Huyền Ảo Kẻ Thuộc Hai Loài - Liên Tử

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Liên Tử, 15 Tháng mười hai 2019.

  1. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Kẻ thuộc hai loài

    [​IMG]

    Tác giả: Liên Tử​

    Thể loại: Huyền ảo, cổ trang​

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Liên Tử

    Giới thiệu: Cô - một hỗn phù thủy, mang trong mình hai dòng máu của hắc phù thủy và bạch phù thủy, trong cơ thể cô lại có tới hai linh hồn đó là anh trai của cô. Cậu - cửu hoàng tử của một vương quốc rộng lớn. Hai người gặp nhau khi cậu bị đám người hắc phù thủy bắt đi. Diễn biến sẽ ra sao?

    Mời mọi người cùng đón xem.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 1: Bị bắt cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong những khu rừng nơi mà các hắc phù thủy sinh sống, bọn họ là những phù thủy xấu xa như tên gọi vậy. Còn có một loại phù thủy nữa là bạch phù thủy, là phù thủy tốt luôn giúp con người và họ cũng sinh sống cùng với người trong thành phố Makomik.

    Nơi khu rừng tăm tối nhất, ở đó có một đứa bé bị bỏ rơi khi vừa mới sinh ra. Đứa bé khóc òa trong rừng một mình. Một người nào đó đã đi ngang qua thấy đứa bé thì đem nó rời đi.

    Mười chín năm sau.

    Trong thành phố Makomik, nơi cung điện nguy nga và tráng lệ.

    Nhà vua có mười người con, trong đó có một vị công chúa. Những vị hoàng tử ở đó đều rất giỏi và có phần nghịch ngợm. Tuy nhiên, lại có một vị hoàng tử rất e dè. Đức vua và hoàng hậu có chút lo lắng cho cậu.

    Vào một ngày, trên trời bỗng xuất hiện bọn quái vật, các bạch phù thủy trong thành phố đều chạy ra làm tăng sức mạnh lá chắn để bảo vệ thành phố. Tuy nhiên vẫn có một số con quái vật cấp cao lọt vào trong được. Các phù thủy khác và lính dốc sức để hạ bọn chúng.

    Khi diệt được hết những con quái vật bên trong lá chắn, vì số lượng bọn quái vật tăng lên nên nhà vua cho triệu tập cả trai tráng trong thành đứng ra để bảo vệ thành phố khi các bạch phủ thủy kiệt sức.

    Sau một tuần huấn luyện những người trong thành phố thì bọn hắc phù thủy cũng đột nhiên xuất hiện phá vỡ một mảng nhỏ lá chắn. Năm tên phù thủy đã lọt vào trong trước khi bạch phù thủy phát hiện ra.

    Chúng xông vào trong cung làm hoàng cung bỗng láo loạn. Binh lính nhanh chóng ra đánh trả và bảo vệ người trong cung.

    Trong phòng của cửu hoàng tử, cậu đang ngồi một mình trong phòng nhìn ra ngoài khe cửa sổ. Đôi mắt màu lam nhạt của cậu trở lên khác thường, nó bỗng chuyển sang màu đỏ. Nhìn cậu có vẻ đang rất lo lắng, tay nắm chặt lại vào phần áo. Cặp lông mày nhíu chặt lại, đôi môi bạc mỏng mím chặt thỉnh thoảng lại cắn môi.

    RẦM!

    Cánh cửa bỗng vỡ tung ra làm cậu giật mình theo phản xạ quay đầu lại. Liền kinh ngạc bởi đó là một hắc phù thủy. Mụ ta đang trong hình dạng chiến đấu lên mặt trông rất đáng sợ. Cậu đứng sát vào tường vẻ sợ hãi:

    "Đ.. Đừng.. Đừng có qua đây.. Ta.. Ta sẽ.. Ta sẽ giết ngươi đấy!"

    Nghe cậu nói vậy mụ ta liền cười phá lên "hahaha.." rồi mới lên tiếng: "Cửu hoàng tử à! Cậu nghĩ cậu có thể giết tôi sao? Cậu tự nhìn lại bản thân mình đi, đến đứng còn không vững nữa thì giết nổi ai?"

    Vụtttt! ~~~

    Mụ hắc phù thủy đó dùng phép thuật ở cây đũa thần khiến cậu nhanh như cắt liền ở trước mặt mụ ta. Mụ ta một tay cầm đữa phép một tay bóp cổ cậu cười khuẩy.

    "Cửu hoàng tử à, cậu sẽ được gặp người mẹ yêu quý của cậu sớm thôi!"

    Nghe vậy cậu liền kinh ngạc rồi cố gắng vùng vẫy nhưng không hề hấn gì. "Ngươi.. Ngươi đã.. Làm gì mẫu hậu của.. Ta?"

    "Làm gì ư? Cậu nghĩ thử xem." Dứt lời mụ thù thủy liền đưa cậu rời khỏi tòa lâu đài. Mấy hắc phù thủy thấy mụ ta đã bắt được cửu hoàng tử cũng nhanh chóng rời khỏi, nhưng cũng chỉ còn có hai hắc phù thủy còn sống mà rời đi.

    Hoàng hậu thấy con trai mình bị bắt đi thì đau lòng, hai hàng nước mắt rơi xuống muốn đuổi theo bọn chúng nhưng lại bị các vị hoàng tử khác và bệ hạ ngăn lại.

    "Sao lại ngăn ta lại? Con trai ta bị hắc phù thủy bắt đi rồi, sao không cho ta đi cứu." hoàng hậu khóc lóc kêu than.

    Bệ hạ thấy bà như vậy liền nói: "Nàng đi thì được gì? Nàng chỉ là người thường lại không biết võ thuật gì thì cứu làm s.."

    "Nhưng thiếp không thể nhìn con mình bị bắt như vậy!"

    Bên trong khu rừng, cửu hoàng tử bị bắt rồi chúng nhốt cậu vào trong một cái lồng. Cửu hoàng tử hai tay nắm vào thành lồng lắc mạnh.

    Cậu lớn tiếng la lên: "Thả ta ra. Tại sao các ngươi lại bắt ta chứ?"

    Một tên phù thủy thấy cậu ồn ào liền dùng phép bịt miệng cậu lại khiến cậu không thể nói được.

    Sau đó chúng rời khỏi căn nhà. Có tên vừa đi vừa nói: "Ngươi có chắc hắn là con của bạch phù thủy vĩ đại sao?"

    "Không thì ta bắt hắn về làm gì?"

    Khi chúng đi hết rồi cậu cố gắng tìm cách thoát ra khỏi cái lồng này. Tuy nhiên không biết cái lồng này được làm bằng gì mà lại vừa mềm vừa khó gỡ. Cậu có cảm giác mình càng cố gỡ thì nó lại càng xuất hiện thêm nhiều thứ để quấn quanh lồng.

    Không lẽ mình phải chết ở đây sao?

    Kétttt~~

    Hơ. Trong lúc tuyệt vọng bỗng tiếng mở cửa vang lên làm cậu giật mình, mặt cậu cũng biến sắc rồi đổ đầy mô hôi.

    * * *

    Hộc hộc hộc.. ~~

    Cửu hoàng tử trốn thoát được ra ngoài. Tuy nhiên, có vẻ chúng đã phát hiện ra cậu đã trốn thoát nên liền đuổi theo. Giờ cậu đang cố gắng hết sức để trốn thoát được bọn hắc phù thủy nữa.

    Chạy được một đoạn thì cậu nhìn thấy một ngôi nhà, trông nó không giống với mấy ngôi nhà của hắc phủ thủy mà cậu đã thấy khi chạy trốn. Thế nên cậu liền chạy vào để trốn trước đã.

    Mấy tên hắc phù thủy đuổi theo cậu nhưng khi gần tới căn nhà kia thì lại không thấy đâu nữa. Một tên hắc phù thủy nhìn thấy căn nhà liền lên tiếng nói với mấy tên còn lại:

    "Ở đó có một căn nhà, có lẽ cậu ta chạy vào đó rồi cũng nên."

    Một tên phù thủy tóc bạc lam nheo mắt nhìn căn nhà đó rồi mới nói: "Đó là nhà của ai vậy chứ? Con người sẽ không sống ở nơi sâu nhất khu rừng có hắc phù thủy chứ!"

    "Thì cứ đi vào không phải được rồi sao?" một tên khác lên tiếng.

    Nghe vậy thì cả bọn cùng đi tới căn nhà đó. Mở cửa đi vào, căn nhà hoàn toàn giống với một căn nhà bình thường, chúng liền tìm cửu hoàng tử. Đồng thời trong lúc tìm cậu thì chúng còn lật tung đồ lên, một căn nhà gọn gàng ngăn nắp trong vài phút thành bãi chiến trường.

    Tìm được một hồi lâu rồi mà vẫn không thấy cậu đâu. Bỗng chúng nhìn thấy một cái tủ thì liền đi tới đó. Cánh cửa từ từ mở ra, khi mở ra thì chúng chỉ thấy quần áo bên trong.

    "Shit! Cậu ta đâu rồi chứ?"

    "Các người làm gì ở đây vậy?"
     
    AlissaKiều Lam Tinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2020
  4. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 2: Làm quen và giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các người làm gì ở đây vậy?"

    Giọng nói mang theo hơi lạnh từ phía sau chúng vang lên. Chúng liền quay lại, thấy mặt người đó giống với loài của mình liền lên tiếng:

    "Xin lỗi khi vào đây! Bọn ta đang cần tìm con mồi nên b.."

    "Vụttt!"

    Tên hắc phù thủy kia còn chưa nói xong đã bị pháp thuật của cô kéo lại. Cô hơi dùng sức bóp cổ hắn lạnh nhạt nói:

    "Ta không cần biết các người tới đây làm gì, tìm gì. Chỉ cần tự ý xông vào nhà của ta, lật tung đồ của ta thôi là đều phải trả giá."

    Tên tóc bạc lam cau mày liền dùng pháp thuật, nhưng lúc này cô đang tức giận nên mụ ta không có cơ hội đánh lén cô. Nhanh chóng cô đã giết bọn chúng, chỉ còn lại tên tóc bạc lam và một tên khác. Chúng liền nhanh chóng chạy đi, trước khi bị giết.

    Khi hai tên hắc phù thủy đó chạy đi rồi thì cô vẫn còn chút tức giận, nhưng cô cần dọn lại nhà. Cảm thấy bực bội khi mình mới dọn từ sáng xong mà lại bị chúng lật tung lên. Bỗng nhiên trong tủ rung lắc, cô nheo mắt đi từ từ tới đó.

    "Piiii.."

    Từ trong tủ, một con gì đó bay ra bám chặt vào người cô, cô mỉm cười, "Từ sáng tới giờ ngươi chạy đi đây thế hả?"

    "Piiii" con vật kì lạ này hơi giống như phần kem tròn trên kem ốc quế, lại mềm mềm như miếng bọt biển. Nó có vẻ rất vui khi ở cùng cô.

    Cô vẫn thấy trong tủ quần áo của mình có gì đó nữa mà nó vẫn hơi rung. Lại thấy vạt áo thuộc quý tộc thò ra liền dùng pháp thuật kéo ra. Xuất hiện đó là cửu hoàng tử, trông cậu có vẻ sợ mặt tái đi mà miệng thì lại không thể nói.

    Cô nheo mắt nhìn cậu một hồi, "Ngư.. Cậu có phá nhà tôi không?"

    Cậu liền lắc đầu mạnh, chỉ "ưm ưm ưm" cộng thêm cứ giãy giụa. Cô thấy bực mình liền hô lên.

    "YÊN ĐI!"

    Thấy cô lớn tiếng cậu cũng im ngay, trước giờ cũng chưa có ai lớn tiếng với cậu như vậy.

    Thấy cậu có vẻ nghe lời, cô liền buông tay ra, cậu liền ngã xuống sàn nhà. Cô cũng chưa có ý định tha cho cậu, lại nói: "Cậu.. Phải dọn lại nhà cho tôi nghe chưa. Cũng tại cậu cho lên nhà tôi mới lộn xộn như vậy."

    Tuy muốn nói lại nhưng bản thân lại không thể nói lên lời được. Cũng chỉ có thể nghe theo mà dọn nhà cho cô, nếu không nỡ cô lại cho cậu như mấy tên phù thủy kia thì xong. Cậu còn phải gặp mẫu hậu của mình nữa.

    Sau khi đã dọn xong toàn bộ căn nhà, cậu liền ngồi thụp xuống tựa lưng vào tường. Trước giờ cậu chưa từng phải dọn phòng, mà giờ lại phải làm vậy. Đã thế lại còn là hắc phù thủy nữa chứ. Vừa nghĩ trong lòng cậu vừa khóc dòng.

    Cô đi tới ngồi xuống ghế, trong tay là đĩa hoa quả: "Qua đây ăn chút gì này."

    Cửu hoàng tử chỉ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Người trước mặt cậu bây giờ là một cô gái rất đẹp, với làn da trắng cùng mái tóc màu đen và có chút đỏ. Đôi mắt màu máu của cô lạnh lẽo khiến gương mặt cô cũng trở lên lạnh theo, đôi môi cô hơi hớt hớt đỏ. Cậu có chút ngờ nghệch.

    Thấy cậu không phản ứng gì cô cũng không nói nhiều, "Qua đây mau."

    Lúc này cậu mới bừng tỉnh, liền đi tới đó ngồi xuống. Cậu vẫn còn chút cảm giác vì không biết cô là ai, và cậu cũng thắc mắc không biết người kia đâu. Cô liếc nhìn cậu rồi lên tiếng:

    "Cậu là ai? Sao lại bị chúng đuổi?"

    "..."

    Cậu im lặng không nói gì.

    Thấy cậu không trả lời cô nhíu mày đưa mắt sang nhìn cậu: "Cậu bị câm sao?"

    Cửu hoàng tử liền khưa tay múa chân ý muốn nói 'miệng tôi bị làm phép không thể nói'.

    Cô lại gần đưa tay lên bóp nhẹ phần xương quai hàm của cậu nâng lên xem xét. "Bị dùng phép sao? Có vẻ cậu cũng nhiều lời lắm!" Nói xong cô liền búng tay một cái giải phép thuật cấm nói cho cậu. "Giờ thì cậu nói lại được rồi đấy!"

    Cửu hoàng tử liền thử nói: "Ta là Taichi." Lúc này thì cậu đã tin là mình nói lại được rồi, cậu vui mừng. Đưa mắt lên nhìn cô nói: "Cám ơn cô. A, cô tên là gì vậy?"

    ".. Tôi là Ryu, chủ nhà này!" Cô im lặng một chút rồi mới trả lời cậu.

    "Vậy.. Còn hắc phù thủy kia?" Taichi có chút tò mò hỏi.

    "Hắc phù thủy nào?" Cô hỏi lại, lát sau cô nhận ra. Biến lại bộ dạng như ban nãy.

    Cậu giật mình ngã ngào xuống đất. "A.."

    Cô không để ý lắm, lên tiếng hỏi: "Ý cậu là gương mặt này sao?"

    "C-cô.. Cô là hắc phù thủy?"

    Vẻ mặt của Ryu không hề thay đổi đáp: "Không hẳn."

    "Không hẳn là sao chứ?" Taichi tò mò hỏi lại.

    "Có những chuyện đừng nên tò mò quá. Không là thành xác khi nào không hay đâu!"

    Nghe cô nói vậy cậu liền im lặng không dám ho he tiếng nào. Thấy vậy cô cũng có chút hài lòng, lại hỏi:

    "Có chuyện gì xảy ra trong thành phố sao?"

    Cậu hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Cô không biết sao?"

    Mặt cô lạnh như băng đáp: "Biết còn cần hỏi cậu sao!"

    Taichi liền nói: "Hiện giờ bọn yêu quái đang muốn tấn công người trong thành phố, nhưng các bạch phù thủy đều đang chống cự bằng việc tạo ra lá chắn."

    Cô vẫn rất bình thản ngồi ăn trái cây. "Bọn họ sẽ sớm không chống đỡ nổi đâu!"

    "Cô có thể giúp ta nghĩ cách đối phó với bọn họ không? Ta không thể để thành phố xảy ra chuyện gì được." Taichi vẻ lo lắng nói.

    "Tôi chẳng có lí do gì để giúp cậu cũng như vương quốc của cậu." Ryu lạnh nhạt đáp lại.

    Ánh mắt cậu trở nên tối dần, đầu hơi cúi xuống nhìn sàn nhà nói nhỏ: "Nếu bạch phù thủy vĩ đại còn sống thì tốt quá rồi. Bọn chúng sẽ không dám tới đây làm loạn."

    Lời cậu nói khiến cô khựng lại một chút, vẻ mặt cô cũng trở nên khác lạ: "Tôi sẽ giúp cậu."
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2019
  5. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 3: Quay lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt cậu trở nên tối dần, đầu hơi cúi xuống nhìn sàn nhà nói nhỏ: "Nếu bạch phù thủy vĩ đại còn sống thì tốt quá rồi. Bọn chúng sẽ không dám tới đây làm loạn"

    Lời cậu nói khiến cô khựng lại một chút, vẻ mặt cô cũng trở nên khác lạ. "Tôi sẽ giúp cậu"

    "Cô có thể sao?" cậu liền quay qua nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

    Cô có vẻ lé tránh ánh mắt của cậu, "Nhưng đổi lại cậu phải hứa không được để ai làm tổn hại đến tôi khi tôi vào thành phố Makomik.

    Dù không biết vì sao cô lại nói vậy nhưng cậu cũng vẫn đồng ý" Được, tôi đồng ý "

    Sau đó, Ryu đưa cho Taichi một cái áo khoác để che đi gương mặt của cậu không bị bọn hắc phù thủy phát hiện. Cô lấy chổi bay rồi cùng cậu và Pi tới thành phố.

    Tới nơi cô hạ xuống ngay lá chắn, rồi dùng phép thu chổi về. Taichi liền bước vào, nhưng cậu lại chợt nhớ ra một điều. Đang định nói thì cô đã bước vào trong làm cậu giật mình vì ngạc nhiên.

    " Sao cô vào trong được vậy? Lá chắn này chống cả hắc phù thủy nữa mà? "

    Cô liếc xéo cậu một cái nói:" Đã nói tôi không hẳn l.. "

    " Nghiệt súc, sao ngươi dám tới đây? "

    Lời của Ryu còn chưa nói xong thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên cắt ngang lời cô. Cả hai đều đưa mắt nhìn người đó.

    Taichi không hiểu liền nói:" Hasa, cô nói vậy là sao? Sao cô lại nói Ryu như vậy? "

    Người phụ nữ này là Hasa Midoko, một trong bảy nguyên lão bạch phù thủy mạnh nhất. Cô ta nhìn cậu nói:" Cửu hoàng tử, cậu không nên đi cùng cô ta càng không nên bênh cho cô ta. Cô ta là người đã khiến cho bạch phù thủy vĩ đại phải c.. "

    " Vụttt.. "

    Hasa còn chưa kịp nói xong từ cuối liền bị Ryu bay tới bóp cổ, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, gương mặt cũng thay đổi:" Con mụ già kia, bà nghĩ bà thì tốt chỗ nào hả? Mẹ ta có tội gì mà bà phải nhất quyết giết mẹ ta cho tới cùng. Bà nghĩ mẹ ta muốn phải rơi vào tình cảnh đó sao? Còn bạch phù thủy vĩ đại, ngài ấy chết là do tôi? Tôi không phủ nhận một điều như vậy, nhưng người ra tay giết ngài ấy không phải bà sao. Nói thì hay lắm hãy xem xét lại mình đi. "

    Taichi đứng một bên không biết phải làm sao chỉ có thể kéo cô ra giữ cô lại trong vòng tay của mình. Cậu đưa mắt nhìn Hasa ngồi dưới nền đất ho" Khụ! Khụ!.. "

    " Hasa, ta không biết sao cô lại ghét Ryu, nhưng Ryu là ta mời tới để bảo vệ nơi này. "

    Nghe vậy bà ta liền nói:" Nó là một đứa nghiệt súc. Nó được sinh ra bởi một bạch phù thủy trong nguyên lão nhưng lại mang dòng màu của của hắc phù thủy tối cao. Nó căn b.. "

    Lời của Hasa khiến Taichi rất kinh ngạc nhưng cậu cũng nhanh chóng cắt ngang lời ba ta." Cho dù là con của hắc phù thủy tối cao thì đã sao? Cô ấy cũng đâu có tội gì khi được sinh ra. Cô ấy căn bản chỉ là một đứa trẻ vô tội. Với lại trong suốt bao nhiêu năm quá cô ấy cũng có làm gì tổn lại tới người dân chứ! "

    Ryu không hề thay đổi sắc thái, lấy ra một cái đinh hương đưa cho cậu nói." Coi như tôi trả nợ cho bạch phù thủy vĩ đại. Cậu cầm cái này để ở nơi cao nhất trong thành phố, nó sẽ bảo vệ người dân nơi đây! "

    Taichi vừa cầm lấy thì cô liền lấy chổi thần rồi rời đi ngay lập tức. Cậu đã làm theo đúng như cô nói, nó đã tạo ra một lớp lá chắn khiến bọn quái vật chạm vào liền biến thành tro tàn.

    Khi thấy cậu trở về, đức vua, hoàng hậu và các hoàng tử công chúa đều vui mừng. Nhưng nhìn cậu có vẻ không được vui cho lắm. Cậu đi về phòng của mình trong tay vẫn cầm cái áo choàng của Ryu, ánh mắt của cậu cứ nhìn vào nó.

    * * *

    " Cốc! Cốc! Cốc!.. "

    " Cửu hoàng tử! Đến giờ ăn tối rồi ạ!.. Cửu hoàng tử! "Một nữ hầu đứng ở ngoài gõ cửa gọi..

    " Kẹttt! "

    " Ông tới đây làm gì? "

    Cánh cửa mở ra, người ở ngoài cửa là một hắc phù thủy. Ông ta có một gương mặt đẹp dù không còn trẻ. Ông ta mỉm cười nhìn cô.

    " Ta nghe nói là con giết người của ta? "

    " Vậy thì sao? "Vẻ mặt cô lạnh như núi băng nhìn người đàn ông đó." Giờ ông tới để làm gì? "

    " Con cũng biết giết hắc phù thủy dưới chướng của ta thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. "Ông ta cũng lạnh nhạt nói.

    Ryu mặt không đổi sắc đáp:" Nước sông không phạm nước giếng. Họ không làm gì tôi cũng sẽ không giết họ, nhưng đụng tới đồ của tôi thì.. giết.. Không.. Tha. Cho nên, mời ngài về thưa 'hắc phù thủy tối cao' ".

    " RẦM! "

    Lời vừa dứt thì cô liền quay lung đóng sầm của lại. Mặc kệ người đàn ông đó đứng ở ngoài cửa..

    Cốc! Cốc! Cốc!

    " TÔI ĐÃ NÓI LÀ ÔNG BIẾN ĐI RỒI MÀ! "

    Tiếng gõ cửa lại vang lên, Ryu vẻ không vui liền mở cửa lớn tiếng quát. Người bên ngoài có phần giật mình khi thấy cô như vậy.

    Trong thành phố, cung nữ của cửu hoàng tử vẻ mặt hớt hải chạy tới chỗ hoàng hậu và đức vua.

    " Bệ hạ, nương nương! C-cửu hoàng tử bỏ.. Bỏ đi rồi ạ! "

    Cung nữ đó vừa nói vừa đưa một tờ giấy ra, thị vệ gần đó liền đi lấy nó đưa lên cho đức vua. Hai người đó đọc được thì cũng vừa đỡ lo vừa không biết phải làm sao.

    Từ ngoài, bảy nguyên lão đi vào một vẻ cung kính:" Bệ hạ! "

    " Các nguyên lão tới có chuyện gì không? "Đức vua nhìn họ hỏi.

    Hasa liền lên tiếng:" Thưa bệ hạ! Hôm qua đứa con của Mizuna đã tới đây ạ! "

    Bệ hạ nhíu mày nói:" Sao nó lại tới đây? "

    Trưởng nguyên lão liền lên tiếng:" Thưa bệ hạ! Thật ra nó là người đã đưa cửu hoàng tử về bình an. Cũng là nó đã dùng pháp thuật của mình để bọn quái vật không thể vào đây! "

    " Nó mạnh tới vậy sao? "Thái tử đứng gần đó vẻ khó chịu nói.

    " Cũng có thể là vậy! "Trưởng nguyên lão nói." Nó dù sao cũng là con của trưởng nguyên lão trước với vua hắc phù thủy, chỉ như vậy thôi cũng đã mạnh rồi ạ! "

    Một nguyên lão khác lại nói:" Nó mạnh hay không thì không nói, chỉ sợ nó quay lại đây đánh chúng ta trả thù cho mẹ nó thôi! "

    Hoàng hậu nghe vậy thì liền lo lắng không yên." Vậy có khi nào nó giết Taichi không? "

    Bệ hạ liền lên tiếng:" Nó sẽ không giết thằng bé đâu! Nàng đừng lo quá."..
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng một 2020
  6. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 4: Bị thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao cậu lại tới đây?"

    Ryu ngồi đối diện với Taichi, cô một vẻ lạnh nhạt nhìn cậu. Còn cậu thì ngồi không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cậu đưa đôi mắt nhìn sang Pi.

    Giọng hơi ấp úng: "Tôi đã không giữ được lời hứa của mình.. Cho nên.. Cho nên giờ tôi muốn.. Tới đây chuộc lỗi"

    "Tôi không cần cậu chuộc lỗi gì cả. Tôi làm vậy cũng chỉ là vì muốn trả ân huệ cho bạch phù thủy vĩ đại thôi"

    "Tôi.. Tôi có nghe nói.. Pháp thuật của cô là bạch.."

    "Tôi đã từng nói với cậu, đừng nên tò mò quá. Không là chết lúc nào không hay đâu"

    Lời của cậu còn chưa nói hết thì cô đã đáp lại xong rồi. Cũng lời nói đó khiến cậu im re không dám ho he thêm tiếng nào.

    Thấy cậu như vậy cô có phần buôn cười nhưng gương mặt vẫn không thay đổi, nó chỉ hiện ra một chút nét cười. Nhưng muốn phát hiện ra thì cũng hơi khó.

    "Pháp thuật của tôi không do ai dạy ngoài sách cả" Ryu bỗng nhiên nói.

    Nghe vậy cậu có chút ngạc nhiên, tuy muốn hỏi thêm nhưng lại không dám lên tiếng. Chỉ có thể ngồi đó uống trà.

    Buổi trưa, Ryu lấy chút đồ ăn ra ăn. Taichi đứng gần đó nhìn cô làm bữa trưa, đây là lần đầu tiên cậu thấy người ta làm bữa ăn nên có chút hiếu kì.

    Làm xong, Ryu ngồi xuống ăn, mắt đưa qua nhìn cậu lạnh nhạt nói: "Không qua đây ăn đi đứng đấy làm gì!"

    Nghe vậy, cậu liền đi tới bàn ngồi xuống. "Cô có làm cho tôi sao?"

    "Tôi không ăn bữa trưa. Cậu ăn xong nghỉ ngơi, chiều tôi đưa cậu về thành phố" Ryu nói.

    Taichi giật mình khi nghe cô nói vậy, cậu hơi nheo mắt lại. "Tại sao tôi phải về chứ?"

    "Vậy cậu nghĩ cậu có lí do gì để ở đây sao?" cô lạnh nhạt đáp.

    "..."

    Cậu không biết phải nói sao cho phải nữa, nhưng vẫn kiên quyết đòi ở lại. "Thì cô cũng đã giúp tôi rồi nên giúp cho chót đi. Tôi sẽ ở đây cho tới khi bọn quái vật không còn ở thành phố nữa"

    "Nếu cậu đã chán sống thì cứ ở lại đây!"

    "Cô sẽ giết tôi sao?"

    Ryu đưa đôi mắt lạnh lẽo sang cậu nói: "Cũng nhờ cậu chạy vào nhà tôi. Tôi đã giết mấy tên dưới chướng của vua hắc phù thủy. Bọn chúng sẽ sớm tới đây để giết tôi thôi"

    Taichi có phần sốc, cậu liền lên tiếng nói: "Tôi.. Tôi xin lỗi"

    "Tốt hơn hết là cậu nên học chút võ thuật và pháp thuật" cô đi tới kệ sách tìm kiếm cuốn sách nào đó.

    Không hiểu ý cô lắm, cậu lại hỏi: "Tôi có thể học được pháp thuật sao?"

    "Tôi không chắc nhưng có lẽ là được, dù sao thì trong người cậu có máu của bạch phù thủy nên có lẽ có thể học được vài pháp thuật đơn giản của bạch phù thủy" vừa nói cô vừa lấy cuốn sách tìm được ra.

    Taichi nheo mắt lại, "Có dòng máu của bạch phù thủy? Cô nói gì vậy? Phụ hoàng và mẫu hậu ta đều là người thường mà! Làm sao tôi mang dò.. Gì vậy?"

    Cậu đang nói thì Ryu tiến tới chỗ cậu, cầm lấy vạt áo của cậu kéo lại gần mình. Lúc này mặt hai người thực sự rất gần nhau, mặt của cậu thì hơi đỏ còn cô thì ngược lại. Cô lại gần hõm vai cậu một chút rồi đẩy cậu ra.

    Cô nhìn cậu một chút rồi mới lên tiếng hỏi: "Cậu có được nghe nhiều về bạch phù thủy vĩ đại không?"

    "Cũng khá nhiều"

    "Vậy gặp?"

    "Thỉnh thoảng"

    "Ngoài vậy ra cậu có được nghe gì khác không?" Ryu hỏi tiếp.

    Taichi không biết sao cô lại hỏi vậy nhưng cậu vẫn trả lời: "Nghe gì chứ?"

    "Vậy cậu biết tại sao hắc phù thủy lại muốn bắt cậu không?"

    "Cô biết sao?" cậu vẻ nghi hoặc hỏi.

    Cô im lặng một chút rồi mới nói: "Nếu cậu không biết thì tôi cũng không thể nói được." Rồi đứng dậy đi ra ngoài.

    Taichi cảm thấy có gì đó mà dường như ai cũng muốn dấu mình, mà có vẻ là cô biết. Nhưng cô đã nói là không muốn nói cho cậu nghe thì cậu cũng không dám hỏi thêm lời nào.

    * * *

    Buổi trưa.

    "RẦM!"

    Cánh cửa nhà Ryu đổ xuống, cô đi ra thấy đó là đám hắc phù thủy dưới quyền cửa lão. Mặt cô liền biến dạng, cả người cô toát ra khí lạnh.

    "Các người tới đây làm gì?"

    Một tên hắc phù thủy lên tiếng: "Ta phụng lệnh của Hắc phù thủy tối cao tới bắt cửu hoàng tử về. Ngươi tốt nhất là mau giao hắn ra đây! Không thì đừng trách ra không lương tay"

    Vẻ mặt cô vẫn không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ ngươi có thể đưa cậu ấy đi?"

    "Ngươi đã giúp cho vương quốc của cậu ta tránh được bọn quái vật cũng là trả được ân tình cho bạch phù thủy rồi. Ngươi nên.."

    Lời tên hắc phù thủy đó còn chưa dứt thì cô liền phi phi tiêu tới lướt qua mặt hắn khiến hắn dừng lại. Ryu lại nói: "Ta làm gì đó là chuyện của ta không tới lượt các ngươi dạy dỗ."

    "Vậy thì đừng trách ta không lể tình"

    Hắn dứt lời liền cùng ba tên hắc phù thủy đứng sau lao tới đánh nhau với cô. Pháp thuật của của cô cao hơn chúng lên căn bản chúng đánh không lại. Một tên trong số đó đã nhân cơ hội cô đang đánh nhau với ba tên kia hắn liền đi vào để bắt Taichi.

    Cậu đang học vài phép thuật đơn giản thì có một tên hắc phù thủy xông vào làm cậu giật mình. Cậu hiện rõ vẻ lúng túng khi thấy hắn, trong phút chốc cậu dùng phép loạn xạ cả lên. Tên hắc phù thủy đó hơi rối khi thấy cậu cứ ném đồ vào hắn từ nhiều phía. Nhưng dù sao thì cũng là mới học phép thuật nên cậu cũng nhanh chóng bị hắn tóm được.

    "Cửu hoàng tử à! Cậu nghĩ có thể chống cự tôi bằng loại phép thuật đó sao!" tên hắc phù thủy đó vẻ đắc ý nhếch mép cười, một tay dùng phép thuật trói cậu lại trong vòng phép.

    Taichi cựa quậy một cách dữ dội, "TÊN KHỐN KIA, MAU THẢ TA RA! Ta SẼ GIẾT NGƯƠI"

    Tên hắc phù thủy đó vẫn nhếch mép cười khuẩy: "Chừng nào cậu có thể đi đã, còn h.."

    Chat!

    Tên hắc phù thủy đó đang nói thì bị Ryu từ đằng sau dùng cây gậy đập cho một phát bay qua một bên. Cô nhanh chóng tới chỗ của Taichi cầm tay cậu rồi đưa cậu đi nhờ Pi vì giờ cô đang bị thương nặng khi phát hiện cậu bị tên hắc phù thủy bắt, cô đã mất cảnh giác.
     
  7. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 5: Gặp mặt Ryou (anh trai Ryu) và sự thật về Taichi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nhanh chóng tới chỗ của Taichi cầm tay cậu rồi đưa cậu đi nhờ Pi vì giờ cô đang bị thương nặng khi phát hiện cậu bị tên hắc phù thủy bắt, cô đã mất cảnh giác.

    Pi biến thành một tấm thảm đưa hai người tới một nơi sâu thảm trong rừng, phía sau một lớp dây leo. Đó là nơi mà Ryu dùng để trốn hắc hay bạch phù thủy, cũng như con người.

    Taichi rất ngạc nhiên khi thấy nơi này, đây là nơi mà cậu chưa bao giờ được nhìn thấy khi ở bên ngoài khu rừng. Nó mặc dù cũng là rừng nhưng nó lại vô cùng đẹp như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.

    Pi dừng lại trước một căn nhà sàn vẻ cổ, cậu đỡ cô vào trong theo chỉ dẫn của Pi. Khi đỡ cô tới một căn phòng thì Pi bỗng nhiên biến thành một chàng trai làm cậu kinh ngạc. Pi dải futon ra để Ryu nằm xuống.

    Taichi nhìn anh chằm chằm với vẻ kinh ngạc, đương nhiên là anh cũng nhận ra ánh mắt đó của cậu. "Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi là quản gia của cô ấy!"

    "Quản gia?" Taichi nheo mắt nhắc lại.

    "Tôi là quản gia của Ryu - sama. Tôi vì bị làm phép nên mới biến thành như thế. Nhưng ở đây nó không gây ảnh hưởng cho tôi." Pi lại nói.

    "Vậy tên anh là Pi sao?"

    "Đó là phần đầu trong tên tôi. Tên tôi là Pisamon."

    "À"

    Xì..

    Bỗng nhiên, người Ryu bốc khói lên làm Taichi hốt hoảng, cậu liền hỏi Pisamon: "C-c-cô ấy sao vậy?"

    Vẻ mặt anh vẫn như thường không có tỏ ra lo lắng đáp: "Ryu - sama bị thương nặng nên bất tỉnh rồi"

    "Vậy sao anh không cứu cô ấy đi?" Nghe anh nói vậy cậu liền hô lên.

    "Tôi không có khả năng cứu được.."

    "Vậy sao anh không tìm ai đó giúp?"

    Pisamon còn chưa nói xong thì Taichi đã cướp lời anh nói rồi. Anh lúc này lên tiếng:

    "Cậu có vẻ lo lắng cho Ryu - sama quá nhỉ?"

    Nghe anh nói vậy thì cậu liều khựng lại vài giây, đang định phản bác thì bỗng nhiên có ai đó khoác tay vào vai cậu. Đó là một chàng trai có ngoại hình rất giống với Ryu. Điểm khác biệt là đôi mắt và màu của nó, mắt người đó là màu xanh xám.

    Cậu mỉm cười rất tự nhiên nói: "Hallo, Pisamon! Lâu rồi không gặp anh đấy!" rồi quay người mình khoác tay lên, "Chàng trai này, cậu là con trai của bạch phù thủy vĩ đại sao! Đẹp trai đó chứ, mà sao cậu lại ở đây thế?"

    Lời của cậu khiến mặt Pisamon đen lại, còn Taichi thì không hiểu cậu tại sao cậu lại nói vậy. "Anh là ai? Và sao lại nói vậy?"

    "Tôi ư? Tôi là Ryou, anh trai song sinh của Ryu" cậu vô cùng thản nhiên đáp lại. "Mà cậu hỏi tôi là sao nói vậy là có ý gì? Cậu không phải con của bạch phủ vĩ đại sao?"

    Câu nói đó của Ryou khiến Taichi khinh ngạc không nói lên lời. Ryou dường như không biết tình thế vẻ mặt có chút đần nói: "Có gì à? Tôi nói sai sao?"

    Pisamon kéo Ryou lại phía mình nói: "Ryou - sama, cậu không nói sai nhưng nói sai thời điểm rồi."

    Lời của anh càng làm Taichi thấy hoang mang, dưông như có điều gì đó mà mọi người đều biết còn cậu thì lại chả biết tí gì. Cậu đưa mắt sang nhìn anh hỏi: "Pisamon, anh nói vậy là sao? Tôi rõ ràng là con của phụ hoàng và mẫu hậu tôi mà!"

    Lúc này, Pisamon không biết phải làm sao, anh có nên nói cho cậu biết hay không nữa. Thấy anh không có ý định nói cho mình biết, lại quay qua Ryou. Ryou thì lại không hiểu rõ tình hình cho lắm, thôi thì mình đã chót nói ra đành giải thích cho cậu thôi.

    Ryou kéo Taichi đi tới một bờ hồ vô cùng đẹp và thơ mộng, nơi này cũng khiến cho người ta cảm thấy trong lòng bình yên hơn. Cũng có khá nhiều động vật sống ở đây, trong hồ cũng có bầy thiên nga đang bơi theo đôi.

    "Phù thủy có thể nhìn thấy người họ đang nói chuyện là con của ai hoặc mang dòng máu của người nào."

    Nghe vậy, cậu mới chợt nhớ tới lời của Ryu nói với mình khi ở nhà của cô. Taichi đưa mắt sang nhìn Ryou hỏi: "Vậy sao không ai nói cho tôi về điều đó chứ?"

    "Chuyện đấy thì tôi không biết, có lẽ Ryu sẽ biết gì đó, nhưng hiện tại nó không thể gặp cậu được." Nói tới đây Ryou liền đứng dậy: "Tuy nhiên bây giờ cậu sẽ phải luyện một chút thuật phòng thân. Có thể võ thuật của tôi không giỏi được như Ryu nhưng cũng có thể bảo vệ được bản thân của cậu."

    Taichi vẫn còn một nghi vấn nữa liền bật dậy hỏi: "Tại sao anh và Ryu lại ở chung trong một cơ thể vậy?"

    Cậu quay đầu lại mỉm cười nhưng mặt cậu lại không hề có nét cười đáp: "Bởi tôi không có cơ thể."

    Lời cậu nói khiến Taichi kinh ngạc, người cũng cứng đờ cả ra. Một hồi sau mới bình tĩnh lại theo Ryou đi tập luyện.

    * * *

    Buổi tối, sau khi ăn cơm xong Taichi ra bờ hồ ngồi nhắm cảnh đêm, một người đi tới ngồi xuống cạnh cậu, cậu liền đưa mắt lên nhìn thì thấy đó là Ryu. Trông cô vẫn còn hơi xanh sao, ánh mắt của cô vẫn chỉ nhìn về phía trước nói:

    "Tôi có nghe Pisamon nói lại rồi. Tên ngốc đó lại nói ra về chuyện tôi muốn giấu. Cậu có dòng máu của Hibari - san trong người. Tôi cũng có nghe về cậu khi ngài ấy tới chỗ tôi trước đây."

    "Ý cô là tôi thực sự là con trai bạch phù thủy vĩ đại sao?", cậu nheo mắt nhìn cô hỏi. "Nhưng tại sao không ai nói cho tôi biết chuyện đó?"

    Ryu quay qua nhìn cậu đáp: "Làm sao tôi biết được."

    "..."

    Hai cặp mắt nhìn nhau im lặng không nói câu gì. Ryu vẫn một vẻ lạnh nhạt nhìn Taichi lên tiếng: "Nhìn gì mà nhìn, quay qua chỗ khác mà nhìn đi."

    Lúc này, cậu mới giật mình quay mặt đi hướng khác nói "xin lỗi", trông cậu lộ rõ vẽ buồn phiền trong lòng ra. Hiện tại bây giờ cậu không biết phải nói như thế nào mới đúng nữa. Cô cũng nhìn ra được qua nét mặt của cậu.
     
    kimnana thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2019
  8. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 6: Tôi.. Đã thích cô mất rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai cặp mắt nhìn nhau im lặng không nói câu gì. Ryu vẫn một vẻ lạnh nhạt nhìn Taichi lên tiếng: "Nhìn gì mà nhìn, quay qua chỗ khác mà nhìn đi"

    Lúc này, cậu mới giật mình quay mặt đi hướng khác nói "xin lỗi", trông cậu lộ rõ vẽ buồn phiền trong lòng ra. Hiện tại bây giờ cậu không biết phải nói như thế nào mới đúng nữa. Cô cũng nhìn ra được qua nét mặt của cậu.

    "Hibari - san là người đã nuôi tôi lớn" Ryu bỗng lên tiếng. Cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, bởi cậu đã biết từ lúc cùng cô về thành phố rồi. Cô nói tiếp: "Tôi bị chính người mẹ của mình bỏ lại trong khu rừng khi mới được sinh ra"

    Nghe tới đây thôi đã khiến cho hai con mắt của Taichi mở lớn vì kinh ngạc, cậu không dám tin là lại có chuyện như vậy. "Vậy tại sao bạch phù thủy vĩ đại lại có thể nuôi cô được?"

    "Ngài ấy đã đi theo mẹ của tôi khi tình cờ thấy mẹ tôi vào rừng trong đêm khuya" Ryu vừa nói ánh mắt của cô cũng thay đổi theo từng lời nói của mình. "Sau khi mẹ tôi rời đi thì Hibari - san đã mang tôi tới nơi này. Nơi này cũng không khác gì một địa điểm bí mật của ngài ấy" cô bỗng dưng đứng lên ngẩng đầu lên nhìn trời đêm "ngài ấy là người đã cho tôi cuộc sống này, và tôi cũng phải bảo vệ cậu như ngài ấy đã bảo vệ cho tôi." Dù tôi đã nói là sẽ không can dự gì tới hai loài.

    "Vì sao tôi lại trở thành con của phụ hoàng và mẫu hậu khi cô nói tôi là con trai của bạch phù thủy vĩ đại?" Taichi dường như không thể nào tin được chuyện này.

    Ryu nhìn cậu một hồi với vẻ mặt hết nói nổi, "cậu khiến tôi ngạc nhiên khi cậu không nhận ra bất cứ biểu hiện gì của ngài ấy đấy!"

    "Tôi đâu giống như cô, có thể nhìn được dòng máu của mình"

    "Tôi tới khi 8 tuổi mới có thể sử dụng được pháp thuật" cô đáp lại với giọng lạnh lạnh với ánh mắt vẻ hoài niệm. "Trước khi đó tôi không khác gì một người bình thường không thể sử dụng pháp thuật. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra tình cảm của ngài ấy dành cho mọi người."

    "Tại sao cô lại không thể sử dụng pháp thuật?" Taichi tò mò hỏi.

    "..."

    Ryu im lặng một chút rồi mới trả lời cậu. "Bởi trong cơ thể tôi có anh trai của tôi. Nó khiến tôi không thể sử dụng pháp thuật. Và cũng vì anh ấy là con người nên việc sử dụng pháp thuật của tôi bị chậm trễ, sau này nó bị rối loạn vì anh tôi và tôi ở chung cơ thể." Cô quay sang nhìn cậu, cô có thể biết được cậu đang muốn hỏi gì tiếp theo. "Tôi và anh tôi là song sinh, vì khi mẹ tôi sinh anh hai ra anh ấy đã bị một phù thủy giết, nhưng mẹ tôi đã giữ được linh hồn của anh ấy nên bà đã hợp hai chúng tôi lại với nhau"

    "Nhưng như vậy không phải nguy hiểm lắm sao?" Cậu nhíu mày một phần cũng là không hiểu.

    "Chuyện này cũng là tôi được nghe từ Hibari - san thôi chứ tôi cũng không rõ. Tới giờ tôi chỉ luôn thắc mắc một chuyện thôi. Đó là theo như Hibari - san nói thì ba của tôi rất yêu mẹ tôi và con của ổng và ba tôi không hề giống như những hắc phù thủy khác. Vậy thì tại sao giờ lại như vầy?" nói tới câu cuối vẻ mặt cô liền tối sầm lại.

    Nhìn vẻ mặt cô đơn của Ryu cậu có thể biết được là cô đã phải trải qua một cuộc sống như thế nào trước đây. Ánh mắt của cô vô cùng đượm buồn nó khiến Taichi vô thức đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng mình. "Nếu cô cảm thấy buồn thì hãy dựa vào vai tôi này."

    "Nếu con cảm thấy buồn và cô đơn thì hãy dựa vào vai của ta này!"

    Giọng nói của Hibari bỗng vang lên bên tai cô khi lời của cậu vừa dứt khiến cả người cô khựng lại vài giây rồi thả lòng người ra dựa vào người cậu hoàn toàn.

    "Ryu"

    "Hmm?"

    "Tôi.. Đã thích cô mất rồi!"

    Hai mắt Ryu trợn tròn lên vì ngạc nhiên khi nghe cậu nói câu đó cô liền bật dậy rồi quay đi, "Xin lỗi, nhưng cậu hãy dành tình cảm của mình cho một cô gái bình thường hoặc bạch phù thủy chứ không phải một hỗn phù thủy như tôi" nói xong cô liền sải bước. "Cũng muộn rồi đấy, cậu mau vào trong ngủ đi."

    Taichi vẫn ngồi đó nhìn bóng lưng của cô đi vào trong nhà với ánh mắt đượm buồn, cậu quay qua nhìn hồ nước một lúc rồi cũng đi vào trong.

    * * *

    - Buổi sáng-

    "Bịch! Bịch! Bịch!.."

    "RYU - SAMA! BỌN NGƯỜI CỦA HẮC PHÙ THỦY TỐI CAO VỚI BỌN QUÁI VẬT ĐANG TẤN CÔNG LÁ CHẮN SẮP PHÁ VỠ RỒI"

    Ryu đang ngủ nghe thấy tiếng của Pisamon liền bừng tỉnh. Cô ngồi dậy vẻ hơi ngáy ngủ đang loát lại những gì anh vừa nói. Vài giây sau cô liền vùng dậy rời khỏi giường nhanh chóng lấy áo choàng và chổi thần xuống nhà. Cô vừa xuống đã thấy Taichi ở đó rồi vẻ lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên, cô đi tới nói: "Taichi, cậu với Pi đi tới thành phố trước nhá! Tôi phải tới một nơi trước đã."

    "Nhưng.."

    "Pi có thể duy trì sức mạnh và hình dáng con người sau khi rời khỏi đây là một ngày nên anh ấy có thể trợ giúp cậu" nói rồi cô liền lên chổi rời đi.

    * * * * *

    Khi tới thành phố Makomik, Ryu thấy người trong thành phố từ người dân cho đến lính trong cung chết rất nhiều trên đường. Cô liền nhanh chóng bay tới hoàng cung cùng với một người chùng đầu kín mít ngồi đằng sau cô.

    Tới nơi cô liền thu chổi thần về rồi chạy đi tìm Taichi, trông cô rất lo lắng gương mặt của cô vẫn là gương mặt bình thường. Trên đường cô gặp khá nhiều hắc phù thủy cùng quái vật gặp tên nào là cô đánh tên đó cho tới khi nhìn thấy Taichi và Pisamon.

    "Hai người vẫn ổn chứ?" Ryu chạy tới hỏi.

    Pisamon hơi nheo mắt lại nói: "Tôi không sao nhưng Taichi, cậu ấy bị thương rồi"

    Nghe vậy, cô liền coi vết thương của Taichi xem thế nào, vết thương của cậu ở bụng máu vẫn còn đang chảy. Ryu liền dùng phép để đóng băng phần đó lại cho máu không chảy ra nữa.

    "Cậu có trụ được thêm ít nào nữa không?" Ryu hỏi, ánh mắt cô cũng đã hiện lên vẻ lo lắng.

    Dù đau nhưng cậu vẫn cố gắng cười đáp: "Tôi không sao, vẫn trụ được. Tôi không dễ ngã vậy đâu!"
     
    Alissa thích bài này.
  9. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 7: Ryu đâu rồi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc phù thủy tối cao bỗng xuất hiện chỗ họ cười lớn: "Ai chà! Cửu hoàng tử, cậu kiên cường đó. Hay tôi phải gọi cậu là con trai của bạch phù thủy vĩ đại nhỉ?" ông ta hiện giờ đang nhìn trông rất khác với bộ dáng bình thường.

    Nhóm người Ryu liền trong trạng thái chiến đấu. Ryu cau mày nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông: "Ông muốn gọi sao thì gọi. Đừng có ở đây làm loạn mọi thứ."

    Ông ta cười khuẩy khi nghe cô nói vậy: "Con nói ta làm hỗn loạn mọi thứ? Con không có sao?"

    "Đừng có gọi ta là con, nghe thật kinh tởm." ánh mắt của Ryu trở nên rất lạnh, trên chán xuất hiện cả gân, gương mặt cũng vì thế mà trở nên đáng sợ.

    Taichi nghe cô nói vậy thì kinh ngạc vô cùng, cậu không nghĩ cô sẽ nói vậy với cha của mình. Bỗng nhiên phần nào đó trong cậu cảm thấy hạnh phúc.

    Nghe cô nói vậy, vẻ mặt của hắc phù thủy tối cao có đôi chút thay đổi nhưng không nhiều, ông ta nói: "Con cũng mạnh miệng lắm, giờ còn nói như vậy" sau đó ông ta dùng phép mấy bạch phù thủy cùng người trong hoàng cung bỗng xuất hiện.

    Taichi giật mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên gương mặt: "Phụ hoàng! Mẫu hậu!" rồi cậu liền chạy lại chỗ họ.

    Đức vua nhìn Ryu với ánh mắt phẫn nộ: "Ta không ngờ cha con ngươi lại thông đồng với nhau làm ra cái loại.. Ưmmm.."

    Đức vua đang nói thì bỗng không thể nói lên tiếng được nữa, người mặc áo choàng đen kia đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn ông nói với giọng vô cùng lạnh lẽo. "Ông nói ta thì sao cũng được, nhưng động tới con gái ta thì ông tốt nhất nên coi chừng cái mạng của mình mất lúc nào không hay đâu. Ông biết rõ là hắc phù thủy tối cao có khả năng đó mà nhỉ, ngài đức vua của loài người?" nói xong người đó liền bỏ cái mũ trùm đầu xuống.

    Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của người đó, đặc biệt là vị phù thủy tối cao đang đứng đằng kia.

    Pisamon lúc này mới biết lí do tại sao mà vị phù thủy tối cao mà mình biết trước nay đều muốn sống trong hòa bình sao bỗng nhiên lại trở nên độc ác như vậy.

    Thấy thân phận của mình đã bị nộ tẩy, hắn liền hiện rõ bộ mặt, hắn là Samon một hầu cận, đồng thời cũng là bạn của hắc phù thủy tối cao, nhưng hắn đã làm phản khi hắc phù thủy tối cao rơi vào sự cô đơn do mẹ của Ryu đã không còn. Hắn đã hại hắc phù thủy vĩ đại và nhốt người trong một căn cứ bí mật. Ryu đã phát hiện ra nó trong một lần đi thám thính.

    Samon cười khuẩy đưa mắt sang nhìn hắc phù thủy tối cao nói: "Ngài nên cảm ơn ta vì ta đã không giết ngài lúc đó đi, cả cô con gái yêu quý của ngài nữa!" nói tới đó hắn đưa mắt sang nhìn Ryu. "Nhưng dù sao thì ngài hãy nên nói lời tạm biệt với cô con gái yêu quý của ngài đi."

    Nghe hắn nói vậy, mọi người đều cảm thấy khó hiểu, trừ Ryu bởi cô rõ tình trạng cơ thể của mình hơn ai hết. Ánh mắt cô chỉ mang theo sự lạnh giá nhìn Samon, một tay giữ ở bắt tay còn lại.

    Hắc phù thủy tối cao cau mày nói: "Ý ngươi là gì khi nói điều đó?"

    "Ngài biết đó, mặc dù hắc phù thủy tối cao có thể giết người khác mà không cần động tay vào nhưng với con gái ngài là không thể nào. Nhưng khi nó tới cứu ngài, tay nó đã chạm vào tay nắm cửa, và trên đó.." nói tới đó hắn dừng lại cười một cách quỷ dị. "Nó có một chất kịch độc trên đó."

    Nghe xong hắc phù thủy tối cao liền cầm lấy tay cô kéo ra, hai mắt ông trợn tròn sửng sốt khi nhìn thấy đôi bàn tay của con gái mình. Chất độc đã lan ra khắp người cô. "Ryu! Con.."

    Taichi đứng gần đó nhìn thấy thì cả người cứng đờ, hai mắt mở lớn vẻ kinh ngạc cộng với hãi hùng tới nỗi cậu gần như không đứng thẳng được nữa. Cậu không dám tin vào mắt mình nữa.

    Vài giây sau đôi mắt màu đỏ của cô tối dần, người cô cũng từ từ ngã xuống. Taichi liền đỡ cô. Vẻ mặt của hắc phù thủy tối cao như không thể chấp nhận được chuyện này. Ông liền một chiêu giết chết Samon trong đau đớn khiến người khác phải rùng mình kinh hãi. Ánh mắt của ông vô cùng lạnh lẽo, giống như chỉ cần chạm mắt với ông cũng có thể bị giết vậy.

    Hắc phù thủy tối cao liền đưa tay ra ôm Ryu vào trong lòng, thương cho con gái mình.

    Dĩ nhiên khi Ryu yếu đi quá mức hay gì đó đại loại vậy thì Ryou sẽ xuất hiện. Cậu mở mắt ra bỗng thấy mình đang bị một người đàn ông ôm vào lòng với vẻ mặt đau khổ, mặt cậu liền tái mét. Nhanh chóng đẩy ông ra đứng dậy luống cuống hô lên:

    "Ông kia! Ông là ai mà lại tự tiện ôm tôi thế hả?"

    Mọi người sửng sốt khi cậu xuất hiện, hắc phù thủy tối cao cả người cứng đơ khi người con gái mà mình đang ôm lại bỗng biến mất mà thay vào đó là một cậu trai trẻ tầm tuổi con gái mình. Không những vậy mà còn có gương mặt giống Ryu.

    "Cậu là ai? Ryu đâu?" Hắc phù thủy tối cao liền hỏi.

    "Tôi là anh trai của con bé Ryou." Cậu liền đáp lại với gương mặt vô cùng bình thản.

    "Anh trai ư?" Hasa nghe xong kinh ngạc, rõ ràng là đứa con trai đã chết rồi kia mà?

    Pisamon liền lên tiếng: "Cậu ấy là anh trai sinh đôi của Ryu-sama! Cậu ấy bị giết khi mới được sinh ra nên phu nhân đã lấy phần linh hồn của cậu ấy đặt vào cơ thể của Ryu-sama!"

    "Sao ta chưa từng được nghe chuyện này?" hắc phù thủy tối cao liền hỏi, trước giờ ông không hề biết chuyện này.

    "Bởi khi thần biết chuyện thì không hiểu sao ngài lại trở nên đổi thay, nên không dám nói." Pisamon cúi người xuống vẻ cung kính đáp. "Xin thứ lỗi cho thuộc hạ"

    Nghe vậy Ryou quay qua hỏi Pisamon: "Đây là hắc phù thủy tối cao sao?"

    "Dạ, vâng!" _ Pisamon "Ngài ấy chính là cha của cậu. Bấy lâu nay ngài ấy đã bị Samon-người thân cận nhất của mình hại."

    Lúc này cậu chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi: "Còn Ryu thì sao? Tại sao tôi lại có thể ra ngoài? Em ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?"
     
  10. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 8: Sứ giả bên quái vật trà trộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này cậu chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi: "Còn Ryu thì sao? Tại sao tôi lại có thể ra ngoài? Em ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    Vẻ mặt của anh liền tối lại, anh cũng hơi cúi mặt xuống vẻ không muốn trả lời. Điều đó làm cậu sinh nghi, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cậu thấy vẻ mặt của những người cậu quen đều giống vậy.

    Ánh mắt cậu lại đặt trên người hắc phù thủy tối cao hỏi, hai mắt cậu cũng bắt đầu đỏ lên với tầng hơi nước: "Ngài nói đi, em gái tôi đâu rồi? Tại sao tôi không còn cảm nhận được sự sống của em ấy rõ rệt nữa?"

    "..."

    Ông im lặng không nói gì, tay ông nắm chặt lại.

    Cậu thấy vẻ mặt đau khổ của ông thì cũng có thể biết được là em gái của mình đã có chuyện không hay. Cậu liền lớn tiếng: "ÔNG NÓI ĐI CHỨ? CON BÉ ĐÂU RỒI?"

    "Ta xin lỗi!" hắc phù thủy tối cao nghiến răng vẻ tự trách với đau khổ đáp. "Ta đã không thể bảo vệ con bé tốt."

    Ryou có thể hiểu được điều mà ông đang nói, cậu nửa cười nửa khóc "Các người lười tôi, tôi không tin đâu! Làm gì có chuyện Ryu sẽ bị vậy." vừa dứt lời liền cầm chổi thần bay đi mất. (Vì đây là chổi của Ryu mà hai người lại chung một cơ thể nên anh có thể dùng)

    Pisamon cùng mấy người khác liền hô lên:

    "Ryou-sama!"

    "Ryou"

    "Ryou-san!"

    Hắc phù thủy tối cao vẻ lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ông đưa mắt sang nhìn Pisamon "Pisamon cậu đuổi theo Ryou đi, ta cần ở lại đây nói chuyện với đức vua nơi đây một chút"

    "Vâng!" dứt lời anh liền biến ra chổi thần của mình. Taichi thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy lên nói:

    "Tôi đi cũng muốn đi cùng."

    Hoàng hậu thấy cửu hoàng tử cũng muốn đi cùng liền lên tiếng: "Taichi! Con không thể đi được. Như vậy rất nguy hiểm."

    Cậu quay sang nhìn bà đáp: "Cậu ấy cũng là người đã cứu con, con không thể nào không lo cho cậu ấy. Pisamon, đi thôi!" vừa dứt lời liền đi cùng Pisamon.

    Khi hai người họ vừa rời đi thì Hắc phù thủy tối cao - Ryuukyu Guiseppi quay qua nhìn đức vua. Ông nhìn đức vua với ánh mắt căm thù, cũng chỉ vì ông ta mà mẹ của con ông mới không còn.

    "Ngài vẫn sống rất tốt đó chứ nhỉ?" Ryuukyu lên tiếng cười khinh.

    Trưởng nguyên lão liền đi lên trước đức vua và hoàng hậu nói: "Ngươi muốn làm gì?"

    Ánh mắt lạnh lẽo của ông đưa sang nhìn trưởng nguyên lão nói: "Ông nghĩ bản thân mình đủ trình độ để nói chuyện với ta sao? Với ông, ta chỉ cần.." vừa nói ông vừa đưa tay lên hướng phía trưởng nguyên lão nắm chặt tay ra ám hiệu cho ông ta biết, ".. là cũng đủ để ông có thể sang thế giới bên kia tạ lỗi với hoàng hậu của ta rồi! Ông nghĩ ta không biết vì sao hoàng hậu của ta lại có thể bị bắt một cách dễ dàng như vậy sao?"

    Trưởng nguyên lão vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tình, không hiểu gì cả: "Ý ngươi là sao chứ? Ta đâu thể làm như vậy với bà ta." ông ta vừa đi tới chỗ Hasa vừa nói.

    Ryuukyu nhanh như một cái chớt mắt xuất hiện thình linh ngay sau Hasa giữ chặt cổ của bà ta dùng pháp thuật đưa bà ta lên không. Hasa bất ngờ bị ông giữ ở huyệt không thể làm gì. Mọi người ở đó đều bất ngờ, mấy nguyên lão còn lại đều chĩa gậy thần về phía ông.

    Vẻ mặt của ông vẫn rất bình thản, "Ngươi còn muốn chối sao? Chính ngươi đã thông đồng với bà ta và tên Samon kia muốn giết ta và hoàng hậu của ta để có thể lên vị trí cao nhất sao? Hắn đã không còn nữa!" khóe miệng ông cong lên, "Ta có nên giết luôn ngươi và bà ta nữa không nhỉ?"

    Đức vua liền xông lên lớn tiếng: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy chứ? Mizuna chết là phải rồi, cô ta đã phản bội lại bạch phù thủy để có quan hệ với hắc phù thủy ngươi. Đó chính là tội. Còn việc ngươi nói trưởng nguyên với nguyên lão Hasa là vô căn cứ."

    "Ngài lấy gì bảo đảm là vô căn cứ? Ngài không nghĩ là lí do tại sao bọn quái vật lại tự nhiên tới đây sao?" Ryuukyu đưa mắt sang nhìn đức vua.

    Nhìn thấy biểu hiện trên mặt của ông đức vua cau mày lại, "Ngươi có ý gì?"

    "Chính hai người này.." Ryuukuu chỉ tay vào hai người kia nói, ".. chúng là sứ giả ở bên đó, chúng đội lót dáng người để có thể vào đây lấy lòng ngài để thực hiện kế hoạch chiếm lấy nơi này cho họ. Và lí do vì sao tới bây giờ mới làm là vì kết giới được lập ra bởi hoàng hậu của ta tới giờ mới yếu đi và có thể phá hủy được."

    Một vị nguyên lão khác lên tiếng: "Nếu nói như ngươi thì không phải người họ cũng không thể nào vào được sao? Nhưng họ đã ở đây từ rất lâu rồi."

    "Nếu ta đoán không sai thì hai người này gần đây mới chuyển vào thành phố đúng không?" Ryuukyu làm vẻ nhớ lại hỏi.

    "..."

    Mấy người họ im lặng một hồi, sau đó một nguyên lão khác đứng ra nói, "Đúng vậy, nhưng thế thì sao?"

    "Chính là ở điểm đó, vì sao mà hai người này lại không chuyển vô đây ở luôn mà lại tới tận giờ, đơn giản là vì họ là quái vật cấp cao việc đi vào đây đã gây ra việc làm hao hụt sức mạnh. Tuy không nhiều nhưng lâu ngày cũng sẽ không chống cự được." Vừa nói ông vừa đi qua chỗ đức vua và hoàng hậu của Makomik nhìn họ với ánh mắt đầy sát khí. "Do đó họ phải lấy cái cớ gì đó để bản thân có thể sống ở ngoài. Có như vậy sức mạnh mới có thể duy trì được lâu dài. Cũng chính vì vậy, những tên quái vật khác thường là cấp thấp không thể vào đây được. Nếu vào được cũng sẽ nhanh chóng không giữ được mạng."

    Nghe xong lời suy giải của Ryuukyu mọi người đều đưa ánh mắt nghi hoặc sang nhìn về phía hai người họ. Quả thực thì lời ông nói họ không thể không tin vì thực sự là lúc đầu họ đã từ chối hết lần này tới lần khác lời đề nghị của đức vua về việc vào cung ở, nhưng vài này trước khi bọn quái vật tới thì họ lại đột nhiên đòi vào.

    Trưởng nguyên lão kia cuối cùng cũng phải lộ diện, hắn xé "toạc" đi lớp vỏ bọc bên ngoài của mình đi là một hình dạng con người khác với nửa quái vật. "Như ngươi nói, Guiseppe."
     
  11. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 9: Chuyện lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trưởng nguyên lão kia cuối cùng cũng phải lộ diện, hắn xé "toạc" đi lớp vỏ bọc bên ngoài của mình đi là một hình dạng con người khác với nửa quái vật. "Như ngươi nói, Guiseppe."

    Nhìn thấy bộ dạng này của trưởng nguyên lão đức vua và hoàng hậu vô cùng kinh ngạc, các nguyên lão khác cũng vô cùng bất ngờ, họ dường như không dám tin vào tai mắt mình nữa. Một người mà họ hết lòng tin tưởng lại là kẻ địch của mình.

    "Ta là sứ giả của vương quốc Demon – Yodoka, còn người kia là Hasa. Ngươi có thể giết cô ta cũng được, căn bản cô ta cũng chỉ là phế vật. Mizuna và Hibari chết cũng là do họ đã biết bí mật của ta quá sớm, ta đâu thể làm gì khác ngoài giết hai người đó. Nhưng cũng lạ thay khi tên phế vật Samon lại không giết ngươi ngay lúc đó." Khóe miệng hắn cong lên đầy giễu cợt, "Vì tình bạn của hai ngươi mà không lỡ giết sao? Thật đáng thương làm sao! Ngươi thử xem ngươi đi giờ ngươi có gì? Không còn ai cả. Vương quốc của ngươi cũng đã bị quân đội của bọn ta giết hết rồi, vùng đất ngươi đang cai quản cũng đã thuộc về ta." hắn nói với gương mặt đầy tự hào cùng vẻ khinh thường Ryuukyu.

    Những lời mà hắn nói ông không mấy để tâm, bởi bây giờ thực sự là ông đang rất tuyệt vọng vì mất con gái. Tuy nhiên thì ông vẫn còn Ryou, Ryu thì ông vẫn chưa biết chắc là đã rời xa ông mãi mãi hay chưa. Ông đưa ánh mắt đầy hơi lạnh cùng sát khí hướng về phía Yodoka.

    "Ta cho ngươi một lời trăn trối trước khi chết. Ngươi thấy sao? Có muốn nói gì không?"

    "Ha" Yodoka bật cười, hắn đưa một tay lên ngoáy lỗ tai mình đồng thời ghé tai về phía ông. "Ngươi nói sao?" rồi đứng thẳng lên như bình thường cười khuẩy, "ngươi vẫn chưa rõ tình hình của mình sao? Sau bao nhiên năm bị nhốt ở đó ngươi nghĩ bản thăn còn đủ khả năng để giết ta sao?"

    Mặt ông vẫn không hề thay đổi, "cho dù có phải là chết. Ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

    "Vụtttt!"

    Vừa dứt lời Ryuukyu liền tiến tới chỗ Yodoka, gương mặt ông biến đổi thể hiện rõ rệt sự phẫn nộ của ông. Yodoka cũng liền đỡ lẫy đòn của ông. Hai bên đánh nhau một cách rất mãnh liệt.

    Các nguyên lão thấy vậy liền nhanh chóng đưa đức vua, hoàng hậu cùng các hoàng tử và công chúa rời khỏi chỗ đó để giữ an toàn cho họ.

    * * * *

    Bên Taichi, cậu cùng Pisamon đuổi theo Ryou, bỗng nhiên chổi thần của anh bị rung lắc. Hai người đều giật mình rồi bỗng chổi thần biến mất.. Hai người liền rơi xuống.

    Taichi vì vậy cứ khua chân múa tay, hai mắt trợn tròn la lên: "Aaaaa.. ~~~.. Ựm"

    Pisamon nhanh chóng biến thành tấm thảm đỡ lấy cậu. Đối với anh việc như vậy đã trở thành thói quen từ khi anh bị dính lời nguyền của các nguyên lão bạch phù thủy.

    Lúc này cậu liền thở phào một tiếng, nãy cậu cứ nghĩ là mình xong luôn rồi..

    Ryou bay một cách vô thức cứ cho nó bay nhanh nhất có thể mà không cần biết là đi đâu. Trong đầu cậu luôn có một suy nghĩ: 'Ryu, em đã nói là sẽ ở cạnh anh mãi mãi rồi mà, sao lại bỏ anh đi chứ? Anh không chấp nhậ..'

    "Áááá.."

    Đang bay bỗng chổi thần bỗng hướng xuống dưới nhanh như tên bắn khiến cậu giật mình kêu lên. Hai mắt cậu mở to ra vẻ kinh hãi bởi chổi thần không hề nghe theo mình, hai tay nắm chặt chặt chổi thần. Như chỉ cần tay buông lỏng một chút cậu có thể bị bay mất.

    Chổi thần không biết vì sao cứ lao xuống. Khi xuống dưới nó bỗng bay qua một cái cây làm cậu bị mắc trên cây. Chổi thần liền dừng lại ở tay của một người mặc đồ đen.

    Từ bụng Ryou truyền tới cơn đau, hai mắt cậu nhắm lại do va vào cành cây, hiện cậu đang treo trên cây. Ryou nghiến răng mở một mắt ra nhìn xuống dưới thì thấy chổi thần đang ở trong tay của một kẻ nào đó. Cậu nhanh chóng nhảy xuống đất.

    Hai mắt nheo lại nhìn người kia: "Ngươi là ai? Ngươi là người đã khiến cho chổi thần của ta bỗng lao xuống đây?"

    "..."

    Người đó vẫn im lặng, khóe miệng cong lên cười.

    Thấy nụ cười đó cậu liền cau mày nó: "Ngươi cười gì chứ? Bộ hay sao mà cười?"

    Người đó vẫn im lặng không nói gì, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, nhưng mũ mà người này đội đã che đi phân nửa khuôn mặt nên cậu không thể thấy rõ mặt người đó. Người áo đen đấy từng bước từng bước tiến về phía Ryou, cậu bất giác lùi lại phía sau.

    Quay lại chỗ Taichi, cậu và Pisamon đi tìm Ryou cũng khá lâu rồi nhưng lại không thể tìm được cậu đang ở đây cả. Taichi cảm thấy hơi lo khi lâu như vậy mà vẫn không thể tìm thấy được Ryou.

    "Pisamon này, anh có nghĩ ra được nào mà Ryou có thể đi không?" Taichi hiện rõ một vẻ lo lắng ra ngoài.

    "Piii.." Pisamon hiện giờ căn bản không thể nói được nhưng anh ít nhất vẫn có thể lắc đầu hay gì đó đại loại vậy để đáp lại.

    "Á.. Chuyện gì xảy ra vậy?"

    Không hiểu sao đang bay bình thường mà bỗng nhiên Pisamon lại bị làm sao đó khiến cho Taichi mất thăng bằng kêu lên.

    * * * *

    "Hự!"

    Hắc phù thủy tối cao với Yodoka đánh nhau cũng được một thời gian, vì bị giam ở dưới tầng hầm bí mật một thời gian khá dài và không vận động khiến cho sức mạnh của hắc phù thủy tối cao cũng bị giảm bớt đi. Ông bị Yodoka đánh cho bị thương, hắn dùng pháp thuật đánh bay ông xuống dưới lầu.

    Vẻ mặt của Yodoka đầy sự đắc ý nhảy xuống tiến tới chỗ Ryuukyu, hắn nửa ngồi nắm tóc ông kéo lên nói: "Aizo, vậy ra sức mạnh của hắc phù thủy tối cao cũng chỉ có vậy thôi sao?"

    Mặt của Ryuukyu đầy là vết thương còn mặt của Yodoka lại không có tới một vết xước nào. Không phải vì ông không đánh trúng phát nào mà là vì hắn đã làm gì đó khiến cho cơ thể của hắn có thể hồi phục vết thương nhanh nhất.

    Hắn vô cùng đắc ý nhìn Ryuukyu, trên mặt hắn hiện rõ một bộ mặt nham hiểm. "Hắc phù thủy tối cao Ryuukyu Guiseppe à! Ta nghĩ đây có lẽ làm lần cuối cùng ngươi được nghe ai đó gọi là hắc phù thủy tối cao đó. Bởi.." hắn buông tay đứng dậy sử dụng pháp thuật. Trên tay hắn xuất hiện một luồng sáng với những dòng điện. ".. ta bay giờ tiễn ngươi tới gặp hai người quan trọng nhất đời ngươi. Haaa!"

    Lời Yodoka vừa dứt, hắn liền phóng luồng sáng đó tới chỗ của Ryuukyu.

    Hai mắt ông nhắm lại, vẻ mặt tuyệt vọng với đôi mắt tối dần đi: "Mizuna à! Ta đã không thể giữ lời hứa với nàng rồi! Ta sẽ tới nhận lỗi với nàng và Ryu vậy!'

    " BÙMMM! !"
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...