Kí ức tuổi thanh xuân Tác giả: Tiểu Hồng Bao Thể loại: Tản văn Tuổi 17 là buổi chiều đầy nắng trong xanh và rực rỡ, rong ruổi trên chiếc xe đạp cùng lũ bạn qua từng con đường, góc phố, cùng nhau hát ca, vui đùa. Cùng nói về những điều tươi đẹp phía trước, nói về những điều đã qua ngày ấy. Chuyền tay dòng lưu bút viết vội, dòng cảm xúc ngổn ngang của đứa học trò cuối cấp, những kì thi, những định hướng cho tương lai. Tôi của năm 17 tuổi là cô bé tinh nghịch bên bạn bè, chụp những bức ảnh kỷ niệm, đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng cậu bạn cùng bàn dưới góc sân trường nhạt màu nắng, lạc giữa những mộng mơ tuổi áo trắng, vô tư vẽ ra những chân trời hồng cho tương lai, mong chờ khoảnh khắc bước vào giảng đường đại học mà không hề biết rằng mình đang trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Tôi ngày ấy không hiểu được hai chữ trưởng thành và chia li, cứ ngỡ rằng "trưởng thành rồi vẫn có thể bên nhau, kỳ thực trưởng thành chỉ có nghĩa là rời xa", đã hứa sẽ gặp lại nhưng rồi chẳng ai có thể giữ lời, lời tạm biệt ngày hôm ấy hóa ra là lời chia tay mãi mãi.. Tuổi 17 ơi, tôi nhớ! Ngày xưa ơi, có bao giờ trở lại được nữa không? Trở lại lớp học năm ấy cùng ba mươi mấy gương mặt cũ, mặc chiếc áo dài trắng đạp xe đến trường. Trở lại căn phòng nhỏ đầy kí ức buồn vui tuổi mới lớn, chiếc bảng đen vương bụi phấn, ô cửa sổ ngơ ngác mắt ai nhìn, nơi hàng ghế đá bên gốc cây phượng già, mái ngói ngày ấy giờ phủ màu xanh rêu.. Cho tôi trở về khoảng thời gian cùng đám bạn thân ngày ngày bên nhau, nằm kể chuyện đến hết đêm, cùng làm những chuyện điên cuồng của tuổi trẻ, cùng đạp xe dưới ngày mưa nặng hạt. Lời hẹn một ngày trở lại trường chụp một album kỷ niệm nhìn lại tuổi thanh xuân bên nhau của chúng ta, dù đến nay lời hứa vẫn còn dang dở, ít dần những lần họp mặt trà chanh chém gió, dần thưa những cuộc gọi, tin nhắn thăm hỏi bởi ai cũng tất bật cho cuộc sống cho cuộc sống mới ngoài kia.. Cho tôi trở về ngồi cạnh bên cậu bạn cùng bạn, cùng nghe bản nhạc thịnh hành năm đó, cùng ăn vụng để rồi bị phạt, ngắm nhìn gương mặt cậu, nụ cười cậu - người đã trải qua tình yêu học trò vụng dại ngày ấy. Tôi vẫn thường mở bài hát cậu từng hát cho tôi nghe, vẫn nhớ về cậu trong những lần vô tình nào đó. Chúng ta đã không cùng nhau đi một quãng đường thật xa, học chung một trường đại học, cậu sẽ chở đi dạo quanh thành phố nơi chúng ta sẽ đến như lời cậu đã hứa. Nhưng cảm ơn cậu bàn cùng bạn của tôi, cảm ơn vì thanh xuân của tôi có cậu. Tôi bây giờ đã không còn là cô bé 17 tuổi ngày xưa nữa, tôi hiểu chia li và trưởng thành, hiểu thứ gọi là lời hứa thật khó thực hiện. Những ký ức rồi sẽ bị lớp bụi thời gian phủ mờ bởi những cuộc chia ly không có ngày tái ngộ. Tuổi 17 năm ấy giúp tôi hiểu không phải ai đi qua đời ta rồi cũng sẽ ở lại, có những người chỉ có thể bỏ trong tim chứ không thể đi chung mãi một con đường. Thanh xuân là những khoảng khắc tươi đẹp hãy trân trọng nó bạn nhé. - Hết -