- Xu
- 141,984


- Kiếm tiền
- Rewrite4future đã kiếm được 2240 đ

Khoảng Trống
Tác giả: Rewrite
Lời tựa: Đọc chậm, cảm nhận, và cho bản thân mình chút suy tư.
Tiếng khóc trẻ con từ một căn hộ nào đó vọng lên, xé toạc màn im lặng của buổi sáng chủ nhật. Minh trở mình trên giường, giọng còn đầy ngái ngủ. "Tiếng trẻ con khóc đấy à? Từ căn hộ nào thế em?"
Lan đã thức dậy trước đó. Cô nằm im nghe âm thanh ấy vang vọng qua bức tường mỏng, một thứ âm thanh chói gắt và đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong căn hộ nhỏ gọn của họ. Cô chậm rãi rời khỏi giường. Cô bước mệt mỏi, cố kéo mình ra khỏi những ngày chủ nhật giống hệt nhau.
Cô bước vào khu bếp mở. Tiếng máy xay cà phê kêu rè rè, phá vỡ không khí tù đọng. Trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt, Lan tựa người vào quầy bếp, ánh mắt đưa ra cửa sổ. Thành phố bên dưới đã bắt đầu nhộn nhịp, dòng xe cộ nối đuôi nhau và những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh nắng sớm. Cô nhìn dòng xe dưới đường, những chiếc xe giống hệt nhau, chạy chậm như mọi ngày. Một tiếng thở dài nhẹ thoát khỏi đôi môi cô trước khi cô quay lại, tay kiểm tra dòng cà phê đang chảy chậm rãi.
Trong phòng ngủ, Minh vẫn nằm trên giường với tư thế thoải mái. Ánh mắt anh dán vào màn hình điện thoại, lướt qua những dòng tin tức và mạng xã hội một cách máy móc. Anh lướt màn hình, dừng lại ở một bài post cũ, rồi lướt tiếp.
Khi cà phê đã sẵn sàng, Lan rót ra hai tách. Cô mang tách của Minh vào phòng ngủ, đặt nhẹ xuống bàn đầu giường rồi ngồi xuống mép giường. "Chiều nay mình làm gì?" Giọng cô nhẹ nhàng phá vỡ im lặng. "Hay là ra chợ, hoặc đi dạo một chút?"
Mắt Minh vẫn không rời màn hình. "Ừ, để xem đã."
Cuộc trò chuyện chết yểu ngay sau khi vừa bắt đầu. Cô nhìn anh, chờ. Anh quay mặt đi, cầm tách cà phê nhấp một ngụm nhỏ.
Lan đứng dậy, bật tivi. Giọng phát thanh viên vang lên, nói về thời tiết. Cô ngồi xuống, tay cầm remote, chuyển kênh. Lúc này, Minh mới rời giường, đánh răng qua loa, rồi cầm tách cà phê và ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh nhìn về phía màn hình, nhưng ánh mắt vô hồn.
Tiếng trẻ con khóc lại vang lên, lần này rõ hơn, hòa cùng tiếng cười đùa từ một căn hộ bên cạnh, xuyên qua khung cửa sổ mở. Những âm thanh, và có lẽ là hỗn độn ấy khiến Lan vô thức thở dài.
Minh nhận thấy cử chỉ của cô. Anh cố phá vỡ im lặng. "Em có định làm gì cho bữa sáng không?"
Lan gật đầu, quay vào bếp. Cô lấy bánh mì, trứng, trái cây từ tủ lạnh. Những thao tác chuẩn bị bữa sáng diễn ra trong im lặng, mỗi động tác đều quen thuộc đến mòn mỏi.
Bữa sáng được dọn lên bàn ăn nhỏ trong phòng khách. Họ ngồi đối diện nhau. Tiếng tivi vẫn vang lên. Minh thỉnh thoảng bình luận ngắn gọn về một tin tức, nhưng Lan chỉ đáp lại bằng những tiếng "ừ", "hả" nửa vời. Cô nhìn anh qua chiếc bàn, anh gật đầu với tivi, không nhìn lại.
Khi bữa ăn kết thúc, cô đứng dậy dọn dẹp sớm hơn mọi khi, cô nói: "Hay.. Mình đi trung tâm thương mại nhé?"
Minh lập tức với lấy điện thoại, gật đầu: "Ừ!"
Lan nhìn lên đồng hồ.
* * *
Chủ nhật, Lan đặt miếng thịt bò vào chảo. Cô thức dậy mệt mỏi sau đêm thao thức, những âm thanh lặp lại từ cuộc cãi vã tối qua vẫn văng vẳng trong đầu cô. Tiếng chảo xèo xèo dường như càng làm nổi bật sự im lặng đang bủa vây căn hộ.
