

Con người chẳng ai là hoàn hảo cả, dẫu biết là vậy nhưng mình vẫn không thể vượt qua được sự mặc cảm về bản thân. So với bạn bè thì mình nhìn không được xinh xắn cho lắm, nước da ngăm đen cùng với mái tóc bị xoăn ở phần mái nên nhìn có chút bù xù.
Gia đình mình bố mẹ đều là giáo viên nên quản thúc mình rất ngặt, mua gì, bao nhiêu tiền đều phải "sao kê" hàng tuần. Bọn lớp mình thường là dùng xe đạp điện hoặc xe máy để tới trường, còn mình thì đã lớn rồi nhưng vẫn đi xe đạp thôi vì bố mẹ nào cho mua; mình xin thì lại bảo: -Nhà gần mua xe làm gì cho tốn tiền. Mà cũng đúng thật vì từ nhà mình đến trường chỉ mất khoảng 7 phút đạp xe! Vài đứa lớp mình dù không nói ra nhưng mình biết chúng nó cũng có chút coi thường với mấy người đi xe đạp kiểu như mình.
Có một lần đi chơi (gần cả lớp đi) địa điểm tụ tập là ở sân trường, khi đã đến đủ cả thì chúng nó lại trở mặt rồi lấy lí do là đi chơi xa nên chỉ bọn có xe điện hoặc xe máy thì mới đi được còn mấy đứa đi xe đạp lại phải lóc cóc đạp xe về.
Những lần đi đến trường là lúc ngại nhất vì muốn dắt xe đến nhà để xe thì phải đi qua một khoảng sân trường, có rất nhiều bạn bè rồi các anh chị cứ nhìn như muốn "ăn tươi nuốt sống" mình vậy làm mình rất tự ti. Xe của mình màu hồng khá nổi nên nhiều người hay để ý đến quá trời! Đa số mọi người trong trường đều không đi xe đạp nên nhìn mình khá lạc lõng
Mọi người ơi phải làm sao bây giờ? Mỗi ngày đến trường với mình đã không còn là niềm vui nữa rồi mà là địa ngục trần gian, nơi sự mặc cảm được đẩy lên cao
Gia đình mình bố mẹ đều là giáo viên nên quản thúc mình rất ngặt, mua gì, bao nhiêu tiền đều phải "sao kê" hàng tuần. Bọn lớp mình thường là dùng xe đạp điện hoặc xe máy để tới trường, còn mình thì đã lớn rồi nhưng vẫn đi xe đạp thôi vì bố mẹ nào cho mua; mình xin thì lại bảo: -Nhà gần mua xe làm gì cho tốn tiền. Mà cũng đúng thật vì từ nhà mình đến trường chỉ mất khoảng 7 phút đạp xe! Vài đứa lớp mình dù không nói ra nhưng mình biết chúng nó cũng có chút coi thường với mấy người đi xe đạp kiểu như mình.
Có một lần đi chơi (gần cả lớp đi) địa điểm tụ tập là ở sân trường, khi đã đến đủ cả thì chúng nó lại trở mặt rồi lấy lí do là đi chơi xa nên chỉ bọn có xe điện hoặc xe máy thì mới đi được còn mấy đứa đi xe đạp lại phải lóc cóc đạp xe về.
Những lần đi đến trường là lúc ngại nhất vì muốn dắt xe đến nhà để xe thì phải đi qua một khoảng sân trường, có rất nhiều bạn bè rồi các anh chị cứ nhìn như muốn "ăn tươi nuốt sống" mình vậy làm mình rất tự ti. Xe của mình màu hồng khá nổi nên nhiều người hay để ý đến quá trời! Đa số mọi người trong trường đều không đi xe đạp nên nhìn mình khá lạc lõng

Mọi người ơi phải làm sao bây giờ? Mỗi ngày đến trường với mình đã không còn là niềm vui nữa rồi mà là địa ngục trần gian, nơi sự mặc cảm được đẩy lên cao