Bài viết: 773 



Lyrics:
天气阴的好难过
灰蒙蒙的好失落
灰色背后是什么
是孤单 被自己的情绪识破
只剩下一个人的沉默
仿佛听到你在说
问我还记不记得
我该怎么去回应
丢了方向的你 失去爱的指引
找不到我在哪里 然后轻轻忘记
当想你成为习惯
一个人说着晚安
失了魂丢了期盼
生活也变得简单
沉默的好自然 有温度的晚餐
暖暖的烛光暖不了冷冷的心酸
当想你成为遗憾
一个人也算圆满
伪装着这份难堪
等感情渐渐黯淡
太多话讲不完
时间却走得好慢好慢
愿告别过去 走向未来 的我们
好聚好散
仿佛听到你在说
问我还记不记得
我该怎么去回应
丢了方向的你 失去爱的指引
找不到我在哪里 然后轻轻忘记
当想你成为习惯
一个人说着晚安
失了魂丢了期盼
生活也变得简单
沉默的好自然 有温度的晚餐
暖暖的烛光暖不了冷冷的心酸
当想你成为遗憾
一个人也算圆满
伪装着这份难堪
等感情渐渐黯淡
太多话讲不完
时间却走得好慢好慢
愿告别过去 走向未来 的我们
好聚好散
Pinyin:
Tiānqì yīn de hǎo nánguò
Huī méngméng de hǎo shīluò
Huīsè bèihòu shì shénme
Shì gūdān bèi zìjǐ de qíngxù shìpò
Zhǐ shèng xìa yīgè rén de chénmò
Fǎngfú tīng dào nǐ zài shuō
Wèn wǒ hái jì bù jìdé
Wǒ gāi zěnme qù húiyīng
Diūle fāngxìang de nǐ shīqù ài de zhǐyǐn
Zhǎo bù dào wǒ zài nǎlǐ ránhòu qīng qīng wàngjì
Dāng xiǎng nǐ chéngwéi xígùan
Yīgè rén shuōzhe wǎn'ān
Shīle hún diūle qī pàn
Shēnghuó yě bìan dé jiǎndān
Chénmò de hǎo zìrán yǒu wēndù de wǎncān
Nuǎn nuǎn de zhúguāng nuǎn bùliǎo lěng lěng de xīnsuān
Dāng xiǎng nǐ chéngwéi yíhàn
Yīgè rén yě sùan yúanmǎn
Wèizhuāngzhe zhè fèn nánkān
Děng gǎnqíng jìanjìan àndàn
Tài duō hùa jiǎng bù wán
Shíjiān què zǒu dé hǎo màn hǎo màn
Yùan gàobié guòqù zǒuxìang wèilái de wǒmen
Hǎo jù hǎo sàn
Fǎngfú tīng dào nǐ zài shuō
Wèn wǒ hái jì bù jìdé
Wǒ gāi zěnme qù húiyīng
Diūle fāngxìang de nǐ shīqù ài de zhǐyǐn
Zhǎo bù dào wǒ zài nǎlǐ ránhòu qīng qīng wàngjì
Dāng xiǎng nǐ chéngwéi xígùan
Yīgè rén shuōzhe wǎn'ān
Shīle hún diūle qī pàn
Shēnghuó yě bìan dé jiǎndān
Chénmò de hǎo zìrán yǒu wēndù de wǎncān
Nuǎn nuǎn de zhúguāng nuǎn bùliǎo lěng lěng de xīnsuān
Dāng xiǎng nǐ chéngwéi yíhàn
Yīgè rén yě sùan yúanmǎn
Wèizhuāngzhe zhè fèn nánkān
Děng gǎnqíng jìanjìan àndàn
Tài duō hùa jiǎng bù wán
Shíjiān què zǒu dé hǎo màn hǎo màn
Yùan gàobié guòqù zǒuxìang wèilái de wǒmen
Hǎo jù hǎo sàn
Vietsub:
Thời tiết âm u thật khó chịu
Tối tăm mù mịt thật lạc lõng
Ẩn sâu sắc màu xám xịt ấy là gì đây?
Là cô đơn, bị cảm xúc nhìn thấu mình
Chỉ còn em lặng lẽ thui thủi một mình.
Giọng anh dường như văng vẳng bên tai
Hỏi rằng liệu em có còn nhớ
Em nên đáp lại thế nào đây
Đánh mất bản chỉ dẫn tình yêu, anh lạc bước
Không tìm được em, sau đó anh nhẹ nhàng quên bẵng đi em.
Khi nhớ anh trở thành thói quen
Một mình tự chúc ngủ ngon
Mất linh hồn, mất cả chờ mong
Cuộc sống cũng trở nên đơn giản
Im lặng thuận theo tự nhiên, bữa tối nóng hổi
Ánh nến ấm áp cũng chẳng xua được cái lạnh xót xa.
Khi nhớ anh trở thành hối tiếc
Một mình cũng xem như viên mãn
Che lấp đi những bối rối
Đợi khi tình cảm nhạt nhòa
Quá nhiều lời nói chẳng hết
Thời gian chầm chậm, chầm chậm trôi qua
Hai ta nói lời tạm biệt với quá khứ bước đến tương lai
Vui đến vui đi.