Welcome! You have been invited by dollarupload39 to join our community. Please click here to register.
1 người đang xem
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
201 0
G iới thiệu:

Thể loại: Xuyên không – phản nghịch – đam - H nhẹ

1f494.png
Nàng – Tư Lam

Một cô gái thời hiện đại xuyên không vào thế giới chiến loạn, tỉnh lại trong thân xác nam nhân Tư Lăng – tín sứ phản nghịch mang vận mệnh chết chóc. Để sống sót, nàng buộc phải diễn vai kẻ thù chính mình, bám lấy một người đàn ông duy nhất có thể cứu mình: Đặng Kha.

2694.png
Hắn – Đặng Kha

Tướng quân lạnh lùng, ban đầu chỉ coi Tư Lăng là quân cờ, nhưng càng đi sâu lại càng không thể dứt ra. Khi nàng chết, hắn chọn trả thù cả thế giới thay nàng.

1f441.png
Họ – Những kẻ giấu mặt

Tình nhân cũ, tri kỷ tưởng đã chết, người bạn bị phản bội, người thầy bị hy sinh..

Ai cũng đeo mặt nạ. Và kẻ giết nàng.. chính là người từng yêu nàng nhất.

23f3.png
Khi sự thật bị chôn vùi..

* * * nàng tỉnh dậy ở thế giới thực, mang theo những ký ức không ai tin là thật. Nhưng tàn tích xưa vẫn còn vết máu.

Và người đàn ông ấy – vẫn đang ở lại một thế giới khác, điên cuồng tìm cách xuyên không quay về bên nàng.

1f30c.png
Một cuộc tình vượt không gian, xoáy vào mệnh số.

Một kẻ phản nghịch, một lời hứa dang dở, một hồi chuông cho những ai từng lạc mất chính mình giữa yêu – hận – sinh – tử.

* * *

Chương 1 – Thiên Lý Lửa Và Tro Tàn

Cát nóng bỏng rát dưới da. Khí khô nứt cả môi, và tiếng gió cuồng nộ rít qua khe núi như lời thét gào của quỷ thần cổ xưa.

Ta bật dậy giữa đống tro bụi đen kịt, đầu vẫn choáng váng sau vụ sập hầm khảo cổ. Lúc đó, mọi người còn đang ghi hình, đo địa chấn.. rồi mặt đất nứt toác. Một luồng sáng như lửa sét bổ xuống nơi ta đứng.

Rồi.. tối đen.

Nhưng giờ đây, khi mở mắt, điều đầu tiên ta thấy không phải là máy quay, hay đồng nghiệp la hét.

Mà là một trời đỏ lửa – và mùi xác cháy.

Cổ tay bị trói. Lưng dán vào trụ gỗ. Quanh ta là xác người bị thiêu, dựng rải rác như những tàn hồn không siêu thoát. Trên người ta – quần áo rách rưới, thô kệch – không phải bộ đồ khảo cổ chống nhiệt.

Ta cúi đầu xuống..

Ngực phẳng. Giọng khi rít qua kẽ răng.. trầm. Rất trầm.

".. Không phải mơ."

Một tên lính bước đến, mắt không thèm nhìn thẳng, vung roi đánh mạnh vào bụng ta:

- "Tư Lăng, ngươi còn chưa chết à?"

Tư Lăng?

Ta cắn răng chịu đòn, nhưng đầu óc lại chỉ vang lên một câu hỏi:

Tại sao cơ thể ta lại là một nam nhân hoàn toàn?

* * *

Tên lính vừa quay đi, ta liếc nhanh. Dây trói là sợi đay cháy sém, gập ghềnh. Tay ta – tuy run rẩy – nhưng thon dài, khỏe. Cơ bắp đàn ông dường như tiềm tàng sức mạnh mà ta chưa từng sở hữu.

Chỉ cần một cơ hội.

Tiếng vó ngựa vang lên. Xa xa, tiếng trống dồn dập như thúc giục lễ thiêu sống. Ngọn lửa đã bén lên các giàn gỗ xung quanh, khói cuộn từng làn đen sẫm. Người dân đứng bên ngoài, im lặng như những tượng đá bị niềm sợ hãi đóng băng.

Ta sẽ không chết ở đây. Không phải lần nữa.

Dây cháy chậm. Một nhánh gỗ gãy đổ xuống cạnh bên. Ta nghiêng người, đưa bàn tay bị trói sát lửa, nhẫn tâm mặc cho da bị thiêu rát để dây đay yếu dần. Trong cơn đau, một giọng nói thì thầm trong đầu:

"Mày nghĩ mình là ai? Mày là nữ, giờ mày là gì?"

Không phải lúc. Ta cắn môi, chảy máu. Nhưng dây cuối cùng cũng đứt.

Ngay khoảnh khắc tên lính quay lại-

Ta bật dậy, túm lấy cọc gỗ đang cháy, quật mạnh vào hắn.

Hắn đổ xuống trong tiếng kêu nghẹn. Ngọn lửa bén vào áo hắn, cháy lan như lửa ma trơi giữa đêm.

Rồi ta chạy.

Chân không, giữa tro tàn. Máu dính trên mặt. Áo rách, tay rớm máu. Phía sau là tiếng la hét, vó ngựa, hỏa hổ.

Phía trước-là một con dốc dựng đứng dẫn vào rừng hoang.

Ta không nghĩ. Cơ thể như bị kéo đi bởi bản năng sinh tồn nguyên thủy. Nhảy xuống, lăn trên đá, đập vào bụi gai, ngực dập mạnh vào thân cây.

Nhưng ta vẫn sống.

Trời chưa sáng. Ánh sáng duy nhất là từ lửa cháy phía sau. Khói mờ xám nhuộm kín bầu trời.

Ta rúc vào một gốc cây mục, run rẩy. Bàn tay đàn ông ấy – đang ôm lấy đầu gối – hoàn toàn không phải của người từng là ta.

Ta là ai?

Tên tử tội? Hay là con người vừa rơi từ thế kỷ XXI vào ác mộng cổ đại này?

"Tư Lăng.. là ai?"

Một tiếng gọi khe khẽ vang lên từ sau lùm cây. Nhẹ như gió, nhưng cũng như kiếm lạnh.

- "Ngươi vẫn chưa chết?"

Ta ngẩng lên. Và lần đầu tiên, thấy ánh mắt của người ấy – lạnh hơn đêm, nhưng sáng như lưỡi đao vừa rút khỏi vỏ.

* * *

Người đó bước ra từ màn sương ẩm lạnh, như thể được khắc ra từ đêm tối.

Áo choàng đen bạc bụi, vạt dài quét cỏ ướt. Kiếm giắt ngang lưng, không rút. Nhưng ánh mắt anh – chính ánh mắt đó – như mũi gươm đã cắm sẵn trong tim ta từ lúc chưa kịp hiểu vì sao bản thân còn thở.

Cao. Gầy. Vai rộng. Mắt sâu. Ánh nhìn đè nén như sấm trước cơn bão.

Ta không biết anh là ai, nhưng trong phút giây đối diện ấy, trái tim - dù là của kẻ nam nhân đang mang - cũng siết chặt lại một nhịp rất lạ.

"Là đau.. hay là sợ?"

Anh không hỏi ta là ai. Không hỏi vì sao ta ở đây. Chỉ đứng cách nửa thân cây, chậm rãi, nhìn xuống như đang cân đo một món đồ đã vỡ.

- "Ngươi thay đổi rồi."

Ta cắn răng, không trả lời.

- "Tư Lăng mà ta biết.. sẽ không quỳ giữa bùn đất như con thú bị săn. Hắn sẽ cười. Và nói: 'Muốn giết ta thì giết đi'."

Giọng anh lạnh như đêm giữa núi. Nhưng sâu trong đó.. có một tàn tro chưa tắt.

Ta không biết nên nói gì. Nói mình không phải là Tư Lăng? Nhưng nếu thế, ai sẽ tin?

Anh tiến thêm một bước, vỏ kiếm khẽ cọ vào đùi da thuộc.

- "Nếu ngươi muốn giả làm hắn, ít nhất cũng nên học cái cách hắn nhìn người khác như cỏ rác. Chứ đừng.. trông như sắp khóc thế kia."

Khóc?

Ta không khóc. Nhưng cổ họng.. đau.

Vì không ai nói với ta như vậy.

Không ai nhìn thẳng vào ta như vậy, từ khi ta bước vào thế giới này.

Ta mở miệng. Giọng nghẹn lại.

- "Ta.. không phải hắn."

Anh khựng lại.

Gió lướt qua rừng, thổi tung mái tóc dài lòa xòa che nửa mặt ta.

Câu nói ấy – nhỏ, gần như thì thầm – lại khiến đôi mắt anh co rút lại một nhịp.

Một nhịp.. rất nhỏ.

Ta nghĩ, có lẽ anh sẽ giết ta. Hoặc ít nhất cũng sẽ đánh.

Nhưng không.

Anh quay lưng.

Bình thản. Tàn nhẫn.

- "Vậy thì tốt. Kẻ phản tặc đó nên chết rồi."

Gió mang giọng anh đi xa. Nhưng từng chữ ấy lại như dao khắc trên xương.

Ta ngồi đó. Một thân xác không phải của mình. Một cái tên không phải của mình. Và một người đàn ông, có thể từng là duy nhất, lại quay lưng rời đi.. như thể chưa từng quen biết.

"Nếu ta không phải Tư Lăng.. vậy thì ta là ai?"
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2 – Ký Ức Máu Và Tro

Ta không nhớ mình đã đi theo anh ta bao xa.

Chỉ nhớ rằng, khi bóng anh khuất sau hàng cây, chân ta tự động bước tới, bất chấp gai đâm, da rách, và ánh mắt lạnh hơn sương cuối đông ấy.

Kí ức của bản thể này ùa về - Đặng Kha – ta nhớ ra rồi, hắn không ngăn ta. Nhưng cũng không nhìn ta.

Cả hai đi lặng lẽ trong rừng sâu, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng áo vải sột soạt dưới gió. Ta mím môi, giữ khoảng cách vừa đủ, như con thú hoang chưa thuần, sợ bị bỏ rơi nhưng cũng không dám lại gần.

Anh không hỏi vì sao ta đi theo.

Và ta cũng không hỏi.. tại sao anh lại cho phép.

* * *

Khi đến một khe suối nhỏ, anh dừng lại. Rửa tay trong làn nước lạnh. Ta đứng cách đó vài bước, nhìn mái tóc anh ướt mướt phủ trên gáy, từng sợi đen như mực nhòe.

Người đàn ông này.. từng quen thân với "ta". Nhưng không phải ta.

- "Ngươi không biết mình là ai à?"

Câu hỏi bật ra như lưỡi dao. Ta cứng người.

Đặng Kha không quay lại. Giọng anh đều đều, nhưng lạnh, như đang hỏi thời tiết.

Ta không trả lời.

Anh bật cười, rất khẽ.

- "Hừ. Giả điên?"

Ta ngẩng lên, ánh mắt gặp ánh mắt anh trong gương nước. Phản chiếu kia - không phải là gương, không phải là kính - nhưng vẫn khiến ta rùng mình.

Người trong nước có gương mặt sắc lạnh, mày kiếm, đôi mắt đen như mực cháy. Một kẻ từng là "Tư Lăng" - phản nghịch, sát nhân, vô tình.

Còn ta.. chẳng biết mình là gì.

- "Ngươi nghĩ bám theo ta thì sẽ sống được sao?" – anh hỏi.

Ta siết chặt tay.

Không phải nghĩ. Mà là bản năng.

Từ khi mở mắt trong thế giới này, anh là người duy nhất cho ta một ánh nhìn không mang ý giết chóc.

Ta không dám nói ra câu ấy. Chỉ gật đầu, nhỏ như tiếng nấc trong cổ họng.

Đặng Kha nhìn ta thật lâu. Rồi phất tay.

- "Đi đi. Đứng lùi lại phía sau. Ngươi yếu đuối như vậy, chỉ cần ta xoay người là ngươi chết."

Ta cắn môi, lặng lẽ bước theo.

Nhưng không ai ngờ, đêm ấy - chỉ vài canh giờ sau khi đặt chân vào thành - một tiếng huýt dài vang lên từ mái nhà tối.

Và một giọng nói trầm khàn, pha chút giễu cợt:

- "Không ngờ đường đường là Tư đại nhân.. lại theo đuôi tên Đặng Kha như chó con thế này."

Ta giật mình. Đặng Kha lập tức rút kiếm.

Từ trên nóc nhà, một bóng người đáp xuống. Áo xám phủ bụi, đôi mắt hồ ly xếch ngược như kẻ quen giết người bằng lời trước khi dùng tay.

Hắn mỉm cười.

- "Tư Lăng. Ngươi quên cả tên thuộc hạ thân cận nhất của mình rồi sao?"

Tên hắn là Lâu Cửu.

Và hắn đến.. để kéo ta trở lại với thế giới phản nghịch của Tư Lăng cũ.

* * *

1f4dc.png
Chương 3 – Không Lối Thoát

Gió đêm lạnh buốt xuyên áo. Lâu Cửu bước xuống từ mái nhà, giày vải đen không phát ra tiếng, ánh mắt như vết xước rạch ngang ngực ta.

- "Tư Lăng, sao không chào ta?"

Đặng Kha đã giơ kiếm. Lưỡi kiếm vẽ một vòng cung bạc dưới trăng, chắn ngay trước người ta. Nhưng lòng bàn tay anh.. siết chặt đến trắng bệch.

- "Tránh xa hắn ra."

Lâu Cửu nhếch môi, như thể nghe một câu chuyện nực cười.

- "Hắn? À.. ngươi đang bảo vệ hắn đấy à? Hắn là chủ soái của ta. Là Tư đại nhân máu lạnh, từng một mình xử chém ba mươi sáu người trong đêm mà không chớp mắt.. Còn bây giờ, ngươi lại giương kiếm vì hắn?"

Ta thấy thân thể mình lạnh toát. Mỗi từ Lâu Cửu nói ra như đóng đinh xuống xương.

Ba mươi sáu người trong một đêm.. Ta sao có thể là hắn?

Đặng Kha vẫn không hạ kiếm. Nhưng giọng anh khẽ trầm xuống:

- "Tư Lăng đã chết."

- "Thế kẻ đứng sau lưng ngươi là ai?"

- "Một kẻ.. chẳng liên quan đến ngươi."

Gió thoảng qua. Rồi, bất ngờ - Lâu Cửu lao đến như bóng quỷ.

Chỉ một chớp mắt, hắn đã giáp mặt Đặng Kha. Kiếm chạm nhau, tóe lửa. Sức mạnh của hai người đàn ông dội lên không gian im ắng, khiến cành cây gãy răng rắc.

Ta lùi lại, ngực dội mạnh vào tường đá.

Ta phải làm gì?

Ta không phải Tư Lăng cũ. Nhưng thân xác này là của hắn. Còn hắn.. thì có bao nhiêu người chờ đợi để ta "trở lại"?

- "Dừng lại!" – ta hét lên.

Hai người cùng khựng lại.

Ta bước ra. Gió lùa vào vạt áo rách bươm, khiến ta trông như một cái bóng cháy dở.

- "Ta.. sẽ đi với hắn."

Đặng Kha quay phắt lại. Ánh mắt anh như đâm xuyên qua ta.

- "Ngươi điên à? Ngươi biết hắn là ai không?"

- "Biết. Nhưng.." – ta mím môi – "Nếu ta không đi, những người khác sẽ chết. Họ tưởng ta là Tư Lăng, nếu ta bỏ chạy.. họ sẽ lại nổi loạn để đưa ta về. Lại thêm máu đổ."

Lâu Cửu cười nhạt.

- "Thì ra trí nhớ ngươi chưa mất sạch. Vẫn biết tính toán."

Ta không đáp.

Chỉ nhìn Đặng Kha. Trong ánh mắt ấy, có điều gì đó khiến anh siết kiếm chặt đến nỗi.. đôi tay run lên.

Anh không nói thêm gì. Chỉ buông tay.

- "Ngươi tự chọn."

Rồi quay người, không nhìn lại.

Lâu Cửu cười to. Kéo tay ta, như kéo một món chiến lợi phẩm.

Nhưng khi ánh mắt cuối cùng lướt qua bóng lưng Đặng Kha, một nỗi đau thầm lặng.. lụi tàn trong ngực.

Ta không phải Tư Lăng. Nhưng nếu là hắn.. chắc cũng đau như thế này?

* * *

1f4dc.png
Chương 4 – Vỏ Xác Cũ, Linh Hồn Mới

Trại quân phản loạn nằm giữa vùng núi hoang dã, cỏ cây mọc rậm, tiếng trùng đêm vang lên như tiếng thở dài của đất.

Lâu Cửu đưa ta vào lều chủ soái – nơi từng thuộc về "ta". Mọi thứ vẫn như cũ: Bàn gỗ đen, chăn thô, bản đồ máu còn chưa khô. Từng người lính gật đầu, hành lễ với ta, gọi ta bằng giọng kính trọng đầy rợn người:

- "Chủ soái."

Tim ta run lên. Đầu gật theo phản xạ. Nhưng linh hồn bên trong.. chỉ là một cô gái chưa từng chạm đến lưỡi kiếm.

* * *

Đêm đến, ta ngồi một mình trong lều, tay vuốt qua tấm áo chùng đen, từng lớp vải dày trên thân thể không thuộc về mình. Lâu Cửu đã lui xuống, để lại câu nói lửng lơ:

- "Ngày mai ta đưa ngươi đến gặp tàn quân phương Nam. Nhớ.. diễn cho tốt."

Ta siết chặt tay. Những lời chúc mừng, lời thề trung thành của đám binh sĩ khi nãy vẫn văng vẳng bên tai như ma chú.

Ta không phải Tư Lăng. Nhưng nếu ta phản kháng, máu sẽ lại đổ.

Ta đứng dậy, cởi áo. Thân thể trong gương đồng là của một người đàn ông – vai rộng, lưng rắn, từng vết sẹo chạy dọc sống lưng như vết chém cũ của ký ức.

Ta chạm vào ngực mình. Không còn gì mềm mại. Chỉ có da thịt đàn ông – lạnh, cứng, xa lạ.

Nhưng bên dưới lớp da ấy.. tim vẫn đập, vẫn run rẩy khi nhớ lại ánh mắt Đặng Kha trước lúc rời đi.

* * *

Đặng Kha, lúc này, đang ẩn mình trên sườn núi phía Tây, nơi ánh lửa từ doanh trại phản chiếu mờ mờ trong mắt anh.

Anh đã thấy hết. Từ lúc Tư Lăng cúi đầu nhận lại quyền lực, đến khi y đứng lặng trước hàng quân như một kẻ thật sự từng bước ra từ máu.

- "Ngươi.. là ai?" – anh thì thầm, môi mím chặt.

Tư Lăng trước kia sẽ không bao giờ chấp nhận ánh mắt của người khác phủ lên mình như dao. Nhưng người kia lại cúi đầu, chấp nhận làm trò hề cho kẻ từng là thuộc hạ.

Đặng Kha biết rõ. Có thứ gì đó trong "Tư Lăng" đã đổi.

Hoặc là hắn thật sự mất trí..

Hoặc là một linh hồn khác đã sống dậy trong thân thể ấy.

Dù là gì đi nữa, anh cũng không rời đi được. Như thể.. còn một món nợ chưa được trả. Một câu hỏi chưa được giải.

Hoặc là - một thứ cảm xúc anh không muốn gọi tên.

* * *

Ta nằm xuống giường cứng. Lưng dán vào lớp chiếu thô ráp, nơi từng thấm máu và khói súng.

Cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí không thể ngủ.

Trong cơn mê chập chờn, ta mơ thấy mình quay lại hình dạng thật - dáng nữ mềm mại, nằm giữa ánh lửa bập bùng, còn Đặng Kha từ từ bước đến, ngồi xuống cạnh ta, tay chạm nhẹ vào cổ..

Hơi thở ấm áp của anh lướt qua tai ta.

- "Cuối cùng cũng hiện hình rồi sao.. tiểu hồ ly?"

Rồi đôi môi ấy chạm đến gáy ta – không vội vã, không thô bạo – mà như khẳng định điều anh luôn nghi ngờ.

Ta bật dậy, mồ hôi túa ướt lưng áo.

Không có ai.

Chỉ là mộng.

Nhưng thân thể.. vẫn run nhẹ như thể vừa có một bàn tay thật sự từng chạm vào.
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back