Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 30: Tôi cần Tống Thiệu Huy

Tống Thiệu Huy mặt mày biến sắc, vẫn cố giữ sự bình tĩnh để che giấu đi sự run rẩy từ bên trong và nỗi lo sợ vô hình trước những hình ảnh viễn tưởng đang diễn ra trong đầu cậu.

"Tôi và cậu chưa từng gặp nhau trước đây, không thù không oán, thời gian tôi ở đây càng không làm phiền đến cậu dù chỉ một chút, hà cớ gì cứ phải giữ thành kiến như vậy với tôi?"

Tống Thiệu Huy nói ra câu này trong lòng không cảm thấy bản thân có thể gây ra chuyện gì làm phiền đến hắn, càng không có thái độ hay bất kỳ lời nói nào từng thốt ra có mang ý xúc phạm hắn, nhưng vẫn không hiểu hắn đang khó chịu với cậu chuyện gì.

Còn hắn lúc này mặt đã đỏ căng như bong bóng, mất dần sự bình tĩnh lúc nãy: "Mày đang thắc mắc tại sao tao lại làm như vậy với mày? Tao cũng thắc mắc tương tự, và càng thắc mắc rằng tại sao mày lại xuất hiện ở đây để tao phải làm chuyện này với mày.

Ngoài kia còn rất nhiều người tha hồ để mày làm liên lụy đó, sao nhất thiết phải là tao? Tại sao? Hả?", hắn vừa nói vừa lắc mạnh tay khiến đầu cậu đập vào tường đá đau điếng.

Tống Thiệu Huy cố gạt tay hắn ra, nhưng sức hắn không ngoa với cái danh mặt gấu, thực sự lúc này hắn như một con thú hoang, cực kỳ dữ tợn.

Sức lực điền của Tấn Anh áp đảo hoàn toàn thể chất của Tống Thiệu Huy, cổ họng cậu bị thít chặt đến khó chịu. Cậu muốn hét lên, nhưng mỗi khi hắn nới lỏng tay, cậu chỉ kịp hít lấy một hơi như để duy trì sự sống.

Hắn ta nhắm mắt, hít một hơi sâu trước ánh mắt mở to còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì của cậu.

Cậu hướng mắt theo tay hắn thấy hắn thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn chụp vào mũi cậu. Cậu cố gắng phản kháng trong vô vọng, chỉ thấy động tác kháng cự càng lúc càng thưa thớt dần, mí mắt cậu càng lúc càng trĩu nặng, nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nín thở giả vờ gục đi.

Chợt cậu nghe một tiếng "bốp", tên Tấn Anh vội thả tay, cậu mở mắt thấy hắn đang ôm gáy đau đớn, phía sau là Dương Gia Vỹ đã đến từ lúc nào.

Tên mặt gấu cay cú điên cuồng nhắm thẳng hướng Dương Gia Vỹ mà lao đến, Dương Gia Vỹ hơi hạ thấp trọng tâm, lùi một bước đấm thẳng vào bụng tên kia, hắn choáng váng ôm bụng chưa kịp phản ứng liền lĩnh thêm một đá vào hông phải.

Dương Gia Vỹ lại tiếp thêm một đá nhắm vào hông trái, nhưng lần này hắn phản ứng kịp, chụp lấy chân Dương Gia Vỹ kéo mạnh. Dương Gia Vỹ dùng chân bị hắn giữ làm trụ, nhảy lên xoay người đá chân phải lên cổ hắn, hắn cũng nhanh tay đỡ được, làm Dương Gia Vỹ mất thế công ngã ngửa ra đất.

Tên kia lợi dụng thời cơ lao đến đá một cú nhắm vào đầu Dương Gia Vỹ, Dương Gia Vỹ bật đầu dậy né đòn rồi thuận thế bật người dậy, lại bị hắn túm cổ áo ấn xuống, đấm một cú vào mặt nhưng đã bị Dương Gia Vỹ chặn được bằng một tay.

Dương Gia Vỹ từ từ bẻ ngược tay hắn lại, mặt hắn hơi biến sắc nhăn nhó, lại dùng tay kia định đấm thêm một cú, lại bị Dương Gia Vỹ bắt được tẩy, túm lấy lật người hắn lại, đảo khách thành chủ, giành lại thế công, đấm một quả trời giáng vào mặt hắn làm hắn rỉ cả máu mồm.

Tấn Anh vẫn ngoan cố nhấc gối đá một cú vào lưng Dương Gia Vỹ. Dương Gia Vỹ bị đá ngã người về trước, tên kia chớp thời dùng đầu mình bật dậy đập vào sống mũi Dương Gia Vỹ làm cậu chàng bật dậy ôm mặt, nhưng một tay vẫn giữ Tấn Anh dưới thân mình.

Cú đập thẳng vào sống mũi đó làm Dương Gia Vỹ choáng hết cả mặt, nếu chiếc mũi cao này của hắn không phải hàng thật chân chính thì có lẽ đã lòi cả sụn mũi ra rồi.

Dương Gia Vỹ tận dụng lại thế chủ động đấm trả hắn một cái vào mũi làm hắn cũng tối tăm mặt mày, rồi lật nhanh người hắn lại, ép sát hai tay hắn trên lưng.

Hai người sau nửa ngày vật lộn cũng dừng lại.

Dương Gia Vỹ ngồi trên người Tấn Anh, không ngừng siết chặt cổ tay hắn, đầu lại quay đảo điên tìm kiếm, chỉ dừng lại khi thấy Tống Thiệu Huy đang đứng ở góc tường, nhìn về phía "võ đài" của bọn họ có chút hoảng sợ.

Đã chắc rằng cậu không bị thương mới nhìn xuống tên đang nằm phục dưới thân mình, trong hơi thở gấp gáp chợt ổn định, dùng giọng trầm thấp mà uy hiếp hỏi hắn: "Muốn gì?"

Tấn Anh mặt mày cau có, cứ chốc chốc lại có ý vùng lên, nhưng đều bị Dương Gia Vỹ kiềm chặt.

Dương Gia Vỹ bỗng thấy khóe mắt đỏ hoe, lặp lại câu hỏi ban nãy thì hắn miễn cưỡng cao giọng đáp: "Tôi cần cậu ta."

"Để?"

Hắn không đáp.

Một lúc sau Dương Gia Vỹ nghe được từ miệng hắn mấy chữ không rõ: ".. bị bắt rồi.."

Dương Gia Vỹ nhướng mày: "Hửm?"

Hắn đau khổ lặp lại: "Tiểu Tuệ bị bắt rồi."

Dương Gia Vỹ vẫn thắc mắc: "Ai bắt cậu ấy?"

Hắn đáp: "Tôi không biết, bọn chúng chỉ gọi điện đến cho tôi nghe giọng cậu ấy..

Cậu ấy đang rất hoảng sợ.."

Dương Gia Vỹ thấy hắn ngập ngừng, liền hỏi: "Có liên quan đến Tống Thiệu Huy."

Hắn im lặng.

"Bọn chúng bắt cậu mang Tống Thiệu Huy đến đổi?"

Hắn gật nhẹ.

Dương Gia Vỹ buông tay đứng dậy, hắn cũng hơi ngạc nhiên đứng lên theo.

Khi Tấn Anh vừa rũ hết lớp bụi đất trên mặt, ngẩng đầu thì đã thấy Dương Gia Vỹ bước đến chỗ Tống Thiệu Huy, hạ thân xuống, ý muốn cậu leo lên.

Tống Thiệu Huy cảm thấy bản thân dù có hơi choáng nhưng vẫn có thể tự đi được, hơn nữa, còn một số lý do khác không tiện nói khiến cậu không thể lên lưng hắn được, liền từ chối hắn.

Tên cứng đầu lại cứ giữ nguyên tư thế, bỏ qua lời từ chối của cậu.

Tống Thiệu Huy hết cách đành bám vào lưng hắn. Dương Gia Vỹ cũng nhẹ nhàng nhấc cậu đứng lên. Trước khi bước đi còn nói lại với Tấn Anh phía sau: "Tối nay gọi lại cho bọn chúng, báo đã bắt được người, hẹn chúng ở công viên sau trường, tôi đợi cậu ở đó."

Nói rồi xóc nhẹ Tống Thiệu Huy lên, tiêu sái bước đi. Tấn Anh vẫn đứng đó làm vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ đến khi hai bóng người một trên một dưới đã khuất vào ngã rẽ.

Tấn Anh không biết Dương Gia Vỹ đang có dự định gì, nhưng vẻ mặt và lời nói của hắn lúc nào cũng toát lên sự tự tin ngạo mạn như vậy, cũng khiến người khác rất dễ tin tưởng.

Nghĩ một lúc cuối cùng cũng mở điện thoại gõ mấy chữ "đã có người, 10 giờ tối nay ở công viên sau trường". Ngập ngừng một lúc rồi ấn gửi.

Phiên ngoại nhỏ:

Dương Gia Vỹ: Cậu làm gì để bị Tấn Anh một hai đòi bắt đi?

Tống Thiệu Huy: Không biết. Đẹp quá chăng?

Dương Gia Vỹ: . Ừm, đẹp, mỗi tội hơi béo, nên giảm cân đ.. Áu..

Tiểu khuyển à, sinh mạng của cậu đang trong tay tôi đó, đừng có chống cự nếu không muốn tiếp đất đầy đau đớn.

Tống Thiệu Huy: Cậu dám?

Mà cũng đừng có tùy tiện đặt biệt danh nhảm nhí cho tôi.

Dương Gia Vỹ: Không phải rất thú vị sao? Đặt biệt danh là đánh dấu một bước phát triển nữa trong tình bạn mà.

Tống tiểu khuyển: Phát triển cái rắm.

Dương Gia Vỹ: Cậu cũng đặt cho tôi một biệt danh đặc biệt nào đi.
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 31: Tôi là người bạn tinh tế

Dương Gia Vỹ cõng Tống Thiệu Huy về đến ký túc xá, cõng cậu đến tận cửa phòng, để cậu mở cửa vào phòng, đặt cậu lên giường mới chịu buông tha.