Minh bước ra từ phòng ngủ, tóc rối bù, kính trễ xuống sống mũi. Anh ngồi xuống bàn ăn mà không nói lời nào, đôi mắt dán vào màn hình điện thoại.
"Em sắp hoàn thành dự án marketing cho khách hàng mới." Lan cất tiếng, giọng còn đầy uể oải. "Nhưng deadline quá gắt, phải họp online đến khuya mấy ngày liền."
Minh gật đầu nhưng không ngẩng lên. "Công việc của em lúc nào chả vậy." Anh nói, giọng đều đều. "Gặp gỡ nhiều người, đi lại nhiều nơi."
Lan cảm nhận được ý gì đó đằng sau câu nói ấy. "Anh muốn nói gì?"
"Không có gì." Minh nhìn lên, mắt nheo lại sau tròng kính. "Chỉ là.. Dạo này em hay đi ăn tối với đối tác. Có vẻ bận rộn thật."
"Đó là công việc." Lan nói, giọng có phần phòng thủ. "Nếu không gặp gỡ, làm sao có dự án mới?"
Minh im lặng một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Anh hiểu. Chỉ là đôi khi anh tự hỏi, liệu có thực sự cần thiết phải tiếp xúc nhiều như vậy không."
Cô đứng lên, quay lưng lại, mở tủ lạnh lấy nước. Qua khung cửa sổ bếp, Lan thấy những người hàng xóm đang vội vã ra khỏi nhà, trẻ con í ới gọi nhau đến trường. Cô siết chặt ly nước trong tay.
"Anh không tin tưởng em?" Lan quay lại, đặt câu hỏi với giọng điệu bình thản nhưng đôi mắt lại cháy lên một thứ cảm xúc khó tả.
Minh thở dài. "Không phải vậy. Chỉ là.. Anh cảm thấy mọi thứ.. Thôi, bỏ qua đi.. Chẳng biết phải nói sao nữa." Anh với lấy điện thoại, giả vờ kiểm tra email. "Có lẽ anh quen với nhịp sống chậm rãi hơn."
Họ ăn sáng trong im lặng, chỉ có tiếng thìa muỗng chạm vào đĩa. Lan cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện bằng cách hỏi về ngày làm việc của Minh, nhưng anh chỉ đáp vắn tắt về các dự án lập trình, tránh đi sâu vào bất kỳ chi tiết nào.
Lan đứng dậy dọn bát đĩa, đặt vào bồn rửa. Minh giúp cô một cách máy móc, tay rửa bát nhưng tai vẫn dán vào bản nhạc trên điện thoại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh như muốn nói điều gì đó, khi nhìn thấy Lan đang lau bàn với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng rồi lại thôi.
Tiếng nhạc từ điện thoại vang lên bài hát quen thuộc về tình yêu. Lan dừng tay lắng nghe một lúc, rồi quay lại nhìn Minh, lúc này đã ngồi trước laptop ở sofa. Cô đặt tách cà phê xuống, nhìn ra cửa sổ.
Lan gửi cho Minh một địa chỉ nhà hàng trên google map: "Tối nay đi ăn ở đây nhé?"
Minh gật đầu, không xem địa chỉ: "Ừ!"
* * *
"Quán này ồn nhỉ?" Lan nói khi họ ngồi xuống, cố bắt chuyện. Không gian ngoài trời với những chiếc bàn gỗ và ánh đèn lồng ấm áp dường như hứa hẹn một sự thay đổi, nhưng ngay từ lúc ngồi xuống, Lan đã cảm nhận được sự im lặng giữa họ. Cô nhìn anh, anh nhìn ra phố. Cô cố gắng bắt chuyện về đợt gió mùa sắp tới, giọng cô nhẹ nhàng nhưng hơi gượng gạo. Minh chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn, mắt anh lơ đãng nhìn ra con phố nhộn nhịp nơi tiếng xe máy ì ầm và mùi thức ăn đường phố hòa lẫn vào nhau.
Khi nhân viên phục vụ trẻ tuổi mang menu tới. Lan gọi món nhanh chóng, salad, thịt nướng, nước trái cây, trong khi Minh chọn cơm chiên và một ly bia nhẹ. Họ chờ đợi trong im lặng. Lan nhìn lại menu một cách máy móc, cố gắng tìm thêm gì đó, còn Minh lướt điện thoại kiểm tra tin nhắn công việc.
Khi món ăn được dọn ra, Lan cố gắng kéo Minh vào cuộc trò chuyện. Cô hỏi về tiến độ dự án mới của anh, về hóa đơn tiền điện tháng này, rồi cả dự báo thời tiết cuối tuần. Minh trả lời bằng những câu ngắn gọn, giọng đều đều. Anh gật đầu khi Lan nói, nhưng đôi mắt không rời khỏi đĩa cơm trước mặt.
Minh bất chợt ngẩng đầu lên, mắt anh lướt qua các bàn xung quanh. Ở một góc quán, một cặp đôi trẻ đang cười đùa khi chia sẻ đĩa gà nướng. Ở bàn khác, một nhóm bạn trẻ đang cụng ly, tiếng cười giòn tan vang lên. Anh nhìn cặp đôi cười đùa ở góc quán, rồi cúi xuống đĩa cơm.
Lan nhận thấy ánh mắt xa xăm của chồng. Cô cố gắng chuyển hướng bằng cách hỏi về kế hoạch cuối tuần tới của anh. Minh chỉ nhún vai. "Nghỉ ngơi thôi. Ở nhà cho đỡ mệt." Cô im lặng, nhìn ra phố.
Khi hóa đơn được mang tới, Minh lập tức lấy ví ra, giọng anh nhấn mạnh vào việc tiết kiệm. "Tháng này phải chi tiêu cẩn thận hơn." Lan khẽ nhíu mày. Nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu và thanh toán nhanh chóng. Họ rời quán trong im lặng, bước đi song song trên vỉa hè đông đúc mà không chạm vào nhau.
Trên đường về, Lan cố gắng một lần nữa. "Anh thấy quán này ổn không?"
Minh khẽ nói: "Tạm được!".
Im lặng.
Cô bước nhanh hơn, anh theo sau. "Anh chẳng bao giờ muốn ra ngoài. Lúc nào cũng chỉ quanh quẩn ở nhà." Giọng Lan đầy thất vọng. Minh cảm thấy bị chỉ trích, anh cau mày nhưng không đáp lại. Họ tiếp tục bước đi, hai bóng hình lẻ loi giữa dòng người hối hả, như hai người xa lạ vô tình cùng một lối về.
"Đừng về nhà. Em muốn ra trung tâm thương mại gần đây một lát." Lan nói, giọng cố gắng giữ sự nhiệt tình. "Mình có thể đi dạo, xem có gì mới không?"
Minh nhìn cô, thoáng vẻ do dự. "Về nhà nghỉ ngơi không được sao? Lại trung tâm thương mại, em không chán sao?"
"Chỉ một hai tiếng thôi?"
Minh thở dài, một tiếng thở nhẹ gần như không nghe thấy. "Được rồi."
"Anh nghĩ sao nếu mình mua cái khung ảnh mới cho phòng khách? Hay cái đèn để bàn ấy?"
Ngay lập tức, Minh lên tiếng, giọng điệu thực tế và dè dặt. "Khung ảnh cũ vẫn dùng tốt. Đèn cũng thế. Mình nên xem xét các khoản chi tiêu tháng này trước đã."
Cô siết quai túi, bước nhanh. Lan bước nhanh hơn, khu phố cuối tuần nhộn nhịp, tiếng còi xe, tiếng nói cười râm ran. Cô siết chặt quai túi.
Minh nhìn thấy bóng lưng cô, anh bước lại gần. "Thôi được, nếu thực sự cần thì mình sẽ xem." Anh nói, giọng nhượng bộ nhưng vẫn đầy điều kiện. "Nhưng phải tính toán kỹ."
Lan gật đầu, không ngoảnh lại. Cô mở ví, kiểm tra những tờ tiền mặt, thẻ ngân hàng.
Tiếng nhạc nền sôi động vang lên từ loa khi họ bước vào trung tâm thương mại. Lan bước những bước nhanh, hướng thẳng đến khu thời trang, hy vọng những màu sắc và hình dáng mới mẻ có thể xua đi cảm giác ngột ngạt đang bám riết lấy cô. Minh lững thững theo sau, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc điện thoại, như thể màn hình nhỏ bé ấy là một lá chắn kiên cố trước sự ồn ào đang vây quanh.
Lan dừng lại trước một gian hàng, ngón tay cô lướt nhẹ trên những chất liệu vải mềm mại. Cô nhìn về phía Minh, thấy anh đã dừng chân ở quầy trưng bày điện tử ngay đối diện, đang cầm một chiếc tai nghe không dây lên xem xét với vẻ chăm chú. Cô quan sát vài giây, rồi quay lại với những chiếc áo. Cô cầm một chiếc áo len màu be nhạt, mềm mại trong tay, rồi nhanh chóng thử đồ.
"Anh thấy cái này thế nào?" Cô xoay xoay chiếc áo trên người, giọng cố gắng giữ vẻ bình thường.
Minh ngước lên, ánh mắt lướt qua chiếc áo rồi dừng lại ở mác giá. "Đắt thế. Lại còn len nữa. Sắp hè rồi, mua làm gì?" Giọng anh đều đều, thực tế.
Bàn tay cô siết nhẹ vào lớp vải. "Nhưng nó đẹp. Và em thích." Cô cố không để giọng mình run lên. "Có những thứ không chỉ vì nó cần thiết, Minh."
Anh thở dài, một tiếng thở nhẹ nhưng đủ để Lan cảm nhận được sự mệt mỏi. "Mình còn bao nhiêu việc phải chi. Tiền nhà, tiền xe, các khoản đầu tư.. Không phải cái gì thích cũng mua được, Lan."
Cô cởi chiếc áo ra, treo lại vào chỗ cũ, động tác dứt khoát. "Vậy thì đi xem cái anh cần đi." Cô quay lưng, bước đi mà không chờ anh đáp lại.
Họ tiếp tục cuộc hành trình trong im lặng, hai cái bóng song song giữa dòng người tấp nập. Lan cố gắng không nhìn vào những cặp đôi đang cười nói, tay trong tay, cùng nhau chọn lựa những món đồ. Cô dừng lại trước một quầy hàng gia dụng, nơi trưng bày những chiếc đèn ngủ với ánh sáng vàng ấm áp.
Minh lại lắc đầu trước ý định của cô. "Đèn ở nhà vẫn dùng tốt. Tốn điện."
Lần này, cô không kìm được nữa. "Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác chưa? Một chút ấm áp, một chút thay đổi? Hay trong nhà anh chỉ cần những thứ dùng tốt là đủ?" Giọng cô vút cao, đầy châm chọc.
Mặt Minh đỏ lên. "Em nghĩ tiền tự nhiên sinh ra? Anh phải lo cho tương lai, cho những lúc ốm đau, bất trắc. Còn em, em chỉ nghĩ đến cái đẹp, cái sướng trước mắt!"
"Tương lai? Cái tương lai mà chúng ta chẳng bao giờ nói đến, chẳng bao giờ cùng nhau vẽ nên à?" Giọng Lan nghẹn lại, đôi mắt nhìn anh đầy chất vấn. "Cứ như thể chúng ta đang sống cho một ngày mai nào đó xa lắm, còn hôm nay thì chẳng có ý nghĩa gì!"
Minh im lặng một lúc, khuôn mặt thoáng vẻ bất lực và bực dọc. Ánh mắt anh lướt qua những đứa trẻ đang chạy nhảy gần đó, rồi quay lại nhìn cô, giọng trở nên lạnh lùng và đầy chua chát: "Chúng ta đã từng thống nhất với nhau về chuyện này. Giờ em lại thấy thiếu cái gì?"
Tiếng cười trẻ con vang lên gần đó. Mọi âm thanh ồn ã xung quanh bỗng chốc biến mất.
Họ đứng đối diện nhau giữa lối đi, hơi thở gấp gáp, gương mặt căng thẳng. Xung quanh, âm thanh của cuộc sống vẫn tiếp diễn, tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc.
Cuối cùng, Minh quay người. "Về thôi. Mệt rồi." Giọng anh rã rời.
Tiếng nhạc vang lên, đám đông cười nói. Họ im lặng. Lan chỉ gật đầu. Họ bước về phía lối ra, hai con người, hai cái bóng mờ trên nền nhà bóng loáng.
Và rồi, cô dừng hẳn.
Trước mặt cô là cửa kính trong suốt của một cửa hàng đồ sơ sinh. Bên trong, dưới ánh đèn ấm áp, những bộ quần áo nhỏ nhắn, xinh xắn, những đôi giày vải tí hon, và những món đồ chơi mềm mại được sắp xếp gọn gàng. Ánh mắt Lan đăm đăm xuyên qua lớp kính, dán chặt vào những món đồ ấy. Mắt cô nhìn những bộ quần áo nhỏ, dừng một giây.
Minh đứng bên cạnh, nhận thấy sự khác thường. Anh dừng theo, quan sát vẻ đăm chiêu trên gương mặt vợ. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cánh tay cô, một cử chỉ nhắc nhở dịu dàng nhưng dứt khoát.
Lan khẽ giật mình. Cô theo bước anh. Nhưng trước khi ngoảnh mặt hẳn, ánh mắt cô vẫn vội vã liếc lại cửa hàng lần cuối.
(Hết)
Đọc tiếp tản văn về "Khoảng Trống" : Tản Văn - Thư Gửi Bạn Đọc Khoảng Trống - Rewrite
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
=> danh mục các tác phẩm của rewrite
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chỉnh sửa cuối: