Huyền Ảo Kẻ Thuộc Hai Loài - Liên Tử

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Liên Tử, 15 Tháng mười hai 2019.

  1. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 10: Ryu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "BÙMMM!"

    Cát ở mặt đất do sức mạnh vừa rồi khiến chúng bay mù mịt không thể nhìn rõ được những thứ ở gần nó.

    "Ha ha ha.." Yodoka cười lớn, thể hiện rõ một bộ dáng vô cùng đắc ý. Hai tay hắn giang sang hai bên nói lơn: "Hắc phù thủy tối cao gì chứ cũng chỉ là một hạng tép riu mà thôi!"

    Hasa từ trong lâu đài đi ra cúi xuống, "Yodaka-sama! Cửu hoàng tử người của ta vẫn chưa tìm được."

    Tiếng cười của hắn bỗng vì lời đó mà dừng lại. Hắn quay lại nhìn Hasa vẻ mặt không vui, "Vậy ngươi còn đứng đó làm gì mau đi tìm hắn đi. Chúng ta phải tìm ra hắn để đưa hắn tới cho bệ hạ nữa!"

    "Vâng!" Hasa để một tay lên ngực rồi lại cúi xuống.

    "Tính đi đâu vậy? Chúng ta còn phải chào hỏi nữa chứ nhỉ!"

    Hasa vừa quay đi thì một giọng nói mang theo hơi lạnh vang lên. Giọng nói đó thực sự khiến cho người ta dựng cả tóc gáy. Hai người đó liền nhìn xung quanh tìm nơi giọng nói đó phát ra.

    Nhưng vì bụi cát vẫn chưa bay hết nên họ không thể nhìn thấy được người vừa nói ở đây cả. Yodoka liền dùng phap thổi bay hết bụi cát đi. Phía sau lớp cát bụi đó chính là Ryuukyu đang nằm trên mặt đất cùng với một người mặc đồ đen đứng gần bên cạnh.

    "Kể ra ngài tính chết như vậy sao, hắc phù thủy tối cao?" người mặc đồ đen nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy.

    Hắc phù thủy chỉ liếc nhìn người áo đen không nói gì cả.

    Yodoka cau mày nhìn người đó lên tiếng: "Ngươi là người vừa nói?"

    "Là ta. Sao nào?" người mặc đồ đen đó liền đáp lại. Khóe miệng người đó liền cong lên, đôi mắt màu máu của người đó nhìn hai người họ một cách coi thường.

    "Ngươi rốt cuộc là ai?" Hasa liền lên tiếng.

    Người mặc đồ đen đó im lặng một hồi, mãi sau thì Pisamon cùng Ryou và Taichi xuất hiện từ sau lưng người áo đen. Hasa cảm thấy ngạc nhiên khi Pisamon vẫn trong hình dáng con người, điều đó đã thể hiện rõ trên mặt của bà ta.

    Người mặc đồ đen đó bỗng quay sang phía Pisamon nói: "Ngươi thấy ngạc nhiên vì sao Pisamon có thể vẫn trong hình dạng này sao?"

    Bị nói trúng hai mắt bà ta trợn tròn lên, ánh mắt nghi hoặc dáng lên người mặc đồ đen kia. Yodoka vẻ mặt cũng không kém Hasa, hắn cảm nhận được hơi thở của người đó nhưng lại cảm thấy không đúng cho lắm.

    Chuyện này là không thể nào, cậu ta vẫn đứng đó mà. Ánh mắt của hắn lại đưa sang Ryou đang đỡ Ryuukyu.'Ông ta vẫn còn sống sao?'khi thấy tay Ryuukyu bám vào người Ryou thì hắn lại càng kinh ngạc hơn.

    Người áo đen lại lên tiếng: "Pisamon vẫn trong hình dạng này là bởi ta đã phá lồ nguyền hai ngươi tạo ra cho anh ấy."

    Hắn nghiến răng, liền lao tới phía người mặc đồ đen kia, trên mặt nổi rõ gân thể hiện rõ hắn đang rất tức giận: "NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ TÊN QUÁI NÀO LẠI PHÁ HỎNG CHUYỆN TỐT CỦA TA."

    "Gì chứ?" hắn lao tới đánh người mặc đồ đen kia nhưng khi xuất chiêu thì những người trước mắt hắn lại biến mất.

    Hắn và Hasa xoay bốn vùng quanh nhưng lại không hề nhìn thấy mấy người đó đâu.

    "NGƯƠI ĐANG Ở ĐÂU? ĐỪNG CÓ TỎ VẺ BÍ ẨN. CÓ GAN XUẤT HIỆN MÀ KHÔNG VÓ GAN TIẾP CHIÊU CỦA TA?" Yodoka quát lên.

    Sau vài giây thì người mặc đồ đen đó liền xuất hiện, lúc này thì chỉ có mình người đó thôi ngoài người đó ra thì những người kia đều không thấy đâu nữa.

    Người mặc đồ đen đó lên tiếng: "Sao nào? Ngươi đang cảm thấy lo lắng sao? Cảm thấy khó chịu lắm sao?"

    "Ngươi còn muốn tỏ ra vẻ thần bí sao?" Yodoka cười khinh đáp lại.

    Người đó đưa tay lên kéo mũ xuống. Hai ngươi kia hai mắt liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đó.

    (Trong rừng, lúc Ryou bị rơi xuống cây)

    Người mặc đồ đen đó tồn Ryu vào một cái cây to khiến cậu không thể lùi lại được nữa. Hai tay người đó chống lên hai bênv vì Ryou đang ngồi nên người kia có thể nhìn cậu từ trên xuống. Người đó nửa ngồi nửa quỳ xuống đưa một tay lên nắm nhẹ lấy xương quai hàm của cậu nâng lên.

    "Anh hai, hãy nhớ kĩ gương mặt của em."

    Người đó lên tiếng khiến đôi mắt của Ryou mở lớn vì kinh ngạc. Tuy cậu chưa từng nhìn trực diện như vậy bao giờ nhưng cũng đã từng nhìn thấy qua tranh. Hai hàng nước mắt cậu rơi xuống.

    "Ryu!"

    * * * *

    Hasa trợn tròn mắt: "Ngươi là Ryu?"

    Người đó chính là Ryu, cô đang ở trạng thái bình thường, trên gương mặt là vết đỏ đã kéo dài xuống tới cổ. Khóe miệng cô cong lên nhìn hai người kia, gương mặt từ từ chuyển sang trạng thái chiến đấu.

    "Hai người nghĩ là có thể giết được ta sớm vậy sao?" Ryu vừa đi vừa nói. "Nên nhớ ta là hỗn phù thủy chứ không phải là hắc hay bạch phù thủy đâu mà thứ độc đó có thể giết được ta. Ta chỉ là lợi dụng nó để có thể ra khỏi cơ thể cũ thôi."

    "Sao?" Hasa thấy lời cô nói thực khó hiểu. "Đó là cơ thể của ngươi làm sao có thể."

    "Có vẻ như ngươi không biết, thực ra khi ngươi giết anh trai ta thì lúc đó ta mới là người phải chết. Tuy nhiên, ta lại không thực sự chết vì bản thân ta không bị pháp thuật đó ảnh hưởng." _Ryu.

    "Làm sao có thể?" Hasa liền phản bác. "Ngươi và tên Ryou đó rõ ràng đã ở chung một cơ thể."

    "Để ta có thể sống thôi. Ta cảm thấy anh hai của ta đã chịu rất nhiều ủy khuất. Đáng ra anh ấy có thể sống như một người bình thường nhưng cũng là vì để ta được sống mà không mấy khi được nhìn thế giới này đến cha mẹ cũng không biết." nói tới đó ánh mắt cô liền trở nên lạnh lẽo lao nhanh tới phía hai tên quái vật đó. "Cũng vì hai ngươi đã giết mẹ của ta chia cắt bọn ta."

    Hai bên đánh nhau ác liệt. Nhóm Ryou ở trong lâu đài nhìn ra, Ryuukyu nhìn con gái mình mỉm cười.

    "Ryu! Thực may quá! Con vẫn còn sống."

    Ryou đưa mắt sang nhìn ông, "Ông.. Thực sự là cha của ta?"

    Lúc này ông mới quay sang nhìn cậu mỉm cười: "Hiển nhiên là vậy mà! Con không thấy là con rất giống ta sao?" nói tới đó ông đưa mắt xuống, "Ta xin lỗi vì đã không biết là ta có cả con nữa."

    "..."

    Cậu không nói gì cả chỉ nhìn ông một hồi rồi ôm lấy ông.

    Không ai để ý tới vẻ mặt của Taichi lúc này, ánh mặt cậu đang hướng về hỗn phù thủy đang đánh nhau ác liệt ngoài kia. Khi chứng kiến cảnh cô ngã xuống trước mắt, thực sự khiến cậu rất đau lòng. Bây giờ thấy cô thế kia cậu đã thấy an tâm hơn phần nào, nhưng một đấu hai có phải hơn..

    Nghĩ vậy cậu liền không suy nghĩ gì nhiều liền nhảy xuống chạy tới chỗ Ryu. Đức vua và hoàng hậu cùng các huynh của Taichi thấy cậu chạy xuống liền kinh hãi. Hoàng hậu liền kêu lên: "TAICHI, CON LÀM GÌ VẬY CHỨ?"

    Pisamon cũng ngạc nhiên không kém khi thấy cậu lao ra đó.
     
  2. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 11: Sự xuất hiện của vua quái vật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ryu thấy Taichi thì liền cau mày, "Cậu chạy xuống đây làm gì?"

    "Tôi không muốn đứng một bên nhìn cô phải ngã thêm một lần nữa đâu!" cậu vừa tấn công chúng vừa đáp lại.

    Lời nói này của cậu khiến cô nhớ tới hôm ở nhà của Hibari, cô vẫn đánh nhau với hai người kia, đồng thời nói: "Cậu không nên nói những lời đó ở đây!"

    Yodoka dường như đã thấy được điều gì đó từ hai người họ, liền chuyển qua đánh Taichi. Bởi cậu cũng chỉ mới học chưa bao lâu nên không chống đỡ được lâu. Khi Yodoka xuất chiêu muốn đả thương cậu thì Pisamon liền xuất hiện cứu cậu.

    "Cám ơn anh, Pisamon!"

    "Không có gì đâu!" Anh đáp lại, ánh mắt căm phẫn vẫn hướng về phía kẻ địch, đồng thời cũng chính là người tạo lời nguyên cho anh. "Cậu mau lên với Ryuukyu-sama đi!"

    Nghe anh nói vậy cậu liền muốn phản bác nhưng lại bị anh cướp lời: "Cậu không dùng được sức mạnh của mình, cậu ở đây chỉ làm cho Ryu-sama phân tâm thôi chứ không phải là giúp đâu!"

    Điều anh nói đã khiến cậu cả người khựng lại không thể làm gì. Trong đầu cậu không ngừng những lời anh vừa nói: 'Cậu ở đây chỉ làm cho Ryu-sama phân tâm thôi chứ không phải là giúp đâu!.. Cậu ở đây chỉ làm cho Ryu-sama phân tâm thôi chứ không phải là giúp đâu!..'

    Thấy được Taichi đang phân tâm Yodoka liền bí mật dùng pháp thuật tấn công cậu. Chỉ tiếc lại bị Ryuukyu phát hiện dùng chút pháp thuật còn có thể ngăn hắn lại. Ryou nhanh chóng dùng chổi thần bay tới kéo cậu tới chỗ của cha mình.

    Bên đức vua hoàng hậu liền chạy tới chỗ cậu xem cậu có sao không nhưng cậu như cái xác không hồn đứng im không nói gì. Cả người như cứng bức tượng không nhúc nhích, mặt cũng giữ nguyên một vẻ.

    Ryuukyu đứng gần đó nhìn cậu một hồi lâu rồi quay đi, cũng không hề để ý tới bọn họ mà đang lo cho hai đứa con của mình với Pisamon ở dưới kia đang chiến với hai tên quái vật kia.

    Yodoka đã biết được là Ryu có chút để tâm tới Taichi sẽ không để cho cậu xảy chuyện gì. Khóe miệng hắn liền con lên. Tuy hắn vẫn đang giao chiến với ba người nhóm Ryu nhưng thực ra hắn đang ngầm làm phép gọi viện trợ tới để hắn có thể dễ dàng ra tay hơn. Chỉ cần hắn giết được Taichi là Ryu thì hắn sẽ có được sức mạnh tuyệt đỉnh.

    Ryu liền làm trận pháp tạo ra kết giới xung quanh thành phố, chỉ có cách này thì cô mới có thể dể dàng giết chết hai tên quái vật này đồng thời tránh việc sẽ có viện trợ của chúng tới. Nếu vậy thì cho dù là thế nào cô cũng khó mà bảo vệ được cha cùng người khác.

    "Kết giới! TẠO DỰNG!"

    Ryu giang hai tay từ từ đưa lên, cả người quần áo tả tơi, vết thương chằng chịt, khóe miệng và chán là máu chảy ra. Ánh mắt cô trở nên khác lạ, từ đôi chân của cô xuất hiện những vòng tròn cùng những chữ cổ dần dần lớn lên tạo dựng kết giới bảo vệ thành phố.

    Yodoka và Hasa thấy Ryu đang muốn tạo dựng một kết giới nữa liền xông tới phá hủy kết giới khi còn có thể. Pisamon với Ryou sức mạnh và pháp thuật không thể nào bằng Yodoka, nhanh chóng bị đánh bại nằm trên nền đất.

    Chứng kiến ảnh anh trai mình cùng cận vệ thân cận nhất của mình bị đánh tới nằm bất động trên đất khiến cho cô rất tức giận. Từng cơn từng cơn, "AAAA!" Cô hét lớn lên, kết giới nhanh chóng được hoàn thiện. Cô nhanh như một con bão lao tới Yodoka và Hasa, tốc độ của cô khiến họ chưa kịp thích ứng.

    "Hasa, mau! Hiện nguyên hình, đánh cô ta để phá kết giới, nó vẫn chưa hoàn thiện đâu!" Yodoka liền chống đỡ đưa mắt sang nhìn Hasa ra lệnh cho bà ta.

    "Rõ." Vừa dứt lời ba ta liền hiện nguyên hình là một con quái vật lớn hơn Ryu rất nhiều, bà ta liền tấn công Ryu.

    Cô nhanh chóng né được đòn của bà ta nhưng lại dính quyền của Yodoka, cô lăn trên đất vài vòng. "Ngươi quá coi thường địch rồi!" Yodoka liền nói.

    "RYUUU!" Taichi đứng ở trong lâu đài nhìn ra liền muốn lao tới chỗ cô lại bị những người khác ngăn lại.

    "Taichi, con không thể xuống đó được."

    Ryu đứng dậy, mắt cô có nhìn qua lên trên nơi Taichi đang đứng. Cô nhìn thấy được ánh mắt của cậu đang hướng về cô, lại nhìn qua cha mình người đã bị mình cưỡng chế không thể đi đâu được. Cô mỉm cười, một nụ cười hiếm thấy với cha mình. Ông cũng không thể làm gì được khi nhìn thấy nụ cười đó của con gái mình.

    "Con hãy chiến đấu thật mạnh mẽ giống như mẹ con vậy, một người dù bị chính loài của mình hắt hủi vẫn dùng hơi sức cuối cùng để bảo vệ chính loài của mình." Ryuukyu nhìn con gái mình nói nhỏ.

    Một nguyên lão đứng gần đó nghe được lời của ông thì kinh ngạc, dù lúc nãy cũng đã nghe ông nói qua nhưng thật không thể tin là từ lúc đó được.

    Ryu nhắm mắt lại đưa mắt lại quay qua phía hai người kia từ từ mở mắt ra, một ánh mắt đầy sự uy hiếp đối với hai người họ. Ánh mắt đó chính là ánh mắt của một hắc phù thủy chân chính, nó giống như ánh mắt của một con ác quỷ. Khóe miệng cô cong lên: "Ta vẫn chưa gục ngã đâ.. hự!"

    Hai mắt của Ryuukyu liền trợn tròn vì kinh hãi trước cảnh trước mắt. Kết giới cô tạo ra đã bị phá hủy lúc nào, cô bị một kiếm của vua quái vật đâm đúng chỗ hiểm. Máu từ nơi bị đâm liền luôn ra, hai mắt cô mở lớn vì kinh ngạc.

    Vua quái vật – Demando Amiro, hắn đang ở hình dạng một con người. Hắn đã luôn là đối thủ của Ryuukyu từ trước tới giờ. Một kẻ có thể coi là đối thủ ngang tầm với ông. Hai người đã luôn đối đầu với nhau, Demando đã muốn giết Ryu từ lâu rồi nhưng vì kế hoạch chiếm đoạt sức mạnh của bạch phù thủy sức mạnh từ Taichi nên mới không làm liều. Và đúng như hắn dự tính cô có năng phá hủy kết giới hoặc tạo ra nó.

    "Kh-không.. không thể như vậy được.. Ryu không thể chết được. KHÔNGGGG.." Taichi cả người run lên, hai mắt như tối dại đi. Hai tay cậu đưa lên mặt hét lớn. Cả người cậu cũng liền phát ra ánh sáng khiến người ở gần chói mắt.
     
  3. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 12: Tiêu diệt kẻ thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Taichi cả người run lên, hai mắt như tối dại đi. Hai tay cậu đưa lên mặt hét lớn. Cả người cậu cũng liền phát ra ánh sáng khiến người ở gần chói mắt.

    Người đứng xung quanh cậu liền che mắt lại, khi ánh sáng đó biến mất thì mọi người mới mở mắt ra, liền kinh ngạc khi nhìn thấy Taichi. Cậu cư nhiên lại có những biến đổi, mắt của cậu biến thành màu đỏ, sau lưng là đôi cánh giống như bạch phù thủy vĩ đại tiền nhiệm.

    Taichi liền nhảy xuống dưới đứng trước mặt của ba tên quái vật kia. Demando để lộ rõ vẻ mặt khó chịu, ánh mắt đầy sát khi nhìn cậu.

    "Sức mạnh của cậu ta đã được giải phóng, nếu không nhanh chóng trừ khử cậu ta sẽ không thể lấy được sức mạnh đó." Demando liền nói.

    Yodoka cũng không mấy lo lắng, khóe miệng cong lên nói: "Ngài không nên lo lắng quá đâu bệ hạ! Cho dù sức mạnh của cậu ta đã được giải phóng nhưng cậu ta cũng chưa sử dụng được sức mạnh đó. Với lại sức mạnh đó giờ nó vẫn đang tập trung ở cánh của cậu ta, ta chỉ cần bẻ gãy nó.."

    Hắn vừa nói vừa nhanh chóng lao tới phía Taichi, nửa số bạch phù thủy liền nhanh chóng bay xuống ngăn chặn. Taichi cũng phản ứng tốt hơn mà né được, cậu liền kết hợp cùng với mấy vị bạch phù thủy đó mà giao chiến với ba tên quái vật kia.

    Tuy cậu có sức mạnh lớn nhưng vì từ nhỏ đã không mấy khi luyện tập, cũng chỉ là gần đây được Ryou với Pisamon dạy kiếm thuật và một chút phép thuật từ Ryu nên không thể đánh hết mức được.

    Demando vừa đánh với các bạch phù thủy vừa cau mày khó chịu nghiến răng nói: "Sao quân ta còn chưa tới chứ?"

    "Không phải là chưa tới.." giọng nói lạnh cùng với vẻ thờ ơ vang lên, ".. Mà là không thể tới với không thể vào thành phố được nữa!"

    Tất cả mọi người đều đưa mắt tìm kiếm người vừa nói đó, lại vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy được mặt của người đó. Taichi liền lên tiếng:

    "Ryu!"

    Ba tên quái vật cũng kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy cô còn chưa chết, lại quay qua chỗ lúc nãy Demando giết cô nhưng không thấy đâu. Bầu trời trong thành phố cũng tối đi.

    Yodoka liền lên tiếng, vẻ mặt rất khó coi: "Sao ngươi còn chưa chết?"

    "Tại sao ta còn có thể đứng đây sao?" Ryu đưa mắt lên nhìn trời rồi lại nhìn bọn chúng đáp: "Ta căn bản đã không thể chết chỉ bởi vậy được rồi!"

    Bọn họ đều rất ngạc nhiên khi cô không hề có một chút thương tích gì. Taichi liền như được sống dậy khi nhìn thấy cô, liền dùng lực mà bay tới chỗ của cô. Vừa tới nơi liền ôm chặt lấy cô, giọng cậu run nên:

    "Tôi đã rất sợ khi thấy cô ngã xuống." nói tới từ cuối hai hàng lệ liền rơi xuống.

    Khóe miệng Ryu cong lên rồi ôm lấy cậu, "nếu cậu mà để tôi thích cậu thì cậu sẽ khổ cả một đời đó, tân bạch phù thủy vic đại ạ!" đoạn cuối cô chạm vào cánh của Taichi mà nói. Đôi cánh này là đôi cánh mà cô rất nhớ từ Hibari-bạch phù thủy vĩ đại tiền nhiệm.

    Cậu lắc lắc đầu vẫn ôm cô: "Tôi không muốn xa cô đâu!"

    Demando rất khó chịu khi nhìn thấy hai người họ không thèm coi bọn họ ra gì. Hắn vừa muốn thi triển pháp thuật thì lại không thể thi triển được, cả người hắn như nặng đi rất nhiều. Không chỉ riêng hắn mà tất cả mọi người bao gồm cả đức vua, hoàng hậu đến người dân trong thành phố. Tuy nhiên, nó đối với con người và hắc bạch phù thủy không gây nghiêm trọng mà chủ yếu là quái vật. Mà Ryu lại không phải trong số họ nên không có vấn đề với cô.

    Ba tên quái vật kia ngã khuỵu xuống nửa quỳ nửa ngồi vì hiện tại trong vùng chỗ năm người ở đây thì lại có một không gian khác. Ryu không muốn Taichi nhìn thấy bản thân lúc này nên cứ ôm chặt cậu.

    "Taichi này! Cho tôi muộn chút sức mạnh của cậu nha!" vừa nói cô liền lắm tay cậu.

    Hai mắt Taichi liền mở lớn, hai tai cũng đỏ lên. Ryu vẫn thi triển pháp thuật ngày một mạnh hơn khiến cho ba kẻ đó sắp không chống lại được nữa.

    "Demando, ta.. Sẽ cho người nếm trải mùi vị mà mẹ ta đã phải nhận khi bị các bạch phù thủy thiêu sống." ánh mắt cô không khác gì một con quỷ vậy. "TA SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO CÁC NGƯƠI ĐÂU!"

    "Aaaaa!"

    Lực ở không gian kia dần tách ra khỏi Ryu và Taichi mà bóp chặt lấy ba tên quái vật kia. Quái vật ở ngoài kết giới cũng rơi xuống như bọn chúng sống được tới giờ là nhờ vào sức mạnh của ba tên đó vậy.

    Sau một hồi thì kết giới bảo vệ thành phố cũng đã mở ra, mọi người cũng thấy cả người bình thường trở lại. Không những thế mà sức mạnh cũng hồi phục hẳn luôn. Xung quanh là những đốm sáng từ xác của những con quái vật bay ra hương lên trên bầu trời.

    Demando cả người đau nhức gào lên: "KHÔNG THỂ VẬY ĐƯỢC.."

    Tiếng của hắn vừa dứt thì Ryu liền ngã ra xuýt tụt khỏi vòng tay của Taichi, nhưng cậu đã nhanh chóng ôm được cô. Cậu lộ rõ vẻ lo lắng với sợ hãi, "Ryu à! Cô sao vậy? Ryu! Ryu!"

    Mấy người khác cũng liền chạy tới chỗ hai người họ. Ryuukyu, Ryou và Pisamon liền ôm lấy Ryu, cô đang trong vòng tay cậu liền đã ở trong vòng tay của người khác. Đức vua cùng những người khác kéo Taichi ra chỗ họ hỏi han các thứ.

    Nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không có nghe được gì, mắt cậu đều là đặt trên người của Ryu. Giờ cô đang bất tỉnh không biết mức độ nguy kịch ra sao. Chưa được lâu thì Ryuukyu và Ryou liền ôm lấy cô vào mà khóc vẻ đau khổ.

    Cảnh này khiến cậu như mất tự chủ, hai tay ôm đầu, mắt trợn tròn tròng mắt liền đỏ sọng lên. Cậu liền hét lớn: "Aaaaa!" cậu càng hét lớn lên thì cánh của cậu ở sau dần xuất hiện màu đen, một màu của sự sa ngã.

    Những người ở gần đó thực sự rất lo lắng cho cậu nhưng cậu lại không hề để ý tới điều đó. Đến ngay cả cậu cũng không biết chính xác vì sao mà mình lại cần cô tới như vậy.

    Ban đầu, khi lần đầu tiên gặp cô, cô thực sự rất đáng sợ, là một con người vô cùng lạnh lùng không hề quan tấm tới điều gì. Nhưng càng về sau, cậu thấy được rằng cô rất tốt, ở cạnh cô cậu thấy thực sự rất ấm áp. Thứ cảm nhận đó cậu chưa từng thực sự có được, mọi người đều quan tâm tới cậu.

    "RYUUU.."

    "Im ngay đi, tôi nhức đầu lắm!"
     
  4. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 13: Bên nhau. (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Taichi đi bộ một mình trong khu rừng hẻo lánh, nơi được coi là lãnh thổ của hắc phù thủy. Cậu thực sự không hiểu vì sao mà mọi người lại kêu cậu đi vào đây nữa chứ.

    Nhớ lại Mirani đã dặn cậu đi dặn lại là: "Taichi -sama, mong ngài hãy nhớ rằng ngài chỉ có thể đi thẳng theo con đường này.." vừa nói ông vừa chỉ vào con đường nhỏ với ít hoa dại hai bên. ".. đi theo con đường này, ngài nhất định có thể tìm được câu trả lời cho việc ngài đang muốn kiếm tìm ai."

    Vừa đi cậu vừa không thể thể nào hiểu, người mà cậu muốn tìm kiếm là ai mới được chứ? Thật đau đầu mà! Đi tới xế chiều thì cậu nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, cũng không biết tại sao mà cậu lại cảm thấy nó thân quen đến lạ thường. Suy nghĩ vừa dứt cậu liền đi tới căn nhà đó.

    "Kétt!"

    Còn chưa kịp động tay vào cửa thì cánh cửa đã mở ra. Người bên trong khi nhìn thấy cậu liền kinh ngạc vô cùng, trên mặt hiện rõ mồn một. Cậu không hiểu sao người đó lại nhìn cậu như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy người đó rất quen mà không phải là quen một cách bình thường.

    Người đối diện Taichi chính là Ryu. Gương mặt cô vì vụ lần trước mà giờ trên gương mặt lại xuất hiện thêm những đường viền đỏ kéo xuống tận cổ. Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng thẳng người lên, vẻ mặt lạnh nhạt.

    "Vị bạch phù thủy vĩ đại đây sao lại tới đây vậy? Theo như tôi biết thì hiện tại đâu có bên nào khiêu chiến với các người đâu." cô khoanh tay tựa lưng vào tường nói.

    Taichi gượng cười nhìn cô nói: "Thật ra thì trưởng nguyên lão của tôi và mọi người kêu tôi tới đây. Họ nói tôi sẽ có câu trả lời cho việc bàn thân mình thắc mắc."

    "Hmm?" cô nhìn cậu một chút, thấy cậu không có vẻ gì là nhớ ra cô là ai. Cô đứng thẳng dậy đi vào trong nhà đồng thời nói: "Nếu cậu không vội thì vào đây, tôi sẽ mời trà cậu."

    Tuy là bản thân phải đi tìm thứ gì đó như lời trưởng nguyên lão nói, nhưng không biết vì sao mac cậu lại cứ thế đi vào trong theo. Cậu nhìn xung quanh căn nhà cảm thấy căn nhà này lại quen thuộc quá. Cậu lại nhìn Ryu nói:

    "Tôi hỏi cô câu này được không?"

    Cô vẫn tiếp tục pha trà đáp: "Nếu tôi nói không liệu ngài có muốn dừng lại?"

    "..."

    Cậu im lặng một chút rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô. "Chúng ta quen nhau đúng không?"

    Ryu vừa đặt tách trà xuống mặt bàn trước cậu nói: "Sao cậu nghĩ vậy?"

    "Bởi tôi thấy cô rất quen. Không những thế mà tôi còn c.."

    "Cảm thấy như tôi là một người rất quan trọng với cậu?"

    Lời của cậu liền bị cô cướp mất. Khi nghe cô hỏi ngược lại mình như thế cậu cảm thấy rất kinh ngạc. Nó giống như là một cậu trả lời cho cậu vậy

    Taichi hơi ấp úng hỏi lại: "Vậy.. là.. thật sao?"

    "Các nguyên lão bên cậu đồng ý để cậu sống ở đây sao?" cô vừa uống trà chừa một vẻ nghi hoặc nhìn cậu hỏi.

    "Tôi đoán vậy!"

    "Vậy uống trà trước đi. Sau khi uống xong cậu sẽ không cần tôi nói cho cậu biết hay bất cứ ai nói cho cậu."

    Đôi mắt màu xanh của cậu nhìn chằm chằm vào tách trà trên bàn, hai tay đưa tới từ từ lấy tách trà lên uống.'Chỉ cần uống xong tách trà này mình có thể biết điều mình đang tùm kiếm sao? Sau khi uống xong thì hai hàng nước mắt của cậu cứ rơi xuống lã chã. Cậu đặt tách trà xuống mà dở khóc dở cười, cậu không biết giờ mình nên cười hay nên khóc nữa. Đưa mắt sang ngìn Ryu liền ôm trầm lấy cô.

    "Ryu à! Cô thật độc ác. Tại sao cô có thể đối xử với tôi như vậy chứ?"

    Cô ôm lấy Taichi mỉm cười, hai mắt nhắm lại. "Tôi muốn cậu có một cuộc sống bình thường với các bạch phù thủy khác. Xin lỗi! Tôi đã quá ích kỉ."

    "Cô nói gì vậy chứ! Tôi đâu hoàn toàn là bạch phù thủy. Tôi cũng có nửa dòng máu là con người mà!"

    Khóe môi cô dường như cong hơn, gương mặt cô như thư thái hơn, vẻ bình yên hơn. "Phải ha!" Hai người ôm nhau một lúc lâu rồi mới buông ra.

    "Halu bảo bối của anh!"

    Hai người vừa buông nhau ra thì Ryou từ đâu xuất hiện cùng với Pisamon làm hai người bọn họ giật nảy người, hai mắt trợn tròn.

    Thấy Taichi ở đây, Ryou ngạc nhiên chạy tới mỉm cười một cách quỷ dị. "Sao hôm nay lại được gặp vị bạch phù thủy vĩ đây vậy?"

    Cậu ho khan "khụ khụ" rồi liền đứng dậy nắm lấy tay của Ryu lên, hai mắt nhìn Ryou mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng. "Tôi hôm nay tới đây.." hai cánh cậu quất hiện và xòa ra, ".. là để cướp em gái của ngài đó tân hắc phù thủy tối cao tương lai ạ." vừa dứt lời liền ôm lấy eo Ryu mà rời đi.

    Ryou có vẻ vẫn chưa định hình lại, còn Pisamon thì chỉ đứng đó nhìn cậu và hai người kia rời đi thôi. Mãi sau vẫn chưa thấy cậu ho he gì thì anh mới lên tiếng:

    "Ryou-sama! Cậu vẫn ổn chứ ạ?"

    Cậu từ từ quay đầu xuống nhìn Pisamon hỏi: "Vậy là.. cậu ta đã?"

    "Vâng, thưa cậu chủ. Chính xác là vậy đó!" anh điềm nhiên đáp lại.

    "Hể?"

    Vẻ mặt của Ryou vẫn còn đang trong trạng thái loát vấn đề. Mãi về sau thì mặt cậu liền biến sắc hô lên: "SAO CHỨ? VẬY CẬU TA TÍNH ĐƯA EM GÁI TÔI ĐI ĐÂU?"

    "Tôi không biết."

    "SAO ANH VẪN BÌNH THẢN QUÁ VẬY?"

    "Vì giờ nhiệm vụ của tôi là chăm sóc ngài." vẻ mặt của anh không hề thay đổi mà đáp lại.

    Còn Taichi va Ryu đang bay lượn trên bầu trời cùng nhau, hai người như đang rất vui vậy. Đôi cánh của Ryu là một đôi cánh màu đen, màu của sự sa đọa nếu là ở bạch phù thủy. Trên cánh của Taichi cũng có ít màu đen do hôm đánh với quái vật tưởng Ryu xảy ra chuyện nên đã không kiềm chế được bản thân.

    Nhớ tới một điều cậu liền nói: "Tôi luôn thắc mắc không biết người đã cứu tôi khi tôi bị bắt bởi năm tên hắc phù thủy đó."

    Nghe câu hỏi này cô chỉ mỉm cười chứ không nói gì cả, một nụ cười của sự hài lòng và hạnh phúc. Rồi cô lại hồi tưởng lại vào hôm đó, cô vô tình giúp cậu vì muốn chống đối "người cha" của mình khi ấy.

    Gạt chuyện đó qua một bên, cậu nhìn cô mỉm cười hỏi: "Ryu! Sống với tôi được không? Tôi sẽ không làm cô buồn đâu!"

    Mỉm cười trước lời tỏ tình của cậu, cô đáp: "Cậu mà dám phản bội tôi thì hãy xem người bên cậu bị giết như thế nào bởi Ryu này."

    Nghe được lời này từ cô khiến cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cậu vui tới độ không để ý gì xung quanh mà trực tiếp ôm chặt cô. "Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu."

    - End-
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...