Tên này trong vỏ não chắc chỉ toàn dây thần kinh thực vật hoặc mặt mày đã trải bốn lớp nhựa đường mới không biết xấu hổ như vậy, mà dù hắn có không biết xấu hổ thì Tống Thiệu Huy đây cũng biết chứ.

Cậu chàng da mặt mỏng chỉ biết quay mặt đi mỗi khi đi ngang người nào đó cốt để giấu đi đôi tai đang đỏ bừng.

Dương Gia Vỹ đặt cậu xuống giường, quay lại thấy mặt mũi cậu cứ cúi cúi, tai đỏ ửng lên liền nhếch khóe miệng cong cong, rồi đến sào phơi quần áo lấy một chiếc quần nhỏ đến đưa lên trước mặt cậu.

Tống Thiệu Huy ngẩng đầu, mắt hóa chữ O viết in hoa, nhìn thứ đang phấp phới trên tay hắn trước mặt cậu, rồi lại nhìn vẻ mặt ngu ngu ngơ ngơ, hết nghiêng đầu qua trái lại qua phải của hắn, không nhịn được mà mặt mũi đỏ bừng, khó chịu nói: "Làm cái rắm gì vậy?"

Tên kia vẫn chưa biết hình ảnh lạnh lùng cao ngạo nhưng không mấy đứng đắn của mình trong mắt Tống Thiệu Huy mới vừa bị dán thêm một chiếc nhãn "biến thái" rất lớn, nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: "Không phải cậu cần?"

Tống Thiệu Huy cộc cằn: "Ai nói?"

Hắn cười, rất tươi, nhưng nụ cười đó lại là mũi dao rạch xuyên qua lớp da mặt mỏng của Tống Thiệu Huy: "Không phải cậu đang không mặc quần lót?"

Những từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng hắn liền khiến Tống Thiệu Huy hóa đá tại chỗ.

Giờ cậu mới hiểu tại sao khi người ta xấu hổ lại cần tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vì hiện thời cậu cũng đang cần một cái lỗ như vậy.

Không, tại sao cậu phải trốn.

Tên biến thái này phải bị diệt khẩu để có thể giữ kín cái miệng không đứng đắn đó mới phải.

Đúng là lúc thay đồ cậu đã vô tình làm ướt chiếc quần trong duy nhất cậu mang theo, rốt cuộc phải đi về trong tình trạng "trống trải" như vậy.

Nhưng không phải là lỗi của cậu.

Là hắn bắt buộc cậu phải lên lưng.

Cậu đã từ chối.

Là hắn, tên biến thái đó.

Dương Gia Vỹ cúi thấp đối diện cậu, phe phẩy chiếc quần trước mặt, nghiêng đầu: "Không cần à?"

Tống Thiệu Huy còn đang bận nhớ lại những thủ thuật giấu xác cậu từng xem trong "Hồ sơ trinh sát" hay mấy bộ phim đại loại vậy thì bị tên kia chọc đến nổ đom đóm mắt, thẹn quá hóa giận, giật mạnh chiếc quần đi thẳng vào nhà tắm.

Tên kia ngoại trừ cảm thấy bản thân đang làm tròn trách nhiệm của người bạn học tốt bụng hiểu chuyện ga lăng nhất vũ trụ ra thì không hiểu mình làm sai chuyện gì để vật nhỏ kia có biểu tình như vậy.

Cái đó không phải làm nũng chứ?

Hắn cõng cậu không thoải mái?

Quần hắn lấy cho cậu không hợp?

Hắn đi quá nhanh? Xóc cậu quá mạnh?

Dương Gia Vỹ nghiêm túc nằm trên sàn, suy nghĩ lý do khiến hắn bị ném vào mặt thái độ đó của Tống Thiệu Huy.

Chính xác hơn là, lý do khiến cậu, đang có vẻ như..

* * * giận hắn.

Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra lý do, hắn chỉ đành bật dậy, mở tủ lạnh tìm gì bỏ bụng, trông thấy những thứ lần trước cậu bệnh mua về còn chưa dùng hết mà hình như đã có thêm một mớ thức ăn mới được cho vào.

Hắn thuận tay lấy một lon nước trên cửa tủ bật nắp, vừa hớp một ngụm liền nghe có tiếng mở cửa, hắn liền quay đầu ra cửa phòng.

Không thấy ai.

Quái lạ.

Chợt một bàn tay đặt lên vai hắn. Hắn theo phản xạ nắm lấy xoay người vật xuống sàn, nạn nhân bị hắn vật ngã ra chỉ biết oằn mình khổ sở, chưa kịp nói lời nào vì còn bận khóc than rên rỉ.

"Dương lão đại, cả người em đáng mến này anh cũng hạ sát hở?", thiếu niên nằm lăn lộn đau đớn dưới chân hắn cất tiếng.

Dương Gia Vỹ dửng dưng hớp thêm một ngụm, làm ra vẻ mặt vô tội: "Ai bảo cậu leo cửa sổ vào?"

Nạn nhân của hắn vẫn còn nằm ăn vạ: "Không phải lần trước cũng vậy sao?"

Dương Gia Vỹ tròn mắt: "Lần trước? Không phải đã dặn cứ vào cửa chính sao?"

Thiếu niên kia ngồi dậy, chống tay, làm vẻ mặt bất mãn: "Bà cô già dưới kia không cho tôi vào. Bắt tôi để lại giấy tờ gì đấy, còn phải xác minh quan hệ rườm rà lắm. Lúc đó tôi còn tưởng là đang đi thăm tù nữa. Bất đắc dĩ vì là việc anh căn dặn nên đành phải bất chấp thân thể làm đến cùng, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra cách đột nhập vào đây.

Còn cả, trèo lên tận ngọn cây hồi đó không phải dễ đâu, mấy hôm anh bảo em trông chừng người kia, ngày nào em cũng phải ngồi trên đó, nhiều kiến lắm đấy..

Còn cả, hôm trèo vào đây đặt mấy thứ đồ mua ở siêu thị lên bàn như anh yêu cầu cũng suýt bị người kia phát hiện, em phải nhanh chân nhảy ra cửa sổ, hôm đó còn bị té rất đau nữa..

Còn cả mấy lần phải cật lực chạy về báo tin với anh để anh hưởng vinh quang 'anh hùng cứu mỹ nhân' nữa..

Còn cả.."

Cậu chàng đang liến thoắng đột nhiên im lặng, nhìn Dương Gia Vỹ.

Hắn đang gấp chăn trên giường Tống Thiệu Huy chợt nghe thiếu niên kia dừng nói líu lo bên tai cũng bất giác quay lại nhìn, người kia cũng hai mắt mở to nhìn cậu: "Anh Vỹ, làm lão đại cả một băng đảng không muốn, lại đến đây làm người ở cho kẻ khác hở?

Bọn họ ép anh làm à?

* * * Không hợp lý, như vậy thì chắc phải có án mạng rồi.

Là anh tự nguyện hở?

Cũng không hợp lý, ở nhà anh cũng chưa từng phải đụng chạm vào mấy chuyện như thế này mà, rõ ràng nhìn kiểu gì anh cũng là tên lười biếng tản mạn không biết tự quản, lý nào lại tự nguyện.."

Thiếu niên chưa nói dứt lời chợt nhận ra lời nói của bản thân vừa dẫm lên bãi mìn của Dương Gia Vỹ.

Biết bản thân đang tự tìm chết, càng biết cái chết đang đến gần qua ánh nhìn tản mạn lười biếng mà áp lực của Dương Gia Vỹ đang gắn chặt lên mặt cậu, chỉ đành giả vờ cười phớ lớ đánh lảng đi, hỏi người kia đi tắm sao lâu đến vậy.

Còn người bị thiếu niên liên tục liến thoắng đến không nói được một lời, còn bị chính thiếu niên đó thẳng thừng tạt nước lạnh vào mặt, trong đầu cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng khó đoán cùng ánh mắt lười biếng mở hờ làm người khác nhìn vào liền suy diễn lung tung về một cái kết rất thê thảm đang sắp xảy đến với họ.

Thiếu niên kia thấy chết phải sờn, sau khi cảm thấy bản thân đã đánh lảng thành công liền dùng chính chủ đề mình vừa nói liền mon men đến gần hỏi: "Dương lão đại có thể tiết lộ cho em biết lý do em phải trông chừng cậu ấy suốt như thế này không?"

Dương Gia Vỹ không trả lời, mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu.

Thiếu niên kia lon ton đến gần hỏi nhỏ: "Anh đang lo lắng chuyện gì vậy? Không phải tên bắt nạt.. ai ấy nhỉ.. à Tống Thiệu Huy, tên bắt nạt anh ấy đã bị anh xử xong rồi còn gì?

Không phải như vậy là xong rồi hở?"

Phiên ngoại nhỏ:

Tống Thiệu Huy: Tên biến thái đó, từ đầu đã nói không muốn cõng rồi mà, lại cứ màu mè.

Dương Gia Vỹ: Đang giận? Liên quan đến chuyện cõng hay chuyện cái quần?

Tống Thiệu Huy: .

Dương Gia Vỹ: Chẳng qua lúc đó cảm thấy trên lưng có vật thể không xác định cứ cồm cộm khó tả, suy nghĩ cả đường về mới kết luận là do cún nhỏ không mặc quần trong..

Tống Thiệu Huy: .

Dương Gia Vỹ: Sao? Có phải đang cảm thấy tôi là người bạn rất tinh tế không?

Người bạn tinh tế sau khi nhận được "lời cảm ơn chân thành" của người bạn còn lại, trong đêm tối, nằm trên giường, một tay lăn trứng gà lên bọng mắt bị bầm đỏ, một tay ghi vào quyển ghi chú nhỏ bên cạnh dòng "không thích người dính lấy mình" :

"Cũng không thích người quá tinh tế."

Chấp niệm bản thân là "người bạn tinh tế" của hắn quá lớn, không thể lay chuyển được.
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 32: Cún nhỏ lo lắng cho tôi

[HIDE-THANKS]
"Chưa xong được, chưa biết bọn người muốn bắt Tống Thiệu Huy là ai, nhưng chắc có liên quan đến bọn Ôn Hạc Xuyên", Dương Gia Vỹ vừa nói vừa gõ gõ lên mặt bàn, chợt quay lại hỏi: "Có mang theo không?"

