Ngôn Tình Kết Hôn Với Vợ Cũ - Mộc Mộc Tầm Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Mộc Mộc Tầm Tầm, 8 Tháng mười hai 2020.

  1. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 40: Mang Thai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị thật sự không sao chứ?" Đường Tiểu Bắc quan tâm lo lắng.

    Từ khi rời khỏi anh ta, cậu cứ sợ chị cậu sẽ đau buồn vương vấn anh ta. Cậu nghĩ ngoài mặt chị cậu nói không yêu, nhưng biết đâu thật ra chị ấy đã yêu mà không nhận ra thì sao. Sau khi rời khỏi nơi đó, không còn anh ta bên cạnh chị mới nhận ra được tình cảm của mình. Nào ngờ là cậu đã nghĩ quá nhiều. Chị cậu chẳng những không buồn mà còn vui vẻ hơn trước rất nhiều.

    Chị chăm chút cho việc trang trí quán ăn, tự tay chọn bàn ghế, chỉ đạo cho thợ lắp đặt theo ý chị. Không có điểm gì cho thấy chị đang đau buồn khổ sở cả. Tuy nhiên, bắt đầu từ một tháng trước, chẳng hiểu sao chị cứ luôn nôn ói, cảm thấy khó chịu trong người. Ăn uống bao nhiêu cũng đều bị nôn ra. Cậu rất lo lắng sợ chị lại có chuyện gì, cậu khuyên chị đi khám bác sĩ xem bệnh trạng thế nào. Nhưng chị lại không đồng ý. Đến hôm nay chị đã chịu cơn khó chịu nôn ói ấy đến gần hai tháng rồi. Nhìn chị ốm đi rất nhiều, làm cậu càng lo lắng hơn. Hôm nay cậu nhất định phải đưa chị đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.

    "Chị không sao đâu, chắc là bệnh dạ dày đấy. Không cần đến bệnh viện cho tốn kém. Lát chị ra nhà thuốc mua thuốc uống là không sao thôi." Đường Tiểu Yên vừa đưa tay vuốt ngực vừa nói.

    Cô cũng không biết mình bị gì mà lại nôn ói khó chịu nhiều như vậy. Lúc đầu cô cũng dự định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem thật ra dạ dày cô thế nào. Nhưng sao đó nghĩ lại, cô không có can đảm đó nữa. Cô đột nhiên sợ mình mắc bệnh nan y gì đấy. Lỡ như khám ra cô ung thư dạ dày thì biết làm thế nào? Thà rằng cô không biết để vô tư mà sống ít năm nữa với em trai cô. Để lỡ như khám ra sau đó em trai cô chắc chắn sẽ nhét cô vào bệnh viện điều trị. Cô sợ cảm giác chờ chết trong bệnh viện lắm.

    "Chúng ta không thiếu tiền. Không nói nữa nhất định hôm nay chị phải đi với em." Đường Tiểu Bắc kiên quyết.

    Cậu biết chị ấy sợ điều gì. Đương nhiên không phải chuyện tiền bạc, bởi vì Ngụy Lăng Thiên đã cho chị một số tiền không ít, số tiền đó hai chị em cậu nếu tiết kiệm sống ít nhất mười năm nữa cũng không phải lo ăn lo mặc. Chị cậu có một bệnh tâm lý đó là chỉ cần bệnh nhẹ thôi, chị ấy cũng bắt đầu nghĩ đến những căn bệnh quái ác, bệnh nan y, rồi lại nghĩ đến mình sẽ chết trong bệnh viện. Sống cả quãng đời còn lại trong bệnh viện. Vì vậy mỗi lần bị bệnh chị ấy rất ít khi chịu đến bác sĩ, và lần này cũng như thế. Tuy nhiên cậu sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Dù chị có bị bệnh gì đi nữa, cậu cũng sẽ dùng hết số tiền kia điều trị cho chị khỏi.

    Với sự kiên định của Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Yên đành phải bó tay chịu trói đi đến bệnh viện làm tất cả các xét nghiệm. Đến khi hai chị em ngồi chờ kết quả, Đường Tiểu Yên cực kỳ lo lắng. Còn khẽ khóc thút thít, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy buồn như vậy, nước mắt cứ thế tuôn ra. Đường Tiểu Bắc đau lòng ôm Đường Tiểu Yên vào lòng, lên tiếng không ngừng an ủi cô.

    Khi được y tá gọi vào, Đường Tiểu Bắc đỡ chị mình vào.

    "Cậu là gì của cô gái này?" Vị bác sĩ trung niên nhìn Đường Tiểu Bắc lên tiếng hỏi.

    "Tôi là em trai của chị ấy. Bác sĩ sức khỏe chị tôi thế nào?" Đường Tiểu Bắc nhìn gương mặt nghiêm nghị của bác sĩ càng thêm lo lắng.

    "Chị cậu mang thai ba tháng rồi. Chồng cô ấy đâu? Nói anh ta vào tôi có điều cần căn dặn anh ta phải chú ý." Bác sĩ nghiêm túc nói.

    Đường Tiểu Bắc cũng như Đường Tiểu Yên đều chết lặng. Cả hai chị em đều ngơ ra không phản ứng. Nhất là Đường Tiểu Yên, cô kinh ngạc đến cứng đờ người. Quên luôn nỗi sợ hãi rằng mình mắc bệnh nan y. Đường Tiểu Bắc cũng không kém gì cô, cậu ngạc nhiên bởi vì cậu thật sự không thể tin được rằng chị cậu mang thai. Chuyện này làm sao có thể? Chẳng lẽ anh ta đã làm gì ấy sao? Nếu đã như thế vì sao hai người còn chia tay nhau? Anh ta đã xảy ra quan hệ với chị cậu còn đuổi chị ấy đi sao? Anh ta cầm thú như vậy sao chứ?

    "Này hai người có nghe tôi nói không đấy. Chồng cô ấy đâu rồi mau gọi vào đây." Bác sĩ cau mày.

    Đường Tiểu Bắc là người hồi thần lại đầu tiên. Cậu biết giờ phút này không phải để lúc cậu ngồi mắng anh ta. Trước tiên cậu cần chăm lo cho chị cậu đã. Dù sao cũng là cháu của cậu, cậu nhất định sẽ để bọn chúng khỏe mạnh ra đời. Mặc dù cậu cũng biết như vậy sẽ thiệt thòi cho chị cậu rất nhiều. Cuộc đời này cậu khó mà trả hết món nợ cậu nợ chị, tuy nhiên cậu sẽ cố hết sức chăm sóc cho chị và con của chị.

    "Chồng chị ấy ra nước ngoài công tác rồi. Có gì bác sĩ cứ nói với tôi. Tôi sẽ nhắn lại với anh ấy sao." Đường Tiểu Bắc viện lý do.

    Cậu không thể nói thật chị chưa chồng mà đã có con được, cũng không đúng. Phải là vừa ly hôn với chồng mới phải. Cậu không thể để cho chị bị người ta khinh thường.

    "Chị cậu mang thai đôi. Vì vậy cậu cần chú ý cẩn trọng chăm sóc cho cô ấy. Cố gắng cho cô ấy ăn uống đầy đủ chất vào. Nếu có gì bất thường phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra." Bác sĩ cẩn thận nhắc nhở.

    Đường Tiểu Yên trợn tròn mắt, cô đang nghĩ chắc cô là cô gái may mắn nhất thế giới rồi. Một lần lỡ 'cưỡng ép' người ta, lại là một tên gay thế mà lại để bản thân "trúng thưởng' đã vậy còn là hai vé. Cũng tại cô quá khinh thường anh ta. Cô cứ nghĩ anh ta là gay nên chắc tinh lực không đủ sức làm cô mang thai được đâu. Cho nên cô mới không uống thuốc ngừa thai. Lần này thì hay rồi. Phụ nữ từng ly hôn, giờ lại có thêm hai đứa nhóc. Cô còn mong tìm được bến đỗ mới nữa sao. Ai chấp nhận điều này chứ. Nuôi con của người khác không những một đứa mà còn là hai đứa.

    " Chị chúng ta cứ giữ hai bé lại nhé. Em sẽ cùng chị chăm sóc chúng. "Đường Tiểu Bắc sợ Đường Tiểu Yên phá bỏ bào thai nên khẽ nói nhỏ vào tai chị.

    Đường Tiểu Yên giật mình, cô chưa từng nghĩ sẽ phá bỏ bào thai này đâu. Con cái là trời cho. Có rất nhiều người đau khổ vì không có con, tại sao cô may mắn có mà lại từ bỏ chứ. Cũng có nhiều trường hợp phá bỏ rồi sau này muốn có con lại không có được nữa. Lúc đó hối hận thì muộn màng rồi.

    " Đương nhiên, con chị, chị sẽ nuôi dưỡng thật tốt. "Đường Tiểu Yên mỉm cười chấn an sự lo lắng của Đường Tiểu Bắc.

    " Cô ơi, bào thai ấy là của con đấy. "Một giọng nam trầm ấm vang lên sau tấm rèm.

    Một người đàn ông bước ra từ sau tấm rèm mỉm cười nhìn ba người đang ngạc nhiên nhìn anh.

    Đường Tiểu Yên trợn trắng mắt, sao anh ta lại ở đây? Sao anh ta lại nhận bào thai này của anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy biết hoàn cảnh của mình rồi sao? Chẳng lẽ anh ấy đã nghe hết cuộc nói chuyện?

    " Anh."Đường Tiểu Bắc cũng kinh ngạc trước lời nói của người đàn ông.
     
  2. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 41: Cảm động.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trần Vũ, cháu đang nói linh tinh gì đấy." Bác sĩ Trần trừng mắt với Trần Vũ.

    "Cuối cùng cũng tìm thấy em. Em định mang con của anh chạy trốn?" Trần Vũ giả vờ trách Đường Tiểu Yên sau đó đi đến bên cạnh cô, đưa tay choàng qua vai cô.

    Đường Tiểu Yên cứng đờ người không biết phải làm gì lúc này. Cô phải làm sao đây? Nên giải thích hay hợp tác diễn với anh. Nhưng dựa vào cách xưng hô giữa anh và bác sĩ cũng biết hai người là thân thích của nhau. Nếu cô gật đầu nhận bừa cha của hai đứa nhỏ thì có sao không? Lỡ như sau này gia đình họ Trần biết đây không phải cháu của họ thì thế nào? Cô bối rối không biết phải ứng đối thế nào thì em trai cô đã lên tiếng.

    "Anh rể, anh về rồi sao?" Đường Tiểu Bắc mỉm cười.

    Cậu không biết Trần Vũ này là ai? Cũng không biết giữa anh ta và chị đã từng quen biết nhau thế nào. Nhưng rõ ràng nhìn cách ăn mặc cũng như cách nói chuyện của anh ta, cậu nhận ra anh ta cũng là một người có thân phận. Ánh mắt anh ta nhìn chị cậu, cậu cảm nhận được tình cảm trong đó. Cậu có thể chắc chắn người đàn ông tên Trần Vũ này thích chị. Tuy cậu không biết anh ta có thật là chủ nhân của bào thai trong bụng chị cậu không? Nhưng trước mắt, nếu anh ta đã tự nhận thì cậu cũng sẽ không phản bác. Cậu sẽ hỏi lại chuyện này rõ ràng sao. Bây giờ trước hết phải để người khác không khinh thường chị cậu không chồng mà mang thai được.

    Trần Vũ mỉm cười thay cho câu trả lời với Đường Tiểu Bắc. Anh rất vui vì em trai cô hiểu chuyện như vậy. Mặc dù trước đó ở bên trong nghe cuộc đối thoại giữa ba người, anh cũng đoán ra cậu có lẽ rất yêu quý chị mình. Thậm chí câu nói nhỏ của cậu hỏi chị cậu, anh cũng nghe thấy. Anh cảm thấy vui mừng thay cô vì có một người em trai tốt như thế.

    Anh đã biết chuyện cô và Ngụy Lăng Thiên ly hôn, mặc dù anh không biết tại sao hai người lại chia tay. Thậm chí anh còn không biết rằng hai người đã từng kết hôn với nhau. Anh nghe được tin tức ấy đã sai người đi tìm kiếm cô khắp nơi nhưng đã ba tháng không tin tức gì. Anh cũng không biết tại sao khi biết cô ly hôn anh lại vui mừng như vậy. Muốn tìm gặp cô đến phát điên. Hôm nay sở dĩ anh có mặt ở đây là vì đến thăm cô của anh. Cô của anh làm bác sĩ khoa sản ở bệnh viện này.

    Anh không ngờ lại trùng hợp gặp cô ở đây. Khi ở bên trong nghe kết quả cô mang thai, anh sửng sốt. Sau đó nghe hai chị em cô đưa ra lý do để ngụy biện cho việc vắng mặt của chồng cô. Anh đã hiểu chuyện gì xảy ra. Anh đoán chắc chắn khi cô và anh chia tay hai người chưa phát hiện ra cô mang thai. Anh cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại muốn nhận bào thai trong bụng cô là của mình nữa. Có lẽ anh không muốn nhìn cô một mình nuôi hai đứa bé. Hay anh không muốn hai đứa bé trong bụng cô không có cha cũng nên. Nhưng quan trọng anh biết, anh yêu cô. Khi gặp cô rồi, anh mới biết anh yêu cô nhiều hơn anh nghĩ. Nghĩ đến cảnh cô bị người khác soi mói mỉa mai mắng nhiếc vì không chồng lại mang thai anh cảm thấy rất khó chịu.

    Con của cô và người đàn ông khác thì đã sao? Chẳng phải họ đã ly hôn rồi sao? Chẳng phải cô cũng không muốn để anh ta biết đến bào thai này, muốn một mình tự lo đó sao? Vậy thì tại sao anh không thể làm cha của đứa bé. Dù sao hai đứa bé kia cũng chưa biết cha nó thật sự là ai. Vậy thì anh sẽ yêu thương chúng như con của mình. Chỉ cần cô cho anh cơ hội làm việc này.

    "Cô, đây là bạn gái của con. Ba tháng trước vì hiểu lầm, cô ấy giận dỗi bỏ đi, hôm nay cũng may con đã tìm được cô ấy về, còn được tin vui sắp làm ba nữa." Trần Vũ nhỏ giọng giải thích với cô mình.

    Đường Tiểu Yên nhìn lên người đàn ông đang ôm mình, đang che chở cho mình mà không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Đột nhiên mắt cô nóng lên, tiếp theo đó là từng giọt từng giọt nước mắt trào ra. Cô cũng không hiểu sao mình lại khóc, có phải phụ nữ mang thai thường dễ khóc như vậy hay thật ra cô đang cảm động trước lời nói của anh.

    Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên muốn giúp cô. Nhưng từ lời giải thích của anh đối với bác sĩ cô của anh. Cô nghĩ anh đã biết hết chuyện cô từng kết hôn và từng ly hôn. Thậm chí anh cũng biết người đàn ông kia là ai. Một người phụ nữ từng ly hôn, bây giờ lại mang thai con của người ta. Cô có đáng để anh giúp cô không? Tương lai của anh, thân phận của anh sẽ thế nào nếu anh có một ngày mọi người biết thật ra bào thai này không phải của anh. Anh đang khờ dại nuôi con của người khác.

    "Anh xin lỗi, ngoan đừng khóc. Em đang mang thai khóc sẽ không tốt cho em bé đâu." Trần Vũ an ủi vỗ về cô.

    Đường Tiểu Bắc bên cạnh cũng đỏ mắt. Bây giờ cậu chỉ ước một điều duy nhất. Rằng người đàn ông này thật sự là cha của hai đứa nhỏ trong bụng chị, anh ta sẽ đối tốt với chị cậu cả đời. Như vậy cậu đã yên tâm rồi. Phải chi người kết hôn với chị cậu trước đây là anh ta thì có lẽ chị cậu sẽ hạnh phúc rồi phải không?

    "Trần Vũ, con có đáng làm đàn ông không? Không ngờ con lại tệ hại như thế đấy. Làm con gái người ta có thai rồi muốn vứt bỏ người ta à." Bác sĩ đập bàn tức giận quát Trần Vũ làm Đường Tiểu Yên giật mình quên cả khóc.

    "Cô gái, con yên tâm cô sẽ đòi lại công bằng cho con. Cô sẽ gọi về nhà báo với ba nó một tiếng, lập tức sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa." Bác sĩ Trần nhìn Đường Tiểu Yên với ánh mắt an ủi.

    Bà đang vô cùng vui mừng có được không? Cuối cùng nhà họ Trần cũng có con nối dõi rồi, sẽ không sợ Trần Vũ chết yểu không kịp duy trì nòi giống cho gia đình nữa. Phải biết rằng cả nhà cô ai cũng lo lắng cho Trần Vũ, nhà ngoại Trần Vũ mỗi một thế hệ đều có người mất vì bệnh ung thư máu. Mẹ của Trần Vũ cũng qua đời sớm vì căn bệnh ấy khi Trần Vũ vừa tròn năm tuổi. Cả nhà ai cũng lo sợ đến Trần Vũ cũng sẽ bị di truyền cho nên cứ sáu tháng là bắt nó đi khám sức khỏe định kỳ. Bên cạnh đó khi đến tuổi kết hôn, cũng ra sức hối thúc nó nhanh chóng lấy vợ. Không phải mọi người trù ẻo gì nó nhưng ai cũng phòng trường hợp xấu nhất. Dù sao đến đời này nhà họ Trần chỉ còn mỗi nó là cháu đích tôn. Hôm nay đột nhiên lại vừa có cháu dâu, đã thế có luôn cháu chắt. Không những một đứa mà còn là hai đứa. Cả nhà bà sẽ vui mừng lắm khi biết tin này.

    "Kết hôn sao? Tổ chức hôn lễ?" Đường Tiểu Yên ngơ ngác lập lại.

    "Cô ơi, tạm thời chúng con sẽ đăng ký kết hôn trước đã, chẳng phải cô nói mang thai đôi, cơ thể người mẹ sẽ yếu hơn bình thường sao? Vậy thì làm sao cô ấy có thể chịu nổi khi tổ chức lễ cưới. Để sau này bổ sung sao được không?" Trần Vũ thương lượng với cô mình.

    Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, bà vui quá nên quên mất chuyện quan trọng này rồi. Nếu là cháu dâu và cháu chắt của bà thì đương nhiên bà sẽ đặt biệt căn dặn kỹ hơn nữa. Bà kêu y tá đến đưa Đường Tiểu Yên đến phòng bệnh nằm nghỉ truyền một chai nước biển. Còn Trần Vũ ở lại bà có rất nhiều lời cần thằng nhóc chú ý để chăm sóc cháu dâu bà cho tốt đến ngày sinh nở.

    "Tiểu Bắc, em đưa chị đi truyền nước đi. Lát anh sẽ đến tìm hai chị em."
     
  3. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 42: Quyết định.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi trong phòng chỉ còn lại hai chị em, Đường Tiểu Bắc liền bước đến gần Đường Tiểu Yên hỏi:

    "Chị, anh ta là ai? Chị quen anh ấy khi nào thế? Giữa hai người.."

    "Anh ấy là người tốt chị từng vô tình cứu giúp một lần. Giữa chị và anh ấy chưa từng góp gạo thổi cơm chung." Đường Tiểu Yên bình tĩnh.

    Đường Tiểu Bắc im lặng suy nghĩ, giữa anh ấy và chị cậu chưa từng xảy ra quan hệ nghĩa là bào thai trong bụng chị nào phải của anh ấy. Chẳng lẽ chỉ vì chị là ân nhân của anh, nên anh mới giúp chị. Có phải những lời vừa rồi anh nói chỉ là nhất thời nhưng rõ ràng cậu cảm thấy không phải như vậy. Ánh mắt của anh ấy nhìn chị rất cưng chiều, tình cảm. Cũng là một người đàn ông trưởng thành, cậu hiểu ánh mắt kia nghĩa là gì.

    "Chị, nếu lời anh ấy nói là thật và sẽ làm như vậy. Chị nghĩ sao?" Đường Tiểu Bắc hồi hợp chờ câu trả lời của cô.

    Bởi vì người quyết định sau cùng vẫn là cô. Cậu có thể khuyên, cũng có thể đưa ra ý kiến của mình, mong muốn của mình đối với cô. Nhưng cậu không thể thay cô quyết định, dù sao cậu không biết liệu cô có tình cảm với anh ta không? Cô có muốn thử bắt đầu cũng như chấp nhận anh ta không? Hay thật ra trong lòng cô vẫn còn nhớ về người ba thật sự của hai đứa nhỏ. Cậu cứ nghĩ cô sẽ do dự, sẽ rụt rè, thậm chí ngượng ngùng không biết trả lời cậu thế nào. Thế nhưng kết quả cô làm cậu ngạc nhiên đến mở to mắt nhìn cô không chớp mắt.

    "Còn nghĩ làm gì. Chị mừng còn không kịp nữa là. Chắc kiếp trước chị ăn chay trường hoặc cứu giúp cả thế giới nên kiếp này chị mới may mắn như vậy." Đường Tiểu Yên tươi cười trả lời.

    Cô thật sự nghĩ mình may mắn thật sự. Đối với những cô gái khác có lẽ hai đứa nhỏ trong bụng cô đến thế giới này lúc này là không thích hợp, bởi vì sẽ chẳng cô gái độc thân nào muốn không chồng lại có con. Nếu cô gái nào tâm trí không vững có khi còn bị miệng đời vồ vập đến trầm cảm nếu kiên quyết giữ lại đứa nhỏ. Bởi thế cô nghĩ nếu là cô gái bình thường nào khác việc hủy bỏ bào thai này là đều chắc chắn. Nhưng cô thì không nghĩ như vậy. Cô đã nói con cái là trời cho, cô phải may mắn và tích đức kiếp trước rất nhiều nên kiếp này mới có thể được làm mẹ như bao nhiêu người phụ nữ khác. Cô sẽ không tự hủy đi thiên chức làm mẹ của mình.

    Mặc dù cô biết có thể khi một mình phải nuôi hai đứa nhỏ sẽ rất khó khăn và vất vả. Hơn nữa không có ba là thiệt thòi cho hai đứa nhỏ khi chào đời. Tuy nhiên không sao, cô sẽ giải thích cho chúng hiểu tất cả. Dĩ nhiên cô cũng không ác miệng đến mức nói rằng ba chúng đã qua đời để tạo lý do cho chúng tin. Cô sẽ nói thật với chúng, tuy chưa sinh con ra nhưng cô tin hai đứa nhỏ trong bụng cô tương lai sẽ là những đứa trẻ thông minh, đáng yêu.

    Kể từ giây phút bác sĩ thông báo cô mang thai. Cô đã chết tâm với việc hy vọng sau này sẽ tìm được một người đàn ông khác yêu thương mình. Bởi vì sẽ chẳng có người đàn ông nào chấp nhận một người phụ nữ từng ly hôn chồng và có những hai đứa con riêng. Không có người đàn ông nào đủ khoan dung để chấp nhận nuôi con của người khác cả. Nếu có người đó thật sự, cô cũng sợ rằng người đó sẽ ngược đãi con cô. Vì vậy cô quyết định sẽ một mình nuôi dưỡng chăm sóc hai con thật tốt.

    Nào ngờ may mắn của cô lại tiếp tục thêm một lần nữa. Người đàn ông cô từng ngưỡng mộ vậy mà cô lại được một lần nữa có duyên gặp mặt. Anh ấy còn đứng ra nhận bào thai trong bụng cô là của anh. Từ ánh mắt cũng như cái ôm của anh, ngay cả giọng nói an ủi của anh đối với cô. Cũng làm cô cảm nhận được rằng anh đang thật lòng. Thật lòng muốn làm ba của hai đứa con cô. Lúc đó cô thật sự rất vui mừng, đời này của cô hạnh phúc đã ở trước mặt cô rồi.

    "Nhưng nếu anh ấy chỉ cố tình nói như vậy để giúp chị thì sao?" Đường Tiểu Bắc cũng muốn tin rằng lời anh ấy nói là sự thật. Tuy nhiên cậu cần bình tĩnh đưa ra dự cảm xấu nhất để đến lúc đó chị ấy bớt đau lòng.

    "Chẳng sao? Vậy thì chị có thể nhờ anh ấy làm ba nuôi của con chị được mà. Bạn bè bình thường cũng có thể giúp nhau đúng không?" Đường Tiểu Yên mỉm cười trả lời.

    Đường Tiểu Bắc ánh mắt đỏ hoe bước đến ôm cô vào lòng mà không nói nổi chữ gì nữa. Cậu sợ rằng mình mở miệng nói chuyện nước mắt theo đó cũng chảy ra. Cậu không ngờ đến lúc này chị cậu vẫn còn suy nghĩ lạc quan như vậy. Chị làm cậu cảm thấy mình thật sự không bằng chị, một thằng đàn ông như cậu còn lo được lo mất trong khi đó chị lại mạnh mẽ đón nhận như thế. Cậu cảm thấy càng ngày càng thương chị hơn.

    "Anh lại không muốn làm ba nuôi cũng như bạn bè bình thường với em thì sao?" Cửa phòng mở ra, Trần Vũ mỉm cười bước vào.

    Đường Tiểu Bắc giật mình buông Đường Tiểu Yên ra, quay lại nhìn người đàn ông vừa lên tiếng. Cậu vẫn nhìn thấy được ánh mắt cưng chiều yêu thương của anh dành cho chị cậu. Cậu hy vọng mình sẽ không bao giờ nhìn lầm người, tin tưởng sau người. Cậu cũng rất hy vọng người đàn ông này sẽ thật sự đem lại hạnh phúc cho chị.

    Đường Tiểu Yên ngơ ngác nhìn Trần Vũ, đôi mắt lại đỏ lên trực chờ nước mắt sắp rơi xuống.

    "Một người phụ nữ từng ly hôn, bây giờ lại mang thai con của người khác, anh không sợ người khác mắng anh đổ vỏ cho người khác sao? Em rất cảm ơn tấm lòng thương hại của anh dành cho em nhưng em không xứng." Đường Tiểu Yên nói xong thì khẽ khóc thút thít.

    Đường Tiểu Bắc đứng bên cạnh kinh ngạc, rõ ràng trước đó cô không phải là giọng điệu này. Chẳng phải trước đó cô suy nghĩ khác sao? Bây giờ lại gì thế này? Trước đó cô muốn an ủi cậu mới nói như vậy. Đường Tiểu Bắc khó hiểu bối rối không biết phải làm thế nào. Tuy nhiên sự có mặt của cậu vào thời điểm này hình như quá 'sáng' thì phải. Cậu đi ra ngoài đóng cửa lại nhường không gian riêng lại cho hai người.

    "Anh không thương hại em, anh thích em đó là sự thật. Em không cần suy nghĩ gì hết, chờ em khỏe chúng ta sẽ đăng ký kết hôn. Con của em chính là con của anh." Trần Vũ ôm cô vào lòng an ủi.

    Anh rất muốn nói với cô, ngay từ lần đầu gặp cô, anh đã có cảm giác với cô rồi. Lúc biết tin cô kết hôn anh thật sự rất buồn, trái tim nhói đau. Anh biết mình thích cô nhiều hơn anh nghĩ, sau đó lại nghe cô đã ly hôn. Anh vui mừng như điên, lập tức đi tìm cô. Anh không cần biết cô từng ly hôn, từng kết hôn gì cả. Anh chỉ quan tâm bây giờ cô đã không thuộc về ai. Và anh đã có cơ hội làm cô thuộc về mình. Bây giờ lại được ôm cô vào lòng, anh thật sự rất hạnh phúc. Anh biết quyết định của mình không sai, cả đời này anh không thể thiếu cô được.

    "Anh có nghĩ mình đang tỉnh táo không? Anh có nghĩ sau này anh sẽ hối hận với quyết định hôm nay của mình không?" Đường Tiểu Yên ôm chặt anh khẽ nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng hai 2021
  4. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 43: Hạnh phúc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh chỉ hối hận khi anh không đến đây sớm hơn. Ngoan, nghĩ ngơi cho tốt sau khi em ổn định, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn nhé." Trần Vũ khẽ an ủi Đường Tiểu Yên.

    Anh biết cô đang mang thai nên tâm trạng cũng sẽ có nhiều thay đổi, dễ xúc động cũng như suy nghĩ lung tung hơn. Cô của anh vừa rồi giữ anh lại đã căn dặn anh rất nhiều thứ cần chú ý. Anh cảm thấy rất vui đồng thời cũng hơi tiếc một chút. Phải chi đứa con trong bụng cô là của anh thật thì anh sẽ vui hơn nữa. Nhưng có sao, con của cô cũng là con của anh. Sau này cô và anh cũng có thể có thêm nhiều đứa nữa mà. Anh nhất định sẽ không phân biệt đối xử, anh sẽ thương yêu đồng đều. Anh chợt mỉm cười, không ngờ chưa gì anh đã suy nghĩ xa như vậy. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ trong lòng, anh cúi đầu nhìn phát hiện cô gái trong lòng anh đã ngủ mất. Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.

    "Ngụy Lăng Thiên, cảm ơn anh đã từ bỏ vật quý giá này. Tôi sẽ thay anh chăm sóc ba mẹ con, cũng như sẽ quý trọng hạnh phúc anh đã cho tôi." Trần Vũ khẽ nói thầm.

    * * *

    "Anh thật sự thích chị phải không?" Đường Tiểu Bắc mở miệng hỏi thẳng Trần Vũ.

    "Anh không thương hại chị em, em yên tâm. Anh dùng tính mạng của mình để đảm bảo, cả đời này anh sẽ tốt với ba mẹ con cô ấy. Cố gắng làm cho cô ấy hạnh phúc." Trần Vũ ánh mắt kiên định.

    Nghe được lời khẳng định này của anh, Đường Tiểu Bắc thả được viên đá trong lòng xuống. Cậu lo lắng, cậu sợ mình nhìn lầm, cũng như sợ rằng người đàn ông này chỉ đang thương hại chị cậu. Bây giờ thì tốt rồi, cậu hy vọng chị sẽ hạnh phúc.

    * * *

    Cục dân chính.

    "Làm con gái người ta có thai mới chịu kết hôn à. Thanh niên bây giờ thật có trách nhiệm nhỉ."

    Vừa ngồi vào bàn, Trần Vũ đã bị chị nhân viên cục dân chính cho cái nhìn ghét bỏ. Anh dở khóc dở cười. Biết sao được từ khi bước vào cửa đến giờ chị cũng không phải người đầu tiên nói câu nói. Vì mang thai đôi nên mới hơn bốn tháng nhưng bụng của Đường Tiểu Yên đã rất to, cứ như phụ nữ mang thai sáu, bảy tháng. Mặc dù cô đã cố ý mặc váy rộng một chút để che đi bụng, nhưng cũng khó mà che được những cái nhìn tinh mắt của mọi người.

    Đường Tiểu Yên nhìn Trần Vũ vẻ ngượng ngùng, đến bây giờ cô đã thật sự yêu anh, thương anh rất nhiều. Đã biết bào thai trong bụng của cô không phải của mình, nhưng anh đối xử với cô cực kỳ tốt. Vốn dĩ sau hôm xuất viện sẽ đi đăng ký, thế nhưng cô vẫn bị nôn nghén dữ dội nên anh không cho cô đến những chỗ đông người. Một tháng qua anh chăm sóc cô rất kỹ lưỡng, từ ăn uống đến ngủ nghỉ. Cô cứ nghĩ mình là hoàng đế thời cổ đại. Cô thèm ăn gì, muốn gì chỉ cần cô nói anh sẽ lập tức đi mua, đi làm cho dù có là nửa đêm canh ba.

    Mọi chuyện ở quán ăn cô đã giao lại hết cho Đường Tiểu Bắc. Bởi vì Trần Vũ không cho cô làm việc nữa. Chỉ ở nhà để anh phục vụ. Đến hôm nay cô mới thấy mình đỡ hơn và hình như cũng không còn nôn nghén nữa. Vì vậy hai người quyết định đi đăng ký kết hôn. Nào ngờ đến đây với cái bụng bự này, lại làm cho anh bị người ta soi mói, mỉa mai đủ thứ như vậy. Cô cảm thấy bản thân thật sự rất có lỗi với anh.

    Sau khi hai người điền thông tin, chụp hình làm xong mọi thủ tục, cầm trên tay tờ giấy đỏ lần hai. Đường Tiểu Yên cảm xúc lúc này đột nhiên không biết phải diễn tả như thế nào. Nhưng cô biết là mình rất hạnh phúc.

    "Bà Trần, chào mừng em chính thức làm chủ cuộc đời anh." Trần Vũ mỉm cười ôm lấy Đường Tiểu Yên.

    "Ông xã." Đường Tiểu Yên ngượng ngùng gọi một tiếng.

    * * *

    Trước cửa phòng sinh.

    "Cô à, cô nhất định phải cố gắng hết sức để mẹ tròn con vuông nhé." Trần Vũ lo lắng.

    "Thằng nhóc này. Đừng quên bên trong cũng là cháu dâu và cháu chắt của ta, ta còn chờ cháu nhắc." Bác sĩ Trần trừng mắt với anh sau đó xoay người đi vào bên trong.

    "Anh rể, chị nhất định sẽ bình an sinh hai đứa nhỏ ra, chị ấy rất mạnh mẽ." Đường Tiểu Bắc mặc dù cũng đang lo lắng không kém nhưng vẫn nói ra những lời an ủi Trần Vũ, cũng như cậu cũng tự an ủi chính mình.

    Trần Vũ làm sao có thể không lo lắng, chẳng phải người ta nói phụ nữ sinh con chính là đã bước một chân vào quỷ môn quan đó sao. Huống hồ vợ anh còn sinh những hai đứa một lần, làm sao anh có thể bình tĩnh được. Anh đi tới đi lui trước cửa phòng sinh không ngừng cầu nguyện cho ba mẹ con cô. Trước đó khi cô chuyển dạ, cô đau rất dữ, trước giờ anh chưa từng nhìn thấy cô khóc thương tâm đau đớn như vậy nên rất đau lòng. Thậm chí anh đã nghĩ, thôi thì sau này không cần cho cô sinh thêm đứa nào nữa. Không phải con ruột của anh thì đã sao, con của cô là con của anh. Mang họ anh là con của anh. Anh không chịu nổi nhìn cảnh cô đau đớn như thế nữa.

    "Cô Trần, ba mẹ con chị thế nào ạ?" Vừa nhìn thấy bác sĩ Trần đi ra Đường Tiểu Bắc đã chạy nhanh đến hỏi.

    "Ba mẹ con đều bình an. Tiểu tử này, con may mắn thật một lần được cả con trai và con gái." Bác sĩ Trần nhìn Trần Vũ mỉm cười.

    Trước đó mặc dù Đường Tiểu Yên đã đi siêu âm theo dõi tình trạng thai nhi hàng tháng, cũng như có thể biết trước giới tính thai nhi nhưng hai bé lúc nào cũng trong trạng thái ôm chặt lấy nhau nên bác sĩ siêu âm không nhìn ra được. Đến hôm nay mới biết được giới tính của hai đứa nhỏ. Biết được một trai một gái, cả hai người Đường Tiểu Bắc và Trần Vũ đều cười tươi mừng rỡ.

    Đường Tiểu Yên sau khi sinh xong được đưa vào phòng bệnh, vì sinh mổ nên cô còn rất đau và mệt mỏi. Trần Vũ trước hết đến trước giường bệnh khom người đặt lên trán Đường Tiểu Yên một nụ hôn.

    "Em giỏi lắm."

    Đường Tiểu Yên mỉm cười yếu ớt, cô giỏi cái nổi gì. Anh nào biết lúc cô đau bụng cô mắng người đã tạo ra hai đứa bé này thế nào. Làm hại cô bây giờ phải đau đến chết đi sống lại. Đã thế lại còn những hai đứa. Mấy lần cô nghĩ đến tại sao lúc đầu mình lại có thể suy nghĩ nhẹ nhàng rằng sinh hai đứa bé rất dễ. Đúng là bước vào cuộc mới biết nó 'dễ' thế nào. Dễ đến mức cô thề với lòng sau này có chết cô cũng không sinh thêm một lần nào nữa. Giờ sinh xong những tưởng đã thoải mái hết đau rồi. Nào ngờ còn phải chịu cơn đau âm ỉ của vết mổ, động nhẹ cũng đau này.

    Trần Vũ sau khi hôn cô xong thì bước sang bên cạnh nhìn vào nôi, bên trong có hai đứa nhỏ đang nằm ngủ rất đáng yêu. Trần Vũ mỉm cười thê lương, tự nói thầm trong lòng rằng đây chính là con của mình, nhắc nhở bản thân phải yêu thương bọn chúng.

    Bởi vì ở xa nên gia đình của Trần Vũ không đến được, chỉ thông qua cô của Trần Vũ mới biết tin. Vì vậy trong những ngày Đường Tiểu Yên ở bệnh viện ăn uống tất cả mọi thứ đều một tay Trần Vũ chăm sóc. Một phần vì anh muốn làm, còn một phần chính là sự uy hiếp của người nhà anh. Cô của anh một ngày bà cũng đến thăm không ít lần để quan sát Trần Vũ báo cáo lại với người nhà của bà. Trần Vũ thường dở khóc dở cười vì chuyện này.

    Đường Tiểu Bắc cùng Đường Tiểu Yên cũng giống Trần Vũ. Tuy nhiên hai chị em lại không ngờ được rằng, người nhà của Trần Vũ tuy chưa gặp được cô, nhưng họ lại yêu quý cô như vậy.

    "Chị, giá như người đầu tiên chị gặp là anh ấy thì tốt biết mấy."
     
  5. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 44: Chấp nhận. (H+)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu tháng sau.

    Sau khi sinh em bé xong Đường Tiểu Yên chính thức là người phụ nữ của gia đình, ở nhà chỉ việc chăm lo cho con. Bởi vì nguyên nhân nhạy cảm của Đường Tiểu Yên, nên Trần Vũ cũng không ép buộc cô quay về thành phố ấy, nơi mà công ty và gia đình anh đang ở đó. Anh chấp nhận đi về giữa hai nơi chỉ cần được ở bên cạnh ba mẹ con.

    Trần Vũ nghĩ sẽ rất khó để anh có thể có tình cảm đặc biệt với hai đứa trẻ, dù sao cũng không phải con ruột của anh, cho nên dù anh có yêu thương đến mức nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ có một rào cản vô hình nào đó ngăn bớt lại để tình cảm kia trở thành người nhà thật sự. Nào ngờ khi vừa được bế hai đứa nhỏ, anh đã mất đi hết mọi giác quan và sự hiểu biết rằng hai đứa nhỏ này không phải con anh. Anh chỉ còn biết từ nay trở đi chúng đã mang họ của anh. Và ngay cái nhìn đầu tiên anh đã vô cùng thích chúng, thích một cách chân thật nhất từ trái tim chứ không còn là từ suy nghĩ ép buộc.

    Càng lớn hai đứa nhỏ càng thích quấn lấy anh, từ khi anh và Đường Tiểu Yên kết hôn đến nay thật sự hai người chưa từng được chính thức động phòng với nhau. Khi kết hôn thì cô đã mang thai, vì là thai đôi nên mọi chuyện đều cần phải thận trọng chú ý, thế nên chuyện vợ chồng vì thế anh cũng tự bắt mình ăn chay kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi sinh em bé xong, bác sĩ đã nói chỉ cần qua ba tháng hai người đã có thể quan hệ được. Nhưng do Đường Tiểu Yên sinh mổ, và vì còn tâm lý của cô chưa sẵn sàng nên hai người vẫn chưa động phòng khi bước qua ngưỡng cửa ba tháng.

    Trần Vũ là một người đàn ông vô cùng tốt, anh sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi tiếp tục, chờ đợi cô mở lòng cũng như tâm lý sẵn sàng đón nhận anh. Khi hai bé được năm tháng, anh cũng chờ đợi được ngày cô chấp nhận anh. Một lần kia, sau khi dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ xong. Cô quay trở về giường và tự động chui vào ngực anh, gối đầu lên ngực anh. Một tay vẽ vòng lên ngực anh, Trần Vũ đang nhắm mắt liền mở mắt ra, đưa tay chụp lấy tay cô không cho cô tiếp tục làm loạn trên người anh.

    "Nếu em chưa sẵn sàng chấp nhận anh thì cũng đừng trêu đùa 'cậu nhỏ' của anh được không?" Trần Vũ nói khẽ.

    "Bác sĩ nói sau khi sinh quá lâu mà hai vợ chồng không xảy ra quan hệ rất có thể em sẽ trầm cảm, anh muốn em trầm cảm?" Đường Tiểu Yên ngượng ngùng lên tiếng.

    Trần Vũ cứng đờ người trước câu nói của anh. Anh biết câu nói của cô có nghĩa là gì, anh vui mừng đưa tay ôm chặt cô vào lòng. Sau đó lật người để cô nằm dưới thân anh, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.

    "Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng để không đánh thức bọn trẻ." Trần Vũ mỉm cười cắn nhẹ vào tai cô khi kết thúc câu nói.

    Sau đó hôn lên môi cô, anh càng hôn càng tiến sâu hơn vào bên trong. Một tay anh thăm dò vào từng ngóc ngách trên cơ thể cô, một tay khẽ kéo nhẹ váy áo của cô xuống, bởi vì còn cho con ti sữa mẹ, nên khi đi ngủ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây lỏng lẻo, không có nội y bên trong đó cũng là lý do khiến anh mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải tắm nước lạnh.

    Anh cởi váy của cô xuống làm lộ ra bầu ngực căng tròn bóng mịn, hai viên kẹo nhỏ đỏ hồng vì vừa được hai bé ti xong. Anh đưa tay chạm vào đó, khẽ măng mê, xúc cảm này làm anh thăng hoa hơn. Đây là lần đầu tiên anh được chạm vào ngực của phụ nữ, vì vậy cảm giác này anh thật không cách nào diễn tả được. Khi tay anh chạm vào ngực cô làm cho cô khẽ rên rỉ, tuy nhiên nhìn lại cô lại thấy anh quần áo vẫn còn chỉnh tề. Cô nhíu mày bất bình. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên của cô nhưng cũng không khác gì lần đầu. Bởi vì lần đầu tiên thật sự của cô được xảy ra trong tình trạng say rượu nên khi tỉnh lại cô cũng không nhớ gì nữa.

    "Anh định chỉ khám phá cơ thể em sau đó sẽ nằm xuống đi ngủ luôn sao?" Đường Tiểu Yên khó chịu lên tiếng.

    Trần Vũ ngẩn ngơ trước câu nói của cô, sau đó mỉm cười ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Nếu em gấp gáp như vậy, em có thể cởi giúp anh không?"

    Vừa kết thúc câu nói cũng đồng thời hai tay của Đường Tiểu Yên rơi vào vị trí nút áo đầu tiên của anh, cô nhanh chóng cởi từng nút từng nút, anh cũng hợp tác dừng động tác đang trêu chọc trên người cô lại để cho cô cởi áo giúp anh, sau khi cởi hết nút áo. Anh tự mình cởi áo mình ra ném sang một bên, cũng nhanh chóng lột luôn chiếc quần đùi cũng như quần lót bên trong.

    Khi nhìn thấy anh không mảnh vải che thân, Đường Tiểu Yên suýt thì cháu mũi, làm vợ chồng bấy lâu nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể anh thế này. Anh quá đẹp, chỗ nào cũng đẹp, làm cô nhìn đến nỗi không thể nào rời mắt được.

    "Bà xã, em có hài lòng với ngoại hình của chồng em không?" Trần Vũ nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn mình thì mỉm cười hỏi.

    "Hài lòng, cực kỳ hài lòng." Đường Tiểu Yên trả lời trong vô thức.

    Trần Vũ bật cười trước câu trả lời của cô. Anh chưa bao giờ chấp nhất chuyện cô đã từng với người đàn ông khác làm chuyện này. Bởi vì sự thật cô đã kể cho anh nghe chuyện giữa cô và anh ta. Cô nói lần đó hai người quan hệ trong tình trạng say rượu và cô không nhớ gì cả. Cô còn nói cô thật sự không có tình cảm gì với anh ta. Anh biết cô không nói dối, anh chưa từng nghi ngờ lời nói của cô. Bởi vì thế mà anh lại càng yêu cô hơn. Không phải lần đầu tiên thì đã sao? Dù sao anh cũng là người đầu tiên cô yêu và trao thân trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo không phải sao?

    Trần Vũ vừa cười xong thì cùng lúc đó tai họa ập đến, hai đứa nhỏ bởi vì giọng cười của anh mà giật mình thức giấc khóc òa lên. Cả Trần Vũ và Đường Tiểu Yên đều cứng đờ người. Sau đó Trần Vũ dở khóc dở cười từ trên người cô ngã sang bên cạnh. Đường Tiểu Yên lập tức ngồi lên đưa tay cầm lại chiếc váy ngủ vừa được anh cởi ra mặc vào, trước khi đi đến bên chiếc nôi của hai đứa nhỏ cô không quên cho anh một nhát dao đâm vào tim.

    "Đáng đời anh, cho dám cười em, đi tắm nước lạnh nữa đi nhé."

    Trần Vũ ôm một bụng tức đi vào nhà tắm. Anh thề rằng từ đây về sau cho dù cô nói gì làm gì trong khi hai người đang quan hệ, anh sẽ không nở một nụ cười nào nữa. Thật là tức chết anh mà. Thịt đã đến bên miệng còn bị rơi ra ngoài. Giờ lại phải như mọi ngày tắm nước lạnh. Nhìn xuống cậu nhỏ đang dựng lều phản đối anh thở dài. Là anh tự làm tự chịu còn biết trách ai đây.

    Lúc anh từ nhà tắm quay trở ra nhìn thấy hai đứa nhỏ đã được cô dỗ ngủ êm trong nôi, cô đã leo lên giường nhắm mắt ngủ từ lúc nào. Anh cũng nhẹ nhàng leo lên giường, đưa tay muốn đem cô vào lòng ôm hôn và chuẩn bị tiếp tục chuyện vừa rồi còn dang dỡ thì cô bất ngờ lên tiếng phản đối.

    "Ngủ đi, để khi khác, em mệt buồn ngủ rồi. Em không muốn lại đi dỗ hai đứa một lần nữa."

    Vậy là tối đó anh lại một lần nữa chịu cảnh ăn chay trường tiếp tục.

    Nhớ về chuyện cũ đã qua anh không khỏi thở dài đó lần anh tiếc nuối nhất. Kể từ lúc đó lần nào trước khi hai người chuẩn bị quan hệ anh cũng cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể, nhưng kỳ lạ là chỉ cần anh lên tiếng hai đứa nhỏ liền tỉnh giấc khóc òa lên. Và đến bây giờ hai đứa nhỏ đã sáu tháng rồi mà anh và cô vẫn chưa thật sự quan hệ lần nào.
     
  6. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 45: Ra mắt nhà chồng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh à, lỡ như ba và ông bà nội anh biết hai đứa nhỏ không phải con của anh thì sao? Lỡ như họ không chấp nhận em thì biết làm thế nào?" Đường Tiểu Yên vừa nấu ăn vừa lo lắng hỏi Trần Vũ.

    Hôm nay người nhà của Trần Vũ từ thành phố kia đến đây để thăm gia đình nhỏ của cô. Kể từ khi cô và Trần Vũ đăng ký kết hôn đến nay, hôm nay cô mới chính thức ra mắt nhà chồng còn có thêm hai đứa con riêng. Mặc dù Trần Vũ cho cô cảm giác an toàn và an tâm rằng anh thật sự xem hai đứa nhỏ là con của mình. Nhiều lúc cô lo lắng cũng hỏi anh như vậy, anh đều an ủi cô nói rằng con cô chính là con của anh. Bởi vì anh là chồng của cô.

    Tuy nhiên hôm nay không hiểu tại sao cô lại cảm thấy cực kỳ bất an, nếu như người nhà anh biết bấy lâu nay anh nuôi con hộ người khác, cưới một người phụ nữ từng ly hôn và có con riêng. Liệu họ có tức giận bắt cô và anh ly hôn không? Liệu họ có chán ghét con của cô không? Cô lo lắng sợ mất lòng người nhà anh, nên từ tối qua biết họ sẽ đến đây. Cô liền mất ngủ cả đêm. Sáng nay còn tranh thủ thức sớm đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn về chuẩn bị. Cô muốn họ có cái nhìn thiện cảm với cô đầu tiên trên bàn ăn.

    Trần Vũ vừa chơi với hai đứa nhỏ vừa đáp lời an ủi cô: "Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh là chồng em, Trần Tiểu Vương, Trần Tiểu Thu chỉ có thể là con của Trần Vũ."

    Hai đứa nhỏ dường như nghe hiểu lời anh nói, chúng nắm lấy ngón tay anh cười thích thú. Anh cũng vui vẻ chơi đùa với hai đứa nhỏ. Lúc nào cũng vậy, khi cô nấu ăn anh sẽ là người trông hai đứa nhóc. Hai đứa nhỏ này còn nhỏ mà rất thông minh, lúc nào anh chơi cùng hai đứa đều quấn lấy anh, cười đùa rất vui vẻ. Chưa từng quấy khóc bao giờ. Có lúc anh cũng nghĩ hai đứa nhóc này thật sự là con của anh chứ không phải của ai khác.

    "Tiểu Vương, Tiểu Thu ba nói đúng phải không? Cười lớn cho ba xem nào?" Trần Vũ vui vẻ. Không ngờ hai đứa nhỏ lại nghe lời cười càng to hơn, làm cho Đường Tiểu Yên đang sầu não lo lắng cũng phải mỉm cười.

    "Chị ơi! Chị có cần em giúp gì không?" Đường Tiểu Bắc vừa bước vào phòng ăn đã lên tiếng.

    Hôm nay gia đình Trần Vũ đến cậu cũng lo lắng cho chị cậu nên đã đóng cửa quán một ngày để chạy đến đây. Từ khi Đường Tiểu Yên và Trần Vũ kết hôn, Đường Tiểu Bắc đã dọn ra quán ở, cậu không muốn làm phiền thế giới riêng của hai người. Từ khi chị cậu sinh em bé, cậu mới thường xuyên đến thăm hai nhóc. Quán ăn của hai chị em cô mở làm ăn rất tốt, quán càng ngày càng đông khách. Bởi vậy cậu bận tối mắt tối mũi. Nhưng chỉ cần rảnh một chút là cậu liền tranh thủ đến đây. Cậu rất thích hai đứa nhỏ. Nhất là Tiểu Thu cô bé mũm mĩm rất đáng yêu, lại rất thích cười.

    "Tiểu Bắc đến rồi à, em giúp anh chơi với hai đứa nhỏ đi. Anh đi phụ chị em." Trần Vũ vừa nhìn thấy Đường Tiểu Bắc đến liền giao hai đứa nhỏ cho cậu.

    Giữa vợ và hai đứa nhỏ đương nhiên anh sẽ chọn vợ mình. Anh muốn ở riêng với vợ hơn là ở cùng hai đứa nhỏ. Đường Tiểu Bắc không phản đối, cậu bước đến đây hai bé ra phòng khách chơi, nhường phòng bếp lại cho hai người.

    "Tiểu Vương, Tiểu Thu ra ngoài chơi với cậu nhé."

    Mắt thấy Đường Tiểu Bắc đã đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài, Trần Vũ bước đến gần Đường Tiểu Yên từ phía sau ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô.

    "Em không cần giúp đâu, anh cũng ra ngoài chơi với hai đứa nhỏ đi." Đường Tiểu Yên nhẹ giọng nói với anh.

    Trần Vũ không trả lời, cúi đầu xuống nói thầm thì gì đó vào tai cô, cô bất giác run lên. Anh mỉm cười sau đó xoay người cô lại, đối mặt với anh. Anh nhìn cô một lúc rồi cúi đầu xuống hôn lên môi cô một nụ hôn thật dài. Thấy cậu nhỏ nhà mình sắp có triệu chứng tung lều phản đối thì anh mới nuối tiếc dừng lại.

    "Mặc kệ người nhà anh có nói gì, em chỉ cần biết anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ ba mẹ con em." Trần Vũ ôm thật chặt cô.

    Đường Tiểu Yên đôi mắt đỏ hoe, cô cũng siết chặt vòng ôm với anh. Cô thật sự không biết kiếp trước có phải cô đã tích rất nhiều công đức hay không mà kiếp này cô lại có được một người đàn ông vô cùng tốt thế này yêu thương. Cô không cần giàu sang phú quý, cô chỉ cần có một người đàn ông như thế này chấp nhận cô và yêu thương cô là đủ.

    "Tiểu Vũ à, ba và ông bà nội đến rồi con còn không mau.. khụ khụ.. xin lỗi cô đã làm phiền hai đứa, hai đứa cứ tiếp tục." Bác sĩ Trần vừa mở cửa phòng bếp thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ rồi quay đầu đi ra ngoài. Tuy nhiên không lâu cô lại quay trở lại, khó xử lên tiếng.

    "Hai con có thể chờ đến tối rồi tiếp tục được không? Để người lớn chờ như vậy hình như không tốt đâu."

    Đường Tiểu Yên ngượng chín mặt xô anh ra, cúi đầu cắn môi. Trần Vũ ngược lại mỉm cười, quay lại gật đầu với Bác sĩ Trần rồi nắm tay Đường Tiểu Yên cùng nhau ra ngoài.

    "Tiểu Thu, Tiểu Vương ông cố bà cố đây, ôi! Chắt của ta đáng yêu quá."

    Vừa ra đến phòng khách, Đường Tiểu Yên đã trông thấy cảnh tượng này. Hai ông bà già đang xoay quanh hai đứa trẻ trên xe đẩy. Hai đứa nhỏ không những không khóc còn cười thích thú.

    "Chào ba, chào ông bà nội." Trần Vũ là người đầu tiên kéo sự chú ý của mọi người về.

    Ông bà nội Trần cũng như ba Trần liền quay sang nhìn về hướng Trần Vũ. Thấy những ánh mắt đều đang nhìn về phía mình, Đường Tiểu Yên càng thêm hồi hợp lo lắng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh mỉm cười chào hỏi ông bà cùng với ba chồng của cô. Những tưởng sẽ có những câu hỏi nối tiếp nhau hỏi cô, nhưng bất ngờ là họ chỉ nhìn cô một chút rồi mỉm cười chào hỏi cô bình thường. Rồi không để ý đến cô nữa tiếp tục quay quanh chơi đùa với hai đứa nhỏ. Khoé miệng cô không khỏi co giật.

    "Tiểu Vũ, hai đứa mau ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn nói với hai đứa." Ba Trần là người lên tiếng.

    Đường Tiểu Bắc đang ở chỗ hai đứa nhỏ cũng phải liếc mắt nhìn về phía Đường Tiểu Yên. Quả thật cậu cũng đang rất lo lắng cho cô. Cậu cũng sợ người nhà anh rể sẽ không chấp nhận cô.

    Trần Vũ cùng đường Tiểu Yên bước đến ngồi xuống phía trước. Trần Vũ cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình, nhìn cô mỉm cười như đang trấn an cô đừng quá lo lắng.

    "Tiểu Yên, cháu yên tâm đi. Ba của Tiểu Vũ không đáng sợ thế đâu." Bác sĩ Trần nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Đường Tiểu Yên cũng phải lên tiếng.

    Có được sự an ủi cũng như trấn an của Bác sĩ Trần và Trần Vũ, Đường Tiểu Yên đã cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cô vẫn còn khá là hồi hợp.

    "Các con định ở đây bao lâu? Ta nghĩ ở đây không có thích hợp để hai đứa nhỏ phát triển tốt đâu." Ba Trần thẳng thắng đi vào vấn đề.
     
  7. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 46: Tìm thấy Đường Tiểu Yên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tiểu Yên nhìn sang Trần Vũ, anh mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cô sau đó mới đáp lời ba anh:

    "Chúng con đã tính cả rồi, chúng con ở đây một thời gian nữa chờ đến khi hai đứa nhỏ đến tuổi đi nhà trẻ, chúng con sẽ quay về."

    Đường Tiểu Yên ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, bên kia Đường Tiểu Bắc cũng không khác gì cô. Bởi vì Đường Tiểu Yên chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình quay về nơi đó, cô không muốn trở lại đó nữa. Khi ra đi cô đã từng nghĩ chỉ đi ít năm sau đó cô sẽ quay về nhưng khi đến đây, có gia đình có được hạnh phúc bất ngờ như thế này. Cô không muốn quay về nữa rồi, cô sợ về đó sẽ đe dọa đến hạnh phúc hiện tại của cô.

    "Vậy tại sao không về luôn ngay lúc này? Chẳng lẽ là do con dâu không đồng ý về chung sống với người già chúng ta." Ba Trần nhíu mày nhìn về phía Đường Tiểu Yên.

    Đường Tiểu Yên bất ngờ kinh ngạc, sau đó cảm thấy bối rối. Cô chưa từng có suy nghĩ như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đột nhiên lại bị ba chồng hỏi cô không biết trả lời như thế nào cho phải. Đương nhiên vẫn là Trần Vũ đứng ra trả lời giúp cô.

    "Ba nghĩ nhiều rồi, vợ con không có suy nghĩ đó. Chúng con chỉ muốn ở đây thoải mái một thời gian thôi, ba không thấy không khí ở đây rất tốt sao?" Trần Vũ viện một lý do vô cùng hợp lý cứu nguy cho Đường Tiểu Yên.

    Đường Tiểu Yên cho anh một ánh mắt cảm kích. Sau khi nghe câu trả lời của Trần Vũ, ba Trần không nói gì thêm nữa. Đường Tiểu Yên khẽ thở phào.

    * * *

    "Lăng Thy, bao giờ em về, anh nhớ em đến mất ăn mất ngủ già thêm mấy chục tuổi rồi đây này." Quách Nhạn nhìn về phía camera than thở.

    "Thấy mặt tôi rồi phải không? Vẫn câu cũ, nếu anh không tìm ra chị dâu của tôi thì đừng nghĩ đến gặp mặt tôi nữa. Tạm biệt." Ngụy Lăng Thy tức giận nói nhanh sao đó tắt màn hình.

    Nhìn màn hình tối đen trước mặt, Quách Nhạn khẽ thở dài. Vốn dĩ lần này anh thành công có được cô rồi, nào ngờ lại bị Ngụy Lăng Thiên liên lụy. Chuyện của anh ta làm anh ta bị vợ giận lây sang. Đổ mọi tội lỗi lên đầu anh, từ ngày Đường Tiểu Yên rời khỏi nhà họ Ngụy. Vợ của anh cũng xách vali đi khỏi nhà luôn, lần này cô ấy còn không cho anh biết cô ấy đi đến nơi nào để anh đến thăm nữa. Cô ấy còn đe dọa nếu anh không tìm được Đường Tiểu Yên cho cô ấy, cô ấy sẽ không gặp mặt anh nữa. Có chết anh không chứ.

    Tính đến nay anh và cô đã không gặp nhau trực tiếp hơn một năm rồi. Mỗi lần anh muốn gọi điện thoại thấy mặt cô, đều phải viện lý do đã tìm được Đường Tiểu Yên thì cô ấy mới chịu bắt máy của anh. Có đau khổ không chứ. Nhưng mà nhắc về cô gái tên Đường Tiểu Yên kia làm anh càng tức giận, không biết cô ta chui đến chỗ khỉ gió gì mà anh tìm mãi không thấy. Đã vậy cái tên Ngụy Lăng Thiên đáng chết kia nửa, cũng không thèm tìm kiếm cô. Mỗi lần anh hỏi tại sao không tìm cô ấy về, thì anh ta chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Tìm về làm gì?"

    Đột nhiên điện thoại anh reo, nhìn tên trên màn hình ảnh bất giác nhướng mày, đây chẳng phải là số điện thoại của thám tử tư anh nhờ tìm tung tích của Đường Tiểu Yên đây sao? Phải rất lâu rồi anh ta không có liên lạc với anh đấy. Sao hôm nay lại chủ động gọi cho anh thế này? Đột nhiên ánh mắt anh sáng lên, chẳng lẽ anh ta đã tìm được người. Anh nhanh chóng bắt máy.

    "Anh Quách, tôi đã tìm được người."

    Đúng như Quách Nhạn suy đoán, tên thám tử kia đã tìm được cô ấy rồi. Sau khi hỏi thăm tình hình cũng như vị trí cụ thể của cô ấy xong, tắt điện thoại ánh mắt Quách Nhạn nhìn ra xa xăm sau đó lại thở dài.

    Trong điện thoại, tên thám tử kia nói tìm thấy cô ở một thành phố nhỏ gần biên giới. Cô đã lập gia đình và có hai đứa con. Gia đình cô kinh doanh một quán ăn rất đắt khách. Nghe đến đây anh không khỏi tò mò hỏi luôn có biết chồng của cô làm nghề gì? Là ai luôn không? Bởi vì anh cực kỳ muốn biết, liệu người đàn ông nào có thể biết trân trọng cô như vậy. Và khi nghe được cái tên người đàn ông kia, anh cảm thấy trái đất này thật nhỏ bé. Chồng của cô ấy vậy mà là Trần Vũ, giám đốc nhà hàng Vũ Yên.

    Anh đột nhiên đang rất muốn biết cảm xúc của Ngụy Lăng Thiên khi biết tin này sẽ như thế nào. Anh có thể chắc chắn Ngụy Lăng Thiên yêu Đường Tiểu Yên nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta lại không chịu thừa nhận và không chịu giữ cô lại. Anh cũng chắc chắn rằng Ngụy Lăng Thiên đã quên được ký ức về người yêu cũ trong quá khứ. Rõ ràng những chuyện anh ta làm luôn theo hướng của Đường Tiểu Yên khi còn ở bên cạnh anh ta. Giống như việc ăn uống, một tuần bảy ngày hết năm ngày anh ta ăn toàn mì với mì. Mỗi lần ăn miệng lại khẽ mỉm cười một mình, đôi lúc còn nói chuyện một mình như kẻ bị thần kinh. Vậy mà lại không chịu hạ mình đi tìm cô về. Giờ thì hay rồi, cô đã có chồng và có cả con. Cho anh ta đau chết anh ta đi. Quách Nhạn đứng lên đi về phía văn phòng của Ngụy Lăng Thiên.

    "Lão Ngụy, hôm nay đã ăn mì chưa?" Vừa vào phòng Quách Nhạn đã lên tiếng hỏi người đàn ông đang vùi đầu vào công việc.

    "Có chuyện thì nói không có chuyện gì thì đi ra ngoài, tôi không rảnh nói nhảm với cậu?" Ngụy Lăng Thiên vẫn cúi gằm mặt vào đống tài liệu trên bàn.

    Quách Nhạn mỉm cười nham hiểm, anh xem khi biết được tin này anh ta còn làm việc nổi không? Còn giở giọng ta đây với anh nữa không nhé.

    "Tôi có một tin tốt muốn báo cho cậu biết, tôi tin là cậu rất vui khi biết tin này đấy." Quách Nhạn bước đến trước ghế ngồi xuống trước mặt Ngụy Lăng Thiên đưa mắt nhìn anh ta.

    "Cậu bị em gái tôi chính thức cắt liên lạc?" Ngụy Lăng Thiên vẫn bình tĩnh trả lời.

    "Cậu.." Quách Nhạn trừng mắt với Ngụy Lăng Thiên, đúng là kẻ độc ác chỉ giỏi trù ẻo người khác. Đáng đời anh ta không được vợ đẹp con ngoan.

    Quách Nhạn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói luôn không cần chờ Ngụy Lăng Thiên hỏi nữa, anh có chờ đến trời sập anh ta cũng không muốn biết chuyện anh muốn nói đâu.

    "Tôi đã tìm thấy Đường Tiểu Yên." Quách Nhạn chậm chạp nói ra từng câu từng chữ, ánh mắt quan sát phản ứng của Ngụy Lăng Thiên. Quả nhiên vừa kết thúc câu nói anh thấy anh ta tay cầm bút dừng lại. Anh khẽ mỉm cười, tuy nhiên sau đó nụ cười của anh cứng đờ vì anh ta chỉ dừng một chút rồi vẫn tiếp tục như không nghe thấy chuyện gì. Lần này thì anh thật sự tức giận rồi, anh đập bàn đứng lên hét vào mặt anh ta.

    "Cô ấy đã có chồng khác thậm chí còn có hai đứa con song thai long phụng. Cậu vui rồi chứ."

    Quách Nhạn ném xong câu đó cho Ngụy Lăng Thiên thì nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, không thèm ở lại nhìn biểu hiện đáng ghét của cậu ta nữa.

    "Em đã có gia đình hạnh phúc rồi sao?" Ngụy Lăng Thiên nở nụ cười thê lương.
     
  8. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 47: Song sinh long phụng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm năm sau.

    "Tiểu Thu, em định đem hết cả căn phòng đi luôn sao?" Trần Tiểu Vương khó chịu.

    "Nhưng mà em không muốn bỏ lại cái gì cả thì phải làm sao bây giờ?" Trần Tiểu Thu mắt đỏ hoe ngước nhìn Trần Tiểu Vương.

    Hôm nay cả nhà cô bé sẽ dọn đến thành phố khác, không còn ở lại nơi này nữa. Khi biết tin này cô bé rất buồn thậm chí không muốn đi chút nào, bởi vì ở đây cô bé đã quen rồi. Còn có bạn của cô bé cũng ở nơi này, nếu đi rồi sau này không biết có còn gặp lại nhau nữa không?

    Trần Tiểu Vương thở dài nhìn em gái song sinh của mình, là anh em song sinh với nhau nhưng ngoại trừ ngoại hình trông giống nhau một chút thì tính cách hai anh em khác xa nhau. Cậu làm gì có tính keo kiệt tiết kiệm đến quá mức như thế. Đã bảo biết bao nhiêu lần cứ chọn cái gì quan trọng nhất, ý nghĩa và cần thiết nhất thì mang theo còn những cái khác cứ bỏ lại hết đi. Đến nhà mới ba mẹ kiểu gì cũng mua mới cho cả thôi. Vậy mà con bé cứ khăn khăn không chịu, nhất định phải đem theo hết làm cậu bé đau cả đầu.

    Cậu có thể chắc chắn cái tính cách này của em gái cậu được di truyền từ mẹ của cậu là chắc. Mỗi lần cả nhà đi dã ngoại hay đi du lịch ở đâu, mẹ cũng đem theo gần như muốn mang cả ngôi nhà đi theo. Mẹ bảo đến đó giá rất đắt, ở nhà có tại sao không mang theo. Ba cậu bé chỉ biết mỉm cười, mặc dù trước đó có từng khuyên mẹ cậu nên bỏ lại đến đó sẽ mua sau nhưng mẹ vẫn không chịu. Những tưởng ba sẽ có cách làm cho mẹ chịu nghe theo nào ngờ ba cậu bé lại chẳng nói gì. Cứ như kiểu mẹ nói sao thì nghe vậy, không nói thêm nữa lời. Cậu bé thật sự cũng hết cách với ba. Ba cậu bé thật sự rất cưng chiều mẹ. Mẹ cậu bé bảo ba cậu bé đi hướng nam ba cậu bé tuyệt đối sẽ không dám đi hướng ngược lại.

    "Hai con đã xong cả chưa? Ba giúp hai đứa mang hành lý xuống nhé." Trần Vũ mở cửa bước vào phòng nhỏ nhẹ lên tiếng.

    "Ba ơi, Tiểu Thu không chịu bỏ lại cái gì cả, cái gì em ấy cũng muốn mang đi. Vali không kéo lại được nữa rồi này." Trần Tiểu Vương lên tiếng trước.

    Trần Vũ dở khóc dở cười nhìn cái vali màu hồng trước mặt, quả thật như lời con trai anh nói, vali chất thật sự rất nhiều đồ, đậy lại không được huống gì là kéo lại. Anh thật sự không ngờ gen của Đường Tiểu Yên lại tốt như vậy, di truyền hết vào con gái không khác chút nào. Anh bước đến trước mặt cô bé, kéo cô bé vào lòng khẽ an ủi:

    "Ngoan nào đừng khóc, ba tính thế này nhé. Con cứ chọn như anh trai nói, còn những thứ đem không hết, ba sẽ nhờ cậu gửi đến cho chúng ta sao, con chịu không?"

    Trần Tiểu Thu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Cô bé lại ngồi xuống đắn đo suy nghĩ bỏ bớt đồ bên trong vali ra.

    Trần Tiểu Vương bên kia âm thầm dựng ngón tay cái cho ba mình. Lần nào cũng vậy, khi em gái cậu cương quyết cái gì, chỉ cần ba cậu ra tay là cô bé sẽ đồng ý từ bỏ ngay. Nghĩ cũng lạ, mẹ và em gái tính tình như nhau nhưng mẹ sẽ không đồng ý chiều em gái, vậy nên em gái cũng ít khi nghe lời của mẹ như ba cậu.

    Sau khi hành lý đã đâu vào đó và đã được đem hết xuống xe. Cả nhà Đường Tiểu Yên đi xuống sau. Đường Tiểu Yên đến nói lời chào tạm biệt với những người hàng xóm xung quanh, dù sao cô cũng ở đây được năm năm rồi.

    "Anh à! Sau này anh còn nhớ Tiểu Thu nữa không?" Trần Tiểu Thu nắm tay một cậu bé khóc lóc lên tiếng.

    "Tiểu Thu đừng khóc, lớn lên anh sẽ đến tìm Tiểu Thu." Cậu bé xoa đầu Tiểu Thu an ủi, mặc dù cậu cũng đang rất buồn.

    "Nói ai chẳng nói được, em gái à! Lời con trai em đừng có tin, hứa và làm khác xa nhau." Trần Tiểu Vương khoanh tay đứng một bên châm chọc nói.

    Đường Tiểu Yên đứng bên cạnh cũng nghe thấy không khỏi nhíu mày nhìn con trai. Cô đã từng cảm thấy cực kỳ lo lắng khi ngoại hình của Trần Tiểu Vương càng lớn lại càng giống Ngụy Lăng Thiên, thậm chí tính cách cũng có gì đó rất giống anh ta. Nhìn đi, mới năm tuổi đầu mà cậu bé đã biết nói châm chọc người ta như thế. Không phải gen di truyền thì là gì. Cô cũng không trách được dù sao anh ta cũng đã 'hùng vốn' với cô sinh ra hai đứa nhỏ, giống anh ta về tính cách và ngoại hình cũng là lẽ đương nhiên. Cô chỉ có một hy vọng duy nhất, thằng bé sẽ không giống anh ta về khoảng sai lệch giới tính là được. Hy vọng với sự dạy dỗ của Trần Vũ, cậu bé sẽ ngày càng giống anh hơn.

    Nhắc đến Trần Vũ, cô cảm thấy mình những năm qua rất may mắn vì đã có anh bên cạnh, cô đã từng thử suy nghĩ nếu như không có anh ba mẹ con cô sẽ sống khổ sở như thế nào, nhất là lời ra tiếng vào của hàng xóm và thiên hạ. Trước đó cô đã từng mạnh miệng khẳng định mình có thể tự mình chăm sóc và nuôi lớn hai con khỉ biết mình mang thai. Nhưng đến khi thật sự sinh hai đứa nhỏ ra, cô mới biết nếu cô một mình chăm sóc tất cả cho hai đứa sẽ khó khăn thế nào.

    Cô cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất trên thế giới, khi có người đàn ông đồng ý hy sinh và yêu thương cô cũng như hai con của cô nhiều như vậy. Cô cứ nghĩ anh sẽ có gì đó dè dặt trong chuyện con ruột và con riêng của cô. Nhưng không phải là cô đã lo quá xa. Anh không những yêu thương hai đứa nhỏ như con ruột của anh, thậm chí còn cực kỳ cưng chiều chúng. Hai đứa nhỏ cũng rất yêu thương và thích quấn lấy anh. Nhất là con gái của cô. Chuyện gì nó cũng nghe lời anh ấy. Có một lần cô nói thế nào nó cũng kiên quyết không chịu đi tiêm ngừa, cho dù cô có đánh có mắng thế nhưng khi Trần Vũ đến nói mấy câu thì con bé lại lập tức vui vẻ đồng ý. Nếu không phải cô thật sự biết ai là cha ruột của con mình, cô cũng nghĩ anh là ba ruột của hai đứa.

    "Tiểu Vương, cậu không phải con trai sao?" Tiêu Kiệt trừng mắt với Trần Tiểu Vương sau đó quay lại mỉm cười với Trần Tiểu Thu "Anh hứa với em, khi lớn lên anh sẽ đến tìm em. Anh cũng sẽ thường xuyên gọi điện thoại đến cho em. Em chịu không?"

    "Dạ được ạ. Anh nhớ nhé, anh không được thích bạn nào khác đâu nhé. Anh nhớ phải luôn thích em đấy." Trần Tiểu Thu hít hít mũi.

    "Hai đứa chào tạm biệt anh và cô chú đi, chúng ta đi thôi." Đường Tiểu Yên lên tiếng nhắc nhở.

    Trần Tiểu Thu khóc nức nở ôm lấy Tiêu Kiệt, sau đó vương vấn mà đi hai ba bước lại quay đầu nhìn lại. Trần Tiểu Vương khẽ lắc đầu thở dài bước nhanh đến kéo lấy tay cô bé lôi đi.

    Đường Tiểu Yên cũng không kìm được nước mắt khi chia tay hàng xóm thân thiết. Khi lên xe mắt cô vẫn còn đỏ hoe. Trần Vũ thấy thế khẽ ôm cô vào lòng lên tiếng an ủi.

    "Khụ.. khụ.. ba mẹ, con nghĩ trước mặt trẻ con ba mẹ nên tiết chế lại, tránh dạy hư tâm hồn trẻ thơ." Trần Tiểu Vương khẽ ho khan.
     
  9. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 48: Bất ngờ cho ba mẹ con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Tiểu Yên cứng đờ người trước lời nói của con trai, mặt cô đỏ lên vì ngượng ngùng đẩy nhẹ Trần Vũ ra. Trần Vũ chỉ mỉm cười sau đó quay ra sao nhìn Trần Tiểu Vương nghiêm túc nói:

    "Ba đang mua chuộc mẹ, để mẹ không nhớ hôm nay là ngày gì."

    Đường Tiểu Yên nhướng mày nhìn Trần Vũ, cô khó hiểu không biết anh đang nói gì. Hôm nay là ngày gì? Còn không phải là ngày cả nhà cô dọn nhà về thành phố kia sao? Cô đã từng sợ gặp phải anh ta, sợ phải đối diện với anh ta nên mới không dám quay về nơi đó. Thế nhưng nhiều lần được Trần Vũ khuyên nhủ, cũng như đưa ra những lời nói vô cùng hợp lý nên cô quyết định nghe anh, đoán nhận tất cả. Cô sẽ không trốn tránh nữa. Gặp lại anh ta cô cũng vui vẻ mỉm cười vì dù sao anh ta cũng chẳng nợ cô thứ gì, cô còn phải cảm ơn anh ta vì đã cho cô hai đứa con đáng yêu như thế. Và một gia đình hạnh phúc như hiện tại.

    "Với trí nhớ 'siêu phàm' của mẹ con nghĩ ba không cần lo lắng đâu. Nhưng ba muốn mẹ không biết thì tốt nhất ba nên đừng chọn ngày hôm nay dọn nhà, nên nhốt mẹ trong nhà thì hơn." Trần Tiểu Vương khẽ thở dài như ông cụ non nhắc nhở ba mình.

    "Ba và anh đang nói gì thế ạ?" Trần Tiểu Thu tò mò vẻ mặt ngây thơ.

    "Con nít bớt xen vào chuyện người lớn đi." Trần Tiểu Vương cốc đầu em gái.

    "Nhưng em và anh là song sinh đấy." Trần Tiểu Thu đưa tay xoa đầu cãi lại.

    "Song sinh thì sao? Anh sinh trước em hai phút thì vẫn là người lớn." Trần Tiểu Vương ra vẻ kiêu ngạo bề trên.

    Trần Tiểu Thu không biết cãi lại thế nào nữa, đành ấm ức im lặng ngồi một bên. Trần Vũ khẽ mỉm cười nhìn hai anh em. Thật ra từ lâu anh đã nhận ra, Tiểu Vương rất giống anh ta, cả ngoại hình lẫn tính cách. Anh cũng không muốn về lại thành phố kia, anh sợ có một ngày anh ta sẽ đến tranh giành con trai với anh. Anh biết dù sao Tiểu Vương cũng là máu mủ của anh ta, anh không có quyền ngăn cản cha con họ nhận nhau. Nhưng hãy cho anh ít kỷ một lần, anh thật sự hy vọng cả đời này Trần Tiểu Vương và Trần Tiểu Thu sẽ mãi mãi mang họ Trần của anh, sẽ mãi mãi là con của một mình anh. Tuy nhiên, ít kỷ đến mức nào anh cũng không thể đánh đổi tương lai của hai con được. Ở nơi này không tốt cho sự phát triển của hai đứa, chỉ có về lại nơi đó, mới thật sự tốt cho hai đứa nhỏ.

    Anh quyết định đánh cược, nếu anh ta không biết đến sự tồn tại của hai đứa nhỏ, và không biết rằng mình có hai đứa con. Vậy thì anh sẽ không cho anh ta biết nếu như anh ta có gặp lại ba mẹ con hai người. Trừ khi tự anh ta nghi ngờ, tự anh ta có cách điều tra ra, tự anh ta chứng minh thì lúc đó anh mới chấp nhận sự thật.

    Cả nhà nhanh chóng ra sân bay, làm thủ tục lên máy bay, hơn vài giờ sau cả nhà họ đã đến được nơi cần đến. Hai đứa nhỏ lần đầu tiên được đến thành phố lớn như vậy, cả hai đều đưa mắt nhìn khắp nơi với vẻ mặt hưng phấn.

    "Ba ơi! Ở đây có nhiều nhà đẹp quá ba nhỉ." Trần Tiểu Thu không nhịn được lên tiếng.

    "Thành phố lớn chẳng lẽ chỉ toàn nhà ổ chuột, ngu ngốc. Ba à! Ở đây có trung tâm thương mại to ơi là to, có bán người máy không ba?" Trần Tiểu Vương thắc mắc.

    Trần Tiểu Thu mặt ấm ức liếc nhìn anh trai mình rồi đôi mắt ngân ngấn nước nhìn sang Đường Tiểu Yên. Đường Tiểu Yên đau lòng ôm con gái nhỏ vào lòng an ủi. Cô cũng cảm thấy con gái nhỏ của mình cực kỳ đáng thương. Suốt ngày bị anh trai ức hiếp, mặc dù cô đã nhắc nhở cậu bé không được nói chuyện với em gái như thế. Thế nhưng đâu cũng lại vào đó. Có lẽ gen di truyền quá nặng nên đã ăn sâu vào tâm can sửa thế nào thằng bé kiểu gì cũng lại ăn nói khiến người ta tức chết một cách không thể cãi lại.

    "Chúng ta về nhà trước, có thời gian ba sẽ dẫn hai đứa đi tham quan khắp nơi nhé." Trần Vũ mỉm cười.

    Cả nhà nhanh chóng lên xe taxi bắt xe về nhà. Trần Vũ đã mua một căn biệt thự nhỏ có vườn và hồ bơi nằm ở một khu vực khá đắt đỏ, ở đây trường học rất gần nhà nên anh đã quyết định chọn ở đó. Anh cũng đã cố tình tạo bất ngờ cho Đường Tiểu Yên hôm nay, nên mới cố ý dọn nhà vào ngày này.

    Cả nhà vừa bước xuống xe, lần này thì cả ba mẹ con đều đồng thanh lên tiếng: "Căn nhà đẹp quá."

    Trần Vũ bước đến trước mặt Đường Tiểu Yên, lấy từ trong túi ra chiếc hộp đỏ bên trong là chiếc chìa khóa căn biệt thự:

    "Chúc em ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ, anh không có gì đáng giá, chỉ có căn biệt thự này cùng với anh tặng hết cho em."

    "Ba ơi! Mẹ đứng tên biệt thự ạ?" Trần Tiểu Vương đứng một bên hỏi xen vào trong khi Đường Tiểu Yên đang từ kinh ngạc đến cảm động.

    "Dĩ nhiên. Bên trong còn có cả một chiếc Audi đứng tên mẹ nữa nhé. Thấy ba yêu mẹ chưa nào?" Trần Vũ đắc ý khoe với con trai.

    "Con đã nghĩ đến viễn cảnh có ngày ba làm mẹ tức giận. Không nhà không xe.. hây.. sao này con sẽ không sợ vợ như ba được." Trần Tiểu Vương khẽ lắc đầu thở dài.

    Trần Vũ ngạc nhiên sao đó khó hiểu nhìn cậu con trai, có lẽ anh phải cần kiểm tra lại IQ của mình chăng. Một người trưởng thành như anh thế nhưng lại không hiểu được một đứa trẻ năm tuổi đang muốn nói chuyện gì. Nhưng anh hiểu được ý sao của thằng nhóc, nó nói anh sợ vợ nên mới giao hết tài sản cho vợ phải không? Thật là trẻ con bây giờ sao lại tinh ranh thế chứ. Hãy chỉ có trẻ con nhà anh nghĩ được như vậy.

    Đường Tiểu Yên làm gì nghĩ được sâu xa như con trai, cô đang hạnh phúc và cảm động trước tấm lòng của Trần Vũ dành cho mình. Cô bước đến ôm chầm lấy anh nói cảm ơn. Trần Vũ cũng vui vẻ ôm lấy cô.

    "Ba ơi! Mẹ ơi! Con mỏi chân rồi ạ, mình vào nhà được chưa thế?" Trần Tiểu Thu một bên đáng thương lên tiếng.

    Đường Tiểu Yên cùng Trần Vũ buông nhau ra, đưa mắt nhìn nhau sau đó cả hai đều mỉm cười. Lập tức mở cửa kéo vali hành lý đi vào nhà. Vào bên trong khuôn viên mới biết căn nhà thật sự rất đẹp. Cả ba mẹ con Đường Tiểu Yên đều rất thích. Đi vào bên trong căn nhà càng làm cho Đường Tiểu Yên bất ngờ hơn nữa. Trần Vũ đã tỉ mỉ trang trí tất cả đều theo sở thích của ba mẹ con cô mà làm. Hai đứa nhỏ thích thú chạy vòng quanh nhà sau đó chúng hỏi phòng chúng ở đâu liền lập tức chạy nhanh lên xem thử. Đường Tiểu Yên đi phía sau nghe được tiếng la hét của con gái trước, chưa được mấy giây là tiếng hét của con trai. Cô tò mò đi đến từng phòng của từng đứa. Và đến cô cũng phải hét lên:

    "Đẹp quá."

    Trần Vũ đã trang trí từng căn phòng của hai đứa theo sở thích của từng đứa. Thậm chí anh còn mua cả những món đồ mà chúng thích đặt vào bên trong phòng. Phòng của con gái Tiểu Thu có rất nhiều búp bê barbie được đặt trong một chiếc tủ kính, giường ngủ màu hồng kiểu công chúa. Thậm chí màn cửa, bàn học, tủ quần áo tất cả đều là màu hồng, màu yêu thích của con bé. Ngược lại, phòng của con trai Tiểu Vương lại là một màu xanh của vũ trụ bao la, trên tường vẽ 3D đầy các hành tinh, máy bay, đĩa bay. Trong chiếc tủ trưng bày đầy những chiếc máy bay người máy. Cậu bé cực kỳ hưng phấn vì đều này. Sau khi tham quan căn phòng của mình xong cả hai đứa nhỏ đều chạy đến ôm chầm lấy Trần Vũ.

    "Ba ơi! Con yêu ba." Trần Tiểu Thu hôn chụt lên má Trần Vũ khẽ nói.

    "Mặc dù hôm nay không phải ngày của con, nhưng con cũng có quà. Con cảm ơn ba, nếu sau này ba làm mẹ giận, con hứa sẽ giúp ba khuyên mẹ."

    (Lời tác giả: Tầm chúc tất cả độc giả phụ nữ ngày lễ thật nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé. Hạnh phúc như ba mẹ con nhà họ Đường. Kkk)
     
    linhk48Cố Nhan Tranh thích bài này.
  10. Mộc Mộc Tầm Tầm Hạnh phúc là trạng thái gì?

    Bài viết:
    62
    Chương 49: Vô tình gặp gỡ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vừa dọn đến đây nên Trần Vũ sắp xếp thời gian đưa ba mẹ con đi vòng quanh nơi ở mới tham quan, làm quen với đường xá. Đường Tiểu Yên cũng đã rất lâu chưa quay về nơi này nên cô cũng khá là ngạc nhiên với những thay đổi nơi đây. Cả nhà đến trung tâm thương mại gần nhà để mua sắm thêm các vật dụng trong nhà.

    "Ba ơi, ở đây to thật đấy. Ở đây có bán người máy không ba?" Trần Tiểu Vương ánh mắt sáng lấp lánh nhìn xung quanh.

    Trần Vũ bật cười, khẽ lắc đầu. Tiểu Vương có niềm đam mê vô cùng vĩ đại với người máy, thằng bé từng nói với anh sau này nó muốn trở thành nhà khoa học chế tạo ra người máy làm việc thay con người, để ba mẹ không cần phải vất vả nữa. Anh rất vui và cảm thấy hạnh phúc với lời nói của cậu bé. Anh càng cảm nhận được tình thương của cậu bé dành cho anh. Anh thật sự rất cảm động. Không phải giọt máu của anh thì đã sao, chẳng phải công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành người ta từng nói đó sao.

    "Sao lúc nào anh cũng người máy, người máy suốt thế. Ba ơi mình đi xem búp bê barbie được không ạ? Ở đây chắc chắn có búp bê barbie đúng chứ ạ?" Tiểu Thu mỉm cười.

    "Đúng là ở đây có búp bê barbie rất nhiều, ba dẫn con đi xem nhé." Trần Vũ bế Tiểu Thu lên.

    Đường Tiểu Yên ở bên cạnh nhìn ba cha con dành tình cảm cho nhau mà cảm thấy hạnh phúc. Cô không cần biết tương lai như thế nào nhưng chỉ cần gia đình cô mãi như thế này là đủ.

    "Mẹ ơi! Con không muốn xem búp bê barbie đâu, lúc nãy con thấy nhà sách bên kia, con sang đó đọc sách đây ạ. Khi nào ba mẹ về đến đó tìm con nhé." Tiểu Vương nhướng mắt hỏi ý Đường Tiểu Yên.

    "Được. Nhớ không được đi lung tung đâu nhé." Đường Tiểu Yên gật đầu đồng ý với thằng bé cũng không quên nhắc nhở cậu.

    Sở dĩ cô yên tâm cho cậu nhóc một mình đến nhà sách bởi vì tuy thằng nhóc còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé rất thông minh, hoạt bát, lại còn rất tinh ranh. Cậu rất biết cách bảo vệ bản thân mình, cùng với sự dạy dỗ của Trần Vũ những năm qua cậu bé càng biết cách không để mình gặp nguy hiểm hơn nữa. Ngoài việc đam mê yêu thích các loại người máy, robots, cậu bé còn rất thích đọc sách. Đúng là cậu bé chỉ mới năm tuổi, năm nay mới bước vào nhà trẻ. Nhưng từ khi ba tuổi cậu bé đã có thể đánh vần đọc chữ, bốn tuổi đã đọc được rõ ràng tất cả các loại sách, không những thế Trần Vũ còn thử dạy cậu bé tiếng anh, và kết quả bây giờ cậu bé cũng thông thạo.

    Trần Tiểu Vương được sự đồng ý của mẹ nên tạm biệt ba người cậu một mình đi về phía nhà sách phía bên kia. Vừa bước vào nhà sách đã bị chú bảo vệ ngăn lại hỏi thăm:

    "Này cháu bé nhỏ, cháu bị lạc ba mẹ phải không? Chú giúp cháu tìm ba mẹ nhé."

    Trần Tiểu Vương ngước nhìn chú bảo vệ khẽ thở dài, cậu cũng đoán trước tình cảnh này rồi chỉ không nghĩ là sẽ bị chặn lại sớm như vậy khi cậu còn chưa bước được vào bên trong. Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào chú bảo vệ nói rõ ràng từng câu chữ:

    "Chú ơi, mẹ cháu đã cho phép cháu đến đây. Cháu không đi lạc ạ, cháu đến để đọc sách. Không phải đứa trẻ nào đi một mình cũng là đi lạc đâu ạ."

    Bảo vệ ngẩng ra, kinh ngạc trước lời nói của cậu nhóc trước mặt. Anh không tin là một đứa nhỏ chừng này tuổi lại có thể nói ra những lời như thế. Hơn nữa nhìn vóc dáng này của cậu nhóc anh đoán chắc cậu bé cũng khoảng bốn năm tuổi, không lẽ bao nhiêu đó tuổi mà cậu bé đã biết đọc sách sao? Hay cậu bé vào tìm truyện tranh để xem hình thay vì đọc chữ. Nếu cậu bé đã nói mình không phải đi lạc thì anh cũng không thể ngăn cản được nữa, nhìn cách ăn mặc này chắc chắn cậu bé cũng là con của gia đình khá giả. Nếu đã thế thì dĩ nhiên cũng khó có chuyện để một đứa con cưng đi lạc mà không báo lên tổng đài của trung tâm để tìm ngay phải không? Anh mỉm cười xin lỗi cậu nhóc vì đã hiểu lầm, rồi bước sang một bên nhường cho cậu bé bước vào.

    "Con cái nhà ai lại đẹp trai, đáng yêu còn thông minh như thế chứ?" Anh bảo vệ nhìn theo cậu bé khẽ thầm thì.

    Trần Tiểu Vương đi một vòng nhà sách rồi dừng lại trước giá sách khoa học, cậu nhìn thấy quyển sách mình từng thấy một lần trên mạng, đó là quyển sách cậu đã tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy bây giờ lại được gặp cậu vô cùng hưng phấn. Thế nhưng chiều cao hạn chế của cậu bé làm cậu bé không lấy được, cậu nhìn khắp xung quanh để tìm người nhờ lấy giúp cậu. Đột nhiên cậu nhìn thấy một người làm cậu ngây người nhìn người đó không chớp mắt, sau đó cậu lại suy nghĩ, không biết đã gặp người này ở đâu mà trông mặt người đó rất quen. Cậu cứ đứng nhìn chằm chằm người đó như vậy một lúc lâu.

    Ngụy Lăng Thiên đang đứng xem một quyển sách kinh tế thì đột nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Anh nhíu mày, hôm nay sở dĩ anh có mặt ở đây là bởi vì tiện đường. Sáng nay anh đến đây để khảo sát một vòng trung tâm, sau đó nhìn thấy cũng gần đến giờ ăn trưa nên anh định vào đây chọn ít quyển sách rồi sau đó mới đi ăn. Mặc dù khi anh đi đến đâu cũng có ánh mắt nhìn dõi theo nhưng sẽ chẳng có ai nhìn anh chằm chằm và chăm chú như vậy. Anh quyết định xoay người nhìn về phía người kia, lần này thì đến lượt anh sửng sờ. Chết đứng tại chỗ.

    Cứ như vậy một lớn một nhỏ đứng đối diện nhìn nhau, đến cuối cùng người lên tiếng trước là Trần Tiểu Vương. Sau khi nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu để nhớ xem người này cậu bé đã từng gặp ở đâu. Nhưng khi người đàn ông đó quay lại cũng nhìn thẳng vào cậu thì cậu cảm thấy ngượng ngùng vì sự thiếu lịch sự của mình.

    "Xin lỗi chú, cháu chỉ muốn nhờ chú lấy giúp cháu quyển sách trên cao thôi ạ." Trần Tiểu Vương lễ phép.

    Ngụy Lăng Thiên nghe được giọng nói non nớt của cậu bé thì lập tức hồi thần, anh không thể tin được lại có một cậu bé giống anh lúc nhỏ như vậy. Cứ y như cậu nhóc kia là bản sao của anh vậy. Thật sự rất giống.

    "Được." Anh gật đầu với lời đề nghị giúp đỡ của cậu bé rồi đi theo cậu bé đến chỗ quyển sách cậu bé muốn lấy. Nhìn quyển sách cậu bé chỉ anh nhướng mày, không phải truyện tranh mà là sách khoa học sao?

    "Cậu bé, cháu biết đọc rồi sao?" Ngụy Lăng Thiên thử thăm dò.

    "Kỹ thuật Robot là tên quyển sách đúng không ạ?" Trần Tiểu Vương không trả lời câu hỏi của anh mà nói luôn ra tên quyển sách anh đang cầm trên tay.

    Lần này thì Ngụy Lăng Thiên không còn gì để hỏi, anh khá ngạc nhiên trước sự thông minh của cậu nhóc trước mặt. Anh mỉm cười đưa quyển sách cho cậu bé, cậu bé đưa hai tay ra lấy rồi nói cảm ơn với anh. Sau đó cậu bé xoay người rời đi tuy nhiên không biết lý do tại sao anh lại lên tiếng gọi cậu bé lại:

    "Khoan đã cậu bé, không biết ta có thể mời cháu đi ăn kem để nói chuyện với cháu một chút được không?"

    "Chú đang muốn cháu mời chú ăn kem để trả ơn chứ gì. Được rồi, chịu ơn người ta thì phải trả, dù sao lời cảm ơn cũng chẳng có ý nghĩa gì là sự thật. Vẫn là hành động thiết thực hơn." Trần Tiểu Vương khẽ thở dài.

    Ngụy Lăng Thiên một lần nữa chết lặng, sau cậu bé này giọng điệu nói chuyện anh có cảm giác rất giống anh là thế nào?
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...