Chương 20: Một bước gần
Đặng Nguyên tự tin hôm nay mình chắc chắn sẽ thành công. Hôm đó anh biết là Nhân Tâm đã nhận ra anh đi theo cô rồi nhưng cô lại không làm gì cả, vẫn cứ để anh theo sau như vậy. Có phải cô cũng có chút cảm xúc với anh không? Hải Nam cũng đã nói rồi, chỉ cần anh chủ động trực diện thế này chắc chắn cô sẽ đồng ý thôi.
Nhân Tâm ra ngoài giống như lịch trình thường ngày của mình. Trước khi đi Hạ Anh tự dưng nhàn nhã nói với cô một câu:
"Hôm nay đi chơi vui vẻ!"
Cô khó hiểu nhìn lại Hạ Anh nhưng thôi cũng kệ, gật đầu mấy cái:
"Ừm hứm. Biết rồi."
* * *
Đến giờ tan học, ra cổng chuẩn bị lên xe về, bỗng dưng có một bóng dáng đến trước Nhân Tâm, cô ngước lên nhìn thì người ấy mới bỏ những thứ che kín mặt mũi kia đi. Đôi mắt đó như mặt hồ phẳng lặng mà lại xoáy sâu vào ánh mắt cô. Người ta thường nói ánh mắt của kẻ si tình không thể che giấu và ánh mắt đó đang nhìn cô như thế. Nhân Tâm nhất thời không phản ứng kịp. Giọng nói trầm ấm chứa đầy sự ôn nhu cất lên:
"Anh đang chờ em đấy."
Nhân Tâm ngẩn người mất vài giây mới lên tiếng, lắp bắp:
"Ch.. ch.. chờ em á?"
Đặng Nguyên lại chẳng ngần ngại:
"Hiện tại em có rảnh không?"
Nhân Tâm không hiểu sao anh lại xuất hiện ở nơi này, đây là trường cô mà:
"Sao anh lại đến đây?"
"Anh muốn gặp em. Em có thể dành thời gian của em để đi dạo với anh chút không?"
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hay bị ngạc nhiên đến lú rồi mà nghe anh hỏi câu này cô trả lời ngay tức khắc, không chút chần chừ:
"Được."
Một từ được này mà Nhân Tâm thật muốn vả vào cái miệng của mình, đúng là miệng nhanh hơn não. Sự tỉnh táo thường ngày đâu mất rồi?
Khóe miệng anh cong lên. Ý cười trong đáy mắt hiện lên không che giấu gì. Anh lại hỏi tiếp một câu xanh rờn:
"Anh đi xe buýt đến đây nên em có thể.. chở anh chứ?"
Suýt nữa thì lại miệng nhanh hơn não nói ''Có'' tiếp. Cô chợt nhớ ra gì đó:
"Nhưng.. em không có mũ cho anh."
Đặng Nguyên cười thầm trong lòng, không mảy may lo lắng:
"Thật sao? Em tìm kỹ lại xem."
Hải Nam quả thực lường trước được cả việc này. Trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị kỹ cả rồi. Không thể để cô có cơ hội từ chối nào. Minh Khải và Hạ Anh rất nhiệt tình giúp đỡ anh.
Nhân Tâm mở cốp xe chứng minh cho anh thì ơ kìa, cái gì thế này? Một chiếc mũ ¾ đang ở trong đó. Cô không nhớ là mình có để chiếc mũ nào vào đây cả. Đang ngẩn tò te thì anh đã lấy mũ đeo vào, đóng cốp, ngồi lên yên sau. Anh tươi khỏi cần tưới:
"Giờ thì đã có mũ rồi đó!"
Nhân Tâm còn chưa hết kinh ngạc vì cái mũ, anh đã tiếp tục lấy nốt chiếc mũ treo ở xe đội vào đầu cho cô, cẩn thận cài quai lại, vui vẻ nhìn cô. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, ân cần lại dịu dàng. Mà cô lại cứ để cho anh làm vậy, không phản kháng gì. Nhân Tâm vẫn đứng ngây ra như phỗng. Thắc mắc anh như này là sao, không lẽ.. muốn đi chơi hay tỏ tình với cô à? Rất có thể lắm. Thầm nghĩ nhưng vẫn bất giác hỏi anh:
"Anh.. có chuyện gì sao?"
Anh mỉm cười rất dịu dàng, ánh mắt dâng lên một cỗ sâu xa:
"Ừm. Rồi em sẽ biết."
Gật gù hiểu ý, cô còn có thể nói gì được nữa. Không còn cách nào khác rồi, không thể đuổi anh xuống xe nữa, vậy thì cô sẽ làm một người tốt bụng hộ tống đưa anh đi dạo vậy:
"Anh muốn đi đâu?"
"Đến nơi em muốn đi."
Nhân Tâm hơi sững lại, rất nhanh sau đó trở lại bình thường, rất thoải mái đáp lại:
"Được thôi!"
Anh không hỏi cô chở anh đi đâu, cho đến khi đi qua Nhà văn hóa Sinh viên TP. HCM anh mới nhận ra cô đến làng đại học. Anh còn tưởng cô sẽ đến sân bóng rổ nào trong trung tâm Thủ Đức chứ. Vì học bên quận 10 nên anh không quen thuộc khu làng đại học lắm, mới chỉ qua đây vài lần. Nhân Tâm dừng tại một quán lẩu chay trong con đường ăn uống làng đại học gần Ký túc xá khu B - Đại học Quốc gia TP. HCM. Lẩu chay là một trong những món ăn biểu tượng của làng đại học được rất nhiều người ưa thích. Đó là anh nghe nói thế chứ anh đã ăn đồ chay bao giờ đâu. Hai người tiến vào chọn một bàn ngồi xuống. Nhân Tâm thấy có gì không đúng lắm. Ngạc nhiên nhìn anh, sao anh lại ngồi cạnh cô nhỉ? Cứ như đọc được suy nghĩ của cô, anh liền nói:
"Ờm, nếu ngồi đối diện thì anh ngại lắm, không thoải mái ăn được đâu."
Cô chợt nhớ đến một bài viết cô đã từng đọc có nói rằng nếu đi ăn cùng nhau mà người con trai ngồi đối diện thì sẽ khiến người con gái ngại mà không dám ăn uống thoải mái được. Cô bật cười, anh quả nhiên rất tinh ý. Anh nghe rõ tiếng cười của cô:
"Em cười gì chứ? Anh nói thật mà."
Cô biết anh vì mình mới làm như vậy, cô rất vui:
"Ừm, em biết rồi."
Đồ ăn được mang ra, biểu cảm của anh dường như rất thích thú. Cô thuận miệng hỏi một câu:
"Anh đã từng ăn lẩu chay chưa?"
Anh lắc đầu:
"Chưa. Anh chưa ăn đồ chay bao giờ. Không biết sẽ thế nào nhỉ?"
"Yên tâm đi, chắc chắn không nhạt nhẽo như tô bún kia đâu."
Nhận ra mình lỡ lời thì đã không kịp nữa rồi. Anh ngơ ra, không biết phải nói gì tiếp theo nữa. Ai da, cô bị cái gì vậy trời, ngại thật chứ. Cô và anh cùng đồng thời im lặng, mỗi người quay mặt sang một phía che đi sắc mặt đang đỏ lên của mình. Nhân viên phục vụ đến bật cồn, hai người thu lại vẻ ngại ngùng, tỉnh bơ làm như không có gì, bắt đầu ăn lẩu.
Cô chờ đợi anh thử một miếng, xem anh sẽ có cảm nhận gì:
"Thấy sao?"
Quả nhiên như cô nói không hề nhạt nhẽo, là đồ chay nên ăn khá lạ miệng. Lần này tốt hơn lần trước nhiều. Anh bắt đầu thích rồi đó:
"Um, ngon đấy chứ."
Cô nở một nụ cười nhẹ nhõm, thật may là anh thấy thích.
Nhân Tâm và Đặng Nguyên cùng nhau ăn một bữa tối này rất vui vẻ, sau đó cô còn dẫn anh đi ăn vặt, dạo quanh trên những con đường, hệt như những cặp đôi ngoài kia. Trời đã dần tắt nắng, đèn đường cũng đã sáng, tiết trời về chiều tối dịu mát, sinh viên qua lại rất đông. Hoàng hôn trên nền trời nhuốm một màu hồng rực nao lòng. Một khung cảnh cùng với dáng vẻ của những con người đang ở tuổi thanh xuân thật rõ rệt, tấp nập, rộn rã, vô tư và đẹp đẽ.
* * *
Bảy giờ, khi trời đã tối hẳn, cô mới chở anh đến sân bóng ở sau Ký túc xá khu A. Đây là sân bóng đá Ký túc xá Liên hợp - ĐHQG TP. HCM. Anh đã từng đến đây thi đấu mấy giải sinh viên tự tổ chức. Hầu hết mọi người đến đây đều chơi bóng đá, chỉ có một khoảng sân bóng rổ kế bên sân cầu lông. Đã tối nên chỉ còn vài người chơi ở đó. Anh định tiến vào nhưng cô giữ anh lại, cô nói:
"Đợi thêm chút nữa."
Một chút nữa chẳng còn một bóng dáng nào ở đó cả. Bây giờ khoảng sân này là của hai người. Lúc này anh mới hỏi cô:
"Em rất hay đến đây sao?"
"Không, lâu lâu thôi. Bình thường em sẽ đi trong trung tâm quận."
"Một mình em đến đây không thấy sợ ư?"
Cô bật cười:
"Có gì để sợ chứ?"
"Buổi tối làng đại học rất nguy hiểm mà."
"Cũng không có gì. Với lại từ đây đến nhà em chỉ bảy phút thôi."
Không có gì là sao chứ? Rõ ràng chỉ toàn con trai đến đây, quanh đây khá vắng vẻ, như vậy là đủ nguy hiểm rồi. Anh thấy không ổn chút nào.
Nhân Tâm biết Đặng Nguyên không yên tâm:
"Không phải đã có anh rồi sao?"
Anh nhất thời không nói nên lời. Cô cười:
"Từ lâu em đã không còn sợ những điều này. Anh không cần lo đâu."
Anh thở dài không nói nữa. Cô đưa quả bóng cho anh, nâng cằm thách thức:
"Solo không?"
Trước giờ anh rất ít chơi bóng rổ, quả thực không tự tin mấy. Liền nảy ra một ý, cười rạng rỡ với cô:
"Tiếc quá, anh không biết chơi. Hay là em dạy anh đi."
"Cũng được. Qua kia ngồi xem mẫu nhé."
Anh chỉ định trêu cô một chút thôi nhưng cô lại tưởng thật. Ngoan ngoãn ra một chỗ ngồi xem cô hướng dẫn. Cô rất nhiệt tình chỉ cho anh từ những thứ cơ bản, vừa làm động tác vừa giải thích cho anh hiểu. Anh không quan tâm cô hướng dẫn cái gì cho lắm, chỉ tập trung nhìn cô. Dáng vẻ chơi thể thao này của cô anh chưa từng được thấy, sao lại cuốn hút thế nhỉ? Anh nghĩ mình có thể ngắm cô cả đêm cũng được nữa.
Nhân Tâm liền một lúc hướng dẫn gần hết các kỹ thuật cho anh mà không gọi anh vào làm thử lần nào, sao lạ thế nhỉ? Đó giờ đã nửa tiếng rồi, không thể để như thế được. Khi Nhân Tâm chuẩn bị đưa bóng lên rổ thì anh liền đứng phắt dậy chạy tới cướp bóng trước mặt cô. Bóng vừa rời tay cô thì bị Đặng Nguyên bắt lấy, cô kinh ngạc nhìn anh, thở dốc một hơi sau đó cười chế giễu người đối diện:
"Sao nói không biết chơi?"
Anh đứng trước cô, cao hơn cô nửa cái đầu, hai tay cầm bóng, cười trừ:
"Bây giờ biết rồi."
"Nhanh vậy sao?"