Thiếu niên kia hơi ngẩng người một chút cũng hiểu ra, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, rút liền một điếu đưa cho Dương Gia Vỹ, hắn châm lửa, đưa lên môi hút liền một hơi, thở ra một dòng khói trắng đục lẫn trong làn hơi nước từ hơi thở của hắn.

Định đưa điếu thuốc nhỏ lên môi lần nữa thì nghe có tiếng mở cửa trong phòng tắm, thiếu niên nhanh chân trốn ra ngoài cửa sổ, đu từ cành cây hồi lớn xuống đất chạy biến, Dương Gia Vỹ cũng hoảng loạn với điếu thuốc cháy dở trên tay, luống cuống thế nào lại dụi ngay vào lòng bàn tay, đau thấu trời xanh, nhưng vừa vặn thuốc cũng tắt, hắn vứt nhanh vào thùng rác rồi cố tìm một tư thế mà hắn cho là bình thường nhất.

Hắn tựa một tay vào giường, một tay chống ngang hông, huýt sáo..

Tống Thiệu Huy bước vào, trông thấy tình huống này chỉ biết trộm nghĩ tên bạn học của hắn có vấn đề về thần kinh.

Bất chợt một mùi hăng hắc nồng nồng xộc vào mũi cậu, đưa tay phe phẩy trước mũi nhưng vẫn còn đọng lại, như mùi khói.

Tên này hút thuốc à?

Nghĩ vậy liền đưa mắt nhìn vào thùng rác kế cạnh, quả nhiên nhìn thấy một điếu thuốc cháy dở.

Dương Gia Vỹ như vụng trộm bị quả tang, vốn đang cố giữ cái "tư thế bình thường" của mình, chợt ngừng huýt sáo, theo ánh mắt Tống Thiệu Huy mà nhìn, biết chuyện xấu hắn làm đã bại lộ, đầu liền nảy số tìm cớ trốn ra ngoài.

"Tôi có việc ra ngoài chút", nói rồi hơi cong người lách qua trách ánh mắt dò xét của cún nhỏ đang nhìn mình.

"Khoan đã!", Tống Thiệu Huy thấp giọng chậm rãi.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác cứ như sắp bị ai đó bóp chết từ phía sau.

Mà hắn hút thuốc thì có gì phải sợ, đều là quyền tự do cả, Tống Thiệu Huy cũng không có quyền ngăn cản.

Nghĩ xong liền thẳng lưng quay đầu lại, vừa vặn ăn khớp với ánh nhìn của Tống Thiệu Huy, hắn lại cong người, thấp giọng: "Tôi xin lỗi, không hút nữa, từ nay không hút thuốc nữa."

"Tôi chưa nói gì cả", Tống Thiệu Huy hờ hững nhìn hắn.

Hắn ngừng lại một nhịp rồi dùng giọng bình thường hỏi: "Nhưng cậu đang định mắng tôi chuyện hút thuốc phải không?"

Tống Thiệu Huy mặt không biến sắc: "Đúng."

Hắn lại cong người hạ giọng: "Vậy thì cho tôi xin lỗi, thực sự đã cố nhịn lắm rồi vẫn không được."

Tống Thiệu Huy cất giọng điềm tĩnh: "Lần thứ mấy?"

"Lần đầu, là lần đầu."

"Không có tái phạm?"

Hắn suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng đáp: "Không có."

"Cậu có hút đến chết tôi cũng mặc kệ, có điều đừng làm ảnh hưởng đến người khác."

Hắn lại cong người, chắp tay khẩn khoản: "Có thể cho tôi từ bỏ dần dần được không? Một ngày.. không phải.. là một tuần, hai.. à không.. một điếu thôi.."

Hắn chưa dứt lời đã bị Tống Thiệu Huy nắm tay kéo đến. Dương Gia Vỹ lại tưởng bở liền nhắm mắt vẽ ra một khung cảnh hồng tươi trước mắt, chờ đợi một thứ mềm mại đặt lên đôi môi hút thuốc thiếu những nụ hôn của hắn, kết quả là chỉ nghe một câu lạnh ngắt: "Tôi không biết là bàn tay cũng hút thuốc được nữa đấy."

Hắn mở mắt nhìn xuống, Tống Thiệu Huy đã đưa mặt cậu đến gần tay hắn, hít nhẹ một hơi chỗ vết bỏng do đầu thuốc lá lúc nãy.

Dù thực tế không như hắn tưởng tượng, nhưng mặc kệ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hiếm hoi mà Tống khó ở không dính người chủ động chạm vào hắn, bấy nhiêu cũng đủ để hắn ngủ ngon mấy đêm liền rồi.

Hắn sẽ không rửa tay nữa.

Không.

Hắn sẽ chặt bàn tay này ra lồng vào khung kính treo lên tường.

Vừa nghĩ lung tung xong thì Tống Thiệu Huy bước tới, cầm bình nước sát trùng trên tay trực tiếp đổ thẳng vào, lấy mấy mẩu bông gòn nhỏ nhẹ nhàng lau qua vết thương.

Dương Gia Vỹ đang cố giữ bình tĩnh không nhảy cẫng lên vì sung sướng, mím môi dùng giọng trầm thấp tản mạn như thường ngày, nói: "Không cần đâu. Tôi tự làm được."

"Vậy tôi làm thì không được chắc?"

Được, được.

Dĩ nhiên là được.

Cứ tự nhiên, xin mời, đừng dừng lại.

"Không có."

"Vậy thì yên lặng đi", Tống Thiệu Huy nói mấy lời này còn không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ chăm chú cúi cúi lau lau.

Hắn từ trên nhìn thấy tình huống này chỉ biết kìm nén mong muốn xoa rối quả đầu nhỏ của cún con đang loay hoay trước mặt của bản thân lại.

Dù rất muốn xoa đầu Tống Thiệu Huy nhưng hắn cũng phải suy nghĩ lại cái giá phải trả là một bàn tay có phải là quá đắc.

"Vậy tối nay..", Tống Thiệu Huy cất lời, mang tâm hồn bay bổng của hắn về thực tại, ".. cậu định làm gì vậy? Đừng có bày trò dại dột gì để phải bỏ mạng đó."

Tống Thiệu Huy nói mấy lời này không biết bản thân đang nghĩ gì, Dương Gia Vỹ càng không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn cứ cho là cún nhỏ đang lo lắng cho mình, mà bản thân Tống Thiệu Huy cũng có chút lo lắng cho hắn thật.

Dù sao cũng từng cứu cậu hai lần, không phải không đáng tin, có điều biểu hiện tản mạn của con người này làm người khác nhìn vào đều không dám mạo hiểm đặt niềm tin, nhưng trái lại, lời nói tự tin bằng giọng điệu cũng có phần tản mạn của hắn lại khiến người khác thấy rất thuyết phục.

Lời hắn nói, cảm giác như không mấy để tâm nhưng lại rất quan tâm, dù có vẻ tản mạn biếng nhác nhưng vẫn có sự nghiêm túc nhất định.

Dương Gia Vỹ cố ý khép miệng trưng ra nụ cười sâu đến tít cả mắt: "Cún nhỏ đang lo lắng cho tôi hả?"

Hắn vừa nói lại vừa nhún nhảy, thân người to lớn không chịu đứng yên liên tục ngọ nguậy, làm mấy hành động không đứng đắn cốt để giảm bớt không khí có phần căng thẳng này.

Tống Thiệu Huy phần vì bị hắn chọc ghẹo, phần vì hắn liên tục ngọ nguậy làm cậu khó khăn lau vết thương, liền lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, giở nụ cười không đứng đắn kia rồi đột nhiên nhăn mặt đau đớn, vừa kịp nhìn xuống thấy Tống Thiệu Huy đang ấn mạnh vào vết bỏng trên tay hắn.

Vết bỏng tuy nhẹ nhưng cảm giác đau rát mà nó mang lại thì cực kỳ chân chính gọi là đau thấu trời xanh, khiến hắn vừa được Tống Thiệu Huy thả tay ra liền rụt lại phe phẩy thổi thổi vào tay.

"Cún nhỏ thích cắn người, đã tiêm ngừa chưa đấy?"

Tống Thiệu Huy chụp lấy tay hắn: "Còn dám kêu cái tên đó thì không chỉ có một vết bỏng này đâu."

Cổ họng hắn nâng lên hạ xuống một nhịp, đưa tay vờ lau mồ hôi trên trán, cúi người chắp tay khép nép: "Không dám."

Không ngờ biệt danh hắn tâm đắc đặt cho cậu lại bị chính chủ chán ghét đến như vậy.

Đã thế thì sau này hắn sẽ dám nữa.

Vì từ điển của hắn ngoài hai chữ "mặt dày" ra thì có vẻ đều trắng trơn.

Cún nhỏ này khẩu thị tâm phi, dù nói ghét nhưng chắc chắn là thích đến chết được.

Sau này lúc gọi ra biệt danh đó chỉ cần cẩn thận giữ Tống Thiệu Huy ở nơi ít tiếp xúc với những thứ có khả năng trở thành vũ khí là được.

Phiên ngoại nhỏ:

Tống Thiệu Huy: Còn động đậy?

Dương Gia Vỹ: Không có mà.

Tống Thiệu Huy: Thế cái gì vừa động?

Dương Gia Vỹ: Khăn tắm tôi rơi rồi..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 33: Đêm ở điểm hẹn

[HIDE-THANKS]
"Cốc cốc cốc"

"Tiểu Tống, có trong đấy không vậy? Mình không mang chìa..", tên đầu đất họ Triệu nào đó vừa dứt lời đã nhận ra bản thân thật ngu ngốc, Tống Thiệu Huy có trong phòng thì sao lại khóa cửa ngoài chứ?

Không có não.

Cơn gió đêm mang hơi lạnh lùa qua khung cửa sổ trong phòng, theo khe hẹp trên cửa thổi vào tâm hồn lạnh buốt của cậu bạn nhỏ họ Triệu.

Cậu đói.

"Tôi đói..", Triệu Lam Khiết dùng giọng rên rỉ âm ỉ, tay ôm bụng kiệt sức trông cực kỳ thảm, ghé sát vào tường thì thầm, "Biết thế này khi nãy đá bóng xong đã đi ăn với bọn tiểu Béo rồi.

Là tại tôi quá lo cho bạn thân của mình không có người ăn cùng, rốt cuộc là tự chuốc khổ, giờ này chắc cậu đang ăn uống ngon lành lắm phỏng, Tống đại thiếu gia?"

"Hắt xì.."

"Cảm rồi à?", Dương Gia Vỹ nhìn Tống Thiệu Huy đang dụi dụi vào mũi, rồi quay ra, giọng có chút nghiêm trọng: "Đã bảo ở lại đi mà, cứ nằng nặc đòi đi theo."

"Tôi không được phép biết mặt tên nào muốn giết mình hử?", Tống Thiệu Huy tỏ vẻ hơi khó chịu, bực dọc thì thầm.

"Không có, không có. Cậu là nhất, cún nhỏ muốn đi thì sẽ đi, tôi không có quyền cản", hắn vừa giả vờ càm ràm vừa lấy giấy trong túi định lau cho cậu, lại bị cậu hung hăng giật lấy rồi gạt tay hắn sang một bên.

"Tôi tự làm được", nói đoạn lau vội qua mũi rồi nhét lại mẫu giấy vào tay hắn. Hắn mở to mắt nhìn cậu rồi nhìn mẫu giấy trên tay.

Tên nhóc này lại làm trò gì đây? Cứ như vậy thì ai mà yêu được chứ hả? Không cảm thấy như vậy rất chi bất lịch sự sao? Không phải đã dùng rồi cũng nên cảm ơn một tiếng rồi vứt thứ rác rưởi này đi sao? Có bẩn quá không vậy?

Nghĩ một dạo cuối cùng quyết định nhét tờ giấy kia vào túi, vỗ nhẹ mấy cái, bản thân tự luyến xem như kỷ vật định tình.

Tống Thiệu Huy bên này thấy hắn cứ treo trên khóe miệng nụ cười ngậm ý gian tà đắc chí thì trong lòng chợt khó hiểu, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, thở dài xót thương cho kẻ khiếm khuyết tri giác kia rồi quay đi.

Còn hắn vẫn cảm thấy Tống Thiệu Huy chính là khẩu thị tâm phi, dù có cộc cằn với hắn nhưng kỳ thực lại đang cảm động phát khóc đi được. Vì tìm ở đâu lại được người có thể vì cậu mà xả thân vào nguy hiểm rình rập ở đây chực chờ mấy tên điên không rõ lai lịch chứ?

Không có.

Chỉ có hắn.

Nghĩ vậy lại trưng ra vẻ đắc chí, đến khi bị Tống Thiệu Huy cốc một cái rõ đau vào đầu mới chịu tỉnh.

Người thủ ác vừa ra tay đánh hắn lại hằn hộc lên tiếng: "Tên ngốc này sao lại chọn giờ thiêng để hẹn bọn chúng vậy? Từ nãy đến giờ không biết cúng bao nhiêu máu cho bọn muỗi đói rồi."

Hắn chỉ xoa xoa đầu cười, rồi thuận thế giả vờ nũng nịu cọ vào vai cậu: "Không phải đều là vì cậu sao?"

"Ghê quá đi tên biến thái này. Mau tránh ra cho tôi", nói đoạn dùng sức đẩy hắn ra xa, tránh như tránh tà, xa như gặp người bệnh hủi, trên khuôn mặt đầy vẻ khó chịu, miệng nhỏ liên tục tuôn ra những tiếng càm ràm không dứt, mãi tới khi bị bàn tay lớn của hắn che lại, khẽ "suỵt" một tiếng mới để ý là hình như đã có người xuất hiện.

Bên ngoài bụi cây của bọn họ, cách đó hơn mười bước chân là Tấn Anh đang đứng đợi bọn người kia đến hẹn. Dù tên này trông mặt mũi đã thấy khó ưa, cũng chẳng có vẻ gì là thân thiện gần gũi hay biết quan tâm người khác, nhưng với chuyện này lại thấy hắn rất bồn chồn lo lắng, đứng cũng không yên.

Bộ dáng này thực sự cũng là lần đầu Tống Thiệu Huy nhìn thấy.

Chợt lại nhớ đến bản thân đang bị tên Dương biến thái bên cạnh bịt miệng, cậu cắn ngay cho hắn một phát làm hắn nhăn mặt rút tay về hét không thành tiếng, đau khổ thấu trời xanh.

Mặc hắn có diễn nét đau đớn đến đâu, cậu vẫn cảm thấy hài lòng, thậm chí còn thấy bản thân đã hơi nhẹ răng.

Còn hắn vẫy tay liên tục, không ngừng ra vẻ đau đớn, nhưng thâm tâm thầm nhủ sẽ không bao giờ rửa tay nữa.

"Đến rồi", Tống Thiệu Huy khẽ lên tiếng. Hắn cẩn thận vén lớp lá cây trước mặt thành một khoảng trống vừa đủ để qua sát.

Bên ngoài xuất hiện một bóng người ẩn ẩn mờ nhạt tiến dần đến vùng sáng của ngọn đèn đang soi thẳng xuống người Tấn Anh. Bóng người kia dần hiện rõ nhân dạng, là tên đầu trọc xăm nửa mặt.

Mà dường như không chỉ có mình hắn, từ trong bóng tối dần hiện ra thêm mấy bóng người, có vẻ là người của hắn, bọn chúng mặt kẻ nào kẻ nấy đều hiện rõ sát ý, cứ như là đang chực ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.

Tên trọc đầu lên tiếng, giọng hắn khàn khàn, cố ý không nâng tông giọng để tránh sự chú ý không cần thiết: "Người đâu?"

Tấn Anh từ nãy vẫn còn bồn chồn, đảo mắt một vòng: "Tiểu Tuệ đâu? Các người không giữ lời."

"Giao thằng nhãi kia ra trước, con nhóc đó sẽ về", tên trọc đầu mặt không đổi sắc, mắt hắn mở hờ lười biếng, vừa nói vừa hất nhẹ cằm, hình xăm bên nửa mặt trái dưới ánh đèn ẩn hiện như những nét vẽ chằng chịt trên một chiếc mặt nạ quỷ.

"Thả người ra trước", Tấn Anh dùng hết can đảm nói ra câu vừa rồi, dù rõ ràng trong lòng vẫn rất hoang mang lo sợ.

Phiên ngoại nhỏ:

Sổ ghi chú của Dương Gia Vỹ có dòng viết:

"Cún nhỏ là loại thích nhưng không thích nói là thích, khẩu thị tâm phi, thực sự rất phức tạp, vẫn đang trong quá trình nghiên cứu."

Bên dưới có dòng viết: "Tờ giấy này có nên lồng khung kính không nhỉ? Nhất định phải giữ lại để sau này khi đã mang được cậu về sẽ cho xem lại để cậu biết tôi đã cuồng cậu đến mức nào."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 34: Tôi sẽ lo liệu

[HIDE-THANKS]
"Mày không phải là đứa có quyền ra điều kiện ở đây!", hắn gằn giọng, không nói lớn nhưng vẫn đủ để đàn áp tâm lý của bất kỳ người nào đối diện.

Và Tấn Anh cũng dường như không phải là ngoại lệ.

Chân cậu hơi run lên, tay hết nắm chặt lại thả lỏng, chỉ biết cúi gằm mặt, vừa lo lắng cho Vương Tiểu Tuệ, vừa tự trách bản thân vô lực.

Trong bụi, Dương Gia Vỹ quay sang hỏi nhỏ: "Tấn Anh đó và Vương Tiểu Tuệ có quan hệ gì thế, hình như cô ấy có vẻ rất quan trọng với cậu ta."

Tống Thiệu Huy vẫn dò xét phía trước, không quay sang, thì thầm: "Tôi chỉ biết cậu ta với Vương Tiểu Tuệ rất thân thiết, còn được mọi người trong lớp gọi là thanh mai trúc mã nữa, nếu chỉ là bạn bè không lẽ không thể có sự quan tâm như vậy?"

Không thể.

Dù hắn không phải loại thạo đời, nhưng chỉ đơn thuần nhìn qua cũng biết quan hệ của bọn họ không đơn giản chỉ là bạn.

Hai người họ trong bụi thì thầm to nhỏ với nhau, không để ý bên ngoài Tấn Anh đã bị tên trọc đầu nắm cổ áo xốc lên, chuẩn bị giáng thẳng một đấm vào mặt. Tấn Anh với thân thể vai u thịt bắp cũng không chống cự nổi.

Một đấm của tên trọc đầu giáng xuống, máu tươi từ mũi cậu chảy ra, trên môi cũng bị dập một bên, ri rỉ chút máu.

Tấn Anh ngã văng ra xa, lồm cồm ngồi dậy, tên trọc đầu vẫy tay về trước, cả lũ phía sau ồ lên, từ sau thắt lưng rút ra mấy thanh côn, vừa cầm vừa tiến đến phía cậu.

Tấn Anh lỗ rõ vẻ hoảng sợ trên mặt, không tự chủ lết lùi lại, lùi mãi đến khi chạm phải vật cao cao phía sau, bọn người đang tiến đến phía trước cũng dừng lại. Cậu ngẩng đầu, Dương Gia Vỹ ấn nhẹ gối vào lưng cậu, làm cậu hoàn hồn đứng bật dậy.

Dương Gia Vỹ lại ra hiệu cho Tấn Anh đến chỗ của Tống Thiệu Huy. Tấn Anh vội gật đầu, tiến gần nói: "Bọn chúng không chịu giao tiểu Tuệ ra, cậu ấy vẫn còn nguy hiểm."

Dương Gia Vỹ "ừm" một tiếng, giọng chắc nịch: "Tôi sẽ lo liệu."

Tấn Anh lúc này cũng không còn đường lui, chỉ biết đặt hết niềm tin vào lời này của Dương Gia Vỹ, một mạch chạy về phía bụi rậm nơi Tống Thiệu Huy đang đợi.

Dương Gia Vỹ tựa người vào cột đèn, vẻ mặt tản mạn, dùng giọng điệu lười nhác không chút hứng thú hỏi đám người đang đứng trước mặt: "Cần gì?"

Tên trọc đầu đẩy mạnh mấy tên đàn em đứng phía trước sang hai bên, tiến đến: "Mày là đứa nào? Bọn tao cần người."

Dương Gia Vỹ cười nhạt: "Cần người thì cứ việc bắt người. Có nhất thiết phải rườm rà vậy không? Bắt một cô gái uy hiếp một cậu trai, rồi lại bắt cậu trai đó đi bắt một cậu trai khác. Mực xăm làm mày sạm đen nửa bán cầu não rồi hử?"

Tên trọc đầu bắt đầu hung hăng: "Đừng có nói nhiều. Không phải chuyện của mày thì đừng có xen ngang."

Dương Gia Vỹ vẫn một giọng tản mạn: "Sao lại không liên quan?"

Tên trọc đầu hơi trợn mắt: "Mày biết bọn tao định bắt ai?"

"Biết."

"Vậy mày và nó có quan hệ gì?", tên đầu trọc khoanh tay trước ngực ra vẻ thắc mắc.

"Là người của tôi."

"Người của mày? Tao cười đến chết mất. Mày nghĩ mày là cái thá gì ở đây hả?", nói rồi hắn phá lên cười lớn, "Còn muốn sống thì đi cho nhanh đi."

"Có vẻ tao đã đúng, mực xăm làm não mày úng mất một bên rồi. Mày cũng nhanh quên lắm đấy. Đã từng bị tao đập một lần vẫn chưa nhớ mặt."

Đến lúc này hắn mới ngờ ngợ nhớ lại, người hôm trước, trong hẻm nhỏ, đã phổng tay trên lúc hắn định bắt sống Tống Thiệu Huy, là tên đứng trước mặt hắn. Có điều, lần trước có vẻ hắn đang vội lo cho Tống Thiệu Huy, nên ngoại trừ một đạp thẳng vào mặt tên trọc đầu này thì cũng chưa kịp dạy cho tên này một bài học thích đáng.

"Mày là cái thằng làm anh hùng lần trước à? Khá đó nhóc, nhưng thời thế thay đổi rồi, hôm nay tao không bị thương, hơn nữa mày cũng chỉ có một mình, tao không tin bọn tao không xé được mày ra làm mấy khúc", tên trọc đầu cười đắc ý.

"Bọn mày đi làm nhiệm vụ lại không chịu tìm hiểu kỹ rồi. Về hỏi lại lão đại của bọn mày xem, một mình tao có thể làm được những gì", Dương Gia Vỹ nâng nhẹ mi mắt, tản mạn cất lời mang theo từng làn khói óng ánh tuôn ra từ khóe môi.

"Thằng nhãi tìm chết", tên trọc đầu hét lớn, chạy rất nhanh đến chỗ hắn.

Dương Gia Vỹ đu người lên cột đèn quay vòng đá một cú vào mặt tên đầu trọc, hắn nghịch đà văng ra sau, thuận thế ngã đè mấy tên đàn em số hưởng đang đứng phía sau, cả đám lăn quay cố loay hoay ngồi dậy.

Mấy tên khác nhìn thấy cũng không nao núng, nhất loạt cầm gậy xông lên, Dương Gia Vỹ đấm móc ngược vào lồng ngực một tên làm tên này vì đau mà buông cả gậy, hắn liền chụp lấy vũ khí thẳng tay đập liền mấy tên không kịp thấy đường về.

Bọn chúng bị đánh đến gần tan tát thì đám người ngã lăn quay kia cũng vừa ngồi dậy. Tên trọc đầu giật gậy của một đàn em của hắn, lăm lăm nhằm vào đầu Dương Gia Vỹ mà bổ tới. Dương Gia Vỹ lại lấy thêm một cây gậy, một tay đỡ đòn, một tay dùng gậy thụi vào bụng tên trọc đầu to lớn, rồi dùng thế chẻ tre hiện tại mà dùng khuỷu tay nện vào lưng tên này một đòn trời giáng làm hắn nằm phục xuống đất.

Mấy tên đàn em xung quanh lại định xông đến, nhưng vừa chạm phải ánh mắt quét qua một lượt của Dương Gia Vỹ đều nhất loạt vào thế thủ lùi lại một bước.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 35: Tên ngốc thích lo chuyện bao đồng

[HIDE-THANKS]
Trong bụi rậm, Tống Thiệu Huy không rõ Dương Gia Vỹ và bọn người ngoài kia đã nói những gì, chỉ biết bọn họ sau khi qua lại mấy lời đã choảng nhau dữ dội, bản thân cậu dù rất muốn nhưng lại bị Tấn Anh giữ lại.

Chợt Tống Thiệu Huy bị kéo ngược ra phía sau làm Tấn Anh không kịp trở tay, chưa hết bàng hoàng để nhận ra tên trước mặt là đàn em tên đầu trọc được lệnh lẻn vào đây để bắt người, mà bản thân tên này cũng chưa biết rằng đại ca trọc đầu của hắn đang bị đánh bẹp dí ngoài kia, thì tên đàn em đó mắt đã trợn ngược rồi gục luôn xuống đất.

Một thiếu niên nhỏ người từ trên cây nhảy xuống, đứng dậy thẳng thớm, phủi phủi quần áo, rồi chợt nhớ ra chuyện gì, quay lại phía sau đỡ Tống Thiệu Huy dậy.

Tống Thiệu Huy vì quá nhiều chuyện vừa xảy ra cùng lúc nên nhất thời cũng chưa hết bất ngờ, mãi mới hỏi được một câu: "Cậu là ai?"

"Dạ chào anh, em là đàn em của anh Vỹ, gọi em là Cải Bắp được rồi ạ", cậu nhóc liến thoắng đáp, vẻ mặt trông cực kỳ hớn hở.

Đàn em sao? Dương Gia Vỹ mà lại có đàn em sao?

Chuyện hắn trông như tên đầu đường xó chợ thì từ trước đến giờ cậu vẫn giữ quan điểm như cũ, chỉ là không nghĩ có người lại nhận tên không đứng đắn đó làm đại ca, mà lại còn tỏ ra rất tự hào khi nhắc về hắn nữa.

Nhân sinh đúng là nhiều điều kỳ thú.

Tống Thiệu Huy lấy lại được bình tĩnh, nhìn sang tên đang nằm bên cạnh, mặt đầy ý hỏi "hắn chết chưa?". Cải Bắp kia cũng biết mà đáp ngay: "Hắn không sao, chỉ cứng người khoảng một tiếng thôi, quá lắm cũng chỉ mất ít máu cho đám muỗi."

Nói đoạn cuối người rút mũi kim trên cổ tên đó ra.

Dương Gia Vỹ lại có tên đàn em đáng tin thế này à, thật xui xẻo cho nhóc khi phải phục tùng tên đại ca ngốc như hạch đó, thời gian qua chắc là nhóc đau đầu lắm.

Nghĩ vậy rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc, vừa xoa vừa hỏi: "Tên ngốc đó có thường ra lệnh kỳ hoặc cho nhóc không? Có ức hiếp nhóc không?"

"Tên ngốc?", Cải Bắp hơi ngẩng người, một lúc cũng hiểu ý, "Anh đang nói anh Vỹ á? Không có ngốc, cũng rất tốt nữa."

"Tại sao lại đi theo hắn vậy?", Tống Thiệu Huy thắc mắc.

"Em mang ơn anh ấy", cậu nhóc cười cong cong khóe mắt.

Mang ơn? Tên ngốc này rất thích lo bao đồng nhỉ?

Bên ngoài, Dương Gia Vỹ ngồi lên lưng tên trọc đầu hiện vẫn chưa cử động nổi, chợt hắt hơi nhẹ một tiếng, lại hơi ngả người, nghiêng đầu ghé sát tai tên đầu trọc thì thầm: "Lần sau có nhận lệnh bắt người cũng phải hỏi cho rõ, rằng người cần uy hiếp là ai. Nhớ?"

Giọng nói nhàn nhạt mà lãnh đạm, nói rồi thẳng thớm đứng dậy, tiêu sái bước đi, bọn đàn em của hắn xung quanh cũng tự biết thân phận, dạt sang hai bên.

Dương Gia Vỹ đi được mấy bước thì dừng lại, giơ tay phải lên: "Cô gái kia, trong một giờ nữa phải có mặt an toàn ở nhà. Tôi không thích việc tốn công san bằng cả khu 23 chỉ để tìm một cô gái đâu.

Còn, nhắn Ôn Hạc Xuyên là tôi và người của tôi vẫn khỏe, không cần cho người giám sát đâu, sau này nếu cần thương lượng thì cứ gặp trực tiếp, không cứ gì phải rườm rà như thế này."

Dương Gia Vỹ bước nhanh về phía bụi rậm, háo hức chờ đợi một cái ôm cảm kích từ cậu bạn học họ Tống, trong đầu hắn giờ đã vẽ nên viễn cảnh cảm động huynh đệ tình thâm, anh hùng cứu mỹ nhân, hay bất cứ thứ gì đại loại là "vì cảm kích tấm chân tình chàng xả thân cứu ta, ta nguyện trao thân này đền đáp".

Vừa nghĩ vừa hào sảng bước đến bụi rậm, lại nghe tiếng sột soạt bên trong như sắp có người bước ra, lòng càng thêm háo hức, dang hai tay rộng mở, đón một vòng tay khác đã sà vào lòng.

"Cún nhỏ.."

"Anh Vỹ.."

"Hở?"

Dương Gia Vỹ chợt tỉnh mộng, nhìn lại trong vòng tay mình là cậu nhóc nhỏ nhắn đang ôm cứng không rời, ngẩng đầu nhìn hắn gọi tiếng "anh Vỹ" tha thiết. Dương Gia Vỹ nhìn xuống bắt gặp đôi mắt này, nhìn lên lại bắt gặp Tống Thiệu Huy đang cong cong khóe miệng tựa vào gốc cây đứng nhìn.

Tống Thiệu Huy cười nhàn nhạt cho tình cảm thắm thiết này, lại cảm thấy thương cho Cải Bắp bé nhỏ sắp bị con mèo hoang ngu ngốc kia cào nát.

Dương Gia Vỹ xoa xoa đầu cậu nhóc: "Sao em lại ở đây?"

"Không phải anh dặn em luôn phải theo sát anh Tống Thiệu Huy sao?", Cải Bắp nghiêng đầu đáp.

Mặt Dương Gia Vỹ hơi biến sắc: "Có, nhưng không phải hôm trước đã dặn không cần nữa sao?", Dương Gia Vỹ ghé tai nói nhỏ, nhưng đã quá muộn vì người không nên nghe đã nghe, những gì cần nghe cũng đã nghe, đủ để tuyên án tên đại ca lởm họ Dương này tử hình.

Dương Gia Vỹ hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thiệu Huy đang đứng tựa vào cây để thăm dò phản ứng, phát hiện luồng sát khí tỏa lan khắp nơi, còn đôi mắt kia đang nhắm thẳng vào hắn mà trừng trừng.

Dương Gia Vỹ đành dùng tuyệt kỹ của mình, đánh trống lảng vác tiểu Cải Bắp lên vai xoay người định bỏ trốn, lại bị Tống Thiệu Huy nắm được cổ áo từ lúc nào, giật ngược lại khiến hắn giật mình, khắp người nổi một tầng da gà: "Đừng có ngang ngược bỏ về như vậy. Không phải chưa giải quyết xong chuyện của Tiểu Tuệ sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 36: Chuyện này thực sự rất dài

[HIDE-THANKS]
Dương Gia Vỹ thở phào một hơi trong bụng.

"Còn chuyện khác về phòng tôi sẽ tính", Tống Thiệu Huy ghé sát tai hắn thì thầm.

Trong lòng Dương Gia Vỹ lúc này, mây đen lại kéo đến nữa rồi.

Hắn quay lại, vờ khoác vai Tống Thiệu Huy để xua đi bầu không khí căng thẳng mà bản thân tự tạo, cũng là xua đi cái chết đang đến gần của bản thân, cười cười: "Không có, không có, chuyện đó giải quyết xong rồi không phải sao?"

Tống Thiệu Huy gỡ tay hắn ra: "Đã có người đâu mà xong?"

"Nếu không chắc thì cứ ngồi đây đợi cũng được, bọn chúng chỉ được kỳ hạn một giờ thôi, nên cứ việc ngồi chờ", Dương Gia Vỹ nhún vai.

Tấn Anh mặt đầy lo lắng: "Liệu có chắc bọn chúng sẽ thả người không?"

"Không sao, mục tiêu của chúng là uy hiếp tôi, không phải cậu, cô ấy không còn giá trị gì nữa đâu, bọn họ cũng không phải loại tùy tiện giết người, dù là có một tay che trời cũng rất phiền phức nếu liên quan đến mạng người", Dương Gia Vỹ nói rất chắc chắn.

"Sao cậu lại biết nhiều như vậy?", Tống Thiệu Huy trên mặt đã in hoa hai chữ "nghi ngờ" rất lớn, "Mà tại sao chúng lại uy hiếp cậu?"

"Còn không phải vì nhan sắc của tôi quá mức khuynh thành nên bọn họ phải trừ khử sao? Đột nhiên thật cảm thông cho nàng Bạch Tuyết..", tên ngốc tự luyến vừa cả thán vừa đưa tay ra bộ đau đớn.

Không gian rơi vào trầm tư, văng vẳng chỉ còn tiếng dế.

"Được rồi, ngồi xuống đây đợi thôi", Dương Gia Vỹ nói lớn, cắt đứt bầu không khí yên tĩnh cũng do chính hắn tạo ra này, nhanh nhảu ngồi vào ghế trước bụi rậm, đặt Cải Bắp lên đùi, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại đưa cho Cải Bắp chơi.

Tống Thiệu Huy ngồi bên cạnh, Tấn Anh vẫn như đứng trên đống lửa, cả buổi sốt sắng.

"Nhóc con này, Cải Bắp, em bao nhiêu tuổi?", Tống Thiệu Huy nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, nhưng cậu chàng chưa kịp trả lời đã nghe giọng Dương Gia Vỹ cất lên: "Nhỏ hơn cậu bốn tuổi."

"Nhỏ hơn cậu", cái tên mèo hoang ngu ngốc nghĩ bản thân lớn hơn Tống Thiệu Huy này chắc.

Tống Thiệu Huy cũng thuận miệng hỏi hắn: "Sao nó lại đi theo cậu như vậy?"

"Chuyện rất dài.. Au.. đau..", Dương Gia Vỹ nhăn nhó.

"Dài thì kể cho nhanh gọn đi cái tên dài dòng này", Tống Thiệu Huy cốc hắn rõ đau rồi ném lại mấy câu hờ hững.

"Thì tôi đang kể đây.. Á.. từ từ, là lỗi của tôi, là tôi dài dòng, cáo lỗi cáo lỗi.."

Dương Gia Vỹ xốc nhẹ cậu nhóc ngồi gọn trong lòng, ánh mắt chợt có chút gợn buồn, không còn vẻ tản mạn không đứng đắn nữa: "Tôi nhặt nó trong thùng bắp cải.."

"Nhặt" hử? Tống Thiệu Huy chăm chú lắng nghe, dường như hắn rất đồng cảm với cậu bé này, có khi nào hắn cũng từng trong tình cảnh tương tự hay không?

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn có phản ứng, Tống Thiệu Huy lại sốt ruột cốc thêm một cú nữa vào đầu tên ngốc đó: "Có kể tiếp không thì bảo?"

"Hết rồi."

"Hả?"

Không gian lại rơi vào trầm tư.

"Chuyện dài?", Tống Thiệu Huy nhấc một bên chân mày.

"Chuyện không có dài nhưng thời gian tôi nuôi nhóc này rất dài đó, tận năm năm rồi, cậu có biết lúc đó.. Á.. á.. đừng nhéo ở đó."

Sau một lúc bạo hành cậu bạn tốt bụng xấu số, Tống Thiệu Huy hỏi tiếp: "Và vì cậu nhặt nó ở thùng cải bắp nên đặt tên như vậy?"

"Ừm."

Bảo ngốc lại chối.

Vừa ngốc vừa đơn giản.

"May cho nhóc lắm đó, nếu không khéo bị nhặt ở nhà vệ sinh thì không biết cái tên của nhóc sẽ nặng mùi như thế nào đâu", Tống Thiệu Huy dùng giọng châm biếm.

"Nè nè, tôi cũng có não đó, không phải không biết suy nghĩ đâu, ai lại đặt tên theo nhà xí chứ", Dương Gia Vỹ phân trần.

"A, thì ra trong hộp sọ đó cũng có cái gọi là não cơ đấy."

Cuộc tranh luận của hai con người này căn bản không làm phân tâm được Cải Bắp đang chơi game bên dưới và Tấn Anh đang lo lắng bên cạnh.

Dương Gia Vỹ chỉ cười cười, mắt không ngừng nhìn về phía ngã rẽ của công viên, chợt trông thấy có bóng người xuất hiện, dù khá xa nhưng Tấn Anh đã ngay lập tức chạy đến. Còn hai người bọn họ chỉ vừa đứng lên, vẫn chưa kịp nhận ra, đến khi nhìn ra là Tiểu Tuệ thì đã thấy Tấn Anh ôm cô ấy cứng ngắt, siết đến mức dường như không thể được, mắt hắn cũng ướt đỏ cả rồi, mặt mũi cũng thâm tím cả rồi, chỉ thấy hai người họ vẫy tay với hai tên mèo chó đang ngồi ghế, rồi cả bốn người cùng nhau ra về.

"Á.. á đau, cậu cũng quên còn gì", nói đoạn gọi Cải Bắp chạy ra rồi cả năm người bọn họ cùng nhau đi về.

Màn sương đêm dài đặc, những hạt tuyết dạo cuối mùa cứ rơi dày, phủ lên người những chiếc bóng đơn bạc đang bước dần về, dù rõ ràng là đều thấp thoáng nụ cười trên môi, nhưng bọn họ hết thảy, đều theo mang một góc nhỏ cô đơn.

Một góc nhỏ, đủ cho hai người ngồi, nhưng bọn họ, đều chỉ có một.

Mà, có lẽ từ bây giờ, sẽ khác.

Phiên ngoại nhỏ:

Ôn Hạc Xuyên: Bọn mày không biết lượng sức hử?

Tên trọc đầu mang thương tích đầy mình vừa biết được thân phận của người đã làm mình ra nông nỗi này: Tôi xin lỗi. Nếu từ đầu đại ca nói rõ với tôi thay vì chỉ bảo tôi đi bắt tên nhóc kia thì đâu tới nỗi.

Ôn Hạc Xuyên: Không trách bọn mày được. Dù sao cũng chưa gặp tên họ Dương kia lần nào.

Tên trọc đầu: Đại ca, khu tự trị 20 đó, có nhất thiết phải giành lấy từ tay hắn ta không?

Ôn Hạc Xuyên: Khu vực đó chặn ngang đường chuyển nhập hàng, nếu không lấy được thì đành chịu, tao sẽ tìm cách khác, chắc chắn bắt nó phải giao ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 37: Cậu là tên giết người

[HIDE-THANKS]
"A.. đau quá.. đừng bẻ mà.."

Tiếng kêu than ai oán vang khắp một góc ký túc xá, Dương Gia Vỹ nằm sõng soài trên giường, Tống Thiệu Huy ngồi trên lưng hắn, giữ tay hắn bẻ ngược ra sau, người bên dưới chi biết cầu xin: "Cún nhỏ à, chuyện cần nói đã nói hết rồi, tôi không có giấu gì nữa đâu.. A.."

"Đừng có xảo biện, mèo hoang là mèo hoang, suốt đời chỉ có trộm cắp lừa gạt, không có tốt, không có chân thật", Tống Thiệu Huy lạnh lùng.

"Không có mà..", Dương Gia Vỹ kêu lên trong bất lực.

"Vậy thì cậu cho người theo dõi tôi bao lâu rồi?"

"Cái đó.. không nói được.. A.. là lần trước, lần đầu gặp cậu."

"Gặp? Trong lớp hử?", Tống Thiệu Huy chưa hiểu.

"Không phải, là lần cậu gặp tôi trong hẻm..", Dương Gia Vỹ không còn rên rỉ nữa, chỉ dùng giọng bất lực hoàn toàn, úp mặt vào đệm, trả lời ồm ồm.

"Hẻm..", Tống Thiệu Huy chợt nhớ lại, số lần cậu đặt chân vào một con hẻm nào đó không phải nhiều, trừ con hẻm đến ký túc xá hàng ngày phải đi ra thì, "Nói mau, là con hẻm nào?"

Dương Gia Vỹ vẫn úp mặt vào đệm, ồm ồm vọng ra đầy bất lực: "Là con hẻm ở Bắc Kinh đó, cái lần cậu làm rơi điện thoại.."

Rơi điện thoại?

Tống Thiệu Huy chợt nhớ lại thứ gì, thả lỏng tay, thu mình vào một góc.

Dương Gia Vỹ thấy cậu như vậy cũng không hiểu chuyện gì, chỉ thấy rất giống cảnh tượng mỗi khi giật mình giữa đêm của cậu mà hắn từng thấy.

Tống Thiệu Huy thu vào góc, toàn thân run nhẹ, mắt mở vô hồn.

"Là con hẻm đó, là tên giết người đó, hắn sẽ tìm tôi, sẽ tìm..", Tống Thiệu Huy liên tục lẩm nhẩm mấy lời này, Dương Gia Vỹ chung quy cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ có cảm thấy bản thân phải làm gì đó, liền nhích tiến tới ôm lấy cậu.

Tống Thiệu Huy vẫn run rẩy toàn thân, một lúc sau như đã lấy lại bình tĩnh, nhận ra Dương Gia Vỹ đang ôm mình liền thẳng chân đạp hắn văng ra.

"Áu.. Tên nhóc không biết điều này, cậu bị như vậy làm sao tôi bỏ rơi được chứ hả?", Dương Gia Vỹ dùng lời lẽ mang ý kết tội nhưng cũng có chút trêu đùa.

"Nói đi.."

"Hả?"

"Cậu gặp tôi ở đâu trong con hẻm đó, tại sao lại biết tôi làm rơi điện thoại?"

Không lẽ cậu ta lại là tên giết người đó.

Không có lý, với những biểu hiện của hắn từ trước tới nay đều không có vẻ gì là giống kẻ giết người cả.

Còn chưa nói đến việc hắn là tên ngốc vô đối nữa.

"Hôm đó tôi đứng trong hẻm, không phải vừa nhìn thấy cậu đã bỏ chạy sao?", Dương Gia Vỹ hơi cúi mặt, thì thầm.

Tống Thiệu Huy đơ cứng cả người.

Là hắn.. Bộ dáng tản mạn của hắn giờ được Tống Thiệu Huy tái hiện trong hình ảnh tên giết người ngày hôm đó, thực sự là rất giống.

Khoảng thời gian cậu ở đây, cùng phòng với một tên giết người, những hình ảnh trước kia cứ thế ùa về, những lần khoác vai, những lần hắn chạm vào người cậu, lần lượt hiện lên, nhưng những hình ảnh đó không còn mang vẻ vô tư tản mạn hay đơn thuần chỉ là hành động bộc phát của một tên ngốc vô đối nữa, mà giờ đây đều phủ trùm màu đỏ của máu, màu đen của một âm mưu ám sát bất thành, màu của nguy hiểm luôn rình rập mà cậu không hề hay biết.

Tống Thiệu Huy hiện tại cực kỳ khó nghĩ, đầu óc cậu không còn sót lại chút bình tĩnh nào, trước mắt bị quây quần đều là những hình ảnh hư hư thực thực chồng chéo lên nhau.

Không phải đã cố quên rồi sao.

Sao lúc này lại trở về.

Con dao đó, bàn tay rướm máu đó, cả những hình ảnh trong mơ của cậu, đều trở về.. Dạo gần đây cậu không còn mơ nhiều như trước nữa, âu cũng là hắn lẻn xuống giường ôm cậu ngủ hàng đêm để cậu không gặp ác mộng. Nhưng lúc này, khi nghĩ lại bản thân hàng đêm nằm gọn trong tay một tên giết người, thật không dám tưởng tượng..

Hỗn độn..

Tống Thiệu Huy hiện giờ chỉ biết trừng trừng mắt, ôm đầu nhìn chằm chằm vào tấm đệm, toàn thân không ngừng run lên. Là vì sợ.. Không, là cậu đang không biết mục đích thật sự của kẻ trước mặt cậu là gì, hắn tiếp cận cậu sao? Mục đích là gì? Muốn thủ tiêu cậu sao? Nếu thật thì không phải nên giải quyết nhanh gọn rồi chuồn đi hay sao? Còn cho cả người theo dõi cậu.. Rốt cuộc tình huống này là sao đây?

Tống Thiệu Huy còn đang hoang mang với mớ hỗn độn những suy nghĩ của mình, không nhận ra người dưới sàn đã đứng dậy tiến sát gần cậu.

Dương Gia Vỹ vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Tống Thiệu Huy lại có biểu hiện như thế này, chỉ lờ mờ đoán rằng việc hắn ngày hôm đó đứng trong con hẻm cùng một cái xác người đầy máu là thứ đang khiến cậu ám ảnh như vậy.

"Nghe tôi giải thích một chút được không?", hắn đưa tay đến chạm vào tóc cậu.

Tống Thiệu Huy giật mình lùi lại, hét lớn: "Tránh ra, tránh xa tôi ra! Cậu đến đây có mục đích gì?"

Dương Gia Vỹ thu tay lại, hơi lùi về sau: "Không có mục đích gì cả, cũng không có ý xấu.."

"Cho người theo dõi tôi mà bảo không có mục đích?", Tống Thiệu Huy trừng mắt bực dọc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 38: Anh ấy là người tốt

[HIDE-THANKS]
"Đúng là có cho người theo dõi cậu, nhưng chỉ là trông chừng..", Dương Gia Vỹ phân trần, nhưng chưa kịp dứt câu đã bị Tống Thiệu Huy ngắt lời: "Trông chừng? Cậu đùa chắc? Chúng ta từng quen nhau thân thiết đến mức cậu xem tôi quan trọng đến thế nào mà phải cho người trông chừng vậy?"

Dương Gia Vỹ biết rằng lúc này càng cố nói thêm sẽ càng khiến Tống Thiệu Huy khó chịu, nhưng không nói lại chỉ khiến hiểu lầm tăng lên, tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ đành liều nói tiếp: "Chắc là cậu đang hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi không có.."

"Vậy cái người lê lết trên vũng máu dưới chân cậu hôm đó là thế nào? Trên tay cậu lúc đó còn cầm hẳn một con dao dính đầy máu, cậu có dám khẳng định mình không phải hung thủ?", Tống Thiệu Huy chất vấn.

"Tôi không có", Dương Gia Vỹ bình tĩnh đáp.

"Chẳng có tên giết người nào chịu nhận tội dễ dàng cả, đi đi, đừng đến gần tôi, tên bệnh hoạn..", Tống Thiệu Huy không giữ được bình tĩnh, dùng lời lẽ cay nghiệt nhất của mình thẳng thừng chỉ tay ra cửa đuổi Dương Gia Vỹ biến đi.

Dương Gia Vỹ cũng biết điều lẳng lặng quay đi, chỉ hi vọng cậu sớm bình tĩnh lại để có thể giải thích cặn kẽ.

Dương Gia Vỹ vừa khuất dạng thì có tiếng gõ cửa, Cải Bắp thò đầu vào, ngay bên dưới là cái đầu của Triệu Lam Khiết: "Cơm về rồi nè.. Dương Gia Vỹ đi đâu vậy?"

Tống Thiệu Huy chỉ kịp buông bỏ dáng vẻ hoảng loạn, trở về với hình ảnh gần như bình thường nhất có thể, đi thẳng vào phòng tắm. Lúc bước ngang Triệu Lam Khiết khiến cậu chàng trông thấy chút không tự nhiên trên nét mặt, còn có, mắt ửng đỏ lên như sắp khóc đến nơi vậy.

Triệu Lam Khiết đặt cơm lên bàn, cuối người thả Cải Bắp xuống, hỏi nhỏ: "Giờ này đại ca của nhóc còn đi đâu được vậy?"

Cải Bắp lục trước một hộp cơm, vừa mở ra vừa nói: "Em không biết, anh ấy chắc là có việc riêng cần giải quyết", nói rồi cho ngay một muỗng vào mồm nhai ngon lành.

"Lúc nãy đại ca nhóc cũng có vẻ rất buồn. Không phải hai người họ vừa cãi nhau đấy chứ?", Triệu Lam Khiết chống cằm suy nghĩ, "Hai tên này, đã bỏ mình đi đến giờ mới về, vừa bắt mình đi mua cơm xong lại quay ra cãi nhau, không phải là quá đáng lắm sao?"

Nói đoạn nhìn phần cơm đầy ụ trên bàn: "Còn phần này, ai ăn hết đây?"

Còn đang quanh quẩn với mấy suy nghĩ về hộp cơm mà Triệu Lam Khiết không nhận ra Tống Thiệu Huy đã trở lại phòng, tiến đến chỗ Cải Bắp đang ăn, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Có phải hắn cho nhóc theo dõi anh không?"

Triệu Lam Khiết chưa hiểu đầu đuôi, chi biết treo mấy dấu chấm hỏi to tướng lên mặt. Cái Bắp đang ăn, nuốt vội mớ thức ăn trong miệng đáp: "Vâng ạ. Nhưng chỉ mới gần đây thôi, lúc trước là người khác đi theo anh."

Còn có người khác?

"Anh không cần biết có bao nhiêu người theo dõi, có phải nhóc biết chuyện gì đó không? Mau nói ra đi", Tống Thiệu Huy không cầm được kiên nhẫn.

"Biết gì ạ?", Cải Bắp hơi nghiêng đầu.

"Mục đích của tên họ Dương đó. Hắn muốn gì ở anh?"

Cải Bắp lau qua mấy hạt cơm trên miệng, đặt hộp cơm lên đùi, ngẩng đầu: "Anh ấy chỉ bảo là trông chừng anh cho tốt, không được để anh gặp nguy hiểm."

Tống Thiệu Huy nghe mấy lời này cũng không có chút ngạc nhiên, vì cậu vẫn còn đinh ninh việc đàn em của hắn chắc chắn sẽ bao che cho hắn, nhưng người duy nhất có thể hỏi lúc này lại là cậu nhóc này.

Hơn nữa, việc hắn gây án mạng có thể đã bị che đậy, vì cậu nhóc này một lòng đi theo hắn như vậy, nếu biết con người thật của hắn thì chắc chắn đã tránh xa.

Tống Thiệu Huy im lặng một chút lại tiếp tục chất vấn: "Em có biết hắn từng giết người không?"

Cái Bắp vừa chuẩn bị ăn tiếp thì dừng lại: "Chưa.. chưa từng nghe", Cải Bắp chắc nịch, "Nhưng chắc chắn anh ấy không có giết người."

"Em lấy gì làm căn cứ cho mấy lời đó?", Tống Thiệu Huy hỏi lại, "Hắn đáng tin như vậy à?"

"Thật sự rất đáng tin, thật sự rất tốt, người tốt như anh ấy không thể giết người được", Cải Bắp quả quyết.

Tốt lắm sao? Tên đó có thể lừa một đứa trẻ đến mức tin hắn là một hiền nhân cũng rất đáng nể đấy. Nhưng mà tiếc quá, Tống Thiệu Huy này không phải trẻ con.

Tống Thiệu Huy quay lưng đi, được vài bước đã nghe tiếng nói: "Hôm đó.."

Hửm?

".. là một đêm mùa đông tuyết rơi dày như hôm nay", Cải Bắp cúi đầu, nhìn vào hộp cơm trên đùi, giọng hơi nhỏ, "Như mọi ngày, em nằm ở một góc thùng rác, dùng mớ giấy vải xung quanh làm chăn, tựa đầu vào chiếc ghế bành mục nát, cố nhắm mắt để qua cơn đói.

Hôm đó em sốt rất cao, thân thể phủ một tầng tuyết mỏng không còn phân biệt được lạnh hay nóng nữa, chỉ có thể nằm đợi cái chết đến mang đi.

Có người mang một thùng cải bắp dập nát đến đặt lên nắp thùng rác, người đó vừa đi khỏi thì thùng cải đổ ụp lên đầu em. Em bấy giờ không buồn cựa quậy gì cả, chỉ cảm thấy nằm trong thùng cải này còn ấm hơn cả bên ngoài, chỉ muốn được nằm yên ở đấy mà ra đi trong sự ấm áp..

Rồi, cái thùng bị nhấc ra, ánh đèn đường chiếu thẳng vào mắt, dần dần hiện ra nhân ảnh một người thanh niên, chính là anh Vỹ, anh ấy nghiêng đầu qua lại một lúc, phủi đi lớp tuyết trên người em rồi bế em đi.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Chương 39: Tên Dương Gia Vỹ, còn bao nhiêu bí mật đây?

[HIDE-THANKS]
Cái tên đó.. thực sự tốt như vậy sao? Mà nếu thật thì đã sao chứ, một bông hoa không thể gọi là vườn, cho dù hắn có cứu cả một đoàn tàu mất phanh cũng không thể phủ nhận chuyện hắn giết người được.

Tống Thiệu Huy hơi ngập ngừng, mặt lộ vẻ trầm ngâm, được một lúc thì trở lại tiếp tục lắng nghe Cải Bắp đang ngẩng đầu nhìn cậu.

"Anh ấy thực sự rất tốt, em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là anh ấy không có cố ý", Cải Bắp long lanh đôi mắt như sắp khóc. Tống Thiệu Huy trông thấy, cũng không màng tên kia có thực sự vô tội hay không, ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu nhóc, thì thầm: "Anh cũng mong là vậy.."

Cải Bắp vẫn rơm rớm nước mắt: "Nhưng, việc anh ấy giết người, là khi nào? Ai nói với anh chứ?"

"Là anh tận mắt chứng kiến..", Tống Thiệu Huy trong lời nói đầy sự chắc chắn, nếu chỉ là nghe kể thì có thể sai, đằng này là tận mục sở thị, không thể nói là không đáng tin.

"Tận mắt hả?", Cải Bắp tròn mắt, "Anh từng gặp Vỹ ca rồi sao?"

"Có thể xem là vậy", Tống Thiệu Huy khẽ gật đầu.

"Không có nhầm lẫn chứ?", Cải Bắp cố xác minh.

"Chắc chắn", Tống Thiệu Huy vẫn nhẹ giọng.

"Ở đâu chứ?", Triệu Lam Khiết cất giọng, mặt đã đổi sắc từ lúc nào.

"Hử?", Tống Thiệu Huy nhướng mày.

"Lúc nào?", Triệu Lam Khiết tiếp tục, "Sao mình chưa từng nghe cậu kể?"

"Kể? Chuyện gì?", Tống Thiệu Huy hơi ngơ ngác.

"Thì chẳng phải chuyện tên giết người đó sao? Còn cả việc cậu chạm mặt hắn nữa?", Triệu Lam Khiết trông có vẻ nóng lòng muốn biết.

"Chuyện lâu rồi, mình cũng không muốn nhớ", Tống Thiệu Huy hơi ngả người ra sau.

Cậu cũng phải biết mình rất ám ảnh mấy thứ đó chứ.

"Là ở con hẻm cạnh cửa hàng của dì Hồng, cuối ngày thi cao khảo..", Tống Thiệu Huy ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Triệu Lam Khiết đáp.

Cải Bắp nghe thấy liền lau nhanh nước mắt đang lưng tròng, ngước mặt nhìn Tống Thiệu Huy: "Con hẻm cạnh cửa hàng đó.. anh là người đã bỏ chạy khi trông thấy bọn em hở?"

"Bọn em? Em nói gì vậy? Em cũng có mặt ở đó hả?", Tống Thiệu Huy tròn mắt ngạc nhiên, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu, hai tay nắm lấy vai nhóc Cải Bắp, lay nhẹ.

"Vâng ạ, hôm đấy anh Vỹ dẫn bọn em đi đòi tiền, tên kia chỉ vì không muốn trả nợ mà tìm đủ lý do thoát thác, hắn thậm chí còn bắt em để uy hiếp anh Vỹ, sau khi anh Vỹ giằng được em về thì hắn lại kề dao vào cổ mình, bảo rằng nếu hắn chết cũng không có ai trả nợ."

Dương Gia Vỹ trông vẻ ngoài chẳng khác nào tên bụi đời này lại có tiền để cho vay luôn sao? Đúng là không thể đánh giá thấp được.

Tống Thiệu Huy khẽ nhếch mép: "Đại ca nhóc không phải rất tốt bụng sao? Nếu người ta không có khả năng thì không thể xóa nợ sao?"

Cải Bắp nói tiếp: "Số tiền đó đối với anh Vỹ là chuyện nhỏ, có điều.."

"Chuyện nhỏ" luôn à? Tên này còn nhiều thứ phải tìm hiểu đây.

".. hắn còn ra điều kiện để mượn thêm tiền."

"Không phải cứ cho hắn mượn là xong chuyện sao? Việc gì phải đến mức gây án mạng như thế?", Tống Thiệu Huy chau mày hỏi.

Cải Bắp giải thích: "Không phải là không muốn, có điều đó là lần thứ tư hắn khất lại, cũng là lần thứ ba cho hắn mượn thêm rồi, hắn mượn tiền cũng chỉ để đổ vào cá cược, anh Vỹ không thể đồng ý được nữa."

"Nhóc cũng biết nhiều nhỉ? Mà, đi đòi nợ lại dẫn cả nhóc đi theo sao? Còn cả, sao cuối cùng lại thành ra án mạng như vậy?", Tống Thiệu Huy một lời tuôn hết những thắc mắc của mình ra.

"Vốn dĩ là thuận đường đến trường, em ngồi trong xe, do hiếu kỳ nên chạy theo anh ấy", Cải Bắp tròn xoe mắt.

"Đến trường hở? Hắn cho nhóc đi học luôn sao?", Tống Thiệu Huy hơi nhướng mày, trông như người nghe chuyện mèo đẻ ra trứng.

"Có ạ, anh ấy bảo không học đầy đủ thì không được ở với anh nữa, nên hàng ngày đều đến nhà chở em đi học..", Cái Bắp long lanh ánh mắt trong lời kể đầy tự hào của mình.

"Nhà nữa sao?", Tống Thiệu Huy ngạc nhiên đến mức nói lớn ngắt lời cậu nhóc, lông mày cậu còn nhấc cao hơn cả lúc nãy, mắt mở to.

Tên này còn có thể gây ngạc nhiên hơn nữa không? Rốt cuộc còn bao nhiêu thứ cậu chưa biết về hắn đây?

Cải Bắp tiếp tục: "Còn chuyện cái gã mượn tiền kia bị như vậy chung quy lại cũng là do hắn thôi, ai mà ngờ hắn lại làm thật chứ. Sau một hồi thương thuyết không thành, uy hiếp không xong thì hắn lại kề dao vào cổ, anh Vỹ liền chạy đến giằng lấy con dao, nhưng tên cứng đầu đó nhất định không buông tay, rốt cuộc giằng co qua lại thế nào hắn lại tuột tay đâm dao vào cổ, anh Vỹ đang giữ dao vô tình rút ra làm máu hắn chảy đến không ngừng.

Kết cục thì như anh thấy đó."

Tống Thiệu Huy chỉ nghe kể lại cũng nổi hẳn một tầng da gà, nhớ lại cảnh ngày hôm đó, cậu hỏi nhóc Cải Bắp: "Nhóc không thấy sợ sao?"

"Không ạ, lúc trước anh ấy tranh chấp với bọn người của mấy khu khác còn chết nhiều hơn thế nữa, chỉ là chết lãng xẹt đến mức đó thì là lần đầu em được thấy", Cải Bắp cong cong đôi mắt rồi múc tiếp một thìa cơm cho vào miệng nhai ngon lành.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back