Bài viết: 128 Tìm chủ đề
^^ E hèm. Mình không hiểu lắm về khái niệm "chai sạn cảm xúc" vì ngày nào mình cũng viết truyện.

Nhưng từ chủ đề của topic, nó khơi gợi cho mình một suy nghĩ về văn học, tác giả và người đọc. Hy vọng những chia sẻ này có chút liên quan đến chủ đề này ^^

Theo ước tính dựa trên dân số khoảng 100 triệu người VN, thì nước ta có bao nhiêu người viết lách? - (viết báo, viết content, viết truyện, viết tiểu thuyết).

=> Ước tính khoảng 180.000 người

Trong số này có bao nhiêu người là nhà văn chuyên nghiệp? - Những người là hội viên hội nhà văn, có truyện được xuất bản.

=> Ước tính khoảng 300-500 người.

Trong số họ, có bao nhiêu người nổi tiếng và được biết đến rộng rãi? - Những người nhắc đến tên thì ai cũng biết? Vẫn đang còn sống?

=> Ước tính khoảng 30 người. Ví dụ: Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Ngọc Tư, Bảo Ninh, Nguyễn Quang Thiều, Ma Văn Kháng..

Trong số 30 nhà văn thành danh này có ai viết tiểu thuyết ngôn tình và các biến thể của nó không? - Ví dụ: Trọng Sinh, Đam Mỹ, Bách Hợp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình.. v.. v

=> KHÔNG, họ - những nhà văn nổi tiếng và thành danh, không ai viết các thể loại ở trên.

Ngành xuất bản và văn học mạng ở VN đang xuất bản những tác phẩm sách và ebook nào là chủ yếu?

=> Ngôn tình và các biến thể của nó đang chiếm tỉ trọng cao nhất trong thị trường sách và ebook.

Còn Rewrite bạn đang viết gì? À Rewrite không viết truyện ngôn tình và các biến thể của nó. Chắc chắn rồi Rewrite chỉ viết về những chủ đề rất kén người đọc, những thứ gần gũi với cuộc sống, với hy vọng khơi gợi cảm xúc! Để cảm xúc của Rewrite không bị chai sạn! Mời các bạn đến với danh mục các tác phẩm của Rewrite nhé! ^^

P/s: Các ước tính được lấy từ câu trả lời của ChatGPT

Những nhà văn bạn nói và biết bởi họ nổi tiếng nên CGPT mới đề xuất ra họ, nhưng không thể đem họ ra so sánh với thời đại văn học mạng. Bạn biết được những ai nổi tiếng trên văn học mạng không? Họ có viết ngôn tình không? Và sao không đem sự so sánh này trải rộng ra thế giới đi, nơi mà văn học mạng đang phổ biến và rất nhiều người nổi tiếng và các tác phẩm chuyển thể. Thể loại văn học SGK là những kiến thức nền tảng để tiếp thu tại cơ sở giáo dục là chính, thời đại phát triển tầm nhìn và cảm xúc cần phải được bay cao hơn nữa.

Rất trân trọng những tài liệu bạn cung cấp nhưng những quy kết về kết quả từ thu thập trong quá khứ để định lượng cho hiện thực và tương lai, thật có chút chênh lệch.

Bạn nghĩ sao? ^^
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
Ý kiến này

Chia sẻ một chút về vấn đề này, vì có bạn nói công việc viết lách là "con dao hai lưỡi" và "Hãy dừng lại ngay.." đối với cá nhân bạn.

Tôi sẽ không đề cập đến vấn đề cuộc sống hay xã hội của cá nhân mà chỉ nói về niềm đam mê và đời sống thường ngày. Liệu sự đam mê có ảnh hưởng gì đến đời sống không? Và liên quan đến chủ đề trên.

Tôi nghĩ đa phần các tác giả trên diễn đàn điều không phải nhà văn thực thụ mà chỉ là những người truyền tải đam mê bằng một hình thức rõ ràng qua từng câu chữ.

Nói rõ hơn chúng ta không viết để kiếm tiền, không viết để thể hiện, cũng không phải để được công nhận tài giỏi (không liên quan đến sự đánh giá trong các cuộc thi). Mà chỉ viết để thỏa mãn sự đam mê và biểu lộ cảm xúc chân thật qua các tác phẩm.

Về cuộc sống, đam mê không nuôi được chúng ta nhưng nó thỏa mãn về tinh thần về cảm xúc đó cũng là cách để cảm xúc của chúng ta không bị chai sạn trong cuộc sống thường ngày, trong công việc, có đôi phần phải đeo theo chiếc mặt nạ mà đối diện với hiện thực.

Kiến thức thực tế giúp chúng ta rất nhiều trong cuộc sống, viết lách giúp chúng ta sống chậm lại theo từng con chữ mà chúng ta tạo ra, vì nó mà đắn đo, vì nó mà suy nghĩ, học cách suy xét và cẩn trọng, học cách thể hiện ngôn ngữ và tư duy, học cách biểu lộ và kiềm chế cảm xúc. Một dạng kiến thức tự bản thân tạo ra và tự bản thân nghiền ngẫm và tiếp thu nó, rất chân thật và sống động.

Tôi cũng đồng ý là chúng ta sẽ mất một khoảng thời gian nào đó của cuộc sống hàng ngày để đầu tư vào, nhưng đó là do bản thân mỗi người tự sắp xếp, nếu bạn là nhà văn thì đây là công việc, nếu bạn chỉ là đam mê thì khi có thời gian bạn lại viết để giải tỏa cảm xúc và sự đam mê, không có gì khiến chúng ta phải tách biệt, chỉ cần bạn có đủ đam mê bạn sẽ dung hòa lại chúng.

Khi càng đi tiếp trong cuộc đời đầy gian nan trong cuộc sống, con người ta sẽ có xu hướng co lại cảm xúc để tự bảo vệ mình, đó là hiện thực không thể thay đổi, nhưng cũng có một số người đến hết đời họ vẫn không có biểu hiện đó, có nên chúc mừng họ không? ^^

Nói trong nội bộ diễn đàn chính là tự bản thân dùng đam mê nuôi dưỡng cảm xúc, nhưng những người không có đam mê này thì sao? Tất nhiên, gia đình, bạn bè và các mối quan hệ lành mạnh luôn là trợ lực vững vàng nhất, ngoài ra những giá trị tinh thần bên ngoài mà cả chúng ta cũng đã tiếp cận, đó là lý do để những thần tượng trở nên giàu có đấy! ^^ Họ chính là mang đến giá trị tinh thần trong cuộc sống đầy khô khan và thất vọng. Hãy nhìn lại một chút để không trở thành những cỗ máy trong cuộc sống của chính bản thân mình.
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
Mình không nói công việc viết lách là con dao hai lưỡi, như vậy sẽ xúc phạm những người khác, mà mình hoàn toàn không có ý đó, bạn đọc kỹ lại nha, và nói thêm là mình chỉ nói dưới góc độ cá nhân mình, mình không áp đặt lên bất cứ ai vì mỗi người mỗi cảnh.
 
Bài viết: 187 Tìm chủ đề
Mình nghĩ đôi khi nói về sự chai sạn cảm xúc như một điều gì đó thật sự đáng sợ, như thể trái tim một ngày nào đó sẽ không còn rung động, không còn biết buồn, biết vui, vô cảm với mọi thứ xung quanh.. Nhưng mình thật sự không tin vào điều đó, không tin rằng cảm xúc của con người có thể mất đi.

Với mình dù là hạnh phúc, hay trải qua bao nhiêu tổn thương, thất vọng, mất mát thì cảm xúc vẫn ỏ đó. Sự trống rỗng, sự im lặng, hay cả nỗi chán chường.. tất cả cũng đều là một dạng cảm xúc không phải sao?

Có thể khi trải qua những biến cố quá lớn trong cuộc đời, chúng ta sẽ không còn dễ xúc động như xưa, không còn ngây thơ hay tin tưởng như trước, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là trái tim đã khô cạn. Chẳng ai thực vô cảm cả, chỉ là đôi khi vì quá nhiều tổn thương, nên họ thu mình để tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng những lúc như vậy họ lại càng khao khát được quan tâm và yêu thương hơn.

Vì vậy hãy cứ yêu thương bản thân thật nhiều, yêu thương những người xung quanh bằng sự tử tế và chân thành nhất có thể, những cảm xúc sẽ không bao giờ mất đi, chỉ là nó đang chờ một ai đó đủ chân thành để khiến bạn tin rằng yêu thương vẫn xứng đáng để bắt dầu lại, dù là lần thứ bao nhiêu.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 128 Tìm chủ đề
Mình không nói công việc viết lách là con dao hai lưỡi, như vậy sẽ xúc phạm những người khác, mà mình hoàn toàn không có ý đó, bạn đọc kỹ lại nha, và nói thêm là mình chỉ nói dưới góc độ cá nhân mình, mình không áp đặt lên bất cứ ai vì mỗi người mỗi cảnh.

Có lẽ bạn đọc không hiểu nội dung câu trên. ^^

Ý tôi nói là bạn nói điều đó đối với cá nhân bạn. Nên tôi mới cho ra ý kiến của mình thôi!

Mục đích không phải để chỉ trích mà là để khuyên bạn không nên từ bỏ nếu đó là niềm đam mê. Việc giáo dục như thế nào đó là của riêng bạn, nhưng những gì gọi là truyền thống thì nên gìn giữ và tiếp thu, chứ không phải để áp đặt bản thân hay một người khác vào đó phải thực hiện như những gì đã có. Là thế hệ mới chúng ta cần có định hướng, gìn giữ nhưng gì tốt đẹp, tiếp thu và sống theo thời đại mới, thời đại của sự tự do phát triển và lựa chọn.

Không có ý gì đâu nhé! ^^
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Câu này nó làm tổn thương mình đấy

Gì dị tình yêu. Mình hay nói câu đó với bạn mình á, là mình tôn trọng quyết định mà, nó thực sự khiến bạn tổn thương thì mình xin lỗi nha. Revise lại: Your life, your choice, I respect it.
 
Ôi! Cuộc sống còn đặc sắc đáng được khám phá lắm mà, tại sao lại phải chai sạn cảm xúc làm gì? Thật là phí hoài a..

Cảm xúc của một người nếu thật sự bị chai sạn thì những điều người ấy đã phải trải qua người ngoài cuộc như chúng ta sẽ rất khó mà tưởng tượng được.

Có những người có thể tự nói rằng bản thân đã bị chai sạn cảm xúc rồi thì mình phải nói là cảm xúc của bạn chưa hề đến mức bị chai sạn đâu.

Cảm xúc của bạn một khi đã bị chai sạn thì người ngoài có hỏi bạn đang cảm thấy thế nào bạn cũng chẳng buồn phản ứng á, chứ nói lên được gì nữa đâu? Còn nói ra, còn phản ứng được là cảm xúc của bạn còn "mềm mại" lắm, có thể yên tâm được rồi á!

Còn nếu muốn nói làm sao để hạn chế bị chai sạn cảm xúc ấy à? Vậy thì bản thân chúng ta phải cố gắng để cảm xúc được mở rộng, được tiếp xúc với nhiều khía cạnh.. Nói chính xác là để chúng không bị cô lập..

Điều này phải thực hiện hàng ngày, hàng giờ, theo từng thói quen, từng nhịp thở.. Nói chung là còn phụ thuộc vào cách sống, cách cảm nhận của mỗi cá nhân nữa.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back