Chương 30: Tôi cần Tống Thiệu Huy
Tống Thiệu Huy mặt mày biến sắc, vẫn cố giữ sự bình tĩnh để che giấu đi sự run rẩy từ bên trong và nỗi lo sợ vô hình trước những hình ảnh viễn tưởng đang diễn ra trong đầu cậu.
"Tôi và cậu chưa từng gặp nhau trước đây, không thù không oán, thời gian tôi ở đây càng không làm phiền đến cậu dù chỉ một chút, hà cớ gì cứ phải giữ thành kiến như vậy với tôi?"
Tống Thiệu Huy nói ra câu này trong lòng không cảm thấy bản thân có thể gây ra chuyện gì làm phiền đến hắn, càng không có thái độ hay bất kỳ lời nói nào từng thốt ra có mang ý xúc phạm hắn, nhưng vẫn không hiểu hắn đang khó chịu với cậu chuyện gì.
Còn hắn lúc này mặt đã đỏ căng như bong bóng, mất dần sự bình tĩnh lúc nãy: "Mày đang thắc mắc tại sao tao lại làm như vậy với mày? Tao cũng thắc mắc tương tự, và càng thắc mắc rằng tại sao mày lại xuất hiện ở đây để tao phải làm chuyện này với mày.
Ngoài kia còn rất nhiều người tha hồ để mày làm liên lụy đó, sao nhất thiết phải là tao? Tại sao? Hả?", hắn vừa nói vừa lắc mạnh tay khiến đầu cậu đập vào tường đá đau điếng.
Tống Thiệu Huy cố gạt tay hắn ra, nhưng sức hắn không ngoa với cái danh mặt gấu, thực sự lúc này hắn như một con thú hoang, cực kỳ dữ tợn.
Sức lực điền của Tấn Anh áp đảo hoàn toàn thể chất của Tống Thiệu Huy, cổ họng cậu bị thít chặt đến khó chịu. Cậu muốn hét lên, nhưng mỗi khi hắn nới lỏng tay, cậu chỉ kịp hít lấy một hơi như để duy trì sự sống.
Hắn ta nhắm mắt, hít một hơi sâu trước ánh mắt mở to còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì của cậu.
Cậu hướng mắt theo tay hắn thấy hắn thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn chụp vào mũi cậu. Cậu cố gắng phản kháng trong vô vọng, chỉ thấy động tác kháng cự càng lúc càng thưa thớt dần, mí mắt cậu càng lúc càng trĩu nặng, nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nín thở giả vờ gục đi.
Chợt cậu nghe một tiếng "bốp", tên Tấn Anh vội thả tay, cậu mở mắt thấy hắn đang ôm gáy đau đớn, phía sau là Dương Gia Vỹ đã đến từ lúc nào.
Tên mặt gấu cay cú điên cuồng nhắm thẳng hướng Dương Gia Vỹ mà lao đến, Dương Gia Vỹ hơi hạ thấp trọng tâm, lùi một bước đấm thẳng vào bụng tên kia, hắn choáng váng ôm bụng chưa kịp phản ứng liền lĩnh thêm một đá vào hông phải.
Dương Gia Vỹ lại tiếp thêm một đá nhắm vào hông trái, nhưng lần này hắn phản ứng kịp, chụp lấy chân Dương Gia Vỹ kéo mạnh. Dương Gia Vỹ dùng chân bị hắn giữ làm trụ, nhảy lên xoay người đá chân phải lên cổ hắn, hắn cũng nhanh tay đỡ được, làm Dương Gia Vỹ mất thế công ngã ngửa ra đất.
Tên kia lợi dụng thời cơ lao đến đá một cú nhắm vào đầu Dương Gia Vỹ, Dương Gia Vỹ bật đầu dậy né đòn rồi thuận thế bật người dậy, lại bị hắn túm cổ áo ấn xuống, đấm một cú vào mặt nhưng đã bị Dương Gia Vỹ chặn được bằng một tay.
