Bài viết: 6 

Chương 10: Xin việc kiểu này thì nghỉ mẹ đi!
Trong phòng có một gã đàn ông đô con đang ngồi trước một cái bàn làm việc nhỏ ở chính giữa phòng. Ông ta ngồi ngả lưng xuống ghế. Bộ râu xồm xoàm và mái tóc bù xù che hết đường gương mặt, không thể nhìn thấy gì ngoài cái mũi to khác màu với bộ râu và tóc. Mới đầu, Alap nhìn còn không nghĩ đây là một người còn sống, bởi ông ta ngồi im như một pho tượng, không có bất kì cử động gì từ khi cánh cửa được mở. Nhưng sau khi chắc chắn là trong phòng không còn ai, Alap mới tin rằng đây là người sẽ tiếp nhận đơn xin việc của cô. Sự hoài nghi còn sót lại về sống chết cũng biến mất khi cô phát hiện lượng Corynebacterium* hiện đang kí sinh trong cơ thể đó không thể là của người chết.
(*Corynebacterium: Một loại vi khuẩn, gây bệnh bạch hầu cũng là tác nhân gây mùi hôi. Khi vật chủ chết, vi khuẩn cũng dần chết theo)
Xác định xong đối tượng, cô với lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với gã, cách hai mét.
"Tên." Ông ta mở lời, giọng ồm ồm như bị hàng ngàn con vi khuẩn bám riết lấy thanh quản, không cho âm thanh thoát ra.
Mùi của Corynebacterium chua chua kết hợp với mùi sơn mới và mùi tanh nồng từ hơi thở của ông ta tạo thành một mùi buồn nôn, khó ngửi. Một giây sau khi gã mở miệng ra, Alap đã đánh mất khứu giác, đầu óc có chút choáng váng.
Cô vội lùi ghế ra xa một tí, dùng tay phẩy phẩy cho cái mùi đó phân tán đi rồi mới trả lời, "Alap."
Gã ta im lặng, Alap hiểu ý liền nói, "Bí danh: Alap. Vậy thôi."
"Công việc hiện tại?"
"Thất nghiệp."
"Phí vào cổng?"
Nghe vậy, Alap không nói gì, rút từ trong túi áo một chiếc thẻ tín dụng rồi đưa cho gã.
Gã ta bật ra một tiếng cười nhạt, có vẻ hơi khinh thường con người vừa mới nói là mình thất nghiệp này. Nhưng rồi gã cũng cầm lên, gọi cậu trai kia vào kêu kiểm tra.
Màn hình hiện lên con số: 15 000 000.
Sau khi thấy bộ râu có chút di chuyển thay cho câu nói "Ngạc nhiên thật" của gã, Alap liền thay đổi tư thế, cô ngồi dựa lưng vào ghế, tì má vào mu bàn tay, dáng ngồi vắt chân, gương mặt hơi hướng lên, điệu bộ lộ rõ vẻ ngạo mạn, "Nếu ông cần, tôi bố thí luôn cho ông cái tài khoản này cũng được." Cô nói, khóe miệng đã nhếch lên thành nụ cười ranh mãnh từ lúc nào.
Nghe vậy, gã ta tỏ ra hơi khó chịu, "Không cần. Nhưng chúng tôi chỉ nhận tiền mặt. Không có mời về."
Cô nhún vai, cười đáp, "Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu." Rồi cô đưa tay vào trong áo, hì hục cái gì đó.
Sau vài giây, tiếng chuông cửa vang lên, cậu trai nhanh chóng đi ra khỏi phòng, xuống nhà xem xét. Mở cửa ra, người không thấy đâu, cậu chỉ thấy một cái va li được treo lủng lẳng trước tay nắm cửa ngoài.
"Của tôi đấy, mang lên đây đi."
Tiếng của Alap từ trên vọng xuống khiến cậu giật mình, có chút hoài nghi nhưng rồi cũng nghe theo.
Cậu đưa cho cô cái va li, cô đặt nó lên bàn của ông ta rồi mở ra. Bên trong là mười triệu zen. Đồng thời, con số trên màn hình cũng giảm đi mười triệu.
"Có thể kiểm tra thật giả. Nếu ông muốn." Cô cười khẩy, thản nhiên quay lại chỗ ngồi.
Gã nhăn mặt, liếc mắt nhìn cậu trai. Cậu ta hiểu ý, liền mang va li ra ngoài. Một lát sau quay lại và thì thầm gì đó vào tai gã. Nghe xong, gã gật đầu nhẹ rồi sai cậu lấy ra năm cái phong bì, bày ra trước mặt cô rồi bảo cô chọn một cái.
Không thắc mắc gì, Alap nhanh chóng rút ra một cái rồi đưa cho gã.
Gã ta mở ra rồi bắt đầu đọc. Gương mặt gã đã giãn ra phần nào, giọng nói mang hướng được thỏa mãn, "Đề thi của cô sẽ có ở thành phố Yeork. Xuống Downtown ở đó rồi tìm một gã tóc mào gà màu đỏ đứng canh ở khu Bảy, đưa cho hắn cái phong bì này là xong chuyện."
Alap nhận lấy phong bì từ tay gã, gương mặt đã thôi biểu lộ cảm xúc, "Chỉ vậy thôi hả?"
"Thêm nữa, nay đã là ngày cuối theo bản tin được đăng rồi nên cô chỉ có tối đa một ngày để có thể di chuyển đến địa điểm tiếp theo này. Thế thôi, chúc cô may mắn."
Không còn gì để nói, Alap nhún vai rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó, rời khỏi Downtown.
Ngày thứ ba kể từ hôm nghỉ làm, cô di cư tới thành phố Yeork, cách khoảng năm mươi ki – lô – mét về phía nam từ rìa của Guize.
Tới nơi, cô thuê một căn hộ loại một phòng ngủ nằm trên tầng năm của tòa nhà Anleak. Vì cũng chỉ có một mình và chắc chắn là chẳng có khách nào ghé thăm nên Alap dùng phòng khách như phòng riêng, thùng cát – tông vứt bừa ra sàn, đồ đạc cá nhân bày khắp nơi. Nhưng chưa kịp hoàn thành xong khâu dọn nhà, cô đã vội lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Và điểm tới tiếp tục là Fartour nhưng lần này, cô được trải nghiệm đi một chuyến tàu ngầm đúng nghĩa chứ không phải cuốc bộ trong đường hầm thời chiến nữa. Mất thêm một tiếng để đến được Downtown nơi này, cô tiếp tục chơi trò hôm qua, quan sát từ trên đỉnh của một tòa nhà cao. Nhưng lần này, do mục tiêu có nhận dạng khá nổi bật nên Alap chỉ mất vài phút để xác định được vị trí cần đến.
Nghĩ mọi chuyện chuẩn bị đến hồi cao trào, cô háo hức đến trước mặt thanh niên được chỉ điểm, định đưa cho hắn cái phong bì như được dặn nhưng hình như hắn hiểu nhầm gì đó. Thấy cô "có vẻ" vui vẻ lại gần, hắn giơ tay ép cô vào góc rồi sờ mó lung tung. Nhưng đương nhiên, chưa kịp làm gì, Alap đã nhẹ nhàng cho hắn đo ván.
Cùng lúc, tiếng chuông báo động phát ra tòa nhà cạnh đó vang lên. Vài chục thằng khác xông ra bao vây cô.
Lông mày nhăn lại, mặt Alap trở nên méo mó, "Thật đấy à? Xin việc kiểu này thì nghỉ mẹ đi!"
(*Corynebacterium: Một loại vi khuẩn, gây bệnh bạch hầu cũng là tác nhân gây mùi hôi. Khi vật chủ chết, vi khuẩn cũng dần chết theo)
Xác định xong đối tượng, cô với lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với gã, cách hai mét.
"Tên." Ông ta mở lời, giọng ồm ồm như bị hàng ngàn con vi khuẩn bám riết lấy thanh quản, không cho âm thanh thoát ra.
Mùi của Corynebacterium chua chua kết hợp với mùi sơn mới và mùi tanh nồng từ hơi thở của ông ta tạo thành một mùi buồn nôn, khó ngửi. Một giây sau khi gã mở miệng ra, Alap đã đánh mất khứu giác, đầu óc có chút choáng váng.
Cô vội lùi ghế ra xa một tí, dùng tay phẩy phẩy cho cái mùi đó phân tán đi rồi mới trả lời, "Alap."
Gã ta im lặng, Alap hiểu ý liền nói, "Bí danh: Alap. Vậy thôi."
"Công việc hiện tại?"
"Thất nghiệp."
"Phí vào cổng?"
Nghe vậy, Alap không nói gì, rút từ trong túi áo một chiếc thẻ tín dụng rồi đưa cho gã.
Gã ta bật ra một tiếng cười nhạt, có vẻ hơi khinh thường con người vừa mới nói là mình thất nghiệp này. Nhưng rồi gã cũng cầm lên, gọi cậu trai kia vào kêu kiểm tra.
Màn hình hiện lên con số: 15 000 000.
Sau khi thấy bộ râu có chút di chuyển thay cho câu nói "Ngạc nhiên thật" của gã, Alap liền thay đổi tư thế, cô ngồi dựa lưng vào ghế, tì má vào mu bàn tay, dáng ngồi vắt chân, gương mặt hơi hướng lên, điệu bộ lộ rõ vẻ ngạo mạn, "Nếu ông cần, tôi bố thí luôn cho ông cái tài khoản này cũng được." Cô nói, khóe miệng đã nhếch lên thành nụ cười ranh mãnh từ lúc nào.
Nghe vậy, gã ta tỏ ra hơi khó chịu, "Không cần. Nhưng chúng tôi chỉ nhận tiền mặt. Không có mời về."
Cô nhún vai, cười đáp, "Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu." Rồi cô đưa tay vào trong áo, hì hục cái gì đó.
Sau vài giây, tiếng chuông cửa vang lên, cậu trai nhanh chóng đi ra khỏi phòng, xuống nhà xem xét. Mở cửa ra, người không thấy đâu, cậu chỉ thấy một cái va li được treo lủng lẳng trước tay nắm cửa ngoài.
"Của tôi đấy, mang lên đây đi."
Tiếng của Alap từ trên vọng xuống khiến cậu giật mình, có chút hoài nghi nhưng rồi cũng nghe theo.
Cậu đưa cho cô cái va li, cô đặt nó lên bàn của ông ta rồi mở ra. Bên trong là mười triệu zen. Đồng thời, con số trên màn hình cũng giảm đi mười triệu.
"Có thể kiểm tra thật giả. Nếu ông muốn." Cô cười khẩy, thản nhiên quay lại chỗ ngồi.
Gã nhăn mặt, liếc mắt nhìn cậu trai. Cậu ta hiểu ý, liền mang va li ra ngoài. Một lát sau quay lại và thì thầm gì đó vào tai gã. Nghe xong, gã gật đầu nhẹ rồi sai cậu lấy ra năm cái phong bì, bày ra trước mặt cô rồi bảo cô chọn một cái.
Không thắc mắc gì, Alap nhanh chóng rút ra một cái rồi đưa cho gã.
Gã ta mở ra rồi bắt đầu đọc. Gương mặt gã đã giãn ra phần nào, giọng nói mang hướng được thỏa mãn, "Đề thi của cô sẽ có ở thành phố Yeork. Xuống Downtown ở đó rồi tìm một gã tóc mào gà màu đỏ đứng canh ở khu Bảy, đưa cho hắn cái phong bì này là xong chuyện."
Alap nhận lấy phong bì từ tay gã, gương mặt đã thôi biểu lộ cảm xúc, "Chỉ vậy thôi hả?"
"Thêm nữa, nay đã là ngày cuối theo bản tin được đăng rồi nên cô chỉ có tối đa một ngày để có thể di chuyển đến địa điểm tiếp theo này. Thế thôi, chúc cô may mắn."
Không còn gì để nói, Alap nhún vai rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó, rời khỏi Downtown.
Ngày thứ ba kể từ hôm nghỉ làm, cô di cư tới thành phố Yeork, cách khoảng năm mươi ki – lô – mét về phía nam từ rìa của Guize.
Tới nơi, cô thuê một căn hộ loại một phòng ngủ nằm trên tầng năm của tòa nhà Anleak. Vì cũng chỉ có một mình và chắc chắn là chẳng có khách nào ghé thăm nên Alap dùng phòng khách như phòng riêng, thùng cát – tông vứt bừa ra sàn, đồ đạc cá nhân bày khắp nơi. Nhưng chưa kịp hoàn thành xong khâu dọn nhà, cô đã vội lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Và điểm tới tiếp tục là Fartour nhưng lần này, cô được trải nghiệm đi một chuyến tàu ngầm đúng nghĩa chứ không phải cuốc bộ trong đường hầm thời chiến nữa. Mất thêm một tiếng để đến được Downtown nơi này, cô tiếp tục chơi trò hôm qua, quan sát từ trên đỉnh của một tòa nhà cao. Nhưng lần này, do mục tiêu có nhận dạng khá nổi bật nên Alap chỉ mất vài phút để xác định được vị trí cần đến.
Nghĩ mọi chuyện chuẩn bị đến hồi cao trào, cô háo hức đến trước mặt thanh niên được chỉ điểm, định đưa cho hắn cái phong bì như được dặn nhưng hình như hắn hiểu nhầm gì đó. Thấy cô "có vẻ" vui vẻ lại gần, hắn giơ tay ép cô vào góc rồi sờ mó lung tung. Nhưng đương nhiên, chưa kịp làm gì, Alap đã nhẹ nhàng cho hắn đo ván.
Cùng lúc, tiếng chuông báo động phát ra tòa nhà cạnh đó vang lên. Vài chục thằng khác xông ra bao vây cô.
Lông mày nhăn lại, mặt Alap trở nên méo mó, "Thật đấy à? Xin việc kiểu này thì nghỉ mẹ đi!"
Chỉnh sửa cuối: