìn vào liền suy diễn lung tung về một cái kết rất thê thảm đang sắp xảy đến với họ.

Thiếu niên kia thấy chết phải sờn, sau khi cảm thấy bản thân đã đánh lảng thành công liền dùng chính chủ đề mình vừa nói liền mon men đến gần hỏi: "Dương lão đại có thể tiết lộ cho em biết lý do em phải trông chừng cậu ấy suốt như thế này không?"

Dương Gia Vỹ không trả lời, mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu.

Thiếu niên kia lon ton đến gần hỏi nhỏ: "Anh đang lo lắng chuyện gì vậy? Không phải tên bắt nạt.. ai ấy nhỉ.. à Tống Thiệu Huy, tên bắt nạt anh ấy đã bị anh xử xong rồi còn gì?

Không phải như vậy là xong rồi hở?"

Phiên ngoại nhỏ:

Tống Thiệu Huy: Tên biến thái đó, từ đầu đã nói không muốn cõng rồi mà, lại cứ màu mè.

Dương Gia Vỹ: Đang giận? Liên quan đến chuyện cõng hay chuyện cái quần?

Tống Thiệu Huy: .

Dương Gia Vỹ: Chẳng qua lúc đó cảm thấy trên lưng có vật thể không xác định cứ cồm cộm khó tả, suy nghĩ cả đường về mới kết luận là do cún nhỏ không mặc quần trong..

Tống Thiệu Huy: .

Dương Gia Vỹ: Sao? Có phải đang cảm thấy tôi là người bạn rất tinh tế không?

Người bạn tinh tế sau khi nhận được "lời cảm ơn chân thành" của người bạn còn lại, trong đêm tối, nằm trên giường, một tay lăn trứng gà lên bọng mắt bị bầm đỏ, một tay ghi vào quyển ghi chú nhỏ bên cạnh dòng "không thích người dính lấy mình" :

"Cũng không thích người quá tinh tế."

Chấp niệm bản thân là "người bạn tinh tế" của hắn quá lớn, không thể lay chuyển được.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back