

Trời đổ mưa từ lúc xế chiều, như thể cả bầu trời đang muốn rửa sạch một điều gì đó. Đường về nhà dài hơn thường lệ, đèn đường loang loáng phản chiếu trên mặt nước đọng thành từng vệt vàng nhạt run rẩy. Anh tắt máy xe, rút chìa khóa chậm rãi như người say, và đứng lặng vài giây trước cửa, hơi nước bốc lên mờ mịt dưới chân.
Căn nhà yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng mưa gõ lên mái tôn như tiếng nhịp tim của một kẻ đang run rẩy vì chờ đợi điều không muốn biết.
Anh đẩy cửa.
Một âm thanh vang lên từ trên gác - không phải tiếng nhạc, không phải tiếng nói chuyện, mà là tiếng rên rỉ, đứt quãng, đẫm dục vọng, nén lại mà không giấu được. Như một nhát dao mỏng, lạnh ngắt, xé toạc lớp không khí nặng nề.
Anh đứng chết trân.
Từng bước chân anh như dẫm lên chính lồng ngực mình khi bước lên cầu thang. Cửa phòng khép hờ, ánh đèn chập chờn hắt qua khe cửa hé mở, một cơn gió lùa làm rèm cửa khẽ tung lên, để lộ một phần thân thể lõa lồ đang chuyển động cùng một thân thể khác.
Và anh thấy.
Người vợ - người mà anh yêu thương, người từng ôm anh mỗi đêm và thì thầm những lời hứa - đang cong người dưới thân một người đàn ông lạ mặt. Mái tóc cô xõa ra, thở tiếng rên ngây dại, đôi mắt nhắm nghiền như chưa từng biết đến sự tồn tại của anh trên đời.
Anh không thốt ra lời. Không hét lên. Không phá cửa. Chỉ đứng đó. Như hóa đá.
Trái tim anh, một cách kỳ lạ, không đập mạnh. Nó chậm lại. Như thể đang tan chảy, từng mạch máu như rút đi sự sống. Đôi mắt anh dán vào cảnh tượng ấy, không vì tò mò, mà như đang chờ chính mình tỉnh lại khỏi một cơn ác mộng. Môi anh mấp máy: Không ai nghe thấy. Chỉ làn nước mưa đọng trên áo anh nhỏ từng giọt xuống sàn, như những giọt máu rỉ ra từ vết thương vô hình. Anh quay đi. Tay vịn vào lan can. Bàn tay run lên.
Trong một khoảnh khắc, anh ước gì mình chưa từng trở về.
Tối hôm đó, anh không quay lại căn phòng. Không hỏi. Không đối chất. Không đánh ghen như người ta vẫn làm trong phim.
Anh ngồi lặng trong xe, dưới cơn mưa gào thét hoang dại. Đầu óc anh trống rỗng một cách đáng sợ. Không giận dữ. Không gào thét. Cũng chẳng có nước mắt. Cảm xúc như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, giữ anh lại trong trạng thái lửng lơ giữa tỉnh và mê.
Một khoảng lặng trống rỗng nhưng nặng như chì.
Ngày hôm sau, anh dậy sớm, pha cà phê như thói quen. Tay vẫn run, nhưng anh giả vờ không thấy. Vợ anh bước xuống bếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Không ai nói một lời.
Một tuần sau đó, anh vẫn đi làm, vẫn mặc áo sơ mi trắng, vẫn trả lời email khách hàng, vẫn mỉm cười với đồng nghiệp. Nhưng bên trong - như một căn nhà không còn người ở. Mỗi câu nói của ai đó đều như vọng lại trong đầu anh bằng tiếng vọng trống rỗng:
"Anh ổn chứ?"
"Ổn."
(Không, tôi đang chết dần mà không ai thấy)
Triệu chứng đầu tiên là giấc ngủ.
Anh không ngủ sâu. Cứ nhắm mắt là hình ảnh đêm hôm ấy lại quay về - không phải chỉ vì sự phản bội, mà vì cảm giác mình đã chết ngay trong khoảnh khắc ấy, và giờ chỉ còn cái xác biết đi.
Rồi anh ăn ít dần. Mất vị giác. Cà phê không còn đắng, cơm không còn mùi. Anh tự nhủ: "Chắc mình chỉ mệt." Nhưng từng ngày, anh nhìn mình trong gương và không còn nhận ra người đang nhìn lại.
Một lần anh thử gọi điện thoại đến bác sĩ tâm lý. Nhưng tiếng chuông vang lên hai hồi, anh đã cúp máy.
"Chẳng có gì nghiêm trọng cả, tôi chỉ cần thời gian."
(Tôi không muốn ai biết tôi yếu đuối đến mức này)
Đỉnh điểm là đêm thứ 23. Anh ngồi trong phòng làm việc, mở laptop, nhưng không gõ gì suốt 3 tiếng. Trên bàn có một con dao gọt trái cây - vô tình thôi, anh đặt tay lên lưỡi dao mà không thấy đau. Một vệt đỏ loang ra. Anh ngồi bất động, nhìn dòng máu chảy, và lần đầu tiên trong đời, một ý nghĩ băng qua đầu:
"Nếu mình biến mất thì có lẽ cũng chẳng ai nhận ra."
Anh không hành động. Nhưng chính việc có ý nghĩ ấy đã khiến anh nhận ra:
"Mình không còn ổn nữa."
Căn nhà yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng mưa gõ lên mái tôn như tiếng nhịp tim của một kẻ đang run rẩy vì chờ đợi điều không muốn biết.
Anh đẩy cửa.
Một âm thanh vang lên từ trên gác - không phải tiếng nhạc, không phải tiếng nói chuyện, mà là tiếng rên rỉ, đứt quãng, đẫm dục vọng, nén lại mà không giấu được. Như một nhát dao mỏng, lạnh ngắt, xé toạc lớp không khí nặng nề.
Anh đứng chết trân.
Từng bước chân anh như dẫm lên chính lồng ngực mình khi bước lên cầu thang. Cửa phòng khép hờ, ánh đèn chập chờn hắt qua khe cửa hé mở, một cơn gió lùa làm rèm cửa khẽ tung lên, để lộ một phần thân thể lõa lồ đang chuyển động cùng một thân thể khác.
Và anh thấy.
Người vợ - người mà anh yêu thương, người từng ôm anh mỗi đêm và thì thầm những lời hứa - đang cong người dưới thân một người đàn ông lạ mặt. Mái tóc cô xõa ra, thở tiếng rên ngây dại, đôi mắt nhắm nghiền như chưa từng biết đến sự tồn tại của anh trên đời.
Anh không thốt ra lời. Không hét lên. Không phá cửa. Chỉ đứng đó. Như hóa đá.
Trái tim anh, một cách kỳ lạ, không đập mạnh. Nó chậm lại. Như thể đang tan chảy, từng mạch máu như rút đi sự sống. Đôi mắt anh dán vào cảnh tượng ấy, không vì tò mò, mà như đang chờ chính mình tỉnh lại khỏi một cơn ác mộng. Môi anh mấp máy: Không ai nghe thấy. Chỉ làn nước mưa đọng trên áo anh nhỏ từng giọt xuống sàn, như những giọt máu rỉ ra từ vết thương vô hình. Anh quay đi. Tay vịn vào lan can. Bàn tay run lên.
Trong một khoảnh khắc, anh ước gì mình chưa từng trở về.
Tối hôm đó, anh không quay lại căn phòng. Không hỏi. Không đối chất. Không đánh ghen như người ta vẫn làm trong phim.
Anh ngồi lặng trong xe, dưới cơn mưa gào thét hoang dại. Đầu óc anh trống rỗng một cách đáng sợ. Không giận dữ. Không gào thét. Cũng chẳng có nước mắt. Cảm xúc như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, giữ anh lại trong trạng thái lửng lơ giữa tỉnh và mê.
Một khoảng lặng trống rỗng nhưng nặng như chì.
Ngày hôm sau, anh dậy sớm, pha cà phê như thói quen. Tay vẫn run, nhưng anh giả vờ không thấy. Vợ anh bước xuống bếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Không ai nói một lời.
Một tuần sau đó, anh vẫn đi làm, vẫn mặc áo sơ mi trắng, vẫn trả lời email khách hàng, vẫn mỉm cười với đồng nghiệp. Nhưng bên trong - như một căn nhà không còn người ở. Mỗi câu nói của ai đó đều như vọng lại trong đầu anh bằng tiếng vọng trống rỗng:
"Anh ổn chứ?"
"Ổn."
(Không, tôi đang chết dần mà không ai thấy)
Triệu chứng đầu tiên là giấc ngủ.
Anh không ngủ sâu. Cứ nhắm mắt là hình ảnh đêm hôm ấy lại quay về - không phải chỉ vì sự phản bội, mà vì cảm giác mình đã chết ngay trong khoảnh khắc ấy, và giờ chỉ còn cái xác biết đi.
Rồi anh ăn ít dần. Mất vị giác. Cà phê không còn đắng, cơm không còn mùi. Anh tự nhủ: "Chắc mình chỉ mệt." Nhưng từng ngày, anh nhìn mình trong gương và không còn nhận ra người đang nhìn lại.
Một lần anh thử gọi điện thoại đến bác sĩ tâm lý. Nhưng tiếng chuông vang lên hai hồi, anh đã cúp máy.
"Chẳng có gì nghiêm trọng cả, tôi chỉ cần thời gian."
(Tôi không muốn ai biết tôi yếu đuối đến mức này)
Đỉnh điểm là đêm thứ 23. Anh ngồi trong phòng làm việc, mở laptop, nhưng không gõ gì suốt 3 tiếng. Trên bàn có một con dao gọt trái cây - vô tình thôi, anh đặt tay lên lưỡi dao mà không thấy đau. Một vệt đỏ loang ra. Anh ngồi bất động, nhìn dòng máu chảy, và lần đầu tiên trong đời, một ý nghĩ băng qua đầu:
"Nếu mình biến mất thì có lẽ cũng chẳng ai nhận ra."
Anh không hành động. Nhưng chính việc có ý nghĩ ấy đã khiến anh nhận ra:
"Mình không còn ổn nữa."