"Ừm, à không. Ý anh là.."
"Vậy solo được chưa?"
"Hả? Ờ.. được."
Người tấn công người phòng thủ cứ thế qua lại một lúc lâu. Thời gian dần trôi, xung quanh mọi người đã về hết, chỉ còn hai con người tại khoảng không gian rộng lớn, tĩnh mịch này. Đã thấm mệt nên cô dừng lại, lấy hai chai nước, một cho mình, một đưa cho anh:
"Nghỉ chút đi."
Anh nhận lấy chai nước, cũng đến giữa sân ngồi nghỉ như cô.
"Anh chơi cũng khá đấy." Cô nói vậy là đang khen anh hay châm chọc anh vậy.
"Không bằng em được."
Nghe anh nói cô chỉ cười, ý cười này là gì anh không nhìn ra. Nhân Tâm quả thực chơi bóng rổ rất giỏi, Đặng Nguyên thắc mắc liệu cô có trong đội tuyển trường hay không. Anh nhận ra cô đã cao hơn:
"Em đã cao đến bao nhiêu vậy?"
"Hm, có lẽ là 1m72. Lâu rồi cũng chưa đo lại."
''Con gái như em vậy là quá cao rồi đó.''
''Chịu thôi, em cũng đâu có muốn, từ nhỏ đã cao hơn người ta nên toàn bị gọi là đồ cao kều thôi.''
Anh đã biết là cô đã rất cao rồi nhưng vẫn khiến anh ngạc nhiên không thôi. Không dễ gì với thể chất của nữ có thể cao thêm như vậy, quả nhiên là những năm qua cô đã chơi thể thao rất tốt. Đặng Nguyên nghĩ khoảng cách 10 cm giữa anh và cô cũng đẹp đấy chứ.
Đặng Nguyên đang ngồi đối diện Nhân Tâm, cô chợt để tay bên cạnh ra hiệu bảo anh quay lại ngồi cạnh mình, ánh mắt loé lên:
"Cho anh xem cái này."
Anh ngơ ngơ làm theo, cô chỉ tay về phía trước, anh hướng mắt nhìn theo. Khóe miệng anh nâng lên khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt.
Từ góc sân mà hai người đang ngồi, đối diện phía xa là những tòa nhà AH, AG to lớn, cao chót, nằm ở sau cuối của Ký túc xá khu A, chễm chệ giữa hai cung đường, hiện lên nổi bật, kiêu ngạo, trái ngược với khung cảnh u tối, vắng lặng bao lấy nó. Trong màn tối, ánh sáng từ các tòa nhà tỏa ra sáng rực. Những ánh đèn đường vàng rọi bên dưới chỉ làm nó thêm lung linh, ảo diệu.
Chiêm nghiệm từ góc nhìn này, không ngờ nó lại đẹp như vậy. Anh đã không biết đấy. Có lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ mà cô còn chỉ anh tiếp:
"Thử nằm xuống đi."
Nằm xuống theo như cô nói, ngay lập tức cả bầu trời đêm rộng lớn hiện ra. Cả không gian tĩnh mịch, có thể nghe tiếng gió và cỏ cây xào xạc xung quanh. Màn đêm trong trẻo, ánh sao và ánh trăng trên nền trời đêm chiếu xuống nhẹ nhàng, đẹp đẽ. Có một cây đèn ở góc sân gần chỗ hai người, cũng chiếu xuống chói lọi. Anh có cảm giác bản thân như được chúng ôm ấp, làn gió mát thổi nhẹ qua người, thư thái đến lạ thường, không có âm thanh ồn ã, náo nhiệt, hoàn toàn là một màn đêm yên tĩnh. Thật khó để nằm xuống chiêm ngưỡng được bầu trời đêm tĩnh lặng nếu ở trong trung tâm thành phố như ở nơi này.
Đặng Nguyên nhìn qua Nhân Tâm đang nằm bên cạnh mình, cũng rất hưởng thụ màn đêm tịch mịch. Đáy lòng hiện lên một cỗ ấm áp, nhìn cô một hồi lâu, sau đó khẽ thở nhẹ, giọng không cao không thấp:
"Nhân Tâm. Để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."
Cô nghe anh lên tiếng, mới quay sang nhìn anh, con ngươi có phần chờ đợi:
"Được."
Nhân Tâm ra ngoài giống như lịch trình thường ngày của mình. Trước khi đi Hạ Anh tự dưng nhàn nhã nói với cô một câu:
"Hôm nay đi chơi vui vẻ!"
Cô khó hiểu nhìn lại Hạ Anh nhưng thôi cũng kệ, gật đầu mấy cái:
"Ừm hứm. Biết rồi."
* * *
Đến giờ tan học, ra cổng chuẩn bị lên xe về, bỗng dưng có một bóng dáng đến trước Nhân Tâm, cô ngước lên nhìn thì người ấy mới bỏ những thứ che kín mặt mũi kia đi. Đôi mắt đó như mặt hồ phẳng lặng mà lại xoáy sâu vào ánh mắt cô. Người ta thường nói ánh mắt của kẻ si tình không thể che giấu và ánh mắt đó đang nhìn cô như thế. Nhân Tâm nhất thời không phản ứng kịp. Giọng nói trầm ấm chứa đầy sự ôn nhu cất lên:
"Anh đang chờ em đấy."
Nhân Tâm ngẩn người mất vài giây mới lên tiếng, lắp bắp:
"Ch.. ch.. chờ em á?"
Đặng Nguyên lại chẳng ngần ngại:
"Hiện tại em có rảnh không?"
Nhân Tâm không hiểu sao anh lại xuất hiện ở nơi này, đây là trường cô mà:
"Sao anh lại đến đây?"
"Anh muốn gặp em. Em có thể dành thời gian của em để đi dạo với anh chút không?"
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hay bị ngạc nhiên đến lú rồi mà nghe anh hỏi câu này cô trả lời ngay tức khắc, không chút chần chừ:
"Được."
Một từ được này mà Nhân Tâm thật muốn vả vào cái miệng của mình, đúng là miệng nhanh hơn não. Sự tỉnh táo thường ngày đâu mất rồi?
Khóe miệng anh cong lên. Ý cười trong đáy mắt hiện lên không che giấu gì. Anh lại hỏi tiếp một câu xanh rờn:
"Anh đi xe buýt đến đây nên em có thể.. chở anh chứ?"
Suýt nữa thì lại miệng nhanh hơn não nói ''Có'' tiếp. Cô chợt nhớ ra gì đó:
"Nhưng.. em không có mũ cho anh."
Đặng Nguyên cười thầm trong lòng, không mảy may lo lắng:
"Thật sao? Em tìm kỹ lại xem."
Hải Nam quả thực lường trước được cả việc này. Trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị kỹ cả rồi. Không thể để cô có cơ hội từ chối nào. Minh Khải và Hạ Anh rất nhiệt tình giúp đỡ anh.
Nhân Tâm mở cốp xe chứng minh cho anh thì ơ kìa, cái gì thế này? Một chiếc mũ ¾ đang ở trong đó. Cô không nhớ là mình có để chiếc mũ nào vào đây cả. Đang ngẩn tò te thì anh đã lấy mũ đeo vào, đóng cốp, ngồi lên yên sau. Anh tươi khỏi cần tưới:
"Giờ thì đã có mũ rồi đó!"
Nhân Tâm còn chưa hết kinh ngạc vì cái mũ, anh đã tiếp tục lấy nốt chiếc mũ treo ở xe đội vào đầu cho cô, cẩn thận cài quai lại, vui vẻ nhìn cô. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, ân cần lại dịu dàng. Mà cô lại cứ để cho anh làm vậy, không phản kháng gì. Nhân Tâm vẫn đứng ngây ra như phỗng. Thắc mắc anh như này là sao, không lẽ.. muốn đi chơi hay tỏ tình với cô à? Rất có thể lắm. Thầm nghĩ nhưng vẫn bất giác hỏi anh:
"Anh.. có chuyện gì sao?"
Anh mỉm cười rất dịu dàng, ánh mắt dâng lên một cỗ sâu xa:
"Ừm. Rồi em sẽ biết."
Gật gù hiểu ý, cô còn có thể nói gì được nữa. Không còn cách nào khác rồi, không thể đuổi anh xuống xe nữa, vậy thì cô sẽ làm một người tốt bụng hộ tống đưa anh đi dạo vậy:
"Anh muốn đi đâu?"
"Đến nơi em muốn đi."
Nhân Tâm hơi sững lại, rất nhanh sau đó trở lại bình thường, rất thoải mái đáp lại:
"Được thôi!"
Anh không hỏi cô chở anh đi đâu, cho đến khi đi qua Nhà văn hóa Sinh viên TP. HCM anh mới nhận ra cô đến làng đại học. Anh còn tưởng cô sẽ đến sân bóng rổ nào trong trung tâm Thủ Đức chứ. Vì học bên quận 10 nên anh không quen thuộc khu làng đại học lắm, mới chỉ qua đây vài lần. Nhân Tâm dừng tại một quán lẩu chay trong con đường ăn uống làng đại học gần Ký túc xá khu B - Đại học Quốc gia TP. HCM. Lẩu chay là một trong những món ăn biểu tượng của làng đại học được rất nhiều người ưa thích. Đó là anh nghe nói thế chứ anh đã ăn đồ chay bao giờ đâu. Hai người tiến vào chọn một bàn ngồi xuống. Nhân Tâm thấy có gì không đúng lắm. Ngạc nhiên nhìn anh, sao anh lại ngồi cạnh cô nhỉ? Cứ như đọc được suy nghĩ của cô, anh liền nói:
"Ờm, nếu ngồi đối diện thì anh ngại lắm, không thoải mái ăn được đâu."
Cô chợt nhớ đến một bài viết cô đã từng đọc có nói rằng nếu đi ăn cùng nhau mà người con trai ngồi đối diện thì sẽ khiến người con gái ngại mà không dám ăn uống thoải mái được. Cô bật cười, anh quả nhiên rất tinh ý. Anh nghe rõ tiếng cười của cô:
"Em cười gì chứ? Anh nói thật mà."
Cô biết anh vì mình mới làm như vậy, cô rất vui:
"Ừm, em biết rồi."
Đồ ăn được mang ra, biểu cảm của anh dường như rất thích thú. Cô thuận miệng hỏi một câu:
"Anh đã từng ăn lẩu chay chưa?"
Anh lắc đầu:
"Chưa. Anh chưa ăn đồ chay bao giờ. Không biết sẽ thế nào nhỉ?"
"Yên tâm đi, chắc chắn không nhạt nhẽo như tô bún kia đâu."
Nhận ra mình lỡ lời thì đã không kịp nữa rồi. Anh ngơ ra, không biết phải nói gì tiếp theo nữa. Ai da, cô bị cái gì vậy trời, ngại thật chứ. Cô và anh cùng đồng thời im lặng, mỗi người quay mặt sang một phía che đi sắc mặt đang đỏ lên của mình. Nhân viên phục vụ đến bật cồn, hai người thu lại vẻ ngại ngùng, tỉnh bơ làm như không có gì, bắt đầu ăn lẩu.
Cô chờ đợi anh thử một miếng, xem anh sẽ có cảm nhận gì:
"Thấy sao?"
Quả nhiên như cô nói không hề nhạt nhẽo, là đồ chay nên ăn khá lạ miệng. Lần này tốt hơn lần trước nhiều. Anh bắt đầu thích rồi đó:
"Um, ngon đấy chứ."
Cô nở một nụ cười nhẹ nhõm, thật may là anh thấy thích.
Nhân Tâm và Đặng Nguyên cùng nhau ăn một bữa tối này rất vui vẻ, sau đó cô còn dẫn anh đi ăn vặt, dạo quanh trên những con đường, hệt như những cặp đôi ngoài kia. Trời đã dần tắt nắng, đèn đường cũng đã sáng, tiết trời về chiều tối dịu mát, sinh viên qua lại rất đông. Hoàng hôn trên nền trời nhuốm một màu hồng rực nao lòng. Một khung cảnh cùng với dáng vẻ của những con người đang ở tuổi thanh xuân thật rõ rệt, tấp nập, rộn rã, vô tư và đẹp đẽ.
* * *
Bảy giờ, khi trời đã tối hẳn, cô mới chở anh đến sân bóng ở sau Ký túc xá khu A. Đây là sân bóng đá Ký túc xá Liên hợp - ĐHQG TP. HCM. Anh đã từng đến đây thi đấu mấy giải sinh viên tự tổ chức. Hầu hết mọi người đến đây đều chơi bóng đá, chỉ có một khoảng sân bóng rổ kế bên sân cầu lông. Đã tối nên chỉ còn vài người chơi ở đó. Anh định tiến vào nhưng cô giữ anh lại, cô nói:
"Đợi thêm chút nữa."
Một chút nữa chẳng còn một bóng dáng nào ở đó cả. Bây giờ khoảng sân này là của hai người. Lúc này anh mới hỏi cô:
"Em rất hay đến đây sao?"
"Không, lâu lâu thôi. Bình thường em sẽ đi trong trung tâm quận."
"Một mình em đến đây không thấy sợ ư?"
Cô bật cười:
"Có gì để sợ chứ?"
"Buổi tối làng đại học rất nguy hiểm mà."
"Cũng không có gì. Với lại từ đây đến nhà em chỉ bảy phút thôi."
Không có gì là sao chứ? Rõ ràng chỉ toàn con trai đến đây, quanh đây khá vắng vẻ, như vậy là đủ nguy hiểm rồi. Anh thấy không ổn chút nào.
Nhân Tâm biết Đặng Nguyên không yên tâm:
"Không phải đã có anh rồi sao?"
Anh nhất thời không nói nên lời. Cô cười:
"Từ lâu em đã không còn sợ những điều này. Anh không cần lo đâu."
Anh thở dài không nói nữa. Cô đưa quả bóng cho anh, nâng cằm thách thức:
"Solo không?"
Trước giờ anh rất ít chơi bóng rổ, quả thực không tự tin mấy. Liền nảy ra một ý, cười rạng rỡ với cô:
"Tiếc quá, anh không biết chơi. Hay là em dạy anh đi."
"Cũng được. Qua kia ngồi xem mẫu nhé."
Anh chỉ định trêu cô một chút thôi nhưng cô lại tưởng thật. Ngoan ngoãn ra một chỗ ngồi xem cô hướng dẫn. Cô rất nhiệt tình chỉ cho anh từ những thứ cơ bản, vừa làm động tác vừa giải thích cho anh hiểu. Anh không quan tâm cô hướng dẫn cái gì cho lắm, chỉ tập trung nhìn cô. Dáng vẻ chơi thể thao này của cô anh chưa từng được thấy, sao lại cuốn hút thế nhỉ? Anh nghĩ mình có thể ngắm cô cả đêm cũng được nữa.
Nhân Tâm liền một lúc hướng dẫn gần hết các kỹ thuật cho anh mà không gọi anh vào làm thử lần nào, sao lạ thế nhỉ? Đó giờ đã nửa tiếng rồi, không thể để như thế được. Khi Nhân Tâm chuẩn bị đưa bóng lên rổ thì anh liền đứng phắt dậy chạy tới cướp bóng trước mặt cô. Bóng vừa rời tay cô thì bị Đặng Nguyên bắt lấy, cô kinh ngạc nhìn anh, thở dốc một hơi sau đó cười chế giễu người đối diện:
"Sao nói không biết chơi?"
Anh đứng trước cô, cao hơn cô nửa cái đầu, hai tay cầm bóng, cười trừ:
"Bây giờ biết rồi."
"Nhanh vậy sao?"
"Ừm, à không. Ý anh là.."
"Vậy solo được chưa?"
"Hả? Ờ.. được."
Người tấn công người phòng thủ cứ thế qua lại một lúc lâu. Thời gian dần trôi, xung quanh mọi người đã về hết, chỉ còn hai con người tại khoảng không gian rộng lớn, tĩnh mịch này. Đã thấm mệt nên cô dừng lại, lấy hai chai nước, một cho mình, một đưa cho anh:
"Nghỉ chút đi."
Anh nhận lấy chai nước, cũng đến giữa sân ngồi nghỉ như cô.
"Anh chơi cũng khá đấy." Cô nói vậy là đang khen anh hay châm chọc anh vậy.
"Không bằng em được."
Nghe anh nói cô chỉ cười, ý cười này là gì anh không nhìn ra. Nhân Tâm quả thực chơi bóng rổ rất giỏi, Đặng Nguyên thắc mắc liệu cô có trong đội tuyển trường hay không. Anh nhận ra cô đã cao hơn:
"Em đã cao đến bao nhiêu vậy?"
"Hm, có lẽ là 1m72. Lâu rồi cũng chưa đo lại."
''Con gái như em vậy là quá cao rồi đó.''
''Chịu thôi, em cũng đâu có muốn, từ nhỏ đã cao hơn người ta nên toàn bị gọi là đồ cao kều thôi.''
Anh đã biết là cô đã rất cao rồi nhưng vẫn khiến anh ngạc nhiên không thôi. Không dễ gì với thể chất của nữ có thể cao thêm như vậy, quả nhiên là những năm qua cô đã chơi thể thao rất tốt. Đặng Nguyên nghĩ khoảng cách 10 cm giữa anh và cô cũng đẹp đấy chứ.
Đặng Nguyên đang ngồi đối diện Nhân Tâm, cô chợt để tay bên cạnh ra hiệu bảo anh quay lại ngồi cạnh mình, ánh mắt loé lên:
"Cho anh xem cái này."
Anh ngơ ngơ làm theo, cô chỉ tay về phía trước, anh hướng mắt nhìn theo. Khóe miệng anh nâng lên khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt.
Từ góc sân mà hai người đang ngồi, đối diện phía xa là những tòa nhà AH, AG to lớn, cao chót, nằm ở sau cuối của Ký túc xá khu A, chễm chệ giữa hai cung đường, hiện lên nổi bật, kiêu ngạo, trái ngược với khung cảnh u tối, vắng lặng bao lấy nó. Trong màn tối, ánh sáng từ các tòa nhà tỏa ra sáng rực. Những ánh đèn đường vàng rọi bên dưới chỉ làm nó thêm lung linh, ảo diệu.
Chiêm nghiệm từ góc nhìn này, không ngờ nó lại đẹp như vậy. Anh đã không biết đấy. Có lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ mà cô còn chỉ anh tiếp:
"Thử nằm xuống đi."
Nằm xuống theo như cô nói, ngay lập tức cả bầu trời đêm rộng lớn hiện ra. Cả không gian tĩnh mịch, có thể nghe tiếng gió và cỏ cây xào xạc xung quanh. Màn đêm trong trẻo, ánh sao và ánh trăng trên nền trời đêm chiếu xuống nhẹ nhàng, đẹp đẽ. Có một cây đèn ở góc sân gần chỗ hai người, cũng chiếu xuống chói lọi. Anh có cảm giác bản thân như được chúng ôm ấp, làn gió mát thổi nhẹ qua người, thư thái đến lạ thường, không có âm thanh ồn ã, náo nhiệt, hoàn toàn là một màn đêm yên tĩnh. Thật khó để nằm xuống chiêm ngưỡng được bầu trời đêm tĩnh lặng nếu ở trong trung tâm thành phố như ở nơi này.
Đặng Nguyên nhìn qua Nhân Tâm đang nằm bên cạnh mình, cũng rất hưởng thụ màn đêm tịch mịch. Đáy lòng hiện lên một cỗ ấm áp, nhìn cô một hồi lâu, sau đó khẽ thở nhẹ, giọng không cao không thấp:
"Nhân Tâm. Để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."
Cô nghe anh lên tiếng, mới quay sang nhìn anh, con ngươi có phần chờ đợi:
"Được."
Chỉnh sửa cuối: