Truyện Ngắn Kẻ Mưu Cầu Hạnh Phúc - Hhamolly

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi hhamolly, 7 Tháng bảy 2024.

  1. hhamolly

    Bài viết:
    10
    Kẻ mưu cầu hạnh phúc

    Tác giả: Hhamolly


    [​IMG]

    ***

    Văn án:

    Một đứa trẻ chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc thì sao có thể hiểu hạnh phúc như thế nào chứ? Số phận từ khi sinh ra đã là nghịch cảnh nhưng lại bị coi là kẻ có tất cả trong tay, nực cười thật chứ. Mato lớn lên trong sự ghẻ lạnh của cả bố và mẹ, cậu chưa từng nhận được tình yêu thương. Một ngày nọ cậu tò mò về một thứ bình thường lướt qua mình trong chốc lát. Từ lúc ấy không hiểu vì sao cậu lại tò mò về những cảm xúc, cậu muốn hiểu yêu là gì? Thế nào là hạnh phúc? Nhưng sự tìm hiểu ấy chưa có lời đáp lại bị vô tình cắt đứt. Lúc ấy cậu lại có cảm giác nuối tiếc đến kì lạ.. cậu như muốn nắm lấy thứ gì đó mà nó có vẻ rất quan trọng đối với cuộc đời của cậu.

    (Truyện là góc nhìn của chàng trai được cô gái yêu đơn phương trong bộ truyện ngắn "Hoa Trong Gương")
     
    LieuDuong, lynhuoc11Dana Lê thích bài này.
  2. hhamolly

    Bài viết:
    10
    Chương 1: Sự Tò Mò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tên là Mato, nếu như chỉ nhìn vào bề ngoài thì hoàn cảnh gia đình tôi thì thật hoàn hảo. Tôi suốt mười tám năm trời từ lúc sinh ra luôn được coi là cậu bé hạnh phúc. Có một gia đình gần như hoàn hảo trong mắt mọi người. Ông ngoại của tôi là giáo sư đại học danh tiếng đã về hưu, bố là công tố viên và mẹ giảng viên ở một học viện. Bản thân từ khi sinh ra lại có ngoại hình ưa nhìn, thành tích học tập khá tốt nên luôn được mọi người vây quanh và ngưỡng mộ.

    Nhưng đâu ai biết rằng, đó chỉ là bề nổi của tản băng chìm chứ. Chiếc mặt nạ hạnh phúc luôn được đeo lên một cách hoàn hảo khi mọi người trong gia đình xuất hiện cùng nhau. Thực ra tôi là đứa trẻ không được yêu thương trong chính gia đình của mình. Bố và mẹ kết hôn thông qua sự mai mối của người quen. Vì bị hai bên gia đình thúc dục mà đến với nhau, họ không có tình cảm.

    Bề ngoài là vợ chồng ân ân ái ái nhưng bên trong lại lạnh nhạt đến đáng sợ. Họ kết hôn, sống cùng nhau như những người bình thường. Nhưng rồi khi mẹ mang thai tôi đó là thời điểm bố gặp lại mối tình đầu của mình. Ông ấy nhận ra bản thân còn yêu đậm sâu người phụ nữ đó, họ tái hợp một cách công khai trước mặt mẹ. Năm ấy nếu không vì thế lực của nhà ngoại có khi họ đã li hôn. Người mẹ biết chồng mình ngoại tình nhưng vẫn dửng dưng vì trong tim luôn cất giấu hình bóng của người cũ đã mất. Nên dù khi sinh tôi ra bà đã không chút yêu thương, không chút dịu dàng với người con cùng huyết thống này.

    Từ nhỏ tôi đã luôn sống cùng bà ngoại, khi lớn lên một chút họ đón tôi về để chăm sóc. Nói đúng hơn là để cùng họ diễn vở kịch gia đình danh giá có giáo dưỡng. Tôi dường như đã quen với sự thờ ơ vô cảm của họ. Một ngôi nhà không chút ấm áp không muốn quay về. Họ dành thời gian hầu hết cho công việc và người họ thật sự yêu thương, chỉ còn tôi – đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ lại. Đó là lý do vì sao tôi đã chai lì cảm xúc, tôi đã không biết yêu biết thích biết nhớ và biết bày tỏ cảm xúc với người khác. Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu không yêu thương tại sao lại sinh tôi ra rồi lấy tôi là lý do níu kéo cuộc hôn nhân không hạnh phúc?

    Phải biểu hiện những cảm xúc giả tạo đôi khi thật mệt mỏi. Có khi tôi đã nghĩ bản thân sẽ sống như vậy cả đời này thì sự tò mò chết tiệt đã phá vỡ những quy luật ấy trong tôi. Khi tôi bắt đầu tò mò về cô gái đó thì cuộc sống của tôi đã chính thức bước sang trang khác rồi.

    Khi bắt đầu lên cấp 3 tôi đã phải làm quen lại với tất cả bạn mới vì đã chuyển đến một ngôi trường khá xa nhà. Nhờ tài ăn nói khiếu hài hước cùng thánh tích học tập và ngoại hình nội trội mà tôi đã nhanh chóng kết thêm nhiều bạn mới. Kéo theo đó là những lời bày tỏ tình cảm của các cô gái. Mỗi lần như thế tôi đều khéo léo từ chối và cố gắng không để họ tổn thương. Vì sao ư? Vì tôi không muốn trông họ đáng thương như mẹ của mình.

    Mùa xuân năm cuối lớp 10, tôi cảm giác như có ai đó đang quan sát mình từ xa. Một cảm giác như có ánh mắt đang nhìn vào bản thân chằm chằm. Nhưng khi quay lại thì chẳng phát hiện ra ai cả, không có ai rơi vào tầm mắt của mình.

    Một lần tình cờ khi đang nói chuyện cùng Mai và Sam – đều là lớp trưởng cùng khối. Chúng tôi quen biết nhau trong những cuộc họp cuối tuần, dần dần thì thân thiết. Đứng trước lớp Mai tôi lại lần nữa cảm giác được như có người đang ầm thầm nhìn mình. Tôi hiếu kì
    nhìn xung quanh nhưng không thấy điều gì khả nghi cả, lạ thật! Không lẽ là linh cảm của mình đã sai ư?

    Tôi ngồi trong căn phòng lớn mang tai nghe với âm lượng nhạc to nhất. Khi đã lấn át được tiếng cãi nhau bên ngoài, lúc ấy tôi mới có thể suy nghĩ nghiêm túc về điều khả nghi mà bản thân đang nghi ngờ. Lật lại ký ức, nhớ lại những khuôn mặt mà bản thân đã nhìn thấy hơn năm lần.

    Lúc ấy đột nhiên có một bóng dáng của một cô gái với vẻ ngoài tầm thường hiện lên trong ký ức tôi, tôi đã từng gặp cô gái đó nhưng cô ấy bình thường đến mức tôi còn không nhớ rõ mặt. Ở hành lang, trước cửa lớp Mai hay sân trường, nhà xe.. hình như cô bạn đó đều hướng về tôi!

    Cô gái đó là ai? Hình như tôi đã từng nghe qua tên rồi thì phải

    Là gì nhỉ?

    Y.. Yuri?

    Đúng chứ?
     
    LieuDuongDana Lê thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2024
  3. hhamolly

    Bài viết:
    10
    Chương 2: Một Cảm Xúc Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhờ sự tò mò nhất thời mà tôi hằng ngày đều bận tâm chú ý đến sự xuất hiện của một người không quen biết.

    Đoạn đó nhớ không nhầm là thời gian chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ 2, tôi ít thấy cô bạn đó hẳn. Đôi lúc tôi nhìn thấy Yuri ở nhà ăn của trường cùng mấy người bạn. Lúc đi cùng người khác thì cậu ấy không hề nhìn đến tôi một lần nhưng khi không có ai đi cùng là như thất thần mà nhìn tôi. Dù biết có người đang nhìn mình, tôi vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn quan sát cậu ấy thêm nữa.

    Ngày nắng 40 độ tháng 5 đó là ngày tổng kết năm học, tôi thấy cậu ấy cũng đến nhận thưởng. Tôi lúc ấy đã thầm nghĩ trong bụng rằng:

    "Thì ra cậu bạn đó học cũng khá tốt nhỉ."

    Suốt mấy ngày đầu khi nghỉ hè, hầu như tôi không chút thông tin gì về Yuri, cậu ta như đang bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi vậy. Tôi không kết bạn với cậu ấy, cũng không biết ai trong số bạn bè của tôi biết cậu ấy. Có nhiều lúc tôi không thể nghĩ ra cái lí do khiến cậu ta nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mặt như thế. Tôi như đang điên lên muốn tìm cậu ta hỏi cho ra lẽ. Nhưng một số chuyện riêng trong gia đình đã ngăn tôi lại.

    Vì đã nghỉ hè, dù có học thêm thì cũng là mời gia sư về dạy kèm. Nên đây là thời gian bố mẹ tôi có thể gửi tôi về nhà ông bà ngoại sống. Nhà họ cách nhà bố mẹ tận 200 km, hè năm nào tôi cũng về đó chơi. Đó như là thói quen của tôi rồi, có điều mùa hè năm ấy tôi lại không muốn về đó một cách kỳ lạ. Có thứ gì đó đã níu giữ trái tim của tôi ở lại nơi ngột ngạt ấy.

    Ở sàn nhà được lát bằng gỗ cực kỳ mát lưng, tôi vô tư thoải mái bấm lướt điện thoại mà không hề lo sợ về hình tượng của mình. Có lẽ vì ở đó là nhà của ông bà, là nơi thân thuộc nhất tôi thuộc về. Tôi đã định bụng sẽ tận hưởng hương hoa và sự trong lành ở đây cho đến khi hết 3 tháng hè. Nhưng rồi tôi lại nhận được một thông báo một cách bất ngờ đến.

    "Tinh Tinh"

    [Bạn có một lời mời kết bạn mới, hãy vào xem]

    Ban đầu tôi vốn khá lười, lời mời kết bạn mà mỗi ngày tôi đều nhận được rất nhiều nhưng đều mặc kệ không quan tâm. Nhưng rồi vì tò mò tôi cũng nhấn vào xem thử, bất ngờ làm sao khi người gửi lời mời lại là Yuri?

    Lúc ấy tôi đã lập tức bật dậy, mắt có chút không tin được. Ấn vào trang cá nhân xem, cậu ấy có đến tận 10 bạn chung với tôi bao gồm cả Mai, Sam và Ruly. Không hề chút suy nghĩ mà tôi đã chấp nhận ngay. Ngày qua ngày tôi đều cầm điện thoại để kiểm tra tin nhắn xem thử cậu ấy có chủ động nhắn tin với tôi không. Nhưng nhận lại là sự thất vọng, cậu ta không hề gửi cho tôi bất kỳ tin nhắn nào cả. Thật sự chỉ đơn giản là muốn kết bạn thôi ư? Tôi khó hiểu vào xem trang cá nhân của Yuri nhưng trạng thái mới nhất là một năm trước.

    - Cô bạn này có thật sự đang dùng mạng xã hội không đấy?

    Sau đó mỗi ngày ngoài việc học kèm ở nhà tôi lại siêng đi đây đi đó trong khu phố của ông bà đến lạ. Chủ yếu là tìm cảnh đẹp đăng lên tin, không thì đi chơi một mình rồi đăng lên trang cá nhân. Hi vọng là cậu ấy sẽ thấy những bài đăng của mình trên đó! Tôi nghĩ có thể xuất phát từ sự hiếu kỳ và tò mò nên bản thân mới có những hành động kỳ lạ như thế. Nhưng khi sau này nghĩ lại thì hình như không đúng lắm..

    Cuối cùng ba tháng nghĩ hè của tôi cũng kết thúc. Tạm biệt ông bà, tôi trở về lại thành phố sinh sống và bắt đầu năm học mới. Vào đầu năm học, vì quá bận rộn cho nhiều sự kiện của khối và trường đôi lúc tôi đã quên đi sự hiện diện của Yuri. Nhưng cũng có lúc tôi thấy cậu ấy chỉ là ánh mắt không phải hướng về tôi. Sau đến tầm cuối tháng 9 là đến kì thi chọn học sinh giỏi cấp trường, với thành tích học tập xuất sắc nên tôi bị rất nhiều thầy cô gợi ý tham gia. Bản thân không có hứng thú lắm nên không đồng ý. Nhưng cuối cùng cũng phải đến phòng thi vì giáo viên chủ nhiệm đã ép tôi phải tham gia.

    Trên tinh thần không mấy tự nguyện tôi đành phải đến thi. Sáng hôm ấy khi đến nơi rồi đọc tất cả danh sách dự thi tôi mới biết cậu ấy cũng tham gia, chỉ là khác môn với tôi mà thôi. Không hiểu sao cái dự định ban đầu đi thi cho có của tôi lúc ấy lại tan biến mất. Khóe miệng tôi đã vô thức cười lên lúc nào không hay khi thấy cậu ta cũng đến tham dự. Tâm trạng sáng ấy của tôi vui vẻ hẳn ra, làm bài thi cũng khá tốt. Tôi đã làm hết khả năng của mình và thông qua cả 3 vòng thi chọn. Dù không phải là thế mạnh thật sự nhưng tôi đã trở thành thành viên chính thức của đội tuyển học sinh giỏi của trường đi thi Tỉnh.

    Tháng 10 ở trường tôi hằng năm có các hoạt động cho khối 11. Tôi đã bỏ một vài buổi học của đội tuyển để theo giáo viên tham gia hoạt động ấy. Sau một tuần khi có thời gian rãnh tôi đi học trở lại. Cũng chính vào ngày hôm ấy tôi mới hay tin, Yuri đã bị loại từ vòng thi thứ 2 và không được chọn vào đội tuyển chính thức. Tim tôi như khựng lại mấy nhịp, ngay cả khi đi học cũng chẳng có tâm trạng gì. Cứ thế tôi không chút hứng thú với môn học, được mấy buổi thì cũng xin ra khỏi đội tuyển luôn.
     
    LieuDuongDana Lê thích bài này.
  4. hhamolly

    Bài viết:
    10
    Chương 3: Thay Đổi Suy Nghĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ ban đầu đã không thích tham gia đội tuyển nên lúc rời khỏi cũng thấy bình thường. Ấy thế mà những bạn học nữ xung quanh lại coi đó là chuyện gì đó thú vị để đem ra bàn tán. Sau đợt đó tôi ít gặp Yuri hơn, đúng hơn là cô bạn đó đang muốn tránh mặt tôi. Cứ chạm mặt nhau thì cậu ta lại đi đường vòng, đến cơ hội để tôi liếc một cái cũng không có. Chưa nói chuyện lần nào, tôi cũng không hiểu vì sao bản thân có cảm giác đã làm gì sai với cậu bạn ấy. Là do thái độ gì kỳ lạ của tôi ư? Không phải!

    Vào giữa năm lớp 11, tháng 1 ở trường có rất nhiều hoạt động thể thao dành cho học sinh. Đó là khoảng thời gian tôi gặp Yuri nhiều nhất. Cậu ấy đã âm thầm lặng lẽ ngồi một góc nhìn tôi từ xa. Cảm xúc tôi lúc ấy có chút sung sướng đến tự mãn. Có lẽ vì muốn thể hiện sức hút của bản thân với Yuri mà tôi đã tỏ ra ngầu như thế nào trên sân bóng. Khi khựng lại mấy giây tôi thấy cậu ấy đang chụp ảnh tôi bằng chiếc máy ảnh nhỏ khá cũ của cậu ấy. Hành động đó vốn dĩ rất cẩn thận, nếu không phải vì tôi lúc đó quá chú ý đến cậu thì đã không phát hiện ra.

    Thời gian dần trôi, chắc cậu ấy cũng đã chụp rất nhiều ảnh của tôi. Tôi biết rõ đều đó, nếu là người khác thì tôi chắc chắn sẽ rất khó chịu. Nhưng Yuri thì khác, tôi cá chắc rằng những bức hình cậu ấy chụp tôi rất đẹp và cậu ấy rất cẩn thận giữ chúng cho riêng cậu ấy. Đến lúc này tôi đã chắc chắn hơn về Yuri, cậu ấy cũng giống như rất nhiều bạn nữ khác.. cậu ấy đang thích tôi. Nhưng cảm giác thích của cậu ấy rất khác biệt, nó mang đến cho tôi cảm giác dễ chịu. Tôi không phàn nàn còn có chút vui vẻ khi được cậu ấy chụp lén. Dù chưa từng nói với nhau câu nào trong suốt một năm học qua, tôi đã thừa nhận sự tồn tại của cậu ấy trong cuộc sống mình.

    Vốn cuộc sống của tôi chỉ toàn là những ánh mắt vô thần không chút tình cảm, nếu có đó đều là giả dối. Vậy mà Yuri lại có thể nhìn tôi với ánh mắt trìu mến đến lạ. Điều đó làm tôi nhiều lần vô thức mỉm cười, rồi cũng nhiều lần nhớ tới ánh mắt đó.

    Một ngày hè của tháng 4, trời nắng đẹp gió nhè nhẹ thôi qua. Tôi ngồi ở ghế đá cùng những đứa con trai khác trong lớp dưới sân trường. Tận hưởng gió trời cũng như nhìn khuôn mặt đắm chìm của Yuri khi nhìn tôi. Ngày ấy tôi phát hiện ra, Yuri là bạn chơi rất thân với Ruly. Ruly là một người rất năng nổ và vui vẻ với mọi người. Tính cách hướng ngoại của cậu ấy rất nhanh đã hòa nhập với hội bạn của chúng tôi. Tôi chơi với cậu ấy từ hồi lớp 10, đến giờ tôi mới biết hai người họ rất thân với nhau.

    Ruly tính tình tuy thẳng thắn nhưng rất biết cách an ủi, lắng nghe và tinh tế với mọi người xung quanh. Không rõ giữa họ đã nói gì với nhau nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Yuri khi nhìn tôi kể từ lúc ấy. Có chút buồn và thất vọng.. như đang muốn nhận được sự cảm thông từ người khác vậy. Tôi còn không biết, từ khi nào một người thờ ơ vô cảm trong cảm xúc như mình lại có thể bắt đầu thấu hiểu cho cảm xúc của người khác. Không biết từ bao giờ tôi lại thích được cậu ấy chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh khá cũ kia. Từ bao giờ tôi lại thích cười để ai đó được nhìn thấy rõ. Đôi lúc cũng thấy thất vọng vì không được một người chưa từng thân thiết đưa nước sau mỗi trận đấu. Xuất phát là cảm xúc buồn bã cho đến thất vọng và hụt hẫng. Có lẽ tôi đã dành quá nhiều sự chú ý cho một người.

    Trước kia mỗi lần trở về căn nhà không có hạnh phúc đó tôi lại thấy ớn lạnh đến sợ. Vậy mà giờ đây khi tâm trí đã chia sẽ cho thứ khác thì căn nhà ấy cũng không còn đáng sợ như tôi nghĩ. Về nhà với cơ thể đẫm mồ hôi sau trận bóng nhưng khuôn mặt lại luôn mỉm cười. Dần dần mẹ đã để ý đến những điều khác lạ đó. Gần ngày cuối cùng của năm học lớp 11, tôi trở về nhà như mọi khi. Chờ đợi tôi là người mẹ đang ngồi ở ghế trong phòng khách. Hình như cũng đã nom nữa tháng tôi mới thấy khuôn mặt bà.

    - Cô giúp việc nói dạo này con thường xuyên để cơ thể đẫm mồ hôi về nhà lắm đấy!

    Tôi ngây ra mấy phút mới có thể trả lời câu hỏi của mẹ. Từ khi nào bà lại quan tâm tôi đến thế, tôi nghi hoặc rồi cố sắp xếp lại câu từ của mình.

    - Ở trường có câu lạc bộ thể thao, con đã đến đó cùng các bạn..

    Tôi còn chưa kịp nói xong đã bị bà lạnh nhạt nói mấy câu phũ phàng.

    - Sau này bớt làm chuyện thừa thãi đi, năm cuối rồi đấy! Bố mẹ đã định hướng hết cho con, con cứ việc làm theo thôi.

    Đây không phải lần đầu tôi bị bà đối xử như thế, nhưng lần này lòng tôi lại khó chịu đến kì lạ. Tôi muốn nói ra cảm xúc bất mãn của bản thân lúc ấy nhưng không thể. Khuôn mặt cố tỏ ra không sao nhưng hai tay đã cấu chặt vào tà áo đến run rẫy. Tôi tuyệt nhiên im lặng không hé nữa lời nào nữa.

    - Nghỉ hè rồi lại muốn về quê chứ gì? Vậy thì chuẩn bị cả sách vở để học cho cuối cấp luôn đi.

    "Vâng"

    Tôi bỏ lên phòng sau khi trả lời mẹ. Đó cũng là cuộc trò chuyện ngắn ngủi của chúng tôi sau gần một tháng không gặp nhau. Và tiếp ba tháng hè cũng thế, tôi đã không nói chuyện với mẹ từ ngày hôm ấy nữa.
     
    Dương2301, LieuDuongDana Lê thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...