Dương Gia Vỹ từ từ bẻ ngược tay hắn lại, mặt hắn hơi biến sắc nhăn nhó, lại dùng tay kia định đấm thêm một cú, lại bị Dương Gia Vỹ bắt được tẩy, túm lấy lật người hắn lại, đảo khách thành chủ, giành lại thế công, đấm một quả trời giáng vào mặt hắn làm hắn rỉ cả máu mồm.
Tấn Anh vẫn ngoan cố nhấc gối đá một cú vào lưng Dương Gia Vỹ. Dương Gia Vỹ bị đá ngã người về trước, tên kia chớp thời dùng đầu mình bật dậy đập vào sống mũi Dương Gia Vỹ làm cậu chàng bật dậy ôm mặt, nhưng một tay vẫn giữ Tấn Anh dưới thân mình.
Cú đập thẳng vào sống mũi đó làm Dương Gia Vỹ choáng hết cả mặt, nếu chiếc mũi cao này của hắn không phải hàng thật chân chính thì có lẽ đã lòi cả sụn mũi ra rồi.
Dương Gia Vỹ tận dụng lại thế chủ động đấm trả hắn một cái vào mũi làm hắn cũng tối tăm mặt mày, rồi lật nhanh người hắn lại, ép sát hai tay hắn trên lưng.
Hai người sau nửa ngày vật lộn cũng dừng lại.
Dương Gia Vỹ ngồi trên người Tấn Anh, không ngừng siết chặt cổ tay hắn, đầu lại quay đảo điên tìm kiếm, chỉ dừng lại khi thấy Tống Thiệu Huy đang đứng ở góc tường, nhìn về phía "võ đài" của bọn họ có chút hoảng sợ.
Đã chắc rằng cậu không bị thương mới nhìn xuống tên đang nằm phục dưới thân mình, trong hơi thở gấp gáp chợt ổn định, dùng giọng trầm thấp mà uy hiếp hỏi hắn: "Muốn gì?"
Tấn Anh mặt mày cau có, cứ chốc chốc lại có ý vùng lên, nhưng đều bị Dương Gia Vỹ kiềm chặt.
Dương Gia Vỹ bỗng thấy khóe mắt đỏ hoe, lặp lại câu hỏi ban nãy thì hắn miễn cưỡng cao giọng đáp: "Tôi cần cậu ta."
"Để?"
Hắn không đáp.
Một lúc sau Dương Gia Vỹ nghe được từ miệng hắn mấy chữ không rõ: ".. bị bắt rồi.."
Dương Gia Vỹ nhướng mày: "Hửm?"
Hắn đau khổ lặp lại: "Tiểu Tuệ bị bắt rồi."
Dương Gia Vỹ vẫn thắc mắc: "Ai bắt cậu ấy?"
Hắn đáp: "Tôi không biết, bọn chúng chỉ gọi điện đến cho tôi nghe giọng cậu ấy..
Cậu ấy đang rất hoảng sợ.."
Dương Gia Vỹ thấy hắn ngập ngừng, liền hỏi: "Có liên quan đến Tống Thiệu Huy."
Hắn im lặng.
"Bọn chúng bắt cậu mang Tống Thiệu Huy đến đổi?"
Hắn gật nhẹ.
Dương Gia Vỹ buông tay đứng dậy, hắn cũng hơi ngạc nhiên đứng lên theo.
Khi Tấn Anh vừa rũ hết lớp bụi đất trên mặt, ngẩng đầu thì đã thấy Dương Gia Vỹ bước đến chỗ Tống Thiệu Huy, hạ thân xuống, ý muốn cậu leo lên.
Tống Thiệu Huy cảm thấy bản thân dù có hơi choáng nhưng vẫn có thể tự đi được, hơn nữa, còn một số lý do khác không tiện nói khiến cậu không thể lên lưng hắn được, liền từ chối hắn.
Tên cứng đầu lại cứ giữ nguyên tư thế, bỏ qua lời từ chối của cậu.
Tống Thiệu Huy hết cách đành bám vào lưng hắn. Dương Gia Vỹ cũng nhẹ nhàng nhấc cậu đứng lên. Trước khi bước đi còn nói lại với Tấn Anh phía sau: "Tối nay gọi lại cho bọn chúng, báo đã bắt được người, hẹn chúng ở công viên sau trường, tôi đợi cậu ở đó."
Nói rồi xóc nhẹ Tống Thiệu Huy lên, tiêu sái bước đi. Tấn Anh vẫn đứng đó làm vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ đến khi hai bóng người một trên một dưới đã khuất vào ngã rẽ.
Tấn Anh không biết Dương Gia Vỹ đang có dự định gì, nhưng vẻ mặt và lời nói của hắn lúc nào cũng toát lên sự tự tin ngạo mạn như vậy, cũng khiến người khác rất dễ tin tưởng.
Nghĩ một lúc cuối cùng cũng mở điện thoại gõ mấy chữ "đã có người, 10 giờ tối nay ở công viên sau trường". Ngập ngừng một lúc rồi ấn gửi.
Phiên ngoại nhỏ:
Dương Gia Vỹ: Cậu làm gì để bị Tấn Anh một hai đòi bắt đi?
Tống Thiệu Huy: Không biết. Đẹp quá chăng?
Dương Gia Vỹ: . Ừm, đẹp, mỗi tội hơi béo, nên giảm cân đ.. Áu..
Tiểu khuyển à, sinh mạng của cậu đang trong tay tôi đó, đừng có chống cự nếu không muốn tiếp đất đầy đau đớn.
Tống Thiệu Huy: Cậu dám?
Mà cũng đừng có tùy tiện đặt biệt danh nhảm nhí cho tôi.
Dương Gia Vỹ: Không phải rất thú vị sao? Đặt biệt danh là đánh dấu một bước phát triển nữa trong tình bạn mà.
Tống tiểu khuyển: Phát triển cái rắm.
Dương Gia Vỹ: Cậu cũng đặt cho tôi một biệt danh đặc biệt nào đi.
"Tôi và cậu chưa từng gặp nhau trước đây, không thù không oán, thời gian tôi ở đây càng không làm phiền đến cậu dù chỉ một chút, hà cớ gì cứ phải giữ thành kiến như vậy với tôi?"
Tống Thiệu Huy nói ra câu này trong lòng không cảm thấy bản thân có thể gây ra chuyện gì làm phiền đến hắn, càng không có thái độ hay bất kỳ lời nói nào từng thốt ra có mang ý xúc phạm hắn, nhưng vẫn không hiểu hắn đang khó chịu với cậu chuyện gì.
Còn hắn lúc này mặt đã đỏ căng như bong bóng, mất dần sự bình tĩnh lúc nãy: "Mày đang thắc mắc tại sao tao lại làm như vậy với mày? Tao cũng thắc mắc tương tự, và càng thắc mắc rằng tại sao mày lại xuất hiện ở đây để tao phải làm chuyện này với mày.
Ngoài kia còn rất nhiều người tha hồ để mày làm liên lụy đó, sao nhất thiết phải là tao? Tại sao? Hả?", hắn vừa nói vừa lắc mạnh tay khiến đầu cậu đập vào tường đá đau điếng.
Tống Thiệu Huy cố gạt tay hắn ra, nhưng sức hắn không ngoa với cái danh mặt gấu, thực sự lúc này hắn như một con thú hoang, cực kỳ dữ tợn.
Sức lực điền của Tấn Anh áp đảo hoàn toàn thể chất của Tống Thiệu Huy, cổ họng cậu bị thít chặt đến khó chịu. Cậu muốn hét lên, nhưng mỗi khi hắn nới lỏng tay, cậu chỉ kịp hít lấy một hơi như để duy trì sự sống.
Hắn ta nhắm mắt, hít một hơi sâu trước ánh mắt mở to còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì của cậu.
Cậu hướng mắt theo tay hắn thấy hắn thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn chụp vào mũi cậu. Cậu cố gắng phản kháng trong vô vọng, chỉ thấy động tác kháng cự càng lúc càng thưa thớt dần, mí mắt cậu càng lúc càng trĩu nặng, nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nín thở giả vờ gục đi.
Chợt cậu nghe một tiếng "bốp", tên Tấn Anh vội thả tay, cậu mở mắt thấy hắn đang ôm gáy đau đớn, phía sau là Dương Gia Vỹ đã đến từ lúc nào.
Tên mặt gấu cay cú điên cuồng nhắm thẳng hướng Dương Gia Vỹ mà lao đến, Dương Gia Vỹ hơi hạ thấp trọng tâm, lùi một bước đấm thẳng vào bụng tên kia, hắn choáng váng ôm bụng chưa kịp phản ứng liền lĩnh thêm một đá vào hông phải.
Dương Gia Vỹ lại tiếp thêm một đá nhắm vào hông trái, nhưng lần này hắn phản ứng kịp, chụp lấy chân Dương Gia Vỹ kéo mạnh. Dương Gia Vỹ dùng chân bị hắn giữ làm trụ, nhảy lên xoay người đá chân phải lên cổ hắn, hắn cũng nhanh tay đỡ được, làm Dương Gia Vỹ mất thế công ngã ngửa ra đất.
Tên kia lợi dụng thời cơ lao đến đá một cú nhắm vào đầu Dương Gia Vỹ, Dương Gia Vỹ bật đầu dậy né đòn rồi thuận thế bật người dậy, lại bị hắn túm cổ áo ấn xuống, đấm một cú vào mặt nhưng đã bị Dương Gia Vỹ chặn được bằng một tay.
Dương Gia Vỹ từ từ bẻ ngược tay hắn lại, mặt hắn hơi biến sắc nhăn nhó, lại dùng tay kia định đấm thêm một cú, lại bị Dương Gia Vỹ bắt được tẩy, túm lấy lật người hắn lại, đảo khách thành chủ, giành lại thế công, đấm một quả trời giáng vào mặt hắn làm hắn rỉ cả máu mồm.
Tấn Anh vẫn ngoan cố nhấc gối đá một cú vào lưng Dương Gia Vỹ. Dương Gia Vỹ bị đá ngã người về trước, tên kia chớp thời dùng đầu mình bật dậy đập vào sống mũi Dương Gia Vỹ làm cậu chàng bật dậy ôm mặt, nhưng một tay vẫn giữ Tấn Anh dưới thân mình.
Cú đập thẳng vào sống mũi đó làm Dương Gia Vỹ choáng hết cả mặt, nếu chiếc mũi cao này của hắn không phải hàng thật chân chính thì có lẽ đã lòi cả sụn mũi ra rồi.
Dương Gia Vỹ tận dụng lại thế chủ động đấm trả hắn một cái vào mũi làm hắn cũng tối tăm mặt mày, rồi lật nhanh người hắn lại, ép sát hai tay hắn trên lưng.
Hai người sau nửa ngày vật lộn cũng dừng lại.
Dương Gia Vỹ ngồi trên người Tấn Anh, không ngừng siết chặt cổ tay hắn, đầu lại quay đảo điên tìm kiếm, chỉ dừng lại khi thấy Tống Thiệu Huy đang đứng ở góc tường, nhìn về phía "võ đài" của bọn họ có chút hoảng sợ.
Đã chắc rằng cậu không bị thương mới nhìn xuống tên đang nằm phục dưới thân mình, trong hơi thở gấp gáp chợt ổn định, dùng giọng trầm thấp mà uy hiếp hỏi hắn: "Muốn gì?"
Tấn Anh mặt mày cau có, cứ chốc chốc lại có ý vùng lên, nhưng đều bị Dương Gia Vỹ kiềm chặt.
Dương Gia Vỹ bỗng thấy khóe mắt đỏ hoe, lặp lại câu hỏi ban nãy thì hắn miễn cưỡng cao giọng đáp: "Tôi cần cậu ta."
"Để?"
Hắn không đáp.
Một lúc sau Dương Gia Vỹ nghe được từ miệng hắn mấy chữ không rõ: ".. bị bắt rồi.."
Dương Gia Vỹ nhướng mày: "Hửm?"
Hắn đau khổ lặp lại: "Tiểu Tuệ bị bắt rồi."
Dương Gia Vỹ vẫn thắc mắc: "Ai bắt cậu ấy?"
Hắn đáp: "Tôi không biết, bọn chúng chỉ gọi điện đến cho tôi nghe giọng cậu ấy..
Cậu ấy đang rất hoảng sợ.."
Dương Gia Vỹ thấy hắn ngập ngừng, liền hỏi: "Có liên quan đến Tống Thiệu Huy."
Hắn im lặng.
"Bọn chúng bắt cậu mang Tống Thiệu Huy đến đổi?"
Hắn gật nhẹ.
Dương Gia Vỹ buông tay đứng dậy, hắn cũng hơi ngạc nhiên đứng lên theo.
Khi Tấn Anh vừa rũ hết lớp bụi đất trên mặt, ngẩng đầu thì đã thấy Dương Gia Vỹ bước đến chỗ Tống Thiệu Huy, hạ thân xuống, ý muốn cậu leo lên.
Tống Thiệu Huy cảm thấy bản thân dù có hơi choáng nhưng vẫn có thể tự đi được, hơn nữa, còn một số lý do khác không tiện nói khiến cậu không thể lên lưng hắn được, liền từ chối hắn.
Tên cứng đầu lại cứ giữ nguyên tư thế, bỏ qua lời từ chối của cậu.
Tống Thiệu Huy hết cách đành bám vào lưng hắn. Dương Gia Vỹ cũng nhẹ nhàng nhấc cậu đứng lên. Trước khi bước đi còn nói lại với Tấn Anh phía sau: "Tối nay gọi lại cho bọn chúng, báo đã bắt được người, hẹn chúng ở công viên sau trường, tôi đợi cậu ở đó."
Nói rồi xóc nhẹ Tống Thiệu Huy lên, tiêu sái bước đi. Tấn Anh vẫn đứng đó làm vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ đến khi hai bóng người một trên một dưới đã khuất vào ngã rẽ.
Tấn Anh không biết Dương Gia Vỹ đang có dự định gì, nhưng vẻ mặt và lời nói của hắn lúc nào cũng toát lên sự tự tin ngạo mạn như vậy, cũng khiến người khác rất dễ tin tưởng.
Nghĩ một lúc cuối cùng cũng mở điện thoại gõ mấy chữ "đã có người, 10 giờ tối nay ở công viên sau trường". Ngập ngừng một lúc rồi ấn gửi.
Phiên ngoại nhỏ:
Dương Gia Vỹ: Cậu làm gì để bị Tấn Anh một hai đòi bắt đi?
Tống Thiệu Huy: Không biết. Đẹp quá chăng?
Dương Gia Vỹ: . Ừm, đẹp, mỗi tội hơi béo, nên giảm cân đ.. Áu..
Tiểu khuyển à, sinh mạng của cậu đang trong tay tôi đó, đừng có chống cự nếu không muốn tiếp đất đầy đau đớn.
Tống Thiệu Huy: Cậu dám?
Mà cũng đừng có tùy tiện đặt biệt danh nhảm nhí cho tôi.
Dương Gia Vỹ: Không phải rất thú vị sao? Đặt biệt danh là đánh dấu một bước phát triển nữa trong tình bạn mà.
Tống tiểu khuyển: Phát triển cái rắm.
Dương Gia Vỹ: Cậu cũng đặt cho tôi một biệt danh đặc biệt nào đi.