Bạn được Cua mập mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,046 ❤︎ Bài viết: 577 Tìm chủ đề
224 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 2240 đ
ce24c57b6c03e22135e93f8ebda68a8e.jpg


Khoảng Trống​


Tác giả: Rewrite

Lời tựa: Đọc chậm, cảm nhận, và cho bản thân mình chút suy tư.

Tiếng khóc trẻ con từ một căn hộ nào đó vọng lên, xé toạc màn im lặng của buổi sáng chủ nhật. Minh trở mình trên giường, giọng còn đầy ngái ngủ. "Tiếng trẻ con khóc đấy à? Từ căn hộ nào thế em?"

Lan đã thức dậy trước đó. Cô nằm im nghe âm thanh ấy vang vọng qua bức tường mỏng, một thứ âm thanh chói gắt và đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong căn hộ nhỏ gọn của họ. Cô chậm rãi rời khỏi giường. Cô bước mệt mỏi, cố kéo mình ra khỏi những ngày chủ nhật giống hệt nhau.

Cô bước vào khu bếp mở. Tiếng máy xay cà phê kêu rè rè, phá vỡ không khí tù đọng. Trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt, Lan tựa người vào quầy bếp, ánh mắt đưa ra cửa sổ. Thành phố bên dưới đã bắt đầu nhộn nhịp, dòng xe cộ nối đuôi nhau và những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh nắng sớm. Cô nhìn dòng xe dưới đường, những chiếc xe giống hệt nhau, chạy chậm như mọi ngày. Một tiếng thở dài nhẹ thoát khỏi đôi môi cô trước khi cô quay lại, tay kiểm tra dòng cà phê đang chảy chậm rãi.

Trong phòng ngủ, Minh vẫn nằm trên giường với tư thế thoải mái. Ánh mắt anh dán vào màn hình điện thoại, lướt qua những dòng tin tức và mạng xã hội một cách máy móc. Anh lướt màn hình, dừng lại ở một bài post cũ, rồi lướt tiếp.

Khi cà phê đã sẵn sàng, Lan rót ra hai tách. Cô mang tách của Minh vào phòng ngủ, đặt nhẹ xuống bàn đầu giường rồi ngồi xuống mép giường. "Chiều nay mình làm gì?" Giọng cô nhẹ nhàng phá vỡ im lặng. "Hay là ra chợ, hoặc đi dạo một chút?"

Mắt Minh vẫn không rời màn hình. "Ừ, để xem đã."

Cuộc trò chuyện chết yểu ngay sau khi vừa bắt đầu. Cô nhìn anh, chờ. Anh quay mặt đi, cầm tách cà phê nhấp một ngụm nhỏ.

Lan đứng dậy, bật tivi. Giọng phát thanh viên vang lên, nói về thời tiết. Cô ngồi xuống, tay cầm remote, chuyển kênh. Lúc này, Minh mới rời giường, đánh răng qua loa, rồi cầm tách cà phê và ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh nhìn về phía màn hình, nhưng ánh mắt vô hồn.

Tiếng trẻ con khóc lại vang lên, lần này rõ hơn, hòa cùng tiếng cười đùa từ một căn hộ bên cạnh, xuyên qua khung cửa sổ mở. Những âm thanh, và có lẽ là hỗn độn ấy khiến Lan vô thức thở dài.

Minh nhận thấy cử chỉ của cô. Anh cố phá vỡ im lặng. "Em có định làm gì cho bữa sáng không?"

Lan gật đầu, quay vào bếp. Cô lấy bánh mì, trứng, trái cây từ tủ lạnh. Những thao tác chuẩn bị bữa sáng diễn ra trong im lặng, mỗi động tác đều quen thuộc đến mòn mỏi.

Bữa sáng được dọn lên bàn ăn nhỏ trong phòng khách. Họ ngồi đối diện nhau. Tiếng tivi vẫn vang lên. Minh thỉnh thoảng bình luận ngắn gọn về một tin tức, nhưng Lan chỉ đáp lại bằng những tiếng "ừ", "hả" nửa vời. Cô nhìn anh qua chiếc bàn, anh gật đầu với tivi, không nhìn lại.

Khi bữa ăn kết thúc, cô đứng dậy dọn dẹp sớm hơn mọi khi, cô nói: "Hay.. Mình đi trung tâm thương mại nhé?"

Minh lập tức với lấy điện thoại, gật đầu: "Ừ!"

Lan nhìn lên đồng hồ.

* * *

Chủ nhật, Lan đặt miếng thịt bò vào chảo. Cô thức dậy mệt mỏi sau đêm thao thức, những âm thanh lặp lại từ cuộc cãi vã tối qua vẫn văng vẳng trong đầu cô. Tiếng chảo xèo xèo dường như càng làm nổi bật sự im lặng đang bủa vây căn hộ.

Minh bước ra từ phòng ngủ, tóc rối bù, kính trễ xuống sống mũi. Anh ngồi xuống bàn ăn mà không nói lời nào, đôi mắt dán vào màn hình điện thoại.

"Em sắp hoàn thành dự án marketing cho khách hàng mới." Lan cất tiếng, giọng còn đầy uể oải. "Nhưng deadline quá gắt, phải họp online đến khuya mấy ngày liền."

Minh gật đầu nhưng không ngẩng lên. "Công việc của em lúc nào chả vậy." Anh nói, giọng đều đều. "Gặp gỡ nhiều người, đi lại nhiều nơi."

Lan cảm nhận được ý gì đó đằng sau câu nói ấy. "Anh muốn nói gì?"

"Không có gì." Minh nhìn lên, mắt nheo lại sau tròng kính. "Chỉ là.. Dạo này em hay đi ăn tối với đối tác. Có vẻ bận rộn thật."

"Đó là công việc." Lan nói, giọng có phần phòng thủ. "Nếu không gặp gỡ, làm sao có dự án mới?"

Minh im lặng một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Anh hiểu. Chỉ là đôi khi anh tự hỏi, liệu có thực sự cần thiết phải tiếp xúc nhiều như vậy không."

Cô đứng lên, quay lưng lại, mở tủ lạnh lấy nước. Qua khung cửa sổ bếp, Lan thấy những người hàng xóm đang vội vã ra khỏi nhà, trẻ con í ới gọi nhau đến trường. Cô siết chặt ly nước trong tay.

"Anh không tin tưởng em?" Lan quay lại, đặt câu hỏi với giọng điệu bình thản nhưng đôi mắt lại cháy lên một thứ cảm xúc khó tả.

Minh thở dài. "Không phải vậy. Chỉ là.. Anh cảm thấy mọi thứ.. Thôi, bỏ qua đi.. Chẳng biết phải nói sao nữa." Anh với lấy điện thoại, giả vờ kiểm tra email. "Có lẽ anh quen với nhịp sống chậm rãi hơn."

Họ ăn sáng trong im lặng, chỉ có tiếng thìa muỗng chạm vào đĩa. Lan cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện bằng cách hỏi về ngày làm việc của Minh, nhưng anh chỉ đáp vắn tắt về các dự án lập trình, tránh đi sâu vào bất kỳ chi tiết nào.

Lan đứng dậy dọn bát đĩa, đặt vào bồn rửa. Minh giúp cô một cách máy móc, tay rửa bát nhưng tai vẫn dán vào bản nhạc trên điện thoại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh như muốn nói điều gì đó, khi nhìn thấy Lan đang lau bàn với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng rồi lại thôi.

Tiếng nhạc từ điện thoại vang lên bài hát quen thuộc về tình yêu. Lan dừng tay lắng nghe một lúc, rồi quay lại nhìn Minh, lúc này đã ngồi trước laptop ở sofa. Cô đặt tách cà phê xuống, nhìn ra cửa sổ.

Lan gửi cho Minh một địa chỉ nhà hàng trên google map: "Tối nay đi ăn ở đây nhé?"

Minh gật đầu, không xem địa chỉ: "Ừ!"

* * *

"Quán này ồn nhỉ?" Lan nói khi họ ngồi xuống, cố bắt chuyện. Không gian ngoài trời với những chiếc bàn gỗ và ánh đèn lồng ấm áp dường như hứa hẹn một sự thay đổi, nhưng ngay từ lúc ngồi xuống, Lan đã cảm nhận được sự im lặng giữa họ. Cô nhìn anh, anh nhìn ra phố. Cô cố gắng bắt chuyện về đợt gió mùa sắp tới, giọng cô nhẹ nhàng nhưng hơi gượng gạo. Minh chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn, mắt anh lơ đãng nhìn ra con phố nhộn nhịp nơi tiếng xe máy ì ầm và mùi thức ăn đường phố hòa lẫn vào nhau.

Khi nhân viên phục vụ trẻ tuổi mang menu tới. Lan gọi món nhanh chóng, salad, thịt nướng, nước trái cây, trong khi Minh chọn cơm chiên và một ly bia nhẹ. Họ chờ đợi trong im lặng. Lan nhìn lại menu một cách máy móc, cố gắng tìm thêm gì đó, còn Minh lướt điện thoại kiểm tra tin nhắn công việc.

Khi món ăn được dọn ra, Lan cố gắng kéo Minh vào cuộc trò chuyện. Cô hỏi về tiến độ dự án mới của anh, về hóa đơn tiền điện tháng này, rồi cả dự báo thời tiết cuối tuần. Minh trả lời bằng những câu ngắn gọn, giọng đều đều. Anh gật đầu khi Lan nói, nhưng đôi mắt không rời khỏi đĩa cơm trước mặt.

Minh bất chợt ngẩng đầu lên, mắt anh lướt qua các bàn xung quanh. Ở một góc quán, một cặp đôi trẻ đang cười đùa khi chia sẻ đĩa gà nướng. Ở bàn khác, một nhóm bạn trẻ đang cụng ly, tiếng cười giòn tan vang lên. Anh nhìn cặp đôi cười đùa ở góc quán, rồi cúi xuống đĩa cơm.

Lan nhận thấy ánh mắt xa xăm của chồng. Cô cố gắng chuyển hướng bằng cách hỏi về kế hoạch cuối tuần tới của anh. Minh chỉ nhún vai. "Nghỉ ngơi thôi. Ở nhà cho đỡ mệt." Cô im lặng, nhìn ra phố.

Khi hóa đơn được mang tới, Minh lập tức lấy ví ra, giọng anh nhấn mạnh vào việc tiết kiệm. "Tháng này phải chi tiêu cẩn thận hơn." Lan khẽ nhíu mày. Nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu và thanh toán nhanh chóng. Họ rời quán trong im lặng, bước đi song song trên vỉa hè đông đúc mà không chạm vào nhau.

Trên đường về, Lan cố gắng một lần nữa. "Anh thấy quán này ổn không?"

Minh khẽ nói: "Tạm được!".

Im lặng.

Cô bước nhanh hơn, anh theo sau. "Anh chẳng bao giờ muốn ra ngoài. Lúc nào cũng chỉ quanh quẩn ở nhà." Giọng Lan đầy thất vọng. Minh cảm thấy bị chỉ trích, anh cau mày nhưng không đáp lại. Họ tiếp tục bước đi, hai bóng hình lẻ loi giữa dòng người hối hả, như hai người xa lạ vô tình cùng một lối về.

"Đừng về nhà. Em muốn ra trung tâm thương mại gần đây một lát." Lan nói, giọng cố gắng giữ sự nhiệt tình. "Mình có thể đi dạo, xem có gì mới không?"

Minh nhìn cô, thoáng vẻ do dự. "Về nhà nghỉ ngơi không được sao? Lại trung tâm thương mại, em không chán sao?"

"Chỉ một hai tiếng thôi?"

Minh thở dài, một tiếng thở nhẹ gần như không nghe thấy. "Được rồi."

"Anh nghĩ sao nếu mình mua cái khung ảnh mới cho phòng khách? Hay cái đèn để bàn ấy?"

Ngay lập tức, Minh lên tiếng, giọng điệu thực tế và dè dặt. "Khung ảnh cũ vẫn dùng tốt. Đèn cũng thế. Mình nên xem xét các khoản chi tiêu tháng này trước đã."

Cô siết quai túi, bước nhanh. Lan bước nhanh hơn, khu phố cuối tuần nhộn nhịp, tiếng còi xe, tiếng nói cười râm ran. Cô siết chặt quai túi.

Minh nhìn thấy bóng lưng cô, anh bước lại gần. "Thôi được, nếu thực sự cần thì mình sẽ xem." Anh nói, giọng nhượng bộ nhưng vẫn đầy điều kiện. "Nhưng phải tính toán kỹ."

Lan gật đầu, không ngoảnh lại. Cô mở ví, kiểm tra những tờ tiền mặt, thẻ ngân hàng.

Tiếng nhạc nền sôi động vang lên từ loa khi họ bước vào trung tâm thương mại. Lan bước những bước nhanh, hướng thẳng đến khu thời trang, hy vọng những màu sắc và hình dáng mới mẻ có thể xua đi cảm giác ngột ngạt đang bám riết lấy cô. Minh lững thững theo sau, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc điện thoại, như thể màn hình nhỏ bé ấy là một lá chắn kiên cố trước sự ồn ào đang vây quanh.

Lan dừng lại trước một gian hàng, ngón tay cô lướt nhẹ trên những chất liệu vải mềm mại. Cô nhìn về phía Minh, thấy anh đã dừng chân ở quầy trưng bày điện tử ngay đối diện, đang cầm một chiếc tai nghe không dây lên xem xét với vẻ chăm chú. Cô quan sát vài giây, rồi quay lại với những chiếc áo. Cô cầm một chiếc áo len màu be nhạt, mềm mại trong tay, rồi nhanh chóng thử đồ.

"Anh thấy cái này thế nào?" Cô xoay xoay chiếc áo trên người, giọng cố gắng giữ vẻ bình thường.

Minh ngước lên, ánh mắt lướt qua chiếc áo rồi dừng lại ở mác giá. "Đắt thế. Lại còn len nữa. Sắp hè rồi, mua làm gì?" Giọng anh đều đều, thực tế.

Bàn tay cô siết nhẹ vào lớp vải. "Nhưng nó đẹp. Và em thích." Cô cố không để giọng mình run lên. "Có những thứ không chỉ vì nó cần thiết, Minh."

Anh thở dài, một tiếng thở nhẹ nhưng đủ để Lan cảm nhận được sự mệt mỏi. "Mình còn bao nhiêu việc phải chi. Tiền nhà, tiền xe, các khoản đầu tư.. Không phải cái gì thích cũng mua được, Lan."

Cô cởi chiếc áo ra, treo lại vào chỗ cũ, động tác dứt khoát. "Vậy thì đi xem cái anh cần đi." Cô quay lưng, bước đi mà không chờ anh đáp lại.

Họ tiếp tục cuộc hành trình trong im lặng, hai cái bóng song song giữa dòng người tấp nập. Lan cố gắng không nhìn vào những cặp đôi đang cười nói, tay trong tay, cùng nhau chọn lựa những món đồ. Cô dừng lại trước một quầy hàng gia dụng, nơi trưng bày những chiếc đèn ngủ với ánh sáng vàng ấm áp.

Minh lại lắc đầu trước ý định của cô. "Đèn ở nhà vẫn dùng tốt. Tốn điện."

Lần này, cô không kìm được nữa. "Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác chưa? Một chút ấm áp, một chút thay đổi? Hay trong nhà anh chỉ cần những thứ dùng tốt là đủ?" Giọng cô vút cao, đầy châm chọc.

Mặt Minh đỏ lên. "Em nghĩ tiền tự nhiên sinh ra? Anh phải lo cho tương lai, cho những lúc ốm đau, bất trắc. Còn em, em chỉ nghĩ đến cái đẹp, cái sướng trước mắt!"

"Tương lai? Cái tương lai mà chúng ta chẳng bao giờ nói đến, chẳng bao giờ cùng nhau vẽ nên à?" Giọng Lan nghẹn lại, đôi mắt nhìn anh đầy chất vấn. "Cứ như thể chúng ta đang sống cho một ngày mai nào đó xa lắm, còn hôm nay thì chẳng có ý nghĩa gì!"

Minh im lặng một lúc, khuôn mặt thoáng vẻ bất lực và bực dọc. Ánh mắt anh lướt qua những đứa trẻ đang chạy nhảy gần đó, rồi quay lại nhìn cô, giọng trở nên lạnh lùng và đầy chua chát: "Chúng ta đã từng thống nhất với nhau về chuyện này. Giờ em lại thấy thiếu cái gì?"

Tiếng cười trẻ con vang lên gần đó. Mọi âm thanh ồn ã xung quanh bỗng chốc biến mất.

Họ đứng đối diện nhau giữa lối đi, hơi thở gấp gáp, gương mặt căng thẳng. Xung quanh, âm thanh của cuộc sống vẫn tiếp diễn, tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc.

Cuối cùng, Minh quay người. "Về thôi. Mệt rồi." Giọng anh rã rời.

Tiếng nhạc vang lên, đám đông cười nói. Họ im lặng. Lan chỉ gật đầu. Họ bước về phía lối ra, hai con người, hai cái bóng mờ trên nền nhà bóng loáng.

Và rồi, cô dừng hẳn.

Trước mặt cô là cửa kính trong suốt của một cửa hàng đồ sơ sinh. Bên trong, dưới ánh đèn ấm áp, những bộ quần áo nhỏ nhắn, xinh xắn, những đôi giày vải tí hon, và những món đồ chơi mềm mại được sắp xếp gọn gàng. Ánh mắt Lan đăm đăm xuyên qua lớp kính, dán chặt vào những món đồ ấy. Mắt cô nhìn những bộ quần áo nhỏ, dừng một giây.

Minh đứng bên cạnh, nhận thấy sự khác thường. Anh dừng theo, quan sát vẻ đăm chiêu trên gương mặt vợ. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cánh tay cô, một cử chỉ nhắc nhở dịu dàng nhưng dứt khoát.

Lan khẽ giật mình. Cô theo bước anh. Nhưng trước khi ngoảnh mặt hẳn, ánh mắt cô vẫn vội vã liếc lại cửa hàng lần cuối.

(Hết)

Đọc tiếp tản văn về "Khoảng Trống" : Tản Văn - Thư Gửi Bạn Đọc Khoảng Trống - Rewrite

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
6,035 ❤︎ Bài viết: 221 Tìm chủ đề
Đọc xong câu chuyện này có phần bức bối. Mình tự hỏi cặp đôi này là vợ chồng? Sự thật là khi đọc không có cảm giác họ như vợ chồng, mà như 2 kẻ xa lạ được ghép lại ở với nhau vậy. Không ai bùng nổ, không ai phá vỡ khoảng lặng, cách hành thử "quá mức kìm nén". Minh không trách, không dỗ. Lan không gào, không khóc. Mọi thứ nhạt như kiểu không còn tình cảm hoặc chưa từng có tình cảm.

Đoạn cuối nếu muốn nói là thiếu một đứa trẻ để kết nối thì liệu có đúng như vậy? Khi mà hiện tại chi tiêu mọi thứ đề đã cân nhắc, đắn đo suy nghĩ đến mức đó. Trong tâm lý đó, một đứa trẻ không phải sợi dây gắn kết, mà là áp lực tài chính, trách nhiệm dài hạn.

Nhưng theo những gì bạn viết thì mình cảm thấy đoạn cuối kiểu:

- Lan khao khát: Một lối thoát, một sợi dây cứu vãn.

- Minh im lặng chạm vai như một lời nhắc nhở thực tế: Chúng ta còn chưa lo xong cho hiện tại, làm sao lo thêm một sinh linh?

Khoảnh khắc ấy là biểu tượng của hai góc nhìn trái ngược: Một người nhìn thấy hy vọng, một người thấy gánh nặng.
 
2,046 ❤︎ Bài viết: 577 Tìm chủ đề
Đọc xong câu chuyện này có phần bức bối. Mình tự hỏi cặp đôi này là vợ chồng? Sự thật là khi đọc không có cảm giác họ như vợ chồng, mà như 2 kẻ xa lạ được ghép lại ở với nhau vậy. Không ai bùng nổ, không ai phá vỡ khoảng lặng, cách hành thử "quá mức kìm nén". Minh không trách, không dỗ. Lan không gào, không khóc. Mọi thứ nhạt như kiểu không còn tình cảm hoặc chưa từng có tình cảm.

Đoạn cuối nếu muốn nói là thiếu một đứa trẻ để kết nối thì liệu có đúng như vậy? Khi mà hiện tại chi tiêu mọi thứ đề đã cân nhắc, đắn đo suy nghĩ đến mức đó. Trong tâm lý đó, một đứa trẻ không phải sợi dây gắn kết, mà là áp lực tài chính, trách nhiệm dài hạn.

Nhưng theo những gì bạn viết thì mình cảm thấy đoạn cuối kiểu:

- Lan khao khát: Một lối thoát, một sợi dây cứu vãn.

- Minh im lặng chạm vai như một lời nhắc nhở thực tế: Chúng ta còn chưa lo xong cho hiện tại, làm sao lo thêm một sinh linh?

Khoảnh khắc ấy là biểu tượng của hai góc nhìn trái ngược: Một người nhìn thấy hy vọng, một người thấy gánh nặng.

Chúc mừng, bạn là người đầu tiên bẻ khóa được một tầng ý nghĩa.

P/s: Nhưng mà có hơi "ăn gian" ^^
 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Tôi định xem thôi nhưng cuối cùng để lại cho bác ít dòng, mong bác bỏ quá cho.

Mặc dù thấy bác có ý đồ nghệ thuật kiểu như phản ánh sự ngột ngạt của hôn nhân hiện đại, nhưng bác lại làm cho trải nghiệm đọc trở nên khó khăn và tiêu cực ra. Để tôi chỉ rõ cho bác thấy:

Thứ nhất là bác hơi làm quá chủ đề. Bác dồn nén quá nhiều sự im lặng, sự thờ ơ và sự bất hòa trong một đoạn ngắn, khiến không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

Thứ hai là thiếu lối thoát cảm xúc. Văn học hiện thực thường cần một chút tia hy vọng, một chi tiết lãng mạn hóa, hoặc một lối thoát cảm xúc nhỏ để người đọc có thể bám víu. Thế mà bác lại loại bỏ gần như toàn bộ các chi tiết này, để lại một không gian trống rỗng hoàn toàn.

Thứ ba là bác bỏ qua nhu cầu của độc giả. Vì bác quá tập trung vào việc thể hiện chân lý của mình mà quên mất rằng, để câu chuyện được đón nhận, nó phải có khả năng hấp dẫn và giữ chân độc giả, chứ không phải xua đuổi họ bằng sự nặng nề không ngừng.

Bác cũng thấy đó, nếu một tác phẩm khiến người đọc cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ đi, dù ý tưởng có sâu sắc đến đâu, thì đó là một thất bại trong kỹ thuật giao tiếp câu chuyện. Tôi nghĩ bác cần học cách kiểm soát cường độ cảm xúc để truyền tải thông điệp một cách tinh tế và cuốn hút hơn thay vì viết thế này.

Tôi cũng chỉ là độc giả qua đường thôi, không có kinh nghiệm viết lách gì. Tuy nhiên, làm gì thì làm, cứ động đến việc đọc sách thì tôi rất kén chọn. Kén ở đây không phải chê bai tác giả trên mạng, cái tôi kén là hệ tư tưởng của họ. Với tác giả tiêu cực, cố hữu, tôi chẳng bao giờ muốn xem lại lần hai. Hầu như họ luôn áp đặt điều gì đó mà họ luôn cho là đúng đắn. Văn chương của họ cứ thế tuôn ra, nó nặng nề, mệt mỏi và ức chế. Tôi chỉ muốn hỏi: Viết vậy để làm gì?

Với tác giả non trẻ, các bạn có nhiều định hướng và đam mê. Tuy một số khác rẽ nhánh sang kiểu lãng mạng phi thực tế nhưng quan trọng là họ muốn vẽ nên câu chuyện của riêng họ về thế giới tươi đẹp này. Những bạn đam mê hiện thực xã hội thì lại có cách nhìn sâu sắc, đa chiều hơn. Chung quy, làm tác giả thì ai cũng mong muốn mang đến điều tích cực trong việc cầm bút cả. Tôi thử xem qua vài truyện khác của bạn cũng kiểu tư tưởng nặng nề này. Viết truyện để trải lòng mà, bạn gieo sự ức chế sẽ khó tìm sự đồng cảm cũng như chữa lành trái tim con người bạn ạ.

Hiện thực xã hội trong thông điệp của bạn là gì? Rõ ràng nó như sự thật để người ta nhìn vào rồi hốt hoảng chạy đi xa, thà chìm đắm trong giấc mơ còn hơn. Xã hội vốn phũ phàng rồi, sao bạn không xoa dịu cuộc sống vậy bạn?
 
2,046 ❤︎ Bài viết: 577 Tìm chủ đề
Tôi định xem thôi nhưng cuối cùng để lại cho bác ít dòng, mong bác bỏ quá cho.

Mặc dù thấy bác có ý đồ nghệ thuật kiểu như phản ánh sự ngột ngạt của hôn nhân hiện đại, nhưng bác lại làm cho trải nghiệm đọc trở nên khó khăn và tiêu cực ra. Để tôi chỉ rõ cho bác thấy:

Thứ nhất là bác hơi làm quá chủ đề. Bác dồn nén quá nhiều sự im lặng, sự thờ ơ và sự bất hòa trong một đoạn ngắn, khiến không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

Thứ hai là thiếu lối thoát cảm xúc. Văn học hiện thực thường cần một chút tia hy vọng, một chi tiết lãng mạn hóa, hoặc một lối thoát cảm xúc nhỏ để người đọc có thể bám víu. Thế mà bác lại loại bỏ gần như toàn bộ các chi tiết này, để lại một không gian trống rỗng hoàn toàn.

Thứ ba là bác bỏ qua nhu cầu của độc giả. Vì bác quá tập trung vào việc thể hiện chân lý của mình mà quên mất rằng, để câu chuyện được đón nhận, nó phải có khả năng hấp dẫn và giữ chân độc giả, chứ không phải xua đuổi họ bằng sự nặng nề không ngừng.

Bác cũng thấy đó, nếu một tác phẩm khiến người đọc cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ đi, dù ý tưởng có sâu sắc đến đâu, thì đó là một thất bại trong kỹ thuật giao tiếp câu chuyện. Tôi nghĩ bác cần học cách kiểm soát cường độ cảm xúc để truyền tải thông điệp một cách tinh tế và cuốn hút hơn thay vì viết thế này.

Tôi cũng chỉ là độc giả qua đường thôi, không có kinh nghiệm viết lách gì. Tuy nhiên, làm gì thì làm, cứ động đến việc đọc sách thì tôi rất kén chọn. Kén ở đây không phải chê bai tác giả trên mạng, cái tôi kén là hệ tư tưởng của họ. Với tác giả tiêu cực, cố hữu, tôi chẳng bao giờ muốn xem lại lần hai. Hầu như họ luôn áp đặt điều gì đó mà họ luôn cho là đúng đắn. Văn chương của họ cứ thế tuôn ra, nó nặng nề, mệt mỏi và ức chế. Tôi chỉ muốn hỏi: Viết vậy để làm gì?

Với tác giả non trẻ, các bạn có nhiều định hướng và đam mê. Tuy một số khác rẽ nhánh sang kiểu lãng mạng phi thực tế nhưng quan trọng là họ muốn vẽ nên câu chuyện của riêng họ về thế giới tươi đẹp này. Những bạn đam mê hiện thực xã hội thì lại có cách nhìn sâu sắc, đa chiều hơn. Chung quy, làm tác giả thì ai cũng mong muốn mang đến điều tích cực trong việc cầm bút cả. Tôi thử xem qua vài truyện khác của bạn cũng kiểu tư tưởng nặng nề này. Viết truyện để trải lòng mà, bạn gieo sự ức chế sẽ khó tìm sự đồng cảm cũng như chữa lành trái tim con người bạn ạ.

Hiện thực xã hội trong thông điệp của bạn là gì? Rõ ràng nó như sự thật để người ta nhìn vào rồi hốt hoảng chạy đi xa, thà chìm đắm trong giấc mơ còn hơn. Xã hội vốn phũ phàng rồi, sao bạn không xoa dịu cuộc sống vậy bạn?

Cảm ơn những cảm nhận rất chân thành của bạn. Mình luôn đón nhận mọi góp ý. Chỉ 1 truyện ngắn của mình, mà có thể khiến bạn cảm thấy bức bối, ^^ vậy là mình đã thành công rồi. Yeah.. Vui quá
 
2,046 ❤︎ Bài viết: 577 Tìm chủ đề
Tôi định xem thôi nhưng cuối cùng để lại cho bác ít dòng, mong bác bỏ quá cho.

Mặc dù thấy bác có ý đồ nghệ thuật kiểu như phản ánh sự ngột ngạt của hôn nhân hiện đại, nhưng bác lại làm cho trải nghiệm đọc trở nên khó khăn và tiêu cực ra. Để tôi chỉ rõ cho bác thấy:

Thứ nhất là bác hơi làm quá chủ đề. Bác dồn nén quá nhiều sự im lặng, sự thờ ơ và sự bất hòa trong một đoạn ngắn, khiến không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

Thứ hai là thiếu lối thoát cảm xúc. Văn học hiện thực thường cần một chút tia hy vọng, một chi tiết lãng mạn hóa, hoặc một lối thoát cảm xúc nhỏ để người đọc có thể bám víu. Thế mà bác lại loại bỏ gần như toàn bộ các chi tiết này, để lại một không gian trống rỗng hoàn toàn.

Thứ ba là bác bỏ qua nhu cầu của độc giả. Vì bác quá tập trung vào việc thể hiện chân lý của mình mà quên mất rằng, để câu chuyện được đón nhận, nó phải có khả năng hấp dẫn và giữ chân độc giả, chứ không phải xua đuổi họ bằng sự nặng nề không ngừng.

Bác cũng thấy đó, nếu một tác phẩm khiến người đọc cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ đi, dù ý tưởng có sâu sắc đến đâu, thì đó là một thất bại trong kỹ thuật giao tiếp câu chuyện. Tôi nghĩ bác cần học cách kiểm soát cường độ cảm xúc để truyền tải thông điệp một cách tinh tế và cuốn hút hơn thay vì viết thế này.

Tôi cũng chỉ là độc giả qua đường thôi, không có kinh nghiệm viết lách gì. Tuy nhiên, làm gì thì làm, cứ động đến việc đọc sách thì tôi rất kén chọn. Kén ở đây không phải chê bai tác giả trên mạng, cái tôi kén là hệ tư tưởng của họ. Với tác giả tiêu cực, cố hữu, tôi chẳng bao giờ muốn xem lại lần hai. Hầu như họ luôn áp đặt điều gì đó mà họ luôn cho là đúng đắn. Văn chương của họ cứ thế tuôn ra, nó nặng nề, mệt mỏi và ức chế. Tôi chỉ muốn hỏi: Viết vậy để làm gì?

Với tác giả non trẻ, các bạn có nhiều định hướng và đam mê. Tuy một số khác rẽ nhánh sang kiểu lãng mạng phi thực tế nhưng quan trọng là họ muốn vẽ nên câu chuyện của riêng họ về thế giới tươi đẹp này. Những bạn đam mê hiện thực xã hội thì lại có cách nhìn sâu sắc, đa chiều hơn. Chung quy, làm tác giả thì ai cũng mong muốn mang đến điều tích cực trong việc cầm bút cả. Tôi thử xem qua vài truyện khác của bạn cũng kiểu tư tưởng nặng nề này. Viết truyện để trải lòng mà, bạn gieo sự ức chế sẽ khó tìm sự đồng cảm cũng như chữa lành trái tim con người bạn ạ.

Hiện thực xã hội trong thông điệp của bạn là gì? Rõ ràng nó như sự thật để người ta nhìn vào rồi hốt hoảng chạy đi xa, thà chìm đắm trong giấc mơ còn hơn. Xã hội vốn phũ phàng rồi, sao bạn không xoa dịu cuộc sống vậy bạn?

Để giảm sự bức bối của bác. Mình sẽ chia sẻ cho bác 2 ngụ ý trong tác phẩm nhé. Đầu tiên, bác đọc lại câu thoại của nhân vật Minh ở cuối truyện xem, "chuyện này" là chuyện gì? Thứ hai, mình viết truyện này để mở ra tia sáng cho mọi người, làm thay đổi con người, với ý rất tích cực và nhân văn, nếu bác ngẫm kỹ, mình hy vọng bác sẽ tìm thấy câu trả lời. "Khoảng Trống" nó là gì?
 
2,046 ❤︎ Bài viết: 577 Tìm chủ đề
2,033 ❤︎ Bài viết: 732 Tìm chủ đề
ce24c57b6c03e22135e93f8ebda68a8e.jpg


Khoảng Trống​


Tác giả: Rewrite

Lời tựa: Đọc chậm, cảm nhận, và cho bản thân mình chút suy tư.

Tiếng khóc trẻ con từ một căn hộ nào đó vọng lên, xé toạc màn im lặng của buổi sáng chủ nhật. Minh trở mình trên giường, giọng còn đầy ngái ngủ. "Tiếng trẻ con khóc đấy à? Từ căn hộ nào thế em?"

Lan đã thức dậy trước đó. Cô nằm im nghe âm thanh ấy vang vọng qua bức tường mỏng, một thứ âm thanh chói gắt và đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong căn hộ nhỏ gọn của họ. Cô chậm rãi rời khỏi giường. Cô bước mệt mỏi, cố kéo mình ra khỏi những ngày chủ nhật giống hệt nhau.

Cô bước vào khu bếp mở. Tiếng máy xay cà phê kêu rè rè, phá vỡ không khí tù đọng. Trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt, Lan tựa người vào quầy bếp, ánh mắt đưa ra cửa sổ. Thành phố bên dưới đã bắt đầu nhộn nhịp, dòng xe cộ nối đuôi nhau và những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh nắng sớm. Cô nhìn dòng xe dưới đường, những chiếc xe giống hệt nhau, chạy chậm như mọi ngày. Một tiếng thở dài nhẹ thoát khỏi đôi môi cô trước khi cô quay lại, tay kiểm tra dòng cà phê đang chảy chậm rãi.

Trong phòng ngủ, Minh vẫn nằm trên giường với tư thế thoải mái. Ánh mắt anh dán vào màn hình điện thoại, lướt qua những dòng tin tức và mạng xã hội một cách máy móc. Anh lướt màn hình, dừng lại ở một bài post cũ, rồi lướt tiếp.

Khi cà phê đã sẵn sàng, Lan rót ra hai tách. Cô mang tách của Minh vào phòng ngủ, đặt nhẹ xuống bàn đầu giường rồi ngồi xuống mép giường. "Chiều nay mình làm gì?" Giọng cô nhẹ nhàng phá vỡ im lặng. "Hay là ra chợ, hoặc đi dạo một chút?"

Mắt Minh vẫn không rời màn hình. "Ừ, để xem đã."

Cuộc trò chuyện chết yểu ngay sau khi vừa bắt đầu. Cô nhìn anh, chờ. Anh quay mặt đi, cầm tách cà phê nhấp một ngụm nhỏ.

Lan đứng dậy, bật tivi. Giọng phát thanh viên vang lên, nói về thời tiết. Cô ngồi xuống, tay cầm remote, chuyển kênh. Lúc này, Minh mới rời giường, đánh răng qua loa, rồi cầm tách cà phê và ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh nhìn về phía màn hình, nhưng ánh mắt vô hồn.

Tiếng trẻ con khóc lại vang lên, lần này rõ hơn, hòa cùng tiếng cười đùa từ một căn hộ bên cạnh, xuyên qua khung cửa sổ mở. Những âm thanh, và có lẽ là hỗn độn ấy khiến Lan vô thức thở dài.

Minh nhận thấy cử chỉ của cô. Anh cố phá vỡ im lặng. "Em có định làm gì cho bữa sáng không?"

Lan gật đầu, quay vào bếp. Cô lấy bánh mì, trứng, trái cây từ tủ lạnh. Những thao tác chuẩn bị bữa sáng diễn ra trong im lặng, mỗi động tác đều quen thuộc đến mòn mỏi.

Bữa sáng được dọn lên bàn ăn nhỏ trong phòng khách. Họ ngồi đối diện nhau. Tiếng tivi vẫn vang lên. Minh thỉnh thoảng bình luận ngắn gọn về một tin tức, nhưng Lan chỉ đáp lại bằng những tiếng "ừ", "hả" nửa vời. Cô nhìn anh qua chiếc bàn, anh gật đầu với tivi, không nhìn lại.

Khi bữa ăn kết thúc, cô đứng dậy dọn dẹp sớm hơn mọi khi, cô nói: "Hay.. Mình đi trung tâm thương mại nhé?"

Minh lập tức với lấy điện thoại, gật đầu: "Ừ!"

Lan nhìn lên đồng hồ.

* * *

Chủ nhật, Lan đặt miếng thịt bò vào chảo. Cô thức dậy mệt mỏi sau đêm thao thức, những âm thanh lặp lại từ cuộc cãi vã tối qua vẫn văng vẳng trong đầu cô. Tiếng chảo xèo xèo dường như càng làm nổi bật sự im lặng đang bủa vây căn hộ.

Minh bước ra từ phòng ngủ, tóc rối bù, kính trễ xuống sống mũi. Anh ngồi xuống bàn ăn mà không nói lời nào, đôi mắt dán vào màn hình điện thoại.

"Em sắp hoàn thành dự án marketing cho khách hàng mới." Lan cất tiếng, giọng còn đầy uể oải. "Nhưng deadline quá gắt, phải họp online đến khuya mấy ngày liền."

Minh gật đầu nhưng không ngẩng lên. "Công việc của em lúc nào chả vậy." Anh nói, giọng đều đều. "Gặp gỡ nhiều người, đi lại nhiều nơi."

Lan cảm nhận được ý gì đó đằng sau câu nói ấy. "Anh muốn nói gì?"

"Không có gì." Minh nhìn lên, mắt nheo lại sau tròng kính. "Chỉ là.. Dạo này em hay đi ăn tối với đối tác. Có vẻ bận rộn thật."

"Đó là công việc." Lan nói, giọng có phần phòng thủ. "Nếu không gặp gỡ, làm sao có dự án mới?"

Minh im lặng một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Anh hiểu. Chỉ là đôi khi anh tự hỏi, liệu có thực sự cần thiết phải tiếp xúc nhiều như vậy không."

Cô đứng lên, quay lưng lại, mở tủ lạnh lấy nước. Qua khung cửa sổ bếp, Lan thấy những người hàng xóm đang vội vã ra khỏi nhà, trẻ con í ới gọi nhau đến trường. Cô siết chặt ly nước trong tay.

"Anh không tin tưởng em?" Lan quay lại, đặt câu hỏi với giọng điệu bình thản nhưng đôi mắt lại cháy lên một thứ cảm xúc khó tả.

Minh thở dài. "Không phải vậy. Chỉ là.. Anh cảm thấy mọi thứ.. Thôi, bỏ qua đi.. Chẳng biết phải nói sao nữa." Anh với lấy điện thoại, giả vờ kiểm tra email. "Có lẽ anh quen với nhịp sống chậm rãi hơn."

Họ ăn sáng trong im lặng, chỉ có tiếng thìa muỗng chạm vào đĩa. Lan cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện bằng cách hỏi về ngày làm việc của Minh, nhưng anh chỉ đáp vắn tắt về các dự án lập trình, tránh đi sâu vào bất kỳ chi tiết nào.

Lan đứng dậy dọn bát đĩa, đặt vào bồn rửa. Minh giúp cô một cách máy móc, tay rửa bát nhưng tai vẫn dán vào bản nhạc trên điện thoại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh như muốn nói điều gì đó, khi nhìn thấy Lan đang lau bàn với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng rồi lại thôi.

Tiếng nhạc từ điện thoại vang lên bài hát quen thuộc về tình yêu. Lan dừng tay lắng nghe một lúc, rồi quay lại nhìn Minh, lúc này đã ngồi trước laptop ở sofa. Cô đặt tách cà phê xuống, nhìn ra cửa sổ.

Lan gửi cho Minh một địa chỉ nhà hàng trên google map: "Tối nay đi ăn ở đây nhé?"

Minh gật đầu, không xem địa chỉ: "Ừ!"

* * *

"Quán này ồn nhỉ?" Lan nói khi họ ngồi xuống, cố bắt chuyện. Không gian ngoài trời với những chiếc bàn gỗ và ánh đèn lồng ấm áp dường như hứa hẹn một sự thay đổi, nhưng ngay từ lúc ngồi xuống, Lan đã cảm nhận được sự im lặng giữa họ. Cô nhìn anh, anh nhìn ra phố. Cô cố gắng bắt chuyện về đợt gió mùa sắp tới, giọng cô nhẹ nhàng nhưng hơi gượng gạo. Minh chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn, mắt anh lơ đãng nhìn ra con phố nhộn nhịp nơi tiếng xe máy ì ầm và mùi thức ăn đường phố hòa lẫn vào nhau.

Khi nhân viên phục vụ trẻ tuổi mang menu tới. Lan gọi món nhanh chóng, salad, thịt nướng, nước trái cây, trong khi Minh chọn cơm chiên và một ly bia nhẹ. Họ chờ đợi trong im lặng. Lan nhìn lại menu một cách máy móc, cố gắng tìm thêm gì đó, còn Minh lướt điện thoại kiểm tra tin nhắn công việc.

Khi món ăn được dọn ra, Lan cố gắng kéo Minh vào cuộc trò chuyện. Cô hỏi về tiến độ dự án mới của anh, về hóa đơn tiền điện tháng này, rồi cả dự báo thời tiết cuối tuần. Minh trả lời bằng những câu ngắn gọn, giọng đều đều. Anh gật đầu khi Lan nói, nhưng đôi mắt không rời khỏi đĩa cơm trước mặt.

Minh bất chợt ngẩng đầu lên, mắt anh lướt qua các bàn xung quanh. Ở một góc quán, một cặp đôi trẻ đang cười đùa khi chia sẻ đĩa gà nướng. Ở bàn khác, một nhóm bạn trẻ đang cụng ly, tiếng cười giòn tan vang lên. Anh nhìn cặp đôi cười đùa ở góc quán, rồi cúi xuống đĩa cơm.

Lan nhận thấy ánh mắt xa xăm của chồng. Cô cố gắng chuyển hướng bằng cách hỏi về kế hoạch cuối tuần tới của anh. Minh chỉ nhún vai. "Nghỉ ngơi thôi. Ở nhà cho đỡ mệt." Cô im lặng, nhìn ra phố.

Khi hóa đơn được mang tới, Minh lập tức lấy ví ra, giọng anh nhấn mạnh vào việc tiết kiệm. "Tháng này phải chi tiêu cẩn thận hơn." Lan khẽ nhíu mày. Nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu và thanh toán nhanh chóng. Họ rời quán trong im lặng, bước đi song song trên vỉa hè đông đúc mà không chạm vào nhau.

Trên đường về, Lan cố gắng một lần nữa. "Anh thấy quán này ổn không?"

Minh khẽ nói: "Tạm được!".

Im lặng.

Cô bước nhanh hơn, anh theo sau. "Anh chẳng bao giờ muốn ra ngoài. Lúc nào cũng chỉ quanh quẩn ở nhà." Giọng Lan đầy thất vọng. Minh cảm thấy bị chỉ trích, anh cau mày nhưng không đáp lại. Họ tiếp tục bước đi, hai bóng hình lẻ loi giữa dòng người hối hả, như hai người xa lạ vô tình cùng một lối về.

"Đừng về nhà. Em muốn ra trung tâm thương mại gần đây một lát." Lan nói, giọng cố gắng giữ sự nhiệt tình. "Mình có thể đi dạo, xem có gì mới không?"

Minh nhìn cô, thoáng vẻ do dự. "Về nhà nghỉ ngơi không được sao? Lại trung tâm thương mại, em không chán sao?"

"Chỉ một hai tiếng thôi?"

Minh thở dài, một tiếng thở nhẹ gần như không nghe thấy. "Được rồi."

"Anh nghĩ sao nếu mình mua cái khung ảnh mới cho phòng khách? Hay cái đèn để bàn ấy?"

Ngay lập tức, Minh lên tiếng, giọng điệu thực tế và dè dặt. "Khung ảnh cũ vẫn dùng tốt. Đèn cũng thế. Mình nên xem xét các khoản chi tiêu tháng này trước đã."

Cô siết quai túi, bước nhanh. Lan bước nhanh hơn, khu phố cuối tuần nhộn nhịp, tiếng còi xe, tiếng nói cười râm ran. Cô siết chặt quai túi.

Minh nhìn thấy bóng lưng cô, anh bước lại gần. "Thôi được, nếu thực sự cần thì mình sẽ xem." Anh nói, giọng nhượng bộ nhưng vẫn đầy điều kiện. "Nhưng phải tính toán kỹ."

Lan gật đầu, không ngoảnh lại. Cô mở ví, kiểm tra những tờ tiền mặt, thẻ ngân hàng.

Tiếng nhạc nền sôi động vang lên từ loa khi họ bước vào trung tâm thương mại. Lan bước những bước nhanh, hướng thẳng đến khu thời trang, hy vọng những màu sắc và hình dáng mới mẻ có thể xua đi cảm giác ngột ngạt đang bám riết lấy cô. Minh lững thững theo sau, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc điện thoại, như thể màn hình nhỏ bé ấy là một lá chắn kiên cố trước sự ồn ào đang vây quanh.

Lan dừng lại trước một gian hàng, ngón tay cô lướt nhẹ trên những chất liệu vải mềm mại. Cô nhìn về phía Minh, thấy anh đã dừng chân ở quầy trưng bày điện tử ngay đối diện, đang cầm một chiếc tai nghe không dây lên xem xét với vẻ chăm chú. Cô quan sát vài giây, rồi quay lại với những chiếc áo. Cô cầm một chiếc áo len màu be nhạt, mềm mại trong tay, rồi nhanh chóng thử đồ.

"Anh thấy cái này thế nào?" Cô xoay xoay chiếc áo trên người, giọng cố gắng giữ vẻ bình thường.

Minh ngước lên, ánh mắt lướt qua chiếc áo rồi dừng lại ở mác giá. "Đắt thế. Lại còn len nữa. Sắp hè rồi, mua làm gì?" Giọng anh đều đều, thực tế.

Bàn tay cô siết nhẹ vào lớp vải. "Nhưng nó đẹp. Và em thích." Cô cố không để giọng mình run lên. "Có những thứ không chỉ vì nó cần thiết, Minh."

Anh thở dài, một tiếng thở nhẹ nhưng đủ để Lan cảm nhận được sự mệt mỏi. "Mình còn bao nhiêu việc phải chi. Tiền nhà, tiền xe, các khoản đầu tư.. Không phải cái gì thích cũng mua được, Lan."

Cô cởi chiếc áo ra, treo lại vào chỗ cũ, động tác dứt khoát. "Vậy thì đi xem cái anh cần đi." Cô quay lưng, bước đi mà không chờ anh đáp lại.

Họ tiếp tục cuộc hành trình trong im lặng, hai cái bóng song song giữa dòng người tấp nập. Lan cố gắng không nhìn vào những cặp đôi đang cười nói, tay trong tay, cùng nhau chọn lựa những món đồ. Cô dừng lại trước một quầy hàng gia dụng, nơi trưng bày những chiếc đèn ngủ với ánh sáng vàng ấm áp.

Minh lại lắc đầu trước ý định của cô. "Đèn ở nhà vẫn dùng tốt. Tốn điện."

Lần này, cô không kìm được nữa. "Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác chưa? Một chút ấm áp, một chút thay đổi? Hay trong nhà anh chỉ cần những thứ dùng tốt là đủ?" Giọng cô vút cao, đầy châm chọc.

Mặt Minh đỏ lên. "Em nghĩ tiền tự nhiên sinh ra? Anh phải lo cho tương lai, cho những lúc ốm đau, bất trắc. Còn em, em chỉ nghĩ đến cái đẹp, cái sướng trước mắt!"

"Tương lai? Cái tương lai mà chúng ta chẳng bao giờ nói đến, chẳng bao giờ cùng nhau vẽ nên à?" Giọng Lan nghẹn lại, đôi mắt nhìn anh đầy chất vấn. "Cứ như thể chúng ta đang sống cho một ngày mai nào đó xa lắm, còn hôm nay thì chẳng có ý nghĩa gì!"

Minh im lặng một lúc, khuôn mặt thoáng vẻ bất lực và bực dọc. Ánh mắt anh lướt qua những đứa trẻ đang chạy nhảy gần đó, rồi quay lại nhìn cô, giọng trở nên lạnh lùng và đầy chua chát: "Chúng ta đã từng thống nhất với nhau về chuyện này. Giờ em lại thấy thiếu cái gì?"

Tiếng cười trẻ con vang lên gần đó. Mọi âm thanh ồn ã xung quanh bỗng chốc biến mất.

Họ đứng đối diện nhau giữa lối đi, hơi thở gấp gáp, gương mặt căng thẳng. Xung quanh, âm thanh của cuộc sống vẫn tiếp diễn, tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc.

Cuối cùng, Minh quay người. "Về thôi. Mệt rồi." Giọng anh rã rời.

Tiếng nhạc vang lên, đám đông cười nói. Họ im lặng. Lan chỉ gật đầu. Họ bước về phía lối ra, hai con người, hai cái bóng mờ trên nền nhà bóng loáng.

Và rồi, cô dừng hẳn.

Trước mặt cô là cửa kính trong suốt của một cửa hàng đồ sơ sinh. Bên trong, dưới ánh đèn ấm áp, những bộ quần áo nhỏ nhắn, xinh xắn, những đôi giày vải tí hon, và những món đồ chơi mềm mại được sắp xếp gọn gàng. Ánh mắt Lan đăm đăm xuyên qua lớp kính, dán chặt vào những món đồ ấy. Mắt cô nhìn những bộ quần áo nhỏ, dừng một giây.

Minh đứng bên cạnh, nhận thấy sự khác thường. Anh dừng theo, quan sát vẻ đăm chiêu trên gương mặt vợ. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cánh tay cô, một cử chỉ nhắc nhở dịu dàng nhưng dứt khoát.

Lan khẽ giật mình. Cô theo bước anh. Nhưng trước khi ngoảnh mặt hẳn, ánh mắt cô vẫn vội vã liếc lại cửa hàng lần cuối.

(Hết)

Đọc tiếp tản văn về "Khoảng Trống" : Tản Văn - Thư Gửi Bạn Đọc Khoảng Trống - Rewrite

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

Gửi anh bạn trong câu chuyện,

Này anh, tôi muốn nói thẳng với anh về cách anh đối xử với vợ mình. Khi cô ấy nói chuyện mà anh chỉ ậm ừ cho qua, khi cô ấy nhìn anh mà ánh mắt anh lại lạc ra ngoài phố - đó không phải là sự tôn trọng cơ bản giữa con người với nhau.

Cuộc sống vốn đã đủ áp lực. Nhà là tổ ấm, không phải nơi chôn vùi niềm vui. Anh có áp lực, tôi hiểu. Nhưng áp lực không có nghĩa là kìm hãm cảm xúc của vợ, hay khiến cô ấy sống mà như tồn tại.

Một nụ cười, một niềm vui nhỏ của vợ đâu đáng giá để anh tiếc, để anh từ chối. Nếu anh thực sự quan tâm, những điều nhỏ bé ấy là cách để cô ấy cảm thấy được yêu thương và trân trọng.

Anh đang sống mà như tồn tại. Và cách anh cư xử khiến vợ anh bị mài mòn. Tôi mong anh nhìn lại chính mình, để hiểu rằng tình yêu không chỉ là trách nhiệm, mà còn là sẻ chia, quan tâm là để người mình yêu được sống trọn vẹn cảm xúc của họ.

Buổi sáng của mình, anh hãy tự làm lấy. Kiểu người như anh, vừa mệt mỏi vừa gia trưởng. Tôi mà là cô ấy, tách cà phê đó tôi đã bỏ muối vào cho anh chết mặn luôn, chứ có mơ gì đem tới tận giường cho anh uống.

Gửi cô vợ,

Em là cô gái chịu đựng rất tốt, phi thường luôn. Em thích mua áo, cứ mua; em thích đi trung tâm thương mại, cứ đi. Em có công việc, em làm ra tiền, em không cần nhìn sắc mặt anh ta.

Hãy nhớ rằng: Trên đời này, chúng ta chỉ không thể dứt bỏ người mình sinh ra và người sinh ra mình. Còn lại, tất cả cũng chỉ là vài cột mốc. Anh ta là chồng, em cưới anh ta vì yêu. Nhưng nếu một ngày nào đó, em thấy tình yêu này không còn khiến em an ổn nữa, nó quá mệt mỏi, thì rút lui là lựa chọn tốt nhất.

Người ta nói: "Anh em như thể chân tay, vợ chồng là quần áo." Áo này không vừa với em đâu. Nó quá chật chội, quá bức bách. Hãy can đảm gấp nó lại, đặt sang một bên và tìm một bộ khác thoải mái hơn, em nhé.

Em có thể kiếm tiền cơ mà. Em đâu làm gì sai khi dùng tiền mua những thứ mình thích?

=> đang mệt cũng phải ngoi lên, com mới hả được lòng